Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2291: Vây Linh Sơn

Huyền Hoang chấn động, tổng cộng năm vực thì có bốn vực đang chiến tranh.

Bốn vùng trời đều bị nhuộm đỏ và được bao phủ bởi một lớp màn màu máu.

Ngày càng có nhiều tu sĩ vây xem, không thiếu Đại Thánh hay Thánh Vương, cũng có một hai vị Chuẩn Đế, song lại chỉ làm quần chúng.

Diệp Thành là kẻ điên, tu sĩ của Thiên Đình cũng vậy, nên không ai dám đứng ra trước tình huống như vậy.

Trong từng tiếng nổ ầm ầm, đội quân Thiên Đình do hậu duệ Hoàng Giả dẫn dắt cuối cùng cũng ngừng chiến đấu, tiêu diệt Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Lão tổ Nhật Nguyệt thần giáo chết, từ Thánh Chủ đến đệ tử, không một ai may mắn thoát khoát, toàn bộ đều bị giết sạch.

Nhìn từ xa, đó là một khu vực đẫm máu, không còn một ngọn núi hay cũng điện nào còn nguyên vẹn, phần lại của cơ thể như cánh tay cẳng chân và mảnh vụn pháp khí đều rơi vãi đầy đất, máu chảy thành sông.

Lần này, quả thật là một đống đổ nát, xác chết la liệt, máu chảy thành sông y như địa ngục.

Thiên Đình giành được chiến thắng, ai cũng ngùn ngụt sát khí.

Ai mà ngờ được một trận chiến có quy mô lớn với hơn mười triệu người tham gia, thế mà Thiên Đình Đại Sở lại chẳng có ai tử vong.

Sức chiến đấu hoàn toàn nghiêng về một bên, Nhật Nguyệt thần giáo từ đầu đến cuối đều bị giết cho không thể xoay ngược tình thế.

"Cái nào mang đi được thì mang hết đi", giọng nói hùng hồn đầy sức mạnh của Tiêu Thần truyền khắp mọi nơi.

Hắn ta vừa ra lệnh, các tu sĩ Thiên Đình lập tức cấp kiếm và chiến mâu đi, cả đám xắn ống tay áo đầy máu lên bắt đầu càn quét.

Sau khi đánh xong, sao có thể không thu gặt chiến lợi phẩm cơ chứ.

Mời lính đánh thuê đã tốn rất nhiều tiền, ít nhất cũng phải kiếm chút trở về, đường đường Thánh Địa, chắc hẳn sẽ rất giàu có.

Kết quả là đội quân đã chia làm hai nhánh, năm triệu đi càn quét, năm triệu còn lại chặn xung quanh để tránh có người chạy đến gây rối.

Các tu sĩ vây xem xấu hổ, đều khoanh tay ngồi xổm trên đỉnh núi.

Biết là các ngươi diệt, bọn ta nào dám cướp.

Hơn nữa, các ngươi có đội hình lớn như vậy, ai sẽ ngu đến nỗi chạy đến nhặt bảo vật chứ, trừ khi bị úng não.

Cảnh tượng kế tiếp quả thật là cực kỳ thô bạo.

Những tu sĩ Thiên Đình quả thật là càn quét từng centimet! Nào là cổ thụ, kỳ hoa dị thảo. Linh tuyền, mảnh vỡ pháp khí đều bị cướp sạch không chừa cái nào.

Cũng có người vừa nhặt túi trữ vật vừa lột cả quần áo người ta, chỉ chừa mỗi cái quần cộc.

Những tu sĩ vây xem trên các đỉnh núi từ Chuẩn Đế đến Chuẩn Thánh đều giật giật khóe miệng.

Trong lúc đánh nhau trước đó, bọn họ đều là một đám kẻ điên.

Giờ phút này, lại trở thành những kẻ cướp không biết xấu hổ.

Vả lại, trông quen tay như vậy, khỏi cần nghĩ cũng biết đã từng làm cái chuyện cướp bóc này rất nhiều lần.

"Thiếu Vương, mật lệnh của Thánh Chủ", trên bầu trời chợt có một cao thủ bước tới, dâng lên một thẻ ngọc.

Tiêu Thần vẫy tay, cách không nghiền nát thẻ ngọc, thần thức bên trong lập tức bị hắn ta thu vào thức hải.

Thoáng chốc, đôi mắt hắn ta lập tức trở nên sắc bén.

Đám người Long Đằng xúm lại, nhìn về phía Tiêu Thần.

"Đến Tây Mạc, vây Linh Sơn!", Tiêu Thần dẫn đầu xoay ngược, giẫm lên không trung, cả người tràn ngập sát khí.

Tu sĩ Thiên Đình nghe vậy đều hừng hực ý chí chiến đấu.

Hiển nhiên, trận vây giết này vẫn chưa kết thúc, còn có một trận chiến lớn hơn nữa, chính là vây đánh Linh Sơn Tây Mạc.

Phía sau bọn họ họ là một con đường rải đầy máu xương.

Tu sĩ xung quanh đều ăn ý nhường đường.

Đám kẻ điên kia có sát khí quá khủng bố, còn ngùn ngùn lệ khí, chỉ có ai trải qua chiến tranh mới có.

"Một Thánh Địa cứ thế bị diệt?", đám đông xung quanh há miệng thở dốc, vẫn chưa hoàn hồn lại.

"Mấy triệu người bị giết, quả thật là cực kỳ thảm".

"Trận này của Thiên Đình đánh hay thật".

"Hử? Không quay về Trung Châu mà đi Tây Mạc ư?", có người kinh ngạc hô lên, thế nên những người chuẩn bị ra về đều xoay đầu lại nhìn về phía xa.

"Không phải định đánh Linh Sơn đó chứ!", có người đoán.

Câu đó vừa được nói ra, vô số người đều lộ vẻ trầm tư.

Nếu đánh Linh Sơn thì họ cũng không bất ngờ, Diệp Thành đã bị Phật Tổ trấn áp dưới Ngũ Chỉ Sơn, giờ Thiên Đình đang như mặt trời ban trưa nên chắc hẳn sẽ đến thanh toán món nợ năm xưa.

Đám đông nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn ùn ùn theo sau, trận đánh kế tiếp chắc chắn sẽ là một vở kịch lớn.

"Vây Linh Sơn?", ba đội quân khác cũng kết thúc chiến đấu và cũng nhận được mật lệnh.

Nếu là lệnh của Thánh Chủ thì sẽ không ai chối từ.

Cứ thế, Long Nhất Long Ngũ dẫn dắt quân đội tập hợp với đội quân do Ngũ Vương Đại Sở chỉ huy tiến về phía Tây

Mà hậu duệ Hoàng Giả lại từ Nam Vực chạy về phía Tây Bắc.

Sở Linh Ngọc cũng dẫn quân từ Bắc Nhạc tiến thẳng về Tây Nam.

Tiên Sơn Thiên Đình, Diệp Thành ngồi khoanh chân trên đỉnh Ngọc Nữ Phong cũng đứng dậy, dưới chân xuất hiện một đám mây lửa

"Với tình trạng lúc này của ngươi thì hoàn toàn không cần phải tự mình đi đến Tây Mạc", Hồng Trần Tuyết nhỏ giọng nói.

"Ta và Phật Gia còn có một cái nhân quả chưa giải quyết xong", Diệp Thành cười, bước từng bước rời khỏi Ngọc Nữ Phong.

Hồng Trần Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu xong cũng đi theo.

Đi cùng còn có hơn 1000 cao thủ của Thiên Đình.

Bọn họ rời đi, Diệm Phi canh giữ ở Thiên Đình cũng theo sau từ xa, coi như âm thầm bảo vệ.

Tây Mạc lại sục sôi, bốn nhánh quân của Thiên Đình với hơn bốn mươi triệu tu sĩ đã tập hợp lại cùng một chỗ.

mười triệu bên trái, mười triệu bên phải, mười chính diện, mười triệu bọc sau tiến về phía Linh Sơn.

Giờ phút này, tuy là Phật cũng chấn động.

Thoáng chốc, Linh Sơn rung chuyển, kết giới của Phật gia được khởi động, Vạn Trượng Kim Phật lại xuất hiện chiến rọi khắp thế gian.

"Cho rằng nhiều người là có thể lật đổ Linh Sơn chắc?", trên đỉnh Linh Sơn, Phượng Tiên cười lạnh, nhếch mép lộ ra vẻ hài hước lại có chút xảo quyệt.

Trong lúc ấy, bốn nhánh quân của Thiên Đình cũng đã xông đến.

Bóng người đông nghìn nghịt xếp thành đội hình hình vuông, phía Đông cưỡi linh thú, phía Tây đạp phi kiếm, phía Nam đạp mây cưỡi gió, phía Bắc lái chiến xa.

Bốn mươi triệu tu sĩ đứng đầy không trung, cũng phủ kín mặt đất, khí nuốt núi sông.

Ai cũng khoác áo giáp, đầu đội pháp khí.

Thần kiếm kêu ong ong, kiếm khí bay lượn, sát trận vù vù nhắm thẳng Linh Sơn cuốn theo ngùn ngụt sát khí phủ khắp đất trời.

Với Phật, Thiên Đình quả thật là hận cực kỳ, bảo vệ kẻ thù của họ, còn trấn áp Diệp Thành.

Đây là ân oán, cũng là nhân quả nên phải có một cái kết.

"Phải công nhận rằng đầu họ còn bóng hơn bọn ta nữa", Long Nhất và Long Ngũ xoa cái đầu bóng lưỡng của mình, bỗng nhiên cảm thấy đầu mình không còn sáng bóng nữa.

"Lão phu bấm tay tính toán, bên trong sẽ có rất nhiều bảo bối", Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân lại vờ làm thầy bói.

"Hại anh em ta bị trấn áp, hôm nay không chết không ngừng", Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hùng Nhị đều mặt mày lạnh lẽo, không nén nổi cơn giận căm túc nhìn Linh Sơn.

Những người chuyển thế khác cũng thế, chỉ chờ lệnh là sẽ không chút do dự vung kiếm lên đòi lại lẽ công bằng.

Diệp Thành đến, cưỡi trên đám mây lửa, áo trắng đầu bạc, mặt mày hờ hững không buồn chẳng vui.

Những tu sĩ hóng hớt cũng đến, chắc phải vài triệu người, đám đông như kiến hết đợt này đến đợt khác.

Đợi đến khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài Linh Sơn thì không khỏi cảm khái.

"Trăm năm trước, Diệp Thành vì bắt Phượng Tiên cũng đã đến nơi này và lật Linh Sơn, giết chúng Phật, nói cho Thích Già nghẹn họng ứng kiếp vào đời. Đến giờ mà ta vẫn còn nhớ như in".

"Trăm năm sau, Diệp Thành lại đến và vẫn vì bắt cô ta".

"Điều khác biệt là lần này Diệp Thành cũng không có sức chiến đấu nghịch thiên, nhưng dù không có Đại Thánh Cốt lại chẳng phải chiến đấu một mình mà còn dẫn đến 40 triệu tu sĩ của Thiên Đình".

"Hèn chi đội hình lại khủng bố như vậy, không ngờ Phượng Tiên lại chạy đến Linh Sơn lánh nạn", ông lão Chuẩn Đế cũng đến, tìm một vị trí thoải mái nhất khoanh tay thổn thức.

"Chúng Phật của Linh Sơn đều là những tên ngốc hả? Bị lừa một lần mà giờ còn dám bảo vệ Phượng Tiên".

"Chuyện hôm nay sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu", vô số người căng mắt chờ đợi vở kịch lớn.

Diệp Thành dừng lại, đứng lẳng lặng bên ngoài Linh Sơn.

Hắn dường như thấy được Phượng Tiên đứng trên đỉnh núi từ xa.

Cô ta lại cạo mái tóc bạc, khoác lên mình tấm áo cà sa.

Giống như trăm năm trước, cô ta tựa một vị ni cô đã khám phá hồng trần, con ngươi tràn ngập vẻ thương xót, diễn vô cùng xuất sắc.

Nhưng Diệp Thành lại nhìn thấy được vẻ dữ tợn và xảo quyệt trong mắt Phượng Tiên, nụ cười của cô ta tràn ngập sự hài hước và giễu cợt như đang nói: giết ta đi! Ngươi đến giết ta nè!
Chương 2292: Gãy cánh quay về

Diệp Thành cũng không nói gì trước ánh mắt khiêu khích kia.

Nhưng mọi người thấy mặt đất dưới chân hắn nứt ra một khe hở.

Sau đó một tấm bia đá ngàn trượng nhô lên khỏi mặt đất đâm thẳng lên trời, là do Diệm Phi ngưng tụ thành.

Mà hắn giẫm lên bia đá rồi lặng lẽ đứng đó.

Lại nhìn sang bia đá, từng người bị một cái mâu chiến ghim chặt vào trên tấm bia đá, đầu tóc ai cũng rối tung.

Những người này, không cần nói cũng biết là đám người Kim Ô và Côn Bằng, không thiếu một ai, đều bị bắt lại.

Cảnh tượng vô cùng đẫm máu, máu chảy ra từ trong người đám người Kim Ô, Côn Bằng nhuộm đỏ cả tấm bia đá, đập vào mắt là máu đỏ thẫm.

“Ít nhất có cả ngàn người, chọn một ai trong đó cũng đều là thiên kiêu nhưng giờ lại bị đóng trên bia đá”, các tu sĩ xung quanh xì xào nói, cũng cảm thấy hoảng sợ.

“Báo ứng, hiện kiếp báo thôi!”, không ai cảm thấy thương xót cho chúng cả, tàn sát người khác không thương tiếc thì giờ gặp phải báo ứng rồi.

“Phượng Tiên, đều là do Phượng Thiên, là cô ta xúi giục bọn ta!”, rất nhiều thái tử, thần tử bị đóng trên bia đá đều điên cuồng gào lên, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

“Đúng là một đám vô dụng!”, Phượng Tiên liếc mắt nhìn, nét mặt từ bi đó còn lộ ra nụ cười lạnh nhạt.

“Phượng Thiên, đều là ngươi hại ta!”, tiếng gào tức giận vang lên khắp trời, đám người Kim Ô, Côn Bằng, sự sống nhanh chóng tan biến.

Trong lúc đứng giữa bờ vực sinh tử, họ càng cảm thấy hối hận, hối tiếc không nên chọc vào Diệp Thành, hận Phượng Tiên đã kéo cả đám xuống nước đến nỗi gây ra trận sát kiếp đẫm máu.

Nhưng thế gian này không có thuốc hối hận, mình tự tạo nghiệp thì phải trả, trả giá bằng mạng của mình.

Tiếng hét thảm thiết không biết dần tan biến từ lúc nào, gần cả ngàn thần tử, thái tử đều đã chết, chết rất thảm, đẫm máu.

Họ cũng xem như là huynh đệ đồng cam cộng khổ, năm đó hợp sức lại tàn sát Diệp Thành, bây giờ cũng cùng nhau đi xuống hoàng tuyền.

“Phượng Tiên, chỉ còn lại ngươi!”, Diệp Thành bình thản nói, nhìn chằm chằm Phượng Tiên trên đỉnh Linh Sơn.

“Ta đã xuất gia đi theo Phật, dốc lòng tu Phật pháp, không hỏi màng chuyện thế gian nữa, mời thí chủ về cho!”, Phượng Tiên hành lễ theo kiểu Phật giáo, trong mắt tràn đầy từ bi, lại phải cho thêm cô ta một điểm kỹ năng diễn xuất tuyệt vời.

Những lời cô ta nói khiến các tu sĩ xung quanh bật cười.

Nghe ngươi nói vô cùng mạch lạc rõ ràng, bọn ta suýt nữa đã tin lời ngươi rồi đấy, xuất gia đi theo Phật, nói thế cũng chẳng biết ngượng.

Hôm nay là trận thế thế nào, ngươi lại hại bao nhiêu người thân của Diệp Thành, một câu xuất gia là xong chuyện à?

“Công chúa Phượng Hoàng tộc, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt!”, Quỳ Ngưu tức đến mức bật cười.

“Ta đã quyết định đợi đến khi bắt được cô ta thì phải đánh đến chết!”, Đại Địa Võ Hùng căm hận nói, cả người toát ra sự tàn bạo.

“Thêm ta nữa!”, hỏa nhãn kim tinh của Tiểu Viên Hoàng như rực lửa, không thể kiểm soát được sát khí với Phượng Tiên.

“Đây là hai con súc sinh, cách xa chúng một chút”, thần tử Vu tộc tự giác đứng sang một bên.

So với mấy người họ, tu sĩ Thiên Đình yên tĩnh hơn nhiều, đều đang đợi lệnh của Diệp Thành, chỉ cần hắn nói một câu thì bốn mươi triệu tu sĩ sẽ hợp sức tấn công.

Mùi thuốc súng lập tức lên đến đỉnh điểm, sát khí Thiên Đình đã khiến khu vực này như đóng băng.

Thế nhưng ngay lúc này một tiếng thở dài vang lên.

Một vị Phật hóa thân ở trước núi Linh Sơn trong ánh nhìn của mọi người, cả người tỏa ra Phật quang, mỗi một tia sáng đều rất chói mắt như thể Phật tổ đã trở lại nhân gian.

Nhìn kỹ lại, người đó chẳng phải là Thích Già sao?

Ông ta xuất hiện khiến tu sĩ xung quanh đều sửng sốt.

Một trăm năm trước, Thích Già đã bị Diệp Thành cãi đến mức ứng kiếp vào thế gian.

Không ngờ một trăm năm sau Thích Già lại quay trở lại.

Tiếc là bây giờ Thích Già không còn là tu vi Chuẩn Đế nữa, cũng chỉ là một Chuẩn Thánh.

“Tôn giả, đã lâu không gặp!”, Diệp Thành cười nói, vẻ mặt không hề dao động như thể đã biết trước có cảnh tượng này.

“Trải qua một trăm năm, thí chủ vẫn không thể buông bỏ hận thù”, Thích Già nói, Phật âm vang vọng xung quanh.

“Đời trước cũng thế, trải qua một trăm năm vẫn muốn bảo vệ cô ta, ta và ngươi đều cố chấp, vốn dĩ là đồng loại”.

“Ta là Phật nên từ bi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp”.

“Ngươi ứng kiếp vì ta, ta bị đè dưới núi vì Phật, mấy trăm năm tu hành nhập thế của đời trước, chỉ lĩnh ngộ được như vậy sao?”, Diệp Thành lẳng lặng nhìn Thích Già, ánh mắt rất thản nhiên, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Lòng từ bi mà ngươi nói quấy nhiễu nhân quả của người khác, đó là nghiệp chướng của Phật”.

“Cố chấp cũng được, nghiệp chướng cũng thế thôi, ta không cho phép các ngươi quấy nhiễu cửa Phật”, Thích Già nói.

“Tạp niệm của tôn giả chưa dứt, sao lại nói đến thanh tịnh như thế được!”, Diệp Thành rút sát kiếm ra chỉ vào Linh Sơn.

Đây là mệnh lệnh xông lên tấn công, không cần nói gì nhiều.

Kiếm của hắn vừa rơi xuống, hàng vạn trận pháp tấn công Thiên Đình lập tức khôi phục, thần uy Tịch Diệt toát ra trận quang.

Các tu sĩ Thiên Đình cũng lao đến, bí pháp thần thông và trận đồ pháp khí đè ép cả Linh Sơn.

Thích Già lại thở dài, cả người biến thành hư ảo quay lại Linh Sơn, ngồi xuống khoanh chân lại trên bầu trời Linh Sơn, niệm chú Đại Bi.

Đòn tấn công lao đến nổ ầm trên Kim Phật vạn trượng đang bảo vệ Linh Sơn nhưng không làm tổn hại đến Kim Phật.

Mọi người xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên, bốn mươi triệu tu sĩ hợp sức lại nhưng không thể đả động được Kim Phật, kết giới của Linh Sơn mạnh đến thế sao?

“Con mẹ nó!”, Tạ Vân mắng, hai tay chắp lại.

Bốn mươi triệu tu sĩ Thiên Đình cũng thế, hai tay mở ra, năm ngón tay chỉ lên trời, tâm niệm hơi động, điều động căn nguyên.

Người xung quanh thấy thế là nhìn ra Thiên Đình muốn làm gì, lại sắp ngưng tụ mặt trời Tịch Diệt để phá trận pháp.

Năm xưa Thiên Đình phá vỡ phong ấn Ngũ Chỉ Sơn bằng bí pháp này, bây giờ lại muốn thi triển nó để đánh Linh Sơn.

Chẳng mấy chốc trời đất tối sầm lại, trên bầu trời huyền ảo, vầng thái dương được ngưng tụ đó sáng ngời chói mắt.

“Đánh!”, sau khi Tạ Vân hét lên một tiếng, mặt trời chói mắt đó bao phủ bầu trời, sức mạnh Tịch Diệt bá đạo phá nát hư không, thế giới trở nên yên tĩnh, càn khôn cũng điên đảo.

Chỉ là cảnh tượng Kim Phật vạn trượng bị nổ tung trong tưởng tượng vẫn không xảy ra, kết giới bảo vệ nhà Phật không hề bị tổn hại.

Nói cách khác có sự tồn tại vô thượng ngăn chặn mặt trời lại.

Sự tồn tại vô thượng đó chính là Đế khí Hàng Ma Xử của nhà Phật, uy lực đan vào nhau, niệm lực cùng “nhảy múa”, uy thế của đế vương.

“Đế khí Hàng Ma Xử!”, các tu sĩ xung quanh ngạc nhiên thốt lên.

Trong tiếng thảng thốt, Hàng Ma Xử chấn động, uy lực đế vương khôi phục tiêu diệt mặt trời, sau đó nó biến mất thành vô hình.

Các tu sĩ Thiên Đình đều nôn ra máu, bị phản phệ.

Mặc dù đòn tấn công của họ mạnh đủ để đỡ được một đòn của Đế Binh.

Nhưng khi đối mặt với đế khí thật sự, vầng thái dương đó như thể trở thành vật trang trí, không thể phá được phòng vệ của đế khí.

“Lại nào!”, Tạ Vân hét lên, muốn huyết tế tuổi thọ.

“Bốn mươi triệu tu sĩ Đại Sở, không tin không thể phá vỡ được nó!”, các tu sĩ Thiên Đình đều gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu, ai cũng đều như phát điên.

“Dừng tay!”, Diệp Thành lên tiếng ngăn lại đòn tấn công này.

“Dừng cái gì mà dừng, Thiên Đình Đại Sở không sợ”.

“Đi thôi”, Diệp Thành kiên định nói, sau đó xoay người bước lên đám mây tiên hỏa rời khỏi khu vực này.

Đó là Cực Đạo Đế Binh, cho dù có bốn mươi triệu tu sĩ cũng không thể phá vỡ được, đây là cực hạn của Tiên Thiên.

Huống gì uy lực của pháp khí của Đế có thể hủy diệt trời đất, một khi chọc giận Linh Sơn, một đòn có thể quét sạch mười triệu, cũng có thể là cả quân đoàn.

Phải biết họ không phải ở trong Thiên Đình Tiên Sơn, không có kết giới phòng vệ, nếu đế khí đánh một đòn, không ai có thể đỡ được, cũng không thể cản được.

Hắn là thánh chủ của Thiên Đình nên biết rõ cái này lợi hại thế nào.

Có trách cũng chỉ trách hắn tính toán sai lầm, Đế khí Hàng Ma Xử bay đi một trăm năm trước lại bay trở về.

Nếu biết trước như thế, hắn cũng sẽ không ra lệnh bao vây tấn công Linh Sơn, thế chẳng khác nào khiến Thiên Đình đi vào chỗ chết.

“Mau chóng rời khỏi đây”, thấy đại quân Thiên Đình chần chừ, Diệp Thành ra sức hét lên đến mức chấn động tim mạch, lập tức nôn ra ngụm máu.

Thấy thế, các tu sĩ Thiên Đình nhíu mày, vội lùi về sau.

“Giết! Giết!”, thấy các tu sĩ Thiên Đình rút lui, Phượng Thiên đứng trên đỉnh Linh Sơn nghiến răng nghiến lợi, không dám nói thẳng sợ mất đi thần thái từ bi của mình.

Cực Đạo Đế Binh của Linh Sơn quay về, cô ta đã biết trước, nếu không cũng sẽ không trốn đến đây. Bây giờ cơ hội ngàn năm hiếm có, nếu đế khí ra tay thì Thiên Đình Đại Sở chắc chắn sẽ chết.

Nhưng cô ta chỉ thầm hô hoán không thể tác động đến Đế khí Hàng Ma Xử, khiến cô ta gấp đến độ suýt ra tay sử dụng Đế Binh.

Nhà Phật vẫn nên có sự từ bi, mặc dù tha cho Thiên Đình nhưng đem theo Đế Binh cực đạo sẽ quấy nhiễu nhân quả của người khác.

Thiên Đình rút lui, bay qua bầu trời cao với tốc độ cực nhanh.

Tình trạng sức khỏe của Diệp Thành cực kỳ kém, sắc mặt tái nhợt không chút huyết sắc, khóe miệng chảy ra một tia tơ máu.

Lúc rời đi, hắn vẫn không quên quay lại nhìn Linh Sơn, tầm mắt nhìn đến chỗ Phượng Tiên.

Hắn lại thất bại lần nữa, nhưng đây không phải là kết quả cuối cùng.

Thiên Đình đánh không lại đế khí không có nghĩa là Đại Sở đánh không lại, chờ Đại Sở quay về, nhất định sẽ tính sổ lần nữa.
Chương 2293: Tây Tôn bỏ nhà Phật

“Bốn mươi triệu thất bại quay về”, nhìn đại quân Thiên Đình bỏ chạy, mọi người đều không khỏi cảm thán.

“Đó là Cực Đạo Đế Binh đấy, uy lực hủy diệt trời đất, cho dù có thêm bốn mươi triệu người nữa cũng không đủ”.

“Đúng là một màn đầy cảm khái”, rất nhiều người lắc đầu thở dài: “Một trăm năm trước, Diệp Thành thôn tính núi Thắng Linh của Sơn Hà, một trăm năm sau lại bại trận trong nghẹn uất”.

“Nếu không phải là Đế Khí Hàng Ma Xử thì lần này người thua là Linh Sơn, cũng may Linh Sơn còn có chút từ bi của nhà Phật, nếu không Thiên Đình đã bị tiêu diệt rồi”.

“Tiếc là Thánh Thể đã rơi xuống cảnh giới Nhân Nguyên rồi, uy lực Thánh Cốt Đại Thánh cũng đã không còn nữa, không thể đối đầu với đế binh, lại không thể nghịch thiên như năm đó nữa”.

“Sự thật chứng minh mắt nhìn của Phượng Tiên vẫn rất tinh!”, không ít người đều liếc nhìn Linh Sơn.

Diệp Thành thất bại, họ cũng chỉ chậc lưỡi, họ đều đánh giá thấp công chúa nhà Phượng Hoàng, thủ đoạn của cô ta quả thật rất cao siêu.

Phượng Tiên cũng xem như không thấy ánh mắt của người xung quanh.

Ngoài mặt cô ta vẫn tỏ ra từ bi nhưng trong lòng đang cười đắc ý, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt lóe lên vẻ chế giễu, sảng khoái đến mức muốn điên cuồng.

Cô ta lại thắng rồi, mượn uy thế của Linh Sơn đánh cho Thiên Đình Đại Sở thối lui, cảm giác này cực kỳ tuyệt vời.

“Tôn giả, từ bi của ngươi, quấy nhiễu nhân quả của người khác”, Tây Tôn đứng giữa không trung, bình thản nói.

“Phật pháp uyên thâm cao rộng, con đường của ngươi vẫn còn rất xa!”, Phật âm của Thích Già vang lên, đôi mắt tĩnh lặng như nước.

Tây Tôn không nói gì, cởi bộ đồ cà sa ra rồi đặt cây thiền trượng xuống, tháo tràng hạt xuống, sau đó chậm rãi đi ra khỏi Linh Sơn.

“Phật tử, ngươi…”, các chúng Phật Linh Sơn đều bước đến trước.

“Lục căn của ta đã không tịnh, không thể giác ngộ thiền pháp của nhà Phật”, Tây Tôn đi xa, giọng nói hơi mơ hồ truyền đến.

Chúng Phật nhíu mày, đều nhìn Thích Già Tôn Giả.

Thích Già không nói gì, cũng không ngăn cản, chỉ lặng lẽ nhìn theo, Phật tử Linh Sơn cũng từ bỏ Phật chọn hồng trần.

Người đứng vây xem cảm thấy chẳng thú vị gì nữa, đều giải tán.

Trước khi rời đi, họ còn nhìn lại tấm bia đá đứng sừng sững trước Linh Sơn, đám người Kim Ô, Côn Bằng bị đóng chặt trên đó, những người này đã phải trả giá đắt cho những hành động tàn ác của mình trong quá khứ.

Lần này mặc dù Thiên Đình bại trận trở về nhưng vẫn là người thắng cuộc, tàn sát bốn thánh địa lớn, đám kẻ thù ngoài Phượng Tiên Nhi thì còn lại đều đã bị giết.

Trời đất rộng lớn, mờ ảo và tĩnh lặng.

Các tu sĩ Thiên Đình đang trên đường trở về.

Cả đường đi không ai nói gì, bốn mươi triệu bị ép buộc bỏ chạy, mặc không không ai thương vong nhưng họ nghĩ đây là thất bại thảm hại.

E là từ khi Thiên Đình thành lập vẫn chưa từng bại trận thế này.

Thiên Ma mạnh đến như vậy mà Thiên Đình vẫn có thể chống đỡ được.

Mạnh như cấp Đại Đế mà Diệp Thành cũng có thể giết được.

Bây giờ lại bị một đế binh đe dọa đến mức bỏ chạy, trận chiến này quả thật quá oan ức, không ai cam lòng cả.

“Con mẹ nó!”, sự im lặng của mọi người cuối cùng cũng bị Hùng Nhị phá vỡ.

Có lẽ là tiếng quát quá mức đột ngột khiến nhiều người giật mình, chẳng có chuẩn bị tinh thần gì cả.

“Lại dám lấy đế binh ra để hù dọa chúng ta, chẳng biết xấu hổ”, Tiểu Linh Oa cũng nhảy dựng lên bắt đầu mắng.

“Nhìn thấy đầu trọc là bực mình!”, Tư Đồ Nam mắng, còn không quên liếc nhìn Long Nhất và Long Ngũ.

“Mắng thì mắng, nhìn bọn ta làm gì?”, Long Nhất, Long Ngũ chẳng làm gì cũng bị dính đạn, xoa cái đầu trọc, còn rất tự hào.

Vừa dứt lời hai người bèn nằm xuống, bị người người ta đánh hôn mê.

Một đám người ồn ào lao đến, trong tay xách một người vây quanh hai tên này bắt đầu đánh.

Không nỡ nhìn cảnh tượng này, hơi đẫm máu.

Diệp Thành bất lực lắc đầu khẽ cười, mặc dù mấy người Hùng Nhị khá kỳ lạ nhưng lại không giấu được sự không cam lòng của mình.

Không cam lòng, Thiên Đình không cam lòng, hắn cũng thế.

Người nhìn xa trông rộng như hắn cũng có lúc tính toán sai, xem thường Cực Đạo Đế Binh, cũng xem thường vận khí của Phượng Tiên.

Cô ta là một người thừa hưởng vận khí của trời đất, mỗi lần có nguy hiểm thì luôn có thể hóa giải, ngay cả ông trời cũng đứng về phía cô ta, hết lần này đến lần khác giúp cô ta thoát khỏi nguy hiểm.

Lần này hắn quả thật vô lực, chỉ đành đợi Đại Sở quay về, chuyện này cần phải có Hoàng Giả ra mặt đòi lại nợ máu.

Nói rồi đại quân Thiên Đình đi vào Tiên Sơn.

Long Nhất và Long Ngũ bị đánh đến mức cha mẹ nhận không ra, còn chưa hoàn hồn lại bị xách đi đánh thêm một trận.

Nói cách khác hễ là đầu trọc và đầu hói ở Thiên Đình như Viêm Long và Ngưu Thập Tam thì đều bị đánh.

Mấy người Nam Đế Bắc Thánh khóe môi cũng khẽ giật.

Đây nào có phải là người vừa bại trận xong đâu, một đám người hoạt bát đến đâu thì nơi đó đều náo nhiệt, tìm lý do cũng rất kỳ quái.

Họ rất may mắn, đều có tóc, nếu không đa phần cũng bị kéo ra đánh một trận.

Đợi sau khi đánh hết một lượt, một đám người mới vuốt tóc, đắc ý mặt hiện đầy chữ “thỏa mãn”.

Đám người bị đánh đó thì lại khá thê thảm, bị đánh đến mức bật khóc. Đầu trọc có tội à? Bọn ta có chọc đến ai đâu chứ.

“Thủ lĩnh các bộ đến Ngọc Nữ Phong”, giọng hơi khàn của Diệp Thành vang lên, vang vọng khắp Tiên Sơn.

Thánh Chủ đã ra lệnh, từng bóng người bay lên trời.

Hồng Trần Tuyết đã đợi sẵn trên đỉnh núi, thấy Diệp Thành đi lên, bà ấy vội vàng bước đến đỡ hắn.

“Lại nhớ đến sư tôn của tiền bối à?”, Diệp Thành ho khụ khụ.

“Sao lại nói thế?”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười nhìn Diệp Thành.
Chương 2294: Chuyện làm ăn kinh doanh

“Mỗi lần tiền bối nhớ đến sư tôn, tiền bối đều đối xử tốt với ta, tốt với Hồng Trần thế nào, tốt với ta thế ấy”.

“Nếu ngươi nói thế, vậy thì cũng không sai”.

Lúc hai người nói chuyện, thủ lĩnh các bộ đã đáp xuống, có đến cả ngàn người đều là cấp cao của Thiên Đình.

Sắc mặt của cả ngàn người đều rất khó coi, còn đang tức giận chuyện Tây Mạc, toàn thân toát ra tà khí không thể ngăn được.

“Mặc dù Thiên Đình thất bại nhưng Đại Sở vẫn chưa bại”, Diệp Thành nói, giọng hắn cực kỳ bình thản: “Thắng bại là chuyện bình thường”.

“Đợi Đại Sở về thì chịu đánh một trận đi”, mọi người oán giận nói, đều nghẹn một bụng lửa giận không có chỗ trút.

“Linh Sơn có đế binh đã vượt khỏi phạm vi chịu đựng của Thiên Đình, chuyện này tạm gác lại, gọi các vị đến là vì chuyện khác”.

“Lại có hành động khác à?”, mắt mọi người sáng rực.

“Đúng là có hành động nhưng không phải đánh trận mà là kiếm tiền”.

“Kiếm… kiếm tiền?”, mọi người đều sửng sốt.

“Năm mươi triệu tu sĩ Thiên Đình, chọn bừa một người ra cũng rất giàu có, còn thiếu tiền sao?”, Tư Đồ Nam ngạc nhiên hỏi.

“Ngươi nghĩ sao?”, Long Nhất và Long Ngũ che mặt mắng: “Chỉ riêng kết giới bảo vệ đã có chín ngàn chín trăm chín mươi chín cái rồi, cộng thêm các pháp trận khác, một khi mở ra, nguyên thạch tiêu hao sẽ lớn hơn nữa, không thể tính được”.

“Thế cũng đúng!”, Tư Đồ Nam ho khụ một tiếng.

“Nhiều nhất ba tháng, Huyền Hoang sẽ có một đại tộc giải được phong ấn”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Là chủng tộc đối địch với Thiên Đình, có đế binh, còn nhà nào thì không biết được”.

“Người đối đầu với chúng ta, đây cũng không phải là tin tốt”, mọi người nhíu mày, trong nỗi lo lắng cũng có sự nghiêm trọng.

Thiên Đình có quá nhiều kẻ thù, chẳng hạn như Kim Ô, Côn Bằng, Tiên tộc Thần tộc rồi Yêu tộc, tộc Phượng Hoàng.

Dù là chủng tộc nào cũng là truyền thừa của Đại Đế, đều có đế binh. Nếu họ quay lại thì sẽ là mối nguy hiểm cho Thiên Đình, đó sẽ là một tai họa lớn.

Kết giới bảo vệ của Thiên Đình sẽ là kết giới hữu lực của họ.

“Nếu gia tộc đó giải phong, chúng chắc chắn sẽ đến tính sổ với Thiên Đình”, Diệp Thành nói tiếp: “Thiên Đình cần phải chuẩn bị sớm, cần tăng cường kết giới bảo vệ và trận pháp tấn công, nguyên thạch cần cho kết giới bảo vệ và trận pháp tấn công sẽ là gánh nặng, một mực góp tiền sớm muộn gì cũng chẳng còn gì, cách này rất bị động, chỗ này lợi hại, chắc các vị cũng biết”.

“Có lẽ chúng ta có thể suy xét đến việc trốn đến một nơi xa ở tinh không”, Yêu Vương trầm giọng nói: “Đủ thời gian đấy”.

“Năm mươi triệu người, mục tiêu quá lớn, trốn ở đâu cũng sẽ bị lộ, tách ra đi trốn sẽ bị tấn công từ khắp nơi”, Diệp Thành nói: “So với cách trốn thì ta lại nghiêng về cách phòng thủ, lưng tựa vào trời, có thể mượn uy thế của nó”.

“Vậy thì không cần đi, liều mạng kiếm tiền! Chúng ta có nhân lực”.

“Ta không tính được thời gian Đại Sở trở về, nhưng cũng sẽ không quá lâu. Chúng ta chỉ có thể đợi, cố gắng chống đỡ đến khi Đại Sở về”, Diệp Thành ho một tiếng: “Chúng ta cần đủ nguyên thạch duy trì trận pháp kết giới bảo vệ, lo trước tính sau”.

“Kiếm tiền à! Ta giỏi lắm”, Hùng Nhị vỗ ngực: “Chỉ cần hỗ trợ đủ nhân lực và tài lực, ta đảm bảo có thể xây dựng Thiên Đình thành một đế quốc tiền bạc”.

“Cái này thì bọn ta tin”, mọi người đều xoa cằm.

Họ quá hiểu Hùng Nhị thực lực có thể kém cỏi nhưng đầu óc tên này rất linh hoạt về mảng kinh doanh.

“Này, trước tiên đưa một kế hoạch kinh doanh cho các ngươi mở rộng tầm mắt”, Hùng Nhị vuốt tay áo, còn hít một hơi nói: “Ta đã định mở ra một lầu gác không gian trong mỗi thành cổ ở Huyền Hoang, khắc ý cảnh thuộc kiếm của Kiếm Thần vào trong đó, sẽ có rất nhiều người đến, chúng ta chỉ cần ngồi không thu tiền, thanh tiếng của Chư Thiên Kiếm Thần rất tốt, có lẽ không ai dám xúc phạm, không người khác gây chuyện”.

Nói rồi hắn ta nhìn Sở Linh Ngọc: “Thân là đồ nhi của Kiếm Thần, chắc hẳn là có không ít ý cảnh kiếm đạo, chúng ta có nhân lực, buôn bán đắt như tôm tươi cho xem”.

“Mặc dù không vui vẻ gì cho cam nhưng quả thật là vụ làm ăn tốt”, Sở Linh Ngọc khẽ cười: “Chuyện này giao cho ta”.

“Còn có thần nữ Đan Tôn, ý cảnh luyện đan của nhà cô cũng khá tốt, thầy luyện đan đều thích thứ đó”, Hùng Nhị xoa tay nhìn Hồng Trần Tuyết, nhếch môi cười: “Đây cũng là một cơ hội làm ăn lớn”.

“Quả là có kinh nghiệm kinh doanh”, Hồng Trần Tuyết mỉm cười lắc đầu.

“Như thế, Thiên Đình Đại Sở phối hợp với Hùng Nhị vô điều kiện”, Diệp Thành cười nói, Thiên Đình đầy nhân tài, chọn bừa một người cũng đều là nhân tài, có thể thể hiện tài hoa của mình.

Chẳng hạn như Hùng Nhị, sức chiến đấu không mạnh nhưng bàn về làm ăn kinh doanh thì có thể bỏ xa đám người ở đây cả mười con phố, đây chính là thiên phú.

“Chuyện này ổn rồi nhé, cần tiền có tiền, cần người có người”, các bộ của Thiên Đình đều gật đầu, không ai phản đối.

“Mẹ nó chứ, cuối cùng cũng được trổ tài, cuối cùng cũng có thể khoe mẽ được một chút!”, Hùng Nhị chỉnh lại cổ áo, từ khi tu đạo đến nay hắn ta chưa từng có quyền lực như thế này.

“Chuẩn bị đi!”, Diệp Thành nói: “Hồng Trần Tuyết ở lại”.

“Nào nào nào, đi theo ta”, Hùng Nhị phất tay, lắc lư thân hình béo chạy thẳng xuống núi.

Có quyền lực lớn như vậy rồi, hắn ta đi đường cũng phóng khoáng hơn.

Thủ lĩnh các bộ mỉm cười đứng dậy đi theo Hùng Nhị.

Sau khi mọi người đi hết rồi, Hồng Trần Tuyết rót đầy ly trà cho Diệp Thành: “Có nhiệm vụ lớn muốn giao cho ta à?”

“Theo dõi Linh Sơn, nếu Phượng Tiên ra ngoài thì bắt sống cho ta!”, Diệp Thành lạnh lùng nói.

“Đã làm trước đó rồi!”, Hồng Trần Tuyết khẽ nói: “Không thể động vào cô ta khi ở Linh Sơn, nhưng nếu dám bước ra ngoài, chắc chắn phải để cô ta không đường quay lại, ngươi yên tâm”.

“Tiền bối xử lý thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành khẽ cười.
Chương 2295: Tiền tài

Bầu trời đêm sâu thẳm, những ngôi sao như hạt bụi mịn, mọi thứ đều im ắng không phát ra âm thanh.

Ở dưới trời là một khung cảnh bình yên, nhưng ở trên Thiên Đình lại vô cùng náo nhiệt, Hùng Nhị ra lệnh, phân công công việc cho từng người.

Như Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết, hai người dẫn theo khoảng vài triệu người khắc ý cảnh kiếm đạo và ý cảnh luyện đan.

Như Vô Nhai thì thông hiểu không gian bí pháp, đã dẫn người chạy về phía các cổ thành ở Huyền Hoang, trước tiên là lầu các sáng lập không gian, chỉ đợi ý cảnh nhập chủ.

Như Long Nhất Long Ngũ lại lãnh đạo những người khác khắc hoạ văn trận pháp, thêm vào kết giới bảo hộ và pháp trận công kích.

Hùng Nhị tuy không đàng hoàng, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn thật sự vô cùng đáng tin cậy, từng mệnh lệnh đưa ra được hoàn thành đâu vào đấy, tu sĩ Thiên Đình phối hợp vô điều kiện.

Suốt ba ngày, thằng nhãi này cũng không chớp mắt, hiếm khi mà được khai triển thân thủ, hưng phấn đến phát cuồng, trong đầu óc tràn ngập cơ hội làm ăn.

Trong ba ngày, lầu các ý cảnh kiếm ý và ý cảnh luyện đan khai trương ở các thành cổ

Một khi tin tức truyền ra, Trung Châu ngay lập tức sôi trào.

Kiếm Thần là người phương nào, theo thần thoại chư thiên, đây là người có hi vọng thành Đế nhất ở thời đại này, kiếm ý chi cảnh của hắn, mỗi một tông đều không giới chi bảo.

Đan Tôn là người phương nào, chí tôn trong đan đạo, luyện đan thuật đã đạt đến trình độ tuyệt hảo, chính là trình độ mà luyện đan sư mơ ước, luyện đan ý cảnh của hắn, cũng có giá trị liên thành.

“Là thật hay giả? Còn có chuyện tốt như thế này nữa ư?”. Các tu sĩ đều tụ tập lại mà nghị luận, mọi người đều mang vẻ kinh ngạc.

“Tất nhiên là sự thật, đồ nhi Kiếm Thần và Đan Tôn thần nữ phân thân đều ở kia, hẳn là không có gì sai rồi”.

“Đây là đang làm cái gì, một người là đồ nhi của Kiếm Thần, một người là Đan Tôn thần nữ, hai người họ thật sự thiếu tiền à?”

“Lo nàng thiếu hay không thiếu làm gì, ta phải đi xem một chút, đến muộn sẽ không thể xếp hàng được nữa, còn phải đi thu tiền”. Không ít người đã di chuyển, khắp nơi đều như thế.

Trung Châu náo nhiệt, người từ tứ phương đến, bất luận là tông môn hay là tán tu, đều có người đi về cổ thành gần nhất.

Nhìn từ phía xa, mỗi một tòa cổ thành đều có hai lầu các tụ đầy người, xếp thành một hàng thật dài.

Ở trong đó, không thiếu cường giả, lại đều tuân theo quy tắc, vô luận là đan tôn hay là Kiếm Thần, đều không thể chọc được.

Người nhiều lầu các thiếu, tự nhiên không thể để người chờ không

Tên Hùng Nhị kia thật sự là súc sinh rồi, mỗi một toà đều được xây ở cạnh nhau.

Theo như lời hắn ta nói, những chuyện đang diễn ra chính là lượng, thời gian cấp bách, người đến càng nhiều càng tốt, người tới thì có thể kiếm tiền.

Sở Linh Ngọc và Hồng Trần Tuyết thật ra cũng không phải ra sức giống nhau, ngưng tụ các vô số phân thân.

Cơ hồ mỗi toà lầu các, đều có phân thân ngồi xếp bằng.

Đồ nhi Kiếm Thần và Đan Tôn thần nữ, đại diện cho Kiếm Thần và Đan Tôn, không có ai nghi ngờ ý cảnh là thật hay là giả.

Trung Châu nổi tiếng, Đông Hoang Tây Mạc Nam Vực Bắc Nhạc cũng theo đó mà phất theo, từng toà cổ thành đều náo nhiệt vô cùng.

Thế cho nên, tất cả đều chạy đến cổ thành, bên ngoài rất khó để nhìn thấy có tu sĩ, cái hiện tượng này, rất là quỷ dị.

Việc kinh doanh đang vô cùng tốt đẹp, không có lý do gì để không kiếm tiền.

Từng cụm nguyên thạch giống như sóng triều cuồn cuộn không ngừng đưa đến, chất thành từng đống từng đống thành một cái núi nguyên thạch, tu sĩ Thiên Đình nhìn thấy thì há hốc, kiếm tiền dễ như vậy sao?

“Oa, thật là nhiều nguyên thạch!”, Tiểu Cửu Tiên đi lên, nghiêng người, nhìn nguyên thạch chất từng đống từng đống thành một ngọn núi, hai mắt to toả sáng lấp lánh, còn chảy nước miếng.

“Nhân tài của Thiên Đình quả nhiên xuất hiện lớp lớp”. Trên đỉnh núi, Nam Đế Bắc Thánh thổn thức tặc lưỡi. “Không nghĩ đến tên nhóc mập mạp này lại là một kẻ giỏi kiếm tiền đến như thế”.

“Không thể phủ nhận, ánh mắt mấy người nhìn ta, là sùng bái”. Hùng Nhị nhấp phát, tràn đầy áp bức.

“Giả bộ là được”. Đạo chích nghiêm túc nói, hai mắt chuột phóng ra ánh sáng của đạo tặc.

“Chúng ta tranh thủ thời gian này dạy dỗ hắn một trận đi!” Tạ Vân chắp tay ngồi xổm cách đó không xa, ý vị thâm trường mà nói.

“Ý kiến anh hùng giống nhau”. Tư Đồ Nam đáp.

“Ba người kia, lại đây!”. Hùng Nhị gào to một tiếng. “Mọi người đều bận rộn, ba người các ngươi lại nhàn nhã như thế”.

“Này!”. Ba người không làm, trực tiếp xách tên này lên.

“Diệp Thành, ba tên này không phối hợp”. Hùng Nhị hít một hơi, hướng Ngọc Nữ Phong gào lên.

“Cái tên Tiểu Hùng mập mạp này, ngươi biết cũng không ít”. Trên trán ba người hắc tuyến tán loạn, mặt đen như than cốc.

“Chậc!”, Hùng Nhị không cho là đúng, hắn ta có mệnh lệnh của thánh chủ, quyền lực rất lớn, còn cùng với hắn ta chỉnh chuyện này.

Nói rồi, tên nhãi này lại tiếp đón nữ tu Thiên Đình kiểm kê nguyên thạch, tiện đà đưa đến chỗ đầu trận tuyến, duy trì pháp trận.

Thế nhưng, trong đống này cũng không thiếu phần hắn ta lợi dụng quyền công mưu tư.

Ví dụ như tìm hai muội muội xinh đẹp, bóp vai, đấm chân xoa vai, còn nói hoa mỹ cái này là vì công tác.

Hình ảnh kia, có chút buồn cười, từ xa nhìn lại, chính là một cái tượng Di Lặc nhỏ, vui tươi hớn hở.

“Đây, thác ấn xuống, ngày khác đưa cho Như Huyên sư muội nhìn xem một cái”. Đám người Tạ Vân đều xách ra ký ức tinh thạch, số lượng không ít, cười rất đáng khinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK