Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1146: Liệu có thể trùng phùng?

Người này không phải ai khác mà chính là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng.

Bản thể Diệp Thành gặp vấn đề!

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều cau mày nhưng không ai chất vấn lời nói vừa rồi của Cơ Tuyết Băng.

Ở Thiên Đình, cũng chỉ có Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng có thể hoá ra đạo thân, vấn đề liên quan đến bản thể và đạo thân ngoài Diệp Thành ra thì cũng chỉ có Cơ Tuyết Băng là rõ, cô nói bản thể gặp vấn đề thì nhất định là bản thể của Diệp Thành gặp vấn đề rồi.

“Cô có thể gọi hắn dậy không?”, phía Chung Giang lần lượt quay sang nhìn Cơ Tuyết Băng.

“Con không thể làm được”, Cơ Tuyết Băng hít vào một hơi thật sâu, mặc dù cô nhìn ra vấn đề nhưng lại không có cách nào cả.

………..

Ở Vân Nhược Cốc, Diệp Thành cứ thế ngồi mất chín ngày.

Vào đêm thứ mười hắn mới kiểm soát được luồng sức mạnh thần bí kia.

Bầu trời sao mênh mông lấp lánh.

Không biết từ bao giờ mới có tiếng động truyền từ bên ngoài sơn cốc vào.

Tiếp đó, một đại đỉnh như một đạo thần quang bay vào trong sơn cốc lơ lửng trước người Diệp Thành, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Hỗn Độn Thần Đỉnh sao?

Cảm thấy được Hỗn Độn Thần Đỉnh quay về, Diệp Thành lập tức mở mắt.

Thế nhưng khi nhìn thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh hắn lại cảm thấy xót xa vì trải qua trận đại chiến, xung quanh đại đỉnh toàn là vết kiếm để lại.

Vả lại mỗi một đường kiếm còn mang theo thần quang bảy màu, mặc dù thần quang đó trông rất rực rỡ nhưng lại mang theo luồng sức mạnh khủng khiếp mà thần bí kiểm soát Hỗn Độn Thần Đỉnh.

“Đó là của nữ tử mặc y phục trắng tay cầm thần kiếm bảy màu”, Diệp Thành nhìn vào binh khí bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Thế nhưng nghe câu hỏi của hắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh chỉ khẽ rung lên, xung quanh thần quang chợt hiện sau đó “bịch” một tiếng, nó rơi trên mặt đất giống như một đống đổ nát không hề có thần hoa bao quanh.

Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Thành nghiêm trọng thấy rõ, binh khí của Hỗn Độn Thần Đỉnh giống như thể bị ảnh hưởng nặng nề từ đó mà rơi vào trạng thái ngủ sâu.

Thế rồi Diệp Thành bất chợt tiến lên trước, hắn nheo mắt nhìn thần quang bảy màu bao quanh Hỗn Độn Thần Đỉnh, mặc dù trông nó tuyệt đẹp nhưng lại rất thần bí, đến cả Hỗn Độn Thần Đỉnh do cốt thể của Đại La Kim Huyền đúc thành mà cũng bị trấn áp.

Lúc này, Diệp Thành bắt đầu phán đoán ra kẻ trảm tiên hoả đạo thân, thiên lôi đạo thân, khiến Đại La Thần Đỉnh bị ảnh hưởng nghiêm trọng và trảm diệt đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh là một người.

Diệp Thành có thể tưởng tượng ra được thần kiếm bảy màu trong tay nữ tử tóc bạc kia mạnh tới mức nào nhờ thần quang bảy màu này. Đó tuyệt đối là thần binh cái thế, đừng nói là đạo thân mà đến cả bản thể như hắn thì cũng sẽ rất thảm hại khi đối đầu.

Thế nhưng Diệp Thành vẫn cảm thấy rất khó hiểu, đạo thân của hắn đen vậy sao? Đến cả thời gian liên hệ với bản thể mà không kịp, cứ thế bị tuyệt sát sao?

Hay là nữ tử mặc y phục trắng có thần kiếm bảy màu kia quá mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả liệt đại chư Vương, nhưng mặc dù như vậy thì cũng rất khó có thể giết được vài đạo thân của hắn trong giây lát.

Trong chốc lát, một loạt suy đoán cứ thế hiện lên trong đầu Diệp Thành: Nữ tử tóc bạc đó là người hắn quen.

Diệp Thành nheo mắt lại, suy đoán này không phải không có căn cứ, cũng chính vì quen nên ba đạo thân của hắn mới không hề có sự phòng bị, trong tình huống như vậy mới bị tuyệt sát.

Người quen! Người quen!

Diệp Thành cố gắng suy luận, nữ tử mà hắn quen lại có thực lực mạnh cũng chỉ có vài người: Đại Sở Hoàng Yên, Nam Minh Ngọc Thu, Thiên Thương Nguyệt, Sở Linh Ngọc, Hồng Trần Tuyết, Phục Linh, Cơ Tuyết Băng, Thượng Quan Hàn Nguyệt…

Hự…!

Nghĩ rồi, đầu óc Diệp Thành chợt cảm thấy hoang mang, từ khi bị nổ tới bây giờ, cảm giác kì lạ đó lại lần nữa xuất hiện, thần trí của hắn lúc này vô cùng hỗn loạn, ý thức trở nên không rõ ràng.

Hắn đang gằn giọng, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đau đớn đến méo xệch.

Nếu như có ai đó ở đây thì nhất định sẽ rất kinh ngạc vì trạng thái của hắn hiện giờ quá dị thường, rõ ràng là người thật đang tồn tại nhưng lại trở nên vô cùng hư ảo, giống như một linh hồn, còn hắn thì đang biến hoá qua lại giữa hư ảo và hiện thực khiến người ta nhìn mà rợn người.

Phụt!

Không biết từ bao giờ, Diệp Thành mới phun ra cả miệng máu, hắn cúi đầu xuống.

Thiên địa lúc này chợt hoá yên tĩnh.

Vân Nhược Cốc vẫn hiện lên trong khung cảnh với những cánh hoa đào bay rợp trời, thi thoảng có một hai bông hoa bay lướt nhẹ trên khuôn mặt hắn.

“Thật không biết hắn tiếp xúc với lĩnh vực cấm kị kia thì là hoạ hay phúc”, nhìn Diệp Thành mơ màng, phía trước màn nước Hoan Thiên của Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm bất giác thở dài.

“Điều khiến ta cảm thấy khó hiểu đó là vì sao cô ta lại phải trảm đạo thân của hắn?”, ở bên, Phục Nhai hít vào một hơi thật sâu.

“Vì cô ta sợ, hoặc nói chính xác hơn là Chu Tiên Kiếm sợ”, Đông Hoàng Thái Tâm nói tiếp, “đạo của Diệp Thành uy hiếp đến nó, nó trảm đạo thân của hắn với mục đích cuối cùng đó là muốn trảm đạo của Diệp Thành”.

“Vậy nó cứ thế đi trảm Diệp Thành là được rồi mà?”, Phục Nhai tỏ vẻ khó hiểu, “với sức chiến đấu của cô ta thì ở Đại Sở này, ngoại trừ Hồng Trần ra chẳng ai là kẻ địch của cô ta được, Diệp Thành còn kém nó xa, hà tất nó phải phá đi đạo tắc của hắn?”

“Sao nó không muốn như vậy chứ, nhưng nó lại chịu sự ràng buộc và kiểm soát của cô ta”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng nói.

“Ta hiểu rồi”, Phục Nhai vuốt râu, “bốn đạo thân của Diệp Thành hiện giờ đã có ba phần đạo thân bị trảm, đạo tắc đã bị tổn hại, đến cả Tiên Luân Nhãn cũng bị khước bỏ, những gì có thể uy hiếp đến nó về cơ bản đều không thể sống sót trở lại, vậy ta có thể cho rằng không lâu nữa hắn và cô ta sẽ trùng phùng không?”

“Đúng như ngươi nghĩ”.

“Thần nữ, người có thể nói cho thuộc hạ biết Chu Tiên Kiếm kia rốt cục có lai lịch thế nào không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ mặt đầy hi vọng, hi vọng Đông Hoàng Thái Tâm có thể cho ông ta một câu trả lời.

“Ta không thể nói”.
Chương 1147: Bước đi vô định

Vân Nhược Cốc về đêm vô cùng yên tĩnh.

Phía trước nhà trúc, từng cánh hoa vẫn bay rợp trời rơi xuống cơ thể Diệp Thành che lấp cả phân nửa người hắn.

Diệp Thành ngủ không ngon, hắn cau mày, sắc mặt tái nhợt, thần sắc mang theo vẻ đau đớn, y phục ướt đẫm mồ hồi, có vẻ như hắn lại nằm mơ thấy ác mộng nên hai tay chốc chỗc lại quờ loạn xạ.

Đợi tới khi Thiên Ma đánh Thất Sát thì trận chiến Chư Tiên sẽ nổ ra!

Lại là giọng nói ấy, giống như phật đang niệm kinh văn vang vọng bên tai hắn hồi lâu không dứt, hết lần này tới lần khác, giống như ma chú khiến hắn đang chìm vào giấc ngủ mà cảm thấy đau đớn hơn.

Nhật nguyệt xoay vần.

Chớp mắt, mấy ngày đã trôi qua, mãi tới một buổi đêm trăng thanh, Diệp Thành hoàn toàn bị những cánh hoa đào lấp kín thì hắn mới ngồi dậy.

Đây là đâu?

Diệp Thành lắc đầu, hắn nheo mắt nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh, mọi thứ trước mặt hắn vừa quen vừa lạ, từng cánh hoa bay hiện lên như mộng ảo trong đôi mắt đờ đẫn của hắn.

Ta là ai?

Màn đêm yên tĩnh chợt vang lên tiếng thổn thức.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới đứng dậy, mỗi lần tới một gốc đào hắn đều nheo mắt nhìn hai chữ khắc trên thân cây.

Hắn bước đi, bước ra khỏi Vân Nhược Cốc.

Dưới ánh trăng, bước đi của hắn chậm dần, hắn đi không có mục tiêu, cũng không có phương hướng, Diệp Thành bước đi trên con đường thênh thang mà không phân định được đâu là hiện thực đâu là hư ảo, hắn không thể phân định được mộng cảnh và hiện thực, kí ức không trọn vẹn, thần trí không tỉnh táo khiến Diệp Thành trông như một thi thể đang bước đi, đờ đẫn và vô hồn.

Ta là ai? Ta là ai?

Giữa đất trời vang lên tiếng rên rỉ.

Diệp Thành dừng chân, phía trước mặt hắn là một con suối nhỏ, nước suối chảy róc rách, âm thanh trong veo của tự nhiên cũng không thể gạt đi những vẩn đục trong đôi mắt hắn.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành lại bước đi, hắn bước đi trên u cốc, dưới ánh nắng chiếu rọi, trong màn đêm đen tối, hắn bước đi như cô hồn dã quỷ không tìm thấy nơi quay về cũng chẳng biết đâu là cố hương.

Ngày ngày trôi qua, xuân qua thu tới.

Thời gian cứ thế dần trôi đi không biết đã qua bao lâu, có lẽ là năm ngày, cũng có thể là năm năm.

…….

Đây là một đoạn tường thành với đại khí dồi dào, kéo dài cả hơn ba triệu dặm, nó giống như một con rồng khổng lồ phân cách giữa Nam Sở và Bắc Sở.

Không sai, công trình hoành tráng này đã hoàn thành ở Nam Sở.

Nhìn từ xa, bức tường thành hùng vĩ kia đều lấp lánh ánh sáng, trên tường thành khắc kín trận văn, trên tường thành, các tu sĩ của Thiên Đình tay cầm trường khiên tuần tra qua lại, chỉ cần có bất cứ kẻ nào xâm nhập vào đều lập tức bị giết.

Nam Thiên Môn, một cửa thành lớn nhất thông từ Nam Sở tới Bắc Sở.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, một nữ tử tóc bạc dừng chân trước Nam thiên Môn, cô khoác trên mình bộ tiên y bảy màu, mái tóc buông xoã không có gió cũng tự tung bay. Tiên y không nhuốm bụi trần, dưới ánh trăng, sự thanh khiết của cô càng khiến cô trông thật đẹp, như tiên nữ bước ra từ giấc mộng vậy.

“Thiên Đình Nam Sở”, cô lặng lẽ nhìn Nam Thiên Môn rồi khẽ lên tiếng, nước mắt làm nhoà đi đôi mắt cô dần kết thành lớp sương.

“Tỷ”, một giọng nói nghẹn ngào vang lên, Nam Thiên Môn mở cửa, Sở Linh bay ra, khuôn mặt dàn dụa nước mắt, cách từ rất xa cô đã nhào vào lòng nữ tử kia, “cuối cùng tỷ cũng quay về rồi”.

……..

Trên đại địa mênh mang, Diệp Thành vẫn đang lưu lạc, hắn không hề dừng chân, y phục của hắn đã bị gió và nắng hong khô, trông hắn thật sự thảm hại, khoé miệng râu ria lởm chởm, trông chẳng khác gì kẻ ăn mày hành khất.

Diệp Thành bước đi, bóng hình cô liêu.

Cơ thể hắn chốc chốc lại hoá hư ảo, chốc chốc lại hiện ra, từng cảnh tượng dị thường cũng theo đó mà hiển hiện: Vốn là một vùng đất hoa cỏ bạt ngàn nhưng chỉ cần Diệp Thành đặt chân tới đây thì cây cỏ không thể sinh sôi, vốn dĩ là một vùng đất khô cằn mà chỉ cần hắn đi qua thì nơi này cây cối sinh sôi nảy nở.

Phía trước bắt đầu có bóng người, từng đoàn xe ngựa đi qua, đoàn xe ngựa chở theo hàng hoá, có thương nhân, có người vận chuyển, bọn họ cười nói rôm rả.

Diệp Thành bước qua chẳng nói lời nào, hắn cứ lẩm bẩm một mình khiến người trong đoàn xe cảm thấy khó hiểu.

“Khả năng là một tên ăn mày”, có người liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân rồi lên tiếng.

“Cũng chưa chắc, cứ lẩm bẩm như vậy thì theo ta thấy chắc là bị đánh rồi”.

“Này, tiểu ca”, một người vác đại đao lên tiếng giơ tay vỗ vai Diệp Thành.

Thế nhưng bàn tay kia lại chỉ đập vào hư vô và không thể chạm được tới cơ thể Diệp Thành mà khiến cơ thể Diệp Thành trở nên vô hình như thể hắn biến thành hư ảo vậy.
Chương 1148: Nhược Hi nhớ mẹ

Đây…!

Người kia giật mình, những người trong đoàn xe ngựa cũng thẫn thờ, lẽ nào gặp ma giữa ban ngày?

Diệp Thành giống như u linh, hắn từ từ bước qua không để lại bất cứ âm thanh nào, cũng không để lại bất cứ dấu vết nào, đợi sau khi hắn bước đi lâu rồi thì đoàn người ngựa kia mới phản ứng lại, “đi thôi, mau đi thôi, người này thật sự quá tà tính”.

Diệp Thành lại bước trên đường không có đường về, cũng không có phương hướng.

Hình thái của hắn càng thêm dị thường hơn, trong lúc bước đi, giây phút trước hắn còn là một thanh niên mà đi được vài bước cơ thể hắn lại nhỏ hơn, biến thành một thiếu niên, sau vài bước đi, hắn lại trở thành đứa trẻ nhỏ, rồi cứ thế từ trẻ nhỏ biến thành thiếu niên, từ thiếu niên biến thành thanh niên sau đó lại từ thanh niên biến thành trung niên, trung niên trở thành người già.

Đây…!

Trên đại địa rộng lớn, từng hàng người bước qua lần lượt dừng chân nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt không sao tin nổi.

“Gia gia, người kia thật kì lạ”, có giọng nói ngây thơ vang lên, đó là một đứa trẻ đang trong gùi trúc trên lưng một lão già chớp mắt nhìn bóng hình Diệp Thành.

Bịch! Bịch!

Đứa trẻ vừa dứt lời, tất cả mọi người thẫn thờ quỳ phịch xuống đất, “tiên nhân, là tiên nhân”.

Diệp Thành không nói gì, hắn cứ thế bước qua và không để lại bất cứ tung tích gì.

Trời dần tối, Diệp Thành dừng chân ở trước một cổ thành, vẻ mặt đờ đẫn.

Mặc dù cơ thể Diệp Thành đã hiện lại nhưng mỗi lần đi qua từng lầu các, từng cung điện thì phần hư ảo không phải là cung điện lầu các mà là cơ thể của hắn.

Quỷ sao?

Không lâu sau đó, bên trong một cổ thành yên tĩnh liền vang lên tiếng hét lớn, cả vùng đất này chợt dậy sóng.

Thử nghĩ mà xem, khi đang ngủ ngon đột nhiên có người bước qua đầu giường và lẩm bẩm như vậy thì cảm giác và cảnh tượng đó có khác gì gặp phải ma đâu.

Không chỉ mình cổ thành này hỗn loạn mà tất cả những cổ thành mà Diệp Thành đi qua đều vô cùng hỗn loạn.

Trong màn đêm, bên trong hoàng cung của nước Thiên Lam, quân vương của nước Thiên Lam quỳ phục bên ngoài một toà đạo quan: “Thượng tiên, vài ngày gần đây ở nước Thiên Lam có hồn phách nhiễu loạn khiến lòng dân hoang mang, kính mong thượng tiên ra tay tương trợ”.

“Phản rồi, phản thật rồi”, bên trong đạo quan có một người bước ra, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là tu sĩ trẻ tên Lý Tiêu sao?

Trong màn đêm, tên này ngồi trên lưng ngựa cứ thế chạy về phía xa.

Cảnh tượng này trông có phần lạ thường, đường đường là một tu sĩ mà lại phải cưỡi ngựa của người phàm, tu vi chẳng ra sao đã đành, lại còn nghèo kiết xác, đến một con linh thú cũng không có.

Ma!

Dưới ánh trăng, tiếng kêu gào thảm thiết lại vang lên bên trong một cổ thành tạo thành phản ứng dây chuyền, tất cả đều vì một tên u linh như Diệp Thành mà cảm thấy sợ hãi, bao gồm cả những đứa trẻ ở đây.

Diệp Thành dừng chân, hắn mơ màng nhìn xung quanh, sau vài giây hắn mới dừng chân trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Hí…!

Tu sĩ tên Lý Tiêu kia đã đến, hắn cưỡi trên con ngựa uy phong chẳng ra sao, trong tay còn cầm thanh linh kiếm mà trước kia Diệp Thành tặng cho.

Thế nhưng khi nhìn thấy rõ dung mạo Diệp Thành thì hắn mới ngã nhào khỏi ngựa, cũng may hắn là tu sĩ có linh lực hộ thể nếu không thì sẽ vì cú ngã vừa rồi mà đau đớn thê thảm.

“Bái…bái kiến tiền bối”, tên này đứng dậy khom người dưới chân Diệp Thành.

“Ngươi…ngươi từng gặp ta?”, Diệp Thành lên tiếng, Lý Tiêu không ngẩn người vì cú ngã vừa rồi nhưng hắn lại thẫn thờ vì câu nói đó của Diệp Thành.

“Từng…từng gặp ạ”, sau giây phút sững sờ, Lý Tiêu mới vội gật đầu.

“Ta là ai?”, giọng nói Diệp Thành khản đặc không mang theo chút tình cảm nào.

“Tiền bối là….tiền bối là…”, Lý Tiêu há hốc miệng nhưng không biết phải trả lời làm sao, không phải hắn không muốn trả lời mà vì hắn căn bản không biết đáp án. Mặc dù Diệp Thành từng tặng linh kiếm cho hắn nhưng lại không nói cho hắn biết mình là ai.

Trong chốc lát, Diệp Thành quay người, cơ thể hắn trở nên hư ảo, chốc chốc lại hoá thật, lúc trở nên già lão, lúc nào thành thanh niên khiến Lý Tiêu kinh ngạc, “vị tiền bối này cũng thật là…”

Diệp Thành lại đi rồi, hắn đến nhẹ nhàng mà đi cũng nhẹ nhàng.

Lý Tiêu đuổi theo nhưng rồi lại dừng bước, đợi khi bóng hình Diệp Thành đi khuất rồi thì hắn mới xắn tay áo lên hùng hồn nói với mấy người phàm kia: “Nhìn gì mà nhìn, đi ngủ hết cho ta”.

Nghe vậy, những người phàm giây phút trước còn đang thẫn thời thì lúc này chỉ biết á khẩu tản đi, so với một nhân vật chẳng khác gì ma quỷ như Diệp Thành thì trong mắt bọn họ vị tiên nhân này mới đáng sợ nhất.

Trong màn đêm đen, Diệp Thành lại đờ đẫn bước đi không hề có phương hướng.

Đây lại là một con đường rất dài, hắn bước ra khỏi nước Thiên Lam và đến một đất nước người phàm khác, hắn bước qua từng toà cổ thành, đi qua từng vùng đất mà không để lại dấu vết gì.

Giết!

Trong màn đêm, tiếng gằn giọng vang vọng như làn sóng.

Nhìn từ xa, đó là từng bóng người đen kịt lúc này đang xông lên chém giết nhau.

Đây là chiến tranh ở thế giới người phàm, mặc dù cảnh tượng không hùng tráng như ở thế giới tu sĩ nhưng mạng người cũng như cỏ rác, màn đêm khoác thêm một lớp mạng màu đỏ máu, đại địa mênh mang nhuốm đỏ máu.

Khi hai bên đang chiến tranh khốc liệt thì Diệp Thành như u linh xuất hiện, hình thái dị thường của hắn cứ thế lướt qua.

Ma!

Không lâu sau đó, tiếng hét vang vọng khắp đất trời, cho dù là tướng quân hay binh lính đều tả tơi rụng rời, không chiến tiếp nữa mà bỏ chạy thục mạng như thể vừa bị đánh bại vậy.

Chiến trường khốc liệt trong chốc lát chợt trở nên trống không.

Nơi này chỉ còn lại từng làn gió mang theo mùi máu tanh nồng, xác chết la liệt, đao thương kiếm kích cắm khắp nơi cùng biết bao chiến kì đang bay phất phơ theo từng làn gió máu.

Diệp Thành bước qua, phía sau hắn là một loạt dấu chân màu đỏ máu, sau khi hắn đi qua, chiến trường đẫm máu này bắt đầu có cát vàng bay bụi mù chôn vùi từng thi thể đẫm máu và những binh khí nhuốm sắc đỏ kia.

Không biết từ bao giờ thiên địa chợt có tuyết rơi trắng xoá như những lớp lông ngỗng mỏng manh, trời đất như khoác lên mình lớp áo ngoài màu trắng như tuyết.

Trên đường đi, Diệp Thành vô hồn gặp rất nhiều người phàm chết đói bên lề đường, hắn cũng thấy những người vô tội vì chiến tranh mà phải bỏ mạng, thế giới này thật tàn khốc, nơi nào còn tồn tại dã tâm thì nơi đó còn đổ máu.

Trên con đường núi cheo leo, Diệp Thành chợt dừng chân tĩnh lặng quan sát xung quanh mình.

Nơi đó có một người phụ nữ đang cuộn mình trong lớp tuyết không có lấy luồng khí tức và đã bị đông cứng bất động.

Bên cạnh người phụ nữ ấy còn có một bé gái chừng hai ba tuổi, bàn tay nhỏ bé bị đông cứng đến mức đỏ tấy, lúc này, cô bé đang cố gắng lay mẹ mình, cô bé ngây thơ đờ đẫn vô tri còn tưởng rằng mẹ mình đang ngủ.

“Mẹ ơi, con đói rồi”, cô bé chớp mắt nhìn người phụ nữ, thấy không có lấy lời hồi đáp thì mới bò dậy, đôi tay đỏ tấy không ngừng cào cào lớp tuyết tìm thứ gì đó có thể ăn.

Trời quá lạnh, cô bé cũng bị đông cứng, cơ thể nhỏ bé cóng lạnh cuộn tròn ở đó, trong tay còn cầm một nhánh cỏ dính bùn đất.

Diệp Thành bước đi, phần lương thiện trong kí ức khiến hắn ôm lấy đứa trẻ, hắn biến mất trong lớp tuyết rơi, khi hắn đi rồi thì người phụ nữ kia cũng bị lớp tuyết vùi lấp, hồn quy về thiên địa.

Đêm tối, bên trong một ngôi miếu cũ nát có ánh lửa bập bùng.

Diệp Thành tĩnh lặng ngồi đó, vẻ mặt đờ dẫn, đôi mắt vô hồn không biết đang nghĩ tới điều gì.

Cô bé ở bên ngồi trên chiếc áo bông, trong tay cầm quả linh quả ăn lấy ăn để.

“Đại ca, Nhược Hi nhớ mẹ”, không biết từ bao giờ cô bé mới ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn Diệp Thành.
Chương 1149: Có phải ngươi có bệnh không?

Nhược Hi?

Diệp Thành đờ đẫn lẩm bẩm, hắn vặn cổ nhìn đôi mắt long lanh kia.

Cô bé vẫn ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ trong sáng.

Diệp Thành nở nụ cười gượng gạo, hắn ôm cô bé vào lòng.

Không biết từ bao giờ cô bé mới dựa vào lòng Diệp Thành mà ngủ thiếp đi, chốc chốc lại dụi dụi đầu vào Diệp Thành, trong màn đêm yên tĩnh, thi thoảng cô bé lại nằm mơ và gọi mẹ.

Bên ngoài gió tuyết vẫn thổi mịt mờ, trên đại địa, ngôi miếu cũ này lại trở thành nơi duy nhất ấm áp.

Trong đêm đen, Diệp Thành dựa vào trụ đá chìm vào giấc ngủ.

Lúc này mái tóc hắn đã bạc trắng, khoé miệng râu ria mọc lởm chởm, khuôn mặt già nua hốc hác, y phục rách rưới tả tơi trông giống như một kẻ ăn mày hành khất, ai có thể ngờ nổi đây chính là Thánh Chủ Thiên Đình.

“Công chúa, nơi này có một cái miễu cũ”, bên ngoài căn miếu cũ kĩ chợt vang lên giọng nói này.

“Gió tuyết to quá, chúng ta lánh tạm ở đây đã”, ngay sau đó liền có giọng nữ trong trẻo vang lên.

Không lâu sau đó, cánh cửa của ngôi miếu cũ kĩ liền bị đẩy ra, gió tuyết trắng toát thổi bạt tới, một người mặc áo lông vũ bước vào, đây là một thư sinh hoặc có thể nói là một thư sinh nữ giả trang nam.

Phía sau cô còn có vài người mặc y phục đen, người nào người nấy tay cầm binh khí, toàn thân có luồng khí lạnh băng, còn lạnh hơn cả gió tuyết.

“Có người?”, một người mặc y phục đen thẫn thờ nhìn đống lửa, ánh mắt lúc này mới dừng lại ở Diệp Thành và Nhược Hi đang ngủ say.

“Đóng cửa lại đi, đứa trẻ sẽ lạnh”, Diệp Thành bị đánh thức, hắn mở đôi mắt đờ đẫn, giọng nói khản đặc.

“To gan, ngươi có biết…”

“Lui xuống”, người mặc y phục đen kia còn chưa nói xong đã bị nữ tử mặc áo lông vũ ngắt lời.

“Công chúa, đây…”

“Lui xuống”, nữ tử kia nói rồi nhấc chân bước đi, ánh mắt nhìn Diệp Thành, cô quỳ gối giơ tay ra thăm dò, bàn tay vén mái tóc bạc trắng rối bời đang che lấp một nửa khuôn mặt Diệp Thành.

“Đúng…đúng là huynh rồi”, sau khi khuôn mặt mỏi mệt kia hiện ra trong tầm mắt, đôi mắt của nữ tử chợt nhoà đi.

Diệp Thành ngẩng đầu, ánh mắt vô hồn, hắn nheo mắt nhìn nữ tử trước mặt, mặc dù khuôn mặt đó quen thuộc nhưng trong kí ức vụn vỡ của hắn, hắn không hề tìm nổi bất cứ kí ức nào liên quan đến cô.

“Cô là ai?”, Diệp Thành vẫn lên tiếng với giọng nói khàn khàn.

“Ta là Liễu Như Yên đây”, nữ tử kia nắm chặt hai bên vai Diệp Thành, đôi mắt nhoà nước, “huynh còn nhớ ta không?”

“Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu.

“Sao huynh lại có thể…”

“Công chúa, thần trí của người này hình như không được bình thường”, phía sau, một người mặc y phục đen lên tiếng nhắc nhở.

“Thần trí không bình thường?”, Liễu Như Yên sững người, cô nhìn biểu cảm đờ đẫn đó của Diệp Thành rồi lại nhìn mái tóc bạc rối bời, y phục tả tơi, râu ria lởm chởm, đây đâu phải là một vị tiên mà trước kia làm loạn cửu tiêu.

“Sao huynh lại thành ra thế này, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”, Liễu Như Yên ôm chầm lấy Diệp Thành, nước mắt rơi lã chã làm ướt mái tóc bạc của hắn.

Thấy vậy, mấy người mặc y phục đen lần lượt ho hắng, bọn họ bất giác quay người đi.

Cảnh tượng đêm nay thực sự khiến bọn họ phải bất ngờ, công chúa khai quốc của bọn họ trước nay lạnh lùng băng giá, đặc biệt luôn giữ thái độ lạnh lùng với nam nhi, nào ai ngờ lại thân thiết với một kẻ thần trí không bình thường, lại giống như một tên ăn mày hành khất như vậy.

Bên trong căn miếu tồi tàn lại lần nữa chìm vào yên lặng.

Diệp Thành vẫn ngây dại như vậy, mặc cho Liễu Như Yên ôm mình vào lòng còn Tiểu Nhược Hi trong lòng hắn đã mở mắt chớp mắt nhìn Liễu Như Yên.

Mấy người mặc y phục đen chốc chốc lại nhìn lén nhưng vẻ mặt đều rất kì quái, một công chúa, một tên ăn mày hành khất, một cô nhóc, cảnh tượng này sao lại trông giống như một gia đình có ba người thế nhỉ?

Lấy cây đàn lại đây cho ta!

Không biết từ bao giờ bên trong căn miếu mới vang lên giọng nói của Liễu Như Yên.

Không lâu sau đó, bên trong căn miếu lại vang lên tiếng đàn du dương, tiếng đàn trong như nước chảy róc rách khiến cho những cơn gió tuyết bên ngoài kia chợt nhẹ nhàng đi nhiều.

Lúc này, Diệp Thành với vẻ mặt đờ đẫn ngẩng đầu, đôi mắt vô hồn của hắn lần đầu hiện lên ánh sáng, ánh sáng đó dần dần lan toả nhờ những tiếng đàn của Liễu Như Yên.

Hắn bắt đầu đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt hướng từ những người mặc y phục đen sang Liễu Như Yên rồi lại từ Liễu Như Yên nhìn sang Tiểu Nhược Hi trong lòng.

“Đây là đâu?”, giọng Diệp Thành khản đặc, hắn nhìn Liễu Như Yên đang gảy đàn, “sao ta lại ở đây?”

“Huynh…”, Liễu Như Yên thẫn thờ, cô vội đứng dậy, trong đôi mắt rõ vẻ mừng rỡ: “Huynh đã nhớ lại rồi sao?”

“Nhớ lại”, tiếng đàn ngưng bặt, Diệp Thành lắc lắc đầu, đôi mắt trước đó tỉnh táo thì lúc này lại đờ đẫn, vẻ mặt hắn lại lần nữa trở nên vô hồn.

“Đây…”, Liễu Như Yên vừa đứng dậy còn chưa bước đi thì lại thẫn thờ tại chỗ.

“Tên này đúng là có bệnh”, vài người mặc y phục đen lên tiếng.

“Ngươi nói gì?”, Liễu Như Yên quay đầu sang, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không chút biểu cảm.

“Công chúa xin người thứ tội, xin công chúa bớt giận”, mấy người kia lập tức quỳ xuống đất, “ý…ý của thần là hắn có phản ứng với tiếng đàn của công chúa”.

“Tiếng đàn?”, Liễu Như Yên cau mày, cô lại vội ngồi xuống gảy đàn, gảy lại khúc đàn ban nãy.

Liễu Như Yên chăm chú quán sát thì thấy Diệp Thành vừa đờ đẫn lại trở nên tỉnh táo sau khi tiếng đàn vang lên. Hắn đưa mắt nhìn quanh như vừa rồi, đến cả lời nói cũng nói y hệt ban nãy.

Lần này, Liễu Như Yên không ngừng gảy đàn, cô nhìn Diệp Thành thăm dò: “Có phải huynh có bệnh gì không?”

“Cô đang mắng ta sao?”, Diệp Thành lên tiếng vẫn đưa mắt nhìn tứ phương.

“Không, không, ta không có ý này”.

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, đây là đâu? Vì sao ta lại ở đây?”, Diệp Thành nhìn Tiểu Nhược Hi trong lòng rồi mới nhìn sang Liễu Như Yên: “Còn nữa, vì sao cô lại ở đây?”

“Đây…”, Liễu Như Yên hé miệng nhưng không biết phải trả lời làm sao.

“Nơi này là nước Nam Triệu”, một người mặc y phục đen trả lời thay cho Liễu Như Yên, “vị trước mặt ngươi là công chúa khai quốc của nước Nam Triệu, công chúa xuất cung đi tìm hiểu đời sống nhân dân, trên đường đi gặp gió tuyết nên mới dừng chân ở đây, còn ngươi, chúng ta thực sự không biết vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây, nhưng điều chắc chắn là đầu ngươi hình như không được bình thường, ừm, nói chính xác hơn thì ngươi bị mất trí nhớ”.

“Mất trí nhớ?”, sau khi nghe người này nói, Diệp Thành vẫn ngó lơ phần nửa đầu lời nói nhưng sau khi nghe tới mất trí nhớ thì hắn chợt ngỡ ngàng.

Diệp Thành bất giác day trán, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây thì quả thực hắn cảm thấy khó hiểu bởi những phần kí ức không liền mạch, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy mình đã quên đi gì đó.

“Công chúa đang gảy đàn thì ngươi mới tỉnh táo”, người mặc y phục đen kia lại lên tiếng.

“Ý của ngươi là nếu cô ấy không gảy đàn thì ta sẽ rơi vào trạng thái mất trí nhớ sao?”, Diệp Thành nhìn người kia.

“Không thể phủ nhận đầu óc của ngươi hiện giờ rất sáng suốt”, người kia gãi tai đáp.

“Hắn nói đúng đấy”, Liễu Như Yên lên tiếng, “trước đó huynh giống như một thi thể vô hồn, huynh không nhớ ta, cũng không nhớ mình là ai, chỉ cần ta ngừng gảy đàn thì huynh lại lần nữa rơi vào trạng thái đó”.

“Vậy thì không được ngừng gảy đàn”, Diệp Thành vẫn day trán hình như hắn nhớ ra gì đó, mọi thứ giống như một giấc mộng, vừa tỉnh lại thì hắn đã từ Vân Nhược Cốc ngủ say tới cái miếu hoang này rồi.

“Ba đạo thân bị trảm, Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng chìm vào ngủ say”, ánh mắt Diệp Thành loé lên tia sáng, hắn nhớ cảnh tượng cuối cùng ở Vân Nhược Cốc nhưng hiện giờ nghĩ lại thì đó hình như là sự việc xảy ra cách đây rất lâu rồi.

“Tính từ đêm nay thì đã trôi qua rất lâu từ ngày chúng ta gặp mặt lần cuối rồi”, Diệp Thành nhìn Liễu Như Yên.

“Gần ba năm”.

“Ba…ba năm?”
Chương 1150: Đi bộ trên tuyết

Sáng sớm, mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất.

Trận bão tuyết hoành hành cả đêm cuối cùng cũng dừng lại khi ngày mới đến.

Trên vùng đất rộng rãi, người qua người lại liên tục, phần đa là những binh lính mặc áo giáp, bảo vệ một chiếc kiệu ở chính giữa.

Trong kiệu, Liễu Như Yên vẫn đang gảy đàn, tiếng đàn du dương vang vọng khắp vùng đất rộng rãi, các binh lính nghe mà thấy tinh thần sảng khoái, đi đón quý nhân vốn là một chuyện vô vị, nhưng được nghe công chúa đích thân gảy đàn cũng là chuyện tốt.

“Đây là con gái của huynh với vị tiên tử đó sao?”, Liễu Như Yên vừa gảy đàn vừa nhìn Nhược Hi, sau đó ánh mắt lại chuyển về phía Diệp Thành.

“Chúng ta còn chưa ngủ với nhau thì lấy đâu ra con gái”, Diệp Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ chuyện khác, trước câu hỏi của Liễu Như Yên hắn chỉ đáp bừa, nhưng lại khiến Liễu Như Yên rất lúng túng.

“Bé con, muội tên gì?” để che giấu sự lúng túng, Liễu Như Yên lại nhìn Nhược Hi đang thích thú ăn linh quả.

“Muội tên là Nhược Hi”, cô nhóc ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt to cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.

“Vậy thân nương của muội đâu?”

“Đại ca ca nói nương của muội đã đến một nơi rất xa rồi”, cô nhóc ngây thơ chưa hiểu chuyện, vẫn cười xán lạn như vậy: “Đại ca ca còn nói sẽ đưa muội đi tìm nương”.

“Vậy sao!”, Liễu Như Yên mỉm cười nhưng lại nhìn Diệp Thành, cô nhóc chưa hiểu thế sự nhưng sao cô lại không hiểu ý của câu nói đó.

“Như cô nghĩ đấy”, Diệp Thành hít sâu một hơi, nhẹ nhàng xoa đầu Nhược Hi.

Một số chuyện dần hiện lên trong đầu hắn theo tiếng đàn của Liễu Như Yên, ví dụ như ký ức về cô gái này, giống như cái tên Nhược Hi của cô bé, không có than nương, là một đứa trẻ đáng thương.

Trên đường đi, hắn đã không chỉ một lần dùng năng lực tu sĩ để kiểm tra Nhược Hi.

Hắn chắc chắn Nhược Hi là người phàm, nhưng hắn không chắc cô bé có phải Nhược Hi mà hắn đang tìm hay không, nhưng dù là người phàm hay tu sĩ, là cô bé thì sẽ là cô bé, không thể thay đổi được.

“Ừm, ta có thể nghỉ một lát được không?”, khi Diệp Thành đang suy nghĩ thì Liễu Như Yên ho khan hỏi: “Tay rất đau”.

“Cũng đến lúc nghỉ ngơi rồi”, Diệp Thành cũng ho khan, từ khi gặp lại ở căn miếu hôm qua Liễu Như Yên đã liên tục đánh đàn cả đêm, cô chỉ là người phàm, đánh đàn cả đêm không mệt mới lạ.

Hắn cũng đã nghĩ đến việc đưa Liễu Như Yên bay đến Hoàng cung nước Nam Triệu, chỉ cần trên đường đi Liễu Như Yên tiếp tục gảy đàn để hắn tỉnh táo là được.

Nhưng đề nghị của hắn đã bị Liễu Như Yên từ chối.

Bay cao còn bay nhanh, lỡ bất cẩn xảy ra sơ xuất gì, hắn trở về trạng thái ngơ ngác, có thể bay ổn định hay không cũng chưa biết. Hắn có Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo, ngã vài lần cũng chẳng sao, nhưng Liễu Như Yên thì khác, cô là người phàm, nếu ngã thật thì kết cục thế nào thì không cần nghĩ cũng biết.

Đương nhiên, Liễu Như Yên cũng có ý đồ riêng trong chuyện này.

Bay trên không trung thì khoảng mười lăm phút sẽ tới Hoàng cung nước Nam Triệu, cô không muốn đến nhanh như vậy. Như bây giờ rất tốt, có thể ngồi riêng trên cùng một chiếc kiệu với người mình thích, lại có thể ngắm cảnh tuyết, lãng mạn biết bao.

Mặc dù cô không biết vì sao tiếng đàn của mình có thể khiến hắn khôi phục tỉnh táo, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là cô có thể đi cùng hắn suốt chặng đường.

Chẳng bao lâu, tiếng đàn ngừng lại.

Khi tiếng đàn vừa dứt, ánh mắt Diệp Thành dần tối đi, vẻ mặt trở nên đờ đẫn, cả người lại trở về trạng thái ngơ ngác.

“Đây là đâu? Cô là ai?”, cũng may đây không phải diễn kịch, Diệp Thành giống như biến thành người khác, giọng nói khàn khàn, mờ mịt nhìn Liễu Như Yên đối diện.

“Đây là nước Nam Triệu, ta là thê tử của huynh”, Liễu Như Yên cười ngọt ngào.

“Nước Nam Triệu, thê tử”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Đây là con của chúng ta”, Liễu Như Yên chỉ vào Nhược Hi đang vùi đầu ăn linh quả, nghe xong lời này cô nhóc vô thức ngẩng đầu, trong đầu hiện lên một đống dấu chấm hỏi.

“Con”, Diệp Thành ngẩn người, vô thức quay đầu lại, nhìn Nhược Hi bên cạnh.

“Con bé rất ngoan”, cười dịu dàng, tựa má vào vai Diệp Thành, khẽ nói: “Nếu huynh muốn, ta sẽ sinh cho huynh thật nhiều thật nhiều con”.

Đoàn xe chậm rãi tiến về phía trước, trong thế giới phủ đầy tuyết.

Đến một lúc nào đó, rèm kiệu được vén lên, Liễu Như Yên đưa Diệp Thành và Nhược Hi xuống.

Đoàn xe tiến về phía trước còn họ thì đi bộ, Diệp Thành ngơ ngác nhìn thế giới xung quanh, một tay bị Liễu Như Yên nắm, một tay bị Nhược Hi nắm, ánh nắng ấm áp phản chiếu, để lại hàng loạt dấu chân trên con đường tuyết.

“Rốt cuộc người đó là ai vậy?”, các hộ vệ dắt chiến mã của mình đi sau họ, rất nhiều người đều gãi đầu khó hiểu.

“Có vẻ công chúa thích tiểu tử đó”, có người xoa cằm nói.

“Còn cô gái nhỏ kia nữa, tám phần là con của công chúa”.

“Ngươi nói mới để ý, cũng hơi giống đấy”.

“Lão tử tính rồi, lần này về tiểu tử đó sẽ trở thành phò mã của Nam Triệu chúng ta”, người đó nói lời đầy ẩn ý.

“Cẩn thận”, có hộ vệ bỗng hét lên rồi kéo một người đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK