Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1191: Gia đình đầm ấm

“Thi Hoạ, gặp được người trong lòng là quên sư tôn luôn à?”, khi Lâm Thi Hoạ đang mong chờ thì một giọng nói hư ảo vang lên trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, nghe giọng nói thì chính là Thái Hư Cổ Long.

Lời này vừa cất lên, hai má Lâm Thi Hoạ chợt ửng hồng: “Diệp… Diệp sư huynh, muội… muội đi trước đây”.

Nói xong cô bước vào hư không như chạy trốn, loáng thoáng có thể thấy hai tay cô đang che đi đôi má nóng bừng, cảnh tượng lãng mạn biết bao lại bị một câu của Thái Hư Cổ Long phá hỏng.

“Ngươi làm sao đấy!”, Diệp Thành lườm về một hướng, dường như có thể nhìn thấy Thái Hư Cổ Long ở đó.

Xuỳ, Thái Hư Cổ Long không cho là vậy, phớt lờ ánh mắt Diệp Thành.

Diệp Thành cũng dứt khoát quay đầu đi, gọi ra Thánh thể bản nguyên, liên tục trút vào Hỗn Độn Thần Đỉnh.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu khắp Hằng Nhạc Tông, khoác lên mình một lớp áo rực rỡ cho chốn nhân gian tiên cảnh này.

Trời còn chưa sáng đã có đệ tử cần cù chạy ra ngoài để hấp thu tinh hoa của đất trời.

Đương nhiên có một số người lại che kín mặt đi ra, chẳng hạn như mấy tên xấu xa phía Hùng Nhị, Tạ Vân và Tư Đồ Nam, còn có những lão già thô tục như Cổ Tam Thông và Vô Nhai, tối qua bị Diệp Thành đánh cho một trận!

Bên này, Diệp Thành đã cất Hỗn Độn Thần Đỉnh đi, bước xuống núi.

Từ xa hắn đã thấy Nhược Hi chạy lon ton đuổi theo những con bướm, cô bé mũm mĩm đáng yêu như một tiểu tinh linh.

Cách đó không xa, Sở Huyên và Sở Linh đang ra ra vào vào, trong tay còn cầm đĩa ngọc, đó là những món ăn ngon lành do các cô làm, lúc này các cô không phải phong chủ của Ngọc Nữ Phong nữa mà giống như hai thê tử hoà nhã.

Bức tranh rất ấm áp khiến Diệp Thành nhìn đến thất thần, cảnh tượng này hắn đã mơ tưởng rất nhiều lần.

“Còn ngây ra đó làm gì, vào ăn cơm thôi”, Sở Linh đặt đĩa xuống rồi vẫy tay với Diệp Thành.

“Tới đây”.

“Nương, con muốn ăn món kia”, giọng nói non nớt của Nhược Hi vang lên, cái miệng nhỏ của cô bé đã được nhét đầy ắp thức ăn.

“Cẩn thận, đừng để nghẹn”.

“Ta bỗng nhớ lại cảnh lần đầu tiên chúng ta ăn chung”, Sở Huyên vừa bế Nhược Hi vừa nói một câu như có như không, nói xong còn liếc Diệp Thành và Sở Linh với vẻ ẩn ý.

“Ta… Ta cũng nhớ”, Diệp Thành ngoáy tai.

“Aiya, tỷ lại thế rồi”, Sở Linh lườm Sở Huyên một cái.

“Nói thật, năm đó thấy hai người giống hệt nhau trên Ngọc Nữ Phong, ta suýt nữa đã tiểu ra quần”, Diệp Thành không nhịn được cười: “Là đệ tử duy nhất của Ngọc Nữ phong chủ, thế mà ta lại không biết Ngọc Nữ phong chủ còn có muội muội song sinh”.

“Ngươi còn nói được à, bao nhiêu thức ăn thế này cũng không bịt được miệng ngươi?”

“Đúng đúng, năm đó nàng cũng liên tục gắp thức ăn vào bát ta, trong mắt còn viết rõ một câu: Ăn mau lên, ăn cho no, ăn no rồi bà đây tiễn ngươi lên đường. Ta thật sự đã sợ đến mức nửa đêm đào hố trong phòng đấy”.

Ha ha ha…!

Câu này của Diệp Thành khiến Sở Huyên bật cười, không cần nghĩ tới cảnh đó, chỉ nghe hắn nói thôi cũng có thể tưởng tượng được bữa ăn năm đó kỳ quái đến mức nào.

Cô cười khiến Nhược Hi trong lòng cô bỗng ngây ra, sau đó cũng phát ra tiếng cười trẻ thơ khúc khích, cô bé không biết có chuyện gì, càng không hiểu người lớn đang nói gì.

Lại nhìn đến Sở Linh, gò má cô ửng hồng, không chỉ xấu hổ mà còn là tức giận.

Gia đình bốn người vui vẻ hạnh phúc, bây giờ nghĩ lại chuyện hồi đó tuy hơi buồn cười nhưng lại đầy ký ức ấm áp.

Woa! Thơm quá!

Chẳng mấy chốc, khung cảnh ấm áp bị phá vỡ, một bóng dáng xinh đẹp tinh nghịch đi tới, nhìn kỹ thì phát hiện là Tịch Nhan.

Bái kiến sư phụ!

Bái kiến hai sư nương!

Tịch Nhan rất lễ phép, nghiêm túc hành lễ với Diệp Thành, Sở Huyên và Sở Linh.

Khụ khụ…

Lời chào của cô bé khiến Diệp Thành sặc hồi lâu.

Vẻ mặt Sở Huyên và Sở Linh cũng trong phút chốc trở nên kỳ lạ, các cô cứ cảm thấy có gì đó sai sai, có phải bị giảm vai vế rồi không?

“Cô nhóc này đáng yêu quá”, khi ba người còn đang thảng thốt thì Tịch Nhan đã cười khanh khách, bế Nhược Hi vào lòng, nhéo hai má hồng hào mũm mĩm của cô nhóc, còn đeo linh châu lên người cô bé nữa.

“Tịch Nhan!”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Con không cần tu luyện à?”

“Con mệt rồi, chạy lên đây ăn ké”, Tịch Nhan cười híp mắt nhìn Diệp Thành: “Sư phụ, người sẽ không ruồng bỏ con đúng không?”

“Xem con nói kìa”.

“Hai vị sư nương sẽ không ruồng bỏ con đúng không?”, Tịch Nhan cười hì hì, lại nhìn Sở Huyên và Sở Linh.

“Huyên thuyên”, hai người đều bật cười, thật sự bị đồ tôn của mình làm cho dở khóc dở cười, đúng là được truyền lại từ Diệp Thành mà!

“Chà! Thơm quá đi!”, Tịch Nhan còn chưa động đũa đã lại có tiếng cười giòn tan khác vang lên, Thượng Quan Ngọc Nhi và Lạc Hi cũng tới, còn kéo theo cả mấy người phía Bích Du, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ.

“Chúng ta tới ăn chực”.

“Đã… Đã nhìn ra”, Diệp Thành ho khan, suýt thì vùi đầu vào bát cơm, không biết nếu mọi người biết chuyện xảy ra trong lư luyện đan hôm đó, hắn có bị đá chết ngay tại chỗ không.

“Bái kiến hai vị tiền bối”, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du và Huyền Nữ rất hiểu lễ nghi, cung kính hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh.

“Đều là người nhà, không cần quá phép tắc”, Sở Huyên mỉm cười rồi liếc mắt cười tủm tỉm nhìn Diệp Thành.

“Nhìn… Nhìn ta làm gì?”, Diệp Thành ho khan một tiếng, hắn nhớ mỗi lần Sở Huyên cười tủm tỉm như vậy là kiểu gì hắn cũng bị ăn đòn, đây là bóng ma tâm lý thời niên thiếu!

Bầu không khí trở nên hơi kỳ lạ.

Mấy nữ nhân khuynh quốc khuynh thành ngồi quanh bàn, cười cười nói nói như một gia đình.

Ngược lại Diệp Thành cảm thấy rất không tự nhiên, hắn chỉ biết vùi đầu ăn cơm, không ngẩng lên lần nào.

Woa! Thơm quá!

Chẳng bao lâu lại có giọng nói khác cất lên, hơn nữa còn không phải một người.

Lời còn chưa dứt đã thấy đám Hùng Nhị và Tạ Vân leo lên, hai tay xoa xoa: “Hôm nay có thể ăn một bữa no nê rồi”.

Nhưng giây tiếp theo họ đã bay ra khỏi Ngọc Nữ Phong, không phải nói khoác với mọi người đâu, thật sự là bay đi rất xa, rất xa đấy.
Chương 1192: Nhờ về năm xưa

Bữa sáng vốn dĩ ấm áp thì lại diễn ra trong bầu không khí dị thường rồi mới kết thúc.

Diệp Thành lau đi vết dầu dính nơi khoé miệng, thấy rất nhiều nữ nhân đang vây quanh Tiểu Nhược Hi thì liền ho hắng đi ra.

Hắn lại lần nữa xuất hiện, nơi này là địa cung của Hằng Nhạc Tông, bên trong đó có mười mấy hư không Truyền Tống Trận khổng lồ, còn hôm nay hắn tới đây là vì muốn tới trụ sở chính của Thiên Đình, là Thánh Chủ Thiên Đình, cho tới bây giờ hắn còn chưa biết diện mạo của trụ sở chính như thế nào.

Khai trận, trụ sở Thiên Đình!

Diệp Thành nói rồi bước lên Truyền Tống Trận khổng lồ.

Ba trưởng lão lần lượt bấm thủ ấn, Truyền Tống Trận nhanh chóng vận chuyển, mang theo sức mạnh huyền diệu của không gian.

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới bước ra khỏi Truyền Tống Trận.

Bái kiến Thánh Chủ!

Các lão bối đứng trước Truyền Tống Trận lần lượt cung kính hành lễ.

Không cần đa lễ, Diệp Thành mỉm cười sải bước ra khỏi địa cung.

Ra khỏi địa cung, hắn liền sải bước lên hư không, nhìn từ trên cao xuống, linh sơn với cả ngàn ngọn núi, mỗi ngọn núi đều có đại khí dồi dào, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy tiên hạc bay qua, cả Thiên Đình hiện lên dưới thần hoa rựcỡ.

“Đúng là có đầu tư”, cho dù là Diệp Thành thì cũng không khỏi tấm tắc, đây rõ ràng là một Vương triều.

Ngay sau đó, hắn bước xuống hư không, sải bước vào đại điện của Thiên Đình.

Ập vào mắt hắn chính là một bóng hình xinh đẹp, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Cơ Tuyết Băng sao, lúc này cô đang tĩnh lặng chăm chú quan sát hai chữ viết hoa với từng đường nét bay lượn tinh tế được khắc ở đại điện: Thiên Đình.

Cô vẫn giữ dáng vẻ của nữ nhân cải trạng nam, mái tóc không gió cũng tự tung bay, mỗi một lọn tóc đều nhuốm thần hà, bóng dáng cô có phần tiều tuỵ, có thể thấy từng vết tích thời gian để lại trên khuôn mặt cô, nhưng cho dù như vậy thì cũng khó có thể che đi được nét phong hoa tuyệt đại của nhan sắc.

Diệp Thành không nói gì, hắn chậm rãi sải bước tới, cho tới khi đứng song song với Cơ Tuyết Băng hắn mới khẽ mỉm cười: “Ba năm rồi, muội thay đổi không hề ít nhỉ?”

“Huynh cũng vậy”, Cơ Tuyết Băng nói bằng giọng lãnh đạm, hiếm khi mới khẽ mỉm cười nhưng trong đôi mắt xinh đẹp kia lại thấp thoáng vẻ tự giễu.

Chỉ một câu đáp lời đơn giản nhưng lại khiến cho bầu không khí của đại điện chìm vào lặng thinh.

Cả hai người cứ thế đứng song song với nhau tĩnh lặng nhìn hai chữ Thiên Đình giống như hai kẻ xa lạ, đôi lúc bọn họ lại giống như cố hữu lâu ngày không gặp, không cần nói bằng lời bởi họ đều hiểu nhau hơn tất thảy.

Bọn họ không còn là Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa nữa, một người là Hoang Cổ Thánh Thể, một người là Huyền Linh Chi Thể, một người là Thánh Chủ Thiên Đình, một người là chưởng giáo Chính Dương.

Lần này gặp nhau như cách cả một đời.

Lại ba năm trôi qua, sự day dứt dữa tình và duyên, sự đan xen giữa nhân và quả khiến cặp tình nhân năm xưa cuối cùng cũng quyết định đứng về một hướng.

Bầu không khí rất kì lạ, bao thăng trầm của thời gian như quấn lấy họ, đi qua những tháng ngày dông bão, ngoài để lại kì tích thì dấu vết của thời gian cũng không ngoại trừ hai người họ.

“Nhìn bóng lưng của hai người khiến ta rất cảm khái”, tiếng chép miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh vang lên.

Bên cạnh Diệp Thành chợt có thêm một người khác, người này đứng thẳng, khí thế oai hùng, mái tóc buông xoã như làn nước, có uy nghiêm của một vị vương, nếu nhìn kĩ thì đó chính là chưởng giáo của Thanh Vân Tông: Chu Ngạo.

“Ai nói không phải chứ?”, tiếng chép miệng vang lên, bên cạnh Chu Ngạo lại có một người nữa xuất hiện.

Liễu Dật cũng đã tới, hiện giờ hắn chính là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, mặc dù như vậy nhưng hắn vẫn sống nội tâm, giống như một thư sinh, đôi mắt như đáy giếng chẳng chút sóng gợn, không hề mang theo khí tức của một tu sĩ.

Cả bốn người đứng song song với nhau, bọn họ tĩnh lặng quan sát hai chữ Thiên Đình và nhớ về những năm tháng rực rỡ trước kia.

Cảnh tượng này khiến người ta nhìn mà phải cảm khái.

Còn nhớ năm xưa, trong trận so tài tam tông, bọn họ chính là bốn đệ tử xuất sắc nhất của tam tông, đấu tới mức rộn ràng hăng hái.

Thời gian trôi qua thật nhanh, hiện giờ tất cả đã bước trên đỉnh vinh quang của cuộc đời, một người là Thánh Chủ Thiên Đình, một người là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, một người là chưởng giáo của Chính Dương Tông, một người là chưởng giáo của Thanh Vân Tông, bọn họ đã trở thành tứ trụ của Thiên Đình quyền lực.

“Lớp trẻ có khác, chân tay thật nhanh nhạy”, không biết mất bao lâu, bầu không khí im ắng trong đại điện mới lại lần nữa bị phá vỡ.
Chương 1193: Ông ấy thật sự đã qua đời rồi sao?

Bên ngoài đại điện, từng bóng hình bước vào, đó là Đao Hoàng, Độc Cô Ngạo, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang cùng hàng nghìn bóng người khác, người nào người nấy đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đó là những thành viên trong hội Thái thượng trưởng lão của Thiên Đình.

“Bái kiến chư vị trưởng lão”, bốn người phía Diệp Thành định thần lại, lần lượt hành lễ.

“Không cần đa lễ, ngồi xuống cả đi”, mọi người mỉm cười, nói.

“Ngồi, ngồi xuống cả đi”, Cổ Tam Thông lên tiếng, có điều nhìn thấy khuôn mặt sưng vù của ông ta, vẻ mặt của ai nấy đều hết đỗi khác thường.

Tất cả ngồi xuống, Diệp Thành là Thánh Chủ Thiên Đình đương nhiên ngồi ở vị trí cao nhất, đây có lẽ là lần đầu tiên Thiên Đình tề tựu đông đủ từ khi thành lập đến nay, thế nhưng lần tề tựu này lại không hề dễ dàng.

“Ai có thể nói cho ta biết về tình hình Thiên Đình hiện giờ không?”, Diệp Thành lên tiếng đảo mắt nhịn quanh, ánh mắt hắn dừng lại ở chỗ Hồng Trần Tuyết.

“Ba năm nay Thiên Đình có thêm nhiều thế lực mới gia nhập, ba trăm bảy mươi hai thế lực, đó là các thế lực từ Bắc Sở, hiện giờ Thiên Đình có tam tông, chín điện, tám mươi mốt thành”.

“Hội Thiên Tông Lão Tổ cũng có ba mươi bảy người tham gia mới, đó đều là lão tổ của các thế gia”.

………

“Tập thể Đan Thành dọn tới Nam Sở, toạ lạc ở phía nam của trụ sở chính của Thiên Đình”.

……..

“Thiên Đình xây mới ba vạn sáu trăm nghìn thành trì, có thêm chín vạn tám nghìn linh sơn, xây thêm mười vạn chín nghìn Truyền Tống Trận”.

……..

Hồng Trần Tuyết liên tục nói, bà ta nói rất thật thà và còn nói nhiều hơn cả Diệp Thành khiến các lão bối nghe mà ngáp ngủ.

Nghe Hồng Trần Tuyết nói xong, Diệp Thành chợt trầm trồ cảm thán!

Ba năm nay hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy ở Bắc Sở còn phía Chung Giang ở đây cũng không nhàn rỗi tay chân.

Chưa nói đến những thành trì và linh sơn mới gây dựng, chỉ cần nói tới tường thành của Nam Sở thôi đã là cả quá trình tốn biết bao công sức rồi. Thiên Đình của hiện tại không chỉ có lớp lớp nhân tài mà rõ ràng còn phòng thủ kiên cố.

“Người đông thì dễ làm việc”, Diệp Thành không ngừng tấm tắc.

“Chưởng giáo Hằng Nhạc Tông, Nhân Hoàng muốn lấy một người từ Hằng Nhạc”, khi Diệp Thành còn đang tấm tắc thì Hồng Trần Tuyết lại lần nữa lên tiếng nhìn sang Liễu Dật.

“Nhân Hoàng chọn người hội Thái thượng trưởng lão không hỏi gì thì ta đương nhiên không có ý kiến gì”, Liễu Dật bất giác mỉm cười, “nhưng không biết trưởng lão Chung Tiêu muốn lấy ai?”

“Tịch Nhan”.

“Cái này ấy à?”, Liễu Dật ho hắng nhìn sang Diệp Thành, “ta không có ý kiến gì, trưởng lão có thể hỏi sư phụ của cô ấy”.

“Ta nói rồi, Nhân Hoàng chọn người mà không ai nói gì thì đương nhiên là cả ta cũng thế”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không từ chối.

Tịch Nhan có vạn hoa đồng, có khả năng thiên bẩm với thần thông sưu hồn, là nguồn tài năng ưu tú thích hợp để làm tình báo.

Vả lại, Diệp Thành là sư phụ của Tịch Nhan cũng xuất thân từ tình báo, hắn đương nhiên biết rất rõ đệ tử của Tình Báo Các cần trải qua kiểm tra gắt gao thế nào, Tịch Nhan vốn dĩ nhanh nhạy hoạt bát, cô bé tới Nhân Hoàng có thể coi là một cơ hội để cọ sát.

Hồng Trần Tuyết không nói gì, bà ngồi về vị trí cũ.

Bà ta vừa ngồi xuống thì Chung Giang đã vuốt râu lên tiếng, ông ta nhìn sang Diệp Thành: “Nam Sở ổn định rồi thì nên nói về Bắc Sở thôi”.

“Để sau đã”, Diệp Thành xua tay, “vì áp lực của Thiên Dình khiến bọn họ liên thủ lại với nhau, toàn bộ Bắc Sở đang trong trạng thái phòng ngự, chúng ta cần nắm chắc phần thắng, nếu ép quá thì sẽ khiến đối phương phản công lại, kẻ điên là kẻ đáng sợ nhất, vả lại việc di chuyển tới vùng đất khác để chinh phạt cần duy trì chiến tuyến rất dài, thiên thời địa lợi nhân hoà chúng ta không hề có, như vậy sẽ thiệt hại nặng nề”.

“Ý là vẫn đợi thêm ấy gì?”, Vô Nhai Đạo Nhân gãi tai.

“Đương nhiên là đợi”, Diệp Thành cười nói: “Các thế lực ở Bắc Sở đan xen phức tạp, hợp lâu rồi sẽ tan, không lâu nữa bọn họ sẽ lại lần nữa rơi vào thế cục phân tranh, đợi bọn họ đấu đá nhau thì mới là lúc thời cơ tốt nhất để đại quân của Thiên Đình dẹp loạn”.

“Vậy thì chẳng có việc gì làm rồi”, Cổ Tam Thông gãi gãi tay, “lão tử đợi ba năm rồi, chỉ đợi đánh một trận ra trò thôi”.

“Không có việc gì thì mọi người có thể gia cố tường thành mà”, Gia Cát Vũ cười giảo hoạt: “Vả lại hậu nhân của Thiên Đình không thiếu nhân tài, tìm vài tên làm đồ đệ, dù sao cũng là lúc đang rảnh”.

“Lão tử không rảnh đến mức ấy”, Cổ Tam Thông ho hắng, “ngày mai ta sẽ tới Bắc Sở xem xem, trói lấy vài tên kiếm ít linh thạch tiêu”.

“Ấy, ấy, việc này nghe được đấy”, cả nhóm lão bối sáng mắt, lập tức xúm lại với nhau, đại quân Thiên Đình không tiến đánh Bắc Sở chứ không nói là không cho bọn họ làm loạn Bắc Sở, tóm vài tên đòi tiền chuộc hay gì đó lại là khoản sở trường của bọn họ.

“Được rồi”, Thiên Tông Lão Tổ trầm giọng sau đó nhìn Diệp Thành đang day trán, “Có lẽ chúng ta có thể nhân lúc nhàn rỗi tổ chức trận so tài tam tông, Thiên Đình hiện giờ còn chưa chọn ra chín đại đệ tử chân truyền”.

“Vậy cũng được đấy”, vừa nghe vậy đã có hậu bối muốn công khai giao chiến, vài lão bối chợt sáng mắt lên.

Vả lại, bên trong đại điện mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng, Chu Ngạo và Liễu Dật.

Trong trận so tài tam tông trước kia, bọn họ gây sức ảnh hưởng lớn nhất. Không ít các lão bối có mặt ở đây từng quan sát trận chiến, cho đến bây giờ bọn họ vẫn còn nhớ như in trận chiến giữa Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng năm xưa.

Lớp thanh niên hiện nay ở Đại Sở chính là lớp Huyền Tự.

Còn Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng hay Liễu Dật là lớp Thanh Tự, bọn họ đã không còn được liệt vào lớp thanh niên nữa rồi.

Hổ Oa, Tịch Nhan hay Triệu Tử Vân đều là lớp Huyền Tự vả lại người nào người nấy đều rất ưu tú, nhất định có thể toả sáng, nói không chừng còn hơn hẳn lớp thanh niên năm xưa.

Vậy thì chín ngày sau!

Nhìn nét mặt hào hứng của tất cả mọi người, Diệp Thành bất giác mỉm cười.

Công bằng! Chông chính! Công khai!

Tiếp đó, bên trong đại điện chợt náo nhiệt đến lạ, nói biết bao nhiêu chuyện như vậy cũng chỉ có nhóm lão bối là rộn ràng khiến một kẻ làm Thánh Chủ như Diệp Thành chợt cảm thấy ái ngại.

Mãi tới khi màn đêm buông xuống, buổi tề tựu của Thiên Đình mới kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.

“Bốn vị trưởng lão Chung Giang, Chung Quy, Chung Ly, Chung Tiêu mời mọi người ở lại”, Diệp Thành đứng dậy gọi tên bốn người.

Những người khác liếc nhìn không nói gì rồi lần lượt đi ra khỏi đại điện.

Lúc này, bên trong đại điện cũng chỉ còn lại năm người.

Diệp Thành tạo ra kết giới bao trùm cả Thiên Đình khiến nhóm Chung Giang ngỡ ngàng, làm gì mà thần bí vậy chứ.

“Có một việc mong bốn vị giải đáp cho vãn bối”, Diệp Thành nhìn bốn người.

“Ngươi cứ nói đi”.

“Sư tôn của các vị, Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi bảy Hồng Trần, ông ấy thật…thật sự đã qua đời rồi sao?”
Chương 1194: Chắc chắn ông ấy nhất định sẽ đến

Chỉ một câu nói thôi cũng khiến bốn người phía Chung Giang lần lượt cau mày, tất cả đều đưa mắt nhìn Diệp Thành: “Vì sao ngươi lại hỏi vậy?”

“Vãn bối cho rằng ông ấy vẫn còn sống”, Diệp Thành thản nhiên lên tiếng.

“Không thể nào”, Hồng Trần Tuyết lập tức nói, “ta tận mắt chứng kiến ngọc bài linh hồn của sư tôn đã vỡ”.

“Diệp Thành, có phải ngươi phát hiện ra gì không? Hay là ngươi từng gặp sư tôn?”, Chung Quy nhìn Diệp Thành thăm dò. Không chỉ ông ta mà Chung Giang, Chung Ly và Hồng Trần Tuyết cũng đều nhìn Diệp Thành.

“Khi vãn bối ở Bắc Sở đã gặp một người như vậy”, Diệp Thành chậm rãi nói, “ông ấy đeo mặt nạ đen, thần trí không tỉnh táo, có lúc còn đờ đẫn, rất thần bí, nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ”.

Nói tới đây, Diệp Thành nhìn cả bốn người thăm dò: “Quan trọng nhất đó là ông ấy có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn ở mắt phải”.

“Thần trí không tỉnh táo, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn?”, cả bốn người lẩm bẩm sau đó lại đổ dồn ánh mắt sang Diệp Thành: “Sau đó thì sao?”

“Khi đối đầu với ông ấy, vãn bối đã trúng hoan thuật của ông ấy, thế nhưng lại không hề có cảm giác gì”, Diệp Thành hít sâu, “thần thông mà ta biết ông ấy đều biết, Tiên Thiên Canh Khí, Phong Thần Quyết, Vạn Kiếm Triều Tông, Bát Quái Trận Đồ, Thần Thương…”

“Sau đó nữa?”, khí tức cả bốn người gấp gáp hơn, là đồ đệ của Hồng Trần Tuyết bọn họ như đoán được bảy, tám phần rồi.

“Sau đó thì ông ấy rời đi”, Diệp Thành lãnh đạm nói, cuối cùng hắn vẫn che giấu chuyện Hồng Trần Tuyết muốn giết Tiểu Nhược Hi.

“Là sư tôn, nhất định là sư tôn”, Hồng Trần Tuyết kích động hơn cả, đường đường là Thánh Chủ của Nhân Hoàng nhưng vì quá kích động nên bà ta càng rối trí, giống như một cô nương ngờ nghệch vậy.

“Nhưng ngọc bài linh hồn của sư tôn rõ ràng đã vỡ rồi”, Chung Ly đảo mắt nhìn cả ba người.

“Vả lại tính thời gian cũng không đúng”, Chung Quy nhẩm tính, “nếu như sư tôn còn sống thì ít nhất cũng phải một nghìn năm trăm tuổi rồi, cảnh giới Chuẩn Thiên không thể sống lâu như vậy”.

“Nói không chừng sư tôn đã đột phá lên cảnh giới Thiên rồi”, Hồng Trần Tuyết vội nói.

“Chắc chắn không thể”, Chung Giang lập tức phủ nhận, “nếu như có cảnh giới Thiên xuất thế thì nhất định có dị tượng vả lại ta cũng không hề cảm thấy luồng áp lực nào mới xuất hiện”.

“Vậy chỉ còn một khả năng”, Diệp Thành lên tiếng.

“Là gì?”

“Ông ấy tự phong ấn mình”, Diệp Thành giải thích: “Giống như con cháu của các vị Hoàng và liệt đại chư Vương”.

“Nhưng ngọc bài linh hồn đã vỡ thì giải thích thế nào?”, vài người bắt đầu đưa ra thắc mắc của mình.

“Tám phần là do thời gian lâu rồi nên ấn kí linh hồn lạc ấn trên ngọc bài linh hồn đã phai mờ”.

“Vậy ngươi có biêt sư tôn của chúng ta đi đâu không?”, cả bốn người sốt ruột, hơi thở gáp gáp nhìn Diệp Thành, hi vọng Diệp Thành có thể cho bọn họ đáp án chính xác.

“Sau khi vãn bối tỉnh lại thì ông ấy đã đi rồi”, Diệp Thành bất lực lắc đầu.

Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết lập tức quay người, bà ta định bước ra khỏi Thiên Đình.

Thấy vậy, Diệp Thành liền cau mày, hắn bước đi, di chuyển nhanh như ma quỷ chắn trước người Hồng Trần Tuyết, “tiền bối đang làm gì vậy?”

“Đi tìm sư tôn của ta”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng lên tiếng.

“Trước khi chưa làm rõ được mọi chuyện thì ta không thể để tiền bối đi”, Diệp Thành chậm rãi nói, mang theo uy nghiêm của một vị Vương, “ta từng nói rồi, hiện giờ ông ấy thần trí không ổn định, đến cả ta cũng bại đến mức mơ hồ, thì tiền bối cho rằng mình có thể tiếp được mấy chiêu của ông ấy?”

“Ông ấy là sư tôn của ta, sẽ không làm hại ta”, Hồng Trần Tuyết càng tỏ vẻ lạnh lùng hơn, bà ta đã quên đi thân phận của mình.

“Tiền bối hiểu sư tôn của mình thế nào? Tiền bối có thực sự hiểu ông ấy không?”, Diệp Thành trầm giọng.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành giơ tay lên để lộ ra Huyền Thương Ngọc Giới, “đây là thánh vật của Viêm Hoàng nhưng tiền bối có biết sau khi gặp sư tôn của các vị thì nó có phản ứng thế nào không? Nó rung lên, vì sao lại rung lên, vì nó sợ, ông ấy là Viêm Hoàng Thánh Chủ, thánh vật của Viêm Hoàng lại có phản ứng như vậy sao?”

Hồng Trần Tuyết khẽ run lên, trong đôi mắt đẹp còn nhoà nước mắt, có lẽ bà ta quá nặng tình khiến mình mất đi lý trí.

“Ta không phủ nhận ông ấy là sư tôn của các vị”, Diệp Thành chậm rãi, nói với giọng ôn hoà, “nhưng ông ấy đã không còn là Hồng Trần năm xưa, thánh vật của Viêm Hoàng sợ ông ta, vậy thì đó chính là minh chứng rõ ràng nhất”.

“Việc này để ta điều tra”, Hồng Trần Tuyết nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt mang theo hi vọng.

“Tiền bối đã mất đi sự lạnh lùng cần có của một tu sĩ làm tình báo, ta không thể giao việc này cho tiền bối được”, Diệp Thành lập tức từ chối.

“Vậy thì giao cho chúng ta”, ba người phía Chung Quy lần lượt tiến lên trước.

“Ba vị tiền bối cũng không được”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “không chỉ các vị mà tất cả những người có liên quan đến tiền bối Hồng Trần không được tham gia vào việc này, các vị căn bản không biết ông ấy đáng sợ đến mức nào”.

Thánh Chủ Thiên Đình đã nói vậy nên bốn người bọn họ chỉ có thể chấp nhận, chỉ biết đứng đó thẫn thờ như những bước tượng được điêu khắc.

Đại điện đột nhiên chìm vào im ắng.

Hồi lâu, Diệp Thành mới từ từ nhìn bốn người: “Tin ta thì ở lại Thiên Đình, ta có thể đảm bảo với mọi người rằng ông ấy nhất định sẽ đến”.
Chương 1195: Có đôi có cặp

Nghe vậy, bốn người còn đang lặng thinh thì chợt ngẩng đầu, vẻ mặt kích động hẳn. Mặc dù bọn họ không biết vì sao Diệp Thành lại khẳng định chắc chắn như vậy nhưng bọn họ lại tin hắn vô điều kiện.

“Việc này chỉ có năm người chúng ta biết, không được truyền ra ngoài”, phía này, Diệp Thành đã sải bước ra khỏi đại điện, chỉ có giọng nói vang vọng lại.

“Chúng ta hiểu rồi”, phía sau, cả bốn người đều hít vào một hơi thật sâu nhưng lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Mặc dù bọn họ đã vài trăm tuổi rồi nhưng vẫn khó quên đi ân sư, đó là mối ân tình nặng tựa núi non.

Phía này, Diệp Thành đã bước đi trên con đường nhỏ quanh co giữa các linh sơn đan xen với nhau.

Hắn có thể khẳng định Hồng Trần sẽ đến không chỉ vì Nhược Hi mà còn dựa vào cảm giác mãnh liệt từ sâu thẳm con người hắn.

Hắn tự nhận cảm giác của mình rất chính xác, tu vi đạt tới mức này rồi thì cái gọi là cảm giác có lúc còn linh nghiệm hơn cả lời nói giống như chuyện ở hoàng cung nước Nam Triệu, cảm giác của hắn không hề sai.

Bái…bái kiến Thánh Chủ!

Sau một hồi suy nghĩ, một giọng nói yếu ớt vang lên, đó là giọng nữ kéo Diệp Thành về hiện thực.

Phía trước mặt hắn là một nữ tử mặc y phục trắng, dung mạo không phải tuyệt thế nhưng lại nghiêng nước nghiêng thành, tu vi không phải quá cao nhưng toàn thân lại có thần hà rực rỡ bao quanh, y phục không nhuốm bụi trần, trông cô chẳng khác gì vị tiên tử cả.

Nhìn thấy nữ tử này, Diệp Thành vô thức ho hắng, vẻ mặt hắn trở nên kì quái.

Đó là một người quen, là chưởng thượng minh châu của nhà họ Tô ở thành Thiên Thu, cháu của Tô Uyên lão tổ: Tô Tâm Nhi.

Vì sao hắn lại có vẻ mặt kì quái, chẳng phải là vì đêm hôm đó hắn đã trông thấy toàn bộ cơ thể của cô ta trong hồ băng sao?

Có điều cũng chẳng thể trách Diệp Thành, đêm đó Nam Minh Ngọc Thu điên cuồng làm loạn khắp thiên địa, hắn chạy đuổi theo hết nơi này đến nơi khác, bị Nam Minh Ngọc Thu giáng cho cái bạt bay đi, thế rồi mới có cảnh tượng hương sắc sau đó.

“Lâu…lâu rồi không gặp, dạo này cô có ổn không?”, Diệp Thành ho hắng lên tiếng.

“Vẫn…vẫn ổn”, thấy vẻ mặt đó của Diệp Thành, Tô Tâm Nhi vô thức cúi đầu, khuôn mặt ửng đó, một nữ tử còn chưa gả đi lại bị nhìn toàn bộ cơ thể như vậy không xấu hổ mới lạ.

Bầu không khí lúc này vô cùng gượng gạo, Diệp Thành trước giờ nhanh trí thì lúc này lại có phần khó có thể chống đỡ nổi cảnh tượng này.

Ôi chao! Ai thế này?

Không lâu sau đó, bầu không khí im ắng của hai người mới bị một giọng nói phá vỡ.

Đợi tới khi Diệp Thành nhìn sang thì mới hpats hiện đó là một nam hai nữ, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân của Thiên Tông thế gia.

Lăng Hạo và Thanh Vân còn đỡ, còn Tử Yên thì không được tự nhiên cho lắm, một cô gái vốn dĩ cao ngạo như cô không ít lần coi thường Diệp Thành nhưng hiện giờ thì sự cao ngạo đó của cô ta đã không còn tồn tại nữa rồi.

“Ra khỏi cửa là thấy từng đôi từng cặp, phong cảnh này thật tuyệt”, Diệp Thành nói bông đùa.

“Đừng nói thế chứ, chỉ là tình cờ gặp thôi, ta…”

“Chúng ta sắp thành thân rồi”, Lăng Hạo còn chưa nói xong thì Thanh Vân ở bên đã kéo lấy cánh tay hắn, so với tên đê tiện Lăng Hạo kia thì cô ta xởi lởi hơn nhiều khiến Tử Yên và Tô Tâm Nhi cười khúc khích.

“Hoá ra là vậy, vậy thì ta phải chuẩn bị tiền mừng rồi”, Diệp Thành nhìn Lăng Hạo hứng thú nói.

“Đương nhiên rồi”, đã thẳng thắn với nhau rồi thì Lăng Hạo cũng không giấu gì nữa, hắn lập tức bày ra bộ dạng mặt dày của mình, “này, ngươi là Thánh Chủ Thiên Đình, còn là Đan Thánh của Đan Thành, không thể mừng ít được đâu”.

“Ta thích đức hanh đê tiện đó của ngươi đấy”.

“Ôi chao, náo nhiệt thật đấy”, có người đi tới, tư thế oai phong khí khái, chính là đệ tử chân truyền thứ hai của Thanh Vân Tông – Lý Tinh Hồn.

“Ngươi không ở Thanh Vân Tông cứ chạy tới Thiên Đình, tâm trạng cũng không tồi nhỉ?”, Lăng Hạo nhìn Lý Tinh Hồn như thể biết được hắn tới đây làm gì.

“Thiên Đình nhiều mĩ nữ mà”, Lý Tinh Hồn gãi tai, lắc đầu, hắn tự giác đứng về phía Tử Yên sau đó mỉm cười nho nhã: “Tử Yên cô nương, tối nay cô nương có thời gian không? Chúng ta cùng thưởng nguyệt nhé?”

“Huynh cứ nói thẳng ra thế à? Có thể đổi cách khác được không?”, Tử Yên vừa cười vừa liếc mặt lườm Lý Tinh Hồn.

“Có tác dụng là được mà”, Lý Tinh Hồn toét miệng cười.

“Người của Thiên Đình đều tự ghép đôi cả rồi sao?”, Diệp Thành bày ra bộ mặt kì quái, có nghĩ nát đầu hắn cũng không ngờ Lý Tinh Hồn và Tử Yên có ý với nhau.

“Xem ra ta lại phải chuẩn bị thêm chút tiền mừng rồi’, Diệp Thành bất giác mỉm cười, hắn nhìn từng vặp đôi mà trong lòng mừng vui.

Nghe Diệp Thành nói vậy, Lý Tinh Hồn và Tử Yên đều không đáp lời, vả lại bầu không khí cũng có phần khác thường.

Lăng Hạo và Thanh Vân đứng cùng với nhau, Lý Tinh Hồn và Tử Yên đứng cùng với nhau, cả bốn người đều đổ dồn ánh mắt về Tô Tâm Nhi và Diệp Thành khiến hai người bọn họ cảm thấy không tự nhiên, luôn có cảm giác như kiểu sắp bị lôi ra xăm xoi vậy.

“Hay là hai người đứng gần lại một chút?”, Lăng Hạo nhìn Diệp Thành và Tô Tâm Nhi hỏi thăm dò.

“Trông cũng có tướng phu thê lắm”, Lý Tinh Hồn xoa cằm.

“Xem ra cả hai người muốn lên trời chơi rồi đấy”, Diệp Thành hào hứng nhìn nắm đấm của mình.

“Xem ngươi kìa, đừng có chưa nói gì đã đụng chân đụng tay chứ?”, Lăng Hạo và Lý Tinh Hồn sợ hãi, một chưởng của Thánh Chủ Thiên Đình tung ra không biết bọn họ sẽ bay đi đâu, vả lại nói không chừng không biết bao giờ mới đáp đất.

“Ta…”

“Ta còn có việc”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã bị Tô Tâm Nhi ngắt lời, khi đưa mắt nhìn thì cô đã lẻn đi xa nơi này rồi.

“Nhìn kìa, làm người ta sợ bỏ chạy rồi”.

“Các người cút đi cho ta”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK