Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301: Liễu Dật kích động

A!

Trên Ngọc Nữ Phong, tiếng kêu gào thảm thiết của Diệp Thành lại vang lên lần nữa, đến nỗi một nửa số người của Hằng Nhạc Tông đều nghe thấy.

Hế?

Nghe thấy âm thanh này, đệ tử đi ngang qua Ngọc Nữ Phong đều bất giác ngẩng đầu lên nhìn: “Sao giọng này… quen tai thế nhỉ?”

“Chính là tiểu tử Diệp Thành đó”.

“Không… không thể nào!”, có người ngạc nhiên đáp: “Hắn bị thương nặng như thế, xương cốt, kinh mạch toàn thân đứt gãy tám, chín phần, hắn đã trở thành kẻ tàn phế rồi, chưa chết đã là kỳ tích, làm sao còn hét được?”

“Có lẽ các chưởng giáo đang gắn xương cốt, kinh mạch cho hắn đấy”.

“Dù vậy thì hắn cũng đã được định sẵn là một kẻ bỏ đi, không thể tu luyện nữa rồi”, có đệ tử trầm ngâm lên tiếng: “Nghe nói Thực Cốt Đan năm vân mà hắn ăn vào, dù là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng sẽ mất hết tu vi chứ nói gì là hắn”.

“Vậy sau này chúng ta có thể bắt nạt hắn rồi à?”, lời này vừa thốt ra, tất cả đệ tử đều quay đầu lại nhìn người nói từ đầu đến chân, dáng vẻ như muốn xông lên đánh hắn.

Trong tiếng thảo luận xôn xao của mọi người, đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông – Liễu Dật được đưa lên Ngọc Nữ Phong.

Sau đó Ngọc Nữ Phong lập tức bế sn, Dương Đỉnh Thiên nghiêm lệnh không được tiết lộ tình hình trong núi, vì vậy những trưởng lão và đệ tử khác của Hằng Nhạc Tông đều không biết trên Ngọc Nữ Phong đã xảy ra chuyện gì.

Trước Ngọc Linh Trì, Sở Linh đang liên tục đổ linh dịch vào đó để tinh nguyên bên trong đạt đến mức dồi dào nhất.

Tiếp theo đó Diệp Thành sẽ chữa lành đạo thương cho Liễu Dật ở trong Ngọc Linh Trì.

Cuối cùng hắn vẫn không chịu nổi áp lực mà nói ra bí mật thiên kiếp có thể chữa lành đạo thương.

Nhưng dù không nói thì hắn vẫn sẽ chữa lành đạo thương cho Liễu Dật.

Lúc trước khi hắn có Thiên Lôi, vẫn chưa biết Thiên Lôi có thể chữa lành đạo thương, hơn nữa khi ấy hắn cũng chưa gặp Liễu Dật, càng không biết huynh ấy có đạo thương, nếu không chắc chắn hắn đã giúp.

“Thiên Lôi thiên kiếp thật sự có thể chữa lành đạo thương sao?”, Từ Phúc vẫn không nhịn được hỏi Diệp Thành.

“Trưởng lão, đây là lần thứ ba mươi hai rồi”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Người yên tâm, con đã nói chữa được là sẽ chữa được, con làm việc người còn không yên tâm sao?”

“Tin, ta tin”, Từ Phúc cười cực kỳ vui vẻ.

“Diệp… Diệp sư đệ”, Liễu Dật vừa bước vào đã thấy Diệp Thành. Diệp Thành đứng trong đám người, có lẽ là vì bị đánh mặt mũi bầm dập nên trông hắn cực kỳ nổi bật.

“Sao…”, vẻ mặt Liễu Dật lúc này cũng như mấy người phía Sở Huyên khi nhìn thấy Diệp Thành, hắn cũng sững sờ đứng im tại chỗ.

Liễu Dật vẫn nhớ trong cuộc thi tam tông Diệp Thành bị thương nặng thế nào, cũng nhớ trạng thái của hắn sau khi uống Thực Đan Cốt năm vân, càng nhớ sau khi hắn cố gắng gượng sử dụng cấm thuật xong thì thảm cỡ nào, thật sự đã trở thành một kẻ bỏ đi.

Bây giờ thấy Diệp Thành đứng ở đây, sao hắn ta có thể không kinh ngạc?

“Dật Nhi, có một số việc sau này vi sư sẽ nói chi tiết cho con sau, bây giờ chữa lành đạo thương cho con trước đã!”, thấy Liễu Dật như thế, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười ôn hoà.

Ông nói xong lời này, trong đôi mắt mờ tối của Liễu Dật chợt lướt qua một tia sáng sắc bén, hắn ta cực kỳ kích động nhìn Dương Đỉnh Thiên: “Sư tôn, mọi người có thể chữa lành đạo thương cho con rồi sao?”

Đã từng có những lúc hắn gào thét trong lòng, vết đạo thương trên người khiến hắn không thể tiếp tục con đường tu luyện.

Hắn là đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông nhưng lại không thể mang vinh quang về cho tông môn, ngược lại sau cuộc thi tam tông còn trở thành kẻ vô dụng, điều này khiến hắn rất bất lực, cũng không cam tâm.

Bây giờ nghe thấy có người chữa được đạo thương cho mình, sao hắn có thể không kích động?

“Sư phụ, đồ nhi cần… cần chuẩn bị gì không ạ?”, có lẽ vì quá mức kích động, Liễu Dật trước nay luôn điềm tĩnh cũng bắt đầu nói năng lộn xộn.

“Huynh không cần chuẩn bị gì đâu”, Diệp Thành lên tiếng: “Chỉ cần vào Ngọc Linh Trì là được”.

Hắn vừa nói dứt lời, Liễu Dật lại sửng sốt, hắn ta nhìn Diệp Thành, rồi lại nhìn mấy người Dương Đỉnh Thiên. Liễu Dật không ngốc, đương nhiên nghe ra được người chữa đạo thương cho mình là Diệp Thành.

Hắn ta lại sốc thêm lần nữa.

Nhưng sau đó hắn vẫn lật đật vào Ngọc Linh Trì, hít sâu một hơi rồi ngồi xếp bằng bên trong.

“Có thể sẽ hơi đau, sư huynh cố chịu nhé”, Diệp Thành đã gọi Thiên Lôi ra bao phủ toàn thân Liễu Dật, bao phủ lấy linh hồn hắn rồi tìm vết nứt trên linh hồn hắn.

Hự…

Trên mặt Liễu Dật lập tức hiện lên vẻ đau đớn, nhưng hắn cắn răng chịu đựng không kêu ra tiếng.

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Liễu Dật, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên muốn bước lên nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

“Sư huynh, huynh nghĩ Thiên Lôi có chữa được đạo thương của Dật Nhi không?”, Bàng Đại Xuyên dời ánh mắt từ Ngọc Linh Trì sang Dương Đỉnh Thiên.

“Đạo thương của Diệp Thành còn khỏi mà, khả năng Diệp Thành cũng chữa được cho Dật Nhi”, Dương Đỉnh Thiên hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử này đã tạo ra quá nhiều điều không thể, ta tin nó làm được”.

“Nhưng thiên kiếp có thể chữa được đạo thương thật sự là khiến đệ không ngờ tới”, Từ Phúc nhẹ nhàng vuốt râu, liên tục cảm thán, nếu Diệp Thành không nói thì có lẽ họ sẽ không bao giờ biết.

“Nếu Diệp Thành thật sự có thể chữa khỏi cho Dật Nhi thì Hằng Nhạc Tông ta chẳng phải đã có hai thiên tài tuyệt thế rồi sao?”, Đạo Huyền Chân Nhân vừa nói vừa cười rạng rỡ.

“Đúng thế!”, vẻ mặt mọi người đều lộ vẻ mừng rỡ, Diệp Thành thì không phải nói, tiểu tử này đúng là yêu nghiệt. Còn Liễu Dật, thiên phú của hắn ta cũng có thể gọi là yêu nghiệt, nếu không có đạo thương cản trở thì Hoa Vân của Chính Dương Tông và Chu Ngạo của Thanh Vân Tông cũng không phải đối thủ của hắn.

Như vậy Diệp Thành và Liễu Dật sẽ là thiên tài tuyệt thế của Hằng Nhạc Tông, sự tồn tại của họ khiến mấy người phía Dương Đỉnh Thiên nhìn thấy hy vọng, mà còn là một hy vọng vô cùng tươi sáng.

“Tiểu tử, ngươi thật sự quá thần bí”, trong tiếng xì xào của mọi người, Sở Huyên hít sâu một hơi, bất giác quan sát đồ nhi của mình một lượt từ trên xuống dưới, hắn có thể chữa được đạo thương thật sự khiến cô rất bất ngờ và chấn động.

“Tỷ à, tỷ chọn được đồ nhi giỏi thật đấy!”, Sở Linh ở bên cạnh nháy mắt với cô.

“Linh Nhi, hay là chúng ta tìm thời gian gọi tiểu tử này tới nói chuyện nhé?”, Sở Huyên nghiêng đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Sở Linh.

Nghe vậy, hai má Sở Linh lập tức đỏ ửng.

Cô thông minh như thế, sao lại không nghe ra ý Sở Huyên, chẳng phải ý tỷ ấy là chuyện trinh tiết của cô sao? Nếu hôm qua hai người không hợp thể để đối phó với kẻ thù thì có lẽ Sở Huyên sẽ không bao giờ biết được bí mật này.

“Tỷ à, đó… đó là ngoài ý muốn thôi”, Sở Linh cúi thấp đầu, đung đưa vạt áo.

“Hay là tối nay hai đứa ngủ với nhau đi!”

“Ai ya, tỷ này…”, Sở Linh giậm chân, ôm mặt chạy ra ngoài.

Nhìn Sở Linh chạy đi, mặc dù Sở Huyên mỉm cười nhưng trong đôi mắt đẹp lại có chút phức tạp, không biết vì sao trong lòng cô cũng cảm thấy hơi chua xót.

Hự!

Trong Ngọc Linh Trì, Liễu Dật lại lần nữa rên lên vì đau đớn.

Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy trắng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, nhưng hơi thở rối loạn của hắn đã dần ổn định lại.

“Sư bá, người đã biết kẻ chặn giết chúng ta là thế lực phương nào chưa ạ?”, Diệp Thành vừa điều khiển Thiên Lôi chữa trị cho Liễu Dật, vừa nhìn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên.

Nghe hắn hỏi vậy, sắc mặt mọi người lập tức trở nên lạnh lẽo.

Có lẽ Hằng Nhạc Tông chưa bao giờ chịu thiệt lớn như vậy, tham gia cuộc thi tam tông mà suýt nữa bị diệt sạch.

“Vẫn đang điều tra”, Dương Đỉnh Thiên hít sâu một hơi trả lời Diệp Thành, sắc mặt càng lúc càng lạnh: “Nếu để ta biết là thế lực nào tính kế hãm hại Hằng Nhạc, ta nhất định sẽ không bỏ qua”.

“Không biết các sư bá đã nghe đến Âm Minh tử tướng chưa?”, Diệp Thành hỏi một câu như vô tình lại như cố ý.
Chương 302: Sau đó thì sao?

“Âm Minh tử tướng?”, tất cả mọi người đều cau mày nhìn sang Diệp Thành: “Có phải con biết gì đó không?”

“Âm Minh Tử Tướng là xác chết, sử dụng Phú Chú Ấn luyện thành vũ khí giết người. Cơ thể của chúng mạnh mẽ dị thường, thậm chí còn khó hỏng hơn cả kim cang”, Diệp Thành nói lại lời của Thái Hư Cổ Long.

“Ý con nói hai xác chết muốn giết chúng ta chính là Âm Minh Tử Tướng?”

Diệp Thành gật đầu rồi nói lý do: “Trước kia con ở Chính Dương Tông từng là thành viên tình báo, vô tình phát hiện ra một bí mật trong tông. Chính Dương Tông vẫn luôn tìm kiếm xác chết cổ mạnh mẽ, bây giờ nghĩ lại bọn họ tìm xác chết cổ khả năng là vì muốn luyện chế Âm Minh Tử Tướng”.

“Chính Dương Tông”, nghe cái tên này, không chỉ Dương Đỉnh Thiên mà trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên ánh nhìn lạnh lùng.

“Chắc chắn là bọn họ”, Bàng Đại Xuyên lạnh lùng: “Có thể biết chắc lộ trình quay về của chúng ta như vậy, lại dám to gan ra tay với Hằng Nhạc Tông, ngoại trừ Chính Dương Tông thì ta thật sự không thể nghĩ ra cái tên thứ hai”.

“Ta đã nghĩ tới bọn chúng từ trước rồi”.

“Giở trò với cơ thể của xác chết, đúng là đáng hận”.

“Khai chiến đi”, Bàng Đại Xuyên lớn giọng.

“Yên tĩnh một chút nào”, Bàng Đại Hải mắng lại thể hiện ông ta phải nể mặt Dương Đỉnh Thiên.

Dương Đỉnh Thiên nheo mắt, cau mày, khuôn mặt trầm ngâm. Thân là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông, việc ông ta nghĩ đến đương nhiên sẽ khác Bàng Đại Xuyên: “Cho dù biết là Chính Dương Tông nhưng hiện tại cũng không dễ gì khai chiến, hai kẻ mạnh là Âm Minh Tử Tướng đó chúng ta đã từng lĩnh giáo. Mặc dù thực lực không bằng tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng chí ít thì vẫn là kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh đỉnh phong. Hiện giờ chúng ta căn bản không biết Chính Dương Tông còn giấu bao nhiêu Âm Minh Tử Tướng”.

“Con đồng ý với cách làm của chưởng giáo sư bá”, Diệp Thành gật đầu: “Khả năng chiến đấu của cả Hằng Nhạc Tông không bằng Chính Dương Tông. Nếu Chính Dương Tông thật sự còn giấu nhiều Âm Minh Tử Tướng và một khi khai chiến thì đối với Hằng Nhạc Tông chúng ta mà nói là sự hao tổn vô cùng lớn”.

“Lúc này phải hết sức bình tĩnh”, Dương Đỉnh Thiên hít vào một hơi thật sâu nhưng nét lạnh lùng trong đôi mắt từ đầu tới cuối vẫn không hề tan.

Sau bốn canh giờ, khi Liễu Dật thở ra một hơi mang theo tàn khí thì Diệp Thành mới thật sự kết thúc mọi việc.

“Dật Nhi”, thấy vậy, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt tiến lên trước, thấy đạo thương của Liễu Dật đã liền lại, bọn họ hết sức ngỡ ngàng.

“Diệp sư đệ, cảm ơn đệ”, Liễu Dật chắp tay tỏ lòng cảm kích Diệp Thành.

“Liễu sư huynh, đệ thật sự không nhận nổi đâu”, Diệp Thành vội ngăn Liễu Dật lại.

“Được rồi”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười, vỗ vai Liễu Dật và Diệp Thành: “Có hai người các con Hằng Nhạc Tông có gì mà phải buồn lo chứ”.

“Tiểu tử, con đúng là phúc tinh của Hằng Nhạc”.

“Tương lai của Hằng Nhạc chúng ta thật sáng lạn”.

“Đây là Khi Thiên Phù Chú”, phía này, Dương Đỉnh Thiên đã lấy một tấm phù chú ra lần lượt đưa cho Diệp Thành và Liễu Dật: “Phù chú này có thể che đi khí cơ của các con. Khi dùng phù chú này, người ngoài nhìn vào các con vẫn là những người mang đạo thương, các con vẫn là những phế nhân không thể tu luyện. Để tránh những kẻ thù khác hãm hại, các con không nên thể hiện ra bên ngoài. Đợi các con vững vàng rồi thì ta sẽ để các con tự do”.

“Ý của chưởng môn sư bá con hiểu ạ”, Diệp Thành mỉm cười.

“Vậy thì ta đưa Liễu Dật về Hoa Thanh Trì trước”, nói rồi, Dương Đỉnh Thiên không quên vỗ vai Diệp Thành: “Ngày mai ta sẽ tổ chức buổi chúc mừng cho các con”.

“Vâng ạ”, Diệp Thành tươi cười biết rằng chắc chắn sẽ có chuyện hay.

“Ta đi trước đây”, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào bước vào hư không. Liễu Dật cùng đi với ông ta. Hiện giờ Liễu Dật đã lành đạo thương và là thời cơ tốt để tu luyện.

“Chúng ta cũng đi”, mấy người phía Từ Phúc cũng lần lượt rời đi, trước khi đi còn không quên vỗ vai Diệp Thành cười rất sảng khoái.

Tới khi mọi người đi hết cả, Diệp Thành mới liếc nhìn sang Sở Huyên ở bên, cười nói: “Sư phụ à, con xuống núi đi dạo chút nhé”.

Nói rồi, hắn toan rời đi thì đột nhiên bị Sở Huyên lôi lại: “Tiểu tử, có một số chuyện ngươi không định nói với ta sao?”

Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành đầy ý tứ khiến hắn rợn cả người: “Khi ở trận so tài tam tông, tại sao ngươi lại biết nhiều bí thuật như vậy, còn thiên lôi của ngươi, mắt trái của ngươi nữa?”

“Đều…đều là do một lão tiền bối truyền cho con”

“Được, ngươi có bí mật ta không hỏi, giờ nói chuyện của chúng ta”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú: “Ngươi có biết trong kết giới Cửu Minh, bí thuật hợp thể của ta và muội muội vì sao lại thất bại không?”

“Vì…vì sao ạ?”, Diệp Thành hiếu kì nhìn Sở Huyên.

“Vì thi triển bí thuật đó cần hai thể chất đều phải là trinh nữ”.

“Trinh…trinh nữ?”, nghe vậy, Diệp Thành lập tức có cảm giác chỉ muốn bỏ chạy. Hắn dù có ngốc thế nào cũng có thể nghe ra ý của Sở Huyên là gì, đó chính là trong kết giới U Minh, Sở Linh đã nói ra chuyện đêm đó.

“Tiểu tử, có phải ngươi nhớ ra điều gì rồi không?”, Sở Huyên khoanh tay trước ngực mỉm cười nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.

“Đó…đó chỉ là ngoài ý muốn thôi ạ”, Diệp Thành biết không giấu được nên bất giác ho hắng.

“Sau đó thì sao?”, Sở Huyên chớp mắt.

“Sau đó thì chúng con lên giường, thiên địa chứng dám con bị động, mãi tới khi Sở Linh ở trên người con rồi rên lên thật sự rất, rất....”

“Ta bảo ngươi nói những lời này sao?”, không đợi Diệp Thành nói xong, Sở Huyên đã vung tay giáng cái bạt rồi nói với Diệp Thành bằng giọng không mấy dễ chịu: “Ta hỏi ngươi định xử lý việc này thế nào?”

Sở Huyên thật sự tức đến mức hồ đồ, trong đôi mắt như muốn toé lửa. Cô thật sự không biết Diệp Thành thật sự ngờ nghệch hay đang giả ngờ nghệch khiến cô nghe tới chuyện này mà còn phải đỏ mặt.

Phía này, Diệp Thành suýt chút nữa thì chỉ còn nước vùi đầu vào đũng quần, hắn đã hiểu nhầm ý của Sở Huyên rồi.

“Nói thẳng ra thì ngươi định xử lý việc này thế nào?”, Sở Huyên lại lần nữa trừng mắt.

“Cũng không thể bắt con cưới…cưới cô ấy chứ?”, Diệp Thành ho hắng: “Cho dù con đồng ý thì cô ấy chưa chắc đồng ý, chúng con mà lên giường thật thì con sợ nửa đêm sẽ bị cô ấy bóp… bóp chết mất”.

“Ồ, ngươi cũng có lúc biết sợ sao? Lúc phong lưu sao không nhớ tới những điều này?”

“Sư phụ, người nói vậy là không đúng rồi”, Diệp Thành nói lại: “Lúc đó tình thế khẩn cấp, người cũng biết sự lợi hại của Hợp Hoan Tán thế nào mà. Nếu con không ra tay thì nói không chừng muội muội của người sẽ bị tàn phế mất”.

“Nghe ý của ngươi thì ta phải cảm ơn ngươi rồi?”, Sở Huyên mặt mày tươi cười nhìn Diệp Thành.

Thấy khuôn mặt quen thuộc đó của Sở Huyên, Diệp Thành tặc lưỡi cười trừ: “Cảm…cảm ơn thì không cần, sau này người bớt đánh con là được”.

A….!

Ngay sau đó, tiếng gào thét như quỷ khóc ma hờn lại vang vọng khắp Hằng Nhạc Tông khiến các đệ tử nghe mà tưởng Ngọc Nữ Phong đang giết lợn nữa.

Không biết từ bao giờ tiếng gào thét mới ngừng lại.

Bên Ngọc Linh Trì, Sở Huyên đã rời đi còn Diệp Thành vẫn nằm bẹp trên mặt đất. Ồ không đúng, nói chính xác hơn thì nằm dang tay dang chân trên mặt đất, trông bộ như bị người ta đạp thê thảm lắm.

Một lát sau, tên này mới ngóc đầu dậy nhìn ngó tứ phương rồi lồm cồm bò dạy chuồn thẳng: “Cũng may nhanh trí”.

Nói rồi, bủm một tiếng, hắn nhảy vào Ngọc Linh Trì rồi ngồi trong đó hít một hơi thật sâu vận hành bí pháp luyện thể. Các lỗ chân lông dãn ra, nuốt trọn tinh nguyên bên trong Ngọc Linh Trì.

Tiếp sau đó, nước trong Ngọc Linh Trì sủi lên, hình thành một vòng xoáy, tinh nguyên dồi dào như tìm được lỗ thoát, cứ thế chảy về phía Diệp Thành, thông qua từng lỗ chân lông của Diệp Thành trút vào cơ thể hắn.

Diệp Thành cũng không hề từ chối, cơ thể hắn như cái thùng không đáy, hấp thu thật lực tinh nguyên dồi dào kia.

Rào! Rào!

Tiếng động này liên tiếp vang lên, Ngọc Linh Trì được ngưng tụ bởi nhiều loại linh dược, bên trên là tinh hoa của trời đất, bên dưới là khí nguyên đại địa, tinh nguyên trong đó dồi dào vô cùng giúp tu vi của Diệp Thành không ngừng lên cao.

Hắn cứ thế ngồi hết cả đêm.

Còn tu vi của hắn cũng từ tầng thứ nhất cảnh giới Nhân Nguyên lên tới tầng thứ chín cảnh giới Nhân Nguyên, vả lại còn gần tiến tới cảnh giới Nhân Nguyên đỉnh phong, khí thế dồi dào khiến mái tóc đen của hắn tung bay.

Cũng vì hắn không kiêng dè hấp thu tinh nguyên của Ngọc Linh Trì nên mức độ tinh tuý trong bể không còn được như trước.

“Đồ đệ này của ta rốt cục là quái thai gì chứ?”, ở phía xa một bóng hình đứng đó, miệng thảng thốt bằng giọng kinh ngạc.
Chương 303: Ấy?

Khi trời còn chưa sáng, các đệ tử và trưởng lão của Hằng Nhạc Tông đã khoác lên mình bộ đạo bào mới.

Nếu nhìn từ trên cao xuống thì đây là cảnh tượng rợp bóng người, giống như dòng nước lũ cứ thế chảy về phía đại điện của Hằng Nhạc Tông, không chỉ có các đệ tử và trưởng lão ở nội môn mà đến đệ tử và trưởng lão ở ngoại môn cũng tới tham gia đông đủ.

Hôm nay chính là ngày chúc mừng.

Chúc mừng ai? Đương nhiên là chúc mừng công lao của chín đại đệ tử chân truyền trong Hằng Nhạc Tông rồi.

Trong trận so tài tam tông, mặc dù có tám người bị loại nhưng bọn họ đã đi một chặng đường quả cảm cố gắng vào vòng chung kết, còn đánh bại được Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết làm chấn động Đại Sở, dành lấy vinh dự cho Hằng Nhạc Tông.

Lúc này, hai phía trái phải bên dưới đại điện Hằng Nhạc Tông là chín trăm chín mươi chín tầng mây với hai hàng trưởng lão đứng dày đặc.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, chín bóng hình từ từ đi lên tầng mây: Ngọc Nữ Phong Diệp Thành, Thiên Huyền Phong Liễu Dật, Ngự Kiếm Phong Nhiếp Phong, Ngọc Linh Phong Nam Cung Nguyệt, Liệt Diệm Phong Tư Đồ Nam, Thiên Huyền Phong Đoàn Ngự, Ngọc Tâm Phong Dạ Vô Tuyết, Thiên Chủ Phong Dương Bân, Thiên Sơn Phong Thạch Nham.

Không sai, Diệp Thành xếp ở vị trí đầu tiên, hắn đánh bại Huyền Linh Chi Thể và chính là đệ tử chân truyền đệ nhất danh chính ngôn thuận của Hằng Nhạc Tông.

Có thể thấy Diệp Thành và Liễu Dật mặt mày vẫn tái nhợt, trên khuôn mặt còn mang theo trạng thái bệnh tật, vả lại khí tức cũng hỗn loạn, lúc mạnh mẽ, lúc lại yếu ớt khiến người ta nhìn mà không khỏi cau mày.

Không sai, bọn họ dùng Khi Thiên Phù Chú mà Dương Đỉnh Thiên đưa cho.

Bọn họ làm thế này rất dễ hiểu, vì cả hai quá xuất sắc, khó tránh khỏi bị các thế lực khác nhằm vào. Hành động này của Dương Đỉnh Thiên cũng chính là muốn các thế lực lớn tưởng rằng Diệp Thành và Liễu Dật đang ở thế yếu, sẽ không trở thành mối uy hiếp của mình.

Nói một cách khác thì đây chính là cách để bảo vệ bọn họ. Ai lại ra tay với kẻ không còn trở thành mối đe doạ của mình? Lãng phí thời gian.

Phía này, ở tầng mây phía trước đại điện, thấy chín người liên tục đi lên, Từ Phúc bên cạnh Dương Đỉnh Thiên mới vuốt vuốt râu: “Đây chính là tương lai của Hằng Nhạc Tông ta”.

“Nhìn thấy chúng khiến ta nhớ tới mình của những năm xưa”, ở bên, Đạo Huyền Chân Nhân cũng hít vào một hơi thật sâu mỉm cười cảm khái.

“Chín người bọn họ nhất định được ghi vào sử sách của Hằng Nhạc Tông”.

“Tiền đồ của Hằng Nhạc Tông thật vinh quang”.

“Tiểu tử, vi sư rất vui mừng”, nhìn xuống Diệp Thành đi tới ở bên dưới, Sở Huyên mỉm cười tự hào.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều hân hoan như cô. Bên dưới, ở tầng mây hai bên, rất nhiều người mặt mày tôi độc.

“Cho dù có vinh quang thì ngươi chẳng phải vẫn là tên bỏ đi sao?”, thủ toạ Địa Dương Phong ở ngoại môn - Cát Hồng nhìn chằm chằm vào Diệp Thành mà cười hằn học.

“Cho ngươi đứng đầu trong số đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông thì đã sao, chẳng qua cũng là hư danh mà thôi, suy cho cùng chỉ là một tên bỏ đi không hơn không kém”, thủ toạ ở ngoại môn Nhân Dương Phong - Thanh Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành và cười lạnh lùng.

“Cho ngươi cái vinh dự này là coi trọng ngươi rồi, một tên phế nhân không thể tu luyện, ngươi sớm muộn gì cũng bị tông môn đuổi đi”, Triệu Chí Kính của Giới Luật Đường ở ngoại môn mặt mày giữ tợn.

Cũng giống bọn họ, Tử Sam, Giang Hạo, Doãn Chí Bình, Khổng Tào, Tả Khâu Minh, Giang Dương tên nào tên nấy hằn học khó chịu, khi thấy khuôn mặt tái nhợt với khí tức hỗn loạn của Diệp Thành, chúng bật cười không chút kiêng dè: “Diệp Thành, cuối cùng ngươi cũng chỉ là một tên ăn hại bỏ đi, đợi đấy cho ta, đợi bọn ta vào được nội môn, ngươi sẽ chết rất khó coi”.

A…..!

Tề Dương ở bên thầm gào thét trong lòng, đôi mắt hằn lên từng đường vân máu, hắn nhìn Diệp Thành chằm chằm, hắn chính là đệ tử chân truyền thứ tám của Hằng Nhạc Tông, vinh dự ngày hôm nay vốn thuộc về hắn, ấy vậy mà vì Diệp Thành nên hắn đã mất đi vị trí đó.

Giết! Giết! Giết!

Ở bên, Tề Hạo cũng chẳng khác gì, trong lòng hắn gào thét, sát khí với Diệp Thành đã ở mức không thể kiềm chế nổi.

“Cho ngươi thêm vinh quang một chút thì đã sao, ngươi cũng chỉ là một tên bỏ đi mà thôi”, Tô Tâm Nguyệt tức tối ngực cứ thế phập phồng, cho tới bây giờ, mặc dù cô ta nhận thức được cái sai của bản thân nhưng lại tự dối lòng.

Đương nhiên, không phải tất cả các đệ tử đều như vậy.

Giống như đụn thịt này, lúc này hai đôi mắt hí híp lại sáng bừng nhìn Diệp Thành: “Khốn khiếp, trông thấy tiểu tử này, sao ta lại thấy ngứa tay thế nhỉ?”

“Ta cũng vậy”, ở bên, Tạ Vân cũng lên tiếng.

“Hắn là tên yêu nghiệt đánh mãi không chết sao?”, Hoắc Đằng tặc lưỡi: “Ta thật sự còn tưởng rằng hắn đã chết rồi nữa”.

“Tiểu sư đệ này của chúng ta thật khiến người ta phải kinh ngạc”, mấy người phía Vương Lâm cũng xuýt xoa, trong ánh mắt rõ vẻ trầm trồ.

“Cảm ơn vì ngươi vẫn còn sống”, Tề Nguyệt mỉm cười nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt mang theo ánh nhìn phức tạp, tên tiểu sư đệ mà trước kia cô coi thường hiện giờ lại khiến cô ngưỡng mộ bởi thành tựu kinh người.

“Một tu sĩ ở tầng thứ tám cảnh giới Không Minh còn không giết chết được hắn kia mà”, nhìn Diệp Thành, hai bên tầng mây vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Nghe nói trước đây hắn là đệ tử của Chính Dương Tông vả lại còn là người thương của Huyền Linh Chi Thể”, có người khẽ giọng nói, “trận chiến cuối cùng trong trận so tài tam tông hắn còn đánh bại Huyền Linh Chi Thể nữa. Thế giới này điên thật rồi, cách cả một cảnh giới lớn như vậy, Huyền Linh Chi Thể có thể bại trong tay hắn, thật không hiểu nổi”.

“Nghe nói hắn còn có chân hoả và thiên lôi nữa. Đúng là đã đánh giá tấp tên này rồi”.

“Ăn phải Thực Cốt Đan năm vân mà vẫn còn có thể sống đúng là một kì tích”, có người trầm trồ, “ta nghe nói khi trận so tài tam tông kết thúc, hắn đã bị đánh cho bán sống bán chết, ăn phải Thực Cốt Đan năm vân huỷ hoại tu vi, nào ngờ hắn vẫn có thể đứng dậy”.

“Có thể đứng dậy đã là gì, cũng chỉ là hảo hán lúc đó thôi, còn giờ hắn là kẻ bỏ đi không hơn không kém”.

“Ta nói này tiểu tử, ngươi là súc sinh sao?”, trên tầng mây, Tư Đồ Nam đang đi không quên nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Thành ở ngoài cùng bên trái: “Bị thương nặng như vậy mà mới một ngày đã có thể chạy nhảy rồi”.

Cũng giống như hắn, Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt, Đoàn Ngự đều hết sức bất ngờ.

Nếu không phải hôm nay bọn họ trông thấy Diệp Thành thì e rằng bọn họ cũng tưởng rằng Diệp Thành còn đang nằm trên giường. Bị thương nặng như vậy, mới một đêm đã có thể chạy nhảy bình thường, bảo bọn họ không kinh ngạc làm sao nổi.

“Là chưởng môn sư bá nối kinh mạch cho đệ”, Diệp Thành mỉm cười nói.

“Vậy cũng rất lạ mà”, Thạch Nham nói thêm.

“Nếu như là ta thì e rằng đã đi chầu Diêm Vương rồi”, Dạ Vô Tuyết tặc lưỡi.

“Còn việc tu luyện, đệ cũng đừng nghĩ nhiều, nếu có ai dám bắt nạt đệ thì ta sẽ xử kẻ đó”, Tư Đồ Nam nói một câu khiến mấy người phía Nhiếp Phong phải cau mày.

Mặc dù Diệp Thành có thể đứng dậy nhưng bọn họ biết tu vi của Diệp Thành đã tiêu tán, căn cơ tu luyện cũng bị huỷ hoại, đã không còn khả năng tu luyện nữa, vì vậy bọn họ có phần áy náy. Nếu không phải là Diệp Thành thì e rằng bọn họ đã chết trong kết giới Cửu Minh rồi.

Diệp Thành nghe vậy thì chỉ bất giác nhìn Liễu Dật mỉm cười.

Cả hai người hiểu hơn ai hết hiện giờ bọn họ không phải là phế nhân, nếu không phải có Khi Thiên Phù Chú che chắn thì khí tức của bọn họ sẽ mạnh hơn những người khác rất nhiều.

Đương nhiên, cả hai người sẽ không đem những việc này mà nói với mấy người phía Tư Đồ Nam.

Vẫn là câu nói đó, mọi thứ đều phải xuất phát từ sự an toàn của mình, thận trọng một chút vẫn hơn, nếu không, một khí các thế lực lớn như Chính Dương Tông nhòm ngó thì nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách trừ khử cả hai người.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, mấy người phía Diệp Thành bước lên vân đài xếp thành một hàng ngay ngắn.

“Tốt lắm”, nhìn chín đệ tử chân truyền, Dương Đỉnh Thiên cười ôn hoà.

“Chưởng môn sư bác, mau lấy phần thưởng ra đi ạ, con buồn đi tiểu quá”, Tư Đồ Nam lẻo mép: “Con biết người chuẩn bị cho chúng con bảo bối mà”.

“Đương nhiên rồi”, Dương Đỉnh Thiên bật cười: “Các con dành vinh quang về cho Hằng Nhạc, người làm chưởng giáo như ta đương nhiên sẽ không tiếc gì rồi”.

Nói rồi, Dương Đỉnh Thiên phất đại bào, chín túi đựng đồ bay ra lần lượt hiện lên trước mặt chín đệ tử.

Đương nhiên, Dương Đỉnh Thiên cũng rất công bằng, phần thưởng trong chín túi đựng đồ sẽ khác nhau. Ví dụ như Liễu Dật và Diệp Thành thì đương nhiên sẽ nhận được nhiều hơn còn mấy người phía Nhiếp Phong hay Nam Cung Nguyệt phần thưởng sẽ ít hơn một chút.

“Có tiền thật là tốt”, Diệp Thành xoa xoa tay nhận lấy túi đựng đồ, hắn nheo mắt ngó vào trong, tiền trong này quả là không ít.

“Được rồi, ngồi vào vị trí đi”, Dương Đỉnh Thiên phất tay.

“Uống rượu thôi”, Dương Đỉnh Thiên vừa dứt lời, Tư Đồ Nam đã kéo mấy người phía Diệp Thành cùng đi.

Chưởng giáo đã có lời rồi, đệ tử và trưởng lão đương nhiên sẽ không nhàn rỗi.

Diệp Thành, Hùng Nhị, Hoắc Đằng, Tạ Vân và Tư Đồ Nam xúm lại với nhau, Tề Dương, Tề Hạo, Tả Khâu Minh, Khổng Tào cùng một nhóm, Đạo Huyền Chân Nhân, Từ Phúc và Bàng Đại Xuyên quây quần một nhóm, Triệu Chí Kính, Cát Hồng về cùng một nhóm.

Bữa tiệc rượu diễn ra trong bầu không khí hết sức náo nhiệt.

“Tiểu tử, tên khốn khiếp, ngươi có biết ta ngày ngày đều tới Ngọc Nữ Phong tế rượu ngươi không hả?”, trước bàn tiệc, giọng Hùng Nhị vang vọng nhất, vả lại hắn còn cất giọng rất cao.

“Thôi đừng nhắc lại nữa, cạn đi”, Diệp Thành có vẻ rất vui mừng, hắn không dùng chén, cứ thế cầm bình rượu trút vào miệng.

“Chúng ta lại là bằng hữu tốt của nhau. Ha ha ha….”

“Sau này bọn ta bảo vệ ngươi, ai dám bắt nạt ngươi, ta giết kẻ đó”.

Tất cả mọi người cười nói rôm rả, những tiếng tấm tắc trầm trồ đương nhiên không thiếu.

Hôm đó, khi bọn họ nghe tin Diệp Thành chết, rất nhiều người đều trầm tư, có những người còn rơi nước mắt.

Thế nhưng khi biết tin Diệp Thành còn sống, bọn họ lại như vỡ oà.

Mặc dù Diệp Thành sống lại nhưng lại không thể tu luyện, từ nay không còn duyên với việc tu tiên nữa.

……..

“Cái gì? Còn chưa chết? Sao hắn ta còn chưa chết?”, phía này, bên trong đại điện của Chính Dương Tông vang lên giọng nói phẫn nộ của Thành Côn.

“Tin tình báo báo về như vậy ạ”, bên dưới, một chưởng lão lắp bắp: “Hiện giờ Hằng Nhạc Tông đang tổ chức yến tiệc, nội gián của Chính Dương Tông quả thực đã trông thấy Diệp Thành ở đó”.

“Khốn khiếp”, Thành Côn tức tối tung chưởng khiến một cái bàn ở bên vỡ tan.

“Chưởng giáo hà tất phải lo âu?”, một lão già mặc đồ tím vuốt râu: “Hắn đã là một phế nhân rồi, sống có lẽ còn khó khăn hơn cả chết, huống hồ chỉ là một kẻ ăn hại bỏ đi muốn giết hắn có gì mà khó?”
Chương 304: Vạn Thuật Bảo Điện

Đêm tối, trước đại điện Hằng Nhạc Tông lũ lượt bóng người lảo đảo bước đi.

Mặc dù đều là tu sĩ, có thể dùng linh lực hoá giải men say nhưng phần lớn mọi người đều không muốn như vậy, mấy khi mới được say một lần, bọn họ vẫn rất muốn tận hưởng cảm giác này.

Không biết mất bao lâu, những bóng người kia mới dần dần rời đi.

Còn chín người phía Diệp Thành không hề về núi riêng của mình, ngược lại được Dương Đỉnh Thiên dẫn tới một địa cung.

Lúc này, bọn họ đứng trước một cửa đá khổng lồ, cửa đá kia bị phong ấn mang theo luồng khí tức cổ xưa, bên trên khắc dày những phù văn, trước cửa còn có hai Thái Thượng trưởng lão canh gác.

“Khí tức thật huyền diệu”, Diệp Thành liếc nhìn và bất giác trầm trồ.

“Chưởng môn sư bác, đây là nơi nào ạ?”, phía này, Tư Đồ Nam đã hoá giải tửu ý, nhìn cửa đá rồi lại nhìn sang Dương Đỉnh Thiên.

“Vạn Thuật Bảo Điện”.

“Vạn Thuật Bảo Điện?”, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn nhau, từ ánh mắt của bọn họ không khó nhận ra bọn họ đều không biết tới nơi này trước đó.

“Vạn Thuật Bảo Điện đã có từ khi Hằng Nhạc Tông lập phái”, biết tất cả đều đang thắc mắc, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười chậm rãi lên tiếng: “Điện này ngưng tụ ý cảnh cảm ngộ của tiền bối Hằng Nhạc, phần lớn đều là bí pháp huyền thuật, cũng có lĩnh ngộ đối với tu luyện và chính là Quế Bảo của Hằng Nhạc Tông”.

“Còn có một nơi hay ho thế này sao?”, tất cả mọi người đều sáng mắt lên.

“Một nơi quá hay ho”, người kích động nhất vẫn là Diệp Thành, hắn đã có sự chuẩn bị trước cho việc phục chế lại tất cả bí pháp huyền thuật ở Vạn Thuật Bảo Điện.

Vù! Vù!

Phía này, cửa đá khổng lồ đã từ từ mở ra, một luồng khí tức kì diệu và cổ xưa bao trùm.

“Vào trong đi, các con có chín ngày, không được thêm”, Dương Đỉnh Thiên mỉm cười nói bằng giọng ôn hoà.

“Vâng ạ”, vẫn là Tư Đồ Nam lên tiếng đầu tiên, hắn không đợi Dương Đỉnh Thiên nói xong đã phóng vút vào trong như một đường ánh sáng.

Sau đó, Liễu Dật, Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt lần lượt vào trong.

Diệp Thành đi cuối cùng. Vừa vào trong, Diệp Thành đã sáng mắt lên, bên trong nơi này là cả một thế giới, bầu khong khí huyền diệu dị thường vả lại ý cảnh giao nhau ở đây rất nhiều, cho dù không dùng Tiên Luân Nhãn thì hắn cũng dễ dàng nắm bắt được.

“Là mày, là mày”, Tư Đồ Ngọc đi vào đầu tiên như nắm bắt được một loại ý cảnh huyền thuật khiến mình hài lòng. Hắn khoanh chân ngồi trên mặt đất sau đó nhắm mắt tĩnh tâm lĩnh hội.

Còn Liễu Dật, Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt cũng tìm cho mình một bí pháp sau đó khoanh chân ngồi trên mặt đất tĩnh tâm lĩnh hội.

Thấy vậy, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn sải bước vào trong. Vạn Thuật Bảo Điện này với không gian rộng lớn vả lại còn chưa đi được mấy bước thì hắn đã có thể trông thấy một luồng khí tức huyền diệu lướt qua, trong mỗi một luồng khí tức ít nhiều đều có một loại ý cảnh bí pháp huyền thuật hoặc là lĩnh hội với tu luyện.

“Côn Nguyên Ấn”.

“Tạo Hoá Chưởng”.

“Lăng Tiêu Chỉ”.

Diệp Thành cứ thế di chuyển và tìm được rất nhiều ý cảnh của bí thuật, thế nhưng hắn không hề ngồi xuống lĩnh hội vì những huyền thuật đó đối với hắn mà nói căn bản không có mấy tác dụng.

Vút! Vút! Vút!

Ngay sau đó, âm thanh tiếng kiếm vang vọng khiến Diệp Thành không khỏi chú ý.

Phía trước là hàng nghìn hàng vạn luồng khí dị thường bay qua bay lại, vả lại mỗi một luồng khí đều mạnh mẽ khác thường, không cần nói cũng biết những luồng khí này đều mang theo bí pháp về kiếm, hơn nữa số lượng cũng không hề ít.

“Chính là nó”, Diệp Thành sải bước tới, hắn khoanh chân ngồi dưới đất dẫn dụ từng ý cảnh về kiếm.

Vút! Vút! Vút!

Những khí tức huyền diệu của bí thuật về kiếm như có linh tính, khi được Diệp Thành dẫn dụ thì lần lượt ngưng tụ về phía Diệp Thành, bao quanh hắn. Tiếng kiếm sắc lẹm vang lên rất chói tai.

Diệp Thành tĩnh tâm hoà vào bí cảnh về kiếm. Hắn nhận ra những bí thuật mà bí cảnh này chứa đựng có công kích, có phòng ngự, cũng có công pháp nhất thể. Mặc dù chúng đều có ưu điểm riêng nhưng lại cùng có đặc điểm chung là huyền diệu vô cùng.

“Hay lắm”, Diệp Thành mỉm cười, hắn hoà mình vào trong đó.

Mọi thứ đều được tiến hành theo trật tự, chín đại đệ tử chân truyền người nào người nấy đều khoanh chân tĩnh tâm lĩnh hội. Bên trong Vạn Thuật Bảo Điện trở nên im ắng lạ thường.

…….

Trong Ngọc Nữ Các của Ngọc Nữ Phong.

Sở Huyên ngồi đó một tay chống má nhìn Sở Linh ở bên cười nói: “Muội muội, muội không định nói gì sao?”

“Ôi chao tỷ à, tỷ vẫn không tha cho muội chuyện này sao?”, Sở Linh đỏ bừng mặt xấu hổ.

“Không phải ta không bỏ qua mà muội cũng phải có thái độ gì đó với việc này chứ?”

“Thái…thái độ?”, mặt Sở Linh càng đỏ lựng hơn, cô bất giác cúi đầu nói năng lắp bắp.

“Linh Nhi, đừng giả vờ hồ đồ nữa”, Sở Huyên lại lần nữa mỉm cười rồi đứng dậy nhìn ra bên ngoài: “Ta cho muội vài ngày suy nghĩ, nếu muội đồng ý thì tỷ tỷ lập tức chuẩn bị hôn lễ cho muội”.

Hôn lễ?

Nghe hai từ này, Sở Linh bất giác ngẩng đầu, cô liên tục nhìn Sở Huyên ở phía cách đó không xa, mím môi khẽ nói: “Nhưng mà tỷ tỷ, người mà hắn thích rõ ràng là tỷ”.

………..

Vút! Vút! Vút!

Trong Vạn Thuật Bảo Điện, Diệp Thành cứ thế ngồi hết ba ngày.

Trong thời gian này, hắn không hề đứng dậy mà liên tục dẫn dụ luồng khí, nắm bắt ý cảnh bên trong và tĩnh tâm lĩnh hội.

Diệp Thành không ngừng diễn tiến lại ý cảnh. Hắn dùng Tiên Luân Nhãn diễn tiến lại huyền cơ của rất nhiều bí thuật về kiếm, từ đó tìm ra căn nguyên, biến phức tạp thành đơn giản, rất dễ nắm bắt được tinh tuý bên trong đó.

“Phòng ngự có Tiên Thiên Canh Khí, trận đồ bát quái, tấn công đại chiêu có Phong Thần Quyết, Bát Hoang Trảm, có những thứ này thì mình là đại thần thông về tấn công rồi”, Diệp Thành nhắm mắt thầm nhủ.

“Có quá nhiều bí thuật về kiếm như vậy, có khả năng hoà thành một loại bí thuật hay không?”

“Kiếm đứng đầu trong hàng trăm loại binh khí, mạnh mẽ vô cùng”.

“Mình cần phương pháp đúc Vạn Kiếm, hoá một thành vạn kiếm, hoá vạn kiếm thành một kiếm”.

“Vạn kiếm, Triều Tông”.

“Chính là mày”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười.

Lần này, tâm thế của hắn không ngừng qua lại giữa các ý cảnh về kiếm, hoà những tinh tuý của bí thuật về kiếm vào làm một và dùng Tiên Luân Nhãn để diễn tiến lại.

Hắn lại ngồi tiếp ba ngày.

Tới ngày thứ sáu, xung quanh cơ thể Diệp Thành có sự thay đổi, có kiếm khí bao quanh, có âm thanh vút vút của kiếm vang lên, vả lại không phải âm thanh của một thanh kiếm mà là của nhiều thanh kiếm, nghe hết sức chói tai.

Ngày thứ bảy, hắn từ từ đứng dậy nhưng vẫn không hề mở mắt.

Vút!

Sau khi âm thanh này vang lên, kiếm Xích Tiêu xuất hiện trong tay hắn, được hắn vung từ từ.

Tiếp sau đó chính là quá trình rất dài.

Diệp Thành vừa chìm trong ý cảnh vừa vung kiếm Xích Tiêu, động tác của hắn lúc chậm lúc nhanh, thanh kiếm lúc trầm lắng lúc vang lên âm thanh sắc lẹm.

Cứ vậy, hai ngày dần trôi qua.

“Tới ngày cuối cùng rồi, đi thôi”, vẫn là Tư Đồ Nam lên tiếng đầu tiên. Tâm trạng của hắn hết sức phấn chấn, trông bộ chín ngày ở Vạn Thuật Bảo Điện hắn đã học được không ít bí pháp.

“Đúng là tạo hoá mà”, Thạch Nham cũng đứng dậy.

“Ta cảm thấy tâm thế đều thăng hoa”, Dạ Vô Tuyết cũng kết thúc, từ từ đi tới, mỉm cười tươi như hoa, trông nét mặt của cô thì trong chín ngày này cô đã không hề nhàn rỗi, học được rất nhiều bí thuật hay ho.

“Đi thôi”, ở một hướng khác, Liễu Dật, Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt lần lượt đi tới, tâm trạng phấn chấn.

“Ấy, Diệp Thành đâu?”, khi mọi người xúm lại với nhau thì Tư Đồ Nam đảo mắt một vòng và nhận ra không thấy Diệp Thành đâu cả.

Vút! Vút! Vút!

Đương lúc mọi người ngỡ ngàng thì ở nơi sâu nhất trong Vạn Thuật Bảo Điện vang lên từng âm thanh của kiếm giống như có rất nhiều thanh kiếm đồng thời chém ra hết sức chói tai.

“Lẽ nào là tên tiểu tử đó?”

“Tới xem xem”.
Chương 305: Vạn Kiếm Triều Tông

Đợi tới khi mọi người đi tới, nhìn từ phía xa có thể trông thấy cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Từ xa, Diệp Thành đứng lặng người giống như cây lao bất động. Hắn nhắm nghiền đôi mắt, y phục, đầu tóc không gió tự tung bay còn xung quanh cơ thể hắn lại có kiếm ảnh hư ảo bao quanh, bay qua bay lại và không ngừng vang lên âm thanh vút vút khiến người ta nghe mà không khỏi rợn người.

Hắn đứng giữa hàng vạn mũi kiếm trông không giống như một bóng hình lẻ loi nữa mà giống như vị kiếm thần mạnh mẽ, thậm chí còn đứng đầu vạn kiếm.

“Ôi…ôi trời ơi”, trông thấy cảnh tượng này, phía Tư Đồ Nam không khỏi trầm trồ kinh ngạc.

“Nhiều…nhiều kiếm quá”.

“Bí pháp khủng khiếp thế này chính là đại tấn công sao?”

“Diệp Thành có thể cảm ngộ được bí pháp này sao?”

Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành ở phía cách đó không xa hơi giơ kiếm Xích Tiêu lên sau đó hạ xuống và chỉ vào phía xa.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Sau tiếng hô khẽ của hắn, hàng vạn đường kiếm ảnh xung quanh hắn lần lượt rung lên giống như nghe được hiệu lệnh, mũi kiếm hướng về phía mà Diệp Thành chỉ, hàng vạn thanh kiếm cùng bay đi.

Vút! Vút! Vút!

Đột nhiên, trong Vạn Thuật Bảo Điện vang lên từng âm thanh sắc lạnh, mỗi một đường kiếm đều mang theo uy lực khủng khiếp, vạn kiếm cùng bay ra bá đạo đến tuyệt đối, mỗi một đường kiếm đều mang theo kiếm ý huyền diệu.

Cảnh tượng hoành tráng này khiến mấy người phía Tư Đồ Nam nhìn mà thẫn thờ.

“Đây….đây là kiếm trận sao?”, Thạch Nham há miệng.

“Không phải là kiếm trận”, Liễu Dật trầm ngâm: “Chính là một loại kiếm pháp thần thông biến bản thân thành người đứng đầu trong vạn kiếm, điều khiển vạn kiếm trở thành thần binh, tâm thay đổi thì kiếm tất thay đổi, một kiếm hoá thành vạn kiếm, Vạn Kiếm Triều Tông”.

“Hoá…hoá ra là vậy”, nghe Liễu Dật giải thích, Tư Đồ Nam vô thức nuốt nước bọt.

“Diệp Thành sư đệ không thể tu luyện được nữa mà vẫn có thể lĩnh hội ra được bí pháp thần thông mạnh mẽ thế này, đây quả là khả năng yêu nghiệt”.

“Ta không thể bằng đệ ấy được”.

“Về một”, khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành ở phía cách đó không xa hẽ hô lên.

Tiếp sau đó, hình ảnh của hàng vạn kiếm bay ra lần lượt hợp với cơ thể hắn biến mất không thấy vết tích, còn khí thế của Diệp Thành cũng có sự thay đổi lớn, giống như một thanh thần kiếm tuyệt thế.

Ngay sau đó, hình ảnh vạn kiếm biến mất còn khí tức về kiếm trên người Diệp Thành cũng dần được thu vào trong cơ thể, hắn trở nên bình thường giống như một người thường vậy.

Phù!

Lúc này, Diệp Thành mới từ từ hả ra một hơi mang theo tàn khí. Hắn mở to đôi mắt, đôi mắt đen kia trở nên xa xăm.

Có lẽ Vạn Kiếm Triều Tông của hắn vẫn còn thiếu sót nên chưa thể đạt tới hoá cảnh, giống như luyện thể vậy, cần có sự tôi luyện với thời gian.

Ấy?

Diệp Thành hơi quay người và nhận ra mấy người phía Tư Đồ Nam: “Mọi người tới đây từ bao giờ vậy?”

“Đến từ lâu rồi”, Tư Đồ Nam gãi gãi tai: “Chẳng phải là thấy đệ ngẩn người ở đây sao?”

“Nói dối, đệ ở đây ngộ kiếm mà”.

“Diệp sư đệ, khả năng thần thông của đệ mạnh thật đó”, Liễu Dật hơi mỉm cười.

“Cũng tạm ạ”, Diệp Thành cười đáp.

“Đi thôi, đi thôi”.

Sau tiếng thúc giục của Tư Đồ Nam, chín người lần lượt đi ra ngoài. Trong lúc này, Tư Đồ Nam, Nhiếp Phong chốc chốc lại nhìn Diệp Thành, thầm nhủ tiểu sư đệ của bọn họ không thể tu luyện được nữa, ấy vậy mà vẫn mạnh khác thường.

Ra khỏi Vạn Thuật Bảo Điện, cánh cửa đá khổng lồ tự đóng lại. Bọn họ không thấy Dương Đỉnh Thiên nên hành lễ với hai vị Thái Thượng trưởng lão sau đó quay người rời đi.

Vốn dĩ bàn bạc trước sau khi ra khỏi đây sẽ đi uống rượu nhưng sau khi ra khỏi Vạn Thuật Bảo Điện, ai nấy đều vội vã về sơn phong tu luyện của mình. Những bí thuật học được ở Vạn Thuật Bảo Điện cần bọn họ lĩnh hội.

Woa!

Diệp Thành vươn vai đi về phía Vạn Bảo Các.

Ấy, Diệp Thành?

Diệp Thành đang đi thì phía trước có tiếng của đệ tử khác vang lên. Hắn đi tới đâu đều kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người khiến những người nhìn hắn càng lúc càng nhiều, bọn họ chỉ trỏ bàn tán xôn xao, giọng nói mang theo vẻ trầm trồ và tiếc nuối.

Diệp Thành nghe vậy thì chỉ ngó lơ, hắn cũng không muốn nói gì với những người nhiều chuyện này.

Có điều hắn không gây chuyện không có nghĩa những kẻ khác để yên.

Phía đối diện, một bóng hình mặc đồ tím cùng với mười mấy đệ tử đi cùng bước đến, nếu nhìn kĩ thì đây chính là Tả Khâu Minh.

“Ồ, đây chẳng phải là anh hùng của chúng ta sao?”, Tả Khâu Minh phất phất chiếc quạt xếp trong tay, nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân tỏ vẻ hứng thú: “Diệp Thành sư đệ, ta nghe nói tu vi của đệ bị phế rồi”.

“Huynh muốn nói gì?”, Diệp Thành gãi gãi tai.

“Cũng chẳng có gì”, Tả Khâu Minh cười ý tứ: “Diệp Thành sư đệ đã thành phế nhân thì chi bằng đem đan dược, linh dịch giao gia, sư huynh sẽ không đối đãi tệ bạc với đệ đâu”.

Nghe vậy, kể cả kẻ ngu ngốc cũng có thể nhận ra Tả Khâu Minh đang muốn thừa nước đục thả câu. Rõ ràng biết tu vi của Diệp Thành bị phế nên mới nhảy ra để ăn hiếp Diệp Thành.

“Tả Khâu sư huynh, huynh làm vậy có phải quá….”

“Cút sang một bên”, đúng là vẫn có đệ tử đứng ra bênh vực Diệp Thành, thế nhưng hắn ta còn chưa nói xong đã bị Tả Khâu Minh quát nạt lùi về sau.

Sau khi quát nạt nhóm đệ tử kia, Tả Khâu Minh lại lần nữa nhìn Diệp Thành ở phía đối diện bằng ánh mắt khiêu khích: “Diệp sư đệ, đệ tự lấy ra hay sư huynh giúp đệ?”

Ấy?

Chỉ nghe Diệp Thành xuýt lên một tiếng, rồi bất giác nhìn sang một hướng: “Ôi nữ nhân kia không mặc đồ kìa”.

“Không mặc đồ? Có sao?”, ngay sau đó phải đến bốn mươi tên đệ tử quay đầu nhìn về phía mà Diệp Thành đang nhìn, trong đó có cả Tả Khâu Minh.

Có điều khi bọn chúng tới hướng ánh mắt về phía đó nhìn thì mới nhận ra chẳng có lấy bóng dáng nữ nhân nào không mặc đồ, đến con ruồi bay qua cũng chẳng có.

“Ngươi chơi ta?”, Tả Khâu Minh tức tối quay đầu lại.

Có điều hắn vừa quay đầu lại thì đã ăn ngay một cái bạt đau đớn.

Bốp!

Một cái tát giòn tan vang lên, Tả Khâu Minh lập tức bị cát tát kia tát cho xây xẩm mặt mày, cả người cứng đơ tại chỗ, hắn còn chưa tỉnh táo lại thì nhận ra có người lôi một bên tay của mình.

Sau đó hắn liền cảm thấy chân mình rời khỏi mặt đất, cảm thấy thân thể của mình mất đi cân bằng.

Thấy vậy, các đệ tử có mặt ở đây đều vô thức che mắt.

Rầm!

Ngay sau đó là tiếng động lớn, Tả Khâu Minh bị nện xuống đất khiến mặt đất lõm hằn hình người, lục phủ ngũ tạng muốn lộn nhào cả lên, hắn phun ra cả ngụm máu cao hơn hai trượng.

Người khiến hắn thê thảm thế này đương nhiên là Diệp Thành. Ở Hằng Nhạc Tông, tuyệt kĩ đánh người thế này hình như chỉ hắn mới có.

“Mạnh thế này sao?”, thấy cảnh này, rất nhiều đệ tử có mặt đều tròn mắt nhìn.

“Hắn….hắn không phải bị phế rồi sao?”

“Ngươi mù mắt à? Hắn đánh lén đấy”.

“Mẹ kiếp, ngươi mới mù mắt thì có. Hắn có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể đấy, cho dù biến thành phế nhân không thể tu luyện thì đã sao, cũng không phải ai cũng có thể bắt nạt được đâu”.

“Không thể trách ta được”, Diệp Thành vỗ vỗ mông đi mất, trước khi đi còn không quên lấy đi túi đựng đồ của Tả Khâu Minh.

A….!

Phía sau, vang lên tiếng rít chói tai của Tả Khâu Minh.

Đây là lần thứ ba hắn bị Diệp Thành cướp túi đựng đồ. Lần đầu trong rừng hoang, lần thứ hai ở ngọn núi phía sau nội môn còn đây là lần thứ ba, tài sản hắn khó khăn lắm mới tích góp được lại bị Diệp Thành cướp trắng trợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK