Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 644: Các ngươi đều phải chết

Phụt! Phụt!

Máu bắn ra tung toé, một bóng người toàn thân đẫm máu từ hư không rơi xuống, mặt đất lún thành cái hố sâu.

Phụt!

Người đó vừa bò dậy đã lại phun ra ngụm máu nữa, thân thể lảo đảo, trên người vô số vết thương, trước ngực có một vết thương vẫn còn đang chảy đầy máu, sau lưng bị rách cả mảng, xương sống lộ ra ngoài.

Người này nhìn kỹ lại thì chẳng phải Đạo Giới Chân Nhân của Hằng Nhạc Tông sao?

“Đạo Giới, ngươi nên giác ngộ đi”, một giọng nói âm u vang lên, lão già mặc áo bào đen đi tới từ phía trước, lão già mặc áo bào trắng đi tới từ phía sau, lúc này cả hai đang dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Đạo Giới Chân Nhân.

“Âm Dương Song Sát”, vẻ mặt Đạo Giới Chân Nhân lãnh đạm, tựa như không biết đau, mặc cho máu chảy khắp người.

“Doãn Chí Bình nói rồi, lấy đầu ngươi về luyện máu”, lão già áo đen để lộ hàm răng trắng bóc.

“Còn xương thì đem cho chó ăn”, lão già áo trắng cười dữ tợn, trong mắt còn hiện lên cái nhìn nham hiểm.

“Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh này không đã”, Đạo Giới Chân Nhân hờ hững cất lời, dù biết là chết nhưng vẫn không sợ hãi.

Hừ!

Hai lão già áo đen, áo trắng đều cười khẩy, từ phía trước và phía sau lao tới, lòng bàn tay mỗi người đều xuất hiện Âm Dương Ấn.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Ngay lập tức, trận chiến đẫm máu bắt đầu, Đạo Giới Chân Nhân vốn đã bị thương nặng, lại một đấu hai nên không còn sức trở mình, máu trên người liên tục chảy xuống, linh lực mất đi khiến ông không còn sức để chiến đấu.

Trận chiến này không có gì phải hồi hộp.

Chẳng mấy chốc, Đạo Giới Chân Nhân đã ngã xuống, toàn thân máu chảy đầm đìa.

Âm Sát!

Dương Sát!

Đạo Giới Chân Nhân vừa đứng dậy thì lão già áo đen và lão già áo trắng lại nhào tới từ hai phía, trong tay ai cũng cầm sát kiếm với sát khí cuồn cuộn.

Phụt! Phụt!

Hai dòng máu bắn ra, lão áo đen đâm xuyên đầu mày Đạo Giới, lão áo trắng đâm rách ngực ông.

Cảnh tượng này như ngưng lại trong làn gió lạnh buốt, tia sáng duy nhất trong đôi mắt già nua của Đạo Giới Chân Nhân cũng chợt biến mất, cơn gió mang theo mùi máu tanh cùng nỗi bất cam và oán hận, còn mang theo cả sự thê lương của ông.

Đất trời lúc này đã chìm vào sự yên lặng đến chết chóc.

Bùm!

Sau một tiếng nổ, sự yên tĩnh lập tức bị phá vỡ, Diệp Thành nhanh chóng đuổi tới, dùng bàn tay phá mở không gian, lao ra ngoài.

Đập vào mắt hắn là lão già áo đen và lão già áo trắng vừa rút kiếm ra khỏi người Đạo Giới Chân Nhân, mà thân thể già nua của Đạo Giới Chân Nhân cũng nhẹ nhàng ngã xuống trong cơn gió tanh mùi máu.

Tới muộn rồi!

Người Diệp Thành run lên, hai mắt đen láy chuyển thành màu đỏ máu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sát ý lạnh lẽo cuồn cuộn ngút trời.

Hế?

Cảm nhận được sát ý của Diệp Thành, hai lão già bất giác nghìn sang, quan sát Diệp Thành một lượt từ trên uống dưới, trong mắt cả hai đều hiện lên vẻ tham lam: “Khí huyết thật thuần tuý”.

“Các ngươi đều phải chết”, sau một tiếng rống giận ầm trời, Diệp Thành lao tới như hồng hoang dã thú, sát khí sục sôi

“Một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất thôi, đúng là tự tìm đến cái chết”, lão già áo trắng cười khinh khi, lập tức giơ tay vung ra một đạo đại ấn.

Bát Hoang!

Diệp Thành gầm lên, một quyền đánh xuyên đại ấn kia, ngay cả lão già áo trắng cũng bị đánh bật bay về phía sau, miệng hộc máu.

“Mạnh thế?”, lão già áo đen biến sắc, lập tức ngự động binh khí, trấn áp Diệp Thành.

“Cút!”

Diệp Thành hét lớn, một quyền đấm vỡ binh khí đó, lão già áo đen cũng hộc máu, bay ngược ra ngoài.

“Đi”, hai người không nghĩ ngợi gì nhiều, sử dụng bí pháp để chạy trốn, sự kỳ quái và thực lực mạnh mẽ của Diệp Thành vượt xa dự liệu của bọn họ, sức chiến đấu cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy của họ cũng bị nghiền nát.

“Đưa trưởng lão về”, Diệp Thành bỏ lại một câu rồi sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật đuổi theo hai lão kia.

“Ta không thù không oán với ngươi, sao lại tấn công ta?”, lão già áo đen và lão già áo trắng rống lên.

“Bởi vì hai ngươi đáng chết”, giọng Diệp Thành vang vọng khắp bầu trời, Thái Hư Thần Hành Thuật lập tức kéo gần khoảng cách với hai lão già kia.

“Ngươi nhất định phải không chết không thôi vậy sao?”, hai người kia lại hỏi.

“Không phải không chết không thôi, mà là các ngươi phải chết”, Diệp Thành hét lên, một bước dài cả trăm trượng, hắn liên tiếp tung ra hai cú đấm xuyên thủng khoảng không.

Phụt! Phụt!

Hai lão già kia phụt máu bay ra ngoài, lộn nhào hơn chục vòng trong hư không mới dừng lại.

“Tới thành cổ Hỗn Dương”, sau khi hai người bò dậy thì không còn dám đánh nữa, thiêu đốt tinh nguyên rồi điên cuồng bỏ chạy.

“Đứng lại!”

Diệp Thành như dã thú, khí huyết cuồng bạo ngút trời, đuổi theo phía sau, nhất kiếm chém bay đầu lão già áo trắng, sau đó vung tay nghiền lão ta thành tro bụi.

Nhìn thấy thế, sắc mặt của lão già áo đen đột nhiên thay đổi, nào dám đừng lại nữa, lão ta chỉ còn cách điên cuồng bỏ chạy.

Giết!

Sau lưng lão, Diệp Thành tựa như sát thần, không ngừng đuổi theo.

Bùm! Ầm! Rầm!

Nơi hai người đi qua, hết ngọn núi này đến ngọn núi khác đổ ập xuống, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

“Thế… Thế này là thế nào?”, các tu sĩ lui tới vô thức nhìn lên hư không.

“Mặt nạ Quỷ Minh, trán khắc chữ ‘thù’, hắn là Tần Vũ?”

“Khả năng cao là hắn, không ngờ hắn lại tới Nam Sở, xem ra Nam Sở sắp náo nhiệt rồi đây”.



Đây là một toà thành cổ hùng vĩ, được gọi là thành cổ Hỗn Dương ở Nam Sở.

Giờ phút này, phủ đệ lớn nhất thành cổ Hỗn Dương đã chật cứng người, hầu hết mọi người đều đến để chúc mừng, bởi vì hôm nay là ngày lão tổ của Vũ Văn thế gia nạp thiếp.

Trong phủ đệ, cung điện rộng lớn người đông như nêm, trên ghế cao có một ông lão mặc áo mãng bào ngồi ngay ngắn, ông ta chính là lão tổ của Vũ Văn thế gia ở thành cổ Hỗn Dương, người Nam Sở gọi ông ta là Vũ Văn Lão Tổ.

“Chúc mừng Vũ Văn đạo hữu cưới được hiền thê!”, trong điện, hầu hết mọi người đều tâng bốc, nịnh nọt ông ta.

“Hôm nay các vị đạo hữu không say không về nhé”, Vũ Văn Lão Tổ cười sảng khoái.

“Đó là đương nhiên”.

“Tân nương đến rồi”, tiếng hô ngoài điện vang lên, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn ra đó.

Ở đó, một nữ tử đội mũ phượng, khoác khăn choàng vai bị cưỡng ép đưa vào. Khuôn mặt cô trời sinh đã tuyệt thế, lại đội mũ phượng, choàng khăn, nhìn cô tựa như tiên nữ giáng trần, bất kỳ nữ nhân nào ở trước mặt cô cũng bị lu mờ.

Nữ từ này chẳng phải chính là Sở Linh sao?

Lúc này, tu vi của cô đã hoàn toàn bị phong ấn, tay trói gà còn không chặt, chỉ có thể để cho người của Vũ Văn thế gia đưa vào đại điện.

Trong điện, từng khuôn mặt xấu xí, ghê tởm hiện lên, mọi người sờ cằm nhìn cô, trong mắt hiện lên tia gian tà.

“Tỷ tỷ, muội có thể đi tìm hắn rồi”, vẻ mặt Sở Linh thê lương, buồn bã, cô lẩm bẩm một mình, trong đôi mắt đẹp hiện lên ánh nhìn kiên định, từng bước cô đi không phải đi lên hôn lễ điện đường, mà là từng bước đi về phía hoàng tuyền.

“Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng”, trên ghế ngồi, Vũ Văn Lão Tổ đứng dậy, vui vẻ nhìn Sở Linh bên dưới.

“Giờ lành đã đến, bái thiên…”

“Vũ Văn đạo hữu, cứu ta”, tiếng hô còn chưa dứt đã bị tiếng hét bên ngoài đại điện cắt ngang.

Ngay sau đó, một lão già mặc áo bào đen toàn thân đẫm máu ngã xuống lối vào đại điện, ôm chặt cánh tay đã đứt của mình loạng choạng chạy vào: “Cứu ta, Vũ Văn đạo hữu, cứu ta với!”

“Hôm nay, không ai có thể cứu được ngươi”, bên ngoài đại điện vang lên giọng nói lạnh lùng, Diệp Thành sát khí ngút trời cầm Bá Long Đao tiến vào.
Chương 645: Ở ngoài chờ ta

Láo xược!

Vũ Văn Lão Tổ đứng bật dậy, giận tím mặt: “Đây là Vũ Văn thế gia của ta, không được phép làm bừa”.

“Tiền bối, ta không có ý mạo phạm, nhưng người này ta bắt buộc phải giết”, vẻ mặt Diệp Thành không thay đổi, giọng đều đều.

“Giết người cũng phải chọn thời điểm chứ! Người ta đang tổ chức hôn lễ mà!”, những người có mặt cũng nhao nhao hô lên.

Hôn lễ?

Diệp Thành nhướng mày, lúc này mới nhận ra cách trang trí trong đại điện hơi kỳ lạ.

Trong lòng nghĩ vậy, hắn không khỏi liếc sang một bên, tầm mắt rơi vào tân nương đang đứng đó.

“Linh Nhi”, Diệp Thành sửng sốt, hắn chưa bao giờ nghĩ người Vũ Văn Lão Tổ muốn lấy lại là Sở Linh.

Ngay sau đó, mắt hắn hơi nheo lại, nhìn ra manh mối từ trên người Sở Linh: “Tu vi bị phong ấn, cô ấy bị cưỡng ép”.

“Chẳng trách mãi không tìm được tin nào về cô, thì ra là bị bắt tới đây”, đầu óc Diệp Thành xoay chuyển nhanh chóng, thần thức cũng bắt đầu đảo quanh Vũ Văn thế gia, hy vọng tìm được bóng dáng Sở Huyên.

Nhưng điều khiến hắn thất vọng là không có bóng dáng Sở Huyên.

Tuy nhiên, điều này cũng không thể ngăn cản ngọn lửa đang không ngừng cháy lên trong lồng ngực hắn. Sở Huyên và Sở Linh đều là vảy ngược của hắn, Vũ Văn thế gia đối xử với Sở Linh như vậy đã hoàn toàn khơi dậy sát khí ngút trời trong hắn.

Hắn vốn không định xung đột với Vũ Văn thế gia, nhưng bây giờ hắn có thể bỏ qua sự kiêng kỵ này, bởi vì hôm nay hắn phải giết người.

Bên này, Sở Linh cảm nhận được Diệp Thành nhìn mình chằm chằm nên bất giác quay đầu lại.

Nhưng khi ánh mắt cô và ánh mắt Diệp Thành giao nhau, tim cô đột nhiên run lên, một cảm giác quen thuộc lạ thường dâng lên trong lòng.

Thù!

Làn gió nhẹ thổi bay mái tóc đen của Diệp Thành, để lộ chữ ‘thù’ còn rớm máu trên trán bên phải của hắn, nhìn thế nào cũng thấy nhói mắt, nhìn thế nào cũng thấy rúng động lòng người.

Đương nhiên, trong đại sảnh cũng còn rất nhiều ánh mắt tinh tường khác đã nhìn ra chữ ‘thù’ trên trán bên phải của Diệp Thành.

Lúc này, mọi người bao gồm cả Vũ Văn Lão Tổ cũng đã âm thầm quan sát Diệp Thành, nhất là khi mặt nạ Quỷ Minh và chữ ‘thù’ trên trán cùng xuất hiện trên một người, ánh mắt bọn họ hơi nheo lại.

“Tần Vũ”, có người lẩm bẩm.

“Không phải hắn ở Bắc Sở sao?”, có người nhíu mày: “Sao lại chạy tới Nam Sở rồi?”

“Sát thần Phong Vân lại muốn dấy lên cơn phẫn nộ ở Nam Sở sao?”

“Nơi này không hoan nghênh ngươi, mời đi cho”, Vũ Văn Lão Tổ đã lên tiếng, vẻ mặt rất u ám, đại điện thành thân đang êm đẹp vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà bị phá hỏng.

Đương nhiên ông ta cũng đã nhận ra là Tần Vũ, vậy nên mới bảo hắn đi, bởi vì ông ta biết sát thần này không dễ đụng vào, hôm nay giết được là tốt nhất, nếu không giết được thì sau này sẽ để lại hoạ lớn cho Vũ Văn thế gia.

Vì vậy nghĩ đi nghĩ lại, Vũ Văn Lão Tổ vẫn quyết định không làm kẻ thù của Diệp Thành.

Hừ hừ hừ!

Lão già áo đen trốn sau Vũ Văn Lão Tổ nở nụ cười nham hiểm, bởi vì lão nghĩ có Vũ Văn Lão Tổ ở cảnh giới Chuẩn Thiên ở đây, Diệp Thành sẽ không dám xằng bậy.

“Được, nếu không hoan nghênh thì ta sẽ đi”, Diệp Thành nhún vai.

Nói xong, một tay hắn cầm Bá Long Đao, tay còn lại nắm lấy tay Sở Linh, kéo cô đi như đây là nhà của mình.

Hành động này không chỉ khiến Vũ Văn Lão Tổ và những người có mặt sững sờ, mà ngay cả Sở Linh cũng ngây người.

Một giây trước cô còn đang nghĩ làm sao để kết liễu đời mình, không phải chịu nhục, không ngờ khi cô đang suy nghĩ thì thấy tay mình bị ai đó nắm lấy rồi kéo đi.

Có lẽ là tay Diệp Thành quá ấm, hoặc có thể là tay hắn có ma lực gì đó khiến cô không hề có ý kháng cự.

“Tần Vũ”, cuối cùng một tiếng gằn dữ tợn đã phá vỡ sự im lặng trong đại điện. Vũ Văn Lão Tổ sau khi phản ứng lại liền nổi trận lôi đình, khí thế mạnh mẽ lập tức xuất hiện: “Ta vốn đã định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại tự tìm lấy cái chết”.

Lời vừa dứt, Vũ Văn Lão Tổ đã bắt đầu tung chưởng về phía Diệp Thành.

“Ông giết được ta không?”, Diệp Thành cười nhạo, không quay đầu lại, hắn nhẩm niệm gọi Âm Minh tử tướng Hoả Chân ra, chỉ bằng một quyền đã khiến Vũ Văn Lão Tổ lảo đảo lùi về sau vài bước.

Âm Minh tử tướng?

Vũ Văn Lão Tổ nhìn chằm chằm Hoả Chân, với nhãn giới của ông ta đương nhiên nhận ra đó là Âm Minh tử tướng.

“Ngăn hắn lại cho ta”, thấy Diệp Thành và Sở Linh đã sắp ra khỏi đại điện, Vũ Văn Lão Tổ rống giận hét lên, muốn xông về phía trước nhưng đã bị Hoả Chân ngăn lại.

Ở bên kia, hơn chục bóng người nhao nhao xuất hiện, chắn ở cửa đại điện.

Không chỉ họ mà các tu sĩ tới tham dự hôn lễ cũng bắt đầu ra tay, lúc này là thời điểm tốt để lấy lòng, nếu giúp Vũ Văn thế gia bắt được Tần Vũ thì sẽ có công lớn.

Ngay sau đó, Diệp Thành và Sở Linh đã bị bao vây.

“Ra ngoài chờ ta, một lúc thôi là xong”, Diệp Thành mỉm cười, đẩy Sở Linh ra ngoài, sau đó hắn xoay khớp cổ trở lại đại điện, còn phất tay đóng cửa vào.

Vào lúc cửa sắp đóng lại, Sở Linh loáng thoáng có thể nhìn thấy Diệp Thành nháy mắt với mình qua khe cửa.

“Người này là Tần Vũ sao?”, Sở Linh lẩm bẩm, bởi vì hành động bị hạn chế, cô đành phải đứng ngoài đại điện.

Rầm! Cheng! Bùm! Chát!

Chẳng bao lâu, trong đại điện đã bị đóng cửa liên tục vang lên những âm thanh hỗn độn này, còn có cả những tiếng hét, tiếng rú, tiếng than khóc và la hét thảm thiết, đại điện tựa như điện Tu La.

“Hắn muốn cứu mình sao?”, không hiểu sao nghe tiếng nổ ầm bên trong, Sở Linh lại thấy lo lắng một cách khó hiểu, nhưng không phải lo cho bản thân mà là lo cho người thanh niên vừa đưa định đưa cô đi.

Rầm! Cheng! Bùm! Chát!

Khi Sở Linh nói chuyện một mình thì âm thanh trong điện vẫn vang lên không ngớt.

Cứ kéo dài như thế gần một khắc đồng hồ.

Không biết tới lúc nào tiếng ầm ĩ trong điện mới giảm đi đáng kể, cuối cùng dần dần lắng xuống.

Ù!

Chẳng mấy chốc, cánh cửa đại điện rung lên, từ từ được mở ra.

Rầm!

Một người bước ra, có lẽ vì thân thể quá nặng nên khi đặt chân xuống đất cũng mang theo tiếng “rầm” vang dội.

Sở Linh nhìn lên, bàn tay ngọc ngà bất giác che miệng.

Người bước ra toàn thân đẫm máu, tóc, quần áo, cánh tay, cơ thể, tất cả những nơi có thể nhìn thấy đều là máu, ngay cả đoản đao trong tay hắn cũng đang rỉ máu, khiến người ta có ảo giác hắn là ma vương bước ra từ điện Tu La.

“Đi thôi!”

Diệp Thành vẫn nở nụ cười, để lộ hai hàm răng trắng như tuyết, một tay vẫn cầm Bá Long Đao, tay còn lại nắm tay Sở Linh, kéo cô đi ra ngoài.

Đệ tử và trưởng lão của Vũ Văn thế gia bao vây xung quanh, nhưng ai cũng run rẩy nhìn Diệp Thành, không dám tiến lên, vị sát thần này khiến họ sợ hãi.

Sở Linh còn đang ngẩn người, mặc cho Diệp Thành kéo đi, nhưng đi được mấy bước, cô quay đầu nhìn lại đại điện.

Loáng thoáng có thể nhìn thấy qua khe cửa, cảnh tượng bên trong đại điện toàn là máu, thây chất ngổn ngang, người bị chém đầu, người bị đâm xuyên trán, người bị chém đứt người, dù cô là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng cảm thấy kinh hồn bạt vía.

“Tất cả đều do hắn giết sao?”, Sở Linh vô thức quay đầu nhìn Diệp Thành, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, người kia là cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Còn có rất nhiều cao thủ nữa, không ngờ tất cả đều bị một mình hắn giết sạch.

“Sát thần Phong Vân, Tần Vũ”, Sở Linh lẩm bẩm.
Chương 646: Woa, thơm quá!

Diệp Thành dẫn Sở Linh vào truyền tống trận của thành cổ Hỗn Dương.

Tiến vào thông đạo không gian, Diệp Thành xé toạc áo ngoài dính đầy máu của mình, cuối cùng dứt khoát cởi sạch y phục.

“Ngươi… Ngươi làm gì vậy?”, thấy Diệp Thành như thế, Sở Linh đột nhiên hoảng loạn, cô không ngờ hắn lại cởi sạch trước mặt mình, nếu không phải hành động bị hạn chế thì cô đã quay người đi luôn.

“Cũng đâu phải chưa nhìn thấy bao giờ chứ”, Diệp Thành mặt dày, cầm một chậu nước sạch dội từ đầu đến chân, vết máu trên người đã được gột sạch.

Điều đáng nói là dáng người hắn khá đẹp, làn da màu đồng nhẵn nhụi, nhất là thứ đang dựng thẳng phía dưới kia thật sự rất oai phong lẫm liệt, khí thế bừng bừng, đỏ hồng, dựng đứng!

“Ngươi… Ngươi mau mặc quần áo vào đi!”, Sở Linh nhắm mắt lại, tim đập thình thịch, hai gò má xinh đẹp thoáng chốc ửng hồng.

Diệp Thành thấy vậy thì cười, nhưng vẫn mặc quần áo lại, ghé sát Sở Linh rồi hỏi: “Tiểu nương tử, ta cứu nạng một mạng, nàng định báo đáp ta thế nào đây?”

“Ơn… Ơn cứu mạng của đạo hữu, Sở Linh nợ ngươi một ân tình”, cuối cùng Sở Linh cũng mở mắt ra.

“Ta không cần ân tình, ta cần gì đó thực tế hơn”, Diệp Thành vẫn cười tủm tỉm nhìn Sở Linh chằm chằm, ánh mắt liếc nhìn chiếc Trâm Phượng Ngọc Châu trên tóc cô: “Ừm, trâm ngọc này đẹp đấy, tặng ta đi!”

“Cái này không thể đưa ngươi được!”, Sở Linh vội tháo Trâm Phượng Ngọc Châu xuống, nắm chặt trong tay, sợ chỉ lơ là một chút là gã thanh niên trước mặt sẽ cướp mất.

“Không đưa ta thứ này, vậy cô đưa ta thứ khác đi!”, thấy Sở Linh nắm chặt Trâm Phượng Ngọc Châu, trong lòng Diệp Thành rất vui.

“Vậy… Vậy ngươi muốn gì?”

“Hay là tặng cô cho ta đi!”, Diệp Thành nói xong thì kéo Sở Linh lại, ôm chặt cô vào lòng.

“Woa, thơm quá!”, Diệp Thành vùi đầu vào tóc Sở Linh, hít lấy hít để.

“Ngươi… buông ta ra”, giọng nói của Sở Linh mang theo sự khẩn cầu, đôi mắt đẹp ngấn lệ.

“Xem ra ta đã tạo tội rồi”, thấy Sở Linh như vậy, Diệp Thành ho khan một tiếng, búng tay giải trừ phong ấn cho cô.

“Ta sẽ báo đáp ơn cứu mạng của ngươi, cáo từ”, sau khi được giải trừ phong ấn, Sở Linh vội vàng quay người đi về phía lối ra.

Chỉ là cô vừa mới đi được hai bước, giọng Diệp Thành đã vang lên từ phía sau: “Sở Linh, nàng đeo Trâm Phượng Ngọc Châu thì đã là người của ta rồi, nàng muốn trốn đi đâu, tới tận chân trời góc bể sao?”

Nghe vậy, người Sở Linh run lên, cô đột ngột quay người, nhìn Diệp Thành.

Mà lúc này, Diệp Thành đã nhẹ nhàng gỡ mặt nạ Quỷ Minh xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú nhưng mang chút thăng trầm của cuộc đời.

“Ngươi… Diệp… Diệp Thành…”, nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Thành, Sở Linh sững sờ tại chỗ, ngây người nhìn khuôn mặt đã in sâu vào tận xương tuỷ.

“Là ta, Diệp Thành về rồi đây”, Diệp Thành nở nụ cười ấm áp.

Hắn vừa dứt lời, người Sở Linh lại run lên, trong đôi mắt đẹp đã ngấn hơi nước, ngưng tụ thành sương, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

Thế rồi cô bước tới, ôm chầm lấy Diệp Thành, nước mắt thấm đẫm áo hắn. Lúc này cô nào còn là cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín nữa, giờ đây cô chỉ là một nữ tử yếu đuối cần người thương yêu: “Ngươi đi đâu? Sao bây giờ mới về? Từ sư huynh tàn phế rồi, Bàng sư huynh đã chết, rất nhiều người đã chết rồi…”

Nghe những lời này, mũi Diệp Thành cay cay, hắn có thể tưởng tượng được thời gian này Sở Linh bất lực nhường nào.

Hắn vươn cánh tay rộng lớn ra, ôm chặt Sở Linh vào lòng.

Hự!

Ngay sau đó, vẻ mặt Diệp Thành hiện lên sự đau đớn, bởi vì Sở Linh đã cắn mạnh vào cánh tay hắn, lực của cô rất mạnh như muốn cắn luôn miếng thịt trên người hắn ra.

Không biết đến lúc nào Sở Linh mới buông ra, để lại dấu răng hằn vết máu trên cánh tay Diệp Thành.

“Xin lỗi, ta về muộn rồi”, nhìn khuôn mặt tiều tuỵ của Sở Linh, Diệp Thành khẽ giơ tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt chảy dài trên má cô.

“Không muộn, không muộn”, vẻ mặt Sở Linh thê lương, cô nâng mặt Diệp Thành lên, nhẹ nhàng chạm vào chữ ‘thù’ còn đang rớm máu trên trán phải của hắn: “Diệp Thành của ta, rốt cuộc ngươi đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?”

“Chuyện nhỏ thôi mà”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Nói dối”, nước mắt lại dâng lên trong mắt Sở Linh, mặc dù Diệp Thành nói một cách nhẹ nhàng nhưng cô có thể tưởng tượng được hắn đã phải chịu đau khổ nhường nào, nếu không cũng không nhẫn tâm khắc chữ ‘thù’ lên trán mình như thế.

“Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, sư phụ của ta đâu? Hai người không đi cùng nhau sao?”, Diệp Thành nhìn Sở Linh chăm chú, trong lòng còn mang theo sự lo lắng không giải thích được, hắn sợ nghe được tin xấu từ Sở Linh.

“Tỷ ấy đến Bắc Sở tìm ngươi rồi”, nhắc đến Sở Huyên, Sở Linh vội lau nước mắt nhìn Diệp Thành.

“Bắc… Bắc Sở?”, Diệp Thành sửng sốt: “Sư phụ chạy tới Bắc Sở làm gì?”

“Sau khi cơ thể ngươi bị trộm mất, tỷ ấy liền đi tìm ngươi”.

“Không ngờ sư phụ lại đến Bắc Sở”, Diệp Thành ngơ ngác gãi đầu.

“Tỷ ấy ở Bắc Sở, ngươi cũng ở Bắc Sở, không ngờ hai ngươi lại không gặp được nhau”.

“Bắc Sở rất rộng lớn, lớn hơn Nam Sở rất nhiều”, Diệp Thành mỉm cười: “Nhưng đã biết ở Bắc Sở thì sẽ tìm được tin tức của cô ấy nhanh thôi”.

“Nếu tỷ ấy biết ngươi còn sống chắc chắn sẽ rất vui”, Sở Linh tươi cười, nhưng cười rồi cô lại chợt mím môi: “Diệp Thành, ta không tìm thấy đồ nhi Tịch Nhan của ngươi”.

“Cô bé sẽ không chết một cách vô ích đâu”, trong mắt Diệp Thành hiện lên vẻ đau khổ.

Nhưng sau vẻ đau khổ, trong mắt hắn lại hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo, dù đã mấy tháng trôi qua, nhưng hắn vẫn nhớ cảnh Tịch Nhan chết trong lòng mình, cô gái nhỏ bé ra đi với nụ cười rạng rỡ nhưng cũng ra đi cùng với nỗi đau đớn khôn tả.

“Doãn Chí Bình, sau này sẽ có ngày ta lấy đầu ngươi chôn cùng Tịch Nhan”, ngoài mặt Diệp Thành không thể hiện ra điều gì, nhưng trong lòng lại đang gào thét, sát khí ngút trời ẩn trong cơ thể không thể kiềm chế.



Trong đại điện Hằng Nhạc Tông, Doãn Chí Bình nhàn nhã nằm trên ghế tựa, khoé miệng nở nụ cười bỡn cợt: “Ngươi chắc chắn là Tần Vũ không?”

“Chắc chắn ạ”, phía dưới, một trưởng lão trả lời: “Người của thành cổ Hỗn Dương đều nhìn thấy, mặt nạ Quỷ Minh, trán khắc chữ ‘thù’, Vũ Văn Lão Tổ cũng đã bị hắn giết”.

“Vậy sao?”, Doãn Chí Bình càng cười tươi hơn, để lộ hàm răng trắng bóc, trong mắt còn loé lên cái nhìn âm u, lạnh lẽo: “Sát thần Tần Vũ, nếu ngươi đã tới Nam Sở thì ta cũng đỡ phải đến Bắc Sở tìm ngươi, không biết ngươi có thể đỡ được mấy chiêu của ta?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK