Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 666: Cuộc đàm phán ngắn ngủi

“Cô ấy cũng đến sao?”, Diệp Thành trầm ngâm, hắn trông thấy Cơ Tuyết Băng nên rất bất ngờ.

“Huyền Linh Chi Thể cũng tới”, điện chủ của vài phân điện xôn xao bàn tán.

“Ông lại không biết rồi”, điện chủ của phân điện thứ hai Hư Chấn bật cười lên tiếng: “Hiện giờ cô ta không chỉ là thánh nữ của Chính Dương Tông mà còn là điện chủ của phân điện thứ chín ở chính dương tông”.

“Nói vậy thì Thành Côn muốn nâng đỡ cô ta lên kế cận mình rồi?”

“Tám phần là như vậy”, điện chủ của phân điện thứ tám Trình Dục cười nói: “Mỗi một đời chưởng giáo của Chính Dương Tông đều được lựa chọn từ điện chủ của các phân điện, Thành Côn năm xưa trước khi làm chưởng giáo chẳng phải cũng làm điện chủ của phân điện thứ nhất sao? Sau khi Ân Trụ thoái vị, ông ta cũng ngồi lên chức chưởng giáo của Chính Dương Tông”.

“Hiện giờ xem ra nhất định là cũng như vậy rồi”, điện chủ của phân điện thứ năm cũng tiếp lời, vả lại ánh mắt ông ta nhìn Cơ Tuyết Băng rõ vẻ dâm tà.

Không chỉ mình ông ta mà mấy vị điện chủ khác trong đại điện cũng như vậy, nếu trách thì chỉ có thể trách Cơ Tuyết Băng quá xinh đẹp, bọn họ đều là những kẻ háo sắc mang theo thú tính, sao không nổi dã tâm cho được.

Trên vị trí ngồi, Doãn Chí Bình cũng như vậy, hắn cười cợt nhả nhìn Cơ Tuyết Băng ở bên ngoài, ánh mắt dâm đãng: “Huyền Linh Chi Thể, cô sớm muộn gì cũng là của ta, rồi sẽ có một ngày ta sẽ cho cô được rên rỉ bên dưới cơ thể ta”.

Khi hắn đang lẩm bẩm thì Cơ Tuyết Băng là người đầu tiên đã tiến vào đại điện.

Có điều khi đi qua Diệp Thành cô lại không hề cảm thấy cảm giác quen thuộc nào cả, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt nhìn thẳng như thể không nhìn thấy Diệp Thành vậy.

Không biết nếu như cô ta biết Thương Hình điện chủ của phân điện thứ chín đang có mặt ở đây là Diệp Thành thì sẽ có biểu cảm thế nào.

Phía sau Cơ Tuyết Băng còn có tám người nữa, bọn họ chính là tám điện chủ của Chính Dương Tông.

Còn phía sau tám người này có thêm ba người mặc y phục đen, trông không rõ khuôn mặt, chỉ có thể trông thấy lờ mờ đôi mắt vô hồn, vẻ mặt không cảm xúc thông qua khe hở nho nhỏ.

“Âm Minh Tử Tướng”, Diệp Thành lại lần nữa nheo mắt, “còn là Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên”.

Mặc dù Diệp Thành cảm thấy bất ngờ nhưng vẫn nghĩ thông suốt. Nên biết rằng đây là địa bàn của Hằng Nhạc Tông, vì an toàn nên bọn họ dẫn theo Âm Minh Tử Tướng cũng là điều dễ hiểu.

Diệp Thành nhẩm tính, tám điện chủ của Chính Dương Tông ở cảnh giới Chuẩn Thiên, khả năng chiến đấu của Cơ Tuyết Băng cũng không hề kém hơn tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, lại thêm ba Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên, tổng cộng có mười hai người với sức chiến đấu tương đương với cảnh giới Chuẩn Thiên, trận dung này của Chính Dương Tông cũng không hề vừa.

Phía này, bầu không khí bên trong đại điện có phần căng thẳng.

Nên biết rằng Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông vẫn là hai tông môn đối địch nhau, các điện chủ không hề nói chuyện với nhau nhưng bầu không khí đã bắt đầu có sự tranh đấu khiến không khí bên trong đại điện lạnh tới cực điểm.

“Các vị đạo hữu từ phương xa tới, xin mời ngôi”, Doãn Chí Bình nhàn nhã lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo đó.

Hừ! Hừ!

Từng cặp mắt lạnh lùng nhìn nhau.

Ở một bên khác, Doãn Chí Bình nhìn Cơ Tuyết Băng bằng khuôn mặt với nụ cười giễu cợt: “Thánh nữ Chính Dương, chi bằng chúng ta bắt đầu đi”.

“Chính Dương Tông ta chỉ có một điều kiện”, Cơ Tuyết Băng lãnh đạm, mặt che mạng, ánh mắt không hề biểu cảm, trông cô như một pho tượng bằng băng hình thành vậy.

Ồ?

Doãn Chí Bình nghe vậy thì tỏ vẻ bất ngờ: “Không biết điều kiện duy nhất của Chính Dương Tông là gì?”

“Sau khi diệt được chín phân điện của Thanh Vân Tông thì chiến lợi phẩm có được bao gồm cả địa bàn của Thanh Vân Tông, linh thạch trong phạm vi của các thế lực chúng ta không cần bất cứ thứ gì”, Cơ Tuyết Băng vẫn thản nhiên lên tiếng: “Chúng ta chỉ cần những cái xác của người chết”.

Nghe vậy, Diệp Thành ngồi ở hàng cuối không khỏi nheo mắt, những người khác không biết nhưng hắn lại khác. Những cơ thể đã chết mà Chính Dương Tông cần chẳng phải là muốn luyện chế thành Âm Minh Tử Tướng sao? So với chiến lợi phẩm, linh thạch, địa bàn thì cơ thể chết có giá trị với bọn họ hơn nhiều.

Có cơ thể chết rồi thì có thể luyện chế ra Âm Minh Tử Tướng, đó chính là sức chiến đấu mạnh mẽ trong tương lai.

Có đại quân Âm Minh Tử Tướng này, cái gì mà địa bàn, chiến lợi phẩm hay linh thạch, quặng núi chẳng phải rồi cũng sẽ về tay sao?

“Chính Dương Tông tính kế hay đấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

“Chỉ cần xác người chết thôi phải không?”, sắc mặt của điện chủ ở Hằng Nhạc Tông đều tỏ vẻ khó hiểu, bọn họ không ngờ tới điều kiện này của Chính Dương Tông.

Không chỉ bọn họ mà đến cả Doãn Chí Bình cũng nheo mắt lại.

Hắn không giống như Diệp Thành, Diệp Thành biết rõ sự tình còn hắn lại biết rất ít, hắn căn bản không hiểu những xác chết thể hiện điều gì.

“Không biết quý tông lấy nhiều xác chết như vậy làm gì?”, Doãn Chí Bình nhà nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, hắn nhìn Cơ Tuyết Băng rồi cười nụ cười ý tứ.

“Ngươi không cần phải biết”, Cơ Tuyết Băng vẫn lạnh lùng như vậy, từ đầu tới cuối cô không hề thay đổi thái độ, đặc biệt là khi cảm nhận được ánh mắt dâm tà của Doãn Chí Bình, Điên Không, Hư Chấn, cô ta càng thể hiện lạnh lùng hơn.

“Ý của chúng ta là như vậy, đám phán được thì được, không được thì thôi”, tám điện chủ của Chính Dương Tông lập tức lên tiếng.

“Được, chưởng giáo ta đồng ý”, Doãn Chí Bình mỉm cười: “Vậy giờ nói tới chuyện liên thủ đi thôi”.

“Về chuyện này chúng ta cũng chỉ có một điều kiện”, điện chủ phân điện thứ nhất của Chính Dương Tông lên tiếng: “Một điện của quý tông, một điện của tông chúng ta hợp thành một quân, mười tám điện của hai bên tạo thành chín nhánh quân, chín nhánh quân này sẽ đối đầu với chín điện của Thanh Vân Tông, đồng thời phát động tấn công, cái chúng ta cần đó là tốc chiến tốc thắng”.

“Nghe được đấy”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, vì để diễn cho tròn vai, hắn không quên ném ánh mắt dâm tà sang Cơ Tuyết Băng khiến sắc mặt Cơ Tuyết Băng càng lạnh lùng hơn.

“Vậy thì cứ quyết định vậy đi”, Doãn Chí Bình nhàn nhã ngả ra ghế, cười gian giảo.

Mặc dù là kí chủ với độ hoà hợp chín phần, thực lực mạnh mẽ vô cùng nhưng đầu hắn lại không ra gì, một điều kiện lấy xác người chết của Chính Dương Tông mà hắn cũng chấp nhận cho được, nếu là người sáng suốt thì chỉ cần nhìn đã nhận ra vấn đề rồi.

“Vậy chín ngày nữa bắt đầu, mong quý tông chuẩn bị sớm”, một điện chủ của Chính Dương Tông liếc nhìn Doãn Chí Bình.

“Được thôi, được thôi”.

“Cáo từ”, mấy người phía Cơ Tuyết Băng đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Sau khi bọn họ rời đi, các điện của chủa Hằng Nhạc Tông còn chưa kịp phản ứng lại. Cuộc đàm phán quan trọng như vậy, hành động với quy mô lớn như vậy mà chỉ bàn bạc chưa tới một khắc đã xong sao? Không phải nhanh thế chứ?

“Ta lại chẳng thấy có gì làm lạ”, Diệp Thành nhàn nhã, vẫn nhâm nhi rượu, dù sao thì tới lúc đó hắn phải đem người của Doãn Chí Bình đi chiến đấu, dù có chết cũng chẳng phải người của hắn nên thế nào cũng được.

“Chín ngày nữa thôi”, Diệp Thành thầm nhẩm tính, hắn không quên liếc nhìn các điện chủ khác.

Hắn nhẩm tính chín ngày đủ để xử lý tám kẻ này, sau khi xử lý tám kẻ này thì coi như nắm được chín phân điện của Hằng Nhạc Tông, tới ngày thứ chín đại chiến với Thanh Vân Tông hắn phải đem toàn bộ người của Doãn Chí Bình đi.

Diệp Thành nghĩ rồi trong lòng tấm tắc.

Đem người của Doãn Chí Bình đi đánh Thanh Vân Tông, dùng binh của kẻ địch tấn công thành của kẻ địch, mượn đao giết người, chiêu này thật sự không tồi.
Chương 667: Bảo bối không tồi

Trên ghế cao, nhìn mấy người phía Cơ Tuyết Băng rời đi, Doãn Chí Bình nở nụ cười khinh rồi nhìn về phía Diệp Thành: “Các vị điện chủ có gì muốn nói không?”

“Điều kiện Chính Dương Tông đưa ra hơi kỳ quái”, điện chủ Điên Không trầm ngâm lên tiếng: “Bọn họ chỉ cần thi thể của người chết, điều này thật khiến người ta hoang mang!”

“Có cần hỏi ý kiến phía lão tổ không?”, Diệp Thành ngồi ở phía cuối khoan thai hỏi, sau đó nhấp một ngụm rượu, từ đầu đến cuối đều không nhìn vào mắt Doãn Chí Bình.

“Sư tổ đang bế quan, chuyện này do ta quyết định”, Doãn Chí Bình ung dung xoay chiếc nhẫn trên ngón cái: “Bọn họ muốn xác chết thì gom cho họ đi”.

“Vậy bây giờ chúng ta về chuẩn bị luôn”, điện chủ Hư Chấn đã đứng dậy.

“Kéo hết những tên không nghe lời ra chiến trường cho ta”, Doãn Chí Bình cười nhạo báng, trong mắt còn loé lên tia nham hiểm.

Những kẻ không nghe lời?

Các điện chủ nghe lời này thì sững người vài giây, nhưng rồi cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Những kẻ không nghe lời chẳng phải chính là thế lực của Dương Đỉnh Thiên khi ông còn nắm quyền sao? Phái họ ra chiến trường thì dù chết cũng không quan trọng.

“Rõ”, các điện chủ đều nhìn nhau cười.

“Ngươi cũng không ngốc đâu!”, Diệp Thành thầm cười khẩy trong lòng: “Nhưng lần này ngươi phải thất vọng rồi”.

Nói rồi Diệp Thành cũng đi ra ngoài, mặc dù rất muốn ném cho Doãn Chí Bình một cái nhìn lạnh lẽo, nhưng hắn nghĩ rồi lại thôi, sắp đi rồi không thể tự kiếm chuyện.

Ra khỏi đại điện, Diệp Thành kéo Trình Dục, điện chủ phân điện thứ tám lại.

“Có chuyện gì à?”, Trình Dục nghi ngờ nhìn Diệp Thành.

Đương nhiên là có rồi, Diệp Thành kéo Trình Dục sang một bên, nở nụ cười thần bí: “Ta mới tìm được một món bảo vật nhưng không biết nó có nguồn gốc thế nào, ngươi xem giúp ta được không?”

Bảo vật?

Nghe thấy hai chữ này, mắt Trình Dục sáng lên: “Bảo vật gì?”

“Đến phân điện thứ chín của ta xem chẳng phải sẽ biết sao? Ta còn chuẩn bị vài mỹ nữ cho ngươi rồi đó”, Diệp Thành nói xong còn nháy mắt với lão.

“Vậy qua đó xem đi”.

“Đi thôi, đảm bảo ngươi sẽ hài lòng”, Diệp Thành kéo Trình Dục đi.

Khi hai người đến Địa Cung, các điện chủ phân điện khác đã bước lên truyền tống trận về điện phủ của mình.

Còn Diệp Thành kéo Trình Dục đến trước hư không đại trận thứ chín, mỗi hư không đại trận đều tương ứng với hư không đại trận của một điện, không thể xáo trộn và bắt buộc phải ghi nhớ, nếu đi nhầm cửa có thể sẽ tới phân điện khác.

Mà ba nữ đệ tử của Ngọc Tâm Phong đã được đưa đến đây theo lệnh của Diệp Thành.

Hết cách rồi, Diệp Thành cũng không thể thấy chết mà không cứu, nhưng tình cảnh của hắn lúc này chỉ cứu được ba người họ, cứu được ai thì cứu vậy!

Ba nữ đệ tử thấy Diệp Thành đến thì không sao, nhưng khi thấy Trình Dục, vẻ mặt lập tức tái nhợt, toàn thân run lên, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt đầy thú tính của lão, bọn họ không kìm được muốn rớt nước mắt.

“Mấy người này…”, Trình Dục rời ánh mắt từ ba cô gái, nhìn sang Diệp Thành.

“Chơi rồi ấy mà, dẫn về thưởng cho thuộc hạ”, Diệp Thành lấy bừa một cái cớ, nhưng lời này lại khiến ba nữ đệ tử rất mất tự nhiên.

“Thú vị”, vừa nghe ba cô gái kia đã bị chơi, Trình Dục chẳng còn hứng thú nữa, bước thẳng vào truyền tống trận.

Diệp Thành cười mỉa, nháy mắt với ba nữ đệ tử, sau đó mọi người cùng vào truyền tống trận.

Một canh giờ sau, năm người xuất hiện trong Địa Cung của phân điện thứ chín.

Vừa đi ra, Diệp Thành đã dùng thần thức tìm Sở Linh Ngọc, truyền âm báo tin đã dụ được Trình Dục tới cho cô ta. Hắn dẫn Trình Dục tới đây là để dùng thủ đoạn cũ, xử lão ở đây luôn.

Chẳng mấy chốc Sở Linh Ngọc đã tới, hơn nữa còn bố trí sẵn cấm chế.

Lần này cô ta có đủ thời gian để phong ấn toàn bộ Địa Cung, cho dù không thể lập tức thủ tiêu Trình Dục thì họ cũng đủ thời gian để ứng phó.

“Các ngươi lui xuống đi!”, Diệp Thành nhìn ba nữ tử.

“Vâng thưa điện chủ”, ba người không dám ở lại, cũng rất thông minh, nhanh chân rời khỏi đây.

“Chào bát điện chủ”, bên này, Sở Linh Ngọc đã tới, cung kính chắp tay hành lễ với Trình Dục.

“Ừm!”

Trình Dục khẽ đáp, sau đó nhìn Diệp Thành: “Thương Hình, bảo vật ngươi nói đâu? Lấy ra đây ta xem nào”.

“Vội cái gì, bây giờ ta sẽ lấy cho ngươi xem”, Diệp Thành mỉm cười, trở tay lấy Đại La Thần Đỉnh ra.

Ùng!

Đại La Thần Đỉnh lập tức rung lên, lơ lửng trên không trung cách mặt đất năm tấc, quanh thân nó tản ra khí đạo uẩn, từng luồng từng luồng nối liền với nhau tựa như thác nước nhỏ, rất phi phàm.

Trình Dục nhìn Đại La Thần Đỉnh mà hai mắt chợt sáng lên.

Lão ta tiến lên một bước, đưa tay gõ nhẹ vào Đại La Thần Đỉnh, lão ta hôm nay cũng giống Thương Hình hôm qua, nhìn ra sự phi phàm của Đại La Thần Đỉnh và đã bị nó hấp dẫn.

Thấy thế, Diệp Thành nháy mắt với Sở Linh Ngọc.

Sở Linh Ngọc mỉm cười, chỉ một ánh mắt là hiểu ý ngay.

Diệp Thành đi vòng ra sau lưng Trình Dục, lén lấy roi Đả Thần Tiên ra rồi đẩy chân nguyên vào đó.

Hửm?

Cảm nhận được sau lưng có gì đó không ổn, Trình Dục vội xoay người lại.

Nhưng thứ đập vào mắt lão là một cây roi từ trên cao giáng xuống, ở khoảng cách gần, mà Diệp Thành lại ra tay thần tốc, lão ta không hề đề phòng thì làm sao có thể tránh được?

Vút!

Diệp Thành dùng hết sức quất ra một roi, đánh thật mạnh vào đầu Trình Dục!

Hự!

Trình Dục rên lên một tiếng, lảo đảo lùi về sau một bước, thần hải thoáng chốc choáng váng, vừa định gọi linh lực ra để bảo vệ cơ thể thì roi thứ hai của Diệp Thành đã quất xuống, sau đó là roi thứ ba, roi thứ tư…

Diệp Thành rất giỏi việc đánh người, hơn nữa mỗi một roi hắn đều đánh rất chuẩn, rất mạnh.

“Thương Hình, ngươi…”, Trình Dục tức giận, đầu mày lập tức bắn ra thần quang.

Chỉ là mọi thứ đã quá muộn, vì Sở Linh Ngọc sau lưng lão ta đã tới, nhất kiếm tuyệt sát, đâm từ sau lưng xuyên qua bụng dưới của lão, phế bỏ vùng đan hải.

A!

Trình Dục la hét thảm thiết, phía trước lại nhận một roi của Diệp Thành, cả người quỳ xuống đất, lão ta không ngờ mình ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại bị tấn công không thể trở tay thế này.

“Thương Hình, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại…”, tu vi đã tiêu tán hết, Trình Dục gào thét với vẻ mặt dữ tợn.

“Ông không thù không oán với Thương Hình, nhưng với ta thì chưa chắc”, Diệp Thành nở nụ cười ung dung, biến trở về hình dáng ban đầu, tủm tỉm nhìn Trình Dục: “Không biết tiền bối có nhận ra ta không?”

“Ngươi… Diệp… Diệp Thành…”, Trình Dục thật sự nhận ra hắn, hai mắt lão ta lồi lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng tử co rút lại, nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin: “Sao… Sao có thể? Rõ ràng ngươi đã chết rồi mà”.

“Ta chết rồi ư?”, Diệp Thành nhún vai: “Chẳng phải ta vẫn đang đứng đây sao?”

“Không thể nào, không thể nào”, vẻ mặt Trình Dục vặn vẹo dữ tợn, lão ta gào thét điên loạn: “Người đâu, Diệp Thành vẫn sống, mau cho người vào giết hắn đi”.

Nhưng lão ta có gào thét cũng vô ích, bởi vì Sở Linh Ngọc đã phong toả toàn bộ Địa Cung từ trước.

“Chậc chậc chậc”, Diệp Thành tặc lưỡi, tay đặt lên đỉnh đầu Trình Dục: “Trình Dục à, ông không phải người của Hằng Nhạc Tông, nhưng lại khuấy vào vũng nước đục này. Vào thì vào thôi, nhưng ông lại làm xằng làm bậy cùng Doãn Chí Bình, không biết bao nhiêu trưởng lão của Hằng Nhạc ta đã chết trong tay ông, nợ máu phải trả bằng máu, nhưng tiểu gia đây nhân từ, cho ông sống thêm vài ngày nữa”.

Nói xong Diệp Thành bắt đầu sử dụng bí thuật sưu hồn.
Chương 668: Thoải mái chọn

A!

Tiếng hét thê lương của Trình Dục đột nhiên vang lên, một luồng sức mạnh vừa cường thế vừa bá đạo tràn vào đầu, điên cuồng lấy đi ký ức linh hồn của lão.

Không biết bao lâu sau Trình Dục mới ngã gục xuống đất.

Hai ba giây sau đó, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi mở mắt, hắn đã đọc được ký ức của lão ta.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là Trình Dục là người của Bắc Sở chứ không phải Nam Sở, điều khiến hắn càng kinh ngạc hơn nữa là hoá ra lão là người của Thị Huyết Điện.

Hơn nữa Diệp Thành còn biết ngoài mặt thì lão bị Doãn Chí Bình mua chuộc, nhưng thực ra lão tới đây là có nhiệm vụ, đó là gây chia rẽ tam tông phát động hỗn chiến, chờ sau này đại quân của Thị Huyết Điện tiến về phía Nam.

“Kế hay đấy!”, Diệp Thành chế nhạo, phong ấn ký ức đã được thác ấn vào một miếng ngọc giản rồi đưa cho Sở Linh Ngọc.

Rắc!

Sở Linh Ngọc bẻ miếng ngọc bội, đọc ký ức linh hồn bên trong, sau đó cũng cảm thán giống Diệp Thành: “Không xem thì không biết, vừa xem thì hết hồn! Thị Huyết Điện với ra xa thật, Nam Sở cũng loạn lắm rồi!”

“Giết bao nhiêu trưởng lão của Hằng Nhạc Tông ta như vậy, bây giờ ta chỉ muốn một chưởng chém chết ngươi”, nhìn Trình Dục đang hôn mê, Diệp Thành hừ lạnh.

Ký ức của Trình Dục rất phong phú, điều khiến Diệp Thành không thể chịu đựng được là sự truy sát của lão ta với mấy người phía Dương Đỉnh Thiên quá tàn nhẫn, nữ trưởng lão bị dày xéo đến chết, nam trưởng lão thì bị chặt đầu.

“Sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến ngươi chết không toàn thây”, Diệp Thành dời mắt, lấy túi đựng đồ của Trình Dục rồi dốc hết đồ bên trong ra, nào là binh khí, linh thạch, linh dược hay linh thảo, cái gì cũng có.

Chậc chậc chậc!

Nhìn thấy đống đồ chất thành núi, đến Sở Linh Ngọc cũng phải cảm thán: “Giàu thật đấy!”

“Vẫn quy tắc cũ, tiền bối thích thứ gì cứ lấy thoải mái”, Diệp Thành đã bắt đầu ngồi xổm xuống đất chọn từng món, rất hy vọng thiên lôi và tiên hoả có thể cho chút gợi ý, có điều chúng rất thành thật.

Tiêu Phong bước vào thấy Trình Dục đã hôn mê thì thở phào nhẹ nhõm, gài bẫy một cảnh giới Chuẩn Thiên, lại xử lý được một cảnh giới Chuẩn Thiên khác trong thời gian ngắn, có lẽ cũng chỉ Sở Linh Ngọc và Diệp Thành mới dám làm.

“Tiêu sư bá cứ chọn thoải mái đi”, Diệp Thành vừa quan sát linh châu vừa nói.

“Vậy ta không khách sáo nữa nhé”, Tiêu Phong cười sang sảng, bắt đầu tìm kiếm bảo bối.

“Đúng như chúng ta đoán, Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông chuẩn bị bắt tay đối phó Thanh Vân Tông”, Diệp Thành vừa đưa ký ức linh hồn của Trình Dục cho Tiêu Phong vừa nói: “Hơn nữa còn là một trận lớn”.

“Trận lớn? Lớn thế nào?”, Tiêu Phong và Sở Linh Ngọc đang chọn bảo bối cũng đều ngẩng đầu nhìn Diệp Thành.

“Hai tông muốn một lần chiếm cả chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông, mọi người nói có lớn không?”

“Một lần chiếm cả chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông?”, dù là Tiêu Phong hay Sở Linh Ngọc thì cũng bất giác hít vào một hơi khí lạnh.

Điện chủ chín phân điện lớn của Thanh Vân Tông đều ở cảnh giới Chuẩn Thiên! Mỗi điện đều có vô số cao thủ, đều có đội quân do tu sĩ hợp thành, số lượng cũng không hề nhỏ, bây giờ mà đánh nhau thì sẽ tạo thành một cuộc chiến tranh, hơn nữa còn là chiến tranh với quy mô không nhỏ.

“Chưa biết chừng cả Nam Sở đều sẽ bị liên luỵ”, Tiêu Phong trầm ngâm: “Với sức chiến đấu của cả hai mươi bảy điện, nếu khai chiến thì toàn bộ Nam Sở sẽ nổ tung!”

“Hai mươi bảy điện thì dư sức để tiêu diệt bất cứ tông môn nào”, Sở Linh Ngọc thở dài: “Đương nhiên, tiêu diệt Viêm Hoàng của chúng ta cũng không thành vấn đề, một khi khai chiến thì thây chất thành núi, máu sẽ chảy thành sông!”

“Chiến tranh tu sĩ quy mô lớn như vậy mà hai tông lại đàm phán chưa đến một khắc đồng hồ, như một trò đùa!”

“Đùa nhau à!”, khoé môi Sở Linh Ngọc và Tiêu Phong đều giật giật.

“Lúc đầu con cũng thấy như vậy”, Diệp Thành sờ cằm: “Nhưng trên đường về con đã nghĩ thông suốt. Doãn Chí Bình muốn cho người phản đối hắn ra chiến trường để thanh lọc bớt những kẻ bất đồng chính kiến với mình. Còn bên phía Chính Dương Tông, theo con thấy, về cơ bản bọn chúng cũng sẽ lấy quân đội từ các gia tộc phụ thuộc, hơn nữa trong số đó đa phần sẽ là Âm Minh tử tướng, như vậy, hai tông đều chẳng thiệt gì!”

“Chính Dương Tông thì ta không biết, nhưng Doãn Chí Bình thì không được đâu”, Tiêu Phong lắc đầu: “Tuy chưa gặp hắn nhưng ta cũng biết một chút về hắn. Thực lực của hắn đương nhiên không phải nói, nhưng hắn quá độc đoán, quá ngông cuồng tự đại. Ta dám nói, nếu mọi thứ đều đi theo quỹ đạo chết của ngươi thì sớm muộn gì Hằng Nhạc cũng sẽ bị huỷ diệt trong tay hắn”.

“Ta đồng ý với điều này”, Sở Linh Ngọc nhún vai: “Chiến tranh mà! Dù ngươi có mạnh thế nào cũng rất khó đảo ngược, đôi khi chất lượng không thể sánh được với lợi thế về số lượng”.

“Vậy khi nào trận chiến bắt đầu?”, Tiêu Phong hỏi.

“Buổi sáng của chín ngày nữa”.

“Vậy ngươi định làm gì?”, Sở Linh Ngọc nhìn Diệp Thành.

“Tiếp tục thôi!”, Diệp Thành cười gằn: “Hai ta phối hợp ăn ý như thế, dựa theo tốc độ này thì không lâu nữa các điện chủ khác của Hằng Nhạc cũng sẽ bị con phế, sau đó chúng ta sẽ dẫn người của Doãn Chí Bình ra trận”.

“Cho dù mười tám điện của hai tông liên hợp cũng vẫn gây ra tổn thất nặng nề”, Tiêu Phong sờ cằm, trầm giọng nói: “Chín phân điện đều có hư không đại trận nối liền với tông môn chính, có thể viện trợ lẫn nhau”.

“Không liên quan đến chúng ta”, Diệp Thành mỉm cười: “Chính Dương Tông là kẻ thù, Thanh Vân Tông là kẻ thù, mà người của Doãn Chí Bình chúng ta dẫn đi cũng là kẻ thù, cứ để họ đánh, đánh đến chết luôn đi!”

“Ôi, nghĩ thôi ta đã thấy kích động rồi”, Tiêu Phong cười sảng khoái.

“Quân đội của Viêm Hoàng đã đến chưa ạ?”, Diệp Thành hỏi Sở Linh Ngọc.

“Đến rồi, nhưng ta không cho vào thành, bây giờ họ đang đi xung quanh phân điện thứ chín”.

“Vậy tiền bối gửi tin tới thành cổ Thiên Thu bảo họ phái hai tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên đến đây đi, gọi cả tiền bối Cảnh Giang và Bạch Dịch của Thiên Hoàng nữa. Hư không đại trận cũng phải mau chóng mở, sau trận đại chiến chín ngày nữa, chúng ta sẽ khai chiến với Hằng Nhạc”.

“Đã hiểu”, Sở Linh Ngọc gật đầu.

“Vậy mọi người chuẩn bị đi!”, Diệp Thành vươn vai: “Phân điện thứ tám đã xong, ngày mai chúng ta sẽ tới phân điện thứ bảy”.

“Cách này vẫn là đáng tin nhất”, Sở Linh Ngọc cười vui vẻ, xoay người bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên xách Trình Dục đang ngất xỉu theo.

“Sư bá, người đã biết phân điện thứ chín có bao nhiêu người là người của Doãn Chí Bình chưa?”, nhìn Sở Linh Ngọc rời đi, Diệp Thành mới đưa mắt nhìn sang Tiêu Phong.

“Trong mười phần thì có gần bảy phần là người của Doãn Chí Bình”, Tiêu Phong trả lời: “Chỉ có chưa đến hai phần là người thuộc dòng chính của chưởng môn sư huynh, còn hơn một phần mười số người giữ thái độ trung lập. Nhưng ta sẽ phụ trách lôi kéo họ, chuyện này ta biết phải làm thế nào”.

“Sức chiến đấu của phe Doãn Chí Bình thế nào ạ?”

“Cũng ổn”, Tiêu Phong xoa cằm: “Mấy tháng gần đây hắn lôi kéo được rất nhiều cao thủ, còn thành lập một tổ chức tên là Huyết Ngục, ai cũng cường hãn! Nếu không vì vậy thì phía chưởng môn sư huynh cũng không thê thảm đến thế”.

“Vậy thì xử lần lượt từng người thôi”, Diệp Thành cười nhạt.

“Con làm thì ta yên tâm rồi, ta đi chuẩn bị đây”, Tiêu Phong hài lòng vỗ vai Diệp Thành, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Phù!

Sau khi Tiêu Phong đi, Diệp Thành thở ra một hơi, lấy thân thể xác thịt của Vũ Văn Lão Tổ ở thành cổ Hỗn Dương ra.

Ngày đó trước khi cứu Sở Linh, hắn đã chém giết một trận lớn trong đại điện của Vũ Văn thế gia, bắt tay cùng hai Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên là Hoả Chân và Lôi Viêm, Tiên Hoả Đạo Thân, Thiên Lôi Đạo Thân cùng với Nhất Khí Hoá Tam Thanh Đạo Thân, tất cả đã giết chết hơn hai mươi cảnh giới Không Minh, hơn ba mươi cảnh giới Linh Hư và Vũ Văn Lão Tổ cảnh giới Chuẩn Thiên.

Mà đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ thể xác thịt của Vũ Văn Lão Tổ.

Mặc dù Vũ Văn Lão Tổ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lại là người yếu nhất trong số cao thủ cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên, nhưng dù có yếu hơn nữa thì ông ta cũng là cảnh giới Chuẩn Thiên, không phải sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK