Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1046: Vòng luân hồi

Bà ta tưởng rằng với tu vi, thủ đoạn và thân phận của mình thì cho dù cược gì bà ta cũng sẽ không thể thua nhưng nào ngờ tên mặt dày Diệp Thành lại cược vô thiên vô pháp như vậy.

“Người chuẩn bị xong chưa ạ, con sắp bắt đầu tè rồi”, phía này, Diệp Thành đã tay quần lên.

Có điều không đợi hắn lôi cậu nhỏ từ trong đũng quần ra thì hắn đã ăn ngay cái bạt bay luôn lên trời. Không biết vì sao khi nhìn thấy thế giới đầy hoa đó, hắn lại có cảm giác muốn khóc.

Phục Nhai vừa đi vào thì vô thức ngẩng đầu, đôi mắt cũng nhìn theo quỹ đạo bay của Diệp Thành mà đảo sang trái sang phải.

“Đừng để ta nhìn thấy ngươi thêm lần nữa”, phía này, Đông Hoàng Thái Tâm tức tối, bà ta giống như con hổ mẹ điên cuồng, nếu không phải vì Thiên Huyền Môn không được tham gia vào việc của Đại Sở thì bà ta thực sự đã bóp chêt tên đê tiện Diệp Thành rồi.

“Đường đường là thần nữ mà lại bị một tên tiểu tử ở cảnh giới Chuẩn Thiên chơi khăm, Thánh Chủ, người có cảm nhận gì không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm hỏi.

“Ngươi có việc gì không?”, Đông Hoàng Thái Tâm trừng mắt nhìn Phục Nhai.

“Có, có chứ”, Phục Nhai vội đi tới đưa một miếng ngọc giản ra: “Việc người bảo ta điều tra ta đã điều tra ra rồi, vùng đất này có ba người thoát ra khỏi lục đạo luân hồi của Đại Sở”.

Phía này, Đông Hoàng Thái Tâm đã bóp vỡ tấm ngọc giản.

“Thần Huyền Phong, Hồng Trần”, Đông Hoàng Thái Tâm vô thức nheo mắt.

“Rất bất ngờ phải không?”, Phục Nhai tặc lưỡi, “nói thực thì ta cũng rất bất ngờ”.

“Không phải nói ba người sao? Sao lại có hai người thôi vậy?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn Phục Nhai.

“Người thứ ba ta không tìm được bất cứ tung tích nào”, Phục Nhai bất lực lắc đầu.

“Không tìm thấy?”, Đông Hoàng Thái Tâm cau mày.

“Thánh Chủ, người nói liệu có phải là Diệp Thành không?”, Phục Nhai nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với ánh mắt thăm dò: “Mặc dù hắn có ấn kí từng luân hồi nhưng trên vòng luân hồi lại không tìm thấy kiếp trước của hắn, không phải hắn là người thứ ba chứ?”

“Có lẽ không phải”, Đông Hoàng Thái Tâm hít vào một hơi thật sâu, “hắn đã có ấn kí từng luân hồi thì chứng tỏ hắn không phải là người thứ ba vượt qua lục đạo luân hồi của Đại Sở”.

“Đã có ấn kí luân hồi nhưng vì sao chư thiên luân hồi chiếu lại không có kiếp trước của hắn?”, Phục Nhai vẫn nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Đã là tự tạo luân hồi thì nhất định có thiếu sót”, Đông Hoàng Thái Tâm thản nhiên đáp: “Có lẽ hắn là một trong hàng tỷ người, vấn đề của hắn để ta xử lý, ngươi chuyên tâm tìm người thứ ba đi”.

“Vâng”, Phục Nhai gật đầu, ông ta định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Ngươi còn gì muốn nói?”

“Có một chuyện”, Phục Nhai ho hắng, “ta rất muốn biết Diệp Thành rốt cục có phải là con của Hạo Thiên Huyền Chấn không?”

“Không phải”.

“Nhưng vì sao gương nhân quả càn khôn lại sáng?”

“Đó là vì hắn hấp thu quá nhiều tinh nguyên đại địa trong linh mạch đại địa của Chính Dương Tông”, Đông Hoàng Thái Tâm nói rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời.

“Chỉ vì hấp thu quá nhiều tinh nguyên đại địa mà khiến gương càn khôn nhân quả sáng lên. Thánh Chủ, lý do này không được thuyết phục cho lắm”, Phục Nhai hỏi dò.

“Ngươi có biết về lai lịch của linh mạch đại địa ở Chính Dương Tông không?”

“Ta không biết”, Phục Nhai lắc đầu.

“Đó là huyết mạch mà con của đại địa hoá thành, trải qua năm tháng mới hoá thành đại địa linh mạch”.

“Con của đại…đại địa?”, Phục Nhai thẫn thờ, “vùng đất này còn từng có con của đại địa sao?”

“Đó là việc rất lâu trước đây rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ giọng nói: “Huyết mạch mà con của đại địa mang theo dung hợp với chúng sinh, Diệp Thành hấp thu quá nhiều tinh nguyên đại địa linh mạch nên trong cơ thể hắn cũng mang theo một phần huyết mạch đó, đây chính là lý do vì sao mà huyết mạch của hắn và Hạo Thiên Huyền Chấn hoà hợp”.

“Nói vậy thì lấy bất cứ một người nào ở Đại Sở thì cũng đều có thể hoà hợp với huyết mạch của Diệp Thành?”

“Đúng vậy”.
Chương 1047: Cảnh tượng hùng tráng

Đêm, rất tối, thật sự rất tối.

Trong một hẻm núi hẻo lánh, mặt đất đầy sỏi đá, một người toàn thân đen thui lắc đầu bò dậy, miệng không ngừng phun ra bùn đất, đến mức lưng không thẳng nổi.

Người này chính là Thái Hư Cổ Long, từ khi bay ra ngoài, thì khi xuất hiện lần nữa hắn đã ở đây, chính hắn ta cũng không biết mình đã bay đi bao xa.

“Anh minh một đời của lão tử!”, không biết đến lúc nào hắn ta mới ngẩng đầu ngồi xổm trên đất, cho dù có sự kiêu ngạo của chí tôn nhưng vẫn bị nhất chỉ bắn không biết bay tới nơi nào.

“Không biết tên nhóc Diệp Thành có bị đánh không”, nghĩ một lúc, Thái Hư Cổ Long bất giác nhìn về hướng Thiên Huyền Môn.

Vừa nhìn, hai mắt hắn ta sáng lên, vì trong màn đêm đen, có một tia huỳnh quang giống như hạt cát đang nhanh chóng phóng to trong tầm mắt hắn ta, tốc độ bay tới cũng cực kỳ nhanh.

“Vô lại, ngươi chơi xấu”, sau đó Thái Hư Cổ Long nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết truyền tới, lắng nghe kỹ thì chẳng phải giọng của Diệp Thành sao?

“Lão phu tính, tên kia còn phải bay xa hơn mình”, Thái Hư Cổ Long nhìn hư không với vẻ mặt sâu xa, tận mắt chứng kiến Diệp Thành bay qua đầu mình.

Bùm!

Ngay lập tức có tiếng nổ vang lên, một ngọn núi trơ trọi bị Diệp Thành va vào sụp đổ tại chỗ.

Nhìn thôi cũng thấy đau!

Thái Hư Cổ Long tặc lưỡi, khập khiễng bước tới.

Phụt phụt phụt…!

Giống như Thái Hư Cổ Long, sau khi bò dậy, Diệp Thành cũng không ngừng phun ra bùn đất.

“Kỳ lạ, chúng ta đều bay ra từ Thiên Huyền Môn, sao ngươi lại bị đánh tơi tả thế này?”, Thái Hư Cổ Long đi tới, nhìn Diệp Thành từ trên xuống dưới, thở dài tặc lưỡi.

Cũng chẳng trách hắn ta như thế, chỉ vì bộ dạng của Diệp Thành quá chật vật, mặt hắn in rõ hình bàn tay, khuôn mặt bị tát lệch sang một bên, không chỉ mặt mà mũi, miệng, mắt và tai cũng bị lệch.

“Mẹ kiếp, chơi xấu”, Diệp Thành vừa chửi bới vừa chỉnh lại mặt mình, một bên mũi còn đang chảy máu.

“Chơi xấu?”, Thái Hư Cổ Long ngạc nhiên.

“Ta cược với cô ta xem ai đi tiểu xa hơn”, Diệp Thành ho khan: “Kết quả là bị cô ta tát một cái bay ra đây”.

Vừa dứt lời, khoé miệng Thái Hư Cổ Long giật giật liên hồi hơn chục lần, trong mắt hiện rõ dòng chữ: Ngươi đúng là đồ khốn kiếp!

“Nhưng cũng không đến nỗi nào, trước khi ta bay ra, bà ta đã trả lời một câu hỏi của ta, bà ta nói Thiên Huyền Môn là thần hộ vệ của Đại Sở”, Diệp Thành lau máu mũi, có lẽ lau mạnh quá, đau đến mức hắn phải nhăn mặt.

“Thần hộ vệ?”, Thái Hư Cổ Long khẽ cau mày.

“Bà ta nói vậy đó, chắc không phải nói dối”, Diệp Thành tìm một nơi thoải mái ngồi xuống: “Bà ta cũng kiêu lắm, chỉ trả lời đúng một câu, còn lại chẳng nói gì, lần này đi đúng là lãng phí thời gian, hai chúng ta còn bị đánh một trận nữa”.

“Cũng không phải không có thu hoạch”, Thái Hư Cổ Long hít sâu một hơi: “Ít nhất chúng ta đã biết ý nghĩa tồn tại của Thiên Huyền Môn, còn về bí mật của Đại Sở, chúng ta cần phải tự mình khám phá”.

“Ngươi đã giao đấu với bà ta rồi, ngươi thấy bà ta có tu vi gì?”, Diệp Thành tò mò nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Ít nhất cũng là một bậc Đại Thánh, có khi Chuẩn Đế cũng không chừng”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm: “Ta nhìn ra được bà ta đã vượt qua số kiếp thiên nhân ngũ suy”.

“Thiên nhân ngũ suy?”, Diệp Thành sờ cằm: “Hình như Khương Thái Hư tiền bối cũng từng nhắc đến cụm từ này, lúc thiên nhân ngũ suy ông ấy đã phong ấn Tiên Luân Nhãn”.

“Thiên nhân ngũ suy là thiên kiếp khi cảnh giới Chuẩn Thánh tiến cấp đến cảnh giới Thánh”, Thái Hư Cổ Long giải thích: “Đây là một số kiếp rất khủng khiếp, khi nó xảy đến, thân thể người độ kiếp sẽ suy kiệt từ trong ra ngoài, giống như cỏ cây khô héo, là trạng thái yếu ớt nhất của con người. Số kiếp này chú trọng trùng sinh niết bàn, siêu phàm nhập thánh từ trong suy thoái, vượt qua được thì là trời nước cùng màu, không qua được thì là một bãi đất vàng”.

“Sao nghe còn đáng sợ hơn cả lôi kiếp vậy?”, Diệp Thành không khỏi rùng mình.
Chương 1048: Ta tới rồi

“Nếu năm nào ngươi may mắn đi được tới bước đó, nhớ tìm một nơi an toàn, đã có biết bao anh hùng vô song bị kẻ thù giết hại khi thiên nhân ngũ suy, đó chính là những ví dụ đẫm máu”.

“Bây giờ ta mới ở cảnh giới Chuẩn Thiên, còn cách Chuẩn Thánh xa lắm”, Diệp Thành nhún vai.

“Cũng đúng”.

“Thiên Huyền Môn cũng tới rồi, ta phải đến Bắc Sở tìm sư phụ đây”, Diệp Thành bên này đã phủi mông đứng dậy: “Ngươi không có chuyện gì thì về Thiên Đình dạy Lâm Thi Hoạ đi, nhân tài đó, không thể để tài năng bị chôn vùi”.

“Đương nhiên rồi”, Thái Hư Cổ Long chỉnh lại cổ áo: “Long gia ta đã quyết định nhận cô ấy làm đồ đệ”.

“Vậy thì Lâm sư muội may mắn thật! Có sư phụ thứ gì cũng biết, chắc chắn sẽ sớm thành tài”.

“Chứ còn gì!”

“Xuỳ!”, Diệp Thành khinh thường, bước vào hư thiên rồi bay thẳng về phương Bắc như một đạo thần quang.

Nhìn bóng lưng Diệp Thành rời đi, đôi mắt sáng của Thái Hư Cổ Long loé lên ý tứ sâu xa: “Không ngờ Thánh chủ của Thiên Huyền Môn lại cho ngươi đặc quyền. Diệp Thành, ngươi bắt đầu khiến ta không thể nhìn thấu rồi đó”.

Tất nhiên Diệp Thành không biết những nghi ngờ của Thái Hư Cổ Long.

Hơn nữa hắn cũng như Thái Hư Cổ Long, cho tới giờ cũng mờ mịt chẳng biết gì, mạnh như Thái Hư Cổ Long cũng không có vinh dự đó, thế mà Thánh chủ của Thiên Huyền Môn lại cho hắn một đặc quyền, hắn cũng chưa nghĩ ra thế là thế nào.

Trời gần sáng, Diệp Thành mới tới biên giới giữa Bắc Sở và Nam Sở.

Từ xa, hắn đã thấy biển ngươi đông nghịt, bay trên trời, chạy dưới đất, đâu đâu cũng là người của Thiên Đình, tiếng hò hét chấn động đất trời.

Phân công công việc rõ ràng đấy chứ!

Diệp Thành mỉm cười, hắn nhìn thấy các tu sĩ không ngừng thi triển thần thông thổ độn, thấy mọi người của Thiên Đình đang cẩn thận khắc vẽ trận văn, thấy đại quân Thiên Đình đang trấn giữ biên giới Bắc Sở, cũng nhìn thấy những người có đại thần thông như Man Sơn đang không ngừng dời núi chuyển biển, tất cả đều là người của Thiên Đình.

“Đừng lề mề như đàn bà con gái nữa, làm việc đi”, nếu không sao lại nói Man Sơn có khí huyết dồi dào chứ? Vác cả ngọn núi to vẫn còn sức hét, cũng không thấy lão ta thở dốc.

“Sau này, phía Nam tường thành chính là đất nước của Thiên Đình ta, thật thích”, Diệp Thành lại cười, phất tay lấy ra một cái áo choàng đen, quấn chặt thân mình.

Lần này đến Bắc Sở không thể quá ngông nghênh, dù sao cũng đang tìm người, mà Bắc Sở cũng không phải địa bàn của họ, làm gì cũng phải khiêm tốn, thế lực ở Bắc Sở lại phức tạp, nói đâu đâu cũng có bẫy cũng không ngoa.

Diệp Thành không quấy rầy quân đội Thiên Đình xây tường thành, đến âm thầm, đi cũng lặng lẽ.

Tuy nhiên, vừa đi qua biên giới Nam Sở, từ xa Diệp Thành đã thấy những bóng người đông nghịt ở biên giới Bắc Sở, đều là người của Bắc Sở, lúc này họ đang nhìn chằm chằm đại quân Thiên Đình, đa phần đều khoanh tay đứng nhìn, những người còn lại thì chỉ chỉ trỏ trỏ đại quân Thiên Đình đang bận rộn xây thành, dùng từ quần chúng hóng hớt để hình dung bọn họ lúc này là cực kỳ thích hợp.

“Phía Nam đang làm gì vậy?”, có người hỏi với vẻ mặt tò mò.

“Mù à! Rõ ràng thế kia còn gì, họ đang xây tường thành đó”.

“Đúng đúng đúng, đang xây tường thành đấy”, người này nói mà nước bọt bay khắp bầu trời: “Ta vừa từ biên giới phía Đông Bắc Sở về, biên giới phía Nam Bắc Sở cũng đang xây tường thành, xem ra phía Nam định xây thành ngăn cách với Bắc Sở. Ừm, chắc chắn là như vậy”.

“Hai đầu Đông Tây biên giới Nam Sở hơn ba triệu dặm đó! Người Nam Sở ăn no rửng mỡ à?”

“Các ngươi chưa nghe gì à? Diệp Thành liên hợp tứ phương tiêu diệt Chính Dương Tông, thống nhất Nam Sở”, có người biết chuyện bắt đầu kể: “Còn thành lập một thế lực tên là Thiên Đình, bây giờ người ta binh lực dồi dào, xây một bức tường thành hai đầu Đông Tây ở biên giới Nam Sở cũng không phải chuyện khó”.

“Ngăn cách Nam Sở, Bắc Sở là định phân đều thiên hạ à?”

“Xem ra đến khi xây xong tường thành, chúng ta tới Nam Sở phải nộp lộ phí rồi”, có người nói với vẻ nghiêm túc.

“Chờ đi! Sớm muộn gì cũng có ngày Diệp Thành dẫn đại quân Thiên Đình tới tung hoành Bắc Sở”, không ít người hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Bây giờ thế lực của họ thật sự rất mạnh”.

Diệp Thành mỉm cười đi qua biên giới Nam Sở, bước vào vùng đất Đại Sở giữa những tiếng xì xào bàn tán.

“Huyên Nhi, ta tới rồi đây”.
Chương 1049: Xây tường thành

Cái gì? Xây tường thành?

Trời vừa hừng sáng, Bắc Sở đã nổ tung, ai cũng thảng thốt nhìn về phía Nam: “Tường thành hơn ba triệu dặm, người phương Nam điên rồi à?”

“Theo ta thấy, bọn họ không phải bị điên, mà là ăn no rửng mỡ”.

“Vương, chuyện này…”, trong đại điện Ma Vực tĩnh lặng, một ma tướng nhìn Ma Vương, muốn nói lại thôi.

“Diệp Thành, ngươi rất có khí phách đấy”, Quỳ Vũ Cương hít sâu một hơi, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc.

“Công chúa, lần này Diệp Thành gây ra động tĩnh hơi lớn!”, trong Hoàng điện của Hoàng tộc Đại Sở, Thái Ất Chân Nhân chắp tay, thở dài: “Tường thành hơn ba triệu dặm mà hắn cũng dám làm”.

“Hắn rất thông minh”, Đại Sở Hoàng Yên khẽ nói.

“Thông minh?”, Thái Ất Chân Nhân sửng sốt.

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng”, giọng Đại Sở Hoàng Yên rất nhẹ nhàng: “Hắn có thể thống nhất Nam Sở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, dùng tám chữ này để miêu tả là thích hợp nhất. Hắn biết cách tận dụng ưu thế và làm thế nào để ngăn những thế lực khác lợi dụng ưu thế này. Tường thành không chỉ là một bức tường, mà là một tấm lá chắn che chở Nam Sở, tiến có thể công, lui có thể thủ. Sự can đảm, trí óc và tầm nhìn của hắn đã vượt qua Phụ Hoàng trước khi lên ngôi Hoàng đế”.

Sôi động, cả Bắc Sở đều sôi động hẳn lên.

Không chỉ hậu duệ của hoàng đế mà ngay cả tám vị vua đều bị thu hút sự chú ý, bọn họ đều là những người đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, đều nhìn thấy rõ ý đồ của Diệp Thành, bọn họ là những người nhìn đời bằng nửa con mắt nhưng cũng cảm nhận được uy hiếp đáng sợ đến từ bức tường thành này.

“Liên thủ tứ phương, đưa binh về phía Nam, không được để Thiên Đình xây được tường thành”, trong đại điện của Thị Huyết Điện, một giọng nói uy nghiêm phảng phất vang vọng khắp điện.

“Lão tổ, một bức tường thành thôi mà, có phải người quá…”

“Ngươi thì biết cái gì!”, điện chủ của Thị Huyết Điện còn chưa nói xong đã bị một tiếng hừ lạnh cắt ngang: “Một khi xây xong tường thành thì không ai có thể làm gì được Nam Sở, trước khi thế lực của Thiên Đình ổn định, giết chúng cho ta”.

“Đã hiểu”.

“Cây lớn đón gió!”, trong thành cổ rộng lớn, Diệp Thành ngồi yên lặng uống rượu trong tửu lâu, nghe các tu sĩ thảo luận, hắn không ngừng nhíu mày, bởi vì hành động của Thiên Đình đã gây ra động tĩnh quá lớn.

“Thánh chủ”, ngay sau đó một ông lão mặc đồ trắng bước vào, cung kính hành lễ.

“Ngồi xuống nói đi”, Diệp Thành nhẹ giọng bảo.

“Đúng như Thánh chủ dự đoán”, ông lão vừa ngồi xuống vừa nói: “Nội gián của Nhân Hoàng gài ở Thị Huyết Điện vừa gửi tin tình báo tới, nói rằng bọn chúng đang bí mật liên thủ với tứ phương, hơn nữa mạng lưới tình báo từ các nơi cũng gửi những tin tức đáng tin cậy tới, các thế lực lớn đang bí mật điều động quân đội tu sĩ”.

“Đều nằm trong dự đoán của ta”.

“Hơn tám phần quân lực đại quân Thiên Đình của ta đều đang tập trung vào việc xây tường thành. Nếu chúng tấn công lúc này, chúng ta sẽ rất khó đối phó!”, ông lão áo trắng tỏ vẻ rất lo lắng: “Còn cả tám vị vua nữa, nếu bọn họ liên thủ vào lúc này, Nam Sở chắc chắn sẽ có đại hoạ kinh thiên động địa”.

“Tám vị vương có con cháu của Hoàng đế khống chế, tạm thời không dám hành động lỗ mãng”, Diệp Thành ung dung nói: “Điều khó khăn là Thị Huyết Điện và các thế lực Bắc Sở, nếu chiến đấu thì với thực lực của Thiên Đình hiện nay đương nhiên không sợ, điều ta sợ là chúng không chiến”.

“Thuộc hạ không hiểu”, ông lão áo trắng nghi ngờ nhìn Diệp Thành.

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu đại quân Thiên Đình vừa hao tâm tổn sức xây tường thành vừa phải phân tâm chống lại đại quân Bắc Sở đột kích, nhất định đánh lâu sẽ thiệt, tường thành Nam Sở tám trăm năm cũng chẳng xây nổi”.

“Chắc là không đâu!”, ông lão áo trắng sờ cằm: “Thị Huyết Điện làm vậy chỉ để gây rắc rối cho chúng ta thôi”.

“Khả năng này không phải không có, mà là kết quả tất yếu”, Diệp Thành nhẹ giọng nói: “Đấu không lại Thiên Đình chắc chắn chúng sẽ lui về chuẩn bị bước tiếp theo, mục tiêu của chúng rất rõ ràng, đó là kìm hãm Thiên Đình quật khởi, mà cách làm trực tiếp nhất chính là ngăn chúng ta xây tường thành, bọn chúng biết rõ một khi xây xong tường thành thì không ai có thể làm gì được Thiên Đình của Nam Sở”.

“Thánh chủ, thứ cho lão hủ nói thẳng”, ông lão hít sâu một hơi: “Có bọn chúng ở đây, tường thành của Nam Sở cũng không xây được! Tuy Thiên Đình mạnh nhưng cũng không ngăn được bọn chúng gây rắc rối như thế này!”

“Tường thành Nam Sở bắt buộc phải xây”, giọng điệu Diệp Thành rất kiên quyết: “Bọn chúng tính toán trăm phương ngàn kế như vậy đủ để chứng minh tầm quan trọng của tường thành Nam Sở”.

“Nhưng…”

“Chúng ta cần nắm quyền chủ động trong chuyện này”, Diệp Thành thẳng thừng ngắt lời ông lão.

“Phải làm thế nào ạ? Xin Thánh chủ ra lệnh”.
Chương 1050: Quyền chủ động

“Thiên Đình của ta cũng không phải không có thế lực ở Bắc Sở”, Diệp Thành cân nhắc: “Trụ sở của Viêm Hoàng vẫn ở Bắc Sở, cộng với Âu Dương thế gia, Nam Cung thế gia, Hoàng Phủ thế gia, Mộ Vân thế gia, nhà họ Ngưu ở Bàn Long Hải Vực, đảo Hắc Long vẫn chưa hoàn toàn chuyển đến Nam Sở, những thế lực này đủ dấy lên sóng to gió lớn ở Bắc Sở”.

“Ý Thánh chủ là… gây chuyện ở Bắc Sở?”, ông lão áo trắng ngập ngừng hỏi lại Diệp Thành.

“Khiến các thế lực Bắc Sở không có thời gian rảnh để lo chuyện khác, chúng ta sẽ nắm được quyền chủ động”.

“Hay, hay lắm!”, ông lão cười vui vẻ: “Ai mà ngờ được khi chúng ta dốc toàn lực xây tường thành vẫn chia quân chủ động tấn công, như vậy sẽ tranh thủ được rất nhiều thời gian cho Thiên Đình”.

“Làm đi! Tốc độ phải nhanh”, Diệp Thành khẽ phất tay.

“Tuân lệnh”, ông lão không chậm trễ, lập tức đứng lên, chỉ là còn chưa cất bước đã bị Diệp Thành gọi lại.

“Thánh chủ còn việc gì sao?”, ông lão nghi hoặc nhìn Diệp Thành.

“Có tin gì của sư phụ ta không?”, Diệp Thành nhìn về phía ông lão, trong đôi mắt kiên định mang theo chút hy vọng.

“Không có”, ông lão nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng thầm thở dài, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi ông ta đi, Diệp Thành vẫn yên lặng ngồi ở nơi đó, không nói một lời, giống như bức tượng đá.

Hắn là Thánh chủ của Thiên Đình, thống soái của ba quân, người có quyền lực lớn nhất Đại Sở bây giờ nhưng vẫn phải bất lực, tuy hắn đã thống nhất Nam Sở, tuỳ lúc này hắn ở Bắc Sở nhưng lại không thể buông bỏ mọi thứ để đi tìm người mình yêu.

“Ôi ôi! Xin chào khách quý, cửa tiệm nhỏ của ta chợt rực rỡ hẳn lên!”, tửu lâu vốn đang đầy tiếng bàn luận bỗng trở nên náo nhiệt, tất cả đều vì sự xuất hiện của một người.

Nhìn qua thì thấy đó là một ông già mặc áo huyết bào, khí tức huyết sát tản ra quanh thân, người gầy trơ xương, đôi mắt đáng sợ như rắn rết.

Người này nếu để ý kỹ hơn thì không phải là Thương Minh của Thị Huyết Điện sao?

Khi xưa, Diệp Thành rời khỏi Hạo Thiên thế gia, trên đường đến Thương Lang Cổ Thành xảy ra mâu thuẫn với đồ nhi Viên Hạo mới thu nhận của ông ta, vì thế mới có chuyện Diệp Thành náo loạn Bắc Chấn Thương Nguyên sau này, thiên kiếp có một không hai phá được thế thua, đến giờ vẫn được mọi người truyền tai nhau.

“Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Diệp Thành vẫn lẳng lặng uống rượu, nhưng khoé miệng lại xuất hiện một tia giễu cợt.

“Thượng Nhân, mời đi bên này”, đám tu sĩ ở bên kia đã đứng dậy, cúi đầu khom lưng nịnh hót, bầu không khí nóng rực.

“Ừm!”, Thương Minh Thượng Nhân cao ngạo, xa cách, bày ra thái độ tiền bối hơn người, hơn nữa bản thân ông ta cũng cực kỳ hưởng thụ cảm giác được người khác kính nể.

“Thượng Nhân, nghe nói quý điện đã tập hợp thế lực từ mọi hướng, chuẩn bị tấn công Thiên Đình của phía Nam ạ?”, nhóm tu sĩ vây quanh Thương Minh Thượng Nhân vừa rót rượu vừa tâng bốc.

“Đúng là có chuyện này”, Thương Minh Thượng Nhân vẫn mang vẻ mặt uy nghiêm, người không biết còn tưởng ông ta thật sự là cao nhân ẩn sĩ.

“Ta đã nói rồi mà! Nên xử lý đám người phía Nam từ sớm mới phải, còn đặt tên là Thiên Đình nữa! Sao không lên trời luôn đi!”

“Đại quân Thị Huyết Điện còn chẳng thèm coi trọng chúng”.

“Để chúc mừng quý điện mở cờ là chiến thắng, chúng ta… hơ?”, người nọ còn chưa nói xong đã cảm nhận được một luồng khí lạnh như băng ập đến, cả tửu lâu đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Thấy vậy, sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi, ánh mắt nhìn về hướng cửa sổ không có ngoại lệ, cuối cùng dừng trên người Diệp Thành đang mặc áo choàng đen.

Lần này, ngay cả Thương Minh Thượng Nhân luôn ung dung bình tĩnh cũng tái mặt, sát khí đáng sợ ấy khiến ông ta run lên, tuy ông ta ngồi đó nhưng cơ thể lại như rơi vào vực sâu lạnh lẽo.

Rầm!

Khi mọi người đều đang hoảng sợ, tửu lâu bỗng rung chuyển dữ dội.

Rầm! Rầm! Rầm!

Sau đó tửu lâu liên tục rung lên, tiếng rầm rầm chậm rãi mà nhịp nhàng, lắng nghe kỹ mới phát hiện đó là tiếng bước chân đi lại.

“Thương Minh, chọn ngày không bằng gặp ngày”, Diệp Thành từ tốn bước tới nhìn Thương Minh, theo bước chân hắn di chuyển, áo choàng đen cũng chầm chậm rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thật của Diệp Thành và thân hình oai phong của Thánh chủ Thiên Đình.

“Hắn… Hắn là…”, nhìn thấy mặt Diệp Thành, mắt mọi người đều trố lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK