Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 651: Một đêm xuân tiêu

“Có, có, đương nhiên có việc rồi”, Diệp Thành cười hì hì, sau đó phất tay lấy túi đựng đồ ra.

“Thứ gì vậy?”, Sở Linh vô thức nhận lấy, nhìn vào phát hiện bên trong có rất nhiều đan dược, ba vân, bốn vân, năm vân đều có, hơn nữa còn không hề ít.

“Ngươi lấy đâu ra nhiều đan dược thế?”, Sở Linh ngạc nhiên nhìn Diệp Thành.

“Cô đừng quên ta là Đan Thánh đó”, Diệp Thành dựng thẳng cổ áo, còn vuốt tóc tự cho rằng mình đẹp trai: “Hơn nữa cấp bậc linh hồn của ta hiện giờ là cảnh giới Thiên! Có lợi hại không?”

“Cảnh… Cảnh giới Thiên?”, Sở Linh bất giác che miệng, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt khó tin, mới bao lâu chứ! Rốt cuộc người thanh niên trước mặt đã trải qua những gì, sao tốc độ tiến giới đáng sợ quá vậy?

“Đây, còn có thứ này nữa”, Diệp Thành lại phất tay gọi Âm Minh tử tướng Lôi Viêm ra.

“Âm Minh tử tướng”, Sở Linh đã từng thấy Âm Minh tử tướng nên nhận ra ngay, dáng vẻ lạnh lùng, vẻ mặt đờ đẫn, đôi mắt sâu thẳm vô hồn.

“Cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên đó, có lợi hại không?”, Diệp Thành lại cười toe toét.

“Cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên?”, Sở Linh giật mình nhìn Diệp Thành: “Ngươi lấy Âm Minh tử tướng cấp bậc này ở đâu ra vậy?”

“Chuyện này cô không cần phải quan tâm”, Diệp Thành lại vuốt tóc, cười tươi bảo: “Tặng cô phòng thân đấy”.

“Tặng… Tặng ta?”, Sở Linh ngỡ ngàng, không ngờ Diệp Thành lại tặng Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên cho mình, món quà này quá quý giá, quý đến mức cô vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên rất mạnh, ngươi vẫn nên giữ lại phòng thân thì hơn!”, sau khi phản ứng lại, Sở Linh vội nói.

“Tặng thì cô cứ nhận đi, còn khách sáo với ta làm gì”, Diệp Thành ngoáy tai: “Với lại ta vẫn còn mà! So sánh về cách bảo vệ tính mạng thì người ở Viêm Hoàng này chẳng ai nhiều bằng ta, muốn giết ta không đơn giản đâu”.

“Nhưng…”

“Nhưng nhị gì nhiều thế?”, Diệp Thành lập tức lấy đi linh hồn lạc ấn trong cơ thể Lôi Viêm: “Đây, rất đơn giản, chỉ cần lạc ấn linh hồn của cô vào trong là được, thao tác giống như điều khiển hình nộm thôi, rất tiện”.

“Ồ!”, không nói lại Diệp Thành, Sở Linh chỉ đành truyền sức mạnh linh hồn vào đầu Lôi Viêm, lạc ấn trong đó.

Chẳng mấy chốc, cô đã thiết lập mối liên hệ với Lôi Viêm, hơn nữa còn có cảm giác kỳ diệu, đúng là điều khiển nó cũng dễ như điều khiển hình nộm, nhẩm niệm là Lôi Viêm sẽ thực thi mệnh lệnh vô điều kiện.

“Mạnh hơn hình nộm nhiều”, Sở Linh rất tò mò, không ngừng ra lệnh cho Lôi Viêm làm nhiều động tác khác nhau.

Hơn nữa, cô đã trở thành chủ nhân mới của Lôi Viêm nên có thể cảm nhận rõ ràng thực lực của nó. Âm Minh tử tướng cấp bậc cảnh giới Chuẩn Thiên, là cấp bậc mà ngày đó bốn người họ hợp lực cũng không giết được!

“Lợi hại chứ?”, thấy Sở Linh tò mò điều khiển Lôi Viêm, Diệp Thành lại nở nụ cười.

“Âm Minh tử tướng cảnh giới Chuẩn Thiên đương nhiên là lợi hại rồi”, Sở Linh cười ngọt ngào, cất Lôi Viêm đi, trong lòng có cảm giác ngọt ngào không giải thích được.

“Đúng không? Ta làm thì sao không lợi hại được!”, Diệp Thành cười toe toét, sau đó bắt đầu nhìn quanh căn phòng, nhìn đông nhìn tây, cuối cùng vẫn không nói sẽ ra về.

Thấy thế, Sở Linh nhìn sắc trời, sau đó lại nhìn Diệp Thành: “Ừm… cũng muộn rồi, hay là ngươi về nghỉ ngơi đi”.

“Tối nay ta ngủ ở đây”, Diệp Thành đã chạy đến bên giường, vỗ nhẹ lên ván giường: “Cũng khá chắc chắn, không nhỏ lắm, đủ cho hai người nằm”.

Nghe vậy, hai má Sở Linh ửng hồng.

Cuối cùng cô cũng hiểu nửa đêm canh ba Diệp Thành tới đây làm gì! Tặng Âm Minh tử tướng chỉ là cái cớ, mục đích thật sự của hắn là tới đây ngủ.

Woa!

Diệp Thành đã cởi áo ngoài ra, nhào lên giường, hít hà hương thơm trên đó, hắn cũng rất hưởng thụ, hít một lúc rồi cười hì hì: “Thơm thật”.

“Ngươi… Ngươi ngủ ở đây đi! Ta đi chỗ khác”, thấy Diệp Thành như vậy, mặt Sở Linh càng đỏ hơn, cô lập tức xoay người định trốn khỏi đây.

“Đi đâu?”, nhưng Diệp Thành còn nhanh hơn, hắn nhảy xuống giường kéo Sở Linh lại, ôm cô vào lòng.

“Diệp Thành, chúng ta…”, Sở Linh hơi hoảng hốt, tim đập thình thịch, nhất là khi cảm nhận được phía dưới có thứ gì đó cứng cứng dựng lên, mặt cô thoáng chốc đỏ như quả cà chua.

Mặc dù cô và Diệp Thành đã ngủ cùng nhau, nhưng đó chỉ là một lần ngoài ý muốn, dưới tác dụng của Hợp Hoan Tán, thần trí không tỉnh táo, lúc đó cô không biết gì hết chứ đừng nói đến sự dè dặt của một nữ nhân.

Nhưng lần này thì khác, lần này cô rất tỉnh táo, hay có thể nói đây là lần đầu tiên cô trải qua chuyện như vậy.

“Ngày đó cô và sư phụ đã nói trước mặt Hạo Thiên Huyền Chấn rằng mình là vợ của ta, sao, còn muốn chơi xấu à?”, Diệp Thành đã vùi đầu vào tóc Sở Linh.

“Ngươi… Ngươi biết?”, Sở Linh bất giác quay đầu nhìn Diệp Thành.

“Tất nhiên là ta biết rồi, khi ấy ta chưa chết, ta biết những ai đã cúng tế ta, ta nhớ từng lời họ nói, ta vẫn luôn nhìn mọi người”, Diệp Thành nói rồi ghé miệng tới bên tai Sở Linh, khi nói còn hả hơi nóng vào tai cô.

“Không ngờ ngươi đều biết, nhưng… nhưng… a!”

“Đâu ra nhiều ‘nhưng’ thế!”, Sở Linh còn chưa nói xong đã bị Diệp Thành ngắt lời.

Hơn nữa tay hắn còn không để yên, sờ trên sờ dưới, sờ tới sờ lui trên thân thể mềm mại của Sở Linh, cơ thể cô như có ma lực khiến hắn không thể dừng lại.

Lúc này người Sở Linh đã mềm nhũn, toàn thân tê dại, Diệp Thành làm vậy khiến đầu óc cô hơi choáng váng.

“Diệp… Diệp Thành”, Sở Linh vô thức giãy giụa: “Ta… Ta vẫn chưa sẵn sàng, đừng như vậy”.

“Ta không quan tâm”, Diệp Thành mặt dày đáp, lúc này hắn nào còn nghe lọt nữa, hai tay sờ tới sờ lui trên thân thể Sở Linh, bởi vì cô giãy giụa mà cơ thể mềm mại liên tục cọ xát vào người hắn, khiến cho phần bụng dưới của hắn rạo rực hẳn lên.

“Hôm nay cô không cho ta cũng làm, tối nay đổi lại ta ở trên”, nói xong Diệp Thành bá đạo bế Sở Linh lên, đặt trên giường, sau đó người hắn cũng đè xuống.

“Diệp… Diệp Thành… Ưm…”, Sở Linh vẫn muốn giãy giụa nhưng còn chưa nói xong, miệng đã bị Diệp Thành chặn lại.

Lúc này Sở Linh chỉ cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, người mềm nhũn, Diệp Thành tham lam cướp lấy đôi môi mềm khiến đầu óc cô trống rỗng.

Diệp Thành của lúc này khiến cô cảm thấy hơi sợ, mắt hắn đỏ ngầu, trong đôi mắt có sự dịu dàng nhưng cũng có sự ngang ngược.

Roẹt!

Không biết đến khi nào âm thanh xé quần áo vang lên, cơ thể trắng nõn mềm mại xuất hiện trước mặt Diệp Thành.

A!

Sau tiếng rên khe khẽ của Sở Linh, một thứ cứng rắn tiến vào cơ thể cô, rèm hai bên giường cũng được buông xuống.

Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cót két của giường, có nhịp điệu nhưng cũng rất vội vã, có tiếng thở dốc của Diệp Thành, cũng có tiếng rên khe khẽ của Sở Linh.
Chương 652: Giường sập

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt đất, thành cổ Thiên Thu được chiếu ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chẳng mấy chốc, ba toà linh sơn đã được ngưng tạo thành công, mây mù mờ mịt bao phủ.

Đại quân Viêm Hoàng đợt một đã tới, nhưng họ vừa tới thì Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân cũng đã đến khắc trận văn.

Mọi người đều bận rộn, tình báo của Nhân Hoàng liên tiếp truyền tới khiến Hồng Trần Tuyết bận tối mắt tối mũi, phía Chung Quy cũng không rảnh rỗi, họ hợp lực tạo truyền tống trận, mà phía Dương Đỉnh Thiên lúc này đều đang dưỡng thương ở trong khu vườn nhỏ của mình.

Nhóm Tạ Vân cũng không ai rảnh, mọi người cùng nhau cố gắng nâng cao tu vi.

Mọi thứ đang diễn ra một cách có trật tự.

Nhìn ra xa, căn lầu các của Sở Linh dường như đang rung chuyển, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng động lạ.

Rắc!

Sau đó, tiếng ván gỗ nứt vọng ra từ căn lầu các nhỏ.

A!

Sau đó là giọng của Sở Linh.

Lúc này, trong căn phòng tràn đầy xuân sắc hiện ra một cảnh tượng xấu hổ: Giường sập.

Mẹ kiếp!

Tiếng chửi bới của Diệp Thành vang lên: “Đã nói mua cái giường chắc chắn rồi mà”.

Chẳng mấy chốc, Sở Linh quần áo xộc xệch bước ra từ sau rèm giường, khuôn mặt ửng hồng, mái tóc như sóng nước lúc này rối bù, đôi mắt đẹp trong veo rất thu hút người nhìn, khoé miệng nở nụ cười nhẹ nên trông cô hơi ngốc nghếch.

Sau đó Diệp Thành cũng cởi trần chạy ra, miệng còn đang không ngừng chửi bới.

“Bỏ cuộc rồi à?”, Sở Linh hung dữ lườm Diệp Thành.

“Chưa”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi, nói xong hắn còn cúi đầu nhìn cậu nhỏ đang dựng lên ở thân dưới: “Ta còn định làm mười ngày nửa tháng cơ!”

“Mười ngày nửa tháng thì ngươi đi mà tìm kỹ nữ”, Sở Linh lại trừng mắt với hắn, hai má lập tức đỏ lên.

“Đừng đùa, ta là chính nhân quân tử đấy”.

“Tối qua cũng không thấy ngươi chính nhân quân tử, lưu manh thì đúng hơn”.

“Vậy ta…”

“Linh Nhi, có đó không?”, Diệp Thành vừa định nói thì đã có âm thanh truyền tới cắt ngang, lời còn chưa dứt, một nữ tử mặc đồ trắng đã đẩy cửa bước vào, người này không phải Đông Phương Ngọc Linh thì là ai?

“Ta…”, Đông Phương Ngọc Linh vừa định lên tiếng, nhưng thấy Diệp Thành và Sở Linh thì lại sững sờ.

Hơn nữa cô còn liếc thấy chiếc giường sập, còn thấy Diệp Thành cởi trần và Sở Linh quần áo xộc xệch, tóc rối tung, gò má ửng hồng, cô lập tức hiểu ra điều gì đó.

Nhất thời, khung cảnh trở nên vô cùng gượng gạo, rơi vào khoảng lặng chết chóc.

Loáng thoáng có thể thấy được hai má của Đông Phương Ngọc Linh cũng đỏ lên, may mà cô tới muộn, nếu đến sớm thì chẳng phải sẽ được thấy cảnh trực tiếp sao?

À ha ha ha…

Cuối cùng Diệp Thành cười gượng một tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này, hắn phất tay mặc quần áo rồi mau chóng chuồn đi, hơn nữa còn không kịp làm theo lẽ thường, hắn nhảy xuống giường rồi chạy vụt mất.

Sau khi Diệp Thành đi, Đông Phương Ngọc Linh cười tủm tỉm nhìn Sở Linh: “Sư muội, có phải ta tới không đúng lúc không?”

“Aiya, sư tỷ”, Sở Linh dậm chân, ôm lấy hai má ửng hồng.

Bên này, Diệp Thành đã tới biệt uyển nơi mấy người phía Tạ Vân ở.

Đập vào mắt hắn là Hoắc Đằng đang cởi trần múa đại chuỳ mạ vàng, vết thương trên người đã lành, hắn ta lại có thể nhảy nhót tưng bừng, mồ hôi đầm đìa, tràn đầy năng lượng.

Tạ Vân cũng không nhàn rỗi, cầm thanh sát kiếm trong tay luyện bí thuật về kiếm.

Phía Tề Nguyệt, Nhiếp Phong và Đoàn Ngự cũng rất bận rộn, người ngồi xếp bằng, người luyện binh khí, rất cần cù chăm chỉ.

“Ồ, mọi người đều rất chăm chỉ nhỉ!”, Diệp Thành bước vào tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lấy hũ rượu ra, tươi cười nhìn mọi người.

“Đứng cùng tên biến thái như ngươi, không chăm chỉ không được!”, Tạ Vân vung kiếm, lượn một vòng rồi lại chém ra, trong khi đó vẫn dành chút thời gian nhìn về phía Diệp Thành.

“Nào, nghỉ ngơi một lát đi! Ta mang quà về cho mọi người này”, Diệp Thành lên tiếng.

Lời này vừa dứt, Hoắc Đằng và Tạ Vân giây trước còn đang tu luyện, giây sau đã lập tức cất chiêu thức, nhao nhao chạy tới, phía Tề Nguyệt, Nhiếp Phong ở đằng xa cũng đi tới.

“Đây, Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ của ngươi”, Diệp Thành phất tay lấy ra một cây đại chuỳ màu đen nhánh, ném cho Hoắc Đằng.

“Cái này xịn, he he!”, Hoắc Đằng nhận lấy rồi cười toe toét, nhìn Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ rồi lại nhìn cây đại chuỳ mạ vàng trong tay. So sánh một hồi hắn ta liền vứt cây đại chuỳ mạ vàng của mình đi, so với Cửu Chiến Bá Thiên Chuỳ, cây đại chuỳ này chỉ như đồ chơi trẻ con.
Chương 653: Ngươi có thể mở đan hải sao?

“Đây, kiếm Trạm Lô của ngươi”, Diệp Thành quăng thanh sát kiếm màu xanh cho Tạ Vân.

“Không tệ, không tệ”, Tạ Vân cũng cười sung sướng, nhận lấy kiếm Trạm Lô, thẳng tay ném thanh kiếm ghẻ của mình sang một bên.

Sau đó Diệp Thành lại lấy ra từng thứ binh khí phi thường khác, mỗi người một thứ.

Những thứ này đều là bảo bối hắn cướp được trong thời gian qua, có rất nhiều thứ là binh khí của cảnh giới Chuẩn Thiên, đều là binh khí phi thường, lấy bừa một thứ mang đi đấu giá cũng kiếm được mấy triệu linh thạch.

Tất nhiên ngoài những thứ này còn có cả bí thuật thần thông.

Diệp Thành phất tay lấy ra vài trăm cuốn bí thuật, mỗi cuốn là một thần thông, muôn màu muôn vẻ, cái gì cần đều có.

“Mọi người tự chọn đi!”

Diệp Thành bày ra cả một bàn lớn, những bí thuật thần thông này hầu hết đã được hắn lựa chọn kỹ càng, hơn nữa phần lớn đều do cướp được, mỗi loại đều được hắn thác ấn thành mười mấy bản, chỉ chờ mang đi tặng.

Woa!

Mắt của Tạ Vân và những người khác đều sáng lên, tuy họ đã từng là những người xuất sắc của một tông, nhưng bây giờ lại chẳng khác gì kẻ quê mùa, muốn trách thì chỉ trách Diệp Thành quá biến thái.

“Sư tỷ, có phải ta còn nợ tiền tỷ không?”, Diệp Thành mỉm cười hỏi Tề Nguyệt.

“Sao, ngươi còn định trả tiền cho ta à?”, Tề Nguyệt đang lật xem cuốn bí thuật, bất giác nở nụ cười.

“Vay tiền thì phải trả chứ!”, Diệp Thành cười tươi, đưa túi đựng đồ cho Tề Nguyệt, nhưng bên trong không phải linh thạch mà là linh đan.

Không chỉ Tề Nguyệt, mà tất cả những người có mặt đều có phần.

Woa!

Khi nhìn thấy đan dược trong túi đựng đồ, Tạ Vân ngạc nhiên hô lên, hỏi Diệp Thành: “Tiểu tử kia, ngươi cướp tiệm đan dược đấy à?”

“Linh tinh, lão tử là Đan Thánh đấy”, Diệp Thành mắng một câu, sau đó chỉnh lại quần áo rồi vuốt tóc.

“Cũng đúng”, Tạ Vân cười khà khà: “Có huynh đệ là Đan Thánh thật thích, không phải lo lắng về đan dược nữa!”

“Ta không rảnh nói nhảm với ngươi”, Diệp Thành lại lấy hai cuốn bí thuật khác ra, một cuốn là Man Hoang Luyện Thể, một cuốn là Man Hoang Luyện Hồn: “Đây mới là mục đích chính của ngày hôm nay, thần thông vô thượng luyện thể và bí thuật thần thông luyện hồn”.

Đám người Tạ Vân nhận lấy, liếc mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy hết hồn hết vía: “Đây… Đây là thứ dành cho người luyện sao?”

“Bí thuật này thật bá đạo”, Nhiếp Phong trước nay luôn kiệm lời cũng bất giác cảm thán.

“Diệp sư đệ đều đã luyện hai bộ bí pháp này rồi sao?”, Đoàn Ngự tò mò hỏi Diệp Thành.

“Đương nhiên rồi”.

“Súc vật!”

“Nhưng luyện thể cần có chân hoả”, Tề Nguyệt lật xem, sau đó không khỏi nhíu mày: “Mà bí thuật luyện hồn này cũng cần có lôi điện”.

“Ta đã chuẩn bị hết cho mọi người rồi”, Diệp Thành mỉm cười, triệu gọi tiên hoả và thiên lôi, để chúng hoá thành Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân, diện mạo của chúng giống hệt Diệp Thành, mọi người nhìn mà ngơ ngác.

“Thời gian dài sắp tới, chúng sẽ tu luyện cùng mọi người”, Diệp Thành cười bảo: “Củng cố nền tảng vững chắc sẽ rất có ích cho việc tu luyện sau này”.

“Đã hiểu”, mọi người đều cười thật tươi, tò mò quan sát Tiên Hoả Đạo Thân và Thiên Lôi Đạo Thân từ đầu đến chân.

“Được rồi, mọi người tu luyện đi!”, Diệp Thành đứng dậy.

“À đúng rồi”, đi được hai bước, Diệp Thành quay lại nhìn Tiên Hoả Đạo Thân của mình: “Ngươi giúp họ mở đan hải nhé”.

Nói xong Diệp Thành bước ra ngoài, nháy mắt đã biến mất.

“Mở… Mở đan hải?”, mọi người đều giật mình, nhìn chằm chằm Tiên Hoả Đạo Thân, ngập ngừng hỏi: “Ngươi có thể mở đan hải sao?”

Mặc dù Tiên Hoả Đạo Thân không thể nói nhưng nó biết gật đầu và mỉm cười.

Sau đó nó phân ra hơn mười ngọn tiên hoả, truyền vào đan điền mỗi người.

A!

Chẳng mấy chốc, trong biệt uyển truyền tới tiếng la hét thảm thiết như lợn bị chọc tiết của Tạ Vân và Hoắc Đằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK