Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1031: Đại quân xuất hiện

Phệ Hồn Vương rất không cam lòng, ông ta đã thông thiên, tự nhận mình không thua kém kẻ khác nhưng lại bị lịch sử đào thải lần nữa.

Giết!

Sau một chiêu lớn bao phủ biển lôi, Phệ Hồn Vương lại tấn công vào biển lôi lần thứ hai, công kích ở khoảng cách gần đương nhiên càng hiệu quả hơn.

Giết!

Quỳ Vũ Cương và U Minh Diêm La Vương bên ngoài biển lôi cũng hành động, lần lượt xông vào biển lôi, bọn họ đã vô duyên với cảnh giới Thiên, vậy cũng không thể phá vỡ sự cân bằng này.

Ù! Ù! Ù!

Phệ Hồn Vương, Ma Vương và U Minh Diêm La Vương lại vào biển lôi lần nữa, biển lôi thoáng chốc mở rộng ba lần, ba nhóm cửu Hoàng nữa lại xuất hiện.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Lần này thật sự sinh động, tám vị vua, chín vị Hoàng lại có một trận hỗn chiến lớn nữa.

Khốn kiếp!

Tiếng gầm thét rung chuyển đất trời vang lên trong biển lôi, Quỷ Vương, Yêu Vương, Vu Chú Vương, Huyết Vương đều hung dữ, chỉ cần cho bọn họ mười mấy giây là bọn họ có thể dẫn ra thiên kiếp cảnh giới Thiên như ý muốn.

Nhưng phía Quỳ Vũ Cương sao có thể cho bọn họ thời gian này!

Đúng là một đám súc sinh!

Nhìn cảnh tượng tráng lệ lúc này, Diệp Thành đang trốn bên bờ biển lôi không khỏi cảm thán, bọn họ đều là kẻ điên, đương nhiên hắn sẽ không chạy tới góp vui.

Ù! Ù!

Chẳng mấy chốc, hư thiên bốn phương tám hương bắt đầu rung lên.

Giết!

Một giọng nói lạnh như băng phát ra từ hư thiên, đất trời bùng nổ, một nhóm người như thuỷ triều xuất hiện, ai cũng mặc chiến giáp cổ, ai cũng sát khí ngút trời.

Quân đội tu sĩ của Ma Vương!

Thấy vậy, tất cả mọi người của liên quân tứ phía đồng loạt siết chặt binh khí.

Giết!

Sau đó hư thiên ở nơi khác cũng nứt ra, người còn chưa xuất hiện đã thấy mùi máu tanh nồng nặc, đoàn người đông nườm nượp ập tới, quân đội tu sĩ của Huyết Vương cũng xông đến.

Giết!

Lại một tiếng hừ lạnh vang lên, sau đó là tiếng rồng gầm uy nghiêm, vô số tiếng giao long gầm thét, số lượng đông đảo khiến người ta tê dại da đầu, đó là quân đội tu sĩ của Yêu Vương.

Tiếp nữa, hư thiên ở các phương khác đều nứt ra, đại quân tu sĩ của Quỷ Vương, U Minh Diêm La Vương, Vu Chú Vương xông tới, ngay cả kẻ mạnh của Sát Thủ Thần Triều cũng hiện thân, ai cũng sắc bén như kiếm, sát khí ngút ngàn.

Thấy cảnh tượng hào hùng này, liên quân tứ phương đều khí huyết sôi trào, phòng ngừa đại quân của tám vị vua đánh lén.

Chỉ là họ nghĩ nhiều rồi.

Đại quân tu sĩ của tám vị vua xuất hiện lúc này đương nhiên là để đảm bảo vua nhà mình an toàn rút lui, nhất là Yêu Vương, Huyết Vương, Quỷ Vương, Vu Chú Vương và Thần Vương, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể dẫn ra thiên kiếp của cảnh giới Thiên, độ kiếp xong bọn họ sẽ rơi vào trạng thái yếu ớt, điều đại quân tu sĩ cần làm chính là bảo vệ sự an toàn cho vua nhà mình.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Lập tức, quân đội tu sĩ của tám vị vua bắt đầu khai chiến xung quanh biển lôi khổng lồ, hơn nữa còn là đại hỗn chiến kinh thế.

Hay rồi, lần này còn hay hơn lần trước.

Tăng cường kết giới bảo vệ!

Hằng Nhạc Chân Nhân lập tức hạ lệnh để đề phòng liên quân tứ phương bị ảnh hưởng, họ muốn rời khỏi nơi thị phi này nhưng Diệp Thành vẫn đang ở trong biển lôi, hắn cần liên quân tứ phương làm hậu thuẫn.

Ngay lập tức, kết giới hộ sơn do liên quân tứ phương tạo ra một lần nữa được tăng cường chín lớp, vô cùng kiên cố.

Ai có thể ngờ rằng quyết chiến với Chính Dương Tông lại xảy ra nhiều biến cố như vậy.

Đầu tiên là Pháp Luân Vương, sau đó là đại quân Âm Minh, tiếp nữa là cửu Hoàng đạo tắc và tám vị vua cái thế, nếu không phải liên quân tứ phương chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng thì có lẽ tình hình ở đây đã vượt ngoài tầm kiểm soát từ lâu.

Người có vẻ mặt đặc sắc nhất hiện trường chính là Diệp Thành.

Dù hắn là nhân vật chính nhưng cũng không thể ngờ được sẽ có nhiều bất ngờ thế này, không ngờ thiên kiếp của mình có thể dẫn tới hậu duệ của bảy vị Hoàng đế và đại quân của tám vị vua.

A!

Khi Diệp Thành đang cảm thán thì trong biển lôi vang lên tiếng hét thảm, thân thể Quỷ Vương rách ra, một cánh tay bị chém mất, suýt thì bị một chưởng của Ma Vương đánh chết.

Mà ông ta bị thương nặng nên cũng mất cơ hội tiến giới.

Sau ông ta, Yêu Vương, Huyết Vương và Vu Chú Vương cũng lần lượt bị thương nặng, cuối cùng bọn họ cũng không tranh được hơn mười giây ấy, mất đi cơ hội đã chờ cả mấy chục nghìn năm, lại một lần nữa lỡ mất dịp tốt.

Phụt!

Cuối cùng Thần Vương Thần Huyền Phong cũng bị đánh bại, với sức chiến đấu của ông ta cũng không thể chống lại sự tấn công khi bảy vị vua liên thủ, mất đi cơ hội tiến giới.
Chương 1032: Thiên kiếp kết thúc

Giết!

Đã mất đi cơ hội tiến giới, bát Vương cái thế vô cùng phẫn nộ, người nào người nấy cố gắng ngưng tụ ngoại đạo pháp tướng sau đó lại lần nữa khơi dậy cuộc hỗn chiến kinh thiên động địa trong biển thiên lôi.

Bọn họ thực sự phẫn nộ, phẫn nộ vì chỉ còn thiếu một bước nữa là thành công, trận mai phục dày công bố trí cuối cùng lại chẳng thu về được gì.

Bọn họ không cam lòng, không cam lòng với những bất công của thượng đế, không cam lòng với sự an bài của vận mệnh, việc bỏ lỡ cơ hội trong tình cảnh này khiến bọn họ phải bỏ đi sự cao ngạo của một vị Vương mà cảm thấy tiếc nuối tột cùng.

Giết!

Bát Vương điên cuồng, vì để trút bỏ những uất ức và không cam lòng mà đều cùng nhau công phạt.

Bọn họ thậm chí không biết đối thủ của mình là ai, có người điên cuồng thi triển những đòn thần thông cái thế muốn tiêu diệt tất cả những người ở đây, bọn họ muốn một lần nữa phá giải càn khôn trong số mệnh.

Giết!

Bát vương hỗn chiến trong biển thiên lôi, đại quân của họ cũng đánh tới mức kinh thiên động địa bên ngoài biển thiên lôi, cả bầu trời và mặt đất đều rung chuyển.

Lúc này, mạng người như cỏ rác, trận đại chiến của bát Vương hết sức tàn khốc, đại quân của bọn họ cũng trong trạng thái không chết không nghỉ, liên tiếp có người phun máu vào hư không, cũng liên tiếp có người ngã nhào giữa hư không, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, khiến cho vùng đất này nhuốm thêm lớp màu đỏ tươi.

Thế nhưng khi bát Vương và đại quân của bát Vương đánh hăng nhất thì cả thiên địa chợt rung chuyển.

Tiếp đó, biển thiên lôi vang dội từng âm thanh, cửu Hoàng lần lượt hoá thành hư vô, biển thiên lôi che trời lấp đất cũng nhanh chóng hoá thành mây khói bằng tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy.

Kết thúc rồi sao?

Thấy biển thiên lôi tan đi, liên quân tứ phương chợt trố mắt nhìn.

Còn bát Vương và đại quân của bát Vương vẫn đang hỗn chiến cũng vì cửu Hoàng đạo tắc và thiên lôi tan đi mà dừng tay, đặc biệt là bát hoang, người nào người nấy tay nắm chặt, trong đôi mắt rõ vẻ bất cam và phẫn nộ.

Kết…kết thúc rồi!

Trên hư không, Diệp Thành lảo đảo, mái tóc bạc trắng tung bay, khuôn mặt mỏi mệt.

Rất nhanh sau đó, những đám mây dày và nặng dần dần bay đi, mãi tới khi ánh nắng đầu tiên chiếu xuống thì mặt đất mới sáng sủa hơn, để lộ ra khoảng trời đất màu đỏ như máu và thế giới tang thương.

Roẹt! Roẹt! Roẹt!

Không lâu sau đó, liên quân tứ phương tiến lên bảo vệ Diệp Thành ở giữa tránh bị bát Vương đột nhiên ra tay tung đòn công kích.

Đi!

Ma Vương Quỳ Vũ Cương lập tức quay người dẫn đầu đại quân Ma Vực rời khỏi vùng đất này.

Sau ông ta, cơ thể Thần Vương Thần Huyền Phong cũng dần biến thành hư ảo, sát thủ của Sát Thủ Thần Triều cũng lảo đảo lui đi ngay sau Thần Vương.

Tiếp đó là U Minh Diêm La Vương, bọn họ rời đi bằng cách dị thường nhất. Đại quân địa phủ bao gồm cả U Minh Diêm La Vương hoá thành hư vô giữa đất trời.

Hừ!

Sau Địa Phủ, Yêu Vương, Huyết Vương, Quỷ Vương, Phệ Hồn Vương, Vu Chú Vương cũng lần lượt lùi về sau, vả lại mặt mày ai nấy đều vô cùng khó coi đến mức khiến người ta nhìn mà thấy sợ hãi, thậm chí có thể nói là tôi độc.

Hừ!

Thấy Bát Vương lần lượt rời đi, Diệp Thành được bảo vệ ở giữa mới thở phào một hơi, kể cả hiện giờ hắn ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì vẫn rất kiêng dè với bát Vương.

“Rồi có ngày ta sẽ đích thân tìm ngươi”, Chu Thiên Dật cười tôi độc sau đó quay người vào hư không.

“Không … không cần đến sớm vậy đâu”, Diệp Thành ho hắng, Chu Thiên Dật tìm hắn chẳng phải là muốn hắn đi cùng ông ta tới Thập Vạn Đại Sơn sao? Đó không phải là một nơi hay ho gì cho cam, không cẩn thận thì có thể vào mà không thể ra.

“Hôm khác nếu có thời gian ta hi vọng có thể chiến với ngươi”, Tiêu Thần bước lên trước nhìn Diệp Thành, không hổ là con trai của Chiến Vương, trông phong thái rõ bậc anh hùng hào kiệt, người này không hề có ý thù địch với Diệp Thành mà là thật lòng muốn chiến đấu một trận vì trong mắt hắn ta Diệp Thành có tư cách là đối thủ của hắn.

“Được…được thôi”, Diệp Thành xoa xoa mũi, Tiêu Thần ở trước mặt mặc dù trông trạc tuổi với hắn nhưng hắn ta lại là người của hàng chục nghìn năm trước, nghe lời thách đấu này, Diệp Thành chợt cảm thấy có phần kì lạ.

Sau khi Tiêu Thần rời đi, Long Đằng bước tới, cứ thế giơ tay ra đòi một món đồ, “trọng kiếm của phụ hoàng ta, trả lại đây”.

Nghe vậy, Diệp Thành sững người, “kiếm…kiếm gì cơ?”

“Thiên Khuyết”.

“Thiên Khuyết là kiếm của Thái Vương sao?”, vẻ mặt Diệp Thành hết sức thú vị, đây là điều mà hắn không thể ngờ nổi.

“Thế ngươi nghĩ sao?”

“Thật là trùng hợp”, Diệp Thành xót xa rút ra thanh kiếm Thiên Khuyết, thanh kiếm này là một bảo bối tốt, dùng thần thiết để đúc thành, uy lực không mạnh nhưng độ rắn chắc và khả năng phòng ngự thì không hề tầm thường.

“Ta cảm thấy không nỡ”, Diệp Thành tròn mắt nhìn Long Đằng.

“Để ta tự lấy”, đường đường là con trai Thái Vương cứ thế ra tay cướp lại khiến Diệp Thành không kịp phản ứng, đợi tới khi hắn định thần lại được thì Long Đằng đã vác kiếm Thiên Khuyết mà biến mất rồi.

“Xót quá”, Diệp Thành vỗ ngực cảm thấy xót xa.

“Tiểu hữu, đừng quên ước định của chúng ta”, phía này, Thiên Thương Nguyệt khẽ cười rồi quay người biến mất.

“Ta nhớ, ta nhớ chứ”, Diệp Thành bất giác gãi đầu.
Chương 1033: Kết cục của Thành Côn

“Rồi có ngày ta sẽ tới tìm ngươi”, Đại Sở Hoàng Yên ở cách xa đó nhìn Diệp Thành rồi cũng biến mất trong tấm mắt, thần thái của một nữ nhân như cô thực sự hiếm có trong thiên hạ.

“Già rồi, già rồi”, Đế Phạn cũng quay người đi, bước đi run rẩy, bóng hình có phần lom khom.

Nhìn Đế Phạn, Diệp Thành thở dài rồi hướng ánh mắt sang người cuối cùng, Nam Minh Ngọc Thu.

Cô vẫn đứng giữa hư không, thần thái lúc đờ đẫn lúc nhanh nhẹn rất dị thường. Diệp Thành dùng Tiên Luân Nhãn nhìn thấu được chút huyền cơ. Đúng như Chu Thiên Dật nói, Nam Minh Ngọc Thu quả thực thiếu đi phần hồn, và phần hồn đó nhất định còn ở trong Thập Vạn Đại Sơn.

“Rồi có ngày ta sẽ tới tìm ngươi”, cuối cùng, Nam Minh Ngọc Thu cũng lên tiếng sau đó quay người bước vào hư không, mặc dù giọng nói của cô rất dễ nghe nhưng lại khô khan không mang theo chút tình cảm con người.

“Cô có thể không cần đến”, Diệp Thành ho hắng, không lâu nữa bọn họ sẽ lại tới đây tụ họp cùng Diệp Thành tới Thập Vạn Đại Sơn tìm tông tích của các vị Hoàng trong sử sách.

Xuống đi!

Hằng Nhạc Chân Nhân vỗ vai Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, sắc mặt với ý cười cũng biến mất như thể hắn biết được ý tứ trong lời nói của Hằng Nhạc Chân Nhân.

Chính Dương Tông bị diệt rồi, Pháp Luân Vương chết rồi, đại quân Âm Minh bị phá, bát Vương rút lui, hậu duệ của các vị Hoàng cũng đã rời đi nhưng sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó.

Không lâu sau đó, Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân, Đan Thành, các lão bối của các thế gia đã tụ họp lại bên trong đại điện bị tàn phá của Chính Dương Tông, đến cả Cơ Tuyết Băng, Dạng Chấn cùng rất nhiều trưởng lão quy phục của Chính Dương Tông cũng có mặt.

Còn bên dưới đại điện chính là những bóng hình bị tiên thừng trói lại và bị cấm cố ở đó, nếu nhìn kĩ thì đó chẳng phải là Thành Côn và Ân Trụ sao?

“Còn lời di ngôn gì không?”, Diệp Thành tay cầm sát kiếm đứng đó, ánh mắt lạnh lùng không ưu sầu cũng không mừng vui.

Người bị trói trước mặt hắn vào đúng một năm trước chính là sư bá, sư tổ của hắn nhưng hiện giờ lại trở thành kẻ bị giam giữ dưới tay hắn. Cảnh tượng này không khỏi khiến người ta thở dài, cảm khái về sự vô thường của thế sự.

“Ngưu Thập Tam là do ngươi giết?”, Thành Côn lên tiếng, mái tóc buông xoã, khuôn mặt không còn tôi độc mà bình tĩnh đến mức khiến người ta phải sợ hãi, ông ta dù đối mặt với cái chết cũng không tỏ ra sợ hãi, lúc này ông ta vẫn giữ cho mình cái uy nghiêm của một người làm chưởng giáo.

“Là ta”, Diệp Thành lên tiếng với giọng lãnh đạm.

“Trong cuộc so tài tam tông ngươi giở trò phải không?”

“Là ta”.

“Hai đại quân của Chính Dương Tông ta cũng do ngươi diệt?”

“Là ta”.

Cả hai một người hỏi một người đáp, từ đầu tới cuối giọng nói cả hai đều hết sức lãnh đạm khiến người ngoài nhìn vào không thể nghĩ đó là cuộc trò chuyện của hai kẻ là thù địch với nhau mà giống như hai cố hữu.

Không biết từ bao giờ, bầu không khí im ắng trong đại điện mới bị phá vỡ bởi tiếng bật cười của Thành Côn, có một số việc ông ta rõ ràng biết là Diệp Thành làm nhưng vẫn tự lừa mình lừa người, muốn nghe thấy lời thừa nhận do chính Diệp Thành nói ra.

Hôm nay ông ta đã có được đáp án nhưng lại cảm thấy mình thật nực cười.

Nam Sở, Cương Vực rộng lớn thế nào, Chính Dương Tông hùng hậu thế nào, ấy vậy mà chỉ trong vòng một năm trời lại bị một tên đệ tử chẳng là gì khuấy đảo, cả Nam Sở, nhất điện tam tông đều trong lòng bàn tay hắn, đây là khí phách, thủ đoạn và lòng dạ của một vị Hoàng nên có khi còn trẻ.

Mặc dù vậy nhưng Thành Côn vẫn cười hết sức thản nhiên để che đậy sự sai lầm của mình, ông ta vẫn cố gắng giữ lại cho mình chút cao ngạo cuối cùng.

Ông ta biết mình sai, sai một cách khó tin nhưng sự cao ngạo của một kẻ mạnh không cho phép ông ta thừa nhận, cũng không cho phép ông ta thể hiện bất cứ sự hối hận nào. Ông ta là chủ của một tông, từng là người nắm quyền lực mạnh nhất ở Nam Sở, ông ta có thể chết nhưng nhất định phải giữ thể diện cho tới khi chết.

“Thắng làm vua thua làm giặc, chết là chết”, so với Thành Côn mà nói thì Ân Trụ và những lão tổ của Chính Dương Tông lại bật cười tôi độc hơn, mặc dù bị phong ấn nhưng mái tóc của họ đang nhanh chóng bạc đi, đây chính là đang hoá đạo.

Có điều bên trong đại điện không một ai ngăn cản, bọn họ đã thua rồi, tự kết liễu có lẽ là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.

Chỉ trong mươi giây mà thôi, hàng trăm bóng hình bị phong ấn đều hoá thành tàn tro bay đi theo gió.

Bọn họ đều là những nhân vật dứng đầu của Chính Dương Tông, là những kẻ mạnh có thể khiến trời rung đất chuyển nhưng trước khi chết lại thẳng thắn như vậy thì có lẽ khi bước đi trên con đường này bọn họ đã nhìn thấu điểm này rồi.

Lúc này, bên trong đại điện chỉ còn lại một mình Thành Côn đứng đó, cơ thể ông ta đứng thẳng giống như bia đá, có lẽ theo ông ta thấy thì phần lưng của mình chưa bao giờ thẳng tới mức này.

Vút!

Diệp Thành giơ tay định chém nhát kiếm tới trước mặt Thành Côn, “lên đường bình an”.

Thành Côn nói một câu rồi từ từ rút sát kiếm trước mặt lên, ông ta chậm rãi quay người đi ra khỏi đại điện, thân hình rất thẳng, bước đi vững vàng, mãi tóc tung bay nhưng bóng lưng lại run rẩy.

Không biết từ bao giờ ông ta mới dừng lại đứng ở nơi rất cao nhìn xuống Chính Dương Tông hoang tàn bên dưới, ông ta từng là kẻ thống trị nơi này, mỗi một điện một núi, mỗi nhành cây ngọn cỏ nơi đây đều hết đỗi quen thuộc với ông ta.

Lúc này, ánh mắt ông ta trở nên hoang hoải, vào thời khắc sinh tử ông ta như nghĩ tới một số chuyện năm xưa, năm xưa ông ta cũng là một thiếu niên ngông cuồng với lòng mong muốn trở thành kẻ mạnh và ước mong gây dựng cơ đồ, ông ta được tôi luyện bởi những niềm vui, sự bi thương, sự bất cam hối tiếc đan xen nhau.

Ông ta chợt bật cười nhưng lại là nụ cười thê lương, cơ thể đứng thẳng nhưng rồi dần trở nên khom hơn, bóng lưng run rẩy.

Vút!

Sau tiếng kiếm vang lên, cơ thể Thành Côn cũng hoá thành tàn tro.

Haiz!

Nhìn cảnh chưởng giáo một tông cứ thế bỏ mạng, các đệ tử và trưởng lão của Chính Dương Tông bất giác thở dài.

Đây là chiến tranh, thắng làm vua thua làm giặc, mặc dù tàn khốc nhưng đó lại là hiện thực.

Tam tông thống nhất rồi!
Chương 1034: Thuận thì sống, phản thì chết

Tam tông thống nhất rồi!

Sau khi Thành Côn tự kết liễu, rất nhiều người bên trong đại điện đều lên tiếng.

Đặc biệt là người của tam tông đều vô cùng cảm khái, từ khi Đại Sở Huyền Tông phân chia đến giờ cũng đã vài nghìn năm, tam tông chinh chiến không ngừng nghỉ, biết bao anh kiệt chết trong chiến tranh, vùng đất này lại chôn vùi không biết bao nhiêu anh hùng.

Hiện giờ, tam tông trải qua hàng nghìn năm mới lại thống nhất khiến người ta vẫn cảm thấy khó tin.

Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy thiên địa nhuốm máu phía Diệp Thành sau khi dành được chiến thắng lại không mấy vui mừng.

Vì sau khi trải qua chiến tranh thì không một ai là bên chiến thắng thực thụ.

Lúc này, trong đại điện, bên ngoài đại điện, thậm chí là cả thiên địa đều chìm vào bầu không khí yên ắng.

“Tiếp sao đó thì sao?”, Chung Giang là người đầu tiên tỉnh táo lại, ông ta hít vào một hơi thật sâu nhìn sang Diệp Thành: “Tiến quân tới Bắc Sở sao?”

Không chỉ mình ông ta mà các vị lão bối bên trong đại điện cho dù là phía Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân hay lão tổ của các thế gia thì ánh mắt đều nhìn vào Diệp Thành.

“Mặc dù tam tông đã thống nhất nhưng Nam Sở vẫn chưa thống nhất”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “trận chiến này phải đánh tới cuối cùng”.

“Ngươi cứ nói ra cách của mình làm thế nào đi?”, Cổ Tam Thông vặn cổ.

“Thuận thì sống, phản thì chết”, Diệp Thành lên tiếng nói ra sáu từ rất đơn giản.

Những người bên trong đại điện lần lượt cau mày, ánh mắt nhìn Diệp Thành chợt mang theo ý tứ sâu xa.

Có lẽ sau khi trải qua quá nhiều lần chiến tranh khiến những thanh niên vốn dĩ nên hăm hở thì dần trở nên lãnh đạm, chính sách của hắn tàn khốc, dùng thủ đoạn tàn khốc để thống nhất Nam Sở, dùng chiến tranh máu lạnh để kết thúc sự hỗn loạn của Nam Sở.

Mặc dù làm như vậy không nhân đạo nhưng lại không ai dám trái lại.

Không phải bọn họ không dám làm trái mệnh lệnh của Diệp Thành mà dưới thiên hạ hỗn loạn nhưu vậy, thực sự cần một trận chiến phải trả bằng máu để rửa đường, từ cổ tới nay, đằng sau vương triều thịnh thế nào cũng phải đánh đổi bằng núi thây biển máu, đâu có vương triều nào không phải đánh đổi bằng máu và xương.

Khi tất cả mọi người đang trầm ngâm thì từng ánh sáng bay ra khỏi đại điện, phần hư không cố định của Chính Dương Tông hoá thành địa đồ khổng lồ.

Đó là Cửu Châu Thần Đồ, cũng chính là Cửu Châu Huyền Thiên Đồ, nó vẫn giữ khí thế hào hùng như xưa, uy lực mạnh mẽ khiến người ta khó có thể thở nổi, bên trên khắc hoạ những phù văn đan xen nhau tạo ra thế giới rộng lớn, đó chính là Nam Sở.

Thấy vậy, tất cả mọi người đều hít vào một hơi thật sâu, vì trận chiến cuối cùng để Nam Sở thống nhất đã thành công thật rồi.

“Với xuất phát điểm là Chính Dương Tông, mở rộng về phía đông tới Viêm Hoàng, Thanh Vân, mở rộng về phía tây tới Hằng Nhạc, mở rộng về phía nam tới Đông Phương, Tây Môn, Nam Cung, Bắc Thần, năm đại thế gia Âu Dương, mở rộng về phía bắc tới Đanh Thành, nhà Thượng Quan, nhà họ Tư Đồ, nhà họ Hùng, Hắc Long Đảo, Bàn Long Hải Vực tạo thành Nam Sở”, lời nói của Diệp Thành dứt khoát khí thế và mang theo uy nghiêm của một vị Hoàng, cũng mang theo sự lạnh lùng của một vị Vương vang vọng khắp đất trời.

Tuân mệnh!

Sau tiếng hô đồng thanh, Viêm Hoàng, Thanh Vân do Chung Giang cầm quân, Hằng Nhạc, Chính Dương cho Hằng Nhạc Chân Nhân cầm quân, năm thế gia do Nam Cung Chính cầm quân, phía Đan Thành cho Đan Thần cầm quân tiến về bốn phương đông, tây, nam, bắc.

Nếu nhìn từ hư không thì liên quân tứ phương giống như vùng biển màu đen, lúc này đang phân thành bốn dòng sông khổng lồ trỗi lên từng cơn sóng cả.

Phía này, Diệp Thành đã đeo lên lớp mặt nạ Quỷ Minh.

Diệp Thành!

Bên cạnh hắn, Sở Linh giơ tay ra kéo tay Diệp Thành vì cô biết lần này Diệp Thành đi không biết sẽ phải giết bao nhiêu người.

“Trận chiến cuối cùng rồi”, Diệp Thành nghiêng đầu mỉm cười, giọng nói ôn hoà, hắn bước vào hư không, thân khoác hỗn thiên chiến giáp, trông giống như một vị chiến thần sắp chinh phạt thiên hạ.

Rầm! Đoàng! Rầm!

Đột nhiên vùng đất này lại như có thiên kiếp kéo đến, sấm sét đùng đoàng kinh động khắp tứ phương của Nam Sở.

“Định…định làm gì đây?”, những tản tu ở phía xa nhìn thấy cảnh đội quân tu sĩ lớn mạnh đó thì mặt mày đều thay đổi, trước đại quân tu sĩ, bọn họ giống như hạt cát.

Thuận thì sống, phản thì chết!

Không lâu sau đó, giọng nói này vang vọng khắp tứ phương, âm thanh dùng thần thông truyền âm phát đi, cứ thế lan truyền khắp Nam Sở.

Thuận thì sống, phản thì chết!

Rất nhiều người sau khi nghe thấy sáu từ này thì toàn thân chợt rùng mình, lúc này bọn họ mới biết đại quân tu sĩ như biển cả kia rốt cục muốn làm gì.

“Các vị đạo hữu, các vị muốn ức hiếp người khác bằng số đông thế này sao?”, rất nhanh sau đó, đại quân một phương bị một cổ thành hùng vĩ chắn đường, bên trên cổ thành có một lão già tóc bạc đang nhìn ra ngoài thành bằng ánh mắt phẫn nộ.

“Thuận thì sống, phản thì chết”, Diệp Thành chậm rãi ước ra, giọng điệu kiên định vang vọng khắp đất trời.

“Các người ức hiếp người quá đáng”, lão già tóc bạc phẫn nộ.

“Giết”, lúc này, Diệp Thành không thêm lời thừa thãi, hắn lập tức giơ sát kiếm lên chỉ vào cổ thành.

Rầm!

Đột nhiên, hư không rung chuyển, đại quân tu sĩ như thuỷ triều lần lượt xông vào cổ thành, kết giới hộ sơn của cổ thành không trụ nổi một giây, cứ thế bị phá bỏ.
Chương 1035: Thủ đoạn tàn khốc

Trận đại chiến này vô cùng khốc liệt, đợi tới khi đại quân tu sĩ sát phạt qua thì cổ thành đã nhuốm đỏ máu, thi thể la liệt khắp mặt đất, máu chảy thành sông, trông không khác gì chốn địa ngục khiến người ta phải rùng mình.

“Ngươi sẽ gặp báo ứng”, Diệp Thành toàn thân đẫm máu lên tiếng, hắn bình tĩnh đến mức khiến người ta phải rợn người.

Phụt!

Ngay lập tức, phần đầu của lão già tóc xám bị trảm, nhưng không phải do Diệp Thành trảm mà là bị Cơ Tuyết Băng trảm, cô cũng đeo mặt nạ, toàn thân đẫm máu giống như một nữ ma đầu giết người không chớp mắt.

Diệp Thành không nói gì, kiếm Xích Tiêu nhuốm máu lại lần nữa sát phạt về hướng khác.

Phía sau hắn ta, Cơ Tuyết Băng tay cầm sát kiếm bước liền theo sau.

Có lẽ ngay giây phút cô đeo lớp mặt nạ lên thì đã chuẩn bị sẵn sàng hứng chịu lời nguyền rủa của vạn cổ rồi, cho nên trận chiến này cô là người giết rất nhiều người vô tội, vì cô hiểu rằng muốn thiên hạ thái bình, thế đạo hết hỗn loạn thì cái cần không gì khác là những nhát kiếm nhuốm máu.

Đại quân sát phạt qua, không một ai sống sót.

Không biết mất bao lâu, từ hư không phía xa mới có người ló đầu ra ngoài nhìn cảnh tượng đẫm máu đó, người nào người nấy mặt mày tái nhợt.

“Đúng…đúng là tàn bạo, Diệp Thành điên rồi sao?”, khi nói câu này, giọng điệu của những người này đều run rẩy.

“Thuận thì sống, phản thì chết, xem ra không phải nói chơi, hắn muốn dùng thủ đoạn tàn khóc để thống nhất Nam Sở”.

“Ta phải quay về sớm một chút, tránh gia tộc cũng bước theo vết xe đổ”.

“Điện chủ, phân điện của Thị Huyết Điện của chúng ta ở Nam Sở cũng bị huỷ rồi”.

“Cái gì?”, điện chủ Thị Huyết Điện Thị huyết Diêm La đứng bật dậy, ông ta vô cung phẫn nộ, bầu không khí bên trong đại điện của Thị Huyết Điện như ngưng đọng, đến cả không khí cũng hoá cặn băng.

“Diệp…Diệp Thành điên rồi”, người kia run rẩy, “hiện giờ khắp nơi của Nam Sở đều là núi thây biển máu”.

“Đúng là đã đánh giá hắn thấp rồi”, Thị Huyết Diêm La nắm chặt tay vang lên những âm thanh rắc rắc, ông ta hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hạ lệnh xuất quân.

Mặc dù phẫn nộ nhưng đầu óc ông ta vẫn rất tỉnh táo, ông ta biết rõ thế lực trong tay Diệp Thành mạnh tới mức nào, lúc này nếu như phái đại quân tu sĩ chinh phạt xuống phía Nam thì nhất định sẽ bị đánh tan đàn xẻ nghé.

Rất nhanh sau đó, Bắc Sở như bùng nổ, vì lần này động tĩnh của Diệp Thành quá lớn, thủ đoạn của hắn khiến người ra phải sợ hãi.

Lúc này không chỉ Thị Huyết Điện mà các thế lực khác ở Bắc Sở cũng đều đang quan sát, đến cả Thị Huyết Điện mạnh như vậy mà cũng không dám xuống phía Nam thì bọn họ có đi cũng sẽ bị tiêu diệt.

“Điên rồi, tên tiểu tử đó điên rồi”, bên trong một tửu lâu của Bắc Sở, phía Vi Văn Trác sau khi nghe được tin này thì chợt tặc lưỡi.

“Không quy thuận thì chết, có cần đến mức vậy không?”

“Hành động của hắn khiến ta cảm thấy có phần lạ lẫm”, Trần Vinh Vân trước nay vẫn ưa vuốt tóc cũng không dám vuốt tóc nữa, “nếu có ngày hắn tiến quân vào Bắc Sở mà chúng ta không quy thuận thì có phải là sẽ bị diệt cả tộc không?”

Lời này vừa thốt ra, xung quanh chợt chìm vào im ắng, thủ đoạn và cách làm của Diệp Thành khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.

“Công chúa, chúng ta…”, ở Đại Sở Hoàng Tộc, Thái Ất Chân Nhân nhìn Đại Sở Hoàng Yên vừa quay về thì lấp lửng không nói nên lời.

“Ông muốn nói gì?”, Đại Sở Hoàng Yên lên tiếng lãnh đạm, “năm xưa ông cũng là lão tướng đi theo phụ hoàng của ta, ông rõ hơn ai hết thiên hạ của phụ hoàng làm thế nào mà có, giang sơn đã thống nhất thì cần tế tôn bằng máu”

“Ta rất cảm khái, Diệp Thành mà ta biết không phải thế này”, Thái Âm Chân Thể lắc đầu cười, nói.

“Hắn bước đi trên con đường của những vị Hoàng, con đường này được định sẵn ngoài việc được hưởng vinh hoa ra thì phải mang theo tiếng xấu ngàn đời”, Đại Sở Hoàng Yên khẽ giọng lên tiếng, chớp mắt đã biến mất.

“Như vậy mới có phong thái của một bậc quân vương”, phía biên giới của Nam Sở và Bắc Sở, Quỳ Vũ Cương đứng trên một đỉnh núi, nhìn lửa chiến phía Nam Sở, trong ánh mắt còn hiện lên ma quang sắc bén.

“Vương, có lẽ chúng ta có thể liên hợp phía yêu vương sát phạt quay về Nam Sở”, phía sau, một tên ma tướng của Ma Vực lên tiếng: “Tốc độ trưởng thành của Diệp Thành quá nhanh, rồi sẽ có ngày hắn nhất định là đại địch của Ma Vực”.

“Ngươi thực sự cho rằng chỉ có một mình chúng ta nhòm ngó Nam Sở sao?”, Quỳ Vũ Cương lên tiếng, “chúng ta nhòm ngó Nam Sở thì những người khác cũng vậy, Sát Thủ Thần Triều bị Đại Sở Hoàng Tộc kiểm soát, Địa Phủ bị Quảng Hàn Cung kiểm soát, Yêu Tộc bị Thiên Phủ Thần Triều kiểm soát, Vu Chú Tộc bị Thánh Điện kiểm soát, Phệ Hồn Tộc bị thiên Long Thánh Tông kiểm soát, Pháp Luân Vương hiện giờ đã chết, chỉ dựa vào Ma Vực và Huyết tộc mà đấu được với bọn chúng sao?”

“Là…là mạt tướng ngu muội rồi”.

“Huyền Chấn, đang nghĩ gì vậy?”, trên một đỉnh núi của Hạo Thiên Thế Gia, Hoa Tư tĩnh lặng nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn đứng trên đỉnh núi.

“Không có gì”, Hạo Thiên Huyền Chấn đưa mắt nhìn Nam Sở, vẻ mặt ông ta có phần khó có thể nhẫn nhịn, là một phụ thân, ông ta hiểu được suy nghĩ của Diệp Thành, là phụ thân, ông ta hi vọng con của mình nhận được vinh quang chứ không phải tiếng xấu muôn đời, ông ta cam tâm thay Diệp Thành nhận những thứ xấu xa đó.

“Ta đã đánh giá hắn thấp rồi”, trong đại điện của Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm nhìn vào khung cảnh đẫm máu trong màn nước, bà ta chợt lên tiếng, trong ánh mắt tuyệt đẹp còn mang theo ánh nhìn đầy ý tứ.

“Không thể phủ nhận thủ đoạn của hắn có phần tàn khốc”, ở bên, Phục Nhai hít vào một hơi thật sâu.

“Đây chính là quy luật sinh tồn tàn khốc”, Đông Hoàng Thái Tâm lãnh đạm, “làm gì có Đại Sở Cửu Hoàng nào không phải trải qua những cảnh thế này, thủ đoạn dùng máu này mặc dù không nhân đạo nhưng lại hiệu quả, vương triều thịnh thế cần tẩy rửa bằng máu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK