Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1361: Sự quyết đoán của tiên nhân

Giết! Giết cho ta!

Phía Nam Sở vẫn có tiếng hô giết rung chuyển bầu trời.

Mặc dù chín ma tướng đã bị giết nhưng binh tướng của Thiên Ma vẫn đang ùn ùn kéo đến như thuỷ triều dâng.

Thấy vậy, Cơ Tuyết Băng kéo lê thân thể bị thương, một lần nữa tham gia vào trận chiến.

Tu sĩ Đại Sở đã hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, không có chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên kia, họ chiến đấu vô cùng khó khăn, vất vả, mỗi lần đẩy lùi được đại quân Thiên Ma một bước, họ đều phải trả cái giá đẫm máu.

Chặn lại! Chặn lại!

Trong đại điện Thiên Huyền Môn toàn là những tiếng hét như thế này, dù là tu sĩ Chuẩn Đế trẻ tuổi hay tu sĩ Chuẩn Đế lớn tuổi cũng đều đỏ mắt.

Bùm! Rầm! Uỳnh!

Nhưng trong mấy màn nước huyễn thiên khác lại truyền ra những âm thanh thế này, thu hút ánh nhìn của họ về phía đó, đến khi nhìn thấy cảnh tượng trong màn nước, sắc mặt họ lại tái đi.

Năm lãnh thổ lớn của Nam Sở cũng nổ ra trận huyết chiến kinh thiên động địa, Thiên Ma đã lẻn vào thông qua truyền tống vực môn.

Giết!

Hậu duệ cửu hoàng, chư vương các đời đều tham gia vào trận huyết chiến.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trận chiến thảm khốc, từng nhóm từng nhóm tu sĩ Đại Sở hoá thành huyết vụ, nhuộm đỏ vùng đất Nam Sở.

Trong đại điện trụ sở chính của Thiên Đình, Hồng Trần Tuyết dàn dụa nước mắt, bà vẫn chăm chú ngẩng đầu nhìn lên Thái Cổ Tinh Thiên.

Bà ở đây nhìn những ngôi sao của chín mươi nghìn cảnh giới Chuẩn Thiên của quân viễn chinh Đại Sở lần lượt biến mất, mỗi ngôi sao là một sinh mệnh, trong đó có các sư huynh của bà, cả đời này không thể gặp lại nữa.

Sư phụ chết rồi, sư nương chết rồi, đồ nhi chết rồi, các sư huynh cũng đều đã chết, bà vô thức ôm lấy cánh tay, người không khỏi run lên, chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi và cô đơn như bây giờ.

Mà lúc này, bà vẫn đang nhìn thấy các vì sao liên tục biến mất.

Những ngôi sao đó là tu sĩ của Đại Sở, ngôi sao biến mất đồng nghĩa với việc họ đã tử trận, nhìn đại quân Thiên Ma với số lượng đông không thể đếm được, sắc mặt bà trắng bệch, trong trận chiến này, tu sĩ Đại Sở rất khó để trở mình được nữa.

Lúc này một người bước vào từ ngoài điện, chính là Phong Tế.

“Thánh chủ, người mà Thánh chủ cần tìm đã được đưa đến rồi ạ. Ta…”, Phong Tế chắp tay hành lễ, nhưng thấy Hồng Trần Tuyết nước mắt dàn dụa thì lại do dự không nói tiếp.

“Đưa vào đây”, nước mắt trên mặt Hồng Trần Tuyết lập tức bốc hơi, bà lại một lần nữa lấy lại vẻ lãnh đạm và uy nghiêm như thường ngày.

Sau đó, chín bóng người lần lượt bước vào đại điện.

Chín người này dáng người cao thẳng, khoác trên mình bộ áo giáp như những tướng quân, trên người có sát khí, khuôn mặt bể dâu, điều kỳ lạ là tất cả đều là người phàm.

Nếu Diệp Thành ở đây chắc chắn sẽ giật mình, bởi trong chín người này có một người mà hắn biết.

Đó là đại tướng quân uy phong của nước Triệu ở thế giới phàm trần: Sở Hùng.

Năm xưa, Diệp Thành xuống núi tu luyện chạm trán với Huyết Vu rồi bị thương nặng, chính Sở Hùng đã xông tới, vung đao lên chém chết Huyết Vu đó.

Cũng giống như Sở Hùng, tám người còn lại đều là tướng quân của thế giới phàm trần, hơn nữa đều là tướng quân luôn giành chiến thắng, xông pha chiến trường, chinh chiến cả đời chưa bao giờ thất bại.

“Bái kiến thượng tiên!”, chín người đều rất cung kính, chắp tay cúi đầu trước Hồng Trần Tuyết.

“Biết tại sao ta gọi mọi người tới không?”, Hồng Trần Tuyết khẽ hỏi.

“Dạ… Không ạ”, chín người đáp lời, họ không biết tại sao tiên nhân lại đưa mình tới đây, nhưng nhìn Thái Cổ Tinh Thiên đầy sao, trên mặt họ lộ vẻ chấn động, họ cảm thấy tiên nhân đều gười thần thông quảng đại, không phải người mà người phàm như họ có thể so sánh được.

“Đại Sở chiến tranh loạn lạc, ta cần các vị giúp đỡ”, Hồng Trần Tuyết lại nói.

“Mạt tướng không dám chối từ”, chín người quỳ một gối dưới đất, giọng nói mạnh mẽ vang dội, trên mặt là vẻ quyết tâm, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. Thân là tướng quân, họ phải bảo vệ gia đình, bảo vệ tổ quốc, có chiến tranh, họ chưa bao giờ nao núng, dù là chiến tranh giữa các thần tiên, nếu có mệnh lệnh, họ cũng không quản ngại khó khăn, xông pha trận mạc.

“Ta không cần mọi người ra chiến trường”, Hồng Trần Tuyết nhẹ giọng nói.

“Không… Không ra chiến trường?”

“Ta cần mọi người ở lại đây, chỉ huy tu sĩ Đại Sở đánh trận”.

“Mạt… Mạt tướng sợ không làm được”, nghe vậy, chín người đều run lên, tiên nhân ở mãi trên cao, nói chuyện với tiên nhân họ đã run rẩy sợ hãi rồi, huống hồ là chỉ huy tiên nhân đánh trận, họ nghĩ còn không dám nghĩ.

“Đây là chiến trường của mọi người”, Hồng Trần Tuyết nâng cao giọng, mang theo vô vàn uy nghiêm: “Trận chiến này liên quan đến sinh tử của vùng đất này, tất cả tu sĩ đều phải tham gia chiến đấu, mọi người đều là tướng quân cả đời chưa bao giờ thất bại, ta cần sự sáng suốt với tư cách là thống soái của mọi người, giúp Đại Sở đánh thắng trận này”.

Nghe vậy, chín người phía Sở Hùng đều nhíu mày.

Họ đều là tướng quân chinh chiến sa trường lâu năm, người bình thường không thể so sánh, sao lại không nghe ra ý của Hồng Trần Tuyết? Chắc chắn Đại Sở đã tới giây phút vô cùng nguy nan, đến Hồng Trần Tuyết chỉ huy tác chiến cũng phải ra trận, họ có thể tưởng tượng được trận chiến này khốc liệt nhường nào.

“Chung Tiêu xin nhờ các vị”, Hồng Trần Tuyết hơi khom người, cung kính hành lễ với chín người.

“Mạt tướng nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh”, chín người phía Sở Hùng lại một lần nữa quỳ một gối xuống đất, được tiên nhân hành lễ là vinh quang vô thượng, chỉ huy tiên nhân tác chiến lại càng là vinh quang chí cao.

Nhưng họ đều biết, khi mang theo vinh quang tối cao này, đồng thời trên lưng cũng phải gánh theo trọng trách nặng nề như núi, mỗi mệnh lệnh của họ đều liên quan đến sống chết của tu sĩ Đại Sở, cũng liên quan đến sự sống còn của Đại Sở.

“Phong Tế, nói cho họ biết Thái Cổ Tinh Thiên và tình hình Đại Sở hiện tại đi”, Hồng Trần Tuyết nhìn Phong Tế.

“Thánh chủ…”

“Thực thi mệnh lệnh”, giọng Hồng Trần Tuyết vang vọng, bà bước ra khỏi đại điện, truyền âm lại: “Cả Thiên Đình đều phải nghe theo mệnh lệnh của họ vô điều kiện”.

“Tuân… Tuân mệnh”, Phong Tế hít sâu một hơi, lúc trước Hồng Trần Tuyết bảo ông tìm tướng quân thường thắng của thế giới phàm trần, ông vẫn luôn không hiểu tại sao, bây giờ thì ông đã hiểu, tim đập thình thịch không ngừng. Với định lực của ông cũng không khỏi khâm phục sự quyết đoán của Hồng Trần Tuyết, để người phàm chỉ huy tu sĩ tác chiến, đương nhiên ông không có được sự quyết đoán này…

Bên này, Hồng Trần Tuyết đã tới một ngọn linh sơn nằm sâu trong trụ sở chính của Thiên Đình.

Trên đỉnh linh sơn có một cái ao linh trì, mà Diệp Thành bị thương nặng thì đang ngồi xếp bằng trong đó.

Hồng Trần Tuyết bước đến, dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt mệt mỏi, đầy thăng trầm của Diệp Thành, đôi mắt đẹp như nước nhìn hắn mê say, lúc này bà nhìn hắn như đang nhìn sư tôn Hồng Trần của mình.

“Ngươi từng nói chưa tới lúc đường cùng thì ta không được ra chiến trường, cũng không được giao quyền chỉ huy tu sĩ Đại Sở cho tướng quân phàm trần”, Hồng Trần Tuyết hẽ nói: “Nhưng bây giờ thật sự đã tới lúc đường cùng, ta không thể không ra trận, không thể không thực thi mật lệnh mà ngươi đã giao cho ta ngày đó”.

Có lẽ Phong Tế không biết rằng người quyết đoán không phải Hồng Trần Tuyết, mà là thống lĩnh Đại Sở Diệp Thành.

Trước khi Diệp Thành dẫn quân viễn chinh tới Bắc Sở đã đoán trước được tu sĩ Đại Sở sẽ phải toàn bộ tham chiến, trong đó bao gồm cả Hồng Trần Tuyết chỉ huy tác chiến, vậy nên hắn mới giao cho bà mật lệnh đó.

Không ngờ thời khắc rơi vào đường cùng lại đến nhanh như vậy.

Quân viễn chinh ngoại trừ Diệp Thành thì đều đã bị diệt sạch, sức chiến đấu đỉnh phong của tu sĩ Đại Sở cũng chịu một đòn kinh hoàng mang tính huỷ diệt.

Hồng Trần Tuyết là cảnh giới Chuẩn Thiên, cần phải ra trận, bà phải ra chiến trường, không thể không trao lại quyền chỉ huy cho người khác, tuy tu sĩ cao ngạo xa cách nhưng đôi lúc trí tuệ lại không bằng người phàm.

“Sư phụ, Tiêu Nhi nhớ người”, Hồng Trần Tuyết ôm mặt Diệp Thành, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đặt lên đó, nhưng nụ hôn này không phải hôn Diệp Thành mà là hôn sư tôn Hồng Trần của bà.

Diệp Thành bất động như một pho tượng.

Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng dời đôi môi khỏi mặt hắn, bàn tay không ngừng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thăng trầm mệt mỏi ấy.

Cơn gió nhẹ thổi qua, bà biến mất trên đỉnh núi như một đạo thần hồng, bay về phía tường thành Nam Sở, có lẽ chuyến đi này trên thế gian sẽ không còn tuyết trong hồng trần nữa.
Chương 1362: Đột phá rồi?

Sau khi Hồng Trần Tuyết đi, người Diệp Thành run lên.

Mặc dù lúc trước hắn không cử động nhưng hắn biết hết, hắn không phản ứng lại là vì hắn đang điên cuồng đột phá cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn.

Nhưng cánh cửa tưởng chừng như ở ngay trước mắt mà xa hơn cả giấc mơ ấy đến cuối cùng hắn vẫn không vượt qua được, hắn không chỉ một lần cầu xin trời xanh cho hắn một cơ hội, nhưng mọi thứ thật tàn nhẫn.

Bùm! Rầm! Uỳnh!

Nam Sở vẫn bị những âm thanh gây chấn động lớn này bao trùm.

Nhìn khắp đất trời, quân Thiên Ma hoành hành như thuỷ triều, khắp nơi đều thấy có người đang chiến đấu.

Không biết qua bao lâu tiếng nổ và tiếng hô giết mới ngừng lại.

Trận huyết chiến kéo dài chín ngày cuối cùng cũng tạm thời kết thúc, tu sĩ Đại Sở lại một lần nữa đẩy lùi được đòn tấn công của Thiên Ma.

Nhưng tu sĩ Đại Sở cũng phải trả cái giá thảm khốc cho việc này, thật sự là thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Bầu trời Đại Sở vẫn tối đen, không có lấy một tia sáng.

Màn đêm đen kịt, gió máu thét gào, lạnh lẽo vô cùng khiến người ta bất giác cuộn mình.

Dừng, dừng lại cho ta!

Dưới bức tường thành của Nam Sở vang lên từng tiếng thét gào, trong tiếng thét còn mang theo tiếng nghẹn ngào.

Đó là Long Nhất, hai mắt đẫm máu và nước mắt, toàn thân đầy máu tươi, hắn ta đang ôm Mộ Dung Diệu Tâm toàn thân cũng đầy máu trong lòng.

Cô bị thương quá nặng, đầu mày bị đâm xuyên, thần hải sụp đổ, linh hồn bản mệnh bị tổn thương nghiêm trọng, ngọn lửa linh hồn đã gần dập tắt.

“Ngươi làm gì vậy? Ta đâu có thích ngươi”, nhìn Long Nhất nước mắt đầy mặt, Mộ Dung Diệu Tâm cười mệt mỏi, miệng hộc máu tươi, đôi mắt đẹp như nước dần tối đi.

“Dừng, dừng lại cho ta”, Long Nhất vẫn gào thét như một đứa trẻ bất lực nhận được lòng thương xót của trời xanh, hai mắt mông lung đẫm lệ, hắn ta liên tục truyền sức mạnh long hồn vào cơ thể Mộ Dung Diệu Tâm, hy vọng có níu kéo sự sống cho cô.

Thấy vậy, Mộ Dung Diệu Tâm lại nở nụ cười mệt mỏi, khuôn mặt xinh đẹp thê lương cuối cùng cũng vùi vào lòng hắn ta, dịu dàng khẽ nói: “Nếu kiếp sau còn gặp lại, ngươi hãy đến lấy ta nhé…”

Tiếng nói của cô dần im bặt, đôi mắt đẹp cũng mất đi tia sáng cuối cùng.

A…!

Long Nhất ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng hét đau đớn thấu tận tim gan, rung chuyển đất trời.

A…!

Tiếng hét của hắn ta dường như vọng lại, cũng điên cuồng như thế.

Nhìn ra xa, đó là Long Ngũ, người hắn ta cũng đầy máu, trong lòng cũng đang ôm một nữ tử toàn thân đẫm máu: Đông Phương Ngọc Linh.

Đông Phương Ngọc Linh cũng đã chết, giống như Mộ Dung Diệu Tâm, cô cũng hứa với người ôm mình hy vọng lần luân hồi tiếp theo có thể làm người phàm, được làm một đôi phu thê bình thường.

A…!

Trong đêm đen, tiếng thét gào trở thành âm thanh duy nhất giữa đất trời.

Dưới bức tường thành là từng bóng người toàn thân đẫm máu, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền Chân Nhân, Bàng Đại Xuyên, Hằng Nhạc Chân Nhân, Hằng Thiên Thượng Nhân, Hoàng Thạch Chân Nhân… Trận chiến này các lão bối của Hằng Nhạc Tông gần như đã tử trận toàn bộ.

Xây tường thành!

Cuối cùng giọng nói nhẹ nhàng của Cơ Tuyết Băng truyền khắp tường thành Nam Sở.

Sự tàn khốc của chiến tranh không cho ai thời gian để đau lòng, ai cũng phải gạt đi nước mắt, đối mặt với cuộc chiến tàn khốc hơn tiếp theo.

Phía trên bức tường thành của Nam Sở, khói mù mịt, cờ chiến của Đại Sở đã rách nát, ngẩng đầu nhìn lên thấy đã thiếu đi rất nhiều bóng dáng quen thuộc, máu của họ nhuộm khắp tường thành Nam Sở.

Cơn gió lạnh gào thét, thổi tung khắp vùng đất này.

Đại Sở có còn hy vọng không?

Phục Linh cười mệt mỏi, gò má tái nhợt nhẹ tựa trên vai lão già Gia Cát Vũ.

Còn!

Lão già Gia Cát Vũ hiếm khi nghiêm túc một lần, lão cười tang thương, cười dịu dàng, tang thương thế gian này quá nhiều người phải chết, dịu dàng vì cuối cùng Phục Linh cũng dựa vào vai lão, họ đều đã bạc trắng mái đầu, nếu không có chiến tranh thì sẽ là một mối tình đẹp tuổi xế chiều.

Giết! Giết cho ta!

Chiến tranh quá tàn khốc, sự dịu dàng ấm áp tạm thời cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Đại quân Thiên Ma lại quay lại, tấn công tường thành Nam Sở.

Thấy vậy, dù là nam nữ tu sĩ đang lén gạt nước mắt hay thầm đau lòng hẹn thề ba đời ba kiếp thì đều đứng dậy, tay cầm sát kiếm nhuốm máu, một lần nữa lao thẳng lên tường thành.

Bùm! Rầm! Uỳnh!

Trận chiến nổ ra ngay tức thì, tiếng ầm ầm nổ vang lại vọng khắp đêm đen.

Lần này, cuộc tấn công của Thiên Ma rất hung dữ, kẻ nào cũng như kẻ điên, ngã xuống rồi lại có kẻ khác xông lên.

Tường thành Nam Sở lại bị công phá, tường thành ba triệu dặm bị phá thủng hơn chục lỗ, không biết có bao nhiêu Thiên Ma đã xông lên.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Năm lãnh thổ lớn của Nam Sở cũng vậy, từng truyền tống vực môn hạ xuống, binh tướng Thiên Ma như thuỷ triều ùn ùn lao ra, hung tợn mà khát máu, muốn nuốt chửng núi sông Đại Sở.

Trận chiến này kéo dài ba ngày.

Vô số tu sĩ Đại Sở chết trận, không biết đây đã là lần thứ mấy họ đẩy lui được tấn công của Thiên Ma.

Lại là thây chất thành núi, máu chảy thành sông, tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp Nam Sở, từng người đẫm nước mắt ôm lấy người thân của mình trong vòng tay, hy vọng họ có thể sống lại.

Màn đêm, lại chìm vào im ắng.

Bùm!

Không biết đến lúc nào mới có tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Tiếng động ấy phát ra từ phía trụ sở chính của Thiên Đình, nhìn ra xa thấy vô số thần quang, thần khí màu vàng phun ra, có thiên âm đại đạo vọng lại, dị tượng tứ đại thần thú đan xen, trong màn đêm tối trông rực rỡ lạ thường.

Đột phá rồi?

Ánh mắt tu sĩ Đại Sở đều đổ dồn về phía đó.

Đột phá rồi?

Trong đại điện Thiên Huyền Môn, phía Đông Hoàng Thái Tâm hơi thở dồn dập, kích động đến nỗi cơ thể run lên.

Thú vị!

Trên hư thiên Bắc Chấn Thương Nguyên, Thiên Ma Đại Đế cười nhạt, tựa như cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng ở trụ sở chính của Thiên Đình.

Phá! Phá cho ta!

Trong đêm đen, tiếng hét lớn của Diệp Thành giống như tiếng sấm rền.

Toàn thân toả ra kim quang sáng rực, hắn bước lên trời, vung một quyền vào hư không.

Ngay lập tức, trong hư không xuất hiện một cánh cửa ánh sáng, bước qua cánh cửa đó, hắn mới chính thức lên cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn.

Giết!

Tinh thần chiến đấu của Diệp Thành ngút trời, toàn thân hừng hực như lửa, giống như một tia thần mang, hắn đi thẳng tới cánh cửa đó, một bước như đi qua cả quãng thời gian cổ xưa, một chân bước vào cánh cửa sáng.

Nhưng hắn mới chỉ đặt một chân, còn chưa đặt chân thứ hai vào thì trên cửu tiêu đã có sấm sét giáng xuống.

Phụt!

Thánh thể của Diệp Thành lập tức nứt ra, hắn bay khỏi hư thiên giống như sao băng rơi xuống, ánh sáng quanh người cũng dần dập tắt khi hắn rơi xuống.

Thua rồi, hắn thua rồi, không phải thua bản thân mà là thua trời, sấm sét từ cửu tiêu khi nãy là thiên khiển, vào thời khắc cuối cùng khi hắn chuẩn bị đột phá thì trời cao đã giáng cho hắn một đòn nặng nề.

Nhạt nhẽo! Nhạt nhẽo!

Thiên Ma Đại Đế cười nhạo báng, hai tay chống má, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Trong Thiên Huyền Môn, các lão bối Chuẩn Đế đều chỉ tay lên trời mắng: “Ông đúng là vô tình, vô tình!”

Cơ thể căng thẳng của Đông Hoàng Thái Tâm trong phút chốc thả lỏng, giống như quả bóng da xì hơi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, không còn chút thần khí nào. Diệp Thành thất bại, Đại Sở cũng thất bại, Đại Sở thất bại, Thiên Huyền Môn cũng thất bại, Thiên Huyền Môn thất bại, Chư Thiên Vạn Vực cũng thất bại.

Ầm!

Trong tiếng gào thét của Thiên Huyền Môn, Diệp Thành rơi xuống đập tan một ngọn núi đồ sộ khiến nó sụp đổ.

Mà khi hắn ngã xuống, cánh cửa ánh sáng trên hư thiên cũng từ từ tiêu tán.

Giữa đống đổ nát, Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, đôi mắt màu máu phẫn nộ nhìn trời, nếu vào giây cuối cùng không có thiên khiển thì lúc này hắn đã lên cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn rồi.

Bùm!

Trên cửu tiêu lại có tiếng sấm nữa, cái nhìn phẫn hận của Diệp Thành dường như đã khiến ông trời tức giận.

Diệp Thành phun ra một búng máu, linh hồn bị thương nặng, bị thiên khiển đánh vào tạo thành một vết nứt rồi phát triển thành đạo thương.
Chương 1363: Dùng máu để bảo vệ

Màn đêm mịt mờ, khói mù bi thương bao trùm toàn bộ Nam Sở, ánh mắt mọi người đều tối đi.

Thánh chủ Diệp Thành của họ không thành công lên được cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn, hy vọng của họ cũng bị dập tắt, họ không còn nhìn thấy một chút ánh sáng nào trong đất trời tối đen này nữa, bởi vì nơi này giống như chốn địa ngục.

Diệp Thành đi tới, bước từng bước nặng nề lên tường thành Nam Sở.

Mái tóc dài của hắn trắng như tuyết, hắn có phần không dám nhìn thẳng vào mắt mọi người, bởi vì hắn đã phá vỡ mọi hy vọng.

Diệp Thành im lặng dừng bước, khoé miệng còn có tia máu trào ra, hắn lẳng lặng nhìn về phương Bắc, dường như có thể nhìn thấy Thiên Ma Đại Đế đang ung dung nằm trên vương toạ từ nơi cách cả hàng triệu dặm.

“Hoang Cổ Thánh Thể, bản đế cho ngươi một cơ hội đầu hàng trước Thiên Ma Vực của ta”, đột nhiên một giọng nói hư ảo mà uy nghiêm vang lên trên Nam Sở, vang vọng khắp vùng đất phía Nam Đại Sở.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành.

Không chỉ tu sĩ Đại Sở mà đại quân Thiên Ma đang chuẩn bị đợt tấn công mới cũng nghe thấy.

Mọi người đều không phải kẻ ngốc, ý trong lời nói của Thiên Ma Đại Đế đã quá rõ ràng, một bậc Đại Đế mà lại cho một cảnh giới Chuẩn Thiên cơ hội, điều này với Diệp Thành mà nói là vinh quang cỡ nào!

“Lời của bản đế luôn luôn có hiệu lực”, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, giọng nói tàn độc của Thiên Ma Đại Đế lại vang lên.

“Ông cũng là Đại Đế thống trị cả một thế giới, đã từng thấy huyết mạch Thánh thể nào phục tùng chưa?”, Diệp Thành nhàn nhạt đáp, dù đối mặt với Đại Đế, vẻ mặt hắn vẫn không có chút dao động.

“Tốt lắm”, Thiên Ma Đại Đế cười nhạt, lại khép hờ mắt nghỉ ngơi: “Tiếp tục đánh”.

Thiên Ma Đại Đế còn chưa dứt lời, đại quân Thiên Ma đã kéo đến, giống như thuỷ triều đen kịt ập thẳng về tường thành Nam Sở.

Keng!

Diệp Thành lập tức rút sát kiếm, đứng trên tường thành Nam Thiên Môn như một bức tượng đài không bao giờ sụp đổ, hành động của hắn đã nói với tất cả mọi người rằng dù không có cơ hội chiến thắng, hắn cũng sẽ dẫn tu sĩ Đại Sở chiến đấu đến thời khắc cuối cùng.

Tu sĩ Đại Sở hít sâu một hơi, lại nắm chặt sát kiếm, bước lên tường thành.

Dù hy vọng đã vụt tắt nhưng họ vẫn chưa thua, Đại Sở còn một phần sức chiến đấu thì họ vẫn sẽ dùng máu của mình để bảo vệ vùng đất này, những người có thể đứng ở đây đều đã xem nhẹ cái chết từ lâu.

Bùm! Rầm! Uỳnh!

Hư thiên sát trận của đại quân Thiên Ma nhắm chuẩn vào Nam Sở, trận đại chiến lại nổ ra.

Trên tường thành Nam Sở, hàng vạn hư thiên sát trận đã xếp hàng trên hư thiên, bắn ra hết đợt thần mang này đến đợt thần mang khác.

Phụt! Phụt! Phụt!

Máu bắn tung tóe, quân Thiên Ma liên tiếp ngã xuống.

Nhưng dù vậy vẫn lại có quân Thiên Ma khác xông lên, giao chiến chưa tới một phần tư giờ mà tường thành đã bị chọc thủng một lỗ.

Giết!

Kẻ nào giết được Hoang Cổ Thánh Thể sẽ được một giọt máu Đế!

Càng nhiều ma tướng Thiên Ma xông lên tường thành Nam Thiên Môn hơn, vì Diệp Thành ở đây, máu Đế với chúng mà nói thật sự quá có sức hấp dẫn.

Muốn lấy mạng của ta phải dùng máu để đổi!

Giọng Diệp Thành vang dội, hắn bước ra thoắt cái đã tới trước mặt một ma tướng, ma tướng kia còn chưa phản ứng lại thì đã bị thần mang Thần Thương bắn thẳng vào thần hải, đầu ông ta bị chém rụng ngay tức thì, một ma tướng bị tuyệt sát trực diện.

Chết đi!

Một ma tướng khác lao đến, trên đầu lơ lửng một chiếc lư đồng, nghiền nát nửa khoảng hư thiên.

Diệp Thành không nói lời nào, trở tay đập nát lư đồng, đẩy lùi ma tướng đó, ông ta vừa ổn định thân thể đã thấy một thanh sát kiếm màu đỏ xuất hiện, đâm thẳng vào đầu mày của mình.

Phía sau lại có ba ma tướng khác xông lên, trên đầu ai cũng lơ lửng sát khí.

Diệp Thành đột nhiên xoay người mở ma đạo, khí ác sát cuồn cuộn mang theo bí pháp thôn thiên còn có nhiều ma tính hơn của đám ma tướng, trong phạm vi nghìn trượng, ngoài ba ma tướng còn có một ma binh.

Trấn áp!

Ba ma tướng lao lên, đồng loạt ngự động sát khí.

Nhưng sát khí của chúng còn chưa bắn ra thần uy đã bị Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra từ chân mày của Diệp Thành nghiền ép nổ tung trong phút chốc.

Ba ma tướng lảo đảo lùi lại nhưng Diệp Thành đã đến ngay lập tức, một nhát đao giết chết một ma tướng, hắn trở tay, một kiếm chém chết ma tướng thứ hai, ma tướng thứ ba là thê thảm nhất, bị hắn giẫm nát bét thành vũng bùn máu.

Phụt!

Liên tiếp giết năm ma tướng, Diệp Thành chợt phun ra một ngụm máu, không phải vì ma tướng làm hắn bị thương mà là do đạo thương phát tác khiến khí huyết trong cơ thể hắn bị huỷ diệt hơn nửa, khí tức trở nên vô cùng bất ổn.

Giết!

Ma binh như biển lớn tấn công tường thành, vẻ mặt ai nấy đều tàn bạo, mục tiêu của chúng rất rõ ràng, đó chính là Diệp Thành.

Không biết ai cho chúng dũng khí để giết Diệp Thành, có lẽ là lời nói của Thiên Ma Đại Đế quá có sức hấp dẫn, đám ma tướng được khích lệ, quên mất thực lực cường đại của Diệp Thành.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Diệp Thành đột ngột vung kiếm, vạn kiếm rung lên hình thành một kiếm trận, quét sạch từng tốp từng tốp Thiên Ma, đại chiêu quần công Vạn Kiếm Triều Tông không có tác dụng với ma tướng, nhưng lại rất có hiệu quả với đám ma binh này.
Chương 1364: Trung Thiên Môn

Mau cứu Trung Thiên Môn!

Mọi người đang chiến đấu bỗng nghe thấy giọng nói phát ra từ trụ sở chính của Thiên Đình, đó là giọng của Sở Hùng, được truyền tới qua thần thạch truyền âm.

Bây giờ đại điện Thiên Đình chỉ có chín tướng quân người phàm bọn họ, trong thời gian ngắn nhất họ đã hiểu được tình hình của Đại Sở, biết cách nhìn Thái Cổ Tinh Thiên, mà lúc này trên Thái Cổ Tinh Thiên, Trung Thiên Môn của tường thành Nam Sở đã bị công phá, vô số Thiên Ma tràn vào.

Tiêu Phong tiền bối, bảo vệ Nam Thiên Môn!

Diệp Thành tiêu diệt hết đám Thiên Ma vừa xông lên tường thành, để lại câu này rồi bay thẳng đến Trung Thiên Môn như một tia thần mang màu vàng.

Sau khi hắn đi, Tiêu Phong điện chủ phân điện thứ nhất của Thiên Đình thay thế vị trí của hắn. Ông là cảnh giới Chuẩn Thiên chinh chiến sa trường đã lâu, nhưng số người có thể hợp tác chiến đấu cùng ông quá ít, vì sức chiến đấu đỉnh phong của Đại Sở đã bị Diệp Thành điều động đến làm quân viễn chinh, số người có thể dùng đến thật sự quá ít.

Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Thành mang theo huyết hải ác sát bay ra khỏi tường thành, trên đường đi có rất nhiều quân Thiên Ma xông lên tường thành đều bị huyết hải ác sát này nhấn chìm.

Nhưng hắn không có nhiều thời gian để xử lý đám Thiên Ma trên tường thành, vì Trung Thiên Môn đang nguy hiểm hơn. Trung Thiên Môn là cửa thứ hai của tường thành Nam Sở sau Nam Thiên Môn, nếu bị phá vỡ hoàn toàn thì rất khó lấy lại.

Giết!

Chiến!

Lúc này phía Trung Thiên Môn đã vang lên tiếng hô giết rúng động bầu trời.

Đại quân Thiên Ma xông vào số đông vô kể, phủ kín mặt đất.

Chiến đấu bằng mọi giá!

Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân gầm lên giận dữ, dẫn theo ba trăm nghìn tu sĩ Đại Sở ra sức bao vây quân Thiên Ma đang tấn công vào.

Một bầy kiến hôi!

Một ma tướng cầm chiến giáo xông thẳng về phía Cổ Tam Thông, ma tướng thứ hai cầm thần đao huyết sắc lao về phía Vô Nhai Đạo Nhân.

Phụt! Phụt! Phụt!

Ma tướng Thiên Ma còn lại bắt đầu tàn sát, tu sĩ Đại Sở liên tục ngã trong vũng máu.

Bởi vì tu sĩ Đại Sở thiếu cảnh giới Chuẩn Thiên, hiện tại cảnh giới Chuẩn Thiên vây giết chỉ có Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân, những tu sĩ còn lại tu vi cao nhất cũng chỉ ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân bị giữ chân, những ma tướng còn lại không còn đối thủ, những nơi chúng đi qua, liên tục có tu sĩ Đại Sở hoá thành huyết vụ.

Không ai được phép động đến Đại Sở của ta!

Tiếng rít gào vang lên, Man Sơn, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam dẫn theo đại quân tu sĩ xông vào.

Đến bao nhiêu cũng vô ích!

Ba ma tướng đồng loạt xông lên, đối đầu với Man Sơn, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam.

Lão già Gia Cát Vũ và Phục Linh cũng tới, vừa đến nơi đã hợp sức giết một ma tướng.

Tự tìm cái chết!

Bốn ma tướng nổi giận đùng đùng, vung chiến giáo lên, hai người một đội, đối phó với Phục Linh và lão già Gia Cát Vũ.

Bùm! Rầm! Uỳnh!

Mặc dù đã giữ được cổng thành Trung Thiên Môn nhưng trên tường thành Trung Thiên Môn vẫn có quân Thiên Ma như sóng thuỷ triều ập đến.

Trên trời bỗng có một đạo thần hồng xẹt qua, một kiếm chém cả một tốp Thiên Ma, nhìn kỹ lại thì thấy là Hồng Trần Tuyết.

Kiến hôi mà cũng dám cản ta?

Một ma tướng tóc đỏ hét lên giận dữ, vung chiến kích xông tới.

Đây là một vị ma tướng cường đại, ở Thiên Ma Vực ông ta có tu vi Chuẩn Đế đỉnh phong, là thần tướng thứ nhất dưới trướng Thiên Nữ Ma Quân, khi sức chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong, ông ta có thể sánh ngang với ma quân, được công nhận là người có khả năng trở thành ma quân thứ mười hai nhất ở Thiên Ma Vực.

Hơn nữa, mười một ma quân dưới trướng Thiên Ma Đại Đế đã chết mười, lần này chiếm được Đại Sở, chắc chắn ông ta có thể xếp vào hàng ngũ ma quân.

Bùm! Rầm!

Hồng Trần Tuyết đấu với ma tướng tóc đỏ, hai người chiến đấu trời long đất lở.

Hồng Trần Tuyết hoàn toàn rơi vào thế bất lợi, không phải vì sức chiến đấu của bà không đủ mà vì chiến đấu mấy ngày liên tiếp, bản thân bà đã bị thương, nếu là lúc ở trạng thái đỉnh phong, dù bà đấu không lại ma tướng tóc đỏ thì cũng không đến mức bị áp đảo hoàn toàn không còn sức trở mình.

Phụt! Phụt! Phụt!

Máu tươi nhuốm đỏ tường thành, hơn mấy trăm nghìn dặm của Trung Thiên Môn đều có người đang chiến đấu.

Số lượng binh tướng Thiên Ma tấn công quá đông, mà các hướng khác của tường thành Nam Sở lại không có ai đến cứu viện, vì Tây Thiên Môn của Nam Sở cũng đã bị công phá, tu sĩ Đại Sở tới cứu viện lúc trước hầu hết đều đã đi về phía đó.

Khó khăn nhất vẫn là năm lãnh thổ lớn của Nam Sở, không biết có bao nhiêu truyền tống vực môn hạ xuống, cũng không biết có bao nhiêu Thiên Ma đã lẻn vào.

Chiến tranh quá khốc liệt, hậu duệ các hoàng đế và bộ chúng của chư vương các đời đã cố gắng hết sức để bao vây chúng, nhưng vẫn có Thiên Ma trà trộn vào, rất nhiều kẻ đã chạy đến những nơi khác của Nam Sở hoặc thế giới phàm trần để tàn sát bừa bãi.

Đại điện Thiên Huyền Môn im lặng như tờ, tất cả mọi người đều nhìn màn nước huyễn thiên với vẻ mặt tái nhợt.

Rất nhiều người đã ngồi xuống đất, đôi mắt mịt mờ, vẻ mặt tự giễu, họ không còn nhìn thấy hy vọng nữa, nhưng tu sĩ Đại Sở vẫn đang cố gắng hết sức chống cự.

Chết đi!

Một tiếng gầm chấn động đất trời thu hút ánh nhìn của một vài người trong số họ.

Đó là hướng Trung Thiên Môn, Hồng Trần Tuyết tóc trắng đã thiêu đốt tinh nguyên, bị một kích của ma tướng tóc đỏ chém trúng linh hồn bản mệnh.

Hồng Trần Tuyết rơi khỏi thương thiên như một chiếc lá rụng, mỗi một giọt máu bắn ra đều vô cùng chói mắt, vẻ mặt bà mệt mỏi, nụ cười thê lương, không hề có vẻ sợ hãi cái chết, đôi mắt đẹp mông lung nhìn thấy từng hình ảnh quen thuộc và từng bóng dáng thân quen.

Ù!

Ma tướng tóc đỏ lại vung chiến kích lên, muốn hoàn toàn kết liễu Hồng Trần Tuyết.

Nhưng đúng lúc này, một tia thần mang màu vàng từ nơi xa bay tới, mang theo huyết hải ác sát cuộn trào và cả tiếng hét vang trời.
Chương 1365: Tuyết trong hồng trần

Hoang Cổ Thánh Thể!

Ma tướng tóc đỏ thấy người tới là ai, trong mắt chợt lóe lên tia kinh ngạc, ông ta đột ngột rút lại chiến kích đang chuẩn bị chém Hồng Trần Tuyết, bước lên hư thiên, ném một kích về hướng Diệp Thành.

Cút!

Diệp Thành hét lên, tay không chống lại một kích lăng thiên ấy.

Ầm!

Tiếng nổ như sấm vang lên, ma tướng tóc đỏ bị đẩy lùi về sau, còn chưa đứng vững đã hộc ra cả miệng máu.

Diệp Thành không đuổi theo mà vươn tay về phía Hồng Trần Tuyết đang rơi xuống khỏi hư thiên.

Sư… Sư tôn!

Đôi mắt đẹp của Hồng Trần Tuyết ậng nước, bà khó nhọc giơ bàn tay nhuốm máu về phía bầu trời nhưng không phải vươn về phía Diệp Thành mà là Hồng Trần – sư tôn của bà.

Cơ thể bà đang tan biến, hoá thành từng làn sương mù, trước khi chết bà nở nụ cười dịu dàng ấm áp, nhắm đôi mắt đẹp mờ tối lại.

Giữa đất trời chợt có tuyết rơi, nhưng không phải tuyết màu trắng mà là màu máu, đây có lẽ là tuyết trong hồng trần, nhuốm máu của hồng trần, chôn vùi tình yêu và bi thương, đến từ đất trời rồi lại trở về với đất trời.

Hồng Trần Tuyết tiêu tán, chỉ để lại tuyết trong hồng trần, Diệp Thành bắt hụt, thứ còn lại trong tay hắn chỉ là tuyết tan.

Chết đi!

Ma tướng tóc đỏ giận dữ xông lên từ phía sau, một kích để lại vết thương thật sâu trên lưng Diệp Thành.

Ya…!

Diệp Thành gào lên như sư tử điên, hắn đột ngột quay người, một quyền đấm bay nửa người ma tướng tóc đỏ.

Ma tướng tóc đỏ biến sắc, loạng choạng lùi lại phía sau, ông ta tự nhận mình không thua kém ma quân, có sức chiến đấu sánh ngang với ma quân thì sẽ có sức chiến đấu sánh ngang với Diệp Thành, nhưng bây giờ xem ra ông ta đã đánh giá mình quá cao, cũng đánh giá Diệp Thành quá thấp.

Ngay lập tức, ông ta quay người lại thi triển bí thuật, dưới chân hiện ra một dòng sông dài màu đen, ông ta đang tìm cách chạy trốn.

Diệp Thành bay đến trong tích tắc, một chưởng đập tan dòng sông ấy, kéo ma tướng tóc đỏ từ trên dòng sông về.

Giết!

Ma tướng tóc đỏ thét lên, thần mang bắn ra từ đầu mày, bay thẳng đến linh hồn bản mệnh của Diệp Thành.

Grừ!

Chỉ nghe có tiếng rồng gầm trong thần hải của Diệp Thành, Đan Tổ Long Hồn bay ra hút trọn tia thần mang đó, mà Diệp Thành cũng đã vung sát kiếm lên, một kiếm chém bay đầu ma tướng tóc đỏ.

A…!

Ma tướng gào thét kinh hãi, dù đã bị chặt đầu nhưng vẫn chưa chết, ông ta điên cuồng chạy về một hướng trên hư thiên, người ở cấp bậc như ông ta, chỉ cần linh hồn chưa bị tiêu diệt thì ông ta sẽ không chết.

Nhưng Diệp Thành không cho ông ta con đường sống, hắn giương cung gắn tên, bắn ra một tia thần mang sấm sét.

Phập!

Đầu ma tướng tóc đỏ bị mũi tên bắn xuyên ngay tức thì, đóng đinh chết trên hư thiên.

Giết! Giết cho ta!

Bên ngoài thành, có ma tướng giơ sát kiếm lên, chỉ về hướng này.

Tới đây!

Diệp Thành đứng trên Trung Thiên Môn, tiếng gào thét cuồng loạn nhưng cũng xuyên thấu tim gan.

Tiếng hét của hắn vang vọng đất trời, chấn động cửu tiêu, binh tướng Thiên Ma xông lên được một nửa chợt dừng lại, ánh mắt nhìn thân hình đẫm máu kia đầy vẻ kinh hãi.

Ở Thiên Ma Vực, tu vi của chúng thấp nhất cũng là cảnh giới Thiên, trong mắt chúng cảnh giới Thiên đều là kiến hôi.

Nhưng từ khi đến vùng đất rộng lớn này, quan niệm của chúng đã phải thay đổi rất nhiều lần, con người ở vùng đất này thật sự quá phi thường, ma quân bị giết, ma tướng bị giết, tinh thần bọn chúng đã sụp đổ.

Rút!

Đại quân Thiên Ma rút lui, bị tiếng hét của Diệp Thành làm cho kinh hãi, dù là ma binh hay ma tướng đều không dám xông lên tường thành Trung Thiên Môn nữa.

Trung Thiên Môn được bảo vệ thành công, Thiên Ma xông vào đều bị bao vây giết hết toàn bộ.

Nhưng tu sĩ Đại Sở cũng phải trả giá bằng máu cho việc này.

Diệp Thành bước xuống tường thành, những gì hắn nhìn thấy chỉ là máu tanh, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.

Cổ Tam Thông tử trận, giết được một ma tướng nhưng cũng bị ghim chết trên tường thành bởi một ngọn giáo.

Vô Nhai Đạo Nhân cũng tử trận, đồng quy vu tận vùng ma tướng đó.

Man Sơn, Ngô Tam Pháo và Ngưu Thập Tam cũng nằm trong lòng hậu bối, đến lúc hấp hối linh hồn họ đều bị thương nặng, dù Đại La Kim Tiên tại thế cũng không cứu được họ.

Ra đi thanh thản!

Giọng Diệp Thành khản đặc, hắn lặng lẽ xoay người bước lên hư thiên, đi thẳng tới Tây Thiên Môn.

Trước khi đi hắn vô thức quay đầu lại nhìn về một gốc cây cổ thụ.

Ở đó, lão già Gia Cát Vũ đang ôm Phục Linh, cả hai đều tóc bạc trắng, ánh sáng trong mắt hai người đều đã tối đi, họ nói cho nhau nghe những lời cuối cùng trên cõi đời này, trong tiếng thì thầm đong đầy tình cảm yêu thương.

Diệp Thành dời mắt, cũng giống như Hồng Trần Tuyết trước khi chết, trong tầm mắt mông lung của hắn hiện lên từng hình ảnh quen thuộc và từng bóng dáng thân quen.

Nhưng chiến tranh tàn khốc, hắn thậm chí không có thời gian để nhìn họ lâu hơn, cũng không có thời gian tiễn đưa họ, hắn phải đến Tây Thiên Môn cứu viện, hắn biết nơi đó cũng có rất nhiều bóng dáng quen thuộc đã tử trận.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Hướng Tây Thiên Môn cũng có tiếng nổ vang trời.

Quân cứu viện của Đại Sở đã tới, lúc này họ đang chiến đấu trời long đất lở với Thiên Ma.

Từ xa, Diệp Thành đã thấy bóng dáng Thượng Quan Hàn Nguyệt và Thượng Quan Ngọc Nhi.

Mặc dù cách rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy toàn thân họ đều là máu, cả hai đang bị chín ma tướng bao vây tấn công.

Toàn thân Diệp Thành cũng đang bùng cháy, đau đớn ở đạo thương khiến tầm nhìn của hắn mờ đi, hắn điên cuồng thi triển Thúc Địa Thành Thốn, cường thế sát phạt vào vùng hư thiên đó, một kiếm giết chết một ma tướng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK