Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2351: Còn gì phải sợ

Cách rất xa, nhưng quần chúng dường như đều có thể nghe được từ bên trong cơ thể hắn ta có tiếng xương đứt gãy, thần thể dường như đã nứt ra rồi.

Máu tươi chảy ra, thấm đẫm quần áo hắn ta, khiến người ta nhìn vào mà ghê người.

Chung quy, thân thể gắng gượng của hắn ta, cuối cùng vẫn ngã xuống, lại không đứng dậy, ánh mắt ảm đạm, hơi thở uể oải.

“Ha ha… Ha ha ha…”. Phía trên cầu vang lên tiếng cười, tiếng cười đầy bi thương, huyết lệ chảy dài trên mặt.

Hắn ta biến thành một đống tro bụi, hồn phi phách tán ở trên cầu Nại Hà, cũng chỉ còn lại tiếng cười lưu lại, quanh quẩn ở bên trong sao trời.

Cho đến lúc chết, hắn ta cũng không thấy tiên tử Vô Lệ ngừng lại giây nào, cho dù là ngoái đầu lại liếc hắn ta một cái, hy vọng xa vời hoá thành tuyệt vọng.

Chung quanh thở dài, một người tài giỏi như thế, tương lai là bá chủ một phương, nói chết thì chết, sao có thể không khiến cho người ta tiếc hận.

“Dương Nhi”. Trong sự yên tĩnh cuối cùng lại bị một tiếng hét cắt đứt, âm thanh già nua này, truyền từ sao trời phương xa đến.

Lời nói chưa dứt, mọi người đã thấy một ông lão đến, đây là lão tổ Vân gia, Chuẩn Đế uy lực vô cùng cường đại, thanh danh vang dội bốn phương chư thiên.

Nhưng ông ta... Đã đến trễ, cuối cũng chỉ trông thấy ở trên cầu Nại Hà có một bộ quần áo đẫm máu, đó là cháu trai Vân Phi Dương của ông ta.

Toàn thân lão tổ Vân gia run rẩy kịch liệt, đôi mắt già nua vẩn đục đầy nước mắt, vốn đã già cỗi, trong nháy mắt lại càng thêm tiều tuỵ.

Đây là việc phàm trần, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh là điều khiến cho người ta khó chấp nhận nhất, cái loại đau đớn này, chính là đau đến tê tâm phế liệt.

“Người chết không thể sống lại, đạo hữu xin hãy nén bi thương”. Một người cũng cùng là lão Chuẩn Đế, có chút không đành lòng, mở miệng an ủi.

“Trả mạng Dương Nhi của ta lại đây”. Lão tổ Vân gia tức giận ngập trời, kiếm Chuẩn Đế hiện ra, bị ông ta cầm trong tay, một kiếm chém vào tiên hà lộng lẫy, bổ về phía thành Vô Lệ.

Một kiếm của đỉnh Chuẩn Đế, bẻ gãy nghiền nát, hủy diệt thiên địa.

Chỉ là, một kiếm của lão tổ Vân gia tuy là bá đạo lại không lay động đến thành Vô Lệ, thậm chí còn không thể lưu lại chút dấu vết.

Ngược lại, ông ta bị chấn đến bay ngược ra, còn chưa kịp ổn định thân hình, thân thể đã nứt toạc ra, nguyên thần cũng hồn phi phách tán.

“A…!”. Mọi người đều kinh hãi, không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

“Chết tiệt… Đó là cấp Chuẩn Đế đó!”, Tiểu Viên Hoàng tặc lưỡi.

“Ta cũng không nhìn thấy thành Vô Lệ công kích, đây là một Chuẩn Đế, cứ thế mà bị tiêu diệt, quá lợi hại rồi!”, Quỳ Ngưu cả kinh sững sờ.

“Theo như lời gia gia, quả nhiên không phải đang hù ta”. Gương mặt nhỏ của Tiểu Cửu Tiên tái nhợt: “Thành Vô Lệ rất mạnh, mạnh hơn cả khu cấm”.

“Ngay cả Chuẩn Đế cũng bị diệt trong nháy mắt, trong thành Vô Lệ có Đại Đế?”

Bên trong sao trời âm thanh ồ lên vô cùng ồn ào, có quá nhiều người run rẩy trong lòng, không khỏi lui về phía sau, sợ thành Vô Lệ nổi bão lại gặp phải chuyện không hay.

Thành Vô Lệ giống như là ảo mộng, đối với tiếng ồ lên, bên trong cũng không có phản ứng gì.

Trong tiếng ồn ào, lại có một người bước lên cầu Nại Hà kia.

Lần này là một ông lão, đôi mắt già vẩn đục, tóc bạc trắng xoá.

Cẩn thận quan sát thì đó chẳng phải là ông lão bán rượu ở am Niệm Từ sao? Là tu sĩ Chuẩn Đế hàng thật giá thật.

Ông ta vừa đi lên, tu sĩ tứ phương đều toàn lực chú ý.

Cầu Nại Hà quỷ dị, chuẩn Thánh Vương đều bị tiêu diệt, tất cả mọi người muốn nhìn một chút, thân là cấp Chuẩn Đế thì có đi được đến cuối cầu không.

Hằng Nhạc Tông, Ngọc Nữ Phong, vạn vật dị tượng đã chậm rãi tiêu tán.

Diệp Thành mở mắt, đôi mắt trong veo ngày càng trở nên bất phàm, còn có vô tận đạo tiến hoá ở bên trong.

“Thật là may mắn”. Diệp Thành mỉm cười, tìm cơ hội.

“Ngươi tỉnh rồi”. Đông Hoàng Thái Tâm biến ảo, lời nói mờ mịt.

“Tiền bối đúng là xuất quỷ nhập thần”. Diệp Thành duỗi cái eo nhỏ lười nhác mà đứng dậy, xương cốt trong cơ thể va chạm vang lên âm thanh lụp cụp.

“Thành Vô Lệ… giáng lâm rồi!”. Đông Hoàng Thái Tâm từ từ nói.

Lời này vừa nói, Diệp Thành còn đang duỗi người, cơ thể đột nhiên run lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Đông Hoàng Thái Tâm, thân thể căng cứng lên, sợ là vừa rồi bản thân mình lơ đãng nghe lầm.

“Ngươi không nghe lầm, toà tiên thành kia lại xuất hiện ở nhân gian”. Đông Hoàng Thái Tâm lại nhẹ nhàng nói một tiếng, ngữ khí rất chắc chắn.

“Nhanh… Mau… Mau đưa ta đi”. Có lẽ là Diệp Thành gấp gáp đến mức không chờ nổi, nói chuyện cũng có chút lắp bắp, không áp chế được kích động trong nỗi lòng, trái tim đập thình thích như muốn nổ tung.

“Ta sẽ tự mình đưa ngươi đi, nhưng có một chuyện ta cần phải giải thích một chút”. Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ nhàng nói: “Lần này, Đại Sở không thể giúp đỡ ngươi bất kỳ cái gì, lần này tất cả đều phải dựa vào chính bản thân ngươi”.

“Ta rất muốn biết, thành Vô Lệ, rốt cuộc nơi này có gốc gác thế nào?”. Đôi mắt Diệp Thành nhìn thẳng, hy vọng có được đáp án chính xác nhất.

“Ta chỉ có thể nói cho ngươi, nó không thuộc về vạn vực chư thiên”.

“Ta lại không cho rằng như thế, thành Vô Lệ có thể thuộc về Thiên giới hoặc là thuộc về Minh giới”. Diệp Thành thăm dò.

“Không phải trong Tam giới”. Đông Hoàng Thái Tâm từ từ nói: “Nó thần bí, không hề thua kém năm khu cấm của Huyền Hoang, Võ Đế tôn trước đây… Thậm chí cả các đời Đại Đế Huyền Hoang đều có di huấn truyền xuống rằng: không thể chọc đến cấm khu, không được trêu vào thành Vô Lệ”.

Diệp Thành nhíu mày, chuyện thần bí này là lần đầu tiên mà hắn nghe được.

“Cực Đạo Đế Binh không thể rời Đại Sở một lần nữa, thế nhưng cho dù có đem theo chín Đế Binh thì Đại Sở cũng không phải là đối thủ của thành Vô Lệ, xin lỗi, Đại Sở có sứ mệnh của Đại Sở! Nếu ngươi muốn cứu Sở Huyên hoặc Sở Linh, ngươi chỉ có thể bước qua cầu Nại Hà, đi qua Lăng Tiêu Tiên Khuyết, thế nhưng đó là đi qua Cửu U Hoàng Tuyền”.

“Ta hiểu rồi”. Diệp Thành hơi hơi mỉm cười, đưa Hiên Viên Kiếm ra ngoài cơ thể, đó là Đế Binh, cần phải bảo vệ Đại Sở.

“Ngươi có thể lựa chọn con đường sống”. Đông Hoàng Thái Tâm nói.

“Bây giờ, ta còn cái gì để sợ nữa!”. Diệp Thành tiêu sái mỉm cười, nâng chân nhỏ lên, một bước lên trời
Chương 2352: Cầu Nại Hà

Đông Hoàng Thái Tâm thở dài, bước chân nhẹ nhàng, bước vào hư vô, phất nhẹ tay, thu Diệp Thành vào trong ống tay áo dài.

Thần nữ của Côn Luân thi triển đại thần thông, bước ra Đại Sở.

Sau nàng ta, trong Thiên Huyền Môn lại có không ít người một bước bay lên trời.

Không có ngoại lệ, đều là Chuẩn Đế, Cửu Hoàng cũng ở trong đó, nhưng vẫn chưa mang Cực Đạo Đế Binh, cũng không phải là đi đánh nhau.

“Không biết nói chuyện này cho hắn biết, là đúng hay là sai”. Nguyệt Hoàng nhẹ giọng nói: “Cầu Nại Hà chính là đường đến Hoàng Tuyền”.

“Ít nhất, sẽ không để lại hối tiếc”. Viêm Hoàng mở miệng nói.

“Chúng ta có phải nên gọi Hồng Trần và Lục Đạo đến không”. Chiến Vương nói: “Dùng người mạnh, chưa chắc sẽ thua”.

“Chớ nên xem thường thành Vô Lệ”. Sở Hoàng nói nhàn nhạt.

Chúng Hoàng không nói, rất hiển nhiên, không thể thả Hồng Trần và Lục Đạo, cho dù thả, cũng không nhất định sẽ đánh thành Vô Lệ.

Hết thảy, vẫn phải dựa vào chính bản thân Diệp Thành, Đại Sở không thể nhúng tay vào.

Trời sao mênh mông, thành Vô Lệ bay lơ lửng, tiên quang bốn phía.

Trên cầu Nại Hà, Chuẩn Đế bán rượu, vẫn đang bước những bước chân già nua, uy áp trong u tối, đè xuống làm ông ta khom lưng.

Mạnh như Chuẩn Đế bước đi cũng khó khăn, cơ thể già không ngừng rạn nứt.

Trên cầu Nại Hà, không chỉ một mình ông ta, còn có mười mấy thân ảnh, thanh niên, trung niên, lão niên đều có, trong mắt đầy lệ quang.

Bọn họ cũng giống như Chuẩn Đế bán rượu, trong thành Vô Lệ cũng có những người họ yêu thương, ngày đêm nhớ mong.

Cho dù đây là một con đường chết, nhưng vẫn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Gió nhẹ thổi đến, ba, năm bóng người cùng nhau hóa thành tro bụi.

Sau đó, lại không ngừng có người ngã xuống, đều còn chưa đến được cuối cầu, đã hóa thành tro bụi, rồi biến mất theo gió.

Trên cầu Nại Hà cũng chỉ còn lại lão Chuẩn Đế bán rượu kia.

Bóng dáng ông ta hiu quạnh cô tịch, già nua không ra bộ dáng.

Ông ta đã tiến gần đến đầu cầu Nại Hà, nhưng bước chân của ông ta lại càng lúc càng nặng nề, hai chân run rẩy, muốn quỳ sụp xuống.

Cuối cùng, ông ta cũng đổ ầm xuống, không thể đứng dậy nữa.

Ranh giới giữa sống chết, đôi mắt già nua đục ngầu kia phủ đầy vẻ nhu tình cổ xưa, đến chết vẫn kêu gọi.

Nước mắt trong suốt làm mờ đôi mắt của ông ta, trong lúc cơn mê, còn có thể nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp, nhảy múa nhẹ nhàng dưới ánh trăng.

Chuẩn Đế cũng si tình, nhưng ông ta cuối cùng vẫn không thể vượt qua cầu Nại Hà.

Tứ phương đều thở dài, nỗi bi ai tràn ngập, cầu Nại Hà hoa mỹ, đã mai táng quá nhiều vong hồn, trước khi đi đều mang theo sự tiếc nuối.

Từ đầu đến cuối, thành Vô Lệ đều không có cô gái nào đi ra.

“Gậy đánh uyên ương, các ngươi sao có thể như vậy”. Tiểu Cửu Tiên cực kỳ tức giận, mắng xong một câu, liền trốn được phía sau Quỳ Ngưu.

“Bà ngoại của ta ơi, ngươi nhỏ giọng một chút”. Tiểu Viên Hoàng bịt miệng Tiểu Cửu Tiên: “Tòa thành kia rất hung hãn đấy?”

“Ta là quá tức giận”. Tiểu Cửu Tiên vỗ vỗ cái miệng nhỏ nhắn: “Rõ ràng là người có tình, lại cố tình khiến người ta âm dương cách biệt”.

Câu nói này của cô, một lời trúng đích, gây được sự đồng cảm từ bốn phía.

Thiên hạ người có tình cuối cùng thành người nhà, kết cục như vậy không tốt sao?

Nhưng, thành Vô Lệ lại muốn chia tách người có tình.

Một tòa thành tuyệt đẹp, sao lại không làm chuyện có nhân tính chứ? Còn nhân gian tiên thành? Đây thật sự là sự châm biếm vô cùng tốt.

Trong lúc nhất thời, quần chúng đã mắng thành Vô Lệ trăm nghìn lần.

“Đó... Đó là chín người mạnh mẽ tuyệt thế của Đại Sở sao?”, Có người sửng sốt, nhìn phía một phía, kéo theo ánh mắt tứ phương.

Khoảng trời sao kia, thần hồng không ngừng, Cửu Hoàng Đại Sở ở trong đó, niềm tôn vinh bọn họ sớm truyền khắp Chư Thiên.

“Thật sự là bọn họ, còn có Chư Thiên Kiếm Thần và Đan Tôn”.

“Lần này tổ đội đến, đây là lại muốn đánh chủng tộc nào”. Nhớ lại chuyện ngày trước, rất nhiều người run rẩy trong lòng.

“Không phải là muốn đánh thành Vô Lệ đấy chứ!” Không biết là ai nói, làm cho ánh mắt của mọi người tức thì đều sáng rực.

Cửu Hoàng Đại Sở, tất cả đều mạnh, một khi tức giận tiêu diệt bốn tộc, ngay cả Linh Sơn cũng bị diệt sạch, cường thế tuyệt thế bá đạo.

Thành Vô Lệ, cổ xưa cường đại, trừng phạt một vị Chuẩn Đế trong nháy mắt, sự khủng bố không có giới hạn, có thể sánh cùng với vùng cấm.

Nếu hai bên nổi giận, vậy Chư Thiên thật sự náo nhiệt rồi.

“Đó chính là Cửu Hoàng Đại Sở?”. Lão Tổ của các đại tộc giải phong bế sau, như là viễn cổ Long tộc, Man tộc, Huyền Vũ tộc, Quỳ Ngưu tộc, đều ẩn nấp ở chỗ tối, nhìn về phía bên kia.

“Chín vị Chuẩn Đế đỉnh phong, trận thế này quá lợi hại!”

“Chẳng trách bốn đại chủng tộc cũng bị đánh không ngẩng đầu nổi”.

“Cho tới bây giờ, cũng không thể hiểu được, Đại Sở rốt cuộc đặt ở đâu?”. Lão tổ Long tộc vuốt râu, trong mắt đầy sự nghi hoặc.

Trong tiếng bàn tán, đám người Cửu Hoàng Đại Sở, Đông Hoàng Thái Tâm đã hạ xuống, chừng hai mươi vị Chuẩn Đế, uy áp tận trời sao.

“Vô Lệ, đã lâu không gặp”. Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ nói, đứng lặng giữa sao trời, thần thái tư thế nhanh nhẹn, nhìn thành Vô Lệ phía xa.

“Đã lâu không gặp”. Trong thành Vô Lệ, cuối cùng truyền ra lời nói, như có như không, giống như âm thanh tự nhiên từ Cửu Tiêu xuống, rất là êm tai, chính là lại mang theo sự lạnh lùng vô thượng.

“Có thể hỏi xin Vô Lệ một người, xem như ban ân tình cho Đại Sở”. Chư Thiên Kiếm Thần cũng mở miệng, một câu bình bình thản nhiên.

“Vô Lệ... đó là vô tình, tựa như kiếm của ngươi... phi đạo!”. Lời nói của Vô Lệ từ tốn, một lời truyền khắp Vạn Vực Chư Thiên.

“Hay cho câu Vô Lệ vô tình”. Giọng nói non trẻ bỗng nhiên vang lên, truyền ra từ chỗ Đông Hoàng Thái Tâm, chính xác hơn, nên nói là truyền từ trong tay áo của bà ta, là Diệp Thành đang nói.

Hắn đi ra, yên lặng nhìn thành Vô Lệ, không vui không buồn.

Sự xuất hiện của hắn làm cho các tu sĩ tứ phương đột nhiên ngây người.

Chỉ vì, bộ dạng hai ba tuổi của Diệp Thành, khuôn mặt hồng hào mũm mĩm, nhiều thịt, thật là đáng yêu, hơn nữa khẩu khí không nhỏ.

“Có phải bước qua cầu Nại Hà, ta liền có thể mang nàng đi”. Diệp Thành không đếm xỉa xung quanh, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm thành Vô Lệ, lời nói bình thản, ngữ khí lại càng không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Tất nhiên”. Vô Lệ nhẹ giọng nói, cũng không vui không buồn.

“Nói lời... Giữ lời”. Diệp Thành là chủ nhân của Lôi Lệ Phong Hành, chân đạp sao trời, bước lên đầu cầu Nại Hà.

“Nhóc con kia là ai!”. Thấy Diệp Thành lên cầu Nại Hà, khắp nơi kinh ngạc, chưa từng ngờ tới Diệp Thành cũng chạy lên.

“Chuẩn Đế đều quỳ rồi, mà kia chỉ là một Thiên Cảnh, đùa à?”

“Không thể phủ nhận, hắn trông rất đáng yêu”.

“Lão phu bấm tay tính toán, hắn không phải chạy đến đây tìm vợ, mà là đến tìm mẹ”. Có người ý vị sâu xa nói.

“Nhìn mặt có hơi quen quen”. Đám người Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu sờ sờ cằm: “Cứ cảm giác.. như đã gặp qua ở đâu”.

“Kỳ vọng hắn, có thể lại lập nên thần thoại”. Mấy người Cửu Hoàng hít mạnh một hơi, trong mắt đều là sự mong đợi.

Diệp Thành đứng ở đầu cầu, hơi hơi nhắm mắt, tĩnh tâm ngưng khí.

Sau khi thật sự đứng trên cầu Nại Hà, hắn mới biết cây cầu này cũng không đơn giản, trong u tối có một luồng uy áp, nặng trĩu giống như ngọn núi lớn.

Hơn nữa, hắn chắc chắn, càng đi về phía đối diện, uy áp càng mạnh.

Đối diện, đầu cầu Nại Hà, một bóng người biến hóa huyền ảo đi ra.

Đó là một cô gái, cũng che mạng che mặt, toàn thân có tiên hà quấn quanh, mái tóc như sóng gợn, từng sợi nhuốm ánh sáng rực rỡ, một đôi mắt trong vắt, lãnh đạm bình tĩnh, không có cảm xúc con người.

Trong mông lung, nàng tựa như ảo mộng, mặc dù đứng ở đầu cầu Nại Hà, lại tựa như một giấc mộng xa xôi, có thể nhìn nhưng không thể đến gần.

Nàng chính là một tiên nữ giáng trần, thánh khiết không tì vết, không dính bụi trần.

Diệp Thành mở mắt, nhìn cô gái đối diện, trong đôi mắt ngập tràn những giọt lệ ôn nhu, làm mờ tầm mắt của hắn.

Là nàng, chính là nàng! Không cần Chu Thiên Diễn Hóa, không cần mở miệng hỏi, trên cầu Nại Hà, hắn vừa nhìn liền có thể nhận ra.

Thời gian ba trăm năm trôi qua vô ích, ba trăm năm tang thương, ba trăm kiếp trước kiếp này, vượt qua năm tháng phong trần, hắn cuối cùng đã tìm được nàng.

Ký ức cổ xưa, chuyện cũ trước kia, đều quay trở về trong giây phút này.

Cầu Nại Hà, hai đầu cầu, một người ở bên này cầu, một người ở bên kia cầu, hắn đang nhìn nàng, nàng cũng đang nhìn hắn.

Chỉ hơn một trăm trượng, trong lúc này lại giống như cách cả bãi bể nương dâu, hai mắt nhìn nhau, trong hồng trần già nua cả năm tháng.

Mắt hắn đầy lệ quang, đôi mắt đẹp của nàng mê mang, trong mộng, nàng không chỉ một lần gặp hắn, xa lạ lại rất quen thuộc.

“Sở Huyên, chờ ta, Diệp Thành của nàng... đến đón nàng đây”.

Diệp Thành nghẹn ngào, giọng khàn khàn, hai hàng nước mắt chảy trên mặt, phản chiếu ánh sao, ngay cả những giọt lệ cũng mang tang thương.
Chương 2353: Ngầu

Một câu “Sở Huyên, chờ ta” lưu luyến ngàn năm, lời nói vô tận tang thương, nói vô tận tưởng niệm, chỉ năm tháng chờ đợi.

Diệp Thành nhấc chân nhỏ lên, trong mắt hắn chỉ có Sở Huyên, hắn cười dịu dàng, dường như đang nói: “Đừng sợ, ta ở đây”.

Bước đầu tiên rơi xuống, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, hắn đang là dáng vẻ trẻ con hai ba tuổi, lại trong nháy mắt mà hóa thành thiếu niên.

Không phải là thuật biến thân, mà là chân chân thật thật trưởng thành.

Bước thứ hai rơi xuống, hắn cao lên, lại từ dáng vẻ thiếu niên mà biến thành thanh niên, mắt như sao trời, tóc đen như thác nước.

“Ta… ta không nhìn lầm đúng không!”. Nhìn thấy dáng vẻ thanh niên của Diệp Thành, tứ phương sửng sốt cả kinh, không ít người đều đang xoa mắt.

“Tình huống này là như thế nào thế, đứa nhỏ kia lại chính là Diệp Thành”.

“Một hơi tàn ngày xưa còn sót lại, thật sự có thể làm hắn sống lại”.

“Đúng là bất ngờ, thật là ngoài ý muốn, hôm nay thật mở mang tầm mắt”.

“Nhìn đi, ta đã nói là trông quen quá mà!”. Tiểu Viên Hoàng nhảy cao đến ba trượng, la ó ầm ĩ, hoả nhãn kim tinh vàng rực sáng ngời.

“Lại niết bàn trùng sinh?”, Quỳ Ngưu gãi gãi cái đầu to.

“Nàng, cũng là thê tử của ngươi sao?”. Bắc Thánh lẩm bẩm nhẹ giọng, trong mắt có vẻ ngoài ý muốn, tràn ngập sự lo lắng và cô đơn.

“Không ổn nha!”. Long Kiếp nhíu mày: “Chuẩn Đế và cấp Đại Thánh có được mấy người, càng không nói đến là người thuộc cấp Thiên Cảnh như hắn”.

“Đó là một tử lộ, các người đều là tiền bối của hắn, sao còn tùy ý để hắn bước lên trên cầu Nại Hà”. Tiểu Cửu Tiên phồng miệng nhỏ, nhìn về phía đám người Đông Hoàng Thái Tâm và Cửu Hoàng.

Chúng Chuẩn Đế không nói, tự biết đó là con đường không thể quay về.

Chỉ là, bọn họ cũng bất lực, căn bản là Đại Sở không có cách nào viện trợ.

Huống hồ, bất quy lộ này, là cho chính Diệp Thành chọn, hoàng giả Đại Sở, có quyền lực lựa chọn hành trình của hắn.

“Lại thay đổi rồi”. Tiếng hô to gọi nhỏ hết đợt này đến đợt khác.

Quần chúng bốn phương, cho dù là lớp người gia hay lớp tiểu bối, là nam tu hay là nữ tu, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào cầu Nại Hà kia.

Trên cầu, bước chân của Diệp Thành không chậm lại, bước thứ ba bước ra, hắn vốn đang trong hình thái thanh niên, rồi biến thành dáng vẻ trung niên.

Rồi sau đó đến bước thứ tư, trên mái tóc đen của hắn, từng sợi từng sợi một mà hoá trắng như tuyết, thân hình thẳng tắp cũng chậm rãi còng xuống, hình thái trung niên rút đi, trở thành một ông lão ở tuổi xế chiều.

Bốn bước đi, lại giống như tái hiện lại cả trăm năm trong một cái chớp mắt, hắn trải qua cả bốn hình thái trong một lúc, ngơ ngác nhìn bốn phía chung quanh.

Lần đầu tiên, hắn định thân, khoé miệng tràn ra máu tươi.

Mỗi một bước, uy áp sẽ lại mạnh mẽ thêm một phần.

Lúc này mới đi gần bốn bước, hắn đã cảm giác được ở trên lưng mình như có một ngọn núi cao tám ngàn trượng đè ép hắn, muốn nghiền nát hắn như nghiền một con kiến.

Nhìn Sở Huyên, hắn hơi mỉm cười, lại tiến lên một lần nữa.

Một bước này lại truyền ra âm thanh cốt cách vỡ vụn từ trong thân thể hắn.

Lại thêm một bước nữa, thánh thể của hắn đã nứt ra rồi, trong từng vết thương đều phun ra máu tươi, ánh vàng rực rỡ, vô cùng chói mắt.

Hắn lại tiến thêm một bước, thân thể đã hoá thành một nhúm tro bụi, chỉ chừa lại một Nguyên Thần hư ảo, lay động trên cầu Nại Hà.

“Ngươi mau quay về”. Quỳ Ngưu không thể ngồi yên nữa, rít lên một tiếng, Diệp Thành lại sải thêm một bước, nửa linh hồn tan thành mây khói, áp lực của cầu Nại Hà không phải là thứ mà một Thiên Cảnh có thể chịu được.

“Muốn chết à, đừng cậy mạnh”. Tiểu Viên Hoàng cũng mắng hắn, muốn xông lên nhưng lại bị Viên Hoàng giữ chặt lại

“Diệp huynh, suy nghĩ kỹ đi”. Nam Đế cũng mở miệng khuyên bảo, hắn ta còn chưa có chân chính giao chiến với Diệp Thành, không muốn nhân tài cái thế kia, ngã xuống ở trên cây cầu Nại Hà đáng chết.

“Xin ngươi, về đi”. Lần này là Bắc Thánh cầu xin, tay ngọc nắm thật chặt, trong mắt có lệ rưng rưng, ở dưới ánh trăng ngưng kết thành sương, sợ trong nháy mắt tiếp theo đây, hắn hoá thành cát bụi.

“Mau xuống dưới này, ta cho ngươi sờ ngực ta!”. Tiểu Cửu Tiên dưới tình thế cấp bách, nói ra một câu kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp vía, nghe được lời của Tiểu Cửu Tiên mọi người cảm thấy chân hơi lảo đảo, cũng thấy quần chúng tứ phương ghé mắt, cô gái nhỏ này, thật hiểu chuyện.

“Tận lực thì tốt, chớ có cưỡng cầu”. Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ giọng nói, tay ngọc bên trong tay áo, cũng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Cửu Hoàng mở miệng, cuối cùng lại nuốt lời trở lại, cuối cùng muốn nói lại thôi.

Tuy tiếp xúc cùng với Diệp Thành không lâu, nhưng lại biết rõ bản tĩnh của hắn.

Thanh niên đến chết cũng chống lên chiến kỳ Đại Sở kia cố chấp đến thế nào, chuyện hắn muốn làm, không ai có thể ngăn được.

Trong lúc mọi người đang nhìn xem, Diệp Thành không nói lời nào, không ngờ lại hoá ra thân thể.

Vẻ ngoài của hắn lại biến ảo một lần nữa, từng sợi tóc dài trắng như tuyết hóa thành màu máu, từng giọt kim huyết vàng óng được ánh sáng màu đen bao phủ, vô cùng quỷ dị.

Lại nhìn đến giữa mày của hắn, có một thánh văn cổ xưa chậm rãi khắc hoạ, đó là một biểu tượng, biểu tượng của bất tử bất thương.

“Đây… đây là mở ra Huyết Kế Giới Hạn sao?”. Đám người ở một bên quan sát, ông lão Chuẩn Đế cầm cần câu cá không nhịn được mà cười toe toét.

“Đây là lần thứ mấy, bất tử bất thương, nói mở là mở ra à?”

“Cho dù Huyết Kế Giới Hạn được mở ra, chung quy vẫn là một Thiên Cảnh”.

“Chuẩn Đế cũng đã chết, hắn… vĩnh viễn không thể đi qua cầu Nại Hà”. Có lão Chuẩn Đế lắc đầu thở dài, đã không đành lòng lại nhìn nữa.

Nhưng lời này của ông ta vừa thốt ra, ở trên cầu Nại Hà, một luồng khí bá đạo lan tràn, là áp lực của Chuẩn Đế hàng thật giá thật.

“Đến rồi, Đại Thành Thánh Cốt lại đến trợ chiến”. Quá nhiều người ôm tay đứng tiếc nuối, họ đã thấy nhiều, Huyết Kế Giới Hạn cũng mở rồi, còn gì có thể khiến cho bọn họ khiếp sợ, thành thể quá biến thái.

“Hiện tại cũng có thể tương đương với Chuẩn Đế, thêm Huyết Kế Giới Hạn, không chừng có thể sáng lập thần thoại, đập nát cầu Nại Hà kia”.

“Ngầu quá!”. Tiểu Viên Hoàng gào lên một tiếng rung trời động đất, khiến cho những người chung quanh đều run rẩy, một tiếng đến quá đột ngột.

“Ngầu bá cháy!”. Quỳ Ngưu và Đại Địa Võ Hùng cũng ồn ào theo, họ lấy ra cờ chiến phất cao cổ vũ Diệp Thành.

“Ngầu thật”. Tu sĩ trẻ tuổi chung quanh cũng cất giọng, tiếng này lớn hơn tiếng trước, chấn động đến sao trời cũng phải rung động.
Chương 2354: Đánh thức

“Chư thiên, không phải là không có ai!”. Mấy lão tiền bối cũng hăng hái, mỗi người vén tay áo lên, gào đến sôi trào nhiệt huyết.

Mọi người đều muốn nhìn thánh thể, muốn sáng lập thần thoại một lần nữa.

“Chúng ta già rồi”. Cửu Hoàng Đại Sở lắc đầu cười, tự nhận không bằng hậu bối, đây đã không còn là thời đại của bọn họ nữa.

“Ta… cũng già rồi”. Đông Hoàng Thái Tâm vươn tay ngọc, không quan tâm đến sự rụt rè của con gái, tay cầm lấy tay của Kiếm Thần.

Kiếm Thần mỉm cười, thần thoại chư thiên cũng hàm chứa sự dịu dàng.

Mà Diệp Thành lại phải trải qua khảo nghiệm sinh tử, vì tình cảm kia mà gian nan tiến lên trước, chẳng sợ đó là đi lên một con đường không thể trở về.

Đùng! Đùng! Đùng!

Tiếng vang ầm ầm vang lên, thong thả mà có tiết tấu.

Đó là tiếng Diệp Thành bước đi, thân thể nặng như núi lớn, thế nên bước đi cũng nặng nề, đạp lên cầu Nại Hà.

Từ xa nhìn lại, bóng dáng của hắn uy nghiêm, kim quang toàn thân tỏa ra bốn phía, thánh khu bá đạo, giống như được đúc ra từ vàng.

Hắn là chiến thần, chiến thần bễ nghễ Bát Hoang, uy chấn hạo vũ, khí cái chư thiên, tồn tại của hắn, chính là một thần thoại.

Mọi người nghe thấy một tiếng răng rắc, một khối ngọc giản chứa tiên quang ký ức bị phong ấn đã bị hắn bóp nát, thanh âm thanh thúy có thể nghe được rõ ràng.

Tiên quang ký ức bay về phía đối diện, hoàn toàn đi vào giữa mày của Sở Huyên.

Nàng vẫn đứng duyên dáng ở đó, biểu cảm lạnh nhạt, không có tình cảm, tiên quang ký ức ở thần hải rong chơi, không dung nhập được.

“Lại không có hiệu quả”. Diệp Thành híp mắt lại một chút.

Tiên quang ký ức giải phóng, chuyện kỳ lạ này chỉ xuất hiện ba lần, một lần là ở Hồng Trần, một lần là Cơ Tuyết Băng, một lần ở Tịch Nhan, không ngờ, đến Sở Huyên cũng là thế này.

Biến cố kỳ lạ này khiến cho hắn bất ngờ, lại khiến cho ánh mắt của hắn càng thêm kiên định, ngẩng đầu ưỡn ngực mà bước đi, mỗi bước đều vững vàng hữu lực.

Dù thế nào đi nữa, hắn đều phải đi đến đối diện, cho dù Sở Huyên có thể giải phong ấn hay không, hắn nhất định cũng phải đưa nàng về nhà.

Cầu Nại Hà khổng lồ, không ngừng rung động.

Hắn cũng gặp áp lực, bước đi càng trở nên nặng nề thêm.

Trong không gian mơ hồ, tiếng thánh cốt của hắn vỡ vụn, thánh thể lại vỡ ra lần nữa, màu tươi đầm đìa.

Mỗi một bước chân, áp lực có một không hai lại nặng thêm một tầng.

Mỗi một bước chân, đều để lại một dấu chân đầy máu tươi.

Đại Thành Thánh Cốt trợ uy, đối kháng uy áp, Huyết Kế Giới Hạn bá đạo, bất tử bất thương, lần lượt vì hắn mà chữa trị vết thương.

Hắn đã đến đủ gần, cách đó không xa là điểm kết thúc.

Nhưng sự bất khuất của hắn, dường như đã chọc giận pháp tắc, không còn tàn sự phá mà là uy áp mạnh hơn nữa.

Đó là một lực lượng cực kỳ cường đại, thần bí lại cổ xưa.

Là lực lượng cổ xưa kia từ từ xoá bỏ trạng thái Huyết Kế Giới Hạn.

Không có khả năng chữa lành bất tử bất thương, thánh thể trở nên đầm đìa máu tươi, dù có thành cốt trợ thân, hai chân cũng cong lại

Còn sót lại vài bước, lại giống như một lạch trời không thể vượt qua.

“Ngươi không được vượt qua, trở về đi!” Từ trong thành Vô Lệ truyền ra âm thanh mờ ảo của phụ nữ, lạnh nhạt xa xưa, cũng lại vô cùng uy nghiêm.

“Nàng có máu có thịt, vì sao phải khiến nàng không nước mắt không có tình cảm”.

Diệp Thành gào rống, hai tròng mắt đỏ lên, gân xanh nổi lên trên trán, hai chân bị cong đi, lại thẳng ra, đầu cao ngạo bị đè thấp kia, cũng lại một lần nữa… cứng cỏi ngẩng lên.

Một tiếng “rầm”, hắn đạp xuống một bước, dẫm đến mức cầu cũng rung chuyển.

Cơ thể của hắn ngã xuống, lộ ra cơ bắp và xương cốt sáng ngời ra ngoài, máu tươi chảy khắp người, cũng khiến hoa trên cầu Nại Hà nhiễm đỏ.

“Các ngươi cao cao tại thượng, có nhìn đến chúng sinh không?”

Lại là một tiếng rít gào, Diệp Thành bỗng nhiên nhấc lòng bàn chân lên.

Chân gãy, rồi đột nhiên nổ tung, máu thịt và xương cốt, đồng thời hoá thành sương máu.

Cương liệt thánh thể cũng ngã xuống, ghé vào trên mặt đất.

Thật lâu sau, cũng không thấy hắn lại đứng dậy, hắn quá mệt mỏi.

“Đó là Sở Huyên Nhi của ta, ta muốn đưa nàng về nhà”. Diệp Thành khóc, giọng khàn khàn, máu và nước mắt trộn lẫn.

Không có hai chân, thì dùng hai tay, gian nan mà bò.

Đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể, thế nhưng lại như một con chó, hèn mọn đến cực điểm.

Hình ảnh này nhìn mà ghê người, khiến tứ phương đang xem phải sửng sốt.

Rất nhiều nam tu siết chặt nắm đấm, rất nhiều nữ tu đều không nhịn được mà bịt chặt miệng ngọc, trong mắt đong đầy ánh nước.

“Ngươi… thật sự vô tình như vậy sao?”, Đông Hoàng Thái Tâm ánh mắt lạnh nhạt, mặt như băng sương, nhìn chằm chằm vào thành Vô Lệ.

“Không nước mắt, chính là vô tình”. Vẫn câu nói mịt mờ đạm bạc kia từ trong thành Vô Lệ truyền ra, vang vọng chư thiên.

“Đừng cầu xin nàng, cho dù có chết, đó cũng là… hoàng giả Đại Sở”. Cửu Hoàng lạnh nhạt nói một tiếng, vẻ mặt vô hỉ vô bi.

Một câu làm mọi người đều im lặng, sao trời tĩnh mịch như không còn ai, chỉ có trên cầu Nại Hà kia, là vẫn có từng tiếng nghẹn ngào.

Diệp Thành vẫn còn bò trên đó, ánh mắt ảm đạm, đến nước mắt cũng vẩn đục.

Phía sau, chính là vết máu và cái thân tàn tạ của hắn.

Sở Huyên lẳng lặng đứng nhìn, giống như một bức tượng tạc từ băng, vẫn không nhúc nhích.

Nhìn người đang bò đến gần nàng, thân thể mềm mại hơi hơi run rẩy, đôi mắt đẹp như nước hiện ra một tia mê man mờ mịt.
Chương 2355: Vô Lệ nổi bão

Cầu Nại Hà bi thương, bên trong nước mắt lấp lánh lại có thêm màu máu.

Mọi người đều nhìn về phía Diệp Thành bọn họ cũng hoàn toàn im lặng.

Người kia vẫn còn gian nan mà bò về trước, có lẽ là hắn đã chết, là ý chí bất diệt đã chống đỡ để hắn bò đến điểm cuối cùng.

Cố chấp và si tình tạo thành chấp niệm bất tử của hắn.

Một cơn gió nhẹ thổi đến, cầu Nại Hà sụp đổ, theo cơn gió kia, từng tấc một lại hóa thành tro bụi, trở thành cát bụi của lịch sử.

Hắn làm được rồi, hắn đã bò được đến đầu cầu, lại ngã xuống dưới sao trời, thánh quang tan biến, uy thế thánh cốt cũng không còn sót lại chút gì.

Sở Huyên giơ tay, dùng sức dịu dàng giữ hắn lại.

Vô lệ vô tình, cô ta cũng không biết tại sao, tại sao mình phải đưa tay ra, chỉ biết có một sức mạnh không thể cưỡng lại được… đang thôi thúc bản thân.

Có lẽ, cô ta và hắn thật sự có cái gọi là tình nhân quả.

Thái Thượng Vong Tình đao của cô ta cũng rung động trong chớp mắt, vì hắn mà rung động, ở đây suy diễn một đoạn tình chưa bao giờ có.

“Hay lắm!”. Trong muôn vàn sự tĩnh mịch, cuối cùng lại bị tiếng gào của Tiểu Viên Hoàng phá tan, nhiệt huyết sôi trào, vô cùng phấn khởi.

“Hay”. Đám người Quỳ Ngưu cũng gào lên, hò hét.

“Ta đã nói rồi, chư thiên đừng coi thường bọn ta”. Mấy lão già thẳng lưng, Thánh Thể đúng là làm nở mày nở mặt chư thiên

“Nếu nói ai ngầu đét thì còn phải nhắc tới Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành”.

“Thành Vô Lệ thế mà cũng gặp bị kinh ngạc, thật con mẹ nó vui sướng quá”.

“Bước qua cầu Nại Hà, lại vô tình tạo ra một thần thoại khác”. Lão Chuẩn Đế nhếch miệng, thổn thức tặc lưỡi.

“Thành Vô Lệ, nói lời phải giữ lấy lời”. Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười nhìn thành Vô Lệ, trong lòng vô cùng vui sướng mà nói.

“Một năm, nếu trong một năm có thể khiến nàng rơi một giọt nước mắt vì hắn, ta sẽ thành toàn cho bọn họ”. Tiếng nói mờ mịt truyền ra từ trong thành Vô Lệ.

“Bổn vương có nghe lầm không, tiền bối đang chơi dơ quá đấy!”, Chiến Vương hừ lạnh, chiến kích rung động, uy thế Chuẩn Đế hiện lện.

“Thế này là sao! Vừa rồi ngươi nói, nếu hắn bước qua cầu Nại Hà, thì có thể để hắn dẫn thê tử về, giờ còn chơi xấu à?”. Tiểu Cửu Tiên tức giận, phồng miệng nhỏ, thanh âm vang dội.

“Không ngờ tiên thành nhân gian lại nói chuyện mà không biết giữ lời”.

“Đánh nhau, bọn ta không sợ! Đừng tưởng rằng bọn ta dễ bị bắt nạt”. Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu cùng hét lớn, mắng to, sau khi mắng xong thì trốn ở phía sau lão tổ của mình.

“Lão phu đề nghị, chúng ta lập đội vào thành Vô Lệ đi!”. Tiếng nói này không biết là truyền ra từ chỗ nào, chỉ biết là một Chuẩn Đế, hơn nữa còn là một Chuẩn Đế chỉ e sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn.

“Chuyện này khả thi đó, nên trong đó đều là mỹ nữ”. Không chỉ là một lão Chuẩn Đế, mà là một đám núp lùm canh đúng thời cơ mà hét.

“Cũng chưa từng thấy được dáng vẻ của thành chủ Vô Lệ, chắc chắn là rất xinh đẹp”.

“Chưa biết chừng còn có thể cưới về nhà, lão phu còn chưa có phu nhân đấy?”

“Đừng có lộn xộn, đó là tiền bối của chúng ta đấy! Không thể tùy tiện trêu chọc được”.

Một đám lão già không biết xấu hổ, ngươi một tiếng ta một tiếng, càng nói càng hăng say, còn cười rất đáng khinh.

Đông Hoàng Thái Tâm, Kiếm Thần, Đan Tôn, Thiên lão, Địa lão và nhóm Cửu Hoàng Đại Sở đều tự giác lùi bước, đối với mấy tên hèn mọn Chuẩn Đế kia, họ phải giữ khoảng cách thôi.

Sự thật chứng minh, quyết định của bọn họ vẫn thật chính xác.

Thành Vô Lệ nổi bão, một đôi tay ngọc xuất hiện.

Những Chuẩn Đế đang tụ tập đó đều bị hất bay, ở trong sao trời, đám người này vẽ ra từng đường cong hoàng mỹ.

Ực! Mọi người ở đây, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Đám người kia có mười mấy Chuẩn Đế, tất cả đều bay đi rất xa, một chưởng kia không chừng đã cho họ tới rìa vũ trụ hoang sơ rồi.

Hiện tại, sao trời yên tĩnh, đặc biệt là mấy lão tiền bối cũng không dám lên tiếng, thành chủ Vô Lệ quá mức hung hãn.

“Một năm, một năm sau ta lại đến!”. Lời của thành Vô Lệ vẫn mờ mịt như vậy, có đạm mạc, cũng vô cùng uy nghiêm.

Dứt lời, một tòa tiên thành Vô Lệ to như thế dần dần hóa thành hư ảo, ở trong mây mù mông lung, chậm rãi biến mất không tung tích.

“Súyt nữa ta đã tè ra quần rồi”. Nhiều người cảm thấy bản thân lạnh toát.

“Sau này nhất định phải thành thật, không có Đế Binh trong tay, ta cũng không dám ra ngoài làm loạn”. Đám người già tu sĩ phất tay nói.

“Thê tử của Diệp Thành trông như thế nào?”, Tiểu Viên Hoàng có Hoả Nhãn Kim Tinh, thế nhưng lại không nhìn thấy được dung nhan của Sở Huyên.

“Gu của lão Thất có tệ đâu, nhất định là rất đẹp”.

“Không biết có thể thương lượng cho bọn ta mượn dùng mấy ngày không?”. Quỳ Ngưu sờ sờ cằm, vẻ mặt ý vị thâm trường.

Phía bên này, đám người Đông Hoàng Thái Tâm đã đến bên cạnh Sở Huyên.

Mà Diệp Thành đã nằm ở trên mây bay phía trước mặt Sở Huyên, vết thương tuy nặng, nhưng hắn vẫn còn sống, không nguy hiểm đến tính mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK