Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2411: Cá cược

Diệp Thành đi theo Triệu Vân vào sâu trong quỷ thành.

Chẳng bao lâu sau, hai người lần lượt bước vào một cái quỷ môn.

Vừa bước vào thì khung cảnh đã xảy ra thay đổi, nơi đây là một không gian rộng lớn có sông có núi có rừng rậm xanh thẳm, sương mù âm u.

Ở đây có rất nhiều cấm chế cổ xưa cực kỳ huyền ảo.

Ngẩng đầu nhìn ra xa, trên từng ngọn núi nhỏ là từng sàn đấu, mỗi một sân đều tụ tập đầy người.

Đa số là tiểu quỷ, đại quỷ và Quỷ Vương, Minh Tướng lại hiếm thấy.

Tu vi của họ cũng đa số là Hoàng Cảnh và Chuẩn Thánh, Thánh Nhân không có mấy nhưng vẫn có, ai ai cũng vô cùng kiêu ngạo.

"Đánh, đánh hắn ta, thắng thì ông đây mời ngươi uống rượu".

"Đừng sợ coi, đứng lên đánh tiếp đi, ông đây tin tưởng ngươi".

"Mẹ nó ngươi đánh xem nào! Đòn sát thủ đâu, ra đòn sát thủ đi".

Nơi này vô cùng sôi động, từng tiếng hò hét vang dội tràn ngập phấn khích, còn ồn ào hơn bên ngoài.

"Nơi này là chỗ nào?", Diệp Thành kinh ngạc nhìn Triệu Vân hỏi.

"Sàn cá cược", Triệu Vân cười đáp: "Nói trắng ra là nơi cờ bạc, cách này kiếm tiền nhanh nhất".

Diệp Thành nghe vậy không khỏi giật giật khóe miệng, lộ ra vẻ cổ quái.

Địa phủ này đúng là muôn màu muôn vẻ.

Đây là âm phủ hả? Ngoài hơi tối chút thì chẳng khác gì trần gian, cảm giác như đây là ban đêm ở trên trần.

Khi nhìn thấy sàn cá cược này, nhân sinh quan của Diệp Thành lập tức bị lật đổ.

"Đi thôi, thử xem thế nào", Triệu Vân nói xong bèn kéo Diệp Thành đi tới một đỉnh núi rồi dừng lại dưới đài.

Sàn đấu kia y như sàn chiến đấu bình thường, tu tập đầy người, một đám đại tiểu quỷ hò hét inh ỏi như tiêm máu gà.

Diệp Thành nhìn thoáng qua dưới đài rồi ngó lên đài.

Trên sàn đấu tiếng nổ ầm ầm không ngớt bên tai, trận đấu đang diễn ra căng thẳng.

Lại ngó hai bên, một bên là đại quỷ có đầu trâu, tu vi không cao lắm, chỉ là Hoàng Cảnh, vẻ mặt hung ác dữ tợn.

Còn đối thủ của gã lại là một người cục mịch mặc giáp đen, tay cầm chiến mâu, sát khí cực kỳ dữ dội.

Có điều, nó trông có chút kỳ lạ, vẻ mặt chất phác, hai mắt trống rỗng chẳng có chút cảm xúc nào.

"Con rối?", Diệp Thành cau mày, không khỏi xoa cằm nói.

"Nói chính xác hơn là cương thi", Triệu Vân mỉm cười nói.

"Thấy ông lão kia không? Ông ta là chủ lôi đài, những cương thi kia đều là của ông ta", Triệu Vân chỉ vào một phía trên đài, nơi đó có một bãi đá, bên trên ngồi một ông lão áo đen, lại còn là Thánh Nhân hàng thật giá thật với cấp bậc Minh Tướng.

"Cược thế nào?", Diệp Thành liếc nhìn ông lão kia rồi nghiêng đầu ngó Triệu Vân, hắn càng quan tâm vấn đề này hơn.

"Rất đơn giản, đi lên đánh là được, trên đài có cấm chế sẽ tự động phân phối cương thi làm đối thủ, cấp bậc của nó sẽ cao hơn người khiêu chiến một cấp. Chẳng hạn như ngươi đi, là Hoàng Cảnh vậy thì đối thủ của ngươi sẽ là Chuẩn Thánh. Nếu ngươi thắng, Minh Thạch sẽ thuộc về ngươi, còn thua thì sẽ thuộc về chủ sân".

"Thì ra là vậy!", Diệp Thành cười, tự giác đeo mặt nạ vào để tránh bị người nhận ra.

"Đánh, đánh đi! Đánh đầu của gã, đó là mệnh môn".

"Trong lúc hai người nói chuyện thì tiếng hò hét lại vang lên, một đám xách theo bình rượu điên cuồng thét to, hận không thể xông lên giúp đỡ.

"Thú vị!", Diệp Thành khẽ cười, lẳng lặng nhìn trận chiến trên đài.

Cương thi cấp Chuẩn Thánh vô cùng khủng bố, có thể thi triển bí pháp thần thông, múa may chiến mâu vù vù chấn động, đánh quỷ thê thảm.

Lại ngó đại quỷ kia, điên cuồng gào thét lại bị đánh không ngóc đầu lên nổi, quả thật vô cùng chật vật. Mỗi khi gã muốn chống trả đều bị đánh ngược lại, cơ thể cũng bị đánh nổ tung rất nhiều lần.

Máu tươi bắn tung tóe khắp sàn đấu, đại quỷ nhanh chóng bị cương thi một mâu quăng xuống đài, mặt mũi cũng bị đánh cho biến hình.

"Còn ai khiêu chiến nữa không?", chủ sân duỗi lưng hỏi.

"Ta!", chủ sân vừa nói xong đã nghe thấy một đại quỷ hét lên.

Phải nói là đại quỷ tự tin một cách thái quá, cứ cảm thấy mình trông rết tuấn tú, hất hất đầu, vuốt vuốt tóc.

Song, động tác ấy của gã còn chưa làm xong đã bị Diệp Thành đẩy sang một bên, không rảnh nhìn ngươi tạo dáng.

Diệp Thành lên đài, đứng tại chỗ hung hăng vặn vặn cổ.

Chủ sân liếc nhìn Diệp Thành hỏi: "Cược bao nhiêu?"

"Nhiêu đây đi!", Diệp Thành vung tay lên, chỉ có khoảng mười miếng Minh Thạch được hắn lấy ra treo lơ lửng giữa không trung.

"Thấp nhất là... 500!", chủ sân nhàn nhạt nói.

"Nhiều vậy à", Diệp Thành ho khan, trông mong nhìn dưới đài, ánh mắt ngắm Triệu Vân hỏi: "Có Minh Thạch không?"

"Ta thật sự không có", Triệu Vân cũng ho khan, lắc lắc túi tiền, chẳng có đồng nào, còn sạch sẽ hơn cả cái mặt mo của hắn ta.

"Không có tiền ngươi lên quậy cái gì?", bên dưới liên tục vang lên tiếng chửi.

Đặc biệt là đại quỷ ban nãy, la to nhất.

Ông đây còn chưa tạo dáng xong đã bị ngươi đẩy sang bên cạnh, đã thế ngươi chỉ có mười mấy miếng Minh Thạch mà lại dám lên khiêu chiến.

Diệp Thành xấu hổ, cười ha ha: "Lần sau lại đến vậy".

"Không có Minh Thạch thì có thể dùng công đức bù", Diệp Thành còn chưa xuống đài đã nghe thấy chủ sân lạnh nhạt mở miệng.

"Vậy cũng được ư?", hai mắt Diệp Thành lập tức sáng như sao.

"1 công đức ngang ngửa với 1000 Minh Thạch", chủ sân ngáp một cái nói.

"Vậy ta sẽ cược công đức", Diệp Thành cười nói.
Chương 2412: Cương thi

"Được", chủ sân cũng vô cùng dứt khoát, quan trọng là ông ta rất có lòng tin với cương thi của mình, đè bẹp Hoàng Cảnh dễ như ăn cháo thôi.

"Sao không nói sớm!", Diệp Thành lập tức vui vẻ, sớm biết đến có chỗ tốt như này thì đã không đến biển Nghiệt giết Ác Long rồi, còn nguy hiểm nữa chứ.

"Cược bao nhiêu?", chủ sân khá hứng thú nhìn Diệp Thành hỏi.

"Trên sổ công đức này có bao nhiêu thì ta sẽ cược bấy nhiêu", Diệp Thành lấy sổ công đức ra ném lên không.

"Á đù, hơn 1400 công đức, tên kia điên rồi à!"

Câu nói của Diệp Thành khiến dưới đài ồ lên, cũng không phải chưa có ai cược công đức, nhưng chưa ai ra tay phóng khoáng như hắn.

Chẳng những họ mà chủ sân cũng không khỏi hơi sửng sốt.

Công đức cực kỳ quý giá, dính líu đến địa vị, còn dùng tốt hơn Minh Thạch. Hơn 1000 công đức, kia phải là con số lớn đến mức nào chứ.

Ông ta lập tức ngồi thẳng lên, híp đôi mắt già nua lại đánh giá Diệp Thành, dám làm như vậy thì chắc chắn có chiêu trò gì đó.

Nhưng vừa nhìn thì ông ta có thể khẳng định Diệp Thành chỉ là một Hoàng Cảnh, cũng không có che giấu tu vi.

Người duy nhất trông bình tĩnh ở hiện trường chắc là Triệu Vân.

Hắn ta là người biết rõ sức chiến đấu của Diệp Thành nhất, đừng nói cương thi cấp bậc Chuẩn Thánh, dù là Thánh Nhân thì cũng sẽ bị hắn đánh sấp mặt thôi.

Triệu Vân dám chắc may mà Diệp Thành chỉ có hơn 1000 công đức, nếu có nhiều hơn thì hắn sẽ không chút do dự mà cược hết.

"Một câu thôi, có cược hay không?", Diệp Thành cười nhìn chủ sân.

"Cược!", chủ sân lạnh nhạt đáp, lập tức vung tay áo lên, một con cương thi thoáng chốc xuất hiện trước mặt Diệp Thành.

Đó là một con cương thi Chuẩn Thánh, chỉ còn chút xíu nữa là đến Thánh Nhân, là một con khá mạnh mà chủ sân cố tình chọn.

"Sảng khoái!", Diệp Thành nhe răng cười, trong tay xuất hiện một thứ, là một cái chày gỗ khổng lồ.

"Đánh!", chủ sân quát, ra lệnh cho cương thi.

Ông ta vừa ra lệnh, con cương thi vẫn đứng im lập tức nhúc nhích, giơ tay đánh ra một chưởng nặng tựa ngàn cân.

Diệp Thành cười lạnh, nhấc chân đạp nát sàn đấu, múa may cái chày.

Chưởng và chày va chạm văng ra tia lửa nổ ầm ầm.

Rồi sau đó, mọi người ở đây đều ngửa đầu lên, hai con ngươi đồng loạt liếc về một phía, khóe miệng co giật.

Bọn họ đang nhìn cái gì vậy? Đương nhiên là nhìn cương thi kia bị một gậy của Diệp Thành đánh bay lên trời, cũng không biết có bay xa lắm không.

Vẻ mặt đặc sắc nhất chắc phải kể đến chủ sân kia, ông ta hoàn toàn ngơ ngác.

Kia chính là cương thi cấp Chuẩn Thánh đó, hơn nữa chỉ còn một xíu là đến Thánh Nhân, một tát đánh bay một vị Hoàng Cảnh cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng giờ, cảnh tượng trước mặt quả thật khiến ông ta không kịp trở tay.

Một con cương thi mạnh mẽ như vậy lại bị một Hoàng Cảnh đánh bay bằng một gậy, mẹ nó thua cũng nhanh quá đi chứ!

Ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thành thoáng chốc thay đổi.

Người xem dưới đài cũng đồng loạt nhìn về phía Diệp Thành, hắn là ai thế, sao lại mạnh kinh khủng như vậy!

Diệp Thành hất tóc, làm ra vẻ cũng hết sức đẹp trai.

Ác Long ở biển Nghiệt ông đây còn mặt không đỏ tim không nhảy giết liền một mạch 10 con, một con cương thi Chuẩn Thánh mà cũng muốn hạ gục ta á, nằm mơ hả?

Không phải ta khoác lác, dù ông có cử ra một cương thi cấp Thánh Nhân thì ta vẫn có thể đánh bay, ta trâu bò như thế đó.

"Hay!", sau phút giây im lặng, Triệu Vân hét lên một tiếng.

Hiện trường thoáng chốc nổ tung, không ngừng vang lên từng tiếng chậc lưỡi: "Một Hoàng Cảnh đó! Cái này cũng mạnh quá rồi, mở hack à!"

"Một chiêu đánh bay, đến giờ mà ta vẫn còn chưa hoàn hồn lại nữa này".

"Chẳng trách dám lấy hơn 1000 công đức cược, có tính toán hết rồi!"

"Ta thắng, đưa công đức cho ta", Diệp Thành vươn tay nói.

Khuôn mặt già nua của chủ sân thoáng chốc đen thui như đít nồi, rửa cũng không hết.

Ông ta đã quá đề cao cương thi của mình, cũng xem nhẹ Diệp Thành nên bị lừa một vố.

Giờ hay rồi, thua thảm luôn. Tuy ông ta là Minh Tướng, thua hơn 1000 công đức cũng không chịu nổi.

"Tiền bối, công đức", Diệp Thành vừa xoa tay vừa cười nói.

"Đương nhiên sẽ đưa!", chủ sân thổi râu trừng mắt, móc sổ công đức ra, giơ tay lên vô cùng đau lòng vạch một cái.

Sổ công đức của ông ta lập tức mất đi hơn 1000 công đức, mà sổ công đức của Diệp Thành lại có thêm 1000 điểm, trực tiếp tăng lên gấp đôi.

Diệp Thành mặt mày hớn hở, vui như tết, quả thật còn nhanh hơn việc giết Ác Long, hơn nữa còn việc nhẹ lương cao.

Cứ tiếp tục như thế, hắn có thể trực tiếp thăng lên Minh Tướng, có công đức còn cần gì phải đi mua thuốc gọi rồng.

Bên dưới toàn là tiếng cảm thán, nhìn mà không ngừng nuốt nước miếng.

Hơn một ngàn công đức thì phải giết bao nhiêu con Ác Long, gác bao nhiêu năm, áp giải bao nhiêu quỷ hồn chứ.

Nhưng chuyện lại cứ dễ dàng như thế, hơn 1000 nhẹ nhàng tới tay, sạch sẽ lưu loát chỉ trong một gậy.

"Nào, ta cược hết, tiếp tục đi", Diệp Thành cười hì hì, cất sổ công đức đi, vẫn ném lên không vô cùng nhiệt tình nói.

"Thực lực của ngươi quá mạnh, lão phu sẽ đổi cương thi cấp Thánh Nhân", chủ sân lạnh mặt nói: "Ngươi có thể chọn bỏ quyền".

"Đánh chứ, tại sao không đánh", Diệp Thành cong môi cười.

"Đây là ngươi nói đó", chủ sân nhanh chóng thả ra cương thi cấp Thánh Nhân dường như sợ Diệp Thành đổi ý.

Bị Diệp Thành lừa hơn 1000 công đức, ít ra cũng phải thắng lại chứ.

Chẳng mấy chốc, đối diện Diệp Thành đã xuất hiện một con cương thi.

Con cương thi này mặc áo giáp đen như một cây cọc đứng im không nhúc nhích, cơ thể nặng nề, khí thế mạnh mẽ.

Giữa trán nó có thần văn cổ xưa, quanh người thấp thoáng sấm sét, nhìn thôi đã thấy đáng sợ.

So với nó thì cương thi Chuẩn Thánh yếu hơn rất rất nhiều.
Chương 2413: Trận cá cược xôm tụ

Khách khứa bên dưới đều mở to mắt, tinh thần phấn chấn.

Hơn hai ngàn công đức, quả là một con số lớn, đúng là một canh bạc lớn.

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn, muốn nhìn xem một người có thể một gậy đánh bay cương thi Chuẩn Thánh như Diệp Thành có thể đánh được cương thi Thánh Nhân không.

Không ít người đã lấy tinh thạch ký ức ra, muốn mô phỏng hình ảnh tiếp theo lại, để khi rảnh rỗi lại đem ra khoe.

Chủ sân ngồi thẳng, tư thế chỉnh tề, đôi mắt sáng ngời tỉnh táo, mơ hồ có thể thấy được còn có chút xảo quyệt.

Cương thi Thánh Nhân này là át chủ bài mạnh nhất của ông ta.

Không phải cương thi bình thường, nó là bí thuật hùng mạnh, có sức chiến đấu ngang với Thánh Vương, hung mãnh vô cùng.

Một cương thi như vậy, đánh với một Hoàng Cảnh, không lý do gì lại thua cả.

Cũng có nghĩa, công đức mà ông ta thua vẫn có có thể lấy lại được, không chỉ thắng lại được mà còn có thể kiếm thêm hơn một ngàn.

Cách đó không xa, Triệu Vân đã tìm được một nơi thoải mái, khoanh hai tay, dựa vào một cây cột, hứng thú nhìn qua.

Liếc nhìn Diệp Thành, rồi lại thương hại nhìn chủ sân.

Qua trận này, chủ sân kia nói không chừng sẽ ho ra máu mất.

Thánh Nhân chân chính cũng chưa chắc là đối thủ của Diệp Thành, huống chi là một cương thi chứ, trận này căn bản không có gì hồi hộp cả.

“Cấp Thánh Nhân, chắc hẳn khả năng chiến đấu rất tốt”. Trên chiến đài, Diệp Thành hà một hơi vào Lang Nha Bổng, chà sát sáng bóng.

Người là Hoang Cổ Thánh Thể, không hề có áp lực, trước ngưng tụ nguyên thần, sau đó nung chảy thánh cốt, vừa sinh ra đã có khả năng chiến đấu vượt cấp rồi.

“Đánh”. Chủ sân đứng dậy, ra lệnh.

Vừa dứt lời đã thấy cương thi Thánh Nhân chuyển động, tay nắm bí pháp, tự mình sử dụng thần thông, xoay người giữa lòng bàn tay.

Một chưởng của nó đẩy ra cả một vùng biển máu, bên trong còn có huyết long gào thét, kéo theo một làn sóng kinh người, như muốn bao phủ Diệp Thành.

Đó là một bí pháp đáng sợ, biển máu kỳ dị, có phong ấn và sức mạnh chiếm đoạt, nếu một Hoàng Cảnh bình thường trúng chiêu thì sẽ tan thành tro bụi ngay lập tức.

Nhưng vấn đề là, Diệp Thành không phải cấp Hoàng Cảnh bình thường.

Cương thi ra tay mạnh mẽ, hắn cũng không thua kém, Lang Nha Bổng hóa thành thần kiếm, một kiếm chém vào tiên hà, bổ đôi biển máu cương thi.

Cương thi lại tấn công đến, giữa trán phóng ra một luồng sáng u tối, nhắm vào nguyên thần, vô cùng lạnh lẽo, âm u tột cùng.

Diệp Thành cười lạnh, Cửu Đạo Thần Thương bỗng chốc hóa thành một, sấm chớp vây quanh, xuyên qua không gian hư vô, uy lực vô cùng nặng nề.

Luồng sáng âm u đối đầu với thần mang, hai bên va chạm, có tiếng động vang vọng, tỏa ra tia lửa sáng khiến hai người trông như những ngôi sao.

Luồng sáng âm u của cương thi thất bại, bị thần mang của thần thương phá vỡ.

Thế nhưng, cương thi không có nguyên thần, nên thần mang của thần thương đối với hắn mà nói cũng không gây trở ngại gì, chỉ là ở giữa trán có một vết máu mà thôi.

Máu tươi của cương thi có màu xanh lục như tràn ra giữa trán, nhưng chỉ trong chốc lát đã ngưng chảy, miệng vết thương cũng khép lại.

Khả năng phục hồi kinh người như vậy khiến khách khứa đều ngạc nhiên, cương thi cấp bậc Thánh Nhân, vốn đã đáng sợ rồi, lại thêm khả năng khôi phục nữa thì càng kinh sợ.

Bọn họ càng thấy sợ hãi với sức chiến đấu của Diệp Thành hơn, có thể phá giải được đòn tấn công mạnh, hơn nữa còn ổn định chiếm thế thượng phong, hắn chắc hẳn phải lợi hại lắm mới làm được.

Chủ sân cũng không còn bình tĩnh được nữa, lại xem nhẹ Diệp Thành rồi.

Cấp bậc Hoàng Cảnh này, rõ ràng là rất kỳ quái.

Không biết tại sao, đột nhiên ông ta lại có dự cảm không tốt, cảm giác như cương thi Thánh Nhân sẽ thua, ông ta sẽ mất sạch công đức.

Nghĩ đến đây, ông ta lại ra lệnh chết cho cương thi: “Cho dù phải trả bất cứ giá nào, cũng phải tiêu diệt hắn cho ta”.

Khí thế của cương thi lập tức bùng nổ, thân thể chuyển động, cao lên không ít, áo giáp nứt vỡ, phủ đầy các ký hiệu ma quỷ.

Móng tay của nó dài hơn đến kỳ lạ, có ánh sáng lành lạnh lóe lên, rất nhiều bí pháp đều ngưng tụ trong ngón tay, đâm thẳng về phía Diệp Thành.

“Ngươi kém xa quá”. Diệp Thành cười nhạt, chân bước trên không, thoát khỏi ngón tay của cương thi, chớp mắt đã vòng ra sau lưng.

Không nói lời nào đã nâng gậy lên đập xuống.

Cương thi trúng chiêu, đầu đã bị trúng một gậy, suýt nữa đã nổ tung, máu bắn khắp nơi, nhưng vết thương khép lại với tốc độ nhanh chóng.

Chậc, Diệp Thành có hứng thú tồi, một gậy này đáng sợ bao nhiêu, hắn cũng biết rõ, nhưng lại không đạp vỡ được đầu cương thi.

Gió lạnh thổi đến, trong tay cương thi có thể một chiến mâu.

Đúng là Thánh Nhân Binh, bên trên khắc đầy ký hiệu ma quỷ, tỏa ra ánh sáng u ám, có thể nghe thấy tiếng ma quỷ kêu rên, chiến mâu tự mình chuyển động.

Khí thế cương thi mạnh mẽ, vung chiến mâu lên, đâm xuyên qua.

Diệp Thành rất thoải mái, dùng thánh thể chiến đấu, một gậy đánh cương thi lảo đảo, liên tục lùi về sau, đạp vào chiến đài phía sau.

Cương thi không có suy nghĩ, chỉ biết tấn công, sau khi ổn định cơ thể thì lại đánh tiếp, miệng phun tinh hỏa, hóa hành biển lửa.

“Biết cũng không ít chiêu nhỉ!”. Diệp Thành khẽ nhếch miệng, trong lòng chợt suy nghĩ, triệu hồi dị tượng Hỗn Độn Giới và Hoàng Kim Thần Hải.

Dị Tượng và Thần Hải giao nhau, khí thế hào hùng, bao phủ biển lửa.

“Đây… Đây là dị tượng gì vậy?”. Người bên dưới kinh ngạc.

“Dị tượng khổng lồ như vậy, hắn đã tu đạo gì vậy”.

“Hoàng Kim Khí Huyết, hắn là Hoang Cổ Thánh Thế”. Chủ sân kinh sợ, như đã nhận ra được huyết mạch đáng sợ của Diệp Thành.

“Hỗn Độn Đạo”. Triệu Vân nhíu mày, cũng rất kinh ngạc: “Vũ trụ này của bọn họ, quả là nhân tài xuất hiện liên tục”.
Chương 2414: Nhớ mặt ngươi rồi!

Âm thanh kinh ngạc vang lên khắp nơi, khiến cả ngọn núi chấn động.

Lúc nhìn lại mới biết Diệp Thành đã nắm lấy một chân của cương thi, hung hăng đập lên chiến đầu, đống đổ nát bay đi.

Ném người, thủ pháp chiến đấu nhất quán trước này của Diệp Thành, thường dùng ở dương gian, khi đến âm phủ đấu với cương thi cũng có thể ném một cách thuận lợi.

Nhìn lại cương thi, thân xác vỡ vụn, máu xanh lục chảy ra như suối.

Nó vẫn muốn tấn công tiếp, nhưng còn chưa dùng đến bí pháp Nhất Tông thì lại bị Diệp Thành nâng lên, đập vào chiến đài.

Ngọn núi chấn động, chiến đài lập tức vỡ nát, hiện trường hỗn loạn.

Âm thanh vang dội vang lên liên tục, cảnh tượng vô pháp vô thiên xảy ra, cương thi Thánh Nhi bị một tên súc sinh như Diệp Thành đập xuống đất hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không ngừng.

Cảnh tượng này quả thực rất dọa người, mấy tiểu quỷ bên dưới đứng nhìn đến ngây ngốc, mỗi lần Diệp Thành quăng xuống, tiam can bọn họ lại đạp mạnh, chưa từng thấy thứ gì như vậy bao giờ.

Chủ sân cũng run rẩy khóe miệng, đã từng nghe đến uy danh của Hoang Cổ Thánh Thể, nhưng tận mắt nhìn thấy thì vẫn kinh sợ.

Có lẽ là động tĩnh quá lớn, nên những người đánh cược ở ngọn núi khác cũng bị kinh động, đều kéo đến, đứng trên ngọn núi này.

Số lượng không ít, đứng đầy cả bốn phương, đại quỷ tiểu quỷ và quỷ vương đều có mặt, hình thái khác nhau.

Lúc nhìn thấy cảnh này thì đều kinh sợ hóa đá tại chỗ.

“Người… Người này là ai vậy! Đánh… Đánh cả cương thi Thánh Nhân sai?”

“Từ khi nào mà Minh Giới xuất hiện một Hoàng Cảnh đánh giỏi đến vậy chứ!”

“Chẳng lẽ, chính là người đã giết chết ác long ở Nghiệt Hải sao?”

“Đeo mặt nạ nên không nhìn rõ vẻ ngoài, nhưng sức chiến đấu kinh khủng như vậy, rõ ràng chính là người giết ác long kia”.

“Hoang Thể Thánh Cổ”. Những người bị thu hút đến, kể cả người xem hay các chủ sân thì đều vô cùng kinh sợ khi thấy cảnh tượng này.

Có thể làm chủ sân ở những trận đấu cược, có ai lại không phải Minh Tướng chứ.

Thân là Minh Tướng hiểu biết càng nhiều hơn, ở Minh Giới có một Hoang Cổ Thánh Thể, được gọi là Đế Quân, sánh vai với Minh Đế.

Nhưng bọn họ rất bất ngờ, Minh Giới đã xuất hiện Đế Quân, mà còn có Hoang Cổ Thánh Thể thứ hai, hơn nữa còn vượt ngoài dự đoán mọi người như vậy.

Âm thanh vang dội không biết khi nào biến mất, đại chiến kết thúc rồi.

Diệp Thành chỉnh lại góc áo, chỉnh lại tóc tai mình.

Còn về đối thủ cương thi Thánh Nhân của hắn thì đang nằm trong hố, không còn hình người, chỉ còn một đống bầy nhầy.

Yên lặng, tĩnh mịch đến kỳ lạ, tất cả mọi người đều nhìn Diệp Thành như thể nhìn quái vật vậy, hắn là yêu nghiệt, bá đạo.

“Ta thắng rồi, công đức”. Yên tĩnh kéo dài, lại bị giọng điệu của Diệp Thành cắt ngang, vui vẻ hớn hở nhìn chủ sân.

Sắc mặt chủ sân run rẩy, há miệng, vẻ mặt u ám.

Hôm nay ông đây dính phải vận cứt chó gì vậy? Vận “may” thế nào mà gặp phải Hoang Cổ Thánh Thể, thua một lần rồi lại thua lần thứ hai.

Hơn nữa, lần sau còn thua thảm hơn lần trước, trước sau cộng lại cũng hơn ba ngàn công đức, ông đây phải mất bao nhiêu năm mới lấy lại được!

Trong lòng ông ta đang tự tát mình mấy cái.

Tự mình gây ra, là do tự mình gây ra, không đổ lỗi cho người khác được.

Lúc trước người tiền không đủ, lần sau phải đến tiếp, nhưng ông ta thì hay rồi, cứ nói công đức ngang với Minh Thạch, kéo người quay về.

Được thôi! Hai trận chiến này, hơn ba ngàn công đức đã mất rồi.

“Đưa đi chứ! Đừng có trốn tránh”. Người bên dưới hô lên.

Bình thường không ít người cũng thua tiền, con mẹ nó đều phải nhẫn nhịn hay soa? Bây giờ thấy chủ sân thua công đức, thực sự rất vui.

Các chủ sân trên núi khác cũng chậc lưỡi.

Chuyện này không nghe thì không biết, vừa nghe thì đã giật mình, công đức nhiều như vậy, đúng là kinh sợ.

Không ít người đã âm thầm nhớ Diệp Thành, tên này rất mạnh, phải đề phòng, không chừng ngày nào đó là đến bọn họ thôi.

Đánh cược, cược là ai thắng, người mạnh như vậy, cương thi Thánh Nhân cũng bị đánh tàn, ai đánh được hắn chứ.

Dưới ánh nhìn của mọi người, chủ sân lấy ra sách công đức của ông ta.

Vẻ mặt ông ta đau đớn và day dứt, đầu ngón tay vừa lướt xuống thì hai ngàn công đức đã mất rồi, lập tức bật khóc.

Diệp Thành ôm sổ công đức, nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Nhìn thấy con số bên trên gần đến năm ngàn thì vui vẻ, còn thiếu hơn năm ngàn nữa thì sẽ đủ thăng cấp lên Minh Tướng.

Đến lúc đó, chỉ cần tăng tu vi thì hắn có thể đến chỗ phán quan đồi giấy thông quan rồi, có thể gặp được Sở Linh rồi.

Nghĩ đến đây, hắn ném sổ công đức lên không, hiên ngang nói: “Bỏ hết toàn bộ vào đi, nào, tiếp tục”.

“Cút”. Chủ sân quát lớn.

Còn đến nữa, con mẹ nó, ngươi có đạo đức không, nhiều chiến đài như vậy mà cứ để một mình ông đây chịu chết sao?

Hai trận cược thua hơn ba ngàn công đức, ông đây suýt nữa đã hạ xuống Thân Vị rồi, cực khổ mấy trăm năm, đều bị người rút sạch.

Ông đây không có cương thi Thánh Vương, nếu không nhất định sẽ lấy ra, đánh khóc ngươi, xóa sạch công đức ngươi.

Diệp Thành ho khan, khẽ cười, rồi cất sổ công đức vào.

Quả thực cũng hơi tàn nhẫn, nếu cược tiếp, Thần Vị của chủ sân cũng không giữ được, dù sao cũng phải giữ lại cho người ta chút ít, làm người không nên quá đáng.

Kết quả là, hắn nhìn các chủ sân trên núi khác.

Vừa nhìn thì mấy chủ sân kia đều bất giác run rẩy khóe miệng.

Ông đây nhớ mặt ngươi rồi, đừng hòng đến làm tiền bọn ta.

Thua ba mươi ngàn Minh Thạch cũng không vội, nhưng không thể thua công đức được.

Vị chủ sân này, chính là ví dụ đẫm máu, bọn ta cũng không muốn rơi vào kết cục như ông ta, ngươi thấy chỗ nào mát mẻ thì cứ đi đi.

Diệp Thành khẽ nhếch miệng, một đám Minh Tướng, mà lại nhìn hắn như phòng cướp vậy, cảm giác này không tốt chút nào.

Triệu Vân nhìn mà buồn cười, khẽ xua tay, gọi Diệp Thành đến, tỏ ý hắn mau rời đi đi, nếu không sẽ bị đánh mất.

Diệp Thành cũng cảm nhận được cơn gió lạnh lẽo sau lưng thổi đến.
Chương 2415: Trộm

Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Thành cất sổ công đức rồi rời đi.

Sau lưng là từng đôi mắt sùng bái như nhìn một vị thần, người ta cược một ngàn trận cũng chẳng kiếm được nhiều như hắn.

Chủ sân ôm ngực, khuôn mặt già nua đen kịt, con ngươi đỏ bừng, đau lòng muốn chết, còn khó chịu hơn cả giết ông ta nữa.

Đây là lần đầu tiên ông ta thua thê thảm như vậy trong nhiều năm làm Minh Tướng.

Rất nhiều chủ sân đều thổn thức, cảm thấy thương thay ông ta, song cũng có một cảm giác nghĩ mà sợ, may mà lúc trước Diệp Thành không đến chỗ bọn họ.

Chuyện này coi như một bài học, bọn họ đều sẽ chú ý hơn, nhất định phải nhìn nhận Diệp Thành chính xác hơn, không thì chắc chắn hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

"Có thực lực mạnh thì muốn làm gì thì làm, số công đức kia không biết bằng bao nhiêu năm của chúng ta ấy chứ? Chưa gặp ai yêu nghiệt như hắn".

"Ta mà có thực lực kia thì ta cũng quẩy, quẩy tung nóc luôn".

"Chắc chủ sân hối hận thúi ruột luôn, tự mình đào hố chôn mình".

Giữa tiếng bàn tán, đám đông chậm rãi tản đi về các đỉnh núi.

Trận cá cược lại tiếp diễn, tiếng hò hét vang vọng khắp đất trời, người so đấu thì chẳng thấy gì, kẻ hóng hớt lại reo hò cực kỳ vang dội.

Chẳng biết bao giờ, bỗng thấy một người đi vào sàn cá cược.

Đó là một người cao to vạm vỡ, lưng hùm vai gấu để tay trần, tướng đi vô cùng hống hách, mặt mày dữ tợn như bọn cướp.

Người đó không phải ai khác chính là Diệp Thành đã thay đổi vẻ bề ngoài, định trở về kiếm thêm một vố, công đức ở đây dễ kiếm nhất.

"Thông minh như ta thì cuối cùng vẫn quay trở lại thôi", Diệp Thành hất tóc, lượn một vòng mới bước lên một ngọn núi.

Chủ sân kia là một ông lão xấu xí.

Ông ta thấy Diệp Thành lên đài thì híp đôi mắt nhỏ lại nhìn.

Ông ta quan sát một hồi bèn đứng dậy, hít sâu một hơi rồi hét lên: "Người đâu tới mau! Tên kia lại tới nữa rồi".

Một câu khiến khóe miệng Diệp Thành giật tăng tăng, cái này cũng nhận ra được à?

Thoáng chốc, hơn bảy, tám mươi chủ sân đều chạy tới.

Hay rồi! Diệp Thành bị vây quanh ba vòng trong ba vòng người.

Chủ sân thua hai trận lúc trước cũng có mặt trong số đó, mặt mày đen kịt, thổi râu trừng mắt trông vô cùng đáng sợ.

"Ý gì đây?", Diệp Thành ho khan một tiếng rồi không khỏi lui về phía sau.

"Không có ý gì", các chủ sân cười ha ha đáp, thấy hắn sợ sệt thì có vài người bắt đầu xắn tay áo lên.

Sau đó, Diệp Thành đã bị đánh, một đám Minh Tướng cấp Thánh Nhân như ăn thuốc nổ, như tiêm máu gà.

Chẳng mấy chốc, Diệp Thành đã bị ném ra ngoài và bị một đám chủ sân đánh cho không ngóc đầu dậy nổi, ra tay cũng chẳng chút kiêng dè.

Nhưng cũng phải công nhận là thằng nhóc kia rất có nghị lực, suýt nữa bị đánh chết mà vẫn mặt dày mày dạn, tiếp tục biến thành người khác chui vào.

Sau đó, hắn lại đi ra với dấu chân đầy người.

Kế tiếp, tên kia sẽ hóa trang thành đủ mọi dáng vẻ chui vào sàn đấu. Chẳng hạn như hóa thành mình người đầu trâu, mình người đầu ngựa.

Có điều, lần nào cũng bị nhận ra, sau đó lại bị đánh.

Đa số các chủ sân đều có ánh mắt sáng như tuyết, còn cực kỳ đoàn kết, thấy Diệp Thành thì lập tức giải tán.

Cho rằng họ mắt mù, lừa một lần không được còn định lừa tiếp à? Loại như ngươi, xứng đáng bị đánh.

Sau chuyện này, Diệp Thành quả thật trở thành kẻ cướp, các chủ sân đều đề phòng hắn, có bài học mất máu như vậy thì không phòng không được.

Đây không biết là lần bao nhiêu Diệp Thành bị ném ra khỏi sàn cược.

Lần này bị đánh có chút thảm, mặt mày bầm dập xanh xanh tím, chống cái eo già, đến cả đi đường cũng khập khiễng.

Lại ngó cái đầu thì y như ổ gà, bị người ta cào cấu lộn xộn, còn chảy máu mũi, đi đường lau mãi không xong.

"Ơ, lại bị đánh à?", Triệu Vân thấy Diệp Thành chật vật như vậy thì khoanh tay vui như tết, cười nham nhở.

"Đừng nói nữa, toàn là nước mắt cả", Diệp Thành nhe răng trợn mắt.

"Công đức rất quan trọng với ngươi à?", Triệu Vân cười hỏi.

"Quan trọng, rất quan trọng, ta cần phải tăng cấp bậc mình lên Minh Tướng, chỉ có vậy mới có thể tìm phán quan đòi văn kiện thông qua cửa khẩu", Diệp Thành nói xong bèn nhìn về phía cầu Nại Hà giống như có thể trông thấy Sở Linh đứng trên đầu cầu cách muôn trùng xa xôi.

"Hèn chi lại liều mạng như vậy", Triệu Vân không khỏi lắc đầu cười.

"Đúng là định ép ta đi giết Ác Long mà!", Diệp Thành gãi đầu.

"Với thực lực của ngươi thì cũng chẳng mất bao lâu đâu".

"Cũng đúng", Diệp Thành vô mông đứng dậy, nhìn xung quanh một vòng rồi đi thẳng vào cửa hàng lớn nhất.

Nếu muốn đi giết Ác Long thì chắc chắn không thể thiếu thuốc dụ rồng.

Cửa hàng khá lớn nằm trong thành, đồ đạc trong cửa hàng cũng đủ loại kiểu dáng, nào là đồ vàng mã, đan dược, bí pháp... Cái gì cần có cũng có.

Chủ nhân cửa hàng là một ông lão béo để ngực trần trông vô cùng mập, mặt mũi hiền lành y như Phật Di Lặc.

"Có thuốc dụ rồng không?", Diệp Thành nói thẳng mục đích đến đây của mình.

"Một ngàn Minh Thạch một túi", ông lão béo cười hì hì nói.

"Không có Minh Thạch, dùng công đức đổi được không?", Diệp Thành hỏi.

"Một công đức có thể đổi được một ngàn Minh Thạch, ừ cũng có nghĩa là một công đức đổi được một túi thuốc gọi rồng, ngươi muốn bao nhiêu?"

"Năm mươi!", Diệp Thành nói xong bèn móc sổ công đức ra cũng lười mặc cả vì thời gian của hắn vô cùng quý giá.

Ông lão béo vui như tết, năm mươi công đức không phải là một con số nhỏ. Hoặc có thể nói, đây là một vụ mua bán lớn.

Diệp Thành chuyển năm mươi công đức đến sổ của ông lão béo, nhận lấy túi thuốc dụ rồng xong bèn rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK