Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1731: Không phục

Đây...

Những người có mặt ở đây đều nhìn hư thiên bằng ánh mắt khó tin.

Bị đánh rồi sao?

Đó là thần tử Đại La đấy!

Sau một hồi thẫn thờ, bên dưới chợt xôn xao, tiếng kinh ngạc tạo thành làn sóng.

Không...không thể nào!

Cả đám người ngưỡng mộ thần tử Đại La lúc này vô thức che miệng, không thể nào chấp nhận được cảnh tượng thần tử Đại La bị một chiêu đánh bại, trong lòng bọn họ, thần tử là vô địch.

Sao có thể?

Trên vị trí ngồi, ba vị Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông cũng đứng dậy, vẻ mặt không sao tin nổi.

Cả ba người quá hiểu sức chiến đấu của thần tử Đại La, cũng biết rõ chiến tích của hắn, từ trước đến giờ hắn luôn đứng đầu, khi đối đầu cùng cấp cũng chưa bao giờ biết thất bại là gì, thế nhưng trong tay một tên cảnh giới Hoàng, hắn còn không trụ nổi dù chỉ là một chiêu, sao bọn họ có thể tin nổi cảnh tượng trước mắt là thật.

Sao có thể mạnh đến vậy?

Đông Dương Chân Nhân há hốc miệng, ông ta và thần tử Đại La từng giao đấu nên ông ta biết hắn có khả năng chiến đấu hơn những Thánh Nhân thông thường, cho dù là phong ấn tu vi thì Chuẩn Thánh bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thế nhưng tên này lại bại một cách nhanh chóng trong tay một tu sĩ cảnh giới Hoàng.

Ta không tin!

Trong những ánh mắt ngỡ ngàng, trên hư thiên vang lên tiếng thét gào, thần tử Đại La bị đánh tới mức choáng váng đã định thần lại, đầu bù tóc rối, mặt mày bị đánh méo xệch, sắc mặt tôi độc như ác quỷ.

Hắn là ai, hắn là thần tử của Đại La Kiếm Tông, không lâu sau còn kế thừa vị trí Thánh Chủ của Đại la Kiếm Tông, thân mang huyết mạch nghịch thiên, là sự tôn quý đến nhường nào, ấy vậy mà dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người hắn lại bị giáng thẳng một bạt, đây là sự sỉ nhục lớn nhất với hắn từ khi tu đạo tới nay.

Ta giết ngươi!

Thần tử Đại La phẫn nộ, hắn lao về phía Diệp Thành như con chó điên.

Đừng ồn ào, ngươi đánh không lại ta đâu!

Diệp Thành đệ lộ ra hàm răng trắng loáng, nghe câu này rất có lý, khả năng chiến đấu của Thánh Thể bá đạo tới mức nào, cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất không phải mới chỉ diệt một Thánh Nhân, những Chuẩn Thánh chết trong tay hắn không thể nào đếm xuể, có thể coi là một sự tồn tại cùng cấp vô địch, há có thể là người mà thần tử Đại La có thể so bì.

Rầm!

Thiên không rung chuyển, một tiếng động mạnh chấn động cửu thiên.

Dưới sự chứng kiến của hàng vạn con mắt, thần tử Đại La xông lên rồi lại quỳ xuống, hắn bị một bạt của Diệp Thành đánh bật ngửa.

A....!

Thần tử Đại La điên cuồng, hắn lập tức giải trừ phong ấn tu vi.

Thế nhưng Diệp Thành sao cho hắn cơ hội, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, nhất chỉ thần thông phong ấn thần tử Đại La khiến tu vi của thần tử Đại La vừa giải trừ đã bị phong ấn ngay lập tức.

Giết! Giết!

Mặc dù bị phong ấn nhưng thần tử Đại La vẫn không ngừng gào thét, hắn muốn thoát ra nhưng lại không thể phá giải phong ấn.

Ngươi ngủ chút đi đã!

Diệp Thành tự giác giơ tay lên giáng một bạt tới, thần tử Đại La lập tức bị đánh ngất lịm.

Lúc này, thế giới mới trở nên yên bình.

Vậy...vậy là xong rồi sao?

Bên dưới, người nào người nấy như hoá đá, trận quyết đấu này xảy ra nhanh chóng mà kết thúc cũng rất nhanh chóng, còn chưa thấy thần tử Đại La thi triển được nhiều thần thông, còn chưa thấy hắn dùng được tới sức chiến đấu đỉnh phong mà đã bại rồi.

Thần tử!

Ba Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông ngồi không yên, ánh mắt trợn trừng nhìn hư thiên, sát khí ngút trời.

Đông Dương Chân Nhân cau mày, ông ta cũng sát phạt tới bên cạnh Diệp Thành.

Còn Diệp Thành lúc này đã tóm ngay thần tử Đại La về bên cạnh mình, trong tay còn có thêm thanh sát kiếm màu đỏ gạch kề vào cổ thần tử Đại La, hắn nhìn ba vị Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông với ánh mắt đầy thách thức: “Ba vị tiền bối, trận đấu của hậu bối diễn ra thì thân là tiền bối không nên can thiệp thì phải?”

“Ta phải diệt ngươi trước”, một Thánh Nhân phẫn nộ, nói xong lập tức tế ra đại thần thông.

“Vậy thì phải thử xem, xem ông diệt ta trước hay ta diệt thần tử nhà ông trước”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, sát kiếm trong tay vung lên, chỉ cần hắn quyết thì cái mạng của thần tử Đại La sẽ không còn.

“Ngươi có biết hành động này có ý nghĩa gì không hả?”

“Tiền bối nói gì vậy chứ?”, Diệp Thành cười thản nhiên, “trước khi giao đấu ta và thần tử nhà ông đã giao hẹn rồi, vả lại còn cá cược nữa, hiện giờ hắn thua thì các vị lại đòi giết ta, đây là đạo lý gì? Nếu việc này đồn ra ngoài thì các vị không sợ bị hậu nhân chê cười sao?”

“Ngươi...”, ba vị Thánh Nhân nghe Diệp Thành nói xong thì á khẩu, lại càng tức tối hơn.

“Đã là giao đấu và cá cược thì thua phải chịu”, Diệp Thành lại lần nữa bật cười, hắn nhanh chóng giật luôn túi đựng đồ của thần tử Đại La, ngoài những thứ này ra thì trên người thần tử Đại La có bao nhiêu bảo bối đáng tiền, bao gồm cả thần kiếm vàng kim cũng bị hắn lấy đi, thân pháp hết sức thành thục.

“Có sư muội Thanh Nguyệt không?”, Đông Dương Chân Nhân ở bên vội hỏi.

“Có”, Diệp Thành quờ trong Đại La Thần Đỉnh lấy tấm linh phù đưa cho Đông Dương Chân Nhân.

“Chẳng trách mà không thấy Thanh Nguyệt sư muội đâu, hoá ra là bị nhốt trong tấm linh phù này”, Đông Dương Chân Nhân bật cười, ông ta biết sự bất phàm của tấm linh phù này, không gian bên trong đều là cấm pháp, đó là một món pháp khí đáng giá.
Chương 1732: Mất hết thể diện

“Cũng may không có vấn đề gì”, Đông Dương Chân Nhân cất linh phù đi và không vội kéo Thanh Nguyệt tiên tử ra ngoài.

“Quả là không thiếu bảo bối”, Diệp Thành vẫn đang lục tìm, hắn không để sót bất cứ món nào cho thần tử Đại La, cũng may thần tử Đại La bị đánh ngất đi, nếu không thì nhìn cảnh tượng này không tức mới lạ.

“Đáng chết”, ba vị Thánh Nhân nghiến răng, trừng mắt nhìn phía Diệp Thành và cất đi bảo bối ngay trước mặt tất cả mọi người mà lại không dám đụng tay vì chỉ cần bọn họ có động thái là thần tử Đại La sẽ bị tiêu diệt bất cứ lúc nào.

“Đúng là vô thiên vô pháp”, bên dưới bùng nổ, người nào người nấy tim đập thình thịch.

“Ta đã từng gặp người mạnh nhưng chưa gặp ai mạnh tới mức này”.

“Dám hiên ngang đụng tới Đại La Kiếm Tông, đây là lần đầu tiên ta thấy một kẻ như vậy”.

“Cảnh giới Hoàng tầng thứ nhất, khả năng chiến đấu mạnh như vậy, lão phu thật sự không biết Bắc Đấu Tinh Vực còn có một tên hung hãn nhường này”, rất nhiều Thánh Nhân xuýt xoa tặc lưỡi, Diệp Thành mạnh hơn thần tử Đại La của bọn họ nhiều.

“Hôm nay chắc chắn hắn không thể đi nổi đâu”, không ít người nhìn vào chư thiên, bên trong cổ thành Hạo Dương, từ tứ phía đều có bóng người bay tới, người nào người nấy mạnh mẽ, trấn áp cả một vùng hư thiên.

“Thả người”, trong tiếng bàn tán xôn xao, ba Thánh Nhân lại lần nữa nạt nộ, sát khí không thể nào kiềm chế được nữa.

“Ba vị tiền bối tốt nhất nên cung kính với ta một chút vẫn hơn”, Diệp Thành mỉm cười nhìn ba vị Thánh Nhân: “Trước đó ta và thần tử của các vị đã nói rõ ràng rồi, nếu hắn thua thì danh hiệu thần tử cũng sẽ tặng cho ta”.

“Ngươi...”, ba Thánh Nhân tức tối, suýt chút nữa thì phun ra máu, phổi muốn nổ tung.

“Vãn bối chỉ đùa thôi mà, các vị có nhất thiết phải phẫn nộ vậy không?”, Diệp Thành toét miệng cười, sau đó liếc nhìn tứ phương, kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông trong cổ thành này không hề ít, nếu bọn họ vây kín tiên sơn này thì Chuẩn Thánh sẽ rất nhiều, trong đó còn có thêm ba vị Thánh Nhân nữa.

“Ba mươi tu sĩ Chuẩn Thánh, sáu Thánh Nhân, trận thế lớn quá”, Diệp Thành chép miệng.

“Thả thần tử nhà ta ra thì ta cho ngươi rời đi an toàn”, một Thánh Nhân áo tím lên tiếng.

“Ông coi ta là đứa trẻ lên ba sao? Nếu ta thả hắn thì giây phút sau ta sẽ bị giết ngay lập tức phải không?”, Diệp Thành bật cười.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Rút hết cho ta, đợi ta rời đi an toàn thì sẽ thả thần tử nhà các ông ra”.

“Ngươi không có tư cách trả giá”, lại là Thánh Nhân kia lên tiếng nạt nộ.

“Vậy sao?”, Diệp Thành nhếch miệng, giơ tay bẻ một cánh tay của thần tử Đại La.

“Ngươi...”

“Bây giờ ta có tư cách trả giá chưa?”, Diệp Thành hào hứng nhìn tứ phương.

“Rút”, một Thánh Nhân áo trắng của Đại La Kiếm Tông lên tiếng, chính là Thánh Nhân đỉnh phong, lời nói mang theo quyền uy, giọng nói với uy nghiêm không thể làm trái, cũng không ai dám trái mệnh lệnh ông ta.

Lúc này, kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông đều tức tối lùi về sau và rẽ ra một đường.

Vậy mới phải chứ.

Diệp Thành một tay vung kiếm, một tay giữ chặt thần tử Đại La và đi ra theo con đường bọn họ để chừa.

Còn Đông Dương Chân Nhân thì nhìn tứ phương với khuôn mặt cảnh giác, chỉ sợ có người đột nhiên ra tay.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lôi thần tử Đại La rút ra khỏi tiên sơn, đi ra khỏi phủ đệ và ra khỏi cổ thành Hạo Dương giống như một đạo tiên quang ra khỏi cổ tinh Hạo Dương.

Phía sau, không chỉ kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông đông như nêm đi theo mà tu sĩ tứ phương cũng đi theo.

Còn không thả người?

Giữa không gian mênh mang, Diệp Thành vẫn chưa thả thần tử Đại La ra khiến kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông đều lên giọng nạt nộ.

Thả, đương nhiên là thả rồi!

Diệp Thành là ai, hắn là kẻ thận trọng thế nào? Sao hắn có thể không để đường lui, Diệp Thành hoá ra một đạo phân thân, dùng sinh mệnh của mình kết nối với sinh mệnh của thần tử Đại La khiến kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông sát khí ngút trời.

Tất cả mọi người đã đánh giá thấp Diệp Thành và đánh giá thấp cả trí thông minh của hắn.

Diệp Thành bắt đầu rút lui, chỉ để lại phân thân giữ thần tử Đại La, dù kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông nhiều nhưng lại không dám manh động vì một khi Diệp Thành biến mất thì sẽ liên luỵ đến phân thân, một khi liên luỵ đến phân thân của Diệp Thành thì cũng sẽ liên luỵ đến thần tử Đại La.

Tu sĩ của Đại La Kiếm Tông không những không thể đụng tới Diệp Thành mà ngược lại còn bảo vệ hắn chu toàn tránh có kẻ nào từ tứ phương ra tay với hắn, nếu hắn mà chết thì thần tử của bọn họ cũng phải chôn cùng.

Lại nhìn sang Diệp Thành lúc này, hắn đã rút lui cùng Đông Dương Chân Nhân, lùi mãi lùi mãi thì lập tức quay người.

Phía sau còn vang lên tiếng hắng giọng của Diệp Thành: “Bí thuật sẽ biến mất sau nửa canh giờ nữa, ta khuyên các vị đừng đuổi theo, hai bên đều an toàn là tốt nhất, đừng ép ta nổi điên”.

Không thể phủ nhận câu nói của Diệp Thành rất có uy lực, kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông không một ai dám truy sát.

Được lắm!

Tu sĩ tứ phương chép miệng, thầm nhủ hành động này của Diệp Thành quả là nghịch thiên, nếu như là bọn họ thì chắc chắn không có cái gan này.

Kẻ mạnh của Đại La Kiếm Tông tiến lên trước bao vây ba vòng trong ngoài phân thân của Diệp Thành và thần tử Đại La đã hôn mê, bọn họ không thể để phân thân của Diệp Thành gặp chuyện bất trắc, nếu không thì hậu quả khôn lường.

Cho tới nửa canh giờ sau mới thấy phân thân của Diệp Thành tan biến.

Sáu Thánh Nhân của Đại La Kiếm Tông lần lượt tới bên cạnh thần tử Đại La, phất tay giải phong ấn cho hắn.

Phong ấn được hoá giải, thần tử Đại La tỉnh lại, mặt mày tôi độc, hắn đảo mắt nhìn xung quanh và không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu thì gào lên điên cuồng.

“Người đâu?”

“Trốn rồi”.

“Các ngươi đều làm gì cả vậy?”, thần tử Đại La như con chó điên gào thét.

Chỉ một câu mắng chửi khiến cho sáu lão bối Thánh Nhân nóng mặt, nếu không phải bọn họ lo lắng cho sự an nguy của hắn thì cũng sẽ không kiềm chế như vậy.

Còn ngươi nữa, đường đường là thần tử Đại La Kiếm Tông mà lại không trụ nổi một chiêu trong tay một cảnh giới Hoàng, thể diện của Đại La Kiếm Tông đã bị ngươi làm mất sạch rồi, giờ còn có mặt mũi mà mắng chửi chúng ta sao?

Tra, điều tra cho ta!

Trong hư không vang lên tiếng thét lạnh băng của thần tử Đại La.
Chương 1733: Chuẩn Thánh Binh

Mệnh lệnh của thần tử Đại La không thể làm trái.

Kẻ mạnh của cổ thành Hạo Dương bắt đầu tản ra tứ phương tìm kiếm.

Việc này đương nhiên kinh động đến Đại La Kiếm Tông, các lão bối của Đại La Kiếm Tông phẫn nộ và cũng phái đi không ít người.

Bắc Đẩu Tinh vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều có thể thấy bóng người của Đại La Kiếm Tông khiến người ta nhìn mà choáng váng, bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy Đại La Kiếm Tông phô trương như vậy.

Nhìn Đại La Kiếm Tông với động tĩnh lớn như vậy, tu sĩ của Bắc Đẩu Tinh đều tặc lưỡi, đặc biệt là khi tận mắt chứng kiến hành động của Diệp Thành ở cổ thành Hạo Dương, cho tới giờ tim bọn họ vẫn đập thình thịch.

Là nhân vật chính gây nên sóng gió ở cổ tinh này, lúc này Diệp Thành lại cùng Đông Dương Chân Nhân nép vào một cổ tinh không ai hay.

Thanh Nguyệt tiên tử bị phong ấn trong linh phù đã được cứu ra ngoài nhưng sắc mặt hãy còn tái nhợt, có lẽ vì ám thương vẫn còn.

Đông Dương Chân Nhân lập tức thi triển thần thông trị thương.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn bóp nát rất nhiều thánh dược trị thương: “Đợi Thanh Nguyệt tiền bối hồi phục thì hai vị tiền bối lập tức rời đi, cho dù là đi tìm Đông Hoàng hay về Thần Triều, sau này đừng bước chân tới Bắc Đẩu Tinh Vực nữa, nơi này thị phi, Đại La Kiếm Tông có quá nhiều kẻ mạnh”.

“Còn ngươi?”, Đông Dương Chân Nhân vừa đẩy tinh nguyên vào người Thanh Nguyệt tiên tử vừa nhìn Diệp Thành.

“Vãn bối còn có việc cần làm”, Diệp Thành mỉm cười: “Còn về sự an nguy của ta thì tiền bối không cần lo”.

“Nói thực thì lần này gặp lại ngươi quả là đáng ngạc nhiên”, Thanh Nguyệt tiên tử đang khoanh chân ngồi dưới đất khẽ mỉm cười: “Mặc dù ngươi lừa ta nhưng dù là đồ nhi của Kiếm Thần thì chưa chắc đã mạnh bằng ngươi”.

“Tiền bối đề cao vãn bối rồi”, Diệp Thành mỉm cười, nói rồi cầm kiếm của đồ nhi Kiếm Thần lên, trong đầu hắn bất giác hiện lên một bóng hình, lão già béo Cô Nguyên từng cho hắn nhìn hình ảnh đồ nhi của Kiếm Thần, trông rất giống với người của Đại Sở, có khả năng là người chuyển kiếp của Đại Sở.

Tiếp sau đó, trên cổ tinh chìm vào im ắng.

Thanh Nguyệt tiên tử bị trọngmthương, vết thương nặng nhất vẫn đến từ Thánh Vương người Man của Man Hùng.

Thời gian dần trôi.

Cho tới khi màn đêm buông xuống, Đông Dương Chân Nhân và Diệp Thành mới lần lượt thu tay về.

Thanh Nguyệt Tiên Tử khẽ thở phào, khuôn mặt tái nhợt ban nãy đã nhuận sắc hơn nhiều.

Sau khi hàn huyên vài câu, Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử lần lượt lên đường đi tìm phía Đông Hoàng, cũng may bọn họ còn có thể chăm sóc nhau, thế nhưng cả hai lại bị Diệp Thành từ chối cho đi cùng, hắn còn có sứ mệnh của hắn.

Đông Dương và Thanh Nguyệt không cưỡng cầu, bọn họ lần lượt lên đường nhưng không phải về Thần Triều mà là đi tìm Đông Hoàng.

Sau khi hai người rời đi, Diệp Thành mới lấy vò rượu ra uống cạn.

Tiếp đó, hắn lật tay lấy ra túi đựng đồ của thần tử Đại La.

Không thể phủ nhận gia sản của thần tử Đại La rất phong phú, chỉ tính nguyên thạch thôi cũng đã hơn chín mươi triệu rồi, những thứ khác như pháp khí, bí quyển, đạo pháp hay đan dược lại càng không thiếu.

Không tồi!

Diệp Thành toét miệng cười, hắn cất đi những món bảo bối khác, đẩy pháp khí lại với nhau.

Mảnh đất này về đêm có thể coi là tiên quang chói lọi, rất nhiều pháp khí chất thành núi, sát kiếm, thần đao, chiến kích, chuông đồng, thần lư, bảo kính, cổ đăng chiếu rọi tới hoa mắt.

Điều khiến Diệp Thành thích thú nhất đó là thần kiếm vàng kim của thần tử Đại La, đó là vật được đúc từ tiên kiêm thần liệu.

Hỗn Độn Thần Đỉnh không chờ Diệp Thành gọi mà đã bay ra, lơ lửng trên hư không.

Sau một tiếng ‘vù’, Hỗn Độn Thần Đỉnh biến to thêm, nó nặng tựa núi non, sau đó thôn tín từng món pháp khí, pháp khí đủ màu sắc bị hút trọn, trở thành vật dưỡng của đại đỉnh.

Diệp Thành đứng đó tròn mắt nhìn, hi vọng đại đỉnh của mình có thể tiến cấp.

Thật may mắn, Hỗn Độn Thần Đỉnh không khiến hắn phải thất vọng, nó đã tiến giới tới Chuẩn Thánh Binh.

Vù! Vù!

Màn đêm yên tĩnh vang lên âm thanh vù vù của thần đỉnh, tiếng vang vọng xa xôi với đại khí dồi dào, mộc mạc tự nhiên, rất nhiều dị tượng đan xen, dung nạp thiên địa một phương, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của tự nhiên với đại đạo đan xen, đứng dưới đại đỉnh, tâm trí đều có thể được gột rửa.

Được lắm!

Diệp Thành vô cùng phấn khích, hắn không kiềm chế được mà hô lên, thôn tính bao nhiêu pháp khí như vậy, Hỗn Độn Thần Đỉnh cuối cùng cũng tiến giới rồi.

Vù! Vù!

Hỗn Độn Thần Đỉnh tỏ ra khoái chí, nó thoát biến thành chuẩn thánh binh, linh trí cũng theo đó mà lên cao, giống như một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, cứ thế bay qua bay lại xung quanh Diệp Thành, uy lực của thần đỉnh bây giờ đã rất bá đạo rồi.

Ừm?

Đương lúc thần đỉnh vui vẻ bay lượn thì Diệp Thành bất giác quay đầu nhìn lên thiên tiêu.

Chỉ thấy trên tinh không có hai đạo tiên quang lướt qua, nếu nhìn kĩ thì đó chính là hai bóng người, một người thanh niên áo trắng, một nữ tử áo xanh, tu vi không cao, đều là cảnh giới Hoàng.
Chương 1734: Không có cơ hội trở mình

Người thanh niên và nữ tử kia như đang bị truy sát, cả chặng đường hớt ha hớt hải bay lên bay xuống rồi đáp ở cổ tinh này.

Người chuyển kiếp!

Đôi mắt Diệp Thành sáng lên, hắn chăm chú quan sát người thanh niên áo trắng.

Người thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh trông có vẻ rất thảm hại, sau khi đáp xuống, bọn họ suýt thì ngã ra.

Cả hai người trọng thương, đặc biệt là người thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh toàn thân đẫm máu, mỗi một vết thương đều loé lên u quang đen xì, hoá giải tinh khí của bọn họ khiến vết thương không những chưa thể lành mà ngược lại còn có xu hướng rách rộng hơn, người ra tay chắc chẳn phải rất tàn độc, không cho bọn họ con đường sống.

Diệp Thành cau mày, hắn bay tới đây, trong lúc đó còn không quên liếc nhìn vào hư thiên.

Trên hư thiên, có ba bóng người bay tới, nhìn bộ dạng thì đang truy sát hai người này.

Tu vi của ba người đều ở cấp bậc Chuẩn Thánh, bọn họ mặc đạo bào giống nhau, phần sau đạo bào còn khắc hoạ hình ảnh một thanh kiếm thần, ở Bắc Đẩu Tinh Vực này, đó là dấu hiệu đặc thù của Đại La Kiếm Tông.

Ngươi còn có thể chạy đi đâu?

Khi Diệp Thành đưa mắt nhìn thì ba vị Chuẩn Thánh kia đã hắng giọng giáng xuống từ cửu thiên, mang theo uy nghiêm lạnh băng không thể làm trái.

Đi!

Người thanh niên áo trắng đẩy nữ tử áo xanh ra còn hắn thì cố gắng ngưng tụ khí huyết, toàn thân rực cháy hoả diệm, thiêu đốt căn nguyên và tinh khí, sắc mặt điên cuồng nhìn hư thiên.

Không biết tự lượng sức!

Ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông hắng giọng, trong đó một Chuẩn Thánh lật tay tung một chưởng nặng tựa núi non.

Kiếp sau gặp lại!

Người thanh niên quay đầu nhìn nữ tử kia, nước mắt chảy dài, nụ cười mang theo nỗi mỏi mệt và mang theo cả tình cảm ấm nòng của một nam nhi, chỉ trong phút chốc, hắn đã bay vào thiên tiêu, thần kiếm trong tay vung ra, trảm ra một dòng ngân hà đối đầu với chưởng ấn giáng từ trên trời xuống.

Không...!

Nữ tử áo xanh gào thét, đôi mắt nhoà nước, cô lảo đảo bước đi.

Thế nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng động dữ dội khắp thiên tiêu, mây khói cuộn trào nhấn chìm bóng hình cô.

Có điều, sau khi làn khói tản đi thì người thanh niên áo trắng lại đứng sừng sững giữa hư thiên.

Lại nhìn Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông ra tay với hắn lúc này đã bị đánh bay đi, lộn nhào mười mấy vòng trong thiên không rồi mới ngã xuống, rơi trúng một ngọn núi khiến nó sụp đổ.

Nữ tử kia thẫn thờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người thanh niên áo trắng đứng giữa hư thiên mà thẫn thờ theo, hắn chỉ biết vào giây phút đó có một bóng hình màu vàng kim chắn trước người hắn, còn sự việc sau đó thì chính là Chuẩn Thánh kia bay đi.

Rầm! Rầm!

Khi cả hai còn đang ngỡ ngàng thì hư thiên lại rung chuyển, huyết quang bắn vọt nhuốm đỏ cả tinh thiên.

Đây...!

Cả hai người thẫn thờ nhìn tinh thiên, đó là một bóng hình với kim quang chiếu rọi, khí huyết dồi dào, hung hãn bá đạo, cho dù là ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông thì cũng không có cơ hội trở mình.

Đợi tới khi hai người định thần trở lại thì ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông đã bay xuống khỏi hư thiên rồi.

Người ra tay đương nhiên là Diệp Thành, hắn ở đây thì sao có thể để người chuyển kiếp gặp nạn được.

Ba Chuẩn Thánh của Đại La Kiếm Tông đứng dậy, mặt mày kinh hãi, bọn họ không biết khả năng chiến đấu của cảnh giới Hoàng còn có thể mạnh như vậy, cả ba người hợp sức cũng không địch lại nổi mười chiêu, hắn ta có thể sánh ngang với Thánh Nhân sao?

“Đã không?”, Diệp Thành bay xuống nhìn ba Chuẩn Thánh với ánh mắt đầy hứng thú.

“Ta là người của Đại La Kiếm Tông, ngươi muốn chết phải không?”, không rõ ba Chuẩn Thánh bị doạ cho sợ mất mật hay vì lí do gì mà lần lượt gằn giọng phẫn nộ, vả lại còn lôi cả Đại La Kiếm Tông ra.

“Đại La Kiếm Tông? Chưa nghe thấy bao giờ”, Diệp Thành bĩu môi.

“Ngươi...”

“Ngủ một lát đi”, Diệp Thành lập tức phất tay, ba Chuẩn Thánh còn chưa nói xong htif đã bị đánh ngất đi.

“Đa tạ đạo hữu tương trợ”, thấy ba Chuẩn Thánh ngất đi, người thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh mới lần lượt tiến lên trước chắp tay hành lễ, nếu không phải nhờ có Diệp Thành thì hôm nay bọn họ nhất định không thoát được khỏi cái chết.

“Người một nhà cả, đừng khách khí”.

“Người...người một nhà?”, cả hai người tỏ ra khó hiểu.

“Đoàn Ngự sư huynh, quy vị thôi”, Diệp Thành mỉm cười gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán của người thanh niên.
Chương 1735: Táng Hải

Tiên quang bay vào, cơ thể ngươi thanh niên áo trắng và nữ tử áo xanh run lên, hai tay bọn họ ôm đầu, miệng rên rỉ đau đớn.

Nữ tử áo xanh biến sắc vội tiến lên trước.

Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn tế ra bí thuật cấm cố nữ tử áo xanh kia sau đó còn bóp nát rất nhiều đan dược bay vào cơ thể nữ tử áo xanh để trị thương cho cô, gạt đi sát khí trong cơ thể cô.

Nữ tử áo xanh hoang mang, cô cau mày, không biết Diệp Thành là người tốt hay người xấu, hắn cứu bọn họ rồi lại trị thương cho cô nhưng lại gảy ra một đạo tiên quang khiến người thanh niên áo trắng kia đau đớn.

Không sao đâu, lát nữa là ổn!

Diệp Thành mỉm cười an ủi, hắn lại lần nữa bóp nát đan dược và đẩy tinh nguyên thánh thể để trị thương cho nữ tử kia.

Hự!

Người thanh niên áo trắng vẫn còn rên rỉ, hắn quỳ xuống đất tỏ ra rất đau đớn.

Sau khi một đạo tiên quang bay vào, một loạt kí ức xưa kia và những kỉ niệm cũ ùa về.

Không sai, hắn chính là Đoàn Ngự, một trong chín đại đệ tử chân truyền thế hệ Thanh Tự của Hằng Nhạc Tông, truyền nhân của lục mạch thần thông.

Kiếp trước trong trận đại chiến với Thiên Ma, hắn đã dốc hết sức cùng với phía Tạ Vân, Hùng Nhị bỏ mạng trên sa trường, dùng huyết cốt của bọn họ mở đường máu cho Diệp Thành trong trận chiến cuối cùng đó.

Không biết từ bao giờ mới thấy ánh nhìn mơ màng cuối cùng trong mắt Đoàn Ngự tản dần đi, hắn ngẩng đầu thẫn thờ nhìn Diệp Thành, khuôn mặt mang theo bao nỗi bể dâu đó giống hệt với trong kí ức của hắn.

Hoan nghênh huynh quay trở lại!

Diệp Thành mỉm cười, đôi mắt với từng giọt lệ tuôn trào.

Huynh đệ tốt!

Đoàn Ngự đứng dậy ôm lấy Diệp Thành, nước mắt rơi lã chã.

Cảnh tượng này khiến nữ tử áo xanh nhìn mà thẫn thờ, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết đây là cục diện gì, sao lại ôm nhau như ậy? Rõ ràng bọn họ quen biết nhau từ trước.

Cảnh tượng tiếp theo thật sự khiến người ta phải cảm động.

Nữ tử áo xanh được giải phong ấn nhưng lại nhìn Đoàn Ngự và Diệp Thành với khuôn mặt ngỡ ngàng.

Diệp Thành và Đoàn Ngự có biết bao lời tâm sự muốn nói với nhau.

Dưới ánh trăng, cả hai người cầm vò rượu nói về những chuyện xưa kia mà nữ tử áo xanh nghe không hiểu, lời nói hết sức cảm khái, kiếp trước và kiếp này như một giấc mơ vậy.

Cuối cùng, nữ tử áo xanh kia không kiềm được mà tiến lên trước hỏi thăm dò: “Hai người...”

Nghe vậy, Đoàn Ngự mỉm cười, hắn chỉ quan tâm tới Diệp Thành, gặp lại cố nhân vì quá cảm kích mà quên đi bên cạnh mình còn có một nữ nhân: “Diệp Sư đệ, cô ấy là thê tử của ta, gọi cô ấy Vân Mộng là được”.

“Vân như khói, Mộng như ảo, đại tẩu có tên hay quá”, Diệp Thành mỉm cười.

“Đại tẩu?”, Vân Mông ngỡ ngàng nhìn sang Đoàn Ngự.

“Huynh đệ tốt của ta, Diệp Thành”, Đoàn Ngự mỉm cười.

“Trước đây ta chưa từng nghe huynh nói tới cái tên này, còn có cả Đại Sở nữa, lại là nơi nào vậy?”

“Sau này ta sẽ nói với muội rõ hơn”.

“Hai người kết oán với Đại La Kiếm Tông sao?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu do dự nhìn hai người.

“Là thần tử Đại La”, nói tới Đại La Kiếm Tông, sắc mặt Đoàn Ngự trở nên lạnh băng.

“Đó là một tên điên”, Vân Mộng cũng lên tiếng, “Diệp sư đệ có lẽ đã nghe tới chuyện ở cổ thành Hạo Dương rồi, hắn giao đấu với một tu sĩ cảnh giới Hoàng và bị sỉ nhục, vì tìm không được tu sĩ cảnh giới Hoàng đó nên mới trút giận lên thế lực tứ phương, không biết có biết bao nhiêu thế lực gặp nạn, mạng người như cỏ rác”.

“Không ngờ còn có cả chuyện này”, Diệp Thành cau mày, trong lòng cảm thấy áy náy.

“Bắc Đẩu Tinh Vực có một nơi gọi là Táng Hải, thần tử Đại La nổi điên, không biết đã bắt đi bao nhiêu người, hắn tuyên bố nếu như tu sĩ cảnh giới Hoàng không lộ diện thì mỗi ngày giết một nhóm người, mục đích chính là ép cảnh giới Hoàng kia hiện thân, trong một ngày không biết có bao nhiêu nguòi bị giết rồi”.

“Đệ chính là tu sĩ cảnh giới Hoàng thần bí khiến hắn phải chịu nhục ở cổ thành Hạo Dương”.

“Đệ?”, Đoàn Ngự và Vân Mộng đổ dồn ánh mắt về bên này, bọn họ nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin và không biết cảnh giới Hoàng thần bí kia lại chính là Diệp Thành, thật sự khiến người ta phải bất ngờ”.

“Ta tới Táng Hải”, Diệp Thành đứng dậy.

“Diệp sư đệ đừng lỗ mãng”, Đoàn Ngự vội kéo Diệp Thành lại, “đó là tử cục đấy”.

“Đó là nhân mà đệ tạo ra, những người bị giết hại vô tội có lẽ còn có cả người của Đại Sở nữa”.

“Vậy thì ta và đệ cùng đi”, Đoàn Ngự lập tức lên tiếng.

“Cũng được”, Diệp Thành không hề phản đối, hắn bay vào hư thiên, hắn không hi vọng Đoàn Ngự và Vân Mộng giúp được mình nhiều, chí ít thì khi bọn họ ở bên, hắn sẽ bảo vệ bọn họ được chu toàn hơn.

Ra khỏi cổ tinh, cả ba người liền bay đi như ba đạo tiên quang, cứ thế bay thẳng về một hướng.

Đúng như Đoàn Ngự nói, Bắc Đẩu Tinh hiện giờ quả thật náo nhiệt và phi phàm, khắp nơi đều có thể thấy bóng người của Đại La Kiếm Tông bay qua, có nhóm thì ba người, có nhóm thì năm người, vô cùng hống hách.

Diệp Thành mặt mày lạnh băng, hắn căm hận với cách làm của Đại La Kiếm Tông, dù gì cũng có liên quan đến Kiếm Thần mà lại tung hoành ngang ngược như vậy, không biết Kiếm Thần mà biết được thì sẽ phản ứng thế nào.

Vì để đảm bảo an toàn, Diệp Thành để Đoàn Ngự và Mộng Vân vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh còn hắn thì khoác lên tấm hắc bào, đeo mặt nạ quỷ minh, dùng bí thuật Chu Thiên Diễn Háo che đi huyền cơ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK