Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2331: Bị đưa đi

Diệp Thành đứng trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, lẳng lặng nhìn tất cả.

Tuy Đại Sở cách Huyền Hoang rất xa, nhưng hắn vẫn có thể nắm bắt được chấn động kinh thiên kia, nhất định là có biến cố.

Huyền Hoang đại lục là thánh địa của tu sĩ, thừa hưởng quá nhiều truyền thừa từ cổ xưa, từ xưa đến nay, đều là nơi thị phi.

Trừ chuyện này ra, đó là huyết mạch đang rung động, là một sợi huyết mạch đến từ Đại Địa linh mạch, bây giờ vô cùng sinh động.

Hắn có thể cảm nhận được, đó là huyết mạch Đại Địa chi tử.

Chuyện này khiến đôi mắt của hắn trở nên thâm thúy, hôm qua có một loại dao động kỳ lạ ở sâu trong sao trời, tuyệt đối không đơn giản.

Hơn nữa, nó chắc chắn có liên quan tới Đại Địa chi tử trong truyền thuyết, huyết mạch và chúng sinh dung hợp, quá mức phi thường.

“Chẳng lẽ, hôm qua có Đại Địa chi tử xuất thế?”, Diệp Thành sờ cằm, suy đoán trong lòng: “Nếu thật là như thế, thời đại này thật náo nhiệt quá mức”.

“Diệt rồi, diệt rồi, lại diệt ba tộc rồi!”. Âm thanh kêu oai oái vang lên, Hùng Nhị bò theo mấy tảng đá đi lên núi.

“Cái gì ba tộc?”, Diệp Thành ngờ vực nhìn Hùng Nhị.

“Chín đại cả của Đại Sở chúng ta lại đi Huyền Hoang”.

“Mang theo chín Đế Binh tồi Bát Kỳ tộc, Thần Bằng tộc và Phượng Điêu tộc, ba tộc mới vừa giải phong, đã có chuyện để làm rồi”.

“Tuy ta không có nhìn thấy, thế nhưng có thể tưởng tượng, cảnh tượng kia nhất định là vô cùng khủng khiếp, luận về thực lực, nhất định là chín Hoàng nhà chúng ta thắng”.

“Yên tâm, còn chưa giải phong hết, không ai có thể chạy thoát được, lần lượt từng cái sẽ tiêu đời, Đại Sở bọn ta không dễ bị bắt nạt”.

Hùng Nhị vừa nói xong thì nằm một đống ở trên đất, móc ra hồ lô rượu, uống ừng ựng một hơi cạn sạch.

“Khó trách, động tĩnh lại lớn như vậy”. Diệp Thành lẩm bẩm một mình, ánh mắt không rõ, có sự lo lắng thoáng qua.

Cơ duyên của Đại Sở là do chín Đế Binh che lấp, Đế Binh rời đi lâu như thế, rất có thể bị Thiên Ma tìm được vị trí chính xác.

Lần này chín Hoàng có chút mạo hiểm, nếu thật sự bị Thiên Ma thừa cơ đánh lén, thì không chỉ là kiếp nạn đơn giản như thế.

Thảm họa của ba trăm năm trước, hắn không muốn lại phải trải qua một lần nữa.

Trơ mắt nhìn người thân bạn bè, từng người từng người lần lượt ngã xuống, nỗi đau đó vẫn còn nguyên vẹn ở trong ký ức của hắn, đau đến tê tâm phế liệt.

“Đến, nói ca nghe thử, rốt cuộc ngươi có làm hay không?”. Hùng Nhị chọc chọc Diệp Thành, cười vô liêm sỉ.

“Làm… Làm cái gì?”. Suy nghĩ của Diệp Thành bị cắt ngang, vẻ mặt ngơ ngác, nghe thấy một câu này mà hồ đồ mơ màng.

“Đừng giả ngu”. Hùng Nhị thật đáng khinh: “Nhiều hợp hoan tán như thế, nhiều vợ xinh đẹp như vậy”.

Nghe đến lời này, Diệp Thành nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn ta một lần từ trên xuống dưới: “Hôm qua lại cá cược phải không.”.

“Cái đó là đánh cược cần thiết, cá cược xem ai rên to, xong việc rồi, ta thắng hơn một triệu”, Hùng Nhị nhếch miệng cười.

“Ta bảo mà! Chứ sao lại tự nhiên bị đánh”.

“Lần sau nếu có chuyện này, nói cho ta biết trước, hai chúng ta…”

“Vợ ơi, lại có người đánh ta, còn lấy tiền của ta”. Hùng Nhị chưa kịp nói xong, Diệp Thành đã gào lên.

“Chết tiệt”. Hùng Nhị mắng to một tiếng, quay đầu chạy ngay lập tức, những người vợ đó của Diệp Thành có ai mà không đanh đá.

Nhưng mà, hắn ta chạy hơi chậm, mấy cô gái đã đến, các nàng kéo ống tay áo: “Lại là cái tên mập chết tiệt nhà ngươi”.

“Ta… Ta không đánh hắn, ta không… không có lấy tiền của hắn”. Hùng Nhị suýt chút nữa đã bị dọa cho khóc, liên tiếp lùi về sao.

“Ai quan tâm ngươi đánh hay không đánh”. Mấy cô gái xông lên ào ào.

Hùng Nhị quỳ xuống, bị tát một cái choáng váng, bản bản chỉnh chỉnh một chữ to, dán ở trên mặt đất, ngất đi ngay lập tức.

Thấy thế, Diệp Thành nhảy nhót chạy đến, lấy tay vói vào đũng quần Hùng Nhị, lấy ra túi trữ vật ở bên trong.

Mấy cô gái giật giật khóe miệng, cái túi trữ vật này giấu kĩ thật.

Diệp Thành cũng không có giới hạn gì luôn, cầm đi túi trữ vật của người ta thì không nói đi, đến bảo bối ở trên người của Hùng Nhị cũng bị hắn cướp đoạt sạch hết.

Xử xong mới quăng hắn ta từ trên Ngọc Nữ Phong quăng xuống, hắn ta là tu vi cấp Thánh Nhân, ném xuống tuyệt đối không chết được.

Sau khi mở ra túi trữ vật, tuy là Diệp Thành là người từng trải nhiều cũng không khỏi chậc lưỡi, đây quả thực là bảo vật mà!

“Nhìn sơ qua cũng thấy, lúc ở Thiên Đình Huyền Hoang làm ăn, tên này tham ô không ít”. Diệp Thành ngồi xổm trên mặt đất, một bên lựa bảo bối, một bên lẩm nhẩm lầm nhầm, bảo vật cũng không nhiều lắm.

Hắn quá hiểu Hùng Nhị, có việc hay không việc gì đều cất trữ đồ vật ở trong đũng quần, cái túi trữ vật này cũng lớn thật.

Lúc trước ở Huyền Hoang, để cho Hùng Nhị có quyền to quản lý việc làm ăn, mỗi ngày đều có nguyên thạch cuồn cuộn không ngừng đưa vào, khó trách hắn không tham mới là lạ, hôm nay bị hắn một oa nhi bưng.

“Có mấy người đẹp hung hãn đúng thật là không tồi”. Diệp Thành cười he he, thỉnh thoảng cũng giúp hắn không bị đánh.

“Vợ cũng không phải là tiếng gọi đâu nha!”. Tịch Nhan chạy đến, từ phía sau ôm lấy cổ Diệp Thành, ngực dán ở sau lưng hắn, nhẹ giọng cười nói: “Mềm không?”

“Cũng được”. Diệp Thành còn đang tham tiền, tìm bảo bối.

“Tối nay ngủ cùng sư phụ nhé, kiểu không mặc quần áo ấy”.

“Cái cơ thể nhỏ bé này của con, ta sợ sẽ có tai nạn chết người mất”. Diệp Thành cầm một viên linh châu, đặt dưới ánh mặt trời mà xem.

Một câu, đã chọc cười mấy cô gái, dáng vẻ con nít của Tịch Nhan, thật sự… Thật sự không thích hợp làm loại chuyện này.

Chậc! Tịch Nhan không nghĩ như vậy: “Có thể biến lớn mà!”

“Này! Đều ở đó sao?”. Tiếng cười già nua bỗng nhiên vang lên, một ông lão dừng ở đỉnh núi, đúng là Phục Nhai.

“Tham kiến tiền bối”. Mấy cô gái vẫn thật hiểu lễ nghĩa, vội vàng chắp tay hành lễ, đây chính là người Thiên Huyền Môn.

“Không cần đa lễ như thế”. Phục Nhai tùy ý vây vẫy tay, một đôi mắt lão ngắm tới ngắm lui ở Ngọc Nữ Phong, có thể trông thấy từng sót hợp hoan tán chồng chất.

“Cái này phải ăn đến bao lâu đây!”. Phục Nhai thầm nói một tiếng: “Hợp hoan tán ở Đại Sở chắc 80% đều chất ở đây”.

Dứt lời, lão ta vuốt cằm, nhắm đến túi trữ vật trong tay Diệp Thành, bảo bối nhiều thật, nguyên thạch cũng có không ít.

Diệp Thành vội vàng cất đi, nhét vào trong ngực, sợ Phục Nhai lấy mất cái túi trữ vật, hắn còn chưa cầm nóng tay đâu?

“Ta không tới để cướp của ngươi”. Phục Nhai trừng mắt nhìn Diệp Thành.

“Tiền bối từ xa đến đây, nhất định là có chuyện muốn nói với vãn bối”. Diệp Thành ho khan một tiếng, không ngừng cười ha ha.

“Đương nhiên là có việc”. Phục Nhai cười nói: “Thiên Huyền Môn sáng lập một bí cảnh, muốn tuyển người vào tu hành”.

“Có vẻ như nhiều người trong Hằng Nhạc ta đã được chọn”.

“Các nàng đều có trong danh sách”. Phục Nhai nhìn về phía mấy cô gái.

“Không có Diệp Thành?”, mấy cô gái dò hỏi.

“Thần nữ có an bài khác”. Phục Nhai vuốt vuốt chòm râu.

“Vậy chúng ta không đi”. Mấy cô gái lần lượt nói. Đã là bí cảnh, một khi tiến vào, có trời mới biết ngày nào mới ra được, cái các nàng muốn chính là tiếp tục ở bên cạnh Diệp Thành.

“Đây là ý của chín Hoàng”. Phục Nhai khẽ mỉm cười.

“Đi, đương nhiên đi”. Diệp Thành cười nói, thay mấy cô gái đáp ứng: “Bí cảnh Thiên Huyền Môn, nhất định là cơ duyên”.

“Có thể đi, nhưng khi bọn ta từ bí cảnh ra, ngươi phải cưới cho bọn ta!”. Mấy cô gái dùng ánh mắt nồng nàn nhìn về phía Diệp Thành.

“Được”. Diệp Thành cười cười, trả lời dứt khoát.

“Nói lời phải giữ lời”. Chúng nữ cười ngọt ngào.

“Như thế này, bây giờ chúng ta xuất phát đi, lão phu còn đến nên khác đón người”. Phục Nhai phất tay, đưa mấy cô gái thu vào một mảnh không gian, xoay người đạp thiên mà đi, biến mất không thấy.

Phục Nhai đến mau, đi cũng mau, đưa mấy cô gái đi, Ngọc Nữ Phong to như vậy, trong nháy mắt trống trải hơn rất nhiều.

Diệp Thành phất phất tay, mấy cô gái lần này đi, nhất định sẽ có được tạo hóa, khi trở về, chắc chắn cũng lột xác niết bàn.

Còn hắn, đi hay không đi cũng đều không quan trọng.
Chương 2332: Hóa đá

Vẫn là câu nói kia, cho dù hắn có tu đến Chuẩn Đế thì như thế nào, vẫn khó thoát khỏi ba năm tử kiếp, cũng không có khác biệt gì.

Chậm rãi nhắm mắt lại, hắn lấy Vô Tự Thiên Thư ra, đặt ở trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, vùi đầu nghiên cứu đại đạo.

Trong một ngày này, quá nhiều người ở Đại Sở bị mang đi, hậu duệ Hoàng giả, năm Vương Đại Sở đều là những người tài giỏi, không ai bị bỏ sót.

Sắc trời dần dần tối đi, ban ngày rút đi, nghênh đón màn đêm.

Đỉnh Ngọc Nữ Phong, Diệp Thành không nhúc nhích, giống như một pho tượng, đọc đến mê mẩn, tâm thần cũng bị cuốn vào thiên thư.

Hắn ngồi chín ngày, trong lúc đó hắn chưa bao giờ nhúc nhích.

Cho đến ngày thứ mười, tư thế vốn vùi đầu đọc sách bắt đầu có thay đổi kỳ dị, từng sợi tóc phiêu dật trên mái đầu bạc bị hóa đá với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được.

Kế tiếp là đầu của hắn, cánh tay, chân, thậm chí Vô Tự Thiên Thư cầm ở trong tay cũng đều hóa thành đá.

Lúc này trông hắn không giống như một pho tượng nữa, mà hắn chính là một bức tượng được chế tác tinh xảo, điêu khắc sinh động như thật.

Dưới ánh trăng, tượng đá còn lóe sáng, từng sợi ánh sao dung nhập, ấp ủ tinh hoa, bao phủ lấy pho tượng lộng lẫy, bắt mắt.

“Làm sao có thể?”. Hai ông lão Thiên Địa âm thầm bảo hộ hắn, xoa xoa đôi mắt già nua, tưởng bản thân đã nhìn lầm rồi.

Nhưng nhìn lại, Diệp Thành bằng xương bằng thịt thật sự hóa thành cục đá, vẫn duy trì tư thế vùi đầu đọc sách.

Tiếng cành cạch vang lên, thật sự là đá, chuyện này khiến cho hai người kinh ngạc, từ góc độ của bọn họ, hoàn toàn không thể nhìn ra chút manh mối nào.

“Không có linh khí, cũng không có máu tươi chảy xuôi”. Địa lão trầm ngâm, mắt của Chuẩn Đế cũng nhìn không thấu.

“Chắc chắn đã xảy ra biến cố”. Thiên lão lập tức vung ống tay áo, tế ra một đạo thủy mạc, thông với Thiên Huyền Môn phía bên kia.

“Thần nữ, hắn đã hóa thành đá”. Thiên lão nói.

Đông Hoàng Thái Tâm và chín Hoàng Đại Sở liếc nhìn màn nước rồi cũng nhíu mày, ánh mắt hoàn toàn dừng ở trên người của Nhân Vương.

“Không cần để ý đến, cứ lo bảo vệ hắn thôi”. Nhân Vương trả lời, cũng không liếc nhìn đến màn nước một cái, hai tay chắp tay ngồi ở đó.

Đông Hoàng Thái Tâm đánh tan màn nước, mắt nhìn chằm chằm thằng vào Nhân Vương, nhàn nhạt nói: “Ngươi có việc… gạt ta chờ”.

“Giấu nhiều việc lắm, đều là thiên cơ, ta dám nói sao?”, Nhân vương chắp tay. “Ta không nghĩ thế nhưng lại ứng kiếp”.

“Vậy hắn và Tiên Võ Đế Tôn có quan hệ như thế nào?”, Viêm hoàng mở miệng ngay sau đó, liếc mắt nhìn vương Phục Hy.

“Nói thật với ngươi, ta không tính ra lai lịch của hắn”. Nhân vương từ từ nói: “Tự thân hắn như vòng tuần hoàn chết, bất luận là tính thế nào đều không thể tìm ra căn nguyên”.

“Có lẽ, có thể hỏi đế Binh một chút”. Nguyệt Hoàng nhẹ giọng nói: “Đế khí đều có đế linh, không chừng có thể hiểu rõ trong lúc ảo diệu”.

“Ta tính không ra, hỏi cũng như không”. Nhân Vương nói, mắt nhìn chín Hoàng: “Ta mặc kệ ngươi và Vạn tộc có bao nhiêu thâm thù đại hận, tuyệt đối không thể mang Đế Binh của ngươi rời đi khu đất này, còn có, chín người các ngươi, không có việc gì thì đừng có chạy ra ngoài”.

Nói xong, chắp tay rời đi, trước khi đi khỏi rừng trúc, không quên nhìn thoáng qua hư vô mờ mịt. “Đại Địa chi tử, thiên phạt chi tử, đều là hoá thân của trời đất, ai mạnh ai yếu đây?”
Chương 2333: Cải lão hoàn đồng

Ngọc Nữ Phong, cơ thể bằng đá của Diệp Thành lẳng lặng ngồi xếp bằng.

Lá rụng bay phất phơ, gió mát ấm áp, ánh trăng sáng tỏ, ánh sao lộng lẫy, đều không có cách nào đả động đến thân thể hắn.

Cảnh tượng này lại quỷ dị như thế, không ai có thể giải thích được, Thiên lão và Địa lão Chuẩn Đế cũng không hiểu là ra sao.

Người hóa thành đá, dùng thuật biến thân cũng có thể làm được, nhưng Diệp Thành hóa đá thật sự có chút lợi hại, thật sự biến thành một cục đá rồi

Một đêm không nói chuyện, chớp mắt đã đến sáng sớm, đất trời chào đón bình minh.

Sáng sớm, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, của năm, ba bóng dáng đã bò lên trên Ngọc Nữ Phong, hùng hùng hổ hổ, hô to gọi nhỏ.

Dẫn đầu chính là Hùng Nhị, trong tay còn cầm theo gậy lang nha.

Lúc trước bị đánh cho một trận, hắn ta nằm ở trên giường hết mười ngày.

Lúc này mới vừa xuống giường, khi nghe nói đám cọp cái kia đi bí cảnh của Thiên Huyền Môn, hắn ta không nói hai lời đã dẫn theo đám này đến.

“Đánh nhẹ một chút có biết không! Đừng có đánh chết đấy!”, Tạ Vân dặn dò một tiếng, cũng lấy ra một cái chày gỗ.

“Yên tâm, có chừng mực”. Tư Đồ Nam bày ra dáng tay OK, cười lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết.

“Cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi”. Hoắc Đằng vặn cổ, vai vác một cây gậy sắt quê mùa.

Bốn người kề vai sát cánh lên núi, tìm kiếm một vòng, không thấy người đâu, lúc này mới nhìn thẳng lên đỉnh núi, từng bước đi lên.

Từ xa, đã thấy tượng đá Diệp Thành đang ngồi xổm ở đó.

“Cái tình huống gì đây?”. Bốn người cùng nhau đi đến, bọn họ vây quanh Diệp Thành, nhìn từ trên xuống dưới.

“Đây chính là hắn, đừng có dùng cục đá mà lừa gạt bọn ta”. Hoắc Đằng duỗi tay, gõ gõ đầu Diệp Thành.

Cái gõ này cũng không mạnh lắm nhưng âm thanh răng rắc văng lên, trên trán của Diệp Thành xuất hiện vết nứt, rồi sau đó lan ra toàn bộ thân mình.

Lớp vỏ đá bên ngoài bắt đầu rơi ra, hết lớp này đến lớp khác, từng cục đá hàng thật giá thật rơi xuống đất cộp cộp.

Sau khi đá rơi rụng hết thì một đứa nhóc con độ khoảng hai, ba tuổi xuất hiện, mông trần trụi, mập mạp bụ bẫm, da dẻ hồng hào trắng mịn.

Bốn người không hẹn mà cùng cúi đầu, sắc mặt sững sờ nhìn nhóc con kia. Đứa nhỏ kia cũng ngẩng cái đầu nhỏ, ngơ ngác nhìn bốn người, hiện trường cực kỳ tĩnh lặng.

“Đây… Đây là cái gì, đá, nó chui ra từ cục đá ra à?”, Thiên lão và Địa lão cũng ngơ ngác, mắt nhìn chằm chằm.

“Diệp… Diệp Thành?”, Hùng Nhị, Tư Đồ Nam, Tạ Vân và Hoắc Đằng lần lượt ngồi xổm xuống, đánh giá nhìn đứa nhóc đang cởi truồng kia, thử gọi tên nó xem sao.

“Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì thế? Ta vừa mới ngủ dậy, sao lại biến thành cái dạng này”. Người khó hiểu nhất vẫn chính là Diệp Thành, xoay người tại chỗ, kêu la oai oái.

“Thật đúng là ngươi!”, Hùng Nhị duỗi tay, xách Diệp Thành lên: “Cải lão hoàn đồng trong truyền thuyết?”

“Bà ngoại ngươi, thả ta xuống!”, Diệp Thành mắng to.

“Chú chim con này nhìn đáng yêu thật”. Tạ Vân chọt chọt chim nhỏ kia một chút, sau đó búng một cái.

Oa… Thốn! Hai mắt của Diệp Thành đã chứa đầy nước mắt.

“Thần nữ, hắn chui ra từ trong cục đá”. Thiên lão và Địa lão lại lấy ra màn nước, liên thông Thiên Huyền Môn.

“Oa!”. Còn chưa chờ Đông Hoàng Thái Tâm mở miệng, Phục Nhai đã kêu lên một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào trong màn nước.

Sau đó lão ta lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, tâm trạng bà ta đang không ổn, biểu cảm vi diệu, miệng ngọc khẽ nhếch, còn giật giật hai cái.

Biểu cảm của chín Hoàng Đại Sở cũng không được bình tĩnh như thế, tâm cảnh Chuẩn Đế cũng cảm thấy dáng vẻ này của Diệp Thành quá đáng yêu.

Đó là hắn sao? Là Diệp Thành từng tàn sát đại đế sao?

“Thấy không, đó chính là chim nhỏ!”. Nhân Vương chắp tay, còn không quên cười đáng khinh với Nguyệt Hoàng.

Nguyệt Hoàng nghiêng đầu, trong đôi mắt đẹp bốc lên tia lửa, còn cần ngươi nói?

“Đây là bất ngờ mà ngươi nói?”, Chiến Vương liếc liếc mắt nhìn Nhân Vương, trên trán còn nổi đầy gân xanh, muốn đánh người ngay lập tức.

“Không phải!”, Nhân Vương chắp tay, rung đùi đắc ý.

“Thế sao hắn lại như thế?”. Thái Vương nhíu mày.

“Hóa đá mượn mệnh, niết bàn trùng sinh, thọ mệnh còn dư lại của hắn chỉ có thể tuỳ vào số trời”. Nhân Vương không khỏi nhún vai.

“Cái… Cái này xem như là bất ngờ?”, Phục Nhai gãi gãi đầu.

“Ta cũng chưa có nói đây là bất ngờ!”, Nhân Vương nhún vai.

“Vậy bất ngờ mà ngươi nói là gì?”. Sắc mặt của mọi người u ám, muốn đánh hội đồng tên này

“Lão phu bấm tay tính toán, thành Vô Lệ sắp hàng lâm”.

“Thành Vô Lệ?”. Mọi người nhướng mày nhìn nhau.

“Sở Huyên hay Sở Linh ở thành Vô Lệ, đối với hắn mà nói, đều là điều bất ngờ”. Đông Hoàng Thái Tâm thở dài một tiếng.

“Cũng hoặc là kiếp số”. Nguyệt Hoàng lắc đầu cười.

“Một người là bất ngờ của hắn, một người là kiếp số của hắn”. Nhân Vương xách bầu rượu ra: “Các ngươi đừng mong sẽ có kỳ tích xảy ra, ta nói hắn sống ba năm, cũng sẽ không thể nhiều hơn một ngày”.

“Dẫu sao hắn cũng là vì cứu vớt Chư Thiên Vạn Vực, ngay cả ngươi cũng thiếu hắn một mạng, ngươi không hề đau lòng sao? Còn ở đó mà châm chọc”. Đông Hoàng Thái Tâm dùng một chân đá ngã bầu rượu của Nhân Vương.

“Mệnh cách tuần hoàn chết, ta không cứu được hắn không có nghĩa là hắn sẽ không thể tự cứu mình”. Nhân Vương lại xách ra một bầu rượu: “Lúc hắn chân chính niết bàn, là khi chết, là lục đạo luân hồi”.

“Lục đạo luân hồi?”. Mọi người nhíu mày, không biết huyền cơ trong đó.
Chương 2334: Biến

Lời của Nhân Vương nói quá mức mờ ảo, Đại Sở đã mất luân hồi, nếu Diệp Thành chết thì đó thật sự là chết, còn có thể đầu thai chuyển thế sao?

Nhưng lời của tên này thật sự khơi dậy sự tò mò của bọn họ, Nhân Vương đáng khinh, luôn có rất nhiều lời nói kỳ quái.

“Ngươi đá ngã bình rượu của ta, ngươi nhớ kỹ cho ta, chờ ngươi và Kiếm Phi Đạo thành thân, ta sẽ thôi diễn hình ảnh hai người động phòng lấy đi bán đấu giá”. Nhân Vương lắc người đi, phút cuối còn không quên đe dọa Đông Hoàng Thái Tâm.

“Thần nữ, ngươi nhịn được sao?”. Dù sao ta cũng không nhịn nổi”. Phục Nhai nhét một cây gậy sắt vào trong tay Đông Hoàng Thái Tâm.

Đông Hoàng Thái Tâm không nói chuyện, xách theo gậy sắt đi ra ngoài.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết như quỷ khóc sói gào truyền trở về.

Mọi người tìm một chỗ thoải mái ngồi, pha một bình trà ngon, nghe tiếng thét thảm thiết kia, trong lòng vô cùng thoải mái.

Ở Thiên Huyền Môn náo nhiệt, Hằng Nhạc Tông ở phía bên kia còn náo nhiệt hơn.

Bốn người Hùng Nhị “mời” Diệp Thành từ Ngọc Nữ Phong đi xuống, càng nói đúng hơn là, xách hắn xuống.

Ở nơi dễ thấy nhất của Hằng Nhạc Tông có bày một cái bệ đá, bốn người đặt Diệp Thành bộ dáng hai, ba tuổi lên đó.

“Tiện nhân, buông ông ngươi ra”. Khuôn mặt nhỏ của Diệp Thành trầm xuống, gân cổ lên mắng to, giọng nói vẫn còn mang theo sự non nớt của trẻ con.

“Mọi người đến đây! Mau đến xem nào! Diệp Thành cải lão hoàn đồng!”

Tiếng khua chiêng gõ trống vang lên, bốn người gào càng vang dội hơn.

Sáng tinh mơ, ở Hằng Nhạc Tông, bất luận là trưởng lão hay là chúng đệ tử, đều từ trên ngọn núi ào ào chạy vội xuống dưới, đen nghìn nghịt một mảnh.

Đến lúc nhìn thấy Diệp Thành là giờ Thìn, tất cả mọi người đều vì chuyện mà sửng sốt.

“Thật đúng là cải lão hoàn đồng”. Long Nhất, Long Ngũ vuốt cái đầu trọc chạy lên, tự giác lấy ra một cái dao cạo.

“Chim nhỏ này, thật đúng là Bé Chíp Chíp”. Tiểu Linh Oa cũng chạy lên, xoa xoa tay, định búng nó.

“Ai nha nha, đây là sư thúc sao?”, mấy người Cung Tiểu Thiên Nhi, Thiếu Vũ, Vương Bưu và Đạo Chích đều theo sau.

“Xảy ra biến cố gì?”, Liễu Dật, Nhiếp Phong và những người khác tiến lên, đá văng Long Nhất và Long Ngũ, đẩy Tiểu Linh Oa ra, Cung Tiểu Thiên Nhi cũng bị tát bay ra.

Diệp Thành cuối cùng cũng được buông ra, mang dáng vẻ cuộc sống không còn gì để luyến tiếc.

Hắn là ai? Hoang Cổ Thánh Thể, Thánh chủ Thiên Đình, Hoàng Giả Đại Sở, đã từng tàn sát cả Đế, bây giờ, ở trước mặt mọi người, hắn lại trần trụi đít, một đời anh minh đã bị quét sạch.

“Ta nhất định phải ghi khắc, rất đáng giá”. Đám người Tạ Vân, đều móc ra ký ức thạch, chuẩn bị thác ấn.

Mục Uyển Thanh, Dạ Như Tuyết, Đường Như Huyên… các nàng tiến lên, một chân đá văng bọn họ ra ngoài, chưa thấy ai khốn kiếp như đám này.

“Thành Nhi, ngươi rốt cuộc là…”, Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền Chân Nhân, Từ Phúc, mấy lão gia vây quanh Diệp Thành.

“Ngủ một giấc dậy, thì thành thế này”. Diệp Thành suýt bật khóc thành tiếng: “Mau đến đi, đưa ta đi Thiên Huyền Môn, tìm người tâm sự”.

“Đừng đi, Thần nữ đã biết!”. Ở mờ mịt phía trên, lời nói của Thiên lão và Địa lão truyền xuống, giọng điều còn có chút kỳ quái.

“Sau đó thì?”. Diệp Thành ngẩng cái đầu nhỏ lên.

“Sau đó, nhân Vương đã bị xử đẹp rồi!”. Thiên lão và Địa lão ngoáy ngoáy lỗ tai, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

“Làm tốt lắm”. Không biết vì sao, đệ tử Hằng Nhạc Tông và trưởng lão, đều lộ ra một bộ dáng ý vị thâm trường.

“Đưa về Ngọc Nữ Phong, ta muốn yên tĩnh”. Diệp Thành xoa xoa mi tâm, đã nhiều năm, hắn chưa từng khiếp sợ như vậy.

Liễu Dật bế Diệp Thành, giống như diều gặp gió mà bay lên Ngọc Nữ Phong.

Lão già Dương Đỉnh Thiên dùng sắc mặt đen thui trừng mắt nhìn đám người Tạ Vân: “Còn dám gây sự, ta xử đẹp các ngươi, với lại việc này cũng không được truyền ra ngoài, quản cái miệng mình cho tốt”.

“Nghe thấy không mập mạp chết tiệt, nói ngươi đó, quản cái miệng cho tốt”. Tạ Vân, Tư Đồ Nam, bọn họ vỗ vỗ Hùng Nhị.

“Hỏng rồi, tiền của ta!”. Hùng Nhị giống như nhớ ra cái gì, vặn vẹo cơ thể mập mạp của mình, chạy về hướng Ngọc Nữ Phong.

Đám người Dương Đỉnh Thiên xoa xoa giữa mày, những đệ tử này kiếp trước đều không khiến cho người ta bớt lo, kiếp này so với kiếp trước toàn kẻ dở hơi.

Nhóm nữ đệ tử ngẩng đầu xem, ánh mắt giống như sóng nước, không thể không nói, dáng vẻ trẻ con của Thánh chủ đúng là dễ thương quá nha?

Nếu không phải trường hợp hiện tại bất ổn, các nàng đã chạy đến ôm một cái, sờ sờ gương mặt nhỏ của hắn, chọc chọc cái bụng nhỏ của hắn rồi, cảm giác đó, hẳn là rất tuyệt vời.

“Diệp sư đệ, nếu cần thì dùng truyền âm thạch này”. Liễu Dật buông Diệp Thành xuống, đưa một khối thần thạch.

“Đa tạ sư huynh”. Diệp Thành cầm lên, cải lão hoàn đồng, ngay cả tu vi cũng bị ép về lại điểm xuất phát, hắn lúc này thật sự một đứa nhỏ hai ba tuổi bình thường.

Ngẫm lại, mệnh hắn đúng thật là nhiều chông gai, đã từng già nua tới mức xém chút còn mỗi bộ xương, bây giờ lại thành trẻ con hai ba tuổi, sự chênh lệch này khiến hắn không thể chấp nhận được.

Liễu Dật đi rồi, còn dặn dò nữ đệ tử Hằng Nhạc chăm sóc hắn.

Diệp Thành đi tới đỉnh núi, người quá nhỏ, đi đường loạng choạng, không ít lần bị bị té nhào, cuối cùng được bế lên.

Xong xuôi, hắn ở trong đống đá vụn mà đào loạn.

Vô Tự Thiên Thư được đào lên, mặt hắn lại u ám, là do cái quyển sách rách nát này, đọc mới có một lần đã thành hai, ba tuổi.

“Ngươi là tên Nhân Vương đáng chết!”. Nhóc con cởi quần nhỏ, xách chim nhỏ, tiểu lên trên thiên thư.

Sách nhiễm nước tiểu, trên trang sách, thế nhưng có một chữ hiện lên: Biến!
Chương 2335: Cái nết quá trời quá đất

Mắt thấy trang sách xuất hiện chữ biến, Diệp Thành không khỏi nhếch lên khoé miệng, Vô Tự Thư, giờ phút này ngươi đúng là nhân tính hoá ha!

Một đám nữ đệ tử vây quanh một vòng, gương mặt ửng đỏ, có chút xấu hổ, nhìn nước tiểu của Diệp Thành, chim nhỏ thật sự đáng yêu.

Diệp Thành ho khan một tiếng, kéo quần cộc lên, ý vị thâm trường nói: “Không thể phủ nhận, hôm nay ta có chút tức giận”.

“Diệp sư thúc đói bụng”. Một nữ đệ tử cười gượng nói.

“Đúng là hơi đói”. Diệp Thành sờ sờ cái bụng nhỏ.

Nữ đệ tử cười, lấy linh quả đưa cho Diệp Thành.

Diệp Thành cũng không quá khách khí, ngày thường một ngụm có thể ăn hết một viên linh quả, lần này chỉ có thể dùng hai tay nhỏ để ôm ăn.

Chúng đệ tử chớp chớp mắt to, bé con Diệp Thành, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, khiến cho tình thương của mẹ trong người bọn họ dâng lên quá độ.

“Không cần để ý đến ta, đi tu luyện đi!”, Diệp Thành nói, từ túi trữ vật xách ra mấy cuốn bí tịch cổ xưa.

Đều là bí thuật không còn tồn tại, đối với đệ tử nhà mình, hắn cũng không bủn xỉn.

Chúng đệ tử vui sướng, tiếp nhận bí tịch, còn không quên hành lễ với Diệp Thành, đệ tử bình thường khó có được cái vinh dự này.

Các nàng vẫn chưa đi xa mà ở trên Ngọc Nữ Phong, tìm mấy chỗ ngồi xếp bằng, vừa lĩnh ngộ bí pháp vừa chăm sóc Diệp Thành.

Diệp Thành chính là một nhân vật truyền kỳ, tạo ra rất nhiều thần thoại, thân là đệ tử Hằng Nhạc, có thể được phái đến Ngọc Nữ Phong chăm sóc hắn, các nàng coi việc này chính là một loại vinh hạnh.

Diệp Thành cũng ngồi xuống, ở trên đỉnh núi nổi lên một cây gậy nhỏ.

Tiện đà, hắn đặt Vô Tự Thiên Thư ở phía trên, bị nước tiểu làm cho ướt đẫm, sách phải phơi khô, vẫn dù sao vẫn phải đọc mà.

Hắn chống cằm nhỏ, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào thiên thư.

Bình tâm mà nghĩ lại, việc hắn cải lão hoàn đồng không liên quan gì Vô Tự Thiên Thư, mà vấn đề là ở trên người của hắn.

Hắn biết rõ, bản thân hắn là một người chết, lấy hình thái người sống mà tồn tại trên thế gian, chuyện vô nghĩa gì cũng đều có khả năng phát sinh.

Gió thổi nhè nhẹ, suýt chút nữa đã thổi hắn bay luôn xuống dưới núi.

Một cánh tay ngọc bắt được hắn, đưa hắn trở về.

Mùi hương của thiếu nữ vây quanh bốn phía, thấm vào ruột gan, hắn quay đầu lại nhìn, mới biết là Tề Nguyệt, đôi mắt đẹp như nước chớp chớp.

“Súyt nữa thì ngã”. Diệp Thành sửa lại cổ áo, quan trọng là, kéo cao quần nhỏ của mình.

“Không ngờ Diệp sư đệ ở hình dạng trẻ con lại đáng yêu như vậy”. Tề Nguyệt cười cười, ngồi xổm xuống, không nhịn được mà vươn tay ngọc nhéo nhéo gương mặt nhỏ của Diệp Thành.

“Lúc ngươi còn nhỏ cũng rất đáng yêu”. Diệp Thành ngồi xếp bằng xuống: “Nhớ mang máng, ba trăm năm trước, lúc tìm được ngươi, ngươi cũng mập mạp mũm mĩm, còn mặc một cái yếm nhỏ”.

“Nói như thế, ngươi còn ôm ta?”, Tề Nguyệt cười nói.

“Một đoạn ký ức phàm trần trân quý”. Tề Nguyệt cũng ngồi xuống, ôm hai đầu gối, nhìn phương xa, thần sắc hoảng hốt. “Thanh Minh mỗi năm, ta sẽ đi đốt một nén nhang cho cha mẹ ta, đã qua rất nhiều năm, vẫn nghĩ đến bọn họ”.

Diệp Thành mỉm cười, vẫn chưa trả lời, cũng nhìn về phương xa.

Tề Nguyệt ít nhất còn nhớ rõ dáng vẻ của cha mẹ, nhưng hắn còn chưa gặp cha mẹ mình, ký ức lúc còn nhỏ của hắn chỉ là một mảnh tối đen.

Cái tiếc nuối này, tuy rằng là hận, lại cũng là chờ mong, cha mẹ nhẫn tâm, hơn phân nửa là do bất đắc dĩ mới bỏ rơi hắn.

Năm tháng quá mức xa xăm, con đường này cũng đã đi rất lâu, cái gọi là oán, sớm đã không còn, theo gió mà tan thành mây khói.

Tề Nguyệt đi rồi, bóng dáng có chút hiu quạnh, khiến người ta muốn yêu thương.

Diệp Thành cũng thu lại suy nghĩ, lấy xuống Thiên Thư đã được phơi khô.

Ngồi nguyên cả một ngày, đọc sách vô cùng nghiêm túc.

Trong lúc đó, các nữ đệ tử có đi lên vài lần, thấy Diệp Thành xem đến mê mẩn, chỉ để lại rất nhiều linh quả.

Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam cùng mấy tên tên khốn cũng đã đến vài lần, luôn muốn chạy đến chọc ghẹo Diệp Thành nhỏ.

Thế nhưng, bọn họ hình như không được may mắn cho lắm, chân trước vừa mới bò lên đỉnh Ngọc Nữ, sau lưng đã bị Thiên lão và Địa lão trực tiếp đưa về quê quán, mặc kệ ngươi nha, bọn họ vẫn còn hăng lắm.

So sánh với bọn dở hơi này, mấy người Dương Đỉnh Thiên đến thăm, thì bình thường, Thiên lão và Địa lão không có can thiệp.

Màn đêm buông xuống, Diệp Thành đọc sách rồi đã ngủ thiếp đi rồi.

Vừa mới nhắm mắt, trong lúc mông lung đã thấy một đạo tiên quang hiện lên trong giây lát, có bảy màu, lộng lẫy phi thường.

Diệp Thành đột nhiên mở mắt, liếc mắt nhìn tứ phương, lúc này mới ngẩng gương mặt nhỏ: “Lão nhân, có thấy một đạo quang bảy màu không?”

“Không thấy”. Thiên lão và Địa lão trả lời, hai người đều đã ngủ.

“Không lẽ ta nhìn lầm rồi?”, Diệp Thành xoa xoa đôi mắt to.

“Diệp Thành?”. Lại có làn gió thơm phất tới, một bóng hình xinh đẹp dừng ở đỉnh núi, ngữ khí kinh ngạc, mang theo ngữ ý thăm dò.

Diệp Thành ngẩng đầu, mới thấy là Hồng Trần Tuyết, mỹ mạo tựa tiên.

“Cải lão hoàn đồng, sao lại như thế”. Thần sắc Hồng Trần Tuyết kỳ quái, quét qua Diệp Thành trên dưới một lần, nhìn không ra nguyên do.

“Lại nghĩ đến sư tôn? Chạy đến nơi này tìm ta?”, Diệp Thành nắm một quả linh quả, cắn từng ngụm từng ngụm.

“Thiên Huyền Môn triệu hoán, đi ngang qua thôi”. Hồng Trần Tuyết ngồi xổm xuống, thần sắc vẫn kỳ quái như cũ: “Tình huống của ngươi là như thế nào”.

“Một lời khó nói hết, không nói cũng thế”. Diệp Thành xua tay, nói nữa hắn rơi mất mất, anh danh một đời, không còn sót lại một chút gì.

“Đến đây ta ôm một cái”. Hồng Trần Tuyết cũng bộc phát mẫu tính quá độ, bế Diệp Thành lên, nhéo nhéo gương mặt nhỏ của hắn, chọc chọc cái bụng nhỏ. “Tới, gọi cô cô”.

“Cô cái beep! Bỏ ta xuống”. Diệp Thành mắng to.

“Dáng vóc không lớn, cái nết vẫn quá trời ha!”, Hồng Trần Tuyết bị chọc cười, nhóc con nổi giận cũng đáng yêu như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK