Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161: Điểm yếu

Huỵch! Rầm!

Tiếng giao đấu trên võ đài không biết bao giờ mới ngừng lại.

Một bên là hình nộm bị điều khiển vừa xuất được một chưởng thì khựng lại tại chỗ.

Một bên là Diệp Thành đã ngã gục, toàn thân đẫm máu, có mấy chỗ lòi cả đầu xương trắng hếu. Lần này hắn bị đánh gục tới mức không thể nào đứng dậy được, mà hắn cũng không còn sức dậy nổi nữa.

Đột nhiên hắn hiểu ra lời Sở Huyên nói, cho dù hắn có niềm tin tất thắng và ý chí bất khả chiến bại mà thực lực bị không có thì cũng chỉ đành bất lực.

Lúc này màn đêm đã buông xuống.

Sở Huyên hiện thân, từ trên không trung hư ảo nhẹ nhàng bước xuống ôm lấy Diệp Thành đang hôn mê.

“Ngươi đã làm rất tốt rồi”. Nhìn khuôn mặt đẫm máu của Diệp Thành, Sở Huyên mỉm cười vỗ về.

Sau đó, Diệp Thành được Sở Huyên đưa về Ngọc Linh Trì trên Ngọc Nữ Phong.

Diệp Thành vừa được đưa xuống, Ngọc Linh Trì vốn êm ả chợt sóng nối từng hàng. Linh lực bao trùm lấy Diệp Thành, sương mờ che phủ lấy cơ thể hắn, nước Ngọc Linh Trì do lượng lớn linh dược tích tụ thành đang ôm lấy cơ thể Diệp Thành.

“Với sức hồi phục phi thường của ngươi, thêm vào đó là công hiệu chữa lành vết thương thần kỳ của Ngọc Linh Trì thì e là chưa tới ba canh giờ, ngươi sẽ chạy nhảy như trước”.

Sở Huyên đứng bên cạnh mỉm cười nhìn Diệp Thành nhưng cũng không quá chăm chú. Cô giăng rất nhiều cấm chế bên Linh Ngọc Trì rồi mới rời khỏi đó.

Sở Huyên vừa đi thì cơ thể Diệp Thành bất chợt run lên.

Nước Ngọc Linh Trì trong veo thấy đáy như nước thánh không chút cặn bẩn cuốn trôi cả máu lẫn nỗi mệt mỏi trên toàn thân hắn.

Mặc dù đang hôn mê nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận rõ nước hồ đang thấm dần vào cơ thể hắn qua từng lỗ chân lông, như dòng suối mát lạnh đang lan tỏa khắp kinh mạch và xương cốt hắn.

Không biết hắn đã mở mắt ra từ lúc nào.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nheo mắt nhìn khắp xung quanh mới nhận ra mình đang ở đâu.

“Ngọc Linh Trì đúng thực là thánh địa trị thương”, Diệp Thành mỉm cười rồi nhắm nghiền mắt lại, chủ động hấp thụ Ngọc Linh Trì, nước hồ hóa thành nguồn linh nguyên dồi dào, sau đó lại bị tiên hỏa chuyển hóa thành chân khí.

Chẳng mấy chốc, vùng đan hải khô cằn của hắn đã nhanh chóng được tắm mát, những vết thương trên toàn thân cũng dần hồi phục, vùng da bị thương bị đào thải và thay bằng da non. Cơ thể hắn lại lành lặn.

Thời gian thoắt trôi, vừa chợp mắt đã ba canh giờ.

Lần thứ hai Diệp Thành mở mắt là khi hắn đã phục hồi ở trạng thái Đỉnh Phong sau khi đã gột rửa và trị thương ở Ngọc Linh Trì.

Phù!

Hắn thở ra một hơi dài mang theo tàn khí, gương mặt rạng ngời ánh nắng, hắn cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt của cơ thể - cảm giác khoan khoái như thể được thay da đổi thịt.

Diệp Thành biết rõ trong lúc đối đầu với hình nộm, hắn bị dồn vào chỗ chết không chỉ một lần. Hồi tưởng lại cảm giác đứng giữa sự sống và cái chết, hiện giờ vết thương cũng đã lành, hắn càng cảm nhận được rõ cảm giác được trùng sinh, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy thăng hoa.

“Sự tôi luyện giữa sống và chết, sự thăng hoa trong tâm hồn”. Diệp Thành lẩm bẩm cười, hắn chiêm nghiệm được quá nhiều chuyện.

Đột nhiên hắn phát hiện ra, sư phụ xinh đẹp của hắn cũng không vô tình như vẻ bề ngoài của cô. Vốn tính tình nóng nảy nên một khi nghiêm nghị cũng vô cùng nghiêm khắc.

Người ta nói “Thầy giỏi ắt trò giỏi” nên Diệp Thành hiểu rằng, làm đệ tử của Sở Huyên, hắn sẽ phải chịu không ít khổ sở nhưng chỉ khi bị bức ép như vậy, con đường tu luyện của hắn mới càng vững chắc.

“Ngươi tỉnh rồi”. Một giọng nữ vang lên, bóng Sở Huyên hiện ra bên Ngọc Linh Trì.

Nhìn thấy Sở Huyên, Diệp Thành trở mình nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì, hành lễ: “Đồ đệ đa tạ sư phụ đã chỉ dạy”.

“Ta còn tưởng lần này ngươi có thể đột phá qua cảnh giới Nhân Nguyên, sao ngươi vẫn ở cảnh giới Ngưng Khí”. Sở Huyên lườm Diệp Thành đầy nghi hoặc: “Theo lý mà nói, đáng lẽ ngươi đã phải đột phá qua tầng này rồi mới đúng”.

Diệp Thành sờ mũi ho khan một tiếng.

Hắn vẫn giấu Sở Huyên chuyện bản thân mở Đan Hải, mở Đan Hải ở cảnh giới Ngưng Khí đã là trường hợp lạ rồi nên so với cảnh giới Ngưng Khí bình thường, cảnh giới hắn phải đột phá còn khó gấp mười mấy lần.

Trước đó khi đang trị thương ở Ngọc Linh Trì, hắn cũng nghĩ đến chuyện thử công phá tầng chướng ngại của cảnh giới Nhân Nguyên nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.

“Ngươi có bí mật của ngươi nên ta cũng sẽ không hỏi nhiều”. Sở Huyên nhìn Diệp Thành rồi đưa tay về phía Ngọc Linh Trì trút linh dịch vào đó.

Diệp Thành xoa mũi cười ngượng rồi vội vàng chuyển chủ đề: “Chuyện là, sư phụ à! Con có thể xuống núi cho khuây khỏa chút không, từ khi tới Nội Môn, con cũng chưa kịp xem Nội Môn trông như thế nào”.

“Sao nào, mới đó đã nóng lòng muốn đi gặp người thương rồi hả?”

“Lần đầu tiên con đến Nội Môn thì lấy đâu ra người thương?”. Diệp Thành nhếch môi cười.

“Có hay không là chuyện của ngươi”. Sở Huyên vừa tưới linh dịch vào trong Ngọc Linh Trì vừa nói: “Muốn xuống núi cũng được nhưng trước đó phải đánh bại được hình nộm, nếu như hôm nay ngươi đánh bại được nó thì hôm nay xuống núi, ngày mai đánh bại được nó thì ngày mai xuống, nếu như cả đời này không hạ được nó thì xin lỗi nhé, ngươi cứ ở Ngọc Nữ Phong cả đời đi!”

Diệp Thành nghe vậy mà thót tim, hắn hiểu ra hắn vừa đào hố chôn mình và tạo cho Sở Huyên một cái cớ.

Sở Huyên đã rót tới giọt linh dịch cuối cùng vào trong Ngọc Linh Trì rồi.

“Đi thôi!” Không đợi Diệp Thành trả lời, Sở Huyên đã duỗi tay ra lôi Diệp Thành dậy tới Diễn Võ Đài.

Huỳnh!

Rầm!

Không lâu sau đó, trên Diễn Võ Đài lại nổi lên những tiếng ầm ầm, hình nộm vẫn công kích mạnh mẽ như vậy, không cho Diệp Thành lấy một cơ hội trở mình.

Tới khuya, Diệp Thành lại bị vứt vào Ngọc Linh Trì với một thân hình đầy máu.

Ba ngày cứ như vậy trôi qua.

Ba ngày qua, cứ cách mấy tiếng, Diệp Thành lại bị Sở Huyên ném lên Diễn Võ Đài quyết đấu với hình nộm, tới khi hắn không dậy nổi nữa mới thả hắn vào Ngọc Linh Trì dưỡng thương,

Cách huấn luyện của ma quỷ chứ không phải người.

Nhưng với cách dạy dỗ này, mặc dù phải chịu không ít khổ ải nhưng Diệp Thành cũng cảm nhận được sự ngọt ngào.

Thời gian ba ngày tuy ngắn nhưng hắn và hình nộm đấu với nhau không dưới hai mươi trận, hắn cảm nhận được rõ ràng bản thân đã trở nên mạnh hơn nhiều, ý chí chiến đấu lại càng dâng cao ngùn ngụt.

Càng đối đầu nhiều với hình nộm, hắn lại càng quen dần với sự kiểm soát của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn, cho dù hắn thua hết trận này đến trận khác nhưng thời gian hắn kiên trì chịu đựng đòn tấn công của hình nộm cũng dài ra rất nhiều.

Lại là một đêm không ngủ, Diệp Thành vừa bò ra khỏi Ngọc Linh Trì đã bị Sở Huyên ném lên Diễn Võ Đài.

Vừa lên đài, hình nộm đã vồ lấy hắn như con ma.

“Hôm nay đánh với ngươi tới sáng”. Diệp Thành thét lên rung trời, chân khí trong vùng Đan Hải cũng ngùn ngụt trào dâng.

“Vậy ngươi cứ từ từ đánh”. Sở Huyên ngáp dài, vặn eo mệt mỏi rồi biến mất tăm: “Nhớ lời ta dạy, đánh bại hình nộm mới có thể xuống núi”.

Hừm!

Đáp lại Sở Huyên là tiếng hừm trầm lắng của Diệp Thành, hắn đánh hình nộm lùi sau nửa bước.

Rầm!

Đánh lùi được hình nộm, Diệp Thành nhảy thoắt lên rồi xuất chưởng như vũ bão.

Hám Sơn!

Theo sau đó là một chưởng Hám Sơn bá đạo khiến hình nộm còn chưa đứng vững đã bị hắn đánh cho lảo đảo.

Nhưng hình nộm vẫn là hình nộm, không biết đau, cùng lắm chỉ là mấy chiêu công kích. Nó dùng thuật ẩn thân, xuất một chiêu Linh Quang Đại Ấn khiến Diệp Thành ngã lùi về sau, tiếp đó là một chiêu Quyền Ảnh.

Uỳnh!

Rầm!

Tiếng động không ngừng vang lên từ Diễn Võ Đài.

Hình nộm vẫn là con rối cấp Địa, cơ thể được phong ấn nhiều linh lực và mật pháp nên đòn tấn công ác liệt, không chút phòng ngự.

Còn Diệp Thành, từ khi bắt đầu đã sử dụng tuyệt chiêu, tới khi thiếu hụt chân khí thì dùng Hồi Huyền Đan bổ sung tiêu hao, nhưng cho dù như thế, hắn vẫn rất thảm hại, máu me chảy khắp Diễn Võ Đài.

Thời gian cứ thế trôi qua, chả mấy mà tới bình minh.

Giống như lời Diệp Thành nói ban đầu, hắn đã kiên trì được một đêm.

“Mặc dù đã quen với thế tấn công của hình nộm nhưng muốn đánh bại nó vẫn không hề dễ dàng”. Diệp Thành loạng choạng lùi về sau, cắn răng kiên trì.

“Một chút sơ hở cũng không có, trừ khi thực lực ngang nhau, nếu không rất khó đánh bại nó”.

“Đây là đối thủ khó nhằn nhất mình từng gặp”.

Diệp Thành vừa nghĩ vừa mở Tiên Luân Nhãn bên trái muốn tìm sơ hở của hình nộm.

Hả?

Đột nhiên đầu hắn lóe lên, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào bụng dưới của hình nộm, nói chính xác hơn là tờ linh phù phong ấn linh lực trên cơ thể nó.

“Nếu có sơ hở thì chắc là mày rồi”. Diệp Thành cười thầm như thể tìm ra được nguồn cơn của vấn đề.

“Xem ra ngay từ đầu mình đã sai lầm”. Diệp Thành lại cười, bước chân thần tốc lùi về phía sau.

Sở dĩ hình nộm Phong Ảnh có thể thi triển mật thuật và huyền thuật tự do như vậy là bởi vì nó có linh lực chống đỡ.

Vậy thì điểm yếu của hình nộm là linh phù đang phong ấn linh lực trên cơ thế nó, nếu như hủy linh phù đi thì huyền thuật và mật thuật của hình nộm có cũng như không.

“Tại mình nghĩ phức tạp quá rồi”. Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhét vào miệng ba viên Hồi Huyền Đan.

Chân khí trong cơ thể hắn ngay lập tức được nạp đầy.

Cách ra đòn của Diệp Thành cũng thay đổi, không phải là mù quáng đối đầu chính diện với hình nộm mà âm thầm tích tụ sức mạnh, tạo ra một đòn tấn công phá vỡ cơ thể hình nộm kia.

Cảnh tượng trên Diễn Võ Đài lúc này như thế này, Diệp Thành không tránh cũng không đánh mà bị hình nộm đuổi chạy loạn khắp chiến đài.

Rồi đột nhiên, một luồng sáng bạc vụt bay ra từ tay áo Diệp Thành rồi bị hắn lén giữ chặt trong tay.

Sau đó, chân khí Đan Hải của Diệp Thành cũng cuộn trào, truyền hết vào trong Xích Tiêu Kiếm.

U!

U!

Xích Tiêu Kiếm được lấp đầy bởi chân khí nên rung lên, thanh kiếm phản chiếu ánh trăng tàn phát ra ánh kiếm sắc lẹm, nếu như xuất kiếm, chắc chắn đủ để xẻ núi san động.

Reng!

Theo sau tiếng reng sắc lạnh, Diệp Thành dũng mãnh nhào lên phía trước, sau khi chịu một đòn đau đớn từ hình nộm Phong Ảnh, kiếm Xích Tiêu cũng được hắn đâm thẳng về phía bụng dưới của hình nộm.

Rẹt!

Tiếng kim loại chạm vào nhau đột nhiên vang lên, mặc dù cơ thể của hình nộm rất vững chãi nhưng vẫn bị kiếm của Diệp Thành chém qua như thường, đương nhiên, lá linh phù trên bụng dưới của hình nộm cũng bị đâm xuyên tại trận.

Uỳnh!

Hình nộm dùng tay tung chưởng khiến Diệp Thành ngã nhào ra.

Còn nó thì cũng bị Diệp Thành khoét một cái lỗ ở bụng, linh phù bị hỏng khiến linh lực dồi dào bay ra, tan biến trong đất trời.

“Không còn linh lực, không thể thi triển huyền thuật và mật thuật nữa thì mày chẳng qua chỉ là đống sắt vụn”. Diệp Thành bị ngã lăn ra ngoài trước đó thì lúc này đang xông tới như mãnh hổ: “Xem ông có đánh chết mày không”.
Chương 162: Đống sắt vụn

Rầm!

Trên diễn võ đài vang lên âm thanh vang vọng khắp Ngọc Nữ Phong, một chưởng của Diệp Thành khiến hình nộm kia lảo đảo lùi về sau.

Đòn phản công của hình nộm Phong Ảnh được tung ra, có điều, đòn tất công này so với trước đó thật sự còn kém xa.

Tất cả đều là vì linh phù phong ấn linh lực bên trong cơ thể nó đã bị Diệp Thành huỷ đi, còn chiêu này của nó mặc dù là huyền thuật không hề yếu nhưng lại không có linh lực chống đỡ, nên có cũng như không.

“Tới lượt ta rồi”, Diệp Thành hắng giọng, lao lên như đạn pháo.

Hám sơn!

Không đợi Phong Ảnh đứng vững, hắn đã tung luôn ra một chưởng Hám Sơn đầy bá đạo.

Một chưởng đánh ra như đánh vào tấm thép, bề mặt cơ thể của hình nộm Phong Ảnh phát ra những đốm lửa, nhưng hình nộm Phong Ảnh không có linh lực bảo vệ cơ thể, cơ thể lập tức bị một chưởng của Diệp Thành đánh lõm vào trong, một đạo chưởng ấn nhìn rõ mồn một.

Bôn lôi!

Diệp Thành lại lần nữa ra tay, đẩy chân khí vào bàn tay, đánh ra một chưởng và để lại chưởng ấn trên người hình nộm Phong Ảnh.

Hàng long!

Mật thuật Hàng Long mạnh mẽ lại được sử dụng, hình nộm Phong Ảnh liên tiếp lùi về sau, trong lúc đó nó cũng phản công lại mấy lần nhưng sau khi linh phù trong cơ thể bị huỷ bỏ, không biết có phải do sức mạnh giảm sút không mà đến cả tốc độ cũng giảm đi rất nhiều, nó đương nhiên đã không thể theo kịp Diệp Thành nữa.

“Chết tiệt, ông đây cuối cùng cũng ngẩng mặt lên được rồi”, Diệp Thành rít lên đầy khí thế.

Hắn chỉ mất hai, ba bước đã sát phạt tới trước hình nộm Phong Ảnh, hai tay cầm chắc thanh Thiên Khuyết, đẩy chân khí vào trong kiếm, với tư thế sẻ núi san rừng, chém một đòn thật lực vào vai Phong Ảnh.

Keng!

Lại là tiếng kim loại va vào nhau vang lên, một nhát kiếm Thiên Khuyết suýt chút nữa khiến cánh tay Phong Ảnh rơi xuống.

“Cho mày chừa này, cho mày chừa này”, Diệp Thành hét lên tiên tiếp, hắn vung thanh Thiên Khuyết, mỗi lần ra tay đều để lại vết kiếm hằn sâu trên người hình nộm Phong Ảnh. Nếu không phải cơ thể Phong Ảnh rắn rỏi thì đã bị hắn chém làm đôi rồi.

Hình nộm Phong Ảnh dù phản công lại vài lần nhưng đều bị áp chế.

Phá!

Sau tiếng hô, một chưởng của Diệp Thành phá tan cơ thể Phong Ảnh, sau đó trong cơ thể Phong Ảnh có đạo linh phù thứ hai bị lấy ra, trong đạo linh phù này phong ấn mật pháp và huyền thuật, hắn muốn lấy linh phù này đưa vào người hình nộm Tử Huyên.

Lúc này, linh phù trong cơ thể Phong Ảnh bị phá, nó không còn cơ hội trở mình.

“Tao đánh cho mày tàn tạ”, Diệp Thành cắm thanh Thiên Khuyết trên võ đài, sau đó tay không vồ tới phía Phong Ảnh.

Keng!

Bụp!

Tiếp sau đó, trên võ đài vang lên từng âm thanh khác thường. Mỗi lần Diệp Thành ra tay đều để lại một đạo chưởng ấn trên người Phong Ảnh.

“Đứng dậy cho ta”, cuối cùng, cơ thể Phong Ảnh bị Diệp Thành lôi dậy.

Rầm!

Diệp Thành túm lấy một chân của Phong Ảnh, hắn nện hình nộm xuống dưới chiến đài, võ đài cứng chắc sau đó in hằn vết lún hình người.

“Ai cho mày đánh tao”, lại lần nữa lôi Phong Ảnh lên, Diệp Thành tiếp tục dập hắn xuống chiến đài.

“Ai bảo mày đánh tao này”, lần thứ ba liên tiếp.

“Mày đánh tao này”, hình nộm Phong Ảnh cứ thế bị Diệp Thành dập liên tục.

Bịch!

Rầm!

Diệp Thành hung hãn hết lần này tới lần khác ra tay vả lại mỗi lần ra tay đều hét lên như sói hoang, mọi uất ức trước đó dồn nén lại như được giải toả trong lần giao đấu này.

Không biết từ bao giờ trên chiến đài không còn vang lên tiếng vang dữ dội nữa. Lúc này, ở giữa chiến đài là một cái hố lớn do Diệp Thành tạo ra, còn Phong Ảnh lúc này đang nằm gọn lỏn trong đó, trông nó không còn ra hình người nữa, nếu ai đó không biết còn tưởng đó là đống sắt vụn đổ nát.

Lúc này, Diệp Thành đang đứng cạnh hình nộm Phong Ảnh mải mê kiểm tra.

“Biết thế thì ra tay nhẹ hơn chút rồi”, vừa kiểm tra cơ thể Phong Ảnh, Diệp Thành vừa lẩm bẩm.

Hình nộm ở Hằng Nhạc Tông phân thành bốn loại Thiên, Địa, Huyền, Nhân, hắn kiểm tra hình nộm Phong Ảnh vì muốn nghiên cứu nó có điểm gì khác với hình nộm Nhân cấp, tiện cho việc sau này thăng cấp cho Tử Huyên.

“Hình nộm huyền cấp mạnh hơn hình nộm Nhân cấp rất nhiều”, Diệp Thành xoa xoa cằm trầm ngâm.

“Bên trong hình nộm huyền cấp có hai đạo phù, một đạo phong ấn huyền thuật mật pháp, một đạo phong ấn linh lực”.

“Ngoài những thứ này ra thì bên trong cơ thể hình nộm Huyền Cấp nhất định còn có cấm chế khác nữa”, nghĩ rồi, Diệp Thành không khỏi cau mày, trước đó hắn bị đánh tới tấp nên rất ấm ức, do vậy lần này hắn ra tay với Phong Ảnh không hề nhẹ, thế nên mới khiến mọi cấm chế trong cơ thể Phong Ảnh đều bị phá hoại.

Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn lấy ra đạo linh phù từ trong cơ thể Phong Ảnh, sau đó mở Tiên Luân Nhãn và quan sát tỉ mỉ linh phù trong tay. Từ đạo linh phù này, Diệp Thành có thể nhìn ra những phù văn dày đặc, đó đều là huyền thuật và mật pháp.

“Đúng là kỳ diệu”, Diệp Thành xoa cằm, trầm trồ: “Có thể phong ấn huyền thuật và mật pháp trong linh phù, xem ra thuật sáng tạo ra hình nộm của vị chưởng giáo thời đầu ở Hằng Nhạc Tông quả hơn người”.

“Diệp Thành”, Diệp Thành đang mải suy nghĩ thì giọng Sở Huyên vang lên.

Giọng nói Sở Huyên vừa dứt, một cơn gió mang theo mùi hương thoảng qua, còn cơ thể Sở Huyên đã xuất hiện bên cái hố lớn.

“Đây…”, thấy Diệp Thành rồi lại thấy Phong Ảnh bị đánh thê thảm, sắc mặt Sở Huyên trông vô cùng thú vị, khuôn miệng há ra không nói nên lời.

Hình nộm Phong Ảnh là hình nộm mà cô thích nhất, chất liệu làm nên hình nộm cũng là loại thượng hạng, và nó còn được cô chăm chút cho từ huyền thuật tới mật pháp và linh phù linh lực, thế mà hiện giờ lại thành đống sắt vụn không hơn không kém.

Sở Huyên thất thần che miệng, trên khuôn mặt tuyệt sắc viết rõ hai chữ: Xót xa.

“Sư phụ, con đánh bại nó rồi, có thể cho con xuống núi được chưa?”, Diệp Thành hào hứng chui ra khỏi cái hố lõm sâu, cười nói.

Nghe vậy, Sở Huyên quay đầu đi, trừng mắt với Diệp Thành, trong đôi mắt như toé ra lửa: “Tiểu tử, ngươi có biết ta công phu thế nào mới tạo ra được hình nộm này không?”

“Con không biết”, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.

“Không biết mà ngươi lại đánh nó ra thế này, ngươi đúng là có bản lĩnh đấy”, Sở Huyên tức tối nhìn Diệp Thành.

“Là người bảo con đánh mà”, Diệp Thành vội nói: “Vả lại, là nó đánh con trước, với cả, đánh nó hỏng rồi thì sau sửa lại thôi”.

“Sửa?”, Sở Huyên lại lần nữa trợn tròn mắt: “Ngươi có biết chất liệu luyện chế ra hình nộm này khó tìm thế nào không hả? Ngươi có biết luyện chế ra được một hình nộm như thế này mất bao nhiêu thời gian công sức không?”

“Cũng không thể trách con được”, Diệp Thành khoát tay, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi: “Là người bảo nó đánh với con”.

Nghe vậy, Sở Huyên không còn lời nào để nói.
Chương 163: Mua nguyên liệu

Diệp Thành nói cũng không phải sai, hôm đó đúng là Sở Huyên bảo Phong Ảnh cùng luyện với Diệp Thành, chỉ là điều khiến cô không ngờ tới đó là hình nộm Phong Ảnh Huyền Cấp lại bị Diệp Thành đánh cho tàn tạ thế này.

Chuyện này có thể trách ai chứ?

Sở Huyên tức tối, muốn trách thì trách cô đã quá tự tin với hình nộm Phong Ảnh, muốn trách thì trách cô đã đánh giá quá thấp đồ đệ của mình, nếu như tiếp tục kiếm cho hắn một hình nộm khác để luyện cùng thì cũng sẽ có kết cục thành đống sắt vụn y hệt mà thôi.

“Cút”, Sở Huyên tức tối mắng.

Nghe vậy, Diệp Thành giật mình, vội quay người chạy thẳng về hướng xuống núi, hắn chạy còn nhanh hơn cả thỏ, chỉ sợ Sở Huyên lôi mình lại đánh cho một trận.

Thấy bóng Diệp Thành đi xa, Sở Huyên mới liếc mắt nhìn hình nộm Phong Ảnh đang nằm trong hố sâu, trong đôi mắt ngoài mang theo ánh nhìn tức giận thì còn thêm cả sự kinh ngạc nữa.

“Mình đã đánh giá thấp tên tiểu tử này rồi”, sau cơn tức giận, Sở Huyên lại nở nụ cười.

Cô biết rõ sức mạnh của Diệp Thành, những đồ đệ ở cảnh giới Chân Dương bình thường sẽ không làm gì hắn được, thế nhưng dù Phong Ảnh bị Diệp Thành phá thành đống sắt vụn nhưng suy cho cùng thì Sở Huyên vẫn cảm thấy vui mừng và ngạc nhiên.

“Rồi có ngày, ngươi nhất định sẽ vang danh Đại Sở”, Sở Huyên khẽ mỉm cười.

Vù!

Sở Huyên vừa dứt lời, ở một hướng của Ngọc Nữ Phong vang lên âm thanh khác thường khiến cô bất giác quay đầu, trong đôi mắt hãy còn mang theo ánh nhìn đầy vui mừng: “Linh Nhi xuất quan rồi?”

Diệp Thành chạy một mạch xuống khỏi Ngọc Nữ Phong, hắn hít hà linh khí trong lành trong không khí.

Woa!

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, ngắm nhìn nội môn trong tầm mắt. Trước mặt hắn, mây mù giăng lối, từng linh sơn xen nhau, sơn phong xinh đẹp, cây cổ cao chọc trời, trong những nơi sâu nhất được che phủ bởi cây cối còn có rất nhiều đình đài lầu các, mỗi một toà đều có vân khí bao quanh.

“Linh khí còn dày hơn gấp ba lần ở ngoại môn”, vừa đi, Diệp Thành vừa lẩm bẩm: “Không hổ là nội môn, đệ tử ở cảnh giới Chân Dương cũng không ít”.

Ấy!

Khi thấy Diệp Thành, những đệ tử đi qua đều không khỏi liếc mắt nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ, chốc chốc lại xì xào bàn tán.

“Chính là tên tiểu tử này, chôn sống gần trăm đệ tử ở nội môn, còn lột sạch đồ của bọn họ”.

“Chỉ mới ở cảnh giới ngưng khí, tên này đúng là mạnh dị thường”.

Trên đường, Diệp Thành còn nghe thấy những lời bàn tán này, hắn đương nhiên không thèm đếm xỉa, cứ thế đi một mạch rồi dừng chân trước một toà lầu các đại khí dồi dào.

“Vạn Bảo Các?”, Diệp Thành lặng nhìn một tấm hoành treo giữa lầu các, trên tấm hoành còn viết hoa ba chữ Vạn Bảo Các.

“Nội môn cũng có Vạn Bảo Các sao?”, hắn xoa cằm, khẽ giọng nói rồi nhìn đệ tử nội môn đang ra ra vào vào, hắn cũng sải bước vào trong.

Giống với Vạn Bảo Các ở ngoại môn, Vạn Bảo Các ở nội môn này cũng như một thế giới riêng, không gian rộng lớn, những món đồ được sắp xếp nhiều vô kể, trông hoa cả mắt, đủ loại từ linh dịch, linh khí, linh thoả, huyền thuật công pháp, cái gì cần có đều có.

“Diệp Thành phải không?”, giọng nói già nua vang lên bên tai khiến Diệp Thành bất giác quay đầu nhìn.

Vừa nhìn thấy người này, mắt hắn đã sáng lên.

Người nói là một lão già, giống Bàng Đại Hải ở Vạn Bảo Các ngoại môn, bụng ông ta cũng to, đôi mắt sáng có thần, điều quan trọng hơn cả là ông ta trông giống hệt với Bàng Đại Hải, Diệp Thành hoài nghi ông ta có phải là anh em song sinh với Bàng Đại Hải không.

“Trưởng lão biết con sao?”, sau giây phút ngỡ ngàng, Diệp Thành nhìn lão già kia bằng ánh mắt thăm dò.

“Thừa lời, e rằng ở Hằng Nhạc Tông này ai cũng biết ngươi đấy”.

Nghe vậy, Diệp Thành liền ho hắng. Cũng đúng thôi, muốn trách thì trách hắn đã gây nên động tĩnh quá lớn ở nội môn, chỉ việc này cũng đủ khiến danh tiếng của hắn vang xa rồi.

“Ta là Bàng Đại Xuyên ở Vạn Bảo Các trong nội môn”, lão già kia ngồi lên chiếc đệm hương bồ, cũng vì biết sự tò mò của Diệp Thành nên lại nói thêm một câu: “Bàng Đại Hải ở Vạn Bảo Các ngoại môn là huynh trưởng của ta.”

Nghe vậy, Diệp Thành đảo mắt, tỏ vẻ bất ngờ: “Ca ca của người ở ngoại môn, người làm đệ đệ lại được ở nội môn”.

“Liên quan gì đến ngươi?”

Khụ…!

Diệp Thành ho hắng, quay người đi vào trong. Hắn giống như đang đi mua mớ rau vậy, chọn chọn lựa lựa, vừa nhìn ngắm đồ vừa tặc lưỡi xuýt xoa, những món đồ bên trong Vạn Bảo Các ở nội môn còn nhiều hơn rất nhiều so với ở ngoại môn, vả lại giá cả cũng không phải tầm thường.

“Cái bình Ngọc Tịnh này không tồi”, Diệp Thành xuýt xoa cầm một cái bình ngọc tịnh lên.

Ngọc Tịnh Bình sáng lấp lánh, là một món binh khí không tồi, thế nhưng vừa nhìn tới cái giá, kể là là Diệp Thành với tài sản của hiện tại thì cũng không khỏi nuốt nước bọt, hắn tự giác bỏ bình về vị trí cũ.

“Ba trăm nghìn linh thạch, ông còn tàn nhẫn hơn cả Bàng Đại Hải nữa”, Diệp Thành thầm mắng chửi trong lòng, hắn nhấc chân rời đi.

Trong lúc này, Diệp Thành triệu gọi tiên hoả không chỉ một lần với hy vọng tiên hoả có thể dẫn hắn tới món bảo bối nào đó, thế nhưng tới cuối cùng thì tiên hoả vẫn nằm im.

Sau ba canh giờ, Diệp Thành dạo một vòng, hắn ưng rất nhiều bảo bối nhưng ngặt nỗi giá lại quá cao.

Lại quay về phía trước quầy, Diệp Thành ghé tai Bàng Đại Xuyên khẽ giọng nói: “Bàng trưởng lão, chỗ người có linh phù không?”

Bàng Đại Xuyên vẫn cầm chuỗi hạt ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, nghe Diệp Thành nói vậy thì hé mắt liếc Diệp Thành: “Linh phù cũng có nhiều loại, ngươi nói loại nào?”

“Là loại trong linh phù có phong ấn linh lực ạ, chính là loại đặt trong hình nộm ạ”.

“Ngươi nói là loại tụ linh phù phải không?”

“Hình như vậy ạ”.

Nghe xong, Bàng Đại Xuyên nhướng mày, ông ta liếc nhìn Diệp Thành lần nữa: “Chỉ có hình nộm mới có thể dùng tới tụ linh phù, ngươi dùng nó làm gì, lẽ nào trong tay ngươi còn có cả hình nộm huyền cấp?”

“Con không có hình nộm Huyền Cấp, nhưng con có một hình nộm Nhân Cấp”, Diệp Thành nói rồi gọi hình nộm Tử Huyên ra.

Ấy!

Thấy hình nộm Tử Huyên mất một tay, Bàng Đại Xuyên thoáng qua ánh nhìn khác thường: “Sao hình nộm này lại ở chỗ ngươi?”

“Trưởng lão biết hình nộm này ạ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn Bàng Đại Xuyên.

Chỉ thấy Bàng Đại Xuyên khẽ vuốt râu: “Hình nộm này chính là một trong những hình nộm đầu tiên mà đại chưởng giáo đầu tiên của Hằng Nhạc Tông luyện chế ra, chỉ vì khả năng không hoàn thiện nên mới bị niêm phong lại, sao lại ở trong tay ngươi?”

“Con mua nó ở Vạn Bảo Các ngoại môn”, Diệp Thành không giấu gì.

“Đừng nói nữa, ta hiểu rồi”, Bàng Đại Xuyên khoát tay, sau đó day day trán lẩm bẩm một câu chẳng mấy dễ chịu: “Đại ca của ta ơi, sao cái gì cũng lấy ra bán thế không biết?”

“Trưởng lão, rốt cục có Tụ Linh Phù dùng được cho hình nộm này không ạ?”, ở bên, Diệp Thành chẳng có hứng tìm hiểu mấy chuyện vớ vẩn giữa Bàng Đại Xuyên và Bàng Đại Hải, điều hắn quan tâm chính là Tụ Linh Phù dùng được cho Tử Huyên.

“Tụ Linh Phù chỉ có hình nộm Huyền Cấp mới có thể dùng được”, Bàng Đại Xuyên trả lời một câu: “Hình nộm của ngươi đương nhiên là Nhân Cấp, vả lại còn chưa hoàn thiện, độ cứng của cơ thể còn xa mới đạt được tiêu chuẩn, cho dù bán Tụ Linh Phù cho ngươi, thi triển một huyền thuật thì nó đều có khả năng có thể tan tành, vả lại Tụ Linh Phù và Huyền Linh Phù đều cần phải phối hợp sử dụng ngươi có Huyền Linh Phù không?”

Diệp Thành gãi đầu ái ngại, hắn đương nhiên biết trong cơ thể hình nộm Huyền Cấp có hai đạo linh phù nhưng không ai nói cho hắn biết đạo linh phù còn lại tên là Huyền Linh Phù.
Chương 164: Ai là Sở Linh ạ?

“Hoá ra linh phù phong ấn huyền thuật và mật pháp tên là Huyền Linh Phù, Diệp Thành tò mò mở túi đựng đồ ra nhìn vào đạo linh phù phát sáng bên trong, đó chính là Huyền Linh Phù, là thứ linh phù bên trong cơ thể Phong Ảnh mà hắn lấy được.

“Bàng trưởng lão, vậy làm thế nào mới có thể khiến hình nộm Nhân Cấp thăng cấp lên Huyền Cấp ạ?”, thu lại ánh mắt, Diệp Thành nhìn sang Bàng Đại Xuyên.

“Cái này đơn giản”, Bàng Đại Xuyên không giấu gì mà nói tiếp: “Hình nộm Huyền Cấp và Nhân Cấp có điểm khác biệt lớn nhất chính là chất liệu làm nên chúng, cơ thể của hình nộm Huyền Cấp rắn chắc hơn hình nộm Nhân Cấp, muốn thăng cấp cho hình nộm Nhân Cấp lên Huyền Cấp thì ngươi phải dùng chất liệu thượng đẳng luyện vào cơ thể hình nộm”.

“Nói như vậy thì sau khi tôi luyện khiến hình nộm Nhân Cấp có thể trở thành hình nộm Huyền Cấp rồi?”, Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Làm gì mà đơn giản thế được?”, Bàng Đại Hải liếc nhìn Diệp Thành: “Độ rắn chắc và dẻo dai của cơ thể chỉ là tiền đề, ngoài những điều kiện này ra thì trong cơ thể hình nộm Huyền Cấp còn có rất nhiều cấm chế, cái mà nó mô phỏng là cơ thể của tu sĩ, bên trong cơ thể cũng có kinh mạch xương cốt, Tụ Linh Phù chính là đan điền của nó, còn Huyền Linh Phù chính là huyền thuật mà chúng ta ban cho nó, hiểu chứ?”

Nói tới đây, Bàng Đại Xuyên lại lần nữa giơ tay, tiếp tục nói tiếp: “Cần phải để cho cơ thể hình nộm đạt được độ cứng và dẻo nhất định chỉ vì khi nó khi thi triển huyền thuật cũng sẽ tự làm mình bị thương, nếu như không đạt tiêu chuẩn về độ cứng và độ mềm dẻo thì hình nộm rất có khả năng sẽ bị tổn hại”.

“Nói vậy thì con hiểu rồi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn lại lần nữa ghé lại gần Bàng Đại Xuyên, hỏi: “Tụ Linh Phù đó đắt không ạ?”

Chỉ thấy Bàng Đại Xuyên ngáp một cái rồi lại vươn vai, sau đó giơ hai đầu ngón tay lên.

“Hai mươi nghìn?”, Diệp Thành hỏi dò.

“Ngươi nghĩ gì vậy? Hai mươi nghìn linh thạch mà muốn mua Tụ Linh Phù sao?”, Bàng Đại Xuyên cất giọng lên cao vút khiến Diệp Thành run rẩy.

“Không…không phải là hai trăm nghìn linh thạch chứ ạ?”, Diệp Thành hỏi lại.

“Thừa lời”.

“Đắt vậy sao ạ?”, Diệp Thành nuốt nước bọt.

“Đây mới chỉ là Tụ Linh Phù cấp thấp nhất, có điều một đạo Tụ Linh Phù cấp thấp cũng đủ cho hình nộm Huyền Cấp dùng trong thời gian dài, nếu như là Tụ Linh Phù cao cấp thì còn có thể dùng trong một, hai năm không thành vấn đề. Đương nhiên, Tụ Linh Phù cao cấp sẽ đắt hơn, sáu trăm nghìn linh thạch”, nói rồi, Bàng Đại Xuyên không quên giơ ngón tay cái và ngón tay trỏ lên làm ký hiệu.

Diệp Thành tặc lưỡi, hắn vốn nghĩ rằng có vài trăm nghìn linh thạch đã là giàu có rồi, thế nhưng đối với Vạn Bảo Các trong nội môn chẳng là gì.

Ở bên, Bàng Đại Xuyên đã đứng dậy, dùng đầu ngón tay gõ gõ vào hình nộm Tử Huyên: “Phải nói là độ cứng của hình nộm này cứng hơn rất nhiều so với hình nộm Nhân Cấp thông thường, thế nhưng so với hình nộm Huyền Cấp thì còn kém xa, cho dù cho nó dùng Tụ Linh Phù và Huyền Linh Phù thì cũng chưa giải quyết được vấn đề gì”.

“Trưởng lão, người có chất liệu thượng hạng để luyện chế hình nộm không ạ?”

“Có thì đương nhiên có, ta sợ ngươi không mua nổi thôi”, Bàng Đại Xuyên nhướng mày: “Nếu tính sơ sơ thì hình nộm của ngươi cần thăng cấp tới mức Huyền Cấp, vậy thì ít nhất phải bỏ ra tám trăm nhìn linh thạch mua nguyên liệu”.

“Tám…tám trăm nghìn?”, Diệp Thành tròn mắt.

“Tám trăm nghìn linh thạch chỉ là mới tính sơ sơ thôi”, Bàng Đại Xuyên nói rất thản nhiên, sau đó còn tính toán cho Diệp Thành nghe: “Này, tám trăm nghìn mua nguyên liệu thăng cấp cho hình nộm, hai trăm nghìn mua Tụ Linh Phù, ba trăm nghìn mua Huyền Linh Phù, cộng lại phải một triệu ba trăm nghìn linh thạch. Tiểu tử, ngươi chắc chắn có nhiều linh thạch vậy chứ?”

Không cần Bàng Đại Xuyên tính cho hắn, hắn cũng tự tính được. Trong túi đựng đồ có Huyền Linh Phù, hắn còn thiếu nguyên liệu thăng cấp và Tụ Linh Phù, cũng có thể nói hắn cần một triệu linh thạch.

Nghĩ rồi, Diệp Thành quay sang nhìn hình nộm Tử Huyên ở bên. Hắn hiểu rõ điểm khác biệt của hình nộm này, mặc dù mạnh, mặc dù tấn công dữ dội và còn có thể hấp thu ánh trăng và ánh sao, hắn quả quyết nếu như thăng cấp cho hình nộm này thì nó nhất định có thể mạnh như Phong Ảnh.

“Bỏ ra một triệu linh thạch đổi lại hình nộm ở cảnh giới Chân Dương, đáng lắm”, Diệp Thành nghĩ rồi quyết định: “Tiền hết có thể kiếm thêm, mua nguyên liệu chắc chắn hợp lý”.

“Nào, nào, ra cửa rẽ trái, quay về kiếm tiền đi đã”, phía này, Bàng Đại Xuyên thấy Diệp Thành trầm ngâm thì đã khẽ lấy tay đẩy vào người hắn.

Bị Bàng Đại Xuyên đẩy xích lên một bước, Diệp Thành quay lại nhìn, hắn ghé sát tới gần Bàng Đại Xuyên, cười xoà: “Bàng trưởng lão, con muốn mua nguyên liệu thăng cấp và Tụ Linh Phù, người có thể bớt cho con chút không?”

“Một triệu linh thạch, không trả giá”, Bàng Đại Hải dứt khoát.

Nghe vậy, Diệp Thành bĩu môi: “Nếu không bớt thì người tặng con thêm chút gì cũng được”.

Nói rồi, Diệp Thành không quên chỉ về lư luyện đan cao hơn một trượng: “Nếu không thì người tặng cho con lư luyện đan kia nhé”.

Nghe vậy, Bàng Đại Hải liếc sang lư luyện đan rồi lại nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi cũng biết chọn đấy, giá của cái lư đó cũng tới hai trăm nghìn, vả lại ngươi cũng không phải luyện đan sư, lấy lư luyện đan cũng chẳng để làm gì, đổi món nào rẻ hơn đi, nhân lúc ta vui ta tặng ngươi”.

“Con muốn lấy lư luyện đan đó”.

“Thôi được, ngươi đưa ta thêm mười nghìn, lư luyện đan đó ta tặng cho ngươi”, Bàng Đại Xuyên giơ tay lên.

“Thành công”, Diệp Thành đồng ý ngay lập tức, sau đó lấy ra một cái túi đựng đồ đặt trên bàn quầy.

“Tiểu tử nhà ngươi có nhiều linh thạch vậy sao?”, Bàng Đại Xuyên nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin, ông ta mở túi đựng đồ ra rồi ngó vào trong, bên trong không chỉ có linh thạch mà còn có linh dịch và những thứ linh tinh khác, cộng lại cũng phải một triệu một trăm linh thạch.

“Sở Huyên sư muội đúng là hào phóng, còn thưởng cho ngươi nhiều đồ như vậy nữa”, Bàng Đại Xuyên tấm tắc: “Tiểu tử, ngươi đúng là có được sư phụ tốt.”

Diệp Thành bĩu môi, hắn thầm nghĩ đều là do hắn dùng mạng để đổi lại số tài sản này đấy.

Những gì hắn nói đều là sự thật, linh thạch, linh dịch bên trong túi đựng đồ đều là tài sản hắn có được sau khi đánh lại được nhóm người phía Khổng Tào.

Còn sư phụ xinh đẹp của hắn đến một linh thạch cũng chưa bao giờ đưa cho hắn, ngoài ra cứ đôi ba ngày lại lôi hắn ra tẩn cho một trận, nghĩ tới chuyện này, Diệp Thành lại vô thức sờ vào bên má hơi sưng của mình.

“Đợi đấy, ta đi lấy nguyên liệu cho ngươi”, Bàng Đại Xuyên cất túi đựng đồ rồi quay người đi.

Sau khi Bàng Đại Xuyên rời đi, Diệp Thành mới lấy lại lư luyện đan ở cách đó không xa, sau đó còn không quên lấy thêm vài bình linh dịch.

Chẳng mấy chốc, Bàng Đại Xuyên đã lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành: “Nguyên liệu dùng cho hình nộm thăng cấp, Tụ Linh Phù, còn có một số phương pháp lạc ấn cấm chế bên trong hình nộm đều ở trong đây cả”.

“Đa tạ trưởng lão”, Diệp Thành nhận lấy túi đựng đồ, nhìn vào bên trong và nhận ra bên trong toàn những món đồ sáng lấp lánh, còn có cả một tấm Tụ Linh Phù phát sáng nữa.

“Tiểu tử, Sở Linh sư muội xuất quan chưa?”

“Sở Linh? Ai là Sở Linh ạ?”, Diệp Thành đang chúi đầu nhìn túi đựng đồ thì bất giác ngẩng đầu lên hỏi lại.
Chương 165: Trút giận

“Sở Linh là …, thôi bỏ đi, hôm khác ta tới Ngọc Nữ Phong sau”, Bàng Đại Xuyên không trả lời, chỉ khoát tay rồi lại ngồi trên chiếc đệm hương bồ, sau đó giơ tay, lại lần nữa chìm vào trạng thái tĩnh tâm.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng không hỏi thêm nữa, hắn cất túi đựng đồ rồi rời đi.

Ra khỏi Vạn Bảo Các, Diệp Thành không dừng chân, hắn muốn nhanh chóng quay về để thăng cấp cho Tử Huyên.

Có điều, khi đi qua một góc linh sơn Diệp Thành đột nhiên dừng lại. Hắn trông thấy trên một cây linh thụ to cao đang có hai người bị treo lơ lửng trên đó, cứ thế đu đưa theo chiều gió, nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Hùng Nhị và Tạ Vân sao?

“Ôi chao, chuyện gì thế này?”, Diệp Thành sững người, hắn đi tới dưới gốc cây, ngẩng đầu nhìn Hùng Nhị và Tạ Vân.

Hai tên này mặt mày sưng vù, từ đầu tới chân toàn là dấu chân, vả lại trên đạo bào còn có từng vết rách, đầu tóc rối bời như tổ quạ, người không biết còn tưởng cả hai tên này vừa đánh nhau với chó.

“Chết tiệt, nhìn cái gì mà nhìn, mau thả ta xuống”, thấy người tới là Diệp Thành, Tạ Vân và Hùng Nhị rít lên.

Diệp Thành ho hắng nhưng vẫn ngưng khí thành dao sắc cắt đi tiên thừng đang trói bọn họ.

“Mẹ kiếp”.

“Chết tiệt”.

Vừa được thả xuống, cả hai ngồi phịch xuống đất, miệng lẩm bẩm.

“Sao vậy, ai đánh ngươi?”, Diệp Thành quỳ dưới đất, trong lòng hắn có cảm giác hết sức kỳ lạ, đó chính là nhìn thấy Hùng Nhị và Tạ Vân bị đánh thế này, sao hắn lại thấy vui chứ?

“Tề Dương”, Tề Vân tức tối mắng chửi.

“Khổng Tào”, điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó chính là cái tên mà Hùng Nhị nói ra.

“Các ngươi ăn no rửng mỡ à?”, Diệp Thành đưa hai bình Ngọc Linh Dịch tới trước mặt hai tên: “Khổng Tào thì ta không nói, tên này mặc dù chẳng phải tử tế gì nhưng hắn cũng ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, còn đường huynh của Tề Hạo là Tề Dương mà các ngươi cũng đụng tới? Ta nge nói hắn chính là người xếp thứ tám trong chín đệ tử chân truyền ở nội môn, đánh nhau với hắn không bị dập cho mới lạ”.

“Còn không phải tại ngươi sao?”, Diệp Thành vừa dứt lời, Hùng Nhị và Tạ Vân liền lườm hắn, ánh mắt như muốn toé lửa.

“Ông đây đụng tới ai chứ. Mới sáng sớm, vừa ra khỏi núi đã ăn luôn một cái bạt của tên Khổng Tào”, Hùng Nhị tức tối nói liên mồm bắn hết cả nước bọt ra ngoài.

“Ta thì khác gì, đi ra sau núi hái linh thảo, vừa đi vào đã bị đánh”, Tạ Vân rít lên: “Còn ngươi thì tốt lắm, cả ngày trốn như con rùa rụt cổ ở Ngọc Nữ Phong, bọn ta bị đánh cho hoa mắt rồi đây này”.

Nghe vậy, Diệp Thành vô thức xoa mũi, hắn hiểu ra rằng Tề Dương và Khổng Tào trút giận hết lên đầu Hùng Nhị và Tạ Vân.

Bọn họ đang nói chuyện thì ở phía xa có người đi đến. Người này thân hình to cao lực lưỡng, để vai trần, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, trên tay còn cầm hai cái búa, nếu nhìn kỹ thì đây chẳng phải là Hoắc Đằng sao?

Thấy vậy, Diệp Thành liền nhếch miệng. Nếu nói về Hoắc Đằng thì cũng chẳng khá khẩm hơn Tạ Vân và Hùng Nhị là mấy, mặt mày sưng vù, khắp người toàn dấu chân, đến cả hai cái búa to kệch trông cũng méo xệch đi.

“Ngươi cũng bị đánh sao?”, Tạ Vân và Hùng Nhị nhìn Hoắc Đằng từ đầu tới chân.

“Thừa lời”, Hoắc Đằng tức tối dậm chân: “Tên chó Giang Dương đó, nói đánh một một nhưng lại giở trò với ta”.

“Giang Dương – đường huynh của Giang Hạo”, nói tới đây, Hoắc Đằng liền ném ánh mắt bực dọc sang Diệp Thành.

Được rồi, ba huynh đệ của mình bị đánh trong cùng một ngày, vả lại người ra tay đều là những đường huynh hoặc sư huynh của kẻ thù ở ngoại môn, đây rõ ràng là âm mưu từ trước.

Diệp Thành chắc chắn rằng không chỉ ba người phía Tạ Vân mà Tiêu Cảnh và Vương Lâm cũng chẳng ngoại lệ. Mấy người phía Khổng Tào không tìm được Diệp Thành thì trút giận lên đầu bọn họ.

“Mẹ kiếp, đánh lại”, Tạ Vân tức tối: “Ông đây từ ngày xuất đạo chưa bao giờ bị nhục thế này”.

“Đánh, phải đánh”, Hoắc Đằng và Hùng Nhị cũng mắng chửi bắn toè loe nước bọt.

“Nào, nào, cùng tính kế”.

Dưới gốc cây hiện ra cảnh tượng cả bốn tên chúi đầu thì thầm to nhỏ. Có đệ tử nội môn đi qua thấy bọn họ chúi đầu vào nhau thì tỏ vẻ bất ngờ, không cần nghĩ cũng biết cả bốn tên đang âm mưu gì đó chẳng tốt đẹp rồi.

“Ngươi nhìn cái gì?”, thấy cả đám đệ tử nội môn nhìn mình như nhìn sinh vật lạ, Hùng Nhị lên giọng nạt.

Nghe vậy, đám đệ tử kia lập tức tản đi. Mặc dù bọn họ không sợ Hùng Nhị nhưng sợ cái tên không yên phận như Diệp Thành, bọn họ hãy còn nhớ cảnh tượng mấy ngày trước ở rừng hoang, bốn tên này mặc dù vừa vào nội môn nhưng tên nào tên nấy rất hung hăng.

“Như vậy được không?”, phía này, ba người phía Tề Vân liếc nhìn Diệp Thành: “Bọn chúng không dễ mắc bẫy vậy đâu, nếu kéo cả đám đến thì khả năng cao là chúng ta sẽ bị đánh cho ra trò”.

“Cùng lắm bị đánh thôi”, Diệp Thành nhún vai.

“Vậy ngươi cứ tính cho chuẩn đi”, Hoắc Đằng vỗ vai Diệp Thành sau đó liếc mắt sang Tạ Vân và Hùng Nhị rồi cả ba tên cùng đứng dậy đi về phía sau ngọn núi ở nội môn.

Còn Diệp Thành đợi cả ba tên rời đi thì mới đứng dậy vươn vai, sau đó khiêng theo thanh Thiên Khuyết hung hăng bước đi.

Trên cả đoạn đường đi, Diệp Thành luôn liếc nhìn hết bên nọ đến bên kia. Hắn đang tìm người, mà tìm ai cơ? Đương nhiên là tìm mấy người phía Khổng Tào và Giang Dương rồi. Nếu như thấy một tên trong số đó thì hắn sẽ không do dự mà dẫn dụ bọn họ ra sau núi.

Chẳng mấy chốc, một bóng hình quen thuộc lọt vào tầm mắt. Người đó vừa bước ra khỏi Tàng Thư Các, mặt mày hết sức bình thường nhưng khí tức lại mạnh mẽ, nếu nhìn kỹ thì há chẳng phải Giang Dương sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK