Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 733: Quá lợi hại

Ra khỏi khu vườn nhỏ, Diệp Thành phân ra đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh.

Sau đó, hắn đưa cho nó một giọt máu của Cơ Tuyết Băng.

Chẳng bao lâu, đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh đã biến thành dáng vẻ của Cơ Tuyết Băng, hơn nữa còn giống như thật, ngay cả khí tức, tu vi, huyết mạch cũng cực kỳ giống.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Diệp Thành khoác áo choàng đen lên người đạo thân.

Hắn làm Cơ Tuyết Băng hôn mê để lấy ba giọt máu chính là vì mục đích này, đó là dùng máu của Cơ Tuyết Băng thi triển bí thuật che hồn, tránh cho một số người đánh hơi được.

Đi thôi!

Nói rồi hắn bước vào truyền tống trận.

Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp, khói mù từ cuộc hỗn chiến tam tông cũng tạm thời lắng xuống sau khi Hằng Nhạc và Chính Dương rút quân.

Mọi thứ lại khôi phục về trạng thái ban đầu.

Tất cả đang diễn ra một cách có trật tự.

Nhưng khi người dân Nam Sở đang chuẩn bị đón chào một ngày mới bận rộn thì có tiếng hô lớn phá vỡ bầu không khí im lặng: Chính Dương Tông mang chín mươi triệu linh thạch, một trăm linh đan năm vân, một nghìn linh đan bốn vân, ba nghìn binh khí thượng phẩm đến đỉnh Khung Sơn chuộc lại Thánh nữ nhà mình, quá hạn không chờ.

Âm thanh này được hắn dùng bí pháp truyền đi, giống như mọc cánh truyền khắp Nam Sở.

Đột nhiên không gian trở nên im ắng, chim cũng ngừng hót.

Nhưng một hai giây sau, cả thế giới như nổ tung.

“Ai mà ghê gớm vậy! Thánh nữ của Chính Dương Tông mà cũng dám bắt, còn dám đòi tiền chuộc từ Chính Dương Tông”, chẳng mấy chốc tiếng bàn tán đã tạo thành làn sóng thuỷ triều, từng đợt nối tiếp nhau, như dời non lấp biển.

“Chín mươi triệu linh thạch, một trăm linh đan năm vân, một nghìn linh đan bốn vân, ba nghìn binh khí thượng phẩm, đòi nhiều tiền chuộc như vậy, kẻ đó nghèo quá hoá điên rồi à?”

“Không sao, Chính Dương Tông giàu lắm”.

“Lên đỉnh Khung Sơn xem thế nào đi”, rất nhiều người đã bắt đầu di chuyển.

Sau đó, bốn phương tám hướng đều có người di chuyển, ai cũng bay trên không với cùng điểm đến là đỉnh Khung Sơn.

Lúc này, nếu nhìn từ hư không xuống sẽ thấy một dòng suối được hình thành từ những nhóm người, mà đỉnh Khung Sơn cao hơn tám nghìn trượng lại như đại dương, chứa hàng trăm con sông, con suối.

Không lâu sau, mọi người đã đáp xuống đỉnh Khung Sơn, người đông như nêm.

Từ xa bọn họ nhìn thấy một tên đang ngồi vắt chân trên tảng đá, bên cạnh còn có một người đang đứng, toàn thân dán đầy linh phù, hầu như đều là bí phù phong ấn.

“Tần… Tần Vũ?”, những người tới trước lập tức sửng sốt.

“Người bắt Thánh nữ Chính Dương Tông là Tần Vũ?”

“Khả năng là vậy rồi, người mặc áo choàng đen bên cạnh hắn hẳn là Cơ Tuyết Băng”, một người khác đáp lại.

“Lá gan của tiểu tử này lớn thật”, có người tặc lưỡi.

“Làm náo loạn Đại Sở, một trăm đệ tử đứng đầu bảng Phong Vân bị hắn giết hơn phân nửa, các thế lực ở Bắc Sở hầu như đều bị hắn động đến, không ngờ hắn lại chạy tới Nam Sở để gây chuyện, đầu tiên là giết Thánh tử của Thanh Vân Tông, bây giờ lại trói Thánh nữ của Chính Dương Tông, quá lợi hại”.

Chẳng mấy chốc, chuyện Tần Vũ trói Thánh nữ của Chính Dương Tông đã lan ra khắp nơi như chắp cánh.

“Cái gì? Cơ Tuyết Băng bị Tần Vũ bắt?”, thám tử nhà Tư Đồ vừa từ Thanh Vân Tông về, nước còn chưa kịp uống đã chạy thẳng đến Khung Sơn.

“Chuyện này thật mới lạ”, thám tử của nhà Thượng Quan cũng vậy.

“Tần Vũ”, trong Thanh Vân Tông, mấy bóng người bay vút ra ngoài như thần mang, ai cũng có tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, sát khí ngút trời lao thẳng tới Khung Sơn.

“Thật thú vị”, trong đại điện Hằng Nhạc Tông, sau khi nghe tin này, Doãn Chí Bình nở nụ cười nhạo báng. Trên bảng Phong Vân của Đại Sở bây giờ, hắn ta đứng thứ nhất, Tần Vũ đứng thứ hai, Cơ Tuyết Băng đứng thứ ba, kẻ xếp thứ hai bắt trói kẻ thứ ba, nghe thôi đã thấy mới mẻ rồi.

“Tần Vũ, ngươi đang tự tìm đến cái chết đấy”, trong Chính Dương Tông, mấy chục bóng người bay ra, ai cũng khí thế ngút trời, tu vi yếu nhất cũng là cảnh giới Không Minh đỉnh phong, trong đó còn có ba tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên.

Thời gian này bọn họ đại chiến liên tục thất bại, lửa giận kìm nén trong lòng đã lâu, vừa dập được thì Diệp Thành lại châm mồi khiến ngọn lửa trong họ như tìm thấy chỗ trút.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trong đại điện thành cổ Thiên Thu, ai nghe thấy tin này xong dù là Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang luôn điềm tĩnh, hay Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân luôn gian giảo, không nghiêm túc cũng đều phụt ra một ngụm trà.

Mẹ kiếp!

Hai giây sau, toàn bộ thành cổ Thiên Thu đều bùng nổ.

Chương 734: Không ngờ hắn vẫn còn sống

“Trói người xưa để đòi tiền chuộc, ngươi đúng là huynh của ta!”, phía Tạ Vân suýt thì quỳ xuống, vẻ mặt sùng bái!

“Trói người xưa thì cũng thôi, còn dám đòi tiền chuộc, ôi mẹ ơi!”

“Có phải tên này bắt trói người thành nghiện rồi không?”

“Chuyện thế này cũng chỉ tên mặt dày Diệp Thành mới có thể làm được”, mọi người đều tặc lưỡi, thở dài.

“Chuyện này nên ghi vào sử sách”, mọi người đều vuốt râu nói với vẻ đầy ẩn ý: “Kẻ gian trá nhất từ trước đến nay, ngoài hắn không còn ai nữa”.

“Tỷ à, tỷ mau về đi! Hắn sắp lên trời rồi!”, trong tiểu uyển, nghe thấy tin này, Sở Linh day mạnh chân mày.

“Sư phụ, hay là con đổi tên nhé!”, trong sơn cốc yên tĩnh, Tần Vũ trịnh trọng nhìn Độc Cô Ngạo: “Hắn làm vậy, ra ngoài con cũng không dám nói mình là Tần Vũ, vì sợ bị đánh chết”.

“Hay là con đổi tên thành Diệp Thành đi!”, ngay cả Độc Cô Ngạo cũng không khỏi ho khan.

“Trói cả Cơ Tuyết Băng, ngươi đúng là…”, Bích Du ở bên cạnh cũng hung hăng day đầu mày, vẻ mặt rất thú vị, từ xưa đến nay chắc chỉ có mình hắn là trói người xưa đi đòi tiền chuộc.

“Đừng nói nữa, ta không quen kẻ này”, trong quần sơn chim chóc cũng không thèm đậu, Ngô Tam Pháo đỡ trán.

“Ta tò mò có phải tiểu tử đó đã ngủ với cô ta rồi không?”, Thái Ất Chân Nhân ở bên cạnh cầm túi, nhả ra từng làn khói, vẻ mặt xa xăm.

“Thi Nguyệt, người trong lòng con đúng là gan to bằng trời!”, ở Hạo Thiên thế gia, Hoa Tư nhìn Hạo Thiên Thi Nguyệt cảm khái.

“Phải… Phải ạ!”, Hạo Thiên Thi Nguyệt há hốc miệng, biểu cảm không ngừng thay đổi.

“Hay là chúng ta tuyệt giao với hắn đi!”, trong một tửu lâu, Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân, Chương Ly và Thánh nữ Thất Tịch Từ Nặc Nghiên nói một cách nghiêm túc: “Nếu người khác biết chúng ta quen hắn liệu có đánh chết chúng ta không?”

Nam Sở náo động, Khung Sơn vô danh bỗng trở thành nơi tụ họp của các cao thủ từ khắp nơi trên thế giới.

Nhìn ra xa, hư không, bầu trời, thiên không, trên núi, mặt đất, sườn núi đều thấy những bóng người đen kịt, vây quanh Khung Sơn chật kín gió thổi không lọt.

Tần Vũ nổi tiếng, Nam Sở nhốn nháo, Bắc Sở cũng ầm ĩ theo, toàn bộ Đại Sở đều sục sôi.

Tần Vũ!

Trong khu vườn nhỏ ở thành cổ, tiếng gào thét chói tai của Cơ Tuyết Băng xuyên thấu tận bầu trời.

Ở bên cạnh, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn đã vô thức bịt tai lại, vẻ mặt thảng thốt, ngỡ ngàng.

Bây giờ bọn hắn đã hiểu câu Diệp Thành để lại trước khi đi “ta vẫn muốn nổi tiếng lần nữa” có nghĩa là gì.

Nổi tiếng rồi! Lần này hắn thật sự nổi tiếng, tên tuổi của hắn ở khắp Đại Sở này không ai không biết.

“Hai ta đi theo huynh ấy sẽ không gặp chuyện gì chứ?”, Lý Tinh Hồn giật giật khoé miệng.

“Có gặp chuyện gì hay không ta không biết, nhưng cuộc sống sau này của chúng ta sẽ vì huynh ấy mà trở nên thú vị”, Chu Ngạo nói đầy ẩn ý.

A!

Cơ Tuyết Băng ở cách đó không xa siết chặt nắm đấm, dậm chân trên đất, với khả năng của cô ta mà cũng rơi vào trạng thái điên cuồng, hai gò má đỏ bừng, cực kỳ phẫn nộ.

Cô ta là Thánh nữ cao ngạo, thuần khiết nhưng lúc này cũng có ý muốn bóp chết Diệp Thành.

Tại đại điện Thiên Huyền Môn, Phục Nhai vội vàng chạy về, trong lòng kích động tột đỉnh, vừa bay vào đại điện đã không chờ được nữa mà nói: “Thánh chủ, người đoán xem ta đã nhìn thấy ai?”

“Nhìn thấy ai? Chẳng lẽ là nhìn thấy Diệp Thành?”

“Ôi đúng là thật đấy”, Phục Nhai lập tức vung tay, trong đại điện xuất hiện một màn thuỷ mặc khổng lồ, hình ảnh trong bức màn là cảnh tượng người đông như nêm, mà giữa đám người chính là Diệp Thành đang ngồi vắt chéo chân trên đỉnh Khung Sơn.

“Ôi trời”, nhìn thấy Diệp Thành, Đông Hoàng Thái Tâm cũng bất giác lên tiếng, đứng bật dậy từ chỗ ngồi, trong đôi mắt đẹp ánh lên tia sáng: “Là hắn, chính là hắn, không ngờ tiểu tử này vẫn còn sống”.
Chương 735: Tiền trao cháo múc

Ầm! Đùng! Đoàng!

Có lẽ vì quá nhiều người đến Khung Sơn, trong đó lại cũng nhiều kẻ mạnh, khí thế mạnh mẽ khiến hư không bùng nổ.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành trên đỉnh Khung Sơn.

Hắn bình tĩnh ngồi đó, vắt chéo chân lên nhau, thi thoảng còn ngoáy tai, ngoáy mũi như tên lưu manh vô lại.

Mọi người đều đang chỉ chỉ chỏ chỏ vào hắn, ai cũng tấm tắc tặc lưỡi.

Nếu trách chỉ trách Diệp Thành gây ra ồn ào quá lớn.

Chính Dương Tông là sự tồn tại thế nào? Là tông môn mạnh nhất trong ba tông ở Nam Sở, chỉ yếu hơn Thị Huyết Điện một chút, là thế lực cực mạnh.

Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có người dám bắt Thánh nữ của họ, hơn nữa sau khi bắt còn dám ngang nhiên đòi tiền chuộc, mà tiền chuộc còn không phải con số nhỏ, đây là bắt chẹt, cướp giật công khai!

Tần Vũ!

Chẳng mấy chốc, tiếng quát to giận dữ từ đằng xa truyền đến, rung chuyển cả đất trời.

Nhìn ra xa thì thấy hướng đó có những đám mây và sương mù cuồn cuộn, tựa như thiên quân vạn mã đang lao đến, sát khí ngút trời, chính là cao thủ của Chính Dương Tông đang đến, người đi đầu là Ân Trụ, Thành Côn và Chính Dương Lão Tổ.

Có lẽ vì uy thế quá lớn khiến cho rất nhiều người trên hư không ngã rạp, rơi xuống dưới.

“Ngươi đang tự tìm đến cái chết đấy”, Thành Côn vừa đáp xuống đã không thể kìm nén cơn giận, lập tức ra tay.

“Này này này, ông cẩn thận một chút”, Diệp Thành giật mình nhảy dựng lên: “Ta là phân thân thôi, với lại ta đã sử dụng bí thuật gắn liền với Thánh nữ nhà ông, ta mà chết thì cô ta cũng không sống được”.

“Ngươi…”, Thành Côn đang định lao về phía trước thì bị Ân Trụ giữ lại, bọn họ tin lời Diệp Thành một cách vô điều kiện, bởi vì kẻ mặt dày thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.

“Này, chúng ta giải quyết trong hoà bình đi, đưa tiền cho ta thì các ông có thể đưa người về nhà”, Diệp Thành ngoáy tai.

“Tiểu hữu này, Chính Dương Tông không thù không oán với ngươi, ngươi nhằm vào Chính Dương như vậy có phải hơi quá rồi không?”, Chính Dương Lão Tổ nhìn Diệp Thành với vẻ âm trầm, nếu không phải Diệp Thành sử dụng bí pháp gắn liền với Thánh nữ nhà họ thì ông ta sẽ là người đầu tiên xông lên giết hắn.

“Chúng ta không phải không thù không oán đâu”, Diệp Thành lắc đầu, chỉ vào Ân Trụ: “Lần trước ở ngoài hố thần, ông ta đã suýt giết chết ta, ta vẫn còn nhớ món nợ này đấy”.

“Ngươi…”, khuôn mặt già nua của Ân Trụ đột nhiên đỏ bừng, trong lòng cực kỳ hối hận, hối hận ngày đó không nên nhiều lời mà nên giết chết Diệp Thành ngay.

“Đừng nhiều lời nữa, tiền trao cháo múc, nếu không ta sẽ đưa về nhà tuỳ ý làm gì thì làm đấy”, Diệp Thành xoay khớp cổ, nghe tiếng tim đập thình thịch của cao thủ bốn phương, hắn là người đầu tiên dám nói như vậy với người của Chính Dương Tông trong bao nhiêu năm nay.

Lúc này vẻ mặt Chính Dương Lão Tổ đã từ âm trầm chuyển sang lạnh lùng: “Tần Vũ, ngươi có biết việc làm này của ngươi có nghĩa là gì không?”

“Có nghĩa là từ nay về sau ta sẽ bị Chính Dương Tông các ông đuổi giết khắp thiên hạ”, Diệp Thành nhẹ nhàng nói: “Nhưng cũng chẳng có gì, ta bị đuổi giết suốt, thêm các ông nữda cũng chẳng sao”.

“Còn Thanh Vân Tông ta nữa”, Diệp Thành vừa dứt lời, Thanh Vân Lão Tổ đã dẫn một nhóm người rất đông tới, tuy khí thế không thể so với Chính Dương Tông nhưng thế trận cũng rất lớn.

Nhất là Thanh Vân Lão Tổ, ông ta còn nhớ rõ ngày hôm đó mình đã dùng hai cấm pháp khiến Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng bị thương nặng, lại phái Triệu Thanh cảnh giới Chuẩn Thiên đuổi giết, ai ngờ không bắt được bọn hắn mà Triệu Thanh còn bị giết.

“Thánh tử nhà ta đâu?”, một lão già áo tím nổi giận đùng đùng hét lên.

“Không phải ta đã nói rồi sao! Xuất gia rồi”, Diệp Thành thản nhiên nói, trong đầu bất giác hiện lên cái đầu bóng loáng của Long Nhất.

“Ngươi chán sống rồi!”, người của Thanh Vân Tông nói rồi lập tức xông tới.

“Chặn bọn họ lại”, Chính Dương Lão Tổ chợt quát lên, ông ta không quan tâm sự sống chết của Diệp Thành, vấn đề là phân thân này của hắn gắn liền với mạng sống của Thánh nữ nhà họ, nếu bị Thanh Vân Tông giết chết thì Thánh nữ nhà họ cũng không sống nổi.

Vì vậy bọn họ muốn bảo đảm sự an toàn của Cơ Tuyết Băng thì phải bảo vệ tốt Diệp Thành.

Cao thủ của Thanh Vân Tông và cao thủ của Chính Dương Tông đối đầu với nhau, mùi thuốc súng nồng nặc, dáng vẻ này là muốn chiến đấu với nhau ngay tại chỗ.

Hai ngày trước ba tông mới đấu với nhau một trận lớn, đều bị tổn thất nặng nề, vốn đã lửa giận ngút trời, bây giờ lại gặp nhau ở đây nên có khả năng sẽ diễn ra một trận huyết chiến bất cứ lúc nào.
Chương 736: Bị chơi khăm

“Thanh Vân muốn đánh thì Chính Dương ta sẽ theo đến cùng”, Chính Dương Lão Tổ lạnh lùng nhìn Thanh Vân Lão Tổ.

“Đánh thì đánh, ta sợ các ngươi chắc”, giọng Thanh Vân Lão Tổ đanh thép, mạnh mẽ, hai phe lão tổ đối đầu gay gắt, khí thế mạnh mẽ khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt, rất nhiều người đã phải lui ra thật xa vì không chịu nổi áp lực này.

“Các ông muốn đánh thì lát nữa hãy đánh, đừng bỏ mặc ta ở đây chứ!”, khi bầu không khí đang bị đè nén ngạt thở thì Diệp Thành nhảy ra nói: “Ta mới là nhân vật chính của ngày hôm nay, các ông làm vậy ta rất lúng túng đó”.

Nghe vậy, phía Ân Trụ ngăn phía Thanh Vân Lão Tổ lại, Chính Dương Lão Tổ thì vội vàng xoay người.

Tình hình hiện tại càng kéo dài càng bất lợi cho bọn họ, ở đây không chỉ có một mình Thanh Vân Tông, nếu đột nhiên nhảy ra kẻ nào không sợ chết rồi giết Diệp Thành, đó mới là chuyện đáng lo nhất.

“Chín mươi triệu linh thạch, một trăm linh đan năm vân, một nghìn linh đan bốn vân, ba nghìn binh khí thượng phẩm”, Diệp Thành ngoáy lỗ tai: “Không được thiếu một thứ”.

“Tần Vũ, ngươi tham lam quá đấy!”, Chính Dương Lão Tổ lạnh lùng nói.

“Ai bảo Thánh nữ nhà các ông đáng tiền vậy chứ?”, Diệp Thành nhún vai: “Huyền Linh Chi Thể, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, ta còn thấy ít đấy. Nếu ông còn nhiều lời nữa thì ta sẽ tăng thêm tiền chuộc”.

“Ngươi…”, Chính Dương Lão Tổ lại tức mặt đỏ tai hồng, ông ta nhìn ra được Diệp Thành đã hạ quyết tâm trở thành kẻ thù của Chính Dương Tông, lần này nếu bọn họ không chịu bỏ số tiền lớn thì không thể chuộc được Cơ Tuyết Băng về.

“Có đưa hay không thì nói một lời”, Diệp Thành đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Đưa”, Chính Dương Lão Tổ thở ra một hơi thật dài, so với số tiền chuộc ấy, Thánh nữ Huyền Linh Chi Thể là vô giá, cho dù Diệp Thành đưa ra tiền chuộc gấp hai ba lần thì bọn họ cũng phải đưa!

“Đưa đây đi!”, Diệp Thành xoè tay ra.

“Tiền chuộc đương nhiên sẽ đưa, nhưng ta cũng phải xác nhận trước xem Thánh nữ nhà ta có thật sự bình an vô sự không”, Chính Dương Lão Tổ hừ lạnh.

“Đơn giản”, Diệp Thành lập tức gỡ áo choàng đen trên người đạo thân ra.

Ngay lập tức, Cơ Tuyết Băng do đạo thân hoá thành hiện ra, sống động như thật, vẻ mặt lãnh đạm, trong đôi mắt đẹp không có chút thay đổi cảm xúc, như thể mọi sự hỗn loạn trên đời đều không liên quan đến cô ta.

Chính Dương Lão Tổ nheo mắt nhìn Cơ Tuyết Băng, xác định là bản tôn rồi mới cắn răng ném túi đựng đồ cực lớn cho hắn.

“Ôi trời, thật sự đưa rồi kìa!”, nhìn thấy túi đựng đồ cực lớn, đám người tứ phương cả kinh: “Là chín mươi triệu linh thạch, một trăm linh đan năm vân, một nghìn linh đan bốn vân, ba nghìn binh khí thượng phẩm đó!”

“Chính Dương Tông đúng là giàu có! Tiền chuộc này đủ để mua lại vài thế gia đấy”.

“Nhưng Chính Dương Tông còn có thể làm gì?”, có người thở dài: “Đó là Huyền Linh Chi Thể với huyết mạch nghịch thiên, chưởng giáo tương lai của Chính Dương Tông, so với những điều này thì số tiền chuộc ấy chẳng là gì”.

“Ngày thường Chính Dương Tông hung hăng hống hách, bây giờ khổ chưa!”, trong lòng mọi người rất sung sướng, phần lớn những người ở đây đều đã từng bị Chính Dương Tông ức hiếp, bây giờ Diệp Thành làm vậy khiến bọn họ cảm thấy rất đã.

“Được rồi!”, bên này, Diệp Thành đã đếm xong, sau đó vỗ mông đứng dậy.

“Tiền chuộc đã đưa rồi, ngươi còn không thả người?”, Chính Dương Lão Tổ tức giận hét lên.

“Thả chứ, đương nhiên là thả rồi”, Diệp Thành cười toét miệng, nhẹ nhàng đẩy đạo thân.

Hắn đẩy nhẹ một cái, đạo thân lập tức hoá thành một làn khói xanh rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh một cách lạ thường, mọi người đều nhìn chằm chằm đỉnh Khung Sơn.

“Chuyện… Chuyện gì thế này? Người đâu?”, hai giây sau, có người nhỏ giọng hỏi.

“Còn chưa nhìn ra à? Cơ Tuyết Băng đó là giả, chúng ta bị lừa rồi”.

“Giả… Giả sao?”

“Tần Vũ”, ngay sau đó trên đỉnh Khung Sơn vọng lại tiếng gầm thét của phía Chính Dương Lão Tổ, bọn họ bỏ ra bao nhiêu tiền như thế mà chỉ chuộc được một làn khói xanh, không ngờ lại bị chơi khăm như vậy.
Chương 737: Đê tiện

Rầm! Bịch!

Không lâu sau đó, cả đỉnh Khung Sơn đều bị dẹp bằng, có điều Diệp Thành nhanh trí đã biến mất dạng trước khi Chính Dương Tông lão tổ ra tay.

Vốn dĩ hắn chỉ là một phần phân thân, tiêu tán cũng chỉ là vấn đề về thời gian.

Hừ!

Thanh Vân lão tổ hắng giọng, ông ta quay người bỏ đi.

A….!

Tiếp sau đó, trên đỉnh Khung Sơn liền vang lên tiếng gằn phẫn nộ của những kẻ mạnh ở Chính Dương Tông, không có ai chuộc lại là một nhẽ, lại còn phải bỏ ra rất nhiều tiền như vậy, sự tổn thất nặng nề này e rằng đây là lần đầu tiên xuất hiện từ khi Chính Dương Tông lập phái tới nay.

“Tên Tần Vũ này cũng thật là…”, nhóm người phía lão tổ của Chính Dương Tông đang hằm hằm phẫn nộ.

“Trói Thánh Nữ của người ta là một chuyện, còn dám đòi tiền chuộc, lấy tiền chuộc rồi mà không thả người, đúng là mặt dày”.

“Lão tử sống mấy trăm năm trời nhưng chưa gặp tên tiểu tử nào vô thiên vô pháp như vậy”, rất nhiều lão bối vuốt râu tặc lưỡi: “Có điều ta lại thích như vậy”.

“Nói không chừng vài ngày nữa Tần Vũ lại đổi địa điểm đòi tiền chuộc cũng nên, mẹ kiếp đúng là đê tiện, đây không phải là cướp tiền mà là lừa người ta”.

“Lần này quay về phải trông chừng người trong nhà thật kĩ, nói không chừng có ngày bị Tần Vũ bắt cóc, tên tiện nhân mặt dày đó dù có lấy tiền cũng không thả người”.

Không lâu sau đó, tin tức này như được chắp thêm đôi cánh lan truyền khắp Nam Sở rồi từ Nam Sở truyền đến Bắc Sở sau đó lại từ Bắc Sở truyền khắp cả Đại Sở.

Rầm!

Cả Đại Sở như bùng nổ.

Khi người ta nghe được tin tức này thì cho dù là người quen với Diệp Thành hay không quen với Diệp Thành, dù là biết thân phận của Diệp Thành hay không biết thân phận của Diệp Thành, dù là kẻ thù hay cố hữu của hắn thì sắc mặt đều vô cùng đặc sắc.

Sát thần Tần Vũ, bọn họ đúng là được mở mang tầm mắt về sự ngạo mạn của vị sát thần này.

Đan thánh Diệp Thành, bọn họ quả thực được mở mang tầm nhìn về độ mặt dày của tên tiện nhân này.

Không lâu sau đó, Diệp Thành lại được phong thần, được tất cả mọi người gọi với một danh hiệu: Thần lừa.

Hắn thực sự rất xứng với danh xưng này vì rõ ràng là hắn to gan lừa bịp người khác, lại còn phách lối lừa bịp, lừa bịp vô liêm sỉ, và quan trọng hơn cả đó là hắn đã thành công rồi.

“Ca của ta được lắm, lừa người mà lừa thành thần luôn rồi”, bên trong thành cổ Thiên Thu, Tạ Vân, Hùng Nhị, Hoắc Đằng cứ thế nhảy dựng lên.

“Hẫng của Chính Dương Tông bao nhiêu tiền như vậy, đủ để tự trang bị một quân đội riêng cho mình rồi”, nhóm người phía Thiên Tông Lão Tổ mở cờ trong bụng.

“Tỷ à, tên tiểu tử này…”, bên trong biệt uyển, Sở Linh đã bưng mặt, cô ta thực sự cảm thấy ngượng thay cho Diệp Thành.

“Đây mới đúng là biết cách lừa người”, bên trong tửu lâu, Vi Văn Trác gằn lên đỏ mặt tía tai.

“Hoá ra có thể kiếm tiền theo cách thế này”, bên trong sơn lâm, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng ghé tới, mặt mày như vỡ lẽ ra thêm điều gì đó vậy.

“Sau này ta sẽ tên là Diệp Thành”, bên trong sơn cốc yên ắng, Tần Vũ lên tiếng: “Từ ngày mai trở đi, ta cũng đi trói người, cứ lấy tên của tên Diệp Thành đó mà đi trói người”.

“Phát tài rồi, phát tài rồi, hi hi hi”, trong tiếng bàn tán xôn xao, Diệp Thành cười sặc sụa.

“Thánh Chủ, có cần ta tìm hai tên cho hắn một trận không?”, bên trong đại điện của Thiên Huyền Môn, nhìn tên tiện nhân Diệp Thành cười sặc sụa như vậy, Phục Nhai bất giác đưa mắt nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.

“Ra tay nhẹ một chút”.

“Vâng”, Phục Nhai giơ tay tỏ vẻ tán đồng rồi xắn tay áo đi ra khỏi đại điện.

…….

Đêm tối, bên trong đại điện của Chính Dương Tông chất kín người, vả lại người nào người nấy mặt mũi đều tối sầm cả lại.

Chuyện ngày hôm nay mất tiền là nhỏ nhưng mất thể diện lại là lớn, vả lại đáng bực nhất chính là đã mất tiền lại mất người và còn không thể đưa Cơ Tuyết Băng quay về, bọn họ đúng là đã đánh giá Diệp Thành qúa thấp nên mới phải chịu thiệt thòi thế này.

“Đáng chết, đúng là đáng chết”, Thành Côn vô cùng phẫn nộ, ông ta liên tục gằn lên.

“Sư huynh, lúc đó huynh thực sự không nhận ra Băng Nhi là luồng khói xanh sao?”, tất cả đều đổ dồn ánh mắt sang phía Chính Dương Tông lão tổ.

“Không phải do ta sơ ý mà vì đó chính là Huyền Linh Chi Thể thực thụ, chỉ là không biết vì sao…”, Chính Dương lão tổ cau mày, cho tới bây giờ ông ta cũng không thể nghĩ ra Diệp Thành dùng cách gì mà có thể qua mặt mình, nếu như lúc đó ông ta nhận ra thì Chính Dương Tông cũng không đến mức tổn thất như vậy.

“Ý của sư huynh là…”

“Nói không chừng đó chính là đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh của Băng Nhi”, giọng của Chính Dương lão tổ mang theo ẩn ý.

“Không phải ý của sư huynh là Băng Nhi đã phản bội lại Chính Dương Tông sau đó bắt tay với Tần Vũ để tính mưu kế với Chính Dương Tông chứ?”, tất cả mọi người đều nhìn sang Chính Dương lão tổ.

“Không loại trừ khả năng này”, Chính Dương lão tổ hít vào một hơi thật sâu, “có lẽ so với khả năng này thì khả năng khác đáng tin hơn, đó chính là Tần Vũ uy hiếp Băng Nhi tạo ra một đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh, sau đó đưa đạo thân đó ra để lừa chúng ta”.

“Nếu như vậy thì sự việc rắc rối rồi”, tất cả đều cau mày, “đến Băng Nhi mà cũng bị ép như vậy thì tên Tần Vũ này rốt cục có những thủ đoạn tới mức nào chứ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK