Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 604: Đồng ý thì mượn

“Tiền bối đã gặp người của Hằng Nhạc Tông rồi sao?”, Diệp Thành không khỏi ngạc nhiên trước lời nói này của Cổ Tam Thông.

“Điều này thì có gì kỳ lạ? Hằng Nhạc Tông là thế lực không nhỏ ở phía Nam Đại Sở, gặp một hai người ở phía Bắc Đại Sở cũng không có gì lạ”, Cổ Tam Thông ngoáy tai, thản nhiên thổi ráy tai vừa móc được đi.

“Cũng đúng”, Diệp Thành sờ cằm, nghĩ lại thì cũng không phải chuyện gì lớn.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện chính nào”, sau khi thổi sạch ráy tai trên móng tay, Cổ Tam Thông nhìn Diệp Thành: “Cho ta mượn thiên lôi của ngươi mấy ngày đi, cũng không phải mượn chơi, dùng xong ta trả ngươi ngay”.

“Không được”, Diệp Thành thẳng thừng lắc đầu, cũng học theo Cổ Tam Thông ngoáy lỗ tai rồi búng ráy tai đi: “Con nghe người ta nói tiền bối mượn đồ xong không bao giờ trả”.

Mẹ kiếp!

Cổ Tam Thông chửi ầm lên: “Kẻ nào tung tin đồn này về lão tử đấy?”

“Người ở Đại Sở đều biết con phải dựa vào thiên lôi để ra vẻ, nếu bị người lấy mất thì không ổn”, Diệp Thành ra vẻ heo chết không sợ nước sôi, dù sao hắn cũng đã quyết định đánh chết cũng không cho Cổ Tam Thông mượn, người này không đáng tin, mượn xong trả lại mới là lạ.

Khuôn mặt già nua của Cổ Tam Thông tối sầm lại, ông ta nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt đỏ ngầu, dáng vẻ như muốn bóp chết hắn tại chỗ.

Nhưng ông ta không nổi đoá ngay, thầm nói không thể cưỡng ép, với Diệp Thành phải nhẹ nhàng mới có tác dụng.

Cổ Tam Thông lập tức hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Nói cho ngươi biết cũng được, ta mượn thiên lôi của ngươi là để trấn áp một thứ tà ác, đạo thương của ta là do nó đánh mà thành, uy lực của thiên lôi bá đạo, lại là thứ chí cương chí dương nên có thể khống chế nó”.

Diệp Thành nhướng mày: “Có thật không đấy ạ?”

“Ta lừa ngươi sẽ bị sét đánh”, Cổ Tam Thông tức giận thở hổn hển.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật, hắn thật sự hy vọng ông trời cho một tia sét xuống để lão già này nếm thử mùi vị.

“Ngươi đã nghe nói đến quỷ tộc chưa?”, mặc dù biết Diệp Thành không hoàn toàn tin, nhưng Cổ Tam Thông vẫn hỏi.

“Quỷ tộc?”, Diệp Thành đảo mắt một vòng sau đó lắc đầu đáp: “Con chưa”.

“Vậy Thiên Táng Hoàng chắc nghe rồi chứ?”

“Người này thì con nghe tới rồi, đứng thứ năm trong Cửu Hoàng của Đại Sở”.

“Quỷ tộc chính là thế lực tà ác bị Thiên Táng Hoàng trấn áp năm đó”, Cổ Tam Thông chậm rãi nói: “Đây là một tộc cổ đại, lịch sử của nó có thể ngược dòng đến những năm hỗn loạn trước khi Đại Sở thành lập. Nó từng dấy lên không chỉ một trận đại nạn ở Đại Sở, bọn chúng hút quỷ linh để tu luyện, tiến vào thần thông. Ở thời Thiên Táng Hoàng, thế lực này đã lớn mạnh đến mức đỉnh cao, Quỷ Vương của quỷ tộc đời đó cực kỳ nghịch thiên, nghe nói ông ta từng đuổi giết Thiên Táng Hoàng mấy chục nghìn dặm, nhưng Thiên Táng Hoàng trong cửu tử nhất sinh vẫn trốn thoát được. Có lẽ vì ông ta đã nhiều lần cận kề cái chết nên Thiên Táng Hoàng mới bị ép mà vùng lên được, Tiên Quỷ Vương quỷ tộc tiến cấp đến cảnh giới Thiên, sau đó Thiên Táng Hoàng dùng thủ đoạn lôi đình trấn áp quỷ tộc khiến quỷ tộc bạo loạn nên thiên địa mới được bình yên”.

“Con hiểu ý tiền bối rồi. Quỷ tộc giống với Sát Thủ Thần Triều bị Sở Hoàng và Viêm Hoàng lần lượt trấn áp, cũng như Âm Minh Thánh Vực bị Chiến Vương trấn áp đúng không? Bọn họ cũng sống lại rồi ạ?”

“Điều này ta cũng không rõ lắm”, Cổ Tam Thông lắc đầu: “Ta chỉ biết người quỷ tộc khiến ta bị thương ấy rất giỏi, thần thông tiên thiên cực kỳ lợi hại, muốn giết được kẻ đó ta cần mượn đến uy lực của thiên lôi”.

“Không dưng tự nhiên tiền bối đi khiêu khích hắn làm gì?”

“Lão tử đâu rảnh đi khiêu khích hắn”, Cổ Tam Thông chửi ngay: “Lão tử đang tu luyện đàng hoàng, hắn không nói lời nào nhảy ra muốn giết ta, đánh một trận rồi mới biết hắn chính là tên súc vật đánh thế nào cũng không chết đó”.

“Không phải sư đệ của tiền bối là Độc Cô Ngạo sao? Người tìm ông ấy giúp, hai người mà cũng không đánh lại hắn sao?”, Diệp Thành vẫn nhìn Cổ Tam Thông với ánh mắt không tin, muốn từ lời nói của ông ta tìm ra sự thật nào đó.

“Đừng nhắc tiểu tử đó với ta, lão tử không muốn quan tâm đến nó”, nhắc đến Độc Cô Ngạo, lỗ mũi Cổ Tam Thông như biến thành mũi trâu, thở hổn hển, tức giận như muốn ăn thịt người.

“Những gì người nói khá giống thật, con có nên tin không đây?”

“Này, ngươi nói làm ta bực mình rồi đấy”, Cổ Tam Thông nổi trận lôi đình, bắt đầu xắn tay áo, phồng mồm trợn má nhìn Diệp Thành: “Lão tử nói với ngươi lâu như vậy mà ngươi lại coi là ta nói nhảm hả? Một câu thôi, có cho mượn không?”

“Cũng không phải không thể cho mượn”, Diệp Thành lại bắt đầu ngoáy lỗ tai: “Nhưng con nhất định phải đi cùng người, người diệt tà vật đó xong phải trả thiên lôi lại ngay cho con, còn nữa…”

Nói đến đây, Diệp Thành ghé sát Cổ Tam Thông cười hì hì bảo: “Ngày mai phục kích Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng, người mang vài thi thể của cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên về cho con nhé”.

“Thi thể?”, nghe Diệp Thành nói vậy, Cổ Tam Thông không khỏi quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Ngươi lấy thi thể người chết làm gì? Lại còn ở cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên nữa, ngươi đùa ta đấy à?”

“Vậy thì hết cách rồi”, Diệp Thành lùi lại, ngoáy tai tiếp, ra vẻ heo chết không sợ nước sôi: “Muốn mượn thiên lôi thì con có hai điều kiện đó, dù sao con cũng đã nói rồi, người đồng ý thì mượn”.

“Ta…”, Cổ Tam Thông tức đến mức suýt thì hộc máu tại chỗ.

Nhưng để rửa mối hận năm xưa, Cổ Tam Thông đành kìm nén, đen mặt nhìn Diệp Thành: “Ta sẽ cố gắng lấy thi thể cảnh giới Chuẩn Thiên cho ngươi, nhưng nếu ngươi dám giở trò thì lão tử bóp chết ngươi”.

“Vậy chẳng phải là xong rồi sao? Nào nào, hợp tác vui vẻ”.

“Cút! Lão tử không muốn nói chuyện với ngươi”, Cổ Tam Thông quát lên, sau đó xoay người bước ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.

“Con cũng không nói không cho mượn mà”, nhìn Cổ Tam Thông hùng hổ rời đi, Diệp Thành ho khan một tiếng.

Nhưng nghĩ đến thi thể của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Diệp Thành bất giác mỉm cười, nếu Cổ Tam Thông thật sự mang về thì sẽ bớt được rất nhiều việc cho hắn.

Đã lắm!

Hắn cười lớn một tiếng rồi nằm bò trên thảm cỏ, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon trước khi ra trận.

Nhưng chưa tới hai canh giờ, Chung Giang đã truyền âm tới: “Địa Hoàng truyền tin tới, nói rằng Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng bắt đầu hành động rồi”.

Nghe vậy Diệp Thành giật mình nhảy dựng lên, trong mắt còn lấp loé tia sáng: “Cuối cùng cũng tới, ta chờ các ngươi lâu lắm rồi”.

Nói xong Diệp Thành bước ra khỏi thế giới nhỏ của không gian.

Bên ngoài, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, lão tổ của nhà họ Tô và Cổ Tam Thông đang sầm mặt đứng trên phi kiếm.

Phía sau họ còn có rất nhiều phi kiếm khác bay lơ lửng trong hư không, phóng ra muôn vàn thần quang, trên mỗi phi kiếm đều có một bóng người, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, khí thế hợp lại với nhau vô cùng mạnh mẽ.

Tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, một chân giẫm lên phi kiếm.

Đi!

Theo lệnh của Diệp Thành, đại quân Viêm Hoàng lập tức di chuyển.

Địa điểm phục kích chỉ cách linh sơn của Viêm Hoàng vài trăm dặm, nhưng lại là con đường duy nhất của đại quân Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng.

Sau nửa canh giờ, mọi người đến một dãy núi trải dài.

Núi này có tên là Huyền Long Sơn, tương truyền thời xa xưa có một cao thủ tên là Huyền Long Đạo Nhân thành đạo ở đây, vì thế tên núi này được đặt theo tên ông ta.

Phóng tầm mắt ra nhìn, Huyền Long Sơn hùng vĩ, đỉnh núi cao vút, dốc đứng, toàn bộ ngọn núi đều được mây mù bao phủ, trông có vẻ rất bí ẩn, ẩn chứa rất nhiều điều không thể.

“Thánh chủ”, thấy phía Diệp Thành tới, cao thủ của Viêm Hoàng đã mai phục sẵn ở đây đều cung kính hành lễ.
Đang tải...
Chương 605: Dễ như trở bàn tay

“Đều là người một nhà, không cần đa lễ”, Diệp Thành tuỳ ý phất tay, sau đó nhìn về phía rặng núi.

Rặng núi hùng vĩ, ẩn giấu những điều thần bí trong mây và sương mù.

Diệp Thành mở Tiên Luân Nhãn, đảo mắt quanh quần núi một lượt.

Nhìn xong hắn thực sự rất sốc, bởi vì rặng núi này ẩn chứa quá nhiều sát khí, chỉ sát trận thôi cũng hơn trăm cái, hơn nữa hắn còn cảm nhận được vài binh khí cường đại ẩn giấu trong không gian hư vô.

Mà lúc này, về cơ bản cao thủ của Viêm Hoàng đều đã có mặt, chỉ chờ đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng tiến vào là kết giới của Viêm Hoàng sẽ nhốt chúng lại, hàng trăm sát trận sẽ đồng loạt thể hiện uy lực, cảm giác đó cực kỳ sảng khoái.

“Chúng ta chia ra hành động đi!”, Diệp Thành bước vào không gian hư vô đầu tiên.

Chung Giang, Hồng Trần Tuyết, lão tổ nhà họ Tô và Cổ Tam Thông cũng đi đến nơi ẩn náu của mình theo kế hoạch đã sắp xếp từ trước.

Chẳng mấy chốc, bóng người đầy trời đã biến mất, tất cả khí tức đều được che giấu, cả Huyền Long Sơn cũng chìm vào yên lặng chết chóc.

Không ai phát ra tiếng động, tất cả đều im lặng ẩn nấp trong bóng tối, chờ đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng tới.

Thời gian dần trôi, các ngôi sao của Diệp Thành đã bắt đầu ít đi.

Trong không gian hư vô, Diệp Thành ngồi trên mặt đất, tay cầm roi Đả Thần Tiên, thi thoảng lại ngửa mặt lên hà hơi, sau đó dùng ống tay áo lau đi, đến khi lau sạch bóng mới đưa mắt nhìn về một hướng.

Ngay sau đó, mắt hắn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm về hướng đó.

Ở đó, mây mù cuộn trào, âm thanh ầm ầm rung chuyển cả bầu trời, tựa như thiên quân vạn mã đang lao tới, sát khí ngút trời.

Tốc độ của chúng cực kỳ nhanh, kẻ đứng trên phi kiếm, kẻ ngồi trên linh thú, người cưỡi mây đạp gió, kẻ điều khiển chiến xa, cực kỳ có khí thế, khí tức cuốn lên cuồn cuộn, nghiền ép hư không.

“Bày trận thật lớn!”, Diệp Thành cười khẩy, từ xa hắn đã nhìn thấy từng khuôn mặt dữ tợn, gớm ghiếc.

“Nghe hiệu lệnh của ta, không ai được hành động hấp tấp”, giọng Diệp Thành truyền khắp Huyền Long Sơn, từng mệnh lệnh được truyền đi.

“Người phụ trách kết giới chuẩn bị, đầu tiên tách Địa Hoàng ra trước, đừng ngộ thương họ, sau đó tách người của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng ra, lần lượt quét sạch”.

“Người phụ trách sát trận chú ý, khi đã tách được thì lập tức khởi động chu sát đại trận”.

“Nếu người của Huyền Hoàng đầu hàng thì không cần giết, nếu ai kháng cự, giết tại chỗ”.

“Rõ”.

Khi Diệp Thành hạ lệnh xuống, đại quân của ba nhà đã sát phạt tới.

Ở giữa là đại quân của Thị Huyết Điện, bên trái là Địa Hoàng, bên phải là Huyền Hoàng.

Từ xa, Diệp Thành đã nhìn thấy lão già áo tím dẫn đầu đại quân Thị Huyết Điện, khí thế nuốt chửng bầu trời, ông ta là một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ. Bên cạnh ông ta là một lão già mặc áo huyết bào, cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng so với lão già áo tím thì yếu hơn một bậc.

Đại quân Huyền Hoàng ở bên phải, Diệp Thành nhìn thấy Chung Mộ, ông ta có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt hiện lên vẻ hà khắc, khí thế mạnh mẽ, tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên. Bên cạnh ông ta là một gã thanh niên mặc áo trắng đang vẩy nhẹ chiếc quạt gấp trong tay, hắn ta cũng ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Thị Huyết Điện có hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, Huyền Hoàng có hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, lại thêm một tên cảnh giới Chuẩn Thiên của Địa Hoàng, tổng cộng có năm người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, thế trận cực kỳ lớn, bọn họ muốn nuốt chửng Viêm Hoàng đây mà!

Nhưng Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng nào biết đại quân của Địa Hoàng không thuộc về phe mình.

Nói cách khác, bọn họ chỉ có bốn người cảnh giới Chuẩn Thiên.

So với bọn họ, Viêm Hoàng có Chung Giang, Cổ Tam Thông, Hồng Trần Tuyết, lão tổ nhà họ Tô, Chung Ly của Địa Hoàng, tổng cộng năm người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đấy là còn chưa tính nhân tố bất định Diệp Thành.

Quan trọng nhất là Viêm Hoàng biết mình biết người, bày sẵn trận địa phục kích từ trước, có rất nhiều sát trận đáng sợ, nếu cùng tấn công thì dù là cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không đỡ nổi.

“Nhanh lên, đừng lề mề nữa”, Chung Ly giả vờ mất kiên nhẫn, dẫn cao thủ của Địa Hoàng xông lên đi đầu, lập tức kéo dài khoảng cách cả nghìn trượng với đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng.

Thấy vậy, lão già áo tím đi đầu Thị Huyết Điện và Chung Mộ của Huyền Hoàng nhìn nhau, sau đó cùng nở nụ cười giễu cợt: “Nếu Địa Hoàng thích xung phong đi đầu thì chúng ta cũng vui vẻ nhàn rỗi”.

Khi nói chuyện, đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng đã tiến vào Huyền Long Sơn.

“Thủ toạ có phát hiện ra điều gì bất thường không?”, bên phía Thị Huyết Điện, một lão già mặc áo bào đen nhìn về phía lão già áo tím đi đầu: “Huyền Long Sơn im lặng một cách bất thường!”

Lão già áo tím dẫn đầu Thị Huyết Điện khẽ cau mày, bất giác nhìn xung quanh, đôi mắt không khỏi nheo lại: “Cảm giác này đúng là hơi kỳ lạ”.

“Ta cũng có dự cảm không lành”, Chung Mộ - Thánh chủ của Huyền Hoàng ở bên cạnh cũng nhíu mày thật chặt.

“Người của Địa Hoàng đã sắp băng qua Huyền Long Sơn rồi, chúng ta cũng mau đi theo đi!”

“Không đúng”, lão già áo tím dẫn đầu Thị Huyết Điện càng híp mắt sâu hơn: “Cảm giác này khiến ta thấy lo sợ”.

Sau đó ông ta chợt dừng lại, hét lớn: “Rút, rút khỏi Huyền Long Sơn”.

Rút?

Trong không gian hư vô truyền tới tiếng cười nhạo của Diệp Thành: “Muộn rồi”.

Nghe vậy, lão già áo tím và Chung Mộ chợt biến sắc, muốn rút lui nhưng thực sự đã muộn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chẳng mấy chốc, chín chùm ánh sáng mạnh mẽ đâm thẳng lên bầu trời, xuyên qua đại địa, thoáng chốc ngưng tụ thành hai kết giới khổng lồ. Đại quân của Thị Huyết Điện và Huyền Hoàng vừa phản ứng lại thì đã bị tách ra, đội quân của hai bên lần lượt bị nhốt vào hai kết giới.

Chết tiệt, có mai phục.

Lão già áo tím của Thị Huyết Điện quát lên: “Xông ra ngoài”.

Bên kia, vẻ mặt Chung Mộ cũng cực kỳ khó coi, ông ta hét lớn: “Công phá kết giới”.

Nhưng hai người vừa dứt lời thì đất trời đã nổi lên giông tố, sát khí khiến người ta khiếp sợ bỗng chốc bùng phát, lạnh lùng mà chết chóc.

Sau đó mỗi ngọn núi ở Huyền Long Sơn đều phát ra thần quang chói mắt, từng khoảng hư không đều bày ra trận đồ, sát trận và trận đồ mạnh mẽ đồng thời thức tỉnh uy năng lớn mạnh, khí thế liên kết với nhau khiến bầu trời cũng bị chèn ép đến mức phải rung lên.

Màn đêm đen tối đột nhiên trở nên rạng rỡ chói lọi, thần hoa muôn màu muôn vẻ vô cùng lộng lẫy.

Giết!

Sau tiếng hô lạnh lẽo vang vọng khắp bầu trời, cao thủ Viêm Hoàng nhất loạt xông lên.

Phía Đông, cao thủ nhà họ Tô xông ra đầu tiên, điều khiển sát trận quét ngang một đường.

Phía Tây, cao thủ của Viêm Hoàng ngự động trận đồ khổng lồ, xếp thành hàng ngang trong hư không, từng luồng sát khí nặng như núi lan ra khắp nơi khiến lòng người sợ hãi, trong đó còn có thanh long và loan phượng cùng nhau nhảy múa, sấm sét và hoả diệm tàn sát khắp nơi, đao mang, kiếm trận, huyết hải hoà lẫn trong đó, nhấn chìm tinh khí của đất trời, tạo nên sức mạnh vô song.

Phía Bắc, cao thủ của Nhân Hoàng hợp lực điều khiển bảo liên đăng, ánh ra thần quang chói lọi, sau đó nó thoáng chốc trở nên khổng lồ, từng tia sáng bạc hoà vào đại dương, những nơi nó đi qua đều nhấn chìm sự sống.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trận chiến vừa bắt đầu, đại quân của Thị Huyết Điện đã người ngã ngựa đổ, vốn đã bị bất ngờ, bây giờ quân lính tan rã, từng người từng người bị nổ tung máu bắn tung toé, dù là cao thủ cảnh giới Không Minh cũng không thoát khỏi.

“Đi về phía Nam”, lão già áo tím của Thị Huyết Điện gào lên, vì ông ta nhìn thấy ba hướng Đông, Tây, Bắc đều có đại quân sát phạt tới, chỉ có phía Nam không bị ngăn cản.

“Xông về phía Nam”, Chung Mộ của Huyền Hoàng cũng hô lên, sát phạt về phía Nam.

Nhưng bọn họ vừa mới bắt đầu thì cao thủ Địa Hoàng xung phong đi trước khi nãy, dưới sự lãnh đạo của Chung Ly đã cùng nhau điều khiển một chiếc lư đồng, dồn dập sát phạt trở lại, đánh cho hai nhà kia trở tay không kịp.

“Ngươi…”, lão già áo tím và Chung Mộ thấy vậy thì biến sắc.
Chương 606: Danh nghĩa Thánh Chủ

Rầm! Đùng!

Khí thế mạnh mẽ ở tứ phương khiến hư không như muốn nổ tung.

Thấy Chung Ly dẫn đầu đại quân chặn ở cửa phía Nam, lão già mặc đồ tím của Thị Huyết Điện và Chung Mộ của Huyền Hoàng mặt mày thay đổi.

Lúc này, bọn họ mới như sực tỉnh sau cơn mê, cái gọi là Địa Hoàng liên minh với bọn họ căn bản chỉ là một trận dung của Viêm Hoàng, điều đáng nực cười đó là bọn họ vẫn mộng mị trong mơ tưởng đó, không lâu trước đó, bọn họ còn thấy vui mừng vì Địa Hoàng xả thân xông lên phía trước.

Hiện giờ xem ra từ đầu tới cuối bọn họ thật nực cười.

“Chung Ly, ngươi có ý gì?”, Chung Mộ, thánh chủ của Huyền Hoàng gằn lên phẫn nộ.

“Ngươi sinh ở Viêm Hoàng thì chết cũng là ma của Viêm Hoàng”, thánh chủ Địa Hoàng lên tiếng, giọng nói như sấm rền vang vọng khắp đất trời.

“Ngươi…”, Chung Mộ á khẩu vì một câu nói của Chung Ly, mặt mày ông ta tím tái, khó coi tới cực điểm, ông ta nào ngờ nổi Chung Ly lại chơi chiêu này với mình khiến mình trở tay không kịp.

Chung Ly đạo hữu, Viêm Hoàng rốt cục cho ông lợi ích thì thì Thị Huyết Điện có thể cho gấp đôi”, phía này, lão già mặc đồ tím của Thị Huyết Điện lấy lợi ích ra để dụ dỗ.

Ông ta biết rõ ràng rằng nếu như Địa Hoàng đứng về phía Viêm Hoàng thì hôm nay bọn họ nhất định sẽ chết, nếu như Địa Hoàng đứng về phía bọn họ thì tình hình lại khác.

“Thị Huyết, cho tới bây giờ mà vẫn còn muốn ly gián Viêm Hoàng sao?”, giọng nói khàn khàn vang lên, Chung Giang là người đầu tiên bước ra khỏi hư không.

“Chung Giang”, lão già mặc đồ tím của Thị Huyết Điện nheo mắt, trong ánh mắt còn mang theo cái nhìn lạnh lùng.

Thấy sự lạnh lùng của Thị Huyết Điện, Chung Giang cứ thế ngó lơ, ông ta nhìn Chung Mộ của Địa Hoàng, vẻ mặt lãnh đạm: “Chung Mộ, biết sai có thể sửa, quay đầu đi! Như vậy đệ vẫn là lục sư đệ của ta, vẫn là kim tôn của Viêm Hoàng”.

Hừ!

Chung Giang vừa dứt lời thì Chung Mộ lại hắng giọng: “Được thì làm vua thua làm giặc, hà tất phải như thế?”

“Chúng ta vốn là huynh đệ, sao phải vậy?”

“Nói nhiều cũng vô ích thôi”.

“Đã vậy thì chúng ta không niệm tình đồng môn nữa”, Hồng Trần Tuyết sải bước ra khỏi không gian hư vô, vẻ mặt vẫn hết sức lãnh đạm, bà ta hoàn toàn thất vọng với Chung Mộ, kẻ luôn đứng cùng phe với Thị Huyết Điện.

Ở phía khác, lão tổ của nhà họ Tô cũng bước ra, khí thế của ông ta cùng Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và Chung Ly kết hợp với nhau khiến cho tứ phương bị đè nén.

Thấy vậy, lão già mặc đồ tím của Thị Huyết Điện mặt mày khó coi thấy rõ: “Các vị, hai bên đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nếu như khai chiến thì chúng ta sẽ bại, viêm Hoàng nhất định sẽ tổn thất nặng nề, chi bằng chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện?”

“Vậy thì không cần đâu”, sau tiếng bật cười lạnh lùng, Diệp Thành đeo mặt nạ từ từ bước ra, chân hắn bước trên tinh hà màu vàng kim, trên đầu là cả bầu trời sao, toàn thân phát ra ánh vàng kim chói lọi, choán mắt trong màn đêm.

“Tần Vũ?”, lão già của Thị Huyết Điện và rất nhiều người của Thị Huyết Điện nhận ra Diệp Thành, tên đeo mặt nạ Quỷ Minh đầu khắc chữ thù.

Giết!

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng: “Không để một kẻ nào của Thị Huyết Điện sống sót”.

Đột nhiên, gần một nửa chu sát đại trận, sát trận hư không đều ngắm về phía kết giới của Thị Huyết Điện.

Rầm! Đùng!

Ngay sau đó, hư không như bùng nổ, trời đất chuyển màu, rất nhiều thần thông ngưng tụ giống như con sông dài đằng đẵng nuốt chửng đại quân của Thị Huyết Điện.

Giết!

Lão già mặc mặc đồ tím của Thị Huyết Điện tên Huyết Đồ gào thét, lão ta là người đầu tiên tế gọi ra sát khí mạnh mẽ, cứ thế điên cuồng công kích kết giới từ tứ phương.

Hiện giờ bọn họ bị giam trong kết giới chỉ có thể bị động tấn công, muốn sống sót ra ngoài thì nhất định phải phá kết giới, nếu không, kể cả là tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng sẽ bị hao tổn đến chết.

Phụt! Phụt!

Đại quân của Thị Huyết Điện cứ thế bị đánh thành từng đám huyết vụ, bọn chúng không những phải công phá kết giới mà còn phải chặn lại đòn công kích từ tứ phương, vừa xông lên đã phải chịu tổn thất nặng nề.

Thấy vậy, Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn nhìn sang Chung Mộ của Địa Hoàng, lãnh đạm lên tiếng: “Ta lấy danh nghĩa của Viêm Hoàng Thánh Chủ cho ông cơ hội cuối cùng, nếu đầu hàng thì có thể sống, nếu phản lại thì chết”.

Nghe vậy, Chung Mộ bật cười lạnh lùng, đôi mắt hằn lên tia máu màu đỏ, ông ta lập tức tế gọi ra binh khí bản mệnh: “Ngươi cho rằng ta tham sống sợ chết sao?”

Diệp Thành mặt mày thản nhiên, hắn hướng ánh mắt từ Chung Mộ sang những kẻ mạnh khác của Huyền Hoàng: “Thế còn các người? Đầu hàng hay tiếp tục đối đầu?”

Diệp Thành nói một câu khiến đại quân của Huyền Hoàng lập tức nhốn nháo.

“Hắn là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín, chúng ta rốt cục nên nghe ai?”

“Giết, chết cũng đã chết rồi, có gì mà phải sợ?”

“Khốn khiếp, chúng ta căn bản là người của Viêm Hoàng, đánh vài trăm năm rồi, ngươi còn thấy chưa đủ sao?”

“Nhưng Thánh Chủ…”

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên tạo thành cả làn sóng, có quá nhiều người phân vân không biết nên nghe theo ai khiến khí thế của đại quân phía Huyền Hoàng càng thêm rối loạn.

Khốn khiếp!

Thấy khí thế của binh lính giảm sút, Chung Mộ gằn giọng: “Ta mới là Thánh Chủ của Huyền Hoàng, các ngươi muốn tạo phản phải không?”

“Tạo phản?”, Chung Mộ vừa dứt lời, Diệp Thành đã hắng giọng: “Chung Mộ, người tạo phản là ông thì phải?”

Nói rồi, Diệp Thành giơ tay lên, Huyền Thương Ngọc Giới sáng loáng: “Đây chính là thánh vật của Viêm Hoàng, người đeo nhẫn chính là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời đời vẫn vậy. Người của Viêm Hoàng đương nhiên coi Viêm Hoàng Thánh Chủ là Tôn, ông ngông cuồng tự đại, câu kết với Thị Huyết Điện tấn công Viêm Hoàng, riêng điều này đủ xử ông tội chết rồi”.

“Ngươi…”, Chung Mộ lại lần nữa á khẩu, mặt mày nóng bừng.

Khi Chung Viêm làm Viêm Hoàng Thánh Chủ, ông ta còn không phục chứ đừng nói là một hậu bối như Diệp Thành làm thánh chủ.

Thế nhưng lúc này thân phận tôn hay ti thì sự thật cũng đã chứng minh. Người đeo Huyền Thương Ngọc Giới chính là Viêm Hoàng Thánh Chủ, Diệp Thành nói không sai, cái mà hắn theo chính là đai nghiệp thống nhất, còn cái mà Chung Mộ theo trong mắt Viêm Hoàng hay Huyền Hoàng thì đều được coi là tên tạo phản.

“Ta cho ông cơ hội cuối cùng”, Diệp Thành lại lần nữa nhìn sang đại quân của Huyền Hoàng, hắn tung hoành chín ngày giống như một vị vua của thế gian, thản nhiên lên tiếng với ngữ khí uy nghiêm: “Nếu bây giờ ông đầu hàng thì các ông chính là người của Viêm Hoàng, tội mà các người phạm phải ta sẽ không xử lý, nhưng nếu các người tiếp tục phản kháng thì Huyền Hoàng Sơn này chính là nơi chôn vùi các người, cho tới chết cũng mang theo tội danh tạo phản”.

Lời nói của Diệp Thành lại một lần nữa khiến đại quân của Huyền Hoàng náo loạn.

“Ta…ta hàng, ta muốn về nhà”, ngay sau đó, bèn có một lão già tóc bạc bỏ binh khí lên tiếng.

“Ngươi muốn chết?”, Chung Mộ thấy vậy thì gầm lên phẫn nộ, ông ta tung một bạt khiến lão già kia bay ngay ra khỏi đó, máu me be bét, suýt chút nữa thì hồn lìa khỏi xác.

Hồng Trần Tuyết lập tức sát phạt vào trong kết giới ép về phía Chung Mộ, ra tay mạnh mẽ, không hề nương tình, bà đã thực sự tuyệt vọng với lục sư đệ của mình.

Rầm! Đùng!

Chung Mộ gào thét như một kẻ điên, ông ta và Hồng Trần Tuyết đại chiến trong hư không.

“Còn không ra ngoài?”, Chung Giang cũng sát phạt vào trong kết giới hô lên với người của Huyền Hoàng.

Nghe vậy, người của Huyền Hoàng lại lần nữa bỏ binh khí, bọn họ vội vàng chạy ra khỏi kết giới.

“Ta cũng hàng, ta cũng muốn về nhà”.

“Ta không muốn mang tội tạo phản”.

“Đánh mấy trăm năm ta cũng mệt rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK