Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 573: Kéo dài thời gian

“Ngươi, chính là ngươi đấy, ra đây cho ta”, khi Hồng Trần Tuyết nhìn qua thì thấy đạo thân của Diệp Thành vẫn đang phách lối, hơn nữa còn chỉ đích danh một lão già áo tím cảnh giới Không Minh tầng thứ năm của Thị Huyết Điện.

“Ngươi muốn chết!”

Lão già kia nổi giận đùng đùng, lập tức sát phạt tới, không nhiều lời, vừa xông lên đã tung đại ấn ra.

Ầm! Bùm! Cheng!

Sau đó trận đại chiến lập tức bắt đầu, đạo thân của Diệp Thành vô cùng mạnh mẽ, giao chiến chưa lâu đã chém chết lão già áo tím của Thị Huyết Điện trên hư không.

“Giết người của Thị Huyết Điện ta, hôm nay ngươi tự tìm đường chết rồi”, mấy bóng người lập tức xông lên, khí thế của ai cũng ngút trời, sát khí lan ra, tu vi của họ đều ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín.

Bang! Đùng! Đoàng!

Trận đại chiến lại bùng lên, hơn nữa cảnh tượng còn vô cùng hoành tráng, đạo thân của Diệp Thành bất khả chiến bại, trong thời gian ngắn sẽ không bị giết, cuộc chiến đang diễn ra rất gay cấn.

“Không biết xấu hổ à? Đã nói là một đấu một rồi mà”.

“Bốn con chó điên, có gan thì một đấu một đi”.

“Ỷ đông hiếp yếu thì là anh hùng cái gì, một đám ngu ngốc, chó má”.

Mặc dù trận chiến rất khốc liệt, nhưng tiếng chửi rủa của Diệp Thành cũng chưa bao giờ ngừng.

Mặc dù là đạo thân nhưng nó hoàn toàn thừa hưởng tính cách vô liêm sỉ và từ ngữ bẩn thỉu của Diệp Thành, chửi bới rất khó nghe.

Những âm thanh chửi rủa này lọt vào Địa Cung của linh sơn Nhân Hoàng, mọi người đều giật giật khoé miệng.

“Đệ tử bảng Phong Vân của Đại Sở này thực lực mạnh thật, nhưng đầu óc thì…”

“Chửi luôn miệng không ngừng, miệng tiểu tử này đúng là ghê gớm!”

“Tiểu tử này ăn phải thuốc súng hay là bị hắt máu gà vậy?”

“Trông hắn không giống như tới để đánh nhau mà giống tới để chửi nhau hơn”.

Sự thật chứng minh, cách làm của đạo thân Diệp Thành rất hiệu quả.

Không chỉ người của Nhân Hoàng mà ngay cả cao thủ của Thị Huyết Điện bên ngoài cũng đều bị thu hút sự chú ý, những người đang phá kết giới của linh sơn Nhân Hoàng cũng đổ dồn ánh mắt u ám tới.

Giờ phút này, ngay cả ba tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện cũng không khỏi nhìn sang.

“Nếu ta đoán không nhầm thì người đó chính lầ Tần Vũ!”, gã thanh niên yêu dị vẫn nghịch con rắn lục nhỏ quấn quanh cổ tay, thích thú nhìn vào khoảng hư không đó.

“Quả nhiên là rồng là phượng trong đám người”, mặc dù sắc mặt bà lão lưng còng u ám, nhưng cũng không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Bốn cảnh giới Không Minh tầng thứ chín cũng không giết được hắn, vậy thì Hoắc Tôn bại trong tay hắn, ta cũng không thấy có gì ngạc nhiên”.

“Tại sao hắn lại ở đây?”, lão già mặc huyết bào nheo mắt lại, trong mắt loé lên ánh nhìn u ám bất định.

Không ai biết rằng khi đạo thân của Diệp Thành chửi rủa và đại chiến, thì kết giới của linh sơn Nhân Hoàng đã bị bóp méo, hai đạo thân lén chạy vào.

Khi đến Địa Cung, người của Nhân Hoàng ai nấy đều thảng thốt: “Ngươi… các ngươi vào đây kiểu gì vậy?”

Khi nhìn thấy Diệp Thành đeo mặt nạ, bọn họ lại càng ngạc nhiên hơn, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn đạo thân của hắn vẫn đang chửi bới hung hăng bên ngoài, vẻ mặt họ lập tức trở nên rất thú vị.

Chung Giang bỏ qua ánh mắt khác thường của những người này, lách mình đi tới bên Hồng Trần Tuyết: “May mà vẫn chưa muộn, thương thế của sư muội…”

Hồng Trần Tuyết ngắt lời Chung Giang, bà nheo mắt nhìn Diệp Thành đang đeo mặt nạ đứng phía trước: “Nhất Khí Hoá Tam Thanh, thì ra bên ngoài kia là đạo thân của ”.

“Nhãn lực của tiền bối thật tốt”, Diệp Thành bất giác sờ chóp mũi.

Động tác này tuy nhỏ, nhưng lại khiến Hồng Trần Tuyết bước lên một bước, đi về phía hắn, bà ta cầm lấy tay trái của Diệp Thành, chăm chú quan sát chiếc nhẫn ngọc phát ra thần quang trên ngón tay hắn.

“Sao Huyền Thương Ngọc Giới lại trong tay ngươi?”, Hồng Trần Tuyết chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Diệp Thành.

“Huyền Thương Ngọc Giới?”, nghe Hồng Trần Tuyết nói bốn từ này, các trưởng lão đang có mặt đều vội vàng chạy tới, từng cặp mắt đều dán vào chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ tay trái của Diệp Thành.

“Thánh vật của Viêm Hoàng sao lại ở trong tay ngươi?”, Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Thành, lại truy hỏi lần nữa.

“Chuyện này nói ra dài lắm, ta…”, Diệp Thành đang định nói, nhưng còn chưa nói xong đã bị Chung Giang ngắt lời.

“Để ta nói cho!”, Chung Giang hắng giọng, giải thích: “Huyền Thương Ngọc Giới là do sư huynh Chung Viêm truyền lại cho hắn, hơn nữa chiếc nhẫn cũng đã công nhận, vì thế tiểu hữu Tần Vũ hiện tại đã là Thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”.

“Hắn? Thánh chủ Viêm Hoàng?”, nghe Chung Giang nói xong, các trưởng lão đều kinh ngạc nhìn Diệp Thành.

“Là ta”, Diệp Thành cười tủm tỉm.

Hồng Trần Tuyết khẽ cau mày, nhìn Huyền Thương Ngọc Giới rồi lại nhìn Diệp Thành, nhưng không nói gì.
Chương 574: Ta là luyện đan sư

“Được rồi, chuyện này về sau ta sẽ giải thích cặn kẽ cho mọi người”, Chung Giang xua tay rồi nhìn Hồng Trần Tuyết bảo: “Sư muội, kết giới không chống đỡ được quá ba phút nữa đâu, chúng ta hợp lực kiểm soát kết giới đi!”

Hồng Trần Tuyết không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Dứt lời, hai người cùng bước lên tế đàn, đẩy linh lực vào đó.

Tế đàn này là trung tâm kết giới hộ sơn của Nhân Hoàng, người kiểm soát kết giới càng mạnh thì kết giới sẽ càng kiên cố, cũng chính vì lúc trước Hồng Trần Tuyết kiểm soát nó nên kết giới bị cao thủ của Thị Huyết Điện bắn phá lâu như vậy vẫn chưa vỡ.

Bây giờ có thêm Chung Giang, hai người ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có thể tưởng tượng được sức phòng ngự của kết giới sẽ tăng lên tới mức đáng sợ như thế nào.

Chẳng mấy chốc kết giới hộ sơn đang cực kỳ mỏng đột nhiên bắn ra thần quang, sức phòng ngự tăng lên không chỉ mười lần.

Hả?

Ba cảnh giới Chuẩn Thiên của Thị Huyết Điện nhíu mày: “Không ngờ kết giới lại mạnh lên nhiều thế, lẽ nào Hồng Trần Tuyết đã khôi phục thương thế?”

“Sao có thể?”, bà lão lưng gù thốt lên: “Thực Cốt Đan nhằm vào công thể, Bạo Linh Đan nhằm vào linh hồn, dù là Hồng Trần Tuyết cũng khó mà chống đỡ”.

“Vậy thì lạ thật”, gã thanh niên yêu dị kia nheo mắt, nhìn chằm chằm kết giới hộ sơn: “Kết giới đột nhiên kiên cố thế kia không thể là do một mình Hồng Trần Tuyết làm được”.

“Chẳng lẽ Nhân Hoàng còn có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên thứ hai?”

Bùm!

Khi ba người đang nói chuyện thì đạo thân của Diệp Thành ở nơi cách đó không xa đã hoàn thành nhiệm vụ, thân thể nó nổ tung, nhưng trước khi tiêu tan, nó đã kéo theo một tên cảnh giới Không Minh tầng thứ chín của Thị Huyết Điện lên đường cùng.

“Ngây ra đó làm gì, tiếp tục tấn công cho ta!”

Lão già mặc áo huyết bào nhìn về phía đó rồi đột nhiên hét lên.

Ngay lập tức, các cao thủ của Thị Huyết Điện đã hoàn hồn sau cơn choáng váng, một lần nữa hợp lực điều khiển chín trận pháp, phát huy sức mạnh của chúng, công phá kết giới hộ tông của linh sơn Nhân Hoàng.

Chỉ là lần này có sự trợ giúp của Chung Giang nên kết giới hộ sơn đã trở nên mạnh mẽ phi thường, chín trận pháp công kích lớn của Thị Huyết Điện đều đã được sử dụng nhưng vẫn không thể phá được kết giới trong thời gian ngắn.

Trong Địa Cung của linh sơn Nhân Hoàng.

Chung Giang và Hồng Trần Tuyết vẫn đang không ngừng truyền linh lực vào tế đàn.

Còn bên này, các trưởng lão đã bao vây đứng quanh Diệp Thành, từng đôi mắt già nua quan sát hắn từ trên xuống dưới như quan sát khỉ.

Khụ khụ!

Toàn thân Diệp Thành nổi da gà, hắn ho khan hai tiếng rồi bảo: “Các tiền bối à, có thể đừng nhìn vãn bối như vậy được không, lá gan của ta không lớn lắm”.

Lá gan không lớn lắm?

Câu này của Diệp Thành khiến các lão già đều giật giật khoé miệng.

Lá gan của ngươi không lớn? Đùa gì đấy? Ngươi đừng quên mảng giỏi nhất của Nhân Hoàng chúng ta là mảng tình báo.

Ngươi làm náo loạn phân điện nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên, đuổi theo khiến hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới Không Minh phải chạy tán loạn trên bầu trời, giúp Thiên Tông thế gia đấu với Thị Huyết Điện, đại chiến tứ phương bên ngoài thành cổ Đông Dương, đệ tử bảng Phong Vân bị ngươi giết hơn một nửa, ngươi còn quét sạch biết bao kẻ thù bên ngoài hố thần…

Đến bây giờ, ngươi đã khiêu khích hết một lượt tất cả mọi người, có thêm biết bao kẻ thù, có chuyện nào là do kẻ nhát gan làm được?

Các trưởng lão vẫn nhìn chằm chằm nên Diệp Thành lại ho khan lần nữa, hà hơi lên Huyền Thương Ngọc Giới rồi lau thật sạch, vừa lau vừa nói với giọng điệu khó hiểu: “Chiếc nhẫn này được đấy”.

Ngay khi lời này được nói ra, các lão già đã hiểu ngay lập tức.

Hắn đã lấy danh nghĩa của Thánh chủ Viêm Hoàng ra để nói chuyện, hắn lợi hại, hắn là Thánh chủ của Viêm Hoàng.

Phụt!

Hồng Trần Tuyết ở trên tế đàn cách đó không xa phun ra một ngụm máu.

Trạng thái của bà ta rất tệ, khuôn mặt khi nãy còn có chút huyết sắc, giờ đây đã lại trở nên tái nhợt, khí tức lúc mạnh mẽ lúc yếu ớt, thần quang trên người cũng gần như dập tắt.

Thấy thế, các lão già vội vàng chạy đến.

“Sư muội”, Chung Giang đã sử dụng linh lực, truyền vào cơ thể Hồng Trần Tuyết.

“Không sao đâu”, Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng lau vết máu trên khoé miệng, nhưng sau khi lau đi lại có máu trào ra, dù lau thế nào cũng không hết, điều này khiến sắc mặt mấy trưởng lão phía Chung Giang khó coi cùng cực.

“Thực Cốt Đan”, Diệp Thành nheo mắt sau đó lại nói tiếp: “Còn có cả Bạo Linh Đan”.

“Ngươi có thể nhìn ra sao?”, Hồng Trần Tuyết nhìn hắn.

“Ta là luyện đan sư nên cũng biết đôi chút”, Diệp Thành ho nhẹ một tiếng.
Chương 575: Ta chính là Diệp Thành

“Ngươi còn là luyện đan sư nữa?”, không chỉ mấy người phía Hồng Trần Tuyết mà ngay cả Chung Giang cũng tròn mắt ngạc nhiên, ông đưa Diệp Thành về nhưng không biết hắn còn có thân phận này.

So với Chung Giang, vẻ mặt mấy người phía Hồng Trần Tuyết còn thú vị hơn, Nhân Hoàng được gọi là Bá vương mạng lưới tình báo của Đại Sở, thế nhưng họ cũng không biết Diệp Thành còn là luyện đan sư.

Lúc này, mọi người đều tặc lưỡi cảm thán Tần Vũ sát thần Phong Vân, thiên phú nghịch thiên như thế còn là luyện đan sư, vận may của hắn thực sự quá tốt.

Khụ khụ!

Bị một đám người nhìn chằm chằm, Diệp Thành lại ho khan một tiếng, sau đó nhìn về phía các trưởng lão: “Các vị tiền bối có phải nên tránh đi một lát không, ta có chút chuyện riêng muốn nói với Thánh chủ của các vị”.

“Chuyện này…”, mọi người đều nhìn về phía Hồng Trần Tuyết.

“Lui xuống đi!”, Hồng Trần Tuyết khẽ phất tay.

Mọi người gật đầu xoay người, nhưng khi rời đi họ lại rất ăn ý mà nhìn Diệp Thành lần nữa.

Sau khi mọi người đi hết, Hồng Trần Tuyết mới nhìn Diệp Thành: “Ngươi bảo người của ta rời đi là có bí mật gì muốn nói với ta?”

“Không thể coi là bí mật, chỉ là ta không muốn quá nhiều người biết thôi”, Diệp Thành mỉm cười: “Điều ta muốn nói là ta có thể chữa lành vết thương cho tiền bối, mà để chữa được thì ta sẽ bị lộ con át chủ bài”.

“Ngươi có thể chữa lành vết thương của sư muội ta?”, Chung Giang nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin: “Đó là Thực Cốt Đan và Bạo Linh Đan đấy, hơn nữa còn đều là linh đan năm vân”.

“Ngươi chắc chắn có thể chữa khỏi vết thương cho ta?”, Hồng Trần Tuyết cũng nhìn Diệp Thành với vẻ mặt không tin.

“Cứ tin tưởng ta, tiền bối khoanh chân ngồi xuống, chuyện còn lại giao cho ta”, Diệp Thành cười nhẹ.

Hồng Trần Tuyết khẽ cau mày, nhìn Chung Giang, thấy ông ấy nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy thế Hồng Trần Tuyết mới hơi khom người, ngồi xếp bằng trên vân đoàn.

Bên này, Diệp Thành nhẩm niệm gọi chân hoả và thiên lôi ra, để chúng lơ lửng trong lòng hai bàn tay.

“Chân hoả, thiên lôi?”

Ngay lập tức, trong Địa Cung vang lên tiếng hô ngạc nhiên của Hồng Trần Tuyết và Chung Giang.

Hai người nhìn nhau, dường như đều nhìn thấy điều gì đó trong mắt đối phương.

Sau khi đưa mắt nhìn nhau, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đều nhìn về phía Diệp Thành: “Ngươi không phải Tần Vũ”.

“Đúng, ta không phải Tần Vũ, ta là Diệp Thành”, Diệp Thành không giấu giếm, bởi vì một khi chân hoả màu vàng và thiên lôi màu đen xuất hiện thì thân phận của hắn sẽ bị bại lộ: “Ta là đệ tử của Hằng Nhạc Tông ở phía Nam Đại Sở, người đánh bại Huyền Linh Chi Thể trong cuộc thi tam tông mà mọi người biết chính là ta, người được phong vị Đan Thánh trong đại hội đấu đan chính là ta, người bị vây giết thành ma cũng là ta”.

“Hả…”, vẻ mặt Chung Giang thay đổi cực kỳ đặc sắc, ông há hốc miệng, nhất thời không nói được gì.

“Thảo nào ngươi lại biết bí thuật Nhất Khí Hoá Tam Thanh, ở Đại Sở này có lẽ ngoài Huyền Linh Chi Thể thì cũng chỉ Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông biết bí thuật này. Thảo nào ngươi lại có chân hoả màu vàng, thì ra ngươi là Đan Thánh”.

“Theo tin tình báo thì ngươi đã chết lâu rồi mà”, Hồng Trần Tuyết nheo mắt nhìn Diệp Thành.

Hồng Trần Tuyết cũng không ngờ Diệp Thành đánh bại Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết, Đan Thánh và Tần Vũ hiện đang nổi danh khắp Đại Sở lại là một người, nực cười là Nhân Hoàng của họ cũng bị che mắt.

“Đúng, ngươi đã chết rồi, ngay cả thân thể cũng bị trộm mất, sao ngươi sống sót được vậy?”, Chung Giang cũng nhìn Diệp Thành với vẻ ngờ vực, càng lúc ông càng không thể hiểu nổi hắn.

“Ta sống sót thế nào đương nhiên là tự có cách của ta”, Diệp Thành chỉ mỉm cười trước sự ngờ vực của hai người.

Hắn nói xong thì truyền tiên hoả và thiên lôi vào cơ thể Hồng Trần Tuyết: “Tiền bối hãy tĩnh tâm, ta giúp người chữa trị”.

Mặc dù trong lòng vô cùng thắc mắc nhưng Hồng Trần Tuyết vẫn nhắm mắt lại.

Diệp Thành hít một hơi thật sâu, một lúc làm hai việc, tiên hoả phụ trách luyện hoá độc tính của Thực Cốt Đan trong cơ thể Hồng Trần Tuyết, còn thiên lôi phụ trách chữa lành vết sẹo do Bạo Linh Đan để lại.

Dưới sự tác động từ hai phía, đau đớn cũng tăng lên gấp đôi.

Dù Hồng Trần Tuyết ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng trên mặt cũng hiện vẻ đau đớn.

Chung Giang ở bên cạnh thấy Hồng Trần Tuyết đau đớn như thế cũng muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Có lẽ biết Hồng Trần Tuyết đang đau nên Diệp Thành cố ý tìm một chủ đề, hắn cười bảo: “Tiền bối, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu, chi bằng sau trận đại chiến, hay là người về lại Viêm Hoàng đi”.

Nghe vậy. Chung Giang cũng nhìn Hồng Trần Tuyết, nếu bà đồng ý thì đương nhiên là chuyện quá tốt đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK