Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1716: Tiếp tục

Trong địa cung của Thiên Đình.

Nguyên thần của Diệp Thành quy vị nhưng hắn lại phun ra cả miệng máu, Diệp Thành vẫn đang trong trạng thái hôn mê, cả thánh thế nứt lìa, có máu tươi chảy ra thấm đẫm cơ thể khiến người ta nhìn mà sợ hãi.

Long Nhất và Yên Lão Đạo cũng không khá khẩm hơn là bao, bọn họ lần lượt phun ra máu, khí tức yếu ớt vô cùng, như thể gặp phải sự phản phệ của một luồng sức mạnh trong hư không.

Khốn khiếp!

Cả hai người mắng chửi Diệp Thành rồi thì vội khoanh chân ngồi xuống, toàn thân hoả diệm rực cháy.

Trạng thái của ba người vô cùng huyền diệu, thảm nhất vẫn là Diệp Thành, sắc mặt rõ vẻ đau đớn, mệt mỏi đến mức méo xếch, thất khiếu chảy máu, thần hải ong ong như có ma âm đang vây lấy hắn.

Đêm, vẫn là đêm khuya.

Bên trong địa cung chìm vào bầu không khí im ắng kéo dài.

Không biết qua bao lâu Long Nhất và Yên Lão Đạo mới lần lượt mở mắt nhưng sắc mặt vẫn còn tái nhợt.

Còn Diệp Thành, lúc này vẫn chưa tỉnh lại.

Yên Lão Đạo tiến lên trước, ông ta chỉ muốn cho Diệp Thành một trận, “suýt chút nữa thì bị tiểu tử nhà ngươi hại chết rồi”.

“Còn chưa chết sao?”, Long Nhất bật cười sau đó lấy ra một cái gương từ trong người và khẽ giơ trước mặt Diệp Thành, tiếp đó là nhìn Yên Lão Đạo với ánh mắt hào hứng.

“Ấy?”, Yên Lão Đạo khẽ kêu lên rồi cũng ghé lên trước nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn gương: “Chuyện gì vậy? Sao lại không soi ra được hắn, cái gương này của ngươi có phải có vấn đề gì không?”

“Nói gì thế chứ, ta mới mua đấy”.

“Vậy thì lạ thật”, Yên Lão Đạo xuýt xoa, trong đôi mắt đầy ý tứ.

“Ông có bí quyết gì về phương diện này không?”, Long Nhất cất gương đi rồi nhìn sang Yên Lão Đạo.

“Không có”, Yên Lão Đạo vuốt râu, “gương không chiếu được ra người thì đó chính là sự tồn tại vô hình, theo như kinh nghiệm đọc hiểu nhiều năm nay của Lão Đạo ta thì tình trạng này của hắn có lẽ chỉ có một khả năng”.

“Khả năng gì?”, Long Nhất tò mò nhìn Yên Lão Đạo.

“Ta có thể nhìn ra mà ngươi lại không nhìn ra sao?”, Yên Lão Đạo chớp mắt nhìn Long Nhất.

“E rằng cái chúng ta nhìn thấy là giả tượng thôi”, Long Nhất hít vào một hơi thật sâu, “hắn là người đã dùng tới rất nhiều cấm kị, chỉ cần nhìn là có thể nhận ra chắc chắn không phải là đáp án chính xác.

.......

Trời gần sáng, Diệp Thành mới mở đôi mắt mỏi mệt ra, nhưng trong đôi mắt lại vẩn đục, đầu óc toàn một mớ hỗn độn.

Yên Lão Đạo và Long Nhất đã tìm thấy một nơi thoải mái để nghỉ ngơi, bọn họ tối sầm mặt nhìn Diệp Thành, “đừng nói với chúng ta ngươi đã quyê chuyện ở Minh Giới rồi đấy, nếu không thì chúng ta không tin đâu”.

“Ta không hiểu hai người đang nói gì”, Diệp Thành day trán, hắn không hề có chút kí ức gì về Minh Giới cả.

“Hay lắm, quên thật rồi”, Long Nhất chép miệng.

“Ta thấy không phải quên đâu, mà là hắn đã bị xoá đi hết kí ức rồi”, Yên Lão Đạo vuốt râu, “điều khiến ta bất ngờ đó là sự tồn tại vô thượng ở Minh Giới lại thả hắn về”.

“Việc này mà đem đồn ra ngoài thì có thể đồn thổi đến hết đời”, Long Nhất tấm tắc.

“Cứu người trước đã”, Yên Lão Đạo giơ tay tạo ra lực hút rồi lấy một đạo hoàng phù trong lòng Diệp Thành ra, bên trong còn phong ấn một phần hồn ba phần phách của Lâm Thi Hoạ, cũng may không gặp vấn đề gì.

Một phần hồn và ba phần phách được thả ra lập tức bay vào trán Lâm Thi Hoạ.

Lâm Thi Hoạ đang ngủ sau thì cơ thể chợt run rẩy, phần trán có thần hoa hiển hiện, cô chưa tỉnh lại luôn, hồn và phách quay về với cơ thể cần chút thời gian để dung hợp, dù sao cũng đã chia cách quá lâu rồi.

Phía này, Diệp Thành vẫn đang day trán, hắn chắc chắn trước đó mình đã đi qua nơi nào đó nhưng lại không hề có chút kí ức nào, không phải hắn không có kí ức mà bây trờ trong đầu hắn là một mớ hỗn độn, thần trí hỗn loạn”.

“Ngươi lại làm được chuyện tốt đẹp rồi”, Long Nhất ngồi xuống giơ ngón tay tỏ ra tán thưởng Diệp Thành.

“Có phải ta từng tới Minh Giới không?”, Diệp Thành nhìn Long Nhất.

“Không những từng tới đó mà còn đụng phải sự tồn tại vô thượng ở Minh Giới, có lẽ phần kí ức đó của ngươi đã bị xoá rồi, tuy nhiên ngươi cũng nên chúc mừng vì phần kí ức đó được xoá đi chứ không phải bị gạch tên khỏi cuộc đời này, ngươi còn có thể sống sót quay về quả thực đó là sự may mắn vô cùng rồi, nên vui lên hiểu chưa?”

“Còn có cả chuyện này sao?”, Diệp Thành day trán, hắn nhớ lại sự việc trước khi hắn vào Minh Giới, Long Nhất và Yên Lão Đạo cảnh cáo hắn những gì nhưng lại quên đi pháp tắc vì sao lại đụng vào Minh Giới và sự tồn tại vô thượng.

“Tim ta vẫn còn thấy nhói đau”, nghĩ rồi Diệp Thành vô thức ôm ngực.

“Lão Đạo ta ra ngoài chút”, Yên Lão Đạo vươn vay đứng dậy.

“Ta cũng ra ngoài một lát”, Long Nhất xoa xoa cái đầu trọc lốc của mình rồi cũng đi cùng Yên Lão Đạo, sau đó không quên liếc nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy ý tứ: “Đừng có biến mất đấy”.

Suy nghĩ của Diệp Thành bị gián đoạn, hắn nghe mà không hiểu gì.

Phía này Lâm Thi Hoạ đã tỉnh lại, cô mở mắt, đôi mắt mơ mằng.

Lâm Thi Hoạ hiện giờ có thể coi là đã hồi phục về trạng thái bình thường, thần trí không còn sợ hãi như trước nữa, cơ thể cũng thôi run rẩy, cô đảo mắt nhìn tứ phương, cuối cùng nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi là ai, đây là đâu?”

Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức đứng dậy sau đó gảy ra tiên quang.

Tiên quang bay vào, cơ thể Lâm Thi Hoạ run lên, khuôn mặt đau khổ.
Chương 1717: Sâm La Điện và các thế lực phụ thuộc

Hự!

Sau tiếng hự vang lên, cô chợt ôm đầu đau đớn, thân hình run rẩy, một loạt kí ức ùa về, từng cảnh tượng xưa kia, từng khuôn mặt quen thuộc dần hiện lên trong kí ức.

Cô tên là Lâm Thi Hoạ, là đệ tử của Hằng Nhạc Tông, đồ đệ của Thái Hư Cổ Long, sư muội của Thánh Chủ Thiên Đình.

Trong kí ức sâu thẳm, đó là phía sau núi Hồ Tiên Nhi, một bàn tay ấm áp kéo cô ra khỏi địa ngục.

Kí ức cuối cùng của cô chính là trên lưng thanh loan, cô dựa vào lòng người đó, mỉm cười kết thúc cuộc đời, cho dù cả trăm năm trôi qua, cho dù luân hồi tới kiếp này thì vẫn còn hơi ấm đó theo cô.

Trong chốc lát, đôi tay ôm đầu chợt bưng lấy khuôn mặt dàn dụa nước mắt, cô thẫn thờ nhìn Diệp Thành, khuôn mặt đó giống hệt với trong kí ức của cô.

Chào mừng muội quay lại!

Diệp Thành mỉm cười, đôi mắt dàn dụa nước mắt.

Diệp Thành!

Lâm Thi Hoạ tiến lên trước lao vào lòng Diệp Thành, đôi bàn tay cô nắm chặt như muốn dùng hết sức mình, khuôn mặt áp vào ngực hắn, chỉ muốn nghe tiếng nhịp tim hắn đập dồn dập.

Trong địa cung chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng nấc nghẹn của nữ tử.

Lại là màn đêm buông xuống, bên trong địa cung vang lên tiếng nói nhưng từng câu nói lại mang theo sự cảm khái và chất chứa nỗi niềm.

Bên ngoài địa cung, Long Nhất, Tư Đồ Nam, Ngưu Thập Tam, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân quỳ xuống thành một hàng, xoa xoa tay, chốc chốc lại bịt tai lại nghe động tĩnh bên trong địa cung, nhưng nghe cả ngày cũng không nghe ra động tĩnh gì cả.

“Sao mà không thấy gì nhỉ?”, Long Nhất xoa xoa cái đầu trọc lốc.

“Tên tiện nhân Diệp Thành kia tám phần là đã khoá môi Lâm Thi Hoạ không cho chúng ta nghe thấy gì cả”.

“Ta thấy có khả năng này lắm”, Ngô Tam Pháo thở dài.

“Xem ra hắn nhịn lâu rồi”.

“Không biết là tư thế gì nhỉ?”

“Chi bằng mở Thanh Nguyệt Tiên Tử nhìn xem?”, Thái Ất Chân Nhân xoa cằm quay đầu sang nhìn mấy người khác.

“Vậy...không được ổn lắm nhỉ?”, mấy người lời nói đến miệng rồi thì chợt dừng lại rồi nhìn nhau bằng ánh mắt thần bí, tất cả xoa tay giảo hoạt, đôi mắt sáng hẳn lên.

Thế nhưng nhìn mãi nhìn mãi bọn họ chỉ thấy một bàn tay màu vàng kim vung ra ngoài.

Bốp!

Sau tiếng động chát chúa vang lên, mấy người trước đó còn khom người đứng ngồi trước cửa địa cung đã bay lên trời, điều đáng nói là bộ dạng của bọn họ không đâu vào với đâu khiến các tu sĩ của Thiên Đình vô thức ngẩng đầu nhìn.

Diệp Thành bước ra, bên cạnh hắn còn có Lâm Thi Hoạ.

Diệp Thành liếc nhìn hư thiên như thể có thể trông thấy mấy tên đê tiện phía Long Nhất.

Sư huynh, ta đi dạo vài vòng!

Lâm Thi Hoạ cười e thẹn, cô chạy đi thật nhanh giống như một tiểu cô nương chưa từng biết thế giới là gì, cứ gặp ai đó đều chào hỏi rất nhiệt tình, nơi này đều là người của Đại Sở nên đương nhiên phải quan sát lâu hơn, được gặp người cùng quê hương ở nơi đất khách quê người thật ấm lòng biết bao.

Đêm tối, bầu không khí của Thiên Đình vẫn rất náo nhiệt.

Có điều có vài người vẻ mặt lại hết sức kì quái, giống như Long Nhất, giống như Tư Đồ Nam hay Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân, tất cả đều đang ôm mặt.

Cảnh tượng yên bình kéo dài không được bao lâu thì chợt có một tiếng động ầm vang dội tới.

Kết giới hộ tinh của Đại Sở Tinh bị phá vỡ.

Diệp Thành đứng dậy, hắn nheo mắt nhìn tinh không.

Chỉ thấy tinh không mênh mông bị một bóng đen che lấp, có lẽ số lượng người qúa nhiều nên đã khiến cả thiên địa bị che kín.

Lại là Sâm La Điện!

Phía Long Nhất cũng đứng dậy, vả lại còn tỏ ra rất hùng hồn.

Rầm! Rầm!

Hư thiên rung chuyển, cả Đại Sở Tinh chấn động!

Kẻ cầm đầu chính là người của Sâm La Điện, chỉ tính tu sĩ của Sâm La Điện cũng đã có tới hơn ba trăm nghìn người.

Ngoài người của Sâm La Điện ra còn có thế lực của tám phương, bọn họ giống với Hoá Long Tông trước đó, có thế lực phụ thuộc Sâm La Điện nên đã kéo tới không ít tu sĩ, trong đó có cả Thánh Nhân, cũng không thiếu Chuẩn Thánh, nếu đếm kĩ và thêm cả Sâm La Điện thì cũng phải có tới hơn triệu người.

Chín Thánh Nhân, cả trăm Chuẩn Thánh!

Hai Thánh Nhân hắc bạch bị Diệp Thành lừa trước đó mặt mày thay đổ, trận dung hiện tại quá lớn.

Ba mươi nghìn đấu với cả triệu!

Diệp Thành lại bước lên đỉnh núi trung tâm của thế cửu long củng thiên, vả lại còn khiến đỉnh núi đó cao lên cả nghìn trượng để trở thành đỉnh núi cao nhất trong tiên sơn với cả nghìn đỉnh núi này.

Tiếp đó, đại trận tuyệt sát trong hư thiên lại lần nữa tổ ra, Diệp Thành vẫn tỏ ra hùng hồn, chất ba mươi triệu nguyên thạch.

Phía Long Nhất cũng không nhàn rỗi, bọn họ lần lượt bay lên đỉnh núi khôi phục sát trận.

Rầm! Đoàng!

Sâm La Điện và tám thế lực phụ thuộc, tổng cộng chín bên đã sát phạt tới, chín tuyệt sát trận trong hư thiên nằm ở chín hướng của tiên sơn, vả lại người duy trì trận pháp còn là Thánh Nhân.

Ngoài sát trận tuyệt sát trong hư thiên thì còn có rất nhiều sát trận tuyệt sát khác và pháp trận công kích, tất cả đều được sắp đặt ở tứ phía trong chư thiên.

Trận thế lớn quá!

Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn vặn cổ.

Giết, giết cho ta!

Một Thánh Nhân của Sâm La Điện gằn giọng chấn động thiên địa, ông ta đã rút sát kiếm ra chỉ về phía Thiên Đình.

Đột nhiên, pháp trận tứ phái cùng đồng thời hồi phục, trông có vẻ như bọn họ muốn thông qua một đòn mà oanh tạc cả Thiên Đình vậy.

Muốn đánh thì đến đi!

Người của Thiên Đình gằn giọng, bọn họ cũng khôi phục trận pháp, chỉ đợi người của Sâm La Điện bay vào phạm vi công kích của trận pháp thì sẽ tế ra lôi chớp tiêu diệt.
Chương 1718: Ba mươi nghìn đấu với một triệu

Giết!

Tiếng hô hào chấn động thiên địa vang lên, người của chín phía Sâm La Điện đã phát động tấn công lao đến.

Vẫn là từng đòn công kích mạnh mẽ, vả lại Sâm La Điện có vẻ như đã chuẩn bị kĩ lưỡng bia đỡ đạn, mở ra đường máu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tranh thủ thời gian cho tuyệt sát trận công kích kết giới của Thiên Đình.

Khai chiến!

Phía Long Nhất gằn giọng, lần lượt ngự động trận pháp quét ra một loạt thần mang.

Còn Diệp Thành vẫn ở đó, uy lực hư thiên tuyệt sát trận mà hắn tạo ra vô cùng mạnh mẽ, tiêu hao cũng vô cùng hung hãn, không thể để lãng phí sức của các tu sĩ khác được.

Hắn đang đợi, đợi Chuẩn Thánh của đối phương bay vào phạm vi công kích rồi điểm danh từng tên một.

Phụt! Phụt!

Từ tứ phía trong hư thiên, huyết hoa bắn tung toé, người của Sâm La Điện bay xuống.

Cảnh tượng vô cung tanh máu, máu nhuốm đỏ tinh thiên.

Có điều, cho dù là vậy thì tu sĩ của Sâm La Điện vẫn điên cuồng như chó điên, bọn chúng ngã xuống từng đám nhưng ngay sau đó lại có hàng loạt người xông lên, cũng bởi chúng tiếp nhận mệnh lệnh tử mệnh: Kẻ nào lui, kẻ đó chết.

Giết! Giết cho ta!

Các tiểu binh điên cuồng xông lên, Thánh Nhân của Sâm La Điện như từng con chó điên gầm gào, không buồn quan tâm tới sinh tử của thuộc hạ.

Đánh, đánh chết cho ta!

Phía Long Nhất cũng gằn giọng, chỉ cần là người bước vào phạm vi công kích của trận pháp thì giây phút sau sẽ kéo tới cả loạt thần mang rợp trời, những con cá nhỏ đã mắc lưới, bị công kích trận pháp đểm danh.

Có rất nhiều tu sĩ làm bia đỡ đạn, trận pháp của Sâm La Điện không ngừng lan rộng ra, người duy trì trận pháp còn là Chuẩn Thánh đang công kích kết giới thiên đình.

Diệp Thành di chuyển, hắn ngự động pháp trận quét ra chín đạo thần mang, một tu sĩ Chuẩn Thánh của Sâm La Điện còn đang hống hách thì giây phút sau đã không còn cơ hội mà kêu gào, nguyên thần lập tức tiêu tán.

Ôi trời!

Các Chuẩn Thánh khác vẫn còn đang ngự động trận pháp công kích kết giới của Thiên Đình lập tức run rẩy.

Chuẩn Thánh này của bọn chúng chính là Chuẩn Thánh của thế lực phụ thuộc Sâm La điện, bị Sâm La Điện doạ dẫm phải tham gia trận chiến nên không biết sự đáng sợ của sát trận tuyệt sát tới mức nào, hiện giờ thì bọn chúng biết rồi.

Rất nhiều Chuẩn Thánh bắt đầu chửi thề, thầm chửi sự tàn ác của Sâm La Điện vì Sâm La Điện khiến nhiều Chuẩn Thánh của thế lực phụ thuộc làm bia đỡ đạn còn bọn họ thì nép về sau, người phải chết không phải là người của Sâm La Điện nên bọn chúng không xót xa.

Phụt! Phụt!

Trong chốc lát, lại liên tiếp có hai Chuẩn Thánh nữa bị Diệp Thành điểm danh, vả lại còn bị tuyệt sát một cách dứt khoát.

Kẻ nào lui kẻ đó chết!

Có lẽ nhìn ra sự nhụt chí của các Chuẩn Thánh ở thế lực phụ thuộc nên Thánh Nhân của Sâm La Điện gằn lên phẫn nộ.

Trong lúc bất lực, những Chuẩn Thánh kia đành bấm bụng xông lên tế ra pháp khí bản mệnh của mình.

Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Thành vẫn đang ngự động tuyệt sát trận thi triển thần uy điểm danh từng tên một.

Phụt! Phụt! Phụt!

Phía Long Nhất cũng hăng máu, từng đạo thần mang nối tiếp nhau, mỗi một đạo thần mang đều ngắm chuẩn đối phương, đâm xuyên kẻ địch, bắn ra từng lượt máu.

Thế nhưng số lượng của kẻ địch lại quá đông, vả lại chúng còn liều mạng xông lên nên đó là áp lực lớn đối với Thiên Đình.

Lúc này, chín hư thiên tuyệt sát trận của Sâm La Điện đã di chuyển vào trong phạm vi tấn công.

Giết!

Chín tuyệt sát trận đã hoàn toàn hồi phục lần lượt ngắm chuẩn kết giới Thiên Đình.

Điều đáng nói đó là uy lực của hư thiên tuyệt sát trận mạnh hơn rất nhiều so với công kích trận pháp và tuyệt sát trận thông thường, từng đạo thần mang đánh ra khiến kết giới của Thiên Đình trụ rung chuyển, nếu theo đà này thì không quá ba canh giờ nữa kết giới sẽ không thể trụ được với từng đòn công kích của Sâm La Điện.

Có điều Thiên Đình đâu phải ngu ngốc, đương nhiên người của Thiên Đình sẽ không đứng chịu trận.

Xem ai sợ hai, ta xem các ngươi công phá được kết giới của Thiên Đình trước hay chúng ta tàn phá các ngươi trước.

Phụt!

Từng dòng máu tươi bắn vọt, Diệp Thành lại lần nữa giết thêm một Chuẩn Thánh.

Cho tới lúc này, hàng trăm Chuẩn Thánh phía chín nhánh của Sâm La Điện thì đã có hơn hai mươi người bỏ mạng trong tay Diệp Thành.

Diệt được Chuẩn Thánh, Diệp Thành lập tức quay đầu nhằm về phía đông, đó là Thánh Nhân tóc đỏ của Sâm La Điện, lần đầu tiên đến đã bị hư thiên tuyệt sát trận mà Diệp Thành ngự động đánh bay đi.
Chương 1719: Hao hụt nguyên thạch

Lần này, Diệp Thành ngắm thẳng vào hắn.

Kẻ tạo nên uy hiếp cho kết giới của Thiên Đình vẫn là chín Thánh Nhân duy trì tuyệt sát trận trong hư thiên.

Về điểm này thì Diệp Thành có thể nhìn ra được nên nhiệm vụ duy trì hư thiên tuyệt sát trận của hắn là để kiềm hãm chín Thánh Nhân của đối phương, nói chính xác thì kiềm hãm sát trận hư thiên.

Thưởng cho ngươi!

Diệp Thành hắng giọng, hắn ngự động sát trận trong hư thiên, quét ra chín đạo thần mang.

Thánh Nhân tóc đỏ của Sâm La Điện tái mặt, mặt mày tối sầm cả lại.

Vì sao vẫn là ta? Thánh Nhân tóc đỏ phẫn nộ, chín Thánh Nhân vì sao lại chỉ nhằm vào hắn, lần đầu tiên người bị oanh tạc là ta, lần này lại tìm đến ta, mẹ kiếp, ngươi cũng trung thành quá đấy.

Dù là phẫn nộ nhưng Thánh Nhân tóc đỏ kia lập tức tế ra pháp khí bản mệnh, đó là tấm bia bằng đồng xanh.

Bang!

Chín đạo thần mang va chạm vào tấm bia vang lên âm thanh chát chúa.

Cũng như lần đầu tiên, Thánh Nhân tóc đỏ bị đánh bay đi.

Kẻ tiếp theo!

Diệp Thành lại lần nữa quay đầu, quét ra đạo thần mang thứ hai, một Thánh Nhân áo tím của Sâm La Điện lập tức bị đánh bay đi.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếp đó, âm thanh này liên tiếp vang lên!

Diệp Thành điên cuồng, hắn chất cả ngăm mươi triệu nguyên thạch, liều mạng tung đại chiêu điểm danh từng tên Thánh Nhân một, từng tên bị đánh bay rồi lại liên tục xông lên và lại bị đánh bay tiếp, đường đường là Thánh Nhân nhưng lại bị Diệp Thành đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên.

Khốn kiếp!

Chín Thánh Nhân phẫn nộ, mặt mày hung ác.

Chỉ còn một chút nữa thôi nhưng đòn công kích của bọn chúng không thể đánh tiếp vào được nữa, đòn công kích bên trong lại cứ thế tung ra không hề kiêng dè, không dễ gì mới lôi được hư thiên tuyệt sát trận tới nhưng lại bị đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên, trận thế tàn ác này, cách đánh hung tợn này khiến người ta muốn ói ra máu.

Phụt! Phụt!

Hiện trường không phải vì sự phẫn nộ của bọn họ mà dừng lại, từng người làm bia đỡ phía trước ngã rạp.

Mới chỉ một khắc mà đã có cả hàng chục nghìn tu sĩ bị tiêu diệt, nếu cứ thế này thì không đợi kết giới của Thiên Đình bị công phá, bọn họ đã chết thảm rồi.

Rút!

Cuối cùng, Thánh Nhân của Sâm La Điện cũng hạ lệnh.

Nghe được mệnh lệnh, tu sĩ của Sâm La Điện đang xông lên trước như được đại xá, kẻ nào kẻ nấy bỏ chạy nhanh hơn thỏ, chỉ sợ chạy chậm là bị sát trận của Thiên Đình oanh tạc, gần triệu tu sĩ tập trung, cảnh tượng vô cùng thảm hại, gần ba mươi nghìn người bị đánh không còn đội hình.

Có điều, lần này tu sĩ của Sâm La Điện chưa rời khỏi Đại Sở Tinh luôn mà dừng lại ở cách đó một trăm nghìn trượng.

Lúc này, phía Diệp Thành cũn dừng lại.

Ở cách đó một trăm nghìn trượng, đó chính là phạm vi lớn nhất mà tuyệt sát trận của Thiên Đình có thể công phá.

Tu sĩ của Sâm La Điện đứng ở vị trí cũ, mặc dù cách đó một trăm nghìn trượng nhưng lại bao vây khắp tiên sơn của Thiên Đình.

Vài Thánh Nhân thảm hại lần lượt nhìn sang một người mặc áo bào đen của Sâm La Điện: “Không thể đánh như vậy được”.

“Còn cần ngươi phải dạy ta sao?”, Thánh Nhân mặc hắc bào nghiến răng, đôi mắt vương lên tơ máu, mặt mày tôi độc: “Bao vây nơi này cho ta, ta không tin cả đời chúng không ra khỏi tông”.

“Một khi có người ra ngoài lập tức giết”.

“Đúng, nhốt cho chúng đến chết thì thôi”, tám Thánh Nhân khác cũng tỏ ra tức tối, bọn họ ném ánh nhìn oán hận về phía Thiên Đình, lúc này bọn họ thông minh hơn rồi nên không dám tấn công tiếp nữa.

Phía này, Diệp Thành lần lượt lấy ra từng vò rượu, uống cạn.

Phía Long Nhất cũng bay lên đỉnh núi mà Diệp Thành đứng, vẻ mặt phân vân.

Diệp Thành nhướng mày, “có ý gì?”

Long Nhất ho hắng, “kết giới và trận pháp tiêu hao quá lớn, nếu như Sâm La Điện lại lần nữa tấn công thì nguyên thạch còn lại của chúng ta không đủ dùng”.

“Ta nhìn ra rồi”, Diệp Thành cười khan, đừng nói là trận pháp công kích khác, chỉ cần nói tuyệt sát tận này thôi cũng đủ để tiêu hao cả bảy mươi nghìn nguyên thạch rồi.

“Xem ra phải chuồn ra đi kiếm ít tiền rồi”, Diệp Thành vươn vai.

“Cứ thế sát phạt ra ngoài sao?”, Thái Ất Chân Nhân nhướng mày, “bọn chúng còn đợi ngươi ra ngoài đấy”.

“Chúng ta có vực đài tinh không”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Long Nhất.

“Suýt thì quên”.

“Nào, liệt kê toàn bộ các thế lực phụ thuộc bên ngoài kia cho ta, lão tử đây phải ra càn quét một phen”.
Chương 1720: Lão tử là thiên hạ vô địch

Đại Sở Tinh.

Cách Thiên Đình một trăm trượng, bóng người đông như nêm.

Trên hư thiên, chín Thánh Nhân của Sâm La Điện đứng ở chín hướng, chín sát trận hư thiên, hàng vạn công kích trận pháp được bày bố, một khi có người của Thiên Đình ra ngoài thì lập tức gặp lôi chớp tuyệt sát.

Giam chết Thiên Đình!

Đây chính là cách làm của chín nhánh phía Sâm La Điện, điều này thể hiện rõ ràng bọn họ muốn đấu với Thiên Đình đến cùng.

Bên trong tiên sơn của Thiên Đình, Diệp Thành đã nhận lấy quyển thư mà Long Nhất đưa cho, bên trên có viết chín cổ tinh ngoài Sâm La Điện, đây đều là thế lực phụ thuộc của Sâm La Điện, tất cả đều bất phàm.

Diệp Thành đảo mắt, hắn bất giác mỉm cười, hắn đã từng đi tới chín cổ tinh kia.

Vực đài tinh không mở ra, Diệp Thành thu lại cuộn tranh, hắn quay người bay vào bên trong và nhanh chóng biến mất.

Đừng có ngây ra nữa!

Sau khi Diệp Thành đi, Long Nhất lên tiếng vang vọng khắp Thiên Đình.

Toàn bộ người của Thiên Đình mỗi người mỗi việc.

Hai vị Thánh Nhân hắc bạch thay thế vị trí của Diệp Thành, cả hai người hợp sức duy trì tuyệt sát trận trong hư thiên còn những người chuyển kiếp khác của Đại Sở đều đứng trên từng đỉnh núi, tư thế sẵn sàng đợi lệnh.

Sau một khắc, Diệp Thành hiện thân ở một vì sao tử tịch cách Đại Sở Tinh ba trăm nghìn dặm.

Diệp Thành lấy tinh không đồ ra, hắn phân biệt phương hướng sau đó bay về một hướng.

Không lâu sau đó, một vì sao màu đỏ hiện lên trong tầm mắt hắn, đó chính là cổ tinh có kích thước chừng Đại Sở Tinh, xung quanh hiện lên ánh đỏ rực, trông vô cùng choán mắt giữa tinh không.

Đây chính là Xích Huyết Tinh, là một trong những thế lực phụ thuộc Sâm La Điện: Xích Huyết Tông.

Bắt đầu thôi!

Diệp Thành toét miệng cười, hắn khoác lên mình tấm hắc bào và đeo mặt nạ quỷ minh, dùng Chu Thiên Diễn Hoá che đi khí tức của cơ thể, tiếp đó liền bay vào Xích Huyết Tinh.

Tiên sơn Xích Huyết Tinh về đêm thần hoa rực rỡ, tiên quang chiếu rọi giống như một viên minh châu được khảm nạm trên mặt đất.

Có kết giới!

Diệp Thành liếc mắt nhìn, hắn lấy ra một thanh sát kiếm, tiên hoả và thiên lôi lần lượt bao quanh sát kiếm, hắn vung kiếm chém vào kết giới trên Xích Huyết Tinh, tạo ra một lỗ hổng.

Kẻ nào?

Kết giới bị phá, bên trong tiên sơn vang lên tiếng gằn lạnh lùng.

Bắt cướp!

Diệp Thành sát phạt vào trong, hắn rướn cổ hô hào đầy bá đạo, một lão già vừa bay ra khỏi núi thì thần hải rung lên liên tục.

Xích Huyết Tinh chấn động, từ tứ phương vang lên tiếng nạt nộ, mỗi một đỉnh núi, mỗi một cung điện, mỗi một lầu các đều có người bay ra ngoài, cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành, vả lại trong tay còn cầm vũ khí.

Diệp Thành đã lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh ra ngoài, hoá thành gậy răng sói to cả trăm trượng, hung hãn vung gậy.

Phụt! Phụt!

Người của Xích Huyết Tông xông lên, từng đám người ngã xuống hoá thành huyết vụ.

Mạnh...mạnh vậy sao?

Những người xông lên sau thấy Diệp Thành mạnh như vậy thì lập tức dừng chân.

Lão tử là thiên hạ vô địch!

Diệp Thành cất cao giọng giống như một tên lưu manh, ra tay không nể nang gì, hắn vung bừa gậy răng sói, người nào xông lên đều lập tức bị đánh bay đi.

Người của Xích Huyết Tông bị đánh tới mức không ngẩng nổi mặt lên.

Cũng đúng, Thánh Nhân, Chuẩn Thánh của Xích Huyết Tông đã kéo nhau tới Đại Sở Tinh rồi, lúc này trong tông chẳng có lấy một Chuẩn Thánh nào, mạnh nhất cũng chỉ là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, làm sao chặn được đòn công phá của Diệp Thành.

Tế sát trận tiêu diệt hắn!

Trưởng lão của Xích Huyết Tông gằn giọng, các phương của Xích Huyết Tông đều có sát trận hồi phục.

Sát trận ở đây mặc dù nhiều nhưng thân pháp của Diệp Thành lại dị thường, rất khó có thể nắm bắt được bóng hình hắn nên từng đạo thần mang sát trận không những không thể đánh bại Diệp Thành mà còn khiến không ít người của gia tộc mình bị thương.

Diệp Thành rất mưu mô, hắn liên tục đâm xuyên vào trong đám người, đợi tới khi rời đi thì trong tay đã có thêm không ít túi đựng đồ còn phía sau hắn là cả một vũng máu, không một ai ở Xích Huyết Tông có thể ngăn lại sự ngang tàng của hắn.

Cứu viện!

Người của Xích Huyết Tông hét lên, gọi lão tổ từ Đại Sở Tinh về.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vẫn giống như một tên cường đạo càn quét xông vào trong một địa cung, càn quét toàn bộ boả vật và không quên tung một chưởng đánh sập cung điện.

Tiếp đó, tên này tỏ ra không hề kiêng dè gì, những nơi hắn đi qua cho dù là đỉnh núi hay cung điện đều trống trơn, linh thảo, cây quả, tiên trì, tất cả đều bị lấy đi sạch.

Khi nơi này đang náo nhiệt thì lão tổ Xích Huyết ở Đại Sở Tinh xa xôi cũng đã nhận được tin cứu viện từ tông môn.

Khốn kiếp!

Lão tổ Xích Huyết trừng mắt, gằn giọng chấn động thiên địa.

Tiếng gằn giọng của ông ta khiến người từ tứ phương kinh hãi, bọn họ đều đưa mắt nhìn.

“Lão phu phải quay về tông môn một chuyến”, lão tổ Xích Huyết lên tiếng, “có ngừoi thần bí nhân lúc lão phu không có ở tông môn đã xông vào đánh lén trong tông môn, lúc này hắn hãy còn càn quét tông môn, tông môn của ta tổn hại nghiêm trọng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK