Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1211: Quả trứng đen thui

“Không thiếu công của tiền bối đâu”, Diệp Thành lườm ông ta.

“Ồ, đều ở đây hết à?”, tiếng cười bên ngoài đại điện vang lên từ xa đến gần, Thái Hư Cổ Long nghênh ngang bước vào.

“Thế nào? Thái Cổ Tinh Thiên của ta tuyệt chứ?”, vừa bước vào, tên này đã đắc ý nhìn mọi người.

“Quá tuyệt ấy chứ. Nào nào nào, nói cho ta nghe sự huyền diệu của bản đồ sao này đi”.

“Nói đến điều huyền diệu của nó thì là cả một câu chuyện dài. Đó là một đêm trăng thanh gió mát, ta…”

“Tiền bối, tìm được tuỷ phượng hoàng rồi”, bên này, Diệp Thành phớt lờ Thái Hư Cổ Long, tới bên Đan Thần, đưa bình ngọc có chứa tuỷ thanh loan cho ông.

“Đây là tuỷ thanh loan phải không?”, Đan Thần nhận lấy, tỉ mỉ quan sát một lúc rồi nhìn Diệp Thành.

“Đúng là tuỷ của thanh loan”, Diệp Thành mỉm cười: “Nhưng thanh loan này có huyết mạch của phượng hoàng, tuỷ của nó có lẽ có thể thay thế được tuỷ phượng hoàng, chúng ta cứ thử xem”.

“Lấy từ thanh loan của cô nhóc Lâm Thi Hoạ phải không?”

“Thì ngoài Lâm sư muội còn ai có nữa đâu ạ”.

“Lúc trước ta từng hỏi rồi, nhưng thanh loan đó khó tính lắm”, Đan Thần cười ngượng ngùng: “Sự thật chứng minh, thể diện của thành chủ Đan Thành ta không bằng Thánh chủ Thiên Đình!”

“Tiền bối đừng cười vãn bối mà”, Diệp Thành ho khan.

“Chỉ còn thiếu sừng kỳ lân nữa thôi”, Đan Thần hít sâu một hơi, cầm bình ngọc trong tay cảm giác như trẻ ra rất nhiều: “Nếu có thể luyện được Thiên Tịch Đan khi còn sống thì ta chết cũng không nuối tiếc!”

“Làm gì mà động tĩnh lớn vậy?”, khi hai người đang nói chuyện thì cách đó không xa vang lên giọng nói kinh ngạc của lão già Gia Cát Vũ.

Nghe vậy, mọi người đang thảo luận bàn tán đều ngẩng đầu lên, nhìn về hướng mà lão ta đang nhìn.

Trên bầu trời sao có một số lượng lớn các ngôi sao đang di chuyển, màu sắc nào cũng có, hơn nữa số lượng ngôi sao còn không dưới một trăm nghìn, có nghĩa là nơi đó có không dưới một trăm tu sĩ đang di chuyển.

“Hướng Đông Bắc là nơi đóng quân của điện nào?”, Diệp Thành hơi nhíu mày.

“Phân điện thứ nhất của Thiên Đình”.

“Gửi tin cho điện chủ Tiêu Phong, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra ở đó?”

“Vừa có tin truyền tới, bảo là có dị vật giáng xuống Nam Sở”, lời Diệp Thành vừa dứt, Hồng Trần Tuyết đã bay vụt từ ngoài điện vào.

“Dị vật?”

“Đây là ảnh tượng vừa truyền tới”, Hồng Trần Tuyết lập tức phất tay, tế ra một màn nước huyễn thiên.

Màn nước được dựng lên, mắt mọi người đều hơi nheo lại, vì họ nhìn thấy trong màn nước một vùng đất cháy đen, không có một ngọn cỏ nào.

“Đây là gì vậy tiền bối?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi.

“Như ngươi thấy đó, một vùng đất cháy đen”, Hồng Trần Tuyết hít sâu một hơi: “Nhưng nửa canh giờ trước, nơi đây không thế này mà là một toà thành cổ rộng lớn, dị vật đột nhiên giáng xuống khiến cho thành cổ thậm chí là vùng đất có bán kính hơn mười dặm quanh thành cổ trong phút chốc hoá thành vùng đất cháy khô, không còn ai sống sót”.

“Không còn ai sống sót?”, Diệp Thành cau mày: “Đã biết là vật gì chưa?”

“Vẫn đang điều tra”.

“Liệu có phải là Bắc Sở đánh lén không?”, lão tổ nhà họ Tô suy nghĩ.

“Không có khả năng này”, Cổ Tam Thông lập tức bác bỏ: “Bên nào cũng có kết giới, rất ít người của Bắc Sở có thể phá được mà vào. Não bọn chúng không úng nước đến nỗi phái một hai người vào đâu, đó là tự tìm cái chết”.

“Còn nữa”, khi hai người đang nói thì lão già Gia Cát Vũ lại lên tiếng, nhìn màn nước với vẻ mặt kỳ quái.

Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về đó.

Trên vùng đất cháy đen có một quả trứng xuất hiện, hay chính xác hơn là một quả trứng đen thùi lùi, bên trên còn khắc phù văn kỳ lạ, lấp lánh ánh sáng quỷ dị, còn có điện mang màu đen bao quanh.

Rắc!

Dưới sự chú ý của mọi người, quả trứng đen nứt ra một khe hở, từ trong khe hở bắn ra một vầng sáng đen sẫm, sau đó lấy quả trứng làm trung tâm, một quầng đen tản ra tứ phía.

“Đó… Đó là gì?”, nhìn quả trứng đen liên tục nứt ra, Vô Nhai Đạo Nhân ngạc nhiên hô lên.

Không chỉ lão ta mà những người ở đây đều mang vẻ mặt kỳ quái, bởi quả trứng đen thui ấy lại ấp ra một người mặc áo bào đen, không nhìn rõ mặt.

Người mặc áo bào đen ấy quá mức quái dị, toàn thân có sấm sét màu đen lập loè bao quanh, lúc thực lúc ảo, tựa như bóng ma.

Mọi người đều cau mày nhìn chằm chằm người áo đen.

Dưới cái nhìn của họ, người mặc áo đen thoải mái vặn vẹo khớp cổ, hấp thu tinh khí của đất trời với vẻ rất hưởng thụ.

Khắc tiếp theo, người đó từ từ mở mắt.

Trời ạ! Đó là một cặp mắt thế nào? Hoàn toàn không có nhãn cầu, trong mắt là một mảng hỗn độn, giống như thuở trước khi thiên địa sơ khai, dù cách màn nước huyễn thiên, dù cách cả hàng triệu dặm nhưng đôi mắt đó vẫn sâu như vực thẳm khiến mọi người đều hoảng hốt.

“Hỗn… Hỗn Độn Nhãn”, Thái Hư Cổ Long sững người một lúc, vẻ mặt khó tin.

“Sao… Sao có thể? Không ngờ… cặp mắt đó… thật sự tồn tại”, người Thái Hư Cổ Long run lên.
Chương 1212: Tốc độ quá nhanh

Đôi mắt to quá!

Tất cả mọi người trong điện lần lượt tỉnh ngộ, thần sắc kinh ngạc nhìn đôi mắt của người mặc hắc bào kia.

Lúc này, người này đang hơi nghiêng đầu, nhìn phía Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú như thể đã biết được phía Diệp Thành đang theo dõi mình, còn bản thân người này lại có thể tìm được vị trí của phía Diệp Thành một cách chính xác.

“Một đám sâu kiến”, người mặc hắc bào bật cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, trong đôi mắt hỗn độn đó còn mang theo từng tia sét xoẹt qua.

Mọi người chợt cảm thấy run rẩy, tâm trạng hoang mang.

Phụt!

Ngay lập tức, màn nước Hoan Thiên phía trước mặt bọn họ tiêu tán, nó đã bị một chưởng của người mặc y phục xám đánh tan.

“Đó… đó rốt cục là đôi mắt thế nào?”, Gia Cát Vũ tái mặt, ông ta day trán, con mắt thứ ba trên trán ông ta không được triệu gọi mà tự động mở ra nhưng ánh nhìn lại ảm đạm.

“Mẹ kiếp, là thần nhãn sao?”

“Mau nhìn thái cổ tinh thiên”, Chung Giang vẫn có thể coi là người điềm tĩnh, ông ta vội lên tiếng.

Nhưng lại thấy trên thái cổ tinh thiên có thêm vì một vì sao sáng chói sau chưởng đánh của kẻ mặc hắc bào kia, nó có màu vàng kim với kim mang lấp lánh và người nó đại diện chính là kẻ mặc hắc bào kia.

“Vì sao màu vàng kim đại diện cho cảnh giới Chuẩn Thiên, vì sao màu vàng kim sáng lấp lánh, kẻ mặc hắc bào đó không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường”.

“Sao có thể bình thường cho được, rõ ràng là quá mạnh”, Chung Quy trầm ngâm, ông ta cũng nhìn vào vì sao màu vàng kim trên thái cổ tinh thiên.

“Ánh mắt đó rõ ràng còn hơn cả tất thảy người ở đây”.

“Truyền lệnh tới phân điện đầu tiên phong ấn kẻ đó lại”, Diệp Thành lập tức hạ lệnh, giọng nói dứt khoát.

Kẻ đó quá dị thường, quá thần bí, lại hoá ra từ trứng, vả lại vừa đáp xuống đã gây ra hoạ lớn, cho dù là kẻ địch hay bằng hữu thì cũng phải bắ lại, hắn là Thánh Chủ Thiên Đình, cần phải cho những người chết thảm một câu trả lời.

Quan trọng nhất đó là hắn cũng nhìn ra được đôi mắt đáng sợ kia, đó chắc chắn là đôi mắt cùng cấp bậc với Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, thậm chí còn cao hơn cả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.

Trên thái cổ tinh thiên, Diệp Thành đại diện cho đại quân của phân điện thứ nhất, hắn dẫn quân từ tứ phương tám hướng bao vây lấy vì sao màu vàng kim kia, còn ý nghĩa thực thụ đó là đại quân thứ nhất bao vây lấy kẻ mặc y phục màu đen kia, từ vị trí của bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng đây chính là điểm bá đạo của thái cổ tinh thiên.

Thế nhưng điều khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đó là vì sao màu vàng kim đại diện cho người mặc y phục đen kia trong chốc lát nhảy ra khỏi vòng vây của phân điện thứ nhất.

“Mẹ kiếp, chạy nhanh thế?”,Cổ Tam Thông rít lên dịch chuyển tầm ba hay năm trượng trên thái cổ tinh thiên dịch cũng chẳng sao nhưng khoảng cách đó lại là vài chục nghìn dặm!

“Có lẽ là thi triển bí thuật rồi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng: “Xông ra khỏi vòng vây của đại phân phân điện thứ nhất, tốc độ rõ ràng chậm rồi”.

“Hắn rất mạnh nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, vẫn sợ đại quân tu sĩ”, Chung Giang vuốt râu, “đại quân tu sĩ cả hàng trăm nghìn người hợp lực tiến công, cho dù ở cảnh giới Thiên thì nhất định sẽ bị tiêu diệt, huống hồ hắn chỉ ở cảnh giới Chuẩn Thiên”.

“Truyền lệnh tới phân điện thứ ba, thứ sáu, thứ tám phải ngăn kẻ kia lại bằng mọi giá”, Diệp Thành lạnh lùng lên tiếng.

“Rõ”, Hồng Trần Tuyết gật dầu, đôi tay két ấn quyết, có kiếm lệnh huyễn hoá ra hướng về phía ba phân điện.

Không lâu sau đó, trên thái cổ tinh thiên, từ ba hướng đông nam, tây nam, tây bắc đều có cả loạt vì sao sáng đang di chuyển, đó chính là đại quân của ba phân điện, trận thế hào hùng, mỗi một điện đều có hàng trăm nghìn tu sĩ.

Tất cả lại lần nữa đổ dồn ánh mắt nhìn thái cổ tinh thiên.

Phân điện thứ nhất, thứ ba, thứ sáu và thứ tám có bốn trăm nghìn tu sĩ bao vây kẻ mặc y phục đen kia từ tứ phương, đây có lẽ là hành động lớn nhất của Thiên Đình trong ba năm trở lại đây.

Có điều, kẻ mặc y phục đen kia rõ ràng dị thường đến khác lạ, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta phải tặc lưỡi, kẻ này lại lần nữa sát phạt ra khỏi vòng vây.

“Ta muốn xem xem là thần thánh phương nào?”, Diệp Thành hắng giọng, hắn lập tức quay người sải bước ra khỏi đại điện.

Đi ngay sau đó là Thái Hư Cổ Long.

Phía sau nữa là Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Chung Giang và phía Chung Quy, tất cả đều lần lượt bước ra khỏi đại điện, đến cả Cổ Tam Thông, Gia Cát Vũ và Vô Nhai Đạo Nhân cũng đi theo.

Trong đại điện cũng chỉ còn lại mình Hồng Trần Tuyết.

Nhiệm vụ của bà ta chính là chỉ phương hướng cho phía Diệp Thành bất cứ lúc nào, vì trên thái cổ tinh thiên cũng có vì sao đại diện cho phía Diệp Thành.

Phía này, tất cả mọi người giống như hàng vạn đạo thần hồng bay ra khỏi trụ sở của Thiên Đình, có lẽ vì trận thế quá khổng lồ nên khiến các đệ tử và trưởng lão nhìn xuống bên dưới chợt thấy sững sờ.

Roẹt! Roẹt!

Diệp Thành và Thái Hư Cổ Long là nhanh nhất, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn còn Thái Hư Cổ Long thi triển bí thuật tương tự, Thái Hư Cổ Long là tộc người giỏi về bí thuật không gian, lần này hắn ra chiêu khiến Diệp Thành không khỏi bất ngờ.

“Long gia, ngươi kiến thức uyên thâm, có biết lai lịch của kẻ đó không?”, ở một bên, sau khi Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thón thì nhìn sang Thái Hư Cổ Long.
Chương 1213: Không ra ngoài nửa bước

“Ta chỉ là một phần tàn hồn của chí tôn, kí ức không hoàn chỉnh nên những gì ta biết rất ít”, Thái Hư Cổ Long trước nay vẫn là người không gì không biết mà lần này cũng phải lắc đầu, trong ánh mắt còn hiện lên ánh nhìn mơ màng giống như thể hắn nhớ ra điều gì đó nhưng lại rất mơ hồ vẫn không thể chắc chắn được lai lịch của người kia.

“Đôi mắt đó thì sao?”, Diệp Thành lại lên tiếng hỉ, giọng nói ý tứ: “Cái này có lẽ ngươi biết chứ?”

“Hỗn độn nhãn”, Thái Hư Cổ Long hít vào một hơi thật sâu, hắn không giấu gì.

“Hỗn độn nhãn?”, Diệp Thành cau mày, “đó không phải là thần nhãn nghịch thiên mà thuở sơ khia mới có khả năng xuất hiện trên thế gian sao?”

“Cách nói của ngươi có phần phiến diện”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng: “Thế giới này thật kì diệu, bất cứ việc gì không thể xảy ra thì đều có thể xảy ra, giống như Hoang Cổ Thánh Thể mở ra huyết tiếp hạn giới vậy”.

“Vậy thì lai lịch của người đó chắc chắn sẽ rất kinh người rồi”, Diệp Thành trầm ngâm, “thân mang hỗn độn nhãn rất mạnh mà”.

“Ngươi cũng không cần phải bi quan như vậy”, Thái Hư Cổ Long cười nói: “Hắn dù có mạnh thì cũng chỉ có một mình, hắn sợ đại quân tú xĩ là minh chứng tốt nhất, mặc dù có hỗn độn nhãn nhưng cũng không thể không tránh phong mang”.

“Vậy thì ta thực sự đã được mở mang tầm mắt rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn sải bước ra cả nghìn trượng.

“Hướng tây bắc”, truyền âm thạch trong người hắn vang lên, đó chính là hướng từ Hồng Trần Tuyết.

“Tiếp tục đuổi theo”, nghe truyền âm, Diệp Thành quay phắt người, cứ thế chạy theo hướng tây bắc, Thái Hư Cổ Long cũng vậy, cả hai cùng sánh vai, tốc độ không hề thua kém nhau.

“Tốc độ này làm sao mà ta đuổi kịp?”, Đao Hoàng mỉm cười lắc đầu nói.

“Nếu như ngươi ở trạng thái đỉnh phong thì chưa chắc đã thua bọn chúng”, ở bên, Độc Cô Ngạo lãnh đạm nói.

“Đó đều là huy hoàng năm xưa rồi”, Đao Hoàng mỉm cười sải bước ra, toàn thân thiêu đốt hoả diệm, tốc độ tăng nhanh chóng mặt, Độc Cô Ngạo giống như thanh thần kiếm tuyệt thế cùng sải bước với Đao Hoàng bỏ xa phía Cổ Tam Thông.

“Hai tên này cũng nhanh không kém”, Vô Nhai Đạo Nhân tặc lưỡi.

“Nhiều lời thế?”, roẹt một tiếng, Thiên Tông Lão Tổ bay lướt qua bọn họ, còn có cả Gia Cát Vũ, Chung Giang và Chung Quy, tốc độ như lôi điện, nhanh tới mức chóng mặt.

Roẹt!

Phía sau Thiên Tông Lão Tổ, một bóng hình cũng di chuyển tốc độ, nếu nhìn kĩ thì chính là Phục Linh.

Sau bà ta lại có hai bóng người nữa lướt qua giống như hai đạo thần hồng xinh đẹp, nếu nhìn kĩ thì đó chính là chưởng giáo Cơ Tuyết Băng của Chính Dương Tông và thánh nữ Thượng Quan Hàn Nguyệt của Thượng Quan Thế Gia.

Được rồi, hai chúng ta chậm nhất đấy. Cổ Tam Thông ái ngại.

Phía sau không phải còn cả đám người nữa sao?

Vô Nhai Đạo Nhân liếc nhìn về phía sau, Hằng Nhạc Chân Nhân, Đan Thần, lão tổ nhà họ Tô, phía Thượng Quan Huyền Tông còn cách bọn họ rất xa.

Tiếp đó, Nam Sở bắt đầu sục sôi.

Trận thế phía Diệp Thành quá khủng khiếp, vài trăm tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, người nào người nấy đều là lão bối của Thiên Đình, mỗi lần bọn họ di chuyển qua cổ thành đều tạo ra chấn động. Thánh Chủ Thiên Đình, chưởng giáo tam tông, người của hội Thái thượng trưởng lão về cơ bản đều đông đủ.

Tiếp đó, vài trăm người dưới truyền âm hướng dẫn của Hồng Trần Tuyết không ngừng thay đổi phương hướng rút ngắn khoảng cách với kẻ mặc y phục đen kia.

Đáng chết!

Bên trong một rặng núi, người mặc y phục đen kia dừng chân ngẩng mặt nhìn hư thiên, sắc mặt tôi độc: “Đúng là đã đánh giá thấp vùng đất này rồi, một người với tu vi Chuẩn Đế như ta mà cũng bị ép xuống cảnh giới Chuẩn Thiên”.

“Là ngươi quá tự đại”, trong hư vô như có một giọng nói lạnh lùng của nữ nhân vang vọng, nếu chăm chú lắng nghe thì đó chính là giọng nói của Đông Hoàng Thái Tâm.

“Vậy thì đã sao?”, người mặc hắc bào cười giễu cợt: “Bà dám ra tay với ta?”

“Diệt ngươi không cần ta phải đụng tay”, Đông Hoàng Thái Tâm vẫn nói với giọng lạnh băng.

“Vậy chúng ta đợi mà xem”, kẻ mặc hắc bào nhếch miệng để lộ ra hàm răng trắng bóc, hoá thân thành u vụ biến mất trong chốc lát.

“Thần nữ, ta đi diệt hắn”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, trước màn nước Hoan Thiên, nhìn kẻ mặc hắc bào biến mất, Phục Nhai bất giác nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm, “hắn chính là một biến cố”.

“Ta đương nhiên biết đó là biến cố”, Đông Hoàng Thái Tâm chậm rãi lên tiếng: “Luân hồi của vùng đất này đã duy trì quá lâu rồi, bất cứ lúc này cũng có thể xuất hiện vết hổng”.

“Vậy thì cứ thả hắn vậy sao?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm thăm dò.

“Nếu không thì sao chứ?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “nếu chúng ta có hành động thì nhất định sẽ tác động đến luân hồi chư thiên, hậu quả khôn lường, ta không muốn kiếp nạn của vạn cổ trước kia xuất hiện lần thứ hai”.

“Nhưng mà…”

“Ta nhắc lại lần nữa”, Đông Hoàng Thái Tâm cứ thế ngắt lời Phục Nhai, giọng điệu mang theo uy nghiêm tối cao, “bất cứ ai ở Thiên Huyền Môn đều không được can dự vào việc của Đại Sở, từ hôm nay trở đi không có lệnh của ta không được ai bước ra khỏi Thiên Huyền Môn nửa bước, kẻ nào trái lệnh vĩnh viễn không được siêu sinh”.

“Tuân…tuân mệnh”, Phục Nhai run rẩy.

“Đi đi”, Đông Hoàng Thái Tâm bình tĩnh hơn một chút, “tìm chỗ nào bị hổng thì bù đắp lại, còn kẻ mặc hắc bào đó hiện giờ cũng chỉ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thôi, tự khắc có phía Diệp Thành đối phó”.

“Rõ”, Phục Nhai chắp tay quay người biến mất.
Chương 1214: Truy đuổi khắp nơi

Phía đông bắc!

Lại về phía tây!

Trong đại điện của Hằng Nhạc Tông, Hồng Trần Tuyết vẫn nhìn thái cổ tinh thiên và liên tục chỉ phương hướng cho phía Diệp Thành.

Lại nhìn lên thái cổ tinh thiên, vì sao đại diện cho kẻ mặc hắc bào kia vẫn sáng lấp lánh, còn những vì sao đại diện cho phía Diệp Thành mặc dù cũng có màu vàng nhưng ánh sáng lai nhạt hơn.

Kẻ mặc hắc bào rất giảo hoạt như thể nhìn thấu huyền cơ của Nam Sở, hắn đã biết trước có người dùng bí thuật thông thiên để nhìn thấy mình cho nên mới di chuyển khắp mọi hướng khiến Diệp Thành và các phân điện của Thiên Đình phải truy đuổi đến mệt người.

Ngày ngày trôi qua.

Cuộc truy đuổi này cứ thế kéo dài hai ngày trời, cả hai bên vẫn chưa đối mặt với nhau.

Màn đêm buông xuống, kẻ mặc hắc bào dừng chân trên rặng núi rậm rạp.

Hắn ta đứng giữa hư thiên, hắc bào không có gió cũng tự tung bay, cơ thể lúc ẩn lúc hiện, xung quanh còn có từng luồng ma sát bao quanh, trông hắn không khác gì một vị Vương đang đứng từ trên cao nhìn xuống thiên địa này, trong đôi mắt hỗn độn kia chốc chốc còn có dị tượng thây núi biển máu xuất hiện.

“Vị tiền bối này không phải là người Nam Sở nhỉ?”, giọng nói chậm rãi vang lên, Diệp Thành từ từ đi tới từ trong bóng tối.

“Hoang Cổ Thánh Thể”, nhìn Diệp Thành, kẻ mặc hắc bào cười u ám: “Chỉ đáng tiếc ngươi chỉ là một nửa Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Đây là lần đầu tiên ta gặp một người chạy nhanh như ngươi”, giọng nói chậm rãi lại vang lên, Thái Hư Cổ Long cũng đi tới.

“Thái Hư Cổ Long Tộc”, kẻ mặc hắc bào lại cười quỷ dị, “xem ra hôm nay được định sẵn là ngày bội thu rồi”.

“Vậy phải xem tiền bối có bản lĩnh này không đã”, giọng nói đầy bá khí chấn động khắp thương không, Đao Hoàng xuất hiện, phía sau ông ta chính là Độc Cô Ngạo.

Sau đó, Thiên Tông Lão Tổ, Gia Cát Vũ và phía Chung Giang cũng sát phạt tới, sau đó là Phục Linh, Cơ Tuyết Băng và phía Thượng Quan Hàn Nguyệt, đến cả Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cũng lần lượt sát phạt về phía này.

Có điều vẫn chưa hết.

Hư thiên từ các phương liên tục có bóng người bay tới, chính là điện chủ của chín phân điện, môn chủ của tám mươi mốt thành ở Thiên Đình cùng các lão tổ của nhiều thế gia, ai ai cũng có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, lại thêm phía Diệp Thành, tất thảy phải hơn nghìn người.

Hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, trận thế khổng lồ choán ngợp cả không gian khiến kẻ mặc hắc bào bị bao vây cả trước và sau, cả hai bên trái phải.

“Huyền Linh Chi Thể, Đạo Linh Chi Thể”, kẻ mặc hắc bào liếc nhìn tứ phía, ánh mắt hắn dừng lại trên người Cơ Tuyết Băng và Thượng Quan Hàn Nguyệt, hắn cười dị thường: “Không ngờ chỉ một vùng đất nhỏ bé này mà lại ẩn chứa bao nhiêu huyết mạch đặc biệt như vậy, thật khiến người ta phải bất ngờ”.

“Lão phu thấy ngươi giả bộ cũng được đấy”, Vô Nhai Đạo Nhân bấm đốt tay, bộ dạng thần bí.

“Có lẽ ông không biết sức mạnh ở Nam Sở rồi”, Cổ Tam Thông cầm thiết kiếm vừa nói vừa không quên hả hơi lên thanh kiếm, dùng vạt áo lau đi.

“Cho nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta, nếu không thì ngươi sẽ chết ngay lập tức”.

“Cả dám sâu kiến, không biết điều”, kẻ mặc hắc bào bật cười sải bước đi.

Vù!

Sau khi bước chân hắn đặt xuống, cả hư thiên rung chuyển.

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy hoang mang, kẻ mặc hắc bào bỗng chốc biến mất không thấy đâu nữa.

Sau khi hắn ta biến mất, một ngọn núi khổng lồ xuất hiện ở vị trí mà hắn đứng ban nãy, vốn dĩ tất cả mọi người đang bao vây hắn ta mà lúc này lại đang bao vây một ngọn núi.

“Dịch thiên hoán địa không phải chỉ một mình ngươi biết”, Thái Hư Cổ Long hắn giọng, bàn chân bước vào hư thiên.

Vù!

Hư thiên lại rung lên, ngọn núi khổng lồ trong chốc lát không thấy đâu nữa còn kẻ mặc hắc bào lúc trước biến mất thì lại quay về vị trí cũ.

Ôi…ôi trời!

Thấy cảnh này, phía Cổ Tam Thông giật mình thầm nhủ kẻ mặc hắc bào và thần thông của Thái Hư Cổ Long quá mạnh.

Cái gọi là dịch thiên hoán địa có nghĩa là thay đổi vị trí không gian, nói thẳng ra chính là hoán đổi vị trí.

Trước đó kẻ mặc hắc bào thi triển dịch thiên hoán địa chính là thay đổi vị trí của ngọn núi cách đó hơn tám nghìn trượng cho nên hắn ta biến mất thì ngọn núi kia sẽ thay thế vào vị trí mà hắn đứng trước đó.

Còn Thái Hư Cổ Long lại cao minh hơn kẻ mặc hắc bào, hắn ta dịch chuyển không gian về lại nguyên trạng còn kẻ mặc hắc bào vừa thay đổi vị trí với ngọn núi khổng lồ kia thì lập tức bị lôi quay lại.

“Chỉ là một phần tàn hồn, đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, đột nhiên bị lôi lại, kẻ mặc hắc bào không hề tỏ ra tức giận mà ngược lại còn nhìn Thái Hư Cổ Long với ánh mắt đầy hứng thú.

“Núi cao còn có núi cao hơn, là tầm nhìn của ngươi hạn hẹp rồi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi lên tiếng: “Ngươi đã nhìn ra ta là Thái Hư Cổ Long thì bớt dùng pháp tắc không gian trước mặt ta đi”.

“Vậy bản tôn phải xem xem ngươi có được mấy phần chân truyền của chí tôn”, kẻ mặc hắc bào cười dị thường rồi biến mất trong chốc lát.

Dứt lời, kẻ mặc hắc bào xuất hiện trước mặt Thái Hư Cổ Long như bóng ma, nhất chỉ chỉ về phía trán của Thái Hư Cổ Long.

“Đánh giá thấp Thái Hư Cổ Long thì ngươi sẽ chết rất thảm”, Thái Hư Cổ Long cười u ám, tốc độ còn nhanh hơn cả kẻ mặc hắc bào, hắn nhẹ nhàng né qua nhất chỉ kia sau đó túm thật chặt cổ áo kẻ mặc hắc bào lôi hắn xuống dưới sau đó hắn lên gối thụi thật mạnh vào phần bụng của tên này.

Hự…!

Kẻ mặc hắc bào đau đớn, phần bụng đột nhiên bị thụi mạnh như vậy khiến ruột gan suýt chút nữa thì ói ra ngoài.

Được, bá khí lắm!

Sau một đòn tấn công, Thái Hư Cổ Long hoàn toàn chiến thắng khiến phía Gia Cát Vũ không nhịn được mà thét lên.

Rầm!

Khi tất cả mọi người tỏ vẻ kinh ngạc thì kẻ mặc hắc bào lui đi.

Thái Hư Cổ Long di chuyển nhanh như chớp, trong chốc lát sát phạt tới, ra tay với những đòn thần thông cái thế.

Kẻ mặc hắc bào mặt mày tôi độc hơn, vẻ mặt giảo hoạt, lần đầu tiên hắn còn chưa kịp làm gì đã bị người ta lôi lại, lần thứ hai còn chưa kịp làm gì thì xương cốt đã có mấy chục đoạn bị đứt gãy.

Đường đường ở cảnh giới Chuẩn Đế mà vì áp lực, sức mạnh, tốc độ, đạo tắc và thần thông của Đại Sở đều bị áp chế xuống, cùng cấp bậc mà rõ ràng là hắn ta không bằng Thái Hư Cổ Long.

Rầm! Rầm!

Trận đại chiến nổ ra, cả hai bên chiến kinh thiên động địa, người nào người nấy tung bí thuật cái thế, dịch thiên hoán địa, âm dương điên đảo, càn khôn chuyển rời khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.

“Đây là lần đầu tiên ta thấy Thái Hư Cổ Long ra tay, thật mạnh”, Cổ Tam Thông tặc lưỡi.

“Long gia uy võ, Long gia bá khí”, Gia Cát Vũ và Vô Nhai Đạo Nhân rít lên chấn động cả đất trời để trợ uy thêm cho Thái Hư Cổ Long.
Chương 1215: Người đông sức lớn

“Tộc chí tôn quả nhiên không hề đơn giản”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong mắt hắn rõ vẻ kinh ngạc, kẻ mặc hắc bào hiển nhiên không phải là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên vả lại còn mạnh kinh người nhưng vẫn bị Thái Hư Cổ Long trấn áp, xem ra sức mạnh đỉnh phong của Thái Hư Cổ Long đã gần với cảnh giới Thiên rồi.

“Còn muốn chạy?”, khi Diệp Thành lẩm bẩm thì kẻ mặc hắc bào đối đầu với một chưởng của Thái Hư Cổ Long xong thì toan bỏ chạy nhưng lại bị một nhát rìu của Man Sơn chém quay lại.

Cút!

Kẻ mặc hắc bào giơ tay tạo ra cả biển ma sát với chín con cự long màu đen khổng lồ đang gào thét.

Thấy vậy, Đao Hoàng cũng di chuyển và lập tức vung đao, một đao chém ra một đạo đao mang cái thế, bá đạo khiến cho một con rồng lập tức bị trảm diệt.

Vút!

Độc Cô Ngạo ra tay, một kiếm chém mở thiên địa, dưới kiếm mang cái thế, con rồng khổng lồ thứ hai bị trảm.

Vù!

Thiên Tông Lão Tổ giơ tay, đại ấn che trời giáng xuống mang theo đạo tắc không gian khiến con rồng thứ ba lập tức bị đánh tan.

Gừ! Gừ!

Sau đó, tiếng rồng gầm liên tiếp vang lên, sáu con rồng còn lại bị phía Chung Giang hợp sức đánh tan.

Chưa tới ba giây mà diệt được cả chín con rồng khổng lồ nhẹ như không, lại nhìn sang kẻ mặc hắc bào, vẻ mặt có phần kì lạ khiến kẻ mặc hắc bào tối sầm mặt.

Hắn ta thực sự có tu vi cảnh giới Chuẩn Đế, ngặt nỗi lại bị luồng sức mạnh thần bí của Đại Sở trấn áp, tu vi bị giảm xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, hắn ta còn tưởng rằng mình vẫn ở cảnh giới Chuẩn Đế, chỉ cần một đòn là có thể dẹp bằng đám tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trước mặt.

Có điều mọi thứ cũng chỉ là trong tưởng tượng.

Tu vi bị giáng xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, cấp bậc của hắn ta và phía Diệp Thành là cùng cấp, mặc dù hắn không phải tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường nhưng những người bao vây hắn không phải kẻ tầm thường.

Đúng như phía Cổ Tam Thông nói, kẻ này ra vẻ cũng chẳng vừa.

Phong Thần Quyết!

Khi kẻ mặc hắc bào còn đang hoang mang thì Diệp Thành đã nhanh chóng sát phạt tới, hắn ra tay với đại chiêu tấn công đơn, một kiếm mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp.

Kẻ mặc hắc bào hắng giọng lạnh lùng, lập tức giơ tay ra.

Thế nhưng hắn còn chưa thi triển thần thông thì hàng ngàn đạo bí thuật cấm cố đã giáng lên người, phía Thái Hư Cổ Long cũng không nhàn rỗi.

Kẻ mặc hắc bào khựng người, sắc mặt tối sầm cả lại.

Chỉ trong giây phút ngẩn ngơ đó mà một nhát kiếm của Diệp Thành đã sát phạt tới, cứ thế đâm xuyên cơ thể hắn.

Khốn khiếp!

Kẻ mặc hắc bào phẫn nộ, cơ thể run lên, hắn mở các phong ấn trên cơ thể sau đó vung tay chỉ ra u mang về phía trán Diệp Thành.

Thái Hư Động!

Thái Hư Cổ Long sử dụng bí thuật huyễn hoá ra vòng xoáy thái hư động phía trước Diệp Thành khiến nhất chỉ u mang của kẻ mặc hắc bào bị thôn tính vào trong đó.

“Trạng thái suy nhược không thể chiến lâu”, kẻ mặc hắc bào tối sầm mặt, hắn nhấc chân toan bỏ đi.

Đứng lại!

Tiếng nạt nộ vang vọng khắp tứ phương, huyết linh thần đao, thiên tông hỗn thiên châu, cửu huyền thần kiếm lần lượt bay lên trời, lúc này, ba binh khí ở cảnh giới Thiên được sử dụng đến phát ra thần uy ở cảnh giới Thiên khiến tên kia còn chưa kịp di chuyển đã bị trấn áp đến mức lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã giữa hư thiên.

Mở!

Man Sơn hắng giọng vung rìu chém xuống.

Cút!

Kẻ mặc hắc bào nhanh chóng cự lại sự trấn áp của binh khí ở cảnh giới Thiên, một chưởng tung ra đánh lùi phía Man Sơn nhưng phía sau lại có nhất chỉ thần mang của Hoàng Đạo Công đâm xuyên cơ thể. Hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì cụ bà Từ và Thượng Quan Hàn Nguyệt đã lần lượt ra tay, thi triển những đòn thần thông mạnh mẽ khiến sức mạnh thần bí của hắn ta suýt chút nữa thì bị loại trừ.

Ấy thế mà sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó!

Hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trấn áp, nào là thần thông, binh khí, trần đồ gaings xuống khiến kẻ mặc hắc bào run rẩy.

A….!

Hắn ta gào thét tạo ra dị tượng khổng lồ.

Đó là vùng đất màu đen tối, cây cỏ không sinh sôi, bên trong đó thây chất thành núi, máu chảy thành sông không khác gì địa ngục cửu u, quan trọng hơn cả đó là đạo tắc được lạc ấn bên trong đó lạnh lẽo đến kinh người.

Roẹt! Roẹt!

Dị thượng vừa xuất hiện, từng đòn công kích của tứ phương bị thôn tính ngay tức khắc.

Chung Giang hắng giọng tế gọi ra ngoại đạo pháp tướng, những người ở đây cũng vậy, người nào người nấy gọi ra ngoại đạo pháp tướng, có cự nhạc, hải dương, thần hải, âmkiểu dương âm nguyệt, có tinh không….

Đáng sợ nhất vẫn là Diệp Thành, ngoại đạo pháp tướng của hắn chính là thế giới hỗn độn, vả lại còn đang tự diễn hoá thiên địa từ thuở sơ khai.

Rầm! Rầm!

Hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lần lượt ngự động ngoại đạo pháp tướng trấn áp tiêu thổ pháp tướng màu đen của tên kia.

Ngay sau đó, từng vùng đất màu đen nứt lìa, kẻ mặc hắc bào bị phản phệ liên tục phun ra máu.

A…!

Hắn ta gằn giọng vang vọng khắp đất trời, ở trán còn có một đạo u quang hoá thành bảo tháp màu đen, xung quanh còn có lôi điện màu đen xoẹt qua, uy lực mạnh mẽ, vừa xuất hiện đã trấn áp cả phân nửa hư thiên.

Còn nữa?

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn binh khí bản mệnh với thần quang chói mát giống như những vì sao lấp lánh vậy.

Điều quan trọng nhất là bên trong đó còn có ba binh khí ở cảnh giới Thiên, tạo ra áp lực khủng khiếp.

Rầm! Rầm!

Bảo tháp màu đen xuất hiện, không tới ba giây đã lại nứt lìa, kẻ mặc hắc bào lại lần nữa bị phản phệ, máu tươi phun trào, một bảo tháp dù có mạnh đến mấy nhưng cũng không thể nào trụ lại được dưới sự bao vây của nhiều binh khí từ các hướng như vậy.

Nhân lúc hắn bệnh, đoạt luôn cái mệnh!

Từ tứ phương không biết bao nhiêu người xông tới, trong tay đều cầm binh khí.

Cảnh tượng tiếp theo đó thì thực sự quá tàn nhẫn, kẻ mặc hắc bào còn chưa đứng vững đã bị liên tiếp từng đợt tấn công dội tới.

“Ôi chao”, nhìn cảnh tượng này, phía trước màn nước Hoan Thiên ở Thiên Huyền Môn, Phục Nhai đã dùng tay đỡ lấy trán, ông ta cười mà toàn thân lại run lên.

“Buồn cười thế sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm liếc nhìn Phục Nhai.

“Đường đường là cảnh giới Chuẩn Đế mà lại bị một đám tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đánh tới mức rụng rời con người, không cười đúng là có lỗi với đất trời”.

“Cũng phải thôi”, Đông Hoàng Thái Tâm nhàn nhã lật cổ thư.

“Sự thực chứng minh người đông thì sức lớn”, Phục Nhai cười ra nước mắt: “Có đến Đại Sở thì cảnh giới Chuẩn Đế cũng phải chịu thua thôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK