Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 991: Người bệnh

Ánh nắng sáng sớm chan hoà, Hằng Nhạc Tông được ánh nắng chiếu rọi trông như chốn tiên cảnh, khung cảnh lúc này vô cùng náo nhiệt, tiếng hò reo vang lên không ngớt, Hùng Nhị, Tề Vân, Tư Đồ Nam, Hoắc Đằng bốn tên đê tiện chỉ sợ trời đất này chưa đủ loạn gào thét điên cuồng.

Nhìn từ xa, đám người vây lại đen kịt, lúc này tên nào tên nấy vẻ mặt vô cùng đặc sắc nhìn về một phương.

Diệp Thành ngồi đó kể lể chi tiết sự tâm đắc của mình trong quá trình tu luyện.

Roạt!

Khi bốn kẻ đê tiện xung quanh đang hô hào lớn lối thì một bóng hình giống như ma quỷ xuất hiện, cô mặc bộ tiên y bảy màu, xung quanh có thần hoa bao quanh, cả có thể giống như đoá sen bung nở, thanh khiết vô ngần, nếu nhì nkix thì đây chẳng phải là Sở Linh sao?

Thấy Sở Linh đến, mấy tên phía Hùng Nhị đang hô hào thì lập tức che miệng.

“Sáng tạo đấy”, Sở Linh khoanh tay trước ngực cười khúc khích nhìn đám Tư Đồ Nam.

Ha ha ha…!

Thấy vẻ mặt cười đùa đó của Sở Linh, bốn tên này cười trừ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Quả nhiên, giây phút sau đó bọn chúng liền ôm nhau, ồ không đúng, nói chính xác ra là bị một sợi dây thừng trói lại với nhau.

“Sáng tạo như thế thì sư thúc đây cho các ngươi lên trời chơi”, Sở Linh cứng rắn lôi cả bốn tên lên sau đó đá chúng lên trời.

Woa…!

Những đệ tử bên dưới ngẩng đầu lên nhìn, ai ai cũng tròn mắt nhìn bốn tên đê tiện dần biến khỏi tầm mắt.

“Làm…làm gì thế chứ?”, Diệp Thành vô thức nuốt nước bọt, mặc dù hắn không thể nhìn được nhưng cũng ngẩng mặt nhìn lên trời, vì hắn nghe ra đám Tư Đồ Nam đã bay lên trời vả lại chốc chốc còn rơi xuống.

“Còn nhìn, ngươi nhìn thấy gì không hả?”, Sở Linh túm lấy y phục của Diệp Thành rồi lôi xệch hắn về Ngọc Nữ Phong.

Cảnh này khiến đám đệ tử giật giật khoé miệng. Đường đường là chưởng giáo của Hằng Nhạc Tông , thánh chủ của Viêm Hoàng, thống soái ba quân mà lúc này lại bị xách như một con chim non, cảnh tượng này đúng là không hề bình thường.

Có điều màn kịch kịch tính này không vì phía Tư Đồ Nam lên trời, Diệp Thành bị đưa đi mà kết thúc.

Những đệ tử vây lại xem đều ở lại, vả lại người nào người nấy đều xoa cằm, ánh mắt nhìn lên trời, mục đích chính là thấy bốn tên đê tiện phía Tư Đồ Nam rơi xuống đất.

“Tư…Tư Đồ đạo hữu, đạo hữu có một đứa cháu thật ngoan”, trên một linh sơn, lão tổ nhà họ Hùng cũng giống như đám đệ tử kia ngẩng đầu nhìn lên hư không, vẻ mặt hết sức thú vị.

“Tên béo nhà ông cũng không tồi”, ở bên, Tư Đồ Long Sơn ho hắng, ông ta cũng giống với lão tổ nhà họ Hùng, ngẩng đầu nhìn lên trời giống như có thể thông qua lớp mây và sương kia trông thấy phía Hùng Nhị ở trên trời cao.

“Xem ra với độ cao thế này mà ngã xuống thì chúng có thể hoá thành một đống mất”, ở bên, Thượng Quan Huyền Cương ngẩng đầu vuốt râu với vẻ mặt thú vị, “cũng may nhà ta có hai bảo bối là nữ”.

Nghe vậy, lão tổ nhà họ Hùng và Tư Đồ Long Sơn đều quay sang nhìn Thượng Quan Huyền Cương từ đầu tới chân, “bộ dạng cũng thật khách khí”.

Phía này, Sở Linh đã lôi Diệp Thành về tới Ngọc Nữ Phong sau đó ném hắn vào trong thạch thất động phủ chuyên dùng để bế quan.

“Dù gì ta cũng là người mắc bệnh, có thể nhẹ nhàng chút được không?”, Diệp Thành thê thảm bò dậy, hắn đau đớn rít lên qua kẽ răng, “còn nữa, ta không dễ gì mới có thể dành thời gian giải thích với người ta cái mà ta tâm đắc khi tu luyện mà nàng lại đưa ta về đây, đúng là mất mặt”.

Rầm! Đoàng! Đinh!

Sở Linh không nói gì, cứ thế xếp hai tấm thạch bài và một tấm hoành phi ở đó cho Diệp Thành, chữ viết hoa bên trên đúng là thu hút người nhìn: Tám trăm một đêm, không trả giá, đảm bảo sảng khoái.

“Thứ gì thế chứ?”, Diệp Thành sờ sờ hai tấm thạch bài và một tấm hoành phi, vẻ mặt khó hiểu.

“Chẳng có gì cả, đều do mấy huynh đệ kia tặng cho ngươi đấy, ta mang về giúp ngươi thôi”, Sở Linh lấy ra cái gương nhỏ vừa soi gương chải tóc vừa nói với giọng như có như không, “thứ này ngươi chắc chắn sẽ rất thích, đợi hôm nào đó ngươi nhìn thấy rồi thì sẽ phát hiện ra thế giới này thật nhiều điều kì diệu”.

“Làm gì mà thần bí vậy chứ?”, Diệp Thành bĩu môi.

“Có thể nói cho ta biết khi ra ngoài ngươi và Cơ Tuyết Băng rốt cục đã gặp phải điều gì không?”, Sở Linh cất gương đi, cô chăm chú nhìn Diệp Thành.

“Rất khó để giải thích trong một lời nói”, Diệp Thành lắc đầu.

“Vết thương của ngươi ta có thể giúp không?”

“Đương nhiên có thể, không có nàng không được đâu”, Diệp Thành quả quyết quờ quờ hai tay về phía Sở Linh, hắn nói với giọng nghiêm túc rồi cứ thế cởi y phục của Sở Linh ra, “vết thương này phải điều hoà âm dương, cởi sạch y phục ngủ với ta một đêm, sáng mai tỉnh dậy ta chắc chắn có thể chạy nhảy bình thường”.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc đó của Diệp Thành, lại nghe nững lời nói chết tiệt đó của hắn, mặt Sở Linh dần tối sầm cả lại, trong đôi mắt còn như muốn toé lửa.

Bốp!

Thế rồi một cái tát chát chúa vang lên trong thạch thất của động phủ.

Tiếp đó, chỉ thấy Sở Linh đi ra ngoài với khuôn mặt không hề dễ chịu.
Chương 992: Kẻ mạnh y hệt

Lại nhìn sang Diệp Thành, lúc này hắn đã nằm thẳng chẳng trên mặt đất, khuôn mặt sưng vêu lên, hắn trợn tròn mắt, tức đến mức run rẩy toàn thân.

Không lâu sau đó hắn mới bưng mặt, lê bộ dạng lếch thếch lồm cồm bò dậy, “Long Gia, theo như thường lệ thì ngươi đã truyền âm đến trêu chọc ta rồi”.

Diệp Thành vừa xoa xoa khuôn mặt sưng vêu vừa lẩm bẩm.

Có điều lần này Thái Hư Cổ Long không hề truyền âm đến vì do bản thể Diệp Thành nên phần phân thân cuối cùng hắn để lại Chính Dương Tông đã tiêu tán, hắn đã hoàn toàn mất đi mối liên hệ với Thái Hư Cổ Long.

Có điều mặc dù Thái Hư Cổ Long không thể truyền âm nhưng đạo thân Tinh Thần của Diệp Thành vẫn có thể kết nối với hắn: “Lão đại, người đừng chơi như vậy chứ, lần trước ta chẳng phải đã nói rồi sao, lần này người định giết ta đấy à?”

“Chỉ là ngoài ý muốn thôi”, Diệp Thành ho hắng, hắn có thể cảm nhận được đạo thân Tinh Thần của mình cũng bị liên luỵ và bị trọng thương.

“Trước khi có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì phải nói với ta một câu chứ”, đạo thân Tinh Thần tức tối, “cũng may lần này ta ra ngoài đi dạo, nếu như đang đại chiến với người ta thì đã bị đánh thành một đống lâu rồi”.

“Đừng dài dòng nữa”, Diệp Thành mắng một câu rồi đổi chủ đề, “ta hỏi ngươi, ngươi có nghe tin tức gì từ sư phụ ta không?”

“Không có”, Diệp Tinh Thần lắc đầu, hỏi dò, “lão đại, người chắc chắn sư phụ của mình ở Bắc Sở chứ?”

“Ít nhất thì sư phụ không ở Nam Sở”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Vậy lão đại có nghĩ tới mấy ngày nay Nam Sở có động tĩnh lớn như vậy, cho dù sư phụ của người ở Bắc Sở thì cũng biết tin này từ lâu rồi không? Đã qua lâu như vậy mà không có tin tức gì, liệu có phải vị ấy đã…”

“Đừng nói hàm hồ, vương bài linh hồn của sư phụ vẫn còn nguyên”.

“Thế thì đúng là kì lạ”, đạo thân Tinh Thần bất giác gãi đầu.

“Tiếp tục tìm đi, việc của Nam Sở mấy ngày nay sẽ kết thúc, lúc đó ta sẽ đích thân đi Bắc Sở”, Diệp Thành lại lần nữa hít vào một hơi thật sâu, nói rồi hắn định ngắt liên hệ với đạo thân Tinh Thần.

“Đừng vội, ta còn có việc”.

“Việc quái gì thì nói mau lên đi”.

“Ta lại gặp một người dị thường, chính là người mà lần trước ta nói với lão đại, có thể bước một bước ra vặn dặm”, đạo thân Tinh Thần chậm rãi nói, “hàng nghìn kẻ mạnh vây bắt người này nhưng lại bị người này giết sạch, máu chảy thành sông, có điều đó chưa phải điểm quan trọng nhất”.

“Nói vào chuyện chính”, Diệp Thành tỏ vẻ khó chịu.

“Hắn còn biết Vạn Kiếm Triều Tông?”, nghe vậy, Diệp Thành chợt cau mày, đây là tuyệt kĩ độc môn mà hắn tự sáng tạo ra, cả Đại Sở chỉ có đạo thân Tinh Thần và Cơ Tuyết Băng biết.

“Ngươi chắc chắn là Vạn Kiếm Triều Tông chứ?”, sau hai ba giây, Diệp Thành mới hỏi dò.

“Ta là đạo thân của lão đại, thần thông của lão đại ta đều biết, tuyệt đối không thể nhìn nhầm, đó chính xác là Vạn Kiếm Triều Tông”, đạo thân Tinh Thần quả quyết,” vả lại Vạn Kiếm Triều Tông còn mạnh đến đáng kinh ngạc, uy lực trong mỗi thanh kiếm đều mạnh mẽ và có thể quy về làm một, chính là đại chiêu quần công, không tới mười giây người này đã có thể trảm diệt cả hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh”.

“Mười giây trảm diệt hàng nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh?”, nghe vậy, cho dù là Diệp Thành thì cũng vô cùng kinh ngạc, đừng nói là hắn, đến cả Đao Hoàng cũng không thể làm được, đây là khả năng chiến đấu mạnh mẽ đến mức nào chứ?

“Người mạnh như vậy chắc chắn không thể không nổi danh ở Đại Sở”, ánh mắt Diệp Thành bất định, “lẽ nào trước ta cũng đã có người từng ngộ ra thần thông vạn kiếm vả lại khả năng còn hơn cả ta?”

“Ngươi làm việc đi”, không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng, “mấy ngày nay ngoan ngoãn cho ta, có quá nhiều sự tồn tại mạnh mẽ xuất thế, những người có thể giết ta không hề ít, làm việc cẩn trọng vào”.

Nói rồi hắn ngắt mối liên hệ với đạo thân.

Lúc này Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt, điều chỉnh tâm trạng và trạng thái.

Tiếp đó, hắn không ngừng ngưng tụ ra căn nguyên thánh thể tẩy luyện thánh thể của mình, để bài trừ luồng sức mạnh vô hình và thần bí ra khỏi cơ thể, tiếp đó dùng tiên hoả luyện thân, thiên lôi luyện hồn.

Đây là quá trình hết sức lâu dài, luồng khí tức bất ổn của hắn không ngừng biến thành ổn định hơn.

Mãi tới khi màn đêm buông xuống, thánh thể của Diệp Thành mới run lên.

Lúc này, tâm cảnh của hắn đã bị cuốn vào trong một ý cảnh kì diệu, hắn nhìn thấy một thanh thần kiếm cắm giữa hư không và mặt đất, nó giống như thiên trụ sừng sững giữa đất trời, đâm xuyên càn khôn, tạo ra hỗn độn.

“Kiếm của Hiên Viên đại đế?”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn thẫn thờ ngẩng đầu nhìn thanh kiếm, đứng trước thanh kiếm này, hắn cảm thấy mình nhỏ bé vô cùng, cho dù là ý cảnh thì hắn vẫn bị chèn ép đến mức khó thở, cho dù là ý cảnh thì hắn vẫn không dám nhìn thẳng vào thanh kiếm ấy, mặc dù nó trông hết đỗi bình thường nhưng lại mang theo uy lực diệt thế.
Chương 993: Linh hồn thoát xác

Bầu trời đêm mênh mang, những vì sao như những hạt cát bụi.

Bên ngoài thạch thất động phủ, hai bóng hình đứng đó, một mĩ nhân lạnh lùng thanh tao, một cô nhóc hoạt bát tinh nghịch, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt sao?

“Tỷ, tỷ thật sự muốn về gia tộc sao?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vừa ngắt một đoá hoa ven đường vừa lên tiếng hỏi, “ở Hằng Nhạc Tông không phải rất tốt sao? Quan trọng nhất là có thể nhìn thấy người trong lòng hàng ngày”.

“Huyết mạch đạo linh của ta đã tới điểm lâm thế”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, “ta cần bể đạo linh của gia tộc trợ cho huyết mạch của ta hoàn toàn thức tỉnh”.

“Hoàn toàn thức tỉnh?”, Thượng Quan Ngọc Nhi sáng mắt, “huyết mạch đạo linh của tỷ sắp thức tỉnh hoàn toàn ư?”

“Cũng đến lúc thức tỉnh hoàn toàn rồi”, Thượng Quan Hàn Nguyệt lại lần nữa mỉm cười, “món quà mà thượng đế ban tặng thì ta phải nâng niu chứ”.

“Vậy sau khi huyết mạch thức tỉnh hoàn toàn thì tỷ có thể đánh bại Cơ Tuyết Băng không?”, Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn chớp mắt nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt.

“Không thể”, Thượng Quan Hàn Nguyệt không nghĩ gì nhiều, cứ thế đáp lời, vả lại ngữ khí còn rất chắc chắn, “Huyền Linh Chi Thể truyền thuyết bất bại không đơn giản đâu, cô ấy của hiện tại rất mạnh”.

“Cái gì mà truyền thuyết bất bại cơ?”, Thượng Quan Ngọc Nhi mím môi, “khi ở trận so tài tam tông cô ấy đã bại dưới tay Diệp Thành khi huynh ấy còn kém hơn cả một tầng cảnh giới lớn; Còn Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều, kí chủ Doãn Chí Bình của Hằng Nhạc Tông từng đánh bại cô ấy, cái gì mà truyền thuyết bất bại, muội thấy có vẻ hơi khoa trương”.

“Cái gọi là truyền thuyết bất bại về Huyền Linh Chi Thể là trong tình trạng huyết mạch Huyền Linh Chi Thể hoàn toàn thức tỉnh”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, “muội và ta đều biết khi ở trận so tài tam tông người thắng không phải Diệp Thành, không sai, Diệp Thành kém hơn Huyền Linh Chi Thể một tầng cảnh giới lớn nhưng cho dù bọn họ cùng cấp thì Diệp Thành rất khó có thể địch lại được binh khí bản mệnh và đòn công kích linh hồn từ phía Huyền Linh Chi Thể, huống hồ huyết mạch của Cơ Tuyết Băng lúc đó căn bản chưa thức tỉnh hoàn toàn. Còn Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều và Cơ Tuyết Băng căn bản không phải là người cùng thời đại, không cùng cấp, cuối cùng là Doãn Chí Bình, hắn có thể đánh bại Cơ Tuyết Băng không phải dựa vào bản lĩnh của mình mà nhờ vào sức mạnh của Thái Hư Cổ Long Hồn”.

“Tỷ tỷ, người cũng đánh giá cao cô ta quá rồi đấy”, Thượng Quan Ngọc Nhi bĩu môi, “có điều từ trước đến giờ muội chưa bao giờ tin có người vô địch, Diệp Thành của hiện tại có khả năng chiến đấu trên cả cô ấy, truyền thuyết bất bại cuối cùng cũng bị phá vỡ”.

“Cái này thì ta không phủ nhận”, Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ xoắn lọn tóc, cười nhẹ nhàng, “hắn là loại dị thường, trời xanh định sẵn nhân quả của bọn họ sẽ không dừng tại đó, bọn họ là hai người mạnh nhất trong cùng một thời đại ở Đại Sở, nếu bắt tay đối đầu với kẻ địch thì sẽ là sự kết hợp hoàn hảo, về điểm này thì không ai có thể so với Cơ Tuyết Băng”.

“Cái này thì muội tin”, Thượng Quan Ngọc Nhi hít hà mùi hương của bông hoa trong tay, “nhưng muội rất hiểu Diệp Thành, bọn họ sẽ không có kết quả đâu.

“Nhân duyên ai nói trước được chứ?”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười.

“Muội không nghĩ phức tạp như vậy”, Thượng Quan Ngọc Nhi chống tay dưới cằm nheo mắt nhìn vào thạch thất động phủ như thể có thể thông qua lớp cửa đá dày dặn trông thấy Diệp Thành đang khoanh chân ngồi trong này, “muội chỉ biết muội muốn làm tân nương của hắn”.

Nói rồi cô không quên ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt: “còn tỷ tỷ, tỷ cũng cùng với muội làm tân nương của hắn luôn, đây là duyên phận trời xanh an bài rồi”.

Thượng Quan Hàn Nguyệt cười nhưng không đáp lời, vẻ mặt của cô say mê nhìn vào động phủ, cô khẽ quay người biến mất trong màn đêm.

“Ngày mai ta lại tới thăm ngươi”, Thượng Quan Ngọc Nhi cuối cùng cũng nhìn động phủ một lần cuối rồi mới nhảy lên chạy theo Thượng Quan Hàn Nguyệt, vừa chạy vừa nhảy trông vô cùng đáng yêu.

Sau khi hai người rời đi, có làn gió nhẹ khẽ thổi tới trước động phủ, một bóng hình hư ảo hiện ra, khoác trên mình lớp áo choàng đen, trông giống như sát thủ máu lạnh, nữ cải trang nam, dung nhan tuyệt thế.

“Thương thế của huynh hồi phục thế nào rồi?”, Cơ Tuyết Băng khẽ nhìn vào thạch thất như thể có thể thông qua lớp cửa đá nhìn thấy Diệp Thành đang khoanh chân ngồi trong này.

“Ta cần máu huyền linh của muội”, bên trong động phủ vang lên tiếng nói của Diệp Thành.

Cơ Tuyết Băng không đáp lời, cô chỉ khẽ đặt tay lên cửa, lòng bàn tay có một vết máu còn máu huyền linh của cô như thể ngó lơ cánh cửa đá, thông qua cửa đá bay về phía Diệp Thành.

Diệp Thành không di chuyển, hắn cứ thế để máu huyền linh bao quanh cơ thể mình, nhờ có căn nguyên thánh thể mà hoá thành khí huyết thuần tuý, thông qua lỗ chân lông và huyệt vị truyền vào cơ thể.

Ngay sau đó, thánh thể của Diệp Thành run lên, máu của Hoang Cổ Thánh Thể và máu của Huyền Linh Chi Thể hoà quyện vào nhau, tạo ra một màu sắc khác thường khiến sức mạnh thần bí tàn lưu bên trong cơ thể bị loại trừ.

Về điểm này thì đương nhiên nằm trong dự liệu của Diệp Thành từ trước.

Hắn rõ hơn ai hết mình bị thương nặng thế nào, đó là do nhát kiếm kia gây nên, mối liên hệ giữa thanh kiếm đó và đại đế Hiên Viên quá mật thiết còn đại đế Hiên Viên chính là huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Linh Chi Thể kết thành, vậy thì chỉ cần mô mỏng huyết mạch của đại đế Hiên Viên thì luồng sức mạnh thần bí bên trong cơ thể Diệp Thành sẽ không thể ở lại làm hại hắn.

Sự thực chứng minh phỏng đoán của hắn là chính xác vì máu huyền linh của Cơ Tuyết Băng không ngừng chảy vào cơ thể hắn, hoà quyện với máu của Hoang Cổ Thánh Thể và không ngừng tiêu diệt sức mạnh thần bí kia.

Đủ rồi!

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới lên tiếng.

Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng mới thu lại tay, khuôn mặt có phần hơi tái nhợt, trông có vẻ như cô đẩy hơi nhiều tinh nguyên huyết cho Diệp Thành nên dù có khí huyết dồi dào thì cô cũng trở nên yếu ớt.

Màn đêm dần buông xuống, bên trong và bên ngoài động phủ đều chìm vào yên lặng.

Bên trong động phủ, Diệp Thành cố gắng hồi phục thương thế, bên ngoài động phủ, Cơ Tuyết Băng đứng sừng sững như bia đá.

Ấy?

Không biết từ bao giờ sự yên tĩnh ở đây mới bị một âm thanh phá vỡ.

Bốn bóng hình lần lượt tới, nếu nhìn kĩ thì chính là Tịch Nhan, Bích Du, Xà Vương và Lạc Hi, ồ không đúng, là năm người vì trên vai Tịch Nhan còn có một tên tí hon múp míp nữa.

“Hắn sao rồi?”, Bích Du nhìn vào thạch thất rồi lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng, vẻ mặt có phần không được tự nhiên vì cô từng đối đầu với Cơ Tuyết Băng.

“Có lẽ không có gì đáng ngại”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói, sau đó xoay người biến mất trong màn đêm.

“Áp lực cô ta cho ta không hề kém so với Diệp Thành”, nhìn theo hướng Cơ Tuyết Băng rời đi, Huyền Nữ hít vào một hơi thật sâu.

“Huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh, trong những người cùng độ tuổi ở Đại Sở ngoài Diệp Thành ra thì không ai có thể kiểm soát cô ta”, Bích Du mím môi, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên vẻ tự giễu.

“Cô ta mạnh đến khó tin”, Lạc Hi gật đầu quả quyết.

“Nghe sư phụ nói nếu kết hợp với một cao thủ nữa thì sẽ tạo ra điều bất ngờ”, Tịch Nhan gãi đầu, “ừm, đây có lẽ là lý do vì sao sư phụ đưa tỷ ấy về, hai người kết hợp rất ăn ý”.

Khi cả mấy người đang trò chuyện thì tên Tí Hon trên vai Tịch Nhan chợt hô lên, “đó là gì thế?”

Nghe vậy, bốn người liền đưa mắt nhìn về phía tên này chỉ.

Nơi đó, bên trên thạch thất động phủ có một bóng người hư ảo đang bay tới, khoanh chân ngồi đó, xung quanh có ánh vàng kim bao quanh, bảo tượng trang nghiêm giống như thần minh, hắn chẳng phải là Diệp Thành sao?

“Linh hồn ra khỏi cơ thể?”, Bích Du cau mày.

“Cơ thể của hắn vẫn đang yếu ớt”, tên Tí Hon chỉ vào Diệp Thành đang khoanh chân ngồi trong động phủ, hắn không có linh hồn giống như một cây cổ thụ đang héo tàn với tốc độ không hề chậm.

“Sao linh hồn lại ra khỏi cơ thể được?”, sắc mặt Huyền Nữ rõ ràng khó coi.

“Sư phụ không phải gặp phải chuyện gì rồi chứ?”, Tịch Nhan căng thẳng nhìn Huyền Nữ.
Chương 994: Đao Hoàng tiền bối

“Không có chuyện gì mới là lạ”, tên Tí Hon thì thầm, “trước khi linh hồn tiến giới tới nguyên thần thì không thể hoàn toàn thoát li ra khỏi cơ thể, linh hồn chính là căn nguyên của tu luyện, không có căn nguyên thì cơ thể đương nhiên sẽ hèo mòn mà chết, cơ thể héo mòn thì linh hồn cũng sẽ dần dần bị phai mờ sức mạnh, cuối cùng sẽ thành cô hồn”.

“Hả?”, Lạc Hi giật mình, cô bé nhìn sang tên Tí Hon vội hỏi, “vậy phải làm sao?”

“Việc này ta thực sự không biết”, tên Tí Hon ho hắng.

“Tại sao linh hồn lại ra khỏi cơ thể như vậy?”, giọng nói hối thúc vang lên, Sở Linh rời đi vào ban ngày nhanh chóng xuất hiện như bóng ma, trông thấy linh hồn của Diệp Thành bên trên thạch thất động phủ, sắc mặt cô trở nên khó coi thấy rõ.

“Cuối cùng cũng xảy ra chuyện rồi”, Cơ Tuyết Băng rời đi không lâu đã quay lại, vẻ mặt khó coi nhìn linh hồn của Diệp Thành.

Không chỉ bọn họ mà từ các phương hướng của Hằng Nhạc Tông đều có bóng người tới trước thạch thất động phủ khiến nơi này trong chốc lát đông đúc hơn hẳn.

“Làm gì thế chứ?”, Cổ Tam Thông ngẩng mặt, nheo mắt nhìn linh hồn Diệp Thành, vẻ mặt nghiêm trọng thấy rõ.

“Không phải nguyên thần mà có thể thoát li hoàn toàn khỏi cơ thể”, Thiên Tông Lão Tổ trầm giọng, “làm sao mà hắn có thể làm được chứ?”

“E rằng việc này không phải do hắn muốn như vậy”, Chung Giang nói đầy ý tứ.

“Linh hồn thoát xác ư?”, rất nhiều lão tổ của Hằng Nhạc Tông cũng nghiêm mặt giống như Cổ Tam Thông.

Ừm?

Khi mọi người đang nói chuyện thì linh hồn Diệp Thành ở trong hư không chợt run rẩy, hắn vẫn ở trạng thái nhắm mắt, thần sắc có phần đau đớn, đến cả linh hồn cũng méo mó đi vì dạt đi theo gió.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, linh hồn của Diệp Thành lại hoá ra hai bản thể linh hồn, một màu đen với ma quang hiển hiện, một màu trắng với phật huy phổ chiếu, lần lượt ngồi hai bên cạnh Diệp Thành trông rất dị thường.

“Đây…”, tất cả mọi người có mặt đều hết sức kinh ngạc.

“Linh hồn thoát xác?”, khi ai nấy còn đang ngỡ ngàng thì một giọng nói hùng hồn vang vọng từ xa tới, ngữ khí khác thường.

Lời nói vừa dứt, một bóng hình vững chãi đã xuất hiện phía trước thạch thất động phủ, mái tóc người này màu đen, không có gió cũng tự tung bay, bóng lưng vững chãi như núi, toàn thân có thần mang màu vàng kim bao quanh, người này xuất hiện với khí thế cuồng bạo, khí tức dồi dào, khí thế mạnh mẽ, cho người ta áp lực tuyệt đối.

“Phụ hoàng”, thấy người tới, Bích Du trong đám người vội tiến lên trước kéo cánh tay người này.

“Ông ấy chính là Đao Hoàng?”, chỉ một câu nói của Bích Du cũng dậy lên cả ngàn cơn sóng.

Đao Hoàng là ai? Đó chính là một trong những kẻ mạnh cái thế hiếm có của Đại Sở, năm xưa trong trận Đông Lăng Cổ Uyên, trấn danh thiên hạ, những truyền thuyết về ông ta lưu truyền cả hàng trăm năm, hiện giờ người đàn ông trong truyền thuyết đứng trước mặt mọi người, sao người ta không kích động cho được.

“Vãn bối bái kiến Đao Hoàng tiền bối”, ngay sau đó trên chín phần người ở đây đều lần lượt chắp tay cung kính, mặc dù bọn họ đều là kẻ mạnh uy danh một phương nhưng trước mặt Đao Hoàng cũng chỉ là hậu bối, chỉ có Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân là người cùng thời đại với ông ta.

“Đạo hữu đại danh lẫy lừng từ cổ tới kim, hôm nay được gặp đúng là vinh hạnh”, phía Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang lần lượt chắp tay chào hỏi.

“Cũng chỉ là hư danh mà thôi”, Đao Hoàng cười sảng khoái, thể hiện khí thế của một vị Hoàng.
Chương 995: Vừa là Thánh vừa là Phật vừa là Ma

“Phụ hoàng, người mau nhìn Diệp Thành, cơ thể của hắn đang khô héo dần”, ở bên, Bích Du thấy vậy thì vội kéo tay phụ hoàng của mình.

“Việc này ta không có cách rồi, phải xem cô cô của con”, giọng nói trầm ổn vang lên, Gia Cát Vũ từ trên trời bay xuống, đi cùng ông ta còn có Phục Linh và Độc Cô Ngạo.

Thấy vậy, những lão bối thông thường đều chào hỏi, bọn họ tới đây cùng Đao Hoàng, đó chính là kẻ mạnh cái thế.

Có điều bọn họ không hề có ý kiến gì khi thấy Phục Linh và Gia Cát Vũ, chỉ khi thấy Độc Cô Ngạo thì Cổ Tam Thông chợt bĩu môi, vẻ mặt không tự nhiên như thể vẫn còn đang tức tối chuyện trước kia.

Có điều hiện giờ không phải là lúc lăn tăn vấn đề này, mặc dù Cổ Tam Thông không đáng tin nhưng cũng không phải người thích gây sự vô cớ.

“Linh hồn thoát xác, ba linh hồn”, Phục Linh tiến lên trước, thần sắc khác thường nhìn ba linh hồn của Diệp Thành đang ngồi khoanh chân giữa hư không.

“Có cách gì không?”, Đao Hoàng nghiêng đầu sang nhìn Phục Linh.

“Ta cần một người có cấp bậc linh hồn ở cảnh giới Thiên đỉnh phong”, Phục Linh khẽ giọng lên tiếng, “nữ phong chủ Ngọc Nữ Phong Sở Linh của quý tông có ở đây không?”

“Vãn bối chính là Sở Linh”, Sở Linh vội tiến lên trước, nơi này có bao nhiêu tu sĩ mạnh như vậy, không thiếu người ở cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong nhưng người có cấp bậc linh hồn ở cảnh giới Thiên cũng chỉ có mình cô, đến Đao Hoàng cũng không có cấp bậc linh hồn bằng cô.

Phục Linh kinh ngạc nhìn Sở Linh rồi mới đi vòng qua Sở Linh, một tay bà ta đặt vào vai Sở Linh, “dùng linh hồn của cô xiêng xích ba linh hồn của hắn, còn lại giao cho ta”.

Nghe vậy, Sở Linh không dám chậm trễ, cô hít vào một hơi thật sâu, phần trán có thần hà rực sáng, ba phần linh hồn dùng sức mạnh linh hồn ngưng tụ bay ra, cứ thế bay vút lên trời trói chặt ba phần linh hồn của Diệp Thành lại.

Hợp!

Sau đó liền nghe tiếng Phục Linh hô lên, lấy Sở Linh làm trung gian, bà ta điều khiển xích phù văn của Sở Linh để khiến linh hồn ma và linh hồn phật của Diệp Thành dần dần hợp vào linh hồn ở vị trí trung tâm.

Những người có mặt ở đây đều nín thở, cách làm của Phục Linh quá huyền diệu, với cấp bậc linh hồn của bọn họ thì không thể nào phá được huyền cơ này.

Rất nhanh sau đó, ba phần linh hồn của Diệp Thành va chạm vào sau sau đó dần dung hợp lại.

Ngay sau đó, phần linh hồn của Diệp Thành sau khi hợp nhất chợt run rẩy, vẫn có ma quang màu đen hiển hiện, vẫn có phật quang màu trắng phổ chiếu, còn có thánh quang vàng kim xoay vận, trông vừa là thánh, vừa là ma, vừa là phật, hết sức dị thường.

Phía này, Phục Linh đã phất tay áo đẩy cửa đá ra rồi kéo cơ thể Diệp Thành đang khoanh chân ngồi đó ra ngoài, ngồi song song với linh hồn Diệp Thành.

Làm xong xuôi, Phục Linh mới đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt bà ta dừng lại ở Dương Đỉnh Thiên: “Một vị phong chủ khác của Ngọc Nữ Phong là Sở Huyên không ở đây sao?”

“Thưa tiền bối, Sở Huyên chưa về tông môn”, Dương Đỉnh Thiên vội đáp lời.

Nghe vậy, Phục Linh chợt cau mày rồi lại bắt đầu đảo mắt nhìn, ánh mắt bà ta dừng lại ở Bích Du vài giây sau đó dừng lại ở Cơ Tuyết Băng: “Huyền Linh Chi Thể, đứng trước ta”.

Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn tiến lên trước, đứng song song với Sở Linh.

Phía này, một bàn tay khác của Phục Linh đã đặt vào vai Cơ Tuyết Băng, “dùng sức mạnh huyền linh của cô chặn lại cơ thể hắn”.

Cơ Tuyết Băng làm theo, lập tức gọi ra sức mạnh huyền linh hoá thành sợi xích huyền linh cố định cơ thể Diệp Thành.

“Linh hồn của hắn thoát xác trong khi ở trạng thái vô thức cho nên linh hồn và cơ thể của hắn cũng sẽ bài trừ lẫn nhau trong vô thức”, Phục Linh nói tiếp, “ta cần hai người tâm ý tương thông, trong tâm không được có tạp niệm”.

“Vâng”, Cơ Tuyết Băng và Sở Linh gật đầu sau đó lần lượt hít vào một hơi thật sâu. Cơ Tuyết Băng kiểm soát cơ thể Diệp Thành, Sở Linh kiểm soát linh hồn Diệp Thành khiến cả hai không ngừng lại gần nhau.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, linh hồn và cơ thể của Diệp Thành không ngừng kéo gần khoảng cách, linh hồn dần dần tiến vào cơ thể hắn.

Có điều, kết quả quả nhiên như Phục Linh nói, mặc dù là linh hồn và thân xác của Diệp Thành nhưng chúng cũng đang bài trừ lẫn nhau trong vô thức, linh hồn vừa nhập vào cơ thể thì đột nhiên có phần thoát ra ngoài.

“Tâm không tạp niệm”, Phục Linh khẽ giọng nhắc nhở hai người.

“Làm lại”, Cơ Tuyết Băng và Sở Linh lại lần nữa hít vào một hơi thật sâu, tiếp tục kiểm soát cơ thể và linh hồn của Diệp Thành.

Lần này bọn họ làm rất chậm, thận trọng từng tí một, chỉ sợ làm gì sơ xuất sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của Diệp Thành.

Hiện trường im ắng, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn vào hư không, vẻ mặt ai nấy hết sức căng thẳng vì việc đêm nay đã vượt xa phạm trù nhận thức của bọn họ.

Lúc này, trên đại điện của Thiên Huyền Môn cách đó không biết bao nhiêu vạn dặm, Phục Nhai nhìn màn nước Hoan Thiên Thuỷ mặc trước mặt rồi lại nhìn sang Đông Hoàng Thái Tâm ở bên: “Thánh chủ, linh hồn của hắn sao lại tách ra khỏi cơ thể vậy?”

Đông Hoàng Thái Tâm không nói gì, trong ánh mắt liên tục hiện lên ánh nhìn sâu xa, bà ta lẩm bẩm: “Xem ra suy đoán của ta là chính xác, trên cơ thể tiểu tử này quả nhiên ẩn chứa cơ mật”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK