Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276: Tứ phương kinh hãi

Keng!

Diệp Thành trở tay lấy thanh kiếm Xích Tiêu ra, điều khiển cùng kim đao trong tay phải, sau đó hắn vung lên ngưng tụ thành kiếm trận phòng ngự Thiên Canh.

Bang bang bang!

Đột nhiên Cầm Âm Kiếm Khí không ngừng đánh vào kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành, cọ sát ra tia lửa sáng chói, mặc dù Cầm Âm Kiếm Khí vô hình nhưng uy lực lại vô cùng lớn, không đến ba giây, kiếm trận phòng ngự của Diệp Thành bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Ầm!

Cuối cùng, trong giây thứ năm, kiếm trận phòng ngự Thiên Canh của Diệp Thành sụp đổ tại chỗ, kiếm trận phòng ngự của hắn lần đầu tiên bị người ta chọc thủng từ chính diện.

Tưng!

Bàn tay ngọc ngà của Cơ Tuyết Băng khẽ gảy, vô số Cầm Âm Kiếm Khí tụ lại, ngưng thành một đạo kiếm mang mạnh mẽ vô song, công phá chính diện kiếm mang tam sắc của Chu Ngạo, xuyên qua không khí, bay thẳng về phía Diệp Thành.

Diệp Thành nhanh tay nhanh mắt đổi kiếm Xích Tiêu thành trùng kiếm Thiên Khuyết, sau đó chắn trước người.

Cheng!

Kiếm mang tam sắc đánh lên thanh Thiên Khuyết tạo ra âm thanh kim loại va chạm, đồng thời cũng bắn ra tia lửa sáng rực.

Ù ù!

Kiếm Thiên Khuyết rung lên nhưng vẫn rất kiên cố, không bị kiếm mang tam sắc xuyên thủng, nhưng vì vậy mà hai cánh tay Diệp Thành tê dần, khí huyết trong cơ thể sục sôi.

“Thanh kiếm đó…”, trong hư vô, Phục Nhai vuốt râu nhìn chằm chằm kiếm Thiên Khuyết trong tay Diệp Thành, suy nghĩ một chút nhưng không dám khẳng định, mà nhìn về phía Đông Hoàng Thái Tâm bên cạnh muốn có được đáp án khẳng định từ bà ta.

“Ngươi đoán đúng rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm khoan thai đáp: “Chính là thanh trùng kiếm của người đó”.

“Thì ra là vậy”, Phục Nhai hiểu ý, trong mắt loé lên tia sáng khó hiểu.

Keng! Keng!

Khi hai người đang thảo luận thì Diệp Thành bên dưới lại lần nữa bị kiếm mang tam sắc liên tục đẩy lùi về phía sau.

“Đến ta”, Diệp Thành gầm lên một tiếng, sau đó tay cầm kim đao lao nhanh tới chỗ Cơ Tuyết Băng như một cơn gió, đương đầu với tiếng đàn tiến về phía trước, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí đã bị phá vỡ tan tành, cuối cùng hắn sát phạt tới nơi cách Cơ Tuyết Băng hơn năm trượng.

Lúc này Diệp Thành mới đột nhiên bước ra, sau đó lật người nhảy lên, bay vút lên không, hai tay cầm kim đao, sức mạnh đủ để xẻ núi san rừng.

Bát Hoang Trảm!

Ùng!

Lập tức một đạo đao mang kim sắc khổng lồ dài năm trượng xuất hiện, đao mang cực kỳ bá đạo, có khả năng phá núi với đao ý cực mạnh.

“Ồ! Bát Hoang Trảm của Yêu tộc”, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không bất giác ngồi thẳng người, trong đôi mắt đẹp còn có gợn sóng lăn tăn: “Không ngờ tiểu tử này còn cất giấu bí pháp này”.

Có thể khiến bà ta kinh ngạc cảm thán như vậy thì phía dưới càng không cần nói, trừ một số người thì không ai biết Diệp Thành còn biết một đao pháp bá đạo thế này.

Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng nhìn đao mang kim sắc từ trên trời rơi xuống, khẽ cau mày, sau đó nhanh chóng gảy dây đàn, tiếng đàn tụ lại tạo thành lực càng mạnh hơn.

“Mở cho ta”, Diệp Thành hét lên, chém vào khoảng không trên đầu Cơ Tuyết Băng.

Hắn đã nhìn ra sự ảo diệu trong bí pháp cầm âm của Cơ Tuyết Băng, cô ta ngưng tụ tiếng đàn thành một sức mạnh vô hình và được sức mạnh ấy bao phủ quanh thân, chỉ khi phá vỡ được sức mạnh ấy mới có thể tiếp tục chiến đấu.

Sự thật đã chứng minh hắn đúng, bởi vì Cơ Tuyết Băng đang nhanh chóng gảy đàn để củng cố phòng ngự cho mình.

Keng!

Ngay sau đó tiếng kim loại va chạm vang lên, Diệp Thành bị đẩy lùi về sau, cảm giác như một đao vừa rồi bị đập vào tấm thép cứng rắn.

Hả?

Nhiều người đã nhìn ra manh mối, khoảng không trên đầu Cơ Tuyết Băng rõ ràng không có gì nhưng một nhát chém vừa rồi của Diệp Thành lại gặp phải một cản trở mạnh mẽ, hiển nhiên trên hư không có huyền cơ ảo diệu vô hình nào đó.

“Tiếp tục”, Diệp Thành lại hét lên một tiếng sau đó vung đao lên, chân khí dồi dào trút vào kim đao, đao mang càng mạnh mẽ hơn lại chém vào không trung.

Keng!

Lần này lại có tiếng kim loại va chạm vang lên, cực kỳ chói tai, có lẽ là lực quá mạnh nên chiến đài kiên cố cũng nứt ra.

“Mở cho ta!”

Sức mạnh ấy vẫn chưa bị phá vỡ, Diệp Thành lại vung kim đao lên lần thứ ba, chém mạnh Bát Hoang Trảm xuống.

Ầm!

Lần này sức mạnh vô hình bao phủ Cơ Tuyết Băng bị một đao của hắn chém tan, tiếng đàn đáng sợ giống như nước suối lăn tăn đã bị đánh bại, uy lực của tiếng đàn cũng giảm mạnh chỉ trong chốc lát.

Rắc!

Kim đao trong tay Diệp Thành có vẻ không chịu nổi sức mạnh đáng sợ của Bát Hoang Trảm nên đã gãy ngay tại chỗ.

Coong!

Cùng lúc đó, Diệp Thành trở tay lấy thanh kiếm Xích Tiêu ra, đẩy chân khí vào đó, kiếm khí tràn ra ngưng tụ hoàn hảo, hắn nhanh như gió di chuyển không thấy bóng dáng, thanh trường kiếm trong tay đâm xuyên không khí tạo ra sấm sét, uy lực không gì sánh bằng.

Phong Thần Quyết!

Mọi người phía dưới lại ngạc nhiên: “Không ngờ hắn còn biết cả Phong Thần Quyết của Nhiếp Phong”.

Lúc này mấy người phía Dương Đỉnh Thiên đều đồng loạt nhìn Nhiếp Phong.

Nhiếp Phong cũng đang nhìn lên chiến đài, hai mắt hơi nheo lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, cũng có vẻ giật mình cảm thán, nhưng hắn chỉ lắc đầu nói ra sáu chữ: “Không phải con dạy đệ ấy”.

Keng!

Trên chiến đài lại vang lên tiếng leng keng của kiếm va chạm với nhau.

Cơ Tuyết Băng đã bị buộc phải đứng dậy, phất tay cất tố cầm đi, sau đó mũi chân chạm đất, lắc mình lùi về phía sau, thân pháp rất huyền diệu.

Nhưng dù vậy cũng khó tránh được một kiếm tất sát của Diệp Thành.

Phụt!

Một kiếm vô song vút qua, tấm vải sa màu trắng rơi xuống bục chiến đài, nhìn kỹ lại thì chính là mạng che mặt của Cơ Tuyết Băng, tố sa rơi xuống để lộ dung nhan tuyệt thế của cô, chỉ là trên khuôn mặt tuyệt thế đó đã xuất hiện một vết kiếm nông.

“Không… không ngờ lại chém được tới Huyền Linh Chi Thể”, thấy vết kiếm nông trên má Cơ Tuyết Băng, tất cả mọi người đều bị sốc.

Điều này sao có thể khiến họ không kinh ngạc cho được? Từ khi Huyền Linh Chi Thể ra trận đến nay, chỉ dựa vào cây tố cầm đã đánh bại được ba đại đệ tử chân truyền, bây giờ chẳng những bí pháp bị phá vỡ mà còn bị một kiếm tuyệt sát của Diệp Thành chém bị thương.

“Thánh chủ à, đã qua ba hiệp”, trong hư không, Huyền Thần mỉm cười nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Ta thấy rồi”, Đông Hoàng Thái Tâm không vui vẻ cho lắm đáp lời: “Không ngờ cũng có lúc ta nhìn nhầm, nhưng ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, hắn có thể sống sót qua mười hiệp không vẫn khó nói!”

Phụt!

Khi hai người đang trò chuyện thì Diệp Thành bên dưới đã phun ra một ngụm máu.

Một giây trước khi hắn định đâm Cơ Tuyết Băng thì bị một luồng sức mạnh bí ẩn quanh người cô ta đánh trúng, cũng chính sức mạnh bí ẩn đó khiến cho kiếm đạo của hắn đi chệch quỹ đạo, chỉ lướt qua má cô ta để lại một vết kiếm nông.

Nhưng khi nhìn lên Cơ Tuyết Băng, mắt hắn không khỏi nheo lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy vết kiếm nông trên mặt Cơ Tuyết Băng có máu trào ra, nhưng ngay sau đó giọt máu bắt đầu chảy ngược lại, chảy ra từ đâu thì quay về nơi đó, hơn nữa vết kiếm cũng hoàn toàn biến mất chỉ trong giây lát.

“Khả năng hồi phục thật đáng sợ”, Diệp Thành kinh ngạc, khả năng phục hồi của Cơ Tuyết Băng có thể gọi là yêu nghiệt.

“Quả thật huynh đã không còn là Diệp Thành năm đó”, Cơ Tuyết Băng yên lặng nhìn Diệp Thành, khí tức trên người cô ta tăng lên nhanh chóng, luồng sáng bao quanh người khiến Cơ Tuyết Băng trông giống như tiên nữ giáng trần hoàn hảo không tỳ vết.

“Muội cũng vậy”, Diệp Thành nhẹ nhàng đáp, sau đó đột ngột lui về phía sau rồi chém xiên một kiếm, bởi vì giây trước Cơ Tuyết Băng vẫn đang ở vị trí cách hắn không xa, lúc này đã xuất hiện bên cạnh hắn.

“Cấm thuật dịch chuyển trong chớp mắt”, Diệp Thành cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, nếu không phải hắn nhìn thấu trước thì vừa rồi đã bị trọng thương.
Chương 277: Sức chiến đấu đỉnh phong bùng nổ

Vèo!

Diệp Thành kinh hãi, hắn chỉ cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng ảnh, nhưng hắn vừa định xuất chiêu đã bị một chưởng đánh bay đi, còn chưa đáp đất, mười mấy cánh hoa vô hình đã bắn ra, mỗi một cánh cứa vào người hắn để lại vết máu đỏ tươi.

“Thân pháp thật kỳ lạ”, Diệp Thành cắn răng, dù hắn có Tiên Luân Nhãn nhưng vẫn không thể theo kịp tốc độ của Cơ Tuyết Băng.

Thiên Canh Kiếm Trận!

Vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành nhanh chóng vung kiếm Xích Tiêu ngưng tụ thành Thiên Canh Kiếm Trận, hắn chỉ có thể dựa vào Thiên Canh Kiếm Trận và Tiên Thiên Canh Khí để phòng ngự, ổn định trận cước trước rồi mới phản kích.

“Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ!”

Ngay sau đó giọng nói lãnh đạm của Cơ Tuyết Băng vang lên trên chiến đài.

Lập tức, Cơ Tuyết Băng hiện thân hình, thần hoa quấn quanh ngón tay ngọc ngà và mang theo tam sắc khí, nhất chỉ như thần mang chỉ vào không trung.

Cheng!

Thiên Canh Kiếm Trận bị phá vỡ, ngay cả áo giáp Tiên Thiên Canh Khí cũng vỡ nát như đậu phụ, trên vai Diệp Thành lúc này đã bị đâm thủng một lỗ.

“Nhất chỉ này thật bá đạo”, Diệp Thành liên tục lùi về sau, lại phân tâm cố gắng trấn áp tam sắc khí mà nhất chỉ của Cơ Tuyết Băng để lại trong cơ thể. Tam sắc khí đó rất kỳ lạ, có thể tách ra cũng có thể hợp vào, sức mạnh đan xen, hoành hành trong cơ thể hắn, làm hại kinh mạch xương cốt của hắn.

Cửu Thiên Huyền Linh Ấn!

Diệp Thành còn chưa đứng vững thì Cơ Tuyết Băng trước mặt lại tung ra một đại ấn.

Hàng Long!

Diệp Thành chợt dừng lại, dậm chân xuống đất, mượn lực đàn hồi của chiến đài rồi bắn ra như một viên đạn đại bác, theo tiếng rồng gầm dữ dội, hắn vung ra một chưởng long ảnh kim sắc huyền ảo.

“Bí pháp Hàng Long của Man tộc”, khi Diệp Thành sử dụng bí thuật Hàng Long, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không lại một lần nữa ngạc nhiên.

Ầm!

Khi bà ta còn đang kinh ngạc thì Cửu Thiên Huyền Linh Ấn và long ảnh Hàng Long đã va vào nhau, sóng âm kinh thiên động địa khiến cho rất nhiều đệ tử phải bịt tai, thậm chí còn có người chảy máu mũi ngay tại chỗ, trong đầu văng vẳng tiếng nổ vang.

Lại nhìn lên chiến đài, chiêu bí thuật mạnh mẽ này không làm gì được Cơ Tuyết Băng, cô ta vẫn không hề dịch chuyển, ngược lại Diệp Thành đã hộc máu bước lùi về.

“Khoảng cách rất lớn!”, Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan cảm thán.

“Hả cai không phải người cùng đảng cấp”, Tư Đồ Tấn vuốt râu: “Cơ Tuyết Băng không chỉ là Huyền Linh Chi Thể mà còn là tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương thực thụ, cách cả một cảnh giới lớn mà!”

“Mặc dù vậy nhưng trụ được qua ba hiệp của Cơ Tuyết Băng đã đáng tự hào lắm rồi”.

Uỳnh!

Khi mấy người đang trò chuyện thì Diệp Thành trên chiến đài lại một lần nữa bị Cơ Tuyết Băng hất văng, khi hắn tiếp đất in sâu hai dấu chân trên chiến đài, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, lại phun ra một ngụm máu.

“Ép mình phải sử dụng toàn lực đây mà!”, Diệp Thành lau vết máu trên khoé miệng, sau đó nắm chặt hai tay, sức mạnh toàn thân điên cuồng hội tụ về cổ tay.

Ù! Ù!

Ngay sau đó tiếng rung chói tai vọng lại từ hai cổ tay hắn.

Nhìn kỹ lại thì phát hiện âm thanh đó phát ra từ Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn, bảy ngôi sao đều đã sáng, dưới tác động của sức mạnh toàn thân Diệp Thành, Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn nổ tung vang dội.

“Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn”, lão già Gia Cát Vũ nheo mắt, dường như đã nhận ra Diệp Thành vừa vỡ vật gì đó.

“Gia gia Gia Cát Vũ, Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn là gì ạ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi tò mò nhìn lão ta.

“Đó là vòng tay trợ giúp tu luyện, trải qua tế luyện đặc biệt”, lão già Gia Cát Vũ chậm rãi trả lời: “Trên đó có bảy ngôi sao, mỗi ngôi sao tượng trưng cho trọng lượng hai trăm năm mươi cân, một ngôi sao sáng lên là năm trăm hai mươi cân, hai ngôi sao là năm trăm cân, cộng vào như vậy, bảy ngôi sao là một nghìn bảy trăm năm mươi cân”.

“Trời”, Tư Đồ Tấn không khỏi thốt lên câu chửi thề: “Vậy nghĩa là từ khi cuộc thi tam tông diễn ra đến giờ, tiểu tử Diệp Thành luôn mang theo trọng lượng một nghìn bảy trăm năm mươi cân chiến đấu ư? Quá đáng sợ!”

“Một… Một nghìn bảy trăm năm mươi cân?”, Thượng Quan Ngọc Nhi sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

“Lúc trước không phát hiện ra tiểu tử này…”, Bích Du cũng rất ngạc nhiên.

“Trọng lượng một nghìn bảy trăm năm mươi cân! Tiểu tử này là quái vật à?”, hội trường náo động hẳn lên, hiển nhiên ngoài lão già Gia Cát Vũ, rất nhiều người cũng biết đến Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn, hơn nữa trước đó họ nhìn thấy rõ ràng cả bảy ngôi sao trên đó đều đã sáng.

“Mang theo trọng lượng một nghìn bảy trăm năm mươi cân đánh bại Tiết Ẩn, khiến Bạch Dực bị thương nặng, đánh Hoa Vân tàn phế, rồi lại chống đỡ được qua ba hiệp của Cơ Tuyết Băng. Kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên này thật sự quá đáng sợ!”

“Nghịch thiên!”

“Khi đấu với Vân Nhi, hắn không sử dụng hết toàn lực sao?”, Thành Côn ngồi trên ghế cao, dù sắc mặt u ám nhưng cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên. Diệp Thành khiến ông ta phải sửng sốt, bởi ông ta biết một nghìn bảy trăm năm mươi cân với một người ở cảnh giới Nhân Nguyên mà nói có ý nghĩ thế nào.

“Tỷ tỷ, không phải tỷ đã tháo Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn xuống cho Diệp Thành rồi sao?”, bên phía Hằng Nhạc Tông, Sở Linh thảng thốt nhìn Sở Huyên.

“Ta… ta tưởng muội tháo chứ?”, Sở Huyên cũng ngỡ ngàng nhìn Sở Linh.

Hai người sững sờ nhìn nhau khiến cho mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ngạc nhiên tột đỉnh, chính họ cũng không biết Diệp Thành luôn mang theo trọng lượng một nghìn bảy trăm năm mươi cân chiến đấu.

“Trí nhớ thật kém”, trong hư vô, Đông Hoàng Thái Tâm vô thức day đầu mày.

“Một nghìn bảy trăm năm mươi cân, chậc chậc”, Phục Nhai và Huyền Thần cũng tặc lưỡi.

Rắc! Rắc!

Khi tất cả mọi người còn đang bàng hoàng, âm thanh nứt vỡ của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn vang lên trên chiến đài.

Khặc! Khặc!

Đột nhiên các mảnh vỡ của Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn rơi xuống chiến đài, mỗi mảnh đều cực kỳ nặng, cắm xuống bệ đá cứng khiến bệ đá nứt ra.

Gầm!

Một tiếng gầm vang dội vọng lại từ chiến đài, tiếng gầm đó phát ra từ trong cơ thể Diệp Thành.

Hắn tháo Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn xuống, khí thế đột nhiên tăng lên gấp bội, tốc độ và sức mạnh đều đồng thời thăng hoa về chất. Mái tóc dài màu đen bị khí tức cuồn cuộn tuôn ra từ trong cơ thể thổi bay dựng ngược, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên người nặng lên không chỉ gấp đôi, bên ngoài thân thể cũng quấn quanh lôi điện màu đen.

“Sức mạnh đã lâu không dùng”, Diệp Thành nắm chặt hai tay, từ trong nắm đấm hắn cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên ánh sáng như sao trời, sau khi trút bỏ sức nặng, toàn thân hắn trở nên nhẹ hơn bao giờ hết, sức mạnh bị áp chế cũng cuộn trào, khí tức bừng bừng trong cơ thể tuôn ra bùng lên như một ngọn lửa.

Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện nhìn sự thay đổi của Diệp Thành, đôi mắt đẹp luôn lãnh đạm cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong một thoáng, sau đó cô ta liền khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Tới đi!”, Diệp Thành đã có sức chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong hét lên một tiếng, một bước giẫm nát phiến đá cứng, “vù” một tiếng lao về phía Cơ Tuyết Băng với tốc độ nhanh như chớp, nhanh đến mức không thấy bóng hình.

Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, tốc độ cũng không thua kém Diệp Thành.
Chương 278: Gì cũng biết

Bịch! Rầm!

Tốc độ của cả hai quá nhanh khiến nhiều đệ tử dụi mắt mà vẫn không thể bắt kịp bóng hình bọn họ, cũng chỉ có khi cả hai va chạm vào nhau tạo ra từng đốm lửa nhỏ thì người ta mới lờ mờ trông thấy bóng hình.

Thế nhưng khả năng nhìn của những kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh lại khác. Đôi mắt bọn họ di chuyển qua lại theo bóng hình Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Rầm! Rầm!

Trên chiến đài liên tiếp vang lên tiếng động dữ dội. Cả hai người đã chiến được hai mươi hiệp còn Diệp Thành với khả năng chiến đấu mạnh mẽ càng lúc càng lên cao. Mặc dù trông hắn hết sức thảm hại nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa thể hiện yếu thế.

“Đông hoàng Thánh Chủ, ta thắng rồi”, trong hư không, Huyền Thần mỉm cười nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Ta biết”, Đông Hoàng Thái Tâm cau mày nói: “Sau ngày hôm nay ta sẽ thả ngươi đi. Quả là bất thường, hàng nghìn năm nay lão nương lần đầu tiên cược thua cũng bởi một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên”.

Rầm!

Khi hai người đang trò chuyện thì bên dưới chiến đài lại vang lên âm thanh chói tai. Một bí pháp mạnh mẽ được tung ra khiến Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều phải lùi về sau.

“Huynh khiến muội rất bất ngờ đấy”, Cơ Tuyết Băng lãnh đạm nhìn Diệp Thành.

“Muội đã bao giờ đánh giá ta cao đâu”, Diệp Thành đáp lời, sau câu trả lời đó, bên dưới bàn chân của hắn đã có thêm phù văn di chuyển, nhanh chóng xếp thành hàng và tạo thành một trận đồ bát quái khổng lồ năm trượng.

“Ôi chao, tên tiểu tử này đến cả trận đồ bát quái của Hoa Vân mà cũng biết sao?”, bên dưới bắt đầu ngỡ ngàng.

“Trước là Tiên Thiên Canh Khí sau là Thái Cực Diễn Thiên, Phong Thần Quyết còn giờ là trận đồ bát quái của Hoa Vân”.

“Thông thạo bao nhiêu bí pháp như vậy, hắn học lén cả sao?”

“Tiếp tục”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành lại lao ra như mãnh hổ, có trận đồ bát quái yểm trợ nên hắn có thể gây áp lực cho Cơ Tuyết Băng, lại thêm Tiên Thiên Canh Khí kim cang khó phá khiến Diệp Thành tự tin lựa chọn chiến đấu ở cự li gần.

Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng nhanh chóng lùi về sau.

Vút! Vút!

Diệp Thành đã vung tay, mười mấy đạo kiếm mang lần lượt bay đuổi theo Cơ Tuyết Băng.

“Được đấy, Lục Mạch Thần Thông mà cũng biết”, tứ phương lại trầm trồ.

Bang! Bang!

Trên chiến đài, Cơ Tuyết Băng không ngừng lùi về sau, không ngừng vung linh kiếm trong tay chặn lại kiếm mang của Lục Mạch Thần Thông.

Diệp Thành lao tới giữ khoảng cách năm trượng với Cơ Tuyết Băng, uy lực của trận đồ bát quái được thi triển vả lại tốc độ và sức mạnh của Cơ Tuyết Băng quả thật cũng bị giảm hẳn.

Bát hoang chưởng!

Hàng long!

Bôn lôi chưởng!

Diệp Thành bắt đầu đại triển thần uy, Diệp Thành khí huyết sục sôi với vùng đan hải rộng lớn, lại được truyền thụ chân nguyên đại địa từ chín phần phân thân từ lòng đất khiến hắn không hề kiêng kị gì, cứ thế vung tay điên cuồng thi triển đại chiêu.

Lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng, cô ta bước vào trong trận đồ bát quái của Diệp Thành nên tốc độ và sức mạnh giảm đi đáng kể, Huyền Linh Chi Thể thật sự gặp khó khăn khi ứng phó.

“Cửu thiên huyền linh cấm”, cuối cùng, Cơ Tuyết Băng vẫn sử dụng tới bí pháp cấm kị, thế nhưng cô ta vừa thi triển thì Diệp Thành đã biến mất, đến cả trận đồ bát quái cũng không thấy đâu.

“Hắn cũng biết thuật ẩn thân của Tiết Ẩn”, đã có người lên tiếng.

Bịch!

Trên chiến đài, Diệp Thành sau khi đứng vững thì khí thế mạnh mẽ xuất hiện, một chưởng hát hoang được tung ra khiến Cơ Tuyết Băng bị đánh lùi về sau, sau đó hắn liền tung ra một chưởng Hàng Long khiến Cơ Tuyết Băng đang lùi về sau cứ thế phun ra máu.

Cơ Tuyết Băng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ vào giữa trán và con mắt thứ ba xuất hiện. Diệp Thành đang ẩn thân liền xuất hiện trong con mắt thứ ba của cô ta. Cơ Tuyết Băng vung tay ép Diệp Thành phải hiện thân.

Roẹt, roẹt…

Diệp Thành vừa đáp đất thì toàn thân bốc lên làn khói xanh, sau đó hắn hoá ra mười mấy phần phân thân.

“Ôi trời, Phân Thân Ảo Ảnh của Bạch Dực mà cũng biết”, bí thuật này vừa được thi triển lại có người trầm trồ.

“Triển khai”, trên chiến đài, mười mấy tên Diệp Thành bao vây Cơ Tuyết Băng.

Đúng như hắn mong muốn, sau khi thi triển thuật Phân Thân Ảo Ảnh, Cơ Tuyết Băng bất giác cau mày, rõ ràng cô ta cũng không thể ngờ Diệp Thành lại biết cả bí pháp này. Bản chính liên tục di chuyển qua lại giữa các phần phân thân, có lúc có thể tạo ra được hiệu quả ngoài mong đợi.

Mặc dù con mắt thứ ba của Cơ Tuyết Băng có thể nhìn ra đâu là bản chính của Diệp Thành nhưng bản chính có thể di chuyển qua lại giữa các phần phân thân là điều khiến cô ta phải đau đầu nhất.

Bát hoang!

Khi Cơ Tuyết Băng còn đang ngỡ ngàng thì một tên Diệp Thành trong số đó đã tung chưởng, một chưởng bá đạo đánh về phía Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng lập tức ra tay, tung ra Cửu Thiên Huyền Linh khiến phần phân của Diệp Thành ở phía đối diện bị đánh tan rồi lại đánh về phía bản chính vừa di chuyển.

Thế nhưng ngay trước đó một giây, bản chính của Diệp Thành đã di chuyển sang phần phân thân khác rồi vung một nhát kiếm mang ở bên và để lại vết máu trên người Cơ Tuyết Băng.

Cứ như vậy, nhờ có mười mấy phần phân thân mà Diệp Thành lại được hời, còn Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng trông có phần thảm hại. Mặc dù khả năng hồi phục của cô ta hết sức bá đạo nhưng cũng không thể địch lại nổi chiêu này của Diệp Thành ngay tức khắc.

Gừ! Gừ!

Cơ thể Diệp Thành như có điện, nhiều phần phân thân phối hợp với nhau khiến hắn càng chiến càng hăng.

Tiếp sau đó, hắn cũng thi triển nhiều bí pháp khác khiến sắc mặt của rất nhiều đệ tử bên dưới đều tái đi vì phần lớn những bí pháp mà Diệp Thành thi triển đều là bí pháp của bọn họ.

“Tỷ à, tên đồ đệ này của tỷ sao vậy chứ? Sao…sao cái gì cũng biết vậy?”, Sở Linh bên dưới hết lần này tới lần khác trầm trồ.

“Tên tiểu tử này còn biết nhiều hơn tỷ”, Sở Huyên day trán: “Xem ra sau cuộc so tài lần này ta phải tìm hắn nói chuyện mới được”.

“Ta không nhìn nhầm chứ? Huyền Linh Chi Thể lại phải chịu thiệt trong tay một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên sao?”, tiếng nói mang theo sự kinh ngạc vang lên tạo thành làn sóng.

“Cái gì cũng biết”.

“Là mình đã đánh giá hắn ta thấp rồi, haiz…”, Bích Du ở trên vị trí ngồi day trán liên tục, trong nụ cười còn mang theo vẻ tự mỉa mai. Kể cả là cô ta khi ở trạng thái đỉnh phong cũng không thể khiến Cơ Tuyết Băng thảm hại như thế này, còn Diệp Thành vẫn luôn bị cô ta coi thường thì lại có thể làm được. Đây là gì? Là sự trào phúng rõ rệt nhất!

“Muội nói rồi, hắn rất mạnh”, Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên cũng cúi đầu cười, trên khuôn mặt chợt ửng đỏ.

“Ta nói này Thượng Quan Bác, có lẽ chúng ta nên đưa tên này đi thôi”, Tư Đồ Tấn kéo Thượng Quan Bác tới bên cạnh, cả hai người lẩm bẩm đang bàn tính gì đó.

“Tên tiểu tử này rất thú vị”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười đẩy ý tứ sau đó lại nhìn sang Phục Nhai: “Giao cho ngươi một nhiệm vụ, đưa tên này tới Thiên Huyền Môn”.

“Cái này thì ta không dám chắc”, Phục Nhai khoát tay: “Ta từng mời hắn nhưng hắn lại từ chối”.

“Vậy thì trói hắn lại cho ta”, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Ta phải đưa hắn về đó nghiên cứu. Kẻ có thể khiến cả Huyền Linh Chi Thể hết lần này tới lần khác chịu thiệt như vậy thì chắc chắn hắn phải có huyền cơ trong người”.
Chương 279: Nhất Niệm Hoa Khai

Rầm!

Khi cả hai đang nói chuyện thì bên dưới vang lên tiếng động khủng khiếp, Cơ Tuyết Băng bị một chưởng của Diệp Thành đánh lùi về sau.

Vừa đứng vững, Cơ Tuyết Băng lập tức kết ấn. Đột nhiên, phong vân biến hoá, có ánh sáng tuyệt đẹp hiển hiện, sau đó một hạt mưa nhỏ li ti mang theo ánh sáng rơi xuống, rồi đến hạt mưa thứ hai, hạt mưa thứ ba…, ngay sau đó, dần hình thành cả cơn mưa khắp chiến đài.

Diệp Thành vừa định di chuyển thì chợt cau mày vì hắn nhận ra giọt mưa dị thường kia sau khi rơi vào người hắn liền hoá thành làn khói xanh, hoá giải lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí của hắn.

Không chỉ có vậy, đến cả chân khí bên trong cơ thể hắn chỉ cần nhiễm giọt mưa này thì cũng sẽ bị hoá giải thành hư vô, rất nhiều phần phân thân của hắn cũng theo đó mà trở nên vô hình.

“Bí pháp thật dị thường”, Diệp Thành ngạc nhiên nhưng cũng không ngồi yên đợi chết.

Hắn nhanh chóng sử dụng tiên hoả, thế nhưng không tế gọi nó ra bên ngoài mà tận dụng tiên hoả để gợi dậy sức mạnh ngọn lửa của đại địa, sau đó dùng sức mạnh của ngọn lửa đó ngưng tụ thành biển lửa. Biển lửa hình thành nên vòng xoáy lửa bao quanh Diệp Thành.

“Phá cho ta”, sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn vung tay chỉ lên trời.

Đột nhiên vòng xoáy lửa kia xông phá lên trời, chỉ cần là giọt mưa giáng xuống đều sẽ bị vòng xoáy lửa cuốn vào trong sau đó bị thiêu thành lớp sương khói tuyệt đẹp.

“Băng Nhi, không cần nương tay”, thấy bí pháp của Cơ Tuyết Băng bị phá, Thành Côn ở vị trí trên cao trầm giọng. Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng thở dài, hơi nhắm mắt.

Diệp Thành cũng nheo mắt lại, sự phòng bị trên khuôn mặt của hắn thể hiện rằng có vẻ như hắn đã cảm nhận được bí thuật đáng sợ mà Cơ Tuyết Băng sắp thi triển.

Nhất Niệm Hoa Khai!

Ngay sau đó, giọng nữ nhân trong trẻo vang khắp trời đất, và khi từ cuối cùng được nói ra, Cơ Tuyết Băng cũng mở đôi mắt, một luồng sức mạnh vô hình như gợn sóng lan ra.

Đột nhiên, cơ thể Diệp Thành bất giác run lên, trước mắt hắn là màn đêm tối thui. Khi mở mắt ra, Diệp Thành mới phát hiện mình đã không còn ở trên chiến đài nữa mà ở một thế giới khác lạ với cánh hoa bay rợp trời.

Thấy vậy, Diệp Thành bước ra một bước, vung kiếm chém ra một đạo kiếm mang.

Có điều, điều khiến hắn phải ngạc nhiên đó chính là nhát kiếm này mặc dù không hề yếu nhưng lại không hề gây ra bất cứ ảnh hưởng nào với thế giới trước mặt, còn những cánh hoa kia vẫn bay rợp trời, vừa rơi xuống vừa hoá thành hư vô.

“Huyễn thuật”, Diệp Thành nheo mắt.

Có điều khi người ngoài nhìn vào thì vào giây phút Cơ Tuyết Băng sử dụng bí pháp Nhất Niệm Hoa Khai và mở mắt ra thì Diệp Thành như mất đi hồn phách, hắn ngây dại đứng trên chiến đài giống như một pho tượng điêu khắc.

“Chuyện gì vậy? Sao Diệp Thành lại bất động?”

“Là huyễn thuật”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ nheo mắt, ông ta đã nhìn thấu huyền cơ này.

“Vả lại đây còn là huyền thuật rất đáng sợ”, Tư Đồ Tấn như thể đã từng biết tới sự đáng sợ của bí thuật với tên Nhất Niệm Hoa Khai.

“Vậy Diệp Thành chẳng phải gặp nguy hiểm rồi sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi thay đổi sắc mặt, trong đôi mắt rõ vẻ lo âu.

“Cô ta còn có cả bí pháp này nữa sao?”, Bích Du ở bên cũng xoa tay, không cần nói cũng biết trước đó khi giao đấu với Cơ Tuyết Băng cô ta chưa từng gặp huyền thuật này.

“Lẽ nào mình vẫn chưa mạnh đến mức khiến cô ta phải sử dụng bí thuật này?”, Bích Du nghiến răng, trong lòng chợt trỗi dậy một cảm giác thất bại mà trước nay chưa từng có.

“Huyền thuật của Băng Nhi không phải kẻ phàm phu tục tử có thể phá được”, Thành Côn nhếch miệng cười, sau đó liếc mắt với Cơ Tuyết Băng tỏ ý Cơ Tuyết Băng diệt Diệp Thành tránh mối hậu hoạ về sau.

Haiz!

Cơ Tuyết Băng lại thở dài nhưng lần này cô ta bước đi, từ từ hướng về phía Diệp Thành.

“Chưởng môn sư bác, bí pháp Nhất Niệm Hoa Khai đó có lai lịch thế nào, có chuyện gì mà khiến Diệp Thành lại bất động như vậy?”, phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Tư Đồ Nam nhìn sang Dương Đỉnh Thiên với vẻ mặt khó hiểu.

“Đó là huyễn thuật”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt khó coi thấy rõ: “Huyễn thuật này chỉ có Huyền Linh Chi Thể của nhiều thế hệ kế thừa với thiên phú thần thông, chỉ là thức tỉnh sớm hay muộn thì có phần khác biệt mà thôi. Sự đáng sợ của nó nằm ở đây, cho dù phòng ngự thế nào cũng sẽ trúng chiêu, tâm thế sẽ bị đưa vào một huyễn cảnh vạn hoa, một khi vào đó thì về cơ bản không có khả năng thoát thân ra ngoài”.

“Muội vẫn chưa kịp dạy Diệp Thành huyễn thuật này, lại chưa thể dạy hắn bí pháp phá giải huyễn thuật”, phía này, Sở Huyên tự trách mình.

“Không có tác dụng đâu”, Dương Đỉnh Thiên lắc đầu: “Phương pháp hoá giải thông thường không có tác dụng với Nhất Niệm Hoa Khai, huyễn thuật này không phải là huyễn thuật bình thường”.

“Sư muội không phải tự trách mình. Chưởng môn sư huynh nói đúng đấy”, Phong Vô Ngấn kiệm lời cũng lên tiếng: “Nhất Niệm Hoa Khai rất bá đạo, trong truyền thuyết từng có Huyền Linh Chi Thể dùng bí thuật này kéo cả một tông vào huyễn cảnh, đợi tới khi quay về thực tại thì tu vi của toàn bộ người người trong tông môn đó đều đã bị xoá sạch sẽ”.

“Trời”, Tư Đồ Nam kinh gạc lên tiếng: “Có cần phải kinh người thế này không chứ. Nếu vậy thì không còn cách cứu Diệp Thành được rồi”.

“Dùng Nhất Niệm Hoa Khai từ trước thì lão nương ta sao có thể thua được chứ?”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm oán thầm, nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Chỉ cần dùng Nhất Niệm Hoa Khai thì gì cũng có thể giải quyết được hết”.

“Là vận may mỉm cười với ta”, Huyền Thần ở bên mỉm cười nói.

“Có điều điều khiến ta bất ngờ đó chính là Huyền Linh Chi Thể của đời này lại thức tỉnh được thiên phú thần thông này từ sớm, không đơn giản mà”, ở bên, Phong Vô Ngấn vuốt râu tấm tắc khen ngợi.

Bên dưới, dưới ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng đã đứng cách Diệp Thành ba trượng, trong tay còn cầm một thanh linh kiếm tam sắc.

Khi yên tĩnh quan sát Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng bất lực thở dài.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn có thể gặp lại Diệp Thành, cũng chưa từng nghĩ rằng Diệp Thành có thể tiếp tục tu luyện và trở thành đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông và càng không ngờ nổi Diệp Thành vốn kém cô ta cả một cảnh giới lớn như vậy mà có thể chiến với cô ta tới tận bây giờ.

Trong chốc lát, Cơ Tuyết Băng chợt ngẩn ngơ. Có lẽ cô đã đánh giá quá thấp người thương trong lòng mình thuở nào. Mới chỉ ba tháng, một người chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên như Diệp Thành lại tiến bộ nhanh đến vậy.

Thế nhưng Cơ Tuyết Băng vẫn giơ linh kiếm trong tay lên. Đây là cuộc so tài của tam tông, cho dù là người trong lòng trước kia nhưng cũng không thể nể tình. Hiện giờ lập trường của bọn họ lại không giống nhau, đều mang theo trọng trách dành lấy vinh quang về cho tông môn. Nhát kiếm này cô nhất định phải chém xuống.

“Nhân quả của huynh và ta chấm dứt từ nhát kiếm này”, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa thở dài, nói rồi cô ta giơ thanh kiếm tam sắc lên, nếu nhát kiếm này chém xuống, dù Diệp Thành không chết thì cũng sẽ tàn phế.

“Chết đi”, lúc này, Thành Côn trên chiến đài cười tôi độc.

“Chết đi”, đệ tử của cả Chính Dương Tông hống hách vô cùng, tiếng mắng chửi liên tiếp vang lên tạo thành làn sóng.

Haiz!

Những người quan sát trận đấu ở tứ phương thở dài, kiếm còn chưa chém xuống mà bọn họ như nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thành chết thảm. Kỳ tài của kiếp này có lẽ sẽ trở thành vong hồn dưới nhát kiếm chỉ vào giây tiếp theo.

“Diệp Thành”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt đứng dậy.

Thế nhưng đúng vào giây phút tất cả cho rằng Diệp Thành sắp bị một kiếm chém chết thì đôi mắt vô hồn của Diệp Thành đột nhiên loé lên ánh sáng sắc lạnh.
Chương 280: Nhất Khí Hoá Tam Thanh

Phong thần quyết!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn ta vung mạnh thanh kiếm Xích Tiêu, một kiếm với thần mang cứ thế chém về phía Cơ Tuyết Băng.

Chao ôi!

Tiếng xuýt xoa đầu tiên trong không trung vang lên, người lên tiếng chính là Đông Hoàng Thái Tâm: “Tiểu tử này được đấy”.

“Đây…”, Huyền Thần và Phục Nhai ở bên cũng hết sức bất ngờ.

“Phá rồi, hắn có thể phá cả huyền thuật bá đạo kia vả lại chỉ trong thời gian ngắn ngủi”, mấy người phía Gia Cát Vũ ở bên dưới đột nhiên nhảy dựng lên.

“Sao hắn có thể làm được?”, ở bên, Bích Du thẫn thờ kinh ngạc, mặc dù chưa từng trải qua Nhất Niệm Hoa Khai nhưng cô ta lại từng nghe nói tới sự đáng sợ liên quan đến bí thuật này, ấy vậy mà nó lại bị một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên công phá.

“Không thể, không thể nào”, Thành Côn ở vị trí trên cao vô thức đứng dậy nhìn chiến đài bằng khuôn mặt không sao tin nổi.

“Đây…”, sắc mặt mấy người phía Dương Đỉnh Thiên thì càng không phải bàn, bọn họ trơ mắt nhìn chiến đài và không nói nổi thành lời.

Xung quanh bàn tán xôn xao tạo thành một làn sóng. Mặc dù bọn họ chưa phải đối mặt với Nhất Niệm Hoa Khai nhưng sự đáng sợ liên quan đến bí thuật này lại quá nhiều. Năm xưa từng có cả một tông bước vào huyễn cảnh này và cuối cùng bị xoá sạch tu vi, sự đáng sợ của bí pháp này có thể thấy là hết sức khủng khiếp.

Hiện giờ, huyền thuật bá đạo đột nhiên bị Diệp Thành công phá, không kinh ngạc mới lạ.

Phụt!

Khi tất cả còn đang thẫn thờ thì một kiếm của Diệp Thành đã đâm xuyên vai Cơ Tuyết Băng.

Ở cự li ba trượng, Diệp Thành đột nhiên tỉnh lại rồi đột nhiên công kích, vả lại cái mà hắn dùng còn là Phong Thần Quyết. Kể cả là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng cũng có có khả năng tránh được và lập tức trúng chiêu.

Máu tươi bắn ra, Cơ Tuyết Băng nhanh chóng lùi về sau, trong đôi mắt tuyệt đẹp kia lần đầu tiên hiện lên cái nhìn kinh ngạc.

“Nhất Niệm Hoa Khai, được lắm”, Diệp Thành không hề đuổi theo tấn công mà ngược lại hắn lảo đảo, khoé miệng trào máu.

Nếu như hỏi hắn làm cách nào để phá được huyền thuật Nhất Niệm Hoa Khai thì đương nhiên có công lao của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn. Con mắt nghịch thiên của tiên tộc này có khả năng công phá mọi hư huyễn trên thế gian, và đương nhiên cũng bao gồm cả Nhất Niệm Hoa Khai này trong đó.

Có điều vì Diệp Thành không có huyết mạch của tiên tộc nên không thể phát huy sức mạnh tối đa của Tiên Luân Nhãn và cũng vì vậy mà hắn phải trả cái giá không hề nhỏ.

“Trận chiến này được định sẵn là khốc liệt rồi”, Diệp Thành cố gắng đứng vững, hắn từ từ lau đi vết máu trên khoé miệng.

Phía đối diện, sắc mặt của Cơ Tuyết Băng đã lạnh hẳn lại sau giây phút kinh ngạc, có vẻ như cho dù Diệp Thành có phá được Nhất Niệm Hoa Khai của cô ta thì cũng vẫn không thể đánh bại cô ta vậy.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Cơ Tuyết Băng lại lần nữa kết ấn.

Tiếp sau đó, hai luồng khí trong cơ thể cô ta lần lượt bay ra ngoài, sau đó hoá thành hình người Cơ Tuyết Băng ở hai bên trái phải, thêm cô ta nữa, tổng cộng có ba Cơ Tuyết Băng đều mặc y phục giống nhau, thần sắc lạnh nhạt giống như tiên nữ từ Cửu Thiên hạ phàm.

“Phân thân?”, bên dưới ngỡ ngàng.

“Không phải phân thân”, Diệp Thành đứng ở phía đối diện Cơ Tuyết Băng nheo mắt lại, điều khiến hắn kinh ngạc chính là những phiên bản Cơ Tuyết Băng kia đều là bản chính, đến cả khí tức và tu vi, cảnh giới đều giống hết nhau.

“Đây là bí pháp gì?”, Diệp Thành không khỏi bất ngờ, với hiểu biết của hắn thì đương nhiên không thể hiểu nổi mọi thứ. Một Cơ Tuyết Băng đã đủ khiến hắn thảm hại rồi chứ nói gì tới ba Cơ Tuyết Băng thực lực như nhau.

“Nhất khí hoá tam thanh”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm lên tiếng với giọng nói khác thường: “Khả năng thần thông này mà cũng đã thức tỉnh rồi sao?”

“Lần này Diệp Thành không lối thoát rồi”, Phục Nhai trầm trồ: “Đó là ba Cơ Tuyết Băng, cùng thực lực, bí pháp giống nhau, đến cả ý niệm cũng như nhau”.

“Chưởng môn sư bác, đó là bí pháp gì vậy ạ?”, bên dưới, phía Hằng Nhạc Tông, mấy người phía Tư Đồ Ngọc lại nhìn Dương Đỉnh Thiên bằng con mắt có phần khó hiểu.

Chỉ là lần này Dương Đỉnh Thiên trước giờ vẫn thể hiện sự am hiểu của mình thì lại lắc đầu bất lực: “Ta chưa từng nghe nói tới”.

“Đây chính là bí pháp vô thượng trong truyền thuyết sao?”, Dương Đỉnh Thiên không biết không có nghĩa người khác không biết. Gia Cát Vũ là một trong số đó, lúc này đôi mắt ông ta trợn tròn nhìn ba bóng hình Cơ Tuyết Băng trên chiến đài.

“Gia Cát gia gia, người biết lai lịch của bí pháp kia sao?”, mấy người phía Thượng Quan Ngọc Nhi lần lượt nhìn Gia Cát Vũ với ánh mắt hiếu kỳ.

“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, Gia Cát Vũ vuốt râu, đôi mắt xa xăm: “Đây là bí pháp vô thượng trong truyền thuyết, bí pháp này có thể khiến bản thân phục chế thành ba phiên bản có cùng thực lực với mình, cho dù là tu vi, cảnh giới linh hồn hay bí thuật đều giống như nhau, thậm chí đều rất bá đạo”.

“Thật đáng sợ”.

“Bí thuật này bị hạn chế bởi thời gian chứ ạ?”, Bích Du nhìn Gia Cát Vũ hỏi.

“Có lẽ là có”, Gia Cát Vũ xoa cằm nhưng lại không trả lời quả quyết. Ông ta nghĩ một lúc rồi đáp: “Theo như ta thấy thì có lẽ là có, nếu không thì lại nghịch thiên quá”.

“Vậy có nghĩa là ba đánh một sao ạ?”

“Thừa lời”.

Rầm! Rầm!

Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì trên chiến đài đã bắt đầu khai chiến. Lần này, bên bị đánh không cần nói cũng biết đó chính là Diệp Thành. Mặc dù hắn có nhiều bí pháp của các đệ tử chân truyền khác nhưng cũng không thể địch lại được vòng vây của Cơ Tuyết Băng, hắn bị ép tới bên rìa chiến đài, toàn thân máu me đầm đìa.

Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Thành không ngừng phun máu, cho dù hắn mạnh thế nào thì cũng không thể thoát khỏi vòng vây công kích của ba bóng hình Cơ Tuyết Băng. Hắn bị ép tới mức điên cuồng.

Có điều, một người có khả năng thiên bẩm dị thường như hắn đương nhiên phải lật chiêu bài tủ của mình. Hắn đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, vừa né tránh vừa diễn tiến lại huyền cơ trong bí thuật mà Cơ Tuyết Băng sử dụng, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.

“Có thể khẳng định một điều rằng bí thuật bá đạo này bị hạn chế bởi thời gian”, Diệp Thành thầm nhủ.

“Có điều cho dù bị hạn chế bởi thời gian thì mình cũng rất khó có thể trụ được tới lúc đó”.

Diệp Thành cau mày, thần sắc nghiêm trọng thấy rõ, vì bí pháp bá đạo này của Cơ Tuyết Băng quá cao siêu, kể cả một người có Tiên Luân Nhãn như hắn thì nhất thời cũng khó có thể phục chế và diễn tiến lại.

Trong chốc lát, Diệp Thành hiểu ra rằng cái mình cần lúc này chính là thời gian.

Hắn cần thời gian để vượt qua khoảng thời gian giới hạn của bí thuật, hoặc cần phải tận dụng thời gian để học lén bí thuật này. Nếu như vậy thì hắn tự nhận mình có thể phân ra một đến hai phiên bản của mình, tới lúc đó, cho dù là ba đánh ba hay hai đánh ba thì cũng còn mạnh hơn rất nhiều so với một đánh lại ba.

Nghĩ thông được điểm này, Diệp Thành nhanh chóng kết ấn.

“Trận đồ bát quái, mở”, Diệp Thành nghiến răng, trận đồ bát quái bị đánh tan ban nãy lại lần nữa ngưng tụ, vả lại phạm vi còn được mở rộng từ năm trượng lên tám trượng, cả trận đồ bát quái ánh lên sắc vàng kim.

“Tiên Thiên Canh Khí, mở”, sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bị đánh tan kia lại lần nữa ngưng tụ, vả lại lần này còn dày dặn và kiên cố hơn, trong cơ thể hắn, từng đường kinh mạch, gân cốt, lục phủ ngũ tạng đều được Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ, đến cả mỗi một giọt máu cũng được che chắn cẩn thận.

“Phân thân ảo ảnh, mở”, lại là tiếng hô vang, thuật phân thân trước đó bị Cơ Tuyết Băng dùng Thiên Vũ Địch Phàm hoá giải cũng lại lần nữa ngưng tụ, vả lại số lượng phân thân lần này cũng được hắn nhân lên thành hơn ba mươi phần phân thân, khắp chiến đài chỉ toàn là phần phân thân của Diệp Thành.

Diệp Thành lấy lại tinh thần, khí tức hắn lên cao khiến những người quan sát trận chiến ở tứ phương đều sáng mắt lên.

“Một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên mà khí huyết thật sự quá dồi dào”, tiếng trầm trồ vang lên tạo thành làn sóng.

Có điều bọn họ đâu biết được trong người Diệp Thành có phần đan hải rộng lớn mà chỉ có những tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mới có thể mở được, vả lại hắn còn được chín phần phân thân từ lòng đất truyền tinh nguyên đại địa, như vậy Diệp Thành mới có thể phát huy tối đa được nguồn lực.

“Liều mạng”, Diệp Thành phun máu vì liên tiếp mở ra ba bí thuật lớn do vậy mà gặp phải phản phệ cực mạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK