Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 986: Về nhà

Diệp Thành cảm nhận được có một luồng sức mạnh bí ẩn tràn vào cơ thể, nhưng đi được một vòng đã biến mất.

Khoảng ba giây sau, Chu Thiên Dật rút tay về, nở nụ cười bất lực: “Ta cũng không giúp được gì, muốn hồi phục vẫn phải dựa vào bản thân ngươi, có thể sẽ mất rất nhiều thời gian”.

“Ta đã có giác ngộ đó rồi”, Diệp Thành ho khan.

“Có phải Thiên Thương Nguyệt từng tìm ngươi không?”, Chu Thiên Dật mỉm cười nhìn Diệp Thành, nụ cười vẫn ấm áp như gió mùa xuân.

“Điều này mà tiền bối cũng biết ạ?”, Diệp Thành sửng sốt.

“Ngươi có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, vừa rồi lại tới Đan Thành, không khó đoán ra cô ấy sẽ đi tìm ngươi”, Chu Thiên Dật cười nhẹ: “Không chỉ cô ấy mà không lâu nữa, hậu duệ đích truyền của cửu Hoàng Đại Sở đều sẽ tới tìm ngươi, đương nhiên trong số đó cũng có ta”.

“Xem ra Đông Hoàng tiền bối cũng từng đến Thập Vạn Đại Sơn”, Diệp Thành nhìn Chu Ngạo, lời nói của hắn đầy ẩn ý.

“Đúng như ngươi nói, Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Thái Vương, Thiên Táng Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng và Phụ Hoàng của ta Đông Hoàng đều đã từng đến Thập Vạn Đại Sơn, hơn nữa sau khi đi vào thì đều không thấy ra”, Chu Thiên Dật từ tốn nói: “Mà mục đích ta tìm ngươi cũng giống mục đích Thiên Thương Nguyệt tìm ngươi”.

“Cùng chung mục đích thì dễ rồi”, Diệp Thành lập tức nở nụ cười: “Đợi đến khi Tiên Luân Nhãn của ta hồi phục, ta sẽ gọi mọi người, chúng ta có thể thành lập một đội, ít nhiều cũng có thể phối hợp với nhau. Nơi đó rất đáng sợ, lần trước ta vào đó cùng Nam Minh Ngọc Thu, sau khi đi ra cô ấy đã bị điên”.

“Không phải cô ấy điên, mà là bị mất một phần hồn”, Chu Thiên Dật hít sâu một hơi: “Nói ra thì điều cô ấy gặp phải cũng khá giống với điều ngươi gặp, hai người đều nhìn thấy thứ không nên nhìn, ngươi bị thương nặng, cô ấy cũng bị thương nặng, nhưng ngươi may mắn hơn cô ấy, ít nhất ngươi vẫn là một người hoàn chỉnh”.

“Quả nhiên trong đây có điều kỳ quái”, Diệp Thành sờ cằm, đêm đó Thái Hư Cổ Long nói Nam Minh Ngọc Thu là người chết, hắn còn không tin lắm, nhưng bây giờ Chu Thiên Dật nói thế này, hắn lại tin đến tám chín phần.

“Hôm khác ta sẽ tới tìm ngươi”, Chu Thiên Dật từ từ cất bước chuẩn bị đi, nhưng Diệp Thành đã gọi hắn ta lại.

“Còn chuyện gì à?”, Chu Thiên Dật cười với Diệp Thành.

“Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn”, Diệp Thành cười gượng, xoa xoa tay: “Ta muốn hỏi Đông Hoàng Thiên Phủ Thần Triều của tiền bối có ý định liên minh với chúng ta không? Dù sao bây giờ cũng là thời buổi loạn lạc, đoàn kết vẫn hơn mà!”

Chu Thiên Dật mỉm cười nhưng không nói gì, dứt khoát bước vào hư không rồi biến mất ngay lập tức.

Thấy vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật, trước khi đi người cũng nên để lại cho ta một lời chứ! Mỉm cười là có ý gì?

Đi rồi!

Thấy Chu Thiên Dật không đáp, Cơ Tuyết Băng hỏi nhỏ.

Diệp Thành lắc đầu, dời mắt khỏi hướng Chu Thiên Dật rời đi, hít sâu một hơi: “Về nhà”.

Nói rồi hắn bước ra ngoài.

Nhưng hắn vừa nhấc chân chuẩn bị tiếp đất thì trạng thái hoà hợp với trời đất bỗng biến mất, mọi việc xảy ra quá đột ngột lại thêm trạng thái cực kỳ yếu lúc này của hắn không thể đi trên không, vì thế hắn còn chưa đi được một bước đã ngã từ trên hư thiên xuống, lộn nhào xuống đất như củ hành cắm trên bùn.

Thấy vậy, với định lực của Cơ Tuyết Băng cũng phải giật giật khoé miệng, tư thế ngã lộn ngược của Diệp Thành thật sự rất buồn cười.

Phì phì phì!

Bên dưới, Diệp Thành chật vật bò dậy, không ngừng phì bùn ra khỏi miệng, anh minh cả đời mà lại gặp tình cảnh này.

“Huynh còn ngự không được không?”, Cơ Tuyết Băng hỏi.

“Không”, Diệp Thành ngẩng đầu, nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ chờ mong: “Hay là muội cõng ta đi!”

Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng không nói gì, phất tay lấy ra một dải băng quấn quanh người Diệp Thành, buộc chặt một chân của hắn.

“Như… Như vậy không ổn đâu!”, Diệp Thành vô thức nhìn dải băng đang buộc một bên chân mình, khoé miệng co giật dữ dội, dường như đã đoán ra ý của Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng phớt lờ lời Diệp Thành, cầm một đầu dải băng rồi kéo đi một cách tao nhã.

Bên dưới, Diệp Thành mất thăng bằng, lập tức bị kéo lên hư không còn đầu thì chúi xuống, tư thế ấy giống như sợi dây thừng buộc vào con cóc vậy.
Chương 987: Yếu ớt

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu khắp Hằng Nhạc Tông.

Cuộc giám định đại quân bốn điện của Chính Dương Tông vẫn đang diễn ra, cả linh sơn vẫn tấp nập người qua lại, mọi thứ đều diễn ra một cách có trật tự.

Lúc này, đại điện của Hằng Nhạc Tông cũng chật kín người, những lão bối của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, các thế gia lớn đều có mặt.

Ngoài bọn họ, nhà Mộ Vân ở Bắc Sở, nhà Âu Dương và nhà Nam Cung cũng phái người tới, ngay cả Đan Thành cũng phái Đan Nhất tới, ngoài ra còn có gia chủ của một số thế gia tu luyện hạng hai hạng ba, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, địa vị thấp nhất cũng là trưởng lão.

Hôm nay họ tụ tập ở đây, đương nhiên là để chống lại Chính Dương Tông, hơn nữa ai cũng dẫn theo một quân đội tu sĩ tới.

Có điều bao nhiêu nhân vật lợi hại đã có mặt nhưng lại chẳng có việc gì để làm, bởi vì Diệp Thành vẫn chưa tới.

“Liên minh là chuyện lớn như thế mà tiểu tử này làm gì vậy? Hắn mà còn không tới là ta sẽ điên mất”, có người lên tiếng, là một ông lão nhìn rất thô tục, khá giống tính Gia Cát Vũ, nhìn kỹ lại thì chính là Hoàng Đạo Công, cao thủ mà phía Diệp Thành lôi kéo được khi ở Chính Khí Điện.

“Lão phu nhẩm tính rồi, ngươi định ra vẻ đây mà!”, Vô Nhai Đạo Nhân lại bắt đầu bấm đốt tay, nhìn Hoàng Đạo Công đầy ẩn ý.

“Đừng đùa, chuyện nào ra chuyện đấy”, Hoàng Đạo Công ho khan một tiếng, có cho một trăm lá gan ông ta cũng không dám ra vẻ ở đây! Nếu có gì phật ý, sợ rằng ông ta muốn bò cũng chẳng bò dậy nổi.

“Hoàng đạo hữu đừng nóng vội, có lẽ hắn đang trên đường tới rồi”, Chung Giang vuốt râu cười, nghiêm túc hơn Vô Nhai Đạo Nhân nhiều.

“Có lý”, Ngưu Thập Tam ngồi trên ghế như một tên lưu manh: “Chúng ta cũng nên hiểu cho đôi phu thê trẻ một chút, hiếm khi nào được ra ngoài thư giãn, phải cho người ta chút thời gian chứ!”

“Nói đến Huyền Linh Chi Thể, ta thật sự khâm phục tên tiểu tử này”, Ngô Tam Pháo cũng lên tiếng, cái miệng lớn liên tục tặc lưỡi: “Lão tử tung hoành cả trăm năm nay ở Đại Sở cũng chưa thấy hậu bối nào lợi hại như thế”.

“Làm quen đi, quen dần sẽ ổn thôi”.

“Tiểu Linh Linh, đêm qua ta mơ thấy cô đấy”, khi các trưởng lão đang nói chuyện phiếm thì tên Long Nhất lại nhìn Đông Phương Ngọc Linh như một gã lưu manh, nụ cười cực kỳ bỉ ổi.

Đông Phương Ngọc Linh chẳng thèm đoái hoài đến hắn ta, hay nói cách khác, từ đầu đến cuối cô đều phớt lờ tên vô liêm sỉ này.

“Ta nói thật mà”, Long Nhất nghiêm mặt nhìn Đông Phương Ngọc Linh: “Giường còn ướt cả mảng kìa”.

“Cút”, Đông Phương Ngọc Linh hung dữ trừng mắt nhìn hắn ta.

“Cút”, cách đó chừng hai ba trượng cũng có một tiếng mắng lớn như vậy, người mắng chính là Mộ Dung Diệu Tâm, mà người bị mắng không cần nói cũng biết chính là tên mặt dày Long Ngũ.

“Hai tên trọc này thú vị thật”, các trưởng lão đều vuốt râu đầy ẩn ý nhìn hai tên vô liêm sỉ Long Nhất và Long Ngũ, hai cái đầu bóng loáng sáng choang, trong đại điện trang trọng mà lại có cảnh tượng thế này.

“Oa!”, khi mọi người đang hướng sự chú ý đến Long Nhất và Long Ngũ thì Cổ Tam Thông vẫn luôn im lặng nãy giờ chợt hô lên, vì tiếng hô quá đột ngột nên hầu hết mọi người đều giật mình.

Giây tiếp theo, ánh mắt các trưởng lão trong điện đều đồng loạt nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Bên ngoài đại điện, Cơ Tuyết Băng và Diệp Thành đã về, Cơ Tuyết Băng vẫn thờ ơ lãnh đạm như mọi khi.

Mà Diệp Thành trông không được ổn cho lắm, một chân bị buộc dải băng, đầu chúi xuống giống như con cóc bị kéo đi, cảnh tượng này khiến các trưởng lão đều trố mắt nhìn.

Không chỉ họ mà người của Hằng Nhạc Tông đều nhìn thấy, ánh mắt họ di chuyển theo hướng đi của Cơ Tuyết Băng, động tác nhất loạt đáng ngạc nhiên, biểu cảm ai cũng thú vị.

Dưới sự chú ý của mọi người, Cơ Tuyết Băng đi vào đại điện của Hằng Nhạc Tông, lấy lại dải băng sau đó xoay người biến mất.

Đại điện thoáng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh, cho đến khi Diệp Thành gắng gượng bò dậy, khoé miệng các trưởng lão mới giật một cái, thống soái tam quân mà lại bị kéo về như vậy sao?

“Đồ điên, muội chờ đó cho lão tử, ta… Hế?”, tiếng quát mắng của Diệp Thành phá vỡ sự im ắng trong đại điện, nhưng còn chưa nói xong hắn đã ‘hế’ một tiếng, hai mắt đảo quanh trái phải.

“Hình như rất nhiều người đều đang nhìn mình”, tuy không nhìn thấy nhưng Diệp Thành vẫn đưa mắt nhìn quanh một lượt.
Chương 988: Rốt cục họ gặp phải chuyện gì

“Mới lạ đấy”, các trưởng lão vuốt râu, nhìn Diệp Thành thật sâu.

“Không đúng…”, một hai giây sau, Thiên Tông Lão Tổ là người đầu tiên đứng dậy, đi tới chỗ Diệp Thành, đầu tiên ông quan sát hắn rồi mới vô thức đưa tay lên quơ qua quơ lại trước mặt hắn.

“Sở tiền bối, là người đúng không?”, Diệp Thành thử hỏi.

“Ngươi không nhìn thấy?”, Thiên Tông Lão Tổ hơi nhíu mày nhìn Diệp Thành.

“Xảy ra chút vấn đề nên con đã trở thành người mù”, Diệp Thành lúng túng ho khan một tiếng.

Lời này vừa dứt, các trưởng lão trong điện đều đứng bật dậy, vây quanh Diệp Thành chật kín, ai cũng nhíu mày, nheo mắt nhìn hắn như đang nhìn khỉ.

“Không chỉ mù hai mắt”, Chung Giang trầm ngâm, dường như đã nhận ra manh mối nào đó: “Thánh thể, linh hồn thần thức cũng đều tổn thương nặng đến đáng sợ”.

“Ngươi làm sao vậy?”, Man Sơn gãi gầu, hoang mang nhìn Diệp Thành.

“Một lời khó nói!”, Diệp Thành mò mẫm muốn tìm ghế để ngồi, nhưng vì vấn đề thị lực nên đành từ bỏ, hắn dứt khoát ngồi luôn xuống đất.

“Con gặp người của Yêu tộc rồi bị đánh tơi tả”, Diệp Thành nói xong thì nhét một viên linh đan vào miệng, chuyện thanh kiếm đã bị hắn giấu đi, để cho người của Yêu tộc gánh chịu tội danh này.

“Yêu tộc?”

“Là một con rồng cực lớn”.

“Ngươi và Cơ Tuyết Băng có hai người mà cũng bị đánh tàn tạ thế này, vậy Yêu tộc phải phái tới bao nhiêu người chứ?”, Cổ Tam Thông hỏi.

“Không nhiều lắm, nhưng đều là những kẻ lợi hại”, Diệp Thành lắc đầu: “Thôi con không nói nữa, nói nhiều chỉ toàn nước mắt”.

“Vậy cơ thể ngươi…”, Hồng Trần Tuyết ngập ngừng hỏi.

“Con cần một thời gian để hồi phục, cũng không phải vấn đề lớn”, Diệp Thành nói rồi lại cho một viên linh đan nữa vào miệng: “Chúng ta nói chuyện chính trước đã, con cảm nhận được các vị tiền bối của nhà Âu Dương, nhà Mộ Vân, Đan Thành và nhà Nam Cung đều đã ở đây. Con xin lỗi, để đề phòng bất trắc, các tiền bối đã phải vất vả dẫn binh tới đây”.

“Nếu đã liên minh thì đều là người một nhà”, gia chủ nhà Nam Cung cười ôn hoà: “Để giảm thiểu thương vong, có một số chuyện bắt buộc phải làm”.

“Vậy xin các vị tiền bối tạm thời ở lại Hằng Nhạc nghỉ ngơi”, Diệp Thành đứng dậy, hít sâu một hơi: “Chờ tới khi Đao Hoàng tiền bối xuất quan, chúng ta sẽ tuyên chiến với Chính Dương Tông”.

“Chuyện này cứ giao cho ta, ngươi bế quan chữa trị vết thương đi đã!”, Thiên Tông Lão Tổ vỗ nhẹ lên vai Diệp Thành.

“Đúng là con phải về chữa trị vết thương đã”, Diệp Thành cười khan sau đó chắp tay hành lễ với các tiền bối rồi mới xoay người bước ra ngoài.

Nhưng bước đi của hắn không ổn định lắm, vì không nhìn thấy và linh hồn thần thức bị thương nặng nên hắn thật sự giống như người mù, trước mặt là bóng tối, giống như trong hố đen không gian, không đoán được tiếp theo sẽ gặp phải điều gì.

Cuối cùng, ngay lúc bước ra khỏi đại điện, vì có bậc cửa nên hắn bị vấp, suýt thì ngã xuống.

Có làn gió thơm thổi qua, một bàn tay ngọc ngà đỡ lấy hắn, sau đó giọng nói nhẹ nhàng nhưng hơi lãnh đạm vang lên bên tai: “Không biết tìm người giúp à?”

“Không thể phủ nhận lần này ta bị thương rất nặng”, Diệp Thành ho khan một tiếng, vẻ mặt cực kỳ gượng gạo, dường như từ làn gió thơm ập tới trước mặt hắn đã nhận ra là ai đang dìu mình.

“Đi thôi”, Sở Linh Ngọc hờ hững nói, dìu Diệp Thành đi ra ngoài.

“Sát thần vô song, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn yếu ớt đến vậy”, nhìn Diệp Thành và Sở Linh Ngọc dần khuất xa, Vô Nhai Đạo Nhân hít một hơi thật sâu, vẻ mặt không phải đang đùa mà thực sự nghiêm túc.

“Hắn có điều giấu chúng ta!”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu trầm ngâm: “Với tu vi và sức chiến đấu của hắn, lại thêm ngoại đạo pháp tướng của hỗn độn đạo cùng bao nhiêu thần thông nghịch thiên, cho dù Yêu Vương của Yêu tộc đích thân tới cũng chắc chắn khiến hắn bị thương đến mức này”.

“Rốt cuộc họ đã gặp chuyện gì?”, phía Chung Giang cũng chau mày.
Chương 989: Ai cũng có bí mật

Bên ngoài đại điện, Sở Linh Ngọc đã đưa Diệp Thành bước xuống thang đá, đi lên con đường dài giữa những ngọn núi.

Suốt chặng đường Sở Linh Ngọc đều dìu Diệp Thành với vẻ mặt lãnh đạm, thi thoảng cô ta cũng sẽ vô tình hay vô ý mà liếc nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ mông lung, cảm xúc rất lạ.

Diệp Thành bước từng bước rất cẩn thận, lúc này hắn như ông lão tuổi xế chiều không chịu nổi mưa gió dù chỉ một chút.

“Tiền bối không còn giống trước đây nữa”, một lúc lâu sau, Diệp Thành lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

“Vậy ngươi nói ta nghe khác chỗ nào?”, Sở Linh Ngọc hỏi nhỏ.

“Như biến thành một người khác vậy”, Diệp Thành khẽ cười: “Ta vẫn luôn cho rằng tiền bối là một nữ nhân ngốc nghếch không có đầu óc, nhưng lần trước từ Đan Thành về, ta đột nhiên phát hiện tiền bối cũng là người có bí mật”.

“Có ai không có bí mật đâu”, Sở Linh Ngọc đỡ Diệp Thành đi lên bậc thang đá nhỏ của con đường, giọng điệu vẫn có chút lãnh đạm.

“Đúng vậy, là người thì đều có bí mật, và họ luôn chọn kể nó cho thế hệ sau vào một thời điểm không báo trước, một nơi vừa quen vừa lạ”, Diệp Thành bước đi thong thả, lời nói cũng từ tốn, ung dung: “Bí mật của nữ nhân không có gì khác ngoài tình cảm, không biết ta hiểu như vậy có đúng không?”

“Có phải người nào không thấy đường nữa đều sẽ trở nên nói nhiều hơn không?”, Sở Linh Ngọc liếc nhìn Diệp Thành, giọng điệu càng thêm lãnh đạm, có vẻ không muốn Diệp Thành nhắc đến bí mật của mình.

“Vậy cứ coi như ta đang tìm cảm giác tồn tại đi”, Diệp Thành ho khan: “Bây giờ ta là người mù, trước mặt là bóng tối, có người nói chuyện cùng, lòng ta thấy yên tâm hơn. Tiền bối không mù, đến khi người tự trải nghiệm có lẽ còn nói nhiều hơn ta ấy chứ”.

“Ngươi có tin, năm nào tháng nào đó ta cũng đã từng dìu một người mù đi trên con đường nhỏ và dài thế này không?”

“Ta biết mà”, Diệp Thành vô thức nhìn Sở Linh Ngọc bên cạnh: “Hoá ra người đã quen với việc này à! Ta nghĩ người mù mà người từng dìu năm đó chắc chắn còn nhiều lời hơn ta”.

“Người đó với ngươi khác nhau”, Sở Linh Ngọc lườm Diệp Thành.

“Sao có chuyện đó được!”, Diệp Thành không tin: “Theo ta thấy người đó chỉ giả mù thôi, có lẽ là đang cố gắng để được tiền bối thương cảm, như vậy người có thể đưa hắn đi dạo đây đó. Ừm, một cách tán gái mới”.

“Trí tưởng tượng của ngươi quả là phong phú”, Sở Linh Ngọc trừng mắt nhìn Diệp Thành: “Ngươi nghĩ người khác cũng bỉ ổi như ngươi sao?”

“Đừng đùa, ta là người rất nghiêm túc đó”, Diệp Thành ngoáy tai: “Tiền bối không hiểu ta mà thôi, đừng thấy bình thường ta cà lơ phất phơ, chứ con người ta vẫn rất đáng tin cậy đấy”.

“Vậy ư?”, Sở Linh Ngọc bị sự tự tin thái quá của Diệp Thành chọc cười: “Sao ta nghe nói trước đây ngươi chuyên giở thủ đoạn hèn hạ, ngay cả bạn gái cũ mà ngươi cũng dám bắt cóc đòi tiền chuộc, còn chuyện gì mà Diệp Thành ngươi không làm được nữa? Ta thực sự nghi ngờ, trên đường về sao Cơ Tuyết Băng không bóp chết ngươi luôn đi!”

“Sao ta cảm thấy sau lưng lạnh thế nhỉ?”, Diệp Thành nói xong còn rùng mình: “Người sẽ không lén đạp ta xuống sông giữa đường chứ?”

“Dù đá thì ta cũng sẽ đá một cách quang minh chính đại”, Sở Linh Ngọc lại lườm Diệp Thành.

“Vậy ta yên tâm rồi, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong, bỗng đứng không vững rồi ngã nhào xuống đất, đầu đập trúng bậc đá, may mà đầu hắn cứng chứ không thì xong rồi.

“Người chơi ta”, Diệp Thành chật vật bò dậy, ôm trán, đen mặt nhìn Sở Linh Ngọc.

“Ngươi, tiểu tử mập kia, lại đây, chính là ngươi đấy, còn nhìn người khác làm gì!”, Sở Linh Ngọc mặc kệ khuôn mặt đen sì của Diệp Thành, lúc này cô ta đang gọi một tên mập ú cách đó không xa.

He he he!

Không lâu sau, Diệp Thành nghe thấy tiếng cười xấu xa, nghe tiếng cười là hắn biết ngay kẻ nào, dù hai mắt không nhìn thấy, hắn cũng có thể đoán được lúc này Hùng Nhị đang xoa xoa đôi bàn tay mũm mĩm của mình, nhìn Sở Linh Ngọc với đôi mắt sáng rực.

“Mỹ nữ tiền bối, người gọi ta à?”, sự thật chứng minh suy đoán của hắn là đúng, bởi vì động tác Hùng Nhị làm lúc này hệt như những gì hắn tưởng tượng, đôi mắt nhỏ kia lúc này đang sáng ngời.

“Chưởng giáo nhà ngươi tạo nghiệp nhiều quá nên mù rồi, đưa hắn về đi”, Sở Linh Ngọc bỏ lại câu này rồi xoay người biến mất.

“Mù… Mù rồi?”, sau khi Sở Linh Ngọc đi, Hùng Nhị sững sờ một lúc, bàn tay mập mạp quơ qua quơ lại trước mặt Diệp Thành, thấy Diệp Thành không có phản ứng gì, hắn ta sờ cằm, không biết đang nghĩ gì.

“Mẹ nhà ngươi, nhìn đủ chưa?”, Diệp Thành mắng.

“Ngươi thật sự mù rồi à? Không phải chứ!”, Hùng Nhị vẫn nhìn Diệp Thành với vẻ không tin, nói xong hai bàn tay mũm mĩm mò tới miếng linh ngọc bên eo Diệp Thành, giật giật vài lần nhưng không giật xuống được.

“Có tin ta đánh ngươi không?”, Diệp Thành lại mắng.

“Đừng đùa mà, ta chỉ đang thử ngươi thôi”, Hùng Nhị nghiêm túc nói.

Nói rồi hắn ta lấy một tấm gỗ hình vuông trong túi đựng đồ ra, vạch vài đường trên đó rồi đeo trước ngực Diệp Thành: “Nào nào, ta đeo cho ngươi, đây là bùa bình an mà thê tử xin cho ta đấy, tiểu tử ngươi được lời rồi, đừng có vứt đi, khi nào ngươi khỏi thì phải trả lại ta đấy”.
Chương 990: Kết bạn phải cẩn trọng

“Bùa bình an?”, Diệp Thành không tin lắm, sờ lên tấm gỗ trước ngực mà khoé miệng giật giật: “Có phải bùa bình an của ngươi hơi bị to quá không?”

“Vậy thì ngươi không hiểu rồi!”, Hùng Nhị nói rất nghiêm túc: “Đây không phải tấm gỗ bình thường đâu. Nó rất cứng, có thể làm bùa bình an, cũng có thể làm tấm bảo vệ tim, rất thực tế”.

“Ta vẫn nên bỏ ra thì hơn, cảm giác cứ kỳ kỳ”.

“Bỏ cái gì mà bỏ, đây là tâm ý của lão tử”, Hùng Nhị đẩy tay Diệp Thành ra, sau đó túm lấy cánh tay hắn: “Đi thôi”.

Hùng Nhị nói xong cũng chẳng thèm quan tâm Diệp Thành có muốn hay không đã kéo đi luôn, hơn nữa còn cười rất xấu xa!

Tiếp theo đó, nơi nào hai người đi qua đều trở nên náo nhiệt.

Sáng sớm có rất nhiều đệ tử ra ngoài tu luyện, đệ tử và trưởng lão đi ngang qua cũng không ít, nhưng khi Diệp Thành và Hùng Nhị đi qua, vẻ mặt họ đều trở nên rất kỳ lạ, hầu như ai nhìn thấy tấm gỗ đeo trên người Diệp Thành xong, khoé miệng cũng giật giật.

Không phải lỗi của họ, chỉ vì tấm gỗ đeo trước ngực Diệp Thành quá bắt mắt.

Thực ra tấm gỗ này không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở bốn chữ lớn được viết xiêu vẹo trên đó: Ta là kẻ ngốc.

“Sao ta cảm nhận được rất nhiều người đang nhìn mình nhỉ?”, cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, Diệp Thành vô thức ho khan một tiếng.

“Nghe thấy chưa? Nói các ngươi đó!”, Hùng Nhị chỉ vào đám đệ tử đang vây xem xung quanh, hắng giọng quát: “Nhìn thấy chưởng giáo mà không hành lễ à?”

Nghe vậy, đám đệ tử lập tức hoàn hồn, vội vàng chắp tay cúi chào: “Chào… Chào chưởng giáo ạ”.

“Đi tu luyện đi!”, Diệp Thành nghiêm túc xua tay, tuy đã mù nhưng vẻ nghiêm túc ấy vẫn rất có uy nghiêm của chưởng giáo, chỉ là dáng vẻ nghiêm túc của hắn cùng với uy nghiêm chưởng giáo, lại phối với dòng chữ trên tấm gỗ thì thật sự là…

Này này này!

Bỗng nhiên không biết ba tên phía Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng từ đâu chui ra, đầu tiên họ nhìn tấm gỗ trước ngực Diệp Thành rồi mới nhìn tới hắn, vẻ mặt cực kỳ sùng bái!

Hùng Nhị rất lanh trí, ngưng tụ tình hình của Diệp Thành thành thần thức rồi truyền cho ba người kia.

“Ra là thế!”, ba tên lần lượt xắn tay áo lên, sau đó xoa xoa tay, tên nào cũng cười xấu xa.

Chẳng mấy chốc, Hoắc Đằng đã nguệch ngoạc vài đường lên tấm bia đá dựng bên trái Diệp Thành, trên đó viết bốn chữ lớn: Tám trăm một đêm.

Bên này, Tạ Vân cũng tìm một tấm bia đá dựng bên phải Diệp Thành, trên đó cũng có mấy chữ rồng bay phượng múa: Không mặc cả.

Tư Đồ Nam cũng không nhàn rỗi, tìm một tấm bảng treo lơ lửng trên đầu Diệp Thành, ngay chính giữa hai bên tấm bia, trên đó có bốn chữ cực kỳ bá đạo: Đảm bảo sảng khoái.

“Các ngươi làm gì vậy?”, đôi mắt mất đi ánh sáng của Diệp Thành liếc nhìn bốn tên kia.

“Nào nào nào, ngồi đây”, Tạ Vân rất hiểu chuyện, lấy cho Diệp Thành một cái ghế, cũng chẳng quan tâm Diệp Thành có đồng ý không đã ấn hắn ngồi xuống: “Hiếm khi nào ngươi mới rảnh rỗi, kể cho các sư huynh sư đệ điều tâm đắc khi tu luyện của ngươi đi”.

“Ngươi điên à! Ngươi thấy ta rất rảnh hả?”, Diệp Thành đen mặt mắng một câu, nói xong thì định đứng dậy.

“Nửa canh giờ, nửa canh giờ thôi”, Tư Đồ Nam lại ấn Diệp Thành về, rất trịnh trọng bảo: “Đây là tiếng lòng của mọi người, trước đây chẳng thấy ngươi đâu, bây giờ ngươi không thể trốn tránh được nữa, chưởng giáo đời nào cũng vậy cả, làm theo đúng thông lệ đi!”

“Nào nào nào, đi qua đừng bỏ lỡ, lại đây nghe chưởng giáo Hằng Nhạc kể về kinh nghiệm này”, nếu không sao lại bảo Hoắc Đằng miệng rộng chứ? Tay hắn ta còn xách một cái đồng la, gõ liên tục, âm thanh vang dội vọng khắp mọi nẻo.

“Mau lên, có bao nhiêu gọi bấy nhiêu tới, đây là chuyện tốt đấy”, Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam cũng hô theo, ý là càng nhiều người tới càng tốt, vậy mới vui!

Lại nhìn tới nhóm đệ tử vây xem xung quanh, khoé miệng ai cũng giật giật, họ dứt khoát đi luôn, ai cũng nhìn bốn tên này với vẻ mặt sâu xa, trên mặt hiện rõ mấy chữ: Kết bạn phải cẩn trọng.

“Kể thì kể!”, Diệp Thành vẫn không biết chuyện, hắn dựng thẳng cổ áo, ra vẻ nghiêm túc, rất ra dáng: “Đừng lười biếng đấy, ta chỉ nói một lần thôi. Tu luyện ấy mà, nói khó cũng khó, nói không khó cũng thật sự không khó. Quan trọng nhất là phải có nghị lực, kiên trì, biết không…”

“Nói hay lắm”, Hùng Nhị, Tạ Vân, Hoắc Đằng và Tư Đồ Nam kéo ghế đẩu tới ngồi gần Diệp Thành, mỗi người cầm một miếng dưa hấu, nghe rất chăm chú, ai không biết còn tưởng họ là người hâm mộ trung thành của Diệp Thành!

“Ôi thanh danh một đời của chưởng giáo!”, các đệ tử đang vây xem không nỡ nhìn thẳng, ai cũng ôm mặt, nào ai còn có tâm trạng nghe Diệp Thành kể nữa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK