Mục lục
Tiên võ đế vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 531: Lão tử không chơi với ngươi

“Hiểu rồi”, Diệp Thành khẽ gật đầu, hắn cũng không dám lơ là chút nào, bởi vì cảm giác Hoắc Tôn mang lại cho hắn khác với cảm giác mà Cơ Tuyết Băng mang lại, đó là sự áp chế, cực kỳ ngột ngạt.

“Còn gì muốn nói nữa không?”, Hoắc Tôn cười mỉa mai, thoải mái vặn cổ, chẳng coi Diệp Thành ra gì.

Có lẽ trong mắt người ngoài, Hoắc Tôn làm vậy là kiêu ngạo, nhưng Diệp Thành biết rõ hắn ta thật sự có thực lực này. Trong mắt Hoắc Tôn, ngoài Doãn Chí Bình, có lẽ đối thủ duy nhất mà hắn ta nhận định chính là người thương trước kia của hắn, Cơ Tuyết Băng – Huyền Linh Chi Thể.

Diệp Thành ung dung ngoáy tai trước sự coi thường của Hoắc Tôn: “Long gia từng nói, người hay ra vẻ đều không được chết tử tế”.

“Mẹ kiếp, lão tử nói khi nào?”, tiếng mắng chửi của Thái Hư Cổ Long lại vang lên trong đầu Diệp Thành.

“Nếu không còn gì trăng trối thì ngươi có thể an tâm lên đường rồi”, Hoắc Tôn cười âm độc.

Dưới chân Hoắc Tôn kết thành hàn băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng người hắn ta lại từ từ bay lên, hắc khí cuồn cuộn xuất hiện tạo thành vùng biển cuộn trào mãnh liệt.

Vùng biển đen này quả thực phi phàm, nó giống như thần hải, nuốt chửng cả đất trời, khí tức lạnh như băng, sự tồn tại của nó khiến cho nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, không khí lưu động hoá thành vụn băng với tốc độ nhìn thấy bằng mắt thường, cả thiên địa dường như đã biến thành thế giới băng.

Hoắc Tôn cứ thế giẫm lên vùng biển màu đen tựa như quân vương chí cao vô thượng, từ trên cao nhìn xuống thiên hạ.

“Biển Thái Âm”, Thái Hư Cổ Long nhắc nhở: “Tiểu tử, ngươi phải cẩn thận, đừng để thần hải màu đen kia nhấn chìm, nếu không ngươi sẽ bị nghiền nát thành hư vô đấy”.

“Nhìn ra rồi”, Diệp Thành thở dài, mặc dù thần hải màu đen ấy là dạng khí nhưng từng làn khí đều nặng như núi, ngay cả hư không cũng không chịu nổi áp lực của nó và đang dần sụp đổ.

“Ngươi giết được Hầu Thiên Sát, đừng để ta phải thất vọng!”, Hoắc Tôn vặn cổ, chậm rãi bước ra.

Hắn ta vừa nhấc chân, biển Thái Âm cũng cuồn cuộn lên, nuốt chửng thiên địa, trấn áp bầu trời, muốn nhấn chìm Diệp Thành ngay tại chỗ.

“Sao, định hù doạ ta à?”, Diệp Thành chẳng những không lùi mà còn tiến lên, tung một quyền Bát Hoang ra.

Phụt!

Một quyền của hắn đánh vào biển Thái Âm, nhưng không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào, như thể chỉ đánh vào hư không. Uy lực của Bát Hoang Quyền bị quét sạch hoàn toàn, không ngăn cản được biển Thái Âm đang cuồn cuộn lấn tới.

“Được lắm, thú vị đấy”, một chiêu không có kết quả, Diệp Thành nhanh chóng lùi lại, mà dưới chân hắn cũng có tia sáng loé lên.

Bầu trời chợt tối sầm, tinh không bắt đầu xuất hiện, ánh sao sáng chói chiếu rọi, tụ lại dưới chân hắn thành biển sao màu vàng, hắn đứng trên đó nhìn cũng giống một bậc quân vương.

“Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi”, Hoắc Tôn cong môi nở nụ cười nghiền ngẫm, sau đó giẫm lên biển Thái Âm sát phạt về phía trước.

“Ngươi còn đánh giá thấp ta nhiều điều lắm!”, thấy Hoắc Tôn sát phạt tới, Diệp Thành cũng vô cùng mạnh mẽ, giẫm lên biển sao sáng chói, lao thẳng về phía hắn ta.

Ầm!

Ngay lập tức, biển sao và biển Thái Âm va vào nhau, sóng của hai bên đánh nhau dữ dội, nhấn chìm lẫn nhau.

Bùm!

Mà Diệp Thành và Hoắc Tôn ở trên biển sao và biển Thái Âm cũng đang giao đấu.

Thái Âm Chỉ!

Hoắc Tôn nở một nụ cười nhạt, sau đó nhất chỉ u mang xuyên thủng hư không, mặc dù chỉ là nhất chỉ đơn giản nhưng lại mang theo cực kỳ nhiều bí pháp, uy lực vô cùng lớn, là đại chiêu tấn công đơn cực hạn.

Phụt!

Mặc dù Diệp Thành đã cố gắng hết sức để né tránh, nhưng trên người vẫn bị đâm thủng một lỗ.

Hơn nữa, điều khiến hắn ngạc nhiên là trên vết thương còn để lại hắc khí phát ra ánh sáng màu đen, không chỉ khiến cho vết thương khó lành mà còn hoá giải tinh khí trong cơ thể.

“Sức mạnh Thái Âm ư?”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Sao, chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?”, Hoắc Tôn từ tốn bước tới, giống như đi dạo trong sân vắng, nhưng thân hình lại càng thêm quỷ dị khó lường.

“Trả lại nhất chỉ cho ngươi”, sao Diệp Thành có thể chịu thiệt, ngươi đánh lão tử một chiêu, lão tử dù chết cũng phải đánh trả.

Diệp Thành đột ngột giơ tay lên, luồng màu vàng kim bao quanh ngón tay, các bí pháp Nhất Dương Chỉ, Lăng Tiêu Chỉ, Lục Mạch Thần Kiếm được sử dụng đồng thời, dung hợp trong Hỗn Độn Vô Cực Đạo, uy lực kết hợp cực kỳ bá đạo.

Tuy nhiên, mặc dù nhất chỉ này bá đạo nhưng còn chưa chạm đến Hoắc Tôn đã bị một sức mạnh cường đại mà thần bí nghiền nát.

“Hợp với thiên địa thì còn đánh cái gì nữa!”, Diệp Thành thấy thế, không nói thêm gì mà xoay người bỏ chạy.

Thực lực của Hoắc Tôn quá mạnh, hắn cũng không phải đánh không lại hắn ta, nhưng cần phải sử dụng hết các quân át chủ bài khác ngoài cấm thuật Tiên Luân.

Điều quan trọng nhất là bây giờ Hoắc Tôn đã hợp với thiên địa, không chỉ có sức mạnh Thái Âm mà còn mượn cả sức mạnh của thiên địa. Nhất chỉ bá đạo vừa rồi của Diệp Thành bị sức mạnh thiên địa nghiền nát.

Vì thế cho dù khí huyết của Diệp Thành ngút trời, sức chiến đấu vô song, nhưng chiến đấu với Hoắc Tôn ở trạng thái đỉnh cấp thế này, rõ ràng là tự chuốc vạ vào thân.

“Ngươi có đi được không?”, Hoắc Tôn đã bước ra ngoài, thoáng chốc đã xuất hiện ở nơi cách Diệp Thành hơn mười trượng.

Diệp Thành sửng sốt, lập tức sử dụng Thái Hư Thần Hành Thuật, lao vụt đi khoảng gần trăm mét.

“Càn Khôn Nghịch Chuyển”, Hoắc Tôn cười nhạt, một tay tạo kết ấn, chờ đến khi ấn quyết hình thành, toàn bộ thiên địa chu vi trăm nghìn trượng đều rung lên.

Ngay sau đó, Diệp Thành đang chạy trốn phía trước cảm thấy không gian bị đảo ngược, vừa mới chạy vài trăm trượng đã quay ngược trở về, hắn còn chưa đứng vững đã trúng Thái Âm Chỉ của Hoắc Tôn.

Phụt!

Công thể của Diệp Thành lại bị chọc thủng một lỗ nữa.

“Ngươi lợi hại lắm”, Diệp Thành nhanh chóng lùi lại, Thái Hư Thần Hành Thuật được thi triển đến mức cực hạn.

“Ngươi không đi được đâu”, khoé miệng Hoắc Tôn nở nụ cười khiêu khích, hắn ta lại sử dụng bí pháp Càn Khôn Nghịch Chuyển một lần nữa.

“Đã chịu thiệt một lần, lão tử còn để bị lừa lần hai sao?”, Diệp Thành cười khẩy rồi gọi Đại La Thần Đỉnh ra, áp lực năm mươi nghìn cân xuất hiện, cố định không gian đảo ngược.

Mà lúc này Diệp Thành đã chạy được ngàn trượng, hơn nữa hắn không hề có ý định quay lại đối đầu với Hoắc Tôn, bởi vì hẳn cảm thấy không cần thiết phải cứng chọi cứng. Hắn của bây giờ mà đánh nhau với Hoắc Tôn ở trạng thái đã dung hợp với thiên địa thì quá thiệt thòi.

Tuy nhiên, Diệp Thành vẫn đánh giá quá thấp bản lĩnh của Hoắc Tôn.

Phía sau, Hoắc Tôn vẫn bước ra một bước, nhưng một bước của hắn ta lại là cả nghìn trượng.

“Hắn còn biết cả dịch chuyển không gian ư?”, Diệp Thành giật mình ngớ người.

Thái Âm Tạo Hoá!

Khi Diệp Thành còn đang sững sờ thì Hoắc Tôn đã lại ra tay, một chưởng bình thường cũng đánh bay được Diệp Thành ra ngoài.

“Được lắm”, Diệp Thành bò dậy, không nói gì lập tức bỏ chạy.

Hoắc Tôn ở phía sau vẫn bước ra một bước, bí pháp dịch chuyển không gian khiến khoảng cách mà hắn ta có thể di chuyển vượt xa tưởng tượng của người khác.

“Cho ngươi dịch chuyển này”, không ngờ Diệp Thành đang chạy trốn phía trước lại đột nhiên xoay người, uy lực mạnh mẽ của Đại La Thần Đỉnh xuất hiện, vẫn là áp lực năm mươi nghìn cân, nhưng lần này không phải cố định không gian mà là phá huỷ không gian.

Sự thật chứng minh sát chiêu bất chợt này của Diệp Thành khiến Hoắc Tôn trở tay không kịp.

Vốn dĩ bí pháp dịch chuyển không gian có tuần hoàn trái trật tự, một khi không gian sụp đổ thì người thi triển cũng phải chịu tác động của nó.

Không gian sụp đổ ngăn cản Hoắc Tôn dịch chuyển không gian, có lẽ vì sợ chịu ảnh hưởng nên hắn ta đã cấp tốc lùi về phía sau ngay trước khi không gian sụp xuống, vì thế chẳng những không tới gần được chỗ Diệp Thành mà khoảng cách còn càng ngày càng xa.

“Tự vui vẻ một mình đi! Lão tử không có thời gian chơi với ngươi”, Diệp Thành ở phía trước đã lao vụt qua bầu trời như một đạo thần quang.

“Ngươi đi được không?”, có lẽ vì thua trong tay Diệp Thành nên sắc mặt Hoắc Tôn trở nên u ám hơn, biển Thái Âm dâng lên cuồn cuộn về phía Diệp Thành, những nơi nó đi qua, ngay cả núi cao cũng bị nghiền nát thành tro bụi.
Chương 532: Thật là trùng hợp

Ầm! Đùng đoàng!

Cảnh tượng vô cùng hùng tráng, tiếng nổ ầm trời khiến rất nhiều người phải kinh ngạc.

Các tu sĩ ở gần đó tới xem, khi nhìn thấy Diệp Thành đang chạy trốn phía trước và Hoắc Tôn đuổi theo phía sau thì ai nấy đều sửng sốt.

“Hoắc Tôn – đệ tử thứ ba bảng Phong Vân ra tay rồi à? Hắn chính là Thái Âm Chân Thể đã khiêu chiến Huyền Linh Chi Thể đúng không?”

“Khả năng chính là hắn rồi, chẳng trách!”

“Lần này khả năng cao Tần Vũ sẽ bị giết chết, Hầu Thiên Sát không thể so sánh với Hoắc Tôn được, hai người họ cách nhau sáu thứ hạng cơ mà”.

“Nếu đuổi kịp thì ông đây sẽ theo họ ngươi”, trong tiếng bàn tán của mọi người, Diệp Thành lại nhảy ra khỏi vòng vây, hắn còn quay lại lớn tiếng chửi người phía sau.

“Ta giết ngươi”, bị thách thức trước chốn đông người khiến vẻ mặt Hoắc Tôn lại trở nên u ám, bởi vì hắn ta quá coi thường Diệp Thành nên mới để Diệp Thành lợi dụng sơ hở. Hắn ta là Thái Âm Chân Thể, hắn không chấp nhận được việc uy nghiêm bị xâm phạm.

Vì thế hai người cứ một đuổi một chạy.

Hoắc Tôn đang ở trạng thái dung hợp với thiên địa, mượn sức mạnh của thiên địa, không ngừng bổ sung cho mình.

Mà Diệp Thành cũng không vừa, khí huyết của hắn vốn đã dồi dào, lại được phân thân liên tục truyền đại địa tinh nguyên và sức mạnh của tinh tú khiến hắn càng chạy nhanh hơn.

Đoàng! Đoàng!

Đoạn đường này liên tiếp vang lên tiếng nổ ầm trời, tốc độ chạy trốn của Diệp Thành cực kỳ nhanh, mà Hoắc Tôn đã dung hợp với thiên địa cũng tấn công vô cùng ác liệt, đặc biệt là biển Thái Âm dưới chân hắn ta, nơi nào nó đi qua là lại có những ngọn núi biến thành tro bụi.

Ngày hôm nay không hề yên bình.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Tôn mới dừng lại với vẻ mặt u ám đáng sợ.

Đúng vậy, hắn không đuổi kịp Diệp Thành, thực lực của tên súc sinh đó không yếu, khả năng chạy trốn cực kỳ lợi hại, hắn đuổi theo hơn chín nghìn dặm mà vẫn để Diệp Thành chạy thoát.

Lúc này, Diệp Thành đã chạy tới một toà thành cổ.

“Nghe gì chưa? Hoắc Tôn không bắt được Tần Vũ, lại để cho tên đó chạy thoát rồi”.

“Tiểu tử này chạy nhanh thế!”

Vừa bước vào thành cổ, Diệp Thành đã nghe thấy lời bàn tán của những người qua đường.

Lại? Sao lại là lại?

Diệp Thành không khỏi sờ chóp mũi, nhưng nghĩ lại cũng đúng.

Từ Bắc Chấn Thương Nguyên tới đây, hắn đã bị đuổi giết không chỉ một lần, nhưng lần nào hắn cũng thoát được, ngay cả lúc nhà họ Dương và Thị Huyết Điện bày ra chiến trận lớn như thế cũng không bắt được hắn, mọi người đều không nén được tiếng tặc lưỡi cảm thán.

Giữa tiếng bàn tán, Diệp Thành đã đi vào một quán rượu, tìm một chỗ bên cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi một bình rượu ngon, vừa nhàn nhã uống rượu, vừa yên lặng quan sát bên ngoài.

“Ra ngoài lâu quá rồi, không thể điên cuồng thêm nữa”, Diệp Thành nhỏ giọng thì thầm: “Uống hết bình rượu này rồi về Hằng Nhạc Tông thôi”.

Nhắc đến Hằng Nhạc Tông, trong đầu Diệp Thành lại hiện lên hình bóng Sở Huyên, mặc dù lúc đó linh hồn của hắn không ở trong thể xác nhưng hắn có thể cảm nhận được nỗi đau thấu tim gan của Sở Huyên.

Có lẽ suy nghĩ quá tập trung, Diệp Thành không phát hiện đã có một người thanh niên mặc đồ trắng ngồi đối diện mình.

“Vất vả cả chặng đường, có thể cho tại hạ xin một ly không?”, người thanh niên áo trắng mỉm cười nhẹ.

Diệp Thành hoàn hồn, bất giác quay đầu lại, quan sát người thanh niên kia từ đầu đến chân một lượt.

Người này trời sinh khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, khí chất ung dung nhưng không che giấu được sự sắc bén bên trong, mái tóc đen dài như thác nước, vóc người cường tráng rắn rỏi, mắt sáng như sao, xa xăm vô cùng.

“Chúng ta quen nhau không?”, Diệp Thành hơi ngạc nhiên, hiển nhiên chưa từng nghĩ sẽ có người tới uống ké rượu của mình.

“Gặp nhau giữa dòng đời hối hả ắt hẳn do duyên”, người thanh niên áo trắng khẽ mỉm cười, cũng không coi mình là người ngoài, cầm bình rượu lên tự rót cho mình một ly: “Huống hồ chúng ta còn cùng tên, vậy lại càng có duyên”.

“Cùng tên?”, Diệp Thành sửng sốt.

“Ngươi tên Tần Vũ, ta cũng tên Tần Vũ, ngươi nói xem có trùng hợp không?”

Phụt!

Nghe người thanh niên kia nói vậy, Diệp Thành phun ngụm rượu vừa đưa vào miệng lên khắp mặt đối phương.

“Chỉ uống của ngươi một ly rượu thôi, việc gì phải ngạc nhiên thế?”, người kia vẫn bình tĩnh, đưa tay lên lau rượu trên mặt.

“Ngươi cũng tên là Tần Vũ?”, Diệp Thành sững sờ nhìn người thanh niên áo trắng trước mặt.

“Trùng hợp đúng không! Còn có chuyện trùng hợp hơn nữa cơ, trước đây ta cũng xếp thứ chín mươi chín trong bảng Phong Vân”.

Ặc!

Lời này vừa thốt ra, khoé miệng Diệp Thành đột nhiên co rút, vẻ mặt hắn trở nên rất kỳ quái.

Giờ thì hay rồi! Lấy tên người ta đi làm loạn khắp nơi, rước biết bao kẻ thù tới, hôm nay lại gặp được chính chủ một cách thần kỳ.

Hờ hờ hờ…

Diệp Thành cực kỳ xấu hổ, cười khan một tiếng: “Trùng hợp, thật trùng hợp”.

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của Diệp Thành, Tần Vũ ở đối diện đưa tay chống má, nhìn hắn với vẻ hứng thú: “Ta nói này đạo hữu, có phải ta đã trêu chọc ngươi ở đâu không mà ngươi lại chơi ta như thế?”

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi”, Diệp Thành cười ngượng.

“Hiểu lầm cũng được, trùng hợp cũng được, ta không đến để hỏi tội ngươi, hơn nữa ta cũng đánh không lại ngươi”, Tần Vũ lại cầm bình rượu lên, rót cho mình một chén rồi nói: “Ta tới tìm ngươi là vì có người muốn gặp ngươi”.

“Muốn gặp ta?”, Diệp Thành hơi giật mình: “Ai muốn gặp ta?”

“Đi rồi sẽ biết thôi”, Tần Vũ trút rượu vào miệng rồi duỗi eo thoải mái: “Đi thôi! Ta đưa ngươi đến rồi sẽ tìm một nơi yên tĩnh để câu cá”.

Ồ ồ!

Diệp Thành gật đầu, lòng thầm lẩm bẩm nhưng vẫn đi theo.

Tần Vũ đi trước dẫn đường, hai người đi vào truyền tống trận của thành cổ, sau đó lại sử dụng tiếp hai truyền tống cổ trận nữa mới dừng lại ở lối vào của một khu vườn nhỏ trong cổ trấn.

“Chính là nơi này”, Tần Vũ nói xong bước vào trước.

Diệp Thành nhìn xung quanh rồi cũng vào theo.

Trước mắt là một người quay lưng lại với hắn, dáng người mảnh khảnh, tấm lưng vững chãi như ngọn núi, ngồi thẳng tắp ở đó tựa như tấm bia đá sừng sững, mặc dù không để lộ khí tức nhưng vẫn mang lại cho hắn áp lực rất lớn.

“Sư tôn, con đưa người tới rồi”, Tần Vũ bước lên, cung kính hành lễ.

“Con đi đi!”, người đó không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay.

Tần Vũ nghe vậy thì xoay người rời đi, khi đi ngang qua Diệp Thành còn truyền âm nhắc nhở: “Sư tôn không dễ nói chuyện như ta đâu, tính ông ấy kỳ quái lắm, ngươi tự mình cầu phúc đi”.

“Ta biết rồi!”

Diệp Thành gật đầu, tuy thấy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tiến lên, cung kính hành lễ: “Bái kiến tiền bối”.

Lúc này người đó mới hơi quay lại, nhưng khi nhìn thấy mặt ông ta, Diệp Thành liền sửng sốt. Người này không phải chính là Độc Cô Ngạo sao?

“Sư tôn của Tần Vũ là Độc Cô Ngạo? Đồ đệ của Độc Cô Ngạo là Tần Vũ?”, Diệp Thành ngơ ngác gãi đầu, không ngờ cái tên mà hắn sử dụng mấy ngày nay lại là tên của đồ nhi Độc Cô Ngạo.

“Cũng may người ngoài không biết Tần Vũ là đồ nhi của Độc Cô Ngạo, nếu không có trời mới biết sẽ mang lại bao nhiêu phiền phức cho ông ấy”, Diệp Thành thầm nhủ.

Độc Cô Ngạo lẳng lặng quan sát Diệp Thành, ánh mắt sâu thẳm tựa như giếng cổ không một gợn sóng: “Nam Minh Ngọc Thu đâu?”

Nam Minh Ngọc Thu?

Nghe thấy cái tên này, Diệp Thành sửng sốt, không ngờ Độc Cô Ngạo lại hỏi Nam Minh Ngọc Thu.

“Ta không biết”, sau khi sững sờ, Diệp Thành lắc đầu: “Từ khi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, con không đuổi theo cô ấy nữa”.

Nghe vậy, Độc Cô Ngạo im lặng, nhưng trong mắt lại loé lên một tia sáng yếu ớt, khoé miệng trào ra một vệt máu tươi.

Thấy vậy, Diệp Thành không khỏi nhíu mày, vừa nhìn là biết Độc Cô Ngạo đang bị thương, hơn nữa vết thương rất kỳ lạ, điều khiến hắn ngạc nhiên là ở Đại Sở này còn có người có thể khiến Độc Cô Ngạo bị thương?

“Không phải Nam Minh Ngọc Thu đánh ông ấy bị thương đó chứ? Vậy nên ông ấy mới tìm Nam Minh Ngọc Thu báo thù?”, trong lòng Diệp Thành có suy đoán như vậy.

Nghĩ đến đây, Diệp Thành thử hỏi: “Tiền bối, là Nam Minh Ngọc Thu đánh người bị thương sao?”
Chương 533: Lại gặp người quen

“Có phải con bé từng đưa ngươi tới Địa Cung của thành cổ Thiên Long để xem tảng đá đó không?”, Độc Cô Ngạo không trả lời câu hỏi của Diệp Thành mà hỏi ngược lại hắn.

“Đúng thế”, Diệp Thành nhanh chóng gật đầu, hơn nữa trong mắt còn lướt qua tia sợ hãi: “Vật thể sống trong tảng đá đó rất mạnh, rất mạnh”.

Nói đến đây Diệp Thành như nghĩ ra điều gì, hắn chợt hỏi Độc Cô Ngạo: “Tiền bối cũng tới rồi sao?”

“Ta chưa tới, nhưng thành cổ Thiên Long vì thứ ở trong tảng đá ấy mà gần như bị phá huỷ”.

Diệp Thành sửng sốt, hắn không biết chuyện này.

“Không phải ông ta đã bị phong ấn rồi sao?”, Diệp Thành cau chặt lông mày, hắn rất rõ sự đáng sợ của thứ đó, ngay cả Nam Minh Ngọc Thu còn phải cẩn thận, có thể thấy thực lực của ông ta đáng sợ đến mức nào.

Hơn nữa Diệp Thành cũng đã gần như đoán được ai là người khiến Độc Cô Ngạo bị thương, chắc chắn là thứ ở trong tảng đá đó! Sau khi hắn và Nam Minh Ngọc Thu đi, chắc chắn thứ đó đã chạy ra ngoài làm loạn, mà tình cờ là Độc Cô Ngạo lại đang ở thành cổ Thiên Long nên đã đại chiến với ông ta một trận, cuối cùng bị thương.

“Tiền bối, rốt cuộc đó là thứ gì vậy?”, Diệp Thành tò mò hỏi Độc Cô Ngạo.

“Tà linh có linh trí, ngưng tụ ác oán nặng nề”, Độc Cô Ngạo không giấu giếm.

“Lại là tà linh”.

“Ngươi gặp rồi à?”, Độc Cô Ngạo kinh ngạc nhìn Diệp Thành.

“Vâng!”

Diệp Thành khẽ gật đầu: “Ở Thập Vạn Đại Sơn, con và Nam Minh Ngọc Thu bị tà linh đánh tản đi”.

Nói đến đây hắn dừng lại một chút, cau chặt lông mày: “Chúng con tách ra khoảng một canh giờ, đến khi con tìm được Nam Minh Ngọc Thu thì cô ấy đã trở nên điên điên khùng khùng. Sau đó, từ Thập Vạn Đại Sơn đi ra, cô ấy rơi vào trạng thái điên cuồng bỏ trốn, con đuổi theo rất lâu nhưng không đuổi kịp, chỉ là con chắc chắn một điều có bàn tay đẫm máu đuổi theo cô ấy”.

“Còn có chuyện này à”, Độc Cô Ngạo lau vết máu nơi khóe miệng, đáy mắt trở nên vô cùng mơ hồ, bất định: “Chẳng trách, chẳng trách thành cổ Thiên Long sắp bị huỷ diệt mà cũng không thấy con bé”.

Một lúc lâu sau Độc Cô Ngạo vẫn không nói gì.

Diệp Thành ở bên cạnh sờ chóp mũi: “Tiền bối, nếu người không còn chuyện gì nữa thì con đi trước nhé”.

Độc Cô Ngạo vẫn không lên tiếng.

Thấy thế, Diệp Thành lặng lẽ di chuyển, nếu Độc Cô Ngạo hoàn hồn lại tìm hắn tính sổ thì chắc chắn hắn sẽ bị ăn đòn. Mạo danh đồ đệ ông ta đi làm loạn khắp nơi, làm sư tôn, Độc Cô Ngạo có đủ lý do để đánh hắn.

Lặng lẽ di chuyển được vài bước, Diệp Thành lao vụt tới cửa khu vườn.

Chỉ là, hắn chuẩn bị bước chân ra khỏi khu vườn thì giọng Độc Cô Ngạo vang lên: “Tiểu tử, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ mà ngươi đã vội vàng rời đi vậy sao?”

Hờ hờ hờ…

Nghe thấy câu này của Độc Cô Ngạo, Diệp Thành lập tức xoay người cười khan vài tiếng: “Tiền bối à, chỉ là hiểu lầm thôi”.

“Hiểu lầm?”, vẻ mặt Độc Cô Ngạo trở nên lạnh lùng: “Giả danh đồ nhi của ta đi gây thù chuốc oán với bao nhiêu người, ngươi không định cho ta một lời giải thích sao?”

Nghe ông ta nói vậy, lòng Diệp Thành lập tức nguội lạnh, là phúc không phải hoạ, là hoạ trốn không thoát, hắn không tin Độc Cô Ngạo tìm mình tới chỉ để hỏi tin về Nam Minh Ngọc Thu, mục đích chủ yếu vẫn là tìm hắn tính sổ.

“Ta không giết ngươi, cũng không trừng phạt ngươi”, giọng của Độc Cô Ngạo lại vang lên lần nữa: “Ta cần ngươi làm giúp ta một việc, làm tốt chuyện này thì việc ngươi mạo danh đồ nhi của ta sẽ được xoá bỏ”.

Nghe vậy, Diệp Thành đang gục xuống chợt ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lên: “Tiền bối có việc gì cứ giao phó, nếu vãn bối làm được chắc chắn sẽ dốc hết sức lực”.

“Đến hố thần bảo vệ Bích Du”.

“Đến… Đến hố thần? Bảo… Bảo vệ Bích Du?”, Diệp Thành sửng sốt, hắn không ngờ Độc Cô Ngạo lại giao cho mình việc này.

Hơn nữa, Diệp Thành lập tức hiểu ra một chuyện, đó là người truyền âm doạ hắn ở đại hội đấu thạch chắc chắn là Độc Cô Ngạo, ông ta ngồi ngay cạnh Bích Du, không phải ông ta mới lạ.

“Cửa hố thần sắp mở rồi, Bích Du cũng sẽ vào đó”, Độc Cô Ngạo lãnh đạm lên tiếng: “Mặc dù hố thần là cấm địa, nhưng hoạ phúc đan xen, ta không yên tâm về sự an toàn của con bé”.

Ồ.

Diệp Thành gật đầu, hắn không định tới hố thần góp vui, bây giờ hắn chỉ một lòng muốn về Hằng Nhạc Tông, nhưng hắn lại không thể không nghe theo lệnh của Độc Cô Ngạo, nếu không thì có trời mới biết hắn có được thấy mặt trời ngày mai không.
Chương 534: Không còn là đệ tử của Thanh Vân Tông

“Sao tiền bối lại đối xử tốt với cô ấy như vậy? Lúc ở đại hội đấu thạch người còn cảnh cáo con”, Diệp Thành nhỏ giọng hỏi.

Hắn vừa nói câu này, trong mắt Độc Cô Ngạo loé lên một tia sáng kỳ lạ: “Ngươi biết lúc đó ta ở đấy?”

“Nam Minh Ngọc Thu nói với con rồi”, đương nhiên Diệp Thành sẽ không nói ra chuyện về Tiên Luân Nhãn, vì thế hắn đành đổ hết cho Nam Minh Ngọc Thu, dù sao cũng không biết bây giờ cô ta ở đâu.

“Thì ra là vậy”, Độc Cô Ngạo không nghi ngờ gì câu trả lời của Diệp Thành, ông ta hít sâu một hơi rồi đáp: “Bích Du là con gái người bạn cũ của ta, trước khi chết người ấy đã gửi gắm con bé cho ta”.

Nói đến đây, Độc Cô Ngạo lại đưa mắt nhìn Diệp Thành, ánh mắt mang theo vẻ sắc bén: “Tiểu tử, hôm nay ta lại lặp lại lời ta đã nói khi ở đại hội đấu thạch, nếu ngươi dám phụ lòng con bé thì ngươi biết hậu quả rồi đấy”.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Thành giật giật: “Tiền bối đừng như vậy mà”.

“Con bé là một cô nương tốt, vẫn không xứng với ngươi?”

“Đây là hai việc khác nhau”, Diệp Thành khẽ giọng trả lời: “Đồ nhi Tần Vũ của người cũng tốt mà, hai người họ rất xứng đôi đó”.

“Bớt ba hoa lại đi”, Độc Cô Ngạo đá Diệp Thành ra, sau đó truyền âm tới: “Nhớ lời ta nói, nếu Bích Du gặp chuyện gì trong hố thần, ta sẽ hỏi tội ngươi”.

Bên ngoài khu vườn nhỏ, Diệp Thành đã chạy không thấy tăm hơi.

Đến khi ra đường lớn, Diệp Thành thở phào một hơi, đầu tiên hắn thầm rủa một tiếng, sau đó lấy bản đồ ra tìm vị trí của hố thần.

“Có đáng tin không đây!’, Diệp Thành vừa đi vừa lẩm bẩm: “Hố thần đừng có kỳ quái như cấm địa hoang mạc đấy nhé”.

Hế?

Đang đi, Diệp Thành bất giác ngẩng đầu lên, hắn cảm nhận được hai luồng khí tức quen thuộc.

Ngước lên, hắn dễ dàng tìm thấy hai bóng dáng quen thuộc trong đám đông, đó chẳng phải là Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn của Thanh Vân Tông sao?

Hai tên đó vừa đi vừa dừng, không phát hiện ra Diệp Thành đang nhìn mình, nhưng điều đáng nói là vẻ mặt hai tên không ổn lắm, nhất là Chu Ngạo, thi thoảng khoé miệng còn rỉ máu.

Diệp Thành vốn định tới cho chúng một trận, bởi vì ngày hắn bị bao vây đánh giết, Thanh Vân Tông cũng tham gia, cứ nhìn thấy đệ tử của Thanh Vân Tông và Chính Dương Tông là hắn lại không nhịn được muốn giết người.

Nhưng hắn vừa định ra tay thì lại dừng bước, bởi vì hắn cảm nhận được sức mạnh quen thuộc trong cơ thể hai tên đó: Linh hồn của Thái Hư Cổ Long.

“Để ta đoán xem nào, chắc chắn hai ngươi bị kí chủ của Thanh Vân Tông đánh đúng không”, Diệp Thành xoa cằm.

Mặc dù hắn chưa thấy kí chủ Lã Hậu của Thanh Vân Tông bao giờ, nhưng chắc cũng thuộc kiểu như ca ca Lã Chí của hắn, mà thuộc kiểu người như Lã Chí thì đương nhiên là cùng kiểu với Doãn Chí Bình.

Người như vậy một khi trở nên mạnh mẽ thì sẽ như chó, bắt được ai là cắn người đó, giống hệt tên khốn Doãn Chí Bình.

Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn là đệ tử chân truyền thứ nhất và thứ hai của Thanh Vân Tông mà không bị Lã Hậu đánh mới lạ, cũng như Doãn Chí Bình đánh hắn với nhóm Nhiếp Phong, Tư Đồ Nam vậy.

“Nếu vậy thì ta với các ngươi đồng bệnh tương liên rồi”, Diệp Thành lại sờ cằm.

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, hắn bước tới, chắn trước mặt hai người.

Đột nhiên có người xuất hiện trước mặt khiến Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn giật mình, hơn nữa khi thấy Diệp Thành đeo mặt nạ Quỷ Minh, khắc chữ “thù” trên trán, người bọn chúng run lên: “Tần Vũ?”

Khi nói ra hai chữ “Tần Vũ”, bọn chúng còn lùi lại một bước, sợ hãi nhìn Diệp Thành.

Mấy ngày nay Tần Vũ lợi hại nhường nào chứ! Đi tới đâu giết tới đó, một trăm đệ tử đứng đầu bảng Phong Vân đã bị hắn giết hơn nửa, bây giờ sát thần Phong Vân xuất hiện trước mặt, sao bọn hắn có thể không sợ?

Mà bọn hắn cũng không dám lơi là, thấy Diệp Thành cười tủm tỉm, bọn chúng có cảm giác sắp xảy ra chuyện gì đó, vì thế đã chuẩn bị sẵn sàng đại chiến hoặc là chạy trốn.

“Đừng sợ, ta không đánh các ngươi”, dường như biết hai tên đó đang run sợ, Diệp Thành mỉm cười nhìn chúng: “Hai ngươi là người của Thanh Vân Tông phía Nam Đại Sở đúng không?”

“Ồ ồ…”, hai người vội vàng gật đầu, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu.

“Gật rồi lắc là có ý gì?”, Diệp Thành thảng thốt nhìn Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.

“Không… Không giấu gì Tần sư huynh, trước đây chúng ta là đệ tử của Thanh Vân Tông, nhưng bây giờ không phải nữa”, Chu Ngạo cười gượng gạo, khi nói câu này khoé miệng hắn ta còn có máu rỉ ra.

Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày: “Sao thế? Rời khỏi Thanh Vân Tông rồi à?”
Chương 535: Gác cửa

“Chúng ta phải đi!”, Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo cùng lắc đầu bất lực: “Nếu không đi thì chết thế nào cũng không biết đâu”.

“Xem ra bị Lã Hậu bắt nạt nhiều lắm!”, Diệp Thành cảm thán.

“Tần sư huynh biết ạ?”, hai người sửng sốt nhìn Diệp Thành.

“Đoán là ra!”, Diệp Thành nhún vai: “Kí chủ của Hằng Nhạc Tông chẳng phải cũng là chó điên cắn người sao? Đệ tử chân truyền của Hằng Nhạc Tông bị đánh cho tơi tả, không ai không bị hắn đánh”.

“Vị kia của Thanh Vân Tông chúng ta cũng chỉ có hơn chứ không kém”, Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn nói, trong mắt chợt hiện lên cái nhìn lạnh lẽo: “Nếu biết trước hắn độc ác tàn nhẫn như vậy thì năm đó ta nên giết chết hắn, con chó điên đó còn biến thái hơn cả ca ca hắn”.

“Ta hiểu”, Diệp Thành ngoáy tai rồi lại hỏi: “Gần đây Nam Sở có xảy ra chuyện gì lớn không? Ví dụ như phía Hằng Nhạc Tông chẳng hạn”.

“Chúng ta không biết”, hai người lắc đầu: “Trước ngày Diệp Thành của Hằng Nhạc Tông thành ma là chúng ta đã chạy trốn rồi, mấy ngày nay đều ở Bắc Sở, không dám ở lại Nam Sở, Lã Hậu đang phái người đuổi giết hai chúng ta khắp nơi đây này”.

“Haiz, cùng cảnh ngộ!”, Diệp Thành thở dài.

Lúc này hắn chợt nảy ra ý tưởng mốn uống rượu cùng hai tên này, tại sao ư? Bởi vì chúng đều là người lưu lạc chân trời góc bể, đều bị kí chủ hại phải phiêu bạt bên ngoài, đây gọi là đồng bệnh tương liên.

Mặc dù trong cuộc thi tam tông, bọn hắn có chút mâu thuẫn với phía Chu Ngạo, Lý Tinh Hồn, nhưng không ai trong số chúng chạm tới giới hạn của hắn.

Nhưng Hoa Vân thì khác, tên đó sỉ nhục Liễu Dật ngay chốn đông người, nếu gặp Hoa Vân và Hàn Tuấn ở đây, hắn sẽ không nói chuyện nhẹ nhàng thế này đâu, chưa biết chừng sẽ giết người ngay tại chỗ.

“Đi đi!”, thấy hai tên vẫn đang nhìn mình với vẻ đề phòng, Diệp Thành dứt khoát phất tay.

Nghe vậy hai tên như được đại xá, bỏ đi như chạy trốn.

Sau khi hai tên này rời đi, Diệp Thành cũng lắc đầu, đi về phía trung tâm thành: “Hố thần chắc sẽ rất náo nhiệt, làm cận vệ, nhân tiện cướp chút đồ cũng là một lựa chọn không tồi”, Diệp Thành đi hơn chục truyền tống trận mới ngự kiếm bay về một hướng.

Khi đến một ngọn núi vắng vẻ, hắn dừng lại, nấp ở đó.

Lúc này trời còn chưa sáng hẳn, nhưng trong hư không đã có từng bóng người xuất hiện, phần lớn là ba đến năm trưởng lão dẫn theo một hai thanh niên hoặc là nữ tử, mục tiêu đều giống nhau, chính là hướng đến hố thần.

Hôm nay là ngày Huyền Dương mười năm mới có một lần, cửa hố thần rộng mở, hơn nữa bên trong không có luồng sức mạnh bí ẩn và hùng mạnh ra tay giết những người đi vào, là cơ hội tốt cho thế hệ trẻ ở cảnh giới Không Minh.

Mấy ngày nay Diệp Thành liên tục nghe nói trong hố thần có bảo bối, tuy nguy hiểm nhưng đi kèm với đó là may mắn, đây cũng là cơ hội tốt để thế hệ trẻ hào kiệt tôi luyện.

Diệp Thành chờ đến khi trời sáng hẳn mới di chuyển.

Sau ba canh giờ, hắn mới dừng lại ở một nơi cách xa rặng núi.

Nhìn từ xa rặng núi đó thật sự rất nguy nga, hùng vĩ, vách núi cao vút thẳng đứng, quan trọng nhất là dù có thể thấy rõ, nhưng lại có một sức mạnh nào đó ngăn cản Tiên Luân Nhãn của hắn.

Chính giữa rặng núi là một ngọn núi khổng lồ cao chừng tám nghìn trượng, bên dưới ngọn núi khổng lồ là một cánh cửa đá cao hàng trăm trượng, vừa dày vừa to, đơn sơ tự nhiên. Dù ở rất xa nhưng Diệp Thành vẫn loáng thoáng nhìn thấy những phù văn cổ trên cánh cửa đá.

Hắn thầm mở Tiên Luân Nhãn nhưng lại không thể thấy cảnh tượng bên trong qua cửa đá, bởi vì sức mạnh không thể giải thích trên cửa đá đã khiến cho Tiên Luân Nhãn của hắn trở nên vô hiệu.

“Quả nhiên rất bí ẩn”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi nhìn sang chỗ khác.

“Đúng là rất náo nhiệt!”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán: “Không ngờ người từ phía Nam Đại Sở cũng tới”.

Cửa hố thần còn chưa mở nhưng mặt đất đã chật kín, trên hư không, trên vân đoàn cũng chật ních người, rầm rộ hơn cả đại hội đấu thạch.

Hắn nhìn xung quanh một lượt, ngoài Bích Du, hắn còn thấy rất nhiều người quen.

“Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân của Thiên Tông thế gia”.

“Viên Hạo của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên”.

“Mấy đệ tử chân truyền phía Hoa Vân, Hàn Tuấn của Chính Dương Tông đến từ phía Nam Đại Sở”.



Diệp Thành liếc nhìn xung quanh, sau khi nhìn một vòng hắn cũng không thấy đệ tử nào của Hằng Nhạc Tông.

Nhưng sau khi quét hết một vòng, hắn phát hiện rất nhiều đệ tử có khí tức không rõ ràng, rất nhiều người có thực lực mạnh hơn đệ tử bảng Phong Vân, nếu hố thần không mở cửa có lẽ bọn họ cũng không xuất hiện.

Đại Sở đúng là nơi tàng long ngoạ hổ.

Diệp Thành lại tặc lưỡi cảm thán.

Ùng!

Khi Diệp Thành đang trầm trồ thì ngọn núi cao chừng tám nghìn trượng khẽ rung chuyển, sau đó cánh cổng bằng đá vừa to vừa nặng dưới ngọn núi khổng lồ cũng bắt đầu rung lên, hai cánh cổng bắt đầu hé mở, lộ ra một khe hở nhỏ, ánh sáng theo đó chiếu ra, còn có khí nguyên dồi dào bốc lên.

Cuối cùng cũng mở!

Lúc này tất cả mọi người đều đứng lên, những người trẻ có tu vi dưới cảnh giới Không Minh đã không còn kiên nhẫn nữa, bắt đầu xông vào tìm bảo bối.

Còn các tu sĩ lớn tuổi chỉ đành thầm thở dài bất lực, vì tu vi nên họ chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, cho dù có bảo vật nghịch thiên cũng chẳng liên quan gì tới họ.

Vút!

Ngay lúc mọi người đang nhìn chằm chằm cánh cửa đá đang mở hé thì một luồng sáng vụt vào.

Mẹ kiếp!

Mọi người đều không kìm được bật ra tiếng chửi tục.

Khe hở nhỏ như thế mà ngươi cũng chui vào được, lợi hại!

Diệp Thành sờ cằm, khẽ giọng: “Có lẽ chính là người đã cướp quả linh sâm năm màu đêm đó, tốc độ này chẳng trách Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng không đuổi kịp”.

Ù! Ù!

Cánh cửa đá vẫn đang rung lên, sau khi luồng sáng đó vọt vào thì nó dần dần mở rộng, rất nhiều tia sáng chiếu ra, khí nguyên dồi dào cũng cuồn cuộn tràn ra.

Vút!

Dưới sự chú ý của mọi người, một luồng ánh sáng vàng vụt qua, người đó đứng ở cửa hố thần không đi vào, tay cầm gậy rang sói đen kịt, miệng ngậm tăm, hắn đứng đó vặn vẹo cổ, trông như tên lưu manh vô lại.

Tên này không phải Diệp Thành thì là ai?

Tần Vũ!

Tần Vũ!

Nhìn cách ăn mặc, đeo mặt nạ Quỷ Minh, tóc trắng của Diệp Thành, xung quanh lập tức bùng nổ, không ai ngờ Diệp Thành vẫn dám xuất hiện ở đây.

“Ngươi còn dám xuất hiện?”, mười mấy lão già lập tức nhảy ra, ai nấy đều nhìn Diệp Thành với ánh mắt lạnh lùng.

“Hôm nay tới rồi thì ngươi không cần phải đi nữa”, ở bên kia cũng có hơn chục lão già bước ra, trong mắt lộ ra sát khí lạnh lùng.

“Giết đồ đệ của ta, hôm nay không ai cứu được ngươi đâu”, hướng khác cũng có một nhóm người nhảy ra, ai nấy khí thế sục sôi, sát khí lạnh lẽo, tư thế như muốn giết chết Diệp Thành chỉ bằng một đòn.

“Muốn đánh à? Có bản lĩnh thì vào mà đánh”, Diệp Thành không để tâm, xoay người đi vào hố thần, hắn biết chỉ người tu vi dưới cảnh giới Không Minh mới vào được nên mới không kiêng dè như thế. Muốn giết lão tử, có gan thì vào đây.

Diệp Thành chuồn vào trong khiến những lão già kia suýt thì tức ói máu.

“Mau mau mau, vào đi”, cửa hố thần mở ra một nửa, đám đệ tử trẻ tuổi đã không kìm nổi kích động, đã có người nhảy khỏi vân đoàn, lao vút vào trong.

Thấy thế, rất nhiều người phía sau cũng ào vào.

Những người khác thì không sao, nhưng đệ tử của Thị Huyết Điện vừa đi vào, bên trong đã có động tĩnh.

Ầm! Keng! Uỳnh!

Ngay sau đó đệ tử Thị Huyết Điện vừa xông vào đã bay ra ngoài.

Nhìn thấy điều này, tất cả mọi người đều sửng sốt, kẻ mạnh của Thị Huyết Điện cũng nheo mắt.

Chỉ là chẳng mấy chốc, sắc mặt bọn họ đều trở nên lạnh lùng dị thường, bởi vì một người xuất hiện ở cửa hố thần, hắn đeo mặt nạ, tóc bạc trắng, trên tay cầm gậy rang sói còn dính máu.

“Không cho người của Thị Huyết Điện vào”, Diệp Thành vừa xoay cổ vừa ung dung nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK