Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1606: Lăng trì

Lần này người nhà họ Hoàng im lặng, không còn cầu xin, cũng không dám cầu xin nữa, thậm chí một câu cũng không dám nói, sợ tên điên Diệp Thành cũng kéo mình đi lăng trì mỗi ngày đến nghìn năm.

Tu sĩ bốn phướng đều thầm thở dài, nhưng không ai dám tiến lên cầu xin thay.

Phụt! Phụt!

Khi hai nhát kiếm cuối cùng hạ xuống, hai lão tổ của nhà họ Hoàng cũng lên đường.

Đến giờ ngoài Hoàng Lương vẫn đang bị lăng trì thì những người khác của nhà họ Hoàng đều đã bị giết, không khác gì bị diệt môn.

Nhưng mọi người đều biết, lúc này bị giết mới là giải thoát, so với Hoàng Lương bị lăng trì tới một nghìn năm, những người kia vẫn coi như may mắn, nghĩ đến một nghìn năm, mọi người đều không khỏi rùng mình.

Ầm!

Khi mọi người nhìn Hoàng Lương thì Chu Ngạo đã dựng một tấm bia đá cao hơn một trăm trượng trên đống đổ nát của phủ đệ nhà họ Hoàng, bên trên dùng máu của người nhà họ Hoàng khắc năm chữ lớn: Mộ của nhà Sất Vân.

Chu Ngạo quỳ trước mộ, thân thể run lên, mặt đầy máu và nước mắt, khóc không thành tiếng.

Mặc dù đã lấy lại ký ức kiếp trước, nhưng hắn ta làm sao có thể phớt lờ tình cảm của kiếp này, đó đều là người thân của hắn ta, trơ mắt nhìn họ chết thảm, đây là ký ức mà hắn ta không bao giờ quên được.

Làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen của Chu Ngạo từng sợi từng sợi hoá thành màu trắng, năm tháng vô tình như con dao lạnh lẽo, chém lên người hắn ta một cách không thương tiếc.

Diệp Thành lẳng lặng nhìn, trong lòng đau xót.

Chu Ngạo là một người có số phận bi thảm, kiếp trước bi thảm, người yêu bị lăng nhục đến chết, kiếp này càng bi thảm hơn, cả gia tộc bị diệt sạch, trời cao không nên tàn nhẫn như thế, kiếp trước và kiếp này đều khiến hắn ta mang theo đau đớn khắp toàn thân.

Haiz!

Thầm thở dài một tiếng, Diệp Thành tìm một tảng đá vỡ ngồi xuống, lấy bình rượu ra im lặng chờ Chu Ngạo, hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm, hắn muốn cho Chu Ngạo thời gian để nhớ lại tình cảm ngày xưa.

Haiz!

Người xem ở bốn phương cũng thở dài, trong ba năm mà hai gia tộc lớn ở Xích Diệm Tinh đều bị diệt môn, mỗi nhà còn lại một người, một người bị lăng trì, một người thì quỳ trước bia mộ lạnh lẽo.

Hai bức tranh đẫm máu, không ai là người chiến thắng thực sự.

Đúng như Hoàng Lương nói, cho dù nhà họ Hoàng bị diệt sạch thì nhà Sất Vân cũng không thể trở lại, nếu nói người chiến thắng thì chính là trời cao tàn nhẫn, ông ta lại một lần nữa trêu đùa hồng trần thế gian.

Không biết qua bao lâu Chu Ngạo mới đứng dậy, bước chân loạng choạng, bóng lưng cô đơn.

Diệp Thành cũng đứng dậy, phất tay lấy hết túi đựng đồ của mọi người nhà họ Hoàng, trong đó cũng có bảo vật của nhà họ Hoàng, những gì có thể mang đi hắn đều mang đi hết, những thứ cần cho tu luyện thì giữ lại cho Chu Ngạo.

Mọi người rất ăn ý nhường đường cho hai người, trong mắt càng thêm kính sợ.

“Đi thôi!”

Chu Ngạo nhìn Hoàng Lương vẫn đang bị lăng trì trên hư thiên, bước vào hư không, ánh mắt mờ tối ảm đạm, cảm giác mệt mỏi chưa từng có bao trùm lấy hắn ta khiến hắn ta lại rơi xuống khỏi hư thiên.

Diệp Thành bước ra, lần thứ hai cõng hắn ta trên lưng.

“Huynh đệ, cảm ơn ngươi!”

Chu Ngạo khàn giọng nói, mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Diệp Thành mỉm cười chứ không nói gì, bước lên trời rồi bay ra khỏi Xích Diệm Tinh đầy ắp đau thương này.

A…

Màn đêm tĩnh lặng nhưng Xích Diệm Tinh lại không ngừng vang vọng tiếng gào thét thê lương.

Đó là Hoàng Lương, hắn ta đã bê bết máu, không còn hình dáng con người, tiếng kêu thảm thiết như lệ quỷ khiến người ta sởn tóc gáy.

Hắn ta hối hận rồi, hối hận vì đã chọc giận Chu Ngạo, để rồi chọc giận cả tên điên Diệp Thành.

Một nghìn năm là bao lâu? Mỗi ngày đều bị lăng trì, sự tra tần này nghĩ thôi đã thấy sống không bằng chết, so với những người nhà họ Hoàng đã chết thì hình phạt của hắn ta mới khiến người khác sợ hãi.

Ba phân thân của Diệp Thành như con rối, ngây ngốc giơ dao găm, một dao rồi lại một dao.

Mọi người vây xem vẫn chưa rời đi, nhìn Hoàng Lương thê thảm mà lòng sợ hãi.

“Giết ta! Giết ta đi!”

Hoàng Lương gần như khẩn cầu nhìn những người đang xem.

Thật sự có người không đành lòng, tiến lên tế ra sát kiếm, muốn giải thoát cho Hoàng Lương.

Nhưng người đó còn chưa hạ kiếm thì đầu đã lìa khỏi cổ, đến nguyên thần cũng bị phá huỷ.

“Ôi…”, mọi người giật mình, lui về phía sau một bước.

“Còn kẻ nào tiến lên nữa thì kết cục cũng sẽ như vậy”, trên cửu tiêu vang lên giọng nói uy nghiêm mà lạnh lẽo, đó là giọng của Diệp Thành, dù hắn đã ra khỏi Xích Diệm Tinh nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng ở đây.

Lời nói này vừa thốt ra, các tu sĩ lại lùi thêm một bước nữa.

Kẻ điên, đúng là kẻ điên!

Lùi mãi lùi mãi, có người quay người chạy mất, còn ai dám lo chuyện bao đồng nữa, tu sĩ tự cho là mình tốt bụng lúc nãy là một tấm gương đẫm máu.

“Giết ta đi! Giết ta đi!”

Nhìn các tu sĩ không ngừng lùi lại, Hoàng Lương gào thét cầu xin, khuôn mặt sợ hãi đầy nước mắt, hắn ta có thể tưởng tượng được một nghìn năm sau này sẽ phải trải qua như thế nào, thật sự còn khổ hơn chết.

“Nhân gian là địa ngục ta ban cho ngươi!”

“Sống là sự trừng phạt ta dành cho ngươi”

Trên cửu tiêu vẫn có tiếng nói vọng lại, vẫn là giọng của Diệp Thành, uy nghiêm mà lạnh lẽo, hắn đã đi xa nhưng vẫn dùng đại thần thông truyền âm về, đúng là hắn đã điên rồi, ngay cả hắn cũng không dám tin, sự phẫn nộ có thể khiến con người trở nên hoàn toàn điên cuồng thế này.

A…

Tinh thần của Hoàng Lương suy sụp, hắn ta bất tỉnh tại chỗ.

Nhưng hình phạt lăng trì nghìn năm sẽ không vì hắn ta ngất đi mà dừng lại.
Chương 1607: Ra giá đi

Diệp Thành cõng Chu Ngạo trên lưng, bước đi chầm chậm trên tinh không.

Không biết đến lúc nào Chu Ngạo mới tỉnh lại, chán chường im lặng.

Diệp Thành không an ủi, nỗi đau này vài lời nói không thể chữa lành mà cần thời gian xoá nhoà, hai người cứ im lặng như vậy, bước đi trong tinh không như hai du khách.

Ngày và đêm luân phiên, trăng đi mặt trời lại đến.

Ba ngày lặng lẽ trôi qua.

Khi bình minh ngày thứ tư tới, hai người mới dừng lại trên một khoảng tinh không.

Xa xa có một cổ tinh, kích thước tương đương Xích Diệm Tinh, có sự sống, dù cách rất xa Diệp Thành cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của tu sĩ, trong đó có không ít khí tức mịt mờ.

Diệp Thành đi tới nhưng không bao lâu lại đi ra, vẻ mặt hắn tiếc nuối vì không tìm được người chuyển kiếp.

Hai người lại lên đường, theo lộ tuyến và phương hướng Diệp Thành đã vạch ra, mỗi khi nhìn thấy một cổ tinh, hắn đều đi vào xem.

Nhưng vận may của họ có vẻ không được tốt lắm, hơn nửa tháng trôi qua, họ đã đi qua hơn mười cổ tinh, có tu sĩ cũng có người phàm nhưng không tìm thấy người chuyển kiếp nào của Đại Sở.

Tuy không tìm được người chuyển kiếp, nhưng Chu Ngạo chán chường đã lại có tinh thần, dường như đã có mục tiêu sống, đó là cùng Diệp Thành tìm người chuyển kiếp.

Lại là một hành trình dài, hai người miệt mài tìm kiếm, không bỏ qua bất kỳ cổ tinh có sự sống nào.

Nhưng vẫn không có kết quả.

Diệp Thành rất bất lực, lấy bình rượu ra nhân tiện đưa cho Chu Ngạo một bình: “Cứ tiếp tục tìm thế này thì tám trăm năm cũng không tìm ra, Chư Thiên Vạn Vực đúng là quá rộng”.

“Chúng ta có rất nhiều thời gian”, Chu Ngạo cười thăng trầm, giọng nói khàn khàn: “Rồi sẽ tìm được thôi”.

“Ừm, ta tin là vậy”, Diệp Thành mỉm cười đưa một túi đựng đồ cho Chu Ngạo: “Bảo tàng của nhà họ Hoàng, nó sẽ giúp cho huynh lên đến đỉnh phong”.

“Ngươi giữ lại đi!”

“Ta không thiếu tiền”, Diệp Thành nhét cho hắn ta: “Thế đạo này quá hỗn loạn, huynh cần trưởng thành trong thời gian ngắn nhất có thể, bảo tàng của nhà họ Hoàng sẽ là trợ thủ đắc lực cho huynh trên con đường tu đạo”.

“Cảm ơn”, Chu Ngạo không từ chối nữa, nhưng bàn tay cầm túi đựng đồ lại siết chặt hơn.

“Nó cũng nên về lại với chủ rồi”, Diệp Thành phất tay lấy ra một thanh kiếm, đưa cho Chu Ngạo. Đó là kiếm Vô Cực, là thần kiếm bản mệnh kiếp trước của Chu Ngạo, một trăm năm trước sau khi Chu Ngạo chết trận, Diệp Thành đã nhặt nó và mang theo bên mình cả trăm năm, bây giờ đã tìm được hắn ta đương nhiên phải trả lại.

“Một trăm năm rồi”, Chu Ngạo nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm Vô Cực, nó giống như kiếm Thái Cực của Liễu Dật, đều là thứ được Huyền Thần đúc năm xưa rồi truyền lại cho Ngọc Cơ và Vân Khâu, truyền tới thế hệ này.

“Thanh kiếm này không tệ”, khi hai người đang nói chuyện thì một tiếng cười nham hiểm vang lên ở nơi cách đó không xa.

Nghe vậy, Diệp Thành ngước mắt nhìn sang thì thấy một thanh niên với mái tóc màu bạc đang từ trên không bước tới, hai mắt hắn ta sáng rực nhìn kiếm Vô Cực trong tay Chu Ngạo, dường như đã nhìn ra sự bất phàm của nó.

Có lẽ thân phận của thanh niên tóc bạc rất tôn quý, theo sau hắn ta còn có hai lão già một trắng một đen, tu vi đều là cảnh giới Hoàng đỉnh phong.

“Ra giá đi, ta muốn thanh kiếm này”, thanh niên tóc màu bạc cười thích thú nhìn Chu Ngạo.

“Không bán”, Chu Ngạo lãnh đạm cất lời, cất kiếm Vô Cực đi.

“Thánh tử nhà ta ưng ý kiếm của ngươi là vinh hạnh của ngươi, đừng có không biết điều”, lão già áo đen sau lưng thanh niên đó hừ lạnh, uy áp cảnh giới Hoàng chợt xuất hiện, hiển nhiên là đang ỷ thế hiếp người.

“Thế giới này làm sao vậy? Đòi mua mà cũng có lý lẽ thế này à”, Diệp Thành thở dài.

“Không liên quan đến ngươi, cút đi”, lão già áo đen nhìn Diệp Thành.

“Đúng là không biết điều”, Diệp Thành không nhiều lời, vung ra một chưởng.

“Tự tìm cái chết”, lão già áo đen hừ lạnh, lập tức vung tay lên, lăng thiên chém về phía Diệp Thành, thanh niên tóc màu bạc và lão già áo trắng nhếch miệng, dường như đã nhìn thấy cảnh Diệp Thành chết thảm.

Tuy nhiên bức tranh đẫm máu trong tưởng tượng của họ lại không xuất hiện.

Diệp Thành không bị một chưởng chém chết mà ngược lại là lão già áo đen, ông ta bay ra ngoài, lộn nhào hai chục lần trong tinh không rồi mới ngã xuống, lúc đáp đất thì miệng đã hộc máu tươi.

Thế này…

Thanh niên tóc màu bạc và lão già áo trắng chợt biến sắc.

Diệp Thành thoải mái xoay khớp cổ, ung dung nói: “Giao hết bảo bối đáng tiền ra đây”.

“Đạo hữu đừng ức hiếp người quá đáng”, lão già áo trắng lạnh lùng nói.

“Câu này của ông không đúng rồi”, Diệp Thành cười tủm tỉm nhìn lão già áo trắng: “Vừa nãy là các ông ra tay trước, không vừa ý mình là ra tay, ta chưa thấy ai như vậy đâu”.

“Ngươi…”

“Đừng nhiều lời”, Diệp Thành ngắt lời ông ta: “Giao bảo bối ra đây rồi đi mau đi”.

“Ngươi biết ta là ai không?”, thanh niên tóc màu bạc chợt lùi lại một bước rồi hét lớn: “Ta là Thánh tử của Thanh Diệu Tinh, nếu ngươi dám động đến ta thì lão tổ của Thanh Diệu Tinh ta sẽ không tha cho ngươi đâu”.

“Ta quan tâm ngươi ở tinh nào”, Diệp Thành đuổi theo.

“Thánh tử mau đi đi”, lão già áo trắng chợt hô lên, tỏ lòng trung thành chắn ở phía trước, nhưng thể hiện chưa được một giây đã quỳ xuống, nhận ngay một chưởng của Diệp Thành.

“Đi đâu?”, sau khi xử lý lão già áo trắng, Diệp Thành thi triển Súc Địa Thành Thốn lao tới, đuổi theo đến mức thanh niên tóc bạc phải quỳ xuống.

“Thanh… Thanh Diệu Tinh sẽ không tha cho ngươi đâu”, thanh niên kinh hãi nhìn Diệp Thành.

“Ta chỉ cướp tiền không cướp sắc, xem ngươi sợ chưa kìa”, Diệp Thành vung tay, một chưởng đánh ngất hắn ta.

Chuyện sau đó Diệp Thành làm rất điêu luyện, dù là thanh niên tóc bạc hay hai lão già đều bị hắn cướp hết, trên người chỉ còn lại một cái quần đùi.

Nhìn thấy cảnh này, Chu Ngạo không khỏi ho khan.

Ai có thể ngờ được đường đường là Thánh chủ của Thiên Đình, Hoàng đế của Đại Sở, Hoang Cổ Thánh Thể uy chấn bát hoang lại là một tên thế này, nhìn thế nào cũng thấy giống tên lưu manh.

“Giàu có thật chứ”, Diệp Thành ở đây đang đếm chiến lợi phẩm, không ngừng cảm thán.

“Thanh Diệu Tinh nghe quen tai thật”, Chu Ngạo suy tư: “Lai lịch của bọn họ còn thâm sâu hơn cả nhà họ Hoàng, có ba Chuẩn Thánh trấn toạ, trăm nghìn năm nay cũng đã gây ra không ít chuyện ở Huyền Thiên Tinh Vực”.

“Ba tên này hẳn là đang trên đường tới tham gia đại lễ thành hôn của một tông”, Diệp Thành nói xong thì đưa thiệp mời ra.

“Không ngờ lại là lễ thành thân của thần tử Minh Vương”, Chu Ngạo nhận lấy rồi kinh ngạc thốt lên.

“Thần tử Minh Vương, nghe cái tên này hẳn là có liên quan đến Minh Vương Tinh chúng ta sắp tới”, Diệp Thành trải bản đồ sao ra: “Cổ tinh lớn như vậy, có lẽ sẽ có người chuyển kiếp của Đại Sở”.

“Mau đi thôi”.

“Đi”, Diệp Thành cất bản đồ sao rồi bước đi, Chu Ngạo theo sau, hai người bay nhanh qua tinh không như hai tia thần mang.

Mặc dù khoảng cách hai trăm nghìn dặm khá xa, nhưng họ chỉ cần một canh giờ là tới.

Một khoảng thời gian sau, hai người lần lượt dừng lại.

Phía xa đã hiện ra một toà cổ tinh khổng lồ, kích thước của nó không hề nhỏ hơn Vọng Cổ Tinh, được tinh vân bao phủ mang theo chút bí ẩn giữa sương mù, đó là Minh Vương Tinh, một thế lực hùng mạnh của vùng tinh không này, cũng là thế lực lớn của Huyền Thiên Tinh Vực.

Khi Diệp Thành và Chu Ngạo đang quan sát thì thần hồng ở tứ phương không ngừng bay tới, tất cả đều đi về phía Minh Vương Tinh.

Sự tồn tại của hai người thu hút sự chú ý của rất nhiều người, hơn nữa ánh mắt của bọn họ đều toát lên vẻ kỳ quái.

Không trách bọn họ như vậy, chỉ là do tu vi của Diệp Thành và Chu Ngạo quá thấp.

Những người tới tham dự lễ thành thân của Minh Vương Tinh làm gì có nhóm nào không phải cảnh giới Hoàng, hai người họ thì hay rồi, một cảnh giới Chuẩn Hoàng, một cảnh giới Linh Hư, muốn không thu hút sự chú ý cũng khó.

Diệp Thành chẳng để tâm, vẫn bước đi tiếp.

Sau khi vào Minh Vương Tinh lại là một cảnh tượng thịnh thế khác, lãnh địa này thật sự rất rộng lớn, linh lực dồi dào, nuôi dưỡng sinh linh của cổ tinh này, có thể nói là vạn vật tốt tươi.

Diệp Thành nhắm mắt lại, bắt đầu bấm đốt nhẩm tính.

Chu Ngạo im lặng, vẻ mặt chờ mong, hy vọng Diệp Thành có thể cho mình một bất ngờ.

Bảy tám giây sau, Diệp Thành mới thu hồi thần thông, trong mắt loé lên ánh sáng: “Cuối cùng cũng tìm được một người”.
Chương 1609: Nguyệt Trì Huân

Không ngờ lại là Nguyệt Trì Huân!

Chẳng trách mình không tính ra được là ai chuyển kiếp.

Diệp Thành lẩm nhẩm, khi ở Đại Sở, Nguyệt Trì Huân đã chết từ sớm, hắn thật sự chưa từng gặp cô, chẳng trách hắn tính ra được cô là người chuyển kiếp của Đại Sở nhưng không biết là ai.

Phiền phức rồi!

Lông mày của Diệp Thành nhíu lại, hắn nghìn tính vạn tính cũng không ngờ tiên tử Tử Hà mà thần tử Minh Vương thành thân lại là người chuyển kiếp của Đại Sở, nếu rơi vào tay hắn ta thì làm gì còn mạng nữa!

Nghĩ đến đây, Diệp Thành nhìn sang Chu Ngạo.

Người Chu Ngạo đã run lên bần bật, mặt đầy nước mắt, làm sao hắn ta có thể ngờ được sẽ gặp Nguyệt Trì Huân chuyển kiếp ở đây.

Tiểu tử này làm sao thế?

Mọi người xung quanh cũng đều nhìn Chu Ngạo, vẻ mặt ai nấy đều kỳ lạ.

Nhìn người đẹp mà cũng khóc được?

Có người ngạc nhiên thốt lên, không biết vì sao Chu Ngạo lại khóc.

Chu Ngạo như không nghe thấy, hắn ta bước ra định chạy tới nhưng bị Diệp Thành giữ lại: “Ta hiểu tâm trạng của huynh, nhưng bây giờ không phải lúc cứu người, Minh Vương Tông có một Thánh Nhân, chín Chuẩn Thánh, với đội hình này huynh còn chưa tới được chỗ cô ấy thì đã bị giết rồi”.

“Vậy thì chết thôi”, hai mắt Chu Ngạo đỏ ngầu đầy tơ máu, bàn tay nắm chặt cũng đẫm máu, giống như người điên.

“Vớ vẩn”, Diệp Thành quát lên, tế tiên quang ra phong cấm Chu Ngạo, truyền âm tới: “Ta có cách cứu cô ấy, nhưng không phải ở đây, tin tưởng ta, đừng làm chuyện ngu xuẩn”.

“Đã hiểu”, Chu Ngạo gật đầu thật mạnh, cố gắng kìm nén sự kích động trong lòng, hai mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm Nguyệt Trì Huân đang bước đi trên thang đá, lòng đau như cắt.

“Chuyện này cũng thật là”, Diệp Thành hít sâu một hơi, cũng nhìn về phía thang mây.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Nguyệt Trì Huân đang từng bước đi tới, cô đội mụ phượng trên đầu, dung nhan tuyệt thế nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đáng sợ, có phần thê lương, cũng có vẻ không còn lưu luyến cuộc sống.

Như những người kia nói, cô là vật hy sinh, đánh đổi mạng sống của mình vì sự tồn vong của gia tộc.

Giờ đây không phải cô đang bước tới Lăng Tiêu Tiên Khuyết, mà là địa ngục Cửu U, một khi bước vào là sẽ không có lối ra.

Đi mãi đi mãi, cô bất giác dừng lại, vô thức nghiêng đầu nhìn đám đông ở một hướng, ánh mắt dừng lại trên người Chu Ngạo giữa những bóng người đông đúc.

Không hiểu vì sao nhìn Chu Ngạo nước mắt đầy mặt, trong lòng cô lại thấy đau đớn, cảm giác cổ xưa mà thăng trầm.

Một trăm năm rồi!

Chu Ngạo cười trong nước mắt, lần này ánh mắt hai người giao nhau, hắn ta đã chờ một trăm năm rồi.

Diệp Thành im lặng, vẻ mặt bình thản, thầm nói trời cao vẫn còn nhân từ, cuối cùng cũng cho Chu Ngạo một tia hy vọng, gia tộc bị xoá sổ nhưng hắn ta lại tìm được Nguyệt Trì Huân của kiếp trước.

Lại phải điên cuồng một phen rồi!

Diệp Thành hít sâu một hơi, đã nghĩ ra nên cứu Nguyệt Trì Huân ở đâu, hơn nữa dù thế nào hắn cũng phải cứu được Nguyệt Trì Huân, nếu không Chu Ngạo sẽ thật sự sụp đổ, cô ấy là hy vọng của hắn ta!

Trên bậc đá, thần tử Minh Vương đã bước xuống, dắt tay Nguyệt Trì Huân trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Nhưng khoé miệng hắn ta hơi nhếch lên đầy vẻ đùa cợt, trong mắt là vẻ tà dâm, dường như đã nhìn thấy cảnh cô rên rỉ đến chết dưới chân mình, cảm giác đó vô cùng tuyệt vời.

Nguyệt Trì Huân không phản kháng, vì mọi sự phản kháng đều là vô nghĩa, chọc giận Minh Vương Tông mang đến kiếp nạn cho gia tộc, biết trước phải chết, cô đã chấp nhận sự thật này.

Giết! Giết! Giết!

Hai mắt Chu Ngạo đỏ như máu, hắn ta điên cuồng gào thét trong lòng, nhìn thần tử Minh Vương lúc này như nhìn Lã Hậu năm xưa, đó là người yêu của hắn ta nhưng lại bị kẻ khác chà đạp.

Diệp Thành vỗ vai Chu Ngạo, khẽ mỉm cười: “Thánh chủ Thiên Đình không gì không thể”.

Chu Ngạo hít sâu một hơi, một lần nữa đè nén cảm xúc gần như sụp đổ.

Nhất bái thiên địa!

Nhị bái cao đường!

Trước đại điện lần lượt vang lên tiếng hô, Nguyệt Trì Huân và thần tử Minh Vương đang tiến hành lễ nghi thành thân.

Haiz!

Nhìn thấy cảnh này, các lão bối tu sĩ hiểu rõ thần tử Minh Vương lại thở dài, một tiên tử tốt như thế, xinh đẹp như thế mà lại bị đẩy tới cánh cửa địa ngục.

Vào động phòng!

Sau tiếng hô cuối cùng của đại tế ti Minh Vương Tông, Nguyệt Trì Huân được hai nữ tu đưa đi.

Không nhiều lời nữa, ăn mừng thôi!

Đại tế ti của Minh Vương Tông không dài dòng, nở nụ cười cất tiếng hô vang.

Uống!

Tiệc rượu lập tức bắt đầu, trên tiên sơn có tới nghìn bàn rượu, rượu thơm lan toả, ca nhạc múa hát, cảnh tượng thịnh thế, Minh Vương Tông cũng rất giàu có, đồ ăn toàn là sơn hào hải vị.

Tại đây, Diệp Thành và Chu Ngạo đã tới một nơi kín đáo.

Diệp Thành tế Hỗn Độn Thần Đỉnh ra, đưa Chu Ngạo vào trong.

Sau đó Diệp Thành xoay người đi lên một đỉnh núi, nheo mắt nhìn về một hướng ở tiên sơn Minh Vương, hắn có thể tìm được chính xác vị trí của Nguyệt Trì Huân trong sương mù, cô đã được đưa vào một biệt uyển tràn ngập tiên quang, được hai nữ tu đưa vào một căn lầu các.

“Đã tìm thấy chưa?”

Trong Hỗn Độn Thần Đỉnh vọng lại tiếng gọi sốt ruột của Chu Ngạo.

“Đương nhiên là rồi!”

Diệp Thành khẽ cười, thầm tính vị trí và phương hướng, sau đó biến mất trên đỉnh núi.

“Hế?’

Diệp Thành đột ngột biến mất khiến ông lão mặc áo huyết bào trong địa cung của Minh Vương Tông chợt mở mắt.

Ông lão này không đơn giản, là lão tổ của Minh Vương Tông, Huyền Thiên Tinh Vực gọi ông ta là Minh Vương Lão Tổ, là một Thánh Nhân hàng thật giá thật, khí huyết dồi dào như biển, cơ thể nặng tựa như núi.

Cảm tri sai ư?
Chương 1610: Đến đúng lúc

Minh Vương Lão Tổ lẩm bẩm, đôi mắt già nua nheo lại.

Trong hố đen không gian, Diệp Thành đã tính được phương hướng và vị trí rồi lần theo.

May mắn là hố đen không gian cũng khá phối hợp, không có sự tồn tại đáng sợ, có thể nói là một đường không bị cản trở.

Nguyệt Trì Huân yên lặng ngồi trong lầu các, bất động như một tác phẩm điêu khắc từ băng.

Đây là căn phòng tân hôn trải đầy lụa đỏ, nến đỏ, mọi thứ đều lộng lẫy như trong mơ, nhưng dù là ánh nến đỏ rực hay lụa đỏ rực rỡ thì lúc này trong mắt cô đều lạnh như băng.

“Đây là kiếp số của mình sao?”

Nguyệt Trì Huân cười thê lương, nước mắt chảy dài trên má.

Vút!

Khi cô đang thì thầm thì trong phòng đột nhiên xuất hiện một người.

Diệp Thành đi ra, có lẽ là tính hơi sai vị trí, khi đi ra hắn lại đứng không vững nên nằm chềnh ềnh hai chân hai tay giang rộng trên đất, cực kỳ xấu hổ.

Nguyệt Trì Huân cau mày đứng dậy, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó hiểu, không biết người này từ đâu ra.

Oa!

Diệp Thành bò dậy, xoa đầu rồi nở nụ cười tươi với Nguyệt Trì Huân: “Đi thôi, ta đưa cô rời khỏi nơi quái quỷ này”.

“Ngươi là ai?”, Nguyệt Trì Huân khẽ hỏi, tuy ngạc nhiên nhưng cũng không bất ngờ lắm, có lẽ là tâm cô đã lặng như nước, đến cái chết còn bình thản đối mặt được thì còn điều gì khiến cô bận tâm nữa.

“Ta là…”

“Rời khỏi đây đi, đây không phải nơi ngươi nên tới”, vì lòng tốt, cuối cùng Nguyệt Trì Huân ngắt lời Diệp Thành, cô đã từ bỏ, không muốn kéo thêm người vô tội khác vào nữa.

“Dễ thôi”, Diệp Thành vung tay, một đạo tiên quang phong ấn Nguyệt Trì Huân.

“Ngươi…”

“Đi thôi”, Diệp Thành mỉm cười, thi triển Tiên Luân Thiên Đạo đưa Nguyệt Trì Huân vào hố đen không gian.

“Đây… Đây là đâu?”, vừa mới đáp xuống, Nguyệt Trì Huân đứng không vững suýt nữa thì ngã, nhưng lại được một bàn tay ấm áp kéo lại, đó là Chu Ngạo, người vừa ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh.

“Nơi này hơi tối”, Diệp Thành ho khan một tiếng, lấy thần châu ra chiếu sáng nơi có bán kính một trăm trượng này.

“Là ngươi”, lúc này Nguyệt Trì Huân mới nhìn thấy Chu Ngạo, hắn ta vẫn như lúc trước, nước mắt đầy mặt, mỗi giọt nước mắt trong mắt cô đều chói mắt khiến cô đau lòng.

“Huân Nhi”, Chu Ngạo không kìm được nỗi kích động nữa, đột nhiên ôm Nguyệt Trì Huân vào lòng, khóc không thành tiếng, nước mắt thấm ướt cả váy cưới của cô.

“Ngươi…”, Nguyệt Trì Huân ngẩn ra, sững sờ bối rối, có lẽ từ khi bước vào thế giới tối tăm này, đầu óc cô đã choáng váng nên không lập tức đẩy nam tu sĩ đang ôm mình ra.

“Đến lúc tìm lại chính mình rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, búng một tia tiên quang ra cho nó bay vào đầu mày của Nguyệt Trì Huân.

Sau đó, cơ thể mỏng manh của Nguyệt Trì Huân run lên, vẻ mặt ngơ ngác bỗng trở nên đau đớn.

Hự!

Tiếng kêu đau đớn rất rõ ràng trong hố đen không gian yên tĩnh.

Sau khi tiên quang dung hợp, ký ức bị phủ bụi khi xưa của Nguyệt Trì Huân đã được mở ra, đôi mắt mông lung dần trở nên rõ ràng, cơ thể cô ngừng run nhưng hai mắt lại đẫm lệ.

“Chu… Chu Ngạo!”

Trong mắt Nguyệt Trì Huân rõ vẻ không thể tin được, cô ngây ra nhìn Chu Ngạo.

“Là ta!”

Chu Ngạo cười trong nước mắt, nụ cười cũng mang theo vẻ tang thương, hắn ta nắm lấy bàn tay Nguyệt Trì Huân áp lên mặt mình, hắn ta đã chờ sự ấm áp này rất lâu rồi, một trăm năm chỉ chờ phút giây này.

Thời gian như dừng lại, kiếp trước và kiếp này cũng hoá thành vĩnh hằng vào giờ phút này.

Ánh sáng trăm trượng để lại cho hai người!

Diệp Thành mỉm cười, xoay người ra khỏi hố đen không gian, cảnh đoàn tụ ấm áp của đôi phu thê trẻ, hắn không ở lại đó thì hơn, lỡ như hai người họ kích động làm ra gì đó thì sẽ rất xấu hổ.

Trở lại lầu các kia lần nữa, Diệp Thành hoá thành dáng vẻ của Nguyệt Trì Huân, hơn nữa cái tay còn rất đê tiện nâng ngực lên, không biết nếu Nguyệt Trì Huân biết sẽ có vẻ mặt thế nào.

Hắn không chút khách sáo, cầm ly rượu trên bàn lên sau đó bắt đầu đi dạo quanh phòng tân hôn.

Phải nói rằng căn phòng tân hôn này rất sang trọng, đến những phiến đá ngọc dưới chân cũng là linh ngọc thượng đẳng, đập vào mắt toàn là những thứ đáng tiền, toả sáng lấp lánh.

Diệp Thành đương nhiên không khách sáo, hắn đã lấy bao tải ra, nhét hết những bảo vật có giá trị vào đó, đến phiến đá ngọc dưới chân cũng bị hắn gỡ từng lớp mang đi.

Làm xong tất cả những chuyện này, Diệp Thành vắt chân ngồi vào bàn, nhàn nhã thưởng thức rượu.

“Bái kiến thần tử”, khi Diệp Thành đang uống rượu vui vẻ, bên ngoài chợt vang lên tiếng hành lễ của nữ tu.

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày nhìn ra bên ngoài, thấy thần tử Minh Vương đã tiến vào biệt uyển, đang đi về phía này.

Cho dù ở rất xa nhưng Diệp Thành vẫn có thể nhìn thấy nụ cười đùa cợt và ánh mắt tà dâm của thần tử Minh Vương, có vẻ hắn ta đã rất nóng lòng muốn được thưởng thức bữa tiệc dành riêng cho mình này.

“Được lắm, đến sớm không bằng đến đúng lúc!”, Diệp Thành rót một ly rượu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chương 1608: Minh Vương Tông

Đây là một dải tiên sơn hùng vĩ rộng lớn có tới nghìn ngọn núi, mây mù bao phủ phía trên, mịt mù mơ hồ, loáng thoáng có thể thấy trên mỗi ngọn núi đều treo lụa đỏ.

Đây là thế lực hùng mạnh duy nhất ở Minh Vương Tinh: Minh Vương Tông.

Dưới tiên sơn Minh Vương, người qua người lại không ngớt, vô cùng náo nhiệt, hầu hết là người mà các thế lực lớn từ tinh không tứ phương phái tới.

Sở dĩ hôm nay Minh Vương Tông nhộn nhịp như vậy là vì có chuyện vui, thần tử Minh Vương sắp kết hôn, tân nương là tiên tử Tử Hà của Vân La Tinh, các cổ tinh trong phạm vi mấy triệu dặm đều được mời tới.

Diệp Thành và Chu Ngạo cũng đến, dừng lại dưới tiên sơn.

Chu Ngạo ngẩng đầu nhìn tiên sơn Minh Vương, sau đó dời mắt nhìn sang Diệp Thành: “Người chuyển kiếp là người của Minh Vương Tông?”

“Cũng không loại trừ khả năng là người tới chúc mừng”, Diệp Thành trầm ngâm.

“Không phải là thần tử Minh Vương đó chứ?”

“Đi vào sẽ biết thôi”, Diệp Thành mỉm cười, lập tức bước lên phía trước.

Hai người cùng nhau đi tới trước sơn môn của tiên sơn Minh Vương.

Sự xuất hiện của hai người khiến cho trưởng lão của Minh Vương Tông trước sơn môn không khỏi nhìn lại, quan sát Diệp Thành và Chu Ngạo một lúc, chủ yếu là vì tu vi của hai người quá thấp, thấp đến mức có phần không bình thường.

“Có thiệp mời không?”, trưởng lão của Minh Vương Tông lãnh đạm hỏi, giọng điệu không mặn không nhạt.

“Đương nhiên là có rồi”, Diệp Thành rất tự giác lấy thiệp mời của Thánh tử Thanh Diệu Tinh ra.

“Các ngươi là người của Thanh Diệu Tinh?”

“Trên thiệp mời không phải đã viết rõ rồi sao?”

“Thật nực cười”, trưởng lão Minh Vương Tông chế nhạo, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt: “Đường đường là Thanh Diệu Tinh mà lại phái một cảnh giới Chuẩn Hoàng và cảnh giới Linh Hư đến chúc mừng, các ngươi khinh thường Minh Vương Tông chúng ta à?”

“Nào dám khinh thường chứ! Thánh tử nhà chúng ta sẽ tới sau”, Diệp Thành lập tức nói.

“Vậy còn được, vào đi!”, trưởng lão Minh Vương Tông trầm giọng dặn dò: “Lên trên đó đừng có đi lung tung, khống chế cho tốt đôi tay của mình, đừng sờ mó linh tinh, nếu không các ngươi sẽ biết tay ta”.

“Đã hiểu”, Diệp Thành cất thiệp mời, đi lên thang mây cùng Chu Ngạo, thẳng tiến tiên sơn Minh Vương.

Tiên quang trên tiên sơn Minh Vương rạng rỡ, rượu thơm nồng nàn, từng chiếc bàn đá thanh ngọc được xếp ngay ngắn, những người đến chúc mừng lúc này cũng đang túm năm tụm ba chào hỏi trò chuyện.

Diệp Thành bước lên đi thẳng về một hướng, Chu Ngạo cũng theo sát phía sau.

Không biết đến lúc nào hai người mới dừng lại dưới một cây linh quả, dưới cây linh quả có một thanh niên áo trắng, lúc này hắn ta đang quay lưng về phía họ quan sát cây linh quả, dường như rất tò mò về cây này.

Thanh niên áo trắng phóng khoáng tự nhiên, không tìm ra chút khí tức thô bạo nào từ trên người hắn ta, giống như một người phàm.

Diệp Thành mỉm cười, nụ cười mang theo sự tang thương, như thể đã biết là ai chuyển kiếp.

Nhưng Chu Ngạo thì không biết, vẫn đang quan sát bóng lưng thanh niên áo trắng, thật sự là càng nhìn càng thấy quen.

Có lẽ cảm nhận được phía sau có người, thanh niên áo trắng từ từ quay lại.

Hoa… Hoa Vân?

Chu Ngạo sửng sốt đôi chút, khuôn mặt của thanh niên áo trắng dù đã trăm năm trôi qua nhưng vẫn rất rõ ràng, đó chẳng phải đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông năm xưa, Hoa Vân – hậu duệ của Quảng Long sao?

Chu Ngạo thốt ra một cái tên xa lạ khiến thanh niên áo trắng ngẩn ra: “Đạo hữu… gọi ta sao?”

“Coi… Coi như gọi ngươi đi”, Chu Ngạo mỉm cười làm cho Hoa Vân chuyển kiếp lại choáng váng.

“Đạo hữu, có thể trò chuyện một lát không?”, Diệp Thành nở nụ cười nhưng không tế ra tiên quang mở ký ức ở đây, chủ yếu là bởi nơi này người đông phức tạp, sẽ gây ra rắc rối không cần thiết.

“Chuyện này…”

“Mạc Phong, muội biết là huynh sẽ tới mà”, Hoa Vân chuyển kiếp còn chưa nói xong đã bị một giọng nói cắt ngang, đó là một nữ tử mặc áo tím, dung nhan tuyệt đẹp, tiên hà bao quanh, rất thánh khiết.

“Dao Khê, muội cũng tới rồi à”, Hoa Vân chuyển kiếp cười nhẹ.

“Tới hưởng ké chút vui vẻ”, Dao Khê cười ngọt ngào, tự nhiên nắm lấy tay Hoa Vân kéo hắn ta đi: “Đi xem đại lễ nào, nghe nói Tử Hà của Vân La Tinh đẹp lắm”.

“Này…”, Chu Ngạo vội vàng bước tới nhưng bị Diệp Thành ở phía sau kéo lại.

“Nơi này không phải chỗ giải trừ phong ấn”, Diệp Thành cười khẽ: “Chờ lễ thành thân xong xuôi, tìm một nơi riêng tư giải trừ phong ấn là thích hợp nhất, nếu đã tìm thấy thì hắn cũng không chạy được”.

“Nói thật, ta rất ngạc nhiên”, Chu Ngạo lắc đầu cười.

“Ân oán ở kiếp trước đã hết, chúng ta đều là người Đại Sở”, Diệp Thành cười nói.

“Ta hiểu”, Chu Ngạo lại nở nụ cười, ánh mắt hơi mông lung dường như đang nhớ về chuyện cũ: “Có lẽ ngươi không biết, trên tường thành Nam Sở, người vai kề vai chiến đấu đến chết cuối cùng với ta chính là hắn”.

“Đừng buồn nữa”, Diệp Thành vỗ vai Chu Ngạo: “Đi thôi, lễ thành thân sắp bắt đầu rồi, một đường phong trần mệt mỏi, chúng ta cũng qua đó xin rượu mừng hưởng chút vui vẻ đi”.

“Năm tháng ấy à…”, Chu Ngạo cảm khái rồi cũng đi theo.



Trước đại điện của tiên sơn Minh Vương đã chật ních người, đứng kín hai bên thang mây, tất cả đều đang chờ tân nương tiên tử Tử Hà xuất hiện.

Diệp Thành và Chu Ngạo đi tới, đứng ở một góc trong đám đông.

Diệp Thành ngẩng đầu nhìn về trước đại điện, nơi đó có một thanh niên tóc đỏ mặc y phục tân lang, vóc dáng cường tráng, quanh người có tiên quang rực rỡ, đôi mắt thâm thuý vô biên, điều duy nhất khiến Diệp Thành khó chịu là khoé miệng hắn ta luôn mang ý cười bỡn cợt.

“Người đó khả năng cao chính là thần tử Minh Vương”, Chu Ngạo lên tiếng.

“Cũng giống như thần tử Quỷ Hoàng”, Diệp Thành thở dài: “Không biết hai người họ ai mạnh hơn ai”.

“Haiz!”, khi hai người đang thầm trò chuyện thì mọi người tứ phương lại thở dài: “Đây là người thứ mấy rồi? Chắc tiên tử Tử Hà cũng không thoát khỏi vận xui đâu, đáng tiếc cho một nữ tử xinh đẹp”.

“Đúng đó, thần tử Minh Vương cưới ai người đó đều chết, không quá ba ngày”.

“Chỉ trách công pháp thần tử Minh Vương tu luyện quá tà ác”.

“Thật tiếc cho nha đầu Tử Hà của Vân La Tinh”.

“Không còn cách nào nữa, ai bảo Minh Vương Tông quá mạnh, nếu từ chối thì ngày mai Vân La Tinh sẽ bị san bằng ngay”, rất nhiều lão bối tu sĩ đều than thở: “Hy sinh một người để cứu cả tộc”.

“Lại là thế giới của kẻ mạnh”, Chu Ngạo nghe xong lại giễu cợt.

“Quả nhiên cùng một loại người với thần tử Quỷ Hoàng, ta… hế?”, Diệp Thành còn chưa nói xong bất chợt ngẩng đầu, hai mắt híp thành một đường, nhìn chằm chằm hư thiên: “Không ngờ còn có người chuyển kiếp”.

“Còn có người chuyển kiếp, người của Minh Vương Tông à?”, Chu Ngạo vội hỏi.

“Không chắc chắn”.

“Vậy còn chờ gì nữa, đi xem đi”, Chu Ngạo nhanh chóng kéo Diệp Thành đi.

“Không cần, tới rồi”, Diệp Thành ra hiệu cho Chu Ngạo nhìn hư thiên, nơi đó có hàng nghìn bông hoa rải rác, một chiếc xe ngọc khổng lồ từ trên trời đáp xuống, trên xe là một nữ tử mặc đồ tân nương, dung nhan tuyệt thế, thần thế áp đảo tất cả những nữ tử có mặt.

“Đẹp như tiên nữ”, mọi người từ khắp nơi đều nhìn xe ngọc, ánh mắt tập trung vào tiên tử Tử Hà.

“Đây là người nào chuyển kiếp nhỉ? Sao ta chưa thấy bao giờ”, Diệp Thành nhìn tiên tử Tử Hà, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, bàn tay sau ống tay áo vẫn đang khẽ bấm đốt, hắn khẳng định cô ấy cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở.

“Huân… Huân Nhi”, người Chu Ngạo run lên, hai mắt rưng rưng.

“Huân Nhi?”, Diệp Thành nhìn tiên tử Tử Hà rồi mới nhìn Chu Ngạo, thử hỏi: “Huân Nhi mà huynh nói là Nguyệt Trì Huân à?”

“Bách chuyển thiên hồi, đến chết không quên”, Chu Ngạo bật khóc rưng rức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK