Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 771: Ân oán của chúng ta coi như xoá bỏ

“Ba đại mật pháp của Huyền Linh mạnh thế nào, ấy vậy mà lại bị tiêu diệt nhanh chóng như vậy sao?”

“Kí chủ với độ hoà hợp chín phần quả nhiên nghịch thiên”.

“Không phải là Thái Hư Động”, ở phía cách đó không xa, Diệp Thành còn đang quan sát trận chiến thì nheo mắt lại, “là một loại thần thông thôn tính mạnh mẽ”.

“Đó là Thôn Thiên Ma Công”, trong lúc này, giọng nói ồm ồm của Thái Hư Cổ Long vang lên trong thần hải của Diệp Thành.

“Thôn Thiên Ma Công?”, Diệp Thành nhướng mày.

“Nói tới mật pháp này thì ta phải giảng giải cho ngươi hiểu về ác thú đó đã”.

“Ác thú đó là một loại mãnh thú hồng hoang hung hãn dị thường, nói chúng hung tàn cũng bởi vì chúng rất tham ăn, vả lại thấy gì là ăn nấy, con nào cũng như quỷ chết đói, không có gì là chúng không dám ăn, vì sự lớn mạnh của chúng, cũng vì tính tham hăn của cả tộc mà khiến thời hồng hoang có quá nhiều chủng tộc bị tuyệt diệt, cũng chính vì vậy mà vạn tộc mới hợp sức với nhau tạo thành liên minh, giữa thời kì Hồng Hoang tuyên chiến với tộc của ác thú đó, trận chiến đó kéo dài hàng trăm nghìn năm, vạn tộc liên minh nên dành được chiến thắng nhưng lại vô cùng thê thảm vì mất mát và đau thương, còn tộc ác thú kia cũng vì vậy mà chạy trốn vào vũ trụ biên hoang”.

Nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành bất giác gãi đầu: “Vậy thì liên quan gì tới Thôn Thiên Ma Công?”

“Đương nhiên có liên quan rồi”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi đáp lời: “Sự tham ăn của ác thú chính là một loại bí pháp thôn thiên, trong thời kì đại chiến với tộc ác thú, có tu sĩ của vạn tộc đã mô phỏng đặc tính tham ăn của tộc ác thú nên tạo ra một bộ mật pháp vô thượng, còn mật pháp vô thượng đó chính là Thôn thiên Ma Công trong tay ngươi, ngoài ra vị tu sĩ kia cũng chính là người của ma tộc mà sử sách gọi là Thôn Thiên Ma Tôn”.

“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành kinh ngạc.

“Có điều mật pháp này mặc dù rất mạnh nhưng lại tà ác”, Thái Hư Cổ Long không né tránh mà nói: “Từ khi Thôn Thiên Ma Công được tạo ra đã có cực đoan, gọi đó là ma công vì nó chính là một loại mật thuật tà ác hút trọn tinh nguyên và linh hồn của con người, tu luyện loại ma công này sau này sẽ bị oán niệm và lệ khí thôn tính tâm trí, vả lại ngươi thôn tính càng nhiều thì phản phệ càng mạnh, nếu như tâm trí không kiên định sẽ tạo ra linh đài, rất có thể sẽ trở thành một đại ma đầu tàn sát độc tàn”.

“Xem ra ngươi rất am hiểu loại thôn thiên thần thông này?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Thái Hư Cổ Long.

“Ta là Thái Hư Cổ Long, có gì mà không biết”.

“Ngươi có biết Thái Hư Cổ Long hồn bên trong cơ thể Doãn Chí Bình không?”, Diệp Thành xoa cằm, “trông có vẻ như thôn thiên ma công trong cơ thể Doãn Chí Bình chính là do nó truyền cho Doãn Chí Bình”.

“Cái này thì ta không biết”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu, “chúng ta từng là một thể nhưng sau khi bị Huyền Thần trảm thành ba phần thì kí ức được tiếp nối không giống nhau, mật pháp mà ta biết thì chưa chắc hai Thái Hư Cổ Long Hồn còn lại cũng biết, còn những bí pháp thần thông mà chúng biết chưa chắc ta đã biết”.

“Cái này thì ta hiểu”, Diệp Thành gật đầu.

“Ta nói này, không phải ngươi chỉ định đứng ngoài nhìn chứ?”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành như thể nó có thể trông thấy cảnh tượng đại chiến giữa Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình thông qua chín phần phân thân: “Người thương trước kia của ngươi không phải là đối thủ của Doãn Chí Bình, trong cơ thể của Doãn Chí Bình có Thái Hư Cổ Long Hồn, có lẽ nó rất hiểu về sự cực đoan trong bí pháp của thần tộc”.

Nghe vậy, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn vào hư không.

Ở đó, Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình đang đại chiến nảy lửa nhưng điều khiến hắn phải bất ngờ đó là hôm nay Cơ Tuyết Băng có phần khác thường, giống như phát điên vậy, tấn công không màng cái giá phải trả.

Có điều mặc dù khả năng chiến đấu của Cơ Tuyết Băng mạnh mẽ nhưng lại bị Doãn Chí Bình kiềm hãm, cũng đúng như Thái Hư Cổ Long nói, bí pháp huyền linh của cô mỗi lần thi triển đều bị áp chế, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm máu huyền linh.

Ngược lại, nhìn sang Doãn Chí Bình, hắn căn bản bình an vô sự, khả năng chiến đấu mạnh mẽ của hắn khiến Diệp Thành có phần kiêng dè, hắn chiếm ưu thế vả lại mỗi lần thi triển bí pháp thần thông đều khiến Cơ Tuyết Băng thảm hại.

“Mắc dù ta rất muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi nhưng thấy ngươi hống hách như vậy nên lão tử đây không vui”, Diệp Thành lập tức bước vào hư không sát phạt về phía trước.

“Ấy, Tần Vũ cũng tham gia vào trận đại chiến rồi”, hành động của Diệp Thành kéo theo sự chú ý của người quan sát ở tứ phương.

“Tám phần là vậy”, có lão bối vuốt râu: “Xem ra hắn liên thủ với Cơ Tuyết Băng để diệt Doãn Chí Bình rồi, nếu được thì hắn chính là đệ tử xếp đầu trên bảng Phong Vân”.

“Người xếp thứ hai và thứ ba liên thủ với nhau đánh lại đệ tử xếp đầu trên bảng Phong Vân, trận chiến này quả thực hết sức đặc sắc”, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng cả lên.

“Thưởng cho ngươi một đao”, khi mọi người đang nói thì Diệp Thành đã sát phạt vào trong vòng chiến đấu, hắn không nói thêm lời nào, cứ thế tung ra một đạo đao mang cái thế.

Thấy vậy, Doãn Chí Bình vừa định sử dụng bí pháp đánh trọng thương Cơ Tuyết Băng thì lập tức dừng lại và cau mày.

Hắn giơ tay, bàn tay được huyễn hoá thàn hình vuốt rồng đánh ra một chưởng phá tan đao mang của Diệp Thành.

“Sao thế, ngươi cũng muốn chơi à?”, Doãn Chí Bình mỉa mai.

“Đao này của ta chuyên trảm súc sinh”, Diệp Thành không nhìn sang Doãn Chí Bình mà hả hơi lên bá long đao sau đó không quên dùng vạt áo lau thanh đao.

Nghe vậy, Doãn Chí Bình lanh mặt hẳn lại, sắc mặt hắn trông dữ dằn thấy rõ.

“Giúp ta giết hắn, ân oán giữa chúng ta coi như xoá bỏ”, phía này, Cơ Tuyết Băng trông vô cùng thảm hại, cô truyền âm cho Diệp Thành.
Chương 772: Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt

“Giúp ta giết hắn thì ân oán giữa chúng ta có thể xoá bỏ”, khi Diệp Thành đang lau Bá Long Đao của mình thì Cơ Tuyết Băng đã truyền âm vào thần hải của hắn.

Nghe lời này, Diệp Thành nhướng mày, tiếp tục lau Bá Long Đao: “Rốt cuộc cô với hắn có mối thù lớn nhường nào vậy?”

“Không chết không thôi”, giọng Cơ Tuyết Băng thờ ơ nhưng trong giọng điệu lại tràn đầy hy vọng. Ý cô ta rất rõ ràng, đó là mong Diệp Thành có thể giúp đỡ, dựa vào sức của một mình cô ta thì rất khó có thể giết dược Doãn Chí Bình.

“Không chết không thôi?”, Diệp Thành lại nhướng mày, trong đầu bất giác bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc tại sao Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình lại có mối thù hận lớn thế.

Nhưng hắn nào biết cô ta liều mạng muốn giết Doãn Chí Bình như vậy không phải vì danh lợi hay địa vị, cũng không phải vì vinh quang, mà vì Doãn Chí Bình đã giết người mà cô ta quan tâm.

Chỉ là cô ta cũng đâu biết người mà cô ta quan tâm lại đang trò chuyện vui vẻ với mình ngay lúc này.

Gừ! Gừ! Gừ!

Khi hai người đang nói chuyện thì tiếng rồng gầm rung chuyển đất trời đột nhiên vang lên, Thái Hư Long Hải của Doãn Chí Bình đã ập tới.

Thái Hư Long Hải này thực sự rất bá đạo, nó được hình thành từ long khí và long hồn, ẩn chứa sức mạnh bí ẩn, trong đó còn có cự long được sức mạnh long hồn và sức mạnh long khí ngưng tụ mà thành, khí thế cực kỳ lớn, nó đi tới đâu hư không bị nghiền nát tới đó.

Nhìn thấy điều này, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cũng bắt đầu ra tay.

Một bên, Diệp Thành gọi biển Thánh Thể ra, một bên Cơ Tuyết Băng lại gọi biển Huyền Linh, một bên với ánh sáng vàng rực rỡ, một bên với thần hà ba màu lóng lánh.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Đột nhiên hư không lại có tiếng nổ vang, biển Thánh Thể và biển Huyền Linh đã ào ào dâng tới phía Thái Hư Long Hải của Doãn Chí Bình.

Mà điều đáng kinh ngạc là biển Thánh Thể của Diệp Thành và biển Huyền Linh của Cơ Tuyết Băng khi ập tới đã dung hoà vào nhau, không phải hai người làm vậy mà do hai biển tự động dung hoà.

Bùm!

Ngay lập tức, hư không nổ tung, tất cả đều vì biển Thánh Thể và biển Huyền Linh dung hợp, tạo thành biển hỗn hợp với khí thế cực kỳ hoành tráng, thần quang vô tận, uy lực vô song, mỗi làn khí tức tản ra đều nặng như núi, nghiền chết tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ chín dễ như trở bàn tay.

“Còn có thể thế này sao?”, nhìn cảnh tượng quái dị này, Diệp Thành không khỏi sửng sốt.

“Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ!”, giọng nói của Thái Hư Cổ Long vang lên rất đúng lúc: “Ta đã nói rồi, Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể kết hợp sẽ tạo ra hiệu quả không ngờ tới. Ngươi biết huyết mạch bọn họ kết hợp có thể tạo ra Đại Đế muôn thuở mà”.

“Hôm nay ta thực sự đã được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành cảm thán.

“Vậy nên vì thế hệ mai sau, cần làm thì hãy làm đi”.

“Cút”.

“Va vào rồi, va vào rồi”, khi hai người đang nói chuyện thì bốn hướng đều vang lên âm thanh thế này, bởi vì dưới sự chú ý của bọn họ, biển hỗn hợp do biển Thánh Thể và biển Huyền Linh dung hợp đã va chạm với Thái Hư Long Hải của Doãn Chí Bình.

Ầm!

Một âm thanh trầm thấp vang vọng khắp bầu trời rộng lớn, hư không giống như gợn sóng khủng khiếp nổ tung, quần sơn dài đằng đẵng cũng vì không chịu nổi áp lực này mà lần lượt sụp đổ.

Dưới sự chú ý của mọi người, cả khoảng đất trời bị chia cắt, trên hư không tranh hùng có hàng tỷ thần quang đang bùng nổ.

Nhưng có thể thấy Thái Hư Long Hải của Doãn Chí Bình tuy bá đạo nhưng vẫn bị biển hỗn hợp áp đảo.

Biển hỗn hợp là sự kết hợp của hai căn nguyên huyết mạch nghịch thiên tạo thành, sao Thái Hư Long Hải có thể so sánh được! Nếu thực lực bản thân Doãn Chí Bình không mạnh, lại không có sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long hỗ trợ thì Thái Hư Long Hải đã bị nghiền nát và nuốt chửng ngay tại chỗ rồi.

Bên này, thấy Thái Hư Long Hải của mình bị áp đảo, vẻ mặt Doãn Chí Bình trở nên hơi âm trầm.

Bắt đầu thôi!

Ở phía đối diện, Diệp Thành như con dã thú với huyết khí ngút trời, hắn ra tay vẫn gọn gàng dứt khoát, Bát Hoang vẫn chém ra đao mang vô song như trước.

Doãn Chí Bình hừ lạnh một tiếng, vung chưởng đánh lùi Diệp Thành.

Keng!

Ngay sau đó có tiếng sát kiếm rung lên, bóng dáng của Cơ Tuyết Băng như một bóng ma, cô ta sát phạt tới như một đạo Thần hồng, nhất kiếm không gì sánh được có thần quang ba màu bao quanh, đâm xuyên không gian hư vô mang theo sức mạnh huỷ diệt vô tận.
Chương 773: Không cần ai giúp sức

Vẻ mặt Doãn Chí Bình khó coi, hắn ta biết mình không tránh được, toàn thân lập tức được một luồng sức mạnh bí ẩn bao phủ.

Cheng!

Mặc dù nhất kiếm của Cơ Tuyết Băng đâm trúng Doãn Chí Bình, nhưng bị sức mạnh bí ẩn kia cản trở nên thanh kiếm đã đi chệch quỹ đạo, đường kiếm ban đầu vốn là đâm vào ngực Doãn Chí Bình nhưng lúc này đã lệch sang vai, chỉ để lại một vết sẹo nông trên vai hắn ta.

“Đó là Thái Hư Na Di”, Diệp Thành lại cầm đao lên, vừa tấn công vừa truyền âm cho Cơ Tuyết Băng: “Bí pháp này có thể di chuyển vết thương, nhất kiếm lúc nãy của cô đã bị nó di chuyển”.

“Dường như ngươi hiểu rất rõ bí pháp của hắn”, Cơ Tuyết Băng cũng theo Diệp Thành tấn công Doãn Chí Bình lần nữa.

“Sau khi bị hắn ta đánh, đương nhiên cũng được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành thản nhiên đáp.

“Ngươi từng đấu với hắn à?”, Cơ Tuyết Băng chém ra một kiếm, sau đó tranh thủ thời gian quay sang nhìn Diệp Thành.

“Coi như là rồi đi!”, Diệp Thành nói xong lại vung đao lên chém ra một đạo đao mang, sau đó vung tay lấy chiến mâu Vu Hoàng ra, nhất mâu đâm xuyên hư không, suýt nữa đã xuyên qua ngực Doãn Chí Bình.

Sau đó Cơ Tuyết Băng lại lao tới, nhất kiếm chém ra một đạo kiếm mang thần hồng, tiếp nữa cô ta trở tay tung ra Cửu Thiên Huyền Linh Ấn và Cửu Thiên Huyền Linh Chỉ.

Hai người đã từng hợp tác nên phối hợp rất ăn ý, trợ giúp cho nhau làm chủ công. Một người là Hoang Cổ Thánh Thể, một người là Huyền Linh Chi Thể, ai cũng có khả năng hồi phục bá đạo và bí thuật tấn công kinh người, đánh cho kí chủ có độ phù hợp chín phần liên tục lùi lại.

Hơn nữa Diệp Thành từng đấu với Doãn Chí Bình nên rất quen thuộc với cách đánh của hắn ta, lại có Thái Hư Cổ Long “bách khoa toàn thư” giải đáp nên hắn lại càng như hổ thêm cánh.

Trong quá trình chiến đấu hắn cũng liên tục giải thích cho Cơ Tuyết Băng, mặc dù rất nhiều bí pháp của Doãn Chí Bình mạnh mẽ và bá đạo, nhưng vẫn bị hai người hợp lực phá giải.

Lúc này vẻ mặt Doãn Chí Bình đã cực kỳ u ám.

Tuy hắn ta là kí chủ có độ phù hợp chín phần, có sức mạnh của linh hồn Thái Hư Cổ Long giúp đỡ, có sức chiến đấu vô song nhưng hắn ta vẫn đánh giá thấp Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, hai người liên thủ, phối hợp vô cùng ăn ý khiến hắn ta vô cùng chật vật, thảm hại.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Những tiếng như này liên tục vang lên trong hư không.

Ba người, một người như chiến thần hoàng kim, một người như huyền nữ cửu thiên, một người như thần vương cái thế, cảnh tượng trận chiến cực kỳ hào hùng, những người xem chiến ở bốn phương đều hai mắt phát sáng, tiếng hô ngạc nhiên như sóng thuỷ triều.

Chẳng mấy chốc, tin tức Doãn Chí Bình kí chủ có độ phù hợp chín phần một mình đấu với sát thần Tần Vũ và Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng đã lan khắp Nam Sở, sau đó lại từ Nam Sở truyền khắp Bắc Sở, tiếp đó là toàn bộ Đại Sở.

Đột nhiên, Đại Sở vốn đã xôn xao lại lần nữa bùng nổ.

“Chuyện gì thế này? Không phải Tần Vũ đang đấu với Cơ Tuyết Băng à? Sao lại nhảy ra một Doãn Chí Bình vậy?”

“Ai biết được hắn từ đâu ra”.

“Nhưng trận chiến lần này chắc chắn vô cùng đặc sắc, người đứng thứ nhất bảng Phong Vân một mình đấu với người đứng thứ hai, thứ ba bảng Phong Vân, nghĩ thôi đã thấy kích thích”.

“Đây chính là nam nữ phối hợp, làm việc không mệt trong truyền thuyết sao?”, ở thành cổ Thiên Thu, những người già, người trẻ, những người độ tuổi trung niên lại tụ tập một chỗ, ai cũng nói với vẻ đầy ẩn ý.

“Hay là chúng ta qua đó giúp đỡ đi?”, lão tổ nhà họ Tô thử hỏi.

“Không sao, tiểu tử kia nhiều quân át chủ bài lắm, không chết được!”

“Giết, Tần Vũ và Doãn Chí Bình đều phải chết”, cao thủ của Chính Dương Tông đã đuổi tới với tốc độ cực nhanh, hơn nữa đều đã sẵn sàng giết chết Tần Vũ và Doãn Chí Bình.

“Giết, Tần Vũ và Cơ Tuyết Băng đều phải chết”, cao thủ của Hằng Nhạc Tông cũng đang trên đường tới.

“Giết, Tần Vũ, Doãn Chí Bình và Cơ Tuyết Băng đều phải chết”, cao thủ của Thanh Vân Tông là hùng hổ nhất, dữ tợn nhất, dù sao cũng không có người của tông môn bọn họ, bây giờ giết thì sau này sẽ bớt đi ba kẻ thù mạnh.

Vậy nên vấn đề lại tới rồi! Dù là nhà nào tới trước thì Tần Vũ do Diệp Thành đóng giả cũng sẽ là tâm điểm của sự chú ý.

Không biết nếu Diệp Thành biết suy nghĩ của ba nhà thì hắn sẽ có vẻ mặt thú vị nhường nào?

Không biết nếu Diệp Thành biết lúc này phía Chung Giang đang nhâm nhi thưởng rượu ở thành cổ Thiên Thu thì sẽ thế nào? Người nhà khác đã tới hết rồi mà các ông còn không biết ngượng, không phái vài người tới đây giúp đỡ đi?
Chương 774: Phối hợp ăn ý

Bùm! Đùng! Đoàng!

Khi kẻ mạnh từ bốn phía đang trên đường tới, trận chiến giữa Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng và Doãn Chí Bình vẫn diễn ra gay cấn.

Lúc này Doãn Chí Bình đã rơi vào thế bất lợi, với sức chiến đấu của hắn ta mà cũng không đỡ được đòn tấn công của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng khi hai người liên thủ, ngay từ lúc đầu hắn ta đã bị đánh lùi, mỗi lần định đáp trả đều bị đánh lui trở lại.

A!

Không biết đến lúc nào, tiếng gào thét của Doãn Chí Bình vang vọng cả đất trời, hắn ta tung ra một chưởng đánh về phía Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Đầu tóc hắn ta bù xù, khuôn mặt dữ tợn, không còn nụ cười giễu cợt như lúc trước nữa.

Đại Thiên Long Ấn!

Cửu Chuyển Huyền Thiên!

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đồng thời ra tay, ai cũng sử dụng thần thông cái thế, phá vỡ chưởng ấn của Doãn Chí Bình, ngay cả Doãn Chí Bình cũng bị đẩy lùi loạng choạng, mỗi bước lùi lại đều khiến hư không vỡ ra.

Huyền Linh Thần Quyết!

Cơ Tuyết Băng lại ra tay, nhất kiếm chém ra thần mang, bắn thẳng về phía chân mày của Doãn Chí Bình.

Thái Hư Động!

Doãn Chí Bình ổn định bước chân, lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy, hút trọn thần mang của Cơ Tuyết Băng, nói chính xác hơn là di chuyển thần mang của cô ta vào hố đen không gian.

Tiếp chiêu đi!

Diệp Thành tiến lên, tay cầm Bá Long Đao chém từ trên cao xuống, cực kỳ dứt khoát, mạnh mẽ.

Thấy vậy, Doãn Chí Bình dữ tợn rút Thái Hư Long Kiếm ra, nhất kiếm chém vỡ đao mang màu vàng từ trên cao ập xuống của Diệp Thành, chính Diệp Thành cũng bị lùi lại một bước.

Doãn Chí Bình vừa định tiến lên nhưng lông mày chợt cau lại, hắn ta đột nhiên nhìn về hướng khác, bởi vì Cơ Tuyết Băng đã ra chiêu lớn.

Nhìn ra xa thì thấy một chiếc linh gương khổng lồ cao hơn trăm trượng, sừng sững giữa đất trời, toả ra huyền quang rực rỡ sáng chói, mà Cơ Tuyết Băng đã hoá thân thành người trong gương.

“Cửu Thiên Huyền Linh Gương”, có vẻ Doãn Chí Bình cũng biết bí pháp này, hơn nữa cũng hiểu rõ sự đáng sợ của nó.

Hắn ta vốn đang định tấn công Diệp Thành chợt quay lại đột ngột lao về phía Cơ Tuyết Băng.

“Đi đâu?”, Diệp Thành đương nhiên sẽ không cho hắn ta cơ hội phá huỷ chiêu lớn của Cơ Tuyết Băng, hắn bước lên cản đường hắn ta, một đao chém ra tạo thành chiêu lớn chí mạng.

“Khốn kiếp”, vẻ mặt Doãn Chí Bình dữ tợn, nhưng lại không thể không đỡ lại, hắn ta không ngừng vung tay, thần thông cái thế liên tục xuất hiện.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Lúc này, đất trời vốn đã không yên ắng lại càng trở nên ầm ĩ.

Trên hư không, hai người như hai con súc sinh, phát động một cuộc đối đầu về bí thuật.

Diệp Thành có căn nguyên Hoang Cổ Thánh Thể, khí huyết ngút trời, sức mạnh sinh mệnh dồi dào, lại được phân thân liên tục truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh tinh tú nên hắn có thể thoải mái thi triển bí pháp.

Doãn Chí Bình cũng rất lợi hại, không chỉ có linh hồn Thái Hư Cổ Long mà còn có Thái Hư Cổ Long Chú, loại chú ấn này cực kỳ ác độc, có thể hấp thu bổ sung từ người mang chú, giúp hắn ta thi triển bí pháp một cách thoải mái.

Hai người đều đang trong trạng thái đỉnh phong, màn đối đầu bí thuật cũng rất hào hùng, lộng lẫy, bao phủ khắp đất trời.

Chậc chậc chậc!

Kẻ xem từ tứ phương nhìn thấy cảnh tượng này đều bất giác tặc lưỡi: “Hai người này là súc sinh ư? Tung ra đại chiêu chí mạng thế này, linh lực phải dồi dào nhường nào!”

“Nếu là cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất bình thường, cho dù có đan hải thì cũng cạn kiệt linh lực từ lâu rồi”.

“Nếu không sao lại nói bọn họ lợi hại chứ? Ai cũng ghê gớm!”

“Gương Hoá Vạn Thiên, Cửu Chuyển Huyền Linh”, giữa những tiếng bàn tán, Cơ Tuyết Băng hoá thân thành người trong gương đã hô lên, cô ta vung tay chỉ vào Doãn Chí Bình đang chiến đấu với Diệp Thành ở nơi xa.

Ùng!

Đột nhiên Cửu Thiên Huyền Linh Gương rung lên dữ dội.

Sau đó có tiếng sát kiếm vang lên, một đạo thần mang bắn ra từ trong gương, quanh thần mang được thần quang ba màu bao phủ, mang theo uy lực huỷ diệt, đâm xuyên không gian hư vô, bắn thẳng tới Doãn Chí Bình.

Cảm nhận được sự đáng sợ của thần mang đó, Doãn Chí Bình đang đối đầu với Diệp Thành chợt lộ vẻ kinh hãi.

Thái Hư Động!

Doãn Chí Bình lại vung tay lên, vòng xoáy kết nối với hố đen không gian xuất hiện, di chuyển thần mang của Cơ Tuyết Băng vào đó.

“Ngươi coi là ta không tồn tại đấy à?”, Diệp Thành lại lao tới, vung ra một chiêu bá đạo.

“Chết tiệt”, vẻ mặt Doãn Chí Bình gớm ghiếc dữ tợn, nếu ngăn cản đao mang của Diệp Thành thì hắn ta chắc chắn sẽ bị thần mang của Cơ Tuyết Băng làm cho bị thương, nếu ngăn thần mang của Cơ Tuyết Băng thì rất có thể hắn ta sẽ bị Diệp Thành chém chết tại chỗ.

Trong chớp mắt, hắn ta chợt lùi lại, muốn tranh thủ thời gian để tránh hai chiêu này.

Phong ấn!

Diệp Thành một tay tạo kết ấn, thi triển bí pháp giam giữ, phong ấn hư không chu vi nghìn trượng xung quanh.

Doãn Chí Bình đang cấp tốc lùi lại chợt dừng bước.

Keng!

Thần mang ba màu của Cơ Tuyết Băng đã lao đến, Doãn Chí Bình vừa phá được trói buộc đã lập tức trúng chiêu, dù có bí pháp Thái Hư Na Di nhưng hắn ta vẫn bị thương, trước ngực bị đâm thủng một lỗ.

“Các ngươi thật đáng chết”, Doãn Chí Bình gầm lên dữ dội, vẻ mặt vặn vẹo như ác ma.

Ngay lập tức có thần quang le lói quanh quẩn nơi đầu mày hắn ta.

Sau đó thần huy bay ra, lao vút lên bầu trời, nhìn kỹ thì đó là một tấm bản đồ rực rỡ.

Quang hoa loé lên, bản đồ khổng lồ chợt mở ra, rộng vài trăm trượng, dài trên nghìn trượng, giống như thác nước bạc trút từ trên trời xuống, vô cùng chói mắt trong màn đêm đen.

Bản đồ có chiều dọc từ Nam đến Bắc, chiều ngang từ Đông sang Tây, được đại thần thông lạc ấn mà thành, mênh mông bát ngát, mỗi một ngọn núi, một dòng sông, một toà thành cổ trên đó đều được đánh dấu hết sức rõ ràng.

Tuy chỉ là một tấm bản đồ nhưng Diệp Thành có cảm giác ở trước mặt nó bản thân cực kỳ nhỏ bé, bởi vì nó thật sự quá hùng vĩ, đồ sộ.

“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, lúc này, trong số những người xem chiến đã có vị tu sĩ già phát hiện ra, hai mắt lấp lánh nhìn bản đồ to lớn.

“Tiền bối, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là gì vậy ạ?”

“Đó là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ do Thần Hoàng đúc ra từ những cuộc chinh chiến Đại Sở năm xưa sao?”

“Nói chính xác thì là một phần của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, có vị lão tiền bối đạo pháp cao thâm lên tiếng giải thích: “Cửu Châu Huyền Thiên Đồ là bản đồ bao gồm toàn bộ Đại Sở, năm đó Thần Hoàng Huyền Thần quy tiên, Đại Sở Huyền Tông nội loạn, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ cũng bị chia cắt cùng với sự tan rã của Đại Sở Huyền Tông. Bản đồ chúng ta đang nhìn thấy có lẽ chỉ là bản đồ Nam Sở, phần còn lại không biết đã lưu lạc đến nơi nào”.

“Đó không chỉ là bản đồ mà còn là pháp khí”, có người hít sâu một hơi, ánh mắt đầy vẻ kính nể và thán phục.

“Pháp… Pháp khí?”

Bùm!

Giữa những làn sóng xôn xao, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ chấn động một hồi, uy thế kinh thiên động địa chợt xuất hiện, cả khoảng hư không đều sụp đổ.

Hự!

Diệp Thành rên lên một tiếng, toàn thân lảo đảo, suýt nữa đã khuỵu xuống, khí huyết tung bay quanh thân cũng bị ép vào cơ thể, trên lưng như vác theo cả ngọn núi khổng lồ tám nghìn trượng.

Rắc!

Sau đó là tiếng linh gương bị vỡ, Cửu Thiên Huyền Linh Gương của Cơ Tuyết Băng vỡ vụn, mà cô ta cũng bị ép ra khỏi linh gương, bị Cửu Châu Huyền Thiên Đồ trấn áp loạng choạng, khoé miệng còn trào ra vệt máu.

“Cửu Châu Huyền Thiên Đồ”, Cơ Tuyết Băng nghiêm nghị nhìn bản đồ to lớn dựng thẳng trên hư không.

“Pháp khí do bí tổ tam tông chế tạo ra, quả nhiên không phải trò đùa”, khí huyết trên người Diệp Thành lại bốc lên, hắn đứng vững lại, kinh ngạc nhìn Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, hắn đã nghe Dương Đỉnh Thiên nói về nó từ trước, nhưng bây giờ tận mắt trông thấy vẫn khiến hắn mở mang tầm mắt.

“Trấn áp cho ta”, trong tiếng hô kinh ngạc từ tứ phía, Doãn Chí Bình giận dữ gào thét vang vọng khắp bầu trời.

Ngay lập tức, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ lại chấn động, uy thế kinh người lại xuất hiện, mặt đất cũng nứt ra.
Chương 775: Tướng phu thê

Ầm!

Sau tiếng hét tức giận tột độ của Doãn Chí Bình, Cửu Châu Huyền Thiên Đồ lại rung lên, uy thế kinh hoàng lại lần nữa hiển hiện.

Bùm!

Hư không bị nghiền nát mà sụp đổ, uy lực lăng thiên khiến mấy ngọn núi vốn đã sứt mẻ lập tức hoá thành tro bay, thậm chí mặt đất cũng bị nứt ra.

Cửu Châu Huyền Thiên Đồ mạnh mẽ, rung chuyển mọi hướng.

Phụt! Phụt!

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cùng nôn ra máu, loáng thoáng nghe thấy tiếng xương vỡ vụn vang lên trong cơ thể hai người.

Trấn áp!

Doãn Chí Bình lại nổi cơn thịnh nộ.

Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng?

Khí huyết của Diệp Thành bốc lên, hắn ổn định cơ thể, giữa đầu mày có ánh sáng vàng rực rỡ, một chiếc tiểu đỉnh bay ra, lơ lửng trên đầu.

Ùng!

Đại La Thần Đỉnh bắn ra thần huy, nó vừa to vừa nặng, đơn giản mà tự nhiên, toàn thân tản ra khí huyền diệu, ngưng tụ thành thác nước màu vàng, mỗi làn khí đều cực kỳ nặng, Độn Giáp Thiên Tự trên đó đã tự động di chuyển, thiên âm đại đạo đan xen vang vọng.

Ùng!

Lại một tiếng rung khác, Cơ Tuyết Băng cũng đã sử dụng binh khí bản mệnh.

Đó chính là Bảo Liên Đăng trong suốt như pha lê, quanh thân được thần quang ba màu bao lấy, đồng thời cũng tản ra thần hoa, rực rỡ tươi đẹp.

Ù! Ù!

Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành và Bảo Liên Đăng của Cơ Tuyết Băng bay lên trời cao, hai người bay hình tròn vòng quanh, thần uy đan xen, không ngờ thật sự có thể ngăn được uy lực đáng sợ của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ.

Mặc dù ngăn được uy lực từ Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, nhưng Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đều biết, pháp khí cần pháp lực mới có thể thức tỉnh uy lực mạnh mẽ, vậy nên Cửu Châu Huyền Thiên Đồ này không thể thi triển toàn bộ uy lực, nếu là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên điều khiển thì hai người đã bị nghiền thành tro bay từ lâu rồi.

“Xem ra bản đồ của ngươi cũng không hữu dụng lắm!”, ngăn được uy lực của Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, Diệp Thành cười khẩy nhìn Doãn Chí Bình, khí thế bị kìm nén tuôn ra, cháy lên như lửa đốt.

Ở bên kia, khí thế của Cơ Tuyết Băng cũng đã trở lại trạng thái đỉnh phong, thần hà tuyệt đẹp lại quấn quanh thân thể cô ta.

Cô ta nhìn thoáng qua Cửu Châu Huyền Thiên Đồ đang dựng thẳng trên bầu trời, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Đại La Thần Đỉnh của Diệp Thành. Với nhãn lực của cô ta đương nhiên nhìn ra được sự phi thường của Đại La Thần Đỉnh, nhất là khi nhìn thấy Độn Giáp Thiên Tự bao quanh nó, đôi mắt đẹp của cô ta còn ánh lên tia sáng với ý nghĩ sâu xa.

“Hôm nay các ngươi đều phải chết”, tiếng hét của Doãn Chí Bình lại vang vọng khắp bầu trời.

Bùm!

Sau tiếng nổ, hình dạng của hắn ta đã thay đổi, toàn thân được bao phủ bởi Thái Hư Long Giáp, long khí dồi dào cuồn cuộn hình thành một con rồng bay lượn quanh người hắn ta, nơi đầu mày hắn ta có một đạo phù văn hình rồng xuất hiện, khí thế của hắn ta tăng vọt lên một bậc.

“Ngươi nghĩ lão tử sẽ sợ chắc?”, Diệp Thành hừ lạnh rồi xông lên đầu tiên, Bá Long Đao trong tay trái chém ra đường đao mang có một không hai, chiến mâu Vu Hoàng trong tay phải dung hợp nhiều bí pháp, nhất mâu xuyên thủng không gian hư vô.

Giết!

Doãn Chí Bình không lùi mà tiến, nhất kiếm Thái Hư chém vỡ đao mang của Diệp Thành, hắn ta lại trở tay đánh bay chiến mâu Vu Hoàng.

Cửu Thiên Huyền Linh, cấm!

Cửu Thiên Huyền Linh, trấn áp!

Cửu Thiên Huyền Linh, diệt!

Bên này, sau khi chém ra nhất kiếm vô song, Cơ Tuyết Băng nhanh chóng tạo kết ấn, tung ra ba đại cấm pháp.

Dưới chân Doãn Chí Bình lập tức xuất hiện đại trận kỳ dị, giam cầm hắn ta, sau đó một bông hoa khổng lồ chừng năm mươi trượng xuất hiện, còn Doãn Chí Bình đã ở chính giữa bông hoa.

Cánh hoa óng ánh trong suốt, rực rỡ hoàn mỹ, liên tục quấn về phía trung tâm như muốn tạo thành nụ hoa, trấn áp Doãn Chí Bình trong đó.

Phụt!

Doãn Chí Bình nôn ra máu, long khí quanh thân cũng bị áp chế, luồng khí ba màu bay ra từ hoa sen bao vây hắn ta không ngừng mài mòn, hoà tan khí huyết trong người hắn ta.

Phá!

Vẻ mặt Doãn Chí Bình man rợ, hắn ta gào lên, khi hoa sen còn chưa hoàn toàn khép lại, một đạo long hồn hư ảo bay ra khỏi cơ thể, phá vỡ hoa sen, mạnh mẽ lao ra ngoài.

Phụt!

Lần này đổi lại là Cơ Tuyết Băng hộc máu, cô ta phải hứng chịu phản phệ đáng sợ.

Giết!

Doãn Chí Bình lao về phía Cơ Tuyết Băng, nắm trong tay thần thông cái thế như muốn nhân lúc Cơ Tuyết Băng chịu phản phệ mà giết chết cô ta, giết được cô ta, chỉ còn mình Diệp Thành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Ngươi luôn quên mất ta, khiến ta cảm thấy rất mất mặt đấy!”, bên này, Diệp Thành lại chặn đường Doãn Chí Bình.

Hắn mạnh như rồng như hổ, khí huyết tăng vụt, dâng trào cuồn cuộn, bốc cháy như lửa đốt, mà hắn như con súc sinh, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm chiến mâu Vu Hoàng, rất dũng mãnh.

Nhìn thấy Diệp Thành, Doãn Chí Bình tức giận không nguôi, cứ vào thời khắc mấu chốt là Diệp Thành lại tới gây chuyện khiến hắn ta ôm một bụng lửa giận.

Trấn áp!

Doãn Chí Bình hét lên cuồng bạo, một chưởng giáng xuống, một ngọn núi hư ảo khổng lồ từ trên cao rơi xuống, nó vừa xuất hiện hư không đã sụp đổ.

Phá!

Diệp Thành tiếp tục tiến lên, chống lại bằng một quyền bá đạo, đấm xuyên qua ngọn núi hư ảo.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Hai người lập tức lao vào đại chiến, khí thế hừng hực.

Mà ở bên kia, Cơ Tuyết Băng đã cố hết sức áp chế phản phệ, khí thế lại trở về trạng thái đỉnh phong một lần nữa, bóng dáng ma mị tham gia vào trận chiến, ra tay toàn là thần thông hơn người.

Giết!

Doãn Chí Bình gầm lên, khí huyết mạnh mẽ lại bốc lên, lao về phía Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng như một con cự long hồng hoang.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Cuộc chiến lại tiếp tục với khí thế vô cùng hào hùng, trận chiến cũng càng trở nên ác liệt hơn.

Giờ phút này, dù là thân thể bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể hay khả năng phục hồi kinh người của Huyền Linh Chi Thể thì cũng đã toàn thân nhuốm máu.

So với Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, Doãn Chí Bình còn thảm hơn nhiều. Hắn ta bị những đòn tấn công ăn ý của Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đánh cho phát điên, dù có linh hồn của Thái Hư Cổ Long nhưng vẫn bị áp đảo.

Chậc chậc chậc!

Chứng kiến trận đại chiến tuyệt vời có một không hai, các khán giả vây xem lại tặc lưỡi cảm thán: “Đã lâu lắm rồi ta không được xem trận chiến nào đặc sắc, tuyệt vời thế này”.

“Bây giờ thế hệ trẻ của Đại Sở có ba người xuất sắc nhất, cuộc chiến của ba người họ đáng được ghi vào sử sách”.

“Sát thần Tần Vũ, Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng, kí chủ có độ hoà hợp chín phần Doãn Chí Bình, một trong số họ sẽ là Đại Đế của Đại Sở sau này”.

“Theo ta thấy khả năng cao là Doãn Chí Bình”, một vị tu sĩ già nhẹ nhàng vuốt râu: “Một mình đấu với Tần Vũ và Cơ Tuyết Băng cũng không bại, hắn ta xứng đáng là kẻ đứng đầu bảng Phong Vân của Đại Sở”.

“Ta cũng nghĩ vậy”, hầu như tất cả mọi người ở hiện trường đều nghĩ theo hướng này.

Nhưng phán đoán của họ có lẽ đã có sai lầm lớn.

Doãn Chí Bình đấu một mình với Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng không bại, chuyện này là thật, nhưng với tiền đề là Diệp Thành không sử dụng hết toàn lực, vì che giấu thân phận của mình nên ngay từ đầu hắn đã che giấu thực lực, nếu ở đây chỉ có hắn với Doãn Chí Bình thì khi ở trạng thái đỉnh phong, hắn không hề yếu hơn Doãn Chí Bình.

Điều quan trọng nhất là lúc này hắn vẫn chưa phải tu sĩ cảnh giới Không Minh thực thụ, vì hắn vẫn chưa độ thiên kiếp, nếu được thiên kiếp gột rửa thì sức chiến đấu của hắn lúc này chắc chắn đã ở đẳng cấp khác.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Tiếng nổ rền vang vẫn chưa chấm dứt, ba người vừa giao chiến vừa di chuyển địa điểm chiến đấu, họ đi qua nơi nào, nơi đó liền thành một đống đổ nát, hư không vỡ tan, núi cao sụp đổ, dòng sông chảy ngược.

“Hai người họ thật sự có tướng phu thê đấy”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai nhìn màn nước, vuốt râu nhìn Cơ Tuyết Băng và Diệp Thành bên trong, nụ cười của lão ta có hơi kỳ lạ.

“Tìm thời gian để hai người họ ở riêng đi”, Đông Hoàng Thái Tâm vừa nhìn vào gương nhỏ vén lại tóc, vừa ung dung nói: “Con của hai người họ có thể không vượt qua được Hiên Viên Đại Đế, nhưng ít nhất cũng sẽ là kẻ mạnh muôn đời”.

“Không phải người nói không cho ta can thiệp vào chuyện của Đại Sở sao?”

“Ta nghe nói ở Đại Sở có một thứ tên là Hợp Hoan Tán”.

“Đã hiểu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK