Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 576: Cá cược

“Ngươi chữa lành vết thương cho ta, ta rất biết ơn, Hồng Trần Tuyết ta nợ ngươi một ân huệ”, Hồng Trần Tuyết từ từ mở mắt, giọng nói nhẹ nhàng như âm thanh đến từ tự nhiên: “Viêm Hoàng giúp Nhân Hoàng thoát khỏi khó khăn, Nhân Hoàng cũng nợ Viêm Hoàng một ân huệ, nhưng muốn Nhân Hoàng gia nhập Viêm Hoàng là điều không thể”.

Nhờ Diệp Thành dẫn dắt câu chuyện nên vẻ đau đớn trên mặt Hồng Trần Tuyết đã giảm đi rất nhiều.

Tuy hơi thất vọng về câu trả lời của Hồng Trần Tuyết, nhưng Diệp Thành vẫn nói tiếp: “Tiền bối đang lo lắng điều gì? Lo lắng chúng ta không có thực lực thống nhất Viêm Hoàng hay là người đã hoàn toàn không còn tình đồng môn?”

“Viêm Hoàng không có sư tôn thì không còn là Viêm Hoàng”.

Haiz!

Bà nói lời này xong Chung Giang cũng thầm thở dài.

Diệp Thành thông minh nhường nào, đương nhiên nghe ra nút thắt trong lòng Hồng Trần Tuyết vẫn nằm ở sư tôn Hồng Trần, nếu không bà đã không cố chấp đặt tên là Hồng Trần Tuyết cho mình nhiều năm như vậy.

“Không phải là tiền bối nhớ tiền bối Hồng Trần đó chứ?”, Diệp Thành cười nhẹ.

Hồng Trần Tuyết im lặng không đáp, chỉ là đôi mắt đẹp hơi loé lên, vẻ mặt buồn bã.

Thấy vậy Diệp Thành cũng không nói thêm nữa.

Địa Cung rơi vào yên tĩnh, chỉ có Hồng Trần Tuyết thi thoảng phát ra tiếng kêu đau đớn mà thôi.

Ầm! Đoàng!

Bên ngoài, cao thủ của Thị Huyết Điện vẫn đang điên cuồng công phá kết giới hộ sơn của Nhân Hoàng, lâu như vậy ngay cả ba cảnh giới Chuẩn Thiên cũng mất kiên nhẫn, bọn họ đã nhập cuộc, bởi vì thời gian càng lâu thì biến số sẽ càng nhiều.

Không biết bao lâu sau, Diệp Thành ở trong Địa Cung mới thu tay về.

Dưới tác dụng điều trị song song của tiên hoả và thiên lôi, Thực Cốt Đan và Bạo Linh Đan trong cơ thể Hồng Trần Tuyết đã hoàn toàn được luyện hoá.

Phù!

Có thể lờ mờ thấy được Hồng Trần Tuyết sau khi đã chữa lành vết thương, khí thế đang tăng lên nhanh chóng, thần quang bị dập tắt cũng đã lại bao phủ lấy cơ thể bà lần nữa, thậm chí từng sợi tóc của bà cũng đều nhuộm ánh hào quang.

Trở lại trạng thái đỉnh phong, Hồng Trần Tuyết thực sự mang vẻ đẹp tuyệt thế, không dính bụi trần, bước đi nhẹ nhàng tựa như tiên nữ cửu thiên hạ phàm.

“Cảm ơn Thánh chủ Viêm Hoàng đã chữa lành vết thương cho ta, ơn này ta sẽ mãi không quên”, với vai vế như Hồng Trần Tuyết mà bà vẫn chắp tay hành lễ với Diệp Thành, nhưng vẻ mặt bà vẫn lãnh đạm.

Có lẽ chỉ khi ở trước mặt sư tôn bà mới lộ ra vẻ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, sự cố chấp này đã ăn sâu vào tận xương tuỷ, không còn người đó thì nụ cười xinh đẹp cũng không còn.

“Được rồi, sư muội đã trở lại trạng thái đỉnh phong, mọi chuyện lại dễ rồi”, Chung Giang thở phào nhẹ nhõm.

“Thị Huyết Điện”, Hồng Trần Tuyết ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sát khí trong đôi mắt đã không còn khống chế được nữa.

“Ta cảm thấy đại quân của Viêm Hoàng sắp tới rồi”, Diệp Thành ung dung mỉm cười: “Tổng hợp sức mạnh của Nhân Hoàng, cộng thêm Viêm Hoàng của ta thì tiêu diệt đám người của Thị Huyết Điện ở bên ngoài hẳn là không thành vấn đề”.

“Người mặc huyết bào kia giao cho ta”, Chung Giang chỉ vào cảnh giới Chuẩn Thiên mặc áo huyết bào của Thị Huyết Điện bên ngoài.

“Ta sẽ đối phó bà lão lưng gù”.

“Vậy nữ nhân còn lại giao cho ta”, Diệp Thành nhìn chằm chằm thanh niên gian ác kia.

Hắn vừa nói xong, không chỉ Chung Giang mà ngay cả Hồng Trần Tuyết cũng liếc hắn: “Đó là một nam nhân”.

Nghe vậy Diệp Thành cười ngượng ngùng: “Xin lỗi, mắt ta không tốt lắm, nhưng tại hắn còn tô son trát phấn lên mặt nên ta cứ tưởng là nữ nhân chứ!”

“Mặc dù sức chiến đấu của ngươi không kém, nhưng ngươi vẫn còn kém xa hắn”, Hồng Trần Tuyết không hề vì sự nhầm lẫn quái dị của Diệp Thành mà nở nụ cười, ý bà là không mong Diệp Thành chọn tên thanh niên kia làm đối thủ.

“Nếu tiền bối đã nói vậy thì người có thể đánh cược cùng vãn bối không?”, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết đầy hứng thú.

“Cược gì?”

“Nếu vãn bối không giết được hắn thì Viêm Hoàng gia nhập Nhân Hoàng, nhưng nếu ta may mắn giết được hắn thì Nhân Hoàng gia nhập Viêm Hoàng. Tiền bối thấy thế nào?”

“Ta cược với ngươi”, Hồng Trần Tuyết khẽ nói.

Nghe vậy, Diệp Thành nháy mắt với Chung Giang, trong mắt viết rõ một câu: Đối phó với sư muội xinh đẹp của người phải dùng đến chiêu trò.

Chung Giang mỉm cười, thầm nói lần này sư muội đã định sẵn sẽ vào tay Diệp Thành rồi.

Thấy Diệp Thành và Chung Giang trao đổi qua ánh mắt, vẻ mặt Hồng Trần Tuyết hơi kỳ lạ, bà cứ có cảm giác mình đã mắc bẫy.

“Tiền bối nói lời phải giữ lời nhé!”, Diệp Thành cười để lộ hai hàm răng trắng, sau đó hắn quay đầu nhìn thanh niên gian ác bên ngoài kết giới.

Lúc này không chỉ Hồng Trần Tuyết mà Chung Giang cũng quay lại nhìn, họ cũng muốn xem Diệp Thành giết gã thanh niên đó như thế nào.

Nhưng họ lại thấy Diệp Thành cười nhạt, khẽ nhắm mắt trái lại.

Tiên Luân Nhãn, mở!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, Tiên Luân Nhãn bên mắt trái của hắn đột ngột mở ra.

Một làn sóng vô hình lấy mắt trái của hắn làm trung tâm rồi lan ra khắp nơi, ngay cả không gian cũng bị bóp méo.

“Lục… Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, nhìn mắt trái của Diệp Thành, Hồng Trần Tuyết há hốc mồm, nhìn vào con mắt đó, bà bỗng ngẩn ra, bởi vì sư tôn của bà cũng có con ngươi nghịch thiên như vậy.
Chương 577: Phản công

Thiên chiếu!

Trong khi Hồng Trần Tuyết còn đang sững sờ thì Diệp Thành đã lại lần nữa hô lên, Tiên Luân Nhãn ngắm chuẩn vị trí của gã thanh niên đứng bên ngoài, tiên luân ấn kí cũng theo đó mà chuyển động.

Giây phút tiếp theo, sự việc khiến Chung Giang và Hồng Trần Tuyết phải kinh ngạc xuất hiện. Vì trên đầu gã thanh niên yêu dị kia đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu đen, nhờ có ngọn lửa màu đen kia mà phần đầu của gã thanh niên yêu dị nhanh chóng tiêu tán.

Bên ngoài, biến cố đột ngột xuất hiện khiến mặt mày gã thanh niên kia thay đổi.

“Chuyện…chuyện gì vậy?”, gã thanh niên kia rít lên khủng khiếp, hắn muốn dập lửa nhưng lại không thể được.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, lão già mặc hắc bào và bà lão lưng gù thay đổi hẳn sắc mặt, lần lượt ra tay.

Thế nhưng cho dù bọn họ dùng bí pháp nào cũng không thể dập ngọn lửa màu đen trên đầu gã thanh niên kia, và đương nhiên bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn phần đầu của gã bị thiêu đốt một cách nhanh chóng.

A…A…!

Gã thanh niên ôm đầu, tiếng gào thét vang vọng đất trời.

Tiếng hét của hắn khiến người của Thị Huyết Điện đều phải đưa mắt sang nhìn, đến cả kẻ mạnh của Nhân Hoàng trong kết giới cũng tỏ vẻ hết sức kinh ngạc.

“Phần đầu của hắn đang hoá giải”.

“Là kẻ nào ra tay mà cấm pháp nghịch thiên như vậy?”

A…!

Trong tiếng bàn tán, tiếng gào thét của gã thanh niên yêu dị vẫn liên tiếp vang lên.

Thế nhưng vì trúng thiên chiếu nên kết cục của hắn đã được định sẵn, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, phần đầu của hắn đã bị thiêu thành hư vô, rơi xuống đất, cơ thể cũng hoá thành tàn tro.

“Tiền bối, hắn đã chết rồi, người nói lời phải giữ lời nhé”, trong địa cung, Diệp Thành nhìn Hồng Trần Tuyết, mỉm cười nói.

Hồng Trần Tuyết nào còn lời nào, bà ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hết sức kinh ngạc, bà ta nào ngờ Diệp Thành còn có cấm pháp bá đạo như vậy, đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà nói diệt là bị diệt luôn được.

Ở bên, Chung Giang cũng hết sức ngỡ ngàng, ông ta thầm nhủ nếu như Diệp Thành giáng cho ông ta một lần thiên chiếu thì ông ta cũng sẽ chết ngay lập tức.

Khai chiến!

Khi cả hai đang ngỡ ngàng thì Diệp Thành đã bước trên biển tinh hà, đầu lơ lửng thần đỉnh, tay cầm Bá Long Đao sát phạt, khí huyết sục sôi khiến chân nguyên của hắn vô cùng dồi dào, toàn thân có ánh sáng vàng kim bao quanh, trong hư không, hắn trở nên hết sức choán mắt.

Bát Hoang Trảm!

Tới khi Chung Giang và Hồng Trần Tuyết nhìn thì Diệp Thành đã vung đao quét qua hư không, người của Thị Huyết Điện bao gồm cả kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh còn đang ngỡ ngàng thì đã bị đánh cho tới mức trở tay không kịp.

“Sao hắn còn sống?”, thấy Diệp Thành đại triển thần uy, một lão già ở cảnh giới Chuẩn Thiên mặc huyết bào và bà lão lưng gù cùng người của Thị Huyết Điện nhất loạt tỏ vẻ kinh ngạc.

“Hắn…chẳng phải trước đó hắn bị mưu sát sao?”, đám đệ tử của Nhân Hoàng trong kết giới cũng hết sức bất ngờ.

Bát Hoang Trảm!

Khi tất cả mọi người còn đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác thì Diệp Thành hung hãn đã lại lần nữa vung Bá Long Đao.

Phụt!

Không trung nhuốm màu máu.

Quả thực, đúng như Diệp Thành nghĩ, sự bá đạo của Bá Long Đao kết hợp với Bát Hoang Trảm mang tới uy lực tuyệt đối, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Không Minh cũng bị chém làm đôi chứ đừng nói là những tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư.

“Muốn chết”, lão già mặc huyết bào lập tức sát phạt tới, bàn tay vung về phía Diệp Thành.

“Đối thủ của ngươi là ta”, không đợi bàn tay của lão già kia giáng xuống, Chung Giang đã lập tức xông ra khỏi kết giới, tung một chưởng đánh tan bàn tay kia, sau đó ông ta lại tung tiếp chưởng khiến lão già mặc huyết bào lập tức bị đánh bay đi.

“Chung Giang”, bà lão lưng gù như nhận ra Chung Giang: “Ngươi…ngươi vẫn còn ở Nhân Hoàng?”

“Cho nên hôm nay các ngươi đến đây rồi thì không cần thiết phải về nữa”, giọng nói lạnh băng vang vọng khắp đất trời, Hồng Trần Tuyết cũng bước ra, toàn thân có thần hoa bao quanh giống như vị tiên nữ từ Cửu Trùng Thiên.

“Ngươi…”, thấy Hồng Trần Tuyết khí thế ngút trời, bà lão kia lại lần nữa thay đổi sắc mặt: “Ngươi không bị thương?”

“Nếu không thì sao?”, Hồng Trần Tuyết lạnh giọng, bước ra, bà ta di chuyển cả trăm trượng sát phạt tới trước mặt bà lão kia, rồi tung một chưởng mà chẳng có lời nói nào báo trước.

Khi bà lão kia còn đang trong trạng thái ngỡ ngàng thì đã vội vàng phòng ngự trong trạng thái bị động, thế nhưng vẫn bị Hồng Trần Tuyết đánh lùi về sau và phun ra máu.

Giết!

Chung Giang lạnh giọng gằn lên, ông ta cứ thế lao như bay về phía lão già mặc huyết bào bị đánh bay đi trước đó.

Giết!

Hồng Trần Tuyết với uy thế mạnh mẽ tiếp tục sát phạt về phía bà lão lưng gù kia.

Giết!

Diệp Thành vung đại đao, lại một lần nữa gây ra cơn mưa máu.

Giết!

Thấy trận chiến đã bắt đầu, bên trong kết giới của linh sơn Nhân Hoàng, dù là đệ tử của Nhân Hoàng hay trưởng lão của Nhân Hoàng thì đều lần lượt xông lên, bị bao vây lâu như vậy, bọn họ cũng đã phải dồn nén cơn phẫn nộ lâu lắm rồi.

Giết!

Không gian bị phá bỏ, đại quân của Viêm Hoàng tiến đánh tới, người thì đạp trên phi kiếm, người thì ngự trên mây, có người dùng chiến xa, có người cưỡi linh thú, khí thế hào hùng, sát khí ngút trời.

“Các huynh đệ, chúng ta đến rồi”, kẻ mạnh của Viêm Hoàng lần lượt hô lên, giọng nói chấn động đất trời.

“Chúng ta cùng kề vai chiến đấu”.

Máu của tất cả mọi người ở Nhân Hoàng, Viêm Hoàng đều sục sôi, rất nhiều lão bối nước mắt lưng tròng.

Bao nhiêu năm Viêm Hoàng chia cách, tình đồng môn năm xưa lại trở thành kẻ thù, bây giờ lại cùng kề vai sát cánh đối đầu với kẻ thù bên ngoài khiến lòng bọn họ xúc động, khiến Viêm Hoàng như tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu.

Rầm! Đùng!

Trận đại chiến lại lần nữa sục sôi.

Phản công, khí thế ngút trời.

Vốn tưởng rằng sẽ là một bữa tiệc máu nhưng lại xảy ra quá nhiều biến cố khiến người của Thị Huyết Điện bị đánh tới mức trở tay không kịp.

Rất nhiều tên chưa kịp tế gọi binh khí đã bị đại quân của Nhân Hoàng và Viêm Hoàng thôn tính.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trong đám người, Diệp Thành như con mãnh thú, chân bước trên tinh hà, thôn tính từng bóng người, Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu tiêu diệt từng tu sĩ, bá long đao trong tay giết hại từng sinh mệnh.

Cả đoạn đường sát phạt khiến con đường hắn đi qua nhuốm đầy máu tươi, hắn giống như mũi đao sáng loáng cứ thế đâm vào tim kẻ địch.

Aaaaa!

Tiếng hét chói tai vang lên, Tiểu Linh Oa cũng đại triển thần uy.

Cớ thể nhỏ bé của hắn chỉ bằng nắm tay nhưng khả năng len lỏi lại vô cùng nhanh chóng, giống như một đạo lưu quang vậy.

Vả lại tên này cũng vô cùng đê tiện, không hề đối đầu trực diện mà toàn đánh theo cách rất hạ đẳng, nó chui vào đũng quần kẻ địch và cứ thế tung chưởng đánh vào “cậu nhỏ” của người ta. Cảm giác thật đau đớn.

“Đừng chỉ đâm đầu vào đánh, thu gom bảo bối đi”, Diệp Thành sát phạt lên phía trước, một đao chém vào một kẻ mạnh khác của Thị Huyết Điện, sau đó hắn lập tức lấy đi túi đựng đồ trong tay áo tên này.

“Ta hiểu rồi, hi hi hi”, Tiểu Linh Oa cũng không cho mình nhàn rỗi, nó lập tức đi theo Diệp Thành, chỉ cần Diệp Thành diệt được một tên là nó lập tức xông lên, không quan tâm xem đó là thứ gì, cứ thế nhét vào người.

Phụt!

Phía trước, Diệp Thành lại lần nữa vung đao chém vào tu sĩ ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện sau đó sát phạt tới một kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám khác của Thị Huyết Điện.

Phụt! Phụt!

Khắp nơi chìm trong biển máu.
Chương 578: Ước nguyện trong lòng của tất cả mọi người

Sự thảm khốc của trận đại chiến khiến cả bầu trời, mặt đất đều nhuốm đỏ, đến cả bầu hư không cũng như phủ thêm lớp sương màu máu bắn vọt khắp nơi, đây quả thực là cảnh tượng máu chảy thành sông, xương cốt chất thành núi.

Hiện trường lúc này chính là Thị Huyết Điện đang ở thế yếu hơn.

Ở phía đông, lão già mặc huyết bào đã bị Chung Giang đánh cho tới mức người nhơ nhuốc máu, không hề có cơ hội lật lại ván cờ.

Phía tây, Hồng Trần Tuyết mạnh mẽ vô cùng, mỗi lần ra tay đều khiến kẻ mạnh phải kiêng dè, bà ta khiến bà lão lưng gù đẫm máu.

Phía nam, kẻ mạnh của Viêm Hoàng khiến một nửa số người của Thị Huyết Điện bị chèn ép vào hư không.

Ở bầu trời phía bắc, những tu sĩ mạnh mẽ của Thị Huyết Điện chỉ còn lại một nửa và bị người ta đánh tới mức tan tác, không có cơ hội phản công.

Rầm! Đùng!

Dưới bầu trời chỉ toàn tiếng gằn giết chóc. Đây là trận đại chiến không còn cân sức vì ngay từ đầu Thị Huyết Điện đã rơi vào thế yếu.

Trời dần tối, mặt đất đẫm máu đỏ tươi, người của Thị Huyết Điện gần như đều bỏ mạng.

Phụt!

Diệp Thành lại lần nữa vung tay tung một đòn khiến một tên ở cảnh giới Không Minh của Thị Huyết Điện chết ngay tại chỗ còn hắn cũng mình nhơ nhuốc máu, những phần đẫm máu đều có cả máu của người phe hắn.

Vừa rồi, khi liều mạng với một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, Diệp Thành đã bị trọng thương, có điều cũng may là hắn vẫn thắng.

Liếc nhìn tứ phía, thấy người của Thị Huyết Điện đều đã thương vong gần hết, Diệp Thành mới sát phạt về phía Chung Giang.

“Ngươi đi đi, ta không đi đâu”, Tiểu Linh Oa sợ hãi, thấy lão già mặc huyết bào ở cảnh giới Chuẩn Thiên, nó không dám tham gia vào, nếu chỉ cần không chú ý thì lập tức sẽ hoá thành tro bụi, nó không giống như tên súc sinh Diệp Thành, có sức chiến đấu ngoan cường mạnh mẽ.

“Chú ý lấy bảo bối”, Diệp Thành chỉ đáp lại một câu tuỳ hứng rồi bay đi như một đạo thần mang, tốc độ nhanh vô cùng.

Mục đích của hắn rất rõ ràng, đó chính là phần xác thịt của lão già mặc huyết bào kia, ông ta ở cảnh giới chuẩn thiên thực thụ, nếu như sử dụng chú ấn với ông ta thì đó chính là một Âm Minh Tử Tướng mạnh mẽ khủng khiếp.

Rầm! Phụt!

Khi Diệp Thành sát phạt tới thì lão già mặc huyết bào đã bị một chưởng của Chung Giang chèn ép trong hư không, khiến cho một ngọn núi sụp đổ.

Không lâu sau đó, lão già mặc huyết bào đầu tóc rối bời liền lảo đảo bước ra, khuôn mặt mơ hồ, đôi mắt tôi độc, hình thái đẫm máu, trông chẳng khác gì ác quỷ.

“Chung Giang, ngươi ép ta sao?”, lão già mặc huyết bào rít lên, chỉ điểm vào trán.

Ngay sau đó, một đạo huyết khí huyễn hoá giữa trán ông ta, tinh nguyên toàn thân bùng cháy, khí thế mạnh mẽ cứ thế đuổi theo Chung Giang giống như sử dụng một loại bí pháp mạnh mẽ nào đó để đổi lại khả năng chiến đấu cao.

Vút!

Đúng lúc ông ta ngưng tụ khí nguyên thì một nhát sát kiếm bay từ trong không gian tới.

Có lẽ vì quá để ý tới Chung Giang nên lão già mặc huyết bào rõ ràng không dự đoán trước được có kẻ đánh lén, với cự li gần như vậy, với sát kiếm tuyệt sát đó, ông ta không kịp trở tay.

Nên biết rằng cấm thuật mà Diệp Thành sử dụng vẫn chưa hoàn toàn thi triển xong.

Phụt!

Vì quá nhiều nhân tố kết hợp mà lão già mặc huyết bào lập tức trúng chiêu, phần đầu bị nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên, linh hồn lập tức biến mất.

Tuyệt sát, đại chiêu tuyệt sát thực thụ, kể cả là Chung Giang thì cũng không thể ngờ nổi đường đường một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại bị nhát kiếm của Diệp Thành giết chết, chiến tích như vậy quả là nghịch thiên.

Có lẽ lão già mặc huyết bào cho tới lúc chết cũng không dám tin mình lại chết một cách nhanh chóng dưới nhát kiếm của một tên tu sĩ mới ở cảnh giới Linh Hư.

Cảnh tượng này thật choán mắt người nhìn.

Kẻ mạnh của Nhân Hoàng và Viêm Hoàng sát phạt tới cũng không thể nào tin nổi cảnh tượng này.

“Một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại…lại bị giết chết sao?”, người của Nhân Hoàng há hốc miệng.

Chậc!

Người của Nhân Hoàng nuốt nước bọt, “Thánh chủ cũng…cũng thật mạnh”.

Hồng Trần Tuyết bay trong không trung tới đây, trong mắt bà ta rõ vẻ kinh ngạc, bà ta thầm nhủ: “Giết chết hai tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên chỉ trong phút chốc, chiến tích của ngươi đã vượt qua cả sư tôn rồi”.

Phụt!

Trên mặt đất, Diệp Thành phun ra cả miệng máu, hắn lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Dưới chân hắn chính là thi thể của lão già mặc huyết bào, người ta có thể thấy trong đôi mắt lão ta vẫn mang theo cái nhìn kinh ngạc khó tin.

Cũng đúng, lão ta chết trong sự uất ức.

“Tiền bối, thi thể của ông ta có thể cho ta được không?”, thấy Chung Giang đi tới, Diệp Thành cười nói.

“Ông ta là do người giết, tuỳ người xử lý”, Chung Giang cười nhẹ nhàng, thấy khả năng cũng như thực lực của Diệp Thành, là lão bối của Viêm Hoàng, ông ta cũng có phần nào được an ủi, vì ông ta đã nhìn thấy được hi vọng thống nhất của Viêm Hoàng.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay thu lại thi thể của lão già mặc huyết bào. Hắn quyết định tìm thời gian luyện chế ông ta thành Âm Minh Tử Tướng.

“Thánh chủ uy võ”, không biết là ai hô lên.

“Thánh chủ uy võ”.

“Thánh chủ uy võ”.

Âm thanh này vang vọng trong hư không vô tận.

Với chiến tích trong trận chiến lần này, Diệp Thành đã chinh phục được tất cả mọi người, hắn tạo ra uy danh hiển hách với danh nghĩa là Thánh chủ của Viêm Hoàng.

Thấy cảnh này, Chung Giang lại lần nữa mỉm cười ôn hoà. Ở cách đó không xa, Hồng Trần Tuyết cũng đỏ mặt, bà ta hiếm khi mới nở nụ cười.

Sau trận chiến, người của Viêm Hoàng và Nhân Hoàng nhanh chóng thu dọn chiến trường.

Đêm tối, ở linh sơn Nhân Hoàng, ngọn lửa cháy bùng, mùi hương thơm ngào ngạt của rượu bay khắp linh sơn.

“Không say không về”, người của Nhân Hoàng và Viêm Hoàng quây quần lại với nhau, kể cho nhau nghe những câu chuyện về những ngày tháng qua.

Cảnh tượng lúc này hết sức náo nhiệt, tâm trạng của ai nấy đều hết sức phức tạp.

Lúc này đâu còn người nào để ý tới việc Nhân Hoàng và Viêm Hoàng phân tách nữa, bọn họ cứ thế uống rượu, nói chuyện, những lão bối không kìm nén được mà rưng rưng nước mắt: “Ta muốn về nhà”.

Lời này nói ra khiến nhiều người chợt thấy cay sống mũi.

Có lẽ đệ tử của Viêm Hoàng và Nhân Hoàng không thể hiểu tâm trạng của các bậc tiền bối, bọn họ từng là huynh đệ tốt nhưng vì một số nguyên nhân nên buộc phải chia thành hai phe phái.

Hiện giờ lại lần nữa cùng kề vai sát cánh chiến đấu, tâm trạng ai nấy hết sức bồi hồi.

Thấy những lão bối rưng rưng nước mắt, Diệp Thành ở bên cầm hũ rượu tĩnh lặng uống, hắn đột nhiên nói một câu: “Chung Tiêu tiền bối cúng là một phần máu mủ huyết mạch của Viêm Hoàng, vì sao lại phải phân thành hai, nếu như Hồng Trần tiền bối còn tại thế thì nhất định không mong muốn thấy cảnh Viêm Hoàng chia năm sẻ bảy”.

Ở bên, Hồng Trần Tuyết mím mối, hiếm khi mới nở nụ cười: “Chúng ta về nhà thôi”.

Đêm tối, Nhân Hoàng thu dọn nhanh chóng rồi mang đi tất cả những gì có giá trị, đến cả trận pháp cũng được mang đi tới Viêm Hoàng, một phương hào hùng khí thế.

Nhân Hoàng, về nhà thôi!

Sau ngày hôm nay sẽ không còn Nhân Hoàng, chỉ có Viêm Hoàng.

……..

“Cái gì?”, thông tin đại quân của Thị Huyết Điện bị tiêu diệt đã loan ra khắp Thị Huyết Điện, chưởng giáo của Thị Huyết Điện lập tức đứng dậy, tung một chưởng khiến cái bàn ở bên lập tức biến thành tro bụi: “Sao có thể?”

Bên dưới, một lão già mặc y phục đen quỳ dưới đất, thành khẩn bẩm báo: “Là Viêm Hoàng, bọn họ và Nhân Hoàng liên thủ với nhau”.

“Không thể nào, Truyền Tống Trận cách Nhân Hoàng chục dặm đã bị phá rồi, Viêm Hoàng sao có thể bay tới đó được?”, chưởng giáo của Thị Huyết Điện phẫn nộ lên tiếng.

“Là…là người của hoàng tộc Đại Sở giúp bọn họ”.

“Hoàng tộc Đại Sở?”, chưởng giáo của Thị Huyết Điện phẫn nộ, sát khí đằng đằng: “Được, được lắm, các ngươi chọc tức ta thì chuẩn bị chịu cơn phẫn nộ của Thị Huyết Điện ta đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK