Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 552: Dốc hết sức có thể

Đúng thế, đi tới bây giờ, Diệp Thành cảm thấy nhấc chân thôi cũng khó khăn, mỗi khi tiến thêm một bước, áp lực sẽ càng nặng hơn.

Tuy rằng khoảng cách giữa hắn và người áo choàng đen chỉ là một trăm trượng, nhưng khi áp lực không ngừng tăng lên, khoảng cách một trăm trượng này lại như rãnh trời, muốn đuổi kịp người đó còn khó hơn lên trời.

“Nếu thực sự không đuổi kịp thì đừng đuổi theo nữa”, thấy Diệp Thành nhấc chân cũng vô cùng khó khăn, tên tí hon ho khan một tiếng: “Hay là chúng ta đi đi! Ở khoảng cách một trăm trượng, chắc chắn ông ta sẽ có được căn nguyên Hoang Cổ Thánh Thể trước ngươi”.

“Đi?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm người áo đen phía trước, cười khẩy: “Sao có thể để ông ta có được căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể một cách dễ dàng như vậy được?”

“Khoảng cách một trăm trượng, ngươi chắc chắn mình đuổi kịp ông ta?”

“Ta không đuổi kịp không có nghĩa là ông ta có thể lấy được trước ta”, Diệp Thành ung dung mỉm cười, trong mắt còn loé lên ánh sáng sắc bén: “Nếu ông ta chết thì chẳng phải căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể sẽ thuộc về ta sao?”

“Ngươi đùa à? Ở khoảng cách xa như vậy, ngươi chắc chắn có thể giết được ông ta?”

“Không thử làm sao biết được”, Diệp Thành nói xong thì tiên hoả đã xuất hiện trong tay trái hắn, còn thiên lôi thì xuất hiện trong tay phải.

Ngay lập tức, tiên hoả hoá thành thần cung hoả diệm, thiên lôi hoá thành thần tiễn sấm sét.

Chân trái của Diệp Thành hơi khom lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau. Thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần tiễn màu đen nhắm chuẩn người áo choàng đen phía trước.

Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời.

Sau tiếng hô của Diệp Thành, hắn buông lỏng mũi tên.

Vút!

Ngay sau đó, thần tiễn sấm sét như thần mang màu đen lao thẳng về phía người áo đen.

“Không biết tự lượng sức mình”, người áo đen chỉ liếc mắt nhìn chứ chẳng thèm để tâm.

Quả nhiên, thần tiễn sấm sét do Diệp Thành bắn ra chỉ bay được hơn mười trượng liền bị trọng lực đáng sợ ở đây nghiền thành tro bụi.

“Không chỉ cơ thể bị áp chế mà ngay cả thần thông cũng bị áp chế sao?”, Diệp Thành cau mày: “Chẳng trách người đó lại chẳng hề lo lắng, thì ra ông ta đã sớm biết mũi tên của mình không bắn được tới”.

“Khoảng cách một trăm trượng là phạm vi tấn công của thiên chiếu và thiên đạo”, Diệp Thành từ bỏ cách này, hắn lại nghĩ đến cấm thuật Tiên Luân.

Nhưng Diệp Thành không sử dụng ngay lập tức, bởi vì hắn không biết trọng lực đáng sợ ở đây liệu có áp chế cả cấm thuật Tiên Luân không, đó là con át chủ bài của hắn, chưa tới lúc bất đắc dĩ sẽ không sử dụng.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành lại nhấc chân, bước ra một bước.

Ruỳnh!

Bàn chân hắn vừa tiếp đất, lập tức có tiếng “ruỳnh” vang lên.

Tiếp đó, khí huyết đang bị áp chế của Diệp Thành điên cuồng cuộn trào, cưỡng ép đẩy vào kinh mạch, mang lại cho hắn sức mạnh to lớn.

Uỳnh!

Lại một bước nữa, sau khi bước ra bước này, Diệp Thành cảm thấy trọng lực tăng lên không chỉ một lần, trên vai như vác cả ngọn núi lớn, nặng đến mức hai chân hắn gập lại, xương cốt trong cơ thể bắt đầu nứt ra.

Người áo đen cách hắn vài chục trượng cũng không khá hơn là bao.

Mặc dù tiền thân của người áo đen là người cùng thời đại với Hoang Cổ Thánh Thể, nhưng dù sao bây giờ ông ta cũng không phải cao thủ cái thế năm xưa, huống hồ còn bị áp chế tu vi, ông ta đi vào đã khá sâu, không biết trọng lực ở đó gấp mấy lần chỗ Diệp Thành.

“Tiên Thiên Canh Khí, mở”, Diệp Thành ở phía sau gầm lên, dùng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ cơ thể, giúp hắn chống lại trọng lực mạnh mẽ kia.

Ruỳnh!

Lại thêm một bước nữa, nhưng áo giáp Tiên Thiên Canh Khí Diệp Thành vừa ngưng tụ đã đột nhiên nứt ra.

Giờ phút này, ngay cả Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu hắn cũng đã rung lên, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Diệp Thành biết nếu không có Đại La Thần Đỉnh bảo vệ, hắn sẽ không đi được tới lúc này, nếu Đại La Thần Đỉnh rơi xuống, có lẽ hắn sẽ bị trọng lực như núi này đè chết tại chỗ.

“Tiểu tử, ngươi có làm được không đó?”, tiểu tử kia lại bò tới bên thành đại đỉnh, sau đó nhìn người áo đen trước mắt: “Khoảng cách của ông ta với căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể chỉ còn chưa tới hai mươi trượng nữa thôi”.
Chương 553: Thử thách thực sự

“Không được cũng phải được”, Diệp Thành lại lần nữa ngưng tụ lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí, hắn bước ra một bước.

“Hay là ngươi thả ta ra đi, ta không muốn mất mạng ở đây đâu”.

Thấy vậy, tên tí hon bị nhốt trong Đại La Thần Đỉnh lập tức nhảy ra ngoài.

A!

Thế rồi hắn lập tức bị trọng lực ép đến mức ngã nhào ra đất, cả cơ thể giống như con cóc nằm bẹp dí trên mặt đất không cử động được.

“Đáng đời”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi: “Lão tử trên đầu còn có binh khí được đúc bằng đại la thần thiết mà bước đi còn khó khăn, ngươi cứ thế nhảy ra ngoài, không bị dí chết đã là may lắm rồi”.

“Mẹ kiếp, ngươi còn nói những lời cay độc được à, mau dỡ ta dậy”, tên tí hon thở hộc hơi: “Để ta quay lại bên trong đại đỉnh đi”.

“Giờ ngươi biết điểm tốt của đại đỉnh rồi chứ?”, Diệp Thành đương nhiên không phải kẻ thấy chết mà không cứu, hắn quỳ xuống nhấc tên tí hon kia rồi ném vào trong Đại La Thần Đỉnh.

Lần này có lẽ tên tí hon sợ thật rồi nên ngoan ngoãn lạ thường, hắn thế như con rùa rụt đầu không mảy may động đậy.

Phụt!

Phía trước, có màu máu xuất hiện, người mặc áo choàng đen chỉ còn cách tiên trì màu vàng kim của căn nguyên Hoang Cổ Thánh Thể chừng chục trượng thì cả lớp áo bào đều bay tứ tung, để lộ ra phần cơ thể xù vảy, giữa các khe hở của lớp vảy còn có máu tươi trào ra như thể không địch lại nổi trọng lực mạnh mẽ kia.

“Càng lại gần tiên trì màu vàng kim thì trọng lực càng mạnh”, mặt Diệp Thành khó coi thấy rõ, “cho dù là tiên luân cấm thuật có thể diệt đi kẻ mặc áo bào đen kia thì ta liệu có thể địch lại được trọng lực mạnh mẽ kia không?”

Nhất thời Diệp Thành do dự chần chừ, hắn đứng yên một chỗ, mắt nheo lại nhìn tứ phương.

“Nơi này nhất định có huyền cơ”, Diệp Thành lẩm bẩm, “tiền bối Hoang Cổ Thánh Thể đã kì vọng hậu nhân có thể kế thừa căn nguyên nên sẽ không lập cấm chế với trọng lực mạnh thế này”.

“Ta phải làm sao?”, Diệp Thành liếc nhìn lão già mặc áo choàng đen ở phía trước, ông ta chỉ còn cách tiên trì màu vàng kim chừng năm trượng.

Diệp Thành bắt đầu cảm thấy mất bình tĩnh, nếu như thật sự không tìm ra huyền cơ thì hắn chỉ có thể dùng tiên luân cấm thuật.

Trong giây phút ngắn ngủi, Diệp Thành suy nghĩ đủ mọi điều: “Cơ thể bị áp chế, khí huyết, chân nguyên, linh lực cũng bị áp chế, trọng lực của nơi này rõ ràng là thần thông”.

“Trọng lực?”, nói tới hai từ này, mắt Diệp Thành chợt sáng lên.

“Ta hiểu ra rồi”, ngay sau đó hắn như thể được giác ngộ, khoé miệng nở nụ cười: “Không phải trọng lực mà là ý chí”, “không phải trọng lực mà là ý chí”, sau tiếng rên khẽ của Diệp Thành, hắn từ từ nhắm mắt lại.

“Ôi trời, không phải ngươi ngủ đấy chứ?”, thấy Diệp Thành nhắm mắt, tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh liền trèo lên bên mép đỉnh.

Có điều, Diệp Thành không hề lên tiếng mà điều khiển trọng lực trên cơ thể mình, hắn ngược dòng đuổi theo căn nguyên.

Cuối cùng, trên hư không, Diệp Thành tìm thấy được nguồn gốc của trọng lực, có lẽ không nên gọi nó là nguồn gốc của trọng lực mà gọi nó là nguồn gốc của ý chí.

Vào giây phút đó, Diệp Thành phá được huyền cơ ở nơi này, nơi này đâu có trọng lực áp chế con người, căn bản chỉ là áp chế ý chí, còn ý chí mạnh mẽ chính là ý chí của Hoang Cổ Thánh Thể, chỉ là ý chí này thể hiện ra thông qua hình thái của trọng lực mà thôi.

“Hoá ra ngay từ đầu mình đã bước vào một cái bẫy”, Diệp Thành đang nhắm mắt thì miệng nở nụ cười.

“Cái mà mình phải đối đầu không phải là trọng lực ở đây mà là ý chí ở đây”.

“Mặc dù mình không địch lại được trọng lực ở đây nhưng nếu là ý chí thì lại không phải bàn”.

“Muốn có được căn nguyên thánh thể thì phải có được ý chí bất bại và quyết tâm bất diệt”, sau tiếng cười của Diệp Thành, hắn từ từ mở mắt, trong đôi mắt có tia sáng sắc lẹm lướt qua.

Nói rồi, Diệp Thành thu lại linh lực hộ thể, sau đó hắn phất tay cất Đại La Thần Đỉnh vào túi áo.

Ôi trời!

Ngay sau đó, giọng nói của tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh liền vang lên: “Tên này, ngươi không muốn sống nữa à?”

Diệp Thành như không nghe thấy gì, hắn cứ để cho cơ thể bị trọng lực đè nén đến mức muốn nổ tung, nhưng ánh mắt hắn lại kiên định một niềm tin mà trước nay chưa từng có, một luồng khí tức vô địch và lòng quyết tâm bất diệt cùng ý chí kiên định cùng lúc được thể hiện ra.

Trong lúc này, Diệp Thành như nghe thấy âm thanh từ cửu tiêu vân thiên, như thể sự đối kháng của hắn kéo theo sự phẫn nộ từ ý chí của Hoang Cổ Thánh Thể trong hư không.

“Tiến bối Thánh Thể, con kính nể vì pháp lực thông thiên của người, nhưng nếu như lấy ý chí ra để chèn ép con thì vãn bối xin mạn phép bất kính rồi”, Diệp Thành nói rồi sải bước đi.

Toạc!

Ngay lập tức, làn da của hắn hiện lên vết rách, phần xương cũng rạn từng thốn một. Diệp Thành cứ thế ngó lơ, ý chí mạnh mẽ lại ngưng tụ, hắn đối kháng quyết liệt rồi lại sải bước ra.

Phụt!

Ngay lập tức, cơ thể của hắn lại một lần nữa xuất hiện lỗ hổng, có máu tươi bắn vọt ra.

Diệp Thành lặng lẽ, hắn lại lần nữa giơ chân lên, “bịch” một tiếng xuống đất.

“Tiểu tử, ngươi điên rồi”, tên tí hon bên trong đại đỉnh lên tiếng mắng chửi.

“Không xả thân thì làm sao đối diện được với chông ai của con đường thành tiên”, giọng nói của Diệp Thành dứt khoát, hắn lại nhấc chân sải bước đi.

Và sau bước đi này, Diệp Thành đột nhiên cảm thấy trọng lực tiêu tán đi rất nhiều. Trong chốc lát, hắn còn nghe thấy tiếng cười từ vân thiên cửu tiêu.

Sau bước đi này, hắn cũng cảm thấy trọng lực trên cơ thể mình như được trút đi một nửa, cả cơ thể hắn khoan khoái vô cùng, sau mỗi lần bước đi, mỗi bộ pháp của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn.

Ôi trời!

Tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng nhảy ra ngoài, hắn trợn tròn mắt nhìn Diệp Thành: “Chuyện gì thế này, bỏ đi linh lực hộ thể, bỏ đi binh khí hộ thể ngược lại sẽ không chịu sự áp chế sao?”

“Lẽ nào trọng lực cấm chế được giải trừ rồi?”, tên tí hon đảo mắt sau đó xoẹt một tiếng, hắn lại nhảy ra khỏi Đại La Thần Đỉnh.

Woa!

Tên này nằm dang tay dạng chân dính chặt lấy mặt đất.

“Thật bất công, tại sao lại đè nén ta mà không phải hắn?”, tên tí hon tức tối lên tiếng mắng chửi.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn cũng không đưa tên này vào trong đại đỉnh nữa vì người đàn ông trước mặt chỉ còn cách tiên trì màu vàng kim một trượng nữa thôi.

Ông ta quả thực là súc sinh, nơi này thử thách về ý chí mà ông ta lại có thể vượt qua được trọng lực mạnh mẽ để đi tới gần tiên trì được, thực lực mạnh thế này khiến Diệp Thành phải trầm trồ.

Có điều sau giây phút bất ngờ, Diệp Thành quyết định không chịu khuất phục.

Roẹt!

Một người toàn thân không hề có áp lực như hắn di chuyển nhanh như cơn gió, bộ pháp nhẹ nhàng, toàn thân giống như ma quỷ, chỉ trong vòng hai đến ba bước hắn đã sát phạt tới phía sau người đàn ông kia, Diệp Thành không nói lời nào, dùng nhất kiếm tuyệt kĩ Phong Thần quyết chém vào sau gáy ông ta.

Vút!

Sát kiếm vang lên âm thanh sắc bén khiến người đàn ông thay đổi sắc mặt.

“Sao…sao có thể?”, người đàn ông kia khó khăn quay người lại, trước đó ông ta chỉ mải chú ý làm sao có được căn nguyên thánh thể một cách nhanh nhất có thể chứ không nhìn Diệp Thành làm gì, tới khi nhìn thấy Diệp Thành thì ông ta mới ngỡ ngàng vì Diệp Thành đã chém ra một kiếm tuyệt sát.

Ông ta sao có thể không bất ngờ cho được, với một người có thực lực mạnh mẽ như ông ta, đến cả Độc Cô Ngạo còn bị thương dưới tay ông ta kia mà. Ông ta đã sử dụng tới bí pháp thần thông che giấu tu vi, dựa vào căn cơ mạnh mẽ của mình, vượt qua muôn trùng khó khăn mới đi tới được nơi này.

Thế nhưng hiện giờ một tiểu bối với tu vi mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư lại sát phạt tới phía ông ta trong thời gian quá ngắn khiến ông ta không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Phụt!

Sau tiếng máu bắn vọt ra, một kiếm của Diệp Thành đâm xuyên cơ thể của lão già mặc đồ đen.

“Không thể nào”, lão già mặc đồ đen gào thét, khó khăn giơ tay lên, cứ thế tung chưởng đánh về phía Diệp Thành.

“Không gì là không thể”, Diệp Thành ngã ra giữa không trung, hắn đã triệu gọi tiên hoả và thiên lôi.

Chỉ trong giây phút mà thôi, tiên hoả hoá thần cung, thiên lôi hoá thần tiễn sấm sét, thần cung được kéo thành hình trăng tròn, ngắm chuẩn về phía lão già mặc đồ đen, một mũi tên mạnh mẽ với uy lực bá đạo vô cùng.
Chương 554: Niết bàn, thoát biến

Vù!

Thần tiễn sấm sét màu đen như thần mang, hết sức chói mắt.

Phía này, lão già mặc đồ đen đã lại lần nữa khó khăn giơ tay lên, vì Diệp Thành không bị áp lực hạn chế còn ông ta lại bị khống chế bởi trọng lực, tốc độ rất chậm, căn bản không thể ngăn lại được một mũi tên của Diệp Thành.

Phụt!

Lão già mặc đồ đen bị một mũi tên đâm xuyên ngực, máu tươi bắn vọt ra ngoài, đến cả máu cũng bi trọng lực khống chế tan thành khói.

“Đừng vội, còn nữa”, Diệp Thành lại lần nữa giương cung.

A….!

Lão già kia gào thét điên cuồng: “Thần chiến, ngươi lừa ta?”

Vù!

Diệp Thành không quan tâm ông ta đang gào thét điều gì, mũi tên lại lần nữa được bắn ra.

Có điều lần này mũi tên sấm sét kia lại dừng lại ở vị trí cách lão già kia chừng một thốn.

A…!

Sau tiếng hét kinh thiên động địa, một luồng khí thế mạnh mẽ bộc phát, ác oán cuồn cuộn hình thành thành cả biển xung quanh ông ta, bên trong biển kia còn có ác hồn gào thét hết sức khủng khiếp.

Phụt!

Ngay lập tức, Diệp Thành liền ngã ra, miệng phun máu, cả công thể suýt chút nữa nổ tung.

“Ông ta mở tu vi cấm chế?”, Diệp Thành ngỡ ngàng nhìn lão già trước mặt.

“Tu vi rõ ràng ở cảnh giới ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng vì sao lại mạnh như vậy?”, Diệp Thành nghiến răng: “Chẳng trách mà một người mạnh như ông ta mà cũng bị sự áp chế của thiên địa ở Đại Sở, cho dù là ở cảnh giới Hoàng, tu vi ở cảnh gới Thánh thì cũng bị ép về cảnh giới Chuẩn Thiên sao?”

“Ta xem ai có thể ngăn được ta?”, lão già kia tức tối gằn lên, ông ta không giết Diệp Thành mà ngược lại vươn tay về phía tiên trì màu vàng kim.

Thế nhưng đúng lúc tay ông ta chuẩn bị chạm vào tiên trì kia thì một bóng người màu vàng kim huyễn hoá ra khỏi bể tiên trì, Diệp Thành không nhìn rõ dung mạo người này nhưng sự mạnh mẽ của người này khiến thiên địa như sụp đổ.

“Thần Chiến?”, thấy bóng hình kia, lão già mới lùi lại phía sau.

“Ta không phải là Thần Chiến năm đó, ta cũng không phải là Khung Thương năm đó”, bóng người màu vàng kim kia lãnh đạm lên tiếng, từ từ bước ra khỏi bể tiên trì màu vàng kim, mặc dù nhìn không rõ dung mạo nhưng có thể thấy được đôi mắt sáng ngời xa xăm của người này.

“Ngươi và ta trước kia cùng chiến đấu, ngươi trao căn nguyên cho ta thì ta thay ngươi thực hiện ước nguyện năm xưa”, sắc mặt lão già mặc đồ đen có phần khó coi, lão ta cười tôi độc, có thể thấy được sự tham lam trong ánh mắt.

“Hoang cổ thánh thể bại rồi, ngươi cho rằng ngươi được sao?”, bóng người màu vàng kim kia đứng yên, lặng lẽ nhìn lão già mặc đồ đen.

“Ngươi dám coi thường ta sao?”, lão già mặc đồ đen phẫn nộ, lập tức ra tay, lòng bàn tay mặc dù nhỏ nhưng lại như nắm cả những vì sao trên trời, lão ta tung một chưởng ép về phía bóng người lấp lánh ánh vàng kim kia.

“Thương Khung năm xưa ngạo nghễ với đời còn ngươi của hiện tại chỉ là tà linh”, bóng người màu vàng kim kia lên tiếng chắc nịch, lập tức vung tay, nắm đấy màu vàng kim trông có vẻ bình thường nhưng lại mang theo đạo pháp vô tận, quan trọng nhất là khí thế của ông ta mang theo chiến ý vô địch.

Rầm!

Một chưởng đỉnh phong quyết đấu tạo nên tiếng nổ ầm vang.

Thế giới bên kia hết sức chói loá, không thể dùng mắt mà nhìn thấu được, những gì Diệp Thành có thể nhìn thấy chỉ là lớp mây và sương màu vàng kim và bên trong lớp sương mờ này là hai bóng người đang thi triển đại thần thông để quyết đấu.

“Mạnh…mạnh quá”, Diệp Thành ngỡ ngàng, mặc dù bọn họ không phải là kẻ mạnh cái thế năm xưa nhưng với thực lực hiện giờ thì Diệp Thành cũng chỉ có thể ngước nhìn, trước mặt bọn họ, Diệp Thành giống như một con kiến không hơn không kém.

Rầm! Bịch!

Tiếng động mạnh mẽ không biến bao giờ mới dứt.

“Ta không cam tâm”, sau tiếng hét vang vọng, một bóng người đẫm máu nổ tung, bắn thành lớp sương máu trong hư không, nếu quan sát kĩ thì đây chính là người mặc áo bào đen mạnh mẽ.

Sau khi lớp sương mờ màu vàng kim tản đi, bóng hình màu vàng kim mới hiển hiện, toàn thân ông ta trong suốt, xem ra trận giao chiến trước đó cũng đã khiến ông ta phải hao tổn chút sức lực cuối cùng.

Thế nhưng dù là vậy thì cơ thể của ông ta trông vẫn rất vững chãi và mạnh mẽ, giống như ngọn núi thái sơn vậy.

Ông ta đứng quay lưng lại với Diệp Thành, hồi lâu không nói nên lời.

Phía này, Diệp Thành lảo đảo bò dậy, cung kính nhìn bóng hình màu vàng kim kia và hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”.

“Nhân quả định sẵn, đừng cố nghịch thiên thay đổi vận mệnh”, bóng người màu vàng kim vẫn đứng quay lưng lại với Diệp Thành, giọng nói trầm khàn già nua, không biết là đang nói với ai.

“Nhân quả định sẵn, đừng cố nghịch thiên thay đổi vận mệnh”, Diệp Thành nghe mà thẫn thờ.

Phía này, bóng người kia đã sải bước đi, mỗi một bước đi thì cơ thể lại tiêu tán đi một phần, đợi tới khi tới trước bể tiên trì màu vàng kim kia thì cơ thể ông ta mới hoá thành làn khói.

Diệp Thành tiến lên trước, nhưng hắn chỉ nắm được một luồng khí vân.

Không biết vì sao mà trong lòng Diệp Thành cảm thấy vô cùng đau đớn, hoang cổ thánh thể lừng danh thiên hạ đến đi cũng đi thản nhiên, cách ông ta tiêu tán giống hệt với Khương Thái Hư và Chung Viêm khiến người ta không khỏi thở dài.

“Đa tạ tiền bối ban tặng”, cuối cùng, Diệp Thành vẫn quyết định tới nơi mà người kia tiêu tán để hành lễ.

Đợi tới khi đứng dậy, mắt hắn mới sáng lên nhìn về phía tiên trì màu vàng kim trước mặt.

Diệp Thành không nói lời nào, hắn lập tức nhảy vào trong bể tiên trì.

Đột nhiên, tiên trì màu vàng kim lặng lẽ chợt dậy sóng, xung quanh Diệp Thành hình thành nên một vòng xoáy, căn nguyên thánh thể dồi dào điên cuồng len lỏi vào từng lỗ chân lông của Diệp Thành.

Không lâu sau đó, thương thế trên cơ thể Diệp Thành nhanh chóng được hồi phục bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Rắc! Rắc!

Tiếp đó, âm thanh của tiếng xương cốt va chạm vào nhau vang lên, căn nguyên thánh thể như ngọn lửa rạo rực, thậm chí là bá đạo, tẩy luyện từng đường kinh mạch của Diệp Thành, tôi luyện gân cốt hắn.

A…!

Có lẽ vì quá đau đớn nên Diệp Thành bất giác rít lên.

Rắc! Rắc!

Lớp da của Diệp Thành nứt ra, sau đó cơ thể hắn đều được tôi luyện nhờ có hoang cổ thánh thể. Lúc này, cho dù là vùng đan hải, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt, gân cốt đều biến thành màu vàng kim, đến cả máu chảy trong người cũng không còn màu như ban đầu mà biến thành màu vàng kim.

Rầm!

Sau một đạo thần mang màu vàng kim chiếu từ trên đỉnh đầu Diệp Thành lên trên trời thì toàn thân hắn đều sáng rực lên trong lớp ánh sáng vàng óng ánh, trông hết sức chói mắt, cả cơ thể với vân khí vàng kim bao quanh, đến cả từng lọn tóc cũng nhuốm ánh vàng chói lọi, trông Diệp Thành giống như hình người sống được đúc từ hoàng kim ra vậy.

Gừ! Gừ!

Không biết từ bao giờ, bên cạnh Diệp Thành lại xuất hiện một thế giới lấp lánh ánh vàng, trong lúc này chân long xoay chuyển, phượng hoàng cất tiếng hí, bạch hổ gầm gừ, con đường huyền võ hiển hiện, có ngân hà cửu thiên trôi qua, có núi non sừng sững, có nhật nguyệt xoay vần, có tinh hà lấp lánh…

Rào! Rào! Rào!

Âm thanh thế này vang lên liên tiếp khiến mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể Diệp Thành đều hấp thu trọn vẹn tinh khí. Tu vi của hắn tăng lên, từ cảnh giới Linh Hư tầng thứ năm đột phá tới cảnh giới Linh Hư tầng thứ sáu, từ cảnh giới tầng thứ sáu tăng vọt lên tới tầng thứ bảy, từ tầng thứ bảy lên tới tầng thứ tám và từ tầng thứ tám đột phá lên tầng thứ chín Đỉnh Phong.

Cho tới lúc này, Diệp Thành chỉ còn một bước nữa là trở thành tu sĩ ở cảnh giới Không Minh mà thôi.

Không biết từ bao giờ rất nhiều dị tượng phía sau Diệp Thành mới từ từ tiêu tán, ánh sáng chói lọi màu vàng kim ánh lên trong cơ thể.

Phù!

Sau tiếng thở dài mang theo luồng khí tức sắc vàng, Diệp Thành mới từ từ mở mắt ra.

Lúc này đôi mắt hắn đã trở nên bất phàm hơn trước, giống như bầu trời xa xăm vô tận, đến cả ánh mắt cũng lấp lánh giống như vì sao.

Diệp Thành vội nhìn vào trong cơ thể mình, hắn thấy một mảng sáng lấp lánh, từng đường gân mạch, xương cốt, lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách cốt và máu đều có màu vàng kim óng ánh.

Ngoài những điều này ra thì sự thay đổi lớn nhất chính là nằm ở vùng đan hải, nó rộng mười mấy trượng.

Nếu nhìn kĩ thì bên trong biển linh lực màu vàng kim kia còn có thần hình của tứ thần thú, bên dưới biển linh lực cuộn trào, bên trên còn có những vì sao lấp lánh, có âm nguyệt, kiều dương, giống như một thế giới hoàn toàn mới lạ.

“Căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể quả nhiên bá đạo”, Diệp Thành thầm rít lên, giọng nói của hắn trở nên hào hùng như tiếng sấm rền vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK