Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 266: Đối thủ Hoa Vân

Trong tiếng bàn tán xôn xao, Gia Cát Vũ đã đưa Diệp Thành bay từ trên cao xuống, sau đó tiện tay ném Diệp Thành lên chiến đài rồi nói: “Xem ra vẫn chưa muộn”.

“Xin lỗi, xin lỗi ạ”, Diệp Thành vội lồm cồm bò dậy, đợi tới khi trông thấy đôi mắt muốn ăn thịt người của Sở Huyên, hắn mới lại ho hắng.

“Diệp Thành Hằng Nhạc Tông tới rút thăm”, Ngô Trường Thanh liếc nhìn Diệp Thành một cái, khoé miệng còn nở nụ cười tôi độc. Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến ông ta cảm thấy phấn kích. Ông ta và Thành Côn giống nhau, đều muốn thấy kết cục thảm hại của Diệp Thành.

“Vâng, vâng”, Diệp Thành chạy tới.

Vì chỉ có bốn người, rút thăm cũng chỉ mất mười giây, sau khi danh sách quyết đấu được công bố, Hoa Vân của Chính Dương Tông ở phía đối diện mới nở nụ cười gian giảo.

Còn Diệp Thành lại vặn cổ, lên tiếng: “Tiểu tử, ta đây đợi trận chiến này lâu lắm rồi”.

Không sai, bốn người phân thành hai nhóm quyết đấu, Diệp Thành bốc phải đối thủ là Hoa Vân, còn Cơ Tuyết Băng và Hàn Tuấn đương nhiên giao chiến với nhau, có điều nhóm Cơ Tuyết Băng lại không có gì đáng bàn vì Cơ Tuyết Băng vẫn tiếp túc được thăng hạng.

“Ta nhận thua”, quả nhiên, ở trận quyết đấu đầu tiên, đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông là Hàn Tuấn cứ thế nhận thua, thực chất đây chỉ là hình thức, chiến hay không chiến thì Cơ Tuyết Băng đương nhiên vẫn thắng.

“Diệp Thành, lên chiến”, Hàn Tuấn vừa dứt lời, Hoa Vân đã sải bước lên chiến đài chỉ về phía Diệp Thành.

“Ép ta à?”, Diệp Thành không lên chiến đài luôn mà quay người về phía Liễu Dật, cười nói: “Liễu sư huynh, đệ có thể mượn kiếm Thái Cực của huynh không?”

Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng Liễu Dật vẫn lật tay lấy ra kiếm Thái Cực đưa cho Diệp Thành, cười nói: “Diệp sư đệ, có thể chiến thì cứ chiến, chiến không được thì nhận thua nhé, đừng cố quá”.

“Đệ hiểu rồi”, Diệp Thành nhận lấy kiếm Thái Cực.

“Hoa Vân từng là đệ tử chân truyền xếp đầu Chính Dương Tông, đừng sơ xuất, đánh không được thì cứ nhận thua”, Sở Huyên cũng dặn dò, chỉ sợ Diệp Thành lại giống như khi ở ngoại môn Hằng Nhạc Tông cứ liều mạng tới cùng.

“Con hiểu rồi”, Diệp Thành cười xoà, hắn quay người bước lên chiến đài.

“Ngươi còn gì muốn nói thì có thể nói trước đi”, vừa lên chiến đài, Diệp Thành còn chưa đứng vững thì giọng Hoa Vân đã lại vang lên, khuôn mặt mỉa mai nhìn Diệp Thành, vả lại hắn nói ý tứ rất rõ ràng, trận chiến này hắn phải diệt Diệp Thành.

“Khi đánh với Tiết Ẩn và Bạch Dực, bọn họ vừa lên chiến đài cũng đã giễu võ dương oai ngút trời”, Diệp Thành vừa vặn cổ vừa nói: “Sao nào, ngươi cũng muốn bay ra ngoài kia nói chuyện với bọn họ à?”

“Khẩu khí lớn lắm”, Hoa Vân lạnh giọng, hắn lập tức ra tay, di chuyển bước ra ba trượng, bàn tay đầy linh lực tung ra một đạo đại ấn màu tím.

“Ta có thể khiến bọn họ thảm bại thì cũng có thể khiến ngươi thảm bại”, Diệp Thành khí thế mạnh mẽ, hắn không lùi mà tiến, di chuyển hai, ba bước đã tới trước mặt Hoa Vân, mỗi một bước di chuyển đều mang theo khí thế ngút trời, đợi tới khi khí thế ấy lên cao nhất, khí huyết hắn cũng sục sôi, mái tóc đen tung bay, luồng khí tức mạnh mẽ khiến xung quanh đều phải kinh ngạc.

“Ôi trời, khí tức của tên tiểu tử này không hề kém Hoa Vân chút nào”, Gia Cát Vũ vừa ngồi xuống đã phải trầm trồ.

“Chẳng trách mà hắn có thể đánh bại Bạch Dực, chỉ cần thông qua khí tức này cũng hơn hẳn Bạch Dực rồi”, Bích Du ở bên nhìn Diệp Thành với ánh mắt khác thường: “Chẳng trách mà ngay từ đầu hắn che giấu đi thực lực, nhưng hắn mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên thôi mà”.

“Đây mới là thực lực thật sự của hắn sao?”, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác cũng phải bất ngờ vì khí thế ngút trời của Diệp Thành.

“So với hôm qua, khí tức ngày hôm nay căn bản không cùng một đẳng cấp”, phía Hằng Nhạc Tông, Sở Huyên cũng ngỡ ngàng không kém: “Hay là tên tiểu tử này ngay từ đầu đã che giấu thực lực?”

“Dù có che giấu thực lực thế nào thì hắn cũng mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, thế nhưng khí thế này thực sự đã vượt qua phạm vi của cảnh giới Nhân Nguyên rồi”, Bàng Đại Xuyên tặc lưỡi, kể cả là Dương Đỉnh Thiên và Phong Vô Ngấn cũng không thể che giấu nổi sự ngỡ ngàng trên khuôn mặt.

“Có lẽ nào việc đối đầu với Hoa Vân đã nằm trong dự tính của hắn?”, Sở Huyên thẫn thờ nhìn lên chiến đài, cho tới bây giờ cô vẫn không biết đồ đệ của mình có thực lực bá đạo thế này.

Giống mấy người phía Tư Đồ Ngọc, Liễu Dật và Nhiếp Phong cũng lắc đầu bất lực, nếu luận về khí thế thì bọn họ không ai vượt qua được Diệp Thành.

“Sao có thể?”, so với Dương Đỉnh Thiên thì Thành Côn ở vị trí trên cao nheo mắt lại: “Một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên mà khí tức không hề kém cạnh so với đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông, tên tiểu tử này rốt cục…”

Ở hiện trường, người cảm nhận được rõ rệt nhất vẫn là Hoa Vân. Hắn có thể cảm nhận được áp lực từ phía Diệp Thành, đặc biệt là khí tức của Diệp Thành khiến hắn cảm thấy kẻ đối diện mình và trước đây không phải cùng là một mà là một con mãnh thú vậy.

Rầm!

Khi tứ phương còn đang chưa hết bất ngờ thì Diệp Thành đã tung chưởng thật mạnh địch lại một chưởng của Hoa Vân.

Ngay lập tức, chưởng mạnh bạo của cả hai tên va chạm vào nhau khiến cả hai lùi về sau một bước.

“Đúng là đã đánh giá ngươi thấp rồi”, Hoa Vân đan tay lại với nhau, sau đó nhanh chóng sử dụng thủ ấn.

Đột nhiên, xung quanh hắn bắt đầu hình thành nên khí lưu, sau đó ngưng tụ thành kiếm khí, rất nhiều kiếm khí giống như bị một luồng sức mạnh nào đó dẫn dắt, cứ thế di chuyển theo quỹ đạo và hình thành nên cơn gió lốc kiếm khí.

“Cuồng Phong Kiếm”, sau tiếng hô của Hoa Vân, cơn cuồng phong kiếm khí ngưng tụ kia cứ thế bay về phía Diệp Thành, những nơi mà nó quét qua đều để lại từng đường kiếm trên chiến đài rắn chắc.

“Đệ tử chân truyền thứ hai cũng có năng lực đấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng, thân thủ vững vàng hơn, kiếm Thái Cực cũng theo đó mà được vung ra, mũi kiếm chĩa về khiếm khí cuồng phong kia: “Thiên Canh Kiếm Trận”.

Vút! Vút!

Đột nhiên, từng đường kiếm khí bay ra, cũng theo đó mà tự ngưng tụ lại, cuối cùng hình thành nên kiếm khí khổng lồ đâm lại phía kiếm khí cuồng phong kia.

Rầm!

Kiếm khí của cả hai bên dần dần tan biến với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Kiếm khí bị phá, cả hai cũng di chuyển ngay lập tức.

Long Thiên Ấn!

Hoa Vân hô lên, hắn lật tay đánh ra một đạo đại ấn, trong chốc lát còn có tiếng gầm của rồng vang lên, long ảnh hư ảo xoay chuyển.

Bát Hoang Chưởng!

Diệp Thành cũng không chịu lép vế, một đòn Bát Hoang Chưởng chiến ý vô địch xuất ra hết sức bá đạo, một chưởng địch lại với Long Thiên Đại Ấn, cho dù là Hoa Vân cũng bị đánh cho lảo đảo lùi về sau hai, ba bước.

Trong chốc lát, Diệp Thành giữ khoảng cách với Hoa Vân, Hoa Vân tối sầm mặt, ra tay chỉ điểm. Diệp Thành đã có dự tính từ trước, xoay người một cái né qua đòn chỉ điểm của Hoa Vân sau đó cứ thế sát phạt tới trước mặt Hoa Vân.

Gừ! Gừ!

Ngay sau đó, tiếng gầm của thú vang lên.

Diệp Thành thi triển thuật chiến đấu gấn bá đạo của Thú Tâm Nộ. Hắn ra tay lúc như mãnh hổ, lúc như vượn dữ, lúc như sói hoang, các ngón đòn, vồ, đập, lôi, kéo được kết hợp nhuần nhuyễn giữa tay, chân, đầu gối và vai, mỗi một bộ phận trên cơ thể hắn trở thành vũ khí vô cùng hung hãn.

Không chỉ có vậy, mỗi lần Diệp Thành ra tay đều gầm lên như thú dữ, chốc chốc còn có hư ảnh của thú trông hết sức dị thường.
Chương 267: Trận đồ bát quái

Rầm! Bịch!

Hoa Vân rõ ràng không ngờ Diệp Thành lại có khả năng chiến đấu gần bá đạo thế này, càng không biết sự đáng sợ của bí thuật này cho nên lần này hắn đã phải chịu thiệt, bị Diệp Thành đánh túi bụi, mỗi lần định sử dụng bí thuật đều bị Diệp Thành trấn áp, đánh lùi liên tiếp về sau.

“Sao…sao có thể?”, các đệ tử của Chính Dương Tông vừa hô hào cổ vũ cho Hoa Vân thì ngỡ ngàng nhìn lên chiến đài với ánh mắt không sao tin nổi. Trong kí ức của bọn họ, những người cùng thời với mình chưa ai có thể khiến Hoa Vân thảm hại như vậy.

“Đánh giá hắn ta thấp rồi”, không chỉ Ngô Trường Thanh, đến cả sắc mặt Thành Côn cũng trở nên tối sầm cả lại. Khả năng vượt trội mà Diệp Thành thể hiện ra đã khiến bọn họ đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác.

“Tên tiểu tử này là súc sinh sao?”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ không buồn nghiên cứu gương bát quái, đôi mắt ông ta đảo đi đảo lại quan sát Diệp Thành.

“Không có huyền thuật hoa lệ, Diệp Thành thi triển thuật chiến đấu gần thật bá đạo”, Thượng Quan Bác cũng phải tấm tắc.

“Cách đánh của Diệp Thành cũng thật khác người”.

“Hoa Vân phải chịu thiệt trong tay một tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến”.

“Thú Tâm Nộ của tộc người Man, tên tiểu tử này cũng không vừa”, trong hư không, Đông Hoàng Thái Tâm mỉm cười: “Vả lại hăn thi triển hết sức thuần thục”.

“Ta cũng rất bất ngờ, có vẻ như hắn không hề đơn giản như trong tưởng tượng của chúng ta”, Phục Nhai vuốt vuốt râu, lời nói hết sức ý tứ: “Vả lại thông qua vài trận chiến như vậy mà hắn vẫn chưa dùng tới tiên hoả”.

“Hậu bối của Đại Sở Huyền Tông quả là nhân tài xuất chúng”, Huyền Thần mỉm cười lên tiếng.

Bịch!

Khi cả ba đang nói chuyện thì Hoa Vân đã phải chịu một đòn từ Diệp Thành, hắn nhanh chóng lùi về sau, toàn thân chỉ toàn dấu chân và dấu tay. Miệng hắn còn trào máu, có lẽ sau mỗi đòn đánh của Diệp Thành, hắn cảm thấy hết sức đau đớn.

“Ngươi khiến ta điên lên rồi đấy”, Hoa Vân gằn lên, trong tay áo có điện mang bay ra, nếu nhìn kỹ thì đây chính là sát kiếm màu bạc được hắn nắm trong lòng bàn tay.

Vút!

Ngay sau đó, sát kiếm màu bạc vang lên âm thanh sắc lạnh, còn có ánh sáng bạc bao quanh. Còn chưa xuất kiếm mà kiếm khí ngút trời đã xuất hiện đâm xuyên bầu không khí khiến không trung vang lên từng âm thanh khác thường, có thể thấy uy lực của nhát kiếm này mạnh tới nhường nào.

Phi Thiên Trảm!

Sau tiếng hô, Hoa Vân sải bước, một kiếm chém về phía Diệp Thành.

Vút!

Diệp Thành lật tay lấy ra kiếm Thiên Khuyết, hai tay cầm chắc thanh kiếm và giơ lên đỉnh đầu.

Bang!

Một kiếm của Hoa Vân chém vào kiếm Thiên Khuyết phát ra âm thanh của tiếng kim loại va chạm với nhau và còn có cả những đốm lửa đỏ loé sáng.

Ôi trời!

Khí huyết trong cơ thể Diệp Thành sục sôi, khoé miệng hắn chảy máu, bờ vai hắn tê dại, đôi chân vì phải chịu áp lực nặng nề nên suýt chút nữa thì hắn phải quỳ xuống.

Phi Thiên Trảm!

Một kiếm chưa thể khiến Diệp Thành trọng thương nên Hoa Vân lại lần nữa vung kiếm.

“Đã chịu thiệt một lần, ngươi tưởng ta đây chịu lần thứ hai sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, vung tay khiến thanh Thiên Khuyết bay đi, sau đó hắn vung mạnh cánh tay, chân khí được đẩy vào đầu ngón tay, phần đầu ngón tay còn có từng đốm lửa màu vàng kim và điện lôi màu đen bao quanh. Diệp Thành chỉ tay lên trời!

Thấy vậy, Hoa Vân không thể không dùng bí thuật, hắn chém bay thanh Thiên Khuyết của Diệp Thành sau đó chém một kiếm thật mạnh về phía trước mình.

Bang!

Nhất chỉ của Diệp Thành đánh trúng sát kiếm màu bạc của Hoa Vân tạo ra từng đốm lửa đỏ sáng rực.

Hoa Vân hắng giọng, rõ ràng hắn không ngờ nổi nhất chỉ của Diệp Thành lại bá đạo như vậy, đến cả trường kiếm của hắn cũng phải rung lên, cánh tay hắn đau đớn, Hoa Vân bị đánh lùi về sau vài bước.

“Đến lượt ta”, Diệp Thành hô lên, chân đạp ra bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, hắn di chuyển nhanh như cơn gió, khi đi qua thanh Thiên Khuyết, hắn còn không quên nhặt thanh kiếm lên.

“Đón lấy một kiếm của ta đây”, khi cách Hoa Vân còn chừng ba trượng, Diệp Thành cầm chặt thanh kiếm chém ra một kiếm với uy lực như xẻ núi.

Hoa Vân thấy vậy thì nhanh chóng lùi về sau, tốc độ càng lúc càng tăng nhanh.

Roẹt!

Diệp Thành chém vào không gian, thế nhưng lại khiến chiến đài bị chém nứt lìa, tạo ra một cái rãnh lớn.

“Cuối cùng cũng vận được hết sức rồi sao?”, Diệp Thành khiêng thanh Thiên Khuyết, hắn nhìn Hoa Vân với ánh mắt hứng thú. Một kiếm trước đó của hắn chém ra khiến Hoa Vân căn bản không thể né tránh, thế nhưng lần này Hoa Vân né tránh được, vậy thì đương nhiên đã được giải cấm chế nào đó trong cơ thể.

“Cho nên trận chiến này ngươi được định sẵn là sẽ chết rất thảm”, khí tức của Hoa Vân thay đổi, luồng khí tức lên cao, hai đạo kiếm khí bao quanh cơ thể, một âm một dương, bên dưới còn xuất hiện một trận đồ bát quái với linh quang chiếu rọi, nó phải to chừng năm trượng và trông hết sức dị thường, còn điểm rõ ràng nhìn thấy nhất chính là phần giữa hai lông mày của Hoa Vân, vị trí này đột nhiên xuất hiện một đường phù văn dị thường.

“Vậy phải xem ngươi có thực lực đánh chết ta không đã”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn tiếp tục vung kiếm Thiên Khuyết, cứ thế di chuyển nhanh như cơn gió, tốc và lực giao hoà, xuất kiếm tạo ra một đạo kiếm mang dài ba trượng.

Phá!

Vẫn là tiếng kim loại va chạm nhau vang lên, bàn tay của Hoa Vân mạnh mẽ vô cùng khiến thanh Thiên Khuyết phải rung lên.

“Được lắm”, Diệp Thành lùi về sau, mỗi một bước lùi của hắn đều để lại vết chân hằn sâu trên chiến đài.

Roẹt!

Không đợi Diệp Thành đứng vững, phía đối diện đã có thêm một bóng hình như ma như quỷ đuổi đến.

“Thưởng cho ngươi một chưởng”, Diệp Thành vung tay, một chưởng được tung ra đánh về phía Hoa Vân.

Ừm?

Mãi tới khi ra tay thực sự, Diệp Thành mới phát hiện tốc độ và sức mạnh khi ra tay của mình đều bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó kiểm soát, sự kiểm soát này không phải đến từ Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn mà đến từ sức mạnh vô hình bao quanh Hoa Vân.

“Tốc độ quá chậm, sức lại quá yếu”, lúc này, giọng nói lạnh lùng của Hoa Vân lại vang lên, hắn dễ dàng né qua được một chưởng vừa rồi của Diệp Thành, ngay sau đó, hắn liền tung ra một chưởng khiến Diệp Thành phun ra máu lùi về sau.

Roẹt! roẹt!

Tốc độ của Hoa Vân nhanh như cơn gió, chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Thành, mỗi lần hắn ra tay đều để lại vết thương sâu trên người Diệp Thành.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Thành cũng ra tay công kích vài lần nhưng cho dù là tốc độ hay sức mạnh thì đều bị một luồng sức mạnh thần bí kiểm soát khiến tốc độ và sức mạnh của hắn đều bị giảm sút một cách đáng kể.

Âm dương luân chuyển.

Hoa Vân lại lần nữa ra tay, hai đạo kiếm khí một âm một dương bao quanh người hắn lần lượt được đánh ra. Một đạo đánh xuyên bả vai Diệp Thành, một đạo đâm xuyên phía ngực phải của Diệp Thành.

“Chết tiệt, chuyện gì thế không biết?”, Diệp Thành nghiến răng, hắn tận dụng bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan không ngừng lùi về sau nhưng lại bị hai đạo kiếm khí một âm một dương của Hoa Vân truy đuổi.

“Nhất định có huyền cơ”, Diệp Thành thầm mở Tiên Luân Nhãn, đầu tiên là nhìn về hai đạo kiếm khí âm dương kia.

“Kiếm khí âm dương này…”, Diệp Thành nheo mắt như nhìn ra manh mối, thế nhưng không biết hình dung thế nào, có thể coi chúng là binh khí thì đúng hơn vì chúng đều được ngự động bởi tâm niệm của Hoa Vân, và đó chính là hai đạo kiếm khí được tế luyện đặc biệt. Âm Dương cùng tế thậm chí hết sức bá đạo.

“Trước đây khi hắn quyết đấu với Liễu Dật sư huynh mình chưa phát hiện ra, xem ra chiêu bài áp chót của Hoa Vân cũng không hề ít”, Diệp Thành lẩm nhẩm, ánh mắt hắn lại nhìn xuống trận đồ bát quái khổng lồ to chừng năm trượng dưới chân Hoa Vân.

“Trận đồ”, thông qua Tiên Luân Nhãn, Diệp Thành tìm ra được vài manh mối nữa.

Hắn phát hiện trên trận đồ bát quái có khắc rất nhiều phù văn, và những phù văn này lại tương liên với nhau, trong đó còn có trận văn khó hiểu hiển hiện, kết hợp với bát quái tạo thành trận đồ, còn trận đồ thế này có khả năng kiểm soát sức mạnh và tốc độ rất tốt.

“Chính là trận đồ bát quái đã kiểm soát sức mạnh và tốc độ của mình, chỉ cần mình ở trong khoảng cách năm trượng so với trận đồ này thì sẽ bị kiểm soát”, Diệp Thành thầm nhủ, hắn đã nhìn thấu thêm được nhiều huyền cơ hơn.

Hắn nhận ra Hoa Vân thân là chủ nhân của trận đồ không những không bị kiểm soát bởi trận đồ bát quái mà ngược lại còn được tăng trưởng về sức mạnh và tốc độ.

“Tiểu tử, ngươi biết nhiều đấy”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn vẫn tận dụng bộ pháp huyền diệu Tốc Ảnh Thiên Hoan, cố gắng tránh xa trận đồ bát quái kia, cứ thế chạy vòng vòng để học lén bí thuật này.
Chương 268: Việc này rất dị thường

Phụt! Phụt!

Mặc dù Diệp Thành tránh được một số đòn tấn công từ Hoa Vân nhưng vết thương trên cơ thể vẫn liên tiếp xuất hiện.

“Kiếm khí âm dương của Vân Nhi và trận đồ bát quái đã luyện từ lâu, Diệp Thành, ta xem ngươi chạy đường nào”, Thành Côn lại cười tôi độc, có vẻ như ông ta đã thấy được cảnh tượng thảm hại của Diệp Thành.

“Hừ, ngươi tưởng rằng đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông ta đơn giản lắm sao?”, rất nhiều đệ tử của Chính Dương Tông đã đứng dậy chê cười Diệp Thành, trong đôi mắt rõ cái nhìn giễu cợt.

“Tiểu tử này che giấu cũng thật giỏi”, ở một vị trí khác, Gia Cát Vũ chợt sáng mắt lên, ông ta có vẻ rất coi trọng kiếm khí âm dương và trận đồ bát quái của Hoa Vân.

“Bí pháp của hai tông quả nhiên không hề đơn giản”, Bích Du cũng tròn mắt nhìn.

“Xong rồi, Diệp Thành bị đánh tới mức không còn đường lui rồi”.

“Cứ thế này không chết mới lạ”.

“Đều tại ta, khi ta và Hoa Vân quyết đấu vẫn chưa thể ép hắn dùng bí pháp này”, phía Hằng Nhạc Tông, giọng Liễu Dật tỏ vẻ áy náy: “Nếu như ép hắn dùng chiêu này trước thì Diệp Thành sư đệ cũng không đến mức thảm hại thế này”.

“Cũng không thể trách con được, đừng tự trách mình như vậy”, Dương Đỉnh Thiên trầm giọng lên tiếng.

“Kiếm khí âm dương và trận đồ bát quái kia rốt cục là sao chứ? Sao có thể dị thường như vậy được?”, mấy người phía Tư Đồ Nam lại nhìn sang Dương Đỉnh Thiên như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Kiếm khí âm dương kia dùng kiếm khí được thế luyện bởi phương pháp đặc biệt”, Dương Đỉnh Thiên chậm rãi lên tiếng: “Gọi chúng là binh khí thì đúng hơn, vì chúng do linh hồn kết hợp với tâm niệm mới ngự động được. Một khi nhẩm niệm thì kiếm nhất định chém ra, có thể san núi sẻ rừng, lực công phá mạnh mẽ vô cùng, là bí pháp thượng thừa khi chiến đấu ở cự li xa với đòn công kích mạnh bạo. Còn trận đồ bát quái kia được tế luyện bởi bí thuật đặc biệt, lạc ấn bên trên có trận văn khiến trận đồ hoạt động, đối với những người nằm trong phạm vi của trận đồ bát quái kia thì sức mạnh và tốc độ đều bị hạn chế, còn thân là chủ nhân của trận đồ bát quái không những không bị hạn chế mà ngược lại còn có thể tăng nhanh về tốc độ và sức mạnh, là bí pháp thượng thừa dùng để chiến đấu ở cự li gần và phòng ngự”.

“Ôi chao”, nghe Dương Đỉnh Thiên nói vậy, mấy người phía Tư Đồ Nam không khỏi trầm trồ: “Chiến đấu gần, phòng ngự, lại còn có trận đồ bát quái, chiến đấu xa và công kích, có kiếm khí âm dương, tấn công và phòng thủ song hành, đây rõ ràng là bí pháp hết sức bá đạo”.

“Hoa Vân từng là đệ tử chân truyền thứ nhất của Chính Dương Tông, đương nhiên không phải không có lý”, Đạo Huyền Chân Nhân trầm trồ: “Bí thuật phối hợp với nhau, phòng thủ và tấn công kết hợp khiến người ta thật sự phải đau đầu”.

“Nói vậy thì Diệp Thành sư đệ thua nhiều hơn thắng rồi”.

“Khả năng cao là thua”, Sở Huyên cau mày, trong đôi mắt rõ vẻ lo âu: “Hai bí thuật này về cơ bản không hề có sơ hở, vả lại Hoa Vân còn chưa sử dụng binh khí bản mệnh, một khi binh khí xuất hiện thì Diệp Thành sẽ bại thôi”.

Rầm!

Khi tất cả mọi người đang mải trò chuyện thì trên chiến đài vang lên từng âm thanh rất lớn. Diệp Thành bị một chưởng của Hoa Vân đánh ngã nhào, cơ thể ngã ra chiến đài khiến chiến đài nứt lìa.

Mẹ kiếp!

Diệp Thành lồm cồm bò dậy, thân hình thảm hại nhếch nhác vô cùng, từ đầu tới chân toàn là vết máu do kiếm khí âm dương chém vào và điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là phần vai Diệp Thành còn lộ ra cả xương trắng hếu.

“Cho dù ngươi đánh bại hai đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông nhưng trong mắt ta ngươi vẫn chẳng là gì”, phía đối diện, Hoa Vân chậm rãi đi tới, trận đồ bát quái ở dưới chân cũng theo đó mà di chuyển, hai đạo kiếm khí âm dương vẫn bao quanh cơ thể.

“Vậy sao?”, khoé miệng Diệp Thành nhếch lên tạo thành nụ cười tôi độc.

Ngay sau đó, môn pháp trong đầu Diệp Thành được hắn nhẩm niệm, luồng chân khí bên trong cơ thể nhanh chóng cuộn trào, nó được chân hoả luyện hoá, kết hợp với tinh lực được đề luyện từ gân cốt, tôi luyện thành canh khí chí cương chí dương, còn phần canh khí được tôi luyện ra thông qua những lỗ chân lông trên cơ thể hắn, cứ thế thoát ra ngoài rồi từ từ ngưng tụ thành lớp áo giáo Canh Khí.

“Tiên Thiên Canh Khí”, Hoa Vân thấy thế thì sắc mặt hơi thay đổi.

“Sao hắn lại biết được Tiên Thiên Canh Khí?”, cũng giống với Hoa Vân, những người quan sát trận đấu hết sức ngỡ ngàng.

“Không được, sau trận đấu ngày hôm nay ta phải nói chuyện với hắn mới được”, trên vị trí ngồi, Gia Cát Vũ xoa xoa tay, đôi mắt sáng lên, ông ta quyết định phải tìm Diệp Thành nói chuyện riêng để tìm hiểu môn pháp Tiên Thiên Canh Khí.

“Ngọc Nhi, hắn thông thạo Tiên Thiên Canh Khí, sao ta chưa nghe con nói tới nhỉ?”, phía nhà Thượng Quan, Thượng Quan Bác cũng bất ngờ nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi ở bên.

“Con…con cũng không biết”, Thượng Quan Ngọc Nhi xoa tay trầm trồ.

Đương nhiên, người bất ngờ nhất chính là Chu Ngạo của Thanh Vân Tông. Ngay giây phút trong cơ thể Diệp Thành xuất hiện Tiên Thiên Canh Khí, hắn đã không thể ngồi yên tại chỗ mà đứng bật dậy, hướng đôi mắt với tinh quang sắc bén lên chiến đài.

“Không thể nào”, Chu Ngạo rõ ràng còn kích động hơn trong tưởng tượng.

“Ngạo Nhi, con dạy hắn Tiên Thiên Canh Khí sao?”, Công Tôn Trí cũng ngỡ ngàng và nhìn Chu Ngạo với ánh mắt khó hiểu.

“Đây là bí pháp bất truyền của nhà họ Chu, sao con có thể dạy hắn được chứ?”, Chu Ngạo vội nói.

“Vậy thì lạ quá”, Công Tôn Trí cau mày nhìn Diệp Thành, đôi mắt ông ta còn có ánh nhìn bất định.

So với hai người bọn họ thì phía Hằng Nhạc Tông cũng ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều đổ dồn ánh mắt sang Sở Huyên: “Sư muội, có phải muội dạy Diệp Thành Tiên Thiên Canh Khí không?”

Sở Huyên hoang mang lắc đầu: “Vị tiền bối đó dù đã từng chỉ điểm cho muội một hai chiêu nhưng môn pháp đó muội chưa từng học, đến muội còn không biết thì sao dạy Diệp Thành được?”

“Tên tiểu tử đó học được Tiên Thiên Canh Khí ở đâu vậy?”, Bàng Đại Xuyên gãi đầu, và cũng giống ông ta, cho dù là Bàng Đại Xuyên hay nhóm người phía Tư Đồ Nam đều gãi đầu gãi tai, khuôn mặt ai nấy đều hết sức khó hiểu.

“Sư huynh, việc này thật dị thường”, ở một nơi khác, rất nhiều trưởng lão nhìn về phía Thành Côn.

Thành Côn nheo mắt, đầu tiên là liếc nhìn Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông rồi mới trầm giọng nói: “Ý của bọn họ chính là Chu Ngạo truyền Tiên Thiên Canh Khí cho Diệp Thành?”

“Không loại trừ khả năng này, có thể Thanh Vân Tông và Hằng Nhạc Tông mưu đồ cũng nên, hoặc có thể nói bọn họ liên thủ với nhau”.

Nghe vậy, đôi mắt Thành Côn hiện lên cái nhìn cay nghiệt: “Hai phái liên thủ muốn đối đầu Chính Dương Tông ta sao?”

“Ta nói này, hậu bối của Đại Sở Huyền Tông quả là nhân tài”, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không cũng nhìn Huyền Thần bằng ánh mắt đầy hứng thú: “Bí pháp này mà cũng truyền ra ngoài được sao?”

Huyền Thần không nói gì nhưng trong ánh mắt lại mang theo cái nhìn đầy ý tứ.

Khi tất cả còn đang xôn xao thì ánh mắt của tất cả mọi người đã hướng lên chiến đài.

Trên chiến đài, Diệp Thành với áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bảo vệ đang vặn vặn cổ. Đây là hành động khiến mọi người kinh ngạc nhất về hắn kể từ đầu tới giờ. Không thể phủ nhận Tiên Thiên Canh Khí quả nhiên bá đạo, chí cương chí dương, kim cang khó phá, quả là một bí pháp thượng thừa trong thuật phòng ngự.

Vốn dĩ hắn định để dành bí thuật này để đối phó với Cơ Tuyết Băng nhưng hắn đã quá xem thường thực lực của Hoa Vân, kiếm khí âm dương và trận đồ bát quái kia quá bá đạo, còn hắn lại bị kiểm soát bởi Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn, nếu không dùng chiêu bài này thì chắc chắn sẽ thua.

“Ngươi học Tiên Thiên Canh Khí ở đâu?”, phía đối diện, Hoa Vân rất kích động, hắn hô to và nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.

“Ta học ở đâu liên quan gì đến ngươi?”, Diệp Thành không hề nói thẳng vào vấn đề.

“Muốn chết”, bị nạt lại trước mặt mọi người, Hoa Vân tức tối vô cùng, hắn nhẩm niệm, kiếm khí chân dương cứ thế bay về phía Diệp Thành.
Chương 269: Yêu nghiệt

Bang! Bang! Bang!

Ngay sau đó, tiếng kim loại va vào nhau vang lên âm thanh chói tai, hai đạo kiếm khí âm dương của Hoa Vân mặc dù đánh trúng Diệp Thành nhưng lại không thể phá được lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí trên người Diệp Thành, còn trên lớp áo giáo kia có rất nhiều đốm lửa loé lên.

“Tiên Thiên Canh Khí, kim cang khó phá, hay đấy”, sự phòng ngự bá đạo của Tiên Thiên Canh Khí khiến Diệp Thành phải bật cười, sau đó hắn bước lên một bước và sát phạt về phía trận đồ bát quái của Hoa Vân.

Cũng giống như mấy lần trước, một khi rơi vào bên trong trận đồ bát quái thì Diệp Thành đương nhiên sẽ cảm nhận được sức mạnh và tốc độ của mình bị hạn chế.

Thế nhưng lần này Diệp Thành lại tự xông vào, có phòng ngự bá đạo của Tiên Thiên Canh Khí, hắn đủ tự tin đối đầu với Hoa Vân trong trận đồ bát quái.

“Muốn chết”, Diệp Thành với khí thế mạnh mẽ sát phạt tới. Hoa Vân lạnh giọng, sau đó vung tay, một đạo đại ấn được tung ra.

Bát Hoang Chưởng.

Diệp Thành giống như con mãnh thú sát phạt tới, không hề tăng thêm phòng ngự, hắn cứ thế địch lại một chưởng của Hoa Vân sau đó xoay người tung ra Bát Hoang Chưởng.

Địa Thiên Ấn!

Hoa Vân vội thi triển bí pháp đối kháng.

Rầm!

Sau đòn đối kháng mạnh mẽ đó, cả hai liên tiếp ra tay.

Bôn Lôi Chưởng!

Long Hình Chưởng!

Âm Dương Hợp Thủ Ấn!

Hám Sơn!

Rầm! Rầm!

Trên chiến đài liên tục vang lên những âm thanh dữ dội, Diệp Thành hiên ngang thi triển bí thuật đối đầu với Hoa Vân trong trận đồ bát quái. Có phòng ngự bá đạo của Tiên Thiên Canh Khí, có vùng đan hải với dung lượng lớn, có chín phần phân thân liên tục truyền tinh nguyên đại địa từ lòng đất vào cơ thể khiến Diệp Thành chẳng hề kiêng dè mà thi triển bí thuật bá đạo.

“Hai tên này thật khủng khiếp”, thấy chiến đài bị bao trùm bởi kiếm khí, quyền ảnh, chưởng ấn, những người quan sát ở tứ phía đều trầm trồ.

“Tên Diệp Thành đó lấy đâu ra nhiều chân khí vậy chứ? Bí thuật dùng nhiều như vậy rồi mà chân khí không những không giảm sút, ngược lại càng chiến càng hăng”.

“Hắn cũng thật mạnh, dám đối đầu với Hoa Vân trong trận đồ bát quái, có điều phòng ngự của Tiên Thiên Canh Khí cũng không phải vừa do vậy mà nó có thể bù đắp lại sự thiếu hụt về sức mạnh và tốc độ.

Rầm! Ầm!

Trong tiếng bàn tán xôn xao, tiếng động trên chiến đài vẫn không ngừng vang lên. Cả hai người chiến tới bây giờ đã được gần hai trăm hiệp.

“Tên tiểu tử này là yêu nghiệt sao?”, Hoa Vân không ngừng dấy lên thắc mắc trong lòng. Sự ngoan cường của Diệp Thành khiến hắn cảm thấy phẫn nộ.

Hắn càng đánh lại càng phải kinh ngạc bởi tu vi của hắn hơn đứt Diệp Thành, thế mà đánh với một tên mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên cả hai trăm hiệp vẫn không thể đánh bại, cho dù là Liễu Dật và Chu Ngạo năm xưa cũng không thể khiến hắn thảm hại như lần này.

Rầm! Rầm!

Sau hai tiếng động lớn lần lượt vang lên, Tiên Thiên Canh Khí trên người Diệp Thành nứt lìa, hắn bị đẩy lùi về sau và phun ra máu còn Hoa Vân cũng không khá khẩm hơn. Kiếm khí âm dương bị cấm cố, trận đồ bát quái ở dưới chân cũng biến mất.

Trận đại chiến thật thảm khốc, máu tươi nhuốm đỏ chiến đài.

Một bên, Diệp Thành toàn thân nhuốm máu, nhiều vị trí trên cơ thể còn lộ cả xương trắng hếu, trông hắn chẳng khác gì tu la.

Một bên, Hoa Vân đầu tóc rối bời, cơ thể cũng có nhiều vết máu đến mức đếm cũng chẳng ra, khuôn mặt nhơ nhuốc máu mang theo vẻ tôi độc, trông hắn như ác quỷ bước ra từ địa ngục.

“Mẹ kiếp, tên tiểu tử này quá dai sức”, Diệp Thành thở hổn hển, hắn từ trạng thái khí huyết sục sôi bị đánh tới mức khí huyết hỗn loạn, Tiên Thiên Canh Khí bá đạo kia nứt lìa, thực lực của Hoa Vân quả thực khiến hắn phải kinh ngạc.

Vù!

Khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì phía đối diện, giữa trán của Hoa Vân có một đạo linh quang bắn vào không trung.

Nếu quan sát kĩ thì đó chính là một bảo tháp lung linh khảm nạm từng viên linh châu phát sáng, nó nhanh chóng biến to dần khiến người ta chói mắt, đặc biệt là áp lực khủng khiếp của nó khiến nhiều đệ tử cảm thấy run sợ.

Không sai, đó chính là binh khí bản mệnh của Hoa Vân.

Hắn thực sự bị dồn tới mức đường cùng. Diệp Thành giống như một kẻ đánh mãi không chết, sự ngoan cường về sinh mệnh của Diệp Thành khiến Hoa Vân điên cuồng, nếu không sử dụng binh khí bản mệnh thì thực sự khó có thể chiến thắng.

Đương nhiên, một khi binh khí bản mệnh xuất hiện thì trên một ý nghĩa nhất định nào đó hắn đã là người thua cuộc. Thân là đệ tử ở cảnh giới Chân Dương, thân là đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông, khi đối mặt với một tên đệ tử ở cảnh giới Nhân Nguyên mà phải dùng đến binh khí bản mệnh, đây không phải là thua thì còn là gì.

Hắn sử dụng binh khí bản mệnh nên đương nhiên khiến người khác phải ngỡ ngàng.

“Diệp Thành đúng là yêu nghiệt, hắn có thể ép Hoa Vân sử dụng binh khí bản mệnh, uy lực của bảo tháp kia không phải những binh khí thông thường có thể so sánh được đâu”.

“Có điều Hoa Vân cho dù thắng cũng thắng không vinh quang gì”.

“Đánh với một tên ở cảnh giới Nhân Nguyên mà còn phải dùng tới binh khí bản mệnh, ngoài đệ tử của Chính Dương Tông ra thì cũng chẳng có ai có thể làm như vậy”, Gia Cát Vũ lên tiếng, lúc này ông ta lại có phong thái của bậc tiền bối, lên tiếng mỉa mai Thành Côn.

“Gia Cát tiền bối nói có lý lắm”, vẫn là Công Tôn Trí lên tiếng đầu tiên. Thanh Vân Tông của ông ta bị Chính Dương Tông chèn ép không ít lần, ông ta không tức mới lạ. Cơ hội đáp trả tốt thế này, sao ông ta có thể bỏ qua.

Lại nhìn ở vị trí ngồi trên cao, sau khi bị Gia Cát Vũ và Công Tôn Trí chỉ trích, khuôn mặt Thành Côn nóng bừng cả lên.

Trận quyết đấu này đã vượt qua mọi dự liệu của ông ta. Hoa Vân không những không thể đánh bại Diệp Thành nhanh chóng, ngược lại còn bị Diệp Thành đánh cho thảm hại, lại bị ép tế gọi ra binh khí bản mệnh. Điều này đối với Hoa Vân mà nói, đối với Thành Côn mà nói, và đối với Chính Dương Tông mà nói là việc quá mất mặt.

“Diệp Thành, đừng đánh nữa, xuống đây”, phía Hằng Nhạc Tông, Sở Huyên đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng thấy rõ. Cô thể hiện sự uy nghiêm của người làm sư phụ, không dùng ngữ khí thương lượng mà lên tiếng với giọng ra lệnh.

Là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Không Minh, Sở Huyên sao có thể không nhìn ra được sự bá đạo trong binh khí bản mệnh của Hoa Vân. Một khi để Hoa Vân phục hồi sức mạnh thì khả Diệp Thành sẽ bị đánh cho hồn bay phách lạc là rất có thể xảy ra.

“Mau, xuống đây”, Bàng Đại Xuyên và mấy người phía Đạo Huyền Chân Nhân cũng đứng dậy, người nào người nấy mặt mày nghiêm nghị: “Đó không phải là thứ mà con có thể đối đầu được đâu”.

“Thua một hai lần cũng không sao mà”.

“Vả lại hắn đường đường ở cảnh giới Chân Dương, là đệ tử chân truyền thứ hai của Chính Dương Tông, cho dù đệ thua cũng vẫn là người thắng”, mấy người phía Tư Đồ Nam đứng dậy, nếu còn đánh nữa, không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.

Trên chiến đài, nghe mọi người nói vậy, Diệp Thành bất giác nhìn về phía Hằng Nhạc Tông, cuối cùng ánh mắt hắn nhìn Sở Huyên, thấy sự lo lắng hiện lên trên khuôn mặt Sở Huyên, Diệp Thành chợt cảm thấy ấm lòng.

“Sư phụ, người thật sự không tin đồ nhi sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhưng không có ý định rời khỏi chiến đài.

“Đừng nói năng bậy bạ nữa”, Sở Huyên nạt lại, cô thật sự chỉ muốn xông lên chiến đài ngay lập tức.

“Sư phụ yên tâm, con không chết được đâu”, Diệp Thành quay đầu nhìn sau đó vặn vặn cổ, Tiên Thiên Canh Khí lại lần nữa xuất hiện, thanh kiếm Thiên Khuyết cắm trên chiến đài nằm gọn trong tay Diệp Thành, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào bảo tháp Linh Lung, uy lực của nó đã mạnh tới cực điểm.

“Chết đi”, Hoa Vân mặt mày tôi độc, hai tay kết ấn, sau đó hắn hô lên ngự động bảo tháp Linh Lung giáng từ trên trời xuống.

Thấy vậy, hai tay Diệp Thành nắm chặt thanh Thiên Khuyết, hắn giơ kiếm qua đầu.
Chương 270: Bị áp chế

Rắc! Rắc!

Có lẽ là uy lực của Bảo tháp Linh Lung quá lớn, còn chưa hạ xuống mà khí thế mạnh mẽ đã làm chiến đài nứt ra, vết nứt nhanh chóng lan tới rìa chiến đài.

Ầm!

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Bảo tháp Linh Lung giáng xuống.

Keng!

Sau đó là âm thanh kim loại va chạm vào nhau, Bảo tháp Linh Lung đè xuống thanh Thiên Khuyết.

Phụt!

Diệp Thành phun ra một ngụm máu tươi, loáng thoáng nghe thấy được tiếng xương gãy ở hai cánh tay, khí huyết trong cơ thể sục sôi nhưng lại bị áp chế, áp lực toàn thân cực lớn giống như Bảo tháp Linh Lung kia là một ngọn núi, đè lên khiến hai chân hắn khuỵ xuống, run rẩy, cuối cùng nửa quỳ dưới đất.

“Ôi, không ngờ hắn lại đỡ được”, từng tiếng hô kinh ngạc vang lên từ mọi phía.

“Tiểu tử này thật quái dị! Không ngờ với tu vi này mà lại đỡ được Bảo tháp Linh Lung của Hoa Vân”.

“Không ngờ hắn lại đỡ được binh khí bản mệnh của sư huynh Hoa Vân, hắn…”, đệ tử của Chính Dương Tông tên nào cũng há hốc mồm, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Giờ phút này, ngay cả Thành Côn ngồi trên ghế cao cũng kinh : “Một kẻ ở cảnh giới Nhân Nguyên mà lại…”

“Đến ta cũng phải thận trọng khi đối mặt với Bảo tháp Linh Lung, vậy mà ngươi lại có thể đỡ được”, Bích Du ngồi bên cạnh lão già Gia Cát Vũ cũng sững sờ nhìn lên chiến đài, miệng hé mở, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.

Lại nhìn đến vẻ mặt của mấy người phía Sở Huyên, bọn họ cũng hết sức ngỡ ngàng, thực lực của Diệp Thành lại một lần nữa vượt qua nhận thức của bọn họ.

“Thật không ngờ đấy!”, Đông Hoàng Thái Tâm trong hư không cũng phải cảm thán, tấm tắc nhìn xuống phía dưới: “Ta cứ tưởng cuộc thi tam tông lần này chỉ có Huyền Linh Chi Thể lợi hại, bây giờ xem ra lại có thêm một người nữa rồi”.

“Bảo tháp Linh Lung không phải binh khí bình thường, Diệp Thành có thể đỡ được cũng nằm ngoài dự đoán của ta”, Phục Nhai ở bên cạnh cũng lộ vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

“Thiên phú của tiểu tử này có thể gọi là quái dị”, Huyền Thần cũng không khỏi trầm trồ.

“Chết tiệt, bảo tháp này mạnh quá!”, mặc dù Diệp Thành đỡ được bảo tháp binh khí bản mệnh của Hoa Vân nhưng hắn cũng không hề dễ chịu.

Ai cũng biết dù hắn có mạnh hơn nữa thì cũng mới chỉ ở cảnh giới Nhân Nguyên, đấu với kẻ ở cảnh giới Chân Dương vốn đã ở thế yếu, hơn nữa còn phải đối kháng với binh khí bản mệnh.

Vả lại lúc này hắn còn đang bị Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn áp chế, sức chiến đấu chỉ phát huy được chưa tới sáu phần, với trạng thái và tu vi bây giờ của hắn có thể đỡ được binh khí bản mệnh của Hoa Vân đã đủ để tự hào với đệ tử tam tông rồi.

“Vẫn chưa kết thúc đâu”, trong tiếng cảm thán của rất nhiều người, Hoa Vân trên chiến đài lại gầm thét, hắn ta không ngờ Diệp Thành có thể chống lại được uy lực từ binh khí bản mệnh của mình, làm sao mới có thể khiến Diệp Thành không đỡ được đây? Hắn ta bắt đầu điên cuồng tạo kết ấn.

Rầm!

Đột nhiên Bảo tháp Linh Lung rung lên, một lần nữa trở nên to lớn hơn rồi rơi ầm xuống chiến đài, mà Diệp Thành đang cố gắng chống cự cũng bị cuốn vào trong bảo tháp, bị cấm chế của bảo tháp trấn áp.

Đây chính là ưu thế của cảnh giới Chân Dương, binh khí bản mệnh được linh lực kích hoạt, hơn nữa trong mỗi binh khí bản mệnh đều được cấm chế bởi tinh tâm lạc ấn hoặc là công kích trận pháp, hoặc là phong ấn trận pháp… rất nhiều phương pháp, chỉ cần tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên bị kìm hãm trong đó thì trừ khi chủ nhân của binh khí có lòng từ bi lớn, nếu không người bị trấn áp rất có thể sẽ bị giết chết trong đó.

Haiz!

Thấy Diệp Thành bị nhốt trong Bảo tháp Linh Lung, mọi người đều không kìm được tiếng thở dài.

Chống lại được Bảo tháp Linh Lung không có nghĩa sẽ không bị trấn áp, một khi bị kìm hãm trong đó đa phần sẽ bị xoá sổ, dường như rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh tượng Diệp Thành bị nghiền nát thành tro bụi.

“Chiến thắng mới là Vương đạo”, thấy Diệp Thành bị Bảo tháp Linh Lung trấn áp, mấy người phía Thành Côn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt hiện lên vẻ âm hiểm, dù sao bên thắng cuộc vẫn là Chính Dương Tông bọn họ.

“Dù có lợi hại hơn nữa chẳng phải vẫn chết sao?”, đệ tử Chính Dương Tông lại bắt đầu hống hách, nói năng không hề kiêng kỵ.

“Mẹ kiếp”, lão già Gia Cát Vũ đứng bật dậy, chửi tục một tiếng trước mặt mọi người. Tuy tiếp xúc với Diệp Thành không lâu nhưng lão ta rất thích tiểu tử này, nếu hắn bị Bảo tháp Linh Lung trấn áp rồi giết tại chỗ, lão sẽ rất đau lòng.

“Diệp Thành”, bên phía nhà Thượng Quan, hai má Thượng Quan Ngọc Nhi đã tái xanh cả đi, nếu người cô ta ngưỡng mộ trong lòng bị giết chết thì thật đau lòng.

“Hằng Nhạc Tông ta nhận thua, thả Diệp Thành đi”, Dương Đỉnh Thiên đột nhiên đứng lên, nhìn Thành Côn trên ghế cao.

“Ồ?”, Thành Côn uể oải ngồi trên ghế, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái. Nghe thấy lời Dương Đỉnh Thiên, ông ta chỉ bật cười trào phúng: “Dương Đỉnh Thiên, ông nên hiểu rõ quy tắc của cuộc thi tam tông hơn ai hết chứ! Diệp Thành muốn nhận thua thì phải chính miệng hắn nói, ông nhận thua thay hắn là làm trái với quy tắc”.

“Quy tắc nhảm nhí gì vậy!”, Bàng Đại Xuyên giận không chỗ trút, vừa lên tiếng đã chửi: “Diệp Thành bị trấn áp còn có thể nói được à?”

“Vậy bổn toạ lực bất tòng tâm thôi”, Thành Côn nhướng mày, khoát tay bất lực.

“Thành Côn đạo hữu, xin hãy cho Hằng Nhạc chúng ta một ân huệ, thả đồ nhi ta đi!”, Sở Huyên chắp tay thi lễ, tư thái rất nhún nhường, giọng điệu cũng mang theo vẻ cầu khẩn.

“Sở Huyên, đây không phải dáng vẻ cầu xin người khác”, Thành Côn liếc nhìn Sở Huyên phía dưới, trong mắt chỉ có ý cười bỡn cợt.

“Vậy ta phải làm sao ông mới chịu thả Diệp Thành?”

“Quỳ xuống cầu xin ta”, Thành Côn nói xong còn phủi nhẹ bả vai không hề dính bụi.

“Ngươi… khốn kiếp”, Bàng Đại Xuyên tính vốn nóng nảy, ông ta giận dữ quát to, khí thế cường hãn đột ngột xuất hiện, mà khí thế mấy người phía Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngấn cũng đều bùng phát, bắt Sở Huyên quỳ, đây là sự sỉ nhục lớn bằng trời.

“Sao, chẳng lẽ lại muốn Chính Dương Tông ta phải ra tay à?”, Thành Côn hừ lạnh, mấy trưởng lão bên cạnh ông ta cũng bộc phát khí thế, đầu mày đều hiện lên linh huy, như thể giây tiếp theo sẽ bắn ra sát kiếm đáng sợ ngay lập tức.

Ầm! Ầm!

Khí thế hai bên ngút trời khiến cho hư không nổ vang, trông có vẻ như cả hai bên đã sẵn sàng chiến đấu tại chỗ.

Biến cố này khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng, đã có người sử dụng linh lực hộ thể, bảo vệ tiểu bối của mình.

Hiện trường gươm đao sẵn sàng, bầu không khí ngột ngạt đến cực điểm.

“Sư huynh”, Sở Huyên ngăn mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lại, sau đó nhìn Thành Côn trên ghế cao, nhẹ giọng bảo: “Ta quỳ”.

“Sư muội”.

“Nếu có thể cứu Diệp Thành, quỳ một lần cũng không sao”, Sở Huyên cười khẽ, sắc mặt hơi tái, nhưng cô vẫn vén áo bào lên, cơ thể mềm mại hơi run, chuẩn bị quỳ xuống.

“Thật thú vị”, thấy Sở Huyên làm vậy, Thành Côn ở trên ghế cao mỉm cười trào phúng, ông ta đã truyền âm cho Hoa Vân rồi, cho dù Sở Huyên quỳ xuống, Hoa Vân cũng sẽ giết Diệp Thành ngay tại chỗ.

“Ông là chưởng giáo của một tông, hy vọng ông sẽ không nuốt lời”, Sở Huyên lại lên tiếng một lần nữa, đôi chân ngọc ngà đã bắt đầu khuỵu xuống.

Nhưng lúc này, Bảo tháp Linh Lung to lớn sừng sững trên chiến đài đột nhiên rung lên ầm ầm.

“Sở Huyên, nếu người dám quỳ thì con sẽ lập tức thành ma”, tiếng gầm thét của Diệp Thành vọng ra từ trong Bảo tháp Linh Lung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK