Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1741: Thiên kiếp chưa độ

Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông cũng như thần mang, bọn chúng nhanh chóng khoá chặt mục tiêu là Diệp Thành, đuổi theo không rời.

Diệp Thành chẳng quan tâm, điên cuồng thi triển Thúc Địa Thành Thốn, tốc độ chạy trốn của hắn chưa bao giờ là hạng xoàng, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông thật sự muốn hộc máu, người xem tứ phương đều sững sờ.

Bọn họ đã thấy người chạy nhanh nhưng chưa bao giờ thấy kẻ nào chạy nhanh thế này, chỉ trong chớp mắt đã vụt đi mất.

Hai bên một đuổi một chạy khiến cho tinh không trở nên vô cùng náo nhiệt.

Bùm! Đoàng!

Trên đường đi, tiếng sấm sét đùng đoàng, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông không chỉ đuổi theo mà còn tấn công liên tục.

Tuy thần thông của chúng bá đạo nhưng không thể bắn trúng Diệp Thành, hắn chạy thật sự quá nhanh, lơ là một chút là hắn đã chạy đi rất xa, người còn không đuổi kịp nói gì là thần thông.

“Triệu tập cao thủ!”

Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông hét lên một cách giận dữ, bọn chúng đã nhìn ra mình không thể đuổi kịp hắn, không đuổi kịp chỉ có thể chặn lại, bọn chúng cần sự trợ giúp của tông môn, chặn đường Diệp Thành từ phía trước.

Chẳng mấy chốc tin tức này đã truyền về Đại La Kiếm Tông ở Tử Vi Tinh.

Các lão bối của Đại La Kiếm Tông nổi trận lôi đình, rất nhiều người đồng loạt bay ra từ tiên sơn, ai cũng có tu vi Thánh Nhân, khí thế mạnh mẽ vô song, theo sau còn có rất nhiều Chuẩn Thánh, đội hình không nhỏ.

Bùm!

Đá vụn trong tinh không bay tung toé, một ngôi sao chết chóc đã nổ tung.

Diệp Thành thoát ra, tiếp tục chạy đi như bóng ma tiên mang, vẽ nên một đường vòng cung lộng lẫy trên tinh không.

Ầm!

Tinh không bùng nổ, kẻ mạnh từ trụ sở chính của Đại La Kiếm Tông đã đến, bao vây bốn phương tám hướng tinh không.

Diệp Thành cau mày, không ngờ cao thủ của Đại La Kiếm Tông lại đến nhanh như vậy.

“Đứng lại!”

Phía trước có thần mang vụt tới, đó là một lão già áo tím, Thánh Nhân chân chính hàng thật giá thật, phía sau là chín Chuẩn Thánh, sau nữa là tu sĩ của Đại La Kiếm Tông đông nghịt như sóng thủy triều.

Ánh mắt Diệp Thành lạnh lùng, hắn không lùi mà tiến.

Thánh Nhân áo tím di chuyển một bước lớn, xoè bàn tay khô khốc ra huyễn hoá thành một bàn tay khổng lồ muốn nắm lấy Diệp Thành từ trên xuống, nhưng lại không dám một đòn tuyệt sát vì thần tử Đại La vẫn đang trong tay hắn.

“Cút!”

Diệp Thành hét lớn, một quyền phá vỡ bàn tay to ấy, đến Thánh Nhân kia cũng bị đánh bay ra ngoài.

Chín Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông cùng điều khiển một chiếc lư đồng, đó là Thánh binh hơn nữa còn là Thánh binh chuyên phong ấn, không phải để giết Diệp Thành mà là phong cấm hắn.

“Phong!”

Sau tiếng quát khẽ của chín người, lư đồng quét ra tiên mang với thần thông phong ấn.

Diệp Thành trở tay lấy kiếm Xích Tiêu ra, một kiếm chém đứt tiên mang sau đó hắn bay vọt đi thật nhanh.

“Dừng lại!”

Thánh Nhân áo tím dẫn cao thủ của Đại La Kiếm Tông đuổi theo.

Diệp Thành không nói gì, cầm kiếm Xích Tiêu chém ra một dải tinh hà, cao thủ Đại La Kiếm Tông vừa chạy đến còn chưa kịp thi triển thần thông đã bị một kiếm của Diệp Thành làm cho người ngã ngựa đổ, Thánh Nhân và Chuẩn Thánh còn không ngăn được ta, các ngươi là binh tôm tướng tép cũng dám cản đường ta?

Sau khi tạo ra một con đường máu, Diệp Thành lại chạy trốn, hắn đang định dùng Súc Địa Thành Thốn để chạy.

Nhưng lúc này một đạo kiếm mang phóng tới từ phía trước, dường như đã đi theo vô số dặm đường, một kiếm tưởng như bình thường nhưng lại dung hợp rất nhiều thần thông kiếm khí, có sức mạnh hủy diệt.

Diệp Thành thay đổi sắc mặt, vung kiếm chặn lại nhưng vẫn bị chém bay ra ngoài hơn tám trăm trượng.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tinh không lại rung chuyển, âm thanh chậm rãi nhịp nhàng, nghe kỹ thì thấy là tiếng chân người đáp đất, có lẽ là thân thể quá nặng nên mỗi khi đáp đất đều khiến tinh không rung lên.

Một bóng người từ xa bước đến, là một lão già mặc áo bào trắng.

Đó là một Thánh Nhân, còn là một Thánh Nhân rất mạnh, lúc trước chính ông ta là người đã chém bay Diệp Thành bằng một kiếm từ rất xa, uy áp đáng sợ của Thánh Nhân bao trùm cả tinh không, cực kỳ cường đại.

Diệp Thành bên này đã đứng lên, miệng phun ra một ngụm máu.

“Ngươi không đi được đâu!”

Lão già áo trắng dừng bước, nhìn chằm chằm Diệp Thành, đôi mắt đục ngầu loé lên ánh sáng lạnh băng, tuy giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại cực kỳ hư ảo, cũng mang theo uy nghiêm không thể làm trái.

Cảnh giới Thánh viên mãn!

Diệp Thành dè chừng nhìn lão già áo trắng, có lẽ ông ta là người mạnh nhất trong rất nhiều Thánh Nhân hắn đã từng gặp, chỉ còn một bước nữa là sẽ tới Thánh Vương, uy lực tuyệt đối.

“Bao vây hắn!”

Tinh không bốn phía đều vang lên những tiếng giận dữ.

Vì bị lão già áo trắng chặn lại nên cao thủ của Đại La Kiếm Tông đã đuổi kịp hắn, vẫn là bao vây từ mọi hướng, vả lại thế trận còn mạnh hơn trước, hơn mười Thánh Nhân, hơn trăm Chuẩn Thánh, gần năm trăm nghìn tu sĩ, ùn ùn kéo đến như biển bao phủ cả tinh không rộng lớn.

Những tu sĩ theo dõi trận chiến ở Táng Hải lúc trước cũng đã đuổi kịp đến nơi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều tái mặt.

Chỉ để truy sát một cảnh giới Hoàng mà Đại La Kiếm Tông phải huy động cả đội hình lớn thế này, Diệp Thành đúng là đáng tự hào.

“Thả người!”

Tiếng quát dữ tợn từ tinh không tứ phía vang lên như tiếng sấm, tinh không rung chuyển dữ dội.

Diệp Thành lau vết máu bên khoé miệng, nhìn xung quanh, đội hình này nằm ngoài khả năng chống lại của hắn, không có khả năng trốn thoát, đây là đường cùng chỉ có chỗ chết.

“Ép ta!”

Trong mắt Diệp Thành hiện lên tia điên cuồng.

Một đạo phong ấn âm thầm được mở ra, đó chính là thiên kiếp cảnh giới Hoàng mà hắn vẫn chưa độ.
Chương 1742: Sấm sét bá đạo

“Thả người!”

Tinh không bao la vang lên tiếng quát như sấm.

Hơn mười Thánh Nhân, hàng trăm Chuẩn Thánh, năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông đông nghìn nghịt, đứng chật kín trăm nghìn dặm tinh không, mỗi người như một thần quang sáng chói, còn chói mắt hơn cả sao trời, sát khí của chúng nặng nề và lạnh lẽo, nghiền ép khiến tinh không rung chuyển.

So với bọn chúng, Diệp Thành ở chính giữa vòng vây lại một thân một mình như hạt cát giữa sa mạc.

Đây là con đường cụt, Tiên Nhãn của hắn đã tự phong ấn, không còn khả năng chạy thoát, Hoang Cổ Thánh Thể dù mạnh hơn nữa cũng không địch lại đội hình này, hắn có thể bị giết chết bất cứ lúc nào.

“Thả ra”, năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông giơ kiếm chỉ vào Diệp Thành, tiếng kiếm ngân vang lên, sát khí ngút ngàn, từng đôi mắt tôi độc, khuôn mặt như quỷ dữ, cực kỳ gớm ghiếc.

“Có bản lĩnh thì tới mà cướp”, Diệp Thành cười nhạt, lời còn chưa dứt một tia thần hồng chói lọi đã bay ra từ trên đỉnh đầu hắn phóng thẳng lên trời, lao vào bầu trời sao mênh mang, tinh không cũng phải run rẩy.

Ngay lập tức, tiếng sấm rền vang trên bầu trời sao rộng lớn.

Hửm?

Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông nhíu mày, vô thức ngửa đầu lên.

Năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông cũng cau mày, ngẩng mặt lên.

Người xem cũng cau mày, đồng loạt ngước mắt nhìn lên.

Mọi người nhìn thấy từng tia tinh vân đan xen vào nhau trên bầu trời, tạo thành một vùng vân hải hỗn độn, vân hải như có linh tính, không có gió cũng tự gợn sóng, sóng biển ngút ngàn nuốt chửng từng vùng tinh quang.

Đùng!

Lại là một tiếng sấm, tinh không lại rung lên, vân hải hỗn độn trên thương thiên bắt đầu bị sấm sét xé toạc, một luồng uy áp khiến tinh không run sợ phóng xuống dưới, khó có thể thở nổi.

“Thiên kiếp”, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông chợt biến sắc.

“Thiên kiếp của Thánh thể”, mọi người đều sửng sốt lùi lại một bước, gần một triệu tu sĩ đứng trong một trăm nghìn trượng tinh không, độ thiên kiếp ở đây mọi người đều sẽ phải bị động ứng kiếp, có thể tưởng tượng ra cảnh gần một triệu tu sĩ cùng nhau độ kiếp sẽ kinh khủng nhường nào.

“Rút, mau rút”, cao thủ của Đại La Kiếm Tông vội vàng chạy trốn, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.

“Rút?”, Diệp Thành cười khẩy, thi triển Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc xuất hiện trong đám người của Đại La Kiếm Tông, mà lúc này sấm sét của thiên kiếp cũng đã tới, lấy hắn làm trung tâm, những người trong phạm vi một trăm nghìn trượng đều bị kéo đi ứng kiếp bị động, từng nhóm từng nhóm người hoá thành tro bay.

“Đồ khốn”, Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông nổi giận đùng đùng, tuy ngoài miệng chửi mắng nhưng ai nấy lại đều bỏ chạy.

“Khốn kiếp”, năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông cũng tức giận hét lên, nhưng chân lại không hề nhàn rỗi, tên nào tên nấy đều chạy trốn điên cuồng, Diệp Thành là tên sao chổi, nhất định phải tránh xa hắn.

Diệp Thành như một bóng ma, phát huy hết tinh thần mặt dày vô liêm sỉ của mình, nơi nào đông người thì chen vào nơi đó.

Sấm sét khắp trời như hình với bóng, Diệp Thành đi đến đâu nó đi tới đó, đi tới đâu cũng có từng nhóm người hoá thành huyết vụ, đến nguyên thần bỏ chạy cũng không thoát được vận xui, hoá thành tro tàn.

Tinh không sống động trở lại, đó là một bức tranh khoáng đạt, năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông bị sét đánh người ngã ngựa đổ, không chỉ Chuẩn Thánh mà Thánh Nhân cũng bị đánh văng khắp trời.

Các tu sĩ theo dõi trận chiến giật giật khoé miệng.

Hơn mười Thánh Nhân, hàng trăm Chuẩn Thánh, năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông mà lại bị một cảnh giới Hoàng rượt đuổi chạy khắp tinh không, cảnh tượng này mà truyền lại cho hậu thế thì đúng là thần thoại.

Có người đếm kỹ lại, chỉ trong mười mấy giây mà số tu sĩ của Đại La Kiếm Tông bị sét đánh chết đã không dưới một trăm nghìn người, đây là còn chưa tính số người bị thương, còn thảm khốc hơn cả chiến tranh.

Nhìn một lúc, người xem đều lùi lại, sợ tên điên Diệp Thành lại đột nhiên chạy tới chỗ mình lượn một vòng, đó là thiên kiếp của Thánh thể không phải trò đùa, không cẩn thận là thành tro bụi ngay.

Phụt!

Diệp Thành bị thương, bị sét đánh bay ra ngoài.

Hắn chật vật đứng dậy, không dám làm bừa nữa, dù sao đây cũng là thiên kiếp của hắn, không được cẩu thả lơ là.

Dưới sự chú ý của mọi người, hắn bay lên cửu tiêu, Bát Hoang Quyền đập tan sấm sét đang giáng xuống ấy.

Hành động này của hắn đã chọc giận trời cao, sấm sét phóng xuống càng nhiều hơn, mỗi tia sét đều vừa to vừa dày, mỗi tia đều mang theo thần lực huỷ thiên diệt địa, muốn nghiền nát hắn tại chỗ.

Đó là một bức tranh lộng lẫy, từng tia sét đan xen như ngân hà thác đổ, cơn mưa ánh sáng.

Thấy Diệp Thành quay lại chiến đấu với lôi kiếp, lúc này kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông mới dừng lại.

Hiện giờ năm trăm nghìn tu sĩ của Đại La Kiếm Tông chỉ còn lại chưa đến ba trăm nghìn, hơn một trăm nghìn tu sĩ đã chết dưới thiên kiếp của Diệp Thành.

“Khốn kiếp!”

Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông cắn răng nghiến lợi, vẻ mặt hung tợn, thân hình thảm hại, dù là Thánh Nhân thoát tục cũng không dám động tới thiên kiếp chứ nói gì là thiên kiếp của Thánh thể.

“Chiến!”

Diệp Thành hét lên khiến tinh không run rẩy, hắn như chiến thần bát hoang, bay ngược lên trời, tia sét nào giáng xuống cũng bị nắm đấm của hắn đánh tan, dựa vào lôi kiếp để tôi luyện Thánh thể, dùng thần phạt để mài giũa hỗn độn đạo.

Hắn đánh thẳng một đường từ dưới lên, sấm sét vạn trượng nhưng không một tia có thể đánh hắn bị thương, dường như ý chí của trời xanh chỉ là trò cười cho thiên hạ, sắp bị hắn giẫm nát.

Sắc mặt người xem chiến lại thay đổi.
Chương 1743: Ông không giết được ta

Đã thấy kẻ mạnh nhưng chưa thấy kẻ nào mạnh đến thế này, đây là thần phạt đó! Thế nhưng lại chẳng chịu nổi một đòn của hắn.

Tất cả mọi người đều ngẩng đầu kinh hãi nhìn lên tinh thiên cửu tiêu, cả người Diệp Thành được ánh sáng vàng bao phủ còn chói mắt hơn cả mặt trời, hắn thật sự giống như chiến thần, khí thế trải khắp bát hoang.

Đoàng!

Vẫn trong sự chú ý của mọi người, Diệp Thành đánh thẳng lên tinh thiên vời vợi, nhìn thấy đám mây hỗn độn ấy.

Tách

Đó là ý chí của trời xanh.

Một trăm năm trước ở Đại Sở, khi hắn tiến lên cảnh giới Thiên đã xé nát đám mây hỗn độn, phá vỡ giam cầm của trời xanh.

“Phá!”

Diệp Thành hét to, đấm thẳng lên cửu tiêu, xuyên qua đám mây hỗn độn tượng trưng cho ý chí của trời ấy.

Chỉ là, không giống như một trăm năm trước, đám mây hỗn độn bị đấm thủng nhưng rồi ngưng tụ lại trong nháy mắt, hàng tỷ tia sấm sét tụ lại, tiếp theo là một tia sét chín màu đánh Diệp Thành ngã xuống.

Nhưng thiên kiếp không vì hắn ngã xuống mà dừng lại, từng tia sấm sét vẫn tiếp tục ập xuống.

Tinh không nhuốm máu, Diệp Thành ngã xuống máu xương văng khắp trời, mỗi giọt Thánh huyết đều rất chói mắt, hắn như chiến thần mạt thế, tiên quang quanh người đã tối đi vài phần.

Trên trời, sấm sét lại nhiều hơn, tia này nối tiếp tia kia thành một biển lôi, cứ thế phóng xuống bao phủ tinh không trăm nghìn trượng, Diệp Thành vừa mới đứng lại đã bị nhấn chìm.

“Mở!”

Diệp Thành hừ lạnh, đấm ra một quyền rồi xông ra ngoài.

Tiếng rồng gầm vang lên, trong biển lôi trăm nghìn trượng có chín con rồng xuất hiện mang theo sấm sét bá đạo lao về phía Diệp Thành, há miệng phun ra lôi điện nhắm tới nguyên thần của hắn, muốn tiêu diệt chân thân của hắn.

Diệp Thành cực kỳ cường thế, mỗi bước đi đều khiến biển lôi rung lên, bàn tay to màu vàng đầy triện văn, một chưởng quét sạch năm con rồng sấm sét, sau đó hắn rút kiếm chém ra một dải ngân hà, bốn con còn lại cũng bị tiêu diệt, sự bá đạo của Thánh thể một lần nữa khiến mọi người tứ phương phải kinh ngạc, hãi hùng.

Tuy nhiên lôi kiếp vẫn chưa kết thúc, ngược lại còn ập đến dữ dội hơn.

Chín con lôi long bị tiêu diệt, biển lôi lại huyễn hoá ra chín con lôi long khác, uy lực còn mạnh hơn trước.

Diệp Thành tế ra Lục Thiên Đại Kích, chiến đấu với lôi long.

Bùm! Đoàng!

Biển lôi không yên tĩnh chút nào, tiếng rồng gầm và tiếng sấm sét đan xen hoà quyện.

Mặc dù sức chiến đấu của Diệp Thành rất bá đạo nhưng lôi long lại dường như là vô tận, cứ giết được một con thì sẽ huyễn hoá ra một con khác, hơn nữa con sau còn mạnh hơn con trước, con sau dữ tợn hơn con trước.

Lúc này dù hắn là Thánh thể cường đại thì cũng đã bị đánh tàn tạ, máu tươi nhuộm đỏ tinh không.

“Quá mạnh”, bên ngoài biển lôi, sắc mặt người xem lại tái nhợt.

“Lôi long cứ hết con này lại tới con khác, giết mãi không hết thế? Đây là thiên kiếp gì? Muốn người độ kiếp phải kiệt sức mới thôi à?”

“Hơn nữa uy lực của mỗi con lôi long đều không yếu hơn Chuẩn Thánh!”

“Hắn đã giết hơn trăm con rồi đấy!”

“Với cảnh giới Hoàng thì đó có thể gọi là nghịch thiên!”, có lão bối tu sĩ hít sâu một hơi, cảnh tượng hào hùng ấy khiến người ta kinh hồn bạt vía, nếu là bọn họ thì đã bị nuốt chửng từ lâu rồi.

“Ông không giết được ta đâu”, trong những tiếng cảm thán kinh ngạc, tiếng hét của Diệp Thành vang lên trong biển lôi, lời này là nói với trời, dù hắn đã máu xương đầm đìa nhưng ý chí chiến đấu vẫn ngút ngàn, hắn hoá thân thành một con thần long với thần huy rực rỡ, lớn hơn tất cả mọi lôi long.

Lần này tinh không càng thêm náo nhiệt, tính cả Diệp Thành là có tới mười con rồng trong biển lôi đang chiến đấu.

Người xem lùi lại, vì biển lôi không ngừng mở rộng, từ một trăm nghìn trượng tới một trăm mười nghìn, từ một trăm mười nghìn tới một trăm hai mươi nghìn, không hề có ý dừng lại, nuốt chửng từng khoảng tinh không.

Diệp Thành liên tục bị thương, không chỉ một lần bị đánh trở lại hình dạng con người.

Tuy nhiên lôi long vẫn không thể ngăn được bước chân của hắn, không những không ăn được hắn mà còn bị tiêu diệt từng con từng con.

Trong trận chiến khốc liệt, Thánh thể của Diệp Thành niết bàn, đạo tắc cũng biến hoá, từng lỗ chân lông trên cơ thể hắn đều hấp thu sức mạnh sấm sét, có lẽ chỉ kẻ bá đạo như hắn mới dám cường thế như vậy.

Không biết bao lâu sau mới thấy biển lôi sụp đổ, bị một quyền của Diệp Thành đánh thủng rồi bị phá huỷ trong tinh không.

Biển lôi tan đi, lôi long cũng không còn nữa.

Sấm sét ngừng lại, tinh không bị tàn phá hiện ra trước mắt, cũng lộ ra cả dáng người loạng choạng của Diệp Thành.

Hắn đã máu xương đầm đìa, không còn hình dáng con người, sát khí ngút trời lượn quanh Thánh thể, ai nhìn thấy cũng đều giật mình.

“Đánh thắng rồi à?”, có người ngạc nhiên thốt lên.

“Vậy thì giết”, một Thánh Nhân áo tím của Đại La Kiếm Tông đã tế sát kiếm ra nhưng bị Thánh Nhân áo trắng bên cạnh ngăn cản.

“Ngăn ta lại làm gì?”

“Thiên kiếp… vẫn chưa kết thúc”, Thánh Nhân áo trắng nói xong ra hiệu cho Thánh Nhân áo tím nhìn lên tinh thiên, Thánh Nhân áo tím nhíu mày, vô thức ngẩng lên, đôi mắt già nua hơi nheo lại.

“Đó… Đó là cái gì?”, không chỉ hai người họ nhìn mà gần một triệu tu sĩ đang có mặt cũng ngẩng đầu lên.

Tiên quang trên cửu tiêu trải dài, mỗi tia tiên quang đều kéo theo sấm sét, đan xen với nhau tạo thành hình một bóng người hư ảo, chính xác hơn là một bóng dáng yêu kiều.

Đó là một nữ tử mặc áo còn trắng hơn cả tuyết, không nhuốm bụi trần gian, thật sự như tiên nữ cửu thiên hạ phàm, bước đi uyển chuyển cùng với những cánh hoa lộng lẫy, nhưng không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ biết cô thánh thiết không tì vết, như một đoá sen nở rộ, từng sợi tóc cũng nhuốm thần hà.

“Đây là…”

Ai cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn cửu tiêu, đây là lần đầu tiên họ thấy thiên kiếp hình người thế này.

Diệp Thành cũng ngẩng đầu nhìn nữ tử áo trắng đó, người ngoài không nhìn thấy khuôn mặt cô nhưng hắn có thể thấy, đó là một khuôn mặt tuyệt thế, đẹp hơn bất cứ nữ nhân nào hắn từng thấy.

Đột nhiên Thánh thể của Diệp Thành run lên, vẻ mặt trở nên thất thần, hắn ngây người nhìn khuôn mặt tuyệt thế kia, giống như lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt đó một trăm năm trước, khiến người ta mê say.

“Tử Huyên!”

Diệp Thành lẩm bẩm, chỉ hai chữ nhưng lại mang theo vô số thăng trầm.
Chương 1744: Đấu với Đế

Không phải là Tử Huyên!

Vẻ mặt Diệp Thành hoang mang, trong chốc lát hắn chợt tỉnh táo lại, đôi mắt ảm đạm lại lần nữa loé lên thần quang.

Nữ tử áo trắng kia trông giống hệt với Tử Huyên thế nhưng cô ấy lại không phải là Tử Huyên, có lẽ là Đông Hoa Nữ Đế, nói chính xác hơn đó chính là lạc ấn về đạo trong Bắc Đẩu Tinh Vực của Đông Hoa Nữ Đế.

Tử Huyên chính là tàn hồn của Đông Hoa Nữ Đế, trông giống hệt với Đông Hoa Nữ Đế.

Diệp Thành cho rằng Đông Hoa Nữ Đế từ thời Vạn Cổ nhất định đã từng tới Bắc Đấu Tinh Vực, đạo tắc vô tình lạc ấn ở tinh không này, cho dù trải qua bao nhiêu năm tháng thì vẫn trường tồn.

Hắn thực sự vô cùng kinh ngạc, thiên kiếp cũng vô cùng bá đạo, đụng chạm tới đạo tắc vô thượng nên mới dẫn tới hoá thân về đạo của Đông Hoa Nữ Đế.

Thiên kiếp hình người này giống hệt với đạo tắc Cửu Hoàng mà Diệp Thành gặp khi tiến giới tới cảnh giới Thiên, đó là thần phạt cấm kị, cũng chỉ có sự tồn tại như hắn mới có thể chạm tới.

Không còn gì để nói, chỉ có thể chiến.

Diệp Thành cố gắng ngưng tụ khí huyết mở ma đạo, khả năng chiến đấu tăng vọt.

Đã là đạo tắc của Đông Hoa Nữ Đế xuất hiện thì Diệp Thành có muốn độ qua kiếp này ắt phải đánh bại cô ta.

Vẻ mặt của nữ đế lãnh đạm, cô ta khẽ phất tay, bàn tay ngọc ngà giáng từ trên trời xuống, mặc dù trông một chưởng rất bình thường nhưng lại dung hợp pháp tắc đế đạo và rất nhiều thầnt hông huyền diệu, có thể coi là một chưởng diệt thế.

Tay Diệp Thành nắm thần thông, hắn tung một chưởng về phía Đông Hoa Nữ Đế.

Một chưởng mạnh mẽ khiến tinh không rung chuyển.

Nắm đấm của Diệp Thành mạnh mẽ, thánh thể run lên rồi cũng nứt lìa, thánh huyết bắt vọt.

Lại nhìn sang Đông Hoa Nữ Đế, bàn tay bà ta cũng hoá thành sương khói rồi lại nhanh chóng ngưng tụ.

Không ngờ lại mạnh như vậy!

Diệp Thành lau đi vệt máu nơi khoé miệng, vẻ mặt tập trung hơn hẳn.

Cô ta không phải là Đại Đế thực thụ mà chỉ là một đạo tắc hoá thân, nói thẳng ra thì chính là Đông Hoa Nữ Đế cấp bậc cảnh giới Hoàng, cùng cấp với hắn, ở một ý nghĩa nhất định mà nói thì bọn họ chính là sự tồn tại cùng thời kì.

Cho dù là vậy thì cô ta cũng mạnh đén mức khó tin.

Đại Đế thời cổ vô cùng hung hãn, nếu không thì cũng sẽ không khiến cả một thời đại cảm thấy áp lực, thành tựu vô thượng.

Tiếp tục!

Diệp Thành thiêu đốt tinh nguyên, hắn lại lần nữa ngưng tụ thánh thể và lại lần nữa sát phạt tới.

Nữ đế vẫn với một chưởng như vậy quét qua tinh không, cô ta lại lần nữa đánh tới mức khiến thánh thể của Diệp Thành nứt lìa.

Chiến!

Chiến ý của Diệp Thành ngút trời, có thể chiến với Đại Đế thiếu niên cùng thời chính là vinh dự vô thượng, huống hồ đó chỉ là Đông Hoa Nữ Đế cùng cấp với hắn, thắng hay bại chưa rõ, hắn có thể trảm diệt Đại Đế Thiên Ma thì cũng có thể trảm diệt Đông Hoa Nữ Đế, đây chính là sự tự tin vô thượng đến từ Hoang Cổ Thánh Thể.

Nữ Đế bay từ trên trời xuống giống như mộng ảo, một tay diễn hoá bí pháp, lòng bàn tay huyễn hoá ra vì sao và nhật nguyệt.

Nghịch thế luân hồi!

Diệp Thành không dám chậm trễ, hắn ra tay tung đại chiêu, lòng bàn tay có ấn kí luân hồi đánh về phía nữ đế.

Đại chiến nổ ra, cảnh tượng vô cùng khốc liệt!

Đông Hoa Nữ Đế bay vào tiên hải, đầu lơ lửng phượng hoàng cầm, cửu u tiên khúc vang vọng khắp tinh không, dị tượng xuất hiện, cô đứng trong đó giống như nữ vương cái thế phong hoa tuyệt đại.

Diệp Thành với kim quang chói lọi, chân bước trên tinh hà, đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, nổi lên dị tượng hôn độn khổng lồ, Diệp Thành đứng trong đó như một vị chiến thần bát hoang, mỗi một quyền đều mang chiến ý vô địch.

Thánh thể thiếu niên đối đầu với Đại Đế thiếu niên, đây mới chính là trận quyết đấu đỉnh phong thực thụ.

Cảnh tượng này thật khiến người ta phải cảm khái.

Năm xưa, Đông Hoa Nữ Đế chính là hồng nhan chí tôn của Hoang Cổ Thánh Thể, bảo vệ Nguyệt Thương thành đế, Đế Hoang độc chiến với năm vị Đại Đế của Thiên Ma Vực, đó chính là một đoạn thần thoại vang dội của Chư Thiên Vạn Vực cho tới ngày nay.

Hiện giờ hắn không phải là thánh thể hoàn chỉnh, cô không phải là nữ đế thực thụ, cả hai người đấu pháp trong tinh không này với thân phận như vậy, nếu như Nữ Đế và Đế Hoang có mặt ở đây và nhìn thấy cảnh tượng này thì không biết sẽ có suy nghĩ thế nào, từ thời Vạn Cổ có lẽ bọn họ cũng chưa từng phân cao thấp với nhau.

Máu tươi nhuốm đỏ cả tinh không, mỗi một giọt máu đều vô cùng choán mắt.

Diệp Thành và Đông Hoa Nữ Đế đều đổ máu, ngang sức ngang tài.

Những người xem chiến vô cùng choán mắt, ánh mắt dừng lại ở Đông Hoa Nữ Đế.

Bọn họ không biết cô là ai, càng không biết từ thời Vạn Cổ cô là Đại Đế thống trị vạn linh mà chỉ biết cô mạnh vô cùng, có thể sánh với Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp.

Tu sĩ của Đại La Kiếm Tông lại không an phận.

Tinh không hiện giờ không hề thấy bất cứ hình ảnh lôi chớp nào, đó là tinh không một trăm nghìn trượng, chỉ có Diệp Thành và Đông Hoa Nữ Đế đang đại chiến, bọn họ hoàn toàn có thể ra tay bắt Diệp Thành tránh đêm dài lắm mộng.

Nghĩ tới đây, một Thánh Nhân đã bay vào hư thiên.

Thế nhưng người này còn chưa ra tay đã thấy một đạo lôi chớp xuất hiện đánh người ngợm xương cốt bay đi.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều run rẩy.

Thiên kiếp quả thực vẫn chưa giáng xuống.

Nữ Đế đại chiến với Diệp Thành là một phần của thiên kiếp, chỉ cần cô chưa tiêu tán thì thiên kiếp này vẫn còn tồn tại, nếu như bay vào tinh không thì nhất định sẽ bị lôi đi ứng kiếp.

Thánh Nhân bị đánh bay đi chính là một ví dụ điển hình, kẻ này thảm hại tháo chạy quay về, chỉ còn lại nguyên thần, cơ thể xác thịt đã bị lôi chớp đánh tan tác, suýt chút nữa thì bỏ mạng ở tinh không đó rồi.

Lúc này, kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông đang chuẩn bị ra tay với Diệp Thành đột nhiên ngoan ngoãn hơn nhiều.

Đặc biệt là Chuẩn Thánh và cảnh giới Hoàng, đến cả Thánh Nhân cũng suýt chút nữa mất mạng chứ huống hồ là những tên sâu kiến như bọn họ.

Có lẽ sợ lôi kiếp nên rất nhiều người vô thức lùi về sau, chỉ sợ Diệp Thành và Đông Hoa Nữ Đế đánh tới đây, thiên kiếp của Thánh Thể thực sự quá bá đạo.

Phụt!

Khi tất cả mọi người lùi về sau thì Diệp Thành lại trọng thương, hắn bị phượng hoàng cầm của Đông Hoa Nữ Đế gảy ra tiên quang đánh trúng, suýt chút nữa bị trảm diệt, kim cốt sáng chói lộ ra ngoài, vết thương vẫn còn loé lên tiên quang huyền bí, vết thương không những không thể lành lại mà ngược lại còn có xu hướng rách rộng ra.

Lại nhìn sang Đông Hoa Nữ Đế lúc này cũng không khá khẩm hơn là bao, bị Hỗn Độn Thần Đỉnh đánh trúng, tiên quang toàn thân đã tắt đi vài phần, sức mạnh luân hồi bao quanh trói buộc đạo tắc của cô khiến cô không thể nào thi triển sức chiến đấu đỉnh phong.

Tiếp tục!

Chiến ý của Diệp Thành lên cao, toàn thân với hoả diệm màu vàng kim thiêu đốt, đó là hình thái thể hiện ra bên ngoài của căn nguyên thánh thể.

Hỗn Độn Thần Đỉnh tự bay ra ngoài, có thiên âm đại đạo đan xen, chiến đấu với phượng hoàng cầm của Đông Hoa Nữ Đế, hai pháp khí tự lạc ấn trong đạo của bọn họ, mỗi lần va chạm vào nhau đều khiến tinh không rung chuyển.

Binh đấu với binh, tướng đấu với tướng.

Hỗn Độn Thần Đỉnh đấu với phượng hoàng cầm, Diệp Thành đấu với Đông Hoa Nữ Đế, vạn kiếm phong thần với sức đâm xuyên mạnh mẽ.

Đông Hoa Nữ Đế tay cầm kiếm ấn, dung hợp với đạo tắc và rất nhiều bí thuật, đánh ra tiên quang vô thượng và trảm một vết thương máu trên cơ thể Diệp Thành, còn cô cũng bị một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên.

Trận đại chiến kéo dài tới lúc này thì hai người đã đấu được hơn tám trăm hiệp nhưng vẫn chưa phân thắng bại.

Diệp Thành chiến rất khó khăn, vốn dĩ bị lôi kiếp trảm chỉ còn một nửa cái mạng vả lại đối thủ của hắn không phải là người bình thường mà là Đông Hoa Nữ Đế cùng cấp, trận chiến này ngay từ đầu đã có phần không công bằng rồi.

Có điều, trong trận chiến này hắn cũng có được cơ duyên vô thượng.

Đó là sự cảm khái về đạo, hắn cảm nhận được rõ ràng sự thoát biến của hỗn độn đạo, Đông Hoa Nữ Đế cũng giống như viên đá mài dao, khiến phôi kiếm của hắn được mài thành một thanh thần kiếm cái thế.

Cuối cùng, hắn cũng đánh tới khi trời gần sáng.

Bóng hình của Đông Hoa Nữ Đế bắt đầu trở nên hư ảo, uy thế của thiên kiếp đang yếu dần.

Lúc này, khi đã tới giới hạn, cô dần tiêu tán trong không trung nhưng một giây trước khi biến mất, cô lại cười điềm nhiên, không phải cười với hắn mà cười với Đế Hoang.

Mặc dù đã qua thời Vạn Cổ, cho dù chỉ là một phần đạo tắc nhưng cô vẫn nhớ tới Đế Hoang, đó là vị chiến thần bảo vệ cô thành Đế, mặc dù đã qua bao năm tháng nhưng vẫn in sâu trong kí ức của cô.

Cung tiễn Nữ Đế!

Diệp Thành cố gắng đứng vững cung kính hành lễ với cô. Cô là Đế, cũng là tiền bối.

Trong trận chiến này, bọn họ cuối cùng cũng chưa thể phân thắng bại.
Chương 1745: Ba tháng

Đạo tắc của Nữ Đế tan biến, thần phạt kết thúc.

Tinh không này cũng trở nên vô cùng tang tóc như vừa trải qua một trận chiến cuồng thế.

Toàn thân Diệp Thành đẫm máu, thân hình chao đảo giữa tinh không, có khả năng ngã xuống bất cứ lúc nào.

Vết thương của hắn quá nặng, một phần vết thương đến từ thiên khiển, một phần vết thương đến từ thần phạt, phần khác đến từ Nữ Đế, vết thương nào cũng khiến hắn đau đớn, mạnh như thánh thể nhưng lúc này cũng mệt mỏi tới cực điểm.

“Bao vây lấy hắn”, những kẻ xem chiến còn đang chần chừ do dự thì đột nhiên nghe thấy tiếng gằn phẫn nộ vang vọng khắp tinh không.

Đại La Kiếm Tông lại xông lên như biển cả, đứng choán lấp tứ phương trong tinh không, mặt mày ai nấy tôi độc, sát khí cuộn trào khiến cả vùng tinh không như bị hàn băng nhấn chìm.

“Giờ thì xong thật rồi”, những người xem trậm chiến xuýt xoa.

“Thánh Thể vừa độ kiếp xong, nhân lúc hắn còn đang yếu, chỉ cần một cảnh giới Thiên cũng đủ lấy cái mạng của hắn”.

“Không cho hắn cơ hội trở mình”.

“Huyết mạch nghịch thiên”, sau khi thở dài một hơi, bọn họ muốn tận mắt chứng kiến thánh thể bị tiêu diệt, thần thoại về cùng cấp bất bại dưới sự áp chế tuyệt đối sẽ không thể còn sức mà làm gì.

“Thả người”, hàng trăm Chuẩn Thánh, gần ba trăm nghìn tu sĩ đồng thời khoá chặt mục tiêu là Diệp Thành, nếu không phải kiêng dè sự an nguy thần tử của bọn họ thì không biết Diệp Thành đã bị bọn họ giết hại bao nhiêu lần rồi.

“Có gan thì tới đi”, Diệp Thành đứng vững lịa thì liếc nhìn tinh không ở tứ phương, khoé miệng cười nhạt.

“Muốn chết”, một Thánh Nhân áo tím phẫn nộ giơ tay, huyễn hoá ra bàn tay khổng lồ hư ảo, tóm về phía Diệp Thành, muốn cấm cố hắn ngay lập tức, chỉ đợi đoạt thần tử Đại La về.

Thế nhưng một chưởng của Thánh Nhân áo tím vừa lướt qua lại không thể bắt trúng Diệp Thành vì Diệp Thành đã biến mất một cách vô hình.

Ấy?

Người xem trận chiến tỏ rõ sự ngỡ ngàng, thẫn thờ nhìn tinh không, người đâu?

Kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông cũng ngỡ ngàng, một người sống sờ sờ mà lại biến mất trước mắt bao nhiêu người như vậy sao?

Roẹt!

Sau vài giây, trong tinh không chợt vang lên tiếng gào thét như chó điên của Thánh Nhân Đại La Kiếm Tông.

Nhục, một sự nhục nhã vô cùng!

Thần tử của Đại La Kiếm Tông bị đánh bại, mười mấy Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông, hàng trăm Chuẩn Thánh, năm trăm nghìn tu sĩ mà lại để cho một tên cảnh giới Hoàng oanh tạc, cuối cùng để hắn trốn thoát, Đại La Kiếm Tông từ khi lập phái đến nay chưa từng mất thể diện như vậy.

Roẹt!

Tu sĩ của Đại La Kiếm Tông tản ra tứ phía.

Những người xem trận chiến lại thở dài, Thánh Thể đã khiến Đại La Kiếm Tông phẫn nộ, Bắc Đẩu Tinh Vực này không còn thái bình nữa rồi, không biết lại có bao nhiêu người vô tội bị liên luỵ, bao nhiêu người bị mất đi tính mạng.

Lúc này, Diệp Thành đã khoanh chân ngồi xuống hố đen không gian.

Thiên kiếp thần phạt quá mạnh đã đánh tàn phế thánh thể của hắn, cũng mở ra tiên nhãn tự phong ấn, mục đích hắn kéo thiên kiếp tới là vì vậy, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn được mở ra thì hắn có thể nhờ vào thiên đạo mà thoát thân.

Rắc! Rắc!

Trong hố đen không gian u tịch vang lên tiếng xương cốt va chạm vào nhau, thánh thể tàn phế nhanh chóng hồi phục về nguyên trạng.

Hắn cứ thế ngồi mất ba ngày.

Cho tới tối ngày thứ tư mới thấy hắn từ từ mở mắt, trải qua sự tẩy luyện của thiên kiếp, đôi mắt hắn trở nên xa xăm hơn, nếu nhìn kĩ thì còn có thể thấy trong ánh mắt có nhật nguyệt và sao đang diễn hoá.

Diệp Thành vươn vai, vặn mình, lúc này hắn mới lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra khỏi thần hải, sau khi tẩy luyện dưới thiên kiếp, đại đỉnh này cũng được thoát biến, càng lúc càng bất phàm.

Diệp Thành khẽ phất tay, hắn kéo Đoàn Ngự và Vân Mộng cùng nhiều người chuyển kiếp khác của Đại Sở ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.

“Đệ vẫn bá đạo như xưa nhỉ?”, Đoàn Ngự vừa ra ngoài liền huých vào ngực Diệp Thành.

“Đâu có”.

“Hoang Cổ Thánh Thể quả nhiên nghịch thiên”, trong lời nói của Vân Mộng rõ sự kinh ngạc, cả chặng đường Diệp Thành vượt qua cô không thể nhìn thấy gì ngoài sự bá đạo.

“Đây...đây là đâu?”, khi ba người nói chuyện thì những người chuyển kiếp được Diệp Thành cứu từ Táng Hải đều nhìn sang tứ phương với ánh mắt kinh ngạc, thế giới tăm tối này khiến người ta phải rợn người.

“Nếu ta đoán không nhầm thì chính là hố đen không gian phải không?”, Đoàn Ngự mỉm cười nhìn Diệp Thành, so với những người khác thì hắn vẫn tỏ ra điềm tĩnh hơn, những người trải qua luân hồi đương nhiên sẽ khác.

“Đúng như huynh nói”.

“Hố...hố đen không gian?”, sắc mặt người chuyển kiếp tái nhợt, trông có vẻ như bọn họ đã từng nghe tới hung danh của hố đen.

“Đừng sợ”, Diệp Thành mỉm cười tế ra thần châu chiếu sáng cả nghìn trượng quanh hố đen không gian, thế giới tăm tối này chợt ấm áp hẳn lên.

“Vì...vì sao ngươi lại cứu chúng ta?”, rất nhiều người chuyển kiếp nhìn Diệp Thành, nếu không phải Diệp Thành tới Táng Hải thì có lẽ bọn họ đã trở thành oán linh ở Táng Hải rồi, đây chính là một món ân tình.

“Chúng ta là người một nhà”.

“Người một nhà?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK