Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 591: Si Hồn của Địa Hoàng

Sau khi Lăng Hạo và Mặc Sơn rời đi, Diệp Thành ngồi trên ghế day trán.

Không lâu sau đó, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô đều tới, thấy Diệp Thành mặt mày đắn đo, bọn họ lần lượt cau mày: “Sao vậy? Đàm phán thất bại rồi sao?”

Diệp Thành khẽ lắc đầu đưa quyển cuộn trên bàn cho ba người: “Mọi người xem đi”.

Chung Giang nhận lấy, cả ba lần lượt nhìn.

“Điều kiện mặc dù có phần hà khắc nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể chấp nhận được, có điều bỏ ra cái giá này có thể khiến Thiên Tông thế gia gia nhập cũng đáng”, cả ba người đưa mắt nhìn Diệp Thành, có phần hoài nghi: “Không phải Thánh Chủ từ chối rồi chứ?”

“Đây là điều kiện kết liên minh chứ không phải là điều kiện gia nhập Viêm Hoàng”.

“Điều kiện kết liên minh?” Cả ba người thẫn thờ đưa mắt nhìn Diệp Thành, “thế còn điều kiện để gia nhập Viêm Hoàng thì sao?”

“Bảo ta làm con rể của Thiên Tông thế gia”.

Nghe lời này, sắc mặt của cả ba người hết sức thú vị, bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi mới nhìn sang Diệp Thành hỏi thăm dò: “Thánh chủ không đồng ý”?

“Không đồng ý”, Diệp Thành lắc đầu.

Ôi trời!

Kể cả là lão tổ của nhà họ Tô cũng không khỏi giật mình.

Haiz!

Chung Giang thở dài: “Đúng là chữ tình của nhân gian”.

Chỉ có Hồng Trần Tuyết là im lặng không nói gì, mặc dù bà ta cũng có phần nuối tiếc nhưng lại hiểu tâm trạng của Diệp Thành, quyết định của Diệp Thành nhất định có nỗi khổ tâm riêng, bà ta sẽ không chất vấn.

Trong lầu các lại lần nữa chìm vào yên lặng.

Là Thánh chủ, Diệp Thành vẫn cảm thấy có phần áy náy, nếu như hắn đồng ý với điều kiện của Thiên Tông thế gia thì Thiên Tông thế gia sẽ gia nhập vào Viêm Hoàng, có sự trợ giúp của bọn họ, đại nghiệp thống nhất của Viêm Hoàng sẽ thành công được một nửa.

Thế nhưng hắn lại không thể làm vậy, tân nương mà hắn nhận định chỉ có Sở Huyên, hắn sẽ không vì đại nghiệp thống nhất Viêm Hoàng mà quyên đi chuyện này.

Nếu như bảo Diệp Thành phải lựa chọn giữa giang sơn và mĩ nhân thì hắn sẽ không hề chần chừ do dự mà lựa chọn Sở Huyên.

“Thánh Chủ”, không biết từ bao giờ, bầu không khí bên trong lầu các im ắng mới bị phá tan, một lão già tóc đen bước vào, đầu tiên là cung kính hành lễ với mấy người sau đó mới lên tiếng: “Si Hồn của Địa Hoàng cầu kiến”.

“Si Hồn?”, nghe cái tên này, không chỉ là Hồng Trần Tuyết và Chung Giang mà đến cả lão tổ nhà họ Tô ở bên cũng sáng mắt.

“Truyền”, Chung Giang lên tiếng.

Sau khi người kia rời đi, Diệp Thành mới nhìn sang cả ba người: “Nhìn biểu cảm của ba vị thì lai lịch của Si Hồn không tầm thường rồi”.

“Không hề tầm thường”, người lên tiếng là lão tổ nhà họ Tô tặc lưỡi thở dài: “Hắn ta chính là kẻ mạnh nhất của Địa Hoàng ở bên ngoài, khả năng ám sát rất khủng khiếp, hắn ta ở cảnh giới Không Minh tầng thứ năm đã giết chết một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, làm chấn động Đại Sở”.

“Mạnh vậy sao?”, kể cả là Diệp Thành cũng phải bất ngờ.

“Hắn có thực lực”, Chung Giang vuốt râu: “Năm xưa Viêm Hoàng còn chưa phân tách, Chung Tiêu sư muội phụ trách tình báo, Chung Ly sư đệ phụ trách ám sát, Si Hồn chính là đại tướng đắc lực nhất dưới tay huynh ấy, chiến tích ám sát chưa ai vượt quá được”.

“Nhân tài như vậy, nếu như mời tới…”, Diệp Thành bất giác xoa cằm.

“Tính cách của hắn quái gở, lạnh lùng dị thường, một người như vậy sẽ luôn nhận một chủ, tuyệt đối không có khả năng bị xúi giục”, Hồng Trần Tuyết ở bên lên tiếng: “Năm xưa Chung Ly sư huynh có ơn với hắn, hắn cũng từng thề kiếp này chỉ theo huynh ấy”.

Khi mọi người đang nói chuyện thì một cơn gió lạnh thổi vào lầu các.

Còn chưa thấy người nhưng Diệp Thành đã thấy lạnh run. Một lát sau, một gã thanh niên mặc y phục đen xuất hiện trước mặt cả ba người, người này có dáng người cao gầy, thần thái sáng lạn, tóc đen và dày, đôi mắt lạnh lùng, khí chất toàn thân lạnh lùng giống như một thanh sát kiếm tuyệt thế ra khỏi vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Đây chính là Si Hồn?”, nhìn người trước mặt, Diệp Thành bất giác giật mình vì hắn có thể cảm nhận được luồng áp lực từ người này.

“Si Hồn bái kiến Viêm Tôn, Phong Tôn”, khi Diệp Thành còn đang ngỡ ngàng thì Si Hồn đã quỳ gối hành lễ.

Diệp Thành biết hắn quỳ vì trước mặt có Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, hai người họ trước đây chính là Viêm Tôn và Phong Tôn của Viêm Hoàng trước kia.

“Vẫn còn nhớ chúng ta, thật quý”, Chung Giang mỉm cười: “Đứng lên rồi hãy nói”.

Si Hồn không nói gì, từ từ đứng dậy, đảo mắt một vòng rồi mới nhìn Diệp Thành.

“Vãn bối Tần Vũ bái kiến Si Hồn tiền bối” mặc dù là Viêm Hoàng Thánh Chủ, thân phận cao hơn Si Hồn nhưng Diệp Thành vẫn rất trọng lễ nghĩa, hắn tiến lên trước chắp tay hành lễ.

Si Hồn không nói gì, nhưng khoé miệng thì có máu trào ra, điều này khiến mấy người phía Diệp Thành phải cau mày, với khả năng đoán định của bọn họ thì đương nhiên có thể nhận ra Si Hồn bị thương.

Bọn họ chợt cảm thấy khó hiểu, người có thể khiến Si Hồn bị thương rốt cục mạnh tới mức nào?

“Ngũ sư huynh phái ngươi tới là có việc gì?”, cuối cùng Hồng Trần Tuyết cũng phá tan bầu không khí im ắng.

“Thánh chủ nói người muốn quay về Viêm Hoàng”, lời nói của Si Hồn rất lạnh, không mang theo bất cứ biểu cảm nào, khí chất của hắn rất giống như một pho tượng.

“Muốn… muốn quay về Viêm Hoàng?”, lời nói của Si Hồn mặc dù rất lạnh lùng nhưng lại khiến cho ông ta nghe mà bất ngờ.
Chương 592: Tới Địa Hoàng

“Tranh đấu vài trăm năm, vậy mà chỉ bằng một câu nói muốn quay về Viêm Hoàng thôi sao? Si Hồn, ngươi có nghe nhầm không?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng cười nói, trong đôi mắt rõ vẻ lãnh đạm.

Quả thực lời nói của Hồng Trần Tuyết khiến Diệp Thành bất giác nheo mắt.

Từ khi Viêm Hoàng phân tách, giữa hai bên chiến tranh liên miên, làm gì có bên nào không muốn thôn tính bên còn lại, hiện giờ chủ động tìm tận nơi nói muốn về Viêm Hoàng, ai biết được đây rốt cục có phải là cái bẫy không?

Lúc này, bốn người phía Diệp Thành đều nhìn sang Si Hồn, lầu các chìm vào im ắng.

“Thánh Chủ bị thương và bị thương rất nặng”, Si Hồn hít vào một hơi thật sâu cuối cùng cũng nói ra bí mật.

“Bị thương?”, nghe vậy, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đều cau mày, mặc dù tranh đấu bao năm nhưng hai người bọn họ vẫn niệm tình sư môn.

“Ai khiến đệ ấy bị thương?”, Chung Giang nhìn Si Hồn, giọng nói lạnh lùng.

“Sát thủ Thần Triều”.

“Sát thủ Thần Triều?”, nghe bốn từ này, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết và lão tổ nhà họ Tô đều biến sắc, vẻ mặt nghiêm trọng: “Thế lực mạnh này lại tái xuất thế gian rồi sao?”

Ở bên, Diệp Thành nhìn vẻ mặt của cả ba người mà cau mày, đến cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nghe tới Sát Thủ Thần Triều cũng phải tái mặt, thế lực này khủng khiếp tới cỡ nào chứ.

“Thánh Chủ nói mệt rồi, không muốn tranh đấu nữa, trước khi chết muốn tới bái kiến sư tôn của Viêm Hoàng, cũng muốn sau này qua đời thì được mai táng ở quê nhà Viêm Hoàng”, khi mọi người còn đang biến sắc thì Si Hồn lại quỳ gối: “Xin Viêm Tôn, Phong Tôn đồng ý”.

“Ngươi về trước đi, ngày mai ta sẽ tới nơi thăm hỏi”, Chung Giang lên tiếng.

“Đa tạ tiền bối”, Si Hồn hành động với phong thái dứt khoát và nhanh chóng, sau một câu nói, hắn lập tức quay người, chớp mắt đã không thấy bóng.

Sau khi Si Hồn rời đi, trong lầu các lại trở nên im lặng, bầu không khí nặng nề thấy rõ và sắc mặt của bọn họ đều hết sức khó coi.

Thấy vậy Diệp Thành mới ho hắng: “Có ai có thể nói cho ta biết lai lịch của Sát Thủ Thần Triều không, sao có thể khiến mọi người kiêng dè như vậy?”

“Người đã từng nghe nói tới Sở Hoàng bao giờ chưa?”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Chung Giang không những không trả lời mà ngược lại còn hỏi lại.

“Ta chưa từng nghe nói tới”, Diệp Thành lắc đầu.

“Sở Hoàng chính là người đứng đầu trong Đại Sở Cửu Hoàng, ông ta là kẻ mạnh thống nhất vùng đất rộng lớn này, khai sáng ra Đại Sở Hoàng Tộc, vùng đất rộng lớn này được coi là Đại Sở lúc đó”.

“Đại Sở Cửu Hoàng”, Diệp Thành gãi đầu, hắn hỏi dò: “Nghe tiền bối nói vậy thì có nghĩa Đông Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng, thuỷ tổ Tam Tông Huyền Thần từng thống nhất Đại Sở cũng đều được liệt vào Đại Sở Cửu Hoàng”.

Chung Giang gật đầu: “Sở Hoàng, Viêm Hoàng, Nguyệt Hoàng, Thái Vương, Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Chiến Vương, Huyền Hoàng, thuỷ tổ Tam Tông Huyền Thần cũng chính là Thần Hoàng, chín người bọn họ được coi là Đại Sở Cửu Hoàng vì bọn họ từng thống nhất Đại Sở”.

“Tiền bối mà không nói thì ta thật sự không biết Đại Sở còn có nhiều nhân vật tầm cỡ thế này”, Diệp Thành tặc lưỡi sau đó hỏi lại: “Có điều không liên quan gì tới Sát Thủ Thần Triều”.

“Đương nhiên có liên quan rồi”, lão tổ nhà họ Tô tiếp lời: “Sát Thủ Thần Triều khai sáng thời đại Sở Hoàng, chính là thế lực cổ xưa và đáng sợ, từng là nhiều lần náo loạn Đại Sở, tương truyền thời đại đó, Thánh Chủ của Sát Thủ Thần Triều từng nhiều lần suýt tuyệt sát Sở Hoàng, ngặt nỗi Sở Hoàng ở cảnh giới Thiên cùng nhiều cao thủ trấn giữ Sát Thủ Thần Triều nên mới thống nhất Đại Sở”.

“Sau khi Sở Hoàng qua đời, Đại Sở lại lần nữa chìm vào hỗn loạn”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng: “Không có sự trấn áp của Sở Hoàng, Sát Thủ Thần Triều lại lần nữa khôi phục, có quá nhiều anh tài cái thế bị tiêu diệt, bọn họ có vài lần sắp trở thành chủ nhân của Đại Sở thế nhưng vì Viêm Hoàng Không xuất hiện, Sát Thủ Thần Triều mới lại lần nữa bị trấn áp, Viêm Hoàng chính là thuỷ tổ sáng lập ra Viêm Hoàng, Huyền Thương Ngọc Giới trong tay người được tạo nên từ ngọc cốt của Viêm Hoàng”.

“Có hai thế lực trấn áp mà Sát Thủ Thần Triều không bị tiêu diệt”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Cũng vì Viêm Hoàng trấn áp Sát Thủ Thần Triều nên mới khiến Viêm Hoàng của chúng ta không kết thù kết oán với Sát Thủ Thần Triều”, Chung Giang trầm ngâm, vẻ mặt hết sức khó coi: “Hiện giờ bọn họ lại lần nữa xuất thế ra tay với Viêm Hoàng chúng ta cũng là dễ hiểu”.

“Chẳng trách mà đến Địa Hoàng thánh chủ cũng trúng chiêu”, sắc mặt Diệp Thành nghiêm trọng thấy rõ.

“Cho dù là lý do gì thì ta cũng phải tới Địa Hoàng một chuyến”, Chung Giang vuốt râu lên tiếng: “Sát Thủ Thần Triều xuất thế lại một lần nữa kết thù với Viêm Hoàng chúng ta, chúng ta cũng rất khó có thể một mình đương đầu với Sát Thủ Thần Triều, cái chúng ta cần chính là liên kết”.

“Một Thị Huyết Điện đã đủ khiến ta đau đầu, giờ lại Sát Thủ Thần Triều, thế cục càng loạn hơn”, Diệp Thành day trán.

“Chuẩn bị đi thôi”, Hồng Trần Tuyết nhìn sang Diệp Thành: “Người là Thánh Chủ của Viêm Hoàng, ngày mai ta và Chung Giang sư huynh sẽ cùng người tới Địa Hoàng”.

“Ta hiểu rồi”.
Chương 592: Sư huynh sư muội

Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Diệp Thành, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết đã ra khỏi linh sơn của Viêm Hoàng.

Trong ba người bọn họ, Chung Giang, Hồng Trần Tuyết vốn đều là người của Viêm Hoàng, còn Diệp Thành là Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng, bọn họ tới Địa Hoàng thể hiện một ý nghĩa nào đó.

Trên hư không, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết đạp hư không mà đi, cũng chỉ có mình Diệp Thành ngự kiếm ở bên.

Không biết là vì thương thế của Chung Ly hay vì do Sát Thủ Thần Triều nên trên đường đi, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết trông nghiêm túc thấy rõ khiến Diệp Thành cũng cảm thấy có phần căng thẳng.

“Từ Địa Hoàng quay về, người đừng khinh suất ra ngoài”, cuối cùng vẫn là Chung Giang lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh, vẻ mặt của ông ta nghiêm túc thấy rõ khi nhìn Diệp Thành, không hề có ý đùa cợt.

“Vì…vì sao?”, Diệp Thành thẫn thờ.

“Vì Sát Thủ Thần Triều”, ở bên, Hồng Trần Tuyết lên tiếng: “Xưa kia khi Sát Thủ Thần Triều bị Viêm Hoàng trấn áp, bọn họ đã từng thề độc phải giết sạch người của Viêm Hoàng, lấy đầu của Viêm Hoàng Thánh Chủ tế sát kiếm của bọn họ, đánh úp Chung Tiêu sư huynh chỉ là phụ, mục đích chính của bọn họ chính là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín, cũng chính là ngươi”.

Nghe Hồng Trần Tuyết nói xong, khoé miệng Diệp Thành giật giật, hắn rất muốn nói với Hồng Trần Tuyết: “Cái chức Thánh Chủ này ta có thể không làm được không?”

“Không được”, Hồng Trần Tuyết như nghe được suy nghĩ trong đầu Diệp Thành, bà ta lên tiếng: “Từ khi ngươi đeo Huyền Thương Ngọc Giới thì được định sẵn sứ mệnh kiếp này của ngươi rồi, ta không phải nói đùa với ngươi đâu nhưng sự khủng khiếp của Sát Thủ Thần Triều vượt qua sự tưởng tượng của ngươi nhiều. Những đời Thánh Chủ Viêm Hoàng trước đây, không ít người chết trong tay chúng, sư phụ Hồng Trần của ta năm xưa cũng vài lần suýt tuyệt sát, huống hồ là ngươi”.

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu, đằng sau lớp mặt nạ, khuôn mặt hắn trở nên căng thẳng thấy rõ.

Cả ba người cứ đi như vậy qua không biết bao nhiêu Truyền Tống Trận.

Không biết từ khi nào, cả ba người mới dừng lại dưới chân một linh sơn.

“Ai?”, không đợi cả ba tiến lên trước, vài vị trưởng lão trấn thủ sơn môn đã xông lên, thế nhưng sau khi thấy Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, bọn họ có phần kích động.

“Bái kiến Viêm Tôn, Phong Tôn”, mấy người bọn họ quỳ dưới đất, mặc dù là kẻ địch của nhau nhưng bọn họ vẫn rất cung kính Chung Giang và Hồng Trần Tuyết.

“Chung Ly đâu?”, Chung Giang phất tay cho tất cả mọi người đứng lên.

“Thánh Chủ ở trong đợi từ lâu rồi ạ”.

Mấy người phía Chung Giang không lên tiếng, cứ thế bước vào.

Trong linh sơn của Địa Hoàng, cho dù là trưởng lão hay đệ tử thì đều nhất loạt đứng dậy, khi mấy người phía Chung Giang bước qua, bọn họ đều lần lượt quỳ xuống, cung kính lên tiếng: “Bái kiến Viêm Tôn, Phong Tôn”.

Sau khi bái kiến Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, tất cả mọi ánh mắt đều hường về Diệp Thành, trong ánh mắt thể hiện rõ sự ngạc nhiên, bất ngờ, hoặc là trầm trồ.

“Hắn là Tần Vũ? Sát thần trên bảng Phong Vân, là Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng sao?”

“Đúng là khả năng vượt trội, rồi có ngày hắn nhất định là anh kiệt cái thế”.

“Xem ra chúng ta già thật rồi”.

Nghe vậy, Diệp Thành chỉ khẽ mỉm cười, có điều khi nhìn thấy vài đệ tử quen mặt của Địa Hoàng, hắn lại có phần gượng gạo vì trong hố thần, bọn họ đều phải chịu trận dưới tay hắn, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, cả ba người đã đi vào địa cung của Địa Hoàng.

Ập vào mắt mọi người là một tế đàn, trên tế đàn có một lão già tóc bạc đang khoanh chân ngồi đó.

Thấy người này, không chỉ Chung Giang, Hồng Trần Tuyết mà đến cả Diệp Thành cũng phải bất giác cau mày.

Lão già đó chính là Chung Ly, đệ tử thứ năm của Hồng Trần, nhưng trạng thái hiện giờ của ông ta hết sức thảm hại, toàn thân vô số vết thương, mỗi một vết thương đều có u quang đen xì hiển hiện, hoá giải tinh khí trong cơ thể ông ta, đặc biệt là một nhát kiếm sâu khiến người ta nhìn mà phải rợn người, giống như bị người ta dùng một kiếm đâm xuyên, vết thương không những không thể liền lại mà ngược lại còn rách rộng hơn.

Giống như Si Hồn nói, Chung Ly bị thương quá nặng, khí tức bất ổn, toàn thân toát ra tử khí, giống như ngọn nến tàn sắp tắt, có thể về với đất lúc nào không hay.

“Bái kiến Thánh Chủ Địa Hoàng”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Hồng Trần Tuyết đã lên tiếng với giọng lãnh đạm.

Ở bên, vẻ mặt của Chung Giang cũng vậy.

Những năm gần đây, Địa Hoàng và Viêm Hoàng cũng như Nhân Hoàng chiến tranh liên miên, vốn là đồng môn nhưng lại không ngừng giao chiến, vì một số tham vọng mà tạo nên từng chiến trường đẫm máu, dù là đồng môn nhưng lòng ai nấy đều có khúc mắc.

Nghe hai người nói vậy, Diệp Thành thở dài bất lực.

Vì sao vậy chứ? Rõ ràng là lo lắng cho Chung Ly nhưng lại không muốn thừa nhận.

Trên tế đàn, nghe thấy cuộc trò chuyện của Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, trong đôi mắt già nua của Chung Ly hiện lên vẻ bi thương, ông ta cố gắng dốc hết sức đứng dậy, khó nhọc bước xuống tế đàn nhưng chân vừa chạm đất, ông ta đã lảo đảo, nếu không phải Si Hồn đứng bên cạnh đỡ thì ông ta đã ngã ra từ lâu ròi.

“Tứ sư huynh, Thất sư muội”, Chung Ly mỏi mệt, nước mắt ướt nhoà khuôn mặt, ông ta nhìn Chung Giang và Hồng Trần Tuyết, giọng khản đặc.
Chương 593: Có cách cứu

Đột nhiên, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết run rẩy, bao nhiêu năm rồi, bọn họ không ngừng tranh đấu, chưa từng nghe đối phương gọi mình là sư huynh, sư muội, Chung Ly lên tiếng như vậy khiến cả hai không khỏi xót xa.

Cuối cùng, vẻ mặt của Chung Giang và Hồng Trần Tuyết cũng nguội lạnh hơn, bọn họ dù có đối đầu với nhau thế nào thì cũng không thể thay đổi một sự thật rằng hai bên là đồng môn của nhau.

“Chúng ta đợi ngày hôm nay lâu rồi”, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết mỉm cười nói, cuối cùng bọn họ cũng hạ thấp cái tôi, bước tới đỡ Chung Ly.

“Ta đã sai rồi”.

“Mọi việc qua rồi”.

Cả ba người cứ thế ngồi đó, người này một câu, người kia một câu nói lên nỗi lòng của nhau trong mấy trăm năm nay.

Lúc này, nơi đó đâu còn phân chia Viêm Hoàng, Nhân Hoàng hay Địa Hoàng nữa, đâu còn Viêm Tôn, Phong Tôn hay Lôi Tôn, hiện giờ bọn họ là huynh muội đồng môn của nhau.

Ở bên, Diệp Thành và Si Hồn đứng đó không nói lời nào.

“Vết thương nặng quá”, Diệp Thành mặc dù không lên tiếng nhưng hắn đã dùng Tiên Luân Nhãn để nhìn thương thế của Chung Ly, hắn trông thấy công thể của Chung Ly đã tan nát, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi linh hồn.

“Chung Ly vốn dĩ giỏi về ám sát, còn là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, người có thể khiến ông ta bị thương rốt cục mạnh tới mức nào chứ?”, sau một hồi, trong đôi mắt Diệp Thành trông rõ vẻ kinh ngạc, Sát Thủ Thần Triều thần bí mà mạnh như vậy, là sự kiêng dè trước nay chưa từng có của người khác.

“Người từng gặp người của Sát Thủ Thần Triều sao?”, nghĩ rồi, Diệp Thành bất giác truyền âm cho Si Hồn.

Mặc dù Si Hồn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng vẫn gật đầu.

“Đối phương ở cảnh giới Chuẩn Thiên?”, Diệp Thành lại lần nữa truyền âm đến, với khả năng của hắn thì người có thể khiến Chung Ly như vậy nhất định có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên.

Có điều điều khiến hắn không ngờ tới đó là Si Hồn lại lắc đầu: “Người ra tay hại Thánh Chủ là một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất, khả năng giết hại của hắn thực sự không thể dùng từ khủng khiếp để hình dung nữa”.

“Cảnh…cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất”, Diệp Thành hết sức kinh ngạc, tin tức này còn chấn động hơn những gì mà hắn có thể tưởng tượng, nếu người này tiến giới tới cảnh giới Chuẩn Thiên thì há chẳng phải là vô địch thiên hạ sao.

“Với hiểu biết của ta thì người này chính là Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều, khi ở Đông Hoàng, hắn bị phong ấn, mãi tới trước đó không lâu mới giải phong ấn ra ngoài”, khi Diệp Thành còn đang kinh ngạc thì Si Hồn lại truyền âm: “Không chỉ là Thánh Tử của Sát Thủ Thần Triều, năm xưa nhóm sát thủ của Sát Thủ Thần Triều bị phong ấn cũng liên tiếp được giải phong ấn”.

Nói tới đây, kể cả là Si Hồn cũng phải tỏ vẻ mặt kiêng dè: “Bọn họ chính là một nhóm sát thần”.

Diệp Thành kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Nếu đối đầu quang minh chính đại thì không sao nhưng nếu bị một nhóm sát thần đánh úp như vậy thì cho dù là thế lực phương nào cũng sẽ không thể ngủ yên.

Khi cả hai người đang truyền âm qua lại thì Chung Ly với trạng thái tồi tệ nhất lại đưa ánh mắt nhìn sang Diệp Thành, đặc biệt là khi nhìn thấy Huyền Thương Ngọc Giới trên tay Diệp Thành, ông ta bất giác hồi tưởng tới những chuyện xưa.

“Vãn bối Tần Vũ bái kiến tiền bối Chung Ly”, thấy Chung Ly nhìn mình, Diệp Thành vội tiến lên trước hành lễ, không phải với thân phận là Thánh Chủ của Viêm Hoàng mà với thân phận của một hậu bối.

“Sát Thần Phong Vân, quả nhiên danh bất hư truyền”, Chung Ly mỉm cười với khuôn mặt mỏi mệt, trong nụ cười còn mang theo sự vui mừng: “Xem ra chúng ta đã già thật rồi, chúng ta không còn là chúng ta của những năm xưa nữa, thời đại của chúng ta đã qua rồi”.

“Tiền bối quá lời rồi ạ”.

“Ta có thể nhìn ra được bóng dáng của sư tôn từ trên người ngươi”, Chung Ly mỉm cười nói: “Mặc dù ta không nhìn thấy được ngày Viêm Hoàng thống nhất nhưng ta biết Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín có thể khiến cho Viêm Hoàng quay lại thời kỳ huy hoàng một lần nữa”.

“Được tiền bối khen ngợi vãn bối thật sự không dám nhận”, Diệp Thành mỉm cười: “Có điều hiện giờ phải trị vết thương cho người đã, Địa Hoàng không dễ gì mới quay về với Viêm Hoàng, không thể thiếu người được”.

“Vết thương nặng thế này mà vẫn cứu được sao?”, không chỉ Chung Ly, đến cả Si Hồn với vẻ mạt lạnh lùng cũng phải giật mình nhìn sang Diệp Thành.

“Thánh Chủ của Viêm Hoàng, nếu như không nhìn ra được đường sống thì sao được chứ?”, Diệp Thành cười đáp.

“Ngươi có chắc chắn trạng thái của Chung Ly sư huynh là gì không? Một khi không cẩn thận sẽ khiến huynh ấy mất mạng”, ở bên, Hồng Trần Tuyết bất giác nhìn sang Diệp Thành.

“Người thấy ta giống như một kẻ không đáng tin vậy sao? Nghe ta sẽ không sai đâu, ta tới giữ tâm mạch của Chung Ly tiền bối”, Diệp Thành nói rồi nhìn sang Chung Giang ở bên: “Chung Giang tiền bối, người phụ trách đẩy linh lực vào người Chung Ly tiền bối”.

“Ta có thể giúp gì không?”, Si Hồn vội tiến lên trước.

“Phiền Si Hồn tiền bối trấn giữ cửa địa cung”.

“Ta hiểu rồi”, Si Hồn giống như cơn gió, nói đi là đi, thoắt cái đã tới cửa địa cung, vút một tiếng, thanh kiếm xuất hiện trong bàn tay, nếu có người xông vào thì lập tức sẽ gặp phải đòn tuyệt sát chí mạng.
Chương 594: Việt Dương

Phía này, Hồng Trần Tuyết đã khoanh chân ngồi phía sau Chung Giang, bàn tay đặt vào sau lưng Chung Ly, đẩy thần quang bảo vệ tim mạch của Chung Ly. Chung Giang cũng ra tay đặt tay lên vai Chung Ly và đẩy linh lực dồi dào vào cơ thể ông ta.

Phía trước Chung Ly là Diệp Thành đang đứng đó, hắn hít thở một hơi thật sâu, một tay đặt lên đầu Chung Ly.

Tiếp đó, Diệp Thành tế gọi ra thiên lôi màu đen, đẩy vào cơ thể Chung Ly.

Thương thế của Chung Ly rất nặng, mặc dù căn cơ của ông ta thâm hậu nhưng lại có vết thương ở linh hồn. Kẻ mạnh khủng khiếp của Sát Thủ Thần Triều tung ra một kiếm tuyệt sát dễ như trở bàn tay, kể cả một tu sĩ với linh hồn ở cấp Thiên và ở cảnh giới Chuẩn Thiên như Chung Ly cũng suýt chút nữa bị chém làm đôi.

Thế nhưng chỉ cần linh hồn không bị huỷ diệt thì mọi thứ vẫn còn có khả năng, nhờ sự tôi luyện của thiên lôi mà linh hồn có thể niết bàn trùng sinh, hoặc có thể đạt được hiệu quả ngoài mong đợi.

“Thiên lôi màu đen”, trong đôi mắt Chung Ly rõ vẻ ngạc nhiên.

“Đúng như sư huynh đoán định, hắn không phải là Tần Vũ”, Hồng Trần Tuyết đang bảo vệ tâm mạch cho Chung Ly cũng thầm nhủ: “Than phận thực sự của hắn chính là đệ tử chân truyền thứ nhất của Hằng Nhạc Tông ở Nam Sở, cũng chính là kẻ đã đánh bại Huyền Linh Chi Thể trong cuộc so tài tam tông – Diệp Thành”.

“Cái này…”, Chung Ly ngạc nhiên, ông ta không ngờ rằng Tần Vũ đang làm mưa làm gió mấy ngày hôm nay lại còn có bí mật thế này.

“Nếu tiền bối muốn biết thì đợi sau khi vết thương của người bình phục, vãn mối sẽ kể cho người nghe”, Diệp Thành mỉm cười, khi nói hắn cũng bắt đầu vào việc chính, thận trọng ngự động thiên lôi tôi luyện linh hồn của Chung Ly.

Vì linh hồn của Chung Ly sắp tan vỡ, Diệp Thành cũng không dám mạo hiểm, hắn thận trọng điều khiển thiên lôi khôi phục linh hồn từng tí một.

Thế nhưng dù là vậy thì sắc mặt Chung Ly vẫn thể hiện rõ vẻ đau đớn, sự đau đớn trong phần linh hồn thật sự khó có lời nào diễn tả nổi, cho dù ở cảnh giới Chuẩn Thiên thì cũng không thể trụ được.

“Tiền bối cho rằng tiền bối Chung Quy của Thiên Hoàng có khả năng cũng chủ động về lại Viêm Hoàng không?”, cũng giống như khi cứu chữa cho Sở Thương Tông và Hồng Trần Tuyết, Diệp Thành lại lần nữa dùng cách chuyển chủ đề để thay đổi sự chú ý cua Chung Ly.

“Không thể”, câu này đồng thời xuất phát từ Chung Giang, Chung Ly và Hồng Trần Tuyết.

Ồ?

Diệp Thành nhướng mày: “Sát Thủ Thần Triều cũng ra ngoài rồi, tam sư huynh đệ của mọi người không sợ sao?”

“Từ trước tới giờ, Chung Quy sư huynh đều tự đại mình là người mạnh vô địch”, Chung Ly lên tiếng chậm rãi nói: “Năm xưa khi Viêm Hoàng phân chia, Chung Quy sư hunh dẫn theo gần một nửa người của Viêm Hoàng, cũng chính vì vậy nên huynh ấy tự tin mình có thể chiến thắng, những năm gần đây, huynh ấy thôn tính không biết bao nhiêu gia tộc quy ẩn, hiện giờ thế lực của Thiên Hoàng rất mạnh mẽ, cho dù Nhân Hoàng, Viêm Hoàng, Địa Hoàng, Huyền Hoàng cùn hợp sức cũng chưa chắc đã địch lại nỏi, nếu muốn huynh ấy chủ động quay về Viêm Hoàng thì đó là điều không thể”.

“Mạnh vậy sao?”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Chung Quy sư huynh là người thế nào ta rất hiểu”, Chung Giang thở dài rồi mới nói: “Nếu như ta đoán không nhầm thì không lâu nữa huynh áy sẽ triệu tập ta bàn chuyện hợp tác, để đối phó với Sát Thủ Thần Triều, với thế lực hiện giờ của Thiên Hoàng cộng thêm phong cách ngạo nghễ đó thì nhất định sẽ khiến chúng ta phải phong huynh ấy làm tôn”.

“Nếu vậy thì cũng chưa hẳn là không tốt”, Diệp Thành lắc đầu, hắn nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Chỉ cần Viêm Hoàng thống nhất thì ta có thể nhường chức vị thánh chủ lại, tránh sinh linh lầm than, cũng tránh tàn sát trong nội bộ”.

“Không được”, lần này cả ba người lại lần nữa đồng thanh lên tiếng.

“Trước khi Chung Viêm sư huynh đi đã giao lại toàn bộ Viêm Hoàng cho ta chứ không phải cho Chung Quy sư huynh, không phải vì thực lực của ta mạnh nhất mà vì tính cách của Chung Quy sư huynh căn bản không phù hợp để làm thống soái, nếu như để huynh ấy làm Thánh Chủ thì tính cách cố chấp ngang ngược đó của huynh ấy sớm muộn cũng sẽ chôn vôi vùi Viêm Hoàng”, Chung Giang lên tiếng.

“Suy nghĩ của ta và Chung Giang sư huynh giống nhau”, Hồng Trần Tuyết lên tiếng, nhìn Diệp Thành nói: “Mặc dù về thanh thế, tu vi cảnh giới và thực lực của ngươi không bằng Chung Quy sư huynh nhưng ngươi phù hợp làm thống soái hơn, chí ít thì ngươi biết nhìn xa trông rộng hơn”.

“Ta tin vào con mắt nhìn của sư muội và sư huynh”, Chung Ly cũng gật đầu: “Mặc dù ngươi vẫn chưa trưởng thành hẳn nhưng rồi sẽ có ngày với tài năng của ngươi, ngươi sớm muộn cũng sẽ vượt qua Chung Quy sư huynh, xét về khả năng chỉ huy tổng hợp và chức vị Thánh Chủ của Viêm Hoàng thì ta nghĩ ngươi hơn”.

Cả ba người nói ra suy nghĩ của mình khiến Diệp Thành cảm thấy có phần ái ngại, hắn không ngờ bọn họ lại đánh giá mình cao như vậy.

“Đã vậy thì vãn bối nhất định không phụ sự kỳ vọng của ba vị tiền bối”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn gật đầu lên tiếng.

Bên trong địa cung chìm vào yên tĩnh.

Chốc chốc có tiếng rên rỉ của Chung Ly, có điều trải qua nhiều đau đớn, linh hồn của ông ta cũng dần được hồi phục.

Ở cửa địa cung cách đó không xa, Si Hồn nhiều lần nhìn về bên này, ánh mắt hắn rõ vẻ lo lắng, hiện giờ hắn cũng đã thay đổi cách nhìn về Diệp Thành, thầm nhủ vị thánh chủ trẻ tuổi này không hề vô dụng như trong tưởng tượng của hắn.

Thời gian cứ thế dần trôi.

Không biết từ bao giờ bên ngoài mới vang lên âm thanh: “Thánh Chủ, Việt Dương của Huyền Hoàng cầu kiến”.

“Khong đợi người của Thiên Hoàng vào trong, người của Huyền Hoàng đã tới trước”, Chung Giang liếc nhìn ra bên ngoài như nhìn thấu được một lão già mặc áo bào tím bên ngoài địa cung.

“Sư huynh cho rằng người của Huyền Hoàng tới đây vì việc gì?”, Hồng Trần Tuyết cũng liếc nhìn lão già mặc áo bào tím bên ngoài địa cung rồi lại nhìn sang Chung Giang.

“Nhất định không phải việc gì tốt đẹp”, Chung Giang hắng giọng: “Trong số những huynh đệ chúng ta thì Chung Mộ là người đáng hận nhất, hắn dám cấu kết với Thị Huyết Điện, nhiều lần ra tay với Viêm Hoàng khiến Viêm Hoàng tổn thất nặng nề”.

Nghe vậy, Hồng Trần Tuyết cũng thể hiện vẻ mặt lạnh lùng như thể nghĩ tới cảnh tượng Thị Huyết Điện bao vây Nhân Hoàng hôm đó, bà ta lạnh giọng: “Nếu Chung Mộ quyết định như vậy thì ta sẽ không nể tình huynh đệ nữa”.

“Sư huynh, sư muội tạm thời đừng nóng vội”, Chung Ly lên tiếng: “Đợi ta trị khỏi tới gặp Việt Dương xem, những năm nay Huyền Hoàng không ít lần khiến Địa Hoàng của ta phải chịu thiệt thòi, nếu không phải có Thị Huyết Điện chống lưng thì ta sớm muộn cũng diệt chúng”.

Nói rồi, Chung Ly nhìn ra bên ngoài, truyền âm: “Si Hồn, dẫn hắn tới Phượng Dương Các”.

Si Hồn nhận lệnh lập tức quay đi. Sau khi hắn rời đi, bên trong địa cung lại chìm vào yên tĩnh.

Mãi tới tối, Diệp Thành mới thu lại bàn tay với vẻ mặt mệt mỏi. Chỉ có Chung Ly là khí tức mạnh mẽ trở lại, vết thương ở linh hồn đã được chữa khỏi, ông ta được tôi luyện nhờ bí pháp Man Hoang Luyện Thể nên có cảm giác được niết bàn trùng sinh, ông ta cũng từ cảnh giới Thiên tiến giới tới cảnh giới Thiên đỉnh phong.

Phá cho ta!

Sau tiếng gằn của Chung Ly, sát khí tàn lưu trong cơ thể ông ta tản ra ngoài, không còn vết thương trong linh hồn, thương thế của công thể không cần Diệp Thành chữa trị tự khắc lành lại.

“Đúng là tạo hoá”, cơ thể Chung Ly được bao quanh bởi luồng sáng lấp lánh, vẻ mặt hết sức sảng khoái, khí huyết dồi dào, trông ông ta như trẻ ra nhiều tuổi, không hề giống một lão già tuổi xế chiều nữa.

“Thiên lôi tôi luyện quả nhiên nghịch thiên”, Chung Giang tấm tắc.

“Hôm nào tôi luyện linh hồn cho ta nhé?”, Hồng Trần Tuyết liếc nhìn Diệp Thành.

“Được thôi”.

“Sư huynh, sư muội, Thánh Chủ, phiền mọi người tạm lui đi để ta gặp Việt Dương”, Chung Ly nhìn cả ba người.

“Được”, Diệp Thành vỗ mông quay người di chuyển vào không gian, Chung Giang và Hồng Trần Tuyết cũng lần lượt ẩn mình trong không gian hư vô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK