Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 216: Dốc hết sức lực cuối cùng

Hu hu hu!

Dưới áp lực cực lớn, sức mạnh ma đạo trong cơ thể Diệp Thành một lần nữa không triệu hồi mà tự khởi động.

Đột nhiên dường như có âm thanh than khóc của ác quỷ vang lên, một luồng khí ma mị dâng lên trong cơ thể Diệp Thành, hơi thở này tàn bạo, khát máu và lạnh lẽo, quét sạch đất đá xung quanh.

Lúc này ngoại hình của hắn đã thay đổi rất nhiều.

Mái tóc đen và dày của hắn hoá thành màu máu với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đôi mắt đen và sâu thẳm hằn lên màu máu, đầu mày còn xuất hiện một đường ma văn, mà với sự xuất hiện của ma văn, khí thế của hắn cũng đột ngột tăng lên.

“Ma đạo?”, lão già mặc áo bào tím ở trên không trung nheo mắt.

“Không ngờ trong người hắn còn có huyết mạch của ma tộc”.

“Đúng là rất được trời cao ưu ái!”, sau khi ngạc nhiên, lão già mặc áo bào tím lại lộ vẻ tham lam: “Chân hoả, huyết mạch của ma tộc, hôm nay ta thu hoạch được nhiều đây, so với những thứ này, Nguyên Linh Đan của Huyết Vu có là gì”.

Ầm!

Khi lão ta nói thì Diệp Thành phía dưới đã thoát khỏi sự áp chế từ bàn tay huyết sắc của lão ta.

Giết!

Diệp Thành gầm lên một tiếng rung trời, nghịch thiên sát phạt tới, hắn ra tay càng thêm điên cuồng, Bát Hoang Quyền tung ra, kết hợp với trạng thái ma đạo của hắn, sức chiến đấu tăng vọt không chỉ một bậc.

“Tự tìm đến cái chết”, lão già mặc áo bào tím cười chế nhạo, giáng một chưởng xuống hư không.

Ầm!

Quyền và chưởng va vào nhau, Diệp Thành rơi vào hư không, mặc dù lão già kia vẫn không nhúc nhích, nhưng chưởng ấn của lão ta cũng bị một quyền của Diệp Thành phá vỡ.

“Thực lực của ma đạo quả nhiên mạnh mẽ”, mặc dù ngạc nhiên nhưng lão ta lại càng hưng phấn, bởi vì không bao lâu nữa, huyết mạch ma đạo của Diệp Thành sẽ là của lão, sức mạnh cuồng bạo kia nghĩ thôi cũng khiến máu trong người lão sục sôi rồi.

Giết!

Bên dưới, tiếng gầm của Diệp Thành lại vang lên, đám mây chân hoả dưới chân hắn bay vút lên trời, hắn vẫn tung ra Bát Hoang Quyền, máu toàn thân như được châm lửa, dường như không biết đau đớn, chỉ có sát niệm khát máu.

“Rốt cuộc ngươi còn có bao nhiêu bí mật nữa?”, lão già mặc áo bào tím cười nham hiểm, thản nhiên ra tay, tung một chưởng đánh cho Diệp Thành hộc máu lùi lại phía sau.

Giết!

Diệp Thành vừa bị trúng chiêu đã lập tức lao tới như ác ma, không hề né tránh, chỉ có tấn công và tấn công, dường như không biết đau đớn, mệt mỏi.

Phụt! Phụt! Phụt!

Máu bắn tung toé khắp trời, toàn thân Diệp Thành nhuốm đầy máu, không còn nhìn ra hình người nữa, hình thái hắn rất thê thảm.

Đúng là sau khi sử dụng ma đạo, sức chiến đấu của hắn tăng vọt, nhưng sự mạnh mẽ của lão già kia lại vượt xa dự đoán của hắn. Cho dù hắn đã vào trạng thái ma đạo nhưng trong mắt lão già mặc áo bào tím vẫn không là gì.

Ầm!

Một ngọn núi đồ sộ sụp đổ, Diệp Thành đã rơi xuống từ hư không không biết là lần thứ mấy.

Lần này tiếng gầm rung trời không còn vang lên nữa, hắn cũng không lao vào hư không nữa, toàn thân hắn nhuốm máu, bị lão già kia đánh cho trở lại nguyên hình dạng từ trạng thái ma đạo.

Diệp Thành với hơi thở yếu ớt nằm trong đống đá vụn, miệng đầy máu, trong mắt hiện lên vẻ bất lực: “Lần này chết thật rồi”.

Nhưng khi hắn vừa dứt lời, Tiên Hoả trong vùng Đan Hải đã vụt ra.

Không chỉ có Tiên Hoả, lần này ngay cả Thiên Lôi màu đen cũng xuất hiện cùng lúc.

“Thiên Lôi?”, nhìn thấy lôi điện màu đen, lão già kia đầu tiên là giật mình, sau đó vẻ mặt không kiềm chế nổi sự vui sướng: “May mắn, thật sự may mắn! Không ngờ còn có Thiên Lôi, ha ha ha…”

Ùng!

Khi lão ta cười lớn, Tiên Hoả màu vàng kim bập bùng, ngọn lửa nhỏ hoá thành biển lửa màu vàng, lăn về phía ông ta.

Cùng lúc đó, Thiên Lôi màu đen cũng không nhàn rỗi, ban đầu chỉ là quả cầu lôi điện to bằng nắm tay sau đó nhanh chóng trở nên khổng lồ, cuối cùng hoá thành biển lôi điện, hơn nữa còn hoà vào làm một với biển chân hoả.

Biển lửa và biển lôi điện dung hoà phát ra tiếng vo ve chói tai, sức mạnh cực lớn đan xen, biển lôi điện và chân hoả cuộn trào, áp lực khiến hư không chấn động.

“Không ngờ Thiên Lôi và chân hoả còn có thể dung hoà”, Diệp Thành phía dưới hiển nhiên cũng chưa từng nghĩ tới chân hoả và Thiên Lôi của mình còn có thể tự dung hợp với nhau, sức mạnh bộc phát sau khi dung hợp cũng không vừa.

Nhưng tất cả những điều này đều không là gì trong tay lão già kia.

Lão ta cắn lưỡi phụt ra một giọt máu, mà giọt máu này nở rộ rồi nhanh chóng trở nên to lớn, cuối cùng hoá thành một biển huyết sắc, thậm chí trong đó còn có tiếng kêu than của ác quỷ.

Ầm!

Biển lôi chân hoả và biển huyết sắc va chạm, nhưng kết quả không khó dự đoán.

Biển lôi và chân hoả bị biển huyết sắc nuốt chửng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, về cơ bản là xu thế nghiền nát.



Hư không mờ mịt, Thượng Quan Ngọc Nhi điều khiển linh kiếm, lảo đảo suốt chặng đường, có nguy cơ ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Tam thúc công, tam thúc công”, trên đường đi, Thượng Quan Ngọc Nhi liên tục lo lắng gọi, hy vọng có thể nghe được câu trả lời, cô ta chỉ mong mau chóng tìm được người nhà Thượng Quan để họ tới cứu Diệp Thành.

Quả nhiên tiếng gọi của cô ta đã được đáp lại, một bóng hình quen thuộc hiện ra trước mắt.

“Tam thúc công”, thấy tam thúc công của mình, Thượng Quan Ngọc Nhi vội vàng điều khiển phi kiếm, có lẽ linh lực đã cạn kiệt mà thương thế của cô ta lại quá nặng, vừa mới bay chưa được một trượng đã ngã xuống khỏi linh kiếm.

“Ngọc Nhi”, Thượng Quan Bác cách đó hàng nghìn trượng nhanh chóng đi tới, kéo được Thượng Quan Ngọc Nhi trước khi cô ta rơi vào khoảng không.

“Ngọc Nhi cô nương, đồ đệ ta đâu?”, cùng tới còn có nhóm Sở Huyên, cô ta không quan tâm đến việc có lỗ mãng hay không mà lập tức túm lấy tay Thượng Quan Ngọc Nhi, hy vọng có thể nhận được tin tức khẳng định từ cô ta.

“Hướng… hướng kia”, Thượng Quan Ngọc Nhi giơ tay chỉ về một phía.

“Cảm ơn”, Sở Huyên đột nhiên đứng dậy, không dám dừng lại lâu, một đường như thần hồng xẹt qua bầu trời.

“Ngọc Nhi, rốt cuộc mọi người đã gặp chuyện gì vậy?”, Thượng Quan Bác nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi trong vòng tay mình.

“Cảnh giới Không Minh, ít nhất cũng thuộc tầng tám”.

“Tầng… tầng tám?”



Ở bên này, thấy biển dung hợp Tiên Hoả và Thiên Lôi đã bị biển huyết sắc của lão già mặc áo bào tím nuốt chửng, Diệp Thành không khỏi lắc đầu bất lực.

Không phải Tiên Hoả và Thiên Lôi không đủ mạnh, chỉ vì chủ nhân là hắn quá yếu, bị tu vi và thực lực của chủ nhân áp chế, Tiên Hoả và Thiên Lôi không phát huy được uy lực thực sự của mình.

“Ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?”, sau khi áp chế biển lôi chân hoả, lão già mặc áo bào tím lại nhìn Diệp Thành, lộ ra hàm răng trắng bóc.

Diệp Thành cắn răng, hai mắt đỏ như máu, hắn đã sử dụng hết mọi thủ đoạn nhưng vẫn chỉ là một hát cát, không gợn nổi một bọt sóng trong đại dương rộng lớn của lão già kia.

Diệp Thành biết nếu hôm nay không có kỳ tích xảy ra, hắn sẽ chết thảm trong tay lão .
Chương 217: Tiên luân Cấm Thuật: Thiên Chiếu

“Đã không còn thủ đoạn gì thì cơ thể của ngươi chính là của ta”, lão già kia cười nham hiểm, vung tay, huyễn hoá thành bàn tay máu khổng lồ đè nén xuống.

Nhìn bàn tay máu từ trên trời giáng xuống, Diệp Thành nắm chặt tay, trán nổi lên gân xanh, đôi mắt hắn trợn tròn hằn lên từng đường vân máu.

“Ta không cam”, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ tím, hắn rít lên ba từ qua kẽ răng.

Thế nhưng đúng lúc hắn tuyệt vọng nhất thì Tiên Luân Nhãn bên mắt trái hoạt động, đồng tử màu đen biến thành màu đỏ, đạo ấn ký tiên luân trên đồng tử cũng di chuyển.

Đột nhiên, một sức mạnh huỷ diệt ngưng tụ nhanh chóng ở con mắt tiên luân nhãn, đến cả phần xung quanh mắt cũng giật lên liên hồi.

“Con mắt đó…”, cảm thấy có gì đó không ổn, lão già mặc đồ tím chợt nheo mắt, lão ta nhìn Diệp Thành chằm chằm, nói chính xác hơn là nhìn vào Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của Diệp Thành.

Cách xa như vậy mà lão ta vẫn có thể cảm nhận được bên mắt trái của Diệp Thành thay đổi mênh mông như bầu trời sao, thăm thẳm ngút ngàn, kể cả là lão ta thì cũng như nhìn vào khoảng không vô tận không thấy đáy.

“Đó là con mắt gì vậy chứ?”, lão già không khỏi bất ngờ.

Trong chốc lát, phần ấn ký trên Tiên Luân Nhãn bắt đầu hoạt động, trong khoang mắt còn có hàng máu màu đen chảy ra.

“Thiên chiếu”, lão già kia còn đang thẫn thờ thì một giọng nói vang lên trong không trung.

Đột nhiên, lão ta cảm nhận được cánh tay mình xuất hiện hai luồng sức mạnh thần bí, sức mạnh thần bí này đan xen nhau, sinh ra ngọn lửa màu đen.

“Đây…”, ngọn lửa màu đen dị thường xuất hiện khiến khuôn mặt của lão già kia biến sắc.

A…!

Ngay sau đó, lão ta thét lên điên dại. Lão nhận ra phần tay bị ngọn lửa đen kia quét tới đột nhiên trở nên vô hình.

Không chỉ có vậy, lão ta còn nhận ra ngọn lửa màu đen dị thường này còn có thể hoá giải tu vi của mình. Lão ta có thể cảm nhận được tu vi của mình dần dần tụt xuống.

Dây là bí thuật gì?

Đây là loại lửa gì?

“Phong ấn cho ta”, trong tình huống nguy cấp, lão già mặc đồ tím dùng thuật phong ấn, muốn phong ấn ngọn lửa màu đen dị thường kia.

Thế nhưng việc kinh hoàng hơn lại xảy ra, khi phong ấn ngọn lửa, lão ta mới biết rằng ngọn lửa màu đen đó chỉ là hình thái giống ngọn lửa chứ không phải lửa thật, thuật phong ấn của lão không hề có tác dụng với nó.

“Đây là gì, rốt cục là gì?”, lão ta rít lên kinh hãi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà cánh tay lão đã bị ngọn lửa màu đen hoá đi mất một nửa, nếu theo tốc độ này thì không tới một phút, cơ thể lão ta sẽ hoàn toàn hoá thành hư ảo.

Bên dưới, Diệp Thành lặng lẽ nhìn vào hư không, trong đôi mắt hắn rõ vẻ kinh ngạc: “Đây…đây chính là Tiên Luân Cấm thuật Thiên Chiếu mà tiền bối Khương Thái Hư nói sao? Thật…thật bá đạo”.

Trong lúc kinh ngạc hắn phát hiện ra một việc, đó chính là sau khi thi triển cấm thuật này, hắn có vẻ như đã mất đi gì đó.

Hắn biết đó chính là tuổi thọ của mình.

Khương Thái Hư từng nói, thi triển Cấm Thuật Thiên Chiếu của Tiên Luân Nhãn phải đánh đổi bằng tuổi thọ của mình, đó chính là khả năng bá đạo của Tiên Luân Nhãn nhưng ngoài khả năng đó thì nó cũng mang theo sự hao tổn khủng khiếp.

A….!

Trong hư không, lão già mặc đồ tím điên cuồng gào thét, phần cánh tay của lão ta đã mất đi một nửa.

“Cơ hội tốt”, Diệp Thành bò dậy sau đó bước lên đám mây tiên hoả, điên cuồng bay về một hướng.

“Đứng lại cho ta”, lão già kia thấy vậy thì vung tay tung chưởng lên trời, ngọn núi sừng sững bị một chưởng của lão ta dẹp bằng, còn Diệp Thành vừa bay đi chưa được bao xa lập tức bị đánh bay đi như một mũi tên lao xuống dưới.

Bõm!

Chỉ nghe thấy âm thanh Diệp Thành rơi xuống nước. Lão già kia vừa định sát phạt tới thì ngọn lửa trên cơ thể lão khiến lão phải dừng lại.

Phụt!

Lão ta nổi điên lên chặt đứt một nửa cánh tay của mình, sau khi cánh tay rơi xuống, ngọn lửa màu đen dị thường kia mới rời khỏi cơ thể lão.

A….!

Tiếng thét vang trời, lão già mặc đồ tím nổi cơn thịnh nộ, tung chưởng khiến một ngọn núi sụp đổ, sau đó lão ta định sát phạt về phía Diệp Thành thì lại bị một bóng hình lao vút ngang trời chặn lại.

“Đồ đệ của ta đâu?”, người đến chính là Tử Huyên, thấy lão già mặc đồ tím mặt mày tôi độc thì rít lên.

“Bị ta giết rồi”, lão già rít lên.

“Ngươi đáng chết”, Tử Huyên run người, trong đôi mắt hằn lên ánh nhìn lạnh lùng, vừa ra tay đã tung ra chưởng thần thông mạnh bạo.

Thấy vậy, lão già kia lạnh mặt vung tay đấu chọi lại.

Rầm!

Một chưởng mạnh bạo của lão khiến Tử Huyên lùi về sau.

Roẹt! Roẹt! Roẹt!

Mười mấy bóng hình lần lượt di chuyển tới bao vây quanh lão già.

“Đan hồn”, đợi tới khi nhìn rõ được chân dung của lão ta, Dương Đỉnh Thiên liền cau mày như nhận ra lão ta là ai.

“Tên khốn khiếp, ngươi vẫn còn sống?”, Từ Phúc là luyện đan sư, rõ ràng biết kẻ luyện đan gian tà này, ông ta như nhớ về việc năm xưa, sắc mặt lạnh hẳn lại.

“Đan hồn, ngươi đúng là to gan, người của nhà Thượng Quan ta mà cũng dám đụng vào”, mấy người phía Thượng Quan Bác cũng đã tới, cả ba bóng hình xuất hiện, sát khí lạnh lùng cuộn trào.

Ở giữa, lão già mặc đồ tím đảo mắt nhìn xung quanh, nhếch miệng cười tôi độc: “Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn, Đạo Huyền, Từ Phúc, Thượng Quan Bác, hôm nay đúng là trùng hợp khi gặp lại các hảo hữu”.

“Ta không có loại bằng hữu như ngươi”, mọi người lần lượt nạt nộ.

“Trả đồ đệ lại cho ta”, phía này, Tử Huyên tức tối, cơn giận choán hết tâm trí, cô đâu còn quan tâm lai lịch của lão ta là gì nữa, tung ra đại chưởng bao trùm khắp bầu trời.

Hừ!

Đan Hồn hừ lạnh, bàn tay huyết sắc của lão ta gạt đi đại chưởng khiến Sở Huyên lại lần nữa lùi về sau.

Sở Huyên lùi về sau, Đan Hồn toan quay người bỏ trốn, bao nhiêu kẻ mạnh ở đây thế này, lão ta đương nhiên không dám một mình chống lại, chỉ cần không thận trọng sẽ bị tiêu diệt tại đây bất cứ lúc nào.

“Đứng lại”, Đan Hồn vừa định quay người về sau thì Phong Vô Ngấn mang theo trường kiếm chặn đường lão ta.

Phía sau, Từ Phúc, Đạo Huyền Chân Nhân cũng tiến lên trước chặn đường Đan Hồn. Bên trái là Dương Đỉnh Thiên ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong xuất hiện, bên phải là ba người phía Thượng Quan Bác ngự động binh khí hùng mạnh.

“Sao, muốn cậy đông bắt nạt ta à?”, thấy vậy, Đan Hồn lập tức triệu gọi lư đan huyết sắc lơ lửng trên đầu.

“Bắt nạt ngươi thì đã sao?”, Thượng Quan Bác lạnh giọng nạt, lập tức xông lên, vừa ra tay đã tung ra đòn bá đạo.

Vút!

Sau Thượng Quan Bác, Phong Vô Ngấn triệu gọi ra tuyệt thế sát kiếm phía sau mình, vừa ra tay là tung ra kiếm mang kinh thiên động địa.

Vù!

Trong hư không, Từ Phúc và Đạo Huyền cũng ra tay, cả hai người hợp sức tế gọi ra lư luyện đan màu vàng kim, lư luyện đan nhanh chóng biến to dần phát ra ánh sáng vàng chói lọi, uy lực khủng khiếp.

Hừ!

Đan Hồn thay đổi sắc mặt, vội ngự động lư luyện đan huyết sắc hộ thân.
Chương 218: Bao vây giết chết

Keng! Keng! Bang!

Ba đòn công kích lần lượt đánh vào lò luyện đan huyết sắc, đánh đến mức cái lò rung lên liên tục, thần mang màu đỏ bên trên nó cũng dần nhạt đi, Đan Hồn là chủ nhân của lò luyện đan kia lúc này ho luôn ra máu.

“Ỷ đông hiếp yếu, các người có bản lĩnh gì?”, Đan Hồn rít lên.

Hiện giờ lão ta không ở trạng thái Đỉnh Phong, vừa mất đi một cánh tay, thực lực giảm đi đáng kể, lại bị nhóm người phía Phong Vô Ngấn bao vây, tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, vả lại bên cạnh còn có Dương Đỉnh Thiên chưa hề ra tay với tu vi ở cảnh giới Không Minh Đỉnh Phong.

“Hà tất phải nói chính nghĩa với ngươi?”, Thượng Quan Bác nạt nộ, vung tay tung ra đại ấn.

“Giết người oan uổng, hôm nay không giết ngươi thì sao có thể lấy lại công bằng cho những sinh mạng oan khuất trên trời?”, Từ Phúc và Đạo Huyền Chân Nhân lạnh mặt, không hề nương tình, hợp sức ngự động lò luyện đan màu vàng kim, mỗi lần tung đòn công kích đều khiến Đan Hồn bị thương.

Vút!

Cũng chỉ có Phong Vô Ngấn không nói gì, mặc dù vậy nhưng mỗi một nhát kiếm chém ra lại sắc lạnh vô cùng, kiếm mang kinh người mang theo uy lực khủng khiếp.

Rầm! Ầm!

Trận đại chiến sục sôi, mỗi một lần ra tay đều tạo nên làn sóng và sức sép khủng khiếp khiến cho từng ngọn núi sụp đổ, mặt đất hoang tàn.

Phụt! Phụt! Phụt!

Đan Hồn liên tiếp bị thương, máu tươi bắn vọt ra ngoài, lão ta không ngẩng nổi mặt lên, có vài lần định cố gắng phá vòng vây nhưng đều bị sức mạnh của Dương Đỉnh Thiên chặn lại, cứ vậy, sớm muộn lão ta cũng sẽ bị tiêu diệt.

Ở một nơi khác, Sở Huyên phân ra cảm tri lực bao trùm cả đất trời.

“Diệp Thành”. Sở Huyên mặt mày tái nhợt, trông cô như phát điên, cô tìm Diệp Thành từng ngóc ngách một. Khi biết mất đi thật sự, cô mới hiểu rằng tên đồ đệ trông không bao giờ nghiêm túc của mình đối với cô mà nói lại quan trọng tới mức nào.

“Ngươi chết cũng phải chết trong tay ta”, Sở Huyên tản ra linh hồn lực bao trùm khoảng cách gần cả hàng chục nghìn trượng.

Rầm! Ầm!

Trận đại chiến vẫn đang tiếp tục, Đan Hồn bị bao vây trông trạng thái thảm hại vô cùng, đến cả lò luyện đan màu đỏ hộ thân cho lão ta cũng bị mấy người phía Dương Đỉnh Thiên phá nát.

A….!

Đan Hồn thét lên, sắc mặt tôi độc giống như ma quỷ.

Lão ta không cam lòng. Mọi thứ vốn dĩ trong tầm tay, vốn dĩ lão ta có thể đoạt được thể xác của Diệp Thành, có được chân hoả, thiên lôi và mọi thứ thuộc về Diệp Thành, có điều người tính không bằng trời tính, ở thời khắc quan trọng, ngọn lửa đen dị thường kia xuất hiện khiến lão ta yếu thế, không những không thể tóm được Diệp Thành, ngược lại còn bị kẻ mạnh bao vây.

Vút!

Phong Vô Ngấn phẫn nộ, chém ra một kiếm kinh ghiên động địa.

Phụt!

Ngay sau đó, máu tươi bắn vọt ra ngoài, Đan Hồn trọng thương, một nửa cơ thể bị chém tàn tạ, còn chưa kịp lành vết thương thì một đạo thần quang của Thượng Quan Bác đã giáng xuống.

Phụt!

Đan Hồn lại thêm vết thương, còn chưa kịp đứng vững thì lò luyện đan màu vàng kim mà Đạo Huyền và Từ Phúc hợp lực ngự động đã đè nén khiến xương cốt lão ta gãy rời.

A…!

Đan Hồn điên cuồng kêu gào nhưng chẳng thể có cơ hội cứu vãn.

“Tạo nghiệp thì phải trả bằng nghiệp”, Dương Đỉnh Thiên ra tay giống như Thần Vương, một chưởng che trời giáng xuống.

Phụt!

Đan Hồn không còn sức phản kháng, cả cơ thể bị đè nén rơi từ trên cao xuống, chỉ còn lại cái xác đầy máu.

Phù!

Diệt được Đan Hồn, tất cả mọi người mới thở phào.

Sức mạnh của Đan Hồn vượt qua mọi dự liệu của bọn họ. Sư đệ duy nhất của Đan Thần thực lực vượt trội, nếu không phải Dương Đỉnh Thiên với tu vi Không Minh Đỉnh Phong thì thật sự khó có thể làm gì lão ta.

Đan Hồn bị diệt, bao nhiêu kẻ mạnh lần lượt bay từ trên không xuống.

“Diệp Thành, đồ đệ của ta”, Sở Huyên vẫn đang tìm Diệp Thành trong tâm trạng đau khổ.

“Sư muội”, Dương Đỉnh Thiên khẽ gọi.

Có điều Sở Huyên như không nghe thấy gì, vẫn điên cuồng tìm kiếm, lật tung từng lớp đất đá với hy vọng có thể tìm ra được bóng dáng quen thuộc của Diệp Thành.

“Đến cả muội cũng bị thương sau một chưởng của Đan Hồn, huống hồ Diệp Thành mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu: “Trời cao tự an bài, đây là số phận của hắn, muội hà tất phải tự trách mình?”

“Không, Diệp Thành sẽ không dễ dàng mà chết như vậy”, Sở Huyên vẫn đang mải miết lục tìm, cho dù biết đang tự lừa dối bản thân nhưng cô vẫn không muốn tin Diệp Thành đã chết.

Cuối cùng, dưới lớp đất đá rất nặng, Sở Huyên lôi ra được hình nộm Tử Huyên đã bị đánh tan tành.

Sở Huyên dừng lại, cô nhất thời chìm vào tuyệt vọng, cứ thế quỳ ở đó hồi lâu, tia hy vọng cuối cùng dần tan biến, đến cả hình nộm Địa Cấp còn ra thế này thì Diệp Thành sống sao.

“Vi sư đến muộn rồi, là vi sư hại con”, Sở Huyên bất giác nắm tay, cô hối hận vô cùng, trong đôi mắt uất hận kia cuối cùng cũng tuôn trào nước mắt.

Nếu không phải cô quá hà khắc với Diệp Thành thì hắn cũng không đến mức phải đi một mình đến nước Triệu, sẽ không gặp Đan Hồn rồi để tới mức đến thi thể cũng hoá thành tro bụi.

Haiz!

Mọi người đều thở dài.

Không biết từ bao giờ nơi này chìm vào yên tĩnh, mấy người phía Thượng Quan Bác đưa theo Thượng Quan Ngọc Nhi đang hôn mê đi về phía Chính Dương Tông, còn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên cùng Sở Huyên đang thất thần quay về Hằng Nhạc Tông.

Mãi tới khi một âm thanh vang vọng lên mới phá vỡ bầu không khí im lặng nơi đây.

Âm thanh này xuất phát từ một vũng máu trên mặt đất, chính là phần xác thịt đẫm máu mà Đan Hồn đã chết hoá thành lúc này đang nhúc nhích ngưng tụ tạo thành một hình tròn bằng thịt màu đỏ như đang sống và có hơi thở.

Nếu như mấy người phía Dương Đỉnh Thiên ở đây thì nhất định sẽ hết sức kinh ngạc vì đây chính là một quỷ thai.

Cách nói quỷ thai được lưu truyền từ thời Thượng Cổ, tương truyền ác nhân của Huyết Vu, bên trong cơ thể tích tụ oan linh vô tội, còn khí tức của những oan linh này có thể thai nghén ra quỷ thai, những người thế này sau khi chết đi thì quỷ thai có thể sinh ra, điều này cũng có nghĩa rằng bọn họ có thể nhờ vào quỷ thai mà trùng sinh.

Còn đan hồn chính là người như vậy, mặc dù là luyện đan sư nhưng lại là kẻ gian tà, bên trong cơ thể lão ta đã sinh ra quỷ thai từ lâu.

Biến cố như vậy rõ ràng là việc mà phía Dương Đỉnh Thiên không thể ngờ tới.

Roẹt!

Huyết quang mạnh mẽ như một đạo huyết mang xông phá vào hư không sau đó tiêu tán mất, chỉ có một giọng nói tôi độc vang vọng trong không gian: “Hằng Nhạc Tông, Thượng Quan Gia, đợi ta trùng sinh ta nhất định sẽ giết chết các người…”

………

Dòng sông này chảy về phía đông, nếu nhìn từ trên cao xuống thì giống như con rồng khổng lồ đang uốn lượn trên mặt đất.

Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện bên trong đó có một người đang hôn mê, và đang trôi theo dòng sông kia, chốc chốc có mỏm đá nhô lên nên hắn mới mắc vào sau đó lại trôi đi tiếp.

Không sai, đó chính là Diệp Thành.

Hắn chưa chết mà bị một chưởng của Đan Thần đánh bay xuống dòng sông. Khi Sở Huyên tìm hắn, hắn đã trôi dạt về phía xa theo dòng chảy của con sông. Cũng vì không tìm ra hắn nên mọi người đều nghĩ rằng hắn đã chết rồi.

Có lẽ vì bị thương quá nặng nên Diệp Thành hôn mê không tỉnh lại nổi.

Dòng sông dài chảy qua núi rừng không có điểm dừng, chỉ biết nó chảy về phía đông.

Rì rào!

Không biết từ bao giờ, phía trước có tiếng sóng vỗ vào đá vang lên, một thác nước cao tới cả trăm trượng xuất hiện, còn Diệp Thành trôi theo dòng xông bị đẩy xuống thác nước đó.

Nói ra thì cũng trùng hợp, ở giữa thác nước có một tảng đá ngầm nhô lên, Diệp Thành mắc ngay vào đó, cứ thế lửng lơ ở trên, dù nước có chảy tới hắn cũng không bị rơi xuống.
Chương 219: Mũi tên Viễn Cổ

Đêm khuya, tại Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.

Sở Huyên đứng thẫn thờ trong rừng trúc, mặc những cơn gió lạnh rít qua mà chẳng mảy may cử động. Phía trước cô là một bia mộ nhỏ, trên bia mộ kia còn khắc bốn chữ: Diệp Thành Chi Mộ.

“Nếu không phải ta chọn con làm đồ đệ thì bây giờ có lẽ con vẫn còn sống tốt, nếu ta không quá hà khắc với con thì có lẽ con cũng sẽ không chết, nếu ta không phái con tới nước Triệu…”

…..

Rì rào! Lõng bõng!

Trời đất tĩnh lặng nhưng những âm thanh từng đợt sóng nước vỗ vào đá không ngừng vang lên.

Trên mỏm đá, cơ thể Diệp Thành khẽ cử động, hắn từ từ mở mắt ra. Sau hai, ba giây, hắn mới ngẩng đầu dậy.

“Mình còn sống sao?”, cảm nhận được cái lạnh từ dòng nước, Diệp Thành chợt thấy bất ngờ.

Đôi mắt hắn đảo đi đảo lại, lúc này hắn mới nhớ ra sự việc xảy ra trước đó, hắn và Thượng Quan Ngọc Nhi cùng bị dược đan sư gian ác kia bắt đi để luyện đan, sau đó bị đuổi giết, cuối cùng hắn trúng một đòn chí mạng và rơi xuống dòng nước này.

“Mình vẫn còn sống”, Diệp Thành nhảy lên vui mừng khôn tả: “Đúng là một kì tích”.

“Đã lâu như vậy rồi mà lão ta vẫn chưa đuổi đến, chắc là đã đi rồi”.

“Không biết Thượng Quan Ngọc Nhi có thoát khỏi ma chưởng của lão ta không, lần này đúng là trong cái rủi có cái may, tu vi còn lên được năm bậc, hi hi hi”.

Diệp Thành thầm nhủ và nhận ra mình vẫn còn đang nằm bò trên mỏm đá.

“Đây là đâu?”, ngay sau đó hắt lật người nhảy lên, sau đó đứng trên mỏm đá phóng tầm mắt, những gì hắn có thể nhìn thấy chỉ là dòng sông dài vô tận, kể cả là một người có nhiều trải nghiệm phong phú như hắn thì cũng không biết dòng xông đưa mình đi đâu.

“Phải nhanh chóng quay về, nếu không thì sư phụ sẽ rất lo lắng”, nghĩ vậy, Diệp Thành nhảy xuống khỏi tảng đá.

Thế nhưng đúng lúc hắn định nhảy xuống thì một luồng ánh sáng loé lên ở bên chiếu thẳng vào mắt hắn.

Ấy!

Diệp Thành nheo mắt nhìn và ngỡ ngàng nhận ra trên mỏm đá này còn có một hang động nhỏ và luồng ánh sáng mờ kia xuất phát từ cái động đó.

“Có bảo bối?”, Diệp Thành xoa cằm lật người tiến vào trong hang động.

Vừa vào trong hang động, một luồng khí tức hoang dã xuất hiện khiến hắn có cảm giác như bước vào mảnh đất hoang cổ xưa.

Diệp Thành lấy linh châu ra chiếu sáng, hắn sải bước vào trong, nhìn trái nhìn phải, trên những bức tường không hề có gì khác thường, không gian bên trong động cũng phải gần nghìn trượng.

Đập vào mắt hắn chính là một mũi tên.

Đúng, chính là một mũi tên cắm nghiêng trên vách động, có lẽ vì quá lâu rồi nên bên trên mũi tên còn phủ thêm lớp bụi.

Diệp Thành cau mày, hắn khẽ khàng di chuyển vào trong: “Sao nơi này có thể có mũi tên được?”

Nghĩ rồi, Diệp Thành nghiêng đầu nhìn lên trên, hắn xoa cằm hồi lâu: “Mũi tên này có lẽ do người ta bắn vào, vả lại còn đâm xuyên vách động”.

Nghĩ vậy, hắn bất giác giơ tay cầm mũi tên định rút ra nghiên cứu.

Có điều, hắn đã quá coi thường mũi tên này, sức nặng của nó vượt qua mọi sự dự liệu của Diệp Thành, dù hắn đã dốc sức nhưng vẫn không thể khiến mũi tên kia nhúc nhích.

“Ta không tin”, Diệp Thành xắn áo lên, chân khí trong vùng đan hải cuộn trào, hắn lại lần nữa nắm chặt mũi tên, trên trán Diệp Thành nổi lên đường gân xanh.

Lần này mũi tên quả nhiên đã nhúc nhích vả lại còn bị hắn lôi ra ngoài từng phân một.

“Ra ngoài cho ta”, Diệp Thành rít lên, “vụt”, một tiếng, mũi tên dài kia bị lôi ra ngoài.

Cộp!

Ngay sau đó, vì mũi tên quá nặng nên theo đà rơi xuống đất, đến cả Diệp Thành cũng ngã nhào ra.

Rầm! Rầm!

Mũi tên quá nặng, sau khi rơi xuống đất còn khiến mặt đất rung lên tạo thành khe hở. Vì có sự rung chuyển này nên Diệp Thành có thể cảm nhận được cả ngọn nũi như đang dịch chuyển.

“Ít nhất cũng phải mười lăm nghìn cân”, Diệp Thành nằm bò trên mặt đất thở dốc, mắt hắn nhìn mũi tên kia bằng cái nhìn kinh ngạc, chỉ là một mũi tên mà lại nặng kinh khủng như vậy.

Diệp Thành nghỉ một lát rồi lồm cồm bò dậy, hắn nhìn mũi tên kia chăm chú, mãi tới lúc này, thiên lôi và tiên hoả trong vùng đan hải của Diệp Thành mới bùng lên.

“Chúng mày hiểu ý nhau sao?”, Diệp Thành khó hiểu, hắn liếc nhìn thiên lôi và tiên hoả trong vùng đan hải rồi lại nhìn sang mũi tên kia: “Có thể khiến cho cả thiên lôi và tiên hoả chú ý như vậy, nếu mày không phải bảo bối thì mới lạ đấy”.

Nghĩ vậy, Diệp Thành lại nằm bò ra đất, tiên luân nhãn mở ra. Lúc này hắn mới phát hiện bên trên mũi tên kia còn khắc chi chít những phù văn cổ kỳ lạ.

“Vu văn?”, Diệp Thành kinh ngạc như thể nhận ra phù văn này.

“Có lẽ là thứ đồ của tộc người Vu”, Diệp Thành xoa cằm trầm ngâm.

Sau giây phút suy tư, hắn lại giơ tay ra sờ vào mũi tên kia, chất liệu làm nên mũi tên này từ lâu đời rồi, Diệp Thành thực sự chưa từng thấy, cũng chẳng trách mà nó nặng như vậy.

“Đồ của tộc người Vu đều là bảo bối”, Diệp Thành lại lần nữa xoa cằm, hắn rạch rách ngón tay nhỏ một giọt máu vào mũi tên kia, giọt máu ngay lập tức được hút vào nhưng giây phút sau đó lại bị đẩy ra.

Đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua mũi tên này.

Ngay sau đó, Diệp Thành triệu gọi chân hoả bao quanh mũi tên, hắn dốc sức tôi luyện nó.

Có điều sau nửa canh giờ, mũi tên vẫn không hề có sự thay đổi. Diệp Thành không dùng tiên hoả nữa, hắn gọi thiên lôi ra để nó và tiên hoả dung hoà, hy vọng có thể luyện hoá mũi tên.

Ngay sau đó, thiên lôi và tiên hoả dung hoà với nhau, tiếp đến là bao quanh mũi tên. Còn hắn trợn tròn mắt quan sát.

Thời gian cứ thế dần trôi.

Một khắc, hai khắc, rồi lại nửa canh giờ.

Mãi tới sau nửa canh giờ, mũi tên kia mới rung lên.

Mặc dù chỉ khẽ rung nhưng Diệp Thành nằm bò trên mặt đất lập tức bị hất bay ra khỏi đó va vào vách tường đằng sau khiến vách tường hiện lên những vết nứt.

Phụt!

Vừa ngã xuống đất, Diệp Thành đã phun ra cả miệng máu, đầu hắn ong ong.

“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành nghiến răng, hắn lồm cồm bò dậy nhìn mũi tên.

Mũi tên vẫn đang rung lên khiến cả hang động như rung chuyển. Có lẽ vì sự tôi luyện giữa thiên lôi và tiên hoả nên đã đụng tới cấm chế bên trong mũi tên, cảnh tượng hoang tàn xuất hiện.

Trong cảnh tượng đó, mặt trời nóng nực lơ lửng trên bầu trời với vô số thần mang, ánh sáng chiếu rọi khiến hoa cỏ khô cằn, sông nước cạn kiệt, con người hoá thành tro bụi.

“Đây…”, Diệp Thành tái mặt, “vầng thái dương đó….đang…đang tiêu diệt thế gian sao?”

Rầm!

Ngay sau đó, cảnh tượng thay đổi, một bóng người vạm vỡ đứng thẳng giữa trời đất, lưng đeo thần cung, tay cầm thần tiễn nhìn vào bầu trời với ánh mắt phẫn nộ. Cơ thể vững chãi một nửa có ngọn lửa thiêu đốt, một nữa có lôi điện bao quanh như vị chiến thần vậy.

“Đại Vu trong tộc người Vu cổ đại?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào người kia vì trên trán người đó còn hiện lên vu văn.

Giây phút vạn vật bị tiêu diệt, Đại Vu của tộc người vu kia lại kéo mũi tên bắn ra một tên kinh thiên động địa, mũi tên đó như thần mang diệt thế, mũi tên bắn cả vào vầng thái dương chói lọi.

Rầm!

Ngay sau đó, Diệp Thành có thể nghe ra âm thanh chấn động, vầng thái dương lơ lửng giữa hư không cũng bùng nổ.

Lúc này, mọi thứ tan vỡ, cuối cùng hoá thành hư vô.

Diệp Thành nhìn mà kinh ngạc, tim hắn đập thình thịch, cảnh tượng đó quả kinh người.

Không biết mất bao lâu hắn mới định thần được trở lại, cứ thế nhìn mũi tên kia, trong mũi tên còn có lạc ấn của chủ nhân nó, sau khi bị chân hoả và thiên lôi tôi luyện thì mới hiện ra, nếu không thì sao hắn có thể nhìn thấy cảnh tượng cổ xưa như vậy.

“Thời đại viễn cổ, Đại Vu của tộc người Vu kia đã mạnh như vậy rồi, đến cả mặt trời còn có thể bắn hạ”, hồi lâu, Diệp Thành vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

“Mày đang đợi chủ nhân của mình sao?”, nhìn mũi tên kia, trong lòng Diệp Thành chợt dâng lên cảm giác nể sợ.

Thời đại Viễn Cổ cách hiện tại quá xa, Đại Vu bắn hạ mặt trời e rằng đã hoá thành tro bụi, còn thần binh được bắn ra năm nào vẫn đang ở trong sơn động tăm tối đợi ông ta trở về.

Haiz!

Diệp Thành bất giác thở dài, hắn lại lần nữa cầm mũi tên lên: “Mày ở đây đã”, Diệp Thành tiến lên trước vùi đất lên mũi tên: “Đợi tao mạnh rồi thì sẽ đem mày đi, nếu như có thể thì có một ngày tao nhất định sẽ giúp mày tìm lại chủ nhân của mình”.

Vù!

Mũi tên kia như có linh tính, khẽ rung lên và phát sáng, sau đó luồng sáng tắt lịm cứ thế để Diệp Thành vùi mình vào lớp đất.
Chương 220: Gia Cát Vũ

Hằng Nhạc Tông.

Sáng sớm, khi trời vừa sáng, các đệ tử ở nội môn đã tụ họp lại dưới cao đài khổng lồ.

Trên cao đài, Dương Đỉnh Thiên – chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông đứng đó sừng sững, bên cạnh ông ta còn có Phong Vô Ngấn phong chủ Ngự Kiếm Phong, Đạo Huyền Chân Nhân của Chấp Pháp Điện cùng Bàng Đại Xuyên của Vạn Bảo Các, đến cả Sở Huyên và Sở Linh của Ngọc Nữ Phong cũng có mặt.

Đằng sau bọn họ là chín đệ tử trẻ tuổi, bọn họ chính là những đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông.

Chỉ còn một ngày nữa là diễn ra đại hội tam tông, các đệ tử chân truyền sẽ theo chưởng giáo và các vị trưởng lão tới Chính Dương Tông chuẩn bị tham gia vào cuộc so tài giữa tam tông: Chính Dương Tông, Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông.

Những người khác không sao nhưng chỉ có Sở Huyên là vẻ mặt có phần thất thần, chốc chốc cô lại nhìn ra phía xa hy vọng có thể tìm được hình bóng quen thuộc.

Mãi tới bây giờ, cô vẫn không thể nào tin được Diệp Thành đã chết, cô vẫn hy vọng đồ đệ của mình có thể tạo ra kỳ tích, có thể xuất hiện vào thời khắc then chốt này.

Có điều, bóng hình quen thuộc trong tưởng tượng từ đầu tới cuối lại chẳng hề xuất hiện.

“Tỷ, trời cao đã an bài cho hắn số phận như vậy rồi”, biết Sở Huyên đang nghĩ gì, Sở Linh liền nắm tay tỷ tỷ.

“Đều là lỗi của ta”.

“Xuất phát”, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào, tế ra thanh linh kiếm biến to lên phải hai mươi mấy trượng.

Mọi người lần lượt bước lên linh kiếm, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, những người bước lên thanh kiếm từ từ bay lên trời, sau đó một đạo thần hồng rẽ ngang trời biến mất trong mắt các đệ tử nội môn.

………

Chôn xong mũi tên kia, Diệp Thành mới quay người đi ra khỏi hang động. Hắn triệu gọi chân hoả, đạp lên đám mây tiên hoả bay về phía Bắc.

“Có lẽ là không kịp rồi”, trên đám mây tiên hoả, Diệp Thành gãi gãi đầu. Nghĩ thì cũng phải, nếu tính thời gian thì hiện giờ đã là ngày cuối cùng trước khi diễn ra đại hội tam tông, chín đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông sẽ theo sự dẫn dắt của chưởng giáo và các trưởng lão đi về phía Chính Dương Tông rồi.

Còn hắn sau khi đánh bại Tề Dương thì theo lý sẽ tham gia vào đại hội tam tông, nhưng ngặt nỗi biến cố xuất hiện nên chẳng kịp về Hằng Nhạc Tông đúng thời gian quy định.

“Phía sư phụ có lẽ đã về Chính Dương Tông rồi”, Diệp Thành xoa cằm, hắn vô thức nhìn về phía Chính Dương Tông.

Tiên hoả?

Đúng lúc này, trong hư không chợt vang lên giọng nói kinh ngạc khiến Diệp Thành bất ngờ.

Diệp Thành cau mày liếc nhìn về phía đó và nhận ra đó là một lão già mặc đồ xám đang ngự không phi hành, rõ ràng ở cảnh giới Không Minh và lão già mặc đồ xám đó đang tiến lại gần hắn.

“Không ổn”, Diệp Thành lẩm bẩm, không nói thêm gì, quay người toan bỏ chạy.

“Đi đâu?”, lão già kia cười lạnh lùng, tốc độ tăng nhanh chóng, cơ thể như thần mang đuổi theo sau Diệp Thành, không cần nói cũng biết mục đích của lão ta chính là giết Diệp Thành để đoạt chân hoả.

Phía trước, cảm nhận được tốc độ của lão ta, Diệp Thành bực mình mắng chửi, hắn đã cảm nhận rõ sát khí đằng đằng từ phía sau khiến sống lưng hắt lạnh toát.

“Lão già chết tiệt, lại còn ở cảnh giới Không Minh”, Diệp Thành tăng tốc, nếu chậm trễ thì sẽ bị diệt bất cứ lúc nào.

“Ta xem ngươi chạy đi đâu được”, thấy Diệp Thành tăng tốc, lão già kia nhếch miệng cười tôi độc và cũng tăng nhanh tốc độ.

Cả hai kẻ trước người sau lao vút trên bầu trời.

“Ta là đứa trẻ đen đủi ở kiếp này sao?”, Diệp Thành nghiến răng, mồ hôi vã ra nhễ nhại, luyện đan sư gian tà kia khiến hắn lâm vào cảnh thập tử nhất sinh, mới có một ngày trôi qua mà đã lại va phải một kẻ ở cảnh giới Không Minh, hắn thật sự đang nghi ngờ nhân phẩm của mình.

“Tiểu tử, ngoan ngoãn dừng lại thì ta sẽ cho ngươi chết thoải mái, nếu không thì, hừ hừ….”, phía sau vang lên điệu cười u ám của lão già kia.

“Có giỏi thì ông đuổi theo tôi đi”, Diệp Thành quay đầu hét lên, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý liều chết, vả lại hắn cũng đã chuẩn bị hao tổn tuổi thọ để thi triển Tiên Luân Cấm Thuật Thiên Chiếu một lần nữa.

“Muốn chết”, lão già mặc đồ xám không còn kiên nhẫn, chỉ tay về phía Diệp Thành, sau đó một đạo thần mang bắn ra.

Diệp Thành giật mình lật tay lấy ra thanh Thiên Khuyết chắn trước người.

Bang!

Đạo thần mang kia đánh trúng vào thanh Thiên Khuyết và còn tạo ra từng đốm lửa sáng rực. Thế nhưng mặc dù Diệp Thành ngăn lại đạo thần mang kia nhưng vẫn bị ảnh hưởng không nhẹ. Hắn phun ra máu, cơ thể như con giều đứt dây rơi từ trên cao xuống.

Đợi tới khi đáp đất, đã thêm cả vũng máu quanh người.

Diệp Thành không buồn nghĩ nhiều, hắn hoang mang bò dậy, quay người toan bỏ chạy trong rừng sâu.

“Chạy, chạy tiếp đi, ta xem ngươi có thể chạy đi đâu?, phía sau, lão già mặc đồ xám kia đuổi theo sau sát gót, chốc chốc này vung tay nhưng mỗi lần ra tay đều có thể khiến cả ngọn núi sụp đổ.

Rầm! Ầm!

Trời đất như rung chuyển, Diệp Thành ở phía trước chạy thục mạng, phía sau một ngọn núi lại sụp đổ. Thực lực của lão già mặc đồ xám mặc dù còn kém xa so với Đan Hồn nhưng dù gì cũng ở cảnh giới Không Minh nên thực lực không hề vừa.

Cả hai kẻ chạy kẻ đuổi, chớp mắt đã di chuyển được cả mười mấy dặm.

Diệp Thành thương tích đầy mình, bộ pháp lảo đảo.

“Đứng lại”, phía sau, lão già mặc đồ xám bước dài cả trăm trượng, vung tay ấn xuống phía dưới, một đỉnh núi lại sụt lún, Diệp Thành bay đi.

“Ép ta phải dùng đại chiêu sao?”, Diệp Thành lồm cồm bò dậy, hắn điên cuồng, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái bắt đầu di chuyển, chỉ đợi lão già kia xuất hiện trong phạm vi công kích thì giáng luôn cho lão ta một đòn chí mạng.

Tiên Luân Cấm Thuật Thiên Chiếu mặc dù bá đạo nhưng ngặt nỗi bị khống chế bởi tu vi nên không thể phát huy được uy lực mạnh nhất.

“Chết tiệt”, có điều Diệp Thành còn chưa đụng tới Tiên Luân Cấm Thuật thì bên dưới lớp đá đang bay kia vang lên tiếng mắng chửi.

Diệp Thành sững người quan sát và nhận ra bên dưới lớp đất đá có một người đang bò ra ngoài, nói chính xác thì là một lão già mặc đồ tím y phục không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, thân hình nhếch nhác thảm hại.

Nếu quan sát kỹ thì Diệp Thành lại phải kinh ngạc vì hắn biết lão già mặc đồ tím đó. Đó chính là lão già Gia Cát Vũ bán huyền thiết và huyền cang ở chợ đen U Minh.

“Không ngờ tới đây rồi mà vẫn còn gặp được ông ta”, Diệp Thành bất ngờ. Nếu nghĩ lại thì sau khi mua huyền cang và huyền thiết, hắn còn chưa trả tiền cho ông ta.

So với Diệp Thành, sắc mặt của lão già mặc đồ xám lại thú vị hơn hẳn, lão ta tung ra một hưởng kinh người và đâu thể ngờ trên ngọn núi kia còn có một con người nữa.

“Ngươi xuống đây cho ta”, Gia Cát Vũ ở phía cách đó không xa nổi điên lên, ông ta chỉ vào lão già mặc đồ xám: “Ta đây vừa đánh một trận máu lửa lại bị ngươi chôn xuống đất, ngươi chán sống rồi phải không?”

Nào ngờ lão già mặc đồ xám kia sau khi thấy Gia Cát Vũ thì không nói lời nào mà quay người bỏ chạy.

“Muốn chạy?”, Gia Cát Vũ điên cuồng rít lên, vung tay quét qua hư không khiến lão già mặc đồ xám mới chạy được mười mấy trượng đã bị lôi lại.

Phía này, Diệp Thành thấy lão già mặc đồ xám kia bị nhấc lên như con gà con thì không khỏi nuốt nước bọt cái ực: “Lão già Gia Cát Vũ kia…mạnh…mạnh vậy sao?”

“Tiền bối xin tha mạng, tiền bối xin tha mạng, vãn bối chỉ là lỡ tay thôi”, khi Diệp Thành còn đang hoang mang, lão già mặc đồ xám đã quỳ dưới dất xin tha, lão ta có vẻ biết Gia Cát Vũ và biết sự khủng khiếp của ông ta thế nào.

“Đơn giản thôi”, Gia Cát Vũ cười gian giảo.

Cảnh tượng tiếp sau đó lại càng khủng khiếp hơn. Lão già mặc đồ xám ở cảnh giới Không Minh bị đánh ngất, sau đó toàn bộ bảo bối trên người lão ta đều bị cướp sạch sẽ.

Thấy vậy, Diệp Thành không nói lời nào quay người toan bỏ chạy.

“Cướp cũng đã cướp rồi, chỉ còn lại ngươi thôi”, phía sau vang lên điệu cười gian manh của Gia Cát Vũ, Diệp Thành vừa chạy được vài bước đã bị nhấc lên như con chim non.

Ấy!

Khi thấy khuôn mặt Diệp Thành, lão ta chợt tặc lưỡi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK