Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 411: Bầu không khí ngột ngạt

Bọn họ không ở lại lâu, trước khi rời đi không quên hành lễ cung kính với Sở Huyên và Sở Linh.

Sau khi bọn họ rời đi, Hổ Oa và Trương Phong Niên xuất hiện. Trương Phong Niên còn đỡ, ông nhìn Diệp Thành nằm trên giường Băng Ngọc, khuôn mặt như già đi rất nhiều. Còn Hổ Oa đôn hậu lại khác, cậu bé thật thà không giấu diếm tính cách, cứ thế quỳ xuống trước giường Diệp Thành mà oà khóc, hồi lâu cũng không muốn đứng dậy.

Trương Phong Niên và Hổ Oa không trời đi mà ở lại đây, có điều người tiếp theo vào đây lại khiến đôi mắt Diệp Thành hằn lên ánh nhìn lạnh lùng vì người tới chính là Doãn Chí Bình.

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành đứng bật dậy, sát khí đằng đằng khiến mây khói mờ ảo trong Tiên Hư Giới đột nhiên ngưng tụ lại. Doãn Chí Bình không chỉ giết hại Tịch Nhan mà còn bày bố tử trận hại hắn, sát khí của hắn với Doãn Chí Bình không thể nào kiềm chế lại được nữa.

“Nơi này không hoan nghênh ngươi, ra ngoài”, Sở Linh ở bên ngoài đã lên tiếng, giọng nói lãnh đạm nhưng lại mang theo ngữ khí lạnh lùng.

“Sư thúc, con tới để bái kiến Diệp Thành, dù gì con cũng là sư huynh của hắn mà, phải không?”, Doãn Chí Bình cố tỏ vẻ bi thương nhưng khuôn mặt độc ác giả tạo của hắn trong mắt Diệp Thành thật không từ nào có thể diễn tả nổi.

“Ngươi cũng xứng làm sư huynh của hắn sao? Ngươi…”

“Linh Nhi”, Sở Huyên lên tiếng điềm tĩnh ngắt lời Sở Linh, nói rồi cô không quên liếc nhìn hai vị thái thượng trưởng lão đằng sau Doãn Chí Bình, không cần nói cũng biết đây chính là người mà Doãn Chí Bình dẫn tới để gây áp lực.

“Haiz, Diệp sư đệ à”, thấy Sở Linh không ngăn cản mình nữa, Doãn Chí Bình cố làm ra vẻ bi thương đi tới trước giường Băng Ngọc”.

Nhưng Diệp Thành trong Tiên Hư Giới thấy rõ mồn một khoé miệng Doãn Chí Bình còn nhếch lên cười tôi độc, trong ánh mắt hắn như muốn nói: Ta giết đồ đệ của ngươi rồi, cho dù ngươi muốn hại ta thì ngươi cứ thử đánh ta xem.

“Haiz, đúng là trời không bảo vệ nhân tài”, kĩ năng diễn xuất của Doãn Chí Bình quả không vừa, hắn nói với giọng khóc than, vừa giả vờ lau nước mắt vừa chắp tay hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh: “Hai vị sư thúc xin nén đau thương”.

“Ngươi có thể đi rồi”, Sở Huyên lãnh đạm, trên khuôn mặt không hề để lộ bất cứ biểu cảm nào.

“Vậy sư điệt xin cáo lui”, Doãn Chí Bình diễn rất cung kính.

Có điều giây phút hắn rời đi, Diệp Thành có thể nhận ra được ánh mắt gian giảo dâm tà của hắn đối với Sở Huyên và Sở Linh.

Đột nhiên trong đầu Diệp Thành như có tiếng ầm vang bùng nổ, rồng có vảy ngược không thể đụng vào, Doãn Chí Bình hết lần này tới lần khác chạm vào vảy ngược đó. Trước hết là Hổ Oa và Trương Phong Niên, sau là đồ đệ Tịch Nhan của hắn, còn hiện giờ hắn lại có ý với Sở Huyên và Sở Linh, Diệp Thành sát khí đằng đằng, mây mờ trong Tiên Hư Giới cũng trở nên lạnh băng, kết thành lớp cặn băng.

“Tỷ, vừa rồi nên tung một chưởng giết hắn đi”, sau khi Doãn Chí Bình rời đi, Sở Linh mới lạnh giọng lên tiếng.

“Hắn phải chết nhưng không phải bây giờ”, Sở Huyên điềm tĩnh nói, sự điềm tĩnh của cô khiến người ta phải e sợ, có lẽ cô và Diệp Thành cùng một kiểu người, càng bình tĩnh lại càng đáng sợ, giống như sự yên tĩnh trước khi cơn giông bão kéo tới.

“Sư phụ, người đừng giết hắn, mạng của hắn là của con”, trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, sát khí cuộn trào khắp cơ thể, muốn giết chết Doãn Chí Bình, hắn phải sống lại cái đã.

Bên ngoài, Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền, Từ Phúc và Phong Vô Ngấn cũng đã đến, mấy người bọn họ cũng đã xuất hiện thêm vài sợi tóc bạc trên đầu, thân là tu sĩ lại đương lúc sức mạnh dồi dào nhưng hiện giờ trông bọn họ lại già đi trông thấy.

Đặc biệt là Dương Đỉnh Thiên, mặt mày ông tái nhợt, khoé miệng còn có máu trào ra, ông là người tự trách nhiều nhất, thân là chưởng giáo một tông nhưng lại bị kiểm soát sức mạnh, đến một người cũng không bảo vệ được, đây quả là thất bại nặng nề.

Cảm giác của ông đối với Diệp Thành chính là áy náy và tự trách.

“Chưởng môn sư huynh”, bên giường Băng Ngọc, Sở Huyên vẫn luôn im lặng thì lúc này chợt lên tiếng: “Huynh đã điều tra được chuyện này chưa, rốt cục có liên quan tới Doãn Chí Bình không?”

“Chắc chắn có liên quan đến hắn”, không đợi Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, Đạo Huyền Chân Nhân trầm lắng nãy giờ nói trước, nhưng ngay sau đó ông ta lại lắc đầu bất lực: “Chỉ trách chúng ta không có chứng cứ, hắn có chứng cứ không ở hiện trường, rất nhiều đệ tử và trưởng lão đều có thể làm chứng”.

“Muội hiểu rồi”, Sở Huyên khẽ giọng không nói gì nữa, vẻ mặt lạnh lùng đến rợn người, Diệp Thành còn có thể nhìn thấy sát khí lạnh băng trong mắt cô.

“Tránh ra”, Sở Huyên vừa dứt lời, bên ngoài chợt vang lên tiếng tiếng nạt nộ.

Rầm! Bịch! Bịch!

Tiếp đó liên tiếp vài âm thanh dữ dội vang lên, mấy trưởng lão ở bên ngoài lần lượt ói ra máu lùi về sau.

Bịch!

Sau tiếng động này, một người bước chân vào Ngọc Nữ Các, có lẽ uy nghiêm và thân thể quá nặng nên khi bàn chân người này đặt trên mặt đất còn mang theo tiếng “bịch” thấy rõ khiến Ngọc Nữ Các như rung chuyển.

Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Hạo Thiên Huyền Chấn sao?
Chương 412: Chúng ta là thê tử của hắn

Trong Ngọc Nữ Các, vì sự xuất hiện của Hạo Thiên Huyền Chấn nên bầu không khí bỗng trở nên im ắng.

Nơi này không ai nói lời nào, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng không nói lời nào, từ từ đi vào, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu cứ thế nhìn chằm chằm vào chiếc giường Băng Ngọc.

Ông ta xuất hiện với dáng người vững chãi, bước đi vững vàng nhưng khi tới gần chiếc giường Băng Ngọc lại như dần mất sức, dáng vẻ già nua đi trông thấy, mỗi bước đi dần khuỵu xuống, mái tóc đen cũng điểm thêm sợ bạc.

Trong Tiên Hư Giới, Diệp Thành trầm lắng, mặc dù hắn không muốn nhìn thấy người đàn ông này nhưng hắn vẫn ngẩng đầu.

Cách cả hư vô mờ mịt, hắn vẫn có thể nhìn thấy dáng người run rẩy của Hạo Thiên Huyền Chấn, đôi mắt nhìn xa trông rộng chợt nhoà đi với từng giọt nước mắt lăn dài.

Nhìn lòng người, nhìn thiện ác, nhìn chân tình!

Những ngày này, Diệp Thành đã chứng kiến quá nhiều nhưng sự xuất hiện của Hạo Thiên Huyền Chấn lại khiến hắn trỗi lên cơn sóng lòng, mặc dù hắn thực sự không muốn thừa nhận nhưng sự thực thì trong người hắn có dòng máu của Hạo Thiên thế gia.

Hiện giờ thấy phụ thân của mình ở đây, trái tim nguội lạnh của hắn lại trở nên xốn xang và phức tạp.

“Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhìn thấy con trai mình nằm trên giường Băng Ngọc, người đau lòng phải không?”, Diệp Thành thầm nhủ, trong giọng nói còn mang theo sự bi thương.

“Tiểu tử, ngươi hà tất phải vậy?”, trong Tiên Hư Giới vang lên giọng của Thái Hư Cổ Long: “Con người không phải thánh hiền, làm gì có ai chưa từng phạm sai lầm, vả lại cho dù là thánh hiền thì cũng có lúc phạm sai lầm, phải không nào?”

“Ừm, đúng là chân lí”, Diệp Thành mỉm cười nói.

“Xin lỗi đạo hữu, đạo hữu không thể đưa hắn đi”, bên ngoài vang lên giọng nói của Sở Huyên khiến Diệp Thành phải chú ý.

Khi hắn đưa mắt nhìn thì Hạo Thiên Huyền Chấn định đưa thi thể hắn ra khỏi chiếc giường Băng Ngọc nhưng bị Sở Huyên ngăn lại.

“Ta là phụ thân của Diệp Thành, trong cơ thể Diệp Thành mang huyết mạch của Hạo Thiên thế gia, ta muốn đưa nó về nhà để nó về với nguồn cội”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói giọng khản đặc.

“Nơi này cũng là nguồn cội của hắn”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, giọng nói mang theo vẻ khẩn cầu, mặc dù Hạo Thiên Huyền Chấn là phụ thân của Diệp Thành nhưng hiện giờ điều đó chẳng còn ý nghĩa nữa vì Diệp Thành đã chết, cô không muốn tia hi vọng cuối cùng của mình bị dập tắt.

“Cội nguồn?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cười bi thương, ông ta liếc nhìn những người xung quanh bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Hằng Nhạc, con ta đã mang trăm nghìn vết thương, đến thi thể của hắn mà các người cũng muốn làm tổn thương sao?”

Nghe vậy, Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân, Từ Phúc lần lượt cúi đầu áy náy.

Đúng vậy, Diệp Thành đã phải chịu quá nhiều khổ ải ở Hằng Nhạc Tông, cái chết của hắn mặc dù do một vài nguyên nhân khác nhưng bọn họ cũng không tránh khỏi trách nhiệm, Hạo Thiên Huyền Chấn là phụ thân của Diệp Thành, ông ta sao có thể không oán hận cho được.

“Cho dù thế nào thì đạo hữu cũng không được đưa hắn đi”, Sở Linh lên tiếng, cho dù chơi xấu cũng được, dùng vũ lực cũng được, mục tiêu của cô rất rõ ràng, đó chính là không cho Hạo Thiên Huyền Chấn mang thi thể Diệp Thành đi, ngay cả khi ông ta là phụ thân của Diệp Thành cũng không thể được.

Cô và Sở Huyên giống nhau, Diệp Thành đã chết rồi, cái gì mà Hạo Thiên thế gia, cái gì mà phụ thân thân sinh, bọn họ đều không chấp nhận, bọn họ chỉ chấp nhận Diệp Thành, mặc dù hắn chết nhưng bọn họ phải giữ lại hắn.

“Cho ta một lý do không thể đưa Diệp Thành đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn bình tĩnh đến mức lạ thường, giọng ông ta khản đặc, mặc dù ông ta hết sức phẫn nộ nhưng tất cả đều bị sự áy náy và tự trách choán lấp, ông ta có thể oán hận mấy người phía Dương Đỉnh Thiên không bảo vệ Diệp Thành chu đáo nhưng ông ta hiểu hơn ai hết người đáng hận nhất là chính mình.

Cho nên ông ta mới bình tĩnh như vậy. Con ông ta đã chết, dù có nổi giận cũng không thể chữa được vết thương lòng.

“Chúng ta là thê tử của Diệp Thành”, Sở Huyên và Sở Linh nhìn Diệp Thành: “Hạo Thiên đạo hữu, không biết lí do này đã đủ chưa?”

Lúc này, không chỉ Hạo Thiên Huyền Chấn mà đến cả mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân cũng phải nhìn Sở Huyên và Sở Linh, kể cả là người của Ngọc Nữ Phong như Trương Phong Niên và Hổ Oa cũng không kịp phản ứng lại.

Haiz!

Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân thở dài, có lẽ tới bây giờ bọn họ mới hiểu được ý của Sở Huyên và Sở Linh, hoá ra hai người và Diệp Thành đã vượt qua mối quan hệ sư đồ từ lâu rồi.

Phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn thẫn thờ nhìn Sở Huyên và Sở Huyên tới hai, ba giây.

Ông ta là phụ thân của Diệp Thành, hai vị nữ tiền bối trước mặt ngang hàng với ông ta lại là con dâu của ông ta, mặc dù ông ta không thể hiểu nổi mối quan hệ giữa bọn họ và Diệp Thành nhưng ông ta lại không hoài nghi.

“Ta nói này, cha ngươi sẽ không hỏi hai người phía sư phụ ngươi đã mang thai đứa con của ngươi hay chưa chứ?”, trong Tiên Linh Hư, Thái Hư Cổ Long ho hắng.

“Ngươi cút cho ta”, Diệp Thành sầm mắt mắng: “Giờ là lúc nào rồi, nếu là ngươi thì ngươi có hỏi không? Vô vị”.

“Ta chỉ nói vậy thôi mà, ngươi cuống lên làm gì chứ?”

“Ta không buồn quan tâm tới ngươi nữa”, Diệp Thành bực bội sau đó lại nhìn ra bên ngoài.

Có điều lời của Thái Hư Cổ Long lại có lý. Theo như Hạo Thiên Huyền Chấn thấy, mặc dù Diệp Thành chết rồi nhưng Diệp Thành có hai người vợ, nói không chừng trong hai người này còn mang theo cốt nhục của hắn, nếu như vậy thì con của con trai ông ta chẳng phải cũng mang dòng máu của Hạo Thiên thế gia sao?”

Đương nhiên, Hạo Thiên Huyền Chấn sẽ không hỏi vấn đề này.

Và sự thực thì cho dù Sở Huyên và Sở Linh không hề mang thai đứa con của Diệp Thành thì hắn cũng nhận hai người vợ này.

Ngọc Nữ Các vì câu nói của Sở Huyên mà chìm vào yên lặng.

Câu nói của cô quả thực đã khiến Hạo Thiên Huyền Chấn không biết phải nói sao, ông ta chỉ khẽ khom người xoa lên má Diệp Thành, trong đôi mắt hãy còn giọt nước mắt lăn dài, có lẽ ông ta chưa bao giờ đau lòng như lúc này.

Vẫn là sự trầm lắng, Hạo Thiên Huyền Chấn im lặng xoay người, mặt mày tái nhợt.

“Gia chủ”, trưởng lão của Hạo Thiên thế gia lần lượt đi theo.

“Bỏ đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn khẽ phất tay, quay lưng lại phía Sở Huyên và Sở Linh, khàn giọng nói: “Hi vọng có một ngày hai người có thể mang đứa bé tới Hạo Thiên thế gia cho ta”.

“Sẽ có ngày đó”, hai người phía Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu, bọn họ có lẽ cảm thấy vui mừng vì Hạo Thiên Huyền Chấn rộng lượng hơn trong suy nghĩ, chí ít thì ông ta không bắt ép bọn họ để đưa Diệp Thành đi.

Hạo Thiên Huyền Chấn đi rồi, mặc dù Diệp Thành không mong muốn nhưng hắn vẫn vẫn đưa mắt nhìn theo, không biết vì sao khi nhìn thấy bóng lưng hơi khom khom của Hạo Thiên Huyền Chấn, lòng hắn chợt nhói đau.

Sau khi Hạo Thiên Huyền Chấn rời đi, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên mới liếc nhìn Sở Huyên và Sở Linh nhưng không nói gì, chỉ từ từ xoay người đi ra.

“Tiểu tử, hai nàng dâu của ngươi cũng không tồi”, trong Tiên Hư Giới vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.

“Ta nói rồi mà, tầm nhìn của ta cũng không tồi đâu”.

“Có một chuyện này nữa, ngươi có thể khiến ta đỡ tò mò không? Nếu như cùng động phòng thì ngươi chọn người nào trước?”

“Ta động phòng cái đầu ngươi, cút đi”.
Chương 413: Thái Hư Thần Hành

Roẹt! Roẹt!

Mặc dù Ngọc Nữ Các đã yên tĩnh, hơn nữa hầu như không có ai đến, nhưng trong Tiên Hư Giới vẫn vang lên âm thanh của sấm sét.

Toàn thân Diệp Thành có sấm sét lướt qua, bây giờ hắn không ngồi xếp bằng trên đất mà là bước đi trong Tiên Hư Giới, lĩnh ngộ thân pháp Tốc Ảnh Thiên Hoan.

Thái Hư Cổ Long nhìn cảnh này mà xuýt xoa cảm thán: “Tiểu tử này đúng là súc sinh! Trong trạng thái Man Hoang Luyện Hồn mà vẫn có thể nhảy nhót đi lại được, đúng là lợi hại!”

“Long gia, còn mấy ngày nữa thôi, ngươi không định dạy ta thêm à?”, Diệp Thành vừa cất bước huyền diệu vừa nhìn vào hư không: “Thái Hư Cổ Long của Hằng Nhạc Tông chúng ta dạy cho kí chủ biết bao nhiêu bí pháp, đâu như ngươi”.

“Hai chuyện này giống nhau sao được?", Thái Hư Cổ Long lườm chín phân thân của Diệp Thành: “Linh hồn của Thái Hư Cổ Long đó ở trong cơ thể ký chủ, nếu ký chủ chết thì nó cũng không sống được, vì vậy phải dạy ký chủ tuyệt chiêu phòng thân chứ!”

“Nếu nói như ngươi thì ngươi càng phải giúp ta”, một bước của Diệp Thành đi được bốn năm trượng, hắn vẫn sử dụng bộ pháp huyền diệu: “Dù sao ngươi cũng đang nhờ ta cứu ngươi ra ngoài mà! Nếu ta chết thì ai cứu ngươi? Không phải cũng giống như kí chủ với linh hồn của Thái Hư Cổ Long sao? Giúp ta cũng là giúp ngươi, đúng không?”

“Nghe ngươi nói vậy cũng đúng”, Thái Hư Cổ Long xoa cằm: “Nhưng bây giờ tiểu tử ngươi có gì không biết đâu, có bí thuật luyện thể, có bí thuật luyện hồn, trong người có Tiên Hoả, Thiên Lôi, còn có khả năng diễn tiến và phục chế bá đạo của Tiên Luân Nhãn, những bí pháp ngươi lén học được cũng rất nhiều rồi còn cần ta dạy?”

“Vẫn khác nhau mà!”, Diệp Thành nói ngay: “Những bí thuật đó làm sao so sánh được với những gì Long gia dạy ta? Ngươi là ai chứ? Là tộc Thái Hư Cổ Long chí cao của thiên địa, tiểu tử kia chỉ cần vung ra một chiêu cũng là bí pháp vô thượng! Hơn nữa ngươi đã dạy ta Man Hoang Luyện Hồn thì cũng được coi là một nửa sư phụ của ta, nếu ngày nào đó ta bị người khác đánh chẳng phải cũng mất mặt ngươi sao?”

Khả năng mồm mép của Diệp Thành không phải dạng vừa, hắn thao thao bất tuyệt, câu nào cũng tâng bốc Thái Hư Cổ Long lên tận trời, gọi Long gia cũng thuận miệng lắm!

“Một nửa sư phụ, ừm, cũng đúng”, Thái Hư Cổ Long bất giác vuốt râu, đôi mắt to đảo liên tục.

Sao Thái Hư Cổ Long không nhìn ra tâm tư của Diệp Thành chứ? Mấy câu đó làm sao qua được pháp nhãn của nó?

Nhưng nó vẫn sẽ dạy Diệp Thành bí pháp, bởi vì nó vẫn đang trông chờ Diệp Thành cứu nó ra mà! Nếu Diệp Thành bị người khác giết chết, có trời mới biết khi nào nó mới phá được phong ấn, trốn ra ngoài.

“Vậy ngươi muốn học gì?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phân thân của Diệp Thành với vẻ hứng thú.

“Đương nhiên phải học đại chiêu tuyệt sát rồi, tốt nhất phải mạnh, phải lợi hại”, thấy Thái Hư Cổ Long đồng ý, Diệp Thành lập tức nắm lấy cơ hội, nói liên tục không ngừng: “Tóm lại là phải lợi hại, phóng ra là giết được cả đám”.

Mí mắt Thái Hư Cổ Long giật giật, nó nhìn chín phân thân của Diệp Thành như nhìn kẻ ngốc, dường như có thể thông qua chín phân thân nhìn thấy Diệp Thành đang nhảy nhót trong Tiên Hư giới.

“Không cần nói nữa, ta đã nghĩ ra nên dạy ngươi gì rồi”, mặc cho Diệp Thành thao thao bất tuyệt, Thái Hư Cổ Long chỉ nói một câu.

“Bí thuật gì vậy?”, Diệp Thành lập tức xoa tay, hai mắt còn sáng hơn bóng đèn.

“Thái Hư Thần Hành Thuật”.

“Thái Hư Thần Hành Thuật?”, Diệp Thành đảo mắt một vòng rồi hỏi: “Đây là bí thuật gì?”

“Bí thuật…. chạy trốn”, Thái Hư Cổ Long vuốt râu cười nhẹ, nhưng âm thanh nhỏ này lọt vào tai Diệp Thành sao lại có vẻ thô tục?

“Nói đến chạy trốn thì đây cũng là một kiến thức uyên thâm, đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, tiểu tử ngươi trời sinh đã là một kẻ không an phận, truyền bí thuật chạy trốn này cho ngươi là cực kỳ hợp lý”, Thái Hư Cổ Long càng cười xấu xa hơn: “Thế nào? Có học không?”

“Học, đương nhiên học chứ, Long gia đã dạy thì sao không học?”, Diệp Thành cười hì hì.

“Chuẩn bị tiếp nhận đi!”, Thái Hư Cổ Long vừa nói vừa truyền bí thuật, khi truyền còn giải thích cho Diệp Thành sự huyền diệu của Thái Hư Thần Hành Thuật: “Bí thuật này có thể gọi là bí thuật thân pháp, do tổ tiên Thái Hư Cổ Long của ta sáng lập, vượt qua cả Thái Hư Vô Cực, ý có thể tiến vào cảnh giới, cảnh giới có thể siêu phàm, thậm chí còn có khả năng di chuyển cực nhanh, ngươi phải tự lĩnh ngộ sự huyền diệu của bí thuật này”.

Thái Hư Cổ Long nhẹ giọng nói, còn Diệp Thành ở bên này đã ngồi xếp bằng trên đất, pháp môn vô thượng Thái Hư Thần Hành Thuật đã truyền vào tâm trí hắn, trong này còn có rất nhiều ý cảnh.

Phải nói Man Hoang Luyện Hồn không thể sánh được với sự kỳ diệu của Thái Hư Thần Hành Thuật, chỉ một thay đổi trong đó thôi cũng khiến Diệp Thành choáng váng, muốn tu luyện tới Đại Thành cần phải trải qua nhiều năm mài giũa.

Tiên Hư giới lại lần nữa rơi vào trạng thái im lặng.

Không biết đến lúc nào Diệp Thành mới mở mắt, nhưng mới đi được vài bước hắn lại về chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống.

Cứ thế, chín ngày lặng lẽ trôi qua.

Diệp Thành hoàn toàn chìm đắm trong việc lĩnh ngộ Thái Hư Thần Hành Thuật, lúc thì ngồi xếp bằng lĩnh hội, lúc thì vừa bước đi vừa lĩnh ngộ.

Sau khi lĩnh ngộ được một lượt, hắn càng cảm thấy bí thuật này đơn giản, mặc dù cùng là bí thuật thân pháp, nhưng so với Tốc Ảnh Thiên Hoan, Thái Hư Thần Hành Thuật càng thâm sâu hơn, nó đã là một loại đạo lật đổ hư ảo và thực tại.

Ngày thứ mười, Diệp Thành đứng dậy nhưng vẫn nhắm mắt.

Hắn nhấc chân, cất bước đi đầu tiên, mặc dù chậm nhưng lại ẩn chứa một đạo uẩn khó tả, tiếp theo là bước thứ hai, thứ ba, thứ tư…

Hắn liên tục bước về phía trước thì tốc độ cũng không ngừng tăng lên, thân pháp cũng trở nên huyền diệu hơn, lúc thì như gió, không thấy bóng hình, tàn ảnh phía sau liên tiếp, cực kỳ ảo diệu.

Không biết đến khi nào hắn mới dừng lại, từ từ mở mắt, đôi mắt đen nhánh trở nên xa xăm hơn.

“Thật kỳ diệu”, Diệp Thành thở ra một hơi khí đục, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, sau chín ngày lĩnh ngộ, hắn cảm thấy không phải mình đang học bí pháp mà là đang lĩnh hội một loại đạo.

Cũng chính loại đạo này đã khiến cho kiến thức về trời đất của hắn nâng lên một tầm cao mới.

“Ba ngày nữa là mình được nhập hồn rồi”, Diệp Thành ngừng suy nghĩ, bất giác ngửa đầu nhìn lên trên. Mấy ngày nay hắn chỉ lo lĩnh hội Thái Hư Thần Hành Thuật, không nhìn cảnh vật bên ngoài.

Đập vào mắt hắn là Sở Huyên và Sở Linh đang nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc của hắn, dùng lụa trắng sạch lau mặt cho hắn, dù là một vết bẩn cũng không được xuất hiện.

“Nếu bây giờ con nhập hồn, liệu có doạ hai người sợ không?”, Diệp Thành nhìn hai người rồi bất giác khẽ giọng lẩm bẩm.

Nhưng hắn đã chịu thiệt một lần, sẽ không có lần thứ hai.

Hắn đã suy nghĩ kỹ, cho dù nhập hồn thì cũng phải tìm lúc đêm khuya yên tĩnh, khi ấy ít người! Tốt nhất là lúc đó không có ai, nếu để người khác biết hắn đã tỉnh, đám người ra vẻ đạo mạo kia sẽ lại ùn ùn kéo tới sát phạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK