Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141: Cuồng Long Thiên Nộ

Thấy thần sắc của Sở Huyên, Diệp Thành thầm nhủ mình phải ra tay rồi.

Vừa định thi triển thân thuật, Diệp Thành lại liếc nhìn sang dây thừng trói mình ở bên, hắn cười đắc ý: “Sư phụ ơi, người có thể thả con xuống trước được không, dây thừng này cấm cố chân khí của con”.

“Ta lại muốn xem xem ngươi có thể biến ra cái gì”, Sở Huyên lập tức vung tay thu lại dây thừng đang tế luyện.

Vừa được thả xuống, Diệp Thành lập tức sờ vào bên mặt sưng vù của mình, lúc này hắn mới giật giật cơ mặt, sau đó xoay tay, quay một vòng, cuối cùng không quên hét lên thật to và rõ ràng: “Biến”.

Đột nhiên, trên cơ thể hắn bốc lên khí trắng, hình thái và dung mạo cũng thay đổi từ giây phút này.

Hắn biến thành một gã đàn ông để râu quai nón, để vai trần, khuôn mặt hiểm ác, đôi mắt cũng trở nên hung tợn hơn, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn giống hệt như thật, trông rất có lực.

“Sư phụ xinh đẹp, thế nào?”, Diệp Thành quay một vòng, cảm thấy rất hài lòng với thuật biến thân mà mình vừa học mót được của sư phụ, trong lòng hắn thầm cảm thấy kinh ngạc với khả năng diễn tiến và phục chế của Tiên Luân Nhãn.

Lại nhìn sang Sở Huyên lúc này, mặt cô trông rất thú vị. Cho dù thế nào thì Sở Huyên cũng không thể ngờ nổi một tên đệ tử tu vi Ngưng Khí lại có thể học được thuật biến thân thượng thừa như vậy.

“Lại biến thêm một lần nữa”, ở bên, Diệp Thành học được thuật biến thân nên không ngừng biến đổi hình thái và dung mạo, lúc thì biến thành lão già, lúc biết thành thư sinh, lúc lại là nữ tử, có lúc như thiếu niên.

Cuối cùng hắn biến thành Sở Huyên.

“Tên tiểu tử nhà ngươi…”, thấy Diệp Thành trước mắt mình, Sở Huyên lên giọng.

“Hi hi, hay lắm”, Diệp Thành ở bên vừa quay vòng vừa giơ tay lên nhìn, hắn biến hình giống như đúc. Nếu nói về ngoại hình thì e rằng người ngoài rất khó có thể nhận ra ai là Sở Huyên.

“Lại còn rất mềm nữa, ha ha ha”, Diệp Thành quay một vòng, đặt tay lên ngực, xoa xoa đôi gò bồng đào, cảm giác mềm mại đó như thể đang sờ vào bộ ngực của Sở Huyên thật vậy.

Nhìn hành động đó của Diệp Thành, đôi mắt của Sở Huyên như bùng lên ngọn lửa. Mặc dù Diệp Thành sờ vào người mình nhưng rõ ràng hắn đang biến thành bộ dạng của Sở Huyên, lại còn sờ vào bộ ngực đó khiến Sở Huyên không khỏi xấu hổ và phẫn nộ.

Bốp!

Ngay sau đó, tiếng tát chát chúa vang lên, Diệp Thành còn đang mải mê vân vê bộ ngực thì lập tức bị bạt cho một cái nằm ngay ra đất.

“Ta cho ngươi sờ, cho ngươi sờ”, Sở Huyên đã xắn tay áo lên, ấn Diệp Thành xuống đất lần nữa, mũi không ra mũi, mặt không ra mặt, cứ thế bị thụi cho liên tục.

“Ôi chao, con có sờ người đâu”, Diệp Thành hét lên nhưng chỉ nhận lại những cái bạt liên tiếp.

Không biết từ bao giờ, Sở Huyên phủi phủi tay đứng dậy, hít vào một hơi thật sâu, trên khuôn mặt xinh đẹp kia rõ ràng viết một chữ rất to: Hả hê.

Lại nhìn Diệp Thành lúc này, mặt mày chỉ toàn là nước mắt tèm lem.

“Hôm nay tâm trạng của vi sư không tồi, mật pháp này thưởng cho ngươi”, Sở Huyên hất tóc, bay vào hư không sau đó có một tấm ngọc giản bay xuống rơi ngay trước người Diệp Thành.

Vốn dĩ Diệp Thành bị đánh cho không ngẩng nổi mặt lên, lúc này nghe được mật pháp, hắn lập tức lau máu mũi, nhặt tấm ngọc giản dưới đất lên.

“Trận đòn này cũng đáng”, Diệp Thành mặt mày sưng vù nhưng vẫn tươi cười hớn hở:. Ăn vài trận đòn mà kiếm được mật pháp, hắn thật sự chỉ muốn Sở Huyên quay lại đánh thêm cho mình vài trận. Không biết Sở Huyên mà biết Diệp Thành có suy nghĩ này thì sẽ nổi trận lôi đình thế nào.

Dưới ánh trăng, Diệp Thành ngồi trên thân cây dây leo của một cái cây cổ xưa.

Diệp Thành khẽ dùng lực, miếng ngọc giản kia lập tức bị hắn bóp nát. Ngay sau đó, có một đạo linh quang len lỏi vào giữa trán hắn, hoá thành văn tự sáng lạn, phía trước hàng văn tự sáng chói kia còn có văn tự to hơn một chút: Cuồng long thiên nộ.

Cuồng Long Thiên Nộ!

Diệp Thành nhắm mắt, hắn thầm nhẩm lại bốn chữ này. Hắn thấy rằng đây là một bộ mật thuật sóng âm, là mật pháp công kích linh hồn của người khác, nếu tu luyện thành thì có thể hét thấu trời xanh.

“Công kích linh hồn, quả là mật pháp huyền diệu”, Diệp Thành hân hoan, nếu mà hét lên thì thật sự sẽ có tác dụng rất lớn.

Diệp Thành ý thức được rằng Sở Huyên không phải chọc hắn mà thật sự đã truyền cho hắn mật pháp khủng khiếp. Linh hồn rất huyền diệu, huyền thuật công kích linh hồn lại hiếm có. Nếu như dùng đúng lúc thì chắc chắn sẽ có hiệu quả vô cùng lớn.

Diệp Thành cố gắng kiềm chế mọi cảm xúc của mình, hắn tập trung tinh thần ngưng khí chìm vào trạng thái lĩnh hội sự kỳ diệu của mật pháp Cuồng Long Thiên Nộ.

Đêm khuya, trời đầy sao.

Ngọn núi phía sau Hằng Nhạc Tông càng trở nên yên tĩnh, còn Diệp Thành khoanh chân ngồi dưới những cây dây leo trông như lão tăng đang ngồi thiền. Hắn dốc sức tập trung để lĩnh hội Cuồng Long Thiên Nộ.

Thời gian cứ thế dần trôi, hai đầu lông mày của Diệp Thành lúc nheo lại, lúc dãn ra.

Nhờ lĩnh hội Cuồng Long Thiên Nộ mà Diệp Thành càng hiểu hơn về linh hồn lực của mình. Cuồng Long Thiên Nộ là huyền thuật công kích linh hồn, đương nhiên có mối liên hệ chặt chẽ với linh hồn lực, nói cách khác thì sự yếu mạnh của Cuồng Long Thiên Nộ đều dựa vào thứ bậc của linh hồn lực.

Vả lại Diệp Thành nhận ra triển khai Cuồng Long Thiên Nộ để đối phó với linh hồn lực cũng có yêu cầu. Thứ bậc của linh hồn lực ít nhất cần cảnh giới Linh mới đủ tư cách, nếu không thì nhất định sẽ bại lộ mật thuật Cuồng Long Thiên Nộ bá đạo mà làm hại tới linh hồn của bản thân.

Đối với tư cách tu luyện Cuồng Long Thiên Nộ thì Diệp Thành có thừa. Từ Phúc từng dò xét linh hồn lực của hắn, thứ bậc ở cảnh giới Linh, đủ để hắn thi triển mật pháp này.

“Quả nhiên là huyền thuật bá đạo”.

“Điều khiển chân khí”, Diệp Thành điều khiển linh hồn lực, dùng phương thức sóng âm để triển khai Cuồng Long Thiên Nộ làm trọng thương linh hồn của kẻ địch.

“Tiền bối khai sáng ra mật pháp này quả nhiên bất phàm”.

Sau hồi lẩm nhẩm, Diệp Thành từ từ mở mắt, môn pháp tu luyện môn pháp Cuồng Long Thiên Nộ này đã in sâu trong đầu hắn.

“Không biết uy lực thế nào”, vừa nói, Diệp Thành vừa nhảy lên, sau đó tới trước vách đá.

Hắn hít vào một hơi thật sâu, lại từ từ nhắm mắt lại, trong đầu nhẩm niệm môn pháp Cuồng Long Thiên Nộ, chân khí và linh hồn lực của hắn cũng đồng thời được sử dụng, đan xen với nhau.

Ngay sau đó, luồng sức mạnh dồn về phần khoang ngực như muốn bùng nổ khiến hắn hét to lên.

Sóng âm hùng hồn mang theo tiếng gầm của rồng vang dội khiến vách đá kia rung lên liên hồi.

Hự!

Đầu Diệp Thành đau đớn dữ dội, khí huyết trong cơ thể cuộn trào, vùng ngực tức nhói, cổ họng cũng vì sóng âm kia mà đau đớn.

“Quả nhiên bá đạo”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn xoa xoa cằm, hôm nào đó có lẽ sẽ tìm cơ hội thi triển với sư phụ xem, còn hắn có thể nhờ vào Tiên Luân Nhãn mà học lén được.

“Sau này hãy nói, thử thách rừng hoang quan trọng hơn”.

“Có được thuật biến thân và Cuồng Long Thiên Nộ, lại thêm vùng đan hải rộng lớn, Hồi Huyền Đan và còn cả những món đồ nữ nhân kia, thử thách trong rừng hoang cũng sẽ không khó như tưởng tượng nữa”.

Nghĩ rồi, Diệp Thành nhếch miệng cười, hắn chợt có thêm tự tin để đối mắt với mấy người phía Tả Khâu Minh.
Chương 142: Ngươi nhìn gì

Gừ!

Gừ!

Đêm khuya yên tĩnh không bóng người nhưng sóng âm dữ dội đằng sau Hằng Nhạc Tông kia lại không dứt.

Từ khi quen được với mật pháp Cuồng Long Thiên Nộ này, Diệp Thành hoàn toàn chìm đắm vào nó, sau bao nhiêu lần thi triển, lại thêm có sự diễn tiến của Tiên Luân Nhãn, hắn đã nắm được phần tinh tuý của bộ mật pháp sóng âm này.

Gừ!

Sau tiếng gầm, Diệp Thành mới hả ra một hơi mang theo tàn khí. “Có mật pháp này, khả năng thắng sẽ cao hơn”, Diệp Thành nhếch miệng cười đắc ý, hắn thầm nghĩ về thử thách tiếp theo trong rừng hoang, nhất định sẽ rất thú vị.

Sau một hồi điều hoà lại, Diệp Thành không hề chậm trễ, hắn triệu gọi hình nộm Tử Huyên.

Mặc dù là hình nộm nhưng Tử Huyên với một bên cánh tay bị mất lại có thần thái khác biệt, y phục của nó bay trong gió, dung nhan tuyệt sắc, dù chẳng hề thể hiện được tình cảm nhưng dưới ánh trăng, hình nộm này lại trông xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy.

“Một nữ tử xinh đẹp như vậy mà bị luyện hoá thành hình nộm quả là đáng tiếc”.

“Nếu như để người thân hoặc người ái một của mày nhìn thấy thì không biết họ sẽ đau lòng tới nhường nào.

Ấy!

Diệp Thành còn đang lẩm nhẩm thì đột nhiên nhận ra hình nộm nữ nhân Tử Huyên có thể hấp thu ánh trăng sáng trong và ánh sáng của các vì sao trên trời. Ánh trăng và ánh sao kia chỉ cần chiếu vào người Tử Huyên thì đều được nó hấp thu.

Trong chốc lát, Tử Huyên với nhan sắc tuyệt thế trông trở nên thuần khiết vô cùng.

“Chuyện gì vậy chứ?”, Diệp Thành tiến lên trước đi vòng quanh hình nộm một vòng.

“Thật kỳ lạ”, Diệp Thành vừa nhìn hình nộm vừa khẽ giọng lẩm bẩm. Hình nộm có thể hấp thu ánh trăng, đây là điều nằm ngoài sự hiểu biết của hắn.

Có điều hắn đâu biết được Tử Huyên sau khi được hắn dùng chân hoả tôi luyện thì đã được giải trừ phong ấn, lúc này mới xuất hiện hiện tượng dị thường như vậy.

Đương nhiên những điều này hắn không hề biết, mọi thứ vẫn còn là ẩn số.

Diệp Thành không phát hiện ra có gì bất thường, hắn lập tức tới trước mặt Tử Huyên, cau mày, đôi mắt bất định. Với khả năng quan sát và tâm trí của hắn thì đương nhiên có thể đoán ra hình nộm trước mặt không hề đơn giản và thuần khiết như vẻ bề ngoài.

Trong chốc lát, Diệp Thành nhắm mắt trái lại.

“Tiên Luân Nhãn, mở”, sau tiếng hô của Diệp Thành, Tiên Luân Nhãn ở mắt trái mở ra.

Đột nhiên, một luồng sức mạnh dị thường thoát ra khỏi bên mắt trái. Mắt trái của hắn trông khác trước thấy rõ, sâu thẳm mênh mông, đặc biệt là trên đồng tử, đạo Tiên Luân Ấn Ký kia càng trở nên huyền diệu vô thường.

“Mày rốt cục có bí mật gì?”, Diệp Thành lẩm nhẩm dùng Tiên Luân Nhãn quan sát Tử Huyên.

Hắn nhận ra dù dùng Tiên Luân Nhãn thì hắn cũng chỉ thấy Tử Huyên giống với bình thường, còn ánh trăng và ánh sao được nó hấp thụ vào cơ thể xong thì cũng tiêu tán không thấy đâu nữa.

“Dị thường, quả là dị thường”, Diệp Thành xoa xoa tay đi mười mấy vòng mà vẫn không thấy gì khác biệt.

Hắn bất lực đành ẩn Tiên Luân Nhãn đi sau đó ngồi khoanh chân trên một tảng đá, nhắm mắt tu luyện.

Chỉ là hắn không biết rằng giây phút hắn nhắm mắt thì đôi mắt trông hiền từ của Tử Huyên chợt sáng lên ánh sáng yếu ớt.

Thời gian dần trôi, mới đó mà đã hai ngày trôi qua.

Sáng sớm ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, rất nhiều đệ tử đã dậy từ sớm, hầu như bọn họ đều đứng trên các tảng đá hướng mắt nhìn về phía Càn Khôn Các.

Hôm nay là ngày các ngày đệ tử ngoại môn bước vào thử thách cuối cùng. Vượt qua được thử thách ở rừng hoang thì có nghĩa là đệ tử đó đủ tư cách vào nội môn. Nếu không vượt qua được thì chỉ có thể ở lại ngoại môn thêm ba năm.

Từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái đến nay đã có thử thách rừng hoang.

Từ xưa tới nay, thử thách rừng hoang có một luật bất thành văn đó chính là trong số những đệ tử ngoại môn tham gia thử thách, ít nhất phải có một nửa bị loại, có thể thấy thử thách này khốc liệt tới nhường nào.

Ở phía xa, Diệp Thành đã vác theo thanh kiếm Thiên Khuyết từ từ đi tới. Sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của rất nhiều người.

“Ta còn nhớ lúc hắn tới đây mới chỉ là một tên tu vi Ngưng Khí, mới chưa đầy hai tháng mà đã mạnh như thế này rồi”, có quá nhiều đệ tử trầm trồ, bọn họ nhớ lại cảnh tượng mình tỏ ra khinh thường Diệp Thành mà tự cảm thấy nực cười.

“Quả nhiên không thể đánh giá con người qua diện mạo”.

“Hơn một nửa đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong bị đánh cho tàn tật, còn có cả Giới Luật Đường, tên tiểu tử này cho dù vào được nội môn thì chắc chắn cũng không thể an phận đâu”.

Nghe tiếng bàn tán, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vác theo thanh Thiên Khuyết từ từ bước đi, bước đi vững chãi, những người xung quanh thấy hắn đều tránh ra nhường đường. Diệp Thành của hiện tại đã không còn là tên tiểu tử mà bọn họ coi thường nữa rồi.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Tiếng phun ra máu liên tiếp vang lên từ phía Giang Hạo, Tử Sam và Doãn Chí Bình của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường. Bọn họ đều đang được các sư đệ của mình đỡ dậy, khi thấy bóng dáng của Diệp Thành, ai nấy đều ói ra máu.

Nói tới ba người này, quả thực cũng phải khiến người ta xuýt xoa.

Ba năm trước, trong cuộc so tài ngoại môn lần thứ nhất, bọn họ vận may kém nên phải đợi thêm ba năm ở ngoại môn, danh tiếng được đồn từ lâu, chỉ là nào ngờ tự dưng lại ngoi ra một tên Diệp Thành khiến giấc mơ của bọn họ tan thành mây khói.

Hiện giờ, trong cuộc so tài lần này, bọn họ còn thảm bại hơn lần trước rất nhiều và điều đó cũng có nghĩa rằng họ phải ở lại ngoại môn thêm ba năm nữa, cảm giác đó thế nào, có lẽ không ai rõ hơn ba người này.

Thế sự vô thường, hiện giờ có Diệp Thành biết đâu ba năm sau còn có một tên Diệp Thành thứ hai xuất hiện.

A….!

Sau tiếng gào thét vang lên khắp Hằng Nhạc Tông, ba người phía Giang Hạo như chó điên, muốn xông lên nhưng lại lần nữa ói ra máu.

Nghe tiếng hét của cả ba người này, Diệp Thành liếc nhìn bọn họ, cười lạnh lùng: “Tự các người tạo nghiệp thì tự đi mà gánh”.

Nói rồi, hắn sải bước đi thẳng về phía Càn Khôn Các.

Diệp Thành là người cuối cùng tới, khi hắn bước vào Càn Khôn Các thì Tạ Vân, Tề Nguyệt và Hùng Nhị đã tới đông đủ, còn có gần ba trăm đệ tử thắng trong cuộc so tài ngoại môn tề tựu về đây.

“Các vị sư huynh sư đệ đều tới cả rồi sao?”, Diệp Thành bước vào không quên chắp tay chào hỏi.

“Nói thừa, chỉ đợi mỗi ngươi thôi”, Hùng Nhị nhón chân đến, kéo Diệp Thành lại.

Ba trăm người xếp thành các đội, trưởng lão Lý Đạo Thông của Càn Khôn Các có ở đây không? Diệp Thành đảo mắt nhìn và nhận ra bên cạnh mình còn có vài đệ tử của Địa Dương Phong, lúc này tên nào tên nấy nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu, nghiến răng ken két.

“Ngươi nhìn cái gì?”, Diệp Thành liếc sang một tên mặc đồ tím trong số đó.

“Nhìn ngươi thì sao?”, tên kia hất cằm.

“Được, đợi vào rừng hoang xem ta xử ngươi thế nào. Ta nhớ mặt ngươi rồi đấy”.

“Chỉ sợ ngươi có cái mạng vào mà không còn mạng ra khỏi đó thôi”, tên mặc đồ tím kia cũng chẳng vừa.

Các đệ tử của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường giống hệt hắn, lần lượt nhìn Diệp Thành rồi nở nụ cười tôi độc như thể cũng nghe nói tới trong lần thử thách ở rừng hoang này còn có mấy người phía Khổng Tào do vậy bọn họ mới dám mạnh miệng như vậy.

“Ai xử ai cũng chưa biết đâu”, Diệp Thành cười nhạt.

“Lý trưởng lão đến rồi”, không biết là ai hét lên ngắt lời bọn họ.

Mọi người lúc này mới đứng thẳng lại, đội ngũ hỗn loạn lúc nãy được thay vào là hàng lối chỉnh tề, còn trên cao đài trước mặt bọn họ, thủ toạ Lý Đạo Thông của Càn Khôn Các đang đáp xuống từ trong không trung.
Chương 142: Ngươi nhìn gì

Gừ!

Gừ!

Đêm khuya yên tĩnh không bóng người nhưng sóng âm dữ dội đằng sau Hằng Nhạc Tông kia lại không dứt.

Từ khi quen được với mật pháp Cuồng Long Thiên Nộ này, Diệp Thành hoàn toàn chìm đắm vào nó, sau bao nhiêu lần thi triển, lại thêm có sự diễn tiến của Tiên Luân Nhãn, hắn đã nắm được phần tinh tuý của bộ mật pháp sóng âm này.

Gừ!

Sau tiếng gầm, Diệp Thành mới hả ra một hơi mang theo tàn khí. “Có mật pháp này, khả năng thắng sẽ cao hơn”, Diệp Thành nhếch miệng cười đắc ý, hắn thầm nghĩ về thử thách tiếp theo trong rừng hoang, nhất định sẽ rất thú vị.

Sau một hồi điều hoà lại, Diệp Thành không hề chậm trễ, hắn triệu gọi hình nộm Tử Huyên.

Mặc dù là hình nộm nhưng Tử Huyên với một bên cánh tay bị mất lại có thần thái khác biệt, y phục của nó bay trong gió, dung nhan tuyệt sắc, dù chẳng hề thể hiện được tình cảm nhưng dưới ánh trăng, hình nộm này lại trông xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy.

“Một nữ tử xinh đẹp như vậy mà bị luyện hoá thành hình nộm quả là đáng tiếc”.

“Nếu như để người thân hoặc người ái một của mày nhìn thấy thì không biết họ sẽ đau lòng tới nhường nào.

Ấy!

Diệp Thành còn đang lẩm nhẩm thì đột nhiên nhận ra hình nộm nữ nhân Tử Huyên có thể hấp thu ánh trăng sáng trong và ánh sáng của các vì sao trên trời. Ánh trăng và ánh sao kia chỉ cần chiếu vào người Tử Huyên thì đều được nó hấp thu.

Trong chốc lát, Tử Huyên với nhan sắc tuyệt thế trông trở nên thuần khiết vô cùng.

“Chuyện gì vậy chứ?”, Diệp Thành tiến lên trước đi vòng quanh hình nộm một vòng.

“Thật kỳ lạ”, Diệp Thành vừa nhìn hình nộm vừa khẽ giọng lẩm bẩm. Hình nộm có thể hấp thu ánh trăng, đây là điều nằm ngoài sự hiểu biết của hắn.

Có điều hắn đâu biết được Tử Huyên sau khi được hắn dùng chân hoả tôi luyện thì đã được giải trừ phong ấn, lúc này mới xuất hiện hiện tượng dị thường như vậy.

Đương nhiên những điều này hắn không hề biết, mọi thứ vẫn còn là ẩn số.

Diệp Thành không phát hiện ra có gì bất thường, hắn lập tức tới trước mặt Tử Huyên, cau mày, đôi mắt bất định. Với khả năng quan sát và tâm trí của hắn thì đương nhiên có thể đoán ra hình nộm trước mặt không hề đơn giản và thuần khiết như vẻ bề ngoài.

Trong chốc lát, Diệp Thành nhắm mắt trái lại.

“Tiên Luân Nhãn, mở”, sau tiếng hô của Diệp Thành, Tiên Luân Nhãn ở mắt trái mở ra.

Đột nhiên, một luồng sức mạnh dị thường thoát ra khỏi bên mắt trái. Mắt trái của hắn trông khác trước thấy rõ, sâu thẳm mênh mông, đặc biệt là trên đồng tử, đạo Tiên Luân Ấn Ký kia càng trở nên huyền diệu vô thường.

“Mày rốt cục có bí mật gì?”, Diệp Thành lẩm nhẩm dùng Tiên Luân Nhãn quan sát Tử Huyên.

Hắn nhận ra dù dùng Tiên Luân Nhãn thì hắn cũng chỉ thấy Tử Huyên giống với bình thường, còn ánh trăng và ánh sao được nó hấp thụ vào cơ thể xong thì cũng tiêu tán không thấy đâu nữa.

“Dị thường, quả là dị thường”, Diệp Thành xoa xoa tay đi mười mấy vòng mà vẫn không thấy gì khác biệt.

Hắn bất lực đành ẩn Tiên Luân Nhãn đi sau đó ngồi khoanh chân trên một tảng đá, nhắm mắt tu luyện.

Chỉ là hắn không biết rằng giây phút hắn nhắm mắt thì đôi mắt trông hiền từ của Tử Huyên chợt sáng lên ánh sáng yếu ớt.

Thời gian dần trôi, mới đó mà đã hai ngày trôi qua.

Sáng sớm ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông, rất nhiều đệ tử đã dậy từ sớm, hầu như bọn họ đều đứng trên các tảng đá hướng mắt nhìn về phía Càn Khôn Các.

Hôm nay là ngày các ngày đệ tử ngoại môn bước vào thử thách cuối cùng. Vượt qua được thử thách ở rừng hoang thì có nghĩa là đệ tử đó đủ tư cách vào nội môn. Nếu không vượt qua được thì chỉ có thể ở lại ngoại môn thêm ba năm.

Từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái đến nay đã có thử thách rừng hoang.

Từ xưa tới nay, thử thách rừng hoang có một luật bất thành văn đó chính là trong số những đệ tử ngoại môn tham gia thử thách, ít nhất phải có một nửa bị loại, có thể thấy thử thách này khốc liệt tới nhường nào.

Ở phía xa, Diệp Thành đã vác theo thanh kiếm Thiên Khuyết từ từ đi tới. Sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của rất nhiều người.

“Ta còn nhớ lúc hắn tới đây mới chỉ là một tên tu vi Ngưng Khí, mới chưa đầy hai tháng mà đã mạnh như thế này rồi”, có quá nhiều đệ tử trầm trồ, bọn họ nhớ lại cảnh tượng mình tỏ ra khinh thường Diệp Thành mà tự cảm thấy nực cười.

“Quả nhiên không thể đánh giá con người qua diện mạo”.

“Hơn một nửa đệ tử chân truyền của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong bị đánh cho tàn tật, còn có cả Giới Luật Đường, tên tiểu tử này cho dù vào được nội môn thì chắc chắn cũng không thể an phận đâu”.

Nghe tiếng bàn tán, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn vác theo thanh Thiên Khuyết từ từ bước đi, bước đi vững chãi, những người xung quanh thấy hắn đều tránh ra nhường đường. Diệp Thành của hiện tại đã không còn là tên tiểu tử mà bọn họ coi thường nữa rồi.

Phụt!

Phụt!

Phụt!

Tiếng phun ra máu liên tiếp vang lên từ phía Giang Hạo, Tử Sam và Doãn Chí Bình của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường. Bọn họ đều đang được các sư đệ của mình đỡ dậy, khi thấy bóng dáng của Diệp Thành, ai nấy đều ói ra máu.

Nói tới ba người này, quả thực cũng phải khiến người ta xuýt xoa.

Ba năm trước, trong cuộc so tài ngoại môn lần thứ nhất, bọn họ vận may kém nên phải đợi thêm ba năm ở ngoại môn, danh tiếng được đồn từ lâu, chỉ là nào ngờ tự dưng lại ngoi ra một tên Diệp Thành khiến giấc mơ của bọn họ tan thành mây khói.

Hiện giờ, trong cuộc so tài lần này, bọn họ còn thảm bại hơn lần trước rất nhiều và điều đó cũng có nghĩa rằng họ phải ở lại ngoại môn thêm ba năm nữa, cảm giác đó thế nào, có lẽ không ai rõ hơn ba người này.

Thế sự vô thường, hiện giờ có Diệp Thành biết đâu ba năm sau còn có một tên Diệp Thành thứ hai xuất hiện.

A….!

Sau tiếng gào thét vang lên khắp Hằng Nhạc Tông, ba người phía Giang Hạo như chó điên, muốn xông lên nhưng lại lần nữa ói ra máu.

Nghe tiếng hét của cả ba người này, Diệp Thành liếc nhìn bọn họ, cười lạnh lùng: “Tự các người tạo nghiệp thì tự đi mà gánh”.

Nói rồi, hắn sải bước đi thẳng về phía Càn Khôn Các.

Diệp Thành là người cuối cùng tới, khi hắn bước vào Càn Khôn Các thì Tạ Vân, Tề Nguyệt và Hùng Nhị đã tới đông đủ, còn có gần ba trăm đệ tử thắng trong cuộc so tài ngoại môn tề tựu về đây.

“Các vị sư huynh sư đệ đều tới cả rồi sao?”, Diệp Thành bước vào không quên chắp tay chào hỏi.

“Nói thừa, chỉ đợi mỗi ngươi thôi”, Hùng Nhị nhón chân đến, kéo Diệp Thành lại.

Ba trăm người xếp thành các đội, trưởng lão Lý Đạo Thông của Càn Khôn Các có ở đây không? Diệp Thành đảo mắt nhìn và nhận ra bên cạnh mình còn có vài đệ tử của Địa Dương Phong, lúc này tên nào tên nấy nhìn hắn bằng ánh mắt khó chịu, nghiến răng ken két.

“Ngươi nhìn cái gì?”, Diệp Thành liếc sang một tên mặc đồ tím trong số đó.

“Nhìn ngươi thì sao?”, tên kia hất cằm.

“Được, đợi vào rừng hoang xem ta xử ngươi thế nào. Ta nhớ mặt ngươi rồi đấy”.

“Chỉ sợ ngươi có cái mạng vào mà không còn mạng ra khỏi đó thôi”, tên mặc đồ tím kia cũng chẳng vừa.

Các đệ tử của Nhân Dương Phong, Địa Dương Phong và Giới Luật Đường giống hệt hắn, lần lượt nhìn Diệp Thành rồi nở nụ cười tôi độc như thể cũng nghe nói tới trong lần thử thách ở rừng hoang này còn có mấy người phía Khổng Tào do vậy bọn họ mới dám mạnh miệng như vậy.

“Ai xử ai cũng chưa biết đâu”, Diệp Thành cười nhạt.

“Lý trưởng lão đến rồi”, không biết là ai hét lên ngắt lời bọn họ.

Mọi người lúc này mới đứng thẳng lại, đội ngũ hỗn loạn lúc nãy được thay vào là hàng lối chỉnh tề, còn trên cao đài trước mặt bọn họ, thủ toạ Lý Đạo Thông của Càn Khôn Các đang đáp xuống từ trong không trung.
Đang tải...
Chương 144: Còn muốn chạy?

Vút!

Bịch, bịch!

Trong rừng cây um tùm, giữa màn sương mờ ảo, từng âm thanh vang lên. Đợi tới khi một hình nộm mặc đồ đen bị Diệp Thành đá bay ra khỏi đó thì hắn cũng đã ra khỏi khoảng rừng rậm mờ sương, trên đường đi, Diệp Thành đã tiêu diệt ít nhất mười mấy hình nộm.

Ừm!

Diệp Thành vừa sải bước đi thì phát hiện mặt đất bên dưới đột nhiên di chuyển, với tốc độ của mắt thường có thể nhìn thấy mặt đất đang hình thành nên đám bùn, loại bùn lầy này có khả năng trói chân con người khiến hắn bị hạn chế mọi hành động.

“Chết đi”, Diệp Thành còn chưa thoát ra khỏi bùn lầy thì liền nghe thấy điệu cười tôi độc vang lên, sau đó một đạo kiếm mang màu tím lao vút tới.

“Không đợi được nữa mà phải ra tay với ta luôn rồi à?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, lập tức giơ thanh Thiên Khuyết chắn trước người.

Keng!

Đạo kiếm mang kia cứ thế phi trúng vào thanh Thiên Khuyết, thế nhưng nó cũng là tác nhân giúp Diệp Thành có thể nhờ lực của nó mà thoát khỏi đám bùn lầy kia.

“Huyền lôi đao quyết”, vừa thoát khỏi bùn lầy, Diệp Thành chưa kịp đứng vững thì lại có một người chém ra đao mang.

“Đây rõ ràng là có kế hoạch từ trước”, Diệp Thành không dám sơ ý, mặc dù trong bốn tên kia, kẻ mạnh nhất ở cảnh giới Nhân Nguyên Đỉnh Phong nhưng nếu như phối hợp lại với nhau thì kể cả là hắn cũng sẽ gặp phải nguy hiểm.

Keng!

Lại dùng Thiên Khuyết che chắn, Diệp Thành suýt chút nữa bị đao kia chém quỳ xuống đất.

“Kinh hồng kiếm thuật”, quả nhiên, tên thứ ba nấp trong bóng tối đã ra tay, một kiếm vung ra cứ thế chém về phía ngực Diệp Thành.

“U tuyền lôi minh chỉ”, tên thứ tư cũng xuất hiện, chỉ điểm về phía sau Diệp Thành và còn mang theo tiếng sấm.

Nếu như đổi lại là một tên đệ tử Ngưng Khí đỉnh phong bình thường thì ở kết cục bị sát phạt thế này chắc chắn sẽ không còn cơ hội sống sót. Thế nhưng Diệp Thành không phải là một tên đệ tử bình thường, kể cả là trong cảnh sống dở chết dở thì hắn cũng có thể hạ được Tử Sam ở cảnh giới Chân Dương, huống hồ là mấy tên đệ tử tu vi Nhân Nguyên còn non nớt.

Thiên Canh Kiếm Trận.

Diệp Thành lập tức lật tay tế gọi kiếm Xích Tiêu, kiếm trận Thiên Canh với mục đích phòng ngự xuất hiện.

Keng!

Keng!

Sau khi Kiếm Xích tiêu được triệu gọi ra, những đốm lửa xung quanh tấn công tới đều bị Thiên Canh Kiếm Trận chặn lại.

“Đến lượt ta rồi”, sau khi đứng vững, Diệp Thành liền vung kiếm Xích Tiêu chĩa về phía một tên trong số đó.

Lúc này, cơn gió mạnh thổi tới, phòng ngự của Thiên Canh Kiếm Trận đột nhiên biến thành kiếm trận công kích, từng đạo kiếm ảnh sắc lạnh bay ra hình thành kiếm trận, cứ thế bắn về phía tên đệ tử kia.

Thấy vậy, tên đệ tử kia chợt thay đổi sắc mặt, hai tay hắn vội vận ra thủ ấn, ngưng thụ thuẫn giáp dày trước mặt mình.

Keng!

Keng!

Thiên Canh Kiếm Trận bá đạo, khí thế công kích mạnh mẽ cứ thế phá được thuẫn giáp kia, đến cả tên đệ tử kia cũng bị đâm vài nhát, máu tươi cứ thế trào ra.

Rút!

Ý thức được sức mạnh của Diệp Thành, bốn tên lần lượt lùi về sau, cho dù đối kháng trực diện, cho dù cả bốn tên có liên thủ lại thì cũng sẽ bại thảm hại dưới tay Diệp Thành.

“Còn muốn chạy?”, Diệp Thành tiến lên trước một bước, đầu ngón tay có ánh sáng vàng kim bao quanh, Nhất Dương Chỉ lập tức được sử dụng.

Phụt!

Tên đệ tử mặc đồ trắng chạy cuối cùng lập tức bị chọc vào cơ thể bắn ra máu, trong thời gian ngắn ngủi, Diệp Thành đã đạp ra bộ pháp huyền diệu sát phạt tới và tung ra một chưởng Bôn Lôi đầy uy thế.

Phụt!

Lại lần nữa trúng chiêu, tên đệ tử kia ngã ra khỏi đó.

Ba tên còn lại thấy vậy thì kinh ngạc, không dám chạy lên trước ứng cứu, tên nào tên nấy bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.

“Sớm muộn gì ta cũng xử lý các ngươi”, Diệp Thành không đuổi theo mà đến trước tên vừa bị đánh ngã, nói thì cũng thật trùng hợp vì hắn biết tên này, đây chính là đệ tử chân truyền tu vi không hề thấp của Địa Dương Phong, hình như tên là Lý Ngọc Lương.

“Diệp Thành, ngươi…ngươi muốn làm gì?”, Lý Ngọc Lương lảo đảo lùi về sau, mặt mày kinh ngạc nhìn Diệp Thành. Mặc dù hắn mới vừa giao đấu với Diệp Thành nhưng hắn có thể thấy được tính cách dứt khoát của Diệp Thành, chắc chắn là kẻ có thù ắt báo.

“Ta không muốn làm gì cả”, Diệp Thành bật cười, xoa xoa tay đi tới.

A……!

Chẳng mấy chốc, nơi này chợt vang lên tiếng kêu thảm thiết của Lý Ngọc Lương. Lại nhìn về Lý Ngọc Lương lúc này, bộ dạng hết sức thảm hại, bảo bối mà hắn mang theo mình đều bị Diệp Thành lấy đi sạch, đến cả y phục trên người cũng bị lột xuống, chỉ còn lại cái quần lót trên người.

“Diệp Thành, ngươi dám….”

Bốp!

Thế nhưng đáp lại hắn chỉ là cái tát ong đầu của Diệp Thành, giây phút trước, Lý Ngọc Lương còn định lao lên nhưng lúc này đã bị Diệp Thành đánh ngất lịm đi.

Sau khi đánh ngất Lý Ngọc Lương, Diệp Thành mới dùng hai tay tạo ra thủ ấn, sau đó quay một vòng ở vị trí cũ: “Biến”.

Đột nhiên, xung quanh cơ thể Diệp Thành bốc lên làn khói trắng, còn hình thái và dung mạo của hắn hiện giờ đã thay đổi, hắn biến thành Lý Ngọc Lương, không biết khi tên này tỉnh dậy sẽ phản ứng lại thế nào.

“Tiểu tử, cứ ở đây ngủ cho ngon nhá”, Diệp Thành vỗ vỗ tên Lý Ngọc Lương đang nằm chết dẫm như con lợn chết sau đó quay người rời đi. Trước khi đi, hắn còn không quên thổi cho Lý Ngọc Lương ít mê hương.

Lại lần nữa đi vào rừng sâu rất lâu mà Diệp Thành còn chưa phát hiện ra ba tên trước đó chạy đi đâu rồi.

Có lẽ biết Diệp Thành không phải là kẻ mình có thể chống lại được nên cả ba tên không hy vọng mai phục Diệp Thành nữa. Trước đó bốn tên còn chẳng thể làm gì Diệp Thành chứ nói gì hiện giờ chỉ còn ba tên.

Gừ!

Gừ!

Gừ!

Không biết từ lúc nào, trong khu rừng chợt vang lên tiếng gầm của thú khiến Diệp Thành đề cao cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh.

Rầm!

Có lẽ vì quá tập trung quan sát xung quanh mà Diệp Thành không hề nhận ra mình đã dẫm phải một thứ không nên dẫm vào khiến cả người hắn bay ra khỏi đó.

Vừa đáp dất, còn chưa kịp phản ứng lại thì tứ phía đã có trường tiễn phát sáng bay tới. Diệp Thành phản ứng rất nhanh, hắn lật tay lấy ra kiếm Xích Tiêu, cánh tay nhanh chóng vung kiếm khiến trường tiễn kia bị chém rơi xuống đất.

Có điều vẫn chưa hết. Chân trước của Diệp Thành vừa đạp bay một thanh phi kiếm bay tới thì phía dưới mặt đất như rung chuyển.

Tiếp sau đó là từng cây trường mâu với ánh sáng đen đâm xuyên mặt đất, trên đầu hắn còn có lớp lưới rộng lớn với linh quang chiếu rọi đang rơi xuống và ở phía xa là con vật khổng lồ đang di chuyển tới.

“Khu rừng này đâu đâu cũng thấy bẫy”, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn nhảy vọt lên vung kiếm Xích Tiêu, dẹp bằng từng cây trường mâu chồi lên khỏi mặt đất rồi chém rách lớp lưới trên đầu.

Gừ!

Con yêu thú kia đã đến, nó há cái miệng to ngoạc cả ra.

Bôn lôi!

Diệp Thành không lùi mà tiến lên. Một chưởng bôn lôi đánh trúng con yêu thú khiến máu me bắn ra, tiếp sau đó là đòn Hám Sơn Chưởng được Diệp Thành đánh trúng phần trán yêu thú khiến con yêu thú nổ tung đầu.

Có lẽ vì máu tanh bốc mùi quá nhanh nên kéo theo vô số yêu thú chạy tới.

“Ông đây không có thời gian mà chơi với các ngươi”, Diệp Thành không muốn lãng phí thời gian ở đây, tay trái hắn dùng thanh Thiên Khuyết, tay phải dùng kiếm Xích Tiêu, chém ngang chém dọc khiến từng con yêu thú lao tới đều bị chém làm đôi, còn những trận pháp kia cũng chẳng thể làm gì Diệp Thành sau khi hắn bước ra bộ pháp kỳ diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan né tránh.

Bỏ chạy thục mạng gần nửa canh giờ Diệp Thành mới dừng chân.

Phía trước, một đoàn bảy, tám người đang hiện ra trong tầm mắt hắn, thế nhưng đạo bào của bọn họ thể hiện không phải là đệ tử ngoại môn mà là đệ tử được nội môn cử tới rừng hoang.

“Mới đó mà đã gặp rồi?”, Diệp Thành lẩm bẩm nhưng vẫn ngoan ngoãn ý đi tới.

“Đứng lại”, thấy Diệp Thành đi tới, tên cầm đầu mặc đồ tím lên giọng.

“Các vị sư…sư huynh, đệ là Lý Ngọc Lương, là đệ tử ngoại môn của Địa Dương Phong”, Diệp Thành ngoan ngoãn lễ phép, hắn rất thông minh, biết trong rừng hoang chỉ cần nói tên Địa Dương Phong thì còn có tác dụng hơn là nói ở Linh Đan Các.

Phía này, tên đệ tử mặc đồ tím rút ra một quyển tranh lật mở và tìm ra được một trang, hắn nhìn trong quyển tranh và nhận ra đây chính là Lý Ngọc Lương.

Thấy vậy, Diệp Thành không khỏi xuýt xoa, thầm nghĩ đệ tử ở nội môn chuẩn bị cũng thật chu toàn, chỉ cần là những đệ tử ngoại môn vào được rừng hoang thì bọn họ đều có ghi chép.

“Sao chỉ có một mình ngươi?”, thu lại quyển tranh, đệ tử mặc đồ tím liếc nhìn Diệp Thành, hỏi.

“Đệ lạc ra khỏi đội”, Diệp Thành cười ái ngại.

“Có thấy Diệp Thành đâu không?”, tên đệ tử kia lại lên tiếng hỏi.
Chương 145: Lộ phí

“Ở đằng sau ạ, đang bị trận pháp bủa vây ạ”, Diệp Thành vội chỉ về phía sau, đây chính là lời nói mà hắn đã có sự chuẩn bị từ trước.

Tên đệ tử mặc đồ tím kia liếc Diệp Thành một cái, nói: “Khổng Tào sư huynh căn dặn chúng ta không được làm khó đệ tử của Địa Dương Phong, nhưng các vị huynh đệ khó khăn lắm mới vào đây một lần nên cũng không thể cứ về tay không”.

“Đệ hiểu, đệ hiểu”, Diệp Thành gật đầu lia lịa nhưng vẫn đưa ra cái túi đựng đồ coi như cống tiền lệ phí đi đường.

Không phải hắn sợ bảy, tám tên này bởi không có tên nào ở cảnh giới Chân Dương cho nên hắn chẳng coi trọng.

Thế nhưng dù là không sợ nhưng trong thời gian ngắn Diệp Thành cũng không thể đánh bại bọn họ được, nếu gây động tĩnh lớn khiến mấy tên phía Khổng Tào chạy tới thì chắc chắn hắn sẽ gặp rắc rối to.

“Đi thôi”, lấy túi đựng đồ của Diệp Thành, tên đệ tử mặc đồ tím kia lập tức đi về phía Diệp Thành chỉ: “Nghe sư huynh nói tên Diệp Thành đó rất hung hăng cho nên nhớ tập trung, bắt được hắn sẽ có trọng thưởng”.

“Đệ tử nội môn đều là bọn não lợn sao?”, nhìn theo bóng mấy tên đi xa dần, Diệp Thành không khỏi xoa cằm: “Nếu như ai cũng dễ chơi như bọn họ thì ông đây đã có thể vào được nội môn một cách dễ dàng rồi”.

“Tốc độ của bọn họ rất nhanh, không lâu sau là sẽ quay lại”.

“Chuồn là thượng sách”, Diệp Thành liếc nhìn mấy bóng người kia rồi cũng chuồn thẳng. Tiếp sau đó, hắn lại gặp thêm vài người nữa.

Đúng như những gì Diệp Thành nghĩ, trong thử thách ở rừng hoang, nhắc tới cái tên Địa Dương Phong tốt hơn là nhắc tới tên Linh Đan Các rất nhiều, điều quan trọng hơn cả đó là trong số những người được cử vào rừng hoang lần này còn có Khổng Tào, hắn từng là đệ tử chân truyền của Địa Dương Phong ở ngoại môn, vì mối quan hệ như vậy nên hắn ta mới dặn dò các huynh đệ của mình không được làm khó đệ tử của Địa Dương Phong.

Cũng vì Khổng Tào đã chuẩn bị con đường bằng phẳng cho các đệ tử của Địa Dương Phong nên Diệp Thành rất thuận lợi thoát khỏi truy đuổi, chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể thoát qua cửa ải một cách rõ ràng.

Phía trước lại có vài đệ tử nội môn xuất hiện trong tầm mắt. Diệp Thành nhướng mày nhưng vẫn rút ra một cái túi đựng đồ.

“Các vị huynh đệ, đệ là đệ tử của Địa Dương Phong”, Diệp Thành cười giả lả, hắn đưa túi đựng đồ ra: “Một nghìn linh thạch, chút lòng thành của đệ, xin các vị sư huynh nhận cho”.

Ừm!

Dẫn đội là một tên thanh niên mặc đồ trắng tay cầm quạt xếp, mặt mày trắng bóc, lông mày lá liễu, miệng không to, môi không dày, chắc chắn là loại hà khắc cay nghiệt, toàn thân rõ cái bộ dạng đầy âm mưu, trông như đàn bà vậy.

“Vậy đệ đi nhé?”, Diệp Thành nói rồi toan sải bước đi.

“Ta cho ngươi đi chưa?”, tên mặc đồ trắng kia lập tức giơ quạt xếp chặn Diệp Thành lại.

“Đệ giao tiền ra rồi mà”.

“Nếu là người khác thì sau khi nhận tiền ta sẽ thả đi nhưng ngươi thì không được”, tên kia nheo mắt lại nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hứng thú: “Ngươi tưởng rằng ngươi biến thành Lý Ngọc Lương thì ta không nhận ra ngươi sao?”

“Sư huynh nói gì vậy, đệ không hiểu”, Diệp Thành cố ra vẻ khó hiểu.

Nghe vậy, tên mặc đồ trắng kia lại bật cười: “Lý Ngọc Lương là đệ tử Nhân Nguyên tầng thứ bảy, ngươi biến thành hình thái của hắn nhưng ngươi có thể mô phỏng tu vi của đệ tử tầng thứ bảy cảnh giới Nhân Nguyên sao?”

Nói tới đây, hắn ta nhếch miệng cười tôi độc, sau đó không quên ghé vào tai Diệp Thành, cười đầy ý tứ, nói: “Ta nói đúng không, Diệp Thành sư đệ?”

Diệp Thành?

Hắn chính là Diệp Thành?

Mặc dù giọng của tên này rất nhỏ nhưng cũng đủ để những người xung quanh nghe thấy.

Đột nhiên mấy người còn lại tách nhau ra bao vây xung quanh Diệp Thành, tên nào tên nấy hùng hổ, bộ dạng muốn xử Diệp Thành một trận ra trò.

“Trông bộ các đệ tử nội môn cũng không phải đều là loại não lợn”, sau khi bị lộ thân phận, Diệp Thành gãi gãi tai, biến lại thành hình thái của mình.

Quả nhiên, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Diệp Thành chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thuận lợi vượt qua được thử thách, trời xanh luôn thử thách hắn hết lần này tới lần khác. Hiện giờ đã bị phát hiện, nhưng dù gì cũng nằm trong dự liệu của hắn.

“Chẳng trách lâu như vậy rồi mà không có tin tức của Diệp Thành, hoá ra là hắn biến thân”.

“Đúng là đã đánh giá thấp hắn rồi”.

“Cũng may bị Dương Vệ sư huynh phát hiện, nếu không thì chắc chắn sẽ để lọt tên này”.

“Dương Vệ?”, nghe cái tên này, Diệp Thành lại nhìn sang tên mặc đồ trắng: “Chẳng trách mà trông giống đàn bà”.

Biết Diệp Thành đang mắng mình nhưng tên mặc đồ trắng với cái tên Dương Vệ kia lại không phẫn nộ, chỉ khẽ phất quạt xếp, nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi ngoan ngoãn đầu hàng hay để bọn ta giúp?”

“Ta đầu hàng?”, Diệp Thành lập tức giơ hai tay lên.

“Vậy có phải ngoan không?”, Dương Vệ tươi cười sau đó liếc mắt cho tên đệ tử đằng sau mình, tên đệ tử kia lập tức hiểu ý, rút ra một đoạn tiên thừng từ trong túi đựng đồ định trói Diệp Thành lại.

“Ngoại môn đồn ngươi ranh ma, lúc này chẳng phải đều bị bọn ta bắt rồi sao?”, tên đệ tử kia lạnh lùng bước lên.

“Ta bị bắt cái đầu ngươi ấy”, nào ngờ giây phút trước còn bất động tỏ vẻ ngoan ngoãn mà giây phút này Diệp Thành đã đạp luôn tên đệ tử kia rồi nhanh chân nhảy ra khỏi vòng vây của đám người.

“Ta biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn mà”, Vệ Dương bật cười lạnh lùng, há cái miệng cong lên như mặt trăng ngày rằm, hắn rút luôn trường tiễn phát sáng ra, còn chưa bắn đi đã nghe thấy tiếng “vút, vút”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK