Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 543: Phải càn quét thôi

“Còn có chuyện này à?”, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu rồi xoa cằm: “Chẳng trách lâu như vậy cũng không nghe tin gì của tên Hoắc Tôn kia, hoá ra là đang bị vây hãm!”

“Đại trận đó cực kỳ khủng khiếp, khả năng bọn họ sẽ không ra ngoài nhanh được”.

“Vậy là tốt nhất, tiểu gia lại có thể càn quét tiếp rồi”, Diệp Thành cười sung sướng.

Nghe lời này, ba người phía Lăng Hạo đều giật giật khoé miệng.

Nhưng câu này của Diệp Thành cũng hợp lý, hắn không phải Tần Vũ, hắn là Diệp Thành đã từng đánh bại Huyền Linh Chi Thể.

Xét về thực lực, hắn có thể đứng đầu bảng Phong Vân, ở trong hố thần này, hai người mà hắn kiêng kỵ nhất đã kẹt trong đại trận, thử hỏi còn ai đánh lại được hắn?

Ta không nghênh ngang, đạo trời khó dung.

Diệp Thành bỏ lại tám chữ này rồi xoay người bỏ đi, để lại đám Lăng Hạo không biết nói gì.

Phụt! Phụt!

Chẳng mấy chốc, có hai người phụt máu tung toé rồi ngã trên vũng máu.

“Nói chuyện đàng hoàng, thương lượng tử tế thì các ngươi không nghe, cứ muốn tự chuốc vạ vào thân cơ”, Diệp Thành lấy túi đựng đồ của hai tên đó, tìm được một chữ phát ra ánh sáng vàng lấp lánh trong túi.

Tiếp đó, Diệp Thành cực kỳ ngông nghênh càn rỡ, hầu như đi đến đâu hắn đều cướp đến đấy.

Trên đường đi hắn thu hoạch được rất nhiều, hắn đã kiếm được hơn chục chữ kim tự trong Độn Giáp Thiên Thư, những thứ linh tinh khác thì không cần phải nhắc tới.

Không biết qua bao lâu, truyền âm phù trong tay Diệp Thành sáng lên.

Chẳng mấy chốc, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lại tìm thấy Diệp Thành, chúng nở nụ cười nịnh hót.

“Có bao nhiêu lấy hết ra đây đi!”, Diệp Thành thích thú nhìn hai người, dọc đường đi hắn nghe nói hai tên này cũng đang cướp, cũng tìm chữ vàng, nhưng hắn còn vui hơn, bởi vì những chữ vàng mà bọn chúng cướp được rồi sẽ vào túi hắn.

“Tìm được hơn mười chữ”, hai người lấy ra, Chu Ngạo có bảy chữ, Lý Tinh Hồn có sáu chữ.

“Làm tốt lắm”, Diệp Thành phất tay cất chữ vàngvào ống tay áo, sau đó ném hai túi đựng đồ cho hai tên kia.

Nhận được hai túi đựng đồ, hai tên đó vui vẻ ra mặt, mấy triệu linh thạch với Diệp Thành có lẽ không là gì, nhưng với hai người bọn chúng thì lại là cả một gia tài.

“Tiếp tục tìm, có bao nhiêu Tần sư huynh ta nhận hết”, Diệp Thành rất hài lòng vỗ vai hai người, sau đó nở nụ cười thần bí: “Làm tốt ta sẽ cân nhắc truyền bí pháp cho hai ngươi!”

Bí pháp?

Lời này vừa thốt ra, mắt của Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đều sáng rực.

Tần Vũ giết được cả Nam Cung Thiếu, thực lực đương nhiên không cần bàn, vậy thì bí thuật mà hắn truyền lại cho dù chỉ bình thường thì với bọn chúng cũng đã là phi thường rồi…

Có câu, có tiền mới có động lực.

Bây giờ hai người họ đang cực kỳ hăng hái, không vì điều gì khác, chỉ vì bộ bí pháp của Diệp Thành, vậy nên chắc chắn bọn chúng sẽ không qua loa.

Chỉ là, không biết khi chúng biết Tần Vũ trước mắt chính là Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông khi xưa, chúng sẽ có vẻ mặt thế nào?

Đi khỏi nơi này, Diệp Thành lạc ấn Độn Giáp Thiên Tự lên Đại La Thần Đỉnh.

Ù! Ù!

Không lâu sau, Đại La Thần Đỉnh rung lên, được hơn mười Độn Giáp Thiên Tự lạc ấn bên trên nên nó càng thêm bất phàm, không cần làm gì cũng có thể nghe được thiên âm đan xen, từng làn khí huyền diệu bay xuống như thác nước.

Ngoài ra, điều kỳ lạ nhất chính là Độn Giáp Thiên Tự, chúng như có linh tính, tự mình sắp xếp thành hàng, hơn nữa còn sắp xếp theo một quy luật nhất định, chỉ có mười mấy ký tự nhưng lại khiến Diệp Thành tấm tắc cảm thán không dứt, thầm khen Độn Giáp Thiên Thư thật phi thường.

Trong Đại La Thần Đỉnh, tên tí hon mở to mắt nhìn, hai mắt còn đỏ hoe.

“Ngươi vẫn không thả ta ra”, tiểu tử ấy đã vung nắm đấm, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Thành không chỉ một lần.

Có lẽ lúc này trong lòng hắn đã hối hận rồi, hối hận vì đã cướp đồ của Diệp Thành nên mới bị trấn áp trong Đại La Thần Đỉnh, nếu không bây giờ có lẽ nó đã được vui vẻ chạy nhảy ở đâu đó rồi.

“Ngươi vẫn chưa nói ra bí mật mà ta muốn biết”, Diệp Thành cười để lộ hàm răng trắng bóc, nhìn tên nhóc kia với vẻ mặt xấu xa.

“Ta đã nói bí mật của Độn Giáp Thiên Thư rồi còn gì”.

“Nhưng ngươi chưa nói cho ta biết bí mật của hố thần”, Diệp Thành mỉm cười thong thả: “Ta muốn biết rốt cuộc trong hố thần có bảo bối gì, điều gì ngươi cũng biết, chắc hẳn cũng biết bảo bối đó ở đâu!”

“Ta không biết”, tiểu tử đó lắc đầu: “Biết cũng không nói cho ngươi”.

“Mạnh miệng vậy à?’, Diệp Thành lại lấy con dao găm nhỏ của mình ra, sau đó lại bắt đầu đổ nước vào Đại La Thần Đỉnh, giống như cắt tên nhóc này thành nhiều mảnh nhỏ rồi cho vào vạc lớn để hầm vậy.

“Ngươi bớt lấy những chiêu này ra hù doạ ta đi, tiểu gia đây không sợ đâu”, tên tí hon chửi bới, dường như hắn cũng hiểu tính Diệp Thành, chắc chắn Diệp Thành không dám giết mình.

Ồ!

Thấy tên này này ương ngạnh như vậy, Diệp Thành nổi lên hứng thú, nhưng không phải với hắn mà là với bảo bối trong hố thần.

Tên tí hon đã nói ra bí mật của Độn Giáp Thiên Thư, nhưng lại không nói gì về bí mật của hố thần, thông minh như Diệp Thành sao lại không nghĩ ra giá trị của bảo bối trong hố thần lớn đến mức nào.

“Ta sẽ khiến ngươi phải nói”, đúng thế, Diệp Thành không hầm tiểu tử này, hắn chỉ doạ thôi.

Diệp Thành đóng Đại La Thần Đỉnh lại rồi bỏ đi.

Hắn đi lang thang xung quanh một lần nữa, cướp được một chữ vàng trong tay tên đệ tử xa lạ, sau đó đi sâu vào trong.

Ầm! Bùm!

Ở nơi sâu vọng lại tiếng nổ ầm không dứt, dường như có bảo bối nên mọi người lại tranh nhau sứt đầu mẻ trán.

“Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể vẫn chưa ra”, trên đường, Diệp Thành đi lại trong không gian hư vô, điều hắn nghe thấy nhiều nhất chính là vấn đề này.

“Ta biết chuyện này, ta nhìn từ xa thấy có bảo bối thần bí, sau đó hai người tranh nhau, nhưng không biết vì sao lại bị nhốt trong đại trận, ở trong đó ba canh giờ rồi vẫn chưa ra”.

“Đại trận có thể nhốt họ chắc chắn rất bất phàm”.

Trong những tiếng thảo luận, Diệp Thành đã đi vào nơi sâu trong hố thần, hơn nữa từ xa hắn đã thấy biển mây mù màu vàng.

Diệp Thành thoáng dừng bước, nheo mắt nhìn về phía đó.

Nơi ấy có ánh sáng vàng lấp lánh, mây mù cuộn trào, sát khí bay lượn trong mây mù, còn có giông bão cuồn cuộn, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng rồng gầm, tiếng phượng hoàng kêu, đó là một nơi đại hung.

Mà Diệp Thành biết, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đang bị nhốt trong đó.

Trong lòng thầm nghĩ vậy, Diệp Thành đã bước tới đó.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thành dừng lại ở khoảng không chính giữa hai ngọn núi cao chót vót, dường như có thể nhìn thấy từng tầng mây và sương mù, hắn nhìn thấy trận pháp khổng lồ, còn có Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đang hợp lực cùng phá, hai người đã chật vật lắm rồi.

Diệp Thành rời mắt khỏi hai người họ, nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài kín bóng người, tất cả đều là người chạy tới xem, tiếng tặc lưỡi cảm thán đương nhiên là không thể thiếu.

Trong khoảng thời gian này, rất nhiều người cũng đã giúp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng thoát khỏi tình cảnh bị vây hãm. Người của Chính Dương Tông không cần phải nói, bọn họ vì cứu Cơ Tuyết Băng, nhưng đệ tử của Chính Dương Tông đã bị Diệp Thành giết hơn nửa, hơn mười tên còn lại lúc này đang hợp sức với các đệ tử gia tộc khác cùng phá vỡ trận pháp kia.

Những đệ tử của gia tộc kia đương nhiên là có quan hệ tốt với Thị Huyết Điện, bây giờ chúng đều đang tỏ ra niềm nở lấy lòng.

“Có tiểu gia ở đây mà lại để các ngươi ra được à?”, Diệp Thành cười mỉa, vặn cổ rồi lấy gậy răng sói ra, mỉm cười để lộ hàm răng trắng sáng: “Các ngươi muốn ra, lão tử cứ không cho các ngươi ra đấy!”
Chương 544: Phá rối

Bùm! Bùm!

Trong hố thần, tiếng nổ đùng đoàng như vậy liên tiếp vang lên.

Giữa hai ngọn núi lớn, trong hai trận pháp khổng lồ, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng vẫn đang tác động mạnh vào cấm cố.

Bên ngoài trận pháp, đệ tử của Thị Huyết Điện và một nhóm người phụ thuộc vào Thị Huyết Điện cũng đang hợp lực phá trận pháp, đệ tử bên phía Chính Dương Tông cũng vậy.

Hai bên đang cạnh tranh với nhau, đệ tử Chính Dương Tông muốn giúp Cơ Tuyết Băng mau chóng thoát ra, nếu cô ta ra trước thì đệ tử của Thị Huyết Điện và những người phụ thuộc vào Thị Huyết Điện sẽ phải đón nhận sự tàn nhẫn vô tình từ Huyền Linh Chi Thể.

Ngược lại, các đệ tử của Thị Huyết Điện cũng muốn cứu được Hoắc Tôn ra trước, như vậy thì đệ tử của Chính Dương Tông sẽ không còn đường sống.

Cả hai bên đều hiểu rõ hai người mạnh nhất trong hố thần hiện nay là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, dù bên nào ra khỏi trận pháp trước thì với bên còn lại mà nói đều là ác mộng.

“Sắp rồi, sắp rồi, cố gắng lên”, bên phía Thị Huyết Điện, các đệ tử đồng loạt hô to, hợp lực gọi lư đồng ra, đánh phá trận pháp từ bên ngoài.

“Không thể để cho Hoắc Tôn ra ngoài trước”, bên này, đệ tử Chính Dương Tông do Hoa Vân dẫn đầu cũng hợp sức gọi bảo tháp linh lung ra, điên cuồng bắn phá vào trận pháp đang giam giữ Cơ Tuyết Băng.

Ở đây người đông nghìn nghịt, nhìn hai bên gần như phát điên, mọi người không khỏi thở dài.

“Đây là cuộc thi đấu giữa Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông, chúng ta không nên tham gia vào thì hơn”, có người lên tiếng.

“Dù là Thái Âm Chân Thể hay Huyền Linh Chi Thể, bên nào ra trước đều là vận hạn của bên còn lại. Lúc này đừng tham gia làm gì, nếu đứng nhầm đội thì không vui đâu”.

“Yên lặng quan sát mới là thượng sách”.

Có lẽ Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông quá thu hút sự chú ý, đến mức chẳng ai phát hiện ra một thanh niên tóc trắng, đeo mặt nạ Quỷ Minh đang vặn vẹo cổ, tay cầm gậy răng sói màu đen bước tới.

Người này chính là Diệp Thành.

Lúc này hắn tới đây, mục đích đã quá rõ ràng, hai người mà hắn dè chừng nhất đã bị nhốt trong trận pháp, hắn sẽ để bọn họ ra ngoài sao?

Câu trả lời là không, hắn sẽ không để họ ra ngoài.

Ôi chao!

Diệp Thành tới nơi rồi cảm thán: “Ta còn đang bảo mọi người đi đâu hết, hoá ra là chạy tới đây hóng chuyện”.

Hắn còn chưa dứt lời đã cầm cây gậy rang sói xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Ấy?

Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến mọi người đều bất ngờ: “Tần Vũ cũng tới rồi”.

“Chắc chắn tên này cũng chẳng có ý tốt đâu”, cuộc thảo luận bắt đầu sôi nổi.

“Ngươi nghĩ hắn có giúp Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng không?”, có người nhỏ giọng hỏi.

“Khó nói lắm”.

“Hai vị, cảm giác ở trong đó thế nào?”, Diệp Thành đã cầm cây gậy răng sói đen kịt tới, nhìn Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đang chật vật trong trận pháp với vẻ mặt hứng thú.

“Tần Vũ, khi nào ra được ta sẽ giết ngươi”, Hoắc Tôn hét lên, chẳng qua đang bị giam cầm trong trận pháp khiến hắn không làm được gì, nếu không hắn sẽ lao ra giết chết Diệp Thành.

Cơ Tuyết Băng thì ngược lại, vẻ mặt cô ta không chút cảm xúc, biểu cảm lạnh lùng, dường như bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì, bất kỳ sự xáo trộn nào trên đời cũng không dấy lên được một gợn sóng trong lòng cô ta.

Nhưng lúc này, khi nhìn thấy Diệp Thành, lông mày liễu của cô ta hơi cau lại, cô ta lẳng lặng quan sát Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp loé lên một tia sáng kỳ lạ: “Cảm giác quen thuộc quá”.

Lại là một cuộc gặp gỡ do trời cao sắp đặt, nhưng cô ta vẫn không nhận ra hắn.

Tại đây, Diệp Thành liếc mắt nhìn Cơ Tuyết Băng rồi lại đưa mắt nhìn Hoắc Tôn đang trong trận pháp, hắn cười vui vẻ để lộ hai hàm răng trắng: “Tiểu tử, nghe nói ngươi rất lợi hại!”

“Khi nào ra ngoài ta sẽ nghiền nát xương ngươi thành tro”, thấy Diệp Thành nhìn mình bằng ánh mắt khiêu khích, Hoắc Tôn lại gào lên giận dữ.

“Ngươi đã nói vậy rồi, ta sẽ cho ngươi ra ngoài chắc?”, Diệp Thành ung dung vặn cổ.

Lời hắn vừa dứt, đệ tử của Thị Huyết Điện đều thay đổi sắc mặt.

Ý tứ đã quá rõ ràng rồi, Tần Vũ không muốn cho Thánh tử nhà ngươi ra ngoài.

Quả nhiên, sau khi Diệp Thành nói xong, hắn lập tức lao vào đám đông như một con sư tử man rợ, điên cuồng vung cây gậy răng sói trong tay.

Phụt! Phụt!

Lập tức, đệ tử của Thị Huyết Điện ngã xuống như ngả rạ, người bay khắp nơi.

“Xem đi, ta nói rồi mà! Chắc chắn Tần Vũ tới để gây rối”, thấy tình cảnh này, người xem đều thở dài.

“Vậy là Tần Vũ muốn giúp Chính Dương Tông à?”

“Bây giờ xem ra khả năng cao là vậy”.

A!

Khi mọi người còn đang thảo luận thì đệ tử của Thị Huyết Điện và những người phụ thuộc Thị Huyết Điện đã liên tiếp ngã xuống, rất nhiều người bị đánh bay lên trời, bao nhiêu người như thế nhưng chẳng ai có thể cản được đường của Diệp Thành.

Ùng! Ùng!

Vì sự quấy rối của Diệp Thành, đám đệ tử của Thị Huyết Điện liên tục bị đánh bay, lư đồng bọn chúng hợp sức luyện thành vì mất đi linh lực mà ánh sáng cũng mau chóng tối đi.

Cũng chính vì điều này mà trận pháp giam giữ Hoắc Tôn vừa nãy sắp bị đục thủng một lỗ, giờ đây lỗ hổng ấy đã liền lại.

“Tần Vũ”, trong trận pháp, thấy Diệp Thành làm vậy, Hoắc Tôn giận điên người, muốn xông ra giết hắn nhưng lại bị cực quang trong trận pháp đánh bay ngược lại.

“Ngươi lợi hại như vậy, bị đánh bật vài lần cũng không sao”, câu này của Diệp Thành khiến Hoắc Tôn tức đến mức suýt phụt máu.

Sau khi giải quyết xong bên này, Diệp Thành lại vặn cổ, đưa mắt nhìn sang phía Hoa Vân đang phá trận pháp.

So với Thị Huyết Điện, Diệp Thành càng hận Chính Dương Tông hơn, không phải vì năm đó hắn bị ruồng bỏ, mà vì Chính Dương Tông đã chạm đến giới hạn của hắn.

Thấy Diệp Thành đưa mắt nhìn sang phía Hoa Vân, Hàn Tuấn và mọi người đều bất giác giật giật khoé miệng.

“Tên này tới gây chuyện à? Khiêu khích Thị Huyết Điện thì thôi, bây giờ còn định khiêu khích cả Chính Dương Tông nữa!”

“Đụng đến Thái Âm Chân Thể, bây giờ còn định đụng đến Huyền Linh Chi Thể, ai cho tiểu tử này dũng khí thế vậy? Lá gan to thật đấy! Nếu Hoắc Tôn và Huyền Linh Chi Thể ra được, bọn họ có tha cho hắn không?”

“Nhưng vấn đề là bây giờ Huyền Linh Chi Thể và Thái Âm Chân Thể đều không ra được!”

Phụt!

Trong làn sóng thảo luận, Diệp Thành đã vung gậy đánh cho một tên đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông thịt nát xương tan, bay ngược ra ngoài.

“Ngươi nên chết đi”, Hàn Tuấn phẫn nộ hét lớn, binh khí lơ lửng trên đầu lập tức đè xuống.

“Ngươi là cái thá gì?”, Diệp Thành cười mỉa, xông lên vung ra một gậy, cả người và binh khí của Hàn Tuấn đều bay lên trời, còn chưa rơi xuống đất đã lại bị một gậy tiếp theo của Diệp Thành đánh bay.

“Giết hắn cho ta”, Hoa Vân gào lên một tiếng rồi cũng tấn công, vẫn là Âm Dương Vô Cực Ấn tuyệt kỹ thành danh.

Diệp Thành hừ lạnh, bước lên phía trước rồi vung gậy rang sói phá tan ấn bát quái đó, đánh Hoa Vân hộc máu lùi về phía sau.

“Thưởng cho ngươi một gậy nữa”, bóng dáng Diệp Thành như ma quỷ, hắn ba bước thành hai sát phạt tới trước mặt Hoa Vân, không nói thêm lời nào đập cây gậy xuống, Hoa Vân còn chưa đứng vững đã bay ra ngoài theo Hàn Tuấn.

Sau khi hắn đánh bay Hoa Vân và Hàn Tuấn, cảnh tiếp theo nhẹ nhàng hơn nhiều.

Diệp Thành cứ thế lao tới như cầm thú, hắn xông tới đâu nơi đó đều hỗn loạn.

Đệ tử của Chính Dương Tông ngã nhào thành từng , bị đánh bay ra ngoài, rất nhiều đệ tử tu vi yếu đều bị đánh tan thành huyết vụ, cảnh tượng đẫm máu khiến người xem sợ hết hồn hết vía.

Cơ Tuyết Băng đang bị nhốt trong trận pháp, lúc này sắc mặt cô ta cũng đã trở nên lạnh lẽo.

“Chính Dương Tông không thù không oán với đạo hữu, tại sao lại làm như vậy?”, giọng nói êm tai của Cơ Tuyết Băng vang lên.

Không thù? Không oán?

Mặc dù Diệp Thành không nhìn Cơ Tuyết Băng, nhưng trong lòng hắn lại đang cười lạnh.

Thành Côn dùng Thực Cốt Đan hãm hại ta, không được coi là oán? Chính Dương Tông nửa đường chặn giết ta, không được coi là thù? Bao vây ám sát ta, gọi là không oán? Cướp thân thể ta, gọi là không thù?

Nhưng những lời này Diệp Thành không nói ra.

Bởi vì hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ để lộ thân phận thật vào lúc này, hắn muốn để lại bất ngờ này cho Chính Dương Tông, đến khi hắn về nhất định phải đánh cho Chính Dương Tông trở tay không kịp.
Chương 545: Giao dịch uy tín

Phụt!

Có lẽ vì sát khí quá mạnh nên Diệp Thành ra tay hơi tàn độc, sau khi khiến một đệ tử của Chính Dương Tông lập tức bị đánh nổ tung thì hắn mới dừng tay.

Diệp Thành không giết mấy người phía Hoa Vân, mặc dù hắn cũng rất muốn giết bọn chúng nhưng lại không phải ở đây mà là ở Chính Dương Tông. Hắn muốn cho bọn chúng tận mắt chứng kiến cảnh tượng Chính Dương Tông bị huỷ diệt.

Hắn không giết mấy tên phía Hoa Vân không có nghĩa rằng hắn sẽ không ra tay cướp bóc.

Lúc này, Diệp Thành đang cẩn trọng hành sự, chỉ cần những nơi mà hắn đi qua thì cho dù là đệ tử của Thị Huyết Điện hay đệ tử của Chính Dương Tông đều bị hắn cướp sạch sẽ.

Điều quan trọng nhất đó là hắn đang tìm những chữ vàng trong Độn Giáp Thiên Thư.

Và quả như hắn mong ước, cả chặng đường cướp bóc hắn cũng thu được về kha khá, chừng mấy chục chữ vàng.

Làm xong xuôi, Diệp Thành không rời đi luôn mà nhìn những người tới xem kịch một cách hứng thú. Vẻ mặt tấm tắc của hắn khiến tất cả những người ở đây đều khó hiểu, tên này định làm gì? Đánh đệ tử của Thị Huyết Điện và Chính Dương Tông bị thương rồi còn muốn giết bọn họ sao?

Đương nhiên Diệp Thành không định làm vậy, mặc dù hắn mạnh nhưng đối mặt với bao nhiêu người như vậy, một mình hắn cũng không thể làm nên trò trống gì.

Nên biết rằng Đại Sở là vùng đất ngoạ hổ tàng long, ở đây không thiếu những người có thực lực vượt trội, nếu không cẩn thận sẽ gây nên cơn phẫn nộ của đám đông, đó đương nhiên là điều bất lợi đối với hắn.

Còn vì sao hắn lại nhìn đám người này, chẳng phải là vì những chữ vàng kia sao?

Chữ vàng trong Độn Giáp Thiên Thư quá bất phàm, sau khi được lạc ấn bên trên Đại La Thần Đỉnh lại thêm sức mạnh thần bí duy trì nên hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ chữ nào.

Khụ…Khụ!

Nhìn từng cặp mắt cảnh giác từ tứ phía, Diệp Thành ho hắng: “Trong số các người ai có chữ vàng, nếu không cần thì bán cho ta, ta mua bằng tiền, giá cũng không thấp đâu”.

Có điều lời nói của Diệp Thành chỉ đổi lại từng cặp mắt phòng bị, thấy vậy, Diệp Thành cảm thấy ái ngại, hắn day trán: “Nói rồi, thương lượng rồi mà không được, vậy thì ta phải cướp rồi”.

Dứt lời, Diệp Thành biến mất như bóng ma, trong chốc lát hắn đã xuất hiện bên cạnh một người, người này chợt thay đổi sắc mặt, đợi tới khi ra tay thì đã bị một con dao ghì vào trước cổ.

“Vị đạo hữu này, có chữ vàng không?”, Diệp Thành cười xoà nhìn hắn ta nhưng nụ cười của hắn lại hết sức tàn nhẫn.

“Yên tâm, ta chỉ có một chữ, đừng làm tổn hại đến tính mạng ta”, thấy sắc mặt tên kia tái nhợt, Diệp Thành lại lần nữa cười nói: “Vả lại ta cũng không lấy không đâu, nếu có thì cứ bán cho ta, nếu không thì ta phải cướp đấy”.

“Có, có, có”, thấy bộ mặt cười cợt đó của Diệp Thành, tên kia hoang mang, vội vỗ vào túi đựng đồ, một chữ màu vàng kim bay ra ngoài.

Thấy vậy, Diệp Thành lập tức bắt lấy chữ màu vàng kim kia trong lòng bàn tay, sau đó không quên nhét vào tay tên kia một cái túi đựng đồ: “Này, sư huynh nói lời giữ lời, đã nói từ trước rồi nên đều sẽ làm vậy với tất cả mọi người”.

Tên kia tươi cười, cầm lấy túi đựng đồ rồi liếc nhìn vào bên trong: “Một…một triệu?”

Ôi trời!

Ngay lập tức, hiện trường như bùng nổ, một chữ vàng mà đáng giá một triệu sao?

“Nhìn thấy chưa, giao dịch xoằng phẳng, Tần sư huynh ta không bắt nạt ai đây”, sau khi thả tên kia đi, Diệp Thành lại nhìn những người có mặt ở đây: “Nếu ai có thì mau giao ra, giờ bán cho ta còn có thể thu được tiền, nếu đợi thêm lát nữa thì lại không dễ như giờ đâu”.

Và sự thực thì câu nói của Diệp Thành rất có hiệu nghiệm, hiện trường liền có ba tới năm người lao tới, tên nào tên nấy mau lẹ giao ra chữ vàng.

“Vậy mới phải chứ, Tần sư huynh chẳng có gì ngoài tiền”, sau khi nhận lại chữ vàng, Diệp Thành liền giao tiền, hắn nói lời giữ lời.

Thấy vậy lại càng có nhiều người lao tới, rất nhiều người không phải bất ngờ vì cái giá mà Diệp Thành đưa ra, một triệu linh thạch một chữ, số tiền này đủ để làm rất nhiều việc đấy.

Một chữ mà thôi, một triệu cũng đáng.

Thế rồi cảnh tượng bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Lại nhìn vào trong trận pháp, sắc mặt của Hoắc Tôn tối sầm cả lại, hắn gãi đầu, mắt đỏ ngầu trông như con ác quỷ.

Chỉ có Cơ Tuyết Băng vẫn tĩnh lặng quan sát Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn ánh lên cái nhìn bất định, không biết cô đang nghĩ gì.

Hiện giờ bọn họ ở vào thế tiến thoái lưỡng nan, những đệ tử ứng cứu cũng đều bị Diệp Thành đánh tàn tạ, mọi thứ chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình, sự khủng khiếp của trận pháp đã vượt qua tưởng tượng của cả hai người, muốn ra ngoài phải dốc hết sức.

“Nào, nào, đây là của ngươi, cầm lấy đi”.

“Ba chữ của ngươi ba triệu linh thạch, cầm lấy đi, đừng có để ai cướp đi đấy”.

“Ngươi một chữ, một triệu linh thạch”.

Phía này, Diệp Thành đang bị vây lại ở giữa, vẫn đang nhiệt tình cất đi những chữ vàng kia, hiện trường vô cùng náo nhiệt.

Ở phía cách đó không xa, những người trong tay không có chữ vàng thì mặt mày ghen tức, rất nhiều người tỏ thái độ ra bên ngoài.

“Tên Tần Vũ này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, mới một lúc thôi đã cho đi cả vài chục triệu linh thạch rồi, không phải là hắn tìm được cả quặng đá quý đấy chứ?”

“Chắc chắn là cướp được rồi”.

“Điều khiến ta tò mò nhất đó là vì sao những chữ kia lại đáng giá như vậy?”

“Sớm biết nó đáng tiền như thế thì lão tử đã cướp lấy vài chữ, cũng vài triệu linh thạch chứ chẳng đùa”.

“Đều hết cả rồi sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành cất đi chữ vàng.

Có điều, hắn vẫn không từ bỏ hi vọng và nhìn về những người chưa bước tới phía mình, với sự thông minh của hắn thì đương nhiên biết rằng trong số này nhất định còn có người có chữ vàng, chỉ là bọn họ chưa lấy ra để bán mà thôi.

“Thu mua không giới hạn”, cuối cùng Diệp Thành dứt khoát lên tiếng: “Ai có chữ vàng cứ lấy ra tìm ta, Tần ca đây có tiền, vẫn là câu nói đó, đừng để ta tìm tới tận nơi, nếu không thì ta sẽ ra tay cướp đấy”.

Nói rồi, Diệp Thành không quên liếc vài người trong đám người. Diệp Thành có thể cảm nhận được khí tức của những người này không rõ ràng, thực lực của bọn họ không hề yếu, nhất định là người của gia tộc quy ẩn, thân phận như vậy đương nhiên không thiếu gì tiền, cũng có thể nhìn ra sự bất phàm của những chữ vàng này nên chúng mới không lấy ra bán, đợi sau khi ra khỏi hố thần thì mới nghiên cứu.

“Mấy người các ngươi, lão tử đây nhớ mặt rồi đấy”, Diệp Thành thầm cười trong lòng, “Đã không bán thì tí nữa đừng có mà kêu oan”.

Đương nhiên, Diệp Thành sẽ không cướp vào lúc này, hắn có thừa thời gian khiến bọn chúng phải đau đầu, vả lại vì chữ vàng nên hắn quyết định làm thêm một vài trò không cần thể diện nữa.

Sau khi thu lại ánh mắt, Diệp Thành mới nhìn sang Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng trong trận pháp.

“Hai vị sư huynh sư muội, không biết chỗ hai người có chữ vàng không? Bán cho ta đi?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn hai người.

“Tần Vũ”, Hoắc Tôn phẫn nộ, hắn cố gắng phá cấm cố của trận pháp.

Mẹ kiếp, đánh người của lão tử tàn tật mà còn muốn chọc tức lão tử, đợi ta ra ngoài, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc bể thì ta cũng phải giết chết ngươi.

Sát khí của Hoắc Tôn với Diệp Thành cứ thế thể hiện ra ngoài.

Có điều nói lại thì Hoắc Tôn quả thực lại không hề có chữ vàng nào vì khi chữ vàng xuất hiện trước mặt thì hắn đã bị giam trong trận pháp này rồi, cho dù là có thì hắn cũng sẽ chẳng bán cho Diệp Thành.

Ở một bên, Cơ Tuyết Băng cũng vậy, mặc dù khuôn mặt lạnh tanh nhưng cô ta không thể hiện sự phẫn nộ như Hoắc Tôn, cho tới lúc này, cô ta vẫn còn đang âm thầm quan sát Diệp Thành vì cảm giác mà Diệp Thành mang lại cho cô càng lúc càng thân thuộc.

Cơ Tuyết Băng không có chữ vàng vì cô ta đang tranh đoạt một món bảo bối với Hoắc Tôn nên mới bị giam trong trận pháp, vả lại với khả năng quan sát của cô ta thì đương nhiên có thể nhìn ra sự bất phàm của những chữ vàng này, cô ta lại càng không thiếu gì tiền, cho dù là có thì tuyệt đối không mang đi bán cho Diệp Thành.

“Không có sao?”, Diệp Thành gãi tai: “Đã không có thì ta đi đây, hai người cứ tận hưởng đi”.

Nói rồi, Diệp Thành vỗ mông, hắn chuồn mất tăm, để lại Hoắc Tôn với khuôn mặt phẫn nộ và Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt lãnh đạm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK