Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 616: Lão tử không đánh nữ nhân

“Ngươi…”, thấy Diệp Thành xuất hiện với vẻ mặt hớn hở, gã thanh niên tóc đỏ và nữ tử yêu dị kia nheo mắt lại: “Tiểu tử, ngươi còn chưa chết sao?”

Nói rồi, bọn họ bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh như đan tìm thứ gì đó.

“Ngươi đang tìm hắn ta sao?”, Diệp Thành chỉ vào không gian hư vô, sau đó lôi một nửa phần thân của gã thanh niên ba mắt ra, một chân đạp vào hư không, bộ dạng tỏ ra hết sức có phong thái.

“Đây…”, gã thanh niên tóc đỏ và nữ tử kia kinh ngạc không sao tin nổi.

Không chỉ bọn họ mà đến cả Cổ Tam Thông cũng không khỏi bất ngờ.

Đó là một kẻ mạnh ở cảnh giới Chuẩn Thiên thực thụ, ít nhất cũng sống hơn bốn trăm năm rồi, khi vào còn đang yên ổn vậy mà sao khi ra ngoài lại bị chém làm đôi như vậy.

Lúc này, Cổ Tam Thông lại nhìn sang Diệp Thành với ánh mắt khác thường: “Tên tiểu tử này rốt cục đã làm gì chứ?”

Nhất thời, trời đất chìm vào yên lặng.

Rầm! Đùng!

Mãi tới khi tiếng động vang lên khắp thương khung mới phá tan bầu không khí yên ắng vì gã thanh niên ba mắt đã bị tiêu diệt, kết giới Vạn Quỷ Minh Vương cũng theo đó mà tan vỡ.

A…!

Chỉ nghe tiếng gằn phẫn nộ vang lên, nữ tử yêu dị kia nghiêng đầu, mặt mày lạnh tanh lao về phía Diệp Thành.

Ngay sau đó, Diệp Thành lập tức di chuyển. Mặc dù đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng nữ tử yêu dị này lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với gã thanh niên ban nãy, chỉ nhìn bằng mắt thường thôi cũng có thể nhìn ra ả ta không phải hạng dễ đụng vào rồi.

“Ngươi đáng chết”, nữ tử kia vung tay đánh từ trên trời xuống, giữa các ngón tay còn có huyết khí đỏ tươi, mỗi một đòn đều nặng nựa nghìn cân, còn chưa giáng xuống đã khiến mặt đất nứt lìa, vết nứt kéo dài tới vô tận.

Thấy vậy, Cổ Tam Thông hắng giọng xông lên.

“Đối thủ của ngươi là ta”, gã thanh niên tóc đỏ lên giọng chặn đường Cổ Tam Thông, vừa tiến lên trước đã tung ra đại ấn khiến Cổ Tam Thông lùi về sau liên tiếp.

Rầm!

Phía này, nữ tử yêu dị kia tung một chưởng xuống mặt đất khiến mặt đất để lại một đạo chưởng ấn khổng lồ.

Có điều, một chưởng của ả ta mặc dù mạnh mẽ nhưng vẫn chưa thể đánh được tới Diệp Thành vì khi ả ta ra tay thì Diệp Thành cũng đã chuồn tới vị trí xa hơn, nơi mà kết giới đã sụp đổ nên hắn đương nhiên tự do.

“Ta không có thời gian rảnh mà chơi đùa với cô”, Diệp Thành lắc đầu quay người bỏ chạy.

“Đứng lại”, nữ tử gầm lên rồi lao đi đuổi theo Diệp Thành như một đạo thần mang.

Đây chính là chiến lược của Diệp Thành, bí thuật hợp tác công kích của gã thanh niên tóc đỏ và nữ tử yêu dị quá mạnh, việc mà hắn cần làm chính là tách rời hai người này, như vậy thì Cổ Tam Thông mới có thể địch lại nổi tên tóc đỏ kia.

Còn Diệp Thành, trời cao đất dày, chạy tới đâu cũng được, nếu nữ tử yêu dị kia đuổi theo được thì cứ đuổi, ép ta quá thì ta ra đại chiêu, đó là do ngươi chọn.

Rầm! Đùng! Đoàng!

Tiếng ầm vang vang vọng khắp đất trời, Diệp Thành chạy phía trước, nữ tử kia đuổi đằng sau, mỗi một lần ra tay đều để khiến cho đỉnh núi sụp đổ.

Còn phía Cổ Tam Thông, ông ta vẫn đang giao chiến với gã thanh niên tóc đỏ.

Vì không có sự liên thủ của nữ tử kia nên khả năng chiến đấu của gã thanh niên tóc đỏ bị giảm đi bội phần, tuy nhiên Cổ Tam Thông lại bớt đi một mối đe doạ, mối hận thù cả tăm năm tích tụ đều được trút vào giây phút này. Cổ Tam Thông với sức chiến đấu tăng vọt khiến gã thanh niên kia không dám đối đầu trực diện.

Phía này, tốc độ bỏ trốn của Diệp Thành vô cùng nhanh, hắn liên tiếp sử dụng bí thuật Thái Hư Thần Hành Thuật để bỏ chạy, kể cả nữ tử kia ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng cũng khó mà đuổi kịp.

“Từ trước đến giờ lão tử không đánh nữ nhân, đừng ép ta ra tay, nếu như còn đuổi theo tiếp thì hậu quả tự chịu”, Diệp Thành vừa chạy vừa không quên quay đầu mắng chửi.

Ai chà!

Thái Hư Cổ Long lâu rồi không liên lạc với Diệp Thành vừa tỉnh dậy đã trông thấy cảnh tượng phía này.

“Long gia, ngươi nghe nói tới Quỷ tộc bao giờ chưa?” Diệp Thành chạy ở phía trước bất giác lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên nghe rồi”, Thái Hư Cổ Long vừa ngáp dài vừa đáp lời: “Đó là một nhánh của Ma tộc, bọn chúng hút quỷ linh để sinh tồn, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, tộc này từng xuất hiện thời Thái Cổ, còn thực lực của Quỷ tộc thì ta chỉ có thể nói đó là rất mạnh mà thôi”.

Diệp Thành nghe vậy thì bĩu môi: “Trong mắt một tôn tộc như các ngươi thì Quỷ tộc chỉ là con kiến nhỉ?”

“Sao ta nghe như ngươi đang chửi ta vậy?”

“Nói gì thế chứ? Ta đang khen mà”, Diệp Thành nói rồi lại lần nữa bước ra bộ pháp Thái Hư Thần Hành Thuật bay ra xa vài trăm trượng, xuyên qua từng rặng núi.

Phía sau, nữ tử yêu dị không ngừng truy sát tới.

Rầm! Đùng!

Không lâu sau đó, từng ngọn núi sụp đổ, đợi tới khi hai người ra ngoài thì rặng núi này đã không còn tồn tại nữa rồi. Cứ thế, một người chạy một người đuổi, nữ tử yêu dị truy sát Diệp Thành hơn chín nghìn dặm mà vẫn chưa thể đuổi kịp tên này.

Cũng hòm hòm rồi!

Phía trước, Diệp Thành dừng lại, đánh ra một chưởng.

“Không biết tự lượng sức”, nữ tử yêu dị hắng giọng, cô ta lập tức đánh bay Diệp Thành khiến hắn lộn nhào mấy chục vòng mới dừng lại.

Vút!

Diệp Thành vừa đứng vững đã phải đương đầu với một đạo chỉ mang bay tới, hắn lập tức lấy ra kiếm Xích Tiêu chắn trước người.

Bang!

Nhất chỉ thần mang của nữ tử kia đánh trúng thanh Thiên Khuyết tạo ra từng đốm lửa trắng sáng loáng, âm thanh vô cùng chói tai.

Diệp Thành chỉ cảm thấy hai vai đau nhức, hắn vừa đứng vững lại bị bay đi, đợi tới khi đáp đất thì cơ thể đã nhơ nhuốc máu rồi.

“Ả ta là súc sinh sao?”, Diệp Thành tặc lưỡi.

Rầm! Rầm!

Nữ tử yêu dị sải bước tới, cơ thể hoàn hảo như bảo bối của nhân gian, xung quanh ả ta có khí huyết đỏ tươi bao trùm giống như một nữ tu la, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên mỗi một bước đi của ả ta đều tạo ra âm thanh chấn động hư không.

Thấy nữ tử yêu dị bước tới, khoé miệng Diệp Thành hiện lên nụ cười lạnh lùng, hắn triệu gọi Lôi Viêm và Phong Dực đang ẩn náu trong hư không tung ra đòn tuyệt sát vào lúc này.

Có lẽ vì dồn sự tập trung về phía Diệp Thành quá nhiều nên nữ tử kia không nhận ra trong hư không có hai Âm Minh Tử Tướng đang lại gần mình.

Diệp Thành dẫn dụ ả ta tới đây là vì muốn đánh riêng lẻ, hắn tin với thực lực của Lôi Viêm và Phong Dực thì nhất định có hể trấn áp ả ta.

“Hiện giờ không ai cứu nổi ngươi nữa đâu”, nữ tử kia cười tôi độc nên khuôn mặt vốn dĩ trông có chút nhan sắc thì lúc này lại bi trừ đi vài điểm vì sự tàn độc.

“Vậy phải xem cô có bản lĩnh đó không đã”, Diệp Thành lên giọng lạnh lùng.

“Phải dùng đầu của ngươi tế bái vong linh của tam nhãn quỷ quân”, nữ tử yêu dị vung tay tung chưởng mang theo huyết khí đánh từ trên trời xuống, đòn đánh nặng tựa ngàn cân.

Diệp Thành lập tức ra lệnh cho Lôi Viêm và Phong Dực ra tay.

Thế nhưng đúng lúc này, một bóng hình mặc y phục trắng xuất hiện trong hư không với thần hà bao quanh, y phục tung bay, nhan sắc tuyệt thế không vướng chút bụi trần.

Nữ tử này vừa bước ra liền tung một chưởng khiến đại ấn của nữ tử yêu dị lập tức bị đánh tan và ả ta cũng bay ngay ra khỏi đó.
Đang tải...
Chương 616: Nữ tử áo trắng hung hãn

“Mẹ… Mẹ kiếp”, Diệp Thành nuốt nước bọt ừng ực khi thấy nữ tử yêu dị bị nữ tử áo trắng đánh một chưởng bay ra xa.

“Sao trên đời cứ nữ nhân này lại lợi hại hơn nữ nhân kia thế?”, Diệp Thành mở to mắt, lúc này hắn mới nhìn sang nữ tử áo trắng cực kỳ cường đại đang ở trong hư không.

Cô ta thật sự giống như tiên nữ giáng trần, toàn thân được thần hà rực rỡ bao quanh, ngay cả từng sợi tóc cũng được nhuộm sáng, quan trọng nhất là dung nhan của cô ta, phải gọi là tuyệt thế, đôi mắt trong veo, không chút bụi trần.

“Lai lịch của cô ta là gì, còn cả huyết mạch của cô ta nữa…”, nhìn nữ tử áo trắng, Diệp Thành lẩm bẩm một câu.

Thông qua Tiên Luân Nhãn, hắn nhìn thấy trên người nữ tử áo trắng có một loại thần tàng mạnh mẽ nào đó, dị tượng tuyệt đẹp có vân hải, có thần hà, có hình ảnh tiên cảnh, còn có cả thế giới ngàn hoa, hắn nhìn mà hoa cả mắt.

Khi Diệp Thành đang cảm thán thì nữ tử áo trắng đã sát phạt về phía nữ tử yêu dị như một đạo bạch quang thánh khiết.

Còn nữ tử yêu dị thì đã chật vật, bị đánh văng ra, chưa ổn định bước chân thì bóng dáng áo trắng đã lao tới, vung ra thần thông cái thế.

“Tự tìm cái chết”, nữ tử yêu dị gằn , khuôn mặt lạnh như sương băng, cánh tay ngọc ngà vung lên, biển huyết khí cuồn cuộn lao thẳng về phía nữ tử áo trắng.

Tốc độ của nữ tử áo trắng không hề giảm, vung tay đánh ra thần hà sáng chói, nhấn chìm biển huyết khí.

Thấy thế, sắc mặt nữ tử yêu dị trở nên khó coi, cô ta nhanh chóng lùi lại.

Đùng! Đoàng!

Trận đại chiến hết sức căng thẳng, tiếng nổ vang vọng khắp đất trời.

Bên này, nữ tử yêu dị giẫm trên biển máu đỏ tươi, hàng nghìn quỷ lệ gào khóc thê lương, phía sau cô ta là một cảnh tượng như địa ngục, đó là núi thây biển máu, còn cô ta tựa như ma nữ tu la khiến người khác rợn tóc gáy.

Bên này, nữ tử áo trắng bước trên thần hà óng ánh, thân thể mềm mại thánh khiết vô cùng bắt mắt, dị tượng sau lưng đan xen thành tiên cảnh mỹ lệ, cô ta tựa như tiên nữ từ cửu thiên hạ phàm khiến người ta chỉ có thể nhìn mà không thể đến gần.

Đều là nữ nhân, hai người cũng đều hung hãn, trận đại chiến của hai người họ phải gọi là cực kỳ mãn nhãn.

Nhưng cùng là cảnh giới Chuẩn Thiên, thực lực của nữ tử yêu dị lại kém xa nữ tử áo trắng, từ lúc bắt đầu đến giờ cô ta luôn bị nữ tử áo trắng áp đảo.

“Vẫn nên rời đi thì hơn”, nhìn cảnh này, Diệp Thành không nhiều lời, lập tức xoay người bỏ chạy.

Bùm! Ầm! Keng!

Phía sau, trận chiến giữa nữ tử yêu dị và nữ tử áo trắng vẫn hết sức kinh thiên động địa, thu hút sự chú ý của rất nhiều tu sĩ.

Bên này, tốc độ của Diệp Thành cực nhanh, chỉ là hắn không đi tìm Cổ Tam Thông. Ông ta có thể làm sư huynh của Độc Cô Ngạo thì chắc chắn không đơn giản, đấu một mình với thanh niên tóc đỏ khả năng cao sẽ không sao, huống hồ còn có thiên lôi và pháp khí thiết kiếm trợ chiến, giữ được mạng sống không phải vấn đề.

Mục tiêu của Diệp Thành là thành cổ gần nhất, hắn vẫn muốn đến thành cổ Hỗn Long để quét sạch hang ổ của Chính Dương Tông.

Một toà thành cổ hùng vĩ đã hiện ra trước mắt.

“Không biết hai nữ nhân kia có còn đánh nhau không?”, Diệp Thành thầm nghĩ như vậy trong lòng, sải bước đi về phía thành cổ kia.

Nhưng hắn vừa nhấc chân thì nửa khoảng không trên đầu đã sụp xuống, bị một bàn tay lóng lánh khổng lồ nghiền nát.

Bàn tay đó quả nhiên uy lực vô biên, bao trùm cả trời đất, thần hà bao quanh bàn tay, trong lòng bàn tay dường như còn có thể nhìn thấy rất nhiều dị tượng đẹp đẽ đan xen, một chưởng mạnh mẽ như vậy khiến cho đất trời thất sắc.

Diệp Thành biến sắc, bởi vì bàn tay lăng thiên ập xuống ấy theo hắn mà tới.

Hắn nhẩm niệm gọi Đại La Thần Đỉnh để nó lơ lửng trên đầu, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bao phủ cơ thể, đồng thời hắn còn gọi ra rất nhiều binh khí khác, binh khí nào cũng phát huy uy lực, sức mạnh đan xen ngưng tụ thành lá chắn khổng lồ bảo vệ hắn.

Bang!

Bàn tay ngọc hạ xuống, Đại La Thần Đỉnh lập tức bay đi.

Rắc! Bang! Bịch!

Sau đó hàng trăm binh khí dường như không chịu nổi áp lực từ bàn tay ấy, cái thì nổ tung tại chỗ, cái thì rơi khỏi hư không, cái lại bị dập tắt thần quang, tất cả màu sắc đều biến mất.

Phụt!

Diệp Thành hộc ra một ngụm máu rồi ngã từ trên hư không xuống, mặt đất lún thành một cái hố sâu.

“Là nữ tử mặc đồ trắng khi nãy”, Diệp Thành loạng choạng đứng dậy, hắn đã nhận ra kẻ nào ra tay đánh mình.

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời thì hư không đã bị bóp méo, một bóng dáng áo trắng từ từ bước ra, đứng trong khoảng không cao vút hoàn mỹ thánh khiết tựa như huyền nữ cửu thiên, không hề dính bụi trần.

“Tiền bối, trước đây chúng ta không có thù, gần đây cũng không có oán, người làm vậy là có ý gì?”, Diệp Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng.

“Thánh chủ Viêm Hoàng đúng là hay quên!”, nữ tử áo trắng nói với giọng điều lạnh tanh, nhưng giọng lại rất dễ nghe, tựa như tiên khúc.

Nghe vậy, Diệp Thành nheo mắt.

Bây giờ về cơ bản hắn đã xác định rằng nữ tử áo trắng này nhằm vào mình, ngay cả thân phận Thánh chủ Viêm Hoàng của hắn cũng biết rõ, chuyện này chắc chắn không đơn giản.

“Đi theo ta có lẽ sẽ phải chịu ít khổ hơn đấy”, nữ tử áo trắng cúi xuống nhìn Diệp Thành, giọng nói nhẹ như bay.

“Muốn ta đi theo thì ít nhất tiền bối cũng phải nói cho ta biết người là ai chứ!”, đương nhiên Diệp Thành sẽ không ngoan ngoãn làm theo, tuy nữ tử áo trắng này mạnh nhưng hắn cũng đâu dễ bắt nạt, hắn có hai Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên, đủ sức chiến đấu một trận.

Hơn nữa, cho dù Lôi Viêm và Phong Dực không được thì chẳng phải hắn vẫn còn cấm thuật Tiên Luân bá đạo sao? Có con át chủ bài này, hắn cực kỳ tự tin.

“Đi theo ta rồi ta sẽ nói cho ngươi biết”, nữ tử áo trắng liếc mắt nhìn Diệp Thành, điều khiến hắn ngạc nhiên là ánh mắt cô ta nhìn hắn khá kỳ lạ, có ý lạnh, còn có cả tức giận.

Nhìn ánh mắt kỳ quái kia, Diệp Thành vô thức gãi đầu, khó hiểu lẩm bẩm: “Mình từng trêu chọc mỹ nữ xinh đẹp thế này sao?”

“Nghĩ xong chưa? Ngoan ngoãn đi theo ta hay để ta tự tay bắt ngươi?”, khi Diệp Thành đang lẩm bẩm thì nữ tử áo trắng đã khoanh tay trước ngực, nhìn hắn với vẻ hứng thú, mỉm cười rất quyến rũ.

Hế?

Diệp Thành ‘hế’ một tiếng rồi nhìn lên phía trên đầu nữ tử áo trắng, ngạc nhiên hô: “Bãi phân to thế”.

Nghe vậy, nữ tử áo trắng khẽ cau mày, nhất là khi nghe thấy chữ ‘phân’, cô ta vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Khoảng không trên đầu cô ta đừng nói là phân, ngay cả một sợi tóc cũng không có.

Đột nhiên nữ tử áo trắng phát hiện mình bị chơi xỏ, hai má đỏ bừng, cô ta dời mắt nhìn xuống dưới.

Nhưng phía dưới đã không còn bóng dáng Diệp Thành nữa, hắn đã chạy đi cả nghìn trượng, tốc độ thật sự rất nhanh, người hắn cứ như một đạo thần quang, lao vút qua bầu trời.

“Dám chơi ta”, nữ tử áo trắng tức giận thở hổn hển, lập tức cất bước, một bước đã đi được vài trăm trượng, đuổi theo Diệp Thành.

Đùng! Đoàng!

Chẳng bao lâu, giữa đất trời lại trở nên náo nhiệt lần nữa, Diệp Thành chạy trốn phía trước, những ngọn núi lớn phía sau lần lượt sụp đổ.

So với tốc độ của nữ tử áo trắng thì tốc độ chạy trốn của hắn không thể sánh được, đã mấy lần suýt bị bắt lại, nhưng may mà hắn đều tránh được, dù vậy thì hắn cũng rất chật vật.

“Mẹ nó, cô bị điên à! Lão tử đâu có động đến cô?”, Diệp Thành bỏ chạy, thi thoảng lại quay đầu chửi bới.

“Ngươi còn dám chửi ta, chờ đến khi đuổi kịp, ta sẽ xé nát miệng ngươi”, nữ tử áo trắng cắn răng nghiến lợi, thân hình như bạch quang lao vút tới, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.

“Chửi cô đấy, lão tử chửi cô đấy, đồ điên”.

“Hôm nay không ai cứu được ngươi đâu”.

“Có bản lĩnh thì cô đuổi theo đi, lão tử không sợ”.
Chương 618: Bắt sống

Bùm! Bùm!

Đất trời rộng lớn bị bóng tối bao phủ, nhưng lại không hề yên tĩnh.

Diệp Thành đã bị truy đuổi hơn mười nghìn dặm, cuối cùng bị nữ tử áo trắng dùng đại thần thông giam trong hư không rồi bị một chưởng của cô ta đánh bay ra ngoài.

Trên mặt đất, trong một cái hố sâu cực lớn, Diệp Thành chật vật bò lên, vừa ngẩng đầu đã thấy một bàn tay óng ánh từ trên trời giáng xuống muốn bắt sống hắn.

“Lão tử không ra oai thì cô lại tưởng ta là chuột!”, Diệp Thành chửi to, sau đó gọi Lôi Viêm và Phong Dực ra, hai người hợp lực mỗi người tung một chưởng, đánh vỡ bàn tay óng ánh ấy.

“Âm Minh tử tướng”, trên bầu trời vọng lại tiếng nói ngạc nhiên của nữ tử áo trắng, cô ta cũng biết Âm Minh tử tướng, nếu không thì cũng không nhận ra.

Mà bên kia, Diệp Thành đã đứng trên tinh hà màu vàng kim, leo lên bầu trời hư không, một tay cầm roi Đả Thần Tiên, một tay cầm Bá Long Đao, khí huyết vàng kim ngút trời thổi bay mái tóc đen của hắn, khí thế dồi dào như muốn nuốt chửng thiên địa.

“Hoang Cổ Thánh Thể”, nữ tử kia nheo mắt, đôi môi đỏ khẽ mở, tự lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào…”

“Mẹ nó, xem ra hôm nay nhất định phải diệt trừ nữ nhân điên này rồi”, Diệp Thành chửi bới ở phía đối diện, nước bọt văng khắp nơi, bị đuổi giết hơn mười nghìn dặm, hắn cũng đã tức đến mức toàn thân đau đớn.

Nhưng đến giờ hắn vẫn chưa tìm ra lý do tại sao nữ nhân này lại đuổi giết mình.

“Chỉ dựa vào bọn họ thôi sao?”, nữ tử áo trắng hừ lạnh, bước lên trước, một bước đã đi được mấy trăm trượng, sát phạt về phía Diệp Thành.

Ngay lập tức, hai luồng sáng màu đen lao tới từ hai phía, Lôi Viêm và Phong Dực chắn trước mặt Diệp Thành.

Cút!

Nữ nhân kia rất hung hãn, một chưởng hất bay Lôi Viêm, một chưởng khác lại đánh bật Phong Dực.

Bát Hoang Trảm!

Diệp Thành ở phía trước đã bay lên trời, Bá Long Đao rung lên, chém ra đao mang màu vàng dài mười mấy trượng, đao mang toả ra ánh sáng vàng rực rỡ, trong màn đêm đen rất thu hút ánh nhìn, uy lực của nó cũng không phải dạng vừa.

“Ngươi còn kém xa lắm”, nữ tử áo trắng vẫn ra tay gọn gàng dứt khoát, bàn tay óng ánh trong suốt tung chiêu, tuy nhìn có vẻ bình thường nhưng lại ẩn chứa rất nhiều bí pháp.

Bang!

Diệp Thành chém ra một nhát đao đỉnh phong rồi bị nữ tử áo trắng đánh bay ra ngoài, sau khi lộn nhào hơn chục lần trong hư không mới ổn định thân thể, hai cánh tay hắn đã tê dại, nhất thời mất đi tri giác.

“Mẹ nó, nữ nhân này mạnh quá!”, khoé miệng Diệp Thành rỉ máu.

“Ngoan ngoãn theo ta về, nếu không ngươi sẽ phải chịu khổ đấy”, giọng nói của nữ nhân kia rất thanh tao, lại còn dễ nghe, mặc dù lạnh lùng nhưng nghe rất dễ chịu.

“Có bản lĩnh thì bắt ta đi”, Diệp Thành chửi tiếp, hắn không rút lui mà tiếp tục tiến lên, vẫn là Bát Hoang Trảm bá đạo.

“Tự rước lấy khổ”, nữ tử áo trắng tiến lên một bước, vung tay quăng Diệp Thành lên trời.

Phong Thần Quyết!

Diệp Thành từ trên trời lao xuống, kiếm Xích Tiêu trong tay rung lên, ẩn chứa sức xuyên thấu vô song, còn hắn cũng như một đạo thần quang màu vàng, xuyên qua bầu trời, nhất kiếm bá đạo nhắm thẳng vào nữ tử áo trắng.

“Thực lực không yếu, nhưng đạo hạnh của ngươi còn kém lắm”, cô ta nhìn lên hư không, há miệng phun ra một đám vân hà, ngưng tụ thành vân hải thần hà, cuồn cuộn bay về phía trời cao.

Phụt!

Nhất kiếm của Diệp Thành đâm vào vân hải thần hà, nhưng sức mạnh đã bị giảm nhiều, đến khi tới trước mặt nữ tử áo trắng thì đã không còn uy lực gì nữa.

Keng!

Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng duỗi hai ngón tay ra, kẹp lấy kiếm Xích Tiêu, sau đó búng nhẹ, Diệp Thành bị đâm vào khiến cánh tay đau đớn.

“Còn nữa”, Diệp Thành hừ lạnh, tay trái vung roi Đả Thần Tiên về phía nữ nhân kia.

Cô ta vẫn thản nhiên tiếp chiêu, bàn tay ngọc ngà đập về phía roi Đả Thần Tiên.

Bùm!

Diệp Thành đập mạnh vào tay nữ tử áo trắng.

A!

Như hắn tưởng tượng, linh hồn của cô ta bị thương, đầu óc ong ong, hiển nhiên cô ta không ngờ roi sắt màu đen còn có sức mạnh quái dị chuyên đánh vào linh hồn người.

Khi nữ tử áo trắng còn đang lảo đảo thì Diệp Thành lại vung roi sắt lên, quật cho cô ta liên tiếp lùi về phía sau.

“Đánh ta này!”

“Đánh ta này!”

Sau đó mọi người chỉ nghe thấy tiếng la hét của Diệp Thành, hắn cầm roi Đả Thần Tiên, nhân lúc nữ tử áo trắng vẫn đang tạm thời choáng váng mà liên tục vung roi đánh loạn xạ.

Đúng là sơ ý một lúc tạo thành sai lầm lớn.

Nữ tử áo trắng liên tục lùi về phía sau, với tu vi của cô ta mà lúc này cũng rất bết bát, chật vật.

Phong ấn!

Sau tiếng hét của Diệp Thành, hắn vung tay gọi Độn Giáp Thiên Tự bao quanh Đại La Thần Đỉnh, giam nữ tử áo trắng tại chỗ.

Sau khi phong ấn cô ta, Diệp Thành cất roi Đả Thần Tiên đi.

Ba giây sau, linh hồn cô ta mới dần hồi phục, thấy mình đã bị phong cấm, cô ta lạnh lùng lườm Diệp Thành: “Thả ra, nếu không ngươi sẽ biết tay ta”.

Aiyo!

Diệp Thành tặc lưỡi: “Cô đã bị trấn áp rồi còn kêu gào cái gì, xem ra cô vẫn chưa rõ tình hình hiện tại!”

“Ngươi biết ta là ai không?”, nữ tử áo trắng lạnh giọng quát.

“Ta quan tâm gì cô là ai”, Diệp Thành bước lên, đi vòng quanh cô ta một lượt rồi lấy túi đựng đồ của cô ta đi, ngay cả đồ trang sức trên người cô ta cũng bị hắn lấy hết.

Sau một vòng, bảo bối trên người nữ tử áo trắng đã bị hắn lột sạch, chỉ thiếu cởi quần áo cô ta ra mà thôi.

“Tiểu tử, ngươi sẽ chết rất thảm đấy”, bị Diệp Thành cướp hết bảo bối, nữ tử áo trắng tức giận, nghiến răng nghiến lợi gườm hắn.

Diệp Thành không trả lời mà chỉ xoa cằm, quan sát cô ta một lượt từ trên xuống dưới với vẻ mặt xấu xa: “Cũng đẹp đó, cưới về làm vợ cũng được, buổi tối ôm đi ngủ, cảm giác cũng rất tuyệt”.

A!

Nghe Diệp Thành nói thế, nữ tử áo trắng phát điên ngay tại chỗ, nếu lúc này phong ấn được phá giải thì cô ta sẽ lập tức xông lên, bóp chết hắn.

Diệp Thành hoàn toàn ngó lơ, nhốt nữ tử áo trắng vào Đại La Thần Đỉnh rồi tăng thêm chín tầng phong ấn, dù thực lực của cô ta thông thiên cũng không thể phá được cấm chế của Đại La Thần Đỉnh.

Xong chuyện, Diệp Thành phủi tay đi về một hướng.

Ba canh giờ sau, Diệp Thành lại xuất hiện ở thành cổ Hỗn Long.

Lúc này đêm đã về khuya, thành cổ Hỗn Long hỗn loạn cũng đã yên tĩnh hơn rất nhiều.

Diệp Thành không nghĩ nhiều, mặc một chiếc áo choáng đen rồi lẩn vào không gian hư vô, sau đó lẻn vào hang ổ của Chính Dương Tông: Thương Long Cổ Các.

Thương Long Cổ Các về đêm rất yên tĩnh, không có một bóng người.

Diệp Thành đi loanh quanh một vòng cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, lúc này hắn mới khởi động Tiên Luân Nhãn.

Tìm một tuần mới phát hiện ra huyền cơ của Thương Long Cổ Các, bên trong có giấu một thế giới nhỏ, thậm chí hắn có thể nhìn thấy bên trong thế giới nhỏ ấy có hai người đang đứng, một người là Nam Cung Thương, một người là Dương Viêm.

“Thu thập được nhiều thế này, lần này về chắc chắn chưởng giáo sẽ rất vui”, Dương Viêm gom vài túi đựng đồ lại với nhau, vẻ mặt vui mừng hớn hở.

“Chúng ta đã ở đây lâu quá rồi, cũng nên về thôi”, Nam Cung Thương nhẹ nhàng vuốt râu.

“Các ngươi không cần về đâu”, Nam Cung Thương vừa dứt lời, cánh cửa thế giới nhỏ trong không gian đã bị Diệp Thành đạp ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK