Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 654: Cửu Châu Huyền Thiên Đồ

Sau khi ra khỏi biệt uyển, Diệp Thành đi qua vài ngã rẽ, tới nơi ở của mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.

Tuy nơi đây cũng là biệt uyển, nhìn từ ngoài vào diện tích không lớn, nhưng bên trong lại là một thế giới rất rộng, mười nghìn người ở cũng không thành vấn đề, có núi, có sông, có rừng, linh lực rất dồi dào.

Khi Diệp Thành bước vào thì thấy Dương Đỉnh Thiên đang ngồi thiền định trên vân đoàn.

Sau gần ba ngày hồi phục, tuy sắc mặt ông còn hơi nhợt nhạt nhưng về cơ bản đã không đáng ngại.

Còn mấy người phía Phong Vô Ngấn, Bàng Đại Xuyên và Đạo Huyền, vì bị thương nặng hơn nên muốn hồi phục cũng phải vài ngày.

“Sư bá”, Diệp Thành chắp tay hành lễ.

“Diệp Thành đến rồi à”, Dương Đỉnh Thiên cười hiền từ, bước xuống khỏi vân đoàn, nhìn chàng thanh niên trước mặt, ông thật sự càng nhìn càng thấy an tâm, so với Doãn Chí Bình, không biết Diệp Thành tốt hơn hắn ta bao nhiêu lần.

“Sư bá chia đan dược cho mọi người nhé!”, Diệp Thành đưa cho ông một túi đựng đồ.

“Hay là con giữ lại đi!”, Dương Đỉnh Thiên vội từ chối: “Chúng ta đã hơn trăm tuổi rồi, cũng không giúp gì được nhiều”.

“Bây giờ sư bá còn khách sáo với con nữa à”, Diệp Thành cười: “Con là Đan Thánh đấy! Con không thiếu đan dược, con cũng đưa cho phía mấy sư huynh Nhiếp Phong rồi, chúng ta đều là người một nhà, người đừng khách sáo mà!”

Người một nhà!

Nghe thấy những lời này, chóp mũi Dương Đỉnh Thiên hơi cay.

Nói đến nhà, trông ông già đi rất nhiều, ông bất giác nhìn về bầu trời phương Bắc, dường như có thể nhìn thấy linh sơn mây mù phủ khắp qua nghìn sông vạn núi, đó chính là nhà của họ.

Chỉ là, nơi gọi là nhà ấy đã vứt bỏ họ, xa hương biệt xứ, cửu tử nhất sinh!

Cuối cùng Dương Đỉnh Thiên vẫn nhận túi đựng đồ, nước mắt đảo quanh tròng đã được ông che giấu.

Sau khi nhận đồ, Dương Đỉnh Thiên nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lo lắng: “Con thật sự định đến phân điện thứ chín một mình à? Ta đã giao thủ với Thương Hình rồi, ông ta không phải cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường đầu, hơn nữa còn rất nhiều mánh khoé”.

“Sư bá đừng lo, con sẽ không làm chuyện gì khi chưa chắc chắn đâu”, Diệp Thành cười thản nhiên.

“Hơn nữa nếu ngày nào gặp Doãn Chí Bình thì nhất định phải cẩn thận”, Dương Đỉnh Thiên nhắc nhở: “Thực lực bây giờ của hắn đã vượt xa ta và các sư bá của con. Sức mạnh của Thái Hư Cổ Long quá đáng sợ, hắn đã từng giết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên đấy”.

“Sư bá chắc chắn hắn đã giết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chứ?”

“Đúng thế! Khi đi chơi, hắn gặp một nữ tử, thấy người ta xinh đẹp bèn nổi thú tính, cưỡng gian rồi giết. Gia gia của nữ tử đó nổi giận bèn đi tìm hắn tính sổ nhưng không địch lại, bị hắn chém đứt đầu, đêm đó cả gia tộc cũng bị diệt môn”.

“Đây không phải lần đầu hắn làm chuyện thế này”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi: “Nhà họ Hùng ở Nam Cương, nhà Tư Đồ ở Tây Thục và nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc cũng bị hại rất nhiều, nếu không phải ba nhà này tồn tại lâu đời và vững mạnh thì có lẽ đã diệt môn lâu rồi”.

Nghe xong, mắt Diệp Thành loé lên một tia lạnh lẽo: “Quả nhiên vô pháp vô thiên”.

“Nếu lần này ra ngoài, con đến nhà họ Hùng, nhà Thượng Quan với nhà Tư Đồ thăm họ đi!”, Dương Đỉnh Thiên nói tiếp: “Khi chúng ta gặp khó khăn, họ đã giúp đỡ rất nhiều lần, nhưng người đuổi giết chúng ta quá đông, vượt quá tầm với của họ”.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu.

“Tiếp nữa là chuyện về Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, Dương Đỉnh Thiên nói ra một cái tên rất xa lạ với Diệp Thành.

“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là gì ạ?”, Diệp Thành ngờ vực hỏi.

“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ được Thần Hoàng, cũng chính là thuỷ tổ tam tông – Huyền Thần của chúng ta đúc ra”, Dương Đỉnh Thiên giải thích: “Phạm vi của nó bao gồm cả Đại Sở, nhưng vì năm xưa Đại Sở Huyền Tông xung đột nội bộ nên Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cũng bị tách rời”.

“Bản đồ của cả… cả Đại Sở ạ?”, Diệp Thành sửng sốt.

Hắn biết Đại Sở rộng lớn nhường nào, lãnh thổ mênh mông vô biên, từ cực Nam Đại Sở đến cực Bắc Đại Sở, cho dù bay cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ cũng phải mất vài chục năm.

Vậy mà Thần Hoàng năm đó lại đúc ra được tấm bản đồ khổng lồ như vậy, đúng là thủ đoạn thông thiên!

“Nó không chỉ là bản đồ, mà còn là một món pháp khí”.

“Pháp… Pháp khí ạ?”

“Ừ”, Dương Đỉnh Thiên gật đầu: “Rất ít người biết chuyện này, nhưng điều ta muốn nói là hiện tại nửa tấm bản đồ của Hằng Nhạc đang ở trong tay Doãn Chí Bình. Nếu ngày nào con gặp hắn thì nhất định phải cẩn thận, uy lực của pháp khí mà thuỷ tổ tự tế luyện vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta”.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành gật đầu, chắp tay hành lễ với Dương Đỉnh Thiên, xoay người ra khỏi biệt uyển.

Nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, Dương Đỉnh Thiên hít một hơi thật sâu, nở nụ cười ôn hoà, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, yên tâm.

Sau khi ra khỏi biệt uyển, Diệp Thành đến đại điện Thiên Thu.

Bên trong, Hồng Trần Tuyết đang đứng trước đại điện, khoanh hai tay trước ngực, nhìn xuống phía dưới.

Diệp Thành chậm rãi đi tới, cũng đứng trước đại điện, nhìn xuống dưới.

Đại điện này là đại điện cao nhất ở thành cổ Thiên Thu, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ thành cổ.

Lúc này hắn có thể nhìn thấy rõ ràng thành cổ Thiên Thu tráng lệ, khí thế hào hùng, mà đại quân Viêm Hoàng mới đến cũng đông nghịt, họ đang giúp Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân khắc trận văn.

“Đúng là người đông sức mạnh!”, Diệp Thành cảm thán.

“Đại quân Viêm Hoàng vẫn đang tiến về phía Nam, dự kiến khoảng ba đến năm ngày nữa sẽ tới”, Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng nói, có lẽ vì chuyện che giấu tình báo lần trước nên bây giờ bà không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành.

Diệp Thành không phát hiện ra điều này, hắn nhìn bà với vẻ đầy hy vọng: “Tiền bối có tin tức gì về sư phụ của ta không?”

“Có”, Hồng Trần Tuyết nói một cách khẳng định: “Ba tháng trước cô ấy từng đến Hạo Thiên thế gia, cũng có người ở Bắc Chấn Thương Nguyên nhìn thấy cô ấy, sau này Nhân Hoàng lại đi tìm nhưng không còn tin gì nữa”.

“Ba tháng trước”, biểu cảm trên mặt Diệp Thành trở nên đặc sắc hơn: “Ba tháng trước ta cũng ở Hạo Thiên thế gia, cũng đã đến Bắc Chấn Thương Nguyên!”

Nhất thời hắn nghĩ ra rất nhiều chuyện.

Nói đến Hạo Thiên thế gia, hắn nhớ tới Tử Viêm, đệ tử thứ bảy mươi chín bảng Phong Vân, cậu nhóc nói có một tỷ tỷ xinh đẹp đưa cậu đến, bây giờ nghĩ lại hắn có cảm giác tỷ tỷ mà cậu nhóc nói đó chính là Sở Huyên.

Còn ở Bắc Chấn Thương Nguyên, khi hắn độ thiên kiếp, lẽ nào Sở Huyên cũng ở đó, vì hắn đeo mặt nạ Quỷ Minh, lại đang độ thiên kiếp nên cô không nhận ra?

A!

Diệp Thành nghĩ đến đây không khỏi day đầu mày.

“Người của Nhân Hoàng vẫn đang tìm, có tin tức gì ta sẽ báo cho ngươi ngay”, thấy Diệp Thành như vậy, Hồng Trần Tuyết lại nói thêm: “Nhưng Bắc Sở rộng hơn Nam Sở rất nhiều, muốn tìm một người thật sự không dễ, nhưng nếu cô ấy làm chuyện gì lớn khiến cả Đại Sở đều náo loạn giống như ngươi thì ta nghĩ sẽ dễ tìm hơn rất nhiều”.

“Thôi thôi, những chuyện ta làm, cô ấy không làm nổi đâu”, Diệp Thành vội vàng xua tay.

“Vậy chỉ có thể chờ thôi”, Hồng Trần Tuyết nhún vai.

“Tiếp tục tìm vậy!”, Diệp Thành hít sâu một hơi: “Còn nữa, sư huynh Liễu Dật, sư tỷ Nam Cung Nguyệt, Hổ Oa và Tịch Nhan, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ngoài ra, tiền bối hãy bảo Nhân Hoàng chú ý đến động tĩnh của các thế lực lớn ở Nam Sở, nhất là tình hình ba tông, theo dõi thật kỹ cho ta”.

“Được”.
Chương 655: Chiếc giường sắt to

Màn đêm dần buông xuống, thành cổ Thiên Thu cũng chìm vào yên tĩnh.

Mấy người phía Cổ Tam Thông bận rộn một ngày cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Thành cổ Thiên Thu có một sự thay đổi lớn, khắp nơi đều có ánh sáng chiếu rọi, trên nhiều cây linh quả, mỗi một quả linh quả lấp lánh ánh sáng, dưới ánh trăng chiếu rọi, trông càng lung linh hơn.

Nơi biệt uyển yên tĩnh, Sở Linh ra ra vào vào, mỗi một lần đi ra khỏi căn phòng trong tay cô đều cầm một cái khay ngọc, bên trong khay ngọc có rất nhiều đồ ăn ngon, lúc này trên bàn bày mười mấy khay ngọc.

Nào ai ngờ nổi những món ngon này đều do một tay Sở Linh – một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám làm ra.

Lúc này cô không giống như một tu sĩ mạnh mẽ nữa mà giống như một thê tử hiển thảo dịu dàng làm một bàn đầy thức ngon đợi phu quân về ăn cùng.

“Cũng hòm hòm rồi”, sau khi đặt khay ngọc cuối cùng xuống, Sở Linh không quên nếm thử kiệt tác của mình, trên khuôn mặt cô xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng hiếm có.

“Không biết hắn thấy thì có cảm động không nhỉ?”, Sở Linh nhìn rồi bật cười ngây ngô.

Rầm!

Cô vừa dứt lời, bên ngoài biệt uyển chợt vang lên một âm thanh khác thường, nếu nghe kĩ thì đây chính là âm thanh của chưởng ấn giáng xuống mặt đất.

Sở Linh vô thức đưa mắt nhìn.

Xuất hiện trong tầm mắt cô chính là Diệp Thành đang đi vào, hắn còn khiêng một cái giường, nói chính xác hơn chính là một cái giường bằng sắt, nói chính xác hơn nữa thì đó là cái giường bằng sắt rất to, dù là bảy hay tám người nằm trên đó cũng không thành vấn đề.

Thấy vậy, khuôn mặt Sở Linh ửng đỏ, hắn muốn làm gì thế chứ, hắn định làm mãi không nghỉ sao?

Bịch!

Khi Sở Linh còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã đặt cái giường xuống đất.

“Trông được không? Ta vừa làm đấy, bằng sắt nguyên chất”, Diệp Thành cười toét miệng, nụ cười trông có phần giảo hoạt.

“Ngươi chỉ biết bắt nạt ta thôi”, đôi má Sở Linh đỏ lựng, cô cứ thế quay người đi.

“Nói gì thế chứ, đó là giao lưu tình cảm mà”, Diệp Thành tiến lại gần, hắn ôm Sở Linh vào lòng, gại gại đầu vào cổ Sở Linh: “Ừm, thơm thật”.

“Có tin tức của tỷ tỷ chưa?”

“Có một số tin tức rồi”, Diệp Thành vừa ngửi vừa nói: “Ta tin sẽ có tin tức sớm thôi. Cô không thấy gì sao? Giường ta đã làm xong rồi, đủ ba người nằm, mỗi tay một người đó, hi hi hi”.

“Ngươi bớt bớt lại đi, ăn cơm thôi”, Sở Linh đáp lại chẳng mấy vui vẻ.

“Ôi chao”, lúc này Diệp Thành mới trông thấy một bàn đầy đồ ăn ngon, hắn lập tức quay sang nhìn Sở Linh: “Cô cũng biết nấu ăn sao?”

“Không, hôm nay ta mới học nấu thôi, Ngọc Linh sư tỷ dạy ta”.

“Vậy ta phải nếm xem thế nào mới được”, Diệp Thành nói rồi lập tức ngồi xuống, hắn cầm thìa canh lên múc cho mình một thìa đưa lên mũi ngửi rồi mới thè lưỡi nếm, sau đó thì cho cả thìa vào miệng.

Thế rồi sắc mặt hắn lập tức nhăn nhó.

Thấy vậy, Sở Linh sững sờ: “Khó ăn lắm sao?”

Ực!

Diệp Thành cố gắng nuốt xuống, cười trừ: “Cũng…cũng được”.

“Khó ăn lắm sao?”, thấy Diệp Thành nuốt miếng canh một cách khó khăn, Sở Linh tỏ vẻ khó tin, cô cũng múc một thìa đưa lên mũi ngửi rồi khẽ nhấp một ngụm nhỏ.

“Cũng được mà”, sau khi nếm một chút, Sở Linh mới nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu.

Lại nhìn sang Diệp Thành, tên này đã nhét đầy thức ăn vào miệng, hắn xử lý nhanh gọn cả bàn ăn.

Biết mình bị trêu đùa, Sở Linh mới trừng mắt nhìn Diệp Thành.

Có điều khi trông thấy Diệp Thành phúng má trợn mắt cười toét miệng, trong lòng cô chợt cảm thấy vô cùng ấm áp.

Bữa tối thật ấm áp, nếu như chỉ nhìn biệt uyển nhỏ này thì trông không khác gì ở thế giới của người phàm, hắn không phải là tu sĩ, cô cũng không phải là tu sĩ, bọn họ như một đôi phu thê bình thường, mọi thứ đều hiện ra hết đỗi giản dị.

Ăn uống xong xuôi, Diệp Thành mới lau đi vết dầu trên khoé miệng, hắn cứ thế khiêng chiếc giường lên lầu.

Thế rồi chiếc giường cũ của Sở Linh đã bị ném ra khỏi cửa sổ sau một chưởng mạnh mẽ. Diệp Thành đúng là biết khơi gợi tình ý, căn phòng được hắn treo đầy vải lụa đỏ, trong phòng còn có hai cây nến màu đỏ khiến cả căn phòng trông hết sức lãng mạn.

Thế nhưng sau khi bố trí xong mọi thứ hắn lại không thấy Sở Linh đâu.

Ôi chào!

Diệp Thành gãi đầu, hắn bận rộn ở đây một hồi mà cuối cùng chẳng thấy nữ chính đâu cả.

……..

Đêm khuya, bầu trời đầy sao.

Trong khu rừng yên tĩnh có ba bóng hình đứng đó, một nữ nhân đoan trang, một người thanh niên phong độ và một thư sinh trông có phần yếu đuối.

Nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt và Cơ Tuyết Băng nữ giả trang nam sao?

“Vì sao lại cứu bọn ta?”, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt lần lượt nhìn Cơ Tuyết Băng.

“Vì sư đệ của hai người tên là Diệp Thành”, Cơ Tuyết Băng khẽ quay người, mỗi một bước đi, bóng hình xinh đẹp đó lại hư ảo thêm một phần, “nếu có thể thì tới thế giới người phàm đi, làm một đôi phu thê bình thường, nếu cố chấp quá thì không được gì đâu”.

Phía này, Diệp Thành tối sầm mặt treo lên một toà lầu các. Đúng vậy, hắn đã tìm thấy Sở Linh, cô đang trò chuyện với Đông Phương Ngọc Linh.

Khi mở cửa ra, khuôn mặt tối sầm của Diệp Thành chợt hiện lên nụ cười, hắn cũng rất hiểu lễ nghĩa, hắn chắp tay hành lễ với Đông Phương Ngọc Linh: “Đệ tử Diệp Thành bái kiến Ngọc Linh sư thúc”.

“Sau này không cần gọi là sư thúc nữa, gọi ta sư tỷ là được rồi”, Đông Phương Ngọc Linh cười nói rồi không quên nghiêng đầu sang tươi cười với Sở Linh: “Linh Nhi, phải vậy không?”

“Ai ya, sư tỷ”, Sở Linh đỏ bừng mặt.

“Tối muộn như vậy rồi không nên làm phiền Ngọc Linh sư tỷ nghỉ ngơi nữa”, Diệp Thành gãi tai, nói một câu khiến Sở Linh bất giác quay đầu lại trừng mắt với hắn.

“Còn chưa muộn, ta còn có chuyện muốn nói với Ngọc Linh sư tỷ…”

“Linh Nhi à, sư tỷ đột nhiên cảm thấy buồn ngủ rồi”, Sở Linh còn chưa nói hết câu thì Đông Phương Ngọc Linh ở bên đã vươn vai ngáp dài.

“Sư tỷ…”

“Người ta buồn ngủ rồi, về thôi”, Diệp Thành mặt dày tiến lên trước, hắn không nói lời nào cứ thế kéo Sở Linh đi.

“Ta tự đi được”.

“Vậy ta vẫn phải kéo cô đi, lỡ đi lạc thì sao? Đi đâu tìm được?”

“Đúng là một mối lương duyên”, bên trong lầu các, Đông Phương Ngọc Linh bất giác mỉm cười, nói rồi không quên liếc nhìn qua ô cửa sổ rồi nhìn về phía lầu các cách đó không xa như thể trông thấy Phong Vô Ngấn đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao dù ông ta đang ở cách đó rất xa.

A…!

Phía này, tiếng rên rỉ của Sở Linh vang lên.

Cô bị Diệp Thành bá đạo vác về lầu các rồi ném lên chiếc giường trong căn phòng nhỏ. Cô còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Diệp Thành lao tới ấn xuống.

Ngay sau đó, hai bên rèm giường được buông xuống. Lần này không còn tiếng kêu cót két của giường nữa vì chiếc giường này vừa to lại vừa chắc chắn, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng rên khe khẽ thi thoảng vang lên của Sở Linh.

Đêm nay là lại là một đêm mất ngủ.
Chương 656: Đi về phân điện thứ chín của Hằng Nhạc Tông

Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng tỏ, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân đã thức dậy bắt đầu công việc của mình.

Cũng giống như bọn họ, Chung Giang và nhóm người phía Thiên Tông Lão Tổ cũng bận rộn kiến tạo ngưng linh trận và Truyền Tống Trận.

Mọi thứ đều diễn ra có tuần tự.

Bên trong biệt uyển, lầu các kia trông như đang đung đưa di chuyển vả lại còn rất có tiết tấu nhịp điệu.

Có điều hôm nay không mất hứng như hôm nọ vì hai người có chiếc giường mới vừa rộng rãi lại chắc chắn.

Không biết từ bao giờ, Diệp Thành vươn vai đi ra khỏi lầu các với tinh thần sảng khoái.

“Có thê tử thật là tốt, hi hi hi”, Diệp Thành tươi cười, nụ cười trông có phần gian tà.

“Hôm nay ngươi tới phân điện thứ chín sao?”, trong lầu các, Sở Linh cũng bước ra, y phục và đầu tóc có phần xộc xệch, khuôn mặt ửng đỏ nhưng trong đôi mắt lại rõ vẻ lo lắng.

“Sao vậy, không nỡ xa ta phải không?”, Diệp Thành mỉm cười, hắn vuốt ve khuôn mặt Sở Linh, còn không quên vuốt lại từng lọn tóc rối cho cô.

“Để ta đi cùng ngươi nhé”, Sở Linh mím môi, một tay kéo áo Diệp Thành, chỉ sợ người thanh niên trước mặt lại biến mất một lần nữa.

“Nếu cô đi thì ta sẽ phân tâm mất”, Diệp Thành mỉm cười, hắn khẽ véo má Sở Linh rồi quay người bước đi. Đi được hai bước, Diệp Thành không quên quay đầu lại cười gian giảo: “Tắm gội sạch sẽ đợi ta quay về nhé”.

“Ngươi mà đi thì ta sẽ cải giá”, Sở Linh trừng mắt lườm Diệp Thành cô quay người đi vào trong lầu các.

“Trên đời này còn có kẻ dám cưới thê tử của ta sao?”, Diệp Thành tươi cười, bước ra khỏi biệt uyển.

Ra khỏi biệt uyển, Diệp Thành mới tới địa cung của thành cổ Thiên Thu.

Khi hắn tới, phía trước một Truyền Tống Trận khổng lồ bên trong địa cung có một bóng hình đang đứng đó chờ đợi, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Sở Linh Ngọc.

“Ồ, tân lang tới rồi”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Sở Linh Ngọc đã chớp mắt nói trước: “Nghe nói hôm qua ngươi làm một cái giường sắt to lắm, thế nào, sảng khoái chứ?”

“Cô có thể giữ ý một tí không vậy?”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Chẹp chẹp, tên của ta và Sở Linh chỉ khác nhau có một chữ mà khoảng cách lại lớn thế này sao?”

“Đúng vậy”, nói rồi Diệp Thành không quên liếc nhìn Sở Linh Ngọc từ đầu tới chân, ánh mắt hắn dừng lại ở đôi gò bồng đào của cô khoảng hai giây: “Của cô quả thực không to bằng cô ấy”.

“Hàm hồ, của ta chuẩn kích cỡ đấy”, Sở Linh Ngọc không quên ôm ấy ngực mình.

“Ừm, cũng chuẩn”, Diệp Thành thổi đi phần ráy tai vừa lấy ra sau đó lên tiếng hỏi: “Cô cũng muốn đi tới thành cổ Thiên Thu sao?”

“Nếu không thì ngươi cho rằng phụ thân ta và những người khác yên tâm để ngươi đi một mình à?”, Sở Linh Ngọc liếc nhìn Diệp Thành, cô bắt đầu điều chỉnh toạ độ của Truyền Tống Trận: “Mặc dù ngươi có khả năng trảm cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn, ta không muốn rơi vào cảnh còn chưa gả đi đã trở thành goá phụ đâu, như vậy không tốt tí nào cả”.

Diệp Thành nghe vậy vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, hắn nhấc chân bước vào Truyền Tống Trận.

“Đi thôi”, Sở Linh Ngọc cũng đi vào, vả lại còn không quên vươn vai thật dài.

Ngay sau đó Truyền Tống Trận rung lên, từ nhanh tới chậm, sức mạnh không gian lan toả, cả hai người nhanh chóng biến mất bên trong Truyền Tống Trận.

Ra khỏi thành cổ Thiên Thu, cả hai người bước vào hư không rồi bay về một phương như một đạo trường hồng.

Sau ba canh giờ, cả hai mới đứng trên một chiến trường cổ xưa.

Đứng giữa hư không, chỉ có Sở Linh Ngọc là không thể hiện gì, còn Diệp Thành lại có phần đau thương khi trông thấy chiến trường cổ của thế giới người phàm.

Nơi này chính là vùng đất Tề Lỗ, hôm đó Doãn Chí Bình đã trói Tịch Nhan ở đây, Tịch Nhan chết ngay trong vòng tay hắn, cho tới bây giờ vẫn chưa ai tìm ra được thi thể của cô.

Trong chốc lát nỗi đau khổ hiện lên trong ánh mắt Diệp Thành, hoá thành lớp hàn băng, đó không chỉ là đau khổ nữa mà còn là nỗi uất hận khôn cùng.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới từ từ quay người.

Sở Linh Ngọc nhìn xuống bên dưới, thở dài một hơi.

Cô cũng đã từng nghe nói tới sự việc xảy ra ở đây. Diệp Thành từng hoá ma ở nơi này nên mới bước từng bước vào cái bẫy mà Doãn Chí Bình đã gài sẵn, từ đó mới có Tần Vũ sát thần của sau này.

Cả hai người lại lần nữa xuất hiện trước một dòng sông màu máu.

Vốn dĩ dòng sông này không có màu đỏ như máu, chỉ vì những thi thể của những người trải qua chiến tranh bị rơi xuống đây mà lâu dần nó hoá thành màu đỏ máu, và nơi này còn có một cái tên khác chính là Táng Thi Hải.

Hổ Oa!

Diệp Thành lẩm nhẩm, trong thần hải bất giác hiện lên bóng hình một thiếu niên đôn hậu.

Đứng ở đây hắn như trông thấy từng cảnh tượng vụn vỡ, đó chính là cảnh Hổ Oa bị nhốt trong chuồng chó, bị ném vào biển thây trong bất lực khiến người ta nhìn mà không khỏi xót xa.

“Đi men theo con sông này tìm cho kĩ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác”, cuối cùng Diệp Thành cũng lên tiếng.

Đột nhiên một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, không gian trở nên méo mó, hai bóng người mặc y phục đen lần lượt bước ra, theo chỉ thị của Diệp Thành, bọn họ đi men theo con sông, đi từng bước, từng bước lần tìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK