Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1266: Đại Sở thống nhất

Ông ta buồn cho chính mình, cũng buồn cho họ.

Trước kia chỉ thiếu một bước mà bọn họ vẫn thua hoàng đế Đại Sở, chỉ một bước nhỏ nhưng lại như rãnh trời khiến cả đời họ cũng không vượt qua được, một bước nhỏ cuối cùng cũng bị thăng trầm của cuộc đời đánh bại.

Đột nhiên ông ta quay người, dần biến mất trong huyết phong thét gào, Ma thể cao lớn vô cùng tiêu điều.

Lần này ông ta sẽ không lựa chọn tự phong ấn nữa, cũng không muốn xoá sạch dấu vết những ký ức còn sót lại trong những giấc ngủ dài triền miên.

Ông ta nhớ những năm tháng huy hoàng khi chiến đấu giành thiên hạ với Viêm Hoàng năm xưa, nếu xảy ra một lần nữa, ông ta thà chết trong tay Viêm Hoàng chứ không muốn sống như chó trong những năm tàn nhẫn này.

Thuận ta thì sống, chống ta thì chết!

Trên chiến trường đẫm máu, lời nói của Diệp Thành vang lên như tiếng sấm, hư ảo mà uy nghiêm.

Chư vương các triều đều đã rút lui nhưng họ không đuổi theo, vì trên chiến trường rộng lớn vẫn còn các thế lực Bắc Sở đang ngoan cường chống cự.

A…!

Sau một tiếng gào thét không cam, trên hư thiên có một bóng người đẫm máu rơi xuống.

Nhìn kỹ lại thì là Hoắc Tôn Thái Âm Chân Thể.

Hắn ta đã thua, thua trong tay Cơ Tuyết Băng, cuộc chiến tiếp diễn từ quá khứ, Thái Âm Chân Thể vẫn thua Huyền Linh Chi Thể.

A…!

Hoắc Tôn gào thét điên cuồng, cười điên cuồng, khuôn mặt vặn vẹo méo mó.

Hắn ta dũng cảm hơn Thị Huyết Diêm La một chút, không trốn tránh mà điên cuồng cười rộ, hắn ta tự nổ thân thể, máu Thái Âm rải khắp hư thiên, đến từ thiên địa rồi lại trở về với thiên địa.

Điện chủ Thị Huyết Điện đã chết, Thánh tử Thị Huyết Điện tự nổ, đại quân chư vương đã rút lui, đại quân Thị Huyết Điện và các thế lực lớn ở Bắc Sở còn đang ngoan cường chống cự không còn niềm tin tái chiến nữa mà điên cuồng chạy trốn.

Đuổi theo!

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng rồi đuổi theo đầu tiên.

Đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng cũng lấy Đông Lăng Cổ Uyên là trung tâm rồi tản ra tứ phía.

Mộ Vân thế gia dưới sự lãnh đạo của Mộ Vân Ngạo, hợp lực với phân điện thứ nhất của Thiên Đình, đánh vào Nam Yến Đại Trạch.

Hạo Thiên thế gia dưới sự lãnh đạo của Hạo Thiên Huyền Chấn và Thiền Uyên Chân Nhân hợp lực với phân điện thứ hai và thứ bảy của Thiên Đình tiến thẳng đến Bắc Chấn Thương Nguyên.

Viêm Hoàng dưới sự chỉ huy của Chung Giang và Chung Quy hợp lực cùng phân điện thứ ba của Thiên Đình, sát phạt về hướng Tây Lăng U Cốc.

Ngô Tam Pháo dẫn dắt phân điện thứ tư của Thiên Đình lao đến đảo Hắc Long.

Ngưu Thập Tam dẫn phân điện thứ năm của Thiên Đình đến Bàn Long Hải Vực.

Âu Dương thế gia dẫn dắt phân điện thứ sáu tới Sở Hải.

Lão tổ nhà họ Tô dẫn phân điện thứ tám, thứ chín xông thẳng về phía thành cổ Xuân Thu, họ không chỉ cần tìm nhà họ Dương tính sổ mà còn phải thống nhất vùng đất đó.

Họ là những thế lực năm xưa bị áp bức phải lui về Nam Sở.

Mà sau khi họ rút lui, phạm vi địa bàn và thế lực của họ đều bị chia cho các thế lực lớn khác của Bắc Sở.

Bây giờ họ muốn đường đường chính chính đánh về.

Tiếp theo là Diệp Thành, hắn dẫn dắt tam tông của Thiên Đình hợp lực với hậu duệ cửu hoàng tấn công vào Trung Thông Đại Địa.

Ngọn lửa chiến tranh ngay lập tức bao trùm toàn bộ Đại Sở, ba tông chín điện tám mốt môn của Thiên Đình đều ra khỏi Nam Sở, tấn công tất cả các vùng của Bắc Sở.

Thuận ta thì sống, phản ta thì chết!

Lời nói như vậy trở thành lời duy nhất giữa đất trời.

Đây… Đây là định thống nhất Đại Sở sao?

Những người xem chiến trước đó đang chạy trốn, chợt kinh hãi nhìn những bóng người di chuyển rợp trời.

Đại Sở hỗn loạn cũng nên được thống nhất rồi!

Các lão bối tu sĩ nhìn thấu hết tất cả những điều này, Thiên Đình quật khởi ai cũng không thể ngăn cản, chư vương các triều đại đều đã rút lui, Bắc Sở rộng lớn đã là một vùng hỗn loạn, làm sao có thể ngăn được đợt tấn công áp đảo này?

Tại đây, Diệp Thành đã dẫn đại quân tam tông tới trụ sở chính của Thị Huyết Điện.

Nhìn Thị Huyết Điện khổng lồ, các Thái Thượng trưởng lão của tam tông lệ nóng đảo quanh hốc mắt, khóc không thành tiếng.

Thị Huyết Điện trước mặt họ là Đại Sở Huyền Tông năm xưa, tam tông nội chiến, Thị Huyết Điện nhân cơ hội trỗi dậy, chiếm mất Đại Sở Huyền Tông, ép tam tông phải dời đến Nam Sở, rút lui như rùa rụt cổ đến biên giới Đại Sở.

Bây giờ, mấy nghìn năm sau đại quân tam tông đã tới đây, chuẩn bị giành lại vùng đất thuỷ tổ đã tạo dựng năm xưa, làm sao họ không kích động cho được?

Thuận ta thì sống, phản ta thì chết!

Diệp Thành như quân lâm Cửu Thiên, giọng nói vang dội mà uy nghiêm, vang vọng vô hạn giữa đất trời.

Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!

Đại quân Thị Huyết Điện vừa trốn về đều đồng loạt giơ tay đầu hàng.

Điện chủ Thị Huyết Điện của bọn họ đã bị tiêu diệt, trận chiến ở Đông Lăng Cổ Uyên, các Thái Thượng trưởng lão đã chết bảy tám phần, mấy điện chủ còn lại hầu như cũng đều chôn thân ở đó, bây giờ Thị Huyết Điện đã là rắn mất đầu, họ làm gì còn niềm tin chiến đấu nữa.

Ở nơi khác, hậu duệ các hoàng đế đã càn quét rất nhiều thế lực ở Trung Thông Đại Địa, thế trận khủng bố này ai dám ngăn cản.

Cùng lúc đó, Hạo Thiên Huyền Chấn và những người khác tấn công Bắc Chấn Thương Nguyên, càn quét nhà họ Viên và nhà Âm Dương, Mộ Vân Ngạo đánh vào Nam Yến Đại Trạch, đại quân Viêm Hoàng tấn công Tây Lăng U Cốc của Bắc Sở, càn quét thế lực ở đó…

Đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng như gió cuốn mây tan, họ đi đến đâu kẻ thuận thì sống, kẻ phản thì chết.

Đây là một con đường trải đầy xương máu, đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng không một chút thương hại, kẻ nào phản kháng đều bị tiêu diệt ngay, đất trời rộng lớn trải đầy huyết vụ.

Hoàng đế các triều đại thống nhất Đại Sở đều như vậy, đằng sau sự quang vinh của họ đều là núi thây và biển máu.

Đất trời bao la, huyết vụ mịt mờ.

Vùng đất rộng lớn này đã nhuốm đẫm máu.

Thị Huyết Điện đầu hàng, các thế gia ở Bắc Sở như Thôn Nguyên thế gia cũng đầu hàng.

Những thế gia hạng hai, hạng ba còn lại hầu như cũng không còn ngoan cố phản kháng nữa, việc thống nhất Đại Sở nhanh hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều, chỉ mất chín ngày đã xong.

Có ai ngờ trận quyết chiến giữa Thánh chủ Thiên Đình và Thánh tử Thần Triều lại dẫn đến một trận đại quyết chiến lớn thế này?

Chư vương các triều đứng trên các đỉnh núi, từ xa nhìn về vùng đất này.

Tổ địa của họ là một thế giới có không gian rộng lớn, đại quân Thiên Đình và hậu duệ cửu hoàng hoàn toàn không thể tìm ra vị trí và địa điểm của nó.

Cửu hoàng của Đại Sở có sự thấu hiểu sâu sắc trước điều này.

Hoàng đế năm xưa cũng từng dùng thủ đoạn cứng rắn để trấn áp họ, nhưng chư vương vẫn có thể duy trì được tới thời đại này, có thể thấy thủ đoạn ẩn náu của họ nghịch thiên cỡ nào, đến hoàng đế còn không tìm ra được.

Đại Sở đã thống nhất, cờ chiến của Thiên Đình được cắm khắp nơi.

Nhìn cảnh này, ai cũng bùi ngùi xúc động.

Thiên hạ hỗn loạn một lần nữa được thống nhất, phồn vinh thịnh thế đang đến, ánh nắng ban mai của thời đại mới chiếu sáng khắp vùng đất này.
Chương 1267: Lại lần nữa vào Thập Vạn Đại Sơn

Ánh sáng của thời đại mới rực rỡ chiếu sáng khắp cả Đại Sở, cho người ta hi vọng tốt đẹp về tương lai.

Mặc dù Đại Sở đã thống nhất nhưng sự thực thì còn nhiều việc vẫn chưa trọn vẹn, việc phân chia lại thế lực mới, thành lập vương triều mới khiến cho Thiên Đình ngày ngày bận rộn.

Rất nhiều thế lực ở Nam Sở đã chuyển đến Bắc Sở, bắt đầu xây dựng gia viên nhưng vẫn dưới sự giám sát của Thiên Đình, từ hôm nay trở đi, mảnh đất này không còn được gọi với cái tên Nam Sở nữa.

Đêm đến, Diệp Thành đứng trên một đỉnh núi cao nhất của Đại Sở, hắn ngắm nhìn vùng đất rộng lớn này từ trên cao xuống.

Trong chốc lát, hắn như nhìn thấy rất nhiều bóng hình, đang di chuyển về phía xa, đó là Ngô Trường Thanh, Thánh Chủ, Thông Huyền Chân Nhân, Doãn Chí Bình, Cát Hồng, Thanh Dương Chân Nhân, Linh Chân Thượng Nhân, Thị Huyết Diêm La…

Đó là những kẻ địch của hắn trong suốt chặng đường, phải bước qua bọn họ mới có thể từng bước đi đến đỉnh cao ngày hôm nay.

Bên cạnh Diệp Thành là hậu duệ các vị hoàng, còn có rất nhiều tu sĩ lão bối cũng đang tĩnh lặng ngắm nhìn vùng đất này.

Đại Sở thống nhất rồi!

Đại Sở Hoàng Yên khẽ mỉm cười phá vỡ bầu không khí im ắng đó, trong đôi mắt của cô chợt hoang hoải, đôi dòng lệ tuôn trào.

Đúng vậy! Đại Sở thống nhất rồi!

Thiên Thương Nguyệt mỉm cười có phần mỏi mệt, những hậu duệ của các vị hoàng khác cũng như vậy.

Năm xưa, bọn họ cũng từng đứng trên đỉnh núi này nhìn ngắm mảnh đất này. Năm tháng trôi qua, thế sự xoay vần, thời đại đỉnh cao giống như mới hôm qua vậy.

Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!

Mặc Uyên ngồi trên nền đất, ông ta nhận lấy vò rượu của Đại Sở Hoàng Huyền đưa cho.

Trên khuôn mặt bọn họ rõ vẻ mỏi mệt.

Cả hai người cứ thế uống mãi rồi đem rượu rắc giữa thiên địa.

Vùng đất này đã chôn vùi biết bao xương cốt anh hồn, trong đó còn có rất nhiều người là chiến hữu năm xưa của bọn họ, bọn họ đã qua đời lâu rồi, đã không còn nhớ trải qua bao năm tháng bể dâu rồi.

Thế nhưng vùng đất này vẫn như xưa, còn người xưa đã hoá về với cát bụi.

Đi thôi!

Cuối cùng, Diệp Thành nhìn đất trời mênh mang này lần cuối sau đó quay người.

Phía sau hắn, hậu duệ các vị haongf cũng đi theo.

Đêm nay bọn họ phải tới Thập Vạn Đại Sơn, ai cũng có mục đích riêng của mình. Nam Minh Ngọc Thu muốn tìm lại phần hồn đã mất, những hậu duệ khác muốn tới Thập Vạn Đại Sơn tìm tung tích của các Hoàng đế.

Còn Diệp Thành, lần này hắn tới đây cũng có mục đích riêng.

Sau trận đại chiến, hắn và Đan Thần đã lục tung túi đồ của Thị Huyết Điện nhưng không hề tìm thấy một nửa viên Thiên Tịch Đan còn lại, không có nửa viên Thiên Tịch Đan kia nên hắn chỉ có thể tới Thập Vạn Đại Sơn tìm sừng kì lân làm nguyên liệu luyện chế Thiên Tịch Đan.

Đêm khuya, cả rặng núi trải dài miên man xuất hiện ở vị trí tiếp giáp giữa đất trời, cả rặng núi đều được sương mù bao phủ, nhìn không rõ cảnh tượng nhưng có thể nghe thấy được tiếng lệ quỷ đang thét gào.

“Sau khi vào trong đừng chạy loạn”, Diệp Thành đã trông thấy Thập Vạn Đại Sơn từ xa, hắn truyền âm cho tất cả mọi người.

“Đó là vùng đất vô cùng nguy hiểm”, Nam Minh Ngọc Thu trầm ngâm rồi cũng lên tiếng.

“Chúng ta biết rồi”, hậu duệ của các vị hoàng lần lượt hít vào một hơi thật sâu, hung danh của Thập Vạn Đại Sơn không hề kém so với năm cấm địa của Đại Sở, về điểm này thì phụ hoàng, mẫu hậu của bọn họ khi còn tại thế đã từng cảnh cáo với bọn họ rồi.

“Dừng”, phía trước, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm lên tiếng, hắn là người đầu tiên dừng chân.

Từ xa, mọi người có thể trông thấy một bóng hình xinh đẹp, trong màn đêm, bóng hình đó như mộng ảo, xung quanh có thần quang màu tím, mái tóc suôn dài như thác nước đổ, không có gió cũng tự tung bay, trông người này không khác gì vị tiên tử.

Cô ta đứng bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn tĩnh lặng nhìn Thập Vạn Đại Sơn giống như một pho tượng bằng băng bất động.

“Nữ đế Nguyệt Thương”, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm.

“Tử Huyên”, Diệp Thành cũng lẩm bẩm, mặc dù hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng nhưng vẫn nhận ra đó là ai.

“Khí tức không rõ ràng”, hậu duệ của các vị hoàng đều tỏ ra khó hiểu, trong đôi mắt rõ vẻ kiêng dè.

“Tiền bối cũng muốn vào đó?”, Diệp Thành tiến lên trước nhìn Thập Vạn Đại Sơn rồi lại quay sang nhìn Tử Huyên, nhìn Tử Huyên lúc này, hắn chợt có cảm giác không chân thực, năm xưa hắn mới chỉ là một tiểu tu sĩ, Tử Huyên giúp hắn rất nhiều, hết lần này tới lần khác cứu hắn khỏi nguy nan, ấy vậy mà không ngờ thân phận của cô lại đáng kinh ngạc như vậy.

“Tìm thứ ta cần tìm”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, giọng nói dễ nghe như âm thanh của tự nhiên lay động lòng người.

“Vậy chúng ta cùng đi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn là người đầu tiên bước chân vào trong, Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lập tức mở ra.

Thái Hư Cổ Long cũng đi theo, hắn nhìn Tử Huyên một lát, có thể nhận ra được ánh mắt kiêng dè của hắn lúc này.

Cả hai người rất giống nhau, hắn là một phần tàn hồn của Thái Hư Cổ Long Đế, cô là một phần tàn hồn của Đông Hoa Nữ Đế, cả hai đều từng liên quan đến đại đế, có lẽ đến tâm cảnh cũng giống nhau.

Tất cả mọi người phía sau cũng tiến vào theo.

Trong chốc lát, khung cảnh trước mặt chợt thay đổi.
Chương 1268: Kí ức không hoàn chỉnh

Nơi này sương khói mịt mờ, nhìn không rõ con đường phía trước, cho dù là Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên thì cũng vô thức cau mày.

Vù! Vù!

Phần trán Diệp Thành có hai đạo thần quang bay ra hoá thành Cửu Châu Thần Đồ và huyết linh thần đao, lúc này cả hai món pháp khí ở cảnh giới Thiên đều đang bảo vệ bọn họ lúc nguy nan.

Phía sau, Chu Thiên Dật tế gọi ra chuông đông hoàng, Nam Minh Ngọc Thu tế gọi ra thần kiếm Uyên Hồng, Đại Sở Hoàng Yên tế gọi ra Thái A Thần Kiếm, Tiêu Thần tế gọi ra chiến vương kích, Long Đằng tế gọi ra bảo tháp…

Chín món pháp khí ở cảnh giới Thiên đều mang theo đạo tắc của tu sĩ cảnh giới Thiên, cùng đan xen với nhau tạo thành một lớp bảo vệ.

Đi!

Diệp Thành nhìn xung quanh sau đó nhấc chân bước đi.

Lần này và lần trước hắn đều vào đây từ cùng một cửa vào nhưng cảnh tượng lại khác nhau.

Về điểm này thì Diệp Thành đã đoán được từ trước.

Thập Vạn Đại Sơn chính là một chiến trường cổ xưa, khí tức chết chóc của kẻ mạnh vẫn còn rất rõ ràng, đan xen với nhau cho nên nơi này xảy ra những chuyện dị thường cũng là tất nhiên.

Thế nhưng có một điểm không thay đổi đó là với tu vi hiện tại ở cảnh giới Chuẩn Thiên Đỉnh Phong, Diệp Thành vẫn cảm thấy vô cùng áp lực khi vào Thập Vạn Đại Sơn.

“Đúng là chiến trường cổ”, Thái Hư Cổ Long vừa đi vừa xoa cằm.

Hắn nhìn thấy rất nhiều xương cốt chôn vùi trong lớp bùn đất, rất nhiều nơi còn có cả một vài binh khí cổ quái đã bị tàn phá bởi thời gian, xem ra đó đều là vật mà những kẻ mạnh thời xưa để lại sau khi bỏ mạng.

Ngoài những điều này ra thì còn có rất nhiều thủ ấn hằn sâu trên mặt đất, những vết tích đó rất lớn, ngoài ra trên các vách đá còn để lại nhiều vết tích do đao kiếm để lại.

Diệp Thành đứng đó mở Tiên Luân Nhãn nhìn tứ phía, hắn không dám có bất cứ lơ là nào.

Thập Vạn Đại Sơn vẫn dị thường như vậy, khắp nơi đều vô cùng hỗn loạn, có lúc hắn có thể trông thấy từng linh hồn thể hư ảo như ẩn như hiện, có lúc có thể trông thấy nào thú nào người kì quái, tất cả đều hiện lên không rõ ràng, có người còn đang gào thét, sắc mặt vô cùng tôi độc.

Nguy cơ rình rập!

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn thay đổi phương hướng vì phía trước chính là một biển máu toát lên khí tức mạnh mẽ, nếu tuỳ tiện lại gần thì mặc dù chỉ là sát khí nhưng có thể khiến hắn thành tàn tro.

“Ngươi có nhận ra không?”, Tử Huyên cả chặng đường im lặng lần đầu tiên chủ động lên tiếng, không phải cô nói với phía Diệp Thành mà là nói với Thái Hư Cổ Long.

“Cực đạo đế binh”, Thái Hư Cổ Long nhìn chằm chằm vào nơi sâu nhất của Thập Vạn Đại Sơn.

“Cực đạo đế binh?”, Long Đằng và phía Tiêu Thần vừa nghe đã sững người không biết Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đang nói về điều gì, bọn họ càng không biết cực đạo đế binh trong lời hai người kia rốt cục là gì.

Bọn họ nghe không hiểu nhưng Diệp Thành lại hiểu, cái gọi là cực đạo đế binh chính là đế khí mà Đại Đế đích thân luyện tế ra, giống như binh khí ở cảnh giới thiên mà người có cảnh giới Thiên cao nhất của Đại Sở có thể luyện tế ra, đó chính là biểu tượng của chí cao.

“Long gia, ngươi có biết về đế khí của Đại Đế không?”, Diệp Thành truyền âm cho Thái Hư Cổ Long.

“Cô ta rõ hơn ai hết”, Thái Hư Cổ Long không nói rõ nhưng lại nhìn sang Tử Huyên ở bên.

Nghe vậy, Diệp Thành liền cau mày, hắn nhìn Tử Huyên với vẻ mặt khó hiểu rồi lại nhìn sang Thái Hư Cổ Long, thử hỏi thăm dò: “Không phải là đế khí của Đông Hoa Nữ Đế chứ?”

“Phượng Hoàng Cầm”, Thái Hư Cổ Long lãnh đạm đáp lời.

“Phượng Hoàng Cầm”, Diệp Thành lẩm bẩm, “đã có phượng hoàng thì có lẽ là một đế khí có liên quan đến phượng hoàng”.

“Nữ đế Nguyệt Thương chính là thần nữ của Phượng Hoàng Tộc”, Thái Hư Cổ Long nói ra bí mật xưa kia, “còn Phượng Hoàng Cầm được tạo bởi ngọc cốt của phượng hoàng, dùng thần huyết của phượng hoàng để tẩy luyện, dây đàn đó được đan xen bởi pháp tắc của bậc Đế, tiếng đàn của cô ấy chính là tiên khúc cửu u, không phải là bậc đế quân thì không thể cân bằng”.

“Chẳng trách”, Diệp Thành vô thức nhìn Tử Huyên.

“Phượng Hoàng Cầm”, vẻ mặt Tử Huyên vẫn rất thần bí, trong đôi mắt còn mang theo ánh nhìn xa xăm, cô thẫn nhờ nhìn vào một hướng như thể có thể trông thấy một cây đàn tố cầm với thần quang màu tím đang lững lờ ở đó dù cách rất xa.

“Đi thôi”, Diệp Thành thu lại ánh mắt lập tức lên đường.

“Nhìn gì vậy?”, phía Tiêu Thần lần lượt nhìn Tử Huyên mà mặt mày khó hiểu sau đó sải bước đi theo Diệp Thành.

“Ta đã không còn là bậc chí tôn xưa kia nữa”, khi Thái Hư Cổ Long bước qua thì bất giác truyền âm cho Tử Huyên.

“Thế sự xoay vần rồi”, Tử Huyên cười tự giễu, cô thu lại ánh mắt, cô cũng là một phần tàn hồn của đại đế, kí ức cũng giống như Thái Hư Cổ Long không hề hoàn chỉnh, trong đầu cũng không có kí ức về Đại Sở, càng không biết đế khí Phượng Hoàng Cầm vì sao lại xuất hiện ở đây.

“Long gia, ngươi để ý cho ta xem có thấy sừng kì lân không”, phía này Diệp Thành đã truyền âm cho Thái Hư Cổ Long.

“Yên tâm, ta sẽ để ý”.

“Ta vẫn luôn có cảm giác có cặp mắt lạnh lùng đang theo dõi chúng ta”, Long Đằng nhìn tứ phương với ánh mắt cảnh giác.

“Đừng để lạc nhau”.

“Có phải tiền bối từng gặp Hồng Trần không?”, Diệp Thành vừa nhìn tứ phương vừa truyền âm cho Tử Huyên.

“Ta từng gặp”, Tử Huyên lãnh đạm đáp.

“Tiền bối có biết lai lịch của ông ấy không?”, Diệp Thành nhìn sang Tử Huyên.

“Không biết”.

“Vậy tiền bối có từng trảm diệt kẻ mặc y phục tím không?”, Diệp Thành lại lần nữa nhìn về khoảng không mờ mịt phía trước.

“Ta để hắn chạy thoát rồi”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, “tu vi của hắn ít nhất cũng phải ở cảnh giới Chuẩn Đế, ta chỉ khiến hắn bị thương chứ chưa thể trảm diệt hắn, sự dị thường của hắn vượt qua dự liệu của ta”.

“Tiền bối có thể nói cho vãn bối biết tiền bối và tiền bối Hồng Trần vì sao lại truy sát kẻ đó không?”

“Kí ức của ta không hoàn chỉnh, ta chỉ biết trên người hắn có một loại khí tức khiến ta vô cùng căm ghét và sợ hãi”.

“Căm ghét và sợ hãi?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn sang Thái Hư Cổ Long ở bên, cách nói này sao lại giống như cách nói mà Thái Hư Cổ Long nói trước đó khiến hắn có phần bất ngờ.
Chương 1269: Lần lượt từng người

Đó là gì?

Khi cả hai người truyền âm cho nhau thì Long Đằng kinh ngạc lên tiếng.

Nghe vậy, tất cả đều đổ dồn ánh mắt qua nhìn.

Ở đó xuất hiện một cảnh tượng vụn vỡ: Thần Quỷ đang huyết chiến rợp trời, linh thú gào thét, chiến xa trấn áp hư thiên, liên tục có người ngã nhào giữa hư không, cũng có không ít người đang nghịch thiên sát phạt vào cửu tiêu, cả thiên địa như chìm trong biển máu…

Tĩnh tâm!

Thái Hư Cổ Long trầm giọng lên tiếng: “đây chính là thần niệm còn sót lại của những người đã chết, có thể mê hoặc tâm trí con người”.

Nghe vậy, phía Long Đằng và Tiêu Thần đều tặc lưỡi cố gắng tỉnh táo lại và thu lại ánh mắt.

Phía trước có hung vật, tránh ra!

Diệp Thành dẫn đường, từ xa hắn đã trông thấy một thanh đoạn kiếm bị tàn phá, bên trên còn có khí tức màu đen bao quanh, đó chính là sát khí bên ngoài đan xen oán niệm, không phải là thứ mà những người như bọn họ có thể lại gần.

Tất cả di chuyển vào sâu bên trong vả lại càng vào trong càng cảm thấy rợn người, tiếng gào thét như ma chú không dứt.

Bất giác, bọn họ bước vào khu rừng u ám màu đỏ như máu.

Hồn của ta!

Vừa bước vào, Nam Minh Ngọc Thu nãy giờ vẫn giữ trạng thái trầm ngâm mà lúc này đột nhiên lên tiếng khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Vả lại vẻ mặt của Nam Minh Ngọc Thu lúc này đã tái nhợt, cơ thể bất giác run lên, cô nhìn về hướng đó với vẻ mặt sợ hãi như thể có thể trông thấy chuyện gì đáng sợ lắm.

Ngọc Thu?

Thiên Thương Nguyệt và Đại Sở Hoàng Yên nắm tay cô.

Diệp Thành cau mày, Nam Minh Ngọc Thu hiện giờ lại bắt đầu rơi vào trạng thái dị thường giống năm đó.

Phụ hoàng!

Phía này, Long Đằng cũng lên tiếng khiến cho phía Tiêu Thần ở bên vô thức xoay người nhưng lại chẳng nhìn thấy gì.

“Đừng có kinh động thế chứ?”, Tiêu Thần lên tiếng.

“Ta…ta thật sự đã thấy phụ hoàng rồi”, khí tức của Long Đằng gấp gáp hơn và đang nhìn về hướng đó.

“Không phải ta, ta không lấy gì cả, ta không lấy gì cả”, còn chưa xong thì Nam Minh Ngọc Thu đã lại bắt đầu điên loạn giống như một đứa trẻ sợ hãi nép vào người Thiên Thương Nguyệt.

Phong!

Thái Hư Cổ Long lập tức phong ấn tu vi của cô ta để tránh cô ta phát điên làm kinh động đến hung vật ở đây.

Phụ hoàng!

Long Đằng lại lần nữa gọi, nói rồi bước ra khỏi lớp bảo vệ.

Phong!

Tử Huyên ra tay phong ấn tu vi của ông ta lại.

Giờ thì hay rồi, đồ còn chưa tìm thấy mà hai hậu duệ của các hoàng đế đã phát điên.

“Oán niệm của những người đã chết quá mạnh”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng.

“Phượng Hoàng Cầm trấn áp nơi này mà cũng không thể rửa được oán niệm ở đây sao?”, Tử Huyên lên tiếng.

“Trông chừng bọn họ”, Diệp Thành nhìn Long Đằng và Nam Minh Ngọc Thu rồi lại nhìn về nơi sâu thẳm.

Không biết mất bao lâu tất cả mới ra khỏi khu rừng u ám dị thường này.

Trên đường đi, Nam Minh Ngọc Thu và Long Đằng đều khuấy động không gian, một người điên loạn, một người lẩm bẩm, cũng may có Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên phong ấn tu vi của bọn họ nếu không thì nói không chưng hai người này sẽ làm náo loạn cả Thập Vạn Đại Sơn mất.

Phía trước chính là vùng đất tối tăm, cây cỏ không sinh sôi phát triển, vừa đưa mắt nhìn là có thể thấy từng bóng quỷ hồn như ẩn như hiện lướt qua với vẻ mặt ác độc.

Diệp Thành cứ thế bước đi về phía trước rồi đột nhiên dừng chân, hắn nheo mắt nhìn.

Tiên Luân Nhãn rẽ từng lớp mây và sương, hắn có thể trông thấy một bóng hình vững chãi đứng ở đó, quay lưng về phía bọn họ giống như pho tượng bất động.

Phụ hoàng!

Bên cạnh Diệp Thành, Tiêu Thần trầm tĩnh đột nhiên lên tiếng vả lại còn bước ra khỏi lớp bảo vệ, khôg ai có thể rõ hơn ông ta bóng hình đó là ai, bóng hình đó đã lạc ấn trong linh hồn ông ta từ lâu.

Quay lại!

Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành lập tức giơ tay ra kéo ông ta lại.

“Lần này không phải là oán niệm ăn mòn tâm trí nữa”, Tử Huyên khẽ giọng nói, cô cũng nhìn vào bóng người đang quay lưng lại phía mình, “người này là một sự tồn tại thực thụ”.

“Đó là phụ hoàng của ta”, trong mắt Tiêu Thần chợt nhoà nước mắt, dù đã trải qua bao năm tháng nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ấy, ông ta vẫn nghẹn ngào.

“Cẩn thận xung quanh”, Diệp Thành nhắc nhở, hắn là người đầu tiên sải bước thận trọng bước qua từng quỷ hồn đang lướt tới.

Không lâu sau, tất cả mọi người mới thực sự tới phía sau người kia.

Tiêu Thần không thể kiềm chế hơn được nữa, đôi tay run rẩy giơ ra khẽ chạm vào cơ thể người này.

Thế nhưng ông ta vừa chạm vào người đó thì người đó đã hoá thành tàn tro bay đi.

Phụ hoàng!

Tiêu Thần dứt khoát bước ra khỏi vòng bảo vệ muốn đuổi theo lớp tàn tro.

Thấy vậy, Diệp Thành giơ một tay ra kéo ông ta lại.

Cẩn thận!

Phía này, Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã ra tay đánh ra thần quang khiến hai quỷ hồn hoá thành hư vô.

Càng lúc càng dị thường!

Diệp Thành cảnh giác nhìn tứ phía, Tiêu Thần được hắn cứu lại lúc này thần trí đã không còn bình thường, lúc mê man lúc sợ hãi, cơ thể liên tục run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Vì bất lực nên hắn cũng đành phong ấn tu vi của Tiêu Thần.
Chương 1270: Cây đại kích quen thuộc

Rầm!

Đột nhiên, một tiếng động mạnh vang lên khiến tất cả mọi người đều căng thẳng và đổ dồn ánh mắt về một phía.

Rầm! Đoàng!

Nếu nghe kĩ thì âm thanh này vang lên không dứt như thể có ai đó đang đại chiến vả lại động tĩnh còn không hề vừa.

Còn có người sống?

Thái Hư Cổ Long và phía Diệp Thành đưa mắt nhìn nhau.

Đi xem xem!

Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành hiện lên thần quang, không ngừng nhìn thấu từng màn sương mờ, bọn họ từ từ lại gần một hướng, cho tới khi một sơn cốc thâm sâu hiện ra mới dừng lại.

Đó là…!

Đế Phạn và Đại Sở Hoàng Yên run rẩy thẫn thờ nhì sơn cốc đó.

Nơi đó có hai người đang đại chiến, thể phách mạnh mẽ, có phong thái của bậc hoàng đế.

Phụ hoàng!

Phụ hoàng!

Đế Phạn và Đại Sở Hoàng Yên đều đồng loạt lên tiếng.

Quả thực đó là Thiên Táng Hoàng và Sở Hoàng!

Diệp Thành lẩm bẩm vì khi độ thiên kiếp, hắn từng gặp lạc ấn về đạo của Sở Hoàng và Thiên Táng Hoàng, còn hai bóng hình đang đại chiến bên trong sơn cốc kia thì lại có dung mạo giống hệt với Sở Hoàng và Thiên Táng Hoàng.

Có điều Thiên Táng Hoàng và Sở Hoàng của Đại Sở lại là hai người hư ảo.

Hoặc có thể nói đó là một loại lạc ấn, cả hai người từng đại chiến ở đây và được Thập Vạn Đại Sơn ghi lại.

“Không phải là hoàng đế của một thời đại thì tại sao lại tương ngộ, lại còn đại chiến trong Thập Vạn Đại Sơn?”, Diệp Thành thắc mắc.

“Dị thường đến mức vượt ra khỏi nhận thức của ta”, Thái Hư Cổ Long nãy giờ trầm ngâm thì lúc này cũng cau mày, hai vị hoàng cách nhau cả hàng vạn năm mà lại đại chiến ở đây, hắn nghĩ mãi không ra nguyên do.

“Còn nữa”, Tử Huyên lãnh đạm lên tiếng.

Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành lại lần nữa đưa mắt nhìn và phát hiện không phải chỉ có Thiên Táng Hoàng và Sở Hoàng mà còn có thêm hai người gia nhập vào, đó là hoàng đế, một người là Viêm Hoàng, một người là Thuỷ Tổ Tam Tông Thần Hoàng.

Cả bốn người đang hỗn chiến, mặc dù cảnh tượng hư ảo nhưng lại chiến đến mức kinh động đất trời khiến phía Thái Hư Cổ Long nhìn mà tim như muốn nhảy lên đến tận cổ họng.

“Phụ hoàng, đó là phụ hoàng”, lúc này, vẻ mặt của Đại Sở Hoàng Yên và Đế Phạn đều không hề bình thường, bọn họ lẩm bẩm như kẻ thần kinh, vả lại còn liên tục đi ra khỏi lớp bảo vệ.

Vì bất lực nên Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên lại phải ra tay cứ thế phong ấn tu vi của hai người này.

Trông chừng bọn họ!

Diệp Thành ho hắng, hắn nhìn Chu Thiên Dật và Thiên Thương Nguyệt vẫn còn chút tỉnh táo ở bên.

Bảy vị hậu duệ của các hoàng đế tới đây đã có năm người thần trí không bình thường.

Vẻ mặt của Diệp Thành có phần kì quái, nếu như đến cả Chu Thiên Dật và Thiên Thương Nguyệt cũng giống như phía Nam Minh Ngọc Thu thì sau khi ra khỏi đây, liệu các lão bối của các vị Hoàng ở Đại Sở liệu có tập hợp lại mà tính sổ với bọn họ không nữa.

Rời khỏi đây!

Diệp Thành thu lại ánh mắt lập tức quay người, hắn không thể để mọi người ở đây lâu hơn, nếu như Đông Hoàng và Nguyệt Hoàng cũng xuất hiện thì hắn không chắc Chu Thiên Dật Và Thiên Thương Nguyệt sẽ khác Nam Minh Ngọc Thu.

Lại đi sâu vào trong!

Có Tiên Luân Nhãn của Diệp Thành mở đường, có thể tránh được hiểm nguy nhưng phía Nam Minh Ngọc Thu vẫn phát điên, Chu Thiên Dật và Thiên Thương Nguyệt vẫn còn tỉnh táo hơn nên lập tức đi theo, cảnh giác nhìn tứ phương.

Ta đã từng tới đây!

Sau nửa canh giờ, Diệp Thành mới dừng chân nhìn về phía xa, hắn có thể thấy nơi đó có tà linh đang bay qua bay lại.

Năm đó, hắn và Nam Minh Ngọc Thu đi lạc nhau ở đây, cũng chính ở nơi này mà hắn vô tình gặp được Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi tám Chung Viêm và được thừa hưởng thánh vật của Viêm Hoàng là Huyền Thương Ngọc Giới.

“Tà linh mạnh quá”, Thái Hư Cổ Long cau mày.

“Tất cả đều là những kẻ mạnh cái thế mang theo oán niệm, tà niệm và ác niệm, không phải là thứ mà người thường có thể địch lại được”, Tử Huyên khẽ giọng lên tiếng, “niệm lực ở nơi này quá mạnh, ta linh đương nhiên sẽ rất mạnh”.

“Phủ thêm lớp tử khí có thể thoát khỏi nguy hiểm”, Diệp Thành phất tay để tử khí của người chết phủ lên lớp bảo vệ.

Vài người lại lần nữa rời đi, bọn họ đi qua khu tập hợp tà linh rồi bước lên con đường nhỏ u tịch.

Hai bên con đường nhỏ có cây cối nhưng lại tối tăm với lớp tử khí màu xám xịt, có lẽ đã quá lâu rồi, cây cối đều ngả rạp trên mặt đất, chốc chốc có thể thấy vài cái cây, bên trên có máu chưa khô.

Đi mất cả một canh giờ bọn họ mới bước ra khỏi con đường u tịch đó.

Vừa ra ngoài, tất cả đều thẫn thờ vì bọn họ lại gặp một người đang ngồi như pho tượng dưới một gốc cây thật to.

Phụ hoàng!

Lần này đến Chu Thiên Dật, ông ta run rẩy, đôi mắt nhoà lệ.

Được rồi, ta phải phong ấn hắn ta cái đã.

Thái Hư Cổ Long lên tiếng, một đạo phong ấn vỗ lên lưng Chu Thiên Dật.

Cũng giống như Nam Minh Ngọc Thu, khi nhìn thấy bóng hình của phụ hoàng mình, Chu Thiên Dật cũng hoá điên.

Diệp Thành xoa mũi, hắn nhìn sang người duy nhất vẫn còn tỉnh táo lúc này là Thiên Thương Nguyệt.

Thiên Thương Nguyệt mỉm cười: “Nếu như ta cũng giống bọn họ thì nhanh chóng phong ấn ta”.

“Có lời này của tiền bối thì ta yên tâm rồi”, Diệp Thành ho hắng.

“Đúng là một cây đại kích mạnh mẽ”, khi hai người đang nói chuyện thì Thái Hư Cổ Long đã trầm trồ, hắn ta chăm chú nhìn vách đá đen kịt, trên vách đá còn có một cây chiến kích đang cắm ở đó.

“Đừng đụng vào mọi thứ ở đây”, Diệp Thành vỗ vai Thái Hư Cổ Long sau đó bước đi.

Thế nhưng hắn vừa đi được một bước thì vô thức quay đầu lại và cũng giống với Thái Hư Cổ Long, cả hai nhìn chăm chú cây đại kích kia.

“Sao trông cây đại kích này lại quen thế nhỉ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, “hình như mình từng gặp nó ở đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK