Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 801: Khả năng chiến đấu đỉnh phong

Gừ!

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, một tiếng rồng gầm mạnh mẽ vang vọng từ trong cơ thể của Diệp Thành, khí huyết vàng kim sục sôi giống như ngọn lửa bùng cháy khiến không gian trở nên méo mó.

Gừ!

Sau một tiếng rồng gầm mạnh mẽ, một đạo thần hồng màu vàng kim xuất phát từ trên đầu Diệp Thành xuyên lên trời.

Ngay sau đó, kim quang sáng chói bao quanh cơ thể hắn, ánh lên từng luồng khí màu vàng kim, mỗi một đạo kim quang đều rất dày và nặng, mái tóc dài màu vàng kim như dòng nước đổ, khí thế của hắn trong chốc lát tăng vọt mạnh mẽ, không hề yếu hơn Doãn Chí Bình.

“Ôi trời”, đột nhiên, tứ phương như bùng nổ, “Tần Vũ cũng chưa dùng hết sức”.

“Chuyện gì thế chứ?”, ánh mắt của rất nhiều người đều trợn tròn cả lên.

“Sát thần Tần Vũ, quả nhiên là anh hùng cái thế”.

“Mẹ kiếp, khả năng chiến đấu không thua kém gì Doãn Chí Bình cả”, ở bên, nhóm Vi Văn Trác kinh ngạc, kể cả là bọn họ thì cũng không hề biết Diệp Thành lại có khả năng chiến đấu mạnh mẽ như vậy.

“Lại còn che giấu thực lực”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng há hốc miệng, ánh mắt rõ vẻ kinh ngạc, người bên trong kết giới kia đã từng huỷ hoại hết sự cao ngạo của cô ta.

“Khả năng chiến đấu thế này, bại hay thắng cũng chưa biết được”, phía này, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu, trong ánh mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc.

“Hắn sẽ thắng”, phía này, Hạo Thiên Thi Nguyệt chắp hay tay làm dáng vẻ cầu nguyện.

“Tỷ, hắn đúng là anh hùng cái thế”, Thượng Quan Ngọc Nhi khẽ mỉm cười, “cái nhìn của tỷ quả nhiên không tồi”.

“Khiến ta thật bất ngờ”, Thượng Quan Hàn Nguyệt nheo mắt nhìn say mê, cơ thể phát ra từng luồng sáng chói kia chợt trở nên to lớn trong ánh mắt của cô, lúc này, từng nhát dao như đang cứa vào trái tim cô.

“Thật có phong thái của Đao Hoàng năm xưa”, Gia Cát Vũ tấm tắc.

“Phụ Hoàng mà ở đây nhất định sẽ rất kinh ngạc”, Bích Du mỉm cười, cô ngẩn ngơ nhìn.

Tiếng bàn tán xôn xao vang lên liên tiếp, thế nhưng có người mừng vui có người âu sầu.

Thấy Diệp Thành thể hiện sức chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong, kẻ mạnh của tam tông tối sầm mặt.

Lúc này đặc biệt là Thông Huyền Chân Nhân mặt mày vô cùng khó coi, cảnh tượng này thật sự khiến ông ta trở tay không kịp, sức chiến đấu lúc này của Diệp Thành không hề thua kém so với Doãn Chí Bình.

Hắn nhất định phải chết!

Không chỉ Thông Huyền, mấy vị lão tổ của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông đều nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt sắc lạnh.

Đây chính là một thế giới tàn khốc, không phải bạn mà là địch, huống hồ vốn dĩ bọn họ đã có ân oán với nhau, một người với thực lực mạnh mẽ như vậy nếu như cho hắn đủ thời gian thì đối với bọn họ mà nói đó ắt hẳn là một cơn ác mộng.

“Không thể nào, không thể nào”, trong tiếng bàn tán, Doãn Chí Bình gào thét phẫn nộ.

Hắn và Diệp Thành là kẻ địch đối đầu trực tiếp với nhau, hắn cảm nhận rõ hơn ai hết khả năng chiến đấu của Diệp Thành đã không hề thua kém mình, cũng có nghĩa là Diệp Thành không những có đủ tư cách tranh vị trí đứng đầu bảng Phong Vân với hắn mà càng có khả năng giết chết hắn.

Nghĩ tới đây, trong đôi mắt của Doãn Chí Bình chợt hiện lên cái nhìn tôi độc.

Trấn áp cho ta!

Hắn gằn lên, khí huyết tăng lên mạnh mẽ lần lượt được đẩy vào trong ngọn núi đang đè nén về phía Diệp Thành, hắn muốn khiến Diệp Thành tan thành mây khói ngay tức khắc.

Lên cho ta!

Phía dưới, Diệp Thành hắng giọng, hai tay giơ lên trời cứ thế đẩy ngọn núi Hư Hoan Long Sơn khổng lồ lên cao.

Lúc này, Doãn Chí Bình đẩy xuống dưới, Diệp Thành đẩy lên trên, cả hai tên lấy điểm tiếp xúc là Hư Hoan Long Sơn đối đầu với nhau, sức mạnh khủng khiếp được đẩy vào trong đó khiến cả hư không vỡ tan.

Tim của những người xem trận chiến như nhảy lên đến tận cổ họng.

Rầm!

Sau tiếng động mạnh vang lên, Hư Hoan Long Sơn nổ tung còn hai người đối đầu với nhau lại bị đẩy lùi về sau.

Thái Hư Long Khấp!

Doãn Chí Bình vừa đứng vững liền chỉ điểm vào hư không.

Đột nhiên, bầu trời tối sầm lại, bầu trời sáng lạn lúc này như màn đêm buông xuống.

Nhìn vào hư không tối đen, từng vì sao lấp lánh hiển hiện, từng đạo kiếm tinh quang giáng xuống giống như cơn mưa tuyệt đẹp, nhưng mỗi một đạo tinh quang lại mạnh mẽ vô cùng, mang theo khả năng đâm xuyên khủng khiếp.

Ôi trời!

Nhìn cơn mưa tinh quang kiếm rợp trời, những người quan sát trận đấu đều rợn tóc gáy, đây là đại chiêu quần công quá mạnh!

Phía này, thấy cơn mưa kiếm rợp trời, Diệp Thành chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng.

Thái Hư Long Khấp, hắn không phải chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này, quả thực uy lực của nó phải gọi là đại chiêu quần công mạnh mẽ.

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành đứng vững, kiếm Xích Tiêu cầm chắc trong tay.

Giây phút sau đó, trong cơ thể hắn hoá ra từng đạo kiếm ảnh.

Tiếp đó, đạo kiếm ảnh kia lại phân ra hai đạo, hai đạo hoá tiếp thành bốn đạo, bốn đạo hoá thành sáu đạo…

Không lâu sau đó, xung quanh Diệp Thành xuất hiện từng kiếm ảnh hư ảo bay qua bay lại, không ngừng vang lên âm thanh sắc lẹm, số lượng nhiều đến mức khiến người ta nổi da gà.

Diệp Thành đứng trong vạn kiếm, hắn không còn lẻ loi một mình mà chính là thần kiếm mạnh mẽ, người đứng đầu vạn kiếm.

“Vạn Kiếm Triều Tông!”, thấy bí pháp đó của Diệp Thành, rất nhiều người đứng bật dậy vì bọn họ từng nhìn thấy bí pháp này.

“Hắn…hắn cũng biết Vạn Kiếm Triều Tông?”, trong đám người, Cơ Tuyết Băng thẫn thờ nhìn vào kết giới.

“Đây….đây là bí pháp gì?”, hiện trường nhốn nháo hẳn lên.

“Đó là Vạn Kiếm Triều Tông”, có lão bối vuốt râu lên tiếng, trong ánh mắt mang theo cái nhìn đầy ẩn ý.

“Vạn Kiếm Triều Tông”, Doãn Chí Bình đứng giữa hư không nhìn vô số kiếm ảnh rợp trời bay qua bay lại như thể nhớ tới một người lâu rồi không gặp, tên đó cũng từng sử dụng bí pháp này để giao chiến với hắn.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Khi Doãn Chí Bình còn đang thẫn thờ thì Diệp Thành đã hắng giọng, hắn vung kiếm, chỉ vào hư không.

Đột nhiên, hàng vạn đạo kiếm ảnh xung quanh hắn rung lên như thể nghe theo hiệu lệnh chủ nhân, tất cả mũi kiếm đều hướng về một hướng, chính là hướng mà Diệp Thành chỉ, vạn kiếm xuất phát.

Vút! Vút! Vút!

Ngự vạn kiếm thành thần binh, tâm nghĩ về một hướng, kiếm nhất định nghe theo, một kiếm hoá vạn kiếm, vạn kiếm triều tông!

Vút! Vút! Vút!

Đúng lúc này, cơn mưa kiếm rợp trời của Doãn Chí Bình cũng giáng xuống.

Kiếm khí của Diệp Thành và cơn mưa kiếm của Doãn Chí Bình cứ thế bay về phía nhau.

Nếu nói số lượng kiếm của Doãn Chí Bình nhiều rợp trời thì số lượng kiếm khí của Diệp Thành phải gọi là choán đầy mặt đất, cả đất trời bị kiếm khí và mưa kiếm bao trùm, cảnh tượng tuyệt đẹp hiện ra.

Bang! Keng! Keng…

Sau từng đạo kiếm khí và kiếm quang va chạm vào nhau, tiếng kim loại liên tiếp vang lên.

Nhìn vào hư không, kiếm khí và màn mưa kiếm tranh hùng, từng đạo kiếm khí đang bị tiêu diệt, từng đạo kiếm quang cũng vỡ tan, cảnh tượng hùng tráng chấn động đất trời khiến kết giới cũng rung lên dữ dội.

Ôi trời!

Trong đám người, rất nhiều người phải bịt tai vì kiếm khí và kiếm vũ va chạm vào nhau tạo ra âm thanh chói tai khiến người ta không sao chịu nổi, rất nhiều người còn bị chảy máu tai.
Chương 802: Giống, rất giống

Giết!

Trong tiếng rung lên của vạn kiếm, Doãn Chí Bình đang đứng trên trời cao chợt lao xuống, kiếm khí nghịch thiên của Diệp Thành đánh vào Thái Hư Long Giáp của hắn ta, cọ xát ra từng tia lửa.

Thấy thế Diệp Thành cười khẩy, kiếm Xích Tiêu chợt rung lên một tiếng.

Vạn Kiếm Quy Nhất!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, kiếm khí nhất kiếm hoá vạn kiếm của hắn lại từ vạn kiếm hoá thành nhất kiếm.

Keng!

Tiếng kiếm va chạm chói tai vang lên, kiếm khí do vạn kiếm hoá thành nhất kiếm bay ngược lên trời, nghiền nát hư không, xuyên thủng hư vô mang theo uy lực huỷ diệt vô song.

Rắc!

Thái Hư Long Giáp trên người Doãn Chí Bình bị xuyên thủng, ngực hắn ta cũng bị đâm trúng.

Chiến!

Bên dưới, Diệp Thành lại quát to, bước ra một bước phi thẳng lên trời, áo giáp Tiên Thiên Canh Khí lập tức được triệu hồi.

Hắn mặc áo giáp Tiên Thiên Canh Khí rồi lao thẳng tới.

Tiên Thiên Canh Khí?

Nhìn thấy áo giáp Canh Khí của Diệp Thành, rất nhiều người đều nheo mắt.

A!

Doãn Chí Bình bị thương nặng, vẻ mặt hung tợn, vừa ổn định cơ thể đã lại lao từ trên bầu trời xuống.

Trấn áp!

Sau tiếng gầm của Doãn Chí Bình, chín đạo long khí quấn quanh người hắn ta hoá thành một con rồng bay về phía Diệp Thành.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành hừ lạnh, mở trận đồ bát quái khổng lồ mấy chục trượng ra, sức mạnh thần bí của nó lập tức nghiền nát con rồng do chín long khí kia hoá thành, ngay cả Doãn Chí Bình vừa lao xuống cũng lập tức khựng lại.

Trận đồ bát quái?

Lúc này mọi người lại nhìn chằm chằm vào trận đồ khổng lồ dưới chân Diệp Thành, ánh mắt càng trở nên sâu hơn.

Giữa những tiếng hô kinh ngạc, Diệp Thành lại bước ra một bước với tốc độ cực nhanh, gần như không thấy bóng, nhất kiếm vô song đâm xuyên Thái Hư Long Giáp của Doãn Chí Bình lần thứ hai.

Phong Thần Quyết?

Lại trong tiếng hô ngạc nhiên, Diệp Thành liên tục vung tay, từng luồng kiếm khí bá đạo đánh lên người Doãn Chí Bình, sau đó là chín bóng rồng màu vàng hợp thành một và quyền ảnh màu vàng mạnh mẽ vô song.

Lục Mạch Thần Thông? Hàng Long? Bát Hoang Quyền?

Từng tiếng hô kinh ngạc vang lên, ánh mắt mọi người hầu như đều tập trung vào Diệp Thành, ai cũng khẽ nheo mắt, trong mắt ai cũng loé lên ý tứ sâu xa.

Keng! Bùm! Rầm! Uỳnh!

Cảnh tượng trận chiến rất lớn, ầm vang cả đất trời, kết giới chấn động mạnh, kinh thiên động địa.

“Vạn Kiếm Quy Nhất, Vạn Kiếm Triều Tông, Tiên Thiên Canh Khí, Trận Đồ Bát Quái, Phong Thần Quyết…”, nhìn trận đại chiến trong kết giới, vẻ mặt Cơ Tuyết Băng hơi đờ ra: “Tần Vũ, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?”

“Sao… Sao lại có nhiều sự trùng hợp đến vậy?”, Thượng Quan Ngọc Nhi ở nơi khác ngây người nhìn, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Thành, vẻ mặt cũng liên tục ngẩn ngơ.

“Các ngươi có thấy Tần Vũ rất giống một người không?”, Hằng Nhạc Chân Nhân lên tiếng, sau đó nhìn quanh một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Thông Huyền Chân Nhân lâu thêm một giây.

“Rất giống… Diệp Thành”, mọi người hít sâu một hơi.

Vẻ mặt Thông Huyền Chân Nhân lúc này đã cực kỳ u ám, nhất là khi nghe thấy tên Diệp Thành, ông ta liền cảm thấy tức giận không giải thích được, chính người tên Diệp Thành ấy đã động chạm đến tôn nghiêm của ông ta hết lần này đến lần khác.

“Mọi người có phát hiện điều gì không…”, không chỉ họ mà phía Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông cũng đều nheo mắt.

“Tất cả đều là thần thông mà khi xưa Diệp Thành sử dụng”.

“Cực kỳ giống luôn!”

“Là ai, rốt cuộc ngươi là ai?”, Doãn Chí Bình trong kết giới đang chiến đấu với Diệp Thành gào thét điên cuồng, hai mắt đỏ như máu phát ra tia sáng gớm ghiếc, thấy bao nhiêu thần thông quen thuộc mà bá đạo như thế khiến hắn ta chợt nhớ tới kẻ thù mà hắn ta căm ghét nhất.

“Vậy ngươi nghĩ ta là ai?”’, Diệp Thành cười bỡn cợt.

“Ta sẽ tự tay tháo bỏ mặt nạ của ngươi”, Doãn Chí Bình gầm lên, mang theo sát khí quét ngang bầu trời, Thái Hư Long Ấn giáng xuống, sau đó Thái Hư Chỉ xuyên thủng không gian, Bát Bộ Thiên Long từ chín hướng bao vây lao về phía Diệp Thành.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành khịt mũi, ra chiêu mạnh mẽ mà bá đạo, Bát Hoang Quyền dung hợp rất nhiều bí pháp chống lại Thái Hư Long Ấn của Doãn Chí Bình, sau đó một chưởng đánh ra tám đạo long ảnh màu vàng ngăn lại Bát Bộ Thiên Long, kiếm Lục Mạch Thần Thông thoáng chốc nghiền nát Thái Hư Chỉ.

Bùm! Ầm!

Bí thuật mạnh liên tục va chạm tạo ra chấn động quá lớn, hư không cũng suýt sụp đổ.

A!

Doãn Chí Bình gầm thét, bay ngược lên bầu trời, đứng vững trong hư vô.

Keng!

Sau tiếng kiếm rung, một thanh sát kiếm xuất hiện trong tay hắn ta.

Sức mạnh long hồn cuồn cuộn được đẩy vào đó, sau khi được sức mạnh long hồn trút vào, thanh sát kiếm càng rung lên mãnh liệt hơn, thần quang chói loá không ngừng hội tụ.

Lại là chiêu này!

Diệp Thành cười khẩy, hít sâu một hơi rồi nhẩm niệm, triệu gọi tiên hoả bảy màu và thiên lôi màu vàng.

“Chân hoả bảy màu, thiên lôi màu vàng!”

“Biết nhiều thần thông của Diệp Thành như vậy, không ngờ còn đồng thời có cả chân hoả và thiên lôi?”

“Sao… Sao ta cảm thấy họ là cùng một người nhỉ?”

Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Diệp Thành, rất nhiều người đều muốn chạy lên tháo bỏ mặt nạ của hắn, bởi vì lúc này hắn có quá nhiều điểm giống với người mà họ đang nghĩ tới.

Trong làn sóng thảo luận, tiên hoả bảy màu đã hoá thành thần cung hoả diệm, thiên lôi màu vàng ngưng tụ thành thần tiễn sấm sét.

Còn Diệp Thành, chân trái của hắn hơi khom lại nghiêng về phía trước, chân phải lùi về sau duỗi thẳng, toàn thân ngả về phía sau, thần tiễn đã đặt lên dây cung, kéo căng thành hình trăng tròn, thần cung bảy màu, thần tiễn màu vàng, choán mắt người nhìn.

Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời?

Hiện trường lại lập tức trở nên xôn xao.

Chư Thiên Vạn Cảnh, Thái Hư Quy Nhất!

Sau tiếng gằn của Doãn Chí Bình, sát kiếm màu vàng tập hợp sức mạnh khủng bố đột nhiên bắn ra, từ trên trời cao nhắm xuống.

Thần hoả sấm sét, một mũi tên cách một đời!

Sau tiếng hô khẽ của Diệp Thành, hắn cũng nhẹ nhàng buông dây cung, thần tiễn sấm sét màu vàng bắn ngược lên trời.

Lúc này tất cả mọi người đều đứng dậy, ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.

Dưới con mắt của mọi người, thần tiễn màu vàng và sát kiếm Thái Hư màu vàng đang tiến lại gần.

Màu vàng và màu vàng đều lộng lẫy như nhau, tiễn và kiếm đều không gì sánh bằng, cực kỳ chói mắt trên bầu trời.

Bùm!

Sau tiếng nổ kinh hoàng, thần tiễn sấm sét màu vàng và sát kiếm Thái Hư màu vàng va chạm, bùng phát ra tia sáng rực rỡ.

Đột nhiên không gian nổ tung, nơi tiễn và kiếm va chạm tạo thành một vầng sáng hình tròn toả ra tứ phía, chúng đi qua nơi nào, không gian liền biến dạng tới đó, thậm chí kết giới kiên cố cũng suýt sụp đổ.

Phụt!

Doãn Chí Bình đang đứng trên không hộc máu, bay ngược ra ngoài.

Rắc!

Bên dưới, sau khi Doãn Chí Bình bị đánh nôn ra máu, mặt nạ Quỷ Minh trên mặt Diệp Thành cũng đồng thời nổ tung.

Sau đó khuôn mặt góc cạnh nhưng mang theo vẻ thăng trầm và mệt mỏi hiện ra trước mắt mọi người.
Chương 803: Vỡ oà

Rắc!

Âm thanh nứt vỡ của mặt nạ Quỷ Minh giòn giã một cách lạ thường.

Trong huyết phong, dáng đứng của Diệp Thành thẳng tắp vững vàng, quần áo dính máu tung bay, mái tóc đen như thác nước bồng bềnh trong gió.

Mà xung quanh lúc này như rơi vào trạng thái tĩnh lặng đến chết chóc.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào khuôn mặt đó.

Im lặng, đất trời im lặng đến đáng sợ, từng ánh mắt với những cảm xúc như bàng hoàng, khó tin, bối rối…

“Ta… Ta không nhìn nhầm chứ!”, năm giây sau mới có người lên tiếng, tưởng mình nhìn nhầm, những người khác còn vô thức dụi mắt nhìn lại, đó là một người sống sờ sờ nhưng lại cũng chính là người đã chết thảm trước sự chứng kiến của họ lúc trước.

“Đan Thánh Diệp Thành?”

“Hắn… Hắn vẫn sống?”

“Sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành, họ… họ là cùng một người?”, vẻ mặt mọi người trong phút chốc trở nên vô cùng đặc sắc.

“Đan Nhất, có… có phải ta nhìn nhầm không?”, Đan Thần ở trong đám đông mấp máy môi hỏi, vẻ mặt đờ đẫn.

“Có… Có lẽ thế!”, Đan Nhất ở bên cạnh cũng mở miệng, nhìn thanh niên đang đứng trong kết giới với vẻ mặt không thể tin được.

“Tần Vũ chính là Diệp Thành”, Đan Thần chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cảnh tượng hiện giờ thực sự nằm ngoài sức tưởng tượng của ông.

Trong lúc nhất thời, Đan Thần và Đan Nhất kích động run lên, với định lực và thân phận của họ mà cũng không khỏi thẫn thờ. Sao họ có thể ngờ được sát thần Tần Vũ chính là Đan Thánh Diệp Thành của họ, còn chuyện gì kích động hơn chuyện này nữa?

“Tần… Tần Vũ là Diệp Thành”, Huyền Nữ ngơ ngác nhìn Diệp Thành, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, cả người như bị sét đánh, tê dại mất tri giác.

Nhìn một lúc cô ta bất giác đưa tay lên che miệng, không ngờ chàng thanh niên trên bục luyện đan khiến người cao ngạo như cô ta phải tâm phục khẩu phục và ngưỡng mộ vẫn còn sống.

“Diệp Thành, là huynh sao?”, nhìn Diệp Thành trong kết giới, hai mắt Lạc Hi mờ đi, khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt, vì người mà cô bé luôn nhung nhớ vẫn còn sống…

“Bây giờ ta đã biết vì sao đêm đó hắn lại đánh chúng ta rồi”, Vi Văn Trác, Trần Vinh Vân và Ly Chương đều ho khan, cảm thấy toàn thân lạnh toát, nhìn trộm tỷ tỷ của hắn tắm sao lại không bị đánh cho được? Không phải bốc phét chứ chính bọn hắn cũng không dám tin mình vẫn còn sống mà đứng ở đây.

“Thật sự là huynh”, Cơ Tuyết Băng nữ cải trang nam ngây người nhìn Diệp Thành, nhìn một lúc rồi bật cười, cười mãi cười mãi đôi mắt đẹp dâng trào nước mắt.

Mặc dù ngay từ khi gặp lại Diệp Thành ở hố thần cô ta đã loáng thoáng có cảm giác, nhưng sau khi khuôn mặt ấy hiện lên, cô ta vẫn như rơi vào cõi mộng, cảm giác như mộng như ảo khiến cô ta không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo ảnh.

“Đời này ta còn có thể kề vai tác chiến với huynh không? Để ta có thể yên tâm giao quãng đời còn lại của ta cho huynh”, Cơ Tuyết Băng cười trong nước mắt, ánh mắt đầy phức tạp và tự giễu. Mặc dù họ đã là quá khứ nhưng có thể nhìn người ấy từ xa cũng đã là món quà mà trời cao ban cho cô ta rồi.

“Thật sự không ngờ đấy!”, vẻ mặt Từ Nặc Nghiên cũng thay đổi liên tục.

Nói xong cô ấy còn quay sang nhìn Cơ Tuyết Băng, sau khi thấy đôi mắt ngấn lệ của cô ta thì vẻ mặt lại trở nên thảng thốt: “Ngươi… Sao ngươi lại khóc?”

“Diệp… Diệp Thành”, ở một nơi khác, nhìn khuôn mặt góc cạnh điển trai của Diệp Thành, Thượng Quan Ngọc Nhi ngây người tại chỗ. Khuôn mặt đó quen thuộc đến mức đã khắc sâu vào tim cô, theo năm tháng cũng không phai mờ.

“Diệp Thành của ta…”, hai hàng lệ rơi xuống, cô vô thức đưa tay lên hướng về phía Diệp Thành, như có thể chạm tới khuôn mặt mệt mỏi của hắn qua kết giới, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên khuôn mặt ấy. Cô nhìn không chớp mắt, chỉ sợ cảnh tượng trước mặt sẽ từ ký ức trở thành hồi ức khi mình chớp mắt.

“Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành”, Thượng Quan Hàn Nguyệt với vẻ khó tin đan xen giữa kinh ngạc và phức tạp, sao cô ta có thể ngờ rằng hai anh hùng hào kiệt lại là cùng một người.

“Thảo nào hắn cướp túi đựng đồ rồi lại trả lại mình, thảo nào hắn không tiếc hi sinh tinh nguyên cũng phải cứu mình”, trong đôi mắt đẹp của Thượng Quan Hàn Nguyệt đầy vẻ phức tạp. Người trong lòng hai tỷ muội đều là anh hùng cái thế, một người là sát thần, một người là Đan Thánh, họ đều tên là... Diệp Thành.

“Dạ… Dạ Nhi”, người Hạo Thiên Huyền Chấn run lên bần bật, trong đôi mắt sáng suốt đã ngấn lệ, làm mờ đi tầm mắt của ông, nhưng trong nước mắt lại ánh lên bóng dáng thẳng tắp của người kia.

Giống như những người khác, sao ông có thể ngờ con mình vẫn còn sống, sao ông có thể ngờ con mình lại chính là sát thần Tần Vũ, càng không ngờ anh hùng cái thế giúp Hạo Thiên thế gia của ông vượt qua khó khăn cũng là con trai mình.

Họ đã từng ở gần đến vậy nhưng lại không nhận ra nhau.

“Chẳng trách con lại hỏi ta xin tượng gỗ”, giọng của Hạo Thiên Huyền Chấn cũng run lên: “Con từng đến Hạo Thiên thế gia, thà rằng nhìn ta đau lòng cũng không muốn nhận ta. Dạ Nhi, con vẫn còn hận ta”.

Lúc này ông vừa vui mừng vừa kích động, đã quên mất Hạo Thiên Thi Nguyệt bên cạnh mình.
Chương 804: Sát thần Tần Vũ, Đan Thánh Diệp Thành

“Sát thần Tần Vũ chính là đệ đệ của mình”, khi Hạo Thiên Thi Nguyệt nói lời này, nước mắt không kìm nổi nữa mà trào ra. Người trong lòng như anh hùng cái thế trong mộng của cô, giấc mơ đã thành hiện thực, nhưng hiện thực lại tàn khốc khiến nó trở thành số mệnh buồn thảm.

Giờ phút này cô đã không còn phân biệt được thế nào là vui mừng, thế nào là đau buồn nữa.

Cô không biết nên vui mừng vì đệ đệ mình vẫn còn sống, hay nên đau buồn vì người mình thích lại chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình, càng không biết mình vì buồn hay vui mà rơi lệ.

Haiz!

Thấy Hạo Thiên Thi Nguyệt như vậy, Hoa Tư cũng thở dài. Nếu là Tần Vũ thì có lẽ con gái bà có thể nên duyên, nhưng nếu là Hạo Thiên Trần Dạ thì thật sự không thể.

“Bất ngờ chưa? Ta đã suýt khóc đấy”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo ngoáy ngoáy lỗ tai.

“Khá giống họ của ta đấy… Trâu bò”, Ngưu Thập Tam vuốt râu.

“Lão phu tính rồi, ngươi rất được”, Gia Cát Vũ vuốt râu đầy ẩn ý.

“Hắn là anh hùng cái thế thì nên có phong thái cái thế, giống như phụ hoàng vậy”, Bích Du mỉm cười, nhìn Diệp Thành cô có cảm giác như nhìn thấy phụ hoàng của mình năm xưa.

“Độc Cô này, ngươi có thấy áp lực không?”, lão già Gia Cát Vũ liếc nhìn Độc Cô Ngạo bên cạnh.

“Ta phải thừa nhận rằng ta đã có giác ngộ này từ lâu rồi”, nhìn Diệp Thành trong kết giới, Độc Cô Ngạo nở nụ cười hiếm thấy: “Hắn là hậu bối lợi hại nhất mà ta từng gặp, thành tựu sau này của hắn sẽ không dưới Đao Hoàng và Kiếm Thánh đâu”.

“Có thể nói rằng chúng ta đang tận mắt thấy một vị Hoàng đế quật khởi”, Phục Linh khẽ cười, dung nhan tuyệt thế khiến tim lão già Gia Cát Vũ bất giác loạn nhịp.

“Thượng Nhân…”, một đám tu sĩ nhao nhao nhìn Linh Chân Thượng Nhân.

“Chúng ta là chính phái, đương nhiên có nghĩa vụ diệt trừ tà phái”, Linh Chân Thượng Nhân phất áo, tư thế cao ngạo.

Tuy ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh không có gì, nhưng trong lòng ông ta lại vô cùng kinh hãi.

Cho tới giờ phút này, đầu óc ông ta vẫn còn choáng váng, Diệp Thành đã chết không ngờ vẫn còn sống, hơn nữa còn là sát thần Tần Vũ, kết quả này nằm ngoài dự đoán của ông ta, khiến ông ta không thể chấp nhận được.

“Đã tu tà đạo thì ta lại phải giết ngươi thôi”, ánh mắt Linh Chân Thượng Nhân loé lên tia lạnh lẽo, trong lòng đã hạ quyết tâm, đợi đến khi trận đấu kết thúc, ông ta sẽ lại kêu gọi các anh hùng tới tiêu diệt ma một lần nữa.

“Sao hắn vẫn còn sống?”, phía Chính Dương Tông bên này, vẻ mặt ai nấy đều khó coi.

Hiển nhiên Diệp Thành công khai thân phận thật cũng nằm ngoài dự đoán của họ, nhưng dù là sát thần Tần Vũ hay Đan Thánh Diệp Thành thì đều có thù với Chính Dương Tông bọn họ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người liên tục toát lên ánh sáng lạnh lùng: Dù là thế này, hôm nay hắn cũng nhất định phải chết.

“Sư huynh…”, phía Thanh Vân Tông, mấy đại lão tổ đều nhìn Thanh Vân Lão Tổ.

“Cứ xem tình hình đã”, Thanh Vân Lão Tổ hít một hơi thật sâu.

Nhưng khác với Chính Dương Tông, ông ta bình tĩnh hơn bọn họ nhiều. Theo ông ta thấy, dù là Đan Thánh Diệp Thành hay sát thần Tần Vũ thì đều quỷ dị hơn ông ta nghĩ rất nhiều.

Người như vậy hoặc là bằng hữu, hoặc là phải diệt trừ hậu hoạ về sau.

Không biết vì sao ông ta lại nghiêng về ý đầu hơn.

Suy nghĩ này của ông ta cũng không phải không có lý do, năm lần bảy lượt không giết được Diệp Thành, đủ để nói lên rất nhiều điều, không có khả năng giết được hắn thì tốt nhất đừng làm kẻ thù, bởi vì tiềm lực của hắn quá lớn, một khi đứng nhầm đội sẽ là một thảm hoạ.

“Diệp Thành”, bên này, vẻ mặt Thông Huyền Chân Nhân đã u ám đến cực điểm, hơn nữa khi nói ra hai chữ ‘Diệp Thành’, ông ta còn cắn răng nghiến lợi.

Đây đã là lần thứ mấy rồi? Đệ tử mà ông ta luôn gạt ra lại liên tục nằm ngoài dự đoán của ông ta, rất nhiều người đều vì hắn mà hết lần này đến lần khác làm trái lời ông ta.

Bây giờ Diệp Thành vẫn còn sống khiến ông ta không thể nghi ngờ chuyện đúng sai của mình.

Nhưng người cao ngạo như ông ta, người tự xưng là Hằng Nhạc Thiên sao có thể làm sai? Xoắn xuýt giữa sai và đúng khiến ông ta sinh ra lửa giận hừng hực, còn có sát khí ngút trời.

So với ông ta, phía Hằng Nhạc Chân Nhân kích động hơn nhiều.

Trước đây bọn họ lựa chọn Doãn Chí Bình là vì bọn họ nghĩ kí chủ có độ phù hợp chín phần sẽ thích hợp làm chưởng giáo hơn.

Nhưng bọn họ ngày càng phát hiện Doãn Chí Bình làm chưởng giáo ngông cuồng, vô pháp vô thiên đến mức nào. Bọn họ biết mình đã chọn sai, cũng đã không chỉ một lần muốn phế truất Doãn Chí Bình, nhưng làm vậy thì họ có thể ủng hộ ai? Từ sau khi Diệp Thành chết, cả Hằng Nhạc không còn ai có thể cạnh tranh với Doãn Chí Bình.

Bây giờ thấy Diệp Thành còn sống, họ đã nhìn thấy hy vọng, lẽ nào đây không phải cơ hội khác mà trời cao ban cho họ sao? Vũng nước đọng Hằng Nhạc cần hòn đá lớn như Diệp Thành để dấy lên làn sóng mới.

Bọn họ đều là những trưởng lão đã sống mấy trăm năm, nhìn thấu rất nhiều chuyện. Ai đúng ai sai, ai thích hợp làm chưởng giáo Hằng Nhạc hơn, ai mới là người có thể bảo vệ tương lai của Hằng Nhạc, từ lúc mặt nạ Quỷ Minh vỡ ra đã rất rõ ràng.
Chương 805: Chỉ dựa vào ngươi?

Mẹ kiếp! Không ngờ lại là một người, đùa gì vậy?

Khi mấy đại lão tổ đang trầm ngâm thì tiếng la hét inh ỏi từ tứ phía vẫn không ngừng vang lên, tiếng người ồn ào như làn sóng thuỷ triều ập tới hết cơn này tới cơn khác.

Có lẽ chuyện xảy ra hôm nay là điều đáng ngạc nhiên nhất trong hàng trăm năm nay.

Thời gian qua ở Đại Sở có hai người liên tục dấy lên phong ba, một là Đan Thánh Diệp Thành, một là sát thần Tần Vũ, họ đều là thiên tài tuyệt thế, anh hùng xuất chúng được mọi người công nhận.

Nhưng thiên tài tuyệt thế và anh hùng xuất chúng mà mọi người công nhận ấy đến cuối cùng lại là một người, điều này làm sao không chấn động!

Ầm!

Khi mọi người còn đang bàng hoàng, một tiếng nổ đã vọng ra từ trong kết giới, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Nhìn từ xa thì thấy Doãn Chí Bình vừa mới hộc máu, bay ngược ra ngoài, lúc này đã đứng vững, khí thế cường hãn áp chế khiến hư không nổ ầm.

“Diệp Thành, Diệp Thành, Diệp Thành”, tiếng gào thét như sấm rền của Doãn Chí Bình rung chuyển bầu rời.

“Ngươi còn sống, ngươi còn sống, ha ha ha…”, khuôn mặt hắn ta dữ tợn, nụ cười gớm ghiếc đáng sợ, hai hàm răng trắng dị thường, dù trắng nhưng lại khiến người khác thấy sợ, cảm giác hắn ta không phải người mà là ác ma vừa chui ra từ địa ngục.

Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, trong lòng hắn ta lại sinh ra cảm giác phấn khích chưa từng có.

Hắn ta là ai? Là kí chủ mạnh nhất từ khi Hằng Nhạc thành lập đến nay, sức chiến đấu mạnh mẽ nhưng lại chỉ ngang với Diệp Thành, cuối cùng hắn ta đã dùng mưu kế đê hèn bỉ ổi để tiêu diệt kẻ thù lớn nhất này.

Nhưng hắn ta có nuối tiếc, có lửa giận ngút ngàn, hắn ta là kẻ mạnh của thế hệ trẻ, cũng có sự kiêu ngạo và cô độc của mình.

Bây giờ gặp lại Diệp Thành, hắn ta vừa phẫn nộ vừa vui mừng, phẫn nộ vì tại sao Diệp Thành vẫn chưa chết, nhưng lại vui mừng vì Diệp Thành vẫn còn sống, bởi vì hắn ta có thể tiếp tục trận chiến còn dang dở với Diệp Thành, cảm giác tắm trong máu của Diệp Thành khiến hắn ta kích động đến phát điên.

“Diệp Thành, hôm nay ta phải giết ngươi”, tiếng rống giận của Doãn Chí Bình rung chuyển bầu trời, khuôn mặt gớm ghiếc đã hơi vặn vẹo, hắn ta tung ra từng đạo đại ấn lớn từ trên trời xuống.

“Chỉ dựa vào ngươi?”, Diệp Thành hừ lạnh, bước chân nghiền nát mặt đất, bay ngược lên hư không, Bát Hoang Quyền dung hợp hơn chục loại bí thuật, một quyền đấm xuyên đại ấn lăng thiên.

Bùm!

Sau tiếng ‘bùm’, hư không liền nổ tung.

Giết!

Doãn Chí Bình gào thét, hắn ta mặc Thái Hư Long Giáp giẫm trên Thái Hư Long Hải, thần quang chiếu rọi, khí thế tràn ngập, quanh thân tản ra Thái Hư Long Khí, mỗi làn khí đều nặng tựa thái sơn, hắn ta giống như vị thần vương vô địch thiên hạ với sức chiến đấu thông thiên giữa đất trời.

Chiến!

Diệp Thành ở hư không đối diện hét lớn, hắn mặc Hỗn Thiên Chiến Giáp, giẫm trên Kim Sắc Tinh Hải, trên đầu lơ lửng bầu trời đầy sao, toàn thân tản ra khí huyết màu vàng kim, ngay cả mái tóc đen cũng được nhuộm vàng, rực rỡ chói mắt, trông hắn giống như vị chiến thần chinh phạt vạn vực.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Trận đại chiến lập tức bắt đầu, hư không bị Thái Hư Long Hải và Kim Sắc Tinh Hải phủ kín, khung cảnh rất hùng tráng.

Chậc chậc chậc!

Nhìn thấy cảnh tượng này, tứ phía đều vang lên tiếng tặc lưỡi: “Hai người này đều có tư thái của bậc Hoàng đế!”

“Ta tin tưởng sức chiến đấu của hắn”, Đan Thần hít sâu một hơi, vẻ mặt rạng rỡ, trông ông phút chốc trẻ ra rất nhiều.

“Diệp Thành ca ca chắc chắn sẽ thắng”, Lạc Hi cũng không còn hồn bay phách lạc như trước nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiên định, đó chính là sự tin tưởng đối với Diệp Thành, tin vào khả năng bất khả chiến bại cùng cấp của hắn.

“Diệp Thành của ta, ngươi sẽ thắng mà, đúng không?”, bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi chắp tay cầu nguyện, hai mắt nhìn chăm chú vào hư không, tuy tin tưởng năng lực chiến đấu của Diệp Thành nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn hiện lên vẻ lo lắng.

Cô sợ, thật sự sợ, cô đã hai lần mất Diệp Thành, lần nào cũng đau xé nát tim can, nhìn cô có vẻ kiên cường nhưng cũng không chịu nổi lần thứ ba được nữa.

“Hắn sẽ thắng”, Thượng Quan Hàn Nguyệt ở bên cạnh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, nhưng giọng điệu lại mang theo sự phức tạp, không biết nên đối mặt thế nào.

“Đó là con của Hạo Thiên Huyền Chấn ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít một hơi thật sâu, lúc này bóng lưng ông đã thẳng tắp, dáng vẻ như trẻ ra rất nhiều tuổi.

“Dù ngươi là Tần Vũ, Diệp Thành hay Hạo Thiên Trần Dạ, ta đều hi vọng ngươi thắng”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ngơ ngác nhìn Diệp Thành rồi nỉ non, khoé mắt còn ngấn lệ.

“Không ngờ hắn đã mạnh tới mức này rồi”, trên hư không, Linh Chân Thượng Nhân thầm kinh ngạc, nghĩ đến đây trong mắt ông ta loé lên tia sáng lạnh: “Hắn nhất định phải chết”.

Không chỉ ông ta mà rất nhiều người từng tham gia giết Diệp Thành đều có suy nghĩ này, vì Diệp Thành không chết thì không lâu nữa bọn họ sẽ trở thành vong hồn dưới đao của hắn.

“Nơi này gần phân điện thứ ba của Chính Dương Tông nhất, truyền lệnh của ta điều động đại quân của phân điện thứ ba tới”, Chính Dương Lão Tổ truyền âm cho một cao thủ của Chính Dương.

“Sư huynh, không cần phải làm lớn vậy chứ?”, một lão tổ khác của Chính Dương cau mày nhìn Chính Dương Lão Tổ.

“Ngươi biết cái gì!”, Chính Dương Lão Tổ trầm giọng nói sau đó nhìn vài hướng, ánh mắt dừng lại phía Đan Thần, Gia Cát Vũ, Hạo Thiên Huyền Chấn lâu hơn một giây: “Lần này là cơ hội ngàn năm có một, không được để Diệp Thành chạy thoát nữa, nếu không sau này sẽ rất nguy hiểm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK