Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 476: Nhìn bằng cả trái tim

“Dù sao ta cũng chưa nghe nói gì cả”, Diệp Thành lau đi vết dầu dính nơi khoé miệng, hắn nheo mày nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân, cười nói: “Sau đại hội đấu thạch, chúng ta lại làm nữa nhé?”

Và sau câu nói này của Diệp Thành, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đều dừng lại, bọn họ ghé lại gần Diệp Thành: “Nói nghe xem”.

“Nghe nói người của Chính Dương Tông cũng tới tham gia đại hội đấu thạch, cùng tính kế cướp của bọn họ”, Diệp Thành nói và đảo mắt liếc qua liếc lại giữa hai người Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo.

Vốn dĩ hắn không muốn ra tay với mấy người phía Ngô Trường Thanh chủ yếu là vì một mình hắn thì sức mỏng, nhưng Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo đến rồi thì lại khác, có một số món nợ hắn quyết định phải tính trước.

Nơi này là phía Bắc của Đại Sở, cách phạm vi thế lực của Chính Dương Tông còn xa, không có công kích bất ngờ sẽ có kết quả bất ngờ.

“Cái này ấy à…”, cả hai người còn lại xoa cằm, mặt mày cân nhắc.

“Bảo bối cướp được lần này ta không lấy món nào cả”.

“Nói sớm có phải xong lâu rồi không?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân giây phút trước còn đang trầm ngâm đắn đo thì lúc này đã bật cười hào sảng: “Làm, nhất định phải làm, cướp sạch của bọn chúng”.

“Tiện nhân, hai kẻ tiện nhân”, thấy bộ dạng đó của cả hai, Diệp Thành chợt tối sầm mặt.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Sáng sớm, trời vừa sáng, bóng người ở tứ phương của Thiên Long Cổ Thành đều tề tựu về toà lầu các trung tâm, vả lại về cơ bản bọn họ đều mặc áo bào đen, cho dù không mặc áo bào đen cũng dùng bí pháp che đi chân dung.

Trong đám người, Ngô Tam Pháo, Diệp Thành và Thái Ất Chân Nhân cũng ăn vận như vậy, chỉ sợ người khác nhận ra.

Tới khi vào trong lầu các, Diệp Thành mới sáng mắt lên.

Nhìn từ bên ngoài, lầu các này không phải to lớn nhưng cũng không quá nhỏ bé, nhưng khi vào trong thì mới nhận ra bên trong này là cả một thế giới mới, diện tích cũng phải đến hai mươi nghìn trượng, một nửa không gian xếp những dãy bàn ghế bằng tường vân tụ hội, trên mỗi cái bàn đều xếp quỳnh tương ngọc lộ và linh quả thơm ngào ngạt.

“Thiên Long Cổ Thành rốt cục có lai lịch thế nào mà lại giàu có thế này chứ?”, Diệp Thành tấm tắc.

“Ngươi không biết rồi”, Ngô Tam Pháo hùng hồn giải thích: “Nghe nói Thiên Long Cổ Thành từng là một nhánh của Tông Môn cổ xưa, vì tông môn đó suy tàn nên mới kiến tạo nên Thiên Long Cổ Thành ngày nay, nghe nói thành chủ của Thiên Long Cổ Thành là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, hầu như chưa ai nhìn được chân dung của ông ta, nhưng dám chắc rằng tuyệt đối không thể xem thường thế lực của Thiên Long Cổ Thành, đến cả Thị Huyết Điện cũng không dám đụng vào”.

“Tông môn cổ xưa…”

“Chí ít thì còn cổ xưa hơn cả Đại Sở Huyền Tông khi xưa, năm xưa nơi này cũng từng là vùng đất bá đạo của Đại Sở”, Thái Ất Chân Nhân khẽ vuốt râu: “Thiên Long Cổ Thành ít nhất cũng phải có lịch sử tới bảy nghìn năm rồi”.

“Bảy nghìn năm?”, nghe con số này, Diệp Thành tặc lưỡi.

Cả ba cứ thế vừa đi vừa nói và đã tìm tới được chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đã càn quét sạch sẽ quỳnh tương ngọc lộ và linh quả trên bàn, đến cọng lông cũng không bỏ sót lại cho Diệp Thành.

Tiện nhân, hai kẻ tiện nhân. Diệp Thành lại lên tiếng mắng chửi.

Không lâu sau đó, bóng người từ bên ngoài lần lượt đi vào, người nào người nấy khí tức mạnh mẽ, Diệp Thành có thể cảm nhận rõ ràng có khí tức của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên được giấu nhẹm đi.

“Hi vọng lần này có thể dành về được bảo bối”, đại hội đấu thạch còn chưa bắt đầu mà khắp nơi đều bàn tán xôn xao.

“Lần này phải xem xét kĩ lưỡng mới được ra tay, đừng giống lần trước”.

“Mong trời thương cho ta vận may lần này”.

“Ta nói này, tên nào là Ngô Nhất Thiên?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Thái Ất Chân Nhân vừa gặm linh quả vừa hỏi Diệp Thành.

“Phía đối diện, hàng thứ ba, vị trí thứ tư”, Diệp Thành nói rất chuẩn xác vị trí của Ngô Trường Thanh, trong mắt hắn còn có ánh sáng sắc lạnh lướt qua”.

Lại nhìn sang Ngô Trường Thanh, rõ ràng chưa từng phát hiện ra có người đang nhìn mình, ông ta vẫn nhàn nhã khoanh chân ngồi đó, nhắm mắt nghỉ ngơi. Mặc dù ông ta khoác trên mình tấm hắc bào nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra bộ dạng cao cao tại thượng của ông ta.

Ngoài Ngô Trường Thanh ra thì còn có một vài người mà hắn quen mặt ví dụ như Thượng Quan Bác, Tư Đồ Tấn, hắn cũng đã nhắm chuẩn vị trí của bọn họ. Dưới con mắt Tiên Luân Nhãn, chẳng có gì có thể che giấu được.

“Một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hai người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, lần này không dễ chơi đâu”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lẩm bẩm nhìn Ngô Trường Thanh và phán đoán sức chiến đấu của bọn họ.

“Bọn họ có chung sức thì cũng không bằng một Âm Sơn Lão Vu, sao nào, sợ rồi à?”

Cả hai người còn lại lúc này mới lên tiếng: “Chẳng qua chỉ tốn thêm chút sức thôi”.

Cả ba người đang bàn bạc thì có một mùi hương thơm bay qua, sau đó một bóng hình mặc đồ màu xanh ngồi ngay vào cái bàn bên cạnh Diệp Thành, cô ta vừa ngồi xuống liền nhấp ngụm trà, lén nhìn Diệp Thành.

Cảm nhận được Bích Du đang nhìn mình, Diệp Thành nhướng mày, thầm nhủ: “Không thể nào, lão tử đã hoá trang thành ra thế này rồi mà cô có thể nhận ra sao?”

Có điều Diệp Thành nào biết có lúc thiên nhãn thông của tu sĩ cũng không bằng linh cảm của nữ nhân, giống như hắn từng nói, nhìn một người không phải chỉ nhìn mắt mà còn phải nhìn bằng cả trái tim.
Chương 477: Trăm nghìn điều kì dị

Tĩnh!

Sau một giọng nói vang lên, tiếng bàn tán xôn xao ngưng bặt. Ngay sau đó, một lão già mặc y phục trắng xuất hiện trong không gian nhỏ bé giữa không trung.

Người này có khí tức mạnh mẽ, tu vi cảnh giới đã tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh, trông ông ta ôn hoà nhã nhặn, toàn thân không hề có chút sát khí, giống như một lão già hiền từ vậy.

Người này chính là chủ trì của đại hội đấu thạch lần này, người ở Đại Sở gọi ông ta là ông lão họ Dạ.

Ông lão họ Dạ chắp tay mỉm cười ôn hoà: “Chư vị đạo hữu nể mặt tới đây, nếu tiếp đãi có chỗ nào chưa được chu đáo, xin lượng thứ”.

“Những câu ngoài lề thì bỏ qua đi, mau bắt đầu đi”, ở hàng ghế trước, một giọng nói già nua vang lên, mặc dù lời nói rất thản nhiên nhưng khí tức mà người này che giấu lại khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng.

Ông lão họ Dạ liếc nhìn người này rồi lại mỉm cười: “Vậy vẫn như những năm trước, vẫn là mười nghìn viên đá, trên mỗi viên đều có đánh số, chư vị đạo hữu sẽ có sáu canh giờ quan sát, sau sáu canh giờ, đại hội đấu thạch chính thức bắt đầu, vẫn quy tắc cũ, người nào ra giá cao người đó thắng”.

Ông lão dứt lời liền phất vạt áo.

Lúc này, từng viên đá bay ra khỏi vạt áo ông ta, lơ lửng trong không trung, mỗi viên đá có kích thước to nhỏ khác nhau, có viên đá to bằng cả căn nhà, có viên chỉ bé bằng bàn tay, vả lại hình dạng dị thường, tròn méo không giống nhau, có viên còn phát ra ánh sáng lấp lánh, trông giống như những viên đá bình thường.

“Mau, mau nhìn đá”, mười nghìn viên đá vừa được lấy ra liền có người vội đứng dậy, khoảng cách giữa mỗi viên đá không quá rộng, không gian đủ để tu sĩ ở tứ phương quan sát.

“Mau lên”, ở vị trí ngồi, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo cũng vỗ mông đi tới, chỉ có Diệp Thành, sau khi bọn họ rời đi một lúc mới từ từ đứng dậy, hắn vừa đi được mấy bước thì Bích Du liền đứng dậy.

Diệp Thành sải hai, ba bước liền tới trước những viên đá kia, hắn quan sát một lượt, viên đá này cũng to bằng cả trượng, hình dáng không theo quy tắc nào cả, chốc chốc còn phát ra ánh sáng.

“Quả nhiên không thể nhìn thấu”, Diệp Thành dùng thiên nhãn thông quan sát và căn bản không thể nhìn thấu viên đá này vì trên viên đá có một luồng sức mạnh thần bí che đi tầm nhìn của thiên nhãn thông.

Diệp Thành bất lực đành âm thầm mở Tiên Luân Nhãn và lúc này hắn đã nhìn thấu viên đá kia, hắn có thể nhìn thấy rõ mồn một bên trong viên đá có một viên tinh thạch màu tím to bằng nắm tay trẻ nhỏ.

“Tử Nguyệt Linh Tinh”, Diệp Thành nhận ra tinh thạch màu tím đó, sau đó hắn thầm nhủ, khoé miệng nhếch lên cười: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, mày quả nhiên bá đạo”.

“Mặc dù viên đá này trông không ra sao nhưng ta cho rằng bên trong có bảo bối”, gần như phía trước mỗi viên đá đều có ba tới năm người vây lại bàn tán.

“Ta thấy không giống lắm, nói không chừng các ngươi không có được gì đâu”.

“Tin ta đi, không sai đâu”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành đã lại lần nữa xuất hiện trước một viên đá rất to, thế nhưng hắn chỉ liếc nhìn viên đá một cái rồi rời đi.

Tiếp đó, Diệp Thành không ngừng luồn lách qua từng viên đá, trong mỗi viên đá dị thường, có tới trên sáu phần số đá ở đây đều có gì đó, hoặc là binh khí tàn lưu hoặc là linh tinh với đủ màu sắc khiến hắn trầm trồ.

Thế nhưng những viên đá bên trong có thêm thứ đồ gì khác thì con số khắc bên trên đều được hắn ghi nhớ lại, nếu như tới khi đấu giá mà giá rẻ thì hắn sẽ xem xét bỏ thêm ít tiền mua về.

Phía sau, Bích Du cũng nhìn từng viên đá nhưng vẫn giữ khoảng cách chừng bảy, tám dặm với Diệp Thành. Diệp Thành đi rồi lại dừng, cô cũng đi rồi dừng.

“Chuyện quái gì thế chứ?”, cảm nhận được Bích Du chốc chốc lại nhìn lén mình, Diệp Thành thầm lẩm bẩm, cô tới xem đá hay xem tôi, tôi đi đâu cứ đi theo đấy là sao.

Diệp Thành thầm nhủ, lúc này hắn đã dừng trước một viên đá. Viên đá này gồ ghề, to bằng vai rượu, còn chẳng phát ra chút ánh sáng nào và lơ lửng trong một góc mà người ta không chú ý đến.

“Đây là gì chứ?”, Diệp Thành dừng lại, mắt trái của hắn vẫn nhìn viên đá kia.

Mặc dù viên đá này trông chẳng ra sao nhưng bên trong lại có chứa đồ, còn đó là đồ gì thì Diệp Thành lại không nhìn ra được, có lẽ là một đoạn củi nhỏ, ừm, nói chính xác thì đó là đoạn gỗ điêu khắc không hoàn chỉnh vì nó không có đầu.

“Số tám trăm chín mươi”, Diệp Thành thầm ghi nhớ lại con số này, sau đó quay người rời đi.

Tiếp sau đó, Diệp Thành lại nhìn rất nhiều viên đá khác. Cả đoạn đường đi, hắn thầm nhủ, quan trọng là thứ đồ bên trong viên đá này hết sức kì dị, đến cả cái trống bỏi mà trẻ nhỏ hay chơi hay trâm ngọc của nữ nhân cũng có.

Có điều, có thể khẳng định một điều rằng những thứ đồ bên trong này không thiếu bảo bối, kể cả là Diệp Thành cũng nhìn tới mức hoa cả mắt.

“Một trăm nghìn ngọn núi rốt cục như thế nào”, Diệp Thành thầm nhủ có thời gian sẽ tới nơi hung danh đó xem xem.

Khi đang đi, hắn gặp hai người quen mặt, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác, cả hai người này đang nhìn một viên đá to chừng ba, bốn trượng, ánh mắt bất định, có lẽ vì quá chăm chú quan sát nên khi Diệp Thành tới bọn họ cũng không nhận ra.

Nghĩ có gì đó dị thường, Diệp Thành đưa mắt nhìn viên đá đó.

Viên đá đó sáng lấp lánh, bề mặt nhẵn nhụi không chút tì vết, bên trên còn có vân khí màu xanh hiển hiện cho người ta một cảm giác khác thường.

“Trông cũng không tồi”, Diệp Thành dùng Tiên Luân Nhãn quan sát, mặc dù viên đá này trông có vẻ dị thường khi nhìn từ bên ngoài nhưng bên trong nó lại chẳng có gì cả.

“Thượng Quan, bên trong viên đá này nhất định có bảo bối, còn là bảo bối quý là đằng khác”, khi Diệp Thành còn đang thầm nhủ thì Tư Đồ Tấn đã vuốt râu, lời nói có ý khẳng định chắc nịch: “Tin ta đi, không sai đâu”.

“Ta cũng nghĩ vậy”, Thượng Quan Bác cũng vuốt râu, nói.

“Vậy tí nữa ông có thể tranh nó với tôi”.

“Ông mơ đi, không tranh với ông cũng được, đưa cho tôi năm trăm linh thạch”.

“Ông ăn cướp đấy à?”

Cả hai người mỗi người một câu nói nhau qua lại tới mức mặt mày đỏ gay.

Diệp Thành nghe mà lắc đầu bất lực, hắn phất vạt áo, dùng bí pháp truyền giọng nói tới tai hai người: “Bên trong này không có bảo bối”.

Ồ!

Ấy!

Ngay sau đó, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn đang cau mày cãi lộn lập tức nhìn xung quanh, sau đó bọn họ dừng lại ở Diệp Thành.

“Sao người này trông quen thế nhỉ?”, cả hai người vuốt râu thầm nhủ.

Diệp Thành không vì ánh mắt khác thường của bọn họ mà quay đầu lại. Hắn tiếp tục di chuyển quan sát từng viên đá.

Ở phía cách đó không xa, Ngô Trường Thanh mặc áo bào đen cũng đang nhìn trái nhìn phải, chốc chốc lại dừng lại ở phía một viên đá nhìn đi nhìn lại rồi nhìn thấy viên đá mà Diệp Thành quan sát.

Cả hai người đứng song song nhau, Ngô Trường Thanh bị viên đá lấp lánh này thu hút và không nhân ra thân phận thật sự của người thanh niên tóc bạc đeo mặt nạ ngay cạnh mình.

“Dám tính kế với Hằng Nhạc Tông ta, Ngô Trường Thanh, nợ cũ nợ mới cùng tính cả đi, lần này ông đến đây rồi thì khỏi phải về”, mặc dù Diệp Thành vẫn đang nhìn viên đá kia nhưng trong lòng hắn đã liên tục gào thét, cơn phẫn nộ của hắn với Ngô Trường Thanh đã tới mức không thể kiểm soát.
Chương 478: Tiên Luân Nhãn thất linh

Sau khi liếc Ngô Trường Thanh một cái, Diệp Thành mới lặng lẽ rời đi, tới lúc này Ngô Trường Thanh cũng không hề nhìn Diệp Thành lấy một cái.

Sau khi đi ngang qua bên người Ngô Trường Thanh, Diệp Thành liếc nhìn Thương Minh Thượng Nhân và mấy người phía Viên Hồng, bọn họ như rắn chung một hang, lúc này đang đứng trước một tảng đá to chừng năm trượng bàn tán.

Mặc dù còn cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn ra được bên trong tảng đá kia có vật gì, đó chính là một viên linh châu.

Sau khi thu ánh mắt lại, Diệp Thành mới nhìn sang Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân.

Lúc này cả hai người đang cãi nhau nảy lửa chỉ vì một tảng đá trước mặt.

Tảng đá trước mặt rất to, cũng phải mười mấy trượng, chẳng theo quy tắc nào, nhìn từ xa nó như một ngọn núi nhỏ, đen xì, chốc chốc còn phát ra ánh sáng yếu ớt.

“Mẹ kiếp, ta nói có thì chắc chắn là có”, Ngô Tam Pháo hắng giọng.

“Vô vị, ta không hề phát hiện ra gì cả”, Thái Ất Chân Nhân cũng hằn học, mặt mày đỏ gay, ông ta lớn giọng gằn lên khiến nước bọt bắn tứ tung.

“Ông còn nghi ngờ mắt nhìn của ta hả?”

“Thì hai con mắt của ngươi to, to như hai cục phân ấy”.

Cả hai người cứ người này một câu người kia một câu rít lên không cần thể diện khiến những người xem đá ở bên phải quay sang nhìn, từng cặp mắt nhìn đến mức thẫn thờ.

Mặc dù không muốn nhưng Diệp Thành vẫn đi tới.

“Nào, nào, ngươi cũng lại đây nhìn đi”, thấy Diệp Thành đi tới, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt kéo Diệp Thành tới trước tảng đá khổng lồ kia.

Không cần hai người bọn họ nói, Diệp Thành đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn nhìn vào tảng đá.

Có điều hắn nhìn rồi bất giác nhếch miệng lên, sắc mặt trông hết sức thú vị, không biết vì sao mà hắn vô thức bịt mũi lại.

“Một đống rõ to”, Diệp Thành tặc lưỡi nhìn tảng đá mà nói.

“Sao, có bảo bối gì à?”, Ngô Tam Pháo dùng tay chọc chọc Diệp Thành.

“Có cái con khỉ”, Thái Ất Chân Nhân bực bội.

“Bên trong có một đống phân”, Diệp Thành nói rồi quay đầu đi mất.

“Đừng có đùa, lấy đâu ra phân chứ?”

“Chính là phân đấy”.

Sau khi Diệp Thành rời đi, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lại cãi nhau nảy lửa, mặc dù bọn họ không thể nhìn thấu được tảng đá nhưng Diệp Thành có thể nhìn thấu. Trời đất chứng dám, bên trong thật sự có một đống phân vả lại còn rất rất to với màu vàng khè nữa.

Hắt xì! Hắt xì!

Cả đoạn đường đi, Diệp Thành chỉ biết bịt mũi, mãi tới khi nhìn thấy một tảng đá trông cũng ưng mắt hắn mới dừng lại.

Lần này không phải hắn nhìn tảng đá đó mà nhìn người đứng phía trước tảng đá đó.

Đó là một thanh niên mặc áo bào đen, bóng lưng thẳng tắp, điều quan trọng nhất là khí chất của người này, dùng một từ để miêu tả thì đó là ngạo, nếu dùng hai từ để miêu tả thì đó là ngạo nghễ.

“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, Diệp Thành đứng trước tảng đá, mặc dù ánh mắt của hắn vẫn nhìn lên tảng đá nhưng trong lòng lại đang nghĩ về tu vi của người thanh niên mặc hắc bào kia. Mặc dù người này trông trẻ tuổi nhưng Diệp Thành biết tuổi tác của người này ít nhất cũng phải vài trăm tuổi, nhất định là ăn linh dược kéo dài thanh xuân nên mới trẻ lâu như vậy.

“Tiểu tử, nếu không có việc gì thì đừng đụng vào hắn, tên này không phải ai cũng có thể đụng vào đâu”, khi Diệp Thành còn đang thẫn thờ thì Thái Ất Chân Nhân ở phía xa đã truyền âm vào tai hắn.

“Người này có lai lịch thế nào chứ?”, Diệp Thành nhìn tảng đá nhưng lại dùng truyền âm linh hồn nói chuyện với Thái Ất Chân Nhân.

“Hắn chính là Độc Cô Ngạo”.

“Độc Cô Ngạo?”, Diệp Thành nheo mắt, hắn chợt liếc nhìn người thanh niên mặc hắc bào bên cạnh mình: “Ông ta chẳng phải chính là kẻ tàn nhẫn tuyệt thế đại chiến với Đao Hoàng hơn bảy trăm trận mà chưa từng bại sao?”

“Xem ra ngươi cũng không đến mức kiến thức nông cạn”, Thái Ất Chân Nhân cười nói.

“Trước đây ta từng làm tình báo đấy”, Diệp Thành đáp lại một câu chẳng mấy dễ chịu nhưng trong lòng thì thầm trầm trồ không thôi.
Chương 479: Đại hội đấu thạch chính thức bắt đầu

Đao Hoàng là ai, chính là kẻ mạnh tuyệt thế hàng nghìn năm mới gặp của Đại Sở, năm xưa ở trận Đông Lăng Cổ Uyên, ông ta đã giết chín Thái Thượng trưởng lão của Thị Huyết Điện, nổi danh khắp Đại Sở. Người có thể chiến với ông ta bảy trăm hiệp mà không thua thì nhất định là kẻ mạnh vô cùng.

“Không ngờ có thể gặp được kẻ mạnh trong truyền thuyết ở đây”, Diệp Thành khấp khởi trong lòng, hắn lại lần nữa nheo mắt nhìn Độc Cô Ngạo rồi khẽ lùi về sau.

Hắn vừa rời đi, Độc Cô Ngạo đứng thẳng như cây lao mới từ từ ngẩng đầu nhìn bóng người Diệp Thành đang đi xa dần.

“Hoả diệm màu vàng, thiên lôi màu đen”, giọng nói lạnh lùng vang lên, trong ánh mắt sắc lạnh của Độc Cô Ngạo hiện lên cái nhìn nguy hiểm, nếu như Diệp Thành nghe được lời nói này thì không biết hắn sẽ có cảm giác thế nào.

Phía sau, Bích Du đã đi theo Diệp Thành, vẫn cứ liên tục đi rồi lại dừng, chốc chốc liếc nhìn Diệp Thành.

Thấy bóng hình Bích Du lướt qua, đôi mắt Độc Cô Ngạo lại di chuyển từ Diệp Thành sang cô ta, ông ta nheo mắt, thầm nhủ: “Cô ta không phải là đứa bé năm xưa chứ?”

Phía trước, Diệp Thành đã dừng lại trước một tảng đá. Tảng đá này rất to, to hơn tảng đá mà Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn lúc nãy, có lẽ đây chính là tảng đá to nhất trong số mười nghìn tảng đá ở đây, nó cũng phải to chừng hai mươi trượng.

Có điều mặc dù tảng đá này rất to nhưng lại không kì dị như trong tưởng tượng của hắn, nó không hề có ánh sáng bao quanh, bề mặt loang lổ nhiều màu, trông không khác gì những tảng đá bình thường.

Thế nhưng chính tảng đá này lại khiến Diệp Thành nheo mắt chăm chú.

“Có chuyện gì vậy? Sao lại không thể nhìn thấu?”, nhìn thấy tảng đá này, Diệp Thành chợt lẩm bẩm, Tiên Luân Nhãn của hắn không thể nhìn thấu tảng đá này, trong tảng đá này như có luồng sức mạnh dị thường ngăn chặn lại khả năng quan sát của Tiên Luân Nhãn.

“Là do đạo hành của mình không đủ sao?”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn tin rằng Lục Đạo Tiên Luân Nhãn có thể nhìn thấu mọi vật trên thế gian, nó có thể thất linh ở một số thời điểm không phải vì nó không đủ bá đạo mà vì đạo hành của hắn không đủ.

“Tảng đá này nhất định không hề đơn giản”, Diệp Thành lại lần nữa thầm nhủ, trong ánh mắt hắn hiện lên cái nhìn bất định, nghĩ rồi hắn nhìn tảng đá này một lần nữa rồi quay người bước đi.

Tiếp đó, hắn lại bước đi nhìn rất nhiều tảng đá khác nhưng không thấy có hiện tượng kì lạ như tảng đá vừa rồi, cho dù mỗi viên đá có khác biệt thế nào thì đều không thể che giấu được dưới Tiên Luân Nhãn của hắn.

Sáu canh giờ cứ thế trôi qua, có rất nhiều người đã quay lại vị trí ngồi chờ đợi đại hội đấu thạch bắt đầu.

Thế nhưng Diệp Thành vẫn không hề rời đi, hắn đứng trước một tảng đá, tảng đá này chỉ to bằng vại rượu vả lại bên trong lại có chứa vật khác, bên trong này chính là một quả linh quả màu đỏ gạch.

“Xích huyết linh nguyên quả”, Diệp Thành lẩm bẩm từng từ một, như thể hắn nhận ra được loại linh quả bên trong tảng đá này vậy.

“Xích huyết linh nguyên quả có thể tăng ba mươi năm tuổi thọ”, trong mắt Diệp Thành thoáng qua ánh sáng, hắn bất giác đảo mắt nhìn tảng đá một lượt, có điều rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn đã trở nên hết sức kì quái.

“Mẹ kiếp, là kẻ nào đã cắn mất một miếng?”, sau khi đi vòng quanh tảng đá Diệp Thành mới phát hiện xích huyết linh nguyên quả không hề nguyên vẹn mà đã bị cắn mất một miếng, hắn còn nhìn thẩy rõ ràng dấu vết của hai hàm răng để lại trên linh nguyên quả.

Không cần nói cũng biết linh nguyên quả này đã bị người ta ăn thừa để lại.

Diệp Thành bực mình mắng chửi: “Mẹ kiếp, ngươi ăn thì ăn cho hết đi, cắn một miếng có tác dụng gì?”

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành bỏ lại một câu mắng chửi rồi mới rời đi. Mặc dù xích huyết linh nguyên quả bị người ta cắn mất một miếng nhưng dù sao cũng có thể tăng ít nhất hai mươi năm tuổi thọ.

Diệp Thành quay về chỗ ngồi với gương mặt chẳng mấy dễ chịu, lúc này hắn mới nhận ra bên cái bàn mà Bích Du khi nãy ngồi đã có người khác ngồi vào, và nếu quan sát kĩ thì đây chính là Độc Cô Ngạo mặc hắc bào, lúc này ông ta đang nhàn nhã uống rượu quỳnh tương.

“Ngồi đây làm gì chứ?”, Diệp Thành khẽ giọng lẩm bẩm, hắn thu lại ánh mắt nhưng ngay khi hắn vừa thu lại ánh mắt thì liền cảm nhận được Bích Du ở bên đang nhìn mình.

Thấy vậy, Diệp Thành vội quay đầu đi.

Ở chính giữa không gian nhỏ bé, ông lão kia đã lại lần nữa bước lên vân đoan đảo mắt nhìn xung quanh rồi mới mỉm cười nói: “Đại hội đấu thạch chính thức bắt đầu”.
Chương 480: Tuyết Linh Chi Hoa

“Đại hội đấu thạch chính thức bắt đầu”.

Sau tiếng nói của Ông lão họ Dạ, người ở tứ phương tập trung ngồi thẳng dậy.

Không lâu sau đó, tảng đá được khắc số một lơ lửng trên vân đài.

“Giá thấp nhất một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá, người nào giá cao thì thắng”.

“Một trăm nghìn”, Ông lão họ Dạ vừa dứt lời, bên dưới đã có người hét giá.

“Ta trả hai trăm nghìn”, ngay sau đó, một giọng nói vang lên.

“Hai trăm năm mươi nghìn”.

“Ba trăm nghìn”.

Từng tiếng hô vang lên liên tiếp khiến bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp đang trầm lắng chợt náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều người ưng tảng đá số một này nên không tới mười giây, giá trị của tảng đá đã được người ta trả lên tới con số tám trăm nghìn vả lại người ta vẫn chưa dừng trả giá ở đó.

“Có cần phải ra tay không nhỉ?”, trên vị trí ngồi, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt xoa cằm, cách nhìn nhận của hai người hiếm khi mới thống nhất, “tảng đá số một kia trông cũng không tồi, tám phần là có bảo bối bên trong”.

“Đó là một cây tuyết linh chi hoa đã héo tàn”, khi cả hai người bàn tán thì Diệp Thành đang nhàn nhã thưởng rượu ở bên bất giác truyền âm cho bọn họ, thực ra sâu trong lòng hắn vẫn coi Ngô Tam Pháo là bằng hữu nên mới nhắc nhở, tránh bọn họ mất tiền oan.

“Tuyết linh chi hoa?”, Khô héo?”, nghe truyền âm của Diệp Thành, cả hai người đều quay sang nhìn hắn, mặt mày tỏ vẻ khó tin: “Không thể nào?”

“Tin hay không thì tuỳ”.

“Ta trả một triệu”, cuối cùng, một giọng nói hùng hồn vang lên, người trả giá là một lão già đeo mặt nạ quỷ, cái mặt nạ đó hết sức dị thường khiến người ta không thể nhìn thấu chân dung.

Ông ta vừa dứt lời, hiện trường chìm vào yên tĩnh, không ai trả giá thêm nữa.

Thấy vậy, Ông lão họ Dạ mới đảo mắt nhìn tứ phương, cười nói: “Còn ai tăng giá nữa không? Nếu không ai trả giá thêm thì tảng đá số một này thuộc về vị đạo hữu đây”.

Bên dưới, bầu không khí yên tĩnh lạ thường, mặc dù có người đang chần chừ nhưng quả thật không ai tăng giá thêm, chẳng phải tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông ta là một kẻ giàu có, một triệu đối với bọn họ mà nói là con số không hề nhỏ.

Thấy không ai trả giá, Ông lão họ Dạ mới nhìn sang lão già đeo mặt nạ quỷ, cười nói: “Vị đạo hữu này, có cần xẻ đá ngay trước mặt mọi người không? Nếu không xẻ thì đạo hữu phải bỏ ra số linh thạch gấp ba lần, cũng chính là ba triệu linh thạch”.

Nghe vậy, Diệp Thành ở vị trí ngồi đang mải lau một viên linh châu thì bất giác ngẩng đầu, nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân ở bên với vẻ mặt khói hiểu, hắn thắc mắc: “Tại sao không xẻ đá ngay trước mặt mọi người thì phải trả cái giá gấp ba lần?”

“Đương nhiên phải vậy rồi”, Thái Ất Chân Nhân giải thích: “Không ai biết bên trong có bảo bối, nếu như bên trong có bảo bối hay ho thì Thiên Long Cổ Thành có lẽ còn có thể trả cái giá cao hơn để mua lại nó cho nên mới đặt ra quy định này, đương nhiên, ngươi cũng có thể không xẻ đá nhưng phải trả cái giá gấp ba lần đem về tự xẻ, tới lúc đó, có bảo bối hay không thì người ngoài cũng không biết”.

“Đây…đây chẳng phải là điều ước bá vương sao?”, Diệp Thành bất giác lên tiếng.

“Chẳng còn cách nào khác, ai bảo người ta giỏi?”, Ngô Tam Pháo lên tiếng.

“Xẻ, xẻ luôn đi”, một lão già đeo mặt nạ khác cũng lên tiếng, một triệu linh thạch không phải con số nhỏ, nếu không xẻ trước mặt mọi người thì phải bỏ ra ba triệu linh thạch, kể cả là ông ta cũng nuốt không trôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK