Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 766: Ngoan, về nhà thôi

Phụt!

Sau một đường máu rẽ ngang trời, Cơ Tuyết Băng đứng khựng người lại vì tốc độ của Diệp Thành quá nhanh, chỉ một mâu tung ra khiến cô ta suýt chút nữa bị đâm xuyên.

“Chạy, cô chạy tiếp đi?”, giọng nói từ phía trước vọng tới, sau đó Diệp Thành đang truy sát Cơ Tuyết Băng từ phía sau đã vượt qua cô ta và chặn phía trước cô ta.

“Này, chúng ta thương lượng nhé, theo ta quay về”, Diệp Thành xoay xoay lọn tóc.

Còn theo ngươi quay về? Quay về để phong ấn ta à? Được đôi ba ngày lại lôi ta ra để đòi tiền chuộc, đôi ba ngày đánh ta ngất, cả ngày bị ngươi chọc tức muốn chết.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cơ Tuyết Băng càng đỏ mặt, không biết vì tức hay thế nào mà mỗi lần nhìn Diệp Thành, khuôn mặt cô đều méo xệch cả đi, Cơ Tuyết Băng nghiến răng ken két, chỉ muốn bóp chết tên này ngay lập tức.

Thế nhưng tên tiện nhân mặt dày trước mặt lại rất lợi hại, cho dù là cô thì cũng không thể đánh thắng chứ đừng nói là bóp chết hắn.

“Nương tử, ngoan, về nhà thôi”, khi Cơ Tuyết Băng đang tức tối thì Diệp Thành lại lên tiếng nói câu này.

“Tên ranh, cút”, Diệp Thành bất giác mắng chửi, rõ ràng câu vừa rồi không phải do hắn nói ra mà do Thái Hư Cổ Long ở dưới lòng đất của Chính Dương Tông nói ra.

“Mẹ kiếp, ngươi mới là tên ranh, lão tử ta là Thái Hư Cổ Long”.

“Ta chưa bao giờ gặp Thái Hư Cổ Long nào mà đê tiện như ngươi, ngươi đúng là tên bán đứng ta, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã phải im bặt vì hắn cảm nhận được Cơ Tuyết Băng ở phía đối diện phản ứng khác thường.

Hắn đưa mắt nhìn thì thấy khuôn mặt của Cơ Tuyết Băng đã đỏ bừng lên, lần này cô không chỉ bị chọc tức mà còn vô cùng xấu hổ. Cơ Tuyết Băng là Huyền Linh Chi Thể, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người như vậy mà trêu chọc cô ta bằng câu nói này.

Cơ Tuyết Băng tức rồi, cô thực sự vô cùng tức giận.

Thế rồi khí tức của Cơ Tuyết Băng thay đổi, cô trở nên lạnh lùng thấy rõ, phần trán còn xuất hiện một đường phù văn hình hoa sen, sau khi đường phù văn này hiển hiện thì một đạo thần hà ba màu xuất phát từ trên cơ thể Cơ Tuyết Băng cứ thế chiếu rọi lên trời.

Ngay lập tức, hư không cao vợi bị thần hà ba màu chọc thủng tạo thành một cái hố to, tiếp đó, trên thiên tiêu xuất hiện cảnh tượng hoành tráng đó là một bó hoa sen che lấp mặt trời, trông vô cùng choán mắt, trên bông hoa còn có thần quang bao quanh, phát ra thần hà ba màu, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy xung quanh bông hoa có những dị tượng huyền diệu đan xen nhau tạo thành cảnh tượng hoàn mĩ.

Sau khi cảnh tượng này xuất hiện, mái tóc Cơ Tuyết Băng cũng trở thành màu đỏ, khí thế tăng vọt, lúc này cô giống như một nữ vương cái thế đang nhìn xuống thế gian.

Có thể thấy trong đôi mắt đẹp kia còn có hai bông hoa lửa đang rực cháy.

“Tên đê tiện nhà ngươi, nhìn xem, ngươi chọc tức cô ta rồi”, Diệp Thành tối sầm mặt mắng chửi.

“Cái đó à…Thôi ta ngủ trước đây”.

………

Rầm!

Phía này Cơ Tuyết Băng với khả năng chiến đấu tăng vọt đã vung tay, bàn tay che lấp mặt đất, còn chưa giáng xuống đã khiến một ngọn núi sừng sững sụp đổ giống như thể nó không thể chịu nổi uy lực mạnh mẽ đó.

“Tên ranh nhà ngươi, về ta sẽ tính sổ với ngươi” Diệp Thành vội chặn họng Thái Hư Cổ Long sau đó đạp tan hư không, tung ra chưởng bát hoang hỗn hợp với rất nhiều bí pháp nghịch thiên.

Rầm! Bịch!

Hai đạo chưởng ấn lần lượt được Diệp Thành tung ra, một chưởng của hắn mặc dù bá đạo nhưng khả năng chiến đấu trong một chưởng của Cơ Tuyết Băng lại vô cùng mạnh mẽ khiến Diệp Thành vừa xông lên thương không đã bị trấn áp xuống bên dưới.

“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành xoa xoa nắm đấm đau đớn của mình, phần xương cốt rụng rời nhờ có khả năng phục hồi bá đạo mà nhanh chóng liền lại.

Vút!

Cơ Tuyết Băng lại lần nữa vung tay, một kiếm Huyền Linh thần kiếm trảm ra một đạo tinh hà khiến thiên địa nứt lìa.

Thấy vậy, Diệp Thành vung đao nhưng trong lòng bàn tay lại không vận đủ khí, chỉ một câu nói của Thái Hư Cổ Long mà khiến Cơ Tuyết Băng nhảy dựng lên thế này, mặc dù người nói không phải là hắn nhưng dù sao hắn cũng không tránh khỏi tội.

Bang!

Một kiếm cái thế của Cơ Tuyết Băng cứ thế chém vào Bá Long Đao, kể cả một người có khả năng chiến đấu như Diệp Thành cũng suýt chút nữa bị chém quỳ sụp xuống đất, khả năng chiến đấu tăng vọt khiến Cơ Tuyết Băng trở nên mạnh mẽ dị thường.

Phá cho ta!

Diệp Thành hô lên, khí huyết sục sôi, cứ thế vung tay.
Chương 767: Liên tục đại chiến

Cơ Tuyết Băng không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng, một tay kết ấn tế gọi ra một đám vân hải trấn áp về phía Diệp Thành sau đó lại như một đạo thần mang liên tiếp vung tay, từng đòn thần thông cái thế nối nhau.

Diệp Thành bấm bụng sát phạt lên trước, trận đại chiến lại sục sôi.

Rầm! Rầm!

Thế rồi tiếng nổ ầm vang như tiếng sấm rền vang vọng khắp thương không, cảnh tượng đại chiến của cả hai người lại lần nữa nổ ra.

Không thể phủ nhận sau khi Cơ Tuyết Băng tăng vọt khả năng chiến đấu thì cô như một vị nữ vương cái thế, đánh tới mức Diệp Thành không ngóc đầu lên được, quan trọng nhất đó là trong những thần thông của cô lại có thêm một luồng sức mạnh mới khiến Diệp Thành có cảm giác bị đè nén.

“Sức mạnh thần tộc”, Diệp Thành tìm ra được lý do, hắn biết Cơ Tuyết Băng đang dùng sức mạnh gì, có thể khiến huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể cảm thấy bị trấn áp thì hắn biết chỉ có thể là sức mạnh của thần tộc.

“Không dừng hết sức thì không đánh lại nổi mất”, Diệp Thành vừa né tránh vừa mắng chửi.

Nghĩ vậy, hắn tung một chưởng sau đó quay người toan bỏ chạy, tốc độ rất nhanh, bản lĩnh của hắn cũng chỉ còn chiêu này là mạnh nhất mà thôi.

Vậy thì ngụ ý của hắn rất rõ ràng chính là dẫn dụ Cơ Tuyết Băng tới một nơi không có người, nếu thi triển những chiêu bài tủ ở đây thì thân phận thực sự của hắn sẽ bị bại lội, điều này hắn thực sự không mong muốn thấy.

Thấy Diệp Thành bỏ chạy, Cơ Tuyết Băng tức tối vô cùng.

Lúc này, đặc biệt là nghĩ tới những lần tạo nghiệp của Diệp Thành với mình mấy ngày nay và câu nói vừa rồi của hắn, Cơ Tuyết Băng càng có thêm động lực lao nhanh như đạo thần quang sát phạt đuổi theo Diệp Thành, cô không những phải bóp chết tên tiện nhân mặt dày này mà còn phải trừ khử đi cái miệng thối tha suốt ngày khiến cô phải tức tối.

Lần này, sau khi khả năng chiến đấu tăng vọt thì tốc độ của Cơ Tuyết Băng cũng tăng theo.

Thấy tốc độ của Cơ Tuyết Băng tăng lên, Diệp Thành lại càng chạy nhanh hơn, thân pháp Thái Hư Thần Hành Thuật cũng phát huy hết tác dụng.

Thấy cả hai bắt đầu rượt đuổi nhau, những người xem trận chiến lại bắt đầu xôn xao.

Tần Vũ lại bị truy sát rồi?

Không lâu sau đó, tin tức này lại được truyền đi.

Lúc này, những người nghe tin tức này mặt mày đều tỏ ra hết sức bất ngờ, từ khi nghe thấy thông tin Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể đại chiến, chiến cục liên tục thay đổi, đầu tiên là Cơ Tuyết Băng truy sát Hoang Cổ Thánh Thể, sau đó Hoang Cổ Thánh Thể truy sát Cơ Tuyết Băng, bây giờ hai người lại đổi vai cho nhau.

Thế rồi những kẻ của Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông chạy về phía này lại phải đổi phương hướng, di chuyển về phía Cơ Tuyết Băng đại chiến với Diệp Thành.

Rầm!

Một âm thanh chấn động vang lên, một ngọn núi sụp đổ, Diệp Thành cũng theo đó mà bay đi.

Thế nhưng giây phút sau đó, tên này lại lồm cồm bò dậy chạy vội ra ngoài, mặt mày đen thui.

Cơn phẫn nộ của hắn nhằm vào những kẻ chạy tới xem kịch, hắn muốn dụ Cơ Tuyết Băng tới chỗ không người để thi triển đại chiêu nhưng nào ngờ những kẻ này lại như đám côn trùng, hắn và Cơ Tuyết Băng đánh tới đâu bọn họ đuổi theo tới đó, nếu như không phải vì bọn họ chỉ là những kẻ đứng ngoài xem trận chiến thì hắn đã lập tức dùng hết sức sát phạt Cơ Tuyết Băng dứt khoát rồi.

“Ăn no rửng mỡ à?”, Diệp Thành mắng chửi, nếu như Cơ Tuyết Băng cho hắn thời gian thì hắn không ngại dẹp sạch sàn đấu.

“Huyền Linh Thần Độ”, vào lúc Diệp Thành đang mất tập trung, Cơ Tuyết Băng sử dụng bí pháp mạnh mẽ, sát phạt về phía cách Diệp Thành hai mươi trượng sau đó tung chưởng.

“Cô lại bắt đầu rồi đấy”, Diệp Thành phản ứng không kịp, hắn vội quay người tung ra một chưởng.

Rầm!

Hai chưởng giao nhau, Diệp Thành bị đánh lùi về sau.

Cơ Tuyết Băng sát phạt lên, không hề cho Diệp Thành cơ hội bỏ trốn, mật pháp Huyền Linh cứ thế liên tiếp đánh ra mang theo thần thông cái thế khiến Diệp Thành không phân biệt nổi đông tây nam bắc.

“Lão tử không phải không đánh nổi cô mà là lão tử đây chưa dùng hết sức thôi”, Diệp Thành tức tối bò ra khỏi đống đá đổ nát, thân hình thảm hại.

“Chạy, sao không chạy nữa?”, Cơ Tuyết Băng cầm theo Huyền Linh Thần Kiếm từ từ đi tới, khuôn mặt đỏ bừng vẫn mang theo nét lạnh lùng.

“Ta nghỉ lát nữa đã”, Diệp Thành nghiến răng ôm lấy cánh tay, không lâu trước đó bên cánh tay này của hắn suýt chút nữa bị một kiếm của Cơ Tuyết Băng trảm đứt.

Cơ Tuyết Băng ngó lơ, cô ta không thừa lời với Diệp Thành, cứ thế cầm Huyền Linh Thần Kiếm sát phạt tới.

“Lại nữa rồi”, Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lập tức rút thanh Bá Long Đao đang cắm nghiêng trên mặt đất.

Thế rồi đúng lúc hắn chuẩn bị đại chiến một hiệp mới với Cơ Tuyết Băng thì phần trán của hắn cau lại vì hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng quen thuộc đang nhanh chóng ngưng tụ.

“Dừng”, Diệp Thành lập tức ho lên sau đó ngẩng đầu, một đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hư không cao vời vợi.
Chương 768: Thánh Long Thần Phượng

Dừng!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng cũng dừng lại.

Thế nhưng Cơ Tuyết Băng dừng tiến công không phải vì lời nói của Diệp Thành mà vì cô cảm nhận được luồng sức mạnh đáng sợ.

Lúc này cô cũng giống như Diệp Thành, ngẩng đầu nhìn vào hư không như thể có thể thông qua một loại thần thông nào đó và nhìn thấy được luồng sức mạnh mạnh mẽ đang ngưng tụ.

Không lâu sau đó, những người chạy tới xem trận chiến cũng đuổi theo tới nơi, thấy hai người không đại chiến nữa thì đều ngẩng đầu nhìn vào hư không và bất giác thẫn thờ.

“Mọi người đang nhìn gì vậy?”, những người chạy tới đây thắc mắc.

Ập vào mắt bọn họ chính là chín vòng xoáy khổng lồ, lúc này những vòng xoáy này đang di chuyển, trong lúc này còn có cả lôi điện xoẹt qua, có tiếng trồng gầm thét vang vọng, uy lực chấn động cả đất trời.

“Đó là gì?”, có người xem trận chiến tái mặt như thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ trong vòng xoáy kia.

“Tránh đi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành rít lên, hắn vừa dứt lời đã bước ra một bước.

Không cần hắn nói thì Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển theo, nhanh chóng lùi về phía sau.

“Muộn rồi”, chỉ nghe một tiếng cười tôi độc khinh người vang vọng khắp bầu trời.

Tiếng nói này vừa dứt, chín vòng xoáy khổng lồ trong hư không cao vời vợi rung chuyển kịch liệt.

Tiếp đó, bên trong mỗi một vòng xoáy đều có một trụ ánh sáng thô dày xuyên thẳng xuống mặt đất, trên mỗi một trụ sáng đều có phù văn chằng chịt di chuyển, sau đó đan xen vào nhau hình thành nên một chuỗi phù văn khiến chín trụ sáng kia liên kết với nhau tạo thành cái lồng rộng cả hàng chục nghìn trượng bao quanh Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

Gừ! Gừ! Gừ!

Tiếp đó, từng âm thanh tiếng rồng gầm vang vọng, một cái vuốt rồng to chừng cả trăm trượng đang lơ lửng bên trên cái lồng rộng lớn, trên đó còn có long khí vây quanh, mỗi một đường đều rất nặng.

Thái Hư Long Cấm!

Thấy cái lồng khổng lồ đó, các tu sĩ lão bối đều nheo mắt mắt như thể nhìn ra được đó là bí pháp gì, vì trong lần đại chiến giữa Đan Thánh Diệp Thành và kí chủ Doãn Chí Bình, bọn họ đã từng thấy cảnh tượng này.

Vậy đã là Thái Hư Long Cấm thì chỉ có kí chủ mới có thể thi triển, thân phận của người ra tay trong bóng tối đã được xác định.

Đáng chết!

Bên trong Thái Hư Long Cấm, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn cảm nhận được khí huyết toàn thân đang liên tục bị hoá giải, linh lực dồi dào cũng theo đó bị đẩy ngược lại về vùng đan hải do gặp luồng sức mạnh khủng khiếp từ Thái Hư Long Cấm.

Lúc này hắn đương nhiên đoán ra được người ra tay với mình là ai, nghĩ tới cái tên hắn ta, nghĩ tới khuôn mặt gian ác độc tàn đó mà sát khí lạnh băng của Diệp Thành lại trỗi lên.

Phía này, sắc mặt Cơ Tuyết Băng lạnh hẳn lại, Diệp Thành có thể đoán ra thì Cơ Tuyết Băng cũng có thể đoán ra, kẻ ra tay đánh lén ngoài kí chủ Doãn Chí Bình ra thì còn có thể là ai.

Lúc này cả hai người đều rất khó coi, bọn họ đang đánh nhau nảy lửa nhưng lại không hề phát hiện ra kẻ âm thầm ra tay đánh lén là Doãn Chí Bình.

Hiện giờ cả hai bên đánh nhau sứt đầu mẻ trán nhưng lại bị Doãn Chí Bình bao vây.

Chẹp, chẹp, chẹp…!

Tiếng tặc lưỡi vang lên, Doãn Chí Bình bước ra khỏi không gian hư vô, toàn thân có long khí bao quanh, hắn cười vô cùng tôi độc, hai hàm răng trắng bóc hiện ra càng khiến hắn trông nham hiểm hơn.

“Doãn Chí Bình”, tất cả những người quan sát trận đấu đều nhìn ra Doãn Chí Bình.

“Hắn ẩn mình trong không gian hư vô sao?”

“Bị Thái Hư Long Cấm trói buộc, Tần Vũ và Cơ Tuyết Băng khả năng sẽ chết ở đây rồi”, có người tặc lưỡi lên tiếng.

“Đường đường là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, đứng đầu trên bảng xếp hạng Phong Vân mà cũng thích chơi trò đánh lén sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Cơ Tuyết Băng ngẩng đầu nhìn Doãn Chí Bình, vẻ mặt lạnh băng, cô khác với Diệp Thành ở chỗ lúc này trong ánh mắt cô mang theo sát khí không hề che đậy.

“Câu này của Huyền Linh Chi Thể thật sự không phải rồi”, Doãn Chí Bình nhếch miệng cười tôi độc, “bản tôn không hề có ý gì khác, chỉ muốn mời hai vị về cùng ngồi trò chuyện thôi”.

“Ta tưởng rằng ta đủ đê tiện rồi, không ngờ ngươi còn đê tiện hơn ta”, Diệp Thành cười lạnh lùng nhìn Doãn Chí Bình, “sao nào, đánh lén như vậy là vì sợ ta cướp mất vị trí đứng đầu trên bảng Phong Vân của ngươi sao?”

“Tần Vũ, ngươi cũng đánh giá bản thân cao quá rồi đấy”, Doãn Chí Bình ngả người trên vương toạ, hắn nhàn nhã xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, nụ cười trên khuôn mặt càng lúc càng tôi độc.

“Ra vẻ được đấy”, Diệp Thành nói rồi không quên đánh tản đi một luồng long khí hiểm ác bao quanh cơ thể mình, có lẽ vì áp lực quá lớn nên kể cả một người có khả năng chiến đấu như hắn cũng bị đè nén tới mức phun ra máu.
Chương 769: Cùng kết hợp

Ở một hướng khác, trạng thái của Cơ Tuyết Băng cũng không khá hơn là bao, thần hà xung quanh cơ thể cũng không ngừng bị dập tắt, khoé miệng của cô có dòng máu trào ra.

Hiện giờ cả hai đều đã trúng chiêu, bị Thái Hư Long Cấm chèn ép đến mức không cử động nổi, tinh khí, chân nguyên và linh lực đều bị hoá giải, nếu không có gì bất ngờ thì bọn họ sẽ bị luyện hoá đến chết trong cái lồng này.

Cơ Tuyết Băng thì không biết nhưng Diệp Thành lại biết và cảm nhận rất rõ vì hắn từng trúng Thái Hư Long Cấm.

Vả lại điều khiến sắc mặt hắn khó coi đó lần này Thái Hư Long Cấm không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với lần trước, quan trọng hơn cả đó là nó có thêm sức mạnh thôn tính, khí huyết, chân nguyên và linh lực của Diệp Thành đều bị nó nuốt trọn.

“Đến ta cũng bị chèn ép, Âm Minh Tử Tướng, tiên hoả và thiên lôi hay hình nộm đều không có tác dụng”, vào thời khắc nguy hiểm, Diệp Thành nghĩ tới rất nhiều thứ.

“Dùng thiên chiếu hay Đan Tổ Long Hồn đều có thể phá được Thái Hư Long Cấm”.

“Nhưng cả hai cách này đều sẽ khiến mình bại lộ thân phận”, trong mắt Diệp Thành hiện lên ánh nhìn bất định, từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn ghi nhớ một điều, không tới nước đường cùng thì tuyệt đối không để lộ thân phận của mình.

“Dùng ma đạo? Không được, cái này càng không được”.

“Ta thấy dùng thiên kiếp vẫn ổn hơn”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc lên hư vô mênh mang, thiên kiếp khi hắn tiến giới tới cảnh giới kHông minh còn bị hắn phong ấn, nếu như cả một rận thần phạt giáng xuống thì Thái Hư Long Cấm nhất định sẽ bị xẻ cho tơi bời.

“Dùng tới thiên kiếp thật lãng phí”, giọng nói của Thái Hư Cổ Long chợt vang lên trong vùng đan hải của Diệp Thành, “dùng sức mạnh huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Đáng tin không?”, Diệp Thành nhìn Thái Hư Cổ Long với vẻ mặt khó tin.

“Đáng tin, đương nhiên là đáng tin rồi”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm đáp lời: “Truyền âm cho Cơ Tuyết Băng bảo cô ta sử dụng sức mạnh của huyết mạch, hai ngươi có hai dòng huyết mạch âm dương tương trợ lẫn nhau, nghe ta không sai đâu”.

“Ta tin ngươi lần này”, Diệp Thành nói rồi không quên truyền âm cho Cơ Tuyết Băng.

Cơ Tuyết Băng nghiêng đầu nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ khó tin, “ngươi chắc chắn như vậy sẽ được chứ?”

“Được hay không thử là biết”, Diệp Thành nhướng vai, “trước mặt kẻ địch, chúng ta phải hợp tác ăn ý, còn ân oán giữa ta và cô thì đợi ra ngoài rồi tính”.

“Không cần ngươi phải nhắc ta”, Cơ Tuyết Băng lạnh giọng lên tiếng.

“Hai vị, cảm giác thế nào?”, khi cả hai đang nói chuyện thì Doãn Chí Bình nhàn nhã ngồi trên hư không mỉm cười nham hiểm, trong đôi mắt đê tiện đó còn hằn lên u quang nham hiểm.

“Cảm giác thế nào à?”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

Dứt lời, toàn thân hắn có kim mang bay ra, tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang lên.

Giây phút sau đó, một đạo long ảnh màu vàng kim bay ra khỏi cơ thể hắn, chính là sức mạnh huyết mạch của Hoang Cổ Thánh Thể.

Gừ!

Tiếng trồng gầm vang dội khắp hư không, hình ảnh con rồng với sắc vàng kim bay xung quanh Diệp Thành.

Cùng lúc này, tiếng phượng hoàng hí cũng phát ra từ cơ thể Cơ Tuyết Băng, một con phượng hoàng bảy sắc bay ra khỏi cơ thể cô, đây chính là sức mạnh của huyết mạch Huyền Linh Chi Thể ngưng tụ thành.

Đột nhiên, tiếng rồng gầm thét, tiếng phượng hoàng hí vang lên, hình ảnh con rồng khổng lồ với sắc vàng kim và phượng hoàng kì tài khổng lồ bay lên trời xoay vần quanh nhau, cứ thế bay hình vòng tròn trên bầu trời, càn khôn cùng dung hợp, âm dương giao hoà sinh ra một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.

Thấy vậy, Doãn Chí Bình đứng bật dậy, hắn lập tức kết ấn ngự động đại long ấn trấn áp xuống bên dưới.

“Đó là gì vậy?”, sắc mặt của những xem trận chiến đều vô cùng ngỡ ngàng khi nhìn thấy hình ảnh rồng vàng kim và phượng hoàng bảy màu.

“Thủ đoạn của Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể quả thực không phải vừa”, có lão bối trầm trồ.

Phá!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lần lượt hô lên, luồng sức mạnh đan xen giữa Thánh Long và Thần Phượng lập tức đánh tan đại long ấn đang giáng từ trên trời xuống, cái lồng khổng lồ được tạo ra từ Thái Hư Long Cấm cũng theo đó mà bị phá tan, đến cả Doãn Chí Bình cũng phải lùi sau nửa bước.

“Mẹ kiếp”, cấm cố vừa bị phá bỏ, bước chân của Diệp Thành đã bước lên biển tinh hà màu vàng kim, hắn vung bá long đao sát phạt về phía Doãn Chí Bình.

Vút!

Sau tiếng kiếm vung ra, Cơ Tuyết Băng cũng di chuyển, chân bước trên biển huyền linh, tay cầm huyền linh thần kiếm sát phạt vào hư không.
Chương 770: Trận quyết đấu đỉnh cao

Thấy Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng sát phạt đến, Doãn Chí Bình không những không tỏ vẻ lo sợ mà ngược lại còn bật cười để lộ ra hai hàm răng trắng bóc: “Đúng là đã đánh giá các ngươi thấp rồi”.

Dứt lời, hắn tung một chưởng đánh ra chín đạo thần long cự ảnh khổng lồ.

Gừ! Gừ! Gào!

Chín con rồng gầm thét, tiếng vang chấn động như tiếng sầm rền, mỗi một phần thân rồng đều có long khí bao quanh, mỗi phần long khí đều nặng tựa núi cao khiến cả hư không như rung chuyển.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, khí thế bá đạo toát ra, hắn vung ngang thanh đao chém vào ba đạo long ảnh sau đó lại tung chưởng khiến ba đạo long ảnh tan thành hư vô, còn đạo long ảnh cuối cùng cứ thế bị biển màu vàng kim nhấn chìm.

“Không vội, còn nữa”, Doãn Chí Bình cười nham hiểm, Thái Hư Cổ Long hiển hiện che lấp cả bầu trời sau đó từ từ giáng xuống, cả rặng núi như chịu áp lực nặng nề khiến từng ngọn núi sụp đổ.

Thấy vậy, Diệp Thành lập tức nghịch thiên sát phạt tới nhưng tốc độ của Cơ Tuyết Băng còn nhanh hơn hắn, Huyền Linh Thần Kiếm mạnh mẽ, một kiếm chém ra một đạo kiếm mang tinh hà khiến cho Thái Hư Long Ấn giáng từ trên trời xuống lập tức vỡ tan.

Lúc này, cả ba người mới bãi chiến, mỗi người đứng ở một góc trong không gian hư vô.

Một bên, Diệp Thành bước trên biển tinh hải màu vàng kim, toàn thân có ánh vàng kim chói lọi, khí tức vàng kim bao quanh cơ thể, cả cơ thể hắn giống như được đúc bằng vàng, khí huyết sục sôi, chiến ý ngút trời, Diệp Thành lúc này y như một vị chiến thần vậy.

Một bên, Cơ Tuyết Băng bước trên biển huyền linh, toàn thân có thần hà bao quanh, mỗi một luồng khí đều hiện lên tuyệt đẹp, đến cả từng lọn tóc cũng nhuốm một lớp thần hoa, khí thế mạnh mẽ dị thường, trông chẳng khác gì huyền nữ từ Cửu Trùng Thiên hạ phàm.

Một bên, Doãn Chí Bình chân bước trên biển Thái Hư Long Biển, toàn thân với long khí bao quanh, bên trong cơ thể có tiếng rồng gầm vang vọng, uy lực mạnh mẽ, không gian xung quanh méo mó như muốn nổ tung, khả năng chiến đấu của hắn mạnh mẽ dị thường, trông hắn chẳng khác vì một vị thần vương.

Rầm! Rầm! Đoàng!

Cả ba giữ thế chân vạc, khí thế mạnh mẽ khiến cho cả hư không rung chuyển.

Cảnh tượng này khiến cho những kẻ tới xem trận chiến từ tứ phương cũng phải kích động, người nào người nấy quan sát chăm chú không rời mắt, chỉ sợ bỏ lỡ bất cứ cảnh tượng đặc sắc nào.

“Hoang Cổ Thánh Thể Tần Vũ, Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng, kí chủ với độ hoạ hợp chín phần Doãn Chí Bình, đây đúng là ba người xuất sắc nhất Đại Sở”, có người trầm trồ lên tiếng.

“Đệ tử xếp thứ nhất, thứ hai, thứ ba trên bảng Phong Vân, đây chắc chắn là trận quyết chiến kịch liệt nhất trên bảng Phong Vân”.

“Đệ tử thứ nhất trên bảng Phong Vân một mình chiến đấu với đệ tử thứ hai và đệ tử thứ ba, ai mạnh ai yếu đây?”, rất nhiều người bắt đầu đưa ra suy đoán về kết cục của trận đại chiến này.

“Các ngươi mà đủ tư cách chiến đấu với ta sao?”, trong tiếng bàn tán xôn xao, giọng nói tôi độc của Doãn Chí Bình vang vọng khắp bầu trời, giọng nói mang theo sự uy nghiêm như thể hắn là vị vua của thế gian vậy.

“Ra dáng được đấy”, Diệp Thành lấy tay khẩy kẽ răng, hắn vác Bá Long Đao lên, một tay gãi tai, trông dáng vẻ như vị chiến thần nhưng bộ dạng lúc này của hắn so với một tên vô lại thì chẳng có gì khác biệt.

“Vậy thì trong hai ngươi kẻ nào tiếp chiêu trước?”, Doãn Chí Bình cười u ám.

“Ngươi mạnh như vậy thì đánh cả hai chúng ta có vấn đề gì đâu, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì Cơ Tuyết Băng đã di chuyển, chân bước trên biển Huyền Linh cứ thế sát phạt về phía trước.

“Mẹ kiếp, còn hung hơn cả ta”, Diệp Thành tỏ vẻ ái ngại, không ngờ Cơ Tuyết Băng lại ra tay dứt khoát như vậy, quan trọng nhất đó là hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí đằng đằng của cô với Doãn Chí Bình.

“Muốn đánh thì cô đánh trước”, Diệp Thành gãi tai, hắn vào vai một vị khách đứng xem.

Vút!

Khi Diệp Thành nói thì Cơ Tuyết Băng đã chém ra một kiếm tuyệt thế vào hư không, có điều kiếm này của cô mạnh mẽ nhưng lại bị một chưởng hư ảo của Doãn Chí Bình đánh lui.

“Hôm nay không chết không nghỉ”, Cơ Tuyết Băng nhẩm trong lòng, sát khí càng tăng lên mạnh mẽ, cô đứng lại, tung chưởng đánh ra một biển vân hải, tiếp đó là cửu thiên huyền linh ấn và cửu thiên huyền linh chỉ.

“Không biết tự lượng sức”, Doãn Chí Bình bật cười lạnh lùng, bàn tay biến to lên, hắn tung chưởng quét ngang qua đánh tan biển mây của Cơ Tuyết Băng sau đó lại tung thêm một chưởng khiến cửu thiên huyền linh ấn của Cơ Tuyết Băng biến mất vào hư vô, cuối cùng Thái Hư Nhất Chỉ xuất hiện lại lần nữa đẩy lùi Cơ Tuyết Băng.

Thiên vũ địch phàm!

Phong quyển khiên trần!

Tam thiên hoa giới!

Cơ Tuyết Băng một tay kết ấn thi triển một mạch ba loại cấm pháp huyền linh.

Đột nhiên, bầu trời có thần vũ giáng xuống, từng cánh hoa vô hình xuất hiện bay giữa hư không, bay lên chiến đài trông như một thế giới vạn hoa tuyệt đẹp, cuối cùng là cơn gió vô hình hình thành nên vòng xoáy hữu hình, gió và hoa, hoa và mưa cứ thế đan xen lẫn nhau, nhưng thế giới mà ba đại mật pháp tạo ra lại vô cùng choán mắt khiến những kẻ đứng ngoài xem trận chiến cũng phải kinh ngạc.

Rầm! Đùng!

Sức mạnh của ba loại cấm pháp giao nhau vô cùng mạnh mẽ khiến hư không như rung chuyển, không có sấm sét nhưng lại có tiếng sấm sét.

“Uy lực cũng được đấy nhưng cô còn kém xa lắm”, Doãn Chí Bình cười nham hiểm, hắn khẽ giơ tay, năm ngón tay xoè ra, chỉ thấy lòng bàn tay hắn có vòng xoáy màu đen xuất hiện, nhanh chóng xoay chuyển với tốc độ vô cùng nhanh.

Thế rồi sức mạnh thần bí của ba loại bí pháp mà Cơ Tuyết Băng đánh ra đan xem với nhau bị vòng xoáy màu đen kia đánh tan, cuối cùng thì bị nhấn chìm trong đó.

“Đây là mật pháp gì?”, kẻ quan sát tứ phương kinh ngạc trầm trồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK