Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1726: Bắc Đẩu Tinh Vực

Không biết đến khi nào tiếng rên khe khẽ trên đỉnh núi mới biến mất.

Diệp Thành đã bị thiên khiển hành hạ không còn hình người, yếu ớt quỳ ở đó, đầu tóc rối bù, máu làm mờ hai mắt, đến ý thức của hắn lúc này cũng trở nên hỗn loạn không rõ.

Long Nhất bước tới, đặt tay lên lưng Diệp Thành, truyền bản nguyên Thái Hư Long Hồn cho hắn.

Diệp Thành không nói gì mà run rẩy lấy một chiếc gương ra, đặt trước mặt mình, điều kỳ lạ là chiếc gương còn nguyên vẹn vẫn không soi ra khuôn mặt hắn.

Ha ha ha ha…

Diệp Thành lại cười như phát điên, trong tiếng cười mang theo nỗi buồn vô hạn.

“Đừng nhìn nữa!”

Long Nhất nhíu mày, đưa tay cầm lấy chiếc gương trong tay Diệp Thành, nghiền nát nó thành tro bay.

Dù vậy, Diệp Thành vẫn cười, thậm chí làn gió thổi qua cũng mang theo sự bi thương, hất tung mái tóc đen, đánh vào khuôn mặt đầy thăng trầm và mệt mỏi của hắn một cách không thương tình.

Không biết qua bao lâu hắn mới ngừng cười, lặng lẽ quỳ trên đất giống như một bức tượng tạc bằng đá.

Haiz!

Long Nhất lại khẽ thở dài trong lòng, cho dù không biết bí mật của Diệp Thành nhưng hắn ta vẫn có thể đoán ra đôi chút.

“Chăm sóc họ cho tốt!”

Cuối cùng Diệp Thành cũng đứng dậy, đi lên hư thiên, bước chân loạng choạng, để lại bóng lưng cô đơn tiêu điều trong đêm đen.

Long Nhất vẫn bước tới muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, biết Diệp Thành lại phải kéo lê thân thể mệt mỏi đầy thương tích lên đường đi tìm người chuyển kiếp, chuyến đi này có lẽ sẽ lại là rất nhiều năm.

“Lão đạo ta cũng nên đi rồi!”

Sau Diệp Thành, Yên lão đạo cũng đặt chân lên hư thiên.

Cảnh tượng ở đây ông ta đã nhìn thấy hết, cho dù tiếp nhận đạo tổ nhưng cũng không thể làm được gì.

Một đêm yên lặng, nháy mắt đã tới bình minh.

Đại Sở Tinh lại đón chào một ngày mới nhưng mọi người đều nhìn lên hư thiên, dường như họ đều biết khi mình đang ngủ say, một người quan trọng đã rời đi, thậm chí còn không cho họ cơ hội tiễn hắn.

Trong tinh không bao la rộng lớn, Diệp Thành đi thẳng về phía Đông, tìm kiếp khắp một lượt tinh vực này.

Đối với hắn, đây lại là một hành trình dài.

Chín ngày sau, hắn ra khỏi vùng tinh vực này, đặt chân đến một tinh vực mới: Bắc Đẩu Tinh Vực.

Bắc Đẩu Tinh Vực khổng lồ không gì sánh được, còn lớn hơn mấy tinh vực lúc trước hắn đã đặt chân đến cộng lại.

Tinh vực này từ xưa đã mang tính huyền thoại.

Tương truyền Chư Thiên Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo từng tới Bắc Đẩu Tinh Vực, từng ngộ đạo ở tinh vực này, để lại một tia kiếm ý, chính kiếm ý ấy đã tạo ra Đại La Kiếm Tông.

Diệp Thành cầm bản đồ sao trong tay, cẩn thận xác định phương hướng.

Hiện nay hắn đã hoàn toàn bình phục thương thế do thiên khiển gây ra, mặc quần áo màu đen, mái tóc màu trắng.

Đại La Kiếm Tông!

Diệp Thành tìm được chính xác phương hướng của Đại La Kiếm Tông, cất bản đồ sao rồi đi thẳng về hướng đó.

Ba canh giờ sau, hắn mới nhìn thấy một ngôi sao không có sự sống.

Khu vực biên hoang, ngay cả Bắc Đẩu Tinh Vực cũng vô cùng hoang vắng, rất cằn cỗi, không có lấy một bóng người, trong ngôi sao không có sự sống kia đương nhiên không có sinh linh nào chứ đừng nói là người chuyển kiếp của Đại Sở.

Hắn lại lên đường, bay liên tục ba ngày trong tinh không.

Phía trước là một cổ tinh có sự sống, kích thước không lớn, chỉ bằng một nửa Chu Tước Tinh.

Diệp Thành đi vào nhưng chưa tới ba giây đã lại đi ra, bởi vì trong đó không có người chuyển kiếp Đại Sở.

Ra khỏi cổ tinh, hắn lại lên đường.

Trên đường đi, hễ gặp cổ tinh là hắn lại đi vào xem, nhưng đáng tiếc là tuy cổ tinh lớn nhưng lại không có nhiều sinh linh, không thấy người chuyển kiếp nào khiến hắn vô cùng bất lực.

Một tháng sau đó hắn cũng không thu được gì.

Bắc Đẩu Tinh Vực quả thực rất lớn, hắn đi không kể ngày đêm nhưng cũng mất một tháng mới thực sự đến được khu vực phồn hoa của tinh vực, thực sự bước vào phạm vi thế lực của Đại La Kiếm Tông.

Trong khoảng thời gian này, không phải lúc nào cũng yên bình, hắn cũng gặp chiến loạn và truy sát, không chỉ một lần bị thương.

Bắc Đẩu Tinh Vực ngoạ hổ tàng long, Thánh Nhân cường đại không ít, cũng không thiếu tồn tại bí ẩn, chẳng hạn như trong một ngôi sao không có sự sống, không ngờ lại có một con yêu thú thượng cổ, sức chiến đấu mạnh như hắn mà cũng suýt chết, cửu tử nhất sinh mới thoát được ra ngoài, thương tích đầy mình.

Một hướng của tinh không tấp nập người qua lại, khu vực phồn hoa cực kỳ náo nhiệt.

Tinh không rộng lớn liên tục xuất hiện thần hồng, có lẽ bị Đại La Kiếm Tông ảnh hưởng nên đa phần đều là kiếm tu ngự kiếm di chuyển.

Trong số đó cũng có những người nổi tiếng đến từ tinh vực khác, họ tình nguyện chạy hàng trăm nghìn dặm tới Bắc Đẩu Tinh Vực, mục đích là tới Đại La Kiếm Tông, nếu có vinh hạnh được lĩnh ngộ kiếm ý của Kiếm Thần thì đúng là vinh quang vô thượng.

Diệp Thành lại trải bản đồ sao ra, thầm tính toán khoảng cách tới Đại La Kiếm Tông, còn cách khoảng hai triệu dặm.

Cất bản đồ sao, Diệp Thành nhìn quanh một vòng rồi hoà vào dòng người, đi vào một cổ tinh tên là Hạo Dương Tinh.

Cổ tinh này cực kỳ lớn, lớn hơn Tiên Nguyệt Tinh gấp ba lần, là cổ tinh lớn nhất ngoài Đại La Kiếm Tông trong Bắc Đẩu Tinh Vực này, năm tháng vô tận đã đào tạo ra không ít kẻ mạnh.

Sau khi đáp xuống, Diệp Thành liếc nhìn xung quanh.

Sự rộng lớn cùng với khí thế khoáng đạt của Hạo Dương Tinh khiến hắn kinh ngạc. Những dãy tiên sơn liên tiếp thẳng tắp, linh lực dày đặc, mây mù bao phủ, ánh sáng rạng rỡ khiến cho cả cổ tinh như chốn bồng lai tiên cảnh.

Diệp Thành dời mắt, bắt đầu nhẩm tính.

Nhưng điều khiến hắn thất vọng lần nữa là cổ tinh rộng lớn thế này lại chẳng có một người chuyển kiếp nào.
Chương 1727: Không khoanh tay đứng nhìn

“Nghe nói gì chưa? Thần tử Đại La Kiếm Tông cũng đang ở Hạo Dương Tinh đấy”, Diệp Thành vừa định ra khỏi Hạo Dương Tinh thì nghe thấy tiếng trò chuyện của tu sĩ qua đường, hắn bất giác dừng bước.

“Thần tử Đại La… chắc hắn ta sẽ biết nơi ở của Kiếm Thần”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Bảo sao nhiều lão già dẫn theo hậu bối nhà mình tới Hạo Dương Tinh như thế, chắc là tới gặp thần tử Đại La rồi”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm một mình thì tiếng trò chuyện từ tứ phía vẫn tiếp tục vang lên.

“Đúng thế, ngưỡng cửa của Đại La Kiếm Tông quá cao, ai cũng muốn thông qua thần tử Đại La Kiếm Tông để đi cửa sau, đưa hậu bối nhà mình vào Đại La Kiếm Tông tu luyện, đó thực sự là vinh dự tối cao”.

“Thần tử Đại La là hậu bối xuất sắc nhất mà lão hủ thấy từ khi tu đạo đến nay, không có người thứ hai”.

“Cửu Dương Chân Thể không xuất sắc mới lạ”, có người cảm thán, lời nói còn mang theo sự chua chát không giải thích được, ta cũng tu đạo, hắn cũng tu đạo, đều là người tu đạo mà sao khoảng cách lại lớn đến thế!

Giữa những tiếng xì xào thảo luận, Diệp Thành đã bay vào hư thiên.

Theo như mọi người nói thì thần tử Đại La đang ở cổ thành lớn nhất Hạo Dương Tinh – Hạo Dương Cổ Thành.

Với cước lực của Diệp Thành, không đến một khắc đã tới Hạo Dương Cổ Thành.

Phải nói rằng cổ thành này rất phồn vinh, người qua người lại rất tấp nập, trong đó có không ít Thánh Nhân và Chuẩn Thánh, ai cũng là cao thủ nổi tiếng một phương, nhưng họ lại sẵn sàng vượt ngàn dặm xa xôi để tới đây gặp thần tử của Đại La Kiếm Tông, có thể thấy sức ảnh hưởng của hắn ta lớn nhường nào.

“Hế?”

Còn chưa vào thành, Diệp Thành đã khẽ hô lên, ánh mắt rơi vào một quán trà hơi khuất ở một góc cổng thành, ở đó có một lão già mặc áo choàng đen đang lẳng lặng uống trà.

Lão già áo choàng đen ấy là người Diệp Thành quen thuộc, chính là Đông Dương Chân Nhân của Thiên Phủ Thần Triều Đông Hoàng.

Lúc trước hắn bị ba Thánh Nhân chặn giết, nhờ có Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử dốc sức bảo vệ mới sống sót, sau này ba người chia tay, Diệp Thành tưởng hai người họ đã về Thần Triều, không ngờ lại gặp Đông Dương Chân Nhân ở đây.

Diệp Thành cất bước đi tới quán trà đó, thản nhiên ngồi xuống đối diện Đông Dương Chân Nhân.

Đột nhiên có người ngồi xuống, Đông Dương Chân Nhân hơi giật mình, nhưng sau khi thấy là Diệp Thành, ông ta lại lộ vẻ mừng rỡ: “Ngươi vẫn còn sống?”

“Tiền bối nói gì vậy, đương nhiên ta còn sống rồi”, Diệp Thành mỉm cười, cầm ấm trà lên tự rót cho mình một chén: “Có rất nhiều chuyện trong này vãn bối không tiện giải thích, mong tiền bối thông cảm”.

“Thật sự khiến ta bất ngờ”, Đông Dương Chân Nhân không truy hỏi, nhưng trong giọng điệu lại đầy vẻ kinh ngạc, lúc đó Diệp Thành vẫn chỉ là cảnh giới Thiên, hắn thoát khỏi sự truy sát của Thánh Nhân bằng cách nào?

“Tiền bối tới tìm Đông Hoàng và con trai Đông Hoàng à?”, Diệp Thành nhấp một ngụm trà rồi hỏi.

“Vốn là đi tìm ngươi nhưng không thấy, vì thế đi thẳng tới đây”.

“Thì ra là vậy”, Diệp Thành nói xong thì nhìn quanh một lượt: “Sao không thấy Thanh Nguyệt tiền bối đâu ạ?”

“Muội ấy… bị bắt rồi”, Đông Dương Chân Nhân hít một hơi thật sâu.

“Bị bắt?”, Diệp Thành sửng sốt: “Sao có thể thế được! Thanh Nguyệt tiền bối là Thánh Nhân kia mà”.

“Đối phương là ba Thánh Nhân, khi đó chúng ta đều trong trạng thái suy nhược và bị thương nặng”, Đông Dương Chân Nhân thở dài: “Khi truy sát Thánh Nhân áo đen thì chúng ta gặp một người Man cực kỳ cường hãn, một gậy đánh chết Thánh Nhân áo đen, may là ta và Thanh Nguyệt sư muội chạy nhanh nếu không cũng đã bị tiêu diệt rồi, chỉ là dù vậy thì chúng ta cũng bị ảnh hưởng sóng âm, đều bị thương không nhẹ”.

“Người Man”, Diệp Thành vắt óc suy nghĩ, đương nhiên có thể nghĩ tới Thánh Vương người Man – phụ thân của Man Hùng.

“Người mình tự đánh người mình”, Diệp Thành thầm ho khan một tiếng.

“Nếug chúng ta không bị thương nặng thì Thanh Nguyệt sư muội cũng sẽ không bị bắt”, Đông Dương Chân Nhân lạnh lùng nói.

“Thanh Nguyệt tiền bối bị ai bắt vậy ạ?”, Diệp Thành thử hỏi.

“Thần tử Đại La”, khi Đông Dương Chân Nhân nói ra câu này, giọng nói lại lạnh hơn một chút.

“Là hắn”, Diệp Thành cau mày.

“Hắn nhắm tới huyết mạch đặc biệt của sư muội”, Đông Dương Chân Nhân lại lên tiếng: “Hộ vệ của hắn là ba Thánh Nhân rất mạnh, nếu lão phu và Thanh Nguyệt sư muội đều ở trạng thái đỉnh phong thì dù không địch lại được cũng không đến nỗi bị bắt, đường đường là Đại La Kiếm Tông mà lại ỷ thế hiếp người như vậy”.

“Tiền bối chưa tiết lộ lai lịch của mình à?”

“Đương nhiên là nói rồi, nhưng thần tử Đại La kiêu ngạo, sao có thể để tâm những chuyện này?”

“Đúng là ức hiếp người quá đáng”, giọng điệu Diệp Thành cũng trở nên lạnh lùng.

Nói tới lai lịch, Đông Dương Chân Nhân dường như nghĩ tới điều gì, ông ta nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt sáng rỡ: “Tiểu hữu là đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần, với mối quan hệ sâu xa giữa Đại La Kiếm Tông và Chư Thiên Kiếm Thần, hẳn là bọn chúng sẽ nghe lời ngươi, nếu tiểu hữu ra mặt đòi người chắc không khó phải không?”

“Điều… Điều này!”, Diệp Thành ho khan: “Thật… Thật ra ta không phải đồ nhi của Kiếm Thần”.

“Không phải đồ nhi của Kiếm Thần?”, vẻ mặt Đông Dương Chân Nhân trở nên khá vi diệu.

“Thực xin lỗi, vãn bối đã lừa tiền bối”.

“Ngươi…”, Đông Dương Chân Nhân suýt thì thở không ra hơi, tiểu tử ngươi còn nhỏ mà chơi lớn thế! Khi ở Thiên Phủ Thần Triều chúng ta bị ngươi lừa quay như chong chóng, vào thời khắc mấu chốt ngươi lại nói thế này, ngươi có cần mặt mũi nữa không?

“Chuyện Đông Hoàng và con trai Đông Hoàng cũng là lừa chúng ta?”, Đông Dương Chân Nhân đen mặt nhìn Diệp Thành.

“Điều này thì hoàn toàn là sự thật”, Diệp Thành lập tức nói.

“Lão phu còn có thể tin ngươi được không?”, trên trán Đông Dương Chân Nhân vẫn đầy vạch đen, suýt nữa thì ông ta đã xắn tay áo lên đánh hắn.

“Chuyện này không giả được đâu”, Diệp Thành cười gượng: “Chuyện của Thanh Nguyệt tiền bối, vãn bối sẽ không khoanh tay đứng nhìn”.
Chương 1728: Thần tử Đại La

“Ngươi có tấm lòng này là được rồi.” Đông Dương Chân Nhân thở dài, vạch đen trên trán cũng chậm rãi mất đi theo câu nói này của Diệp Thành: “Sự cường đại của Đại La Kiếm Tông không phải điều mà hai ta có thể chống lại, ngươi đi đi! Chuyện của Thanh Nguyệt sư muội, lão phu sẽ tự giải quyết”.

“Cách giải quyết của tiền bối là trốn ở đây chuẩn bị nằm vùng tập kích thần tử Đại La?”, Diệp Thành nhàn nhạt hỏi.

“Nếu ngươi đã nhìn ra thì lão phu cũng không giấu giếm”.

“Làm vậy chẳng khác nào tự sát”, Diệp Thành ung dung nói: “Hiện nay thế lực tứ phương đều tới thăm thần tử Đại La, tiền bối hấp tấp tập kích như vậy cần gì phía thần tử Đại La ra tay, đám người nịnh hót kia sẽ tranh nhau lấy lòng, tuy tiền bối mạnh nhưng cũng khó đánh lại đám đông ấy”.

“Đương nhiên lão phu biết điều này”, Đông Dương Chân Nhân hít sâu một hơi: “Nhưng dù sao cũng phải thử”.

“Chuyện này để vãn bối giải quyết đi!”

“Ngươi?”

“So với mai phục tập kích thì quang minh chính đại khiêu chiến có hiệu quả hơn”, Diệp Thành ngấp một ngụm trà.

“Làm càn”, Đông Dương Chân Nhân trầm giọng mắng: “Thần tử Đại La không phải người mà thần tử Thần Triều và thần tử Quỷ Hoàng có thể so sánh được, tu vi của hắn là cảnh giới Hoàng đỉnh phong, đã giết vô số Chuẩn Thánh, sức chiến đấu ngang với Thánh Nhân, hành động này của ngươi mới là tự sát!”

“Ai mạnh ai yếu cũng phải đánh thử mới biết được”.

“Đừng hành động lỗ mãng”.

“Trong lòng vãn bối có chừng mực”, Diệp Thành mỉm cười đứng dậy, kéo Đông Dương Chân Nhân đứng dậy cùng, đi vào trong thành: “Cảnh tượng náo nhiệt thế này mà có rượu thơm cơm ngon thì tốt biết mấy”.

Hạo Dương Cổ Thành có thể miêu tả là cực kỳ phồn vinh, đám đông náo nhiệt đều là tu sĩ có tu vi phi phàm, nhìn ra xa thấy rất nhiều lầu các lơ lửng, hàng rào chạm khắc ngọc bích, trong không khí là linh lực tinh tuý dồi dào, mây mù lượn quanh, mông lung huyền ảo như chốn thần tiên.

Trong cổ thành, tại một toà phủ đệ lớn nhất, người qua người lại tấp nập chỉ vì thần tử Đại La ở trong phủ đệ ấy.

Tu sĩ bốn phương tới hết đợt này đến đợt khác, đa phần đều là những người nổi tiếng và có lai lịch, phía sau ai cũng có một hậu bối trẻ tuổi với tu vi không thấp, ai nấy đều hào hoa phong nhã.

Diệp Thành và Đông Dương Chân Nhân tới nơi, dừng lại trước phủ đệ.

Đông Dương Chân Nhân vẫn luôn miễn cưỡng, nhưng vẫn bị Diệp Thành kéo tới đây.

Về phần Diệp Thành, nhìn cổng phủ đệ đông đúc, hắn không khỏi tặc lưỡi cảm thán.

Chỉ trách người tới quá đông, tu vi thấp nhất đã là cảnh giới Hoàng đỉnh phong, cấp bậc Chuẩn Thánh nhiều vô số kể, trong đó cũng không thiếu Thánh Nhân, nhưng dù là ai, đến đây đều an phận.

“Vào thôi!”

Diệp Thành kéo Đông Dương Chân Nhân hoà vào dòng người đi vào phủ đệ.

Thủ vệ của phủ đệ thấy tu vi của Đông Dương Chân Nhân đương nhiên sẽ không ngăn cản, vì nhóm của Diệp Thành và Đông Dương cũng giống như những người khác, một tiền bối một hậu bối, mục đích tới đây cũng như nhau.

Sau khi vào phủ đệ, Diệp Thành lại tấm tắc cảm thán.

Trong phủ đệ tự hình thành một thế giới riêng rất lớn, tiên sơn quẩn quanh, sinh khí dồi dào, nơi sâu được linh thụ che khuất có rất nhiều đình đài lầu các, có thể thấy từng hàng tiên nữ đang bưng mâm hoa quả, ai nấy đều xinh đẹp như tiên, tu vi cũng không quá thấp, những tu sĩ tới đây đều nhìn hoa cả mắt.

“Linh quả này ngon, cho ta một đĩa!”

“Linh quả kia còn phát sáng kìa, cũng mang tới cho ta một đĩa đi!”

“Bưng vậy mệt lắm, đưa hết cho ta đi!”

Diệp Thành rất tự nhiên cầm lấy đĩa hoa quả trên tay các tiên nữ, đi qua cô nào hắn lại cầm luôn đĩa trên tay cô đó.

Tên này tự nhiên đến mức các tiên nữ phải ngỡ ngàng, tu sĩ xung quanh đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Diệp Thành đều rất kỳ quặc, không ít lão tiền bối còn vô thức vuốt râu, nhìn hắn với vẻ đầy ẩn ý: Chắc là một kẻ quê mùa đây.

Diệp Thành chẳng thèm quan tâm, mặt dày ăn linh quả.

Đông Dương Chân Nhân ở bên cạnh thì lại rất xấu hổ, vì Diệp Thành mà ông ta cũng trở thành tâm điểm của sự chú ý, vừa nhìn là biết Diệp Thành do ông ta đưa tới, nhìn thoáng qua là biết Diệp Thành là hậu bối của ông ta.

“Đi thôi!”

Đông Dương Chân Nhân bước nhanh đến kéo Diệp Thành đi.

Hai người vẫn hoà theo dòng người, đi đến một dãy tiên sơn của phủ đệ.

Phủ đệ này hơn thần đệ của Thiên Phủ Thần Triều rất nhiều, không chỉ Diệp Thành cảm thán mà trong lòng Đông Dương Chân Nhân cũng thầm tặc lưỡi, một nơi là truyền thừa của Kiếm Thần, mọt nơi là truyền thừa của Đông Hoàng, khoảng cách sao mà lớn đến thế!

Trên đỉnh tiên sơn là một biệt uyển với tiên hoa lộng lẫy, tu sĩ tới thăm đều tập trung tại đây.

Lượng người không ít, tất cả đều đã vào chỗ ngồi, cũng có không ít người quen biết nhau lúc này đang tụ tập tán gẫu.

Diệp Thành và Đông Dương Chân Nhân tìm một chiếc bàn ngọc ở trong góc, khá yên tĩnh.

Đông Dương Chân Nhân ngồi xuống đưa mắt nhìn quanh, khuôn mặt vẫn mang vẻ lo lắng như đang tìm kiếm Thanh Nguyệt.

Diệp Thành vừa ăn linh quả vừa nhìn xung quanh, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa mấy hậu bối trẻ tuổi, với nhãn lực của hắn đương nhiên nhìn ra trong đó có rất nhiều huyết mạch phi thường.

“Thần tử Đại La là tên nào vậy tiền bối?”, nhìn quanh một lượt, Diệp Thành mới quay sang nhìn Đông Dương.

“Vẫn chưa đến”.

“Cũng kênh kiệu thật”, Diệp Thành cười gằn, những người tới đây hầu hết đều là lão tổ của các môn phái, danh tiếng và thân phận cao quý, thế nhưng vẫn phải chờ một tiểu bổi cảnh giới Hoàng.

“Ngươi đừng hành động lỗ mãng”, Đông Dương Chân Nhân truyền âm cho Diệp Thành, gây chuyện ở đây, ông ta có lý do tin rằng sẽ không ra nổi khỏi phủ đệ, dù Thiên Phủ Thần Triều tới đây hết cũng sẽ bị xoá sổ toàn bộ.

“Ta tự có chừng mực”, Diệp Thành lại cười rồi lấy linh quả ra ăn tiếp.

“Thần tử Đại La tới”, khi hai người nói chuyện, tứ phương còn đang xôn xao thì một tiếng hét cao vút vang vọng khắp ngọn núi, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.
Chương 1729: Ngứa tay

Dưới sự chú ý của mọi người, một thanh niên tóc tím đi từ trên không tới, quanh người là tiên quang sáng rực, khi di chuyển còn có rất nhiều dị tượng huyền ảo đan xen, vóc dáng và huyết mạch cường đại, khí thế uy nghiêm mạnh mẽ.

Hắn ta chính là thần tử của Đại La Kiếm Tông, tựa như ngôi sao sáng chói giữa bầu trời đêm.

“Ngứa tay một cách khó hiểu!”

Diệp Thành liếc nhìn thần tử Đại La, thấy hắn ta cũng coi như khí phách hiên ngang, nhưng khoé miệng luôn nở nụ cười bỡn cợt khiến Diệp Thành phát ghét, thái độ cao ngạo, tự cao tự đại, chẳng coi ai ra gì, mỗi khi thấy loại người này là Diệp Thành lại thấy cực kỳ ngứa tay, chỉ muốn đánh người.

“Huyết mạch không yếu!”

Diệp Thành thì thầm, hắn đã nhìn ra huyết mạch của thần tử Đại La, là một loại Chí Dương.

Nhưng dù huyết mạch có bá đạo hơn nữa, so sánh với Hoang Cổ Thánh Thể của hắn cũng vẫn kém hơn một chút.

Đông Dương Chân Nhân ở bên cạnh sầm mặt, nhất là khi thần tử Đại La xuất hiện, ông ta không kìm nổi sát khí nữa, dường như lại nghĩ đến cảnh Thanh Nguyệt Tiên Tử bị bắt.

Khi mọi người đang nói thì thần tử Đại La đã đáp xuống, theo sau là ba lão già, đều ở cấp bậc Thánh Nhân.

“Bái kiến thần tử!”

Thần tử Đại La vừa đáp xuống, mọi người từ khắp nơi đều chắp tay chào hỏi, đến Thánh Nhân cũng không ngoại lệ.

Điều đáng nói là ánh mắt khi nhìn thần tử Đại La của những nữ vãn bối mà đám lão bối tu sĩ dẫn tới đều không bình thường, khuôn mặt còn thoáng ửng hồng, chỉ một ánh mắt đã thầm nảy sinh tình cảm, “yêu từ cái nhìn đầu tiên” chính là để hình dung các cô ấy.

“Ta tới muộn, xin các vị thứ lỗi!”

Thần tử Đại La đáp lễ mang tính tượng trưng, nhưng nụ cười không tới đáy mắt, cảm nhận được ánh mắt kính nể từ tứ phía khiến cằm hắn ta hất lên cao hơn, lòng ham hư vinh cũng thoáng chốc được thoả mãn.

Vẫn dưới sự chú ý của mọi người, thần tử Đại La bước lên vị trí cao nhất.

Thấy vậy, trong lòng các lão bối không vui nhưng cũng không dám thể hiện ra mặt hay nói gì.

Vẫn câu nói đó, Đại La Kiếm Tông quá mạnh, bọn họ cũng đã nghe tới tính của thần tử Đại La, không thể để hắn ta ghi hận, nếu không hậu quả sẽ rất thê thảm, nhẹ thì chịu phạt, nặng thì diệt môn.

“Không phải bốc phét với tiền bối đâu, loại người như hắn, một mình ta có thể đánh mười người!”

Nhìn thần tử Đại La dần vào vị trí, Diệp Thành ở trong góc không khỏi thốt ra một câu đầy ẩn ý.

Lời này vừa nói ra, Đông Dương Chân Nhân không khỏi quay sang nhìn hắn từ đầu đến chân, vẻ mặt nghiêm túc: Ngươi giả vờ cũng giống lắm.

Diễn biến tiếp theo của câu chuyện rất nhạt nhẽo, toàn là những câu thoại sáo rỗng.

Tu sĩ tứ phương chỉ ước có thể chào hỏi toàn bộ người trong Đại La Kiếm Tông một lượt, để bày tỏ sự kính trọng của mình đối với Đại La Kiếm Tông, bọn họ cố ý hạ mình, dỗ ngon dỗ ngọt khiến cho thần tử Đại La sung sướng.

Mà thần tử Đại La lại rất thích cảm giác này, mũi sắp nổ đến nơi.

Mọi người đều biết chỉ những lời này thôi thì không đủ để gây ấn tượng với hắn ta.

Muốn đưa hậu bối nhà mình vào Đại La Kiếm Tông không bỏ vốn ra làm sao được, bây giờ mới chỉ là màn mở đầu, sau bữa tiệc mới là vấn đề chính, các lão tổ sẽ tự tới thăm riêng.

Sau ba tuần rượu mới thấy một lão tổ áo tím nở nụ cười hiền hậu: “Ai cũng biết Cửu Dương Kiếm Quyết của thần tử có uy lực kinh người, không biết kẻ hèn chúng ta đây có thể có vinh hạnh được thấy thần tử thi triển kiếm đạo vô thượng này không?”

Lời vừa dứt, mọi người lập tức hùa theo: “Được thấy Cửu Dương Kiếm Quyết trong truyền thuyết là vinh hạnh của chúng ta, thần tử chỉ thi triển một chút thôi đã coi như thực hiện được tâm nguyện của cả tông chúng ta rồi”.

“Chậc chậc chậc”, Diệp Thành nhìn cảnh này mà liên tục tặc lưỡi, hắn chưa thấy ai nịnh bợ đến mức này luôn.

Đám người này thật biết suy đoán tâm tư của thần tử Đại La, muốn xem Cửu Dương Kiếm Quyết là giả, muốn cho hắn ta cơ hội khoe khoang thể hiện mới là thật.

Phải nói rằng sự đồng tình của mọi người xung quanh thật sự khiến tâm trạng thần tử Đại La lại tốt hơn rất nhiều.

“Cũng được!”

Thần tử Đại La đứng dậy, giả bộ hơi khó xử, vẻ mặt thâm trầm, ai không biết còn tưởng có kẻ lấy dao kề cổ ép hắn ta thi triển đấy.

“Khả năng giả vờ ngây thơ này xứng đáng một trăm điểm!”

“Diễn giống lắm!”

Hắn ta bước lên vân đoàn, khẽ phất tay áo, một thanh thần kiếm màu vàng xuất hiện trong tay.

“Kiếm tốt!”

Diệp Thành ở phía dưới sáng mắt, nhìn chăm chú kiếm của thần tử Đại La, đó là một thứ thần binh phi phàm được đúc từ thần thiết bá đạo, cấp bậc của nó là Chuẩn Thánh binh hàng thật giá thật.

“Kiếm tốt!”

Tu sĩ bốn phương cũng cảm thán, lần này không phải nịnh bợ mà là kiếm của thần tử Đại La quả thực rất tốt.

“Kiếm phá cửu tiêu!”

Trong những tiếng hô cảm thán, thần tử Đại La đột nhiên giơ kiếm lên, kiếm hướng lên trời, một đạo kiếm mang màu vàng vọt thẳng lên thương khung, đúng như hắn ta nói, một kiếm này thật sự đã tạo ra một hố lớn trên cửu tiêu.

“Hay!”

Tiếng hô vang dội lần lượt vang lên từ bên dưới, hoà vào nhau tạo thành làn sóng thủy triều.

“Khiến mọi người chê cười rồi!”

Thần tử Đại La cất kiếm, đứng thẳng tắp trên hư thiên, hai tay chắp sau lưng, ai không biết còn thật sự nghĩ hắn ta là cao nhân đắc đạo, đám hoa si kích động đến mức muốn lao ngay vào vòng ôm của hắn ta.

“Chẳng ra làm sao!”

Giữa những tiếng hò reo của đám đông, một câu nói khác thường vang lên, tuy nhỏ nhưng lại kinh thiên động địa.
Chương 1730: Chẳng ra sao

Ừm?

Một câu nói của Diệp Thành khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về một hướng.

Lúc này, thần tử Đại La vốn dĩ được tất cả mọi người chú ý thì đã bị Diệp Thành chiếm mất vị trí trung tâm.

“Hỗn xược”, Đông Dương Chân Nhân tỏ ra lãnh đạm, lên giọng nạt nộ.

“Quả thực không ra làm sao”, Diệp Thành gãi tai sau đó không quên thổi ráy tai bay đi.

Chỉ một câu nói của hắn cũng khiến thần tử Đại La ở trên vân đoan mặt mày tối sầm cả lại, trong đôi mắt còn loé lên hàn băng lạnh lẽo.

Cửu Dương kiếm quyết, đó là kiếm đạo nghịch thiên mà hắn vẫn luôn tự hào, hiện giờ lại bị toàn bộ người của Thiên Đình coi thường khiến một kẻ cao cao tại thượng, thân phận cao quý như hắn sao có thể nhẫn nhịn.

Chỉ một câu nói mà khiến hắn nổi sát khí đằng đằng với Diệp Thành, vì Diệp Thành đã đụng phải uy nghiêm vô thượng của hắn.

“Tên tiểu tử kia ở đâu đến mà dám bất kính với thần tử nhà ta?”, đúng như Diệp Thành nói, không đợi thần tử Đại La lên tiếng đã có một đám nịnh bợ xía vào.

“Một tu sĩ cảnh giới Hoàng mà dám ăn nói ngông cuồng”.

“Cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì, chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám xoi mới thần tử nhà ta?”, rất nhiều nữ tử nói năng không giữ lời, trong ánh mắt rõ vẻ chê bôi, nhiều người còn nghiến răng nghiến lợi, người không biết còn tưởng rằng Diệp Thành và bọn họ có mối thù giết cha mất.

“Người trẻ bây giờ đúng là ngông cuồng quá mức”.

“Con cháu của nhà nào mà lại không hiểu quy tắc như vậy chứ?”, rất nhiều người nhìn sang Đông Dương Chân Nhân bên cạnh Diệp Thành, cả hai người ngồi với nhau thì rõ ràng là Diệp Thành do Đông Dương đưa tới đây.

Đông Dương cau mày, khuôn mặt nóng bừng cả lên.

Mặc dù nhiều lần cảnh cáo Diệp Thành không được lỗ mãng nhưng Diệp Thành vẫn làm, vả lại còn trong hoàn cảnh này nữa.

Lúc này, hiện trường ở đây trở nên nhốn nháo, Diệp Thành và Đông Dương như trở thành mục tiêu công kích, tu sĩ tứ phương lên tiếng mắng chửi, tiếng mắng chửi tạo thành cả làn sóng.

Bầu không khí sục sôi.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành đứng dậy, hắn liếc nhìn tứ phương rồi mới nhìn vào thần tử Đại La với ánh mắt đầy hứng thú: “Tại hạ vô ý mạo phạm, kiếm quyết của ngươi quả là không ra làm sao”.

“Ngươi còn dám nói, ta...”

“Ồn ào”, có người lại định nịnh bợ nhưng bị thần tử Đại La nạt nộ khiến lời nói chưa nói xong đã phải ngậm miệng, mặt mày đỏ gay.

“Tiểu tử, ngươi có biết câu này của ngươi có ý nghĩa gì không?”, thần tử Đại La bật cười nhìn Diệp Thành.

“Ta nói một câu thì thần tử sẽ không giết ta chứ”?, Diệp Thành bày ra vẻ mặt bất ngờ nhìn thần thử, “ta chỉ là nói thật mà tôi, ngươi là thần tử, không thể coi mạng người như cỏ rác được”.

“Cửu Dương Kiếm Quyết chính là kiếm đạo vô thượng của Đại La Kiếm Tông ta, bị ngươi coi thường như vậy, Đại La Kiếm Tông của ta còn đâu thể diện nữa?”, thần tử Đại La hắng giọng, giọng nói vang vọng khắp cửu tiêu.

“Kiếm quyết không tồi, nếu trách thì trách người thi triển nó, đạo hành không ra sao”, Diệp Thành nhướng vai.

“Được, được lắm”, thần tử Đại La phẫn nộ tới mức bật cười, “cung hỉ ngươi, ngươi đúng là đã khiến ta phải phẫn nộ rồi đấy”.

“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn thần tử Đại La.

“Hôm nay ta phải trảm ngươi”.

“Không biết là đấu một một hay phải kéo cả các lão bối nhà ngươi đấu cùng vậy? Nếu như đấu một một thì không sao nhưng nếu cùng xông lên thì ta không còn gì để nói, người nhà các ngươi thì đông rồi”.

“Trảm ngươi há phải cần tới lão bối nhà ta?”, thần tử Đại La cười u ám, “một mình ta một kiếm là đủ”.

“Đánh thì được, có điều không biết có thể công bằng một chút không?”, Diệp Thành lại bắt đầu gãi tai, “ta là cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất, ngươi là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, nếu ta cứ thế mà xông lên thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt, ngươi là thần tử của Đại La Kiếm Tông, chiến tích nghịch thiên, không thể dùng tu vi để ức hiếp người khác được”.

“Cùng cấp trảm ngươi”, thần tử Đại La cười lạnh lùng, hắn tế ra bí thuật sau đó phong ấn tu vi xuống cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất, đây chính là sự tự tin của hắn, tự tin cùng cấp vô địch, hắn dứt khoát phong ấn tu vi của mình thứ nhất là vì không muốn người khác nhìn vào lại buông lời dèm pha, thứ hai, sát khí của hắn đối với Diệp Thành đã không thể nào kiềm chế hơn được, chỉ muốn nhanh chóng lôi Diệp Thành lên đài rồi tiêu diệt hắn”.

“Được lắm”, Diệp Thành xắn tay áo, hắn bay lên vân đoan trên hư thiên, kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người.

“Ta lấy mạng ngươi”, thấy Diệp Thành bay lên, thần tử Đại La lập tức vung tay.

“Vội gì chứ?”, Diệp Thành toét miệng cười để lộ ra hàm răng trắng sáng, “con người ta đấu với ai thường rất thích cá cược, không biết thần tử có thói quen này không?”

“Ta rất muốn biết là ai cho ngươi sự tự tin đó, cho dù là có cá cược thì ngươi cho rằng ngươi còn cái mạng để lấy vật cá cược đi sao?”, một câu nói của Diệp Thành khiến thần tử Đại La tức điên.

“Ngộ nhỡ ta thắng thì sao?”, Diệp Thành lại lên tiếng khiến tất cả mọi người bật cười.

“Ngươi sẽ thắng sao? Đúng là nực cười”, bên dưới vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Một cảnh giới Hoàng, đúng là không biết trời cao đất dày”.

“Lão phu tu đạo hai nghìn năm có lẻ mà chưa bao giờ gặp một hậu bối ngông cuồng như vậy”.

“Hậu bối như vậy thì lão bối của bọn họ cũng không khá khẩm hơn là bao”, nói rồi ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Đông Dương Chân Nhân khiến ông ta phải cau mày.

“Ta đồng ý”, trong tiếng bàn tán xôn xao, thần tử Đại La cười u ám, vang vọng khắp hư thiên.

“Ngươi thắng thì mọi thứ thuộc về ta sẽ là của ngươi”, Diệp Thành nói rồi phất tay lấy ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, “cũng bao gồm cả cái đại đỉnh này”.

“Thần khí bá đạo đấy”, Hỗn Độn Thần Đỉnh vừa được lấy ra thì ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, cho dù là Thánh Nhân cũng không ngoại lệ, đôi mắt rực lửa như nhìn ra sự bất phàm của đại đỉnh, rất nhiều người tỏ ra tham lam, cũng có người nảy sinh ý định giết người cướp của.

“Đại la thần thiết”, thần tử Đại La nheo mắt, trong đôi mắt rực lửa còn rõ vẻ tham lam, đã biết là đại la thần thiết thì nên biết sự tồn tại của nó có ý nghĩa thế nào.

“Thần tử, phần đem ra cá cược ta với ta đã chuẩn bị đủ chưa?”, Diệp Thành hào hứng nhìn thần tử Đại La.

“Đương nhiên là đủ”, thần tử Đại La bật cười.

“Vậy thì phần cá cược của ngươi đâu?”

“Nếu ngươi thắng thì mọi thứ của ta sẽ thuộc về ngươi, bao gồm cả bí thuật bảo vật, bao gồm cả thân phận thần tử Đại La Kiếm Tông của ta”, chỉ một câu nói của thần tử Đại La mà khiến bên dưới xôn xao, đây đúng là màn cá cược kinh thế, có điều rất nhiều người hiểu rằng thần tử Đại La nhất định nắm chắc phần thắng trong tay, nếu không thì cũng không dám cược mạnh tay như vậy, đó chính là toàn bộ tài sản của hắn kia mà.

“Được lắm”, Diệp Thành nhếch miệng cười.

“Trảm ngươi chỉ cần một chiêu là đủ”, thần tử Đại La cười u ám, hắn đã không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, lập tức bay ra, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện như ma như quỷ, nhanh chóng sát phạt tới trước mặt Diệp Thành, nhất chỉ thần mang cuốn theo kiếm khí chí dương chỉ điểm về phía trán Diệp Thành, mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ như thể có thể đâm xuyên mọi thứ.

“Chém gió to quá cẩn thận bị quật”, Diệp Thành vẫn tỏ ra thản nhiên, hắn né người khẽ lướt qua.

“Đây...”, bên dưới ai nấy đều kinh ngạc, không những không nhìn thấy cảnh tượng tanh máu khi Diệp Thành bị tuyệt sát mà ngược lại còn bị Diệp Thành dễ dàng né tránh, là do thần tử Đại La bất thường sao?

“Sao có thể?”, người kinh ngạc nhất vẫn là thần tử Đại La, cú đánh này chính là thần thông tuyệt sát, Chuẩn Thánh chưa chắc đã có thể né qua thế mà một tên cảnh giới Hoàng lại có thể thoát được khiến hắn hết sức kinh ngạc.

“Còn dám giở trò?”, Diệp Thành bĩu môi, vung tay giáng cái bạt tới.

“Đúng là đánh giá ngươi thấp rồi”, thần tử Đại La hắng giọng, thân hình nhanh như điện, trong chớp nhoáng đã né tránh được.

Thế nhưng hắn còn chưa dừng chân thì Diệp Thành giây trước còn ở vị trí cách đó cả trăm trượng lúc này đã xuất hiện trước mặt hắn giống như ma quỷ.

Ngươi...!

Thần tử Đại La biến sắc lập tức lùi về sau.

Có điều mọi thứ đã muộn, tốc độ của Diệp Thành lại nhanh hơn, tốc độ ra tay cũng không kém, một cái bạt thật mạnh cứ thế giáng thẳng vào mặt thần tử Đại La.

Bốp!

Cái tát chát chúa vang lên chói tai.

Lại nhìn sang thần tử Đại La lúc này bị bạt tới mức lảo đảo loạng choạng, cả cơ thể đờ đẫn, mái tóc rẽ ngôi lệch giờ lại rối bời cả lên, khuôn mặt tuấn tú lúc này méo xệch sang một bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK