Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1501: Ngăn việc độ kiếp

“Vãn bối trị đạo thương cho tiền bối trước đã”, Diệp Thành lại lần nữa đẩy thiên lôi vào trong cơ thể của Mục Huyền Công, “nếu tiền bối có thể dẫn ra thiên kiếp thần phạt chuẩn Thánh thì việc loại bỏ vu chú thượng cổ kia cũng không phải không thể”.

“Làm vậy liệu có đánh rắn động cỏ không”, Mục Huyền Công nhìn sang Diệp Thành.

“Đánh rắn động cỏ cũng không sao”, Diệp Thành mỉm cười, “là thiên kiếp loại bỏ chú ấn thượng cổ kia, Khô Nhạc đương nhiên sẽ không hoài nghi tiền bối phát hiện chú ấn, theo như ông ta thấy thì chú ấn bị phá cũng chỉ là trùng hợp mà thôi”.

“Vậy thì tốt”, Mục Huyền Công mỉm cười kinh ngạc nhìn Diệp Thành, ông ta thầm nghĩ tiểu bối cảnh giới Thiên trước mặt mình còn khiến ông ta phải bất ngờ hơn trong tưởng tượng, không cần tạo ra động tĩnh lớn mà vẫn xử lý chu toàn mọi việc, với tâm cảnh mức này người cùng tuổi với hắn khó mà có được”.

Mục Huyền Công mỉm cười rồi nhắm mắt lại, để cho Diệp Thành tuỳ ý trị đạo thương cho mình.

Vẻ mặt Diệp Thành hết sức bình tĩnh, hắn thận trọng kiểm soát thiên lôi.

Đạo thương của Mục Huyền Công đã lưu lại trong cơ thể vài trăm năm, vết thương khủng khiếp trên nguyên thần lành lại với tốc độ quá chậm, vì không làm tổn hại đến căn cơ của Mục Huyền Công mà hắn phải thận trọng hơn nhiều.

Đây là một quá trình rất dài.

Thời gian dần trôi, ba ngày đã trôi qua.

Vào tối ngày thứ tư, Diệp Thành dung hoà thiên lôi với tiên hoả, khi chữa trị đạo thương của Mục Huyền Công hắn cũng đồng thời tôi luyện nguyên thần và cơ thể của ông ta.

Sau khi đạo thương liên tục có chuyển biến tốt và cơ thể nguyên thần cũng được tẩy luyện không ngừng, sắc mặt của Mục Huyền Công càng nhuận sắc hơn, không còn nét bệnh tật nữa, khí huyết cạn khô và sức sống được hồi phục.

Thấy vậy, Mục Uyển Thanh vô cùng mừng rỡ, cô lại lần nữa kinh ngạc với cách xử trí của Diệp Thành, đạo thương đeo đẳng bám theo lão tổ vài trăm năm mà rơi vào tay hắn lại có thể biến mất một cách dễ dàng.

Đan dược!

Khi Mục Uyển Thanh còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã lại lãnh đạm lên tiếng.

Nghe vậy, Mục Uyển Thanh lấy đan dược đã chuẩn bị trước ra khỏi tay áo, từng viên đan dược nứt lìa được dung hoà vào trong cơ thể của Mục Huyền Công, là linh dược bù đắp nguyên thần cho ông ta.

Diệp Thành và Mục Uyển Thanh phối hợp rất ăn ý, một người kiểm soát thiên lôi tiên hoả, một người đẩy linh đan diệu dược, Mục Huyền Công giống như cái cây cổ thụ khô héo trùng sinh mọc ra thêm cành nhánh với sinh khí dồi dào sau khi niết bàn.

Tiếp đó lại là bầu không khí im ắng kéo dài.

Trong lúc đó, Mục Trung Thiên và một nhóm trưởng lão của nhà họ Mục có tới đây vài lần nhưng đều bị Mục Uyển Thanh ngăn lại bên ngoài rừng trúc, các lão bối của nhà họ Mục không thiếu những người với thế lực thâm căn cố đế, việc trị đạo thương càng ít người biết càng tốt.

Cho tới tối ngày thứ chín, Diệp Thành mới thở ra một hơi mang theo tàn khí, hắn từ từ thu lại tiên hoả và thiên lôi.

Mục Uyển Thanh tiến lên trước nhưng bị Diệp Thành ngăn lại.

Mục Huyền Công khoanh chân nhắm mắt giống như một lão già ngồi thiền, toàn thân với thần huy bao quanh, trong chốc lát còn có rất nhiều dị tượng đan xen, mặc dù tuổi đã xế chiều nhưng khí huyết của ông ta vẫn rất mạnh mẽ.

“Lại là một việc công đức”, Diệp Thành lau mồ hôi, hắn ngồi phịch xuống nền đất, lấy vò rượu ra khỏi ngực áo.

“Ngươi lại giúp nhà họ Mục ta một lần nữa rồi”, Mục Uyển Thanh mỉm cười, “ngươi đúng là quý nhân của nhà họ Mục”.

“Ba mối ân tình, nhớ lấy”, Diệp Thành giơ ba ngón tay, vẻ mặt dứt khoát.

“Nhớ rồi, ta nhớ cả rồi”, Mục Uyển Thanh hắng giọng, tâm trạng cô lúc này rất hân hoan.

“Ta cần cô nghe ngóng cho ta một việc”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Mục Uyển Thanh.

“Nói”, Mục Uyển Thanh cũng ngồi xuống.

“Cô và tên đê tiện Tạ Vân đó đã lên giường với nhau chưa?”

“Không cần phải nói thẳng vậy chứ?”

“Ta chỉ hiếu kì mà thôi, ta…ừm”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì liền quay đầu nhìn sang Mục Huyền Công ở bên, khí tức của ông ta mạnh lên trông thấy, ông ta đang nhanh chóng tiến gần tới trạng thái Đỉnh Phong.

“Sắp đột phá rồi”, Mục Uyển Thanh vừa ngồi xuống liền đứng bật dậy.

“Thiên kiếp bị đạo thương lấn át, quả là thâm hậu”, Diệp Thành đứng dậy, khuôn mặt nở nụ cười.

“Phá”, Diệp Thành vừa dứt lời, Mục Huyền Công khẽ rít lên, khí huyết của ông ta sục sôi như biển cả, uy lực mạnh mẽ khiến cả rừng trúc này như đóng băng ngay giây phút này.

Rầm!

Màn đêm yên tĩnh bị động tĩnh bất ngờ đó phá vỡ, âm thanh vang vọng khắp Chu Tước Tinh.

Chuẩn Thánh!

Ở tầng thứ chín của U Đô, Nhược Thiên Chu Tước đứng dậy ngỡ ngàng nhìn về một hướng như thể có thể trông thấy hình ảnh của Mục Huyền Công dù cách đó không biết bao xa, “thân mang đạo thương mà có thể tiến giới sao?”

Sao có thể?

Ở tầng thứ tám của U Đô, Khô Nhạc đứng trên một đỉnh núi, ông ta nheo mắt nhìn về thành trì của nhà họ Mục, “Mục Huyền Công thân mang đạo thương còn có thể tiến vào cảnh giới Chuẩn Thánh, lão phu thật sự đã đánh giá thấp ông rồi, xem ra ta phải tặng thêm cho ông một viên đan dược nữa, mặc dù là Chuẩn Thánh thì ông cũng khó có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta”.

Mục Huyền Công, ông được lắm.

Ở tám đại thế gia khác của nhà họ Mục lần lượt có bóng người già nua bay lên trời, tất cả đều là những nhân vật thuộc cấp lão tổ, ánh mắt đổ dồn về phía nhà họ Mục, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, bọn họ đều là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, vả lại không bị đạo thương kiểm soát thế nhưng lại chưa tìm cho mình được thời cơ đột phá, còn Mục Huyền Công thân mang đạo thương lại nghịch thiên tiến giới.

Chuẩn Thánh, có người tiến tới cấp bậc Chuẩn Thánh rồi.

Người ở U Đô đều đổ dồn ánh mắt về một phương, vẻ mặt ai nấy kích động, ánh mắt tỏ rõ sự kính nể.

Chuẩn Thánh! Chuẩn Thánh!

Người kích động nhất vẫn là người nhà họ Mục, bọn họ không ngờ lão tổ của mình lại có thể nghịch thiên đột phá, đây chính là một chuyện đáng mừng, một tu sĩ Chuẩn Thánh xuất hiện, nhà họ Mục từ nay về sau nhất định sang trang sử mới.

Chuẩn Thánh kiếp?

Ở một cổ tinh không biết cách Chu Tước Tinh bao xa có hai lão già lần lượt đứng dậy nhìn về phía Chu Tước Tinh.

Hai người này không hề đơn giản, chính là hai lão tổ của Thanh Long Tinh, đều là tu sĩ cấp bậc Chuẩn Thánh, ở thiên nguyên tinh vực này người ta gọi bọn họ là Thanh Long Song Vương, một người là Thiên Long Vương, một người là Địa Long Vương.

“Là ai đột phá lên Chuẩn Thánh ở Chu Tước Tinh?”, sắc mặt của Địa Long Vương tối sầm cả lại.

“Cho dù là ai tiến giới thì kẻ đó nhất định phải chết”, Thiên Long Vương hắng giọng, “người đâu, đi mời Âm thực Vương, nói rằng điều kiện của Âm Thực Vương đưa ra Thanh Long Tinh ta đồng ý, đêm nay nhất định phải tới, không thể để kẻ đó ở Chu Tước Tinh độ kiếp thành công”.
Chương 1502: Đại địch

Rầm! Đùng! Đoàng!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, trên hư thiên mây và sương xuất hiện choán lấp cả bầu trời mặt đất, trong từng đám mây đen còn có lôi chớp loé lên, từng đạo thiên lôi giống như những con rắn trườn quanh mang theo sức mạnh tịch diệt.

Mục Huyền Công đã bay lên trời giống như một đạo thần mang rẽ qua thiên tiêu, bay ra khỏi thành trì nhà họ Mục.

Ông ta muốn độ kiếp Chuẩn Thiên cho nên lựa chọn nơi không người tránh sinh linh lầm than, lôi phạt của Chuẩn Thánh vô cùng mạnh mẽ, ông ta không muốn con cháu của mình vì bị động ứng kiếp mà gặp nạn.

Mau, mau lên!

Người nhà họ Mục đi theo, đều là tu sĩ cảnh giới Hoàng.

Giống như nhà họ Mục, lão tổ của tám đại thế gia cũng đuổi tới đây, vả lại phía sau bọn họ còn rất nhiều kẻ mạnh khác không phải tới đây để làm loạn mà là để bảo vệ, tránh người của Thanh Long Tinh quấy nhiễu.

Chín đại thế gia ở U Đô mặc dù âm thầm tranh đấu nhưng dù sao cũng là người một nhà, trước nay luôn đoàn kết chống lại bên ngoài.

Hiện giờ Mục Huyền Công tiến giới, trong lòng các lão tu sĩ mặc dù không vui nhưng chức trách nên làm thì vẫn cần phải hoàn thành, nên biết rằng có thêm một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thánh thì sức mạnh của Chu Tước Tinh tăng lên đáng kể, bọn họ cũng sẽ không phải e sợ Thanh Long Tinh làm loạn, Chu Tước Tinh an toàn thì con cháu của bọn họ mới có thể có cuộc sống an yên.

Gia tộc Chu Tước thành chủ của U Đô cũng có rất nhiều kẻ mạnh bay ra, tất cả đều ở cảnh giới Hoàng, trong đó không thiếu tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.

Đi xem xem!

Từ tứ phương tám hướng của Chu Tước Tinh đều có người bay lên trời, Chuẩn Thánh ngàn năm mới xuất hiện, Chuẩn Thánh kiếp nhất định cũng là vạn cổ kì quan.

Động tĩnh hơi lớn rồi!

Trong rừng trúc của nhà họ Mục, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn từng bóng hình bay qua bầu trời mà bất giác ho hắng.

Nói rồi hắn cũng đeo mặt nạ Quỷ Minh lên rồi bay vào hư thiên về phía mà Mục Huyền Công đang độ kiếp, hắn cũng chưa từng thấy tu sĩ Chuẩn Thánh độ kiếp bao giờ nên muốn chứng kiến cảnh tượng huỷ thiên diệt địa đó.

Từ xa, Diệp Thành đã trông thấy một biển lôi, mặc dù cách từ rất xa nhưng hắn vẫn cảm thấy rõ ràng.

Nơi mà Mục Huyền Công độ kiếp chính là một rặng núi trải dài, vì thiên kiếp Chuẩn Thánh nên từng ngọn núi cao sừng sững kia đã bị biển thiên lôi đánh sụp đổ từ lâu.

Người nhà họ Mục tới đây bố trí trận văn.

Người của tám đại thế gia khác cũng lần lượt bay tới đây bố trí xung quanh biển lôi và khắc hoạ trận văn.

Gia tộc Chu Tước chủ thành U Đô cũng tới đây, vả lại còn mang tới tuyệt sát trận để ứng phó với những biến cố có thể xảy ra.

Những tu sĩ chạy tới đây xem độ kiếp cũng không hề ít, trong đó không thiếu kẻ mạnh, đứng rợp tứ phương trong hư thiên, trên mặt đất cũng là từng đám người đen kịt, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Diệp Thành đến rồi, hắn khoác trên mình lớp hắc bào, đeo mặt nạ Quỷ Minh, ẩn náu trong dòng người.

Trong biển lôi, Mục Huyền Công máu me be bét, mỗi một luồng lôi chớp đều mang theo uy lực diệt thế, mỗi một đạo giáng xuống đều khiến da thịt của Mục Huyền Công nứt toạc, cảnh tượng tanh máu này khiến người xem phải thót tim.

Tim ai nấy như treo ngược lên đến tận cổ họng, chỉ sợ Mục Huyền Công không để ý thì sẽ bị lôi chớp đánh tan.

Chiến!

Mục Huyền Công rít lên, mặc dù cơ thể đã già nua nhưng lại có khí thôn tính bát hoang, hết lần này tới lần khác bị lôi chớp thôn tính nhưng cũng liên tiếp nghịch thiên thoát được, ông ta phải phá tan gông cùm xiềng xích.

Tu vi đạt tới mức này đương nhiên ông ta biết thiên kiếp là sự tồn tại thế nào, muốn niết bàn dưới lôi phạt thì cần có khả năng chiến đấu, nếu vượt qua được thì có thể coi là lên chín tầng mây, còn nếu không vượt qua được thì chính là xuống cửu u hoàng tuyền.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, lôi chớp liên tục giáng xuống, càng lúc càng mạnh, vả lại phạm vi biển lôi cũng nhanh chóng thu nhỏ lại.

Chiến!

Mục Huyền Công thi triển thần thông nghịch thiên, một kiếm chém đứt xiềng xích trong hư không sau đó lật tay phá tan biển lôi.

Thiên kiếp thần phạt bị nhấn chìm còn cơ thể đẫm máu tàn phế của Mục Huyền Công cũng ngã khỏi hư thiên dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ông ta đã độ kiếp xong và lúc này ông ta trở thành tu sĩ Chuẩn Thánh thực thụ.

Thành công rồi! Thành công rồi!

Người nhà họ Mục vô cùng phấn khích, chín đại thế gia, gia tộc Chu Tước cũng lần lượt tiến lên trước.

Thế nhưng vào đúng lúc này, ở một phương trong hư thiên đột nhiên có một đạo thần mang tịch diệt bắn tới mang theo thần lực đâm xuyên mạnh mẽ, cứ thế đâm xuyên qua bầu trời, mục tiêu chính là Mục Huyền Công.

Đòn tấn công của cảnh giới Chuẩn Thánh!

Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, thần mang tịch diệt mạnh mẽ kia bảo vệ trận pháp của Mục Huyền Công đã bị đâm thủng, đòn tuyệt sát nhằm vào Mục Huyền Công trong trạng thái yếu ớt, làm sao cóthể địch lại đòn công kích của cảnh giới Chuẩn Thánh này.

Lão tổ!

Ánh mắt người nhà họ Mục hằn lên từng tia máu, bọn họ điên cuồng xông lên, chín đại thế gia và gia tộc Chu Tước cũng vậy.

Có điều cảnh tượng Mục Huyền Công bị tuyệt sát lại không hề xảy ra, đạo thần mang tịch diệt kia bị một bàn tay trong suốt giáng từ trên trời xuống đánh tan.

Trên hư thiên, một bóng hình xuất hiện trong bộ y phục màu trắng như tuyết, phong thái phong hoa tuyệt đại, đó chính là Nhược Thiên Chu Tước.

“Đường đường là Chuẩn Thánh mà lại đánh lén, các ngươi không sợ hậu nhân chê cười sao?”, giọng Nhược Thiên Chu Tước lạnh băng mang theo uy nghiêm, bà ta nhìn thiên địa tối đen.

“Vậy thì đã sao?”, tiếng cười u ám vang lên, trong bóng tối có hai lão già bước ra, một người mặc huyết bào, một người mặc hắc bào, nếu nhìn kĩ thì chính là Thiên Long Vương và Địa Long Vương của Thanh Long Tinh.

Phía sau hai người bọn họ còn có mây và sương cuộn trào, lấp ló trong đó là vô số kẻ mạnh, người ngự kiếm, người cưỡi linh thú, người đạp trên mây và sương, trận thế vô cùng khủng khiếp.

Thấy vậy, không chỉ kẻ mạnh ở U Đô mà đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng phải cau mày.

Giết!

Thiên Long Vương hắng giọng lạnh lùng, ông ta cùng với Địa Long Vương sát phạt tới, cả hai hợp sức tế ra một đạo thanh long cổ ấn, long ấn thần quang chiếu rọi, nơi nào nó chiếu tới thì vạn vật cũng tiêu tán.

Thánh nhân binh.

Trong đám người, Diệp Thành nheo mắt nhìn ra Thanh Long cổ ấn chính là pháp khí của cấp bậc thánh nhân.

Phụt! Phụt! Phụt!

Thanh Long cổ ấn với uy lực huỷ thiên diệt địa, biển ánh sáng nó quét ra nhấn chìm từng lớp người, đến cả tu sĩ cảnh giới Hoàng cũng khó có thể chống lại nổi thần uy của thánh nhân binh.

Nhược Thiên Chu Tước hắng giọng lạnh lùng, bà ta bước lên trời cao, tay cầm thần kiếm màu đỏ gạch, một kiếm trảm ra biển ánh sáng của thanh long cổ ấn.

Thánh binh Chu Tước!

Trong dòng người, Diệp Thành nhìn chăm chú vào thần kiếm màu đỏ gạch trong tay Nhược Thiên Chu Tước giống như thể hắn đã từng nghe nói tới uy danh của thanh kiếm này, đó chính là thần kiếm mà gia tộc Chu Tước lưu truyền, uy lực vô song.

Giết!

Thiên Long Vương và Địa Long Vương cứ thế bay về phía Nhược Thiên Chu Tước.

Nhược Thiên Chu Tước tỏ ra không hề sợ hãi, một mình chống lại hai vị vương, cả ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thánh đại chiến, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, thiên địa nứt lìa, đặc biệt là mỗi lần hai thánh binh va chạm vào nhau, dù chỉ là phần uy lực còn sót lại cũng khiến người ta không đủ sức mà phản kháng.

Giết!

Giết!

Kẻ mạnh của Chu Tước Tinh và Thanh Long Tinh cũng xông lên, liên tục có người bay vào hư thiên, rồi lại có người ngã khỏi hư thiên, đây là chiến tranh, cảnh tượng đẫm máu khiến người ta choán mắt.

Diệp Thành cũng lấy Bá Long Đao ra, xông vào trận địch.

Một tu sĩ cảnh giới Thiên, muốn chết!

Một tu sĩ Chuẩn Hoàng của Thanh Long Tinh bật cười lạnh lùng, tung chưởng giáng xuống.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn chém ra một đao khiến tu sĩ Chuẩn Hoàng kia không sao tin nổi, còn chưa ngã ra đất đã bị chưởng đánh của Diệp Thành dội tới, nguyên thần tịch diệt.

Thấy vậy, một tu sĩ Chuẩn Hoàng khác của Thanh Long Tinh cũng bay đến, chém nhát kiếm lăng thiên muốn tiêu diệt Diệp Thành.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn né qua nhát kiếm sau đó sát phạt tới phía trước tu sĩ Chuẩn Hoàng kia, hắn không nói thêm lời nào, cứ thế vung đao trảm xuống đầu tên này, nguyên thần tên này lập tức tiêu tán.

Cảnh tượng này khiến các tu sĩ của Chu Tước Tinh và Thanh Long Tinh đang đại chiến cũng phải thẫn thờ, một tu sĩ cảnh giới Thiên mà có thể tuyệt sát chính diện tu sĩ cảnh giới Hoàng sao?

Phụt! Phụt!

Trong tiếng kinh ngạc, Diệp Thành lại tiếp tục vung đao, những nơi hắn đi qua máu chảy thành sông, điều đáng ngạc nhiên đó là kẻ mạnh của Chu Tước đều phải thẫn thờ, từ bao giờ mà cảnh giới Thiên lại mạnh đến mức kinh người, giết cả tu sĩ Chuẩn Hoàng và Hoàng một cách dễ dàng như vậy?

Ừm?

Khi Diệp Thành đang xông lên sát phạt thì chợt ngẩng đầu nhìn về một hướng trong hư thiên: “Còn có cả Chuẩn Thánh”.

Diệp Thành vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười vang vọng khắp thiên địa, chẳng khác gì âm thanh từ Cửu U vọng đến, tiếp đó là luồng áp lực mạnh mẽ đó là uy lực thuộc về Chuẩn Thánh.

Chuẩn Thánh!

Kẻ mạnh của Chu Tước Tinh đang đại chiến cũng vô thức ngẩn đầu nhìn, thấy một bóng người mặc y phục màu đỏ bước từ hư thiên xuống, huyết hải cuộn trào, bên trong huyết hải còn có vô số oán linh đang gào thét khiến người ta phải rùng mình.

“Âm Thực Vương”, thấy người tới, sắc mặt của Nhược Thiên Chu Tước vô cùng khó coi.

“Chu Tước, bà vẫn khoẻ chứ?”, Âm Thực Vương cười u ám để lộ ra bộ răng trắng bóc.
Chương 1503: Một chiêu đánh bại

Rầm! Đoàng

Trên hư thiên, áp lực từ bốn tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thánh quá mạnh khiến thiên địa vang lên những tiếng động dữ dội.

Sự xuất hiện của Âm Thực Vương khiến sắc mặt của Nhược Thiên Chu Tước trở nên nghiêm trọng.

Vẻ mặt đó của bà ta như thể biết được sức mạnh của Âm Thực Vương tới nhường nào, đó chính là tu sĩ cùng cấp với Nhược Thiên Chu Tước, đối phương có ba người ở cảnh giới Chuẩn Thánh, một đấu ba, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.

Đáng chết!

Mục Huyền Công được bảo vệ ở phía sau nắm chặt bàn tay, ông ta không ngờ rằng chỉ một thiên kiếp của mình mà lại kéo theo cả ba tu sĩ Chuẩn Thánh.

Ông ta vừa độ xong kiếp, ở trạng thái vô cùng yếu ớt, đừng nói là đấu với tu sĩ Chuẩn Thánh, cho dù là tu sĩ cảnh giới Hoàng thì cũng có thể tiêu diệt ông ta, Thanh Long Tinh sẽ không cho ông ta cơ hội hồi phục trạng thái Đỉnh Phong.

Giết!

Trận đại chiến tạm dừng chốc lát, vì tiếng hắng giọng của Thiên Long Vương mà lại lần nữa bùng nổ.

Giết!

Tu sĩ của Thanh Long Tinh người nào người nấy mặt mày tôi độc, quan trọng hơn cả là phía bọn họ có ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, đây chính là hậu thuẫn vững chắc khiến tinh thần của binh sĩ ở Thanh Long Tinh lên cao hơn bao giờ hết.

So với Thanh Long Tinh, khí thế của Chu Tước Tinh vì sự xuất hiện của Âm Thực Vương mà giảm sút đáng kể, bọn họ bị đánh đến mức liên tiếp lùi về sau, một tu sĩ Chuẩn Thánh đủ để khiến kết cục này phải thay đổi.

Phụt! Phụt! Phụt!

Chu Tước Tinh có thể coi là vô cùng thảm hại, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Ở một hướng khác, bố tu sĩ Chuẩn Thánh đại chiến khiến thiên địa nứt lìa, Nhược Thiên Chu Tước toàn thâm đẫm máu, một mình bà ta chiến đấu với bốn tu sĩ Chuẩn Thánh, cho dù bí pháp của bà ta thông thiên đến mấy thì cũng vẫn bị áp chế, liên tục phun ra máu vào hư thiên.

“Diệt Mục Huyền Công”, Thiên Long Vương cười u ám nhìn sang Âm Thực Vương.

“Được thôi”, Âm Thực Vương cười u ám, ông ta lập tức thoát ra khỏi vòng chiến đấu và sát phạt về một phương.

“Đứng lại”, Nhược Thiên Chu Tước lập tức sát phạt theo.

“Đối thủ của bà ta là chúng ta”, Thiên Long Vương và Địa Long Vương quét ngang bầu trời chặn đường đi của Nhược Thiên Chu Tước.

“Cút”, Nhược Thiên Chu Tước trảm ra một dòng ngân hà nhưng lại bị biển ánh sáng của thanh long cổ ấn tiêu diệt, Thiên Long Vương và Địa Long Vương hợp sức thi triển đại thần thông cứ thế kìm chân Nhược Thiên Chu Tước.

“Loại sâu kiến mà muốn ngăn cản ta?”, ở một hướng khác, Âm Thực Vương tung một chưởng vào kẻ mạnh chắn trước người Mục Huyền Công.

“Mục Huyền Công, nguyên thần Chuẩn Thánh là của ta”, Âm Thực Vương cười u ám, ông ta vươn tay ra tóm về phía Mục Huyền Công đang khoanh chân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Mục Huyền Công khó có thể thoát chết.

“Đáng chết”, Nhược Thiên Chu Tước sát khí ngút trời, bà ta muốn tới cứu nhưng lại bị hai tên Vương của Thanh Long Tinh cướp mất cơ hội.

“Đáng chết”, thánh chủ Chu Tước là Nhược Thiên Trung Hoàng dẫn theo kẻ mạnh xông lên sát phạt nhưng lại bị chặn lại ở một phương.

“Đáng chết”, Mục Trung Thiên đôi mắt đỏ ngầu, ông ta nhìn Âm Thực Vương rồi sát phạt về phía lão tổ nhưng đành bất lực.

Đúng lúc tứ phương tuyệt vọng, một đao mang màu vàng kim trảm xuống, trảm diệt thủ ấn của Âm Thực Vương, một người mặc hắc bào chắn trước người Mục Huyền Công.

Diệp Thành!

Nhược Thiên Chu Tước đang đại chiến cũng thẫn thờ, bà ta không ngờ Diệp Thành lại sát phạt ra vào lúc này, bà ta cũng không ngờ rằng hắn mới chỉ ở cảnh giới Thiên lại dám đối đầu với tu sĩ Chuẩn Thánh trực diện.

Một tu sĩ Chuẩn Thánh, đáng chết!

Âm Thực Vương cười u ám, ông ta tung chưởng vào hư thiên.

Bát hoang chưởng!

Diệp Thành bay lên trời, chín đạo bát hoang chưởng hợp lại thành một, dung hợp với rất nhiều bí thuật, dung hợp với hỗn độn đạo, dung hợp với chiến ý vô địch, dung hợp với sức mạnh huyết mạch, dung hợp với sức mạnh luân hồi để đấu lại với Âm Thực Vương.

Rầm!

Chưởng ấn va vào nhau tạo ra âm thanh chấn động.

Ngay sau đó, nắm tay của Diệp Thành nứt ra, cả cơ thể bay đi.

Đây…!

Những người đang đại chiến đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ kinh ngạc vì Diệp Thành vẫn còn sống, đối đầu với tu sĩ Chuẩn Thánh mà chưa mất mạng.

Thú vị!

Âm Thực Vương cười u ám, trong ánh mắt đỏ ngầu còn mang theo nét dị thường.

Mau đi!

Mục Huyền Công rít lên, từ khi biết kẻ mặc hắc bào chính là Diệp Thành thì ông ta cũng biết rằng hắn không phải là đối thủ của Âm Thực Vương, cảnh giới của hai người chênh lệch quá xa, đây căn bản không phải cùng cảnh giới.

Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hắn nôn ra máu, thánh thể đẫm máu, hắn có khả năng chiến đấu của tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong nhưng trước mặt tu sĩ Chuẩn Thánh thì còn kém xa, đó là sự trấn áp tuyệt đối về tu vi.

Âm Thực Vương lại lần nữa vung tay huyễn hoá ra đại ấn che trời, mỗi một luồng khí tức bên trên đều rất nặng.

Diệp Thành nhanh chóng lùi về sau đến bên cạnh Mục Huyền Công.

Rầm!

Đại ấn của Âm Thực Vương giáng xuống, trên mặt đất để lại chưởng ấn khổng lồ.

Mây khói tản đi nhưng lại không thấy bóng dáng Diệp Thành và Mục Huyền Công đâu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng bọn họ đã chết, chết dưới chưởng ấn của Âm Thực Vương và tan thành mây khói, đến một mảnh cơ thể cũng không hề sót lại trên đời.

Mọi thứ trên thế gian chìm vào im lặng trong giây phút này.

Chu Tước Tinh cách cả nghìn năm mới xuất hiện tu sĩ Chuẩn Thánh nhưng lại cứ thế chết thảm.

Ngươi đáng chết.

Kẻ mạnh của nhà họ Mục gằn giọng cứ thế mở ra đường máu liều mạng với Âm Thực Vương.

Kẻ mạnh của tám đại thế gia và gia tộc Chu Tước cũng phẫn nộ, lần lượt thiêu đốt thọ nguyên để đổi lại sức chiến đấu mạnh mẽ.

Một đám sâu kiến!

Âm Thực Vương rít lên thi triển đại thần thông quét từng đám một.

Trận huyết chiến giữa đất trời càng trở nên khốc liệt, thây chất thành núi máu chảy thành sông, Mục Huyền Công đã bị tiêu diệt nhưng Thanh Long Tinh tại không hề tỏ ra có ý định rút quân, trông có vẻ như bọn họ muốn tiêu diệt Chu Tước Tinh ngay trong ngày hôm nay.

Bên trong hố đen không gian, Diệp Thành đốt hoả châu.

Không sai, vào giây phút cuối cùng hắn đã bước vào hố đen không gian, ngoài hắn ra thì còn có Mục Huyền Công, so với bên ngoài thì không gian này là an toàn nhất, Âm Thực Vương thần thông có mạnh đến mấy cũng không thể vào đây được.

“Đây…đây là đâu?”, Mục Huyền Công ngỡ ngàng nhìn bóng tối vô tận trước mắt.

“Hố đen không gian”, Diệp Thành mỉm cười lau đi dòng máu nơi khoé miệng.

“Hố đen không gian?”, Mục Huyền Công thẫn thờ, ông ta lại mở mắt nhìn, ông ta đã từng nghe nói tới hố đen không gian nhưng chưa bao giờ vào đây, hiện giờ ở hố đen không gian, ông ta cảm thấy an toàn hơn bội phần.

“Ngươi có thể tự do ra vào hố đen không gian sao?”, nghĩ rồi Mục Huyền Công ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành.

“Việc này để sau vãn bối nói với tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhét túi càn khôn vào người Mục Huyền Công, “bên trong này có đan dược đủ để tiền bối bổ sung lại những tiêu hao sau khi độ Thiên kiếp, còn nữa tiền bối ở trong này không được đi đâu hết, đợi sau khi đánh lùi đám súc sinh Của Thanh Long Tinh vãn bối lại tới đón người”.

“Có thể tự do ra vào hố đen không gian, đây là thần thông thế nào chứ?”, Mục Huyền Công kinh ngạc, ông ta càng thêm hiếu kỳ về thân phận của Diệp Thành, rốt cục hắn có lai lịch gì, rõ ràng là nghịch thiên.

Sau khi ổn định tâm lý, Mục Huyền Công lại nhìn vào hố đen không gian.

Không biết vì sao mà khi ở trong hố đen không gian ông ta lại cảm thấy sợ hãi, ông ta không sợ chết nhưng lại sợ bóng tối, nguy hiểm và sự mơ hồ không biết trước khiến ông ta dù ở cảnh giới Chuẩn Thánh cũng phải e sợ.

Thu lại ánh mắt, Mục Huyền Công mở túi đựng đồ và lấy đan dược bên trong ra.

Phụt! Phụt! Phụt!

Giữa thiên địa tăm tối, trận đại chiến vẫn diễn ra vô cùng khốc liệt, mạng người như cỏ rác, máu tươi nhuộm đỏ hư thiên và đại địa, khiến cho tinh không này khoác lên mình một lớp mạng huyết sắc, khiến cho sơn hà rộng lớn giống như Cửu U chốn địa ngục.

Có thể thấy Chu Tước Tinh đã ở thế yếu.

Rầm!

Trên hư thiên, Mục Trung Thiên bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh ngã khỏi hư thiên, khi ngã xuống đất đã là một vũng máu.

Phía sau đó, thánh chủ của tám đại thế gia, thánh chủ của Chu Tước Tinh cũng bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh khỏi thương không, sức mạnh của tu sĩ Chuẩn Thánh khiến người ta phải kinh ngạc, sư tôn ở cảnh giới Hoàng tầng thứ chín cũng không thể nào tạo thế cân bằng.

Chết đi!

Âm Thực Vương vung tay muốn tiêu diệt người của Mục Trung Thiên.

Thế nhưng đúng giây phút này, Diệp Thành từ hố đen không gian bay ra ngoài đáp đúng vào bên cạnh Âm Thực Vương.
Chương 1504: Đối đầu với tu sĩ Chuẩn Thánh

Ừm!

Thấy bên cạnh Âm Thực Vương đột nhiên có một người xuất hiện, rất nhiều người tỏ ra thẫn thờ.

Người ngỡ ngàng nhất vẫn là Âm Thực Vương, ông ta là tu sĩ Chuẩn Thánh, bên cạnh đột nhiên có một người xuất hiện mà không hề có dự báo trước, trong khi đó ông ta lại không hề cảm nhận được gì, và lại điều khiến ông ta bất ngờ hơn cả đó là kẻ đột nhiên xuất hiện này lại chính là kẻ mà trước đó bị một chưởng của ông ta đánh bay đi.

Người cũng rơi vào trạng thái ngỡ ngàng còn có Diệp Thành, hắn không ngờ rằng sau khi ra khỏi hố đen không gian hắn lại xuất hiện ngay bên cạnh Âm Thực Vương.

Hắn còn chưa chết!

Không chỉ Âm Thực Vương mà đến cả Nhược Thiên Chu Tước, hai vị Vương của Thanh Long Tinh, lão tổ và thánh chủ của chín đại thế gia cùng tất cả mọi người có mặt đều vô cùng bất ngờ, đó là một đòn công kích của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, ấy thế mà tu sĩ ở cảnh giới Thiên lại không chết.

Thần thương!

Bầu không khí im ắng trong chốc lát cuối cùng bị tiếng hắng giọng của Diệp Thành phá vỡ, hắn sử dụng bí thuật thần thương.

Hự!

Âm Thực Vương giây phút trước còn đang thẫn thờ thì lập tức trúng chiêu, ở khoảng cách gần như vậy, Diệp Thành lại ra tay tốc độ, cho dù tu vi của ông ta ở cảnh giới chuẩn thánh thì cũng không kịp né tránh, nguyên thần bị thần thương thần mang đánh trúng.

Thần thương! Thần thương! Thần thương!

Trong giây phút ngắn ngủi Diệp Thành nắm bắt cơ hội, liên tục tung thần thương.

Âm Thực Vương từ sau khi trúng một đòn thần thương thì đầu óc choáng váng, bị Diệp Thành liên tiếp đánh lùi, mỗi một bước lùi đều dẫm tan một phần hư thiên.

Đây…!

Nhìn cảnh tượng này, rất nhiều người phải kinh ngạc, đó là tu sĩ Chuẩn Thánh, ấy vậy mà bị tu sĩ cảnh giới Thiên đánh lùi.

A…!

Âm Thực Vương rít lên, dù sao ông ta cũng là tu sĩ Chuẩn Thánh, nguyên thần mạnh mẽ mặc dù liên tiếp bị thần thương đánh trúng nhưng vẫn có thể nhanh chóng tỉnh lại, dưới sự vận chuyển của bí thuật, vết thương về nguyên thần của ông ta cũng nhanh chóng tiêu tan.

Đột nhiên, Diệp Thành vừa định xông lên trước chuẩn bị tung thần thương thì lập tức bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh bay đi, trong lúc hắn bay đi, lớp hắc bào che đi cơ thể chợt nổ tung để lộ ra chân dung của hắn.

“Diệp…Diệp Thành?”, rất nhiều người có mặt đều tròn mắt ngơ ngác, bọn họ ngỡ ngàng nhìn vào hư thiên.

“Kẻ khiến Âm Thực Vương liên tiếp phải chịu trận lại là Diệp Thành?”

“Nghịch thiên rồi”.

“Hắn chính là Diệp Thành?”, lão tổ và thánh chủ của tám đại thế gia đều thốt lên kinh ngạc, mấy ngày nay U Đô nhốn nháo chẳng phải đều là vì Diệp Thành sao? Một ngày liên tiếp trảm hơn ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng.

“Ngươi đáng chết, ngươi đáng chết”, trong tiếng ngỡ ngàng, Âm Thực Vương gằn lên phẫn nộ như tiếng sấm rền, uy lực của Chuẩn Thánh huỷ thiên diệt địa, ông ta đường đường là tu sĩ Chuẩn Thánh nhưng lại bị một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên đánh lùi, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.

“Chuẩn Thánh quả nhiên đáng sợ”, ở phía đối diện trên hư thiên, Diệp Thành bò dậy, miệng phun ra máu, dưới sự áp chế tuyệt đối về tu vi, bí thuật khó có thể nghịch chuyển, sức mạnh của Âm Thực Vương khiến hắn phải kinh ngạc.

“Ép ta liều mạng”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, quang hồng màu vàng kim chiếu lên trời từ đỉnh đầu.

“Hoang Cổ Thánh Thể”, trong đôi mắt của Âm Thực Vương như có ngọn lửa bùng cháy, đến cả Thiên Long Vương và Địa Long Vương cũng phải quay đầu sang nhìn, trong đôi mắt hiện lên thần mang nóng rực.

“Hoang…Hoang Cổ Thánh Thể”, lời nói của Âm Thực Vương đều đến tai tất cả mọi người, tất cả đổ dồn ánh mắt sang nhìn Diệp Thành.

“Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là không ngờ”.

“Huyết mạch Thánh Thể có thể sánh ngang với Đại Đế lại tái hiện nhân gian”, ai nấy đều kinh ngạc, cho dù là ở Chu Tước Tinh hay Thanh Long Tinh thì trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên thần mang chói loá, có quá nhiều người tỏ rõ vẻ tham lam.

“Bắt thánh thể”, khi tất cả mọi người đang ngỡ ngàng thì hai vị Vương của Thanh Long Tinh bỏ lại Nhược Thiên Chu Tước mà sát phạt về phía Diệp Thành.

“Đối thủ của ngươi là ta”, Nhược Thiên Chu Tước di chuyển, bà ta vung thần kiếm chặn hai người kia giữa hư thiên.

“Cút”, hai vị Vương của Thanh Long Tinh gằn lên phẫn nộ, bọn họ hợp lức tế ra thanh long cổ ấn nhưng vẫn khó có thể phá được đòn kiềm chân của Nhược Thiên Chu Tước.

“Huyết mạch Thánh Thể, là của bản thánh”, ở một hướng khác, Âm Thực Vương thấy ba người phía Nhược Thiên Chu Tước đấu rất hăng thì bật cười không hề kiêng dè, ông ta di chuyển ra cách đó tám trăm trượng, bàn tay khô gầy vươn ra tóm về phía Diệp Thành.

“Ông cho rằng ta dễ chơi vậy sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lật tay lấy ra roi đả thần tiên rồi lập tức biến mất, khi xuất hiện lại thì lập tức vung roi cứ thế quất thật mạnh vào đỉnh đầu của Âm Thực Vương.

A!

Âm Thực Vương bị đánh tới mức trở tay không kịp, roi đả thần tiên chuyên đánh vào nguyên thần, đầu ông ta ong ong, cơn đau đớn dội đến.

Đáng chết!

Mặt mày Âm Thực Vương tôi độc, ông ta tung một chưởng vào hư thiên.

Tiếp tục!

Diệp Thành lại biến mất rồi lại xuất hiện, roi đả thần thiên rung lên.

Mới chỉ mười mấy hiệp, Diệp Thành sử dụng cách đánh mặt dày thế này, hắn dùng thiên đạo trốn vào hố đen không gian, tính toán chuẩn vị trí rồi lại sát phạt ra, mỗi một lần xuất hiện đều đánh tới mức Âm Thực Vương trở tay không kịp.

Những người có mặt cho dù là tu sĩ của Thanh Long Tinh hay Chu Tước Tinh thì đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Lại nhìn vào Mục Huyền Công trong hố đen không gian, ông ta lúc này hết sức thẫn thờ.

Mục Huyền Công đang cố gắng hồi phục lại và bù đắp lại tiêu hao thế nhưng Diệp Thành liên tiếp chạy ra chạy vào, vả lại mỗi lần xuất hiện, vị trí của hắn lại khác nhau, hắn dừng chân trong phút chốc sau đó lập tức biến mất.

Cũng may Mục Huyền Công là tu sĩ Chuẩn Thánh, ông ta đã chứng kiến quá nhiều chuyện trên đời, nếu như đổi lại là người khác thì tám phần là sẽ bị dọa đến mức bật khóc.

A…!

Bên ngoài vang lên tiếng gằn của Âm Thực Vương.

Âm Thực Vương điên cuồng gào thét, mái tóc buông xoã, mặt mày tôi độc, ông ta điên cuồng vung sát kiếm cái thế.

Thế nhưng điều khiến ông ta phát điên đó là hết lần này tới lần khác ông ta không nắm bắt được vị trí của Diệp Thành, càng không biết Diệp Thành đang sử dụng thần thông gì mà chốc chốc biến mất, chốc chốc lại xuất hiện vô cùng dị thường, ông ta đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thánh mà không thể làm gì hơn.

Diệp Thành lại biến mất, lần này hắn không quên đánh một chiêu về phía Mục Huyền Công.

Tiếp tục!

Nói rồi Diệp Thành lại bay ra.

Thiên địa thành lồng giam!

Lần này Âm Thực Vương đã thông minh hơn, ông ta sử dụng bí thuật cấm kị phong ấn hư thiên trong phạm vi trăm trượng xung quanh.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành vừa chạy đi thì lập tức bị chặn lại.

Chết đi!

Âm Thực Vương gằn lên chém ra một kiếm.

Mở cho ta!

Diệp Thành lập tức mở ra ma đạo, hắn sử dụng sức mạnh luân hồi ngưng tụ thành một thanh thần kiếm vô hình trảm tan cấm cố trong không gian, tiếp đó là thông qua Thúc Địa Thành Thốn trốn thoát ra ngoài.

Có điều tốc độ của hắn vẫn chậm, hắn bị Âm Thực Vương trảm trúng, một cánh tay lập tức bị trảm diệt.

Thấy vậy, Diệp Thành không nói lời nào, hắn quay người chạy đi.

Đứng lại!

Âm Thực Vương bay ngang thiên không, cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.

Thúc địa thành thốn!

Thúc địa thành thốn!

Thúc địa thành thốn!

Diệp Thành liều mạng thi triển bí thuật này, hết lần này tới lần khác nhảy vọt, liên tục né qua đòn công kích của Âm Thực Vương trong gang tấc, cũng may công phu bỏ trốn của hắn có thể coi là vô địch thiên hạ, nếu như đổi lại là tu sĩ cảnh giới Thiên khác thì đã bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh tan xác từ lâu rồi.

Giao hắn cho ta!

Diệp Thành chạy về phía xa, hắn không quên truyền âm cho Nhược Thiên Chu Tước.

Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước không yên tâm nhưng vẫn tin Diệp Thành, tin rằng hắn có thể thành công khống chế Âm Thực Vương.

Khốn khiếp!

Thấy Âm Thực Vương đi truy đuổi, hai vị Vương của Thanh Long gằn lên, bọn họ tức tối vì thứ nhất, Âm Thực Vương không màng tới đại cục, thứ hai là vì Nhược Thiên Chu Tước ngăn cản bọn họ, vì bọn họ cũng muốn có huyết mạch thánh thể của Diệp Thành.

Ngu ngốc! Ngu ngốc!

Ở phía xa vang lên tiếng rít của Diệp Thành, hắn không hề an phận, vừa liều mạng bỏ trốn vừa không quên quay đầu mắng chửi Âm Thực Vương.

Đây chính là chiến thuật của hắn, dùng cách kích tướng này dụ Âm Thực Vương ra khỏi Chu Tước Tinh, như vậy thì áp lực phía Nhược Thiên Chu Tước sẽ giảm đi, còn hắn thì không thiếu gì cách thoát thân.

Giết! Giết! Giết!

Sự thực chứng minh chiến thuật của Diệp Thành rất thành công.

Âm Thực Vương kích động, ông ta điên cuồng truy sát và đâu còn nhớ tới lời hứa với hai vị Vương của Thanh Long, đầu ông ta lúc này chỉ có giết chóc, huyết mạch thánh thể của Diệp Thành đã choán lấp mọi suy nghĩ của ông ta, so với hai trăm nghìn nguyên thạch mà hai vị Vương kia hứa hẹn thì ông ta lại hứng thú với huyết mạch thánh thể của Diệp Thành nhé.

Ngu ngốc!

Diệp Thành mắng chửi câu cuối cùng, hắn sử dụng bí thuật thúc địa thành thốn trốn ra khỏi Chu Tước Tinh.

Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi Chu Tước Tinh từ khi tới đây.
Chương 1505: Tinh không

Đây là tinh không sao?

Diệp Thành vừa bay tới đây thì liền đảo mắt nhìn tứ phương.

Tinh không bao la vô tận không nhìn thấy điểm cuối cùng, xung quanh rất nhiều thiên thạch với đủ hình thù kì dị, tảng to thì như núi mà tảng bé cũng phải như vại rượu.

Ngoài những thiên thạch hỗn loạn đó thì có thể nhìn thấy vô số cổ tinh lớn nhỏ đủ loại, giống như từng món đồ cổ được phô bày, có những tảng thiên thạch loé lên ánh sáng ảm đạm như mang theo hàng chục triệu sinh linh, có những tảng thiên thạch lại tử tịch u ám không hề có chút sinh khí, ấy thế nhưng chúng lại đứng cùng với nhau tạo nên một mảng đủ màu sắc trên hằng cổ tinh không.

Bầu trời bao la rộng lớn!

Diệp Thành kinh ngạc bởi tinh không vô tận này, hắn đứng đây tưởng chừng chỉ như hạt cát bụi.

Trong chốc lát, Diệp Thành không quên quay đầu nhìn Chu Tước Tinh.

Có lẽ vì cách quá xa nên Chu Tước Tinh đã bị lớp mây và sương che mờ, nó chính là một vì sao hình tròn khổng lồ với cát chảy quanh, có tinh vân lượn lờ loé lên ánh sáng rực rỡ. Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn quan sát và có thể nhìn thấy núi non sông ngòi trên Chu Tước Tinh.

Diệp Thành tấm tắc, hắn chỉ biết Chu Tước Tinh biên vực vô bờ nhưng lại không biết cũng chỉ là một vì sao giữa vũ trụ rộng lớn, hắn của trước đây chỉ có thể nhìn vào trời sao xa xôi nhưng lại không ngờ có ngày lại đứng giữa bầu trời sao vô tận ấy.

Giết! Giết! Giết!

Âm Thực Vương truy sát khiến Diệp Thành phải gạt mọi suy nghĩ sang một bên.

Diệp Thành vội quay người, hắn thi triển thúc địa thành thốn, chân bước lên một tảng thiên thạch, bước ra cả vài nghìn trượng.

Âm Thực Vương thân mang đại thần thông, ông ta cũng di chuyển tới sát nút với Diệp Thành, trong tay còn liên tục đánh ra thần thông cái thế, từng tảng thiên thạch hoá thành tàn tro, từng vì sao nhỏ cũng nát tan.

Diệp Thành không dám chậm trễ, hắn di chuyển nhanh như một đạo thần mang.

Phía sau hắn, Âm Thực Vương giống như một đạo thần hồng.

Cả hai người vút ngang qua bầu trời tạo thành hai quỹ đạo tuyệt đẹp.

Woa! Sao chổi!

Khi bay qua một cổ tinh nhỏ màu xanh da trời, Diệp Thành còn nghe thấy giọng nói dị thường của người trên cổ tinh này.

Quả thực cả hai người lúc này không khác gì hai chòm sao chổi.

Người phàm!

Thần thức quét qua, Diệp Thành thẫn thờ, hắn nhận ra trên hành tinh nhỏ màu xanh trời kia không có linh của tu sĩ, cũng có thể nói rằng ở trên đó không hề có tu sĩ mà là người phàm chưa từng tu đạo.

Diệp Thành đảo mắt, hắn còn tưởng rằng Chư Thiên Vạn Vực đều là tu sĩ.

Hiện giờ xem ra Chư Thiên Vạn Vực vô số vì sao nhưng không phải vì sao nào cũng có sinh linh, cũng không phải vì sao có sinh linh nào cũng tồn tại tu sĩ.

Thú vị!

Diệp Thành lẩm bẩm, pháp lực cuộn trào, bộ pháp tăng nhanh.

Hắn vừa đi thì Âm Thực Vương đã đuổi tới, ông ta tung một chưởng đánh tan một vì sao u tịch, tiếp đó phần trán của ông ta có huyết mang bay ra muốn trảm diệt nguyên thần của Diệp Thành.

Diệp Thành chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nguyên thần đau đớn, hắn lập tức quay người, bí thuật thái hư động vận chuyển thôn tính huyết mang kia, sau đó hắn lập tức lùi về sau né qua nhát kiếm tịch diệt của Âm Thực Vương.

Cấm!

Thấy Diệp Thành lại định bỏ trốn, Âm Thực Vương vung tay chỉ về phía hắn.

Thế rồi Diệp Thành chỉ cảm thấy tinh không xung quanh như ngưng đọng, hắn giống như sa vào bùn lầy không sao tiến lên được.

Còn có thủ đoạn này sao?

Âm Thực Vương bay qua bầu trời, mặt mày tôi độc.

Thế nhưng ông ta vừa đến thì Diệp Thành cũng giống như con cá chạch lách được ra khỏi đó, công phu bỏ trốn không phải dạng tầm thường, chớp mắt đã ở cách đó cả nghìn trượng khiến Âm Thực Vương kinh ngạc.

Diệp Thành quay đầu lại nhìn, hắn bật cười lạnh lùng, nếu như lúc này có thể mở huyết tiếp hạn giới thì hắn sẽ không do dự mà sát phạt lại đạp chết Âm Thực Vương.

Diệp Thành di chuyển ánh mắt khỏi người Âm Thực Vương, hắn lại nhìn về phía Chu Tước Tinh.

Lần này khoảng cách quá xa, hắn chỉ có thể trông thấy Chu Tước Tinh nhỏ bé thế nào trong tầm mắt.

Rầm!

Phía sau vang lên tiếng động dữ dội, Diệp Thành lại lần nữa bị phá vỡ tầm nhìn, một tảng thiên thạch khổng lồ bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh tan, giữa tinh không hiện lên màn mưa sao băng tuyệt đẹp.

Diệp Thành lại bỏ trốn giống như một đạo thần mang.

Âm Thực Vương theo sát phía sau, bộ dạng như thể nếu không đoạt được huyết mạch thánh thể của Diệp Thành thì sẽ không buông tha.

Cả hai người một đuổi một chạy tạo nên động tĩnh không hề nhỏ giữa tinh không, cả chặng đường, những tiếng nổ ầm vang vang lên không ngớt, trên những cổ tinh mà bọn họ lướt qua, các tu sĩ trên đó cảm nhận được uy lực của tu sĩ Chuẩn Thánh nên không dám ló đầu ra ngoài.

Ngày và đêm dần trôi.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, Diệp Thành không còn thấy hình bóng của Chu Tước Tinh nữa còn Âm Thực Vương cũng không đuổi kịp theo hắn nữa.

Diệp Thành di chuyển ánh mắt nhìn Chu Tước Tinh, thiên địa nơi này đẫm máu, thây chất thành núi máu chảy thành sông, Thanh Long Tinh rút binh, bị kẻ mạnh của Chu Tước Tinh đánh lùi, Thiên Long Vương và Địa Long Vương hằn học quay về.

Trận đại chiến vô cùng khốc liệt khiến U Đô tổn thất nặng nề.

Nhược Thiên Chu Tước đứng giữa hư thiên vẻ mặt tái nhợt, bộ y phục trắng cũng nhuốm đỏ máu.

Không chỉ bà ta mà lão tổ và thánh chủa của tám đại thế gia cũng vậy, trận đại chiến này đã khiến quá nhiều người bỏ mạng.

Lão tổ!

Người nhà họ Mục quỳ phục dưới đất, quỳ trước một tấm ngọc bài đã nứt.

Tấm ngọc bài đó chính là ngọc bài nguyên thần, nói chính xác là ngọc bài nguyên thần của Mục Huyền Công, Mục Huyền Công đã bỏ mạng, ngọc bài nguyên thần đương nhiên cũng nứt vỡ, người nhà họ Mục nghẹn ngào không nói thành lời, lão tổ đã độ xong kiếp nhưng lại gặp nạn.

Nhìn cảnh tượng này, phía Nhược Thiên Chu Tước thở dài thê lương.

Đây chính là số trời định sao? Chu Tước Tinh cách cả nghìn năm mới có người tiến giới lên Chuẩn Hoàng nhưng lại gặp phải biến cố lớn, bọn họ không thể nào bảo toàn được mạng sống cho Mục Huyền Công.

Có điều bọn họ không hề biết Mục Huyền Công chưa chết, vả lại còn đang ở trong hố đen không gian.

Còn ngọc bài nguyên thần của ông ta nứt vỡ là vì hố đen không gian đã ngăn cách ông ta với ngọc bài nguyên thần, trong hố đen không gian, đến mối liên hệ giữa bản tôn và phân thân còn bị cắt đứt, huống hồ là bản tôn và ngọc bài nguyên thần.

Nhìn người nhà họ Mục nước mắt đầm đìa, Nhược Thiên Chu Tước lại lần nữa thở dài đưa mắt nhìn tinh không.

Bà ta đang lo lắng cho Diệp Thành, bị Âm Thực Vương truy sát không biết còn sống hay đã chết, mặc dù bà ta muốn đi tìm hắn nhưng Chu Tước Tinh lại không thể thiếu vắng bà ta, nơi này cần bà ta ở lại trấn thủ, Thanh Long cổ tinh bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại sát phạt.

Chỉ mong trời cao bảo vệ hắn!

Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, bà ta lặng lẽ quay người.

Trong hố đen không gian, Mục Huyền Công đứng dậy, ông ta đã hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong, khí huyết sục sôi, trông ông ta trẻ ra nhiều, sinh khí dồi dào.

Lúc này, ông ta giống như một cây lao đứng lặng tại chỗ, đưa mắt nhìn trái phải, không dám dịch chuyển, hố đen không gian tăm tối vô bờ, nơi nào cũng đầy cạm bẫy.

Người đâu?

Mục Huyền Công gãi đầu, ông ta phân vân vì không thấy Diệp Thành tới đón mình, đường đường là tu sĩ Chuẩn Thánh nhưng lại bị nhốt trong cái nơi khỉ ho cò gáy này quả thật khiến ông ta phải ái ngại.

Rầm! Rầm!

Khi Mục Huyền Công còn đang phân vân thì ở một vì sao tịch diệt cách Chu Tước Tinh không biết bao xa lần lượt vang lên tiếng động dữ dội.

Đưa mắt nhìn thì có thể thấy hai bóng người đang đại chiến, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, một phương huyết hải cuộn trào, một bên tinh quang vàng kim chói lọi, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Diệp Thành và Âm Thực Vương.

Có thể thấy Diệp Thành đã bị trấn áp tuyệt đối, mặc dù bí pháp thần thông nhưng lại bị đánh tới mức không có cơ hội phản kháng.

Trấn áp!

Sau tiếng hắng giọng của Âm Thực Vương, Diệp Thành lại lần nữa phun máu vào hư thiên, hắn ngã khỏi thương không tạo thành một cái hố sâu trên đại địa.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, thánh thể gần như tàn phế, toàn thân đẫm máu, cho dù với sức hồi phục bá đạo của tiên luân thiên sinh thì cũng không theo nổi Âm Thực Vương vì ông ta quá mạnh.

Cấm!

Diệp Thành vừa đứng vững thì đã bị bí thuật cấm kị của Âm Thực Vương trói buộc, cả cơ thể bất động.

Thánh thể! Thánh Thể! Thánh thể!

Sau khi cấm cố Diệp Thành, trong đôi mắt Âm Thực Vương loé sáng, ông ta vui mừng đến mức có phần điên cuồng, ánh mắt tham lam và ông ta đã không thể nào đợi lâu hơn nữa mà vươn tay về phía Diệp Thành muốn tiêu diệt nguyên thần của hắn đoạt đi thánh thể và huyết mạch, đối với ông ta mà nói đây mới chính là tạo hoá trời ban.

Ép ta dùng vương bài!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.

Đó là…!

Âm Thực Vương kinh ngạc rít lên, ông ta nhìn vào mắt trái của Diệp Thành.

Lục Đạo Tiên Luân Nhãn!

Cơ thể Âm Thực Vương run lên như thể nhận ra tiên nhãn của tiên tộc, cũng như thể biết được nó đáng sợ đến thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK