Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1196: Du khách

Sau một hồi, Diệp Thành mỉm cười rời đi.

Lần đầu tiên xuất hiện ở trụ sở chính của Thiên Đình, là Thánh Chủ, hắn vẫn phải đi một vòng xem sao.

Vừa đi, Diệp Thành vừa tấm tắc.

Cấm chế của Thiên Đình quá bá đạo, rất nhiều nơi đều có khắc trận văn bí mật, đặc biệt là kết giới hộ sơn ở nơi bí ẩn, cũng phải tới chín mươi chín tầng kết giới.

Còn có linh hoa, linh thụ bạt ngàn, bên trong đó còn có vài loại mà cho dù là Đan Thánh như hắn cũng chưa từng thấy bao giờ, cũng không biết phía Chung Giang lấy đâu ra những loại này.

Ngoài những điểm này ra thì còn có các đệ tử của Thiên Đình. Diệp Thành vừa đi qua liền phát hiện không ít người có huyết mạch đặc biệt, nếu chăm chút bồi dưỡng thì đó chính là trụ cột tương lai của Thiên Đình.

Có điều, sự xuất hiện của hắn lại kéo theo chấn động không vừa, đặc biệt là các đệ tử trẻ của Thiên Đình, về cơ bản đều không tu luyện mà chạy tới đây.

Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ, cả chặng đường hắn đi là cả một truyền kì.

Hiện giờ chỉ cách Thánh Chủ gần như vậy khiến các đệ tử có cảm giác không chân thực, đặc biệt là các nữ đệ tử, nhìn mà say mê, thế nhưng giấc mộng đẹp đó chỉ cần nghĩ thôi cũng biết sẽ phải vỡ mộng rồi, bọn họ không dám ước mơ xa vời.

Sư phụ!

Đúng lúc này, Tịch Nhan không biết từ đâu xuất hiện, lại còn nhanh mồm nhanh miệng.

“Người của Nhân Hoàng tìm con rồi sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Tịch Nhan.

“Con không muốn tới Nhân Hoàng, con muốn đi theo sư phụ”, Tịch Nhan cúi đầu tỏ vẻ không vui cho lắm.

“Ta cũng xuất thân từ tình báo, sự việc bên trong thế nào ta hiểu rõ, đó thực sự là một nơi tốt để mài dũa con người”, Diệp Thành mỉm cười: “Con cứ coi như đó là cơ hội để tôi luyện bản thân, đừng để sư phụ mất mặt”.

“Vâng”, mặc dù không muốn nhưng Tịch Nhan vẫn gật đầu.

“Mấy ngày gần đây con ở Thiên Đình chuẩn bị cho trận so tài tam tông vào chín ngày sau nhé”.

“Trận so tài tam tông?”, Tịch Nhan ngẩng đầu chớp mắt, ánh mắt chợt sáng lên, cô nhìn Diệp Thành hỏi dò: “Năm xưa sư phụ dành được giải nhất, con cũng phải dành được giải nhất”.

“Vậy thì phải xem con có thực lực đó không đã”, Diệp Thành mỉm cười, hắn xoay người bước vào hư không rồi bay ra khỏi Thiên Đình.

“Con nhất định sẽ đứng đầu”, phía sau, Diệp Thành nắm chặt tay, “đệ tử lớp Huyền Tự cũng chỉ có Hổ Oa ca ca là đối thủ thực sự của con thôi, ừm, chăm chỉ tu luyện thôi, chín ngày sau bắt đầu rồi”.

Ra khỏi Thiên Đình, Diệp Thành cứ thế bước vào hư không, hắn vừa đi vừa nhìn ngó.

Hắn không đi qua Truyền Tống Trận để về Hằng Nhạc vì muốn tận mắt ngắm nhìn nơi này, đây chính là giang sơn mà tất cả mọi người cùng gây dựng nên, xuất hiện trong tầm mắt hắn chính là cảnh tượng phồn hoa khiến hắn hân hoan trong lòng.

Đây có thể coi là một đoạn hành trình trải nghiệm chỉ thuộc về riêng hắn.

Diệp Thành tới rất nhiều cổ thành, những cổ thành đó đều được gây dựng bằng máu và xương, chôn vùi không biết bao nhiêu sinh mạng, cho dù đến hiện giờ vẫn còn có thể ngửi thấy khí tức tanh mùi máu.

Thế nhưng Diệp Thành chưa bao giờ cảm thấy hối hận.

Thống nhất Nam Sở cần chiến tranh, là chiến tranh thì phải có thương vong, chỉ có điều cái hắn dùng chính là cách cực đoan nhất nhưng cách cực đoan đó lại có hiệu quả nhất.

Hắn giống như một vị khách đến rất nhẹ nhàng và đi cũng rất nhẹ nhàng.

Đi qua nhiều cổ thành, Diệp Thành lại tới nhiều cổ thành khác như đại bản doanh thành cổ Thiên Thu khi bọn họ di chuyển từ Bắc tới Nam, giống như Loạn Cổ Thương nguyên khi hắn chiến đấu với Doãn Chí Bình hay Chính Khí Điện….

Nhìn từng cổ thành năm xưa, Diệp Thành chợt cảm khái.

Đó là những năm tháng bất phàm, mưu mô quỷ kế, giảo biện lừa gạt, đánh bại nhiều đại địch năm đó, bước đi trên huyết cốt, bước vào thời kì đỉnh phong, bước đi trên biển máu và gây dựng nên một vương triều thịnh thế.

Màn đêm buông xuống, Diệp Thành bước vào một cổ thành nhỏ, hắn tìm cho mình một quán trà và gọi một ấm trà.

“Nghe gì chưa, chín ngày sau diễn ra trận so tài tam tông rồi”, tiếng bàn tán xôn xao tạo thành cả làn sóng.

“Nghe nói sắp chọn chín đại đệ tử chân truyền rồi”.

“Trận so tài tam tông lần này khiến ta nhớ lại trận so tài tam tông lần trước”, có người lên tiếng kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người, “mặc dù đã qua lâu rồi nhưng lại khiến người ta không khỏi cảm thấy cảm khái mỗi lần nhớ lại”.

Tiếng bàn tán vẫn tiếp tục vang lên, Diệp Thành nhàn nhã thưởng trà như một vị khách qua đường.

Không biết từ bao giờ một người mang theo kiếm chợt ngồi vào chiếc bàn ngay đằng sau hắn.

Đó là một người thanh niên, mặc dù đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt lởm chởm râu, trông có phần chán chường, toàn thân mang theo dấu vết của thời gian giống như một hiệp khách phiêu bạt lâu lắm rồi.

Một ấm trà!

Giọng người này khàn khàn, mang theo sự mỏi mệt.

“Ngươi đã thay đổi quá nhiều”, Diệp Thành khẽ đặt chén trà xuống, giọng nói bình thản như thể đang nói với người thanh niên đó và cũng đang nói với chính mình.

Nghe vậy, người thanh niên vừa nâng chén trà lên thì vô thức quay người lại.

Đột nhiên, cơ thể hắn run rẩy, mặc dù nhìn thấy bóng lưng Diệp Thành nhưng hắn như thể có thể nhận ra đó là Diệp Thành.

“Hậu nhân của Quảng Long không nên ủ rũ như vậy”, Diệp Thành vẫn nói với giọng điềm tĩnh.

“Có thể gặp được ngươi ở đây khiến ta rất bất ngờ”, người thanh niên kia quay người lại, quay lưng về phía Diệp Thành giống như pho tượng đá ngồi ở đó bất động, trên khuôn mặt mỏi mệt còn mang theo vẻ tự giễu.
Chương 1197: Kí ức đẫm máu

“Vì sao vẫn còn ở Nam Sở?”, Diệp Thành khẽ nhấp ngụm trà.

“Đây là nhà của ta”, người thanh niên kia vân nói giọng khản đặc, trong đôi mắt vẩn đục kia chợt le lói ánh sáng.

“Chuyện cũ như làn khói, cuối cùng cũng sẽ về với cát bụi thôi”, Diệp Thành nhấp ngụm trà cuối cùng, hắn đứng dậy từ từ biến mất trong biển người, sau đó còn vang vọng lại giọng nói: “Nếu muốn theo Diệp Thành ta chinh phạt thiên hạ thì có thể về Hằng Nhạc tìm ta”.

“Đây chính là tấm lòng của vị Hoàng thời trẻ sao?”, người thanh niên kia mỉm cười, nụ cười có phần bi thương, “trên đời này còn có người nhớ rằng ta tên là Hoa Vân sao?”

Phía này, Diệp Thành đã bước ra khỏi cổ thành. Hắn lại lên đường đi thăm thú đại địa rộng lớn của Nam Sở, mỗi lần đi qua một cổ thành hắn đều dừng lại.

Trong lúc này, hắn cũng tới thăm rất nhiều thế gia, về cơ bản đều là những thế gia từ Bắc Sở chuyển tới đây, hiện giờ bọn họ an gia ở Nam Sở, là một thành viên của Thiên Đình, so với Bắc Sở hỗn loạn thì Nam Sở lại là vùng đất phù hợp để an cư lạc nghiệp.

Màn đêm lại buông xuống, Diệp Thành dừng chân dưới một linh sơn.

Linh sơn về đêm được chiếu rọi dưới ánh trăng trông vô cùng bắt mắt, lại có mây và vương bồng bềnh trông như tiên sơn, thật huyền ảo.

Diệp Thành đứng đó, hắn nhìn từng tấm thạch bài dưới linh sơn với vẻ mặt phức tạp, trên tấm thạch bài đó khắc dòng chữ: Hạo Thiên thế gia.

Hắn nhấc chân định bước đi nhưng cuối cùng lại thôi, hắn vẫn chưa nghĩ xem nên đối diện với gia đình xa lạ này thế nào, tính cách của hắn vẫn vậy, mãi cho tới hiện giờ hắn vẫn chưa thể tháo được nút thắt trong lòng.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, thổi bay mái tóc bạc trắng của Diệp Thành, hắn vẫn chưa dừng chân mà lặng lẽ quay người.

“Cứ thế mà đi sao?”, phía sau, một giọng nữ vang lên, Hạo Thiên Thi Nguyệt xuất hiện.

“Ta chỉ đi qua đây thôi”.

Đã đến rồi thì vào trong ngồi chút đã”, Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ mỉm cười tiến lên trước, cô kéo tay Diệp Thành định kéo hắn vào trong linh sơn của Hạo Thiên thế gia.

Đột nhiên, Hạo Thiên thế gia vốn yên tĩnh về đêm thì vì sự xuất hiện của Diệp Thành mà trở nên náo nhiệt.

Mau, mau, mời vào trong đi chứ!

Cả nhóm lão bối đang bế quan đều chạy ra ngoài, bầu không khí rộn ràng hẳn lên khiến Diệp Thành cảm thấy có phần không được tự nhiên.

Cũng chẳng thể trách hắn như vậy thì thân phận của hắn quá đặc biệt, không chỉ vì huyết mạch của hắn với Hạo Thiên thế gia mà còn vì hắn là vị Vương của Nam Sở, chỉ cần với thân phận này thôi cũng đủ khiến bọn họ không thể chậm trễ rồi.

Trong đại điện của Hạo Thiên thế gia rợp bóng người, có lớp trẻ, cũng có những lão bối, đương nhiên, là gia chủ hiện tại của Hạo Thiên thế gia, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng có mặt.

Đôi mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, áy náy, cảm kích, người thanh niên trước mặt này không tiếc xả thân lao vào chỗ hiểm cứu Hạo Thiên thế gia ra khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên đến đại địa của Nam Sở.

Đương nhiên ngoài cảm kích ra thì còn có sự áy náy.

Mặc dù là lỗi lầm của Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng người của Hạo Thiên thế gia cũng có liên quan, một gia tộc lớn như vậy nợ hắn quá nhiều.

Bầu không khí trong đại điện rất gượng gạo, sự im lặng của Diệp Thành khiến ông ta không biết bắt đầu từ đâu.

Các vị lão bối, mời mọi người về cho!

Cuối cùng, Hạo Thiên Huyền Chấn cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng trong đại điện.

Nghe vậy, người khắp đại điện mặc dù muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nút thắt trong lòng Diệp Thành vẫn nằm ở chỗ Hạo Thiên Huyền Chấn, muốn mở nút thắt đó thì người ngoài không thể giúp được.

Trong chốc lát, đại điện thoáng hơn hẳn, đến cả Hoa Tư và phía Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng lui ra ngoài.

Trong đại điện chỉ còn lại Diệp Thành và Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng bầu không khí vẫn rất gượng gạo, mặc dù Hạo Thiên Huyền Chấn có vài lần định lên tiếng nhưng không biết nói làm sao.

“Ta chỉ đi qua đây thôi”, cuối cùng Diệp Thành lên tiếng trước, giọng nói hắn vô cùng lạnh lùng.

“Cho tới bây giờ mà con cũng vẫn không muốn nói cho ta biết thân nương của con là ai sao?”, mặc dù Hạo Thiên Huyền Chấn thất vọng nhưng ông ta vẫn nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hi vọng, hi vọng có được đáp án.

“Ta chưa từng gặp thân nương”, Diệp Thành không vòng vo, vẻ mặt hắn lãnh đạm.

“Vậy…”

“Ta không hề có bất cứ ấn tượng gì về bà ấy cả”, Diệp Thành cứ thế ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, “từ giây phút ta có kí ức về thế giới này thì cả thiên địa này đều tăm tối, ta không biết cha mẹ của mình là ai, ta chỉ biết ta đói thì tìm đồ ăn, chuột, gián, bọ ngựa, cây cỏ, rễ cây, những gì có thể ăn được ta đều liệu mạng nhét vào miệng, ta không biết ý nghĩa của việc sinh tồn, ta chỉ biết khi những đệ tử con nhà giàu có đi qua thì chúng chà đạp ta như con chó, chúng vui thì có lẽ sẽ thưởng cho ta chút tiền. Trong kí ức của ta, ta rất thích những nơi xuất hiện chó hoang, vì ta có thể cướp đồ ăn từ miệng chúng, có thể ngủ trong ổ chó, trong kí ức của ta người đói mới đáng sợ hơn hung thú, đói đến mức có thể ăn cả con của mình, đáng sợ đến mức không có nhân tính…”

Diệp Thành nói với giọng điệu lãnh đạm từ đầu tới cuối như thể không hpair đang nói về quá khứ của mình mà chỉ là đang kể một câu chuyện chẳng mấy quan trọng.

Phía này, cơ thể Hạo Thiên Huyền Chấn run lên, trong đôi mắt ông ta nhoà nước.

Đây là tuổi thơ của con trai ông ta sao?

Nắm tay Hạo Thiên Huyền Chấn trong tay áo nắm chặt lại đến mức bật máu.

Ông ta muốn biết về quá khứ của Diệp Thành nhưng hiện giờ khi nghe hắn nói xong thì lại là những kí ức đớn đau đẫm máu.
Chương 1198: Đi theo

Diệp Thành lặng lẽ rời đi, trở về Hằng Nhạc Tông.

Tuổi thơ của hắn quả thực là một ký ức đẫm máu, không ai biết về ký ức đó kể cả Cơ Tuyết Băng và phía Sở Huyên.

Hắn đã từng yếu đuối và hắn cũng đã sớm hiểu ra rằng thế giới tưởng như tươi đẹp rạng rỡ này tàn nhẫn đến nhường nào. Sự xấu xa của bản chất con người tạo nên một bức tranh thảm thương, dù là hắn của hiện tại thi thoảng nhớ lại cũng vẫn không khỏi rùng mình.

Chỉ khi thực sự trải qua mới hiểu được an nhàn, ấm no là điều tuyệt vời như thế nào.

Vì vậy hắn khao khát thiên hạ thái bình, vì chí nguyện to lớn này có thể khiến hắn trở nên tàn nhẫn lạnh lùng như pháp tắc của thế giới này, hắn cần ý chí kiên quyết và giàu lòng hy sinh để đạt được mục đích của mình, cho dù sau lưng trải đầy máu và xương, cho dù trên lưng phải mang theo tai tiếng vạn cổ.

Nhưng đứng trên đỉnh cao của ngày hôm nay, có tu vi như hiện tại, mang theo vinh quang như bây giờ lại khiến hắn không chỉ một lần mù mịt.

Thời đại đang thay đổi nhưng pháp tắc của thế giới thì không.

Giờ đây hắn cũng lừa mình dối người giống như hoàng đế các triều, ý nguyện vĩ đại thiên hạ thái bình từ đầu đến cuối đều là chuyện nực cười.

Sau khi trải qua những thăng trầm của cuộc sống, thấy được những mặt xấu xa trên đời, hắn mới thực sự hiểu rằng không phải thống nhất thiên hạ là sẽ thái bình, thế giới này đầy rẫy những điều bất lực, đến vận mệnh của mình mà hắn còn không kiểm soát được thì nói gì đến nguyện vọng thái bình.

Hắn dừng lại, hơi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hư thiên.

Làn gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc trắng của hắn, nhưng không thể khiến thân thể rắn rỏi như tượng đài của hắn lung lay, hắn như một pho tượng sừng sững giữa đất trời.

“Cô còn định đi theo ta bao lâu nữa?”, không biết đến lúc nào hắn mới lên tiếng, giọng nói đã hơi khàn.

Dứt lời, không gian không xa sau lưng hắn khẽ rung lên.

Giây tiếp theo, một bóng dáng xinh đẹp bước ra từ không gian ấy, quan sát kỹ hơn thì phát hiện chính là Hạo Thiên Thi Nguyệt.

“Ngươi biết ta đi theo ngươi từ lâu rồi à?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi, nhìn Diệp Thành thử hỏi.

Diệp Thành không nói gì, vẫn yên lặng nhìn bầu trời.

Sự im lặng của hắn khiến Hạo Thiên Thi Nguyệt hơi ngượng ngùng, cảm thấy câu hỏi lúc trước của mình thật nực cười.

Hắn là ai? Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ, cao thủ vô song cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong thực thụ.

Mà cô chỉ là cảnh giới Không Minh, đi theo một cách đầy sơ hở như thế này thì với tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên bình thường cũng có thể dễ dàng cảm nhận được, huống chi là Diệp Thành đã từng đánh bại cả triệu quân tu sĩ.

Cô chầm chầm đi tới, đứng cạnh Diệp Thành rồi cũng ngửa mặt lên nhìn hư thiên giống hắn: “Ngươi đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn xem ông trời tàn nhẫn định chơi đùa chúng ta đến khi nào”, Diệp Thành hờ hững đáp.

“Chơi… Chơi đùa chúng ta?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt sững sờ, ngơ ngác không hiểu Diệp Thành đang nói gì.

“Cô về đi!”, Diệp Thành dời mắt nhưng không giải thích nhiều mà tiếp tục bước đi trên vùng đất rộng lớn.

Hạo Thiên Thi Nguyệt khẽ gật đầu, dù ngoài miệng đồng ý nhưng cô vẫn đi theo bước chân Diệp Thành, hắn đi nhanh thì cô đi nhanh, hắn đi chậm thì cô đi chậm, hơn nữa cả đoạn đường đều nhìn trái ngó phải, không biết là đang giả ngốc hay vốn ngốc thật.

Ôi!

Đến một lúc nào đó cô bỗng kêu lên, có lẽ là đi quá nhanh lại không phát hiện Diệp Thành đã dừng bước, vì thế cô đâm sầm vào lưng hắn.

Thân xác của Hoang Cổ Thánh Thể cứng rắn nhường nào, tuy bằng xương bằng thịt nhưng cô va vào người hắn vẫn thấy như va phải tấm thép, trán tím lên, cô không chỉ thấy xấu hổ mà còn rất đau.

“Ngươi dừng lại cũng không nói môt tiếng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt không ngừng xoa trán.

Nhưng Diệp Thành không đáp lại lời oán than của cô.

Lúc này hắn đang nheo mắt nhìn chằm chằm vùng tối phía trước, lông mày cũng nhăn lại.

Không hiểu vì sao nhìn vùng tối đó hắn lại thấy lạ thường, cảm giác đó không mang lại áp lực mạnh như Hồng Trần tạo cho hắn nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng.

Khoảnh khắc tiếp theo, một cơn gió nhẹ thoảng qua nhưng lại mang theo sát khí lạnh lẽo thấu xương.

Đột nhiên Diệp Thành xoay người, đưa tay ôm lấy vòng eo thon của Hạo Thiên Thi Nguyệt.
Chương 1199: Thánh tử Thần Triều

Ngươi…!

Sự việc xảy ra bất chợt khiến Hạo Thiên Thi Nguyệt sững sờ, muốn nói gì đó nhưng thấy Diệp Thành đã ôm lấy mình rồi lùi lại hàng trăm trượng.

Vút!

Họ vừa đi chưa đầy một phần ba giây thì nơi vừa đứng đã bị một thanh sát kiếm đen như mực chém nứt không gian.

Thoáng chốc, mặt Hạo Thiên Thi Nguyệt tái đi, đến giờ cô vẫn chưa phản ứng lại.

Diệp Thành dừng bước, dù đã tránh được đòn chí mạng ấy nhưng trước ngực hắn vẫn để lại một vết máu, trên vết thương còn có ánh sáng u tối chập chờn, hoà tan tinh khí của hắn.

Phá!

Diệp Thành khẽ hô trong lòng, sức mạnh huyết mạch, đạo tắc và Thánh thể bản nguyên cùng nhau hoạt động, xoá bỏ sát khí của nhát kiếm kia để lại trong cơ thể.

“Huyết mạch của ông ta”, Diệp Thành nhìn nơi đó với ánh mắt lạnh lùng, hai mắt hơi híp lại, lẩm bẩm tự nói: “Tịch Diệt Thần Thể, Thánh tử của Sát Thủ Thần Triều”.

“Thánh chủ Thiên Đình quả nhiên danh bất hư truyền”, tiếng cười âm hiểm vang lên, hư ảo mà lạnh như băng, dù là Diệp Thành cũng không tìm được nguồn phát ra âm thanh, không phải hắn không tìm được mà khi người đó nói thì cơ thể cũng đang chuyển động, thân pháp kỳ lạ khiến Diệp Thành kinh ngạc.

“Với tu vi và thân phận của ông, âm thầm ám toán như thế không sợ bị thế hệ sau chê cười à?”, Diệp Thành nhẹ giọng nói, dưới chân xuất hiện trận đồ bát quái, bao phủ cả Hạo Thiên Thi Nguyệt ở trong.

“Diệp Thành, ngươi rất thông minh”, tiếng cười u ám đó lại vang lên: “Ngươi có đủ tư cách để trở thành đối thủ của ta”.

“Đây là lời tuyên chiến à?”, giọng điệu Diệp Thành vẫn đều đều.

“Ngươi nghĩ sao?”, Thánh tử Thần Triều cười nhạt.

“Vậy vãn bối đúng là vinh hạnh”, Diệp Thành nói rồi mặc lên áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, trên người Hạo Thiên Thi Nguyệt cũng được mặc thêm một lớp áo giáp Canh Khí, bởi vì Thánh tử Thần Triều quá mạnh.

“Ta không thích cuộc đối đầu không có tính thử thách”, âm thanh hư ảo của Thánh tử Thần Triều không ngừng trôi xa: “Ngày Cửu Dương, mang theo Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi tới Đông Lăng Cổ Uyên, ta chờ chiến với ngươi”.

Thánh tử Sát Thủ Thần Triều rời đi nhưng giọng nói hư ảo đó vẫn vang vọng rất lâu trong không gian.

Vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, hắn yên lặng nhìn bóng đêm.

Hắn biết rõ nếu không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì hắn hoàn toàn không phải đối thủ của Thánh tử Thần Triều, bởi vì hắn còn không nắm bắt được bóng dáng của ông ta.

Hơn nữa chỉ với cú đánh vừa rồi, hắn rõ ràng cảm nhận được một sức mạnh bí ẩn từ thân pháp của Thánh tử Thần Triều, sức mạnh đó có phần tương tự như Tiên Luân Thiên Chiếu, là lĩnh vực thời không và bán thời không.

Bí thuật thân pháp lĩnh vực thời không này vượt xa Không Gian Na Di.

Năm xưa, khi Thánh tử Thần Triều ở cảnh giới Linh Hư đã suýt giết được Chung Ly ở cảnh giới Chuẩn Thiên, bây giờ ông ta đã ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, lại có bí thuật tuyệt sát và thần thông nghịch thiên, muốn đối kháng với ông ta, hắn cần Lục Đạo Tiên Luân Nhãn trợ giúp.

“Ông… Ông ta chính là Thánh tử của Sát Thủ Thần Triều?”, khi Diệp Thành đang cau mày thì Hạo Thiên Thi Nguyệt đã lo lắng nắm lấy cánh tay hắn, nhìn vùng tối đó với vẻ mặt tái nhợt.

“Có thể so sánh với chư vương các đời”, Diệp Thành hít sâu một hơi, cất bước.

“Vậy… Vậy liệu ông ta có tàn sát bừa bãi Thiên Đình Nam Sở không?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội vàng đi theo: “Đến ngươi cũng không phải đối thủ của ông ta, huống chi là những người khác”.

“Không đâu”.

“Ngươi chắc chắn vậy sao?”

“Sát thủ vô song làm sao có thể giết hạng người vô danh”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp.

“Cũng đúng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười ngượng.

Diệp Thành không nói nữa mà chỉ thong dong bước đi.

Bên cạnh, Hạo Thiên Thi Nguyệt nắm chặt cánh tay hắn, hơn nữa còn nắm với lực rất mạnh.

Cô có vẻ rất sợ hãi, thi thoảng lại nhìn trái ngó phải, sợ lại có sát thủ khác bất ngờ xuất hiện, vùng đất tối tăm vì từng có sự xuất hiện của Thánh tử Thần Triều nên dù nhìn thế nào cũng thấy như có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Diệp Thành im lặng, nhưng không đẩy tay cô ra.

Mặc dù hắn chưa chấp nhận Hạo Thiên thế gia, nhưng nếu cô gặp nguy hiểm, hắn sẽ bảo vệ cô bằng cả tính mạng của mình.

Màn đêm lại chìm vào tĩnh lặng.

Hai người bước đi trong khoảng trời rộng lớn, để lại hai bóng lưng đổ dài.

Suốt đoạn đường Diệp Thành đều im lặng, mà Hạo Thiên Thi Nguyệt ở bên cạnh đã nhìn trộm hắn không chỉ một lần, hơn nữa mỗi lần nhìn đều hơi thẫn thờ, dường như không phải đang khoác tay Diệp Thành mà là Tần Vũ.

Vô thức, cô buông lỏng bàn tay, hơi cụp mắt xuống rồi cũng trầm mặc.

Mộng tưởng đẹp đẽ, hiện thực tàn khốc, điều cô nghĩ chỉ là điều cô nghĩ, Hạo Thiên Trần Dạ là Hạo Thiên Trần Dạ, sẽ không bao giờ vì mộng tưởng của cô mà trở thành sát thần Tần Vũ.
Chương 1200: Thái Cổ Tinh Thiên

Trời gần sáng, hai người mới về đến Hằng Nhạc Tông.

Hằng Nhạc Tông vẫn yên bình, tĩnh lặng như chốn tiên cảnh.

Trời còn chưa sáng đã có một số đệ tử siêng năng dậy tu luyện, đặc biệt là đệ tử thế hệ Huyền Tự, tất cả đều đang chuẩn bị cho cuộc thi tam tông ba ngày tới.

“Hằng Nhạc Tông có truyền tống trận thông tới Hạo Thiên thế gia, cô về đi!”, Diệp Thành nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt, nhẹ giọng nói.

“Trần Dạ, ngươi đang đuổi ta đi sao?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt đẹp còn có nước mắt đảo quanh, giống như muội muội tủi thân nhìn ca ca của mình.

“Ta…”

“Ta đi dạo một lát, ngươi cứ làm việc của ngươi đi”, Hạo Thiên Thi Nguyệt cười hì hì rồi xoay người bỏ chạy, nào giống như người sắp khóc, thoáng cái đã không thấy bóng dáng, chỉ sợ Diệp Thành lại gọi mình quay lại để đưa về. Tuy cô là tỷ tỷ nhưng lại giống muội muội tinh nghịch hơn.

“Có phải mình lại bị lừa không?”, Diệp Thành đứng tại chỗ nhìn theo hướng Hạo Thiên Thi Nguyệt chạy đi, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.

“Tiểu tử, đến đại điện đi, ta cho ngươi xem một món bảo bối”, ngay sau đó giọng nói hư ảo của Thái Hư Cổ Long lọt vào tai hắn.

“Bảo bối?”, Diệp Thành nhướng mày, một bước Thúc Địa Thành Thốn tới ngay đại điện của Hằng Nhạc Tông.

Đập vào mắt hắn là một khoảng bầu trời đầy sao rộng lớn, nhưng không phải trời sao thật mà là trời sao dùng bí thuật thần thông lạc ấn thành, cực kỳ giống thật, phía trên còn có các ngôi sao nhiều màu phát ra ánh sao đủ màu lấp lánh.

Bí thuật thật kỳ bí!

Diệp Thành thầm cảm thán, đứng ở đây như đang đứng giữa bầu trời, có thể chạm vào những vì sao.

“Đây là cái gì?”, Diệp Thành ngạc nhiên nhìn Thái Hư Cổ Long bên cạnh.

“Thái Cổ Tinh Thiên Đồ”, Thái Hư Cổ Long rất tự hào: “Là bí đồ được chí tôn tộc ta tạo ra năm xưa, như ngươi thấy đấy, đây không phải bầu trời sao thật mà là trời sao được mô phỏng bởi thần thông bí thuật, nó có thể tự nắm bắt thời cơ của thiên địa, đương nhiên tác dụng lớn nhất của nó là theo dõi và nhìn lén”.

“Theo dõi và nhìn lén?”

“Nào, lại đây”, Thái Hư Cổ Long giơ tay chỉ vào một phía trên bầu trời sao: “Đó là thành cổ Thiên Thu của Nam Sở, mỗi ngôi sao trong khu vực đó tượng trưng cho một người, màu vàng là cảnh giới Chân Dương, màu tím là cảnh giới Linh Hư, màu đỏ là cảnh giới Không Minh, màu vàng kim là cảnh giới Chuẩn Thiên”.

“Cái… Cái này mà cũng nhìn ra được?”, Diệp Thành thật sự rất kinh ngạc.

“Kia là Đông Nhạc, kia là Tây Thục, kia là Nam Cương, kia là Bắc Xuyên”, Thái Hư Cổ Long vẫn đang không ngừng chỉ tay lên bầu trời sao: “Những ngôi sao có màu sắc khác nhau tượng trưng cho những tu sĩ có cấp độ tu vi khác nhau, nó chuyển động có nghĩ là những người này đang di chuyển, họ đi tới đâu, chúng ta ở đây đều thấy rõ”.

“Vậy Bắc Sở thì sao?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long: “Có phải cũng đang bị bản đồ sao này theo dõi và nhìn lén không?”

“Bản đồ sao này vẫn chưa hoàn chỉnh”, Thái Hư Cổ Long cười bảo: “Những nơi có thể nhìn thấy ở Bắc Sở rất có hạn”.

“Thật bá đạo!”, Diệp Thành tặc lưỡi: “Nếu Bắc Sở cũng bị nhìn lén và theo dõi thì khi chúng điều động đại quân tu sĩ, chúng ta sẽ biết ngay tức thì, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.

“Đương nhiên bá đạo rồi”, Thái Hư Cổ Long dựng thẳng cổ áo: “Nếu không chẳng phải ba năm nay ta sống uổng rồi sao?”

“Vậy có thể di chuyển Thái Cổ Tinh Thiên này đến nơi khác được không?”

“Ngươi muốn chuyển nó đến trụ sở Thiên Đình à?’, Thái Hư Cổ Long hứng thú nhìn Diệp Thành.

“Không thể phủ nhận, đúng là như vậy”, Diệp Thành mỉm cười: “Dù sao rất nhiều cơ mật của Thiên Đình đều ở trụ sở, Nhân Hoàng cũng ở đó, giao bản đồ sao này cho Nhân Hoàng mới có thể phát huy tối đa tác dụng của nó”.

“Yên tâm, việc này đang được tiến hành rồi”.

“Vậy thì tốt quá rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Ngươi gặp Thánh tử Thần Triều rồi à?”, Thái Hư Cổ Long tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lời nói đầy ẩn ý sâu xa.

“Xem ra không chuyện gì có thể qua được pháp nhãn của ngươi”, Diệp Thành cũng ngồi xuống, hơn nữa vẻ mặt còn không được tốt lắm: “Tịch Diệt Thần Thể quả nhiên uy lực phi thường, người thời Sở Hoàng không ai đơn giản cả!”

“Còn gì nữa?”, Thái Hư Cổ Long cười nhạt.

“Ta cảm nhận được thời cơ liên quan đến lĩnh vực thời không từ thân pháp của ông ta”, Diệp Thành trầm ngâm, bây giờ nhớ lại đòn tuyệt sát của Thánh tử Thần Triều, hắn vẫn cảm thấy sợ hãi, điều này thực sự nằm ngoài khả năng nhận biết của tu sĩ.

“Đó là Phi Lôi Thần Quyết, thần thông thiên phú của Tịch Diệt Thần Thể”.

“Đây là lần thứ hai ngươi nhắc đến Phi Lôi Thần Quyết rồi”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long: “Rốt cuộc thuật này có lai lịch gì?”

“Đó là một loại thần thuật nghịch thiên”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Như ngươi đã nói, nó liên quan đến lĩnh vực thời không, khi đã nhắm trúng mục tiêu thì có thể di chuyển thời không, chém được đầu kẻ địch trong chớp mắt, thuật này không phải thuật mà Hư Không Huyễn Diệt của ngươi có thể so sánh. Một cái là bí thuật không gian, một cái là bí thuật thời không, hiển nhiên không cùng đẳng cấp”.

“Ta đã được chứng kiến sự đáng sợ của nó”, ánh sáng trong mắt Diệp Thành trở nên bất định, lúc sáng lúc tối.

“Kể ra thì Phi Lôi Thần Quyết và Tiên Luân Thiên Chiếu của ngươi cũng có điểm tương đồng”, giọng Thái Hư Cổ Long vẫn rất hư ảo: “Hai loại thần thông nghịch thiên đều liên quan đến thời không. Tiên Luân Thiên Chiếu của ngươi là sức mạnh không gian và sức mạnh thời gian hoà quyện vào nhau tạo thành, đan xen với sức mạnh bí ẩn giữa sức mạnh thời không và sức mạnh bán thời không, hiển thị dưới hình dạng ngọn lửa, khi kẻ địch trúng chiêu, cơ thể sẽ bị hoà tan vào trong thời gian và không gian. Còn Phi Lôi Thần Quyết là mượn sức mạnh của không gian và sức mạnh của thời gian hoà quyện, đan xen với sức mạnh bí ẩn giữa sức mạnh thời không và sức mạnh bán thời không, có thể làm sai lệch vị trí trước sau của không gian và thời gian”.

“Thuật này có sơ hở gì không?”, Diệp Thành khiêm tốn học hỏi từ Thái Hư Cổ Long.

“Sơ hở à! Đúng là ta đã từng nghe về một khuyết điểm của nó”, Thái Hư Cổ Long sờ cằm: “Giống như Thiên Chiếu của ngươi, Phi Lôi Thần Quyết cũng có giới hạn về khoảng cách, muốn một đòn tuyệt sát thì ba trăm trượng là cực hạn, ngoài ba trăm trượng thì không còn uy lực nữa”.

“Có khuyết điểm là tốt rồi”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

“Ta lấy Thánh tử Thần Triều làm ví dụ thôi, chứ không phải ai cũng có giới hạn khoảng cách là ba trăm trượng đâu”, Thái Hư Cổ Long lại bổ sung: “Nếu người thi triển Phi Lôi Thần Quyết với người có tu vi Đại Thánh hoặc Chuẩn Đế thì giới hạn khoảng cách sẽ khác, gặp phải người như vậy, đầu ngươi rơi xuống thế nào cũng không biết được. Tịch Diệt Thần Thể là huyết mạch khiến người ta đau đầu nhất ở Chư Thiên Vạn Vực, xuất quỷ nhập thần, mà Tịch Diệt Thần Thể biết sử dụng Phi Lôi Thần Quyết lại càng khiến người ta nhức đầu hơn, thông thường gặp phải huyết mạch này thì cách làm trước giờ của những thế lực lớn ở Chư Thiên Vạn Vực là bóp chết ngay từ trong nôi”.

“Ba trăm trượng, khoảng cách này cũng không phân cao thấp với khoảng cách mà Thiên Chiếu của ta có thể đạt tới, không biết Phi Lôi Thần của ông ta nhanh hay Thiên Chiếu của ta nhanh hơn”, Diệp Thành nói nhỏ.

“Điều này thì khó nói, hai thần thuật đều thuộc lĩnh vực thời không, hai người đều có thể bị đối phương giết trong một giây”.

“Đúng là kẻ thù vô song”, trong mắt Diệp Thành loé lên ánh sáng bất định, hắn lại càng dè chừng Thánh tử của Sát Thủ Thần Triều này hơn.

“Ông ta tuyên chiến với ngươi rồi à?”, Thái Hư Cổ Long liếc Diệp Thành.

“Ngày Cửu Dương, ở Đông Lăng Cổ Uyên”.

“Mang theo Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của ngươi”, Thái Hư Cổ Long khoan thai nhấp một ngụm rượu: “Phi Lôi Thần Quyết cực kỳ bá đạo, muốn chống lại nó, ngươi cần bí thuật cùng đẳng cấp, cũng chính là Thiên Chiếu của ngươi”.

“Ta hiểu”, Diệp Thành nhẹ gật đầu.

“Sau khi ngươi đi, ta lại nghiên cứu về đạo thân Tinh Thần của ngươi”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng: “Có thể chắc chắn một điều là ý thức của hắn đã bị kéo vào một ý cảnh kỳ lạ, hơn nữa khả năng cao là đã mất phương hướng trong đó, khả năng tự tỉnh lại gần như bằng không”.

“Có cách nào cứu được không?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Có”, Thái Hư Cổ Long nói một cách chắc chắn: “Cần kết nối ý thức của bản thể và đạo thân với nhau, ngươi cần vào ý cảnh kỳ lạ đó để đưa hắn ra ngoài, nhưng như vậy rất nguy hiểm, nếu ngươi cũng bị lạc trong đó thì cũng sẽ chìm vào giấc ngủ sâu”.

“Vậy thì thử xem”.

“Ba ngày nữa là cuộc thi tam tông, sau khi cuộc thi kết thúc, ta sẽ đưa ngươi vào thế giới ý thức của hắn, có đưa được hắn ra khỏi đó không còn phải xem tạo hoá của mỗi người các ngươi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK