Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1926: Nhìn rất quen

“Ừm?”, một câu nói của Nam Minh Ngọc Thu khiến cho người chuẩn bị rời đi đều quay người lại.

“Chuyện...chuyện gì vậy?”, tất cả mọi người đều sững sỡ, ánh mắt đổ dồn nhìn Diệp Thành, rõ ràng từ ‘đạo hữu’ trong lời nói của hoa khôi chính là tên này.

“Không gặp thần tử của ba thánh địa, không gặp rất nhiều Đại Thánh mà chỉ gặp một tên Chuẩn Thánh cỏn con”, rất nhiều người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết hoa khôi đang nghĩ gì.

“Khốn kiếp”, sắc mặt ba tên Thần Tử tôi độc hơn hẳn, chúng nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn xông lên giết người, hoa khôi đã từ chối chúng và khiến chúng mất hết thể diện, lúc này lại muốn gặp một Chuẩn Thánh, đây đúng là nỗi sỉ nhục lớn đối với bọn chúng, rõ ràng coi chúng không bằng một tên Chuẩn Thánh.

“Đúng là ức hiếp người quá đáng”, Đại Thánh cũng nghĩ vậy, trong đôi mắt tất cả đều loé lên hàn mang, nếu không phải đây là Thiên Khuyết Đế Vương Thành thì bọn họ đã xông lên đại khai sát giới từ lâu rồi.

“Đa tạ tiên tử nể mặt”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lập tức tiến vào trong, đúng là niềm vui bất ngờ, Nam Minh Ngọc Thu mà gặp hắn thì mọi thứ dễ giải quyết hơn nhiều.

“Điều tra cho ta”, ba Thần Tử lập tức quay người và truyền âm lại cho hộ vệ phía sau, những kẻ cao cao tại thượng như chúng sao có thể dung tha, sát khí với Diệp Thành đã ở mức không thể nào kiềm chế được.

“Đúng là kì lạ”, một đám người lần lượt rút lui, người nào người nấy đầu như úng nước, bọn họ không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì và cảm thấy khó hiểu về hoa khôi.

Phía này, Diệp Thành đã tới trước rừng trúc ở phía sâu theo sự chỉ dẫn của một tiên nữ.

Rừng trúc im ắng, tiên khí dồi dào, đây chính là nơi phù hợp để tu thân dưỡng tính, ở nơi phía sâu trong rừng trúc chính là một lầu các nhỏ, Nam Minh Ngọc Thu đang ở đó.

Cô giống như vị tiên nữ từ cửu tiêu hạ phàm, thánh khiết vô ngần, đẹp như mộng như ảo.

Khi Diệp Thành tới, Nam Minh Ngọc Thu còn đang vẽ tranh, vả lại người mà cô vẽ chính là hắn, từng đường nét đều mang theo cái tâm của người vẽ, khiến dung mạo được phác hoạ sống động như thật.

“Không thể phủ nhận cô vẽ rất giống”, Diệp Thành ghé lên trước, hắn tỏ ra rất tự nhiên, cầm một chùm nho trên chiếc bàn bên cạnh mình, vừa ăn vừa quan sát.

“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”, Nam Minh Ngọc Thu vừa vẽ vừa hỏi.

“Cô nói xem?”, Diệp Thành mỉm cười sau đó tế ra kết giới bao quanh rừng trúc, tiếp đến hắn mới gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán Nam Minh Ngọc Thu.

Đột nhiên cơ thể Nam Minh Ngọc Thu run rẩy, cây bút trong tay cũng rơi xuống, cô rên rỉ đau đớn.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn để chùm nho sang bên rồi nhặt cây bút vẽ tiếp bức tranh mà Nam Minh Ngọc Thu còn chưa vẽ xong.

Ở bên, Nam Minh Ngọc Thu đau đớn rên lên, tiếng quang kí ức bay vào trong nơi xa xăm của thần hải giống như chiếc chìa khoá mở ra bao kí ức bị phong ấn của kiếp trước.

Sau khi kí ức được mở ra, biết bao nhiêu kí ức kiếp trước và kiếp này đan xen với nhau, dung hoà với nhau.

Cô nhớ lại rồi, cô nhớ lại được việc của kiếp trước và cũng nhớ lại được cái tên của mình ở kiếp trước rồi: Nam Minh Ngọc Thu.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, cơ thể Nam Minh Ngọc Thu đã thôi run rẩy, đôi mắt dàn dụa nước mắt, cô thẫn thờ nhìn Diệp Thành đang vẽ, hắn giống hệt như trong kí ức của cô, lạc ấn trong linh hồn cô.

“Nam Minh Ngọc Thu, chào mừng cô quy vị”, Diệp Thành đang vẽ bất giác quay đầu lại mỉm cười.

“Rốt... rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta còn sống, rõ ràng ta đã chết rồi cơ mà?”, có lẽ vì thần trí hỗn loạn khiến Nam Minh Ngọc Thu nói lắp không theo thứ tự.

“Đã xảy ra rất nhiều chuyện”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không giải thích mà tế ra một đạo thần thức cuốn theo biết bao câu chuyện xâm nhập vào thần hải của Nam Minh Ngọc Thu, mọi thứ phải đợi cô tiêu hoá dần dần.

“Luân hồi? Chuyển kiếp?”, sau khi đọc thần thức, Nam Minh Ngọc Thu như hoá đá, cô không biết rằng trên đời này còn có cả luân hồi, người đã chết còn có thể chuyển kiếp trùng sinh, đây giống như câu chuyện huyền ảo, cho dù với khả năng đoán định của một nữ nhân con gái của Huyền Hoàng thì cô cũng phải choáng váng.

“Ta cho rằng ta vẽ cũng đẹp đấy”, Diệp Thành đã vẽ xong, hắn ngắm nhìn bức tranh với khuôn mặt tận hưởng, mặc dù không bằng Nam Minh Ngọc Thu nhưng trông cũng không đến nỗi quá tệ.

“Ngươi còn trảm được cả Đại Đế?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật.

“Cũng may không khiến Vạn Vực Thương Sinh thất vọng”, Diệp Thành mỉm cười phất tay lấy ra một thanh tiên kiếm, trên đó còn khắc rất nhiều phù văn cổ xửa, cấp bậc không phải quá cao, chỉ ở cảnh giới Thiên.

“Uyên Hồng”, Nam Minh Ngọc Thu vội nhận lấy, cô ôm nó trong lòng như ôm ấp người thân của mình, từng giọt nước mắt lã chã rơi, đó chính là thần binh của phụ hoàng cô và bây giờ cô lại lần nữa được thấy nó.

“Huyền Hoàng vẫn còn tại thế, gặp được ông ấy rồi khóc cũng chưa muộn”, Diệp Thành mỉm cười cầm vò rượu lên.

“Phụ hoàng còn sống sao?”, Nam Minh Ngọc Thu quay đầu nhìn Diệp Thành với ánh mắt không sao tin nổi.

“Không chỉ phụ hoàng của cô còn sống mà chín vị Hoàng của Đại Sở cũng còn sống”, Diệp Thành lại tế ra thần thức, chuyện luân hồi chuyển kiếp giải thích rõ ràng rồi thì cũng có thể giải thích được những chuyện xưa kia.

“Ta biết phụ hoàng vẫn còn sống mà”, Nam Minh Ngọc Thu lại bật khóc, vả lại còn là những giọt nước mắt đớn đau, sau bao năm tháng, cuối cùng cô cũng tìm cho mình được đáp án chính xác.
Chương 1927: Chuộc người

“Thôi không nói nhiều nữa, đi theo ta trước đã”, Diệp Thành ngắt lời cô, “thời gian của ta không có nhiều, Đế Vương Thành lại là sự tồn tại đặc biệt, dùng thiên đạo đưa cô đi”.

“Không cần”, Nam Minh Ngọc Thu vội nói.

“Sao? Cô không muốn đi sao?”, Diệp Thành thẫn thờ.

“Không phải ta không muốn đi mà vì không thể dùng thiên đạo trong Đế Vương Thành”, Nam Minh Ngọc Thu giải thích: “Cổ thành này có cực đạo đế binh trấn áp thiên địa, nếu ngông cuồng dùng thiên đạo sẽ gặp nạn rất nặng”.

“Còn có cả chuyện này nữa à?”

“Trên lịch sử từng có ví dụ đẫm máu”, Nam Minh Ngọc Thu nói tiếp, “đó chính là tiên vương của tiên tộc, cũng từng thức tỉnh tiên luân cấm pháp, chính bởi Đế Vương từng dùng tới thiên đạo nên đụng tới đế binh do vậy mà ngoài hoạ diệt thân ra thì còn khiến một bên lục đạo tiên nhãn bị chôn vùi”.

“Còn có chuyện kinh người vậy sao?”, Diệp Thành run rẩy, cũng may trước đó không ngông cuồng dùng đến thiên đạo, nếu không thì lúc này đã lên đường xuống hoàng tuyền rồi, đến cả tiên vương cũng suýt chút nữa gặp nạn chứ nói gì đến một tên như hắn.

“Đế vương ấn, quả là đoạt thiên tạo hoá”.

“Nói vậy thì ta phải thay cô chuộc thân rồi?”, Diệp Thành nhìn Nam Minh Ngọc Thu hỏi thăm dò.

“Hiện tại xem ra muốn rời đi thì chỉ còn có thể như vậy thôi”, Nam Minh Ngọc Thu nhướng vai bất lực.

“Một điệu múa của cô đáng giá hàng chục triệu, muốn chuộc cô thì phải...phải bỏ ra không ít tiền nhỉ?”

“Ngươi thấy sao?”

“Hay là cô cứ ở đây cái đã”, Diệp Thành nói rồi quay người biến mất.

“Ngươi quay lại cho ta”, Nam Minh Ngọc Thu giơ tay lập tức lôi Diệp Thành lại, trong đôi mắt long lanh nước còn loé lên cả ánh lửa, “trong mắt ngươi tiền còn quan trọng hơn cả ta sao?”

“Vấn đề là ta không có nhiều tiền như vậy”, Diệp Thành vội giải thích: “bán ta đi cũng không đủ”.

“Nói gì thế chứ, ta nhìn thấy rồi”, Nam Minh Ngọc Thu lấy đi túi đựng đồ của Diệp Thành vả lại còn mở ra công khai, số lượng nguyên thạch bên trong không thể nào đếm xuể, nhiều đến mức khiến người ta phải hoa mắt.

“Đây không phải là tiền sao?”, Nam Minh Ngọc Thu trừng mắt với Diệp Thành, “còn dám nói với ta là không có tiền”.

“Vậy...vậy thì cô cũng phải để lại cho ta một ít chứ”, Diệp Thành ho hắng, “chuộc cô thì coi như ta trắng tay, vất vả kiếm chác hai trăm năm mà chẳng để lại được gì”.

“Vậy ngươi nhẫn tâm để ta lại Thanh Lâu sao?”

“Vậy cũng không có gì là không ổn, lúc nào rảnh rỗi ta vẫn có thể chạy tới đây tìm cô nói chuyện mà”.

“Sao ngươi không đi chết đi cơ chứ?”

“Vũ Nhi, chuyện gì khiến con bực bội như vậy?”, Nam Minh Ngọc Thu vừa dứt lời thì một giọng nói nữ nhân vang lên, lời nói này còn chưa dứt thì kết giới đã bị phá, một người bay vào trong.

Đó là một nữ tử mặc áo xanh, có thể gọi là phong hoa tuyệt đại, sắc vóc cũng không kém cạnh Nam Minh Ngọc Thu quan trọng nhất là tu vi của người này cao đến kinh người, chính là một Chuẩn Đế.

“Bái kiếm chủ mẫu”, thấy người tới, Nam Minh Ngọc Thu vội tiến lên trước hành lễ, cô tỏ ra vô cùng cung kính.

“Không cần đa lễ”, nữ tử áo xanh kia mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở phía Diệp Thành, “nghe nói con từ chối Thần Tử của ba thánh địa và rất nhiều Đại Thánh nhưng lại gặp tiểu hữu đây, lão thân nghe thấy thú vị, giờ được gặp, xem ra mắt nhìn của con cũng không tồi”.

“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành ho hắng, hắn cũng vội tiến lên trước hành lễ.

“Hoang Cổ Thánh Thể, thần tàng của ngươi đâu? Vì sao lại chỉ có bản nguyên?”, nữ tử áo xanh ngồi xuống, bà ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú: “không phải khi sinh ra là sự kế thừa không có thần tàng chứ?”

“Chuyện...chuyện này nói ra dài lắm ạ”, Diệp Thành mỉm cười, “chúng ta có thể nói chuyện khác được không ạ? Ví dụ như vãn bối muốn chuộc thân cho Hoa Vũ, ví dụ như tiền chuộc có thể rẻ hơn một chút không?”

Chỉ một câu nói của Diệp Thành mà khiến nữ tử áo xanh bật cười, bà ta chưa từng thấy một Chuẩn Thánh nào kì lạ đến vậy, dám trả giá với cả một Chuẩn Đế, vả lại vừa lên tiếng đã đòi cả hoa khôi nhà mình.

“Ngươi muốn bớt bao nhiêu?”, sau tràng cười, nữ tử áo xanh nhìn Diệp Thành với ánh mắt hứng thú.

“Vãn bối chỉ có bằng này”, Diệp Thành xót xa đưa túi đựng đồ của mình ra.

“Không đủ”, nữ tử áo xanh kia không buồn nhìn túi đựng đồ, cứ thế lắc đầu mỉm cười khước từ.

“Vậy thì vãn bối thật sự hết rồi”.

“Vậy thì chẳng còn cách nào khác”.

“Đừng mà, chúng ta thương lượng tiếp được không?”, Diệp Thành xoa xoa tay, “đưa ra một điều kiện nào đó cũng được”.

“Nếu ngươi bỏ trốn không quay lại thì ta đi đâu tìm ngươi?”, nữ tử áo xanh lấy một ngón tay gại cằm, bà ta mỉm cười đầy hứng thú, vừa cười vừa nhìn Diệp Thành, “Huyền Hoang rộng lớn đến vậy, tìm người thật sự khó”.

“Không tìm được ta thì có thể tìm Chư Thiên Kiếm Thần, ta và ông ta biết nhau”, Diệp Thành mỉm cười, “còn Côn Luân Hư, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Thần Triều, nhắc đến tên ta thì họ sẽ nể mặt, bọn họ nợ ta một mối ân tình”.

“Ngươi nói ra bao nhiêu người như vậy, vì sao không nói đến Lục Đạo?”, nữ tử sáo xanh mỉm cười lên tiếng.

“Tiên tổ nhà ta tính khí không được tốt cho lắm”, Diệp Thành nói với giọng ý tứ, lại bắt đầu luyên thuyên: “Nếu như ông ấy biết có người đuổi theo ta đòi nợ thì sẽ nổi điên, con người ông ấy hành sự trước giờ luôn hung hãn, nếu lại chạy tới Đế Vương Thành tìm tiền bối đòi nợ thì không được ổn cho lắm”.

“Tổ tiên nhà ngươi cũng không phải chưa từng tới đây, lôi ông ta ra doạ lão thân, không dễ đâu”.

“Sao, tổ tiên của vãn bối còn từng tới Đế Vương Thành làm loạn sao?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn nữ tử áo xanh.

“Đừng đánh lạc hướng, nói tới chuyện tiền chuộc”, nữ tử sáo xanh nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, “tiền chuộc không đủ nhưng dùng vật khác để thế vào cũng được, ví dụ như máu của Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Vãn bối biết mà, biết ngay người cần máu của vãn bối mà”.

“Vậy ngươi có đồng ý không?”, nữ tử áo xanh mỉm cười liếc nhìn Diệp Thành.

“Đồng ý”, Diệp Thành hất đầu, hắn coi như hiểu ra tính toán của người này.

“Được lắm”.

“Ta nói này, chuộc cô mà mất đi huyết thể thì cô có thể cho ta ngủ một đêm không?”, Diệp Thành gãi tai nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu.

“Cút”.
Chương 1928: Lâu rồi không gặp

“Dám trêu ghẹo Vũ Nhi nhà ta ngay trước mặt lão thân, trong số cấp bậc Chuẩn Thánh, ngươi đúng là người đầu tiên”, nữ tử áo xanh mỉm cười liếc nhìn Diệp Thành: “Quả là gan dạ giống Lục Đạo”.

“Trêu… trêu cho vui thôi mà”, Diệp Thành cười khan, thoáng chốc trở nên thành thật hơn nhiều.

“Còn trẻ thật thích”, nữ tử áo xanh lại mỉm cười, hơi nâng tay lên, phất qua Thánh thể của Diệp Thành nhưng chỉ lấy đi ba giọt thánh huyết, nhỏ vào đoá sen thanh khiết.

“Chỉ lấy ba giọt?”, Diệp Thành sửng sốt, điều này có phần nằm ngoài dự đoán của hắn.

“Nhiều hơn cũng chẳng để làm gì”, nữ tử áo xanh chầm chậm đứng dậy, khẽ cười nhìn Nam Minh Ngọc Thu: “Năm đó con chỉ mới mười tuổi, giờ đây chớp mắt đã hai trăm năm, Vũ Nhi nhà ta cuối cùng phải đi rồi”.

“Hoa Vũ sẽ không bao giờ quên công ơn dạy dỗ của chủ mẫu”, Nam Minh Ngọc Thu vội vàng kính cẩn hành lễ.

“Trước khi đi, chủ mẫu tặng cho con một cơ hội nữa, coi như là của hồi môn lão thân dành cho con”, nữ tử áo xanh nở nụ cười dịu dàng, bàn tay mảnh khảnh cầm hoa sen trắng có Thánh huyết, ấn nhẹ lên đỉnh đầu Nam Minh Ngọc Thu, dung nhập đoá sen trắng vào cơ thể cô.

“Đề hồ quán đỉnh”, Diệp Thành hơi nheo mắt, lập tức hiểu được ý định của nữ tử áo xanh, đó là dùng Chuẩn Đế đạo tắc và bản nguyên Thánh huyết, thay Nam Minh Ngọc Thu thức tỉnh thần tàng tiềm ẩn.

Huyết mạch của Nam Minh Ngọc Thu cũng rất kỳ lạ và đặc biệt, ít nhất thì hắn không thể nhìn thấu, vì vậy thần tàng ẩn giấu trong huyết mạch cực kỳ lớn, càng là huyết mạch mạnh mẽ thì thần tàng càng khó thức tỉnh, nữ tử áo xanh bèn dùng đại thần thông dẫn dắt thần tàng giúp cho cô.

“Đúng là tạo hoá”, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi tránh sang một bên.

“Tiểu tử, đừng phụ Vũ Nhi nhà ta đấy”, giọng nói hư ảo lập tức truyền vào tai hắn, là giọng của nữ tử áo xanh, bà dùng thần thức để truyền âm, người ngoài không nghe thấy.

“Tiền bối đừng đùa, quan hệ của hai chúng ta rất đơn thuần”, Diệp Thành không khỏi ho khan.

Nữ tử áo xanh chỉ cười mà không nói gì thêm, Chuẩn Đế đạo tắc đã hoá thành một chuỗi trật tự rồi hoà vào trong cơ thể Nam Minh Ngọc Thu, hoà quyện cùng bản nguyên Thánh huyết, trợ giúp thức tỉnh thần tàng tiềm ẩn.

Thần thông của nữ tử áo xanh thực sự đã phát huy tác dụng, quanh người Nam Minh Ngọc Thu tràn ngập tiên quang, tiên hà lộng lẫy đang bay lượn, một luồng sức mạnh bí ẩn mà mạnh mẽ từ từ khôi phục, tuy tốc độ chậm nhưng thần tàng huyết mạch ấy lại khiến người ta cảm thấy rất ngột ngạt.

Diệp Thành âm thầm mở Tiên Nhãn, nhìn thẳng vào Nam Minh Ngọc Thu không chớp mắt, muốn xem thần tàng của cô, nhưng tiếc là hắn chỉ nhìn thấy một đám mây mù hỗn độn.

Bất lực, hắn đành rời mắt, nhẹ nhàng ra khỏi rừng trúc nhỏ, cầm vò rượu đi dạo quanh biệt uyển, thi thoảng sẽ tiện tay hái linh quả để ăn, thấy kỳ hoa dị thảo, hắn cũng sẽ thản nhiên hái vài bụi, bây giờ hắn đang nghèo rớt mồng tơi, nhìn thấy gì cũng là bảo bối.

Phải công nhận rằng trong biệt uyển này có rất nhiều bảo vật, hắn nhìn mà hoa mắt chóng mặt.

Vì vậy hắn tỏ ra không hề kiêng dè, lúc này nữ tử áo xanh đang thức tỉnh thần tàng cho Nam Minh Ngọc Thu, không có thời gian để ý đến hắn, hắn cũng rất tự nhiên, chẳng hề coi mình là người ngoài, cứ thích là lấy.

“Lâu rồi không gặp”, khi hắn đang nhìn chằm chằm một bụi linh thảo màu tím thì trong không trung dường như có một nói vang lên, vang vọng bên tai hắn, cực kỳ mờ ảo, hơn nữa còn rất già cỗi.

“Ai?”, Diệp Thành lập tức quay người lại, hơi nhíu mày nhìn xung quanh, nhưng không có ai.

“Lâu rồi không gặp”, giọng nói đó lại vang lên, vẫn mờ ảo như vậy, cũng vẫn già nua như thế, giọng nói không có uy nghiêm, thậm chí còn rất ôn hoà, có thể khẳng định là một người già.

Đột nhiên, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn vào hư vô vời vợi, dường như có thể cách cả trăm nghìn trượng nhìn thấy Thiên Khuyết Đế Vương Ấn đang lơ lửng trên trời cao, hắn chắc chắn giọng nói ấy phát ra từ nơi đó, chính xác hơn là giọng nói ấy phát ra từ Thiên Khuyết Đế Vương Ấn.

“Vừa nãy là ngươi nói?”, Diệp Thành ngập ngừng nhìn Đế Khí của Thiên Khuyết Đại Đế.

“Lâu rồi không gặp”, Đế Vương Ấn khẽ rung, Đế đạo pháp tắc bay lên, xung quanh tản ra Đế khí, mỗi làn khí đều có thể trấn áp chư thiên bao la, còn có Đế uy hiện ra.

“Ngươi biết ta?”, Diệp Thành cau mày, vẫn nhìn chằm chằm Thiên Khuyết Đế Vương Ấn.

Nhưng câu nói này của hắn không nhận được câu trả lời từ Thiên Khuyết Đế Vương Ấn, nó chỉ lơ lửng trên hư thiên, Đế khi lan ra, Đế đạo pháp tắc đan xen, trấn áp vùng thiên địa này.

Diệp Thành khó hiểu, liên tục gọi nhưng Đế Vương Ấn vẫn không trả lời, dường như tất cả chỉ là ảo giác, giọng nói hư ảo khi nãy dường như là do hắn tưởng tượng ra.

Kỳ lạ, hắn lắc đầu rồi rời mắt, tiện tay hái đi bụi linh thảo màu tím, sau đó bước về phía rừng trúc nhỏ, giờ này chắc bên đó cũng đã xong chuyện.

Quả nhiên, vừa đi vào rừng trúc nhỏ, hắn nhìn thấy nữ tử áo xanh rút tay về, thở ra một hơi khí đục, với tu vi cấp Chuẩn Đế của bà mà sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Lại nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu, cô cũng đã có thay đổi không nhỏ, thần tàng vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng huyết mạch lại khiến Thánh huyết sợ hãi, sức mạnh thần tàng ấy vẫn bí ẩn và mạnh mẽ như vậy.

Thấy thế, Diệp Thành không khỏi gãi đầu, hắn chỉ có bản nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, đến giờ vẫn chưa từng thấy thần tàng, nhưng hắn nghĩ thần tàng của Thánh thể chắc chắn rất bá đạo.
Chương 1929: Một trăm năm sau gặp lại

“Đa tạ chủ mẫu”, Nam Minh Ngọc Thu mở mắt, lại lần nữa hành lễ với nữ tử áo xanh, đôi mắt đẹp của cô lại càng trong sáng hơn, không nhuốm một chút vẩn đục trần thế.

“Thường xuyên quay về nhé”, nữ tử áo xanh cười hiền hậu, sau đó nhét túi đựng đồ Diệp Thành đưa mình cho Nam Minh Ngọc Thu rồi bà thở dài một hơi, từ từ biến mất, trước khi biến mất còn không quên nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ẩn ý và vui mừng.

“Chủ mẫu nhà cô đối xử với cô rất tốt”, Diệp Thành chậm rãi bước tới với nụ cười trên môi.

“Nếu năm đó chủ mẫu không nhặt ta về thì có lẽ ta đã chết rồi”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười: “Hai trăm năm nay bà ấy đã dạy ta tu đạo, truyền cho ta rất nhiều bí pháp vô thượng”.

“Thật may mắn”, Diệp Thành cũng thở dài cảm thán, khi nào mới có Chuẩn Đế đề hồ quán đỉnh cho hắn đây?

“Này, trả túi đựng đồ cho ngươi”, Nam Minh Ngọc Thu trả lại túi đựng đồ cho Diệp Thành.

“Tốt quá”, Diệp Thành cười toe toét, rất thản nhiên nhận lấy, đời người đúng là lúc trầm lúc bổng, vừa nãy còn nghèo rớt bây giờ đã lại giàu có, lại có thể đi chơi khắp nơi rồi.

“Đi thôi”, Nam Minh Ngọc Thu tức giận lườm hắn, quay người bước đi, sau một hai bước, dung mạo của cô đã thay đổi, vẫn là nữ cải trang nam, dung nhan vốn đã tuyệt thế, sau khi cải trang nam cũng đẹp trai như Cơ Tuyết Băng.

“Thú vị”, Diệp Thành tặc lưỡi, trong trí nhớ của hắn, nữ tử quê hương Đại Sở chỉ có Nam Minh Ngọc Thu và Cơ Tuyết Băng thích cải trang nam, hắn cũng đã quen từ lâu.

Hai người một trước một sau rời khỏi thanh lâu từ cổng phụ của biệt uyển, không thu hút sự chú ý của tứ phương.

Thanh lâu về đêm là náo nhiệt nhất, mây mù bao phủ, hương thơm của nữ tử tràn ngập, không có điệu múa của hoa khôi, các nam tu sĩ vẫn vui chơi như thường, vì nơi đây vốn là thiên đường của bọn họ.

Nhìn thấy thanh lâu nhộn nhịp, Nam Minh Ngọc Thu không khỏi lắc đầu mỉm cười, thật sự không hiểu vì sao chủ mẫu đường đường là Chuẩn Đế mà lại mở thanh lâu, còn cô thì cũng đã sống ở đây hai trăm năm.

Cô không hiểu, Diệp Thành cũng không hiểu, chẳng lẽ chỉ vì kiếm tiền? Nhưng có vẻ như Chuẩn Đế không thiếu tiền, nếu không thiếu tiền tức là thú vui, thật là đau đầu.

Bên này, Kỳ Vương và Cơ Tuyết Băng vẫn đang đợi, Kỳ Vương vẫn chơi rất vui vẻ, Cơ Tuyết Băng thì không cần nói, vẫn đang tập trung đọc vô tự thiên thư, từ đầu đến cuối không hề nhìn lên.

Nam Minh Ngọc Thu liếc nhìn Kỳ Vương rồi lại nhìn Cơ Tuyết Băng, ngẩn ra hai giây rồi mới nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ lạ: “Cô ấy là Cơ Tuyết Băng?”

“Đúng thế”, Diệp Thành nhún vai: “Nhưng cô ấy vẫn chưa mở được ký ức kiếp trước”.

“Đưa người thương trước kia tới thanh lâu chơi, ngươi ăn no rửng mỡ à?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt kỳ quái, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cô cũng không biết còn có chuyện này.

“Là cô ấy đòi tới chứ không phải ta kéo tới, không thể trách ta được”, Diệp Thành chẳng để tâm: “Hơn nữa còn chẳng phải vì tìm cô sao? Nếu không, có quỷ mới rảnh rỗi chạy tới nơi này tiêu tiền”.

“Kiếp trước trói cô ấy, kiếp này thì đưa cô ấy tới thanh lâu, thật sự không tìm được nhân tài nào như ngươi nữa đâu”.

“Đừng nói những điều vô nghĩa này nữa, nói chuyện nghiêm túc đây”, Diệp Thành nói rồi phất tay lấy ra một túi đựng đồ nhét cho Nam Minh Ngọc Thu: “Ngọc giản trong này phong ấn linh hồn lạc ấn của người chuyển kiếp cùng với tiên quang mở ký ức, nếu gặp người có dung mạo tương tự thì có thể bóp vỡ ngọc giản để thử”.

“Huyền Hoang vô tận, tập trung ở đâu?”, Nam Minh Ngọc Thu nhận lấy túi đựng đồ.

“Một trăm năm sau gặp lại ở Côn Luân Hư”, Diệp Thành mỉm cười: “Hy vọng đến lúc đó đều còn sống”.

“Vậy một trăm năm sau gặp lại”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười, xoay người rời đi, nhưng đi được hai ba bước cô lại quay người, đi lùi lại một bước làm Diệp Thành giật mình kinh hãi.

“Thưởng cho ngươi một nụ hôn”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Nam Minh Ngọc Thu đã nâng mặt hắn lên, quan sát hắn một thoáng như say rượu rồi đặt đôi môi đỏ mọng mềm mại lên mặt hắn.

Nụ hôn này quá bất chợt khiến Diệp Thành ngẩn ra, Kỳ Vương đang vui đùa cùng với nữ tu sĩ cũng sửng sốt, đến Cơ Tuyết Băng đang cúi đầu đọc sách cũng vô thức ngẩng đầu lên.

Không chỉ họ mà tất cả mọi người trong thanh lâu, dù là nam tu sĩ hay nữ tu sĩ đều quay đầu lại nhìn, hơn nữa vẻ mặt ai cũng kỳ lạ, chỉ trách lúc này Nam Minh Ngọc Thu đang mặc đồ nam, cô nâng mặt một nam tu sĩ khác lên hôn nhẹ, điều này có phải hơi kỳ lạ không?

Khi mọi người còn đang ngơ ngác thì Nam Minh Ngọc Thu đã lặng lẽ quay người, để lại dấu son đỏ và lời nói dịu dàng, cô không quay đầu lại nữa, dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Đến khi cô biến mất, Diệp Thành mới phản ứng lại, trên mặt vẫn còn lưu lại hương thơm của nữ tử.

Có lẽ hắn không biết, có một mầm giống tình duyên đã được trồng từ hai trăm năm trước, đó là ở Thập Vạn Đại Sơn tối tăm, sự ấm áp phía sau lưng hắn đã dung hoà tình yêu của một cô gái.

Sau khi sửng sốt, hắn bất ngờ nở nụ cười, xoay người cất bước ra khỏi thanh lâu dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, Kỳ Vương và Cơ Tuyết Băng cũng đi theo, mỉm cười không nói gì.

Ba người không kéo dài thời giờ nữa, đi thẳng đến trung tâm Đế Vương Thành, mượn truyền tống trận để tới Dao Trì.
Chương 1930: Nhử

Khi trời gần sáng ba người mới bước vào truyền tống trận của Đế Vương Thành, đi vào thông đạo không gian.

Nếu không sao lại nói là Đế Vương Thành? Thông đạo truyền tống cực kỳ bá đạo, được gia trì bởi một sức mạnh cực kỳ bí ẩn, người bình thường rất khó phá vỡ, cho dù phá được cũng không ai dám phá.

Ba người đều không nói gì, Kỳ Vương cười toe toét, tuy đã hoá trở lại hình dáng con lừa, nhưng nó vẫn ngửi hương thơm của nữ tử trên vó lừa, nụ cười cũng rất gian tà.

Còn Cơ Tuyết Băng thì vẫn đọc sách, mắt điếc tai ngơ trước chuyện của thiên hạ.

Còn Diệp Thành thì lại quan sát thần hải của Cơ Tuyết Băng, khi thấy tiên quang ký ức vẫn đang lang thang trong thần hải của cô thì hắn lập tức mất bình tĩnh, đến giờ hắn vẫn chưa tìm ra manh mối, những người chuyển kiếp khác đều không có sai sót gì, tại sao đến cô lại không có tác dụng?

Khi Diệp Thành suy nghĩ thì Cơ Tuyết Băng đang tập trung đọc sách đã ngẩng đầu lên, nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn về phía sau, bởi vì phía sau có người đang theo tới.

Nhìn từ xa, loáng thoáng thấy chín bóng người, sáu Đại Thánh, ba Chuẩn Thánh, nhìn kỹ lại thì chẳng phải chính là thần tử Thiên Phạt, thần tử Vũ Hoá và thần tử Thương Linh sao?

Thông đạo không gian kỳ lạ, chín người dần dần tiến lại gần, bóng dáng của chúng cũng dần rõ hơn, đi đầu là thần tử của ba Thánh Địa, bọn hắn nở nụ cười nham hiểm, trong mắt lộ vẻ dữ tợn.

Thấy vậy Diệp Thành không chút nghĩ ngợi, nhét Kỳ Vương vào trong đại đỉnh, hiển nhiên đối phương tới với mục đích không tốt, còn có sáu tu sĩ Đại Thánh, một chưởng cũng có thể khiến họ phải quỳ.

“Bản thần tử còn tưởng ngươi định trốn ở thanh lâu cả đời”, thần tử Thiên Phạt lộ ra hai hàm răng trắng u ám, nụ cười đáng sợ, hai mắt hơi đỏ, còn có sát ý lan ra.

“Tiêu tiền xong thì phải đi chứ!”, Diệp Thành ngoáy tai, ngoài mặt nhìn có vẻ thoải mái nhưng trong lòng hắn đã trở nên căng thẳng, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, đối mặt với sáu Đại Thánh, hắn và Cơ Tuyết Băng đều có thể sẽ bị giết ngay trong chớp mắt, đây không phải trò đùa.

“Ngươi đã đụng đến người không nên đụng”, thần tử Thương Linh cười chế nhạo, vẻ mặt cũng rất hung tợn.

“Đường đường là thần tử của Thánh Địa, đừng hẹp hòi như thế chứ!”, Diệp Thành bĩu môi.

“Không chờ được tiện nhân Hoa Vũ kia, chỉ đành xử ngươi thôi”, thần tử Vũ Hoá liếm môi, trong mắt đầy vẻ hung dữ, giống như ác ma trong đêm.

“Dù sao người ta cũng là hoa khôi, tốt nhất ngươi nên ăn nói cho đàng hoàng”, Diệp Thành nhàn nhạt nói, nhưng trong lòng đã hơi sợ hãi, may mà Nam Minh Ngọc Thu đã dùng bí pháp che giấu khí tức, cũng đã nữ giả trang nam đi ra ngoài, nếu bị tên súc sinh này nhìn thấy thì hậu quả thực sự khó mà tưởng tượng nổi.

Nghĩ đến che giấu khí tức, hắn đã lơ là, tưởng rằng Đế Vương Thành đủ an toàn nên mới không dùng Chu Thiên Diễn Hoá để ẩn giấu khí tức, thậm chí còn không thay đổi diện mạo.

Ai ngờ thần tử của ba Thánh Địa lại kiên trì chờ hắn ở ngoài Thanh Lâu, còn đi theo tới thông đạo truyền tống của Đế Vương Thành, xem ra chúng định tiêu diệt hắn trong thông đạo này.

“Để bản thần tử nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể khiến ngươi sống không bằng chết đây”, thần tử Thiên Phạt cười hơi biến thái, đắn đo day chân mày: “Nếu không khó mà xua tan nỗi hận trong lòng ta”.

“Vẫn đang ở thông đạo truyền tống của Đế Vương Thành, giết người ở đây, các ngươi không sợ Đế Vương Thành truy sát à?”, Diệp Thành cười khẩy, nói rồi còn không quên kéo Cơ Tuyết Băng lại gần hơn chút.

“Giết một Chuẩn Thánh không có sức ảnh hưởng như ngươi, không đủ để khiến Đế Vương Thành trách tội thần tử của một Thánh Địa”, thần tử Thiên Phạt từ từ bước đi, lòng bàn tay đã có thần thông tự diễn hoá.

“Vậy thì tới đây”, Diệp Thành mắng to một tiếng, xoay người bỏ chạy, Cơ Tuyết Băng cũng theo sát ngay sau đó.

“Đi đâu?”, một Đại Thánh của Thiên Phạt Thánh Địa ngẩng đầu lên, muốn bắt sống hai người.

“Giết gà không cần dùng dao mổ trâu, các lão đừng nóng vội”, thần tử Thiên Phạt mỉm cười xua tay, bước xuống, đuổi theo nhóm Diệp Thành: “Đối phó với chúng, một mình ta là đủ”.

“Ta cũng muốn tận hưởng cảm giác giết người”, thần tử Vũ Hoá cũng di chuyển, bay vụt đi như tia thần mang, tốc độ không hề thua kém thần tử Thiên Phạt, khoé miệng hơi nhếch lên, trên mặt đầy ý cười vui vẻ.

“Chuyện vui này sao có thể thiếu ta được?”, thần tử Thương Linh cười âm u, rồi cũng đuổi theo.

“Hai cấp bậc Chuẩn Thánh, coi như cho họ luyện tay”, sáu Đại Thánh vuốt râu, không giúp đỡ, cũng không ngăn cản ba thần tử đuổi giết, chỉ ung dung chậm rãi đi theo.

Bọn họ hiểu rõ sức chiến đấu của thần tử nhà mình, đều có thực lực giết Thánh Nhân, bây giờ ba đấu hai, hơn nữa đối phương còn chỉ là hai Chuẩn Thánh, không có lý nào lại thua.

Phía trước, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nhanh chóng bỏ chạy, một người như thần mang, một người như tiên quang, tốc độ ngang nhau, đều nhanh đến cực hạn, nếu sau lưng chỉ có thần tử của ba Thánh Địa thì đương nhiên họ không sợ, nhưng bọn chúng còn có Đại Thánh bảo vệ, vả lại không chỉ một người mà là sáu người.

Đội hình cường đại như vậy vượt xa phạm vi tối đa mà họ có thể chống lại.

Điều quan trọng nhất là, dù trong thông đạo không gian, Tiên Nhãn cũng vẫn bị Đế Vương Ấn áp chế, không thể sử dụng Thiên Đạo, không đánh lại được vậy chỉ có thể chạy, nếu không sẽ bị Đại Thánh giết ngay lập tức.

Nhưng điều khiến họ cảm thấy may mắn là sáu Đại Thánh không đuổi theo, chỉ có ba đại thần tử.

Cảnh tượng này Diệp Thành đã dự đoán trước, thần tử Thánh Địa trước nay luôn cao cao tại thượng, kiêu ngạo nhường nào, ngông cuồng nhường nào, chúng tự cho rằng mình vô địch cùng cấp, hơn nữa ba đấu hai đương nhiên sẽ không để Đại Thánh nhúng tay vào, trong mắt bọn chúng, tự mình săn bắt con mồi mới thú vị.

Đây chính là điều Diệp Thành muốn, so về tốc độ, hắn và Cơ Tuyết Băng có thể cắt đuôi được ba đại thần tử, xét về sức chiến đấu, chỉ ba đại thần tử này, hai người họ mỗi người có thể thách cả đám.

Hơn nữa hắn và Cơ Tuyết Băng còn rất ăn ý, không chạy nhanh, chạy một đoạn lại giảm tốc độ, phải cho ba tên thần tử kia chút hy vọng, nếu chọc giận chúng chưa biết chừng sáu Đại Thánh lại ra tay, với tốc độc của Đại Thánh, đuổi kịp họ là điều không khó.

Đây là ‘nhử’ mà mọi người thường nói, cứ thế này có khi lại tới được cuối con đường thông đạo, ra khỏi thông đạo, Tiên Nhãn sẽ không bị áp chế nữa, tới lúc đó Đại Thánh cũng khó mà làm gì được hắn.

Phía sau họ, sắc mặt ba đại thần tử cực kỳ khó coi, thậm chí còn trở nên hung tợn và đáng sợ.

Chúng cứ nghĩ sẽ đuổi kịp phía Diệp Thành, với sức chiến đấu của chúng, một chiêu là có thể giải quyết gọn gàng đối phương.

Nhưng ai ngờ hai cấp bậc Chuẩn Thánh phía trước lại chạy nhanh như chớp, bọn chúng đuổi theo cả chặng đường, chẳng những không đuổi kịp mà còn càng đuổi càng xa.

Điều đáng giận là chúng vừa định mời Đại Thánh ra tay thì hai người phía trước lại giảm tốc độ, thấy tốc độ chậm lại, bọn chúng sẽ có thể đuổi kịp. Nhưng đuổi mãi đuổi mãi lại để mất dấu, cứ như vậy vài ba lần, bọn chúng đã tức muốn điên người.

Thấy bọn chúng như vậy, sáu Đại Thánh không chịu nổi nữa, một Đại Thánh của Vũ Hoá Thần Triều bước ra, giơ tay lên chỉ vào thông đạo phía trước, bắn ra một tia thần mang lạnh lẽo.

Cảm nhận được hơi thở lạnh thấu xương từ phía sau truyền đến, vẻ mặt Diệp Thành thay đổi, hắn chợt quay người, đưa tay đẩy Cơ Tuyết Băng ra, sau đó một tay tạo kết ấn, tế ra hàng trăm tấm áo giáp.

Nhưng phòng ngự của hắn trong mắt Đại Thánh thực sự rất yếu, bị thần mang nhất chỉ của Đại Thánh liên tiếp phá vỡ, đến Thánh thể cường đại cũng chẳng thể thoát nạn, vỡ tung trong chớp mắt.

Cơ Tuyết Băng thấy vậy thì hơi cau mày, khí thế thay đổi lớn, giữa hai hàng lông mày có tiên văn cổ hiện ra, sức mạnh bí ẩn và mạnh mẽ trong cơ thể nhanh chóng khôi phục, chấn động cả thông đạo.

Nhưng vô ích!

Diệp Thành lảo đảo, cố gắng ổn định thân thể đầy máu của mình, nhưng lại liên tục nôn ra máu.

Cơ Tuyết Băng đã mở cấm pháp, nhưng dù sao vẫn là cấp Chuẩn Thánh, đối mặt với cảnh giới tu vi bị áp chế tuyệt đối, dù có mười người như cô cũng vẫn không đấu lại được một Đại Thánh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK