Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 486: Đừng để ta mất tiền oan

“Bảy trăm nghìn”, người này rất hùng hồn, một lần tăng lên hơn gấp đôi.

Gần một nửa số người đều rất coi trọng tảng đá này, bởi vì nó lớn! Hơn hai mươi trượng, có lẽ có thể kiếm được mấy món bảo bối không chừng, hơn nữa càng nhiều người tranh càng chứng minh nó đặc biệt.

“Chín trăm nghìn”.

“Một triệu”.

“Một triệu hai”.

Trong thế giới nhỏ, không gian ồn ào náo nhiệt và tiếng hò hét lúc này mới thực sự trở tắt ngúm, không phải vì họ không tăng giá được nữa mà vì người hô giá một triệu hai trăm kia là Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện.

Thị Huyết Điện, nghe đến tên tông môn này không ít người bất giác rùng mình, chỉ cần không phải bất đắc dĩ thì không ai muốn động đến nhân vật bá đạo này.

Thấy không ai nói gì, ông lão họ Dạ nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Còn ai tăng giá nữa không?”

Chờ một lúc lâu cũng không có ai hô lên.

Thấy thế, lúc này ông lão họ Dạ mới hắng giọng: “Nếu không ai ra giá nữa, vậy…”

“Một triệu ba”, ông lão họ Dạ còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng nói cắt ngang. Người vừa hô lên chính là Diệp Thành, hắn đã hạ quyết tâm phải lấy được tảng đá này, cho dù đối thủ là người của Thị Huyết Điện.

Hắn đột ngột ra giá đương nhiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, bởi vì không phải hắn đang tranh đồ với Thương Minh Thượng Nhân, mà là đang tranh đồ với Thị Huyết Điện.

Thấy Diệp Thành tăng giá, Thương Minh Thượng Nhân ngồi xếp bằng trên vân đoàn bất giác nhìn hắn, sau đó lại lên tiếng: “Một triệu rưỡi”.

“Hai triệu”, Diệp Thành lập tức tăng giá, không chút đắn đo.

Lại nhìn đến Thương Minh Thượng Nhân, cái giá bị Diệp Thành tăng lên mức này khiến ông ta trở tay không kịp.

Nhưng Thương Minh Thượng Nhân là ai? Đường đường là trưởng lão của Thị Huyết Điện, ông ta sợ Diệp Thành sao?

“Hai triệu một trăm nghìn”.

“Ba triệu”.

Phụt! Phụt!

Có lẽ Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đều không ngờ Diệp Thành lại tăng vọt mức giá lên ngay như thế, ngụm trà vừa vào miệng họ lập tức phụt hết vào mặt người ngồi đối diện.

“Tiểu tử này quá mạnh!”, hiện trường bỗng chốc trở nên sôi nổi hẳn.

“Chắc chắn là thiếu gia của gia tộc quy ẩn nào đó rồi”.

“Dám tranh đồ cùng Thị Huyết Điện, đúng là lợi hại!”

“Tiểu tử, ngươi có biết mình đang giành đồ với ai không?”, vẻ mặt Thương Minh Thượng Nhân trở nên khó coi hơn nhiều, ánh mắt cực kỳ sắc bén, ở khoảng cách rất xa mà Diệp Thành vẫn cảm nhận được ánh sáng lạnh lẽo đọng lại trong mắt ông ta.

“Ta chỉ biết ta phải có được tảng đá này”, Diệp Thành ung dung mỉm cười.

Lời hắn vừa dứt, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Thương Minh Thượng Nhân lại trở nên lạnh hơn, ông ta muốn dùng bí pháp để nhìn thấu thân phận Diệp Thành nhưng lại không làm được.

“Tiểu Thương Thương à! Bớt ra vẻ, ngươi cũng tìm một chỗ tốt đi, đừng doạ con người ta”, khi sắc mặt Thương Minh khó coi đến cực điểm thì một giọng nói đầy uy lực vang lên khắp khán đài.

Tiểu Thương Thương?

Ba từ này vừa được thốt lên, ánh mắt tất cả mọi người dưới khán đài đều nhìn về một hướng. Đường đường là trưởng lão của Thị Huyết Điện, cao thủ cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy thực thụ mà lại bị người ta gọi là Tiểu Thương Thương?

Được rồi! Đột nhiên người đó lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Ông ta quả thực rất thu hút sự chú ý của người khác, bởi vì tướng người lão ta rất lớn, cao hơn ba trượng, dù chỉ ngồi thôi cũng cao hơn rất nhiều người đang đứng, nhìn từ xa trông như một ngọn núi nhỏ, rất vững chãi.

Có lẽ vì kinh ngạc, Diệp Thành cũng nhìn về nơi đó, nhìn xong khoé miệng hắn giật giật.

“Người này tên là Man Sơn, là người hết sức bá đạo của Tây Lăng Ba Thục”, Thái Ất Chân Nhân đúng là không gì không biết, vừa nhìn đã nhận ra thân phận người đó.

“Ông ta không phải là lão tử của Sơn Hùng đó chứ?”, Diệp Thành liếc nhìn, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ. Nhìn cơ bắp cuồn cuộn trên người Man Sơn, hắn cảm thấy hơi sợ, nếu bị đánh một chưởng chắc hắn sẽ bay lên trời ngay mất.

Mọi người đều nhìn Man Sơn, nhưng lão ta lại làm như không có chuyện gì, lão ta ngồi khoanh chân ở đó, cánh tay giơ lên, cầm vò rượu rót vào miệng. Thân hình cường tráng thế kia khiến người nhìn đều sợ hãi.

Lại nhìn đến Thương Minh, bị Man Sơn gọi là Tiểu Thương Thương trước mặt bao người, vẻ mặt ông ta thoáng chốc trở nên lạnh lùng.

Nhưng dù vẻ mặt có khó coi hơn nữa thì ông ta cũng không dám đối đầu với lão kia, dường như ông ta cũng biết lai lịch và thực lực của lão đó, nếu đánh không lại sẽ bị một chưởng của người ta quật chết cũng nên.

Vì thế Thương Minh trút giận vào Diệp Thành, ông ta nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng: “Sau Đại hội đấu thạch, ngươi sẽ chết rất thảm”.

“Ai chết còn chưa biết đâu”, Diệp Thành lạnh lùng cười nhạo.

Thấy bầu không khí giữa hai người không ổn, ông lão họ Dạ ở trên tảng đá ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn Diệp Thành: “Tiểu hữu có muốn xẻ đá công khai không?”

“Không”.

Ôi trời!

Tiếng cảm thán này làm tất cả mọi người dưới khán đài đều phải thốt lên, thế giới nhỏ trong không gian lập tức bùng nổ.

“Bỏ ra ba triệu linh thạch còn không xẻ công khai, vậy nghĩa là phải trả chín triệu linh thạch?”

“Dù là một tông môn cũng không dám tuỳ tiện bỏ ra nhiều linh thạch như thế đâu!”

“Tiểu tử này có lai lịch gì vậy?”

“Ta nói này, không cần phải vậy chứ!”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn Diệp Thành mà khoé miệng giật giật.

“Khuynh gia bại sản ta cũng cam lòng”, Diệp Thành hít sâu một hơi.

Chỉ trách tảng đá này quá kỳ lạ, ngay cả Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu, chỉ điểm này thôi cũng đủ để chứng minh độ phi thường của nó. Diệp Thành có cảm giác trong tảng đá này chắc chắn có bảo bối, hơn nữa còn là bảo bối có giá trị.

Vì đã nhận định sẽ có bảo bối giá trị nên Diệp Thành sẽ không dễ dàng cho mọi người thấy, bị quá nhiều cao thủ để mắt, với hắn mà nói chắc chắn kông phải chuyện gì tốt đẹp.

Vì thế hắn cam tâm tình nguyện, cho dù có khuynh gia bại sản.

Ông lão họ Dạ đang đứng trên tảng đá cũng sững sờ, hiển nhiên ông ta cũng không ngờ Diệp Thành lại sẵn sàng trả giá gấp ba lần để không xẻ đá công khai.

“Không phải trong tảng đá này thật sự có bảo bối giá trị đấy chứ?”, ông ta lẩm bẩm một câu, bất giác nhìn tảng đá dưới chân mình.

“Tiền bối”, lúc này Diệp Thành đã giẫm phi kiếm bay tới, đưa một túi đựng đồ ra.

Ông lão họ Dạ nhận lấy túi đựng đồ, phát hiện bên trong không chỉ có linh thạch mà còn có cả linh kiếm, linh quả và linh đan, hơn nữa số lượng còn không ít, cộng lại đủ để gom được chín triệu linh thạch.

“Tiền bối, đủ rồi chứ?”, Diệp Thành mỉm cười.

“Tảng đá này đã thuộc về ngươi”, ông ta cười hiền , bước xuống khỏi tảng đá.

“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành phất tay cất tảng đá lớn vào túi đựng đồ, chậm rãi đi về chỗ ngồi nhưng tim lại đập thình thịch: “Đừng để ta mất tiền oan nhé”.
Chương 487: Này, cho cô mượn

Quay về vị trí ngồi, Diệp Thành vỗ vào túi đựng đồ rồi nằm bò ra bàn. Dù là vậy thì hắn cũng kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.

Chín triệu linh thạch.

Có quá nhiều người tặc lưỡi thầm nghĩ lần đại hội đấu thạch này đúng là khác thường.

Buổi đấu giá không vì việc này mà dừng lại. Trên vân đài, Ông lão họ Dạ sau khi thu về chín triệu linh thạch thì có vẻ phấn khởi, ông ta lại đưa một tảng đá ra.

“Tảng đá thứ hai trăm năm mươi hai, giá khởi điểm một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.

“Một trăm năm mươi nghìn”.

“Hơn ngươi năm mươi nghìn, một trăm hai mươi nghìn”.

Tảng đá vừa được đưa ra, bên dưới đã liên tiếp vang lên tiếng trả giá.

Thế nhưng rất nhiều tảng đá tiếp theo mặc dù cũng được người ta tranh nhau khốc liệt nhưng lại không thể tạo ra làn sóng khiến mọi người kinh ngạc như khi Diệp Thành đấu giá.

Vả lại điều khiến Ông lão họ Dạ phải xót xa đó là trong rất nhiều tảng đá tiếp theo về cơ bản đều có bảo bối, vả lại có vài món bảo bối đến một kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín như ông ta cũng mong muốn có được.

“Có thấy vẻ mặt của Ông lão họ Dạ kia không, trông khó coi chưa kìa?”, trên vị trí ngồi, Ngô Tam Pháo bên cạnh Diệp Thành bất giác bật cười.

“Vui vẻ có mà lạ”, Thái Ất Chân Nhân cắn một miếng linh quả, “viên linh tinh vừa rồi, chỉ cần nhìn là thấy bất phàm, nếu không phải ta có nó cũng không có tác dụng gì thì ta đã đấu giá nó từ lâu rồi”.

“Ông không mang đủ tiền phải không?”

“Đúng thế”.

Nói tới đây, cả hai liền quay sang nhìn Diệp Thành với ánh mắt không mấy dễ chịu: “Rõ ràng ngươi biết bên trong có bảo bối, tại sao không đấu giá?”

“Lão tử mà có tiền thì còn phải nghĩ sao?”, Diệp Thành nạt lại.

“Hoá ra là vậy, hiểu rồi”.

Quả thưc, Diệp Thành nói đều là sự thực. Vì sao hắn lại có thể ngồi im ngoan ngoãn sau khi đấu giá xong tảng đá vừa rồi, phải trơ mắt nhìn từng món bảo bối bị người ta đấu giá mất chẳng phải vì không còn tiền sao? Hiện giờ, đến một linh thạch trong người hắn cũng không có.

“Một trăm nghìn”.

“Lão phu trả một trăm năm mươi nghìn”.

“Hai trăm nghìn”.

Buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, mặc dù giá không cao nhưng lại sôi nổi lạ thường. Thời gian cứ thế dần trôi, sắc trời bên ngoài dần tối, thế nhưng không gian nhỏ hẹp lại lấp lánh ánh sáng như ban ngày.

Trong lúc này, cũng có rất nhiều người quen của Diệp Thành ra tay như ba huynh đệ của Thiên Long Cổ Thành nhà họ Viên, Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện và mấy người phía Tư Đồ Tấn của nhà họ Tư Đồ ở Tây Vực.

“Không thể cứ thế mà đợi ở đây được, bao nhiêu bảo bối như vậy, phải nghĩ cách kiếm tiền”, Diệp Thành đang nằm bò trên bàn, hai mắt đảo lia lịa.

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nhìn sang Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân ở bên. Hiện giờ cả hai người này cũng chẳng khá hơn hắn là bao, người nào người nấy nằm bò ra bàn, trơ mắt nhìn từng món bảo bối bị người ta lấy đi.

Vả lại khi thấy Diệp Thành đưa mắt nhìn mình, cả hai người cũng như thể hiểu ý, dốc túi đựng đồ ra, đừng nói là linh thạch, đến cọng lông cũng không có, bên trong trống huyếch trống hoác.

Hiểu ý đấy!

Diệp Thành ghé đầu lại, tiếp theo đó, biểu cảm của cả ba người hết sức thú vị. Mặc dù buổi đấu giá diễn ra vô cùng sôi nổi nhưng cả ba người bọn họ biết rằng tiếp sau đó chẳng có việc của mình nữa.

“Tảng đá thứ ba nghìn năm trăm mười bảy, giá khởi điểm một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.

Mãi tới khi tảng đá này được Ông lão họ Dạ đẩy lên vân đài thì cả ba mới ngồi thẳng dậy, nhất loạt lấy ra một nhúm bông.

Sau đó, động tác thống nhất tới bất ngờ, đó là dùng bông nhét vào lỗ mũi, người ngoài nhìn thấy, nếu không biết còn tưởng ba kẻ này bị chảy máu mũi nữa.

“Này, cho cô mượn”, Diệp Thành vừa bịt mũi vừa lấy ra một cái khăn tay trong ngực, hắn đưa cho Bích Du ở bàn bên cạnh.

Diệp Thành đột nhiên đưa khăn tay khiến Bích Du thẫn thờ, cô nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu. Bích Du vô thức cầm khăn tay lên, khoé miệng nở nụ cười.

“Tám trăm nghìn”.

“Ta thêm hai trăm nghìn, một triệu”.

“Ta trả một triệu hai trăm nghìn”.

Hiện trường vẫn diễn ra vô cùng kịch tính, giọng nói hét giá trả giá vang lên liên tục, người này át tiếng người kia.

Có lẽ thấy tảng đá đó quá to nên tất cả mọi người đều cho rằng bên trong có bảo bối, do vậy mới hét giá thật lực khiến không tới mười giây, giá trị của tảng đá đã lên tới mức hai triệu, cứ thế lập kỉ lục cao nhất từ đầu buổi đấu giá tới giờ.
Chương 488: Suýt thì ngất đi

“Lão phu trả hai triệu năm trăm nghìn”, cuối cùng, một giọng nói hùng hồn vang lên át tiếng của mọi người.

Lời này khiến hội trường đột nhiên im bặt. Nói thì cũng trùng hợp vì người ra giá lần này chính là Ngưu Thập Tam, trước đó từng trả hai triệu linh thạch mà chăng thu về được gì.

“Cướp cho ta, nếu không thì các ngươi cứ đợi đấy”, tên này cứ thế đứng bật dậy gào thét điên cuồng khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

“Tảng đá này là của ta”, vừa gào thét, Ngưu Thập Tam không quên nheo mắt nhìn một lượt.

Hiện trường lúc này, không biết do uy thế hùng hổ của ông ta khiến người ta sợ hay vì điều gì mà không ai trả giá nữa.

“Còn ai trả giá nữa không?”, thấy không ai nói gì, Ông lão họ Dạ đứng trên tảng đá lớn đảo mắt nhìn xung quanh.

Hồi lâu không ai nói gì.

Thấy vậy, Ông lão họ Dạ mới nhìn sang Ngưu Thập Tam, cười nói: “Đạo hữu, có xẻ đá công khai không?”

“Xẻ, xẻ, xẻ luôn”, lão già mặc đồ tím tò mò, nói, sắc mặt cũng không mấy dễ chịu vì trước đó ông ta đã mất trắng hai triệu linh thạch.

“Đạo hữu, đấu thạch chỉ có ba phần dựa vào thực lực, bảy phần là may mắn, xin đừng bực bội”.

“Vậy thì nhanh chóng xẻ đi, mẹ kiếp, ta không tin lần trước không có gì mà lần này cũng không có cái gì”, lão già mặc đồ tím đã xắn áo lên, tỏ vẻ gồng mình gắng sức.

Ông lão họ Dạ không nói gì, phất tay lấy ra một thanh thạch đao sau đó chém xuống khiến tảng đá bị xẻ ra từng lớp một.

Roẹt! Roẹt!

Âm thanh này vang lên liên tiếp, thủ pháp của Ông lão họ Dạ hết sức thuần thục, ra tay nhanh gọn chính xác, từng lớp đá lần lượt được xẻ ra.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về tảng đá khổng lồ kia, bọn họ rất muốn xem xem tảng đá khổng lồ này rốt cục có bảo bối tuyệt thế gì hay không mà phải bỏ ra hai triệu linh thạch như vậy.

Phá!

Không biết từ bao giờ, Ông lão họ Dạ mới thu lại thạch đao chỉ điểm vào tảng đá, tảng đá lập tức vỡ ra.

Đột nhiên, một đống phân vàng kè xuất hiện.

Đột nhiên, mùi hôi thối nồng nặc khắp hội trường.

Đột nhiên, ánh mắt của tất cả mọi người đều tròn mắt nhìn.

Ôi trời!

Khốn khiếp!

Ôi trời!

Bầu không khí yên tĩnh trong vòng một giây thì tiếng mắng chửi vang lên tứ phía, người ta khạc nhổ ra cả bãi nước bọt.

Mùi hôi thối nồng nặc xực lên, bay khắp không gian nhỏ, bên trong tảng đá làm gì có bảo bối mà là một đống phân, một đống phân rất…to.

Khắp nơi, người nào người nấy nôn oẹ.

Trên vị trí ngồi, Bích Du dùng khăn lau che đi mũi và miệng, khuôn mặt trông hết sức biểu cảm, mãi tới một giây trước cô mới hiểu ra ngụ ý của Diệp Thành.

Nghĩ tới đây, cô không quên liếc nhìn Diệp Thành ở bên, có lẽ vì quá ngượng nên Bích Du chợt đỏ bừng mặt.

“Mẹ kiếp, đúng là thú vị”, rõ ràng, Diệp Thành không hề chú ý đến biểu cảm của Bích Du, lúc này hắn đang bịt mũi và miệng nhưng cũng vừa trầm trồ với tảng đá kia.

“Cả đống to như vậy, không biết ém lâu chưa?”

“Đúng là đủ cho rất nhiều người ăn trong nhiều ngày”, Ngô Tam Pháo nói một câu khiến Diệp Thành và Thái Ất Chân Nhân phải quay đầu lại giơ ngón tay tán thưởng hắn.

Chỉ có Bích Du, khi nghe câu này thì chợt đứng dậy, vừa bịt miệng vừa chạy vội ra ngoài, người không biết còn tưởng cô đang mang thai nữa.

“Ơ…sao lại…”, lại nhìn sang Ngưu Thập Tam, ông ta thẫn thờ, cứ thế nhìn đống phân kia, khoé miệng giật lên liên hồi.

Còn đối với ông ta mà nói thì hôm nay chính là ngày đáng nhớ trong cuộc đời. Ông ta cứ thế gằn giọng rít lên hùng hổ, bá khí ngút trời phá đi tảng đá, những thứ bên trong đúng là vô thiên vô pháp.

Và cũng ứng với câu nói của ông ta, lần này ông ta lại mở ra được một đống phân.

Trời đất!

Sau khi định thần lại, Ngưu Thập Tam lại rít lên, suýt chút nữa tức quá mà ngất đi.
Chương 489: Đại La Thần Thiết

“Mẹ kiếp, cái này mà cũng lôi ra để đấu giá được sao?”, trong không gian nhỏ bé vang lên tiếng mắng chửi liên tục.

“Khốn khiếp”.

“Lão tử tung hoành Đại Sở ba trăm năm nay chưa bao giờ thấy cảnh tượng vô thiên vô pháp nào thế này.

Vì một đống phân mà hiện trường trở nên nháo nhào, tiếng mắng chửi vang lên tiên tiếp, hình thành cả một làn sóng.

Hiện trường này đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng không thể kiềm chế hơn được, người chủ trì buổi đấu thạch cũng lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng thế này trong mười mấy năm qua.

Ở tứ phương cũng vì đống phân này mà có quá nhiều người phải bịt mũi bịt miệng bỏ chạy ra ngoài, rất nhiều người còn chưa chạy được mấy bước đã không nhịn nổi mà nôn ói vì mùi thối hoắc đó…

“Đi, đi thôi, mau đi thôi”, Ông lão họ Dạ vội hạ lệnh, ngay sau đó, chừng năm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh đi vào, dùng linh lực bọc ba lớp quanh đống phân rồi bịt mũi đem nó đi.

Oẹ! Oẹ! Oẹ!

Ông lão họ Dạ cũng không rảnh tay, từng viên linh thạch được bóp vỡ vụn toả ra mùi hương thơm nồng nặc dị thường, nhưng cho dù là vậy thì mùi hôi thối kia vẫn không thể át đi luôn.

“Đại hội đấu thạch tạm dừng, xin mời các vị tới chỗ nghỉ ngơi”.

Ông lão họ Dạ cũng bất lực, vội nói ra lời này. Thực ra không cần ông ta nói thì về cơ bản người ta đều chạy ra ngoài khiến không gian nhỏ bé bừa bãi lộn xộn, trong không khí còn có mùi hôi thối bay ra.

“Tên tiểu tử đó thật lợi hại”, chạy ra khỏi không gian kia, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân bất giác giơ tay tỏ ý tán thưởng Diệp Thành.

“Khiêm tốn, khiêm tốn thôi”, Diệp Thành xua tay sau đó đi về phía tiểu viên mà mình đã thuê từ trước.

Phía sau hắn, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt đi theo.

Ý đồ của cả hai người này thế nào Diệp Thành đương nhiên biết rõ, hắn bỏ ra chín triệu linh thạch mua về tảng đá kia mà còn chưa xẻ ra, đương nhiên bọn họ cũng muốn xem xem bên trong tảng đá có gì.

Không lâu sau đó, cả ba người quay về tiểu viên còn Diệp Thành tự giác đóng cửa quang môn im lìm.

Lúc này, Diệp Thành mới vung tay lấy tảng đá kia ra, bịch một tiếng, cả tiểu viên như rung chuyển.

“Nào, nào, để ta”, Diệp Thành còn chưa làm gì thì Ngô Tam Pháo đã lấy ra một thanh đao lao tới.

“Ngươi cút đi cho ta”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, hắn tiến lên trước đạp một cái khiến Thái Ất Chân Nhân ngã nhào ra.

Tiếp đó, Diệp Thành lật tay lấy ra thanh thạch đao chừng năm thốn.

Thiên linh linh, địa linh linh, mở ra bảo bối.

Diệp Thành lẩm bẩm cầu nguyện rồi mới vung tay xẻ tảng đá khổng lồ. Động tác tiếp theo của hắn hết sức kì dị, từng lớp đá cứ thế được xẻ ra.

Ở bên, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo xoa xoa tay, có vài lần bọn họ muốn tiến lên giúp đỡ nhưng đều bị Diệp Thành đạp đi, mãi tới cuối cùng mới đứng im như cọc gỗ, cứ thế nhìn vào tảng đá kia.

Rắc! Rắc!

Âm thanh này liên tiếp vang lên, một lớp, hai lớp rồi ba lớp. Diệp Thành cứ thế bỏ ra mất một khắc mới xẻ được tảng đá to như vại rượu kia.

Có điều trong lúc này bên trong tảng đá lại không hề phát ra bất cứ ánh sáng nào, cũng chẳng có hiện tượng gì khác thường xảy ra.

“Không thể nào?”, Diệp Thành có phần mất đi kiên nhẫn, hắn bỏ thạch đao xuống, vỗ nhẹ vào tảng đá kia.

Đùng!

Đột nhiên, tảng đá nổ tung, tiếp đó, một đạo hồng quang chiếu hắt ra, cứ thế chiếu ra vân tiêu, và hình thành nên một đám tường vân dị thường.

“Đúng là có bảo bối”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân còn kích động hơn cả Diệp Thành, bọn họ lập tức lao lên.

Trước mắt bọn họ có một thứ đang lơ lửng, to chừng hũ rượu, ừm, nói chính xác là một viên vẫn thạch, không hề có lấy bất cứ thần hoa nào bao quanh nhưng lại cho người ta cảm giác nặng nề, cả ba người có thể nhìn thấy rõ ràng không gian xung quanh méo mó đi.

“Đây là gì?”, Diệp Thành nheo mắt nhìn viên vẫn thạch này.

Không biết vì sao mà nhìn viên vẫn thạch này, hắn như thể nghe ra được một âm thanh kì lạ giống như đạo âm huyền diệu mang theo đạo uẩn huyền diệu khiến người ta cảm thấy tâm hồn thanh tịnh.

“Đây là gì?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân lần lượt gãi đầu, đến cả Thái Ất Chân Nhân trước giờ thông thuộc nhiều thứ cũng phải ngỡ ngàng.

“Long gia, tới đây nhìn xem là gì này?”, trong lúc bất lực, Diệp Thành dùng mối liên hệ giữa bản thể và phân thân gọi Thái Hư Cổ Long ở lòng đất của Chính Dương Tông, nếu như đến nó còn không biết thì hắn thật sự bất lực.

“Lão tử mãi mới ngủ được một giấc mà bị ngươi đánh thức rồi”, ngay sau đó, Thái Hư Cổ Long nói bằng giọng không mấy dễ chịu, đầu tiên nó ngáp một cái thật dài rồi mới nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành.

“Mau, mau nhìn, ta bỏ ra chín triệu linh thạch mới mua được nó”, Diệp Thành thúc giục.

“Vội cái gì?”, Thái Hư Cổ Long oằn mình, hai con mắt to lồ lộ nheo lại nhìn chín phần phân thân của hắn như thể có thể thông qua chín phần phân thân này trông thấy được viên vẫn thạch trong tiểu vien.

Ôi trời!

Ngay sau đó, Diệp Thành liền nghe thấy tiếng gầm của Thái Hư Cổ Long, đôi mắt nó sáng lên dị thường.

“Ngươi lấy thứ này ở đâu ra vậy?”, Thái Hư Cổ Long vội hỏi lại.

“Ta mua được”.

“Mua được?”, Thái Hư Cổ Long quẫy đuôi thật mạnh, khí tức cũng nhanh hơn bao giờ hết: “Mua ở đâu, ngươi cũng mua cho ta một xe đi, về rồi ta trả tiền cho ngươi gấp đôi”.

“Không phải trò đùa đâu”, Diệp Thành bất giác lên tiếng mắng chửi: “Vì thứ này mà ta mất đi chín triệu linh thạch, khuynh gia bại sản rồi”.

“Chín triệu là cái quái gì”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng mắng chửi sang sảng: “Ngươi có biết đó là gì không? Chín triệu linh thạch, nếu như ở Hồng Hoang Đại Lục thì dù có là chín mươi triệu ngươi cũng không có cơ hội mua được một viên nhỏ bé bằng nắm tay đâu”.

“Chín…chín mươi triệu?”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành cảm thất choáng váng, vả lại chín mươi triệu mới chỉ mua được một viên to bằng nắm tay, mẹ kiếp, đúng là vật vô giá.

“Vậy nó rốt cục là gì?”, mặc dù đầu óc choáng váng nhưng Diệp Thành vẫn sốt ruột vội hỏi.

“Đại La Thần Thiết”, Thái Hư Cổ Long nói từng từ một.

“Nó đáng tiền vậy sao?”

“Thừa lời, đó là vật trời ban, chính là sự huyễn hoá từ cơ thể xác thịt Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết, mang theo tinh hoa của trời đất, hấp thụ thần huy của nhật nguyệt, trải qua nhiều năm tháng tẩy luyện mới có được thần thiết, đó chính là nghịch thiên thần thiết luyện chế tiên khí, cho dù là chí tôn của Thái Hư Cổ Long ta thì năm xưa cũng phải tìm khắp chư thiên vạn vực cũng mới chỉ tìm được một viên to bằng nắm tay thôi.

“Ôi trời ơi, phát tài rồi”, Diệp Thành mừng quýnh.

Trong giới tu sĩ, binh khí dễ luyện nhưng thần thiết lại khó tìm, thế gian này chưa bao giờ thiếu người luyện binh khí, chỉ thiếu thần liệu nghịch thiên mà thôi.

“Ngươi lấy ở đâu ra vậy chứ?”, Thái Hư Cổ Long nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành bằng ánh mắt hiếu kì.

“Ta mua được ở đại hội đấu thạch, nghe nói những viên linh thạch đó được đào ra trong Thập Vạn Đại Sơn, ta thấy cũng không tồi nên mua về, không ngờ xẻ ra thì bên trong lại có Đại La Thần Thiết như ngươi nói”.

Diệp Thành không che giấu gì, cứ thế trả lời sự thực, vả lại hắn còn muốn hỏi một số bí mật liên quan về Thập Vạn Đại Sơn và Đại La Thần Thiết, nói không chừng còn có bảo bối nghịch thiên nào khác.

“Thập vạn đại sơn?”, phía này, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm, nó nheo mắt, ánh mắt bất định.

“Ngươi nghe nói bao giờ chưa?”

“Chưa từng”, Thái Hư Cổ Long khẽ lắc đầu: “Năm xưa ta vừa thức tỉnh linh trí không lâu thì bị Huyền Thần trấn áp sau đó bị phong ấn nên những chuyện của Đại Sở ta biết rất ít”.

“Hôm nào ta đưa ngươi đi xem”, Diệp Thành cười nói.

Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành rồi mới hít vào một hơi thật sâu: “Tiểu tử, ngươi cũng nên luyện cho mình một binh khí bản mệnh đi. Đại La Thần Thiết là nguyên liệu tốt nhất rồi”.
Chương 490: Luyện binh khí

“Ta cũng định như vậy”, nghe Thái Hư Cổ Long nói vậy, Diệp Thành cười tươi: “Có được thần thiết nghịch thiên như vậy, xem ta tạo ra một tiên khí kinh thiên động địa đấy”.

Thái Hư Cổ Long và Diệp Thành cứ thế kết thúc cuộc nói chuyện, Diệp Thành lại nhìn sang Đại La Thần Thiết.

Vừa nhìn hắn đã phải tối sầm mặt lại vì hắn thấy hai tên kia, một tên đang cầm đại đao, một tên cầm búa sắt gõ gõ vào Đại La Thần Thiết.

Có điều độ rắn chắc của Đại La Thần Thiết vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ khiến đại đao của Ngô Tam Pháo chém xuống cũng bị mẻ lỗ chỗ và búa sắt của Thái Ất Chân Nhân thì méo mó hẳn đi.

“Chuyện gì vậy chứ?”, Ngô Tam Pháo thở dốc.

“Rốt cục đây là thứ quái gì chứ?”, Thái Ất Chân Nhân cũng tức tối ra mặt.

Rất nhanh sau đó, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân liền cảm thấy bàn chân mình rời khỏi mặt đất, vả lại cơ thể rất nhanh đã mất đi trọng tâm.

Sau đó, tiếp sau đó thì cả hai người đã bị ném ra khỏi tiểu viên.

“Còn dám có ý định đoạt thần thiết của ta, mơ đi”, Diệp Thành mắng chửi.

Sau khi mắng xong, hắn mới quay người khẽ xoa lên Đại La Thần Thiết, hắn liếc nhìn Đại La Thần Thiết từ trên xuống dưới, từ trái sang phải.

Khi quan sát ở cự li gần thế này, Diệp Thành mới phát hiện ra sức nặng của Đại La Thần Thiết, vả lại nó không hề lấp lánh hay sáng chói như trong tưởng tượng mà hết sức bình thường và mang phong vị cổ xưa.

“Luyện binh khí bản mệnh gì bây giờ?”, sau khi đảo mắt một lượt, Diệp Thành mới ngồi khanh chân xếp bằng, hai tay chống cằm suy nghĩ.

“Học vấn bên trong đó nhiều lắm”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng: “Học thiên chi pháp, diễn thiên chi đạo, mỗi một loại binh khí đều có pháp của nó, mỗi một loại cũng thể hiện một loại đạo, như kiếm đứng đầu trong hàng trăm binh khí, là kì đạo duy nhất, như đao, binh khí bá đạo tuyệt đỉnh…”

Nghe Thái Hư Cổ Long nói toàn những thứ liên quan đến đạo, Diệp Thành hiếu kì hỏi lại: “Vậy ngươi cho rằng ta nên luyện binh khí gì?”

“Luyện một thanh kiếm hay đấy”, Thái Hư Cổ Long đáp lời: “Kiếm là binh khí mạnh mẽ, nếu được luyện từ Đại La Thần Thiết thì nhất định sẽ là thần binh nghịch thiên, có khả năng trảm thiên”.

“Không được”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xon, Diệp Thành mới khẽ lắc đầu.

“Vậy luyện một thanh đao đi”, Thái Hư Cổ Long lại đưa ra gợi ý: “Đó là binh khí bá đạo tuyệt đỉnh, nếu như được luyện từ Đại La Thần Thiết và kết hợp với Bát Hoang Trảm của ngươi thì uy lực nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ”.

“Không được”, Diệp Thành không nghĩ nhiều, cứ thế lắc đầu.

“Luyện một cái lư tiên cũng là lựa chọn không tồi”, Thái Hư Cổ Long vẫn không từ bỏ: “Lư dưỡng bách kinh, kì đạo như phác, theo ta thấy cái này là thực dụng nhất, có thể dưỡng đại đạo lại có thể làm lò luyện đan, những linh dược luyện ra nhất định bất phàm”.

“Không được”, Diệp Thành hai tay chống cằm lại tiếp tục lắc đầu.

“Vậy luyện thành thần chuông chắc được chứ? Đại la hoàng chuông, chúng đạo thiên âm, đạo uẩn này vô cùng thâm sâu, nghe ta đi, không sai đâu”.

“Không được”, Diệp Thành vẫn lắc đầu.

“Ta..”, Diệp Thành không ngừng lắc đầu khiến Thái Hư Cổ Long suýt chút nữa thì nổi điên.

Có điều nó vẫn cố gắng kiềm chế lại chủ yếu là vì tám đời rồi mới gặp được một viên Đại La Thần Thiết to như vậy nên nó vô cùng hưng phấn, nó không muốn Diệp Thành làm hỏng đi Đại La Thần Thiết.

Tiếp đó, Thái Hư Cổ Long lại đưa ra rất nhiều gợi ý cho Diệp Thành như chiến kích, thần công, bảo ấn, linh gương, bảo tháp, búa xẻ núi, hũ luyện yêu…thế nhưng cho dù nó có nghĩ ra đủ loại thần binh thì Diệp Thành cũng chỉ đáp lại bằng một động tác khốn khiếp duy nhất đó là lắc đầu.

Thái Hư Cổ Long tức tối nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành: “Vậy ngươi nói xem ngươi muốn luyện gì?”

Ừm…!

Diệp Thành trầm ngâm ba giây rồi mới xoa cằm nói: “Mỗi một loại binh khí đều đại diện cho một loại đạo thì ta cần binh khí của ta chứa đựng vạn vật, dung nạp vạn đạo”.

Và câu này của Diệp Thành khiến cho Thái Hư Cổ Long khắc trước còn đang tức tối thì lúc này thay đổi sắc mặt, đôi mắt to lồ lộ của nó loé lên ánh sáng, ánh mắt nhìn Diệp Thành ý tứ sâu xa.

“Vạc”, Thái Hư Cổ Long trầm trồ.

“Đúng, chính là vạc”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, khuôn mặt tươi cười như vỡ lẽ điều gì đó.

Nói rồi, hắn lập tức tiến tới trước Đại La Thần Thiết sau đó tế gọi ra tiên hoả và thiên lôi bao quanh Đại La Thần Thiết.

Lúc này, một loại mật pháp luyện khí đã bắt đầu vận chuyển trong cơ thể hắn, một hình ảnh ban sơ của cái vạc cũng hiện lên trong đầu hắn, cổ xưa mà dồi dào đại khí, vững chãi nhưng lại rất tự nhiên.

“Một thành hai, hai thành ba, ba hoá vạn vật sao?”, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm, nó thông qua chín phần phân thân của Diệp Thành nhìn vào đầu hắn, ánh mắt nhìn vào hình ảnh ban sơ của cái vạc.

Có điều, điều khiến nó bất ngờ đó là hình ảnh cái vạc kia trong đầu Diệp Thành không phải vạc ba chân mà là vạc bốn chân.

“Hỗn độn chính là thái cực, thái cực sinh lưỡng nghĩa, lưỡng nghĩa phân tứ tượng, tứ tượng thần bát bốc, như vậy có lẽ không tồi”, khi Thái Hư Cổ Long còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã vừa luyện Đại La Thần Thiết vừa lẩm bẩm.

“Vạc, hai tai, bốn chân, tám mặt”.

“Một cái vạc tức là hỗn độn, là thái cực”.

“Hai tai tức là thái cực lưỡng nghĩa, là âm và dương, là xuân, hạ, thu, đông, đại đạo luân hồi, như bốn mùa thay đổi, vạn vật diễn sinh”.

“Tám mặt tức là bát quái của tứ tượng diễn sinh, là càn, khôn, kỉ, chấn, khảm, li, cấn, đoái đối ứng thiên, địa, phong, tuyết, thuỷ, hoả, sơn, trạch, dung nạp đất trời, bao la vạn vật”.

“Chính là ý này, binh khí hỗn độn, hỗn độn chi đạo”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhắm mắt nhẩm niệm kiểm soát tiên hoả thiên lôi tôi luyện Đại La Thần Thiết, ý niệm trong đầu cứ thế diễn hoá đại đỉnh chi đạo.

Hỗn độn thái cực tới thiên địa vạn vật, thiên địa vạn vật rồi lại tới hỗn độn thái cực.

Diệp Thành cứ thế xoay vần trong vòng tuần hoàn này và chìm vào trạng thái hết sức kì diệu.

Đây là một quá trình lâu dài.

Trong quá trình này, Đại La Thần Thiết rắn chắc kia dưới sự tôi luyện của tiên hoả và thiên lôi dần dần thành hình, từ hình thái không theo quy tắc nào dần hình thành hình ảnh ban sơ của cái vạc.

Thời gian cứ thế dần trôi, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ trôi qua…

Diệp Thành giống như cây lao đứng im tại chỗ, không biết tới bao giờ, Đại La Thần Thiết bắt đầu rung lên, khí tức huyền diệu lan ra, có âm thanh của đại đạo vang vọng, hoá ra hỗn độn vạn vật mang theo sự kì diệu, đó là long bàn xoay cuyển cửu thiên, phượng hoàng trong lửa lên tiếng hót, là bạch hổ rướn người gầm rú, là huyền võ khai mở tiên lộ…

“Tên tiểu tử này…”, Thái Hư Cổ Long ở cách đó không biết bao nhiêu dặm cũng như nhìn thấu được hiện tượng dị thường phía Diệp Thành, nó như nghe được thiên âm của đại đạo giao nhau.

“Là ta đã đánh giá ngươi thấp rồi”, Thái Hư Cổ Long lẩm bẩm: “Đến cả Đại Đế cũng không dám tiếp xúc với hỗn độn chi đạo, vậy mà tên tiểu tử này lại có được cảm ngộ như vậy, nếu hắn thành Đế thì chư thiên vô địch…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK