Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 751: Cho hắn thêm một trận

“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Khung Sơn chuộc người”.

“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn chuộc người”.

“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Thanh Sơn chuộc người”.

“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Long Sơn chuộc người”.

Khi những âm thanh này liên tiếp vang lên, Nam Sở vừa yên bình chưa được một khắc đã lại sục sôi.

“Không đi nữa, lần này thật sự không đi nữa”, khán giả đã mệt mỏi muốn chết, ai cũng xua tay.

“Một đám súc sinh không chịu dừng”.

“Thật náo nhiệt, lão tử đi đường xá xa xôi cũng không thất vọng”, Nam Sở lại có thêm một nhóm người, đại khái đều từ Bắc Sở chạy đến hóng chuyện, hơn nữa đều là nhóm người cực kỳ nhàn rỗi.

Một ngày mới, một cuộc đấu tranh mới lại bắt đầu.

Doãn Chí Bình tức giận hạ lệnh nghiêm, không quy định bắt người nhà nào, chỉ cần là người của Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông thì đều bắt hết, không chừa một ai.

Tại đây, phía Chung Quy đã nhận được tiền chuộc, tâm trạng thoải mái trở về thành cổ Thiên Thu.

Tiếp theo đây bọn họ không cần quấy rối nữa, bởi vì bọn họ đã thành công làm loạn Nam Sở, cũng thành công khiến ba tông của Nam Sở tức tối, không cần họ làm gì thêm thì ba tông cũng sẽ thay phiền nhau bắt người.

Dần dần, tình hình ngày càng gay gắt.

Tại sao lại nói như vậy? Còn không phải vì đệ tử của tam tông đều đã được gọi về tông môn sao? Vì thế mục tiêu của ba tông lại chuyển sang các trưởng lão, họ cũng chỉ chọn những trưởng lão có tu vi không mạnh, nhưng lại không thể không đưa tiền chuộc.

Sóng gió tiếp tục thì tình hình này còn lâu mới kết thúc.

Bị bắt một thời gian, bọn họ cũng trở nên khôn ngoan hơn, từng mệnh lệnh được ban xuống, trưởng lão có tu vi không mạnh đều bị cấm túc trong tông môn, ngoan ngoãn ở nhà, không có chuyện gì không được ra ngoài dạo chơi, bị bắt còn phải bỏ tiền ra chuộc.

Kể từ đó, ngày thường đâu đâu cũng thấy đệ tử và trưởng lão của ba tông, nhưng bây giờ lại chẳng còn ai.

Không trói được người thì phải làm sao, đành trói Thánh tử, Thánh nữ của các gia tộc phụ thuộc nhà ngươi thôi.

Lần này ba tông thật sự đã bị chọc giận, đặc biệt là Chính Dương Tông hụt tiền khá nhiều, bọn họ dứt khoát phái cao thủ đi bắt người, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, trong đó còn có hai cảnh giới Chuẩn Thiên.

Ý của họ quá rõ ràng, số tiền nhà ta mất sẽ lấy lại từ nhà ngươi.

Kết quả là, một vòng giao tranh mới lại bắt đầu, ba tông thực sự không biết xấu hổ, lão tổ của tông môn cũng bị phái đi, nhưng không phải đánh nhau mà là bắt người, hành động càng lúc càng thuần thục.

Hơn nữa không chỉ ba tông mà rất nhiều cao thủ ẩn mình cũng tham gia.

Các ngươi đều không biết xấu hổ, vậy chúng ta giữ liêm sỉ làm gì nữa? Trước đây không làm được chuyện thế này, bây giờ còn ai thèm quan tâm?

Dưới bầu trời, tốp người túm năm tụm ba lần lượt dừng lại, ai cũng gãi đầu, nhìn một lúc lại xoa cằm.

Những người này cơ bản đều là cao thủ hợp sức bắt Diệp Thành, mấy ngày nay thậm chí họ còn chẳng tìm được bóng dáng của hắn, nhưng lại nghe nói người của ba tông và người của các gia tộc lớn bị bắt, hơn nữa tiền chuộc còn không ít.

“Bắt người kiếm tiền rất nhanh, còn đi tìm Tần Vũ làm gì nữa!”, không ít người đã xắn tay áo lên.

Đột nhiên, đội hình đi bắt người chợt trở nên đông đúc hơn, đó chính là những cao thủ hợp sức đi bắt Diệp Thành.

Giờ phút này ai còn tâm trí đi tìm Diệp Thành nữa, có thời gian không bằng đi bắt vài người rồi tống tiền! Tuy tiền chuộc không nhiều bằng bắt Diệp Thành, nhưng ruồi dù nhỏ cũng là thịt! Bắt nhiều thì tiền cũng kiếm được nhanh hơn.

“Nhà họ Lý, mang tiền đến núi Khung Sơn dẫn người nhà ngươi về”.

“Hằng Nhạc Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn dẫn người nhà ngươi về”.

“Nhà Nam Cung, mang tiền đến núi Thanh Sơn dẫn người nhà ngươi về”.

“Chính Dương Tông, mang tiền đến núi Long Sơn dẫn người nhà ngươi về”.

“Nhà họ Triệu, mang tiền đến núi Khung Sơn dẫn người nhà ngươi về”.

“Nhà họ Chu, mang tiền đến núi Hoa Sơn dẫn người nhà ngươi về”.

“Thanh Vân Tông, mang tiền đến núi Thanh Sơn dẫn người nhà ngươi về”.

Mấy ngày nay, những âm thanh thế này chưa bao giờ dừng lại.

Nam Sở bùng nổ, cơn lốc quét thẳng đến Bắc Sở, Bắc Sở cũng bùng nổ, cả Đại Sở đều bùng nổ.

Một điện ở Bắc Sở, rất nhiều thế gia, ba tông ở Nam Sở, rất nhiều cao thủ ẩn mình, rất nhiều lão tổ thế gia tu luyện đều tham gia.

Điều quan trọng nhất là những thế lực, cao thủ này đều không quan tâm kẻ bị bắt là người nhà ai, chỉ cần nhìn thấy là bắt, bắt xong mang đi đòi tiền chuộc, nhận tiền chuộc xong lại đi bắt tiếp, ngươi bắt, ta cũng bắt, kiếm tiền nhanh mà!

Thậm chí bắt xong còn không biết là người nhà ai, cũng không biết thông báo cho nhà nào đến đón người.

Vô liêm sỉ nhất là một số người nhận tiền chuộc xong cũng không thả người, đến nơi khác tiếp tục lộng hành.

Không biết từ bao giờ, vùng đất rộng lớn này đã hình thành một thị hiếu: Bắt người, đòi tiền chuộc, bắt người, đòi tiền chuộc…

“Tạo nghiệp rồi”, trong tửu lâu ở thành cổ, Diệp Thành ho khan một tiếng, bất giác day đầu mày.

Chính bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ có kết quả thế này.

Mục đích ban đầu của hắn là làm nhiễu loạn tầm nhìn của ba tông bằng cách bắt người, chuyển hướng sự chú ý của bọn họ, ai ngờ sự việc ngày càng rắc rối, đến giờ lại không kiêng nể gì thế này.

“Hay là ta lại tìm người đánh cho hắn một trận nhé?”, trong đại điện Thiên Huyền Môn, nhìn Diệp Thành qua màn nước, Phục Nhai vuốt râu nghiêm túc hỏi.

“Ra tay nhẹ một chút”.
Chương 752: Lại gặp kẻ thù

Đêm khuya, Diệp Thành vẫn ngồi trong tửu lâu, nhàn nhã uống rượu.

Từ lúc hắn vào tửu lâu này đã ngồi gần mười ngày, mà tình trạng hỗn loạn mà bọn hắn gây ra cũng ngày càng ác liệt.

Tuy nhiên, trong gần mười ngày nay bên phía thành cổ Thiên Thu cũng liên tục truyền tới tin tốt: Hư không truyền tống trận của nhà họ Hùng, thành cổ Thiên Thu, chín phân điện lớn của Hằng Nhạc đã được nối liền; Viêm Hoàng thu nạp thêm mấy gia tộc không tệ; Nhân Hoàng liên tục có người trà trộn vào điện chính của ba tông…

Bây giờ mục tiêu của họ đã đạt được, thành công chuyển hướng sự chú ý của ba tông, hơn nữa còn củng cố được lực lượng của mình trong khoảng thời gian quý giá này.

“Có thể khai chiến với Hằng Nhạc rồi”, uống nốt chỗ rượu trong ly, Diệp Thành vươn vai, trong mắt loé lên tia sáng sắc bén màu vàng kim.

Nhưng ngay lúc hắn định quay người rời đi thì một giọng nói từ phương xa truyền đến: “Nhà Tư Đồ ở Tây Thục mang tiền đến núi Thanh Sơn chuộc Thánh tử nhà ngươi về, quá hạn không chờ”.

Mẹ kiếp!

Nghe câu này, khoé miệng Diệp Thành giật giật.

Thánh tử của nhà Tư Đồ Tây Thục chẳng phải chính là Tư Đồ Nam sao?

Được rồi! Hắn đã gây ra một trận náo loạn rất ổn, người nhà Tư Đồ ở Tây Thục cũng bị kéo vào, hơn nữa người bị bắt còn là Tư Đồ Nam.

“Không có việc gì huynh ra ngoài làm gì chứ!”, Diệp Thành mắng một câu rồi xoay người bay vụt ra khỏi tửu lâu như một đạo thần mang.

Thanh Sơn, một trong số ít những ngọn núi khổng lồ ở Nam Sở, nằm chính giữa một quần sơn, cũng là ngọn núi cao nhất, nhìn từ xa nó sừng sững như biểu tượng của quần sơn

Lúc này, trên hư không và dưới mặt đất xung quanh Thanh Sơn đã chật kín người, đông như chảy hội.

Nhìn ra xa thì thấy một ông già lưng còng, dáng người gầy guộc, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt đỏ như máu, trong mắt ánh lên tia sáng nham hiểm đang ngồi trên tảng đá.

Còn chàng thanh niên bị phong ấn bên cạnh ông ta chính là huynh đệ tốt của Diệp Thành, Thánh tử nhà Tư Đồ Tây Thục, đệ tử chân truyền thứ tư của Hằng Nhạc ngày xưa: Tư Đồ Nam.

“Tiền bối này, ông không cần làm vậy đâu”, Tư Đồ Nam nhìn ông lão lưng gù.

“Ồn ào”, ông ta hừ lạnh, dứt khoát phong ấn khả năng nói của hắn ta.

“Chậc chậc chậc!”, người tới xem kịch vui lại cảm thán: “Đây đúng là thời đại bọn bắt cóc lộng hành mà!”

“Đúng thế!”, có người tặc lưỡi: “Chắc là Thánh tử và Thánh nữ của rất nhiều thế gia tu luyện ở Nam Sở đều bị bắt rồi!”

“Hôm nào ta cũng đi bắt một người, kiếm tiền bằng cách này nhanh biết mấy!”

Diệp Thành mặc áo choàng đen bước vào cùng đám đông.

Từ xa hắn đã nhìn thấy Tư Đồ Nam bị phong ấn ở đó, đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Tư Đồ Nam sau khi từ cõi chết trở về, không ngờ lại gặp nhau dưới tình huống này.

Hế?

Ngay sau đó, Diệp Thành nheo mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ Nam: “Phân thân”.

“Bí pháp che giấu hay đấy, nếu mình không có Tiên Luân Nhãn thì cũng không nhìn ra đó là phân thân của Tư Đồ Nam”, Diệp Thành sờ cằm: “Mang phân thân tới đòi tiền chuộc là định không thả người à?”

Đến lấy tiền chuộc mà không dẫn bản tôn chỉ đưa phân thân tới nghĩa là muốn lừa tiền của nhà Tư Đồ đây!

Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Thành đưa mắt nhìn ông lão lưng gù bên cạnh Tư Đồ Nam.

“Vương Nguyên Hoá”, Diệp Thành lại nheo mắt lần nữa, bởi vì ông lão lưng gù này chính là lão tổ của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên: Vương Nguyên Hoá.

Vương Nguyên Hoá ở cách đó không xa cũng là phân thân, mặc dù phương pháp ẩn thân của ông ta rất cao siêu, nhưng ở trước Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì vẫn không thể lẩn trốn.

Đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Diệp Thành, nhưng không phải vì Vương Nguyên Hoá bắt cóc Tư Đồ Nam, mà vì hắn nhớ đến khuôn mặt âm hiểm của Vương Nguyên Hoá ngày hắn thành ma.

Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề ở Nam Cương, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông và Vương Nguyên Hoá của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên, chẳng phải bọn họ chính là người cùng Doãn Chí Bình âm mưu hãm hại hắn hôm đó sao? Hắn vẫn nhớ rõ lắm!

“Nếu ông đã đến thì ta cũng đỡ phải tới Bắc Xuyên tìm ông tính sổ”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

Sau đó hắn mở Tiên Luân Nhãn, nhìn thẳng vào Vương Nguyên Hoá.

Ngay lập tức, với khả năng đặc biệt của Tiên Luân Nhãn, hắn tìm thấy một tia sáng còn mỏng hơn tóc rất nhiều lần trên người Vương Nguyên Hoá, đó là tia sáng liên kết bản tôn với phân thân, nếu hắn không có Tiên Luân Nhãn thì không thể tìm được.

Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm tia sáng đó, tiếp tục tìm kiếm.

Nhìn một lúc hắn lui ra ngoài, sau đó theo tia sáng ấy bay tới một nơi, bay mãi bay mãi, hắn trốn vào trong không gian hư vô.

Không biết bao lâu sau, hắn mới dừng lại ở một quần sơn chạy dài.

Chẳng bao lâu hắn đã tìm thấy hai bóng người ở sâu trong quần sơn, Vương Nguyên Hoá đang ngồi xếp bằng ở đó, còn Tư Đồ Nam thì vẫn bị phong ấn.

“Nếu tiền bối muốn tiền thì cứ nói, cần gì phải phiền phức thế này”, Tư Đồ Nam nói xong còn nhìn Vương Nguyên Hoá ở bên cạnh: “Mang phân thân của ta tới đó là định lừa nhà Tư Đồ của ta mấy lần?”

“Ngươi đáng tiền như vậy, sao ta nỡ để ngươi đi!”, Vương Nguyên Hoá cười nhạt, lộ ra hai hàm răng trắng, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo, dưới bóng tối nhìn cực kỳ âm hiểm.
Chương 753: Còn muốn đi sao?

“Ông là tiền bối, làm vậy không sợ hậu bối nhạo báng à?”, Tư Đồ Nam lạnh lùng cười.

“Bọn họ không biết ta là ai thì sao nhạo báng ta được”, Vương Nguyên Hoá cười bỡn cợt.

“Bọn họ không biết nhưng ta biết!”, một giọng nói ung dung chợt vang lên, Diệp Thành mặc áo choàng đen bước ra từ không gian hư vô, tươi cười nhìn Vương Nguyên Hoá.

Nhìn thấy Diệp Thành, Vương Nguyên Hoá đứng bật dậy, lông mày cau chặt.

Cũng không thể trách ông ta như vậy, bởi vì trước đó ông ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Thành, trong khi ông ta là cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Có người đến gần mà ông ta lại không hề hay biết.

Tư Đồ Nam ở bên cạnh sáng mắt, cảm thấy mình có hy vọng thoát thân.

“Ngươi là ai?”, Vương Nguyên Hoá lạnh lùng nhìn Diệp Thành.

“Cứ gọi ta là Tần Vũ”, Diệp Thành xoay khớp cổ, cởi áo choàng ra.

“Tần Vũ?”, Tư Đồ Nam bất giác quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, tên tuổi của sát thần Tần Vũ quá nổi tiếng, ở Đại Sở này không ai không biết, hắn ta không ngờ mình lại gặp được Tần Vũ ở đây.

“Ngươi là Tần Vũ?”, Vương Nguyên Hoá ở bên này cũng đang quan sát Diệp Thành từ trên xuống dưới, lông mày từ đầu đến cuối đều nhíu chặt, thậm chí còn hơi nghiêm nghị, bởi vì ông ta biết sức chiến đấu của Diệp Thành rất mạnh, quan trọng nhất là nửa đêm hắn xuất hiện ở đây, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết chuyện này không đơn giản.

“Nếu là hàng giả sẽ đổi cho ông”, Diệp Thành nở nụ cười để lộ hai hàm răng trắng.

“Nhưng không biết đêm hôm khuya khoắt tiểu hữu tới đây là có chuyện gì?”, Vương Nguyên Hoá trầm giọng hỏi, nâng cao cảnh giác.

“Cũng không có chuyện gì lớn”, Diệp Thành chỉ vào Tư Đồ Nam: “Ta muốn người này”.

“Lớn lối thật”, Vương Nguyên Hoá cười khẩy, hừ lạnh bảo: “Để bắt hắn mà ta đã mất biết bao công sức, ngươi nói muốn là mang đi à, ngươi nói nhẹ nhàng quá đó!”

“Nghe ý ông thì không định để ta đưa đi phải không?”, Diệp Thành hứng thú nhìn Vương Nguyên Hoá.

“Phải xem ngươi có khả năng đấy không đã”, ánh mắt Vương Nguyên Hoá chợt lạnh, ra tay không hề báo trước, nhất chỉ lạnh lẽo nhanh như chớp bắn thẳng về phía đầu mày của Diệp Thành.

Diệp Thành chế nhạo, trong lòng đã có chuẩn bị, hắn lập tức bước ra, nhẹ nhàng tránh được nhất chỉ của ông ta.

Keng!

Ngay lập tức có tiếng kiếm vang lên, trong tay Vương Nguyên Hoá đã xuất hiện một thanh kiếm bạc phủ đầy sấm sét, nhất kiếm tuyệt sát vô song, mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt.

“Chết đi!”, ánh mắt Vương Nguyên Hoá dữ tợn, dường như đã nhìn thấy kết cục thê thảm của Diệp Thành.

“Chỉ dựa vào ông sao?”, Diệp Thành hừ lạnh, không lùi mà tiến, Bát Hoang Quyền tung ra, đón lấy nhất kiếm đỉnh phong của Vương Nguyên Hoá.

Phụt! Keng!

Nắm đấm của Diệp Thành đẫm máu, nhưng Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo của hắn cũng đánh cho nhất kiếm của Vương Nguyên Hoá nổ tung.

“Không ngờ lại mạnh đến vậy”, Vương Nguyên Hoá sửng sốt, lập tức vung ra một chưởng rồi xoay người bỏ chạy, vì ông ta không chắc sẽ giết được Diệp Thành, quan trọng nhất là ông ta không muốn để lộ thân phận.

“Đi đâu!”, phía sau, Diệp Thành đã sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật đuổi theo.

“Ta đã giao người cho ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?”, thấy Diệp Thành đuổi sát phía sau, vẻ mặt Vương Nguyên Hoá đột nhiên trở nên u ám.

“Ta đổi ý rồi, so với Tư Đồ Nam, ông đáng tiền hơn”, Diệp Thành cười khoan thai.

“Ngươi đang tìm chết”, Vương Nguyên Hoá giận tím mặt, lập tức đứng lại, sau đó cắn lưỡi phun ra một làn huyết vụ hoá thành huyết hải, cuồn cuộn về phía Diệp Thành.

“Trò trẻ con”, Diệp Thành khinh thường, khí huyết đan hải lập tức dâng trào, dị tượng độc nhất vô nhị của Hoang Cổ Thánh Thể xuất hiện, dưới chân hắn là tinh hà màu vàng, trên đầu huyễn hoá ra bầu trời đầy sao.

Phụt!

Huyết hải của Vương Nguyên Hoá thoáng chốc bị nghiền thành huyết vụ, mà ông ta cũng bị phản phệ hộc máu.

Huyền Thiên Ấn!

Sau tiếng hô của Vương Nguyên Hoá, một đạo đại ấn che trời áp xuống.

Diệp Thành vẫn cường hãn, bá đạo, Bát Hoang Quyền, Hàng Long, Đại Thiên Long Ấn và rất nhiều bí pháp dung hợp với nhau, một quyền đã khiến đại ấn che trời kia nổ tung, Vương Nguyên Hoá cũng bị đẩy lùi về phía sau.

“Sao có thể mạnh như vậy?”, Vương Nguyên Hoá lại biến sắc, xoay người bỏ chạy, ông ta đã biết cái danh sát thần Tần Vũ không chỉ là nói suông.

“Còn muốn đi sao?”, Đại La Thần Đỉnh lập tức từ đầu mày Diệp Thành bắn ra.

Ù!

Sao tiếng ù, Đại La Thần Đỉnh rung lên, nó vừa to vừa nặng, đơn giản mà tự nhiên, xung quanh tản ra từng làn khí kỳ diệu, Độn Giáp Thiên Tự trên đó tự xoay chuyển xếp thành hàng, còn có thiên âm đại đạo đan xem.

Vương Nguyên Hoá ngay lập tức bị áp sát lảo đảo.

Phong Thần Quyết!

Diệp Thành lấy kiếm ra, hắn lao nhanh như gió, đại chiêu tuyệt sát của hắn rất mạnh, uy lực vô song, đâm xuyên hư không mang theo sức mạnh huỷ diệt của kiếm đạo.

Thấy thế, vẻ mặt Vương Nguyên Hoá thay đổi lớn, bởi vì ông ta đã cảm nhận được rõ ràng sự đáng sợ của nhất kiếm đó.
Chương 754: Hai mắt đẫm lệ

Phụt!

Máu bắn tung toé, ngực Vương Nguyên Hoá nháy mắt bị đâm thủng, sát khí đáng sợ vẫn đang hoành hành trong cơ thể ông ta.

Ông ta vung tay tung ra một chưởng, nhưng lại đụng phải Hàng Long Bát Hoang của Diệp Thành.

Phụt!

Vương Nguyên Hoá bay lộn ngược, va mạnh vào một ngọn núi hùng vĩ khiến nó nứt ra.

Mẹ kiếp!

Phía dưới, Tư Đồ Nam nhìn thấy cảnh này mà hai mắt trợn tròn, hắn ta đã nghe truyền thuyết về sát thần Tần Vũ, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền, không ngờ thật sự có thể đánh cảnh giới Chuẩn Thiên bị thương nặng.

“Ngươi thật sự không chết không thôi sao?”, chẳng mấy chốc, Vương Nguyên Hoá tóc tai bù xù nhảy ra từ trong đống đá vụn, tuy bị thương nhưng khí thế lại tăng thêm một bậc, hiển nhiên ông ta dã sử dụng bí pháp tăng sức chiến đấu.

“Không phải không chết không thôi, mà là ông chết”, Diệp Thành không nhiều lời, trực tiếp nhào tới, tay trái cầm Bá Long Đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, toàn thân được bao phủ bởi ánh sáng vàng với sức chiến đấu vô song, hắn lúc này như một chiến thần.

“Vậy thì đánh đến khi ngươi chết ta sống đi”, Vương Nguyên Hoá nổi giận, lấy Kim Giao Giản ra, nhất giản vung ra hoá thành vùng biển huyền quang.

Diệp Thành cười khẩy, chém ra một đao Bát Hoang khiến biển huyền quang thoáng chốc nổ tung, mà một nhát kiếm sau đó cũng chém ra kiếm mang không gì sánh được.

Bang!

Âm thanh kim loại va chạm lập tức vang lên, Vương Nguyên Hoá bị một kiếm của Diệp Thành chém lảo đảo lùi lại.

Hàng Long Bát Hoang!

Diệp Thành xông tới, không nói một lời đã tung ra một đòn bí pháp hỗn hợp, Vương Nguyên Hoá còn chưa đứng vững đã bị đánh hộc máu lùi về phía sau.

A!

Vương Nguyên Hoá đầu tóc rối bù, tiếng gầm rung trời, vừa đứng vững lại đã điên cuồng vung tay, từng thần thông cái thế đáng sợ vung tới.

Diệp Thành còn mạnh mẽ hơn, không chơi trò trẻ con nữa, hắn ra tay nhanh chóng, dứt khoát, mạnh mẽ, bá đạo, khí thế một quyền Bát Hoang đánh cho Vương Nguyên Hoá không ngừng lùi lại phía sau.

Trấn áp!

Vương Nguyên Hoá phát điên, gọi binh khí bản mệnh ra, đó là một cổ ấn, tuy uy lực không yếu nhưng trong mắt Diệp Thành lại chẳng là gì.

Cút!

Cổ ấn vừa mới khôi phục sức mạnh, còn chưa kịp hạ xuống đã bị một đao của Diệp Thành chém bay.

Phụt!

Vương Nguyên Hoá lại hộc máu, lảo đảo lùi lại, mỗi bước lùi lại đều khiến một khoảng hư không sụp đổ.

“Không lãng phí thời gian với ông nữa”, Diệp Thành nhào tới, hơn nữa không phải một mình, năm Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên Kim Hiệt, Phong Dực, Hoả Chân, Thiên Chu và Địa Diệt cũng được hắn gọi ra hết.

“Âm Minh tử tướng?”, nhìn thấy phía Kim Hiệt, trong mắt Vương Nguyên Hoá hiện lên vẻ kinh hãi, với nhãn giới của ông ta đương nhiên nhận ra đó là cái gì, đó chính là năm Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên!

Lúc này ông ta nào còn ý nghĩ đánh nhau nữa, xoay người bỏ chạy.

Đi đâu!

Ông ta vừa bay được khoảng năm mươi trượng, phía đối diện đã có một người toàn thân được ánh sáng vàng bao phủ chậm rãi đi tới, nhìn kỹ lại thì thấy cũng là Diệp Thành, ồ không đúng, chính xác hơn là đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Diệp Thành.

“Nhất Khí Hoá Tam Thanh”, vẻ mặt Vương Nguyên Hoá chợt thay đổi, ông ta chưa từng nghĩ sát thần Tần Vũ cũng am hiểu thiên phú thần thông của Huyền Linh Chi Thể.

Giết!

Theo lệnh của Diệp Thành, hắn với đạo thân kẹp chặt từ trước và sau, năm Âm Minh tử tướng tấn công từ hai phía, bao vây Vương Nguyên Hoá ở giữa.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trận đại chiến lập tức bắt đầu, cảnh tượng vô cùng hào hùng, từng ngọn núi cao chót vót sụp đổ, toàn bộ hư không đều được bao phủ bởi ánh sáng vàng, rực rỡ chói mắt.

A!

Chẳng mấy chốc, sâu trong quần sơn vang lên tiếng gào thét của Vương Nguyên Hoá.

Ông ta cực kỳ thê thảm, với tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên mà cũng bị phía Diệp Thành đánh cho không còn sức trở mình.

Phụt!

Đến lúc nào đó, một bóng người đẫm máu từ hư không rơi xuống khiến một ngọn núi sụp đổ, loáng thoáng có thể thấy vết máu đáng sợ ở bụng dưới của ông ta, đó chính là đan hải đã bị phế.

Lúc này bộ dáng của ông ta không còn là một ông lão lưng gù nữa, mà đã bị Diệp Thành đánh trở lại hình dạng ban đầu.

Tu luyện mấy trăm năm, đan hải bị phế bỏ, ông ta đã trở thành một kẻ vô dụng không hơn không kém, không còn là thần tiên nữa, cho dù sống lại cũng không còn là gia chủ nhà họ Vương, ngày tháng sau này của ông ta cũng sẽ cực kỳ thê thảm.

“Ta với ngươi không thù không oán, sao lại giết ta?”, giữa đống sỏi đá, Vương Nguyên Hoá oán hận nhìn Diệp Thành với vẻ dữ tợn.

“Ông có chắc là không thù không oán không?”, giọng nói ung dung vang lên, Diệp Thành chầm chậm đi tới, cởi bỏ mặt nạ Quỷ Minh, lộ ra khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, hơn nữa còn mang theo vẻ thăng trầm của năm tháng.

“Ngươi… Diệp… Diệp Thành…”, đột nhiên hai mắt Vương Nguyên Hoá lồi lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng tử co lại cỡ đầu kim, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không thể tin được.

“Không… Không thể nào…”, ánh mắt Vương Nguyên Hoá hiện lên vẻ kinh hãi, sao ông ta có thể ngờ rằng Diệp Thành vẫn còn sống, sao có thể nghĩ sát thần Tần Vũ nổi danh Đại Sở lại chính là Diệp Thành mà bọn họ giết ngày hôm đó, tất cả những điều này khiến ông ta không thể tin được.
Chương 756: Diêm Vương không thu nhận con

Đêm tối, trong đại điện của nhà họ Tư Đồ, mười mấy bóng hình cứ thế đứng sừng sững, bầu không khí nặng nề vô cùng.

Chỉ vài canh giờ trước bọn họ phải tới Thanh Sơn chuộc người, giao ra năm triệu tiền chuộc thế nhưng những gì nhận về lại chỉ là một phần phân thân, cả nhà họ Tư Đồ vô cùng phẫn nộ.

“Đều tại ta không trông được thiếu chủ”, cuối cùng, bên trong đại điện vang lên giọng nói áy náy của lão già mặc đồ tím, ông ta mặt mày tự trách vì sự thất trách của ông ta mới gây nên đại hoạ.

“Cũng không thể trách ngươi”, lão tổ nhà họ Tư Đồ hít vào một hơi thật sâu, “nếu trách thì chỉ có thể trách chúng ta đã đánh giá quá thấp thực lực của Nam Nhi, không ngờ nó có thể phá được phong ấn, đúng là không ngờ”.

“Xem ra tên đó chuẩn bị lừa chúng ta một lần nữa đấy”, một lão già tóc xám hắng giọng lên tiếng.

“Chắc chắn là tên tiện nhân mặt dày Tần Vũ nhận tiền không thả người, cũng chỉ có hắn mới làm ra việc thế này”, ta..”

“Sao ta lại đang nghe ra như có người đang chửi mình thế nhì?”, Tư Đồ Tấn còn chưa nói xong thì đã bị một giọng nói cắt ngang.

Nghe vậy, tất cả mọi người bên trong đại điện bao gồm cả Tư Đồ Long Sơn đều cau mày, có người lẻn vào đây mà bọn họ không hề hay biết.

Không lâu sau đó, không gian hư vô nứt ra, Tư Đồ Nam và Diệp Thành lần lượt đi tới.

“Nam Nhi”, thấy Tư Đồ Nam nhảy ra, nhóm lão bối lần lượt tiến tới.

“Con không sao, con rất khoẻ”, Tư Đồ Nam mỉm cười sau đó chỉ vào Diệp Thành ở bên, “đây, là do hắn cứu con”.

“Tần Vũ?”, tất cả moi người đều nhận ra Diệp Thành, tên đẹo mặt nạ quỷ minh đầu khắc chữ thù, cả Đại Sở này có lẽ cũng chỉ có một mình sát thần Tần Vũ là có bộ dạng thế này, nhưng điều khiến tất cả mọi người đều bất ngờ đó là Tần Vũ lại cứu Tư Đồ Nam.

Sau hai giây thẫn thờ, tất cả mọi người đều chắp tay, “Tần Vũ đạo hữu tương trợ, nhà họ Tư Đồ vô cùng cảm kích, nếu có ngày nào cần tới nhà Tư Đồ chúng ta thì chúng ta xin dốc sức hỗ trợ”.

“Sao vừa rồi con lại nghe như có ai đó mắng chửi con là tiện nhân, mắng con mặt dày nhỉ?”, Diệp Thành gãi tai nói rồi không quên liếc nhìn Tư Đồ Tấn vừa chửi mình.

À, ha ha ha…!

Tư Đồ Tấn bật cười: “Tiểu hữu lượng thứ, tiểu hữu lượng thứ, đều là do ta tức quá nên hồ đồ thôi”.

Có điều mặc dù mineegj ông ta nói như vậy nhưng trong lòng vẫn đang thầm mắng chửi, không chỉ mình ông ta mà người bên trong điện bao gồm cả Tư Đồ Long Sơn cũng đều đang mắng chửi, nhận tiền không thả người, việc đê tiện thế này mà cũng làm ra được, đúng là mặt dày.

Khụ! Khụ!

Thế rồi Tư Đồ Nam ho hắng, hắn mỉm cười thần bí nhìn mọi người: “Mọi người đoán xem hắn là ai?”

“Đoán gì chứ, Tần Vũ chứ ai?”

“Con nói là thân phận thật sự của hắn kia”, Tư Đồ Nam lại lần nữa mỉm cười thần bí: “Mọi người cố gắng phát huy hết khả năng tưởng tượng của mình đi”.

Tất cả đều nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, mọi người vuốt râu đảo mắt một vòng rồi lại lắc đầu bất lực: “Lẽ nào là Diệp Thành?”

“Đúng là hắn”, Tư Đồ Nam mỉm cười.

Tư Đồ Nam vừa dứt lời, không chỉ nhóm lão bối mà ngay cả Tư Đồ Long Sơn cũng kinh ngạc nhìn Diệp Thành.

Phía này, Diệp Thành đã phất tay tháo mặt nạ quỷ minh, chắp tay: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến chư vị tiền bối”.

“Đây…”, thấy chân dung của Diệp Thành, tất cả mọi người trong đại điện đều thẫn thờ không tin vào mắt mình, sau hai, ba giây có người dụi mắt tưởng rằng mình nhìn nhầm.

“Hắn vẫn còn sống, tin được không?” Tư Đồ Nam bật cười.

Nghe vậy mọi người vẫn ngó lơ, tất cả đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt khó tin, “không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi mà”.

“Diêm Vương không thu nhận con nên chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành nhướng vai.

“Đợi đã, ta phải kiểm chứng đã”, nhóm lão bối lần lượt gãi đầu, đôi mắt đảo đi đảo lại không ngừng.

“Đây, mọi người cùng kiểm chứng nhé”, Tư Đồ Nam đem toàn bộ kí ức của Diệp Thành sao chép thành mười phần rồi đưa cho mỗi người một phần.

“Ôi trời”, bên trong đại điện liên tiếp vang lên những tiếng trầm trồ kinh ngạc, tất cả đều nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Ngươi, ngươi là Viêm Hoàng Thánh Chủ?

“Cái nhẫn này của con cũng không tồi”, Diệp Thành không trả lời câu hỏi của mọi người mà giơ tay lên thổi một hơi vào Huyền Thương Ngọc Giới sau đó không quên dùng vạt áo lau đi, cái nhẫn sáng loáng hiện lên vô cùng choán mắt.

Nhìn thấy chiếc nhẫn này, ánh mắt của Tư Đồ Nam chợt sáng cả lên: “Huyền Thương Ngọc Giới?”

“Đây chính là Huyền Thương Ngọc Giới, thánh vật của Viêm Hoàng”, mắt ai nấy đều chăm chú nhìn chiếc nhẫn trên tay Diệp Thành, mặc dù bọn họ từng trông thấy Huyền Thương Ngọc giới nhưng lại chưa từng nghe nói tới truyền thuyết về nói, đó chính là vật được tạo ra từ ngọc cốt của Viêm Hoàng năm xưa, có linh tính, nó nhận ai thì người đó chính là Thánh Chủ của Viêm Hoàng.

“Đúng là không ngờ”, bên trong đại điện như sục sôi, tiếng trầm trồ, tặc lưỡi kinh ngạc vang lên.

“Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành, Viêm Hoàng Thánh Chủ lại chính là một người”.

“Nhà họ Tề do bọn họ diệt, chín phân điện của Hằng Nhạc Tông đều nằm trong bàn tay bọn họ, trận hỗn chiến tam tông bọn họ được lợi nhiều nhất, làn sóng trói người gần đây cũng là do bọn họ khơi mào…”

“Thế giới này điên rồi sao?”

“Nào nào, ăn cái này, đây chính là linh quả đặc biệt của nhà họ Tư Đồ ta”, tất cả mọi người còn đang kinh ngạc, Tư Đồ Nam đã kéo Diệp Thành sang một bên, hắn đẩy một khay quả tới trước mặt Diệp Thành.

“Vị cũng ngon đấy”, Diệp Thành cắn một mồm đầy.

“Xong xuôi dẫn ta tới thành cổ Thiên Thu”, Tư Đồ Nam cũng cắn một miếng linh quả, “hôm qua ta nằm mơ đánh tên béo Hùng Nhị, lâu lắm rồi không biết tên đó còn béo không nữa”.

“Béo hay không đệ không biết, nhưng giờ chắc chắn huynh đánh không lại hắn”, Diệp Thành nói rồi lại cầm lên một quả linh quả trong suốt.

“Ta đánh không lại hắn? Đệ đùa ta đấy à?”, Tư Đồ Nam khó tin, “không phải nói khoác với huynh, nếu đánh những tên như tên béo đó thì mình ta đánh được cả mười tên”.

“Hừm!”, Diệp Thành vẫn thản nhiên, “vậy ta cũng không nói khoác với huynh, nếu đánh những tên như huynh thì một mình hắn cũng có thể đánh được cả mười tên, huynh có biết hắn đã mở được đan hải, tôi luyện linh hồn và cơ thể, ta còn truyền cho hắn rất nhiều mật pháp, chỉ cần hắn tung đại chiêu thì huynh chết chắc”.

“Mở được đan hải?”, Tư Đồ Nam kinh ngạc, “hắn mới ở cảnh giới Linh Hư mà, sao có thể mở ra đan hải?”

“Huynh nhìn mà xem, lại đánh giá thấp ta rồi”, Diệp Thành gãi đầu, “năng lực của đệ không phải vừa đâu, không chỉ mình hắn mà Hoắc Đằng, Tạ Vân cũng đã mở được đan hải rồi, cũng được tôi luyện cơ thể và tu luyện nhiều mật pháp cho nên so với chúng đệ thì huynh yếu nhất”.

“Không được”, Tư Đồ Nam vội kéo Diệp Thành lại: “Đệ cũng phải mở đan hải cho ta, còn nữa, phải tôi luyện cơ thể và linh hồn cho ta, những mật pháp kia ta cũng cần, ta không muốn tới đó sẽ bị ăn một trận đâu”.

“Được thôi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn lập tức tế gọi ra tiên hoả, cứ thế len lỏi vào trong vùng đan điền của Tư Đồ Nam.

A…!

Tư Đồ Nam lập tức gào thét thảm thiết, vang vọng khắp nhà Tư Đồ, tiếng thét của hắn đột nhiên vang lên khiến nhóm người phía Tư Đồ Long Sơn giật mình kích động.

“Tiểu hữu, đây…”, thấy sắc mặt đau đớn của Tư Đồ Nam, nhóm Tư Đồ Long Sơn lần lượt tiến lên trước.

“Hắn là huynh đệ của con, con sẽ không hại hắn đâu”, Diệp Thành lập tức phất tay mỉm cười.

“Vậy tiểu hữu đang…”, mọi người hoài nghi nhìn Diệp Thành nhưng trông thấy vẻ mặt đau đớn của Tư Đồ Nam bọn họ lại hỏi thăm dò.

“Con đang mở vùng đan hải cho huynh ấy”.

“Cảnh giới Linh Hư cũng mở được đan hải sao?”, tất cả mọi người đều sững sờ.

“Trên lý thuyết thì không thể nhưng có con thì lại khác”, Diệp Thành mỉm cười.

Tất cả mọi người đều gãi đầu nhìn Tư Đồ Nam rồi lại nhìn sang Diệp Thành, bọn họ nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn sang Tư Đồ Nam, sau khi nhìn một lượt, nhóm lão bối lại đưa mắt nhìn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK