Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 549: Bí mật lớn nhất của hố thần

“Thơ hay”, Diệp Thành đọc thầm một lượt rồi không khỏi cảm thán.

Sau khi cảm thán, Diệp Thành lại đảo mắt liếc vào Đan Hải của mình, ánh mắt nhìn về phía tiên hoả và thiên lôi.

“Ta không biết hai ngươi còn có sở thích này đấy! Thích thơ ca hả?”, Diệp Thành sờ cằm hỏi.

Tuy nhiên điều khiến Diệp Thành ngạc nhiên là tiên hoả thiên lôi vẫn nhảy nhót, dường như vẫn muốn lao ra khỏi Đan Hải.

“Ngoan ngoãn một chút, đây không phải nơi để chơi”, Diệp Thành khẽ hô một tiếng, dẹp yên thiên lôi tiên hoả, lúc này hắn lại nhìn sang bức tường đá, đọc bài thơ đầy oán hận và đau buồn.

“Bài thơ này…”, Diệp Thành sờ cằm, không biết tại sao đọc bài thơ này hắn luôn cảm thấy có gì đó không hợp lý.

Ngay sau đó Diệp Thành đã phát hiện ra vấn đề, hắn vỗ đùi cái “đét” rồi nhảy dựng lên.

“Ta nói mà!”

“Trong bài thơ này có tên ta!”, Diệp Thành đảo mắt nhìn một lượt, từ thứ ba ở dòng đầu tiên, từ thứ hai ở dòng hai, ghép lại chẳng phải chính là “Diệp Thành” sao?

“Còn có tên của sư phụ nữa”, Diệp Thành lại đảo mắt nhìn, chữ thứ năm ở dòng thứ ba, chữ đầu tiên ở dòng thứ tư, ghép lại chính là “Sở Huyên”.

“Diệp Thành, Sở Huyên, bài thơ này hay lắm”.

“Thuộc về ta rồi, he he”, Diệp Thành cười vui vẻ, lập tức lấy ra một tấm ngọc quyển.

Hú!

Sau tiếng sói tru của Diệp Thành, bút lông được linh lực hội tụ trong tay hắn bắt đầu chuyển động trên ngọc quyển một cách rất sinh động, chép lại toàn bộ bài thơ trên bức tường đá, cuối cùng còn rất tự giác viết lên tên mình.

Điều đáng nói là chữ hắn không được đẹp lắm!

“Mang về cho sư phụ, không biết sư phụ có khen mình có tài văn chương không?”, Diệp Thành lại cười rạng rỡ, cuộn ngọc quyển lại, nhét vào trong tay áo.

Chết tiệt!

Khi Diệp Thành đang vui vẻ thì tiếng gào rú của tiểu tử trong Đại La Thần Đỉnh bất chợt vang lên, doạ hắn giật nảy mình.

“Giật cả mình, ngươi bị điên à?”, Diệp Thành đen mặt chửi nó.

“Người… Người đó lớn quá!”, tiểu tử kia dựa vào thành đại đỉnh, ngửa đầu, hai mắt tròn xoe nhìn lên bầu trời phía xa.

Thấy vậy, Diệp Thành không khỏi quay đầu nhìn theo, khuôn mặt hắn cũng ngửa lên như tên nhóc.

“Mẹ nó”, Diệp Thành ngẩn ra: “Quá lớn ấy chứ!”

Cũng không thể trách Diệp Thành và tiểu tử ấy có biểu cảm như vậy, bởi vì cảnh tượng phía xa quá mức chấn động.

Nhìn về phía xa, đó là một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, ông ta quay lưng về phía này, thân thể hư ảo, bóng lưng cao lớn vững chắc như núi, như thể không sức mạnh nào trên đời có thể lay chuyển được.

Ầm!

Khi hai người còn đang chết lặng thì tiếng nổ đã vang lên từ khu vực sâu thẳm.

Sau đó, huyết khí màu vàng kim bay lên trời, khí nguyên dồi dào cũng cuồn cuộn như biển.

“Mau lên, xông vào đi”, tiểu tử kia bị tiếng nổ đánh thức, vội vàng kêu lên, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn không giống như đang đùa, vẻ mặt nó rất nghiêm túc, nặng nề.

“Chuyện gì vậy?”, đây là lần đầu tiên tiểu tử ấy lộ ra vẻ mặt này, Diệp Thành bất giác di chuyển bước chân.

“Thứ đó sắp đến gần rồi”.

“Thứ đó?”, Diệp Thành sửng sốt: “Là thứ gì?”

“Chính là thứ ta nói với ngươi lúc trước đó”, tên nhóc vừa nhìn nơi xa vừa vội vàng giải thích: “Ông ta che giấu tu vi của mình, trà trộn vào hố thần vì bảo vật nghịch thiên ở nơi sâu ấy”.

“Chết tiệt”, nghe thấy câu này, Diệp Thành đột nhiên dừng lại rồi chửi: “Vậy ngươi bảo ta qua đó chẳng phải tự tìm chết sao?”

“Ông ta cũng chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi, ngươi sợ sao?”

“Đương nhiên ta không sợ cảnh giới Linh Hư”, Diệp Thành lắc đầu: “Nhưng nhỡ đâu tên đó giải trừ cấm chế, rất có thể lão tử sẽ bị giết ngay tại chỗ”.

“Ngươi thì biết cái gì chứ”, tiểu tử kia mắng: “Ông ta không dám giải trừ cấm chế đâu, một khi tu vi bị bại lộ, sức mạnh trong hố thần sẽ giết ông ta đầu tiên, vậy nên trước khi ra khỏi hố thần, ông ta cũng chỉ ở cảnh giới Linh Hư thôi”.

“Ngươi nói vậy thì ta đây nhất định phải đi đánh một phen rồi”, Diệp Thành lập tức tiến lên.

“Ta đã vào đây rồi, ngươi có thể nói bảo vật lớn nhất trong hố thần là gì rồi chứ?”, vừa đi, Diệp Thành vừa nhìn tiểu tử ở trong Đại La Thần Đỉnh.

Tiểu tử ấy lườm Diệp Thành nhưng vẫn mím môi, biết mình không giấu được nữa.

“Đó là căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể”, cuối cùng tiểu tử ấy cũng nói ra bí mật mà nó luôn giấu kín.
Chương 550: Là ông ta

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, Diệp Thành gãi đầu: “Là huyết mạch gì? Có lợi hại không?”

Nghe lời này, tiểu tử kia bất giác quay đầu sang quan sát Diệp Thành, nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc: “Thái Âm Chân Thể với Huyền Linh Chi Thể có lợi hại không?”

“Hỏi vậy chẳng phải hỏi thừa sao?”

“Ừm, nhưng ở trước Hoang Cổ Thánh Thể, bọn họ chẳng là gì hết”.

Nghe vậy, Diệp Thành đột ngột quay đầu, nhìn chằm chằm tên tí hon: “Ngươi đang lừa ta đúng không?”

“Ta không rảnh để lừa ngươi”, tiểu tử kia tức tối mắng lại: “Huyền Linh Chi Thể và Thái Âm Chân Thể cùng lắm mười nghìn năm gặp một lần, nhưng Hoang Cổ Thánh Thể kia một trăm nghìn năm cũng không thấy một người”.

“Một… Một trăm nghìn năm?”, với định lực của Diệp Thành cũng phải ngạc nhiên.

“Đó là huyết mạch nghịch thiên, từ một phương diện nào đó, Hỗn Độn Thể cũng không thể so sánh”.

“Ngươi nói quá lên đúng không?”, Diệp Thành không tin: “Hỗn Độn Thể là huyết mạch hoàn mỹ, mấy triệu năm rồi cũng không thấy một người, Hoang Cổ Thánh Thể có thể so sánh được sao?”

“Không thể so sánh được”, tiểu tử ấy không phản bác: “Nhưng từ hỗn độn sơ khai đến nay, huyết mạch có thể đấu được với Đại Đế chỉ có Hoang Cổ Thánh Thể, Hỗn Độn Thể không làm được”.

“Vậy chẳng phải mâu thuẫn sao?”, Diệp Thành gãi đầu: “Hỗn Độn Thể mạnh hơn Hoang Cổ Thánh Thể, tại sao Hoang Cổ Thánh Thể có thể đấu được với Đại Đế mà Hỗn Độn Thể lại không được?”

“Đây là thiên đạo tuần hoàn”, lúc này trông tên kia như một lão tiền bối, liên tục giảng đạo lý: “Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành không đấu lại Hỗn Độn Thể Đại Thành, nhưng lại có thể đấu được với Đại Đế. Mặc dù Hỗn Độn Thể Đại Thành có thể áp chế Hoang Cổ Thánh Thể, nhưng không đấu lại được Đại Đế. Mặc dù Đại Đế giết được Hỗn Độn Thể Đại Thành, nhưng không giết được Hoang Cổ Thánh Thể, thiên đạo tuần hoàn tức là một vật đầu hàng trước một vật, chính là nguyên tắc này”.

“Lợi hại vậy à!”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán, sau đó hỏi: “Vậy rốt cuộc Đại Đế có tu vi gì?”

“Cảnh giới Thiên, Chuẩn Hoàng, cảnh giới Hoàng, Chuẩn Thánh, cảnh giới Thánh, Chuẩn Đế, Đại Đế, ngươi tự tính đi!”

“Trời, vậy là ngang với bậc chí tôn rồi!”, Diệp Thành tặc lưỡi, đây là lần đầu tiên hắn biết về thứ tự cấp bậc tu vi sau cảnh giới Không Minh, điều này khiến hắn khá tò mò về lai lịch của tiểu tử trong đại đỉnh, không ngờ nó lại biết nhiều bí mật thế.

“Mẹ nó chứ, ngươi mau lên, chậm là chúng ta đều chết đấy”, tiểu tử trong đỉnh lớn tiếng mắng chửi.

Ồ ồ…

Diệp Thành vội vàng tăng tốc, linh lực trong vùng Đan Hải bị hắn ép ra khỏi cơ thể, giúp hắn chống lại trọng lực đáng sợ.

Đi đến lúc này, Diệp Thành càng cảm thấy áp lực trên lưng đã vượt qua hai mươi lăm nghìn cân, hắn có linh lực hộ thể mà đi lại cũng hơi khó khăn.

Không biết đến lúc nào hắn mới nhìn thấy một người khoác áo choàng đen từ xa, người đó cũng đang chật vật bước đi, hơn nữa mỗi bước đi đều có tiếng “ruỳnh”, mục tiêu của ông ta chính là tiên trì màu vàng kim cách đó hơn ba mươi trượng.

“Chắc hẳn đó là căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể”, Diệp Thành nhìn tiên trì màu vàng kim nơi xa.

Cho dù cách rất xa nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm giác được khí nguyên dồi dào trong tiên trì màu vàng ấy, biển khí huyết màu vàng kim cuồn cuộn, phát ra thần quang chói mắt, trong đó còn có chân long bay lượn, phượng hoàng hí, bạch hổ gầm thét, những dị tượng khác nhau của Huyền Võ Thác Lộ hoà quyện với thiên âm của đại đạo.

“Nếu hấp thu chắc sẽ tuyệt lắm”, Diệp Thành liếm môi, sau đó nhìn lên người mặc áo choàng đen, khoảng cách giữa hai người là khoảng trăm trượng.

Khí tức của người đó rất kỳ dị, lạnh lẽo chết chóc giống như một người đã chết, cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc than của lệ quỷ, và cả khí ác oán dâng trào.

Khi Diệp Thành đang nhìn người mặc áo choàng đen thì ông ta bất giác quay đầu nhìn Diệp Thành, có thể thấy đôi mắt lạnh lùng chết chóc kia phát ra ánh sáng âm u đáng sợ.

“Là ông ta”, Diệp Thành rùng mình, vẻ mặt lập tức trở nên cực kỳ ng trọng.
Chương 551: Người mặc áo choàng đen

“Là ông ta”, nhìn thấy ánh mắt của người mặc áo choàng đen, vẻ mặt Diệp Thành thoáng chốc trở nên cực kỳ nghiêm túc.

“Không ngờ ông ta thật sự tới hố thần”, Diệp Thành nheo mắt, người mặc áo choàng đen cách hắn một trăm trượng phía trước chẳng phải chính là tà vật bị phong ấn trong đá ở Địa Cung thành cổ Thiên Long sao?

Khi ở Thập Vạn Đại Sơn, Diệp Thành đã nghe Nam Minh Ngọc Thu nói tà vật trong đá nên mới muốn tới hố thần.

Bây giờ xem ra quả đúng là như vậy.

“Có thể khiến Độc Cô Ngạo bị thương, rốt cuộc người này mạnh nhường nào!”, hai tay Diệp Thành bất giác siết chặt, vẻ mặt cũng trở nên khó coi, bởi vì tiếp theo đây hắn sẽ phải đối mặt với người mặc áo choàng đen đã đánh Độc Cô Ngạo bị thương.

“Sao? Ngươi biết ông ta à?”, tiểu tử trong đại đỉnh dựa vào thành đỉnh, nhìn người áo đen rồi lại nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành khẽ gật đầu, nhìn tiểu tử ấy rồi hỏi: “Trước khi ngươi vào, ông ta đã vào hố thần rồi à?”

“Ta nhìn thấy ông ta đi vào nên mới vào theo”.

“Người đầu tiên đi vào hố thần, không ngờ đến Tiên Luân Nhãn của ta cũng không nhìn thấu được”, ánh mắt Diệp Thành loé lên: “Xem ra khi chúng ta đi tìm bảo bối, đánh nhau khí thế ngất trời thì ông ta đã tới rồi. Mục tiêu của ông ta rất rõ ràng, đó là căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể”.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại nhìn tiểu tử trong đại đỉnh, hỏi với ý tứ sâu xa: “Tiểu tử, ngươi đã biết trong hố thần có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể từ lâu rồi đúng không?”

Nghe Diệp Thành hỏi vậy, tên tí hon kia lắc đầu như không nghe thấy gì.

“Ta đã đến đây rồi, ngươi giấu nữa cũng có ích gì?”, Diệp Thành nhìn tên tí hon.

Lúc này tên nhóc mới gãi đầu bảo: “Là tổ tiên chúng ta truyền lại”.

“Tổ tiên các ngươi?”, Diệp Thành nhướng mày: “Vậy ngươi thì sao? Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì?”

“Điều này thật sự không thể nói”.

Thấy tên tí hon như vậy, Diệp Thành cũng không hỏi nữa, hắn lại tập trung ánh mắt vào người mặc áo choàng đen phía trước: “Có lẽ ta đã biết mối quan hệ của người mặc áo choàng đen kia với tổ tiên của ngươi và chủ nhân hố thần rồi”.

Ồ?

Tiểu tử nhìn Diệp Thành: “Vậy ngươi nói thử xem”.

“Nếu ta đoán không nhầm thì tổ tiên của ngươi, tiền thân của người áo đen, còn có chủ nhân của hố thần này chắc chắn là người cùng một thời đại”.

“Hơn nữa nói đến hố thần thì nhất định phải nói đến Thập Vạn Đại Sơn”.

“Thập Vạn Đại Sơn là chiến trường cổ vùi lấp biết bao cao thủ, mà tổ tiên của ngươi, tiền thân của người áo đen trước mặt cùng với chủ nhân của hố thần chắc chắn đều tham gia vào trận chiến đẫm máu năm đó”.

“Chủ nhân của hố thần chính là Hoang Cổ Thánh Thể năm xưa, sau khi chết, thi thể ông ta biến thành hố thần, chắc hẳn tiền thân của người áo đen đã biết điều này, mà có lẽ tổ tiên của ngươi cũng biết”.

“Điều khác biệt là Hoang Cổ Thánh Thể năm xưa không chết ở Thập Vạn Đại Sơn ngày nay, sau khi chết trong trận chiến, thi thể của ông ta rơi trên mảnh đất này, trải qua vô số năm liền biến thành hố thần cấm địa bây giờ”.

“Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch nghịch thiên nhường nào, cho dù chết chắc chắn cũng để lại căn nguyên thánh thể, mà thần vật nghịch thiên như thế, sao người áo đen và tổ tiên của ngươi lại không thèm muốn cho được?”

Nói tới đây, Diệp Thành nhìn tên tí hon trong đại đỉnh với vẻ đầy ẩn ý: “Không biết suy đoán của ta có sai lệch nhiều với sự thật không?”

“Xem ra ta đã đánh giá thấp ngươi”, tên tí hon không phản bác, nó lui vào trong đại đỉnh, sau đó chỉ có giọng nói phát ra: “Quả thực như ngươi đoán, đúng là tổ tiên ta đã tham gia vào trận chiến đẫm máu năm xưa, bí mật động trời mà ông ấy truyền lại cho chúng ta đúng là có liên quan đến hố thần này”.

“Nếu ngươi đã thừa nhận thì ta không cần phải hỏi người áo đen trước mặt nữa”, Diệp Thành lại nhìn người áo đen cách mình hơn một trăm trượng phía trước: “Ông ta là tà niệm của một cao thủ trong trận huyết chiến năm đó hoá thành, hao tâm tổn sức như vậy đương nhiên là vì căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể rồi”.

“Ngươi đã biết thế rồi còn không mau đuổi theo đi”, tên tí hon kia mắng: “Ngươi cũng biết thực lực của ông ta mạnh thế nào, nếu để ông ta có được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể thì thiên hạ sẽ loạn đấy”.

“Ngươi cho rằng lão tử không muốn đuổi theo sao?”, Diệp Thành mắng lại: “Chúng ta đánh nhau ở bên ngoài bao nhiêu lâu mà ông ta cũng chưa lấy được, có thể thấy áp lực ở đây rất lớn”.

Nói xong, Diệp Thành nhấc chân giẫm “uỳnh” xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK