Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 691: Cùng chiến đấu

Rầm! Đùng!

Viêm Hoàng và Hằng Nhạc sát phạt tới từ tứ phía, sát khí nối liền nhau khiến cả thiên địa như bùng nổ, những ngọn núi cách đó cả năm mươi nghìn trượng đồng thời sụp đổ.

“Đây…”, nhìn những kẻ mạnh rợp trời, lão tổ nhà họ Tề Tề Chấn Sơn và Tề Chấn Hải đang giao chiến với Diệp Thành liền biến sắc.

Ông ta không cần đếm kĩ số lượng cũng cảm nhận được khí tức chết chóc rõ mồn một, mười mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, hơn một nghìn tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, tu vi yếu nhất cũng ở tầng thứ ba cảnh giới Không Minh, trận dung thế này đã không phải là chuyện mà nhà họ Tề có thể cân bằng được nữa.

Mặc dù Tề, Chính liên quân lại thì số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng ưu thế này lại chẳng là gì khi tu vi bị chèn ép.

“Sao có thể…”, đại quân nhà họ Tề mặt mày tái mét, bọn họ run rẩy, trận dung khổng lồ của đối phương khiến bọn họ không thể nào còn động lực chiến đấu.

Phụt! Phụt! Phụt!

Kẻ mạnh của Viêm Hoàng và Hằng Nhạc đã bao vây từ tứ phía tới, đây là cảnh tượng giết chóc một phương, bọn họ giống như cả đám sát thần, cứ đi qua nơi nào thì bóng người ở nơi đó đều ngã nhào giữa hư không, từng bóng hình đấm máu hoá thành huyết vụ.

“Ở…ở đâu ra nhiều kẻ mạnh thế này?”, trên tường thành của Hạo Vũ Thiên Thành, nhóm người của nhà họ Hùng ngơ ngác nhìn cảnh tượng đẫm máu bên ngoài, cho dù bọn họ có nghĩ thế nào cũng không khỏi run rẩy.

“Đến…đến giúp chúng ta sao?”

“Đây… đây là những tu sĩ do ai mời tới thế này?”, có lẽ vì quá kinh ngạc nên Hùng Đại Hải không nhận ra giọng nói của mình đã run lên, trận dung lớn thế này nên trong phút chốc đã có thể phá tan kết giới hộ thành của nhà họ Hùng.

“Là con mời tới”, tiếng cười giòn tan vang lên, tên béo Hùng Nhị đã leo lên tường thành, nói rồi không quên vuốt vuốt tóc, cười giả lả: “Giỏi chứ ạ?”

“Sao con lại quay về rồi?”, thấy Hùng Nhị, Hùng Đại Hải liền lôi hắn lại, cứ thế nhìn chằm chằm và hỏi: “Còn nữa, bên ngoài thành là ai, con mời bọn họ từ đâu về vậy?”

“Việc này nói ra thì dài lắm ạ”, Hùng Nhị thở dài nói.

“Ngươi cút đi cho ta”, Hùng Đại Hải dùng một chân đạp Hùng Nhị bay đi sau đó lật tay lấy ra một thanh kim long đại đao, thế rồi hùng hổ xông ra khỏi tường thành: “Nhà họ Hùng nghe lệnh, giết cho ta”.

Sau tiếng hô của Hùng Đại Hải, những tu sĩ mạnh của nhà họ Hùng lần lượt xông ra khỏi tường thành, người nào người nấy khí huyết sục sôi giống như có ngọn lửa thiêu đốt.

Những ngày này nhà họ hùng bị nhà họ Tề trấn áp đủ rồi, bọn họ vốn dĩ đã vô cùng căm phẫn, hiện giờ có tu sĩ mạnh mẽ trợ chiến, người nào người nấy càng hăng hái chiến đấu hơn, những tiếng thở hằn học vang lên trong không trung, cuối cùng bọn họ cũng có thể trút nỗi bực dọc này.

Phụt! Phụt! Phụt!

Sự tham gia của nhà họ Hùng khiến đại quân nhà họ Tề lại lần nữa lụi dần, hoá thành từng đám huyết vụ.

Đây là trận đại chiến vô cùng hồi hộp, mặc dù đại quân nhà họ Tề với số lượng chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng dù sao thực lực của bọn họ cũng có hạn, ưu thế về số lượng căn bản không thể thay đổi gì.

Phụt! Phụt!

Trong đám người, Tề Chấn Hải máu me đầm đìa, ngoài Diệp Thành ra thì Chung Quy, Chung Giang, Chung Tiêu cũng tới trợ chiến, vài người vây quanh ông ta, đến cơ hội bật lại cũng không có.

Ở một hướng khác, Tề Chấn Hải cũng bị Sở Linh Ngọc, Thiên Tông Lão Tổ, Hồng Trần Tuyết, Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chặn đứng.

“Các người rốt cục là ai?”, Tề Chấn Sơn, Tề Chấn Hải vô cùng phẫn nộ.

Vốn dĩ đêm nay chính là đêm đại thắng lợi của bọn họ vì bọn họ có thể tiêu diệt nhà họ Hùng nhưng vì sự có mặt của từng kẻ mạnh thần bí mà khiến tình hình thay đổi xấu đi, chiến thắng vốn dĩ nằm trong tay bọn họ thì bây giờ bọn họ lại trở thành đối tượng bị giết hại.

“Vậy ngươi cho rằng chúng ta là ai?”, Dương Đỉnh Thiên tung một chưởng ở một phía mở ra một con đường máu sau đó trảm một kiếm từ trên trời xuống, suýt chút nữa khiến Tề Chấn Sơn bị chém làm đôi.

“Dương Đỉnh Thiên?”, Tề Chấn Sơn lảo đảo lùi về sau nhìn Dương Đỉnh Thiên với vẻ mặt không sao tin nổi: “Không thể nào…”

“Không có gì là không thể cả”.

“Không thể nào, không thể nào, rõ ràng ông đã…”, Tề Chấn Hải trố mắt vẫn lảo đảo lùi về sau, mặt mày không sao tin nổi.

“Không phải phí lời, giết”, phía sau, Diệp Thành vung Bá Long Đao cứ thế sát phạt lên, một đường kiếm vung ra suýt chút nữa khiến Tề Chấn Sơn bị chém làm đôi.

Phụt!

Tề Chấn Sơn phun ra máu, còn chưa đứng vững lại thì một chưởng của Chung Quy đã khiến ông ta máu me đầm đìa, Chung Giang, Chung Ly và Hồng Trần Tuyết ở phía sau lần lượt ra tay khiến Tề Chấn Sơn bị đánh tới mức vô cùng thảm hại.

Cấm pháp: Tuyệt linh.
Chương 692: Thê tử hiểu ta

Sở Linh không biết sát phạt từ đâu tới, trong tay cầm Linh Hồn Kiếm, một kiếm với trường hồng đâm xuyên phần trán của Tề Chấn Sơn, diệt đi linh hồn của ông ta.

“Vẫn là thê tử hiểu ta”, Diệp Thành toét miệng cười, hắn nhanh gọn đoạt đi cơ thể của Tề Chấn Sơn.

“Lẻo mép”, Sở Linh cười chẳng mấy dễ chịu, cô lại lần nữa vung kiếm sát phạt về nơi khác, xung quanh còn có Âm Minh Tử Tướng ở cảnh giới Chuẩn Thiên bảo vệ Lôi Viêm, đại quân nhà họ Tề sát phạt tới hùng hồn dũng mãnh.

“Cấp bậc linh hồn của tiểu tử này đúng là nghịch thiên”, Chung Quy nhìn Sở Linh Ngọc mà tấm tắc.

“Chỉ thiếu một nước nữa là có thể ngưng tụ thành nguyên thần, cho dù là chúng ta chịu một kiếm cấm pháp công kích linh hồn của hắn thì cũng sẽ tổn hại vô cùng nghiêm trọng”.

“Hằng Nhạc đúng là nhiều nhân tài”.

A…!

Khi mấy người bọn họ thở dài thì một vị lão tổ khác của nhà họ Tề Tề Chấn Hải cũng bị thần thông rợp trời nuốt chửng, bị Vô Nhai Đạo Nhân tung một chưởng đánh lùi về sau, sau đó lạ trúng thêm một kiếm tuyệt sát của Cổ Tam Thông.

“Hay đấy”, Diệp Thành nhanh chóng tiến tới, hắn tự giác thu lại cơ thể của Tề Chấn Hải.

“Nợ ta một ân tình đấy”, Cổ Tam Thông liếc nhìn Diệp Thành, quay người sát phạt về một hướng khác.

“Con biết rồi”, Diệp Thành cười nói.

“Vút, vút, vút…”, không lâu sau đó, từng âm thanh vang vọng đến khiến Diệp Thành phải chú ý.

Ập vào mắt hắn chính là một cái trán bóng loáng, Long Nhất trọc đầu đang vung cây thần đao đầu quỷ cỡ lớn đại sát tứ phương, vả lại mỗi một lần giết được một tên hắn lại rít lên: Ta từ bi khoan hồng.

Bên cạnh tên này còn có một tên khác, nếu nhìn kĩ thì mới biết đây chính là Viêm Sơn của Viêm Hoàng.

Trông hai người rất giống nhau, đều trọc đầu, hai tên trọc đầu xuất hiện trong đêm đen trông vô cùng nổi bật.

“Vút, vút, vút…”, không đợi Diệp Thành có thểm phản ứng, tiếng động lại vang lên từ một hướng khác khiến Diệp Thành phải chú ý.

Hắn nhìn một đạo lưu quang, ồ không đúng, nói chính xác là nhìn một tên tí hon chỉ to bằng nắm tay, nếu nhìn kĩ thì đây chẳng phải là tên tí hon đó sao?

Tên này đến đây cùng đại quân của Viêm Hoàng, đừng nhìn hắn nhỏ mà coi thường, tên này đánh đấm cũng được lắm, hắn cầm lấy một cây gậy, mà nhìn kĩ thì chính là gậy răng sói màu vàng kim, cứ thế sát phạt cả chặng đường.

Vả lại tên tí hon cứ thế sát phạt rồi sát phạt tới phía trước Tịch Nhan, hai con mắt chợt sáng lên, người Linh Tộc, tìm được người thân rồi.

“Vút, vút, vút”, không lâu sau đó, một tiếng động từ hướng thứ ba vang lên khiến Diệp Thành phải giật mình.

Ập vào mắt hắn là hai tên trông vững chãi như núi, một tên cầm theo chiến rìu quét bằng cả một phương, nếu nhìn kĩ thì đây há chẳng phải là Viêm Long của Viêm Hoàng và Sơn Hùng của phân điện thứ chín sao?

Hai tên này đúng là súc sinh, để vai trần, trên vai còn khắc những phù văn cổ xưa, vả lại trông vô cùng hùng tráng, đây là huyết mạch của Man tộc, đến cả cầm binh khí cũng giống nhau, Diệp Thành đang hoài nghi không biết bọn họ có phải là huynh đệ không nữa.

“Vút, vút, vút…”, tiếp đó là phương hướng thứ tư cũng vang lên từng âm thanh khác thường.

Diệp Thành không cần nhìn cũng biết đó là ai, ngoài Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ra thì còn là ai được nữa.

Long nhất, Viêm Sơn, Tịch Nhan, tên tí hon, Sơn Hùng, Viêm Long, Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân, bốn nhóm cùng xông vào đại quân của nhà họ Tề và càn quét như bốn con rồng khổng lồ, dẹp bằng bát hoang.

“Đánh đấm cũng được lắm”, Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn về vài hướng, Lăng Tiêu và Tiêu Tương, Liễu Dật và Nam Cung Nguyệt, Đoàn Ngự và Dạ Như Tuyết, Hùng Nhị và Đường Như Huyên, Đông Phương Ngọc Linh và Phong Vô Ngấn, Lục huyên Nhi và Tạ Vân, Hồng Loan và Hắc Bào, tất cả đều sóng đôi.

“Nam nữ sóng đôi, làm việc không mệt”, Diệp Thành nói rồi tự giác sát phạt về phía Sở Linh.
Chương 693: Tổ hợp kì lạ

Bịch! Rầm! Keng!

Màn đêm vốn dĩ yên tĩnh thì lại bị những tiếng động ầm vang phá vỡ.

Hai vị lão tổ nhà họ Tề đều bị tiêu diệt, đại quân nhà họ Tề không có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trấn thủ đương nhiên không thể làm nên nổi trò trống gì. Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và nhà họ Hùng càn quét trận chiến tới tận cùng.

Trận đại chiến hồi hộp đương nhiên cũng có kết quả bất ngờ.

Chỉ trong vòng một khắc ngắn ngủi, liên quân nhà họ Tề và Chính Dương Tông đều bị thôn tính sạch sẽ. Lúc này, nếu như ngẩng đầu nhìn trời cao thì căn bản không có lấy mấy ngôi sao vì bầu trời đã bị phủ thêm một lớp huyết vụ thật dày.

Lúc này, nếu như đưa mắt nhìn xuống mặt đất thì ập vào mắt người ta chính là những xương cốt chất tới vô tận, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất ngưng tụ thành cả dòng sông, vô cùng choán mắt.

“Đa tạ chư vị đạo hữu tương trợ”, phía này, Hùng Đại Hải đã dẫn những tu sĩ mạnh của nhà họ Hùng tới, cung kính hành lễ, trong ánh mắt rõ vẻ cảm khái.

“Chỉ là việc nhỏ thôi ạ”, Diệp Thành mỉm cười.

“Ca của ta”, ở một phía, tên béo Hùng Nhị đã lao vào, cứ thế ôm lấy chân Diệp Thành, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hắn oà khóc, vừa khóc vừa gại gại khuôn mặt béo múp vào đùi Diệp Thành, nào nước mắt nước mũi, tất cả đều dính hết lên chân Diệp Thành.

Thấy vậy, mặt Diệp Thành chợt tối sầm cả lại, nếu không phải nhóm người phía Hùng Đại Hải ở đây thì hắn nhất định sẽ lôi tên béo này ra đánh cho một trận ra trò.

Có điều, hành động của Hùng Nhị trong mắt phía Hùng Đại Hải lại không đến mức đáng trách, một người có tầm nhìn như ông ta sao có thể không nhìn ra những tu sĩ thần bí này coi Diệp Thành là Tôn được chứ.

“Vị đạo hữu này, cậu…”, trong lòng cảm khái, Hùng Đại Hải nhìn Diệp Thành định nói gì nhưng lại nghẹn lời.

“Tiền bối quên con rồi phải không ạ?”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay tháo đi lớp mặt nạ để lộ ra chân dung.

“Con….Diệp…Diệp Thành?”, Hùng Đại Hải thẫn thờ nhìn Diệp Thành, “chẳng phải con đã chết rồi sao?”

“Diêm Vương không nhận con nên con quay về”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Sát thần Tần Vũ, Viêm Hoàng Thánh Chủ, Đan Thánh Diệp Thành lại chính là một người?”, những tu sĩ của nhà họ Hùng mặt mày kinh ngạc, sao bọn họ dám tin nổi sự thực này chứ, đây là chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

“Hùng gia chủ, chuyện này chúng ta nói sau đi ạ”, Diệp Thành lập tức lên tiếng: “Binh quý thần tốc, thất diệt Tề gia”.

“Được”, câu nói của Diệp Thành kéo nhóm người phía Hùng Đại Hải về với thực tại, nhắc tới nhà họ Tề, bọn họ lại nghĩ tới món nợ máu của nhà họ Hùng.

Thế rồi những tu sĩ mạnh của Viêm Hoàng, Hằng Nhạc Tông và nhà họ Hùng cùng tề tựu lại với nhau, người cưỡi linh thú, người ngự trên vân đoàn, người đạp trên phi kiếm, người điều khiển cổ trận xa, khí thế hào hùng sát phạt về phía nhà họ Tề.

Rầm! Đùng! Đoàng!

Có lẽ vì khí thế quá mạnh mẽ nên bọn họ như phá tan hư không, cả chặng đường liên tiếp vang lên những tiếng động mạnh.

Long Nhất và Viêm Sơn đi cùng nhau, khi nói chuyện còn xoa xoa cái đầu trọc của mình giống như thể thể hiện phần đầu của mình sáng bóng hơn những người khác vậy.

Man Hùng và Viêm Long cùng đi trên phi kiếm, bọn họ xoa xoa chiến rìu.

Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân thì ngồi trên một thanh phi kiếm, một người xoa mũi, một người gãi tai trông hào hứng thấy rõ.

Hồng Loan và Hắc Bào đi riêng trên một thanh phi kiếm, giữa bầu không khí sát khí ngút trời cũng không quên dành những lời ân ái cho nhau.

Phía này, trên phi kiếm khổng lồ, Diệp Thành, Tạ Vân, Hoắc Đằng, Hùng Nhị ngồi cạnh nhau, mắt ai nấy đều đỏ hoe, vài tháng chia xa khiến bọn họ nói không tỏ được những khổ sở và cảm khái của mình.

“Không ngờ còn có thể gặp lại mọi người”, Hùng Nhị khóc oà lên, vừa khóc vừa vươn đôi tay múp míp về phía hai người rồi lấy đi túi đựng đồ của bọn họ nhét vào túi quần mình.

“Muốn nói gì thì giữ lại, xong xuôi thì cùng đi chơi gái một bữa”, Hoắc Đằng, Tạ Vân mắt nhoà nước, bọn họ vừa khóc thút thít vừa tự giác cho tay vào túi quần Hùng Nhị giật lại túi đựng đồ vừa bị tên kia lấy đi và không quên bóp vào của quý của hắn ta.

“Huynh đệ của Thánh Chủ sao trông tên nào tên nấy cứ kì lạ thế nào ấy nhỉ”, từ tứ phía, những kẻ mạnh của Viêm Hoàng đều ngự kiếm bay qua, tất cả nhìn về phía này với vẻ mặt khó hiểu.

“Đứa trẻ này ăn gì mà lớn lên thế nhỉ?”, phía sau, một phi kiếm lướt qua nhóm người phía Diệp Thành, mọi người đều xoa cằm nhìn tên béo Hổ Oa.

Hùng Nhị bị nhìn như vậy thì cảm thấy mất tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy từng cặp mắt kia, hắn đột nhiên có cảm giác gượng gạo, như thể hắn sắp bị người ta mang đi bán vậy.

“Công pháp của hắn có vấn đề nên hai vị có cách nào khác không?”, phía này, Diệp Thành nhìn hai người kia.

Từ khi trở về thì đây là lần đầu tiên Diệp Thành gặp Hùng Nhị, hắn nhìn kĩ cơ thể tên này, mặc dù tìm ra được một số manh mối nhưng ngặt nỗi với khả năng hiểu biết của hắn thì hắn căn bản không thể khiến Hùng Nhị hồi phục về như bình thường.

“Hắn không trị được không có nghĩa là Vô Nhai Đạo Nhân và Cổ Tam Thông không trị được, hai người này không vừa đâu.

“Ừm, công pháp của tên béo này quả thực kì lạ”, Cổ Tam Thông vuốt râu lên tiếng.

Nói rồi, Vô Nhai Đạo Nhân cũng tiến lên trước bóp bóp cơ thể béo mập của Hùng Nhị, ông ta xoa cằm, nói: “Phải đem tên này về nghiên cứu mới được, lôi về hầm canh ăn cũng là một lựa chọn không tồi”.

A…!

Thế rồi phía sau bọn họ vang lên tiếng gào thét thảm thiết của Hùng Nhị.

Phía này, Diệp Thành đã đáp trên phi kiếm của Chung Quy, Chung Giang và Thiên Tông Lão Tổ, “tới nơi thì không phải nói gì cả, chúng ta nhanh chóng tạo ra kết giới bao quanh nhà họ Tề tránh bọn họ nhân cơ hội nhận được cứu viện của Chính Dương Tông. Với thực lực hiện giờ của chúng ta thì không tiện khai chiến với Chính Dương Tông, mọi thứ đều phải tính toán chi tiết cẩn thận”.

“Yên tâm, có ta ở đây”, Chung Quy vuốt râu mỉm cười nói.

“Bị chèn ép bao lâu nay rồi, hôm nay nhất định phải cho nhà họ Tề nợ máu phải trả bằng máu”, trên một phi kiếm bên cạnh, Hùng Nhị lạnh giọng lên tiếng.

“Người khác ta không quan tâm, còn Tề Trấn Thiên thì giao cho ta”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt có hàn mang chói lọi, lúc này hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng giao chiến với Tề Chấn Thiên hôm đó, hắn hận ông ta tới tận xương tuỷ.

“Vốn dĩ ta muốn đích thân trảm Tề Chấn Thiên nhưng tiểu hữu đã nói vậy rồi thì đê tiểu hữu ra tay cũng không hề gì”, lão tổ nhà họ hùng Hùng Chiến Sơn mỉm cười lên tiếng.

“Vậy thì đa tạ tiền bối”, Diệp Thành chắp tay mỉm cười nói.

Nói rồi, hắn bước ra khỏi phi kiếm, hai ba bước đã tiến tới phi kiếm của Sở Linh.

Trên phi kiếm, Tịch Nhan vẫn nằm trong lòng Sở Linh, tiểu nha đầu nước mắt lã chã rơi.

Sở Linh gặp Tịch Nhan cuối cùng, khi thấy Tịch Nhan, cô thẫn thờ một lúc, không ngờ Tịch Nhan vẫn còn sống, vả lại thực lực còn mạnh tới mức này, còn Hổ Oa cũng thế, trông vững chãi và mạnh mẽ hơn nhiều.

“Đừng nhìn ta, lúc đó ta cũng rất bất ngờ”, thấy vẻ mặt thắc mắc của Sở Linh, Diệp Thành bất giác nhún vai.

“Cho dù nói thế nào thì còn sống là tốt rồi”, Sở Linh khẽ mỉm cười, nói rồi không quên xoa xoa đầu Tịch Nhan.

“Tiểu tử, nghe nói cô bé là đồ đệ của ngươi?”, phía này, tên tí hon đã nhảy lên vai Diệp Thành, hắn xoa tay cười xoà lên tiếng.

“Sao, có ý kiến gì à?”

“Không có gì”, tên tí hon vừa nói vừa xoa xoa tay: “Thương lượng một chuyện, thế nào?”

“Nói”.

“Cho ta mượn đồ nhi của ngươi chơi hai ngày được chứ?”

“Mẹ kiếp”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK