Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2271: Dựng sơn môn

“Cửa... Thiên Hư”. Diệp Thành cười mỏi mệt.

“Cửa... Cửa Thiên Hư?”. Mọi người ở đây đột nhiên sửng sốt.

Mặc dù trong số bọn họ phần lớn đều không hiểu biết nhiều về Huyền Hoang, nhưng vẫn đã nghe qua về năm khu vực cấm địa lớn của Huyền Hoang.

Vùng cấm - có nơi nào không phải tiếng ác lẫy lừng, ăn thịt không nhả xương, vùng đất hiểm ác vào được không ra được, khai tông xây sơn môn trước cửa nhà người ta, đây không phải là nhàn rỗi không có việc gì tìm trò vui sao?

“Diệp Thành nói như vậy, nhất định là có tính toán của hắn”. Cổ Tam Thông cười nói: “Các ngươi nên hiểu rõ hắn”.

“Tất nhiên là hiểu”. Một đám ông lão đều vuốt vuốt chòm râu, lộ ra nụ cười vui vẻ yên tâm.

Người Đại Sở đều biết Diệp Thành nhìn xa trông rộng, bằng không cũng không thể thống nhất Đại Sở trong vài năm ngắn ngủi, trí tuệ và chiến lược xuất sắc như vậy, không phải ai cũng có.

Hắn làm việc trước nay đều suy nghĩ rất chu toàn, đối với điểm này, người Đại Sở cho tới bây giờ đều không hoài nghi.

Diệp Thành quả thật đã cân nhắc chu toàn, trong lòng đã có dự định nay ngay từ khi năm mươi triệu tu sĩ giết đến.

Thiên Hư không giết người Đại Sở, đây là một đặc quyền.

Việc xây dựng sơn môn ở Thiên Hư, thực ra là muốn mượn uy thế của Thiên Hư, cho dù là rất nhiều giáo phái lớn giải phong bế, bọn họ cũng không sợ, nếu đánh bọn họ, ít nhất cũng phải nhìn Thiên Hư, giữa lợi và hại trong việc này cần phải được cân nhắc.

Hơn nữa, ngộ nhỡ Đại Sở trở về trước thì sao? Vạn nhất là Côn Luân Hư, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên, Thần Điện, Đại La Chư Thiên, bọn họ giải phong bế trước thì sao?

Diệp Thành không ngốc, lần mưu tính này, không ai có thể nghĩ đến, trong đó có bí mật, cũng ít có người có thể biết tường tận.

“Bọn họ thầm thì gì ở đó vậy?”. Các tu sĩ bên ngoài thò đầu, nhưng cách quá xa, không ai có thể nghe thấy, cũng không có người nào dám tiến lại gần nghe.

“Hơn phân nửa là tính toán làm sao tìm đám Phượng Tiên tính sổ”.

“Đúng là nên tính sổ, Diệp Thành bị trấn áp hơn một trăm năm, cũng đã ở dưới chân núi nín nhịn hơn một trăm năm”.

“Nếu là ta, ta cũng đánh, đánh từng người một, đánh đến khi bọn họ khóc”. Có người căm hận nói, chà chà tay.

“Đi rồi, bọn họ bắt đầu đi rồi”. Không biết là ai hét lên, thu hút ánh mắt của mọi người nhìn sang.

Tu sĩ Thiên Đình quả thật đã đi rồi, năm mươi triệu tu sĩ cùng xuất phát, bảo vệ Diệp Thành ở giữa.

Hiện giờ hắn chỉ là Nhân Nguyên Cảnh, không thể chịu nổi sóng gió, chỉ một chút sơ suất, trực tiếp lên hoàng tuyền.

Năm mươi triệu tu sĩ, lại như một vùng biển mênh mông đen tối, một đường ngốn thiên nạp địa, đi thẳng đến Thiên Hư.

Phía sau, những người xem kịch kinh ngạc, không biết bọn họ muốn làm gì, từng mảnh từng mảnh rầm rầm đi theo.

Không biết qua bao lâu, mới thấy năm mươi triệu tu sĩ nghỉ chân.

Các tu sĩ phía sau giương mắt nhìn ra xa, nhất thời sửng sốt, trông thấy cấm địa Thiên Hư, ai nấy đều run sợ.

“Chạy đến đây du sơn ngoạn thủy à?”, có người gãi gãi đầu.

“Không phải muốn tấn công vùng cấm đấy chứ!”. Một câu này khiến ánh mắt của rất nhiều người đều sáng rực, năm mươi triệu tu sĩ tấn công vùng cấm, cảnh này tưởng tượng thôi đã thấy kích động.

“Đừng đùa, vùng cấm là nơi như thế nào, cấp Chuẩn Đế cũng không dám tuỳ tiện đặt chân vào, bọn họ đúng là không ít người, nhưng cũng không ngốc đến mức trêu chọc vào vùng cấm”.

“Cái này khó mà nói, bọn họ là một đám người điên”.

“Làm gì thế?”. Trong vùng cấm Thiên Hư, Trời Tru Đất Diệt trèo lên đỉnh ngọn núi, khoanh tay nhìn ra bên ngoài, năm mươi triệu tu sĩ, khiến bọn họ cũng giật mình, nhiều người đến mức có chút đáng sợ.

“Ơ? Tên tiểu tử Diệp Thành kia...”. Đất Diệt mắt thấy Diệp Thành già nua ở giữa biển người.

“Uy thế Thánh Cốt đã tận diệt, còn cả tu vi và thọ nguyên của hắn, sự phản phệ của Chu Thiên quả là bá đạo”. Trời Tru âm thầm lắc đầu: “Không còn sống được bao lâu nữa rồi”.

“Nhưng mà, nhiều người chạy đến của Thiên Hư của chúng ta như vậy là muốn làm gì?”. Đất Diệt sờ sờ cằm.

“Bắt đầu”. Trong khi hai người nói chuyện, tu sĩ Thiên Đình rống lên, từng đội hơn trăm vạn người thi triển đại thần thông, kéo lên từng ngọn linh sơn tại mặt đất, hai người nhìn mà khoé miệng giật giật.

“Chuyện... chuyện gì đang xảy ra?”. Tu sĩ tứ phương nhìn đầy kinh ngạc.

“Lão phu bấm tay tính toán, con mẹ nó đây là muốn xây dựng sơn môn trước cửa Thiên Hư!”. Không ít lão thần côn đều vuốt râu, lời nói sâu xa.

“Gan to quá rồi!”. Dưới bầu trời hết sức náo động, nhìn mà sửng sốt, kinh ngạc giật thót trong lòng, vẻ mặt đặc sắc.

“Người đời đều e sợ vùng cấm tránh còn không kịp, đám người này lại ngược lại, chạy đến cửa của người ta xây dựng sơn môn”.

“Buổi tối có ngủ nổi không? Không sợ đang ngủ bị bóp chết?”. Rất nhiều người không nhịn được chẹp miệng.

“Tạo nét tốt đấy”. Đám người Quỳ Ngưu ở phía sau đều nhếch miệng, ngay cả Nam Đế Bắc Thánh cũng ngạc nhiên đến khoé miệng khẽ nhếch, tưởng đã nhìn lầm.

“Xấu hổ không”. Trong Thiên Hư, Đất Diệt liếc nhìn sang Trời Tru ở bên cạnh với vẻ mặt ý vị sâu xa.

“Xấu hổ quá!”. Trời Tru hít một thật sâu qua ống tẩu, nhả ra vòng khói trầm lắng, giống như tu tiên.
Chương 2272: Nhà nơi xứ lạ

Ngoài Thiên Hư, âm thanh ầm ầm vang lên lần lượt từng tiếng từng tiếng.

Từng ngọn núi lớn bất ngờ mọc lên từ mặt đất, nguy nga trải dài rộng lớn, núi cao chót vót và dốc đứng, sừng sững ở bên ngoài Thiên Hư.

Năm mươi triệu người cùng nhau làm việc, tốc độ thật đáng kinh ngạc.

Thiên đình có sự phân công rõ ràng, như Long Nhất, Long Ngũ, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân cùng với những người khác, bọn họ phụ trách việc khắc hoạ trận pháp, bố trí kết giới, để bảo hộ tân kiến sơn môn.

Như các nữ tu Quảng Hàn Cung thì phụ trách trồng trọt thực vật.

Hay Hắc Long Đảo phụ trách việc xây dựng các toà cung điện.

Hay như Hoàng Tộc Đại Sở, phụ trách tạo ra động không gian.

Hay Hồng Trần Tuyết, đã chọn rất nhiều tu sĩ tản ra ngoài, Thiên Đình nhân hoàng, đã trở thành bí mật.

Hay như Tiêu Phong dẫn mấy trăm vạn tu sĩ phong toả bốn phương, để tránh cho người khác nhân cơ hội tìm đến đây quấy rối.

Mọi thứ đều diễn ra một cách có trật tự, tân gia là dựa theo quy cách của Thiên Đình Đại Sở mà tạo nên.

“Thật đúng là không có chút kiêng nể gì!”. Tu sĩ bên ngoài, khóe miệng lộ ra, biểu tình tuyệt vời.

“Dám tạo sơn môn ở ngoài Cấm khu này, năm mươi triệu người này nhất định là điên hết rồi, không muốn sống nữa sao?”

“Đúng rồi, tại sao Thiên Hư không có ai ra quản?”. Không ít người đều nhìn về phía Thiên Hư “Động tĩnh lớn như thế, bọn họ không nghe thấy sao?”

“Chúng ta có nên qua đó giúp đỡ không?” Trên một ngọn núi xa xa, Long Kiếp chắp hai tay ngồi xổm ở đó, không quên đảo mắt nhìn một vòng lớn xung quanh.

“Năm mươi triệu tu sĩ, cái mà bọn họ không thiếu nhất chính là người!”. Thái Tử Huyền Vũ xách ra một bầu rượu.

“Chờ lúc bọn họ xây xong rồi, chúng ta đi tới tìm chỗ ở đi”. Thần tử Vu tộc tự giác ngoái ngoái lỗ tai.

“Thật không ngờ nha, Cấm khu Thiên Hư thế mà lại mặc kệ bọn họ tu sửa sơn môn”. Nam Đế nhàn nhạt nói: “Quan hệ giữa hai người này, lẽ nào còn có bí ẩn nào đó sao?”

“Lúc trước người quá nhiều, không phát hiện ra là còn có đồ nhi của Kiếm Thần và đan tôn thần nữ, nhưng bọn họ cũng thuộc cái gọi là Đại Sở Thiên Đình?”

“Vả lại, trong đó có rất nhiều huyết mạch cực kỳ bá đạo, Huyền Linh Chi Thể, Đạo Linh Chi Thể, Thái Cực Chân Thể, Đại Sở Thiên Đình này, rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào?”

“Nói nhảm cái gì đó, xây sơn môn gì chứ, dẫn năm mươi triệu người ra, đi tìm đám người Phượng Tiên tính sổ!”, Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng nhảy dựng lên.

“Đầu ngươi bị nước vào à, hay là bị lừa đá, nếu ngươi là Phượng Tiên, thấy năm mươi triệu tu sĩ, còn dám ngoi đầu ra à? Còn dám chạy lung tung không?”

“Phượng Tiên không ngốc, tám phần là đã trốn mất không tung tích, Huyền Hoang quá lớn, muốn tìm bọn họ à, nói thì dễ hơn làm”.

“Cái này…Cái này cũng đúng”. Quỳ Ngưu ho khan một tiếng.

“Diệp Thành bị trấn áp trăm năm, hắn càng rõ ràng hơn ta, cũng hiểu rõ đối thủ của hắn so với bất cứ kẻ nào, hắn có mưu tính của mình, bất kỳ ai cũng không thể nhìn ra”.

“Về điểm này thì ta tin!”. Thần tử Vu tộc nhếch miệng cười một tiếng: “Giống như việc ở bên ngoài Thiên Hư dựng sơn môn này, chỉ sợ không ai có thể nghĩ đến! Chỉ có hắn mới dám làm”.

“Dẫu sao Thiên Đình cũng là ngoại giới, từ lâu rồng mạnh đã không áp chế được rắn địa phương, kiến tạo sơn môn vẫn rất cần thiết, tạm thời không tìm kẻ thù, ổn định đầu trận tuyến mới là thiết yếu”. Thái Tử Huyền Vũ chậm rãi nói.

Mọi người cứ mỗi người một câu, đều nói rõ đạo lý.

Cũng chỉ có một người vẫn im lặng, đó là Bắc Thánh.

Nàng ta lẳng lặng đứng trên đỉnh núi, luôn cố tình nhìn về chỗ của Diệp Thành ở bên kia, xung quanh hắn có rất nhiều nữ tử vây quanh.

Những cô gái đó, ai cũng xuất sắc, xinh đẹp động lòng người, tuy rằng nàng ta cách bọn họ rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong mắt bọn họ đều có sự dịu dàng, tình cảm đó đều hướng về Diệp Thành.

Mặc dù Diệp Thành bây giờ đã vô cùng già nua, tu vi vẫn chỉ ở Nhân Nguyên Cảnh, tuổi thọ cũng không còn được bao nhiêu, nhưng các nàng không hề ghét bỏ, ngược lại đều thật sự đau lòng cho hắn.

“Đều là vợ của ngươi sao?”, Bắc Thánh lẩm bẩm tự một tiếng, trong lòng có một loại chua xót khó chịu không thể hiểu được.

Diệp Thành không biết Bắc Thánh đang lén lút nhìn mình.

Bây giờ hắn đang ngồi ở trên một tảng đá, ho sặc sụa, sắc mặt tái nhợt, giống như một người đang mắc bệnh nan y.

Mái tóc dài và chòm râu của hắn đều bạc như tuyết, làn da nhăn nheo, lưng đã còng, con ngươi vẩn đục, ảm đạm không có chút ánh sáng, cả người đều có một cỗ tử khí nồng đậm vây quanh, bất cứ khi nào cũng có thể bị nuốt chửng hắn.

Hắn đã quá già, như thể sắp xuống mồ an nghỉ tới nơi, hơi thở mỏng manh yếu ớt đứt quãng.

Người bên cạnh hắn: Lâm Thi Hoạ, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Thượng Quan Ngọc Nhi, Huyền Nữ, Lạc Hi, Hạo Thiên Thi Nguyệt, từng người từng người không ngừng bóp nát từng viên đan dược bổ sung thọ nguyên, hy vọng có thể giúp hắn kéo dài mạng sống.

“Đừng nên lãng phí đan dược”. Diệp Thành cười lắc đầu.

“Ngồi yên là được, nghe lời đi”. Thượng Quan Ngọc Nhi nghẹn ngào, lau khô nước mắt, lại bắt đầu không ngừng bóp nát đan dược để chúng dung nhập vào cơ thể già nua của Diệp Thành.

Bích Du các nàng cũng thế, biết là không làm nên chuyện gì, nhưng vẫn giống như cũ không nhịn được mà lại bóp nát một viên đan dược.

Không biết làm cách nào để cứu Diệp Thành, dùng đan dược trở thành biểu hiện bất lực của bọn họ, hy vọng Diệp Thành có thể trở thành Diệp Thành của năm xưa, chứ không phải già nua giống như lúc này.

Diệp Thành mỉm cười, không nói nữa, thi thoảng ho khan, lâu lâu cũng sẽ ho ra một ngụm máu tươi.

Chu Thiên Diễn Hoá quá mức bá đạo, thân thể của hắn càng suy yếu, nó lại càng hung mãnh, muốn thôn tính tiêu diệt hắn thì mới yên ổn.

Hắn đã là kẻ gần đất xa trời, đến chính bản thân hắn cũng không biết được rằng mình có thể sống được bao lâu, cũng không biết có thể chống cự đợi Đại Sở về hay không, tất cả mọi thứ đều là ẩn số.
Chương 2273: Nhà nơi xứ lạ (2)

Thấy Diệp Thành như thế, Tạ Vân, Tư Đồ Nam bọn họ đều thở dài, cũng bất lực như thế, âm thầm nắm chặt tay thành quyền.

Nhưng riêng Hùng Nhị thì ngược lại, lon ton chạy đến.

Hơn ba trăm năm, dáng vóc của tên nhóc này không thấy cường tráng thêm được một chút nào, nhưng cái thân thịt mỡ này thì một đống chồng thêm một đống.

“Bảo vật trăm năm, cho ngươi dùng”. Hùng Nhị móc từ trong ngực ra một chiếc hộp bị niêm phong kín kẽ, đưa cho Diệp Thành, trên mặt toàn là vẻ đau khổ tiếc nuối.

“Vậy để ta xem một chút”. Diệp Thành lập tức mở chiếc hộp, nhìn vào phía bên trong, khóe miệng giật giật một chút.

Có lẽ là không kịp xúyt xoa, thế nên một hơi không đi lên, ho ra máu tại chỗ, xém chút nữa là thăng thiên.

Không thể trách hắn được, vì bên trong hộp là một trụ thịt. Thô to cỡ cánh tay người trưởng thành, còn bị bịt kín, không phải giống nhau hùng tráng.

Ở giới tu sĩ, gọi cái thứ này là hổ tiên, ừ, cũng có thể gọi là ngưu tiên, dẫu sao cũng là pín.

“Bảo bối! Ta… ây ây? Làm gì đấy, ngươi làm gì”.

“Cái tên mập chết tiệt nhà ngươi!”. Mặt Thượng Quan Ngọc Nhi ửng đỏ, lời của Hùng Nhị còn chưa kịp nói xong thì đã bị nàng vươn tay tát cho một phát bay ra ngoài.

Bích Du, Lâm Thi Hoạ, gương mặt của bọn họ cũng đỏ ửng lên giống như ráng chiều, các nàng cũng kéo tay áo vọt qua.

Hình ảnh tiếp theo có chút không nỡ nhìn thẳng.

Hùng Nhị có lòng tốt đưa bảo bối cho, lại bị một đám nữ tử đè xuống đất mà đập cho một trận, xuống tay cũng không nặng không nhẹ.

Tu sĩ vây xem kinh ngạc, phần nhiều là xem Hùng Nhị, đây là con cái nhà ai, ăn gì mà lớn.

Trái lại, tu sĩ Thiên Đình đều mỉm cười.

Đặc biệt là Liễu Dật và Nhiếp Phong, bọn họ nhìn thấy một màn này, không khỏi nhớ đến bọn họ vào năm đó, trong nháy mắt, dường như đã nhớ về năm đó, chuyện xưa tựa như mây khói.

Chậm rãi nhắm mắt lại, mỗi người tiếp tục nhiệm vụ của bản thân mình.

Người nhiều thì lực lớn, tân gia không đến ba ngày đã xây xong.

Từ xa nhìn lại, đó chỉ là một dãy núi kéo dài, ở gần dốc đứng phía trên núi cao, trên đó có vạn toà nhà, cung điện lầu các nhiều không kể xiết, nơi nơi đều có bố trị Tụ Linh trận, mây mù lượn lờ, toàn bộ đều bao phủ mông lung ở đó, thật là một màn tiên cảnh nhân gian.

Trong bố trí cũng cực kì tinh diệu, suối chảy róc rách không ít, đình đài hình mái vòm cũng rất nhiều, kỳ hoa dị thảo, lịnh thụ cổ mộc đập vào trong mắt, tất cả đều là cảnh đẹp ý vui.

Đây là Thiên Đình Tiên Sơn, được một tầng ánh sáng bao phủ, là bí pháp ẩn thân của Thái Hư Cổ Long tộc.

Ở phía sau kết giới, chính là pháp trận công kích, mỗi một đỉnh núi đều có, đều là bá đạo hư thiên tuyệt sát trận.

Ngoài cái này, Long Nhất, Long Ngũ còn tạo ra rất nhiều tinh không vực đài và truyền tống vực môn, số lượng cực kỳ cực kỳ nhiều.

Mục đích của hai người rất đơn giản, chính là để ngăn ngừa chuyện bất trắc, cường giả thế giới, bất kể thời khắc nào cũng có thể gặp nạn, nếu thật sự như thế, bọn họ cũng có thể từ tinh không vực đài và truyền tống vực môn chạy thoát ra ngoài.

Tiêu Phong ra tay, thi triển đại thần thông, tạc ra một tấm bia đá cao trăm trượng, sừng sững ở dưới chân núi, trên đó mạnh mẽ khắc lên bốn chữ lớn: Đại Sở Thiên Đình.

Ngô Tam Pháo, Ngưu Thập Tam, Thái Ất Chân Nhân, bọn họ cùng nhau hợp lực, đưa một tảng đá vạn trượng đến trước tiên sơn Thiên Đình, đây là sơn môn của Đại Sở Thiên Đình.

Trên sơn môn còn có khắc ba chữ to: Nam Thiên Môn.

Từ phía xa nhìn lại, tới gần sơn môn, khí thế càng rộng, đại khí hào hùng, khiến người ta cảm thấy căng thẳng.

“Về nhà”. Diệp Thành nhấc chân, là người đầu tiên bước vào.

Một câu về nhà, xém chút nữa đã làm tu sĩ Thiên Đình rơi nước mắt.

Nơi này là nhà, nhưng là nhà nơi xứ lạ, ngôi nhà chân chính và cố hương của bọn họ, chính là Đại Sở.

Thế nhưng, giờ phút này không người nào để ý đến chuyện đó, có thân nhân ở đây, nơi đây là nhà, chỉ nhiêu đó thôi là đủ rồi.

Năm mươi triệu tu sĩ, giống như thủy triều mạnh mẽ tràn vào, mỗi một phương thế lực chiếm một đỉnh núi, khắp nơi sẽ hoà thuận ở chung.

“Xưa nay đều nói người nhiều sức lớn”. Nhìn tu sĩ Thiên Đình trên núi, tu sĩ bên ngoài không nhịn được mà cười: “Chỉ ba ngày, lại có thể xây được một sơn môn khổng lồ rộng lớn như thế, không thể tin được mà!”

“Kết giới trận pháp huyền diệu, đoạt thiên tạo hoá!”

“Kết giới phòng ngự có đến gần vạn, như thế này ai có thể công khai mà đánh, đế binh cũng chưa chắc có thể dùng một kích mà công phá được!”

“Còn có pháp trận công kích, đều là cấp hư thiên tuyệt sát, nhiều đến mức khiến người ta tê cả da đầu”. Có người cả kinh nói.

“Hơn nữa, lưng núi dựa Thiên Hư, ai muốn đụng chạm bọn họ cũng phải cân nhắc ước chừng, nếu mà lơ đãng đánh trật đi, người Thiên Hư chắc chắn sẽ nổi bão”.

“Già Thiên Trận của Thái Hư Cổ Long tộc, Ngự Thiên Và Công Thiên Trận”. Ở đỉnh núi phương xa, Long Kiếp không khỏi lẩm bẩm một tiếng, dường như nhìn ra lai lịch của trận pháp.

“Ba trận pháp này ở cuối thời kỳ Thái Cổ đã sớm thất truyền, bọn họ từ nơi nào mà có được”. Thanh Long nhíu mày nói.

“Đại Sở Thiên Đình, thật là có bí ẩn của riêng bọn họ”, Nam Đế cười lắc đầu: “Chúng ta nhìn không thấu họ”.

“Đi vào đi dạo một chút không?”. Thần tử Vu tộc đứng dậy: “Bên trong Thiên Đình, chắc chắn là có chứa một cái động thiên khác”.

“Từ từ đã! Thân nhân đoàn tụ, cho bọn họ một ít thời gian, chúng ta khoan tham dự đã”. Chu Tước nhẹ nhàng nói.

“Đại Sở Thiên Đình?”. Trên đỉnh núi của Cấm khu Thiên Hư mà sờ sờ chòm râu: “Đám nhóc con này, thế mà dám dùng danh hiệu này, lá gan cũng thật lớn nha”.

“Nghe được hai chữ Thiên Đình, lại nhớ đến chuyện cũ”. Trời Tru âm thầm lắc đầu, xoay người đi xuống núi: “Chờ xem! Đứa nhỏ Diệp Thành này sẽ lại tiến đến Thiên Hư”.
Chương 2274: Kính hết

Bầu trời đêm sâu lắng, những vì sao như ở ngay trước mắt, ánh trăng rọi xuống như khoác lên cho Tiên Sơn Thiên Đình một cái áo choàng mỹ miều.

Dưới ánh nhìn của mọi nơi, Tiên Sơn Thiên Đình vừa dựng dần chìm vào mây mù. Dù có đại năng mở thần thức hay thiên nhãn cũng khó mà nhìn thấy được mảnh đất lành ấy.

Đây đều là công lao của Già Thiên Trận thuộc Thái Hư Cổ Long Tộc, muốn nhìn lén bên trong ít nhất cũng phải có tu vi Chuẩn Đế.

Nhưng tu sĩ bên ngoài vẫn chưa rời đi, cả đám ngồi xổm ở các đỉnh núi nhìn vùng trời kia.

Tất cả mọi người muốn xem thử coi đêm nay cái gọi là Đại Sở Thiên Đình kia có xảy ra chuyện gì không.

Xây dựng môn phái ngay cửa Thiên Hư, đại năng trong Thiên Hư chắc chắn sẽ đáp trả, tám phần sẽ gà chó không yên.

Trên đỉnh núi ở phía xa, đám Nam Đế và Bắc Thánh vẫn lẳng lặng đứng.

Bọn họ cũng hơi lo lắng, sợ Thiên Hư tức giận, tuy năm mươi triệu tu sĩ thì nhiều đó, nhưng cũng không chống lại nổi cơn giận của vùng đất dữ.

Trong lúc đang nhìn thì có một bóng hình nhỏ xinh hạ xuống từ chân trời, đó là một cô gái trông như một tinh linh nhỏ.

Cô là Đế Cửu Tiên, cũng vừa rèn luyện từ tinh không về, thiếu đôi chút hồn nhiên, nhiều một phần sát khí.

Một trăm năm, cô vẫn nhỏ như một cô bé, có lẽ là do công pháp tu luyện nên sẽ chẳng bao giờ lớn lên.

Cô hạ xuống đỉnh núi khiến mọi người nghiêng đầu, vẻ mặt kỳ lạ đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới.

Dáng vẻ của Đế Cửu Tiên khá chật vật, quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù không khác gì ổ gà.

"Đây là bị ai làm thế?", Long Kiếp thổn thức một tiếng.

"Đừng ăn nói thô bỉ như vậy, ta là bị người đánh, cũng không phải bị người hãm hiếp", Tiểu Cửu Tiên bĩu môi nói.

"Chu choa, ai vậy! Dám đánh cả ngươi à".

"Đừng nhắc chuyện đó nữa, nhắc đến ta lại bực", Đế Cửu Tiên lấy bình rượu ra nốc một ngụm.

"Trên đường gặp một người giống y như ta, ta bèn hỏi nàng có phải đệ tử Diệp Thành không".

"Nàng thế mà chẳng thèm để ý đến ta, ta định mặc kệ rồi!"

"Kế tiếp, ta đã bị đánh, nhìn nè, nàng cào ta đó".

Vẻ mặt Đế Cửu Tiên tràn ngập tức tối, càng kể càng tức, thở phì phì y như chú hổ nhỏ.

"Thú vị vậy luôn!", trông dáng vẻ tức giận của Tiểu Cửu Tiên, mọi người đều bị chọc cười, ai đã đẹp thì cả vẻ tức giận cũng vô cùng xinh đẹp.

"Cùng thế hệ mà có sức chiến đấu mạnh hơn ngươi thì đúng là không vài người.

"Nghe nói Diệp Thành có một đệ tử trông giống cô như đúc, vậy chắc là đúng rồi", Chu Tước khẽ cười: "Sư phụ danh chấn thiên hạ, đệ tử chắc hẳn cũng không đơn giản".

"Kia chính là Thiên Đình hả?", Đế Cửu Tiên ngó không trung, chớp chớp đôi mắt to, trong mắt tràn ngập tò mò.

Trước khi đến, cô cũng có nghe nói rất nhiều chuyện. Tuy tức giận, nhưng cũng kinh ngạc, đáng sợ nhất vẫn là năm mươi triệu tu sĩ vì cứu Diệp Thành đã đánh nát cả Vạn Trượng Kim Phật, khiến cô cũng hoảng sợ với thân phận của Diệp Thành.

Cô cũng hiểu chuyện, không chạy vào quấy rầy Thiên Đình. Trăm năm không gặp, suy cho cùng cũng phải cho người ta thời gian ôn chuyện chứ.

Giờ phút này, bầu không khí bên trong Thiên Đình đúng là có chút bùi ngùi, khắp núi đồi đều nồng nặc mùi rượu.

Mỗi một ngọn núi đều là một thế lực, chỗ nào cũng mở tiệc, vừa là bữa tiệc nhà, cũng là bữa tiệc của mọi người, không khí ấm áp khiến nhiều người gạt nước mắt.

Chính giữa Thiên Đình là một ngọn núi xinh đẹp.

Ngọn núi này tên là Ngọc Nữ Phong, giống y như Hằng Nhạc Tông, chính là cố tình xây lên vì Diệp Thành, coi như một món quà tặng cho Thánh Chủ Thiên Đình.

Trên đỉnh Ngọc Nữ Phong cũng có tiệc rượu, Tư Đồ Nam, Tạ Vân, Hùng Nhị, Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt, Bích Du, Lâm Thị Họa đều có mặt, còn có vài vị vương, đời sau Hoàng Giả và nhiều bạn bè khác.

Bầu không khí rất ấm áp, lại đượm chút buồn đau.

Khắp núi đều cỏ cây tươi tốt, riêng Diệp Thành là gần đất xa trời, đầu tóc bạc phơ, con ngươi già nua đục ngầu, làn da nhăn nheo, hai người ngồi cùng nhau lại càng thấy rõ hơn.

"Nào, mời các vị một ly!", Diệp Thành mỉm cười, bưng ly rượu ngọc lên: "Kính các vị đều còn sống, cũng kính các vị kiếp trước đã bảo vệ đồng hành cùng ta".

"Phải là chúng ta mời ngươi mới đúng", mọi người đều đứng dậy: "Kính ngươi đã đòi lại món nợ máu cho anh linh Đại Sở, cũng kính người ba trăm năm phong trần mệt mỏi".

"Kính hết", Diệp Thành cười, định uống cạn ly rượu, lại bị Thượng Quan Ngọc Nhi ngồi cạnh giật lấy ly rượu.

"Uống rượu hại sức khỏe, ta uống giúp ngươi", Thượng Quan Ngọc Nhi rất dứt khoát, rượu của Diệp Thành bị cô ta uống cạn.

"Cơ thể không khỏe, lấy trà thay rượu cũng được", Bích Du cười khẽ, rót một ly trà cho Diệp Thành.

"Ây da, còn chưa gả qua nữa đó? Giờ đã bắt đầu quản rồi", Hùng Nhi nhếch mép.

"Tên mập chết tiệt nhà ngươi, chỉ ngươi nói nhiều!", Thượng Quan Ngọc Nhi cầm lấy một trái linh quả ném tới.

"Không đánh!", cơ thể mập mạp của Hùng Nhị uốn éo né linh quả, nhưng lại không né được cái mâm do Bích Du ném tới, trực tiếp bị ném lên mặt.

Sau cú khuấy động ấy, bầu không khí bữa tiệc lập tức trở nên sôi động.

Diệp Thành cuối cùng vẫn dùng trà thay rượu, với tình hình hiện tại của cơ thể hắn thì rượu tốt cũng hại sức khỏe.

Cảnh tượng kế tiếp vẫn vô cùng ấm áp, mọi người trên các ngọn núi đều đứng trên đỉnh núi, tay cầm ly rượu, mời Diệp Thành một ly, biết ơn hắn từ tận đáy lòng.

Năm mươi triệu người là con số khổng lồ, cũng không thể nào chạy tới hết được.

Đêm khuya tĩnh lặng, vô số người đều say khướt, tay cầm bình rượu, ngửa đầu nhìn bầu trời, kể chuyện hồi xưa, nhớ lại những năm tháng huy hoàng.
Chương 2275: Lại vào Thiên Hư

Hồng trần quả thật là một giấc mộng hư ảo, thoáng cái đã ba trăm năm, nỗi nhớ nhung mông lung hòa quyện với khát khao tươi đẹp, chuyện cũ như hãy còn trước mắt.

Chẳng biết khi nào, tiệc rượu mới tan, mọi người đều quay về động phủ.

Trên Ngọc Nữ Phong, từng đám từng đám say lảo đảo rời đi, cũng không ai dùng sức mạnh giải rượu.

Mấy cô Thượng Quan Ngọc Nhi cũng rời khỏi, trước khi đều mím môi liếc nhìn Diệp Thành, trong con ngươi đong đầy vè lo lắng.

Vốn định ở lại chăm sóc, nhưng đều bị Diệp Thành dịu dàng từ chối, trong lòng không khỏi mất mát và chua xót.

Ngọc Nữ Phong to như vậy cũng chỉ còn lại một mình Diệp Thành lẳng lặng ngồi trên đỉnh núi, ngửa đầu nhìn không trung.

Đây là Ngọc Nữ Phong, nhưng không phải Ngọc Nữ Phong trên Hằng Nhạc, mỗi một ngọn cây cọng cây đều giống y như đúc, lại không còn người xưa.

Trong mông lung, hắn như thấy được hai bóng hình xinh đẹp như tiên nữ ngoảnh đầu lại cười nhìn mình.

Gió khẽ phất phơ thổi bay mái tóc bạc và chòm râu trắng của hắn, không ngừng vuốt ve gương mặt già cả của Diệp Thành.

Đến gần sáng, Diệp Thành mới đứng dậy bước từng bước lên trời.

Dưới chân hắn xuất hiện Tiên Hỏa, hóa thành đám mây. Diệp Thành là Nhân Nguyên Cảnh nên không thể bay, nhưng nó lại bay được.

Đám mây Tiên Hỏa như một ngôi sao nối thẳng lên trời, xây tông môn ngay cửa người ta thì cũng phải chào hỏi một tiếng.

Lại đến Thiên Hư, hắn vẫn không thể nhìn thấu vùng đất dữ này, sự cổ xưa của nó vượt ngoài tưởng tượng của Diệp Thành. Nó tồn tại gần như từ thuở sơ khai.

Đến nay, Diệp Thành vẫn không đoán ra được lai lịch thật sự của vùng đất dữ, nhưng chắc chắn là rất khủng khiếp. Nơi mà ngay cả Đại Đế cũng không làm gì được thì đó chính là ví dụ tốt nhất.

Từ xa, hắn đã thấy Trời Tru và Đất Diệt. Hai người đang khoanh tay ngồi xổm trên một tảng đá nhẵn bóng.

Diệp Thành xoa chóp mũi, căng da đầu bay tới.

"Đám mây Kim Hỏa dưới chân hắn quen không", Đất Diệt xoa cằm, nhìn Trời Tru nói.

"Cửu Võ Tiên Viêm", Trời Tru vê râu đáp.

"Trông giống y như Đế Tôn, còn có cả Cửu Võ Tiên Viêm. Điều này cũng... khéo quá rồi!"

"Có thể giết chết Đại Đế, bản thân hắn đã là một câu đố rồi".

"Vãn bối Diệp Thành, xin chào tiền bối!", trong lúc hai người đang nói chuyện, Diệp Thành đã hạ xuống, kính cẩn chào hỏi.

"Bịt kín mít cửa vào Thiên Hư bọn ta, hay lắm hả?", Trời Tru Đất Diệt nhìn chằm chằm Diệp Thành, thổi râu trừng mắt, gương mặt già nua đen như đít nồi.

"Coi như trông cửu cho Thiên Hư", Diệp Thành cười mỉa.

"Ý là nếu hai ta muốn đi ra ngoài còn phải đi ngang qua nhà ngươi à!", sắc mặt hai người càng khó coi hơn.

"Đừng để ý mấy chi tiết râu ria ấy!", Diệp Thành ra vẻ vuốt râu: "Vãn bối cũng là bất đắc dĩ, dù sao lần này người đến cũng hơi nhiều, đợi Đại Sở trở về, chúng ta chắc chắn sẽ rời khỏi".

"Đây mà còn không nhiều, đợi ngày đó đến thì lo mà cuốn gọi lẹ".

"Đi, tất nhiên là đi rồi", Diệp Thành không khỏi bật cười: "Nếu hôm nào chúng ta gặp nguy hiểm, hai vị tiền bối cũng chẳng thể khoanh tay đứng nhìn, còn trông chờ vào hai người bảo kê đó".

"Đây mới là mục đích đúng không!", Trời Tru Đất Diệt khoanh tay liếc Diệp Thành, suýt nữa thì bị lừa, tên nhóc này đúng là một kẻ xảo trá.

"Đều là hàng xóm, giúp nhau chút ấy mà!"

"Dừng, bọn ta không ra được, cũng không bảo vệ được Thiên Đình".

"Không cần các ngươi đi ra ngoài, đến lúc đó ho khan một tiếng là được rồi", Diệp Thành cười ha ha, chỉ cần Thiên Hư có động tĩnh thì sẽ khiến mọi người hoảng sợ, nhiêu đó cũng đủ rồi.

"Đại Sở có người tài ba như ngươi, ta cảm thấy rất an ủi", Trời Tru Đất Diệt vuốt râu, mặt đầy thâm ý nói.

"Lần này vãn bối đến còn có một chuyện muốn hỏi", Diệp Thành thay đổi đề tài, thử ngó hai người: "Tiền bối có biết thần tàng của Thần Chiến ở đâu không".

"Chu choa, có được căn nguyên và Thánh Cốt của Thần Chiến vẫn chưa thấy đủ, còn muốn thần tàng?", Trời Tru Đất Diệt bĩu môi: "Tên nhóc nhà ngươi cũng tham ghê!"

"Vãn bối chỉ là muốn dựa vào tầng tàng của Thần Chiến sống lâu hơn một chút", Diệp Thành nói xong lại ho ra máu.

Trời Tru Đất Diệt híp mắt, vừa nhìn đã nhìn thấu tuổi thọ của Diệp Thành, quả thật là đèn sắp cạn dầu.

Sự phản phệ của Chu Thiên vô cùng bá đạo, tiên thảo và đan dược kéo dài tính mạnh cũng chẳng có tác dụng, có thể nói thuốc và kim châm đã vô dụng.

Song hắn cũng thông minh, có thể nghĩ đến thần tàng của Thần Chiến.

Nói chính xác hơn, lúc này Diệp Thành cũng không phải Hoang Cổ Thánh Thể thật sự, chỉ có dung hợp thần tàng mới coi như là thật. Nếu vậy, đúng là sẽ sống lâu hơn một chút.

So với đan dược kéo dài tính mạng, thần tàng của Thần Chiến quả thật có thể phát huy một chút tác dụng, nhưng cũng cực kỳ có hạn.

Diệp Thành trông mong nhìn hai người họ, hy vọng có tin tức tốt.

Hắn còn có rất nhiều người chuyển thế chưa tìm được, cũng có một đống tâm nguyện chưa làm xong. Thế nên, hắn cần nhiều tuổi thọ hơn, không muốn lìa khỏi cõi đời với những nuối tiếc.

Dưới ánh nhìn của hắn, Trời Tru Đất Diệt lắc đầu đáp: "Người chết thần tàng cũng tắt, nó đã trở về với cát bụi từ lâu".

Diệp Thành nghe thấy vậy, con ngươi thoáng chốc ảm đạm.

Hắn đã sớm biết rằng người chết thì thần tàng cũng tắt, nhưng trong lòng vẫn có chút hy vọng, dù sao cũng là Thiên Hư, thủ đoạn của họ là điều mà người thường không ngờ tới được nên mới chạy tới hỏi.

Tiếc là hy vọng tuy tốt đẹp, sự thật lại tàn khốc.

"Đi tìm Nhân Vương Phục Hy, người có thể cứu ngươi chỉ có y", Trời Tru Đất Diệt nói: "Nếu ngay cả y cũng bó tay, vậy ngươi chỉ có thể chấp nhận số phận thôi".

Diệp Thành không nói gì, bất đắc dĩ cười, không có thần tàng, vậy chỉ có thể chờ Phục Hy, cũng chính là chờ Đại Sở trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK